1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa hè xa xôi - Nhân Gian Tiểu Khả (25c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 5

      Sáng hôm sau trời vẫn còn mưa, tôi muốn về kí túc xá sớm để gọi điện lại cho Dương Tuấn, nhưng tôi với Dương Kiệt đều có ô. Thấy tôi sốt ruột, Dương kiệt chần chừ cởi áo khoác làm thành áo mưa che lên đầu tôi. Cứ như thế, tôi và Dương Kiẹt núp dưới áo khoác của về kí túc xá.

      Điện thoại của Dương Tuấn ngày đêm chưa hề bật, gọi vào số điện thoại của công ty, thư kí có ở đó. Tôi rất nóng ruột, thể làm gì khác hơn là đến nhà tìm . Ấn chuông cửa vài lần cũng chưa thấy có động tĩnh gì, có lẽ ở nhà.

      Mấy tiếng nữa là đến giờ tan sở rồi, sớm muộngì cũng về nhà. Tôi quyết định ngồi ở cửa chờ .

      Đêm qua ngủ ngon, ngày hôm nay lại tìm Dương Tuấn cả buổi, ngay cả cơm cũng chưa ăn, tôi cảm thấy thể lực của mình có vẻ hết chống đỡ nổi rồi.

      Từ xa nghe thấy tiếng bước chân người cầu thang, chắc chắn là Dương Tuấn về, tôi núp vào góc định tặng cho món quà vui vẻ bất ngờ.

      Thế nhưng những gì nghe được tiếp theo chỉ khiến tôi bất ngờ mà hề vui vẻ.

      chắc chắn tối nay cần em à?” xinh đẹp bám chặt lên người Dương Tuấn.

      “Đêm qua phải chiều em rất nhiều lần à?” Dương Tuấn nhìn thẳng vào ngực kia, khiêu khích công khai.

      Tôi che miệng kìm nén thanh của chính mình bật ra ngoài, nhưng dạ dày lại ngừng cuộn trào. Đêm qua tôi còn lo lắng biết tôi có khiến tức giận , ra…

      Tôi thực muốn nghe trộm, nhưng tôi biết gặp phải tình huống này bản thân nên phản ứng thế nào

      “Em đây, đừng có hối hận nha.” Chất giọng uốn éo của ta khiến tôi thể hít thở nổi.

      Dương Tuấn buông tay cho ta rời , sau đó xoay người lên lầu. Tôi biết rốt cuộc có thấy tôi hay ?

      Tôi thực có sức mà tiếp tục chống đỡ nữa, bịch tiếng, tôi ngã xuống rồi cứ thế lăn xuống cầu thang.

      Trong khoảnh khắc trước tri giác bị mất , bên tôi chỉ có giọng – Lục Tịch.

      “Lục Tịch?” Ai gọi tôi thế? Kí ức của tôi dường như động người.,

      May mắn là tôi chỉ bị trầy da bên ngoài, vết thương nặng lắm.

      Dương Tuấn đưa tôi đến bệnh viện, ngồi bên giường tôi cả buổi, với câu chuyện trước khi bị ngã xuống lầu, tôi muốn suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ trốn tránh là phương thuốc chữa lành trái tim bị thương tốt nhất

      “Sao em lại ngã xuống lầu thế? Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi hỏi Dương Tuấn.

      hít sâu hơi, : “Tối hôm qua em ngủ ngon, hôm nay cả ngày lại chưa ăn gì, bị suy nhược cơ thể.” Chuyện hề đề cập tới kia tôi cũng coi như xảy ra, cố gắng mê hoặc bản thân rằng đó chi là ảo giác.

      Sau hôm đó, Dương Tuấn vẫn ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi. Trong khoảng thời gian này chúng tôi lại như trước kia.

      Tôi thi thoảng cũng đến dọn nhà giúp , mua thêm vài vật dụng cần thiết, Dương Tuấn cũng mặc kệ chuyện tôi thay đổi trang trí trong căn nhà .

      Có đôi lúc tôi cũng suy nghĩ nguyên nhân tại sa hôm đó mình lại ngã xuống lầu, nhưng bao giờ tìm hiểu.

      Dương Tuấn dường như rất để tâm đến tâm trạng bị thay đỏi của tôi, tôi phát rất cẩn thận quan sát tôi.

      Tháng chín, tôi cùng Dương Tuấn đến tham dự hôn lễ của bạn thân – Trình Tử Chấp và Hứa Tự Tại, nhìn thấy Hứa Tự Tại mặc mọt chiếc áo cưới trắng tinh, dáng vẻ e thẹn của trước mặt mọi người, hạnh phúc dạt dào tất cả khuôn mặt, tôi mỉm cười ngưỡng mộ.

      Dương Tuấn hỏi tôi cười cái gì, tôi dâu mới rất đẹp.

      Dương Tuấn như ảo thuật gia lấy cái hộp từ trong áo khoác, nghiêm trang hỏi tôi: “Lục Tịch tiểu thư, tiểu thư có bằng lòng tiếp nhận tâm ý của tôi ?”

      Tôi do dự, mãi vẫn mở miệng.

      Thần sắc có vẻ hoảng sợ, tiếp tục : “Lục Tịch, tin , em!”

      Tôi cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm áp chảy xuôi, dường như tiếp nhận cía hộp trong tay cách vô thức. Đó là chiếc nhẫn tinh tế, bên còn khảm viên đá kim cương khoảng 1 cara.

      Dương Tuấn chậm rãi lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của tôi, rất vừa vặn.

      thở phào hơi: “Lục Tịch, rất vui!” nắm tay tôi rất tình cảm.

      Tôi có chút cảm động, có chút hoảng sợ, nhưng ngọ ngào và hạnh phúc vẫn nhiều hơn.

      Sau đó Dương Tuấn đưa tôi đến nhà ông bà ngoại , ngôi nhà của họ nằm trong đại viện của quân khu, có người gác cửa, tôi cảm thấy khó tin, Dương Tuấn nhìn tôi mỉm cười.

      Hai người già tuy đều là cán bộ cao cấp nhưng rất hòa nhã, dễ gần, khiêm tốn, tiếp đón tôi như người thân. Bà ngoại của Dương Tuấn luôn miệng giục chúng tôi mau chóng kết hôn “Dương Tuấn sắp ba mươi rồi, thời đại của bà, cái tuổi đó của nó đáng lẽ phải có con năm, sáu tuổi rồi ấy chứ!” Bà ngoại cười ha ha .

      “Lục Tịch vẫn học mà bà.” Dương Tuấn giải thích.

      “Kết hôn rồi học tiếp cũng được mà, bây giờ báo chẳng đó sao, học cũng có thể kết hôn cơ mà.” Bà ngoại đúng là người rất khéo léo.

      “Ồ, vậy con cũng muốn Lục Tịch đồng ý.” Dương Tuấn nhìn tôi,

      Tôi chỉ biết mỉm cười, bây giờ rất nhiều bạn học của tôi cũng kết hôn, nghiên cứu sinh kết hôn cũng phải là chuyện lạ lẫm gì, chỉ là tôi nghĩ bản thân mình vẫn chưa chuẩn bị tốt.

      Cha mẹ tôi cũng từng gặp Dương Tuấn, cả hai người đều nghĩ thanh niên tồi. Nhưng vì trước đây họ cũng biết Dương Kiệt, cho nên việc lựa chọn giữa hai em có chút ổn.

      Dương Tuấn đề cập đến việc muốn kết hôn cùng tôi với họ, họ đều nghĩ rằng làm thế quá gấp cho nên đồng ý. Tôi nghĩ có lẽ cha mẹ tôi rất lo lắng.

      Ngày Quốc khánh, vài người bạn của Dương Tuấn cũng kết hôn vào ngày này. Dương Tuấn bàn bạc chúng tôi cũng nên góp vui, làm giấy đăng kí kết hôn. Dù sao cũng chỉ là tờ giấy đăng kí, lại ảnh hưởng đến ai, hơn nữa tờ giấy đó cũng đảm bảo quyền lợi cho tôi.

      Lúc đó tôi suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ nếu muốn ở bên nhau cái giấy đăng kí kết hôn là đủ.

      Như vậy chẳng cần cha mẹ hay bạn bè làm chứng nữa. Dương Tuấn bảo có lẽ nên mời Dương Kiệt và Tiểu Uyên đến chúc mừng chút,

      Dương Kiệt nhìn tờ giấy đăng kí của chúng tôi, giật mình. “Sau này gọi em là chị dâu, đúng là quen.”

      Buổi tối hôm đó, bốn người chúng tôi mở tiệc chúc mừng, Dương Kiệt luôn miệng, còn ba người chúng tôi chỉ im lặng.

      Sau đó tôi chuyển đến ở căn nhà của Dương Tuấn.

      Thỉnh thoảng học cũng chạm mặt Dương Kiệt, tôi phát thay đổi rất nhiều. còn hẹn những bạn nữ khác ăn, chơi bóng, xem phim nữa, cũng dễ dàng ra suy nghĩ của bản thân và nụ cười còn vẻ thoải mái nữa.

      Tôi nghĩ khi nào đó phải tìm dịp chuyện thẳng thắn với , dù sao trước đây chúng tôi cũng là bạn tốt.

      Hết giờ học, Dương Tuấn tối nay có bữa tiệc xã giao, bảo tôi cứ về nhà trước. Tôi hơi thất vọng vì hôm nay là sinh nhật tôi. Cha mẹ sáng sớm gọi điện bảo tối về nhà tổ chức sinh nhật, còn tôi là buổi tối tôi hẹn Dương Tuấn rồi.

      Thấy tôi có mình, Dương Kiệt tới hỏi tôi tại sao Dương Tuấn tới đón? Tôi với buổi tối Dương Tuấn có việc bận. Dương Kiệt hỏi tôi buổi tối có kế hoạch gì chưa, nếu chưa có thể gọi Tiểu Uyên và phương Dịch tới tụ tập bữa, lâu lắm rồi gặp Tiểu Uyên và Phương Dịch, tôi cũng cảm thấy nhơ nhớ họ. Cho nên tôi đồng ý.

      Trước đây ai cũng cảm thấy căn tin siêu cấp phản cảm, nhưng bây giờ tất cả lại hẹn mà cùng chọn căn tin, xem ra mọi người ai cũng có tình cảm với trận địa cách mạng.

      Ba người họ đều nhớ sinh nhật tôi, tôi thấy rất cảm động. Cho nên toi cũng uống vài cốc bia.

      Haiz, nhưng tôi hề biết tửu lượng của bản thân lại kém cỏi đến thế, uống ia mà cũng có thể say đến trời đất quay cuồng. xem ra tôi thực phải người có khả năng rượu bia.

      Ăn cơm, vui chơi, cãi nhau ầm ĩ, lăn qua lăn lại vậy mà cũng đến mười giờ hơn rồi.

      Từ căn tin ra, tiết trời oi nóng cũng trở nên mát mẻ hơn nhiều, tôi ngửi được mùi ngai ngái của bùn đất, tôi đoán là trời sắp mưa.

      Đêm khuya, Phương Dịch tiện đường đưa Tiểu Uyên về, chỉ còn lại tôi và Dương Kiệt.

      Lúc Dương kiệt đưa tôi về, trời bắt đầu mưa,, vẫn như trước đây cởi áo làm ô che đầu cho tôi.

      Tôi biết rốt cuộc Dương Tuấn đứng chờ dưới lầu bao lâu,, tóm lại lúc Dương Kiệt đưa tôi về đến nhà toàn thân Dương Tuấn ướt đẫm, ô tay rơi xuống mặt đất.

      nhìn thấy tôi và Dương Kiệt chầm chậm bước vào nhà, trong mắt đầy tơ máu.

      Tôi muốn gọi , nhưng biết phải mở miệng thế nào.

      Sau cùng vẫn là Dương Kiệt phản ứng trước nhất: “, sao lại mắc mưa dưới lầu thế?”

      Dương Tuấn để ý tới mà chậm rãi bước tới trước mặt tôi. Ánh mắt của mờ ảo, mái tóc bị mưa làm ướt chảy từng giọt nước xuống mặt, chỉ nhàng vuốt má tôi, sau đó tát tôi cái rất mạnh.

      Cái tát này Dương Tuấn dùng toàn bộ sức lực cơ thể, tôi nếm được vị tanh của máu rồi, rất nhanh máu chảy ra từ khóe miệng tôi.

      Khoảnh khắc đó, tôi mất hết cảm giác, chỉ thấy bóng hai người rung lên trong mắt mình. ra mùi vị bị đánh là thế này.

      ấy rốt cuộc làm sai điều gì?” Tôi dường như nghe được giọng Dương Kiệt.

      “Ha, cái sai của ta chính là cùng mày!” Dương Tuấn lạnh lùng . Tuy là mùa hè nhưng tôi lại cảm thấy cả người run lên.

      Đêm nay, lần đầu tiên tôi cảm thấy việc quyết định ở bên Dương tuấn là sai lầm.

      Rất nhiều chuyện bị bỏ qua, chỉ cần bạn cố gắng theo đuổi nó

      Tôi dường như rất giống với loài đà điểu quý hiếm, chỉ biết rúc đầu trong cát trốn tránh cuồng phong.

      Từ lần dạy bảo lần trước của Dương Tuấn, tôi bắt đầu tránh mặt Dương kiệt.

      Đôi khi tôi cũng tự hỏi bản thân, vội vã lựa chọn Dương Tuấn có phải là quyết định đúng đắn?

      Tôi và Dương Tuấn chẳng thể nào quay lại trước kia nữa. Tuy rằng sau hôm đó xin lỗi tôi rất nhiều, thậm chí còn ân hận vì hành vi bộc phát hôm đó.

      Có lẽ chỉ đơn thuần là vì cái tát tặng tôi kia, mà là tôi phát có rất nhiều địch ý với Dương Kiệt. chọn tôi liệu có phải vì trước kia tôi là bạn của Dương Kiệt hay ?

      khoảng thời gian tôi cảm thấy rất khó chịu nhưng biết phải cụ thể thế nào. Dương Tuấn cũng thỉnh thoảng hỏi tôi bị làm sao? Đôi khi nhìn chằm chằm vào thứ gì đó mà suy nghĩ miên man, tôi cũng biết nên trả lời thế nào.

      Đôi lúc cũng nhớ tới Dương Kiệt, e rằng người đàn ông bất hạnh nhất trong gia đình họ chính là Dương Kiệt chứ phải Dương Tuấn,

      Tôi với Dương Tuấn là muốn chuyển vào ở trong trường, bởi vì tôi cần chút gian tự do, Dương Tuấn cứ im lặng mãi. Loại im lặng này khiến tôi nhớ đến khoảng bình lặng trước khi giông bão ập tới.

      Tôi vẫn chuyển về kí túc xá trong trường, căn phòng của Dương Tuấn thỉnh thoảng tôi vẫn tới.

      Có vài lần tới thu dọn nhà cửa giúp , phát bắt đầu hút thuốc, bởi vì dưới đất chất đầy đầu mẩu thuốc lá.

      Co nữa, tôi lại phát Dương Tuấn bắt đầu uống rượu, ở phòng bếp tôi có nhìn thấy vỏ chai rượu, hơn nữa, số lượng cũng khá nhiều.

      Có lẽ Dương Tuấn cũng vui vẻ gì.

      Dương Tuấn thi thoảng cũng tới trường tìm tôi, chúng tôi thường tới những nơi đến lúc mới quen nhau, tâm vài chuyện.

      Tiểu Uyên chúng tôi như vậy đâu có giống vợ chồng trẻ mới cưới?

      Tôi , tất cả mọi chuyện chúng tôi đều làm rồi, sao lại giống vợ chồng chứ?

      Thứ bảy có tiết học, từ sáng sớm tôi đến nhà Dương Tuấn tìm . Tôi cũng có bộ chìa khóa của căn nhà đó, sợ quấy rầy nghỉ ngơi, tôi nhàng mở cửa, nhưng lại nghe thấy trong phòng có tiếng chuyện.

      “Cháu thể đối xử với Dương Kiệt như vậy, thế là công bằng!” Tiếng của phụ nữ trung niên.

      tới lượt bà .” Giọng lạnh băng của Dương Tuấn khiến tôi rét run

      “Cháu cướp Lục Tịch , có biết Dương Kiệt khổ sở nhường nào , nó cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa!” Tôi khẳng định người bên trong là mẹ của Dương Kiệt.

      “Haha…haha” Dương Tuấn cười lớn.

      “Đúng, tôi cố ý đấy, tôi chính là muốn Dương Kiệt đau đớn khổ sở!” Giọng Dương Tuấn lại biến thành bén nhọn như thế.

      “Hà tất phải làm vậy? Cháu căn bản bé đó, cháu chỉ muốn cướp bạn của Dương Kiệt mà thôi!”

      “Đúng vậy, tôi ta, đời này tôi chỉ duy nhất mẹ của mình, nhưng chính các người hại chết bà ấy!”

      “Dương Tuấn, cầu xin cháu buông tha cho Dương Kiệt, cũng là buông tha cho Lục Tịch!”

      , dù chết tôi cũng buông tha, bà cút !” Tiếng gào thét khản giọng của Dương Tuấn đối với tôi lại xa vời như thế.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 6

      Lúc Dương Tuấn nhìn thấy tôi có lẽ sắc mặt tôi tái nhợt rồi, mặt cứng đờ. Nhưng tôi vẫn tự cảm thấy khâm phục bản thân có thể kiên trì mà ngất xỉu, hơn nữa lý trí vẫn còn tồn tại.

      Mẹ của Dương Kiệt có lẽ biết tôi từ trước, đôi mắt đẹp của bà mở to, miêng há to ngạc nhiên. Có lẽ bà muốn gọi tên tôi nhưng gọi nổi.

      “Cháu là Lục Tịch.” Tôi biết tại sao lại muốn giới thiệu bản thân với mẹ Dương Kiệt, dù sao cũng phải để bà biết nhân vật trong câu chuyện vừa rồi của họ chính là tôi đây.

      “Bác…Bác là… mẹ của…Dương Kiệt” Bà thầm.

      “Lúc đứng ngoài cửa cháu biết rồi.” Tôi giọng .

      Dương Tuấn nhìn tôi, im lặng khác thường.

      “Vì sao lại là tôi?” Toi cố gắng khống chế tâm trạng của bản thân.

      Có lẽ mẹ của Dương Kiệt cũng bị dọa cho sợ, chắc chắn bà thể ngờ lại có thể gặp tôi ở nơi đây, vào lúc này.

      “Dương Tuấn, thực em chứ?” Tôi có cảm giác tuyệt vọng, lúc hỏi câu này trong lòng có đáp án.

      Dương Tuấn vẫn chỉ im lăng,

      “Xin lỗi, có lẽ tôi quấy rầy hai người rồi.” xong, tôi xoay người muốn rời khỏi nơi lạnh lẽo nhất trong mùa hè này.

      “Lục Tịch, chờ chút!” Dương Tuấn đuổi theo, muốn ngăn cản tôi.

      Tôi kéo tay ra, ràng từng chữ “Chúng – ta – chia – tay!”

      , chia tay!” ôi biết tại sao lúc này khẩu khí của lại kiên quyết đến thế. Nhưng câu sau cùng của khiến tôi hiểu được lí do “ để em quay về bên Dương Kiệt lần nữa đâu!”

      thể nào ngăn cản tôi mãi mãi được!” Tôi quay đầu, cũng rơi lệ, bởi vì tôi biết bản thân là con người rất kiên cường.

      Tiểu Uyên gọi điện hỏi tôi ở đâu, Dương Tuấn tìm tôi khắp nơi, khoảnh khắc đó tôi thực muốn tin rằng tôi, hoặc giả từng .

      Tôi vùi cả mặt xuống bồn tắm, tìm kiếm an ủi, nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy khóe mắt nóng rực?

      Điện thoại vẫn điên cuồng đổ chuông “Lục Tịch, nhận điện thoại nhanh nào, nhận điện thoại nhanh nào!” Đây là trò chơi ngày trước, tôi bảo Dương Tuấn thu giọng mình làm chuông điện thoại cho tôi, bây giờ càng nghe càng thấy buồn cười, màn hình nhấp nháy số điện thoại quen thuộc, tôi đặt máy vào trong bồn rửa mặt, để nước chôn vùi dòng thanh đó.

      Tất cả rồi cũng phải kết thúc, lúc đó tôi dũng cảm đối mặt. Tôi quyết định cho bản thân mình cơ hội nữa.

      Ở sân bay dùng số điện thoại công cộng gọi cho Tiểu Uyên, với rằng tôi tạm thời rời khỏi Bắc Kinh.

      Mơ mơ màng màng mua vé tới Thâm Quyến.

      Tôi biết Tiểu Uyên và Văn Bác làm cách nào biết được tôi đến Thâm Quyến, tóm lại, lúc tôi xuống máy bay, Văn Bác đứng đó chờ tôi.

      Tôi hề biết Văn Bác làm việc ở Thâm Quyến, cũng biết từ hai bàn tay trắng dựng nghiệp ở chốn này có bao nhiêu vất vả.

      Sau khi đến Thâm Quyến, Văn Bác sắp xếp cho tôi ở trong nhà , tạm thời đến thực tập trong công ty .

      Tôi cũng biết Tiểu Uyeen gì với bố mẹ tôi, khi tôi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện và gọi điện về nhà, họ hỏi gì chuyện trước đây, cũng hỏi gì về chuyện với Văn Bác.

      Tôi đưa đơn xin ly hôn và chiếc nhẫn quý giá đó cho Tiểu Uyên, nhờ ấy chuyển lại cho Dương Tuấn, chắc là có thể xử lý ổn thỏa.

      Hai tháng sau tôi có lần đến bệnh viện, hôm đó là tôi bị cảm, trán nóng rực, trong người cũng rất khó chịu. Bác sĩ ở bệnh viện chúc mừng tôi thế này “ có thai 8 tuần rồi.” Tôi vừa nghe xong lập tức cảm thấy choáng váng.

      Tôi và Dương Tuấn vẫn luôn áp dụng biện pháp tránh thai cơ mà, tại sao lại có thể mang thai chứ?

      “Bất kể là tránh thai bằng cách nào cũng đảm bảo 100%” Bác sĩ .

      Sau đó tôi định phá thai, lúc nằm lên bàn phẫu thuật lại cảm thấy hối hận.

      Bất luận là thế nào đây cũng là sinh mệnh, tôi có quyền kết thúc nó.

      Những ngày tháng mang thai thực rất vất vả, Văn Bác mời người giúp việc đến nhà giúp tôi, đó cũng chính là chị Cầm bây giờ. Dưới chăm sóc của chị, tôi mới có thể chống đỡ được.

      Văn Bác cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.

      Mặc Mặc lúc sinh ra khóc mà lại cười,nhìn dáng vẻ đáng của con, tôi mới biết cuộc sống còn có thể tươi đẹp đến thế.

      Tôi vẫn tiếp tục làm việc trong công ty Văn Bác, từ trợ lý lên được đến phó giám đốc, chứng kiến từng bước phát triển ngừng của công ty, từ mười mấy người lên đến con số vài trăm người. Đãi ngộ của tôi cũng tăng lên nhanh chóng, số tiền có được trong tay dã đủ mua được căn nhà .

      Thỉnh thoảng cũng nghe được vài lời “dư trà hậu tửu” của mọi người: “Quan hệ của Giám đốc Hạ và Phó giám đốc Lục rất mập mờ nha!” vân vân và mây mây. Nhưng với những lời như thế tôi và Văn Bác chẳng thèm để tâm. Loại đồn đại này chính là nếu bạn càng giải thích nó càng dễ lan rộng ra, ngược lại nếu bạn thèm để ý, nó dần dần biến mất.

      Những câu chuyện cũ thi thoảng cũng lên trong tâm trí tôi, tôi hiểu tại sao ký ức của mình lại ràng đến thế? Có ai đó từng , chuyện xưa như khói mây, cuối cùng rồi tiêu tan thành mây khói. Có thể những chuyện trước kia của tôi cũng thành dĩ vãng rồi,.

      Còn bây giờ, thứ tồn tại chân thực nhất chính là Mặc Mặc bên cạnh.

      Nó là con trai của tôi và Dương Tuấn, tôi thể phủ nhận, cũng thể xóa bỏ,

      “Lục Tịch, Lục Tịch…” Mặc Mặc khẽ lay lay cánh tay tôi “Mẹ lại chẳng để ý đến con!” Thằng nhóc này thấy tôi suy nghĩ miên man lúc mà khép tội tôi để ý đến nó.

      “Sao thế?” Tôi nhìn vẻ oan ức của con, thấy buồn cười.,

      “Chú kia cứ nhìn chúng ta mãi thôi.” Nó chỉ chỉ chiếc ghế đằng xa “Chú ấy vừa ngồi đây!”

      “Thế hả?” Tôi nhìn theo hướng tay con, chiếc ghế đó bóng người

      Tôi và Mặc Mặc ra ngoài bị người ta nhìn là chuyện bình thườngk, có lần đến siêu thị, người phụ nữ trung niên cố ý theo chúng tôi, đeo kính lão nhìn chúng tôi chăm chú, luôn miệng khen ngợi: “Người mẹ xinh đẹp và cậu con trai đáng thế này, chắc chắn là do đời trước tích đức rồi. tốt!”

      bắt đầu check in chuyến bay đến Thâm Quyến, tôi chắc chắn nhìn thấy bóng lưng Dương Tuấn. Nhưng tại sao lại như vậy được?

      Quả nhiên là , ngờ lại ngồi cùng hàng ghế với chúng tôi. Nhìn thấy tôi cũng ngẩn người. “Trùng hợp nhỉ?”

      “Đúng vậy! Rất trùng hợp!”

      Thực ra tôi muốn tìm người đổi chỗ, nhưng nghĩ lại như thế có vẻ như bị bắt trúng tim đen cho nên cũng thản nhiên ngồi xuống. Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến dài hơn ba tiếng, với tôi ba tiếng này còn dài hơn cả ba tháng.

      đường , tôi luôn miệng kể cho Mặc Mặc nghe về chuyện cổ Andersen, kể nhiều đến nỗi khô rát cả cổ họng.

      Còn Dương Tuấn tôi cũng chả có lòng dạ nào mà đả động đến .

      Lúc xuống đến cửa kiểm tra an ninh cuối cùng, mặt trời chói chang lên rất cao. Văn Bác sắp xếp xe của công ty tới đón chúng tôi.

      Dương Tuấn hình như chờ người tới đón, chào hỏi gì cả, tôi kéo Mặc Mặc luôn.

      “Tạm biệt! Dương Tuấn!” Ngồi trong xe, tôi thầm như thế.

      Có thể sau ngày hôm nay chúng tôi cũng còn cơ hội gặp mặt nữa, tất cả những gì chúng tôi từng có liệu có bị quên lãng , liệu nó có tan biến như bong bóng xà phòng hay ?

      Dương Tuấn, cái tên này mãi mãi vết sẹo trong lòng tôi, biết đến bao giớ mới liền miệng, nhưng tôi chậm rãi chữa trị, rồi sau này tôi thương người đàn ông khác, tìm thứ gọi là “ và được ” thực .

      Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày ngờ lại còn gầy . Chị Cầm thăm người nhà về nhìn thấy tôi liền hỏi xảy ra chuyện gì? Tôi cũng thể được.

      Ở công ty có rất nhiều việc, sau khi Văn Bác trở về tôi tiếp tục nghỉ làm ở nhà nữa, mỗi ngày đều đến công ty làm việc. Việc Quang Hoa sáp nhập với Đạt Văn được công bố từ lâu. Tuy vậy dự án của Quang Hoa trong tay tôi vẫn phải tiếp tục làm.

      Có người việc lần này là do tổng giám đốc mới nhậm chức của Đạt Văn cũng chính là giám đốc của Quang Hoa, về phần nhân vật tân tổng giám đốc kia là thần thánh phương nào mấy vị tiền bối trong nội bộ Quang Hoa tại cũng biết lắm, tôi lại càng thể biết được.

      Quang Hoa từng là khách hàng lớn của chúng tôi, thu nhập của chúng tôi từ nó năm phải đến mười mấy triệu, đối với khách hàng lớn như vậy, chúng tôi chưa bao giờ dám bỏ bê làm chậm trễ công việc.

      Văn Bác cầm mấy bản hợp đồng, lật qua lật lại, xem ra chắc chắn có chuyện tốt gì đó rồi.

      “Giám đốc mới của Quang Hoa muốn kí bản hợp đồng nữa với chúng ta, hơn nữa việc kinh doanh mở rộng sang cả Đạt Văn ở Bắc Kinh, như vậy chúng ta giành được quyền đại lý quảng cáo của cả hai công ty.” Quả nhiên là chuyện tốt.

      “Xin chúc mừng!” Dù sao công ty mở rộng kinh doanh cũng có rất nhiều ích lợi.

      “Lục Tịch, xem ra em phải chuyến rồi!” Văn Bác vỗ vai tôi. “Công ty đối tác đọc bản kế hoạch của em, họ chỉ định bắt buộc phải là em!”

      “Ờ!” Tôi suy nghĩ nhiều, hầu như tất cả các bản kế hoạch của công ty đều là do tôi làm, hơn nữa tôi cũng đầu tư rất nhiều tâm sức để thành lập những bản kế hoạch ấy, đối phương hài lòng là điều tôi có thể đoán được.

      Trước đây cũng tới vài lần, cũng quen với vài người trong Quang Hoa.

      “Lục Tịch! Sao lại tới đây?” Trữ Hạo gọi tôi lại, ta là phó tổng của Quang Hoa, hai năm nay chúng tôi hợp tác với nhau tương đối nhiều.

      “Đến bàn bạc về dự án hợp tác với tổng giám đốc mới nhậm chức của các ” Tôi nhàng .

      “Cứ tưởng ở công ty , Hạ Văn Bác mới là quản lý chứ, ra còn lợi hại hơn, haha!” Trữ Hạo cũng là người rất cởi mở, khá quen thân với cả tôi và Văn Bác. “ nào, tôi đưa tới phòng làm việc của tổng giám đốc, từ lúc ta nhậm chức vẫn chưa tới phải ?” Trữ Hạo vừa vừa trước dẫn đường.

      Phòng làm việc của tổng giám đốc mới nằm mãi ở bên trong cùng, Trữ Hạo đưa tôi tới cửa phòng luôn.

      Tôi gõ cửa, có động tĩnh gì, tiếp tục gõ, nửa giờ sau cửa mới mở.

      Vừa vặn chạm mặt với người bên trong “Dương Tuấn? Sao lại là ?”

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 7

      “Lục Tịch, em đến rồi sao!” Dương Tuấn dường như biết tôi đến.

      là tổng giám đốc mới của Quang Hoa à?” Tôi cố gắng để giọng của mình mang bất cứ tâm trạng nào, mặc dù những tâm trạng lúc trước vẫn chưa hề tiêu tan trong lòng.

      “Em muốn đứng ở cửa bàn bạc với chuyện hợp tác kia sao?” Dương Tuấn dường như cũng nhìn thấy lưỡng lự của tôi, “Vào ngồi !” Ánh mắt khẩn khoản của khiến tôi đành lòng từ chối, lúc này tôi khỏi nhớ tới ánh mắt khẩn khoản của Mặc Mặc khi nó nài nỉ tôi, đúng là giống hệt nhau.

      Nếu tới để bàn chuyện làm ăn, vậy đầu tiên phải bỏ hết tình cảm cá nhân và những chuyện liên quan khác, điều này tôi hiểu .

      Ngồi xuống, điều chỉnh tâm trạng, kinh nghiệm thương trường mấy năm nay khiến tôi còn mang tất cả tâm trạng viết ràng khuôn mặt nữa, thậm chí có tức giận đến mấy tôi cũng có thể ép mình mỉm cười. Lúc nào Văn Bác cũng nụ cười của tôi rất chuyên nghiệp, tất nhiên đó phải là lời khen ngợi, mà ý là nụ cười của tôi hề lòng.

      Lúc này tôi lại bày ra kuôn mặt ôn hòa với nụ cười chuyên nghiệp đó để đánh giá Dương Tuấn. Cùng trong căn phòng, dường như còn ngượng ngùng hơn cả tôi.

      người đàn ông lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, khi bàn chuyện làm ăn đáng lẽ phải dày dạn kinh nghiệm hơn tôi. Nhưng Dương Tuấn của ngày hôm nay dường như rất mất phong độ.

      Giới thiệu xong về dự án, thậm chí còn thèm suy nghĩ dù chỉ là phút, chỉ vài ba câu rồi quyết định luôn. Ký hợp đồng xong, tôi cảm thấy trận chiến này dễ dàng, có thể quay về công ty báo cáo kết quả được rồi.

      “Lục Tịch, quả nhiên biểu của em tầm thường.” Lời khen ngợi của Dương Tuấn lọt vào tai tôi lại mang theo vẻ châm chọc.

      “Đúng thế, là hoàn cảnh tạo nên đấy.” Tôi cảm thán, dường như muốn cho chính mình nghe,

      Trước khi , Dương Tuấn tiễn tôi ra tận cửa, đích thân mở cửa cho tôi, tôi cảm ơn phong độ đó.

      Lúc xoay người rời , Dương Tuấn gọi tôi lại. “Lục Tịch, muốn hỏi em vài câu.”

      “Hả? Mời .” Dường như lúc này vẻ mặt tôi cũng thoải mái hơn chút.

      “Em hận ? Lục Tịch.” Dương Tuấn dường như rất mong đợi câu trả lời của tôi.

      “Muốn nghe lời lòng?” Tôi hỏi lại.

      gật đầu.

      “Tôi từng hận chút, nhưng tôi còn hận chính mình hơn. Sau rồi tôi lại phát tôi hận như thế chẳng hề có ý nghĩa gì, con người thể sống mãi trong hận thù được. Thà rằng tôi đem niềm hận với biến thành tình đối với người khác, như vậy ít nhất tôi và những người xung quanh tôi đều được hạnh phúc.”

      “Vậy em có ?” tiếp tục hỏi.

      chỉ là loại cảm giác., có đôi lúc tôi nghĩ tôi rất , nhưng lại cảm nhận được, cho nên cho rằng tôi . Có lúc tôi nghĩ tôi chẳng hề , nhưng lại vì tôi mà cảm thấy hạnh phúc, cho nên tưởng rằng tôi . Quyền lựa chọn cảm giác này nằm ở phía chứ phải ở phía tôi, cho nên câu hỏi đó tự có thể giải đáp.”

      “Vậy em bây giờ còn hận ?” Vẻ mặt Dương Tuấn hơi trầm lắng.

      . Vì sao phải hận ? với tôi mà bây giờ chỉ là người xa lạ, hận người xa lạ có phải là hơi buồn cười ?” Tôi hỏi lại .

      Trong giây lát đôi mắt Dương Tuấn mất hết ánh sáng.

      Lúc tôi rời dường như có nghe thấy thà rằng em cứ hận , Lục Tịch.” Còn tôi chẳng muốn miệt mài theo đuổi truy tìm hàm ý trong câu đó.

      Có lẽ người lớn đều muốn đón sinh nhật, nhất là phụ nữ, thêm tuổi cũng chính là bản thân già thêm chút.. Tôi có chút sợ hãi với tuổi 30, nhưng nhìn vòng đời cứ chậm rãi chuyển động đến hướng con số 30, lòng khỏi lo sợ.

      Đứng trước gương, ngắm làn da mịn màng của mình, có thể vài năm nữa ở đây xuất thêm các nếp nhăn, còn có cả những vết sạm màu. Tuổi thanh xuân ngắn đến cỡ nào, cảnh xuân tươi đẹp trôi , tại sao thừa lúc tuổi còn trẻ tận hưởng nhiều hơn chút hạnh phúc và vui vẻ trong cuộc đời?

      Đúng thế, hôm nay là sinh nhật tuổi 27 của tôi.

      Tan ca, Văn Bác bảo chờ .

      “Mặc trang trọng thế nào, xã giao hả?” Tôi hỏi.

      , là mời người rất quan trọng ăn.” Trong mắt Văn Bác lộ ra ý cười.

      “Ờ” Tôi cần nhiều lời nữa.

      Văn Bác đậu xe rất xa, từ xa thấy chị Cầm và Mặc Mặc.

      “Sao thế? Họ là khách mời quan trọng hả?” Tôi khỏi buồn cười.

      “Đúng rồi. Em cảm thấy lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn cùng nhau sao?” Văn bác nắm lấy tay tôi khoát lên vai, điềm đạm như người cả.

      “Cảm ơn cả Văn Bác!” Tôi nhớ lại cách gọi lúc trẻ con, trêu .

      Văn Bác mỉm cười, giơ tay bóp chóp mũi tôi. Khi còn bé, tôi là con nhóc quậy phá chuyên gây rối, mỗi lần gây chuyện đều dám với Lục Thần, lúc nào cũng tìm Văn Bác cầu cứu, lần nào tôi cũng ngọt ngào gọi: “Cảm ơn cả Văn Bác!” Còn Văn Bác cũng thành thói quen, lúc nào cũng bóp mũi tôi.

      xem, có phải vì lúc bóp mũi em nhiều quá, cho nên mũi em bây giờ tẹt cả đây này!” Tôi

      “Mẹ ơi!” Mặc Mặc nhìn thấy tôi từ xa

      “Thằng nhóc nghịch ngợm này, nhìn thấy bác hay sao?” Văn bác ôm lấy Mặc Mặc. vừa kéo tay tôi vừa ôm Mặc Mặc đến quán ăn. Chị Cầm phía sau, cười : “ giống là gia đình!”

      Có thể rất nhiều người trông thấy cảnh tượng ấy đều nghĩ rằng chúng tôi là gia đình, phải ?

      Nhưng tôi vẫn luôn coi Văn Bác là người trai, kính trọng và mến. Có loại tình cảm, định sẵn là như thế cả đời cũng khó mà thay đổi được.

      Ăn xong cơm, Văn Bác đưa chúng tôi về nhà,

      “Cảm ơn , hôm nay vui lắm!” Tôi lời tạm biệt .

      “Lục Tịch, sinh nhật vui vẻ.” Cuối cùng vậy, ngờ lại biết hôm nay là sinh nhật tôi.

      Nhìn Văn Bác dần xa, biến mất hẳn trong màn đêm tĩnh lặng, hào nhoáng, tôi cảm thấy hơi buồn lòng.

      Chị Cầm cho Mặc Mặc ngủ trước, tôi lại tiếp tục tản bộ trong vườn hoa của tiểu khu. Vườn hoa của tiểu khu này khiến tôi nhớ đến vườn hoa của Tử Trúc Viện, tôi thích cảm giác thân thuộc khi đứng ở đây, nó khiến những người ở nơi đất khách như tôi có cảm giác như được về nhà, đó cũng là lí do vì sao tôi lại cố chấp ở lại đây mãi.

      ngờ đúng lúc này lại thấy Dương Tuấn, ngồi hút thuốc ghế đá. Đôi mắt chăm chú nhìn về hướng nào đó nhưng nhìn thấy tôi, có lẽ suy nghĩ chuyện gì đó đến xuất thần.

      Tôi muốn đến quấy rầy , có thể đợi người. Lặng lẽ rời khỏi đó, về nhà ngủ.

      Sáng hôm sau, lúc qua vườn hoa của tiểu khu, người quản lí quét dọn khoảng đất đầy mẩu thuốc lá, miệng liên tục trách móc “Ai mà hút nhiều thuốc thế nhỉ, cả khoảng đất đều là mẩu thuốc lá.”

      Vừa tới công ty, trợ lý với tôi giấy tờ về dự án của Đạt Văn có thay đổi, bên Quang Hoa mời tôi qua đó chút. Dự án này từ đầu đến giờ vẫn luôn do tôi phụ trách, tìm tôi cũng đúng. Nhưng hôm nay tôi cảm thấy rất khó chịu. Mới sáng sớm đau đầu, chút nữa còn muốn tới bệnh viện. Tôi bảo trợ lý Tiểu Lưu mua giúp vài viên aspirin.

      Văn Bác thấy tôi khó chịu liền đưa tôi đến bệnh viện.

      nghiêm trọng vậy đâu. Em có thể tự .” Tôi đưa giấy tờ về dự án của Đạt Văn cho Văn Bác, nhờ anhđi thay tôi chuyến.

      Lúc Văn Bác trở về, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt còn có mấy vết xanh tím.

      “Tổng giám đốc sao vậy?” Tôi hỏi trợ lý của .

      “Đánh nhau với ông tổng mới của Đạt Văn.” Lão trợ lý thành trả lời.

      Văn bác luôn luôn dịu dàng lịch thiệp mà cũng đánh nhau sao? Tôi tin.

      “Lục Tịch, em vào đây chút.” Khẩu khí Văn Bác có vẻ nghiêm khắc.

      “Em xem, đây là gì?” Văn Bác ném giấy tờ hết lên mặt bàn.

      “Sao thế?” Tôi hiểu.

      “Em có biết Dương Tuấn chính là ông chủ của Đạt Văn ?” Văn Bác hỏi.

      “Biết ạ. Có gì sao?” Tôi có chút khó hiểu CHúng tôi có được dự án hợp tác với Đạt Văn, kiếm được tiền đáng lẽ phải vui vẻ chứ.

      “Biết mà vẫn còn làm dự án này của họ?” lượng của Văn Bác rất lớn. “Suy cho cùng em vẫn chẳng hiểu gì về Dương Tuấn. Mục đích lần này của ta chính là muốn chúng ta sụp đổ.”

      “Sao thế được?” Tôi vội vội vàng vàng lấy hợp đồng ra, lật lật giở giở hơn nửa ngày, hề phát bất cứ điểm nào khác lạ mà.

      “Hợp đồng đó chẳng có vấn đề gì, vấn đề trng việc lập kế hoạch và thực cơ.”

      “Vẫn chưa xảy ra chuyện gì sao có thể chắc chắn được?” Tôi cam đoan việc lập kế hoạch và thực có vấn đề gì.

      “Dương Tuấn là người nổi tiếng lợi hại trong giới kinh doanh, có lẽ em vẫn chưa hiểu hết được ta.” Văn Bác thở dài.

      “Tại sao hai người lại đánh nhau?” Tôi là muốn hỏi câu này cơ.

      “Vấn đề cá nhân, liên quan đến em.” Văn Bác ràng muốn .

      người là ông tổng của Tây Á, người là tổng giám đốc Đạt Văn, hai người ở vị trí đó mà có thể vung nắm đấm ra, việc này mà truyền ra ngoài chẳng phải là chuyện đáng chê cười sao?

      Tắm rửa xong từ phòng tắm ra, Chị Cầm và Mặc Mặc đều ngủ, chuông cửa vẫn vang lên đều đặn, vậy mà lại làm họ thức giấc. biết ban ngày họ chơi những đâu mà tối đến lại mệt đến mức này nữa.

      Mở cửa, tôi lại càng hoảng sợ hơn. Dương Tuấn ôm chai rượu đứng ở ngưỡng cửa. Sao lại biết tôi ở đây?

      Xem ra lần trước đánh nhau với Văn Bác cũng chẳng được lợi lộc gì, bởi vì vết thương mặt còn nghiêm trọng hơn cả Văn Bác.

      biết Dương Tuấn uống bao nhiêu rượu, say đến bất tỉnh nhân .

      Tôi muốn trêu chọc , thẳng tay đóng cửa lại, nhưng miệng vẫn luôn gọi tên tôi: “Lục Tịch, em đừng ! Lục Tịch, đừng!…”

      Tôi vẫn đóng cửa lại bởi vì tôi sợ mình lại liên quan đến .

      Nửa đêm, tôi vẫn chưa ngủ được, đứng lên tự rót cho mình cốc sữa, uống chậm.

      Nhịn được mở cửa ra. ngờ Dương Tuấn vẫn nằm ở bên ngoài.

      Lúc này, nếu là người xa lạ tôi cũng thể mặc kệ họ.

      Tốn bao nhiêu công sức mới đỡ được vào phòng khách, để nằm thẳng lên sofa. “Dương Tuấn!” Tôi vỗ lên mặt , gọi khẽ.

      “Lục Tịch, đừng!” nắm lấy tay tôi đặt lên ngực mình.

      Tôi gắng sức kéo tay ra, rút tay về.

      Dương Tuấn như vậy khiến tôi đau lòng.

      Tôi đưa tay vuốt lên mi tâm nhíu chặt của , nương nhờ ánh đèn leo lét ngắm nhìn hình dạng lúc ngủ say của . Đôi lông mày chầm chậm thả lỏng, đôi gò má gầy gò, đôi môi hé mở, hình như mê.

      thể phủ nhận, Mặc Mặc càng lớn càng giống Dương Tuấn.

      biết từ lúc nào, tôi cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Dường như có người tiến đến gần tôi, tôi cảm nhận được hơi thở của người khác. Tôi khẽ dụi mắt, mới phát bản thân dựa sát vào người Dương Tuấn.

      Mặc Mặc đưa con mắt tò mò lườm tôi và Dương Tuấn…

      “Mẹ… Mẹ…” Tôi biết nên giải thích thế nào với Mặc Mặc.

      Dương Tuán cũng nhìn Mặc Mặc kĩ càng, vẻ mặt khiến tôi cảnh giác. “Con trai em rất giống .” nhìn tôi mỉm cười.

      “Trùng hợp thôi!” Haha, tôi còn có thể gì đây?

      Dương Tuấn dường như hôm qua ngủ khá ngon, ít nhất… nhìn qua có vẻ “tinh lực dư thừa”.

      “Cảm ơn em tối qua thu nhận , Lục Tịch.” vẫn mỉm cười với tôi.

      Tôi nghĩ bản thân lại làm thêm chuyện ngu ngốc, đáng buồn cười nữa rồi.

      Lúc Dương Tuấn còn thêm, “Lục Tịch, theo đuổi em lần nữa, lần này, nhất định em phải !”

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 8

      Bảy tháng, vì hạng mục của Đạt Văn tôi phải đến Bắc Kinh công tác chuyến, nhân tiện đưa Mặc Mặc đến gặp cha mẹ tôi.

      Họ chưa bao giờ biết đến tồn tại của Mặc Mặc, lúc vừa nhìn thấy nó, cha mẹ tôi kinh ngạc đến mức nên lời.

      Nhưng rốt cuộc vẫn là bản tính trời phú cho bậc cha mẹ, họ hề trách móc tôi giấu diếm họ, ngược lại còn hỏi tôi mình nuôi con có vất vả lắm ?

      Họ mến Mặc Mặc đến nỗi khiến tôi đố kị, nhất là cha tôi, lúc nào ông cũng cho thằng bé quay vòng vòng vai mình.

      Mẹ kéo tay tôi nhìn tôi chăm chú nửa ngày, rồi cũng thở phào nhõm: “Tịch Tịch, cha mẹ lo cho con chết được!”

      “Con biết, tất cả con đều biết!” Cha mẹ rất tôi, tình đó vụ lợi và vô cùng to lớn.

      Mặc Mặc tạm thời ở lại nhà cha mẹ vài ngày, tôi còn rất nhiều việc phải làm.

      Chuyện đầu tiên sau khi đến Bắc Kinh tất nhiên là tìm Tiểu Uyên.

      Bây giờ, bạn học Hạ Văn Uyên của tôi trở thành phu nhân của Phương Dịch, cho nên nàng đâu cũng có Phương Dịch theo.

      Ba người cùng ngồi với nhau thể tránh khỏi xúc động, thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt cái chúng tôi đều còn trẻ trung nữa… Nhớ lại ngày xưa…

      “Nếu gọi thêm Dương Kiệt nữa là chúng ta đông đủ đấy!” Phương Dịch bộc trực, Tiểu Uyên lườm cậu ta cái sắc lẹm.

      Tôi biết, Tiểu Uyên sợ trong lòng tôi vẫn còn khúc mắc.

      Lần trước trong lễ cưới của Tiểu Uyên và Phương Dịch tôi gặp Dương Kiệt, cũng nhìn thấy vẻ đơn, lặng lẽ của .

      Đúng lúc công ty của Phương Dịch có chút chuyện, chỉ còn lại tôi và Tiểu Uyên, từng chén trà cứ lần lượt rót ra, Tiểu Uyên dường như có chuyện gì đó muốn với tôi.

      “Lục Tịch, Dương Tuấn vẫn tìm cậu!” Tiểu Uyên thăm dò. Tôi cúi đầu sắp xếp lại túi xách.

      “Kỳ thực Dương Tuấn vẫn luôn bám riết lấy tớ và Dương Kiệt để hỏi tin tức của cậu, nhưng cho phép của cậu, tớ câu cũng dám với ta.” Tiểu Uyên dường như muốn thông qua câu này để đến trọng tâm câu chuyện.

      “Ừ, biết rồi.” Tôi

      “Cậu định tha thứ cho ta?” Tiểu Uyên hỏi.

      “Nếu ra rồi quay lại với nhau nữa.” Tôi bây giờ còn ngần ngại khi ra câu này nữa.

      “Nhưng…” Tiểu Uyên chắc chắn còn có chuyện gì đó muốn với tôi, nàng rất hiếm khi chuyện ấp úng thế này.

      “Nhưng cái gì?” Tôi hỏi.

      “Nhưng Dương Tuấn vẫn luôn cậu mà!” Tôi bị sặc nước trà. “Đó là chuyện buồn cười nhất trong mấy năm nay tớ nghe được.”

      “Lục Tịch, đừng quên các cậu còn có đứa con trai.” Tiểu Uyên nhắc tới Mặc Mặc.

      “Tớ phủ nhận, Dương Tuấn đúng là cha của con tớ, vậy sao chứ? có Dương Tuấn mẹ con tớ vẫn có thể sống tốt. Hơn nữa, chỉ cần tớ đồng ý, có thể tìm bất cứ người đàn ông nào làm cha của con tớ.”

      “Vì sao cho Dương Tuấn cơ hội?” Dáng vẻ này của Tiểu Uyên khiến tôi nóng nảy.\

      “Cơ hội nên cho cho rồi, chỉ là chúng tớ cẩn thận bỏ lỡ nó.” Tôi thực muốn tiếp tục câu chuyện này nữa.

      Tiểu Uyên tôi trốn tránh vấn đề.

      Đúng vậy, có số chuyện phải là muốn đối mặt mà là biết phải đối mặt như thế nào?

      màn hình điện thoại nhấp nháy số điện thoại lạ, nhận điện, lại có tiếng gì.

      Điện thoại đổ chuông lần nữa, tôi thấy bực mình, vì sao lại phải nhận điện thoại của người lạ? mặc kệ nó tiếp tục đổ chuông.

      Ngày hôm sau theo kế hoạch là tới Đạt Văn, nếu kí hợp đồng với công ty họ phải đến thuyết trình về công dự án, như vậy sau này mới dễ làm việc. Xen lẫn trong đội ngũ nhân viên của công ty, có ai chặn tôi lại cả. Tầng 5 đến tầng 10 của Building này đều là nơi làm việc của Đạt Văn, vị trí của các phòng ban cũng rất hợp lý.

      tới cuối tầng 10, nơi làm việc của tổng giám đốc có người chặn tôi lại “ là nhân viên mới sao? Tại sao lại đeo thẻ?”

      “Ờ…” Tôi biết gì cho đúng, bởi vì tôi hẹn trước mà chỉ là đến thăm dò chút.

      tới rồi có lẽ nên thẳng thắn tìm giám đốc tại của họ để chuyện, “Tôi tìm tổng giám đốc.”

      “Tổng giám đốc vừa mới xuống máy bay, bây giờ phải ngủ bù, thể gặp .”

      sao!” Rất hợp với ý tôi,

      “Vậy ngày mai tôi lại tới.” Thăm dò hôm nay có chút kết quả, có lẽ đến hôm chính thức đến mức bị động.

      Lúc tôi vừa định xoay người rời , có người từ bên trong ra.

      “Ai muốn tìm tôi?”

      “Dương Tuấn?” Tại sao luôn gặp ta vào những thời điểm bất ngờ như thế?

      “Lục Tịch, muốn tìm em.” Dương Tuấn thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, chắc là vì vừa mới xuống máy bay.

      phải cần nghỉ ngơi sao? Tôi hôm nay chỉ đến xem xét chút thôi, vài ngày nữa mới hẹn chuyện dự án hợp tác.” Tôi muốn đứng đây tiếp tục.

      “Sao hôm qua em nhận điện thoại?” ra cú điện thoại hôm qua là của ta.

      “Điện thoại di động để quên trong phòng tắm, nghe thấy chuông.” Tôi biết bây giờ khi dối bản thân còn đỏ mặt hay ?

      “Ờ, em sao là tốt rồi.” ta dường như rất lo lắng cho tôi.

      “Nếu tôi là , tôi quan tâm đến người chẳng hề liên quan đến mình, tôi giành thời gian đó ngủ giấc ngon, nuôi dưỡng tinh thần cho bản thân.” Bởi vì nhìn ta bây giờ rất ổn.

      “Em quan tâm sao?” Trong giọng của ta có chút vui mừng,

      “Tôi chỉ là muốn khách hàng của tôi lại ngủ gục bàn lúc đàm phán.”

      đâu.” ta mỉm cười với tôi.

      Dương Tuấn kiên quyết đưa tôi xuống lầu.

      “Lục Tịch, có thể xin em chuyện ?” Ở trong thang máy, ta .

      Thấy tôi phản ứng gì, ta có vẻ vui. “Có lẽ đòi hỏi nhiều quá.” ta mỉm cười tự giễu. Vẻ thất vọng của ta khiến tảng đá nào đó chặn trong lòng tôi bắt đầu tan chảy, dần dần biến mất.

      , tôi chắc chắn là có thể làm được hay đâu.” Tôi biết bản thân là hiền lành hay có nguyên tắc nữa. Đôi khi tôi cũng giận bản thân thiếu mạnh mẽ, thiếu dứt khoát.

      “Bà ngoại thời gian trước phải nằm viện, là ung thư phổi giai đoạn cuối, bà vẫn rất muốn gặp em.” Vẻ mặt lúc Dương Tuấn đến bệnh tình của bà ngoại vẫn thản nhiên như thể ta chấp nhận thực này từ lâu rồi.

      Trước đây tôi cũng từng gặp ông bà ngoại của Dương Tuấn, hai người đối xử với tôi rất tốt, nghe thấy tin tức này tôi cũng chẳng hề vui vẻ,

      “Ở bệnh viện nào thế?” Tôi đúng là con người có nguyên tắc, vừa muốn vạch giới hạn với Dương Tuấn nhưng về mặt khác lại đành lòng thấy ta đau lòng khổ sở.

      Cuối tuần đến bệnh viện 301 thăm bà ngoại Dương Tuấn.

      Lúc tôi đến bà chợp mắt, y tá cho tôi vào, ta bà lão ngủ, thể quấy rầy.

      Tôi ngồi chờ trong phòng khách.

      Trong phòng khách còn có người nữa, nếu tôi đoán lầm đó chính là cha của Dương Tuấn, bởi vì ông có đôi mắt giống hệt với Dương Tuấn và Dương Kiệt. Tuy rằng có dấu ấn của năm tháng nhưng thông qua đôi mắt này dường như vẫn có thể thấy được bóng dáng của Dương Tuấn và Dương Kiệt.

      Tuy rằng lúc đầu quen biết Dương Kiệt, sau đó lại đăng kí kết hôn và ở chung với Dương Tuấn nhưng tôi vẫn chưa từng gặp cha của họ.

      Nhìn tôi hơn nửa ngày, có lẽ ông biết tôi là ai.

      Nhìn thấy vẻ mặt ngừng ngạc nhiên của ông, tôi nghĩ mình phải tự giới thiệu bản thân chút.

      đợi tôi mở miệng, ông mở lời trước “Cháu họ Lục?”

      Ha ha ngờ trong nhà họ Dương tôi lại nổi tiếng như thế!

      “Chào bác, cháu là Lục Tịch.” Tôi lễ phép gật đầu.

      “Rất lâu trước đây Dương Kiệt nhắc đến cháu, nhưng sau rồi cháu lại ở bên Dương Tuấn.” Hình như ông cũng biết đến vướng mắc giữa tôi, Dương Tuấn và Dương Kiệt lúc trước/

      “Có chuyện, bác biết, vợ bác là Hồ Nhân rất có lỗi với cháu nhưng vẫn chưa có cơ hội để giải thích cho cháu hiểu.” Ông , tôi biết ông nhắc đến chuyện buổi sáng hôm bà to tiếng với Dương Tuấn kia.

      “Chuyện qua cứ để nó qua ạ, cuối cùng rồi cũng rơi vào quên lãng thôi.” Tôi , huống chi có số việc thể chỉ trách người khác, có thể tôi và Dương Tuấn thực thích hợp ở bên nhau, cho dù hôm đó bà hề to tiếng với Dương Tuấn chúng tôi cũng bởi những chuyện khác mà chia đôi ngả. Khi còn trẻ chúng tôi đều quá ngây thơ.

      “Dương Tuấn rất lưu tâm đến cháu.” Cha Dương . “Nó là người nội tâm, thích biểu lộ tình cảm ra ngoài. Nhưng là cha nó, bác biết nó thực rất để tâm đến cháu.”

      Ông nhấp ngụm trà, chậm rãi . “Dương Tuấn từ thân thiết với bác, có lẽ nó vẫn luôn vì chuyện của mẹ nó mà trách bác. Sau khi quen biết cháu nó thay đổi rất nhiều, nó vui vẻ nhiều hơn, bác nghĩ niềm vui đó của nó xuất phát từ trong lòng, tuy rằng niềm vui đó của nó lại khiến đứa con trai bên cạnh bác đau lòng.” Ông ngừng chút rồi tiếp tục. “Bác biết Hồ Nhân làm thế nào lại biết được chuyện của cháu. Bà ấy cho rằng cháu là bạn của Dương Kiệt, là Dương Tuấn từ thủ đoạn cướp cháu . Thấy Dương Kiệt càng ngày càng lặng lẽ, càng ngày càng đau khổ, vợ bác chịu nổi cho nên bà ấy mới đến tìm Dương Tuấn. Cháu biết đấy, Dương Tuấn vẫn luôn thích Hồ Nhân, nó quy kết cái chết của mẹ nó lên đầu hai bác, lúc đó chắc chắn nó giận quá cho nên mới ra những lời như thế.”

      Cho nên sáng sớm hôm đó bọn họ mới to tiếng, cho nên DƯơng Tuấn mới lỡ miệng ra những lời này. Mặc kệ lúc đó Dương Tuấn là vô tâm hay cố ý, tôi từ lâu muốn tìm hiểu nữa.

      Thấy tôi phản ứng gì, ông tiếp tục : “Có lẽ cháu cảm thấy những lời này của bác rất kì lạ, nhưng bác chỉ muốn , bởi vì bác là người cha nên thể đứng nhìn con trai mình tiếp tục đau khổ.”

      “Cho tới bây giờ bác chưa từng nhìn thấy Dương Tuấn sa sút như vậy, nó tự nhốt mình trong nhà trọ chịu mở cửa ra ngoài, ăn uống, say rượu, hút thuốc, tóm lại là muốn đưa bản thân vào chỗ chết. Bác đến thăm nó, nó cũng mở cửa. Sau đó lại nghe thấy Dương Kiệt đó là vì cháu rời xa nó. Các bác thậm chí còn muốn tìm cách đưa cháu về, nhưng cháu hoàn toàn bặt vô tín.”

      Ông dừng lại nhìn tôi, tiếp tục : “ khoảng thời gian sau, Dương Tuấn cuối cùng cũng chịu ra ngoài, nó chạy tới hỏi Dương Kiệt là cháu đâu rồi. Nó luôn chịu về nhà, nhưng vì chờ đợi Dương Kiệt nên nó chuyển về nhà, có đôi khi nó và Dương Kiệt còn ngồi chung với nhau về cháu, về cuộc sống của cháu ở trường, về sở thích của cháu… Ngay cả khi bác và Hồ Nhân nghe thấy đều rất ngạc nhiên, cháu trở thành đề tài trong cuộc chuyện của hai em nó, thậm chí tình cảm của chúng nó còn tốt lên rất nhiều. Dương Tuấn mực muốn tìm cháu, nó đến rất nhiều nơi tìm cháu, mọi người nhìn thấy đều rất thương nó. Thế nhưng khi nghe Dương Kiệt cháu dẫn chồng và còn trai cùng trở về, bác rất sợ, sợ Dương Tuấn chịu nổi, sợ nó lại giống như bốn năm trước.”

      Đáng thương cho tấm lòng của tất cả các ông bố bà mẹ đời! Cha Dương Tuấn đâu phải thương ta.

      “Lục Tịch, hôm nay cháu có thể xuất ở đây, bác nghĩ có phải cháu vẫn còn Dương Tuấn ?” Cha Dương đúng là người lợi hại. Đây gọi là gì? Cha nào con nấy!

      Tôi biết nên trả lời câu hỏi của ông như thế nào, lưỡng lự y tá tới “Bà lão tỉnh rồi, hai người có thể vào thăm.”

      Bà gầy ít, so với ngày xưa già rất nhiều, nhìn thấy tôi bà có vẻ rất bất ngờ, “Là Lục Tịch ư?”

      “Bà ngoại, cháu là Lục Tịch!” Năm tay bà, nhịn được, đôi mắt bắt đầu đau nhức. Bà từng là người vui vẻ thân thiện, là người đối xử với tôi rất tốt, vậy mà bây giờ lại gầy yếu nằm giường bệnh, bị căn bệnh nan y này hành hạ.

      “Cháu ngoan, đừng khóc!” Giọng bà có vẻ yếu ớt, lời chỉ là thều thào.

      “Cuối cùng Dương Tuấn cũng tìm được cháu rồi, bà cũng an tâm, nếu bà chết cũng thể yên lòng.”

      “Bà ngoại, bà chết đâu,” Tôi vẫn nhịn được mà khóc lên.

      “Cháu , Dương Tuấn thực rất cháu, cháu nhất định phải tha thứ cho nó nhé! Mấy năm có cháu bên cạnh, nó hề vui vẻ.” Bà ngoại vì nhiều quá cho nên thở gấp, ngờ bệnh của bà lại nặng đến mức này

      biết Dương Tuấn vào từ lúc nào, lúc tôi ngả đầu lên giường bệnh, tay đặt lên vai tôi.

      Tôi cảm thấy bản thân có thêm chút dũng khí.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 9

      Từ bệnh viện ra ngoài, gió thổi hây hẩy xua tan cái nóng bức của ban ngày, lâu lắm rồi mới có buổi đêm mát mẻ, khoan khoái như vậy.

      cần tiễn tôi, tôi có thể tự được!” tạm biệt với Dương Tuấn và cũng hề quay đầu lại.

      Sau đó cũng vào viện thêm vài lần nữa, lần nào cũng ngồi tâm với bà cả ngày trời. Lần cuối cùng, tôi đưa tấm ảnh chụp chung của tôi và Mặc Mặc cho bà xem, bà xúc động đến mức lên lời. Tôi thấy bà hơi nhắm mắt, nhưng bên khóe mắt lại có dòng nước .

      Lúc bà , khuôn mặt mang theo nụ cười, dáng vẻ bình thản.

      Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cái chết, ra nó cũng đáng sợ như tôi nghĩ.

      Tôi đến tham dự lễ tang của bà ngoại Dương Tuấn, chỉ nhìn thấy cảnh lễ truy điệu long trọng TV, khi đó chúng tôi ở Thâm Quyến rồi.

      Mặc Mặc cũng ngồi xem TV với tôi, thấy tôi khóc, nó liền hỏi: “Sao thế mẹ?”

      Tôi chỉ vào ảnh chụp của bà lão màn hình TV với con: “Cụ già này qua đời, trước đây mẹ có quen biết bà cụ.”

      Nghe xong, Mặc Mặc cũng khóc theo tôi.

      Tôi hỏi con khóc cái gì? Nó cong cái miệng nhắn : “Đau lòng mà!” Tôi dở khóc dở cười.

      Sau khi trải qua chuyện, tôi cố gắng lắng nghe tâm trạng của bản thân, bắt bản thân mình bình tĩnh.

      Mỗi ngày đều làm việc tốt, cuộc sống an ổn vui vẻ. Nếu như ngày nào cũng thế này, tiếp tục sống như vậy đến cuối đời, đó cũng là niềm hạnh phúc nhỉ. Còn về Dương Tuấn, thỉnh thoảng cũng xuất trong giấc mộng đêm khuya, lúc nhớ tới cũng chỉ là đờ người ra mà thôi.

      Tôi quyết định nhớ tới nữa, quên vết thương xưa cũ, tiếp tục sống cuộc sống bình thường của mình.

      Có lẽ khuất nhục chỉ làm cho người ta thêm kiên cường, trải qua càng nhiều đau khổ con người ta lại càng khôn ngoan.

      Cơm vẫn phải ăn, cho nên công việc vẫn phải làm.

      Nếu chạm mặt là chuyện thể tránh được, chi bằng để tất cả như mây gió thoảng qua.

      Dự án của Quang Hoa và Đạt Văn cuối cùng cũng vào quỹ đạo, tôi cũng thử để bản thân nhõm hơn.

      Như thế có thể có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, chơi mọi nơi cùng con trai, ở bên cạnh nó nhiều hơn.

      Dương Tuấn mặt đầy mệt mỏi, chờ tôi ở dưới lầu công ty,

      Có lẽ mới từ Bắc Kinh trở về. “Tìm tôi có việc gì à?” Tôi hỏi.

      có việc gì, chỉ là muốn nhìn thấy em lúc, mấy ngày gặp em rồi.” , tôi khỏi cảm thấy buồn cười, trước đây xa nhau đâu chỉ là vài ngày? Vài ngày cũng có nhiều lần rồi, sao bây giờ ta lại thế?

      “Cảm ơn nhớ!” Tôi mỉm cười.

      “Buổi tối cùng ăn cơm nhé?” Dương Tuấn dường như để ý đến thái độ của tôi.

      “Xin lỗi, buổi tối tôi sắp xếp việc khác rồi.” Tôi bày ra nụ cười đầy tính chuyên nghiệp.

      “Vậy hôm nào được?” Xem ra ta cũng định từ bỏ.

      “Chưa chắc có thời gian.” Tôi cố tình cự tuyệt lời mời của , bởi vì tôi muốn liên quan gì đến ta nữa

      “Được rồi! Vậy cứ xếp hàng hẹn trước, cho đến khi nào em có thời gian thôi.” Tính kiên trì của khiến tôi khâm phục.

      về , đừng lãng phí thời gian nữa, tôi vĩnh viễn nhận lời mời của đâu. Quan hệ của chúng ta nay chỉ giới hạn trong việc hợp tác công việc thôi, chỉ là khách hàng của chúng tôi, hơn kém.” Tôi nghĩ tôi lắm rồi.

      “Lục Tịch, từ bỏ đâu!” .

      “Tôi cũng kiên quyết!” Kiên quyết từ chối, tôi còn cách nào khác.

      Cùng sống trong thành phố, hai công ty lại hợp tác với nhau, cơ hội chạm mặt đương nhiên là thiếu.

      Hôm nay, công ty có mở bữa tiệc cơm, các quản lí bậc trung trở lên đều tới tham gia. Tiệc cơm là chủ ý của Văn Bác nghĩ ra, cho rằng vừa ăn cơm vừa chuyện cùng với nhân viên cấp dưới có thể tăng thêm cảm tình, làm cho nội bộ cong ty đoàn kết hơn. Tôi từ chối cho ý kiến.

      “Lục Tịch! cũng ở đây sao?” Từ toilet ra vừa vặn gặp Trữ Hạo của Quang Hoa.

      “Ừ, Văn Bác mở tiệc cơm ở đây.” Tôi , Trữ Hạo và Văn Bác cũng rất thân quen, đôi khi còn gọi xưng em nữa. “ sao? xã giao à?” Đây phải nhà hàng phổ thông, trừ đến bàn chuyện làm ăn bằng mọi người tới đây đốt tiền.

      “Tổng giám đốc Dương mở tiệc chiêu đãi khách hàng người Pháp, tôi tiếp khách!” Trữ Hạo chỉ chỉ vào căn phòng họ bao, căn phòng đó cách phòng tiệc của chúng tôi rất gần. “Có muốn qua chào hỏi vài câu ?”

      Buồn cười, trốn còn được, ai có lòng nào mà tìm ta chào hỏi chứ?

      “Chắc là , tôi còn có việc!” Tôi khoát khoát tay.

      Quay về phòng ngồi cạnh Văn Bác, cảm thấy dạ dày càng lúc càng đau hơn. Mồ hôi lạnh túa ra trán.

      Văn bác phát ra khác lạ của tôi, lấy giấy ăn lau mồ hôi cho tôi. Hành động rất tự nhiên nhưng trong mắt người khác lại trở nên vô cùng ám muội, có người bắt đầu ồn ào. “Văn Bác và Lục Tịch định khi nào mời chngs tôi ăn bánh kẹo đây?” Hết giờ làm việc mọi người đều thoải mái gọi tên nhau.

      Văn Bác thấy mồ hôi tôi đổ ra ngừng, có vẻ hơi sợ hãi, với mọi người “Đừng làm ồn nữa, làm cho Lục Tịch vui rồi phạt các người.”

      ra Văn Bác cũng là người sợ vợ nha.” Bên cạnh có người cười ha ha.

      ai chú ý đến Dương Tuấn, cũng có ai phát vào từ bao giờ.

      Lúc mọi người phản ứng được nện cho Văn Bác đấm, đồng thời cầm áo khoác của tôi lên, kéo tôi ra ngoài. Tiếp theo, trong căn phòng vô cùng hỗn loạn, có người hét lên, có người đứng dậy can ngăn Dương Tuấn, có người đến đỡ Văn Bác.

      Tôi đau đớn đến mức hé răng, xem ra hôm nay muốn cũng khó.

      Văn Bác đương nhiên để Dương Tuấn cứ như vậy kéo tôi , bổ nhào về phía Dương Tuấn, hai người vung nắm đấm trong căn phòng hẹp. Người xugn quanh đều bị bất ngờ.

      Tôi cảm thấy có thứ gì đó giằng xéo trong dạ dày, đau đớn khó chịu.

      “Đừng tay!” Tôi quát, nhưng ai nghe tôi cả.

      Đến lúc mọi người hiểu được đây là ông tổng Tây Á và ông tổng Quang Hoa đánh nhau mới bắt đầu can ngăn. Cuối cùng cũng có vài người to khỏe lôi được họ ra.

      Hai người đàn ông đều khiến tôi khó chịu, khó chịu cực kì, bởi vì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi.

      Lần này Văn bác bị thương khá nặng, khóe miệng vẫn chảy máu, tôi cầm tờ giấy ăn vừa lau mồ hôi cho tôi giúp cầm máu.

      Văn Bác kéo tay tôi, nhìn chằm chằm vào Dương Tuấn: “Lục Tịch, chúng ta tới bệnh viện!” Trong mắt tràn ngập phẫn nộ và khinh thường.

      Lúc đến bệnh viện, bác sĩ lập tức cầu băng bó vết thương, lại bản thân sao, bảo bác sĩ kiểm tra cho tôi trước.

      “Loét dạ dày, bản thân biết sao?” Bác sĩ trách tôi chú ý đến ăn uống. Có khoảng thời gian, tâm trạng khó chịu, ăn cái gì cũng cảm thấy ngon, tinh thần cũng kém nữa, lúc làm việc cốc cà phê luôn kè kè bên cạnh, có lẽ bệnh này bắt đầu từ khi đó.

      “Nếu chú ý sau này nghiêm trọng rồi đau đến mức động đậy được đấy.” Bác sĩ dọa tôi.

      “Sao lại có thể như vậy?” Văn Bác ở bệnh cạnh hỏi.

      “Cái này phải hỏi bạn của .” Bác sĩ nhìn tôi.

      “Bác sĩ nhầm rồi, ấy là trai tôi.” Tôi ngay lập tức sửa lại.

      Biểu tình mặt Văn Bác lập tức trở nên cứng ngắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại biểu cảm như bình thường. “Đúng thế, ấy là em sát cạnh nhà tôi.”

      ra khỏi bệnh viện, Văn Bác đưa tôi về nhà, lúc ngang qua siêu thị mua rất nhiều gạo tẻ: “Lúc về nhớ bảo chị Cầm hầm cháo, chăm sóc dạ dày cho tốt!”

      ra lại là con người cẩn thận như vậy.

      Sáng sớm hôm sau, lúc ngang qua vườn hoa của tiểu khu lại trông thấy người quản lý quét dọn đầu mẩu thuốc lá dưới mặt đất. Cái ghế đá đó chính là chỗ lần trước Dương Tuấn ngồi. Tôi ngồi xuống đúng chỗ đó, nhìn theo hướng ánh mắt của đêm nọ chính là căn phòng tôi ở. Lẽ nào ngồi đây hút thuốc cả đêm?

      Chuyện Dương Tuấn và Văn Bác đánh nhau rất nhanh lan truyền khắp chốn trong hai công ty.

      Dù sao cũng là hai nhân vật then chốt chức vụ quan trọng, dù chỉ là gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến người người dưới vô cùng chăm chú.

      Trữ Hạo gọi điện tới cẩn thận dò hỏi tôi.

      sai, họ có đánh nhau, sao hỏi Văn Bác hay Dương Tuấn, nguyên nhân tại sao họ hơn tôi.” Tôi cũng biết từ lúc nào giữa họ nảy sinh mâu thuẫn, tôi chỉ biết họ đánh nhau hai lần rồi.

      “Tôi hỏi thế nào đây? Tổng giám đốc Dương từ hôm qua, lúc trở về ra ngoài nữa, gọi điện thoại cho Văn Bác ta mắng tôi bắt chó cày. Nghe họ vì nên mới đánh nhau phải ?” Trữ Hạo từ lúc nào bắt đầu tin vào những tin tức vỉa hè như thế?

      “Chuyện này xin thứ lỗi tiểu nữ thể trả lời.” Tôi ngắt điện thoại.

      muốn tiếp tục ở công ty để người ta ra vào, buổi chiều thẳng về nhà ngủ cho khỏe.

      Gần đây luôn gặp ác mộng, mỗi khi ngủ tới nửa đêm đều bị ác mộng làm tỉnh giấc, rồi sau đó thể tiếp tục ngủ nữa. Cũng vẫn là cảnh đó, người mặc quần áo màu đen kì dị trong mơ kia vẫn cứ đuổi theo tôi, ở trước mặt tôi vung từng nhát dao cứa lên người mình, máu chảy từng giọt xuống người tôi, tôi muốn hét lên to nhưng cổ họng lại thể phát ra bất cứ thanh nào. Tôi biết người mặc quần áo đen trong mộng chính là Dương Tuấn, nhưng tại sao lại muốn làm tổn thương chính bản thân mình? Còn tôi vì sao lại cảm thấy kinh hoàng như vậy?

      Tất cả những tâm tình rối bời ấy đều khiến tôi phiền não, cho nên tôi thèm nghĩ nữa.

      Lâu lắm rồi nghe thấy tin tức gì về Dương Tuấn, ngày qua ngày lại tôi cũng cảm thấy bình thản hơn.

      Tiểu Uyên công tác ở Quảng Châu, nhân tiện ghé qua Thâm Quyến thăm tôi. nàng Dương Kiệt nước ngoài học ngành y, mấy năm nay dương Kiệt cứ cố chấp ở làm trường cũ làm giảng viên, lần này ra nước ngoài chưa chắc trở về,

      Tôi khỏi cảm thán, năm tháng trôi qua nhanh qua, cảnh còn người mất.

      Tiểu Uyên hỏi tôi thực thể tha thứ cho Dương Tuấn sao? Hà tất phải chấp niệm về oán hận trước kia mà bỏ qua hạnh phúc thực ?

      Tôi biết nên trả lời thế nào

      Tiểu Uyên khôn khéo nửa đùa nửa : “Tớ thấy có lẽ cậu cứ tạm thời cùng ông trai cơ bắp của tớ thành người nhà, như thế cũng là cho Mặc mặc gia đình hoàn chỉnh.” ấy cũng biết, tôi và Văn Bác thể mà.

      Lúc chị Cầm đưa Mặc Mặc về nhà, mặt nó đỏ phừng phừng, tôi hỏi nó làm sao lại biến thành như vậy?

      “Thi chạy với người dưới lầu.” Nó , đồn thời cũng phấn khởi khoe rằng nó thắng.

      “Ông chú nào mà thắng nổi con chứ?” Tôi cảm thấy lạ, “Chẳng lẽ người ta bò ra đường sao?”

      “Chính là chú lần trước ngồi cùng máy bay với chúng ta ấy!” Mặc Mặc , ”Chú ấy thua con mà.”

      Lần trước ngồi cùng máy bay… Tôi đột nhiên nghĩ tới Dương Tuấn.

      ta có ý đồ gì với Mặc Mặc đấy chứ? Tôi cảm thấy hoảng sợ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :