1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa hè xa xôi - Nhân Gian Tiểu Khả (25c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 10

      Dương Tuấn lại đứng ở dưới lầu công ty chúng tôi,, trợ lý của tôi lại tiếp tục chuyển lời: “Tổng giám đốc Dương của Quang Hoa ở dưới lầu chờ chị!”

      Để chờ, tôi quyết định để ý tới ta nữa.

      Điện thoại di động ngừng đổ chuông, tôi biết là Dương Tuấn, cho nên bắt máy, mãi cho đến khi máy hết pin.

      Trợ lý mấy lần mượn cớ ký giấy tờ để đến xem phản ứng của tôi, có lẽ ấy phỏng đoán mối quan hệ giữa tôi và Dương Tuấn. Tôi chỉ là người phụ nữ ly hôn, còn có cả cậu con trai, vậy mà lại từ chối người đàn ông ưu tú như thế

      Xem ra mọi người có vẻ khá ủng hộ Dương Tuấn nhỉ?

      Trợ lý lại bước vào: “Tổng giám đốc Dương của Quang Hoa muốn chuyện với chị về con của chị!”

      “Kệ ta! Bây giờ tôi có thời gian!” Tôi ngay cả đầu cũng ngẩng lên.

      “Tổng giám đốc Dương ta đứng chờ, ta nhất định phải chuyện với chị!” Trợ lý biết bước vào phòng tôi lần thứ bao nhiêu rồi nữa, tôi cũng hơi bực mình rồi.

      “Tổng giám đốc Dương của Quang Hoa? Gọi thân mật quá nhỉ? Đừng quên điều, Tây Á mới là người trả lương cho !”

      Từ từ , chuyện về con của tôi…

      Lẽ nào?

      Lúc tôi xuống lầu, rất nhiều người trong công ty dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi, có lẽ tất cả mọi người đều phỏng đoán về quan hệ giữa tôi và Dương Tuấn. tôi chẳng thể nào che giấu mọi người, mặc kệ họ thôi.

      Thấy tôi xuống, Dương Tuấn dường như hơi bất ngờ, có lẽ chuẩn bị sẵn tâm lý là tôi xuống, bây giờ tôi lại xuống gặp ta thế này cho nên bất ngờ cũng là lẽ đương nhiên.

      “Rốt cuộc muốn thế nào đây?” Tôi hỏi

      chỉ muốn chuyện với em thôi.” bình tĩnh trả lời.

      “Hình như giữa chúng ta chẳng có chuyện gì đáng cả.” Nếu chia làm đôi ngả, chuyện thế nào nữa cũng là vô dụng.

      “Trái lại ấy chứ, chúng ta có rất nhiều chuyện để .” mỉm cười, nụ cười của vẫn cuốn hút như vậy. Nhiều năm trước, tôi từng mê mẩn nụ cười trước mắt này.

      “Đó là suy nghĩ của riêng thôi. Bây giờ chúng ta mỗi người đường, nước giếng phạm nước sông!” Tôi .

      , nghĩ đề tài sắp đây có liên quan tới cả và em, hơn nữa, đoán chắc em có hứng thú với nó.” khẳng định

      “Sao cơ?” Tôi ngẩng đầu.

      đứa trẻ tên là Mặc Mặc, vừa vặn ba tuổi rưỡi”. Trong mắt ta tràn đầy mưu toan.

      Tôi thích cảm giác bị động hoàn toàn này nhất là lúc chuyện cùng người đàn ông khôn khéo như ta.

      “Được! Tôi chuyện với !” Tôi ràng từng chữ .

      Lên xe Dương Tuấn, xe chạy thẳng đường ra khỏi La Hồ.

      Tôi biết Dương Tuấn định đưa tôi tới đâu, dù ở Thâm Quyến tới bốn năm trời nhưng tôi cũng thuộc đường ở đây lắm.

      Mải miết nghĩ cách đối phó, căn bản là chẳng còn tâm trí nào nghĩ tới đường xá nữa.

      “Xuống xe , ở đây khá yên tĩnh!” Dương Tuấn dừng xe xong liền mở cửa xe giúp tôi.

      Ở nơi này phong cảnh nhàng, là khu biệt thự, lẽ nào đây chính là khu biệt thự của những người giàu có trong truyền thuyết ư?

      Thấy vẻ ngạc nhiên vô cùng của tôi, Dương Tuấn giải thích: “Nơi này là mấy năm trước dùng cổ phiếu để mua, lúc đó vốn nghĩ rằng mua nó về đầu tư, ngờ bây giờ nó lại có tác dụng thế này.”

      Dương Tuấn đúng là thương nhân giỏi giang, mấy năm trước kinh doanh bất động sản trì trệ, mua được căn biệt thự thế này ít nhất cũng phải hơn mười vạn, có lẽ bây giờ phải tăng gấp 10 lần số tiền đó rồi.

      “Lần này tới Thâm Quyến công tác sống tạm ở đây.” vừa mở tủ lạnh vừa . “Em uống gì?”

      “Nước ép nho. Cảm ơn!”

      dừng động tác lại: “ nhớ trước đây em thích uống nước dưa hấu ép mà” Tôi thấy tay đặt chai nước ép dưa hấu về chỗ cũ, tìm chai nước ép nho.

      “Đấy là trước đây.” Thực ra trước đây là bởi vì thích uống nước ép dưa hấu cho nên tôi mới uống theo, còn bản thân tôi thích uống nước ép nho hơn.

      có nước ép nho, để mua.” cầm chìa khóa xe, định .

      Bỏ , chỉ đến có lần, việc gì phải tốn công như vậy. “ cần, tôi uống nước khoáng được rồi.”

      “Chắc chắn?” ta hỏi.

      Haha, có gì mà chắc chắn chứ?

      Hai người ngồi xuống đều cảm thấy hơi căng thẳng, người nào cũng có tâm trạng của riêng mình. Có phải Dương Tuấn muốn hỏi cha của Mặc Mặc là ai?

      Tôi nên trả lời thế nào đây?

      Nếu ta, ta nhất định tranh quyền nuôi dưỡng Mặc Mặc với tôi. Nếu là người khác, vậy có thể là ai đây?

      Xem chừng có vẻ như Dương Tuấn muốn tôi mở miệng trước, ngồi sofa nhìn tôi.

      số việc, người nào mở miệng trước người đó chính là người chột dạ, người nào hỏi trước người đó là người thất bại. Tham gia đàm phán thương trường nhiều, tất nhiên hiểu ra điều đó

      Hai người ngồi đối diện hơi có vẻ ngại ngùng, ai cũng hơi cúi đầu thấp xuống chút. Cuối cùng Dương Tuấn là người mất bình tĩnh trước.

      “Lục Tịch, để trước nhé.” thở dài thườn thượt cái. “Thực ra, từ lâu biết Mặc Mặc là con trai của chúng ta.” tới chủ đề này ngược lại tôi lại cảm thấy thoải mái.

      “Vậy sao nào?” Đây là , tôi thể phủ nhận nhưng tôi lại muốn nghe dự định tiếp theo của .

      “Lục Tịch, tiếp nhận nhé,cũng là cho con trai gia đình hoàn chỉnh.” bằng giọng khẩn cầu.

      “Từ lúc nó sinh ra đến giờ đều lớn lên trong gia đình có cha, đúng sao? Có thể nó gia đình hoàn chỉnh nhưng nó có tình hoàn chỉnh. Tôi con trai của tôi gấp bội lần, để nó phải chịu bất cứ nỗi oan uổng nào, cố gắng để nó vui vẻ hạnh phúc hơn cả khi được sinh ra trong gia đình hoàn chỉnh.”

      “Đó chỉ là ý nghĩ của bản thân em, em có từng hỏi qua Mặc Mặc hay chưa? Rốt cuộc nó muốn có gia đình như thế nào?” Tâm tình của Dương Tuấn có chút kích động. Đó chính là mong muốn của tôi, đàm phán cùng Dương Tuấn lạnh lùng, bình tĩnh này, tôi vĩnh viễn phải đối thủ của .

      “Nó thể lựa chọn gia đình, đây là số phận của nó! Cũng giống như tôi thể lựa chọn tuổi trẻ của mình, tình của mình!”

      “Có thể em rất thất vọng với tuổi trẻ của mình, tình của mình, đó là lỗi của nhưng điều đó có liên quan gì đến con trai chứ? Nó còn , nó vô tội!” Từ lúc nào Dương Tuấn lại có trái tim đồng cảm, thương hại thế này?

      “Đúng vậy! thế giới này có ai phải là người vô tội đâu!” Tôi hỏi lại. Tôi cũng là người vô tội, dựa vào đâu mà bắt tôi làm công cụ trả thù của hai em họ?

      “Lục Tịch, em, cho nên muốn dùng con trai để ép buộc em!” Tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và Dương Tuấn cực kỳ xa xôi.

      “Tôi còn có thể tin tưởng vào tình của nữa sao?” Có lẽ Dương Tuấn muốn Mặc mặc cho nên tôi để tôi dễ chấp nhận.

      Dương Tuấn được gì.

      Tôi và Dương Tuấn rơi vào im lặng, cuộc chuyện như chạy Marathon.

      Tôi muốn tiếp tục thế này nữa, bất cứ chuyện gì cũng phải giải quyết, lần là đủ rồi, cần kéo dài thêm nhiều lần nữa.

      Tôi phá tan im lặng, “Dương Tuấn, tôi rất con trai tôi, tôi nghĩ cách để nó được sống cách vui vẻ nhất, tốt đẹp nhất, có lẽ tôi lo đến gia đình hoàn chỉnh cho nó, nhưng phải lúc này. Tin tôi , tôi thương nó hơn ai hết.”

      “Chúng ta cũng còn trẻ nữa, cuộc sống tại đều rất mệt mỏi, trong lòng lúc nào cũng tràn ngập buồn bã. Có số việc cũng biết đó, qua rồi thôi , ngày này qua ngày khác, chúng ta cũng còn là chúng ta của trước đây nữa, tôi tha thứ cho cũng được, tha thứ cũng được, tất cả đều có ý nghĩa gì nữa. Có lẽ nên tìm cuộc sống mới cho mình, sau này kết hôn, rồi có đứa con của chính mình.”

      !” Dương Tuấn hét lên. “Vì sao? Vì sao em lại cứ cố chấp như thế hả Lục Tịch?”

      “sao lại tôi cố chấp?”

      “Em có muốn con được thương nhiều hơn, có muốn có gia đình hoàn chỉnh, có muốn là người vợ được chồng thương ? Bao năm qua, em vẫn thể chấp nhận người khác, chứng tỏ em vẫn chưa tìm được người nào phù hợp hơn , nhưng tại vì sao em lại chịu chấp nhận ?” Dương Tuấn ở ngay trước mắt tôi, nhưng tôi lại thấy xa vời,

      Nhưng lời thực sao? Thứ tôi vẫn luôn chờ đợi và tìm kiếm rốt cuộc là gì đây?

      tranh giành con trai với em, em nó, cũng nó, chỉ bởi nó là con trai của , mà còn bởi nó là con của em, em nó, vì em, cho nên cả nó!” Tôi bị logic của Dương Tuấn làm cho hồ đồ.

      Dương Tuấn tôi sao? Có lẽ là từng tôi chăng?

      Còn tôi, rốt cuộc tôi còn nhỉ? Có lẽ chính tôi cũng biết nữa.

      Lúc ra khỏi nhà quá trưa, sắc trời chói chang hơn? Kết quả của cuộc chuyện vừa nãy là gì nhỉ? Hình như chẳng có kết quả gì cả.

      Dương Tuấn có đúng ? Tôi cũng khát vọng và được , nhưng tại sao trong biển người mênh mông nhường này lại tìm được người khiến tôi và được nhỉ? Còn trong tiềm thức, tôi thực vẫn luôn chờ đợi Dương Tuấn ư?

      Nếu phải, vì sao đến hôm nay tôi vẫn tìm được người có thể bầu bạn với mình suốt đời chứ?

      Nếu phải, vậy vì sao bây giờ tôi lại muốn trốn chạy khỏi Dương Tuấn?

      Tuy chỉ có vấn đề cần giải quyết, nhưng lại kéo theo vấn đề khiến tôi phải đau đầu khác.

      Mưa rào mùa hè đến là đến ngay được, tôi vừa định để Dương Tuấn đưa mình về công ty bên ngoài lại mưa tầm tã thế này.

      “Ông trời thấy đáng thương, cho nên giúp giữ chân em lại lúc.” Dương Tuấn khiêm nhường .

      “Dương Tuấn, quẳng hết tất cả quá khứ , tôi chỉ muốn , tôi phải là người thích hợp nhất với .”

      “Tình cảm giống như người uống nước, nóng lạnh tự cảm nhận được.” Dương Tuấn đầy ý. “Đúng là em phải người tốt nhất, cũng phải dịu dàng nhất, cái gì cũng phảo…” ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những hạt mưa lớn bên ngoài, “Nhưng em lại là người mà nhất! Lần nào cũng là em!”

      Tại khoảnh khắc này, tại nơi này, trong hoàn cảnh thế này, lời đó của Dương Tuấn phải khiến tôi cảm động!

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 11

      Cơn mưa lớn nhất từ trước tới nay ở Thâm Quyến kéo dài gần tiếng đồng hồ, lúc mưa tạnh, tôi bảo Dương Tuấn nhanh nhanh đưa tôi trở về.

      Xe được khoảng 5 cây số thấy có rất đông người tụ tập ở đó, Dương Tuấn xuống xe hỏi xem xảy ra chuyện gì?

      “Ở đây bị lụt sâu được, loại xe nào cũng thể qua được.”

      “Còn đường nào khác ?” Dương Tuấn hỏi.

      “Đây là giao lộ duy nhất để vào trong thành phố.” Nhân viên điều tra thực địa tại nơi bị lụt trả lời.,

      “Khi nào nước mới rút?”

      biết nữa. Bây giờ phải đợi vận chuyển thiết bị hút nước tới đây mới được, nhưng phía trước vẫn còn mấy con đường bị lụt nữa cơ, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới thông đường được.” Ông ta ra lệnh cho mọi người giải tán bớt .

      Dương Tuấn quay đầu lại, về phía tôi.

      “Sao bây giờ?” Tôi hỏi.

      “Trở về đợi chút rồi tính tiếp.” Dương Tuấn quành xe quay lại biệt thự

      Hai người đứng đối diện dưới mái hiên có vẻ hơi xấu hổ.

      May mắn có chiếc điện thoại của tôi phá vỡ bức màn im lặng, tiếng làm nhức đầu của Văn Bác truyền tới từ bên trong điện thoại: “Lục Tịch, em ở chốn nào thế? Ngoài trời mưa to như thế, em bị ướt đấy chứ?”

      “Em vẫn ổn, sao ạ.” Tôi ,.

      “Ừ, yên tâm rồi.” Ngắt điện thoại của Văn Bác, Dương Tuấn ở bên cạnh nhìn tôi bằng con mắt đầy ý.

      Tôi lại gọi điện thoại cho chị Cầm, chị cho Mặc Mặc ăn cơm.

      “Thời tiết tốt, đừng ra ngoài. Em ở đâu thế? Sao vẫn chưa về nhà? Chị nấu cháo rồi, mấy hôm nay dạ dày em vẫn luôn khó chịu đúng ?” Chị Cầm lúc nào cũng chăm sóc cho tôi rất kĩ càng, giống hệt người chị.

      “Lúc này em vẫn chưa thể về nhà được…” Mặc Mặc hình như cũng nghe thấy giọng của tôi.

      “Lục Tịch, sao bây giờ mẹ vẫn chưa về nhà?” Giọng của Mặc Mặc vừa giận dỗi vừa trách móc, nhưng vào trong tai tôi nó lại trở nên vô cùng ấm áp.

      “Mẹ bận việc, tối muộn mới về được. Con phải nghe lời bác Cầm đấy.” Tôi .

      “Vâng! Tối về nhớ kể truyện cổ tích cho con nghe nhé.” Nó vẫn luôn thích được nghe tôi kể truyện cổ tích trước khi ngủ.

      “Nếu như tối nay mẹ thể kể cho con nghe, ngày mai mẹ kể bù có được ?” Tôi cố gắng học theo cách suy nghĩ việc của con.

      “Vâng, được ạ!” Nó suy nghĩ lúc rồi .

      chuyện điện thoại xong mới phát cái dạ dày trống rỗng ca hát ầm ĩ.

      Thấy vẻ khốn quẫn của tôi, Dương Tuấn ở gần đây có nhà hàng tồi, tôi tất nhiên là vui vẻ cất bước rồi.

      Có thể là do đồ ăn khá ngon, có thể là do hôm nay tôi quá đói, chung là tôi ăn rất nhiều.

      Ăn xong dạ dày lại nhói đau từng cơn, bệnh cũ lại tái phát.

      Về đến nhà Dương Tuấn, thực dạ dày rất đau và khó chịu. Dương Tuấn hỏi tôi làm sao mà sắc mặt lại tái nhợt như thế

      “Đau dạ dày!” Tôi ,.

      Dương Tuấn vội vàng mua thuốc, tôi nằm thẳng người sofa, đổ mồ hôi lạnh.

      Nghe thấy tiếng phanh xe bên ngoài, biết là Dương Tuấn về. “Gần đây chỉ mua được cái này thôi.” vừa vừa rót nước.

      Uống thuốc xong chưa được bao lâu vậy mà Dương Tuấn trở nên nóng vội. để tôi nằm thẳng đùi , đưa tay xoa bụng cho tôi. Tay ấm áp dịu dàng, tôi cảm thấy đau đớn cũng giảm bớt.

      biết bản thân ngủ từ lúc nào.

      Lại mơ thấy người mặc quần áo đen kia, khuôn mặt hề dữ dằn, nhìn tôi mỉm cười. Tôi chầm chậm đưa tay vuốt ve mặt . Tôi phát chính là Dương Tuấn.

      “Dương Tuấn!” Tôi gọi, còn vẫn luôn nhoẻn miệng cười với tôi.

      em, Lục Tịch!” .

      bắt đầu hôn tôi, nụ hôn của vẫn ấm áp ngọt ngào như trước.

      Tôi cười, ra là Dương Tuấn tôi.

      Chúng tôi vẫn cứ hôn nhau như thế, đặt tôi dưới thân, vội vàng đòi hỏi,

      Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng lên.

      Đúng lúc đó, tôi luôn miệng gọi tên Dương Tuấn.

      Tỉnh dậy buổi sáng nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, chim ở đâu thế? Cảm thấy đúng, tôi ngồi thẳng dậy, tôi ở đâu thế này? Điều kinh khủng hơn chính là tôi hề mặc quần áo.

      Chuyện xảy ra ngày hôm qua dần dần lên trong đầu.

      Trời ơi! phải chứ? Tôi khóc ra nước mắt.

      Đây là căn phòng rất sang trọng, tường có bức ảnh của tôi, tôi chụp bức ảnh này khi nào nhỉ? nhớ nữa.

      Đây là phòng của Dương Tuấn sao?

      Nhưng Dương Tuấn đâu rồi?

      Có phải bây giờ cũng hoảng sợ như tôi ?

      ĐÚng lúc tôi cố gắng làm tình huống này, Dương Tuấn đột ngột đẩy cửa bước vào.

      Tôi dùng chăn quấn quanh người.

      Thấy vẻ hoảng sợ của tôi, cũng sửng sốt. “Em tỉnh rồi à?” có vẻ được tự nhiên.

      Tôi trả lời, chỉ nhìn chằm chằm ta.

      “Mặc quần áo rồi ra ngoài ăn sáng nhanh nào!” xong vội vàng ra ngoài.

      Nếu xảy ra rồi phải đối mặt thôi, trốn tránh là buồn cười.

      Huống hồ tất cả đều trưởng thành rồi, chuyện này cũng đâu hiếm lạ gì.

      Tôi mặc quần áo xong ra ngoài thấy Dương Tuấn ngồi chờ ở đó.

      Phòng ăn nằm trong góc của tầng dưới, thiết kế rất đặc biệt, nếu phải Dương Tuấn đằng trước có lẽ tôi thể tìm nổi.

      bàn ăn bày cháo và dưa muối.

      “Đêm qua em đau dạ dày, bây giờ ăn chút cháo có lẽ dễ chịu hơn.” Dương Tuấn kéo ghế giúp tôi rồi múc cho tôi bát cháo.

      Cháo rất nóng, hẳn là vừa mới nấu xong.

      nấu sao?” Tôi hỏi.

      “Ừ, lần đầu tiên nấu, biết có ăn nổi nữa.” Dương Tuấn càng ngày càng khiêm tốn.

      Tôi nếm thử miếng, hạt gạo vẫn còn cứng lắm.

      Thấy tôi buông thìa, Dương Tuấn vội hỏi “Sao rồi?”

      ?” Tôi hỏi

      gật đầu.

      ngon lắm.” Tôi nhún nhún vai.

      Lúc tôi định ăn miếng thứ hai, Dương Tuấn giật lấy bát đặt xuống bàn. “Bỏ , ra ngoài ăn. biết nơi ăn sáng ngon lắm.”

      “Lãng phí! Chỉ cần cho thêm chút nước, đun lên thêm chút nữa là ăn được mà.” Tôi .

      Tôi đứng trong nhà bếp đun nồi cháo kĩ thêm chút nữa, đối với chuyện xảy ra tối hôm qua, hai người đều rất thức thời, ai nhắc tới.

      Tôi muốn hỏi , chỗ giao lộ bị ngập nước xử lý xong chưa, bao giờ chúng ta mới có thể mới có thể trở về?

      Xoay người nhìn thấy dựa vào cửa nhà bếp nhìn tôi.

      “Lục Tịch, em có biết ? Đây là buổi sáng vui vẻ nhất mà được trải qua trong mấy năm nay.” Giọng trầm ấm của Dương Tuấn văng vẳng ngay bên tai tôi.

      Tôi gì, chăm chú nhìn xem ngọn lửa có to quá .

      Tôi nghe được tiếng cúi đầu thở dài của .

      Tổng giám đốc Dương Tuấn cũng phải là người nhàn hạ mới sáng sớm nhận tới bốn năm cuộc điện thoại, toàn bộ đều là việc của công ty, nhìn cách giải quyết mọi chuyện đơn giản, nhanh chóng của , tôi khỏi khâm phục.

      Lúc quay về được công ty là buổi trưa rồi, Văn Bác hỏi tôi đâu mà bây giờ mới xuất .

      Tôi cho biết , chỉ gặp bạn cũ đường.

      “Người trong công ty hôm qua em cùng Dương Tuấn, ta có gây khó dễ cho em ?” Xem ra chuyện của tôi và Dương Tuấn, Văn Bác cũng biết ít.

      ” Tôi muốn thêm nữa.

      Văn Bác thở dài,

      gần đây rất hay thở dài, cẩn thận mau già đấy!” Tôi nhắc khéo .

      “Chẳng lòng gì cả, thèm hỏi xem tại sao lại thở dài à?” Văn Bác dùng lực xoa xoa đầu tôi.

      Tôi làm bộ nghe hiểu.

      Mặc Mặc dạo này rất hay gặp Dương Tuấn, sau khi về nhà lại còn kể chuyện hôm nay con chơi với chú Dương ở bên dưới, chơi vui lắm, vân vân…

      Tôi lúc nào cũng chỉ cười mà .

      Thỉnh thoảng tôi cũng trông thấy Mặc Mặc có vài món đồ chơi mới, hỏi lấy ở đâu?

      có người tặng.

      Tôi hỏi người đó là ai?

      “Chính là chú Dương ạ!” mặc Mặc có vẻ bình tĩnh “ phải con với mẹ mấy lần rồi sao?”

      Tôi chỉ biết gật đầu.

      ra chủ của cái nhà này lại là Mặc Mặc, tôi cảm thấy buồn cười.

      Cuối tuần, Mặc Mặc ầm ĩ bảo muốn chơi ở Thung lũng Hạnh Phúc, chị Cầm bảo nhức đầu, phải nghỉ ngơi. Cho nên tôi chỉ còn cách xin nghỉ việc – liều mình đưa quân tử chơi.

      Đến cửa công viên, Mặc mặc bắt đầu đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

      Tôi nghe thấy con lẩm bẩm: “Tại sao còn chưa tới? Lừa mình sao?”

      “Con gì thế?” Tôi hỏi.

      “Chú Dương ấy! Chú ấy bảo hôm nay chơi cùng chúng ta!” Nó tiếp tục nhìn xung quanh.

      “Chú Dương tới rồi!” Nó giãy ra khỏi bàn tay tôi chạy tới chỗ Dương Tuấn.

      Dương Tuấn mặt mày rạng rỡ, “Lục Tịch! Dạ dày khá hơn chưa?”

      Tôi bất đắc dĩ mỉm cười “Cảm ơn quan tâm!”

      Xem ra Dương Tuấn rất giỏi, có thể thu phục được Mặc Mặc.

      Dương Tuấn và Mặc mặc chơi rất vui, trò nào cũng thử chơi lần, đầu tóc Mặc Mặc bết đầy mồ hôi.

      Lúc nghỉ, Mặc Mặc dựa vào người tôi ngủ, gọi thế nào cũng thức dậy.

      Dương Tuấn bế nó lên: “ thôi, nó cũng mệt lắm rồi, để nó ngủ vậy!”

      Dương Tuấn tay ôm Mặc Mặc, tay nắm tay tôi kéo về.

      Dương Tuấn của giờ khắc này khiến tôi cảm thấy xa lạ.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 12

      Chuyện của Dương Tuấn (Phần này nhân vật tôi là Dương Tuấn nhé)

      Mẹ tôi là người phụ nữ rất xinh đẹp., bà dịu dàng, có khí chất, có thể là tài hoa hơn người, nhưng cha tôi lại bà. Lúc nào tôi cũng suy nghĩ và hiểu vì sao người phụ nữ ưu tú như thế lại chiếm được tình của chồng.

      Biết cha tôi có tình nhân bên ngoài bà cũng giống như những người vợ khác bày trò “ khóc, hai nháo, ba thắt cổ” mà lại chọn cách lặng lẽ ra .

      “Mộ Vân, bao năm qua, con đường quanh co mà chúng ta phải là ngắn, mong sau này có thể tìm được hạnh phúc.” xong bà hề quay đầu, chỉ để lại cho chúng tôi bóng lưng thê lương và đẹp đẽ.

      Cha tôi cũng giống những người chồng khác…Ông đuổi theo cầu xin tha thứ của vợ, mà chỉ ôm chặt lấy tôi.

      Tôi khóc, tôi mong chờ tiếng khóc của mình có thể gọi mẹ quay lại, nhưng , năm ấy, mùa hè năm ấy, mẹ rời xa chúng tôi.

      Tôi hận cha mình, vì ông khiến tôi mất mẹ.

      Đôi khi tôi còn nghĩ biết tôi có phải là con ruột của cha nữa,. Nhưng khi lớn lên, tôi giống ông đến bảy phần, ba phần còn lại tôi giống mẹ tôi, hai cha con cùng đường phố, tùy tiện hỏi người nào đó, ai ai cũng tôi là con trai của ông.

      Cha tôi có công ty rất lớn, công ty này khi mới thành lập hơn nửa phần vốn của nó là tài sản của ông bà ngoại tôi.

      Từ tôi rất thân thiết với ông bà ngoại.

      Mẹ rồi, cha tôi kết hôn vớ tình nhân của ông là Hồ Nhân cách nhanh chóng, tôi vẫn luôn cảm giác bà ta chính là con hồ ly tinh.

      Khi bà ta vừa chuyển tới đây luôn đối xử với tôi rất khách sáo, nhưng tôi lại cho rằng khách sáo đó của bà là giả tạo.

      Tôi lúc nào cũng dùng ánh mắt khiêu khích nhìn bà, tôi muốn bà có thể phát ra thái độ bất hợp tác ấy của tôi.

      Hồ Nhân đôi khi cũng giận tôi, đôi lúc tôi ước bà hãy xông lên mà đánh tôi, như vậy tôi có thể với cha là bà ta ngược đãi tôi. Nhưng bà ta luôn biết cách kiềm chế bản thân, mặc dù cơn lôi đình của bà lên đến đỉnh điểm.

      Sau khi Hồ Nhân mang thai, địa vị của tôi trong gia đình giảm sút trầm trọng.

      Cha tôi dù bộn bề công việc, nhưng vẫn giành thời gian cùng Hồ Nhân nghe nhạc nhưng ông lại quên mất tôi vẫn chờ ở trường, ông khiến tôi trở thành học sinh duy nhất trong lớp có người đón về. Người giúp việc cũng quay ngoắt sang cung phụng Hồ Nhân, làm món ăn bà ta thích ăn, những gì bà ta thích nghe.

      Hồ Nhân thích người khác khen bà ta xinh, còn tôi luôn nghĩ bà ta ngay cả ngón tay út của mẹ tôi còn sánh bằng, cho đáng xách giày cho mẹ tôi.,

      Khi Hồ Nhân mang thai, ngày nào tôi cũng cầu nguyện mong ước đứa trẻ bà ta sinh ra vừa xấu xí vừa ngốc nghếch, chỉ đáng xách giày cho tôi. Nhưng ông trời theo ý nguyện con người, Hồ Nhân sinh ra bé trai rất xinh xắn, họ đặt tên cho nó là Dương Kiệt, rằng sau này nó người kiệt xuất,

      xuất của Dương Kiệt khiến tôi bị lãng quên hoàn toàn.

      còn ai chú ý đến tôi nữa.

      Là ông bà ngoại đón nhận tôi, họ đưa tôi về đại viện. Tuổi thơ của tôi hơn phân nửa là trải qua trong đại viện, sau đó cũng rất ít qua lại chỗ cha tôi. Nhưng phải là tôi oán hận họ. Nỗi thù hận của tôi với họ đặt ở nơi sâu nhất trong lòng, đợi thời cơ rồi ngày họ cũng thống khổ như tôi.

      Sau khi nghe được tin tức mẹ tôi chết vì bệnh tật, ông bà tôi rất đau buồn.

      Tôi cũng rất đau đớn, nhưng thể biểu ra ngoài, làm vậy càng khiến ông bà đau buồn hơn. Tôi quyết định biến đau thương thành động lực, chăm chỉ học hành, để ông bà ngoại nở mặt nở mày vì mình.

      Khi còn tôi rất hướng nội, thích chuyện, nhưng thành tích học tập luôn dẫn đầu lớp.

      Khi còn hề thân thiết với mấy đứa trẻ đồng trang lứa trong đại viện, lúc chúng nó vui chơi với nhau tôi chỉ biết đứng nhìn từ phía xa, trong lòng cực kì thèm khát.

      hôm, có đứa trẻ đột nhiên gọi tôi lại: “Nè. Cậu tên là gì? Sao ra đây chơi cùng?”

      Đứa bé đó chính là Trình Tử Chấp – cầm đầu đám trẻ con ở đây, sau này cũng chính là em đáng tin cậy nhất của tôi.

      Lúc còn bé, đánh chết tôi cũng về nhà cha. Lớn rồi thỉnh thoảng lại về đó lúc.

      Mỗi lần về nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của gia đình họ để tự nhắc bản thân nghĩ đến nỗi đau khổ của mình.

      Lần nào tôi cũng mang theo thù hận lãnh đạm quan sát cuộc sống của họ.

      Trong căn nhà đó vẫn giữ lại căn phòng trước đây, đó là căn phòng rất rộng, thông thoáng. Dương Kiệt vài lần muốn đổi với tôi, tôi chưa từng để ý đến nó.

      Thỉnh thoảng nhìn thấy Dương Kiệt, tôi sửng sốt, ra đôi mắt của nó và tôi rất giống nhau, tôi và Dương Kiệt thực em sao? Nhưng trong lòng tôi lại rất bài xích nó.

      Khi tốt nghiệp đại học, vốn dĩ có thể vào làm cho nhà nước, nhưng tôi lại lựa chọn vào công ty của cha.

      Tôi có kế hoạch của tôi.

      Công ty đó là trụ cột kinh tế chính của nhà họ Dương, nếu có ngày nào đó công ty sụp đổ, vậy Hồ Nhân và Dương Kiệt hết đường sống.

      Lúc mới vào công ty, biểu của tôi chê vào đâu được, cha tôi vì sức khỏe tốt, cho nên dần dần giao lại mọi chuyện cho tôi.

      Tôi nhanh chóng lôi kéo tâm phúc (người cùng phe với mình), rất nhanh chóng thành lập được thế lực của mình trong công ty, đợi lúc thời cơ chín muồi, tôi đánh cho gốc rễ của công ty này tan tành.

      Tôi thuê gian nhà trọ con đường tấp nập nhất ở Trung Quan Thôn, từ Trung Quan Thôn tới chỗ ông bà ngoại hơi xa, bình thường tôi vẫn ở trong căn nhà đó, cuối tuần mới về thăm ông bà ngoại.

      Thằng nhóc Dương Kiệt này đúng là người nhà họ Dương, càng ngày càng giỏi giang, thể hện hết tài năng trong trường cấp ba, thuận lợi thi đỗ trường Đại học Nhân dân Trung Quốc.

      Trường của nó cách công ty rất gần, thỉnh thoảng nó cũng tới tìm tôi. Nó vẫn thân thiết gọi tôi là trai, hoàn toàn để tâm thái độ lãnh đạm và thờ ơ của tôi. Có lẽ nó cảm nhận được tôi hận mẹ nó tới mức nào, hoắc giả là tôi vùi lấp hận ý quá sâu, có bất cứ ai phát được.

      lần, Dương Kiệt chạy tới với tôi: “, em có người bạn muốn tìm công ty để tới thực tập, em muốn nhờ giúp đỡ.” Thấy dáng vẻ ngần ngại của nó, tôi nghi ngờ người này giống bạn bè bình thường.

      “Đến công ty của nhà mình !” Tôi muốn xem rốt cuộc người bạn đó là cái kiểu gì.

      Lần trở về nhà trước, tình cờ thấy được thay đổi nho trong căn phòng của Dương Kiệt. tường treo bức ảnh rất lớn, là bóng lưng bé, thanh tú của . Bức ảnh qua PS, trông rất mờ.

      Có phải Dương Kiệt thích rồi ?

      Bởi vì Dương Kiệt vẫn luôn thích tùy tiện treo đồ lên tường.

      Đôi lúc, thấy Dương Kiệt và Hồ Nhân ngồi ở phòng khách trò chuyện, Dương Kiệt thỉnh thoảng cũng : “ ấy, ấy…”. Hơn nữa còn với vẻ mặt dịu dàng, trong mắt tràn ngập hạnh phúc và vui mừng, Hồ Nhân cũng cười theo.

      Đây là điều khó tha thứ nhất trong lòng tôi.

      Người bạn mà Dương Kiệt giới thiệu tới công ty qua nhiên là , xinh xắn. Sắp xếp cho ta làm thư kí cho trợ lí của tôi, chỉ là làm vài việc nhặt, những chuyện quan trọng trong công ty tất nhiên để ta tiếp xúc.

      Lần đầu gặp mặt, có vẻ thận trọng: “Chào ! Em là Hạ Văn Uyên, mọi người đều gọi em là Tiểu Uyên!” Lúc tự giới thiệu về mình giọng rất .

      Haha, còn tưởng con mắt của Dương Kiệt tinh tường đến mức nào!

      Biểu của Hạ Văn Uyên khi làm việc cũng tệ lắm, tôi quyết định mời ta ăn, dù sao ta cũng chỉ là lính thực tập, được lĩnh lương mà lại tận tâm tận lực như thế, xứng đáng được khen thưởng.

      là giống Dương Kiệt!” ta vừa ăn vừa .

      “Ừ! Rất nhiều người đều như thế.” Tôi cảm thấy câu chuyện này nhàm chán. “ rất thân với Dương Kiệt à?” Tôi ướm hỏi.

      “Đúng vậy, trừ Lục Tịch ra cậu ấy và Phương Dịch chính là bạn thân của tôi.” Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên Lục Tịch này, lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

      Ăn cơm cùng Tiểu Uyên xong, nhân tiện đưa ta về trường luôn. Nhìn dáng vẻ lưu luyến nỡ rời của nàng, tôi nghĩ chắc bao lâu nữa bạn của Dương Kiệt lời chia tay với nó thôi.

      Vài hôm sau, tôi ngày nào cũng về nhà cha, muốn xem Dương Kiệt bây giờ ra sao rồi.

      Nhưng thần thái của Dương Kiệt vẫn hào hứng như trước, nó chẳng giống dáng vẻ của người thất tình gì cả.

      Ngược lại tôi lại cảm thấy buồn hơn chút.

      Số lần ăn cơm với Tiểu Uyên càng ngày càng nhiều, nàng cũng càng ngày càng về muộn hơn, nhưng lại thấy Dương Kiệt năng than thở gì, tôi cảm thấy việc có chút kì lạ. Thực ra Tiểu Uyên cũng chẳng phải mẫu người tôi thích tuy nàng cũng xinh xắn và tài giỏi.

      buổi tối chơi đến tận khuya, tôi tiện đường đưa Tiểu Uyên về trường, hỏi : “Em về muộn như vậy, Dương Kiệt có tức giận hay ?”

      nàng nhìn tôi khó hiểu: “Vì sao Dương Kiệt lại phải tức giận chứ?”

      “Em phải bạn của nó sao?” Tôi hỏi.

      cười ha ha, “Sao lại nghĩ vậy? Em và cậu ấy sao có thể chứ?”

      Vì sao lại thể? Tôi bị họ làm cho hồ đồ rồi.

      “Bạn của Dương Kiệt là Lục Tịch cơ mà.” .

      Cái tên này tôi nghe qua vài lần, cũng lạ lẫm lắm.

      Ha ha, xem ra phán đoán của tôi bị sai mất rồi! Tôi quay đầu rời .

      Trong công ty quy định bất thành văn, đó là hè năm nào cũng tổ chức bữa tiệc. năm nay bởi vì sắp đến bữa tiệc thường niên đó cho nên ai ai cũng rất cố gắng phấn đấu. Dương Kiệt năm nào cũng dùng thân phận người nhà tới dự, tôi nghĩ năm nay cũng ngoại lệ.

      Quả nhiên là nó có đến dự, nhưng lại mượn xe tôi, là dùng xe đón người bạn.

      Xem ra tôi sắp gặp được bạn thực của nó rồi.

      Tiểu Uyên với tôi vài lần “Hôm nay bạn thân Lục Tịch của em cũng đến.”

      Tôi chỉ cười mà , chờ xem con mắt của Dương Kiệt tinh tường đến mức nào?

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 13

      Từ xa thấy Dương Kiệt cùng bước vào, hai người chọn góc khuất nhất ngồi xuống. Tôi bận, có thời gian mà xem xét kỹ càng.

      Dương Kiệt lại chủ động đưa nàng tới bắt chuyện với tôi. Thoạt nhìn qua, tuy cũng xinh nhưng cũng chỉ là bình thường, mặt lúc nào cũng có nụ cười nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhưng cũng cảm thấy rất xa xôi.

      Tôi vẫn luôn tự nhận mình đẹp trai, cao 1mét 80, cơ thể cân xứng, tráng kiện hơn cả Dương Kiệt, đường nét ràng, sở hữu đôi mắt di truyền từ cha có thể khiến người ta chết mê chết mệt. Em của Trình Tử Chấp là Trình Vận Chấp từng với tôi “Bất kể là đứa con nào khi nhìn vào mắt đều cảm thấy kinh hãi.” Đúng vậy, bất cứ nào lần đầu tiên nhìn thấy tôi đều có thể ứng nghiệm câu của Vận Chấp, nhưng đây là lần đầu tiên lời của ấy có hiệu lực.

      tên Lục Tịch này chẳng hề biểu kinh hãi gì cả, em chỉ mỉm cười nhàng, nhìn tôi đầy chân thành, trong mắt chẳng có chút hâm mộ nào, điều này khiến cho trái tim ham hư vinh của tôi bị tổn thương nặng nề.

      Lục Tịch, từ buổi tối hôm đó, cái tên này bắt đầu xuất trong đầu óc tôi. Tôi thường nghĩ nếu như lúc đầu em phải là bạn của Dương Kiệt, liệu tôi có theo đuổi em ?

      Lúc Dương Kiệt tới trả xe, khuôn mặt vẫn còn hớn hở. Vẻ vui sướng của nó lại khiến tim tôi ê ẩm đau đớn.

      , bạn em tệ lắm, đúng ?” Nó cười hỏi tôi. Trong mắt tôi Dương Kiệt giống như cậu trai to xác, cho đến tận bây giờ, cưng chiều của gia đình khiến nó đơn thuần vô cùng.

      “Em ấy à?” Tôi hỏi thẳng.

      “Vâng” Nó lại đỏ mặt, từ đó có thể thấy được này chính là mối tình đầu của Dương Kiệt.

      ấy em à?” Đôi mắt của kia khi nhìn Dương Kiệt cứ thiếu điều gì đó, tôi được, hình như giữa họ ăn ý, có tình cảm mãnh liệt, căn bản giống như thanh niên đương.

      Dương Kiệt có vẻ chắc chắn, nó gãi đầu, thầm: “Em cũng chắc chắn nữa, đôi lúc cảm thấy ấy mình, đôi khi lại cảm thấy ấy quá xa vời, em thể nào nắm chặt ấy trong tay mình được.”

      Quả nhiên tình cảm của họ hề bền vững.

      Mỗi lần quay về nhà của cha, đều nghe thấy Dương Kiệt và Hồ Nhân bàn luận về tên là Lục Tịch kia, nhìn dáng vẻ lo được lo mất của Dương Kiệt, tôi đoán tình cảm của hai đứa tiến triển hề thuận lợi.

      Thỉnh thoảng nghe thấy Tiểu Uyên nhắc đến Lục Tịch, tôi cũng chú ý, cố gắng ghi nhớ.

      Tôi biết ngày nào Lục Tịch cũng tới thư viện học bài, em sắp phải thi; biết Lục Tịch sau khi ngủ trưa xong bơi, biết Lục Tịch thích ăn đồ ngọt, biết… rất nhiều sở thích của Tiểu Uyên đều giống với Lục Tịch.

      Mỗi lần mời Tiểu Uyên ăn cơm xong, tôi bảo ấy mang về cho Lục Tịch gói bánh ngọt làm điểm tâm. Thỉnh thoảng đưa Tiểu Uyên về kí túc xá, nán lại dưới lầu chút nữa, nghĩ cách bắt chuyện với Lục Tịch.

      Tôi cũng thường xuyên tới bể bơi của Đại Học Nhân Dân Trung Quốc hơn, vào các buổi trưa mùa hè, đôi khi gặp Lục Tịch và Dương Kiệt với nhau, đôi khi chỉ thấy Lục Tịch mình.

      Có đôi khi mượn cớ là gọi điện cho Tiểu Uyên, nếu gặp Lục Tịch bắt máy vài câu trò chuyện. Lục Tịch là rất thông minh, nhã nhặn, sống nội tâm, có tài, biết lắng nghe và phân tích.

      Lục Tịch cũng vì chức vị tổng giám đốc của tôi mà đối xử đặc biệt với tôi, lúc cùng chuyện với em tôi chỉ giống như người bạn bình thường.

      Buổi tối, lúc về nhà cha, nghe thấy Dương Kiệt với Hồ Nhân rằng dạo này Lục Tịch rất thờ ơ với nó, Dương Kiệt dần dần cảm thấy Lục Tịch rất khó hiểu. Cuộc trò chuyện của họ từ trước đến nay tôi đều thích tham dự, nhưng chính vì nội dung đó mà tôi hứng thú lắng nghe.

      Gần đây Dương Kiệt có vẻ rất buồn.

      “Có phải con khiến con bé vui ?” Hồ Nhân hỏi.

      “Con nào có? Ngày nào ấy cũng ở thư viện học bài, rủ ấy xem phim, chơi bóng ấy đều , con chỉ còn cách cùng người khác thôi.” Giọng Dương Kiệt có chút oan uổng.

      cùng khác à?” Hồ Nhân hỏi.

      “Đều là các ấy chủ động hẹn con, con cũng chẳng muốn tìm họ làm gì.” Dương Kiệt .

      “Thằng bé ngốc nghếch này, con làm thế tất nhiên khiến nó vui, như thế chứng tỏ con bé rất quan tâm đến con đó!” Hồ Nhân dịu dàng mắng , tôi ghét nhất cái giọng của bà ta, vừa dối trá vừa nịnh nọt.

      Dương Kiệt dường như lại vui vẻ trở lại “Sau này con chú ý cùng những khác nữa.”

      Nhưng nó biết rằng, muộn mất rồi.

      Tôi cũng hay đến tìm Lục Tịch, đôi khi là cùng nhau tâm , đôi khi là cùng nhau vài nơi, nơi hay đến nhất là công viên gần đó. Phần lớn thời gian đều là tôi , em gần như chỉ lắng nghe. Em là người rất biết nghe chuyện, có số chuyện khi kể ra cho em nghe cảm thấy thoải mái hơn là giữ trong lòng. Hầu hết là chúng tôi ra ý kiến riêng của bản thân, chỉ là nhìn nhau đầy ăn ý. Tôi thích như thế, dịu dàng, tĩnh lặng, có lập trường.

      Mỗi lần nhìn thấy Lục Tịch, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và dáng vóc bé đó, tôi đều có loại khát vọng của đàn ông, muốn ôm chặt em vào lòng, thương nhiều.

      Tối hôm đó, trong công viên ấy, tôi kiềm chế được mà hôn em. Lúc hôn, tôi bảo em nhắm mắt lại, bởi vì tôi muốn dục vọng trong đáy mắt tôi làm vấy bẩn em, em là thiên sứ thuần khiết nhất trong lòng tôi.

      Nụ hôn đó trong ký ức tôi vẫn còn rất mới mẻ.

      Thời gian Dương Kiệt ở nhà càng ngày càng nhiều, tôi phát dạo này nó gầy ít, có phải Lục Tịch chia tay với nó rồi ? Đây vẫn là điều tôi luôn chờ mong. Nhìn dáng vẻ đau khổ của DƯơng Kiệt, trong lòng tôi cũng xuất loại áp lực.

      Tâm trạng của Dương Kiệt rất nhanh ảnh hưởng đến Hồ Nhân và cha tôi. Bọn họ quan tâm Dương Kiệt như thế cho nên lúc nào cũng than dài thở ngắn theo nó. Tôi có cảm giác vui vẻ sau khi trả thù. Tôi chờ mong ngày có thể đứng trước mặt cha và Hồ Nhân giới thiệu Lục Tịch là bạn tôi.

      Dạo này lúc ở công ty, Tiểu Uyên luôn nhìn tôi đầy khó hiểu.

      gần đây rất hay nhắc tới Lục Tịch, còn nữa, khi nhắc đến ấy vẻ mặt rất lạ.” Tiểu Uyên phát ra rồi.

      “Có sao?” Tôi mỉm cười. Ở trước mặt người khác tôi hay cười, nhưng Tiểu Uyên phải thế, nàng là bạn của Lục Tịch, hơn nữa việc tôi gặp gỡ Lục Tịch, nàng cũng giúp đỡ ít, có thê ấy cũng là bạn tôi, vô hình chung lại trở thành bạn của cả tôi và Lục Tịch.

      “Hai người?” Tôi biết Tiểu Uyên muốn hỏi điều gì. Có lẽ ấy muốn thay Lục Tịch hỏi tôi ràng.

      “ĐÚng thế, thích Lục Tịch!” Tôi thẳng thắn thừa nhận.

      Sắc mặt Tiểu Uyên nhất thời tái mét “Nhưng ấy là bạn của Dương Kiệt cơ mà.” thào .

      “Họ sớm muộn cũng chia tay thôi.” Tôi khẳng định.

      “Thế sao?” Câu hỏi của Tiểu Uyên rất có ý khiêu khích.

      Tôi mấy lần đến tìm Lục Tịch, nhưng gặp em. Phải chăng là em bận?

      Về nhà cha lần nào cũng thấy Dương Kiệt, nó kéo violon, tiếng đàn ngừng lại mang theo vẻ thương cảm. Đàn xong bài, tôi thấy khóe mắt Dương Kiệt có nước mắt chảy ra, đây là lần đầu tiên thấy Dương Kiệt khóc, trong lòng cũng có chút nỡ.

      Hồ Nhân ở phòng khách, bà ta thấy DƯơng Kiệt khóc cũng khóc theo, cuối cùng tôi cũng đạt được điều mà mình mong muốn rồi. Nhưng tôi lại cười nổi.

      Mấy lần tìm Lục Tịch đều gặp, tôi bắt đầu nghi ngờ, phải chăng em tránh mặt tôi?

      Lúc làm việc, thỉnh thoảng trước mắt tôi lên dáng vẻ mỉm cười của em, tôi chờ em quá lâu rồi. Đôi khi có người vào phòng làm gián đoạn tâm trạng của tôi, tôi giận dữ. Thư kí gần đây tâm trạng của tôi rất bất thường, cấp dưới ai cũng nơm nớp lo sợ.

      Tôi cố gắng điều chỉnh bản thân, lúc làm việc cố gắng nhớ tới em nữa, tôi cũng cố gắng hạn chế , tránh khỏi lúc vô thức lại buột miệng ra hai chữ Lục Tịch.

      Đôi khi, sau khi tan ca lại về hướng Đại học nhân dân, lại đứng dưới kí túc xá của Lục Tịch. Gọi điện thoại ai bắt máy, di động của Lục Tịch vẫn trong trạng thái tắt máy. Tôi biết cách tìm em thế nào cho nên chỉ biết đứng dưới lầu chờ đợi. Chờ càng lâu càng muốn , lúc nào cũng mong chờ chỉ giây sau em trở về, nhưng chưa lần nào tôi chờ được em về.

      Tôi sắp điên rồi, rất muốn biết tại sao Lục Tịch lại tránh mặt tôi.

      Buổi trưa cùng ăn cơm với Tiểu Uyên, gần đây nàng tâm trạng tốt lắm, hai người chúng tôi uống ít rượu, ai cũng hơi say. nàng với tôi “Dương Tuấn, đúng là người tinh mắt!” Tôi tỉnh ngộ, ra lâu nay Tiểu Uyên vẫn luôn thích tôi.

      Có phải Lục Tịch vì Tiểu Uyên nên mới tránh mặt tôi , lâu nay em và Tiểu Uyên vẫn thân thiết như chị em mà

      Tiểu Uyên nhìn tôi chằm chằm “Dương Tuấn, em cũng rất quý Lục Tịch, nếu sau này làm chuyện có lỗi với ấy, em tha cho đâu.” khóc.

      làm chuyện có lỗi với Lục Tịch!” Tôi thực thiên thần kia.

      “Em giúp hẹn ấy ra, chuyện còn lại giao cho ,” , sau cùng còn thào câu “Như vậy có công bằng với Dương Kiệt ?”

      Tiểu Uyên tìm cơ hội hẹn Lục Tịch ra.

      Tôi gặp được Lục Tịch,, em vẫn mỉm cười dịu dàng như trước, nhưng trong hốc mắt có nước vòng quanh.

      “Đừng khóc, Lục Tịch, chỉ muốn nhìn thấy em chút thôi.” Tôi lau nước mắt cho em.

      ngờ tình của lại tạo thành áp lực lớn như thế cho em.” Tôi giọng , “ chỉ muốn em thôi.”

      Em nén nổi nước mắt nữa, nhào vào lòng tôi.

      em, Lục Tịch!” Trong lòng tôi có giọng kiên định như vậy.

      Lúc đưa Lục Tịch về trường, lòng tôi càng kiên định hơn nữa.

      “Đừng tránh mặt nữa, làm vậy khiến điên lên mất.” Tôi hôn lên trán em.

      “Vâng” Em mỉm cười với tôi. Tôi thích nụ cười đó, nhàn nhạt, sạch như những đám mây trắng muốt bầu trời xanh lam.

      Lúc tâm trạng tốt, tôi thường thích về nhà cha khoe khoang.

      Gần đây Dương Kiệt có vẻ rất khổ tâm, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng. Mặc cho Hồ Nhân và cha tôi có gõ cửa nhiều đến thế nào nó cũng kiên quyết chịu mở.. Lần nào Hồ Nhân cũng đứng ở trước cửa phòng nó bưng đồ ăn mà chảy nước mắt, còn tôi cảm thấy thích thú.

      Hẳn là khi tôi đưa Lục Tịch về nhà giới thiệu họ hận tôi lắm lắm nhỉ?

      Lục Tịch quyết định ở lại trường học tiếp lên nghiên cứu sinh, thầy giáo hướng dẫn cho em cũng chính là người hướng dẫn cho Dương Kiệt, tôi có chút đố kị, số Dương Kiệt may mắn.

      Nghĩ đến việc nó ngày nào cũng được nhìn thấy Lục Tịch, lòng tôi cũng cảm thấy rất khó chịu. Vài lần Dương Kiệt và Lục Tịch ăn cơm với nhau, sau đó còn đưa em về kí túc xá.

      Tôi nghĩ đến lúc tôi công khai quan hệ với LỤc Tịch cho Dương Kiệt biết.

      Tôi gọi điện thoại cho Dương Kiệt, nó có vẻ hơi giật mình “Đây là lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho em, ạ!” Nó .

      Tôi mặc kệ, lời đến bên mép rồi lại rút về,

      “Em biết hết rồi, Tiểu Uyên cho em cả rồi. Em tôn trọng quyết định của Lục Tịch, cũng chúc hạnh phúc!” Dương Kiệt dường như trở nên trưởng thành.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 14

      Căn nhà thuê ở Trung Quan Thôn trở thành nơi hẹn hò của tôi và Lục Tịch. Lục Tịch là người cẩn thận, chu đáo, em thu dọn nhà cửa sạch , ngay ngắn, rất giống gia đình . Tôi thường nghĩ sau này cứ ở cùng Lục Tịch ở luôn đây cũng được, cần phải chuyển đến nơi khác nữa, dù sao ở đây cũng tràn ngập những kí ức ngọt ngào của chúng tôi.

      Lục Tịch chất đầy mọi thứ vào tủ lạnh, bánh gato, kem, bánh quy, nước trái cây… đủ loại đồ ăn vặt và thức uống, tôi hỏi em vì sao lại chuẩn bị nhiều đồ ăn đến như vậy,em hùng hồn đầy lí lẽ “ về muộn, lúc đói có thể lấy ra ăn, để bụng đói ngủ khó chịu lắm.” ra em quan tâm đến tôi. Tôi phát trong tủ lạnh hầu hết là nước ép dưa hấu, tôi cũng thích nước ép dưa hấu lắm, chỉ là thấy Lục Tịch hay uống giả bộ thích mà thôi.

      Tôi là người đàn ông bình thường, với bạn mình tất nhiên cũng có những mơ tưởng xa vời, nhiều lúc hôn môi cũng đủ để thỏa mãn nó. Dục vọng của tôi khiến Lục Tịch có phần trốn tránh.

      Đôi khi, Lục Tịch đến nhà trọ của tôi, tôi lần nào cũng thử thuyết phục em ở lại qua đêm, tôi đảm bảo vượt rào. Lục Tịch cũng ở lại vài lần, em ngủ trong phòng ngủ. Ngẫm lại, bạn ngủ ở ngay sát vách, trong lòng tôi đương nhiên thấy khó chịu.

      Lục Tịch dạo này khá bận rộn, thường phải ra ngoài với thầy giáo hướng dẫn, tôi hỏi em Dương Kiệt có cùng hay , câu trả lời của em luôn luôn có chút ràng. Tôi cũng rất lo lắng, bởi vì Dương Kiệt cũng rất ưu tú, quan trọng hơn nữa là… Nó cũng quan tâm đến Lục Tịch, đây là lần đầu tiên tôi thấy Dương Kiệt quan tâm đến người như thế, tôi nghĩ nếu tôi xuất , có lẽ Lục Tịch trước sau gì cũng phát tình cảm của Dương Kiệt với em là lòng.

      Hơn nữa, tôi lại hề chắc chắn với tình của Lục Tịch. Lục Tịch giống với những bình thường, em thông minh, nhạy cảm, bình tĩnh, nhiệt tình, chân thành, thích hư vinh, quan tâm tới tiền bạc… Lục Tịch như thế, tôi chắc chắn em có tôi hay . Tuy rằng bây giờ chúng tôi ở bên nhau, nhưng đôi khi tôi cũng cảm thấy em xa xôi.Đối với bất cứ chuyện gì, em đều có cách nhìn nhận rất độc đáo, thỉnh thoảng, em cũng khéo léo biểu thị đồng ý của em với cách năng của tôi. Nếu như là xấu xí, tôi nghĩ rằng ta vẻ bề ngoài của tôi, nếu như là ham tiền, tôi nghĩ rằng ta thích tiền của tôi, nếu như là ham hư vinh, tôi nghĩ ta cái địa vị tại của tôi, nhưng Lục Tịch phải là người như thế. Tôi nghĩ, lí do lớn nhất để Lục Tịch đồng ý ở bên tôi lúc này là vì tôi em, còn em cũng phản cảm với tình đó của tôi. Còn vấn đề Lục Tịch có tôi hay , câu trả lời tôi hề chắc chắn.

      nay tôi cùng Tử Chấp chuẩn bị cho việc thành lập công ty mới, hai ngày gặp Lục Tịch, tâm trí tôi bay đến nơi em từ lâu rồi. Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ liên quan đến công việc, Tử Chấp rủ uống vài chén, tôi từ chối rồi. tử Chấp bảo tôi có bạn rồi quên luôn bạn bè. Đúng thế, giờ phút này tôi chỉ muốn gặp Lục Tịch mà thôi.

      Muốn gọi điện cho em rằng chút nữa tôi đến đón em, nhưng điện thoại em lại tắt máy, gọi đến kí túc xá, người khác cho tôi biết em ra ngoài cùng với thầy giáo hướng dẫn và vẫn chưa trở về.

      Đứng dưới kí túc xá chờ em gần tiếng, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, hai ngày nay làm việc liên tục hơn 30 tiếng đồng hồ. Tôi quyết định về nhà trọ nghỉ ngơi. Nửa đêm rồi vẫn chưa thể ngủ nổi, trong lòng lại cảm thấy nỡ, cho nên… gọi điện thoại cho Lục Tịch lần nữa, điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy,bạn cùng phòng của em cũng em vẫn chưa trở về. Tôi hơi nóng ruột.

      Đột nhiên nhớ tới trước giờ em vẫn luôn làm việc của Dương Kiệt, cả ngày nay họ ở cạnh nhau sao? LÒng tôi lúc này như có lửa đốt.

      Thử gọi vào số của Dương Kiệt, gọi được.

      , muộn thế này rồi, có việc gì ạ?” Dương Kiệt hỏi.

      Tôi im lặng vài giây “Lục Tịch ở chỗ em à?”

      “Ừm, ấy ở phòng bên cạnh. Hôm nay muộn quá cho nên về trường nữa.” Dương Kiệt giải thích. “Bảo ấy nghe điện thoại à?” Nó hỏi.

      “Nếu em cảm thấy phiền giúp gọi ấy tiếng.” Tôi cố gắng tỏ ra lịch với Dương Kiệt

      Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng của Dương Kiệt.

      Chắc là Lục Tịch vẫn chưa ngủ, giọng của em vẫn còn tỉnh táo lắm. Em “Sao thế? Sao bây giờ còn gọi điện thoại?”

      “Sao em lại ở cùng với Dương Kiệt vậy? tìm em khắp nơi.” Tôi cố nén nỗi đố kỵ và nghi ngờ căn cứ trong ngực xuống, nhàng .

      Em giải thích với tôi về tình huống của ngày hôm nay “Cùng thầy giáo hướng dẫn rangoại thành khảo sát, vốn là định tối muộn quay về, nhưng lúc về xe của chúng em xảy ra tai nạn với chiếc xe khác, phải đợi cảnh sát tới xử lý. Mới vừa ăn cơm xong, chẳng lâu nữa là trời sáng rồi, về được kí túc xá ở lại bên ngoài thôi.”

      “Vậy sao thầy giáo hướng dẫn kia lại dẫn cả em và Dương Kiệt ?” Khẩu khí của tôi có chút nghiêm trọng, tôi thực rất giận. Nếu cùng người khác tôi để tâm, nhưng vì sao lần nào cũng là Dương Kiệt? Dương Kiệt với Lục Tịch vẫn là nhớ mãi quên, mặc dù bây giờ Lục Tịch ở bên tôi rồi nhưng Dương Kiệt vẫn còn Lục Tịch, tâm tư của Dương Kiệt tôi hiểu rất .

      “Bọn em đều là học sinh của thầy ấy mà, có gì đúng đâu?” Lục Tịch bình tĩnh .

      “Lục Tịch, đêm nay em tới chỗ ngủ .” Tôi , ngữ khí cho thương lượng.

      “Muộn lắm rồi, mai em tới tìm cũng được mà.” Ngữ khí của Lục Tịch vẫn bình tĩnh như cũ.

      , ngay bây giờ.” Tôi thể để em và Dương Kiệt tiếp tục ở cùng nơi thế này, chỉ cần nghĩ đến khoảng cách rất gần giữa họ lòng tôi lại bắt đầu thấy bất an. Đó phải vì tin tưởng Lục Tịch, mà là có lòng tin với chính bản thân mình.

      , bây giờ em buồn ngủ rồi.” Lục Tịch ngắt điện thoại của tôi, đôi khi em cố chấp.

      Điện thoại của Dương Kiệt cũng thể gọi được nữa, mình tôi nằm trong nhà miên man suy nghĩ, quả thực sắp phát điên rồi. Tôi phải tìm việc gì đó để làm thôi, nếu tôi lao ra ngoài, lục tìm Lục Tịch trong cả cái Bắc Kinh này.

      Nhớ đến lúc ban ngày, cháu ngoại của Hồ Nhân là Hồ Tiểu Tình có gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi đến quán bar. Tôi hiểu rất Hồ Tiểu Tình, tất cả tâm tư của ta đều mặt, vừa nhìn là biết ngay. Nếu ta phải là cháu ngoại Hồ Nhân, tôi cũng đối xử với ta như thế. Lúc trước tôi từng vài lần lên giường với Hồ Tiểu Tình, đơn giản là vì muốn làm nhục ta.

      Lúc gọi điện cho Hồ Tiểu Tình, ta vẫn còn ở trong bar. Nghe tôi bảo đơn, ta lập tức bảo đến chỗ tôi.

      Tôi nhìn quanh căn nhà, nơi nào cũng có dấu vết của Lục Tịch, tôi chấp nhận được việc đưa người khác đến đây làm rối loạn tất cả mọi thứ vốn có. Tôi thuê phòng trong khách sạn gần nhà, phóng đãng cùng Hồ Tiểu Tình bên trong đó, khi lên đỉnh, trong đầu tôi vẫn lên khuôn mặt của Lục Tịch, tôi biết bản thân hết thuốc chữa rồi.

      Sau khi tống khứ Hồ Tiểu Tình , tôi quay về nhà tắm rửa thay quần áo, tôi thấy mình bẩn, tắm bao nhiêu lần cũng thể rửa sạch dấu vết của Hồ Tiểu Tình.

      Cả ngày vẫn luôn nhớ tới Lục Tịch, Lúc làm việc cùng Tử Chấp cũng yên lòng. Tử Chấp hỏi tôi bị làm sao thế? Có phải hối hận khi mở ra công ty này hay ?

      “Sao lại thế được? Khoảnh khắc này tớ chờ đợi bao nhiêu năm nay rồi!” Tôi .

      Đạt Văn là công ty mới mở của tôi và Tử Chấp, mục đích chỉ đơn giản là muốn dùng đó để làm công ty của cha tôi sụp đổ, để Hồ Nhân và DƯơng Kiệt mất chỗ dựa kinh tế, còn được sống trong cảnh phải lo cơm áo gạo tiền nữa. Đó cũng là trong những thủ đoạn để trả thù Hồ Nhân, tôi phải tranh giành chút công bằng cho mẹ tôi. Tại sao Hồ Nhân là người cướp gia đình vốn có của tôi, được hưởng cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, còn mẹ tôi lại bị ép đến mức phải ra nước ngoài, chết ở xứ người?

      Những đau khổ mà tôi và mẹ tôi phải chịu đựng, tôi muốn Hồ Nhân phải trả lại gấp bội.

      Buổi tối lúc tan ca, tôi tự hỏi có nên tìm Lục Tịch hay , mấy ngày gặp em, tối qua lại ầm ĩ vui vẻ gì, biết cách nào để phá vỡ cục diện bế tắc này.

      Lúc tôi xuống bãi đỗ xe lại thấy Hồ Tiểu Tình đứng dựa vào xe.

      “Sao lại ở đây?” Tôi hỏi.

      “Em muốn nhờ xe về.” ta nhìn tôi, mỉm cười quyến rũ.

      “Tôi và cùng đường.” Tôi muốn để ý đến ta nữa, cố tình lái xe ,

      ta đứng ở phía sau, rất to “Dương Tuấn, đừng có trở mặt, bạn tên là Lục Tịch phải ?”

      Tôi nhấn phanh ngừng xe lại “Lên xe !” Tôi muốn để Lục Tịch biết được thói phóng đãng của tôi.

      Lúc về đến nhà, Hồ Tiểu Tình vẫn theo tôi.

      chắc chắn tối nay cần em à?” ta gần như quấn chặt lấy người tôi, đối với người đàn bà này, tôi có cảm giác chán ghét khó tả.

      “Đêm qua phải chiều rất nhiều lần rồi sao?” Tôi cố gắng vòng quanh ta, muốn tìm thời cơ bịt cái miệng của ta lại, nếu ta tìm Lục Tịch lung tung, tôi giết ta.

      Thấy tôi có phản ứng gì, Hồ Tiểu Tình cũng cảm thấy còn thú vị “Vậy em đây, cũng đừng có hối hận nhé.” Giọng uốn éo của ta khiến tôi buồn nôn, Lục Tịch chưa bao giờ có kiểu chuyện như thế.

      Thầy Hồ Tiểu Tình xa, tôi xoay người lên cầu thang. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy Lục Tịch, sắc mặt em tái nhợt , ánh mắt mịt mờ. Rốt cuộc em nghe thấy gì, nhìn thấy gì?

      Lục Tịch còn chưa kịp hỏi tôi câu nào ngất xỉu. Em ngất xỉu bậc cầu thang, cứ thế lăn xuống dưới, lúc đó tôi vô cùng hoảng sợ.

      “Lục Tịch!” Tôi điên cuồng gọi tên em, cầu xin em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

      Nhìn vệt máu cứ chảy ra mãi người em, tôi cảm thấy mình đáng chết.

      “Lục Tịch! Em thể xảy ra chuyện gì được! Nếu mãi mãi cũng tha thứ cho bản thân.” đường đưa Lục Tịch tới bệnh viện, tôi cứ lặp lặp lại mấy câu đó.

      Bác sĩ kiểm tra rồi có gì nghiêm trọng, chỉ là trầy da. Tôi cảm tạ trời đất.

      Nhưng Lục Tịch vẫn hôn mê, tôi hỏi bác sĩ vì sao em vẫn chưa tỉnh lại?

      ấy ngủ đủ giấc, cả ngày lại chưa ăn uống gì, cơ thể suy nhược!” Bác sĩ “Hơn nữa, ấy tỉnh rồi, chỉ là muốn mở mắt mà thôi.”

      “Lục Tịch, tha lỗi cho !” Tôi đặt tay em lên mặt mình, “Trong câu chuyện đó có chút hiểu lầm, em tỉnh lại nghe giải thích được ?”

      thừa nhận cũng có lỗi, nhưng việc phải hoàn toàn như những gì em thấy đâu, em tỉnh lại nghe giải thích ! Lục Tịch, cầu xin em đấy!” Tôi lần đầu tiên dịu dàng cầu xin người tha lỗi như thế, nhưng em vẫn chẳng có phản ứng gì, tôi phải làm sao bây giờ?

      Tôi vẫn đứng bên cạnh Lục Tịch, dám bỏ , tôi sợ người em nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh dậy phải là tôi, tôi sợ em quên tôi, TV phải diễn như thế sao?

      Cuối cùng Lục Tịch cũng mở mắt “Sao em lại ngã xuống cầu thang thế? Xảy ra chuyện gì à?” Em hỏi tôi, chắc em cũng chưa nhìn thấy tôi đứng cùng Hồ Tiểu Tình.

      Tôi hít sâu hơi, “Ngày hôm qua em ngủ tốt, cả ngày nay lại chưa ăn uống gì, bị hạ đường huyết thôi.” Nếu em biết gì về chuyện trước đó tôi cũng gì với em nữa, tôi sợ sau khi em biết tha thứ cho tôi.

      Tôi muốn mất người con mà tôi thương từ lâu

      Vết thương của Lục Tịch cũng dần tốt hơn, tôi vẫn cố gắng chăm sóc em nhiều hơn, che chở cho em, mong muốn bù đắp những thương tổn lúc trước tôi tạo ra.

      Lục Tịch thỉnh thoảng cũng tới dọn dẹp nhà cửa, tôi sợ em mệt, cho nên bảo em tìm người giúp việc nhưng em đồng ý. Em thích tự tay mình làm, nếu thế cứ để em tự do vậy.

      Tôi phát gần đây Lục Tịch thường xuyên im lặng, thỉnh thoảng em ngồi trầm tư, vẻ mặt đau khổ, sau rồi lại thoải mái hơn, lắc đầu cười khúc khích. Có lẽ hôm đó em thực trông thấy cảnh tôi đứng cùng Hồ Tiểu Tình, chỉ là vì em quá thông minh nên muốn truy cứu mà thôi.

      Tôi vẫn biết thực chuyện này gây cho Lục Tịch bao nhiêu tổn thương, bởi vì sau này em chẳng bao giờ nhắc tới nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :