1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mirror Image - Sandra Brown ( 50c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 36

      "Hãy làm ngoan cho Cha nhé." Tate quỳ ở phía trước con và ôm chặt nó. "Cha trở về trước khi con biết nó và mang quà cho con."
      Lẽ ra, nụ cười của Mandy làm Avery mỉm cười, nhưng nhận thấy là thể làm sáng nay, ngày khởi hành của Tate. đứng lên. "Gọi cho nếu nó có bất cứ bước đột phá nào."
      "Dĩ nhiên."
      "Hoặc bất kỳ tụt lùi nào."
      "Vâng."
      "Toàn bộ nhân viên được báo là nếu cuộc gọi đến khi có liên quan đến Mandy, phải được gọi ngay lập tức, bất kể là điều gì."
      "Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, em hứa là gọi ngay."
      Jack nhấn còi xe. Ông chờ đợi sốt ruột ở đằng sau vô lăng. Eddy ngồi vào ghế khách ngồi, vào điện thoại vô tuyến mới được lắp đặt gần đây.
      "Về chuyện kia," Tate , giữ giọng của bí mật. "Eddy làm như em đề nghị và hỏi y tá đưa ra bằng chứng thể bác được là em phá thai. ta nướng ta tốt, mang lại cho ta mùi vị của những gì ta phải đương đầu nếu ta đến với báo chí hoặc người của Dekker với câu chuyện của ta.
      " ta cũng làm vài cuộc điều tra. Như em đoán, ta bị đuổi việc và muốn làm cho người bác sĩ thậm chí xấu hổ hơn chúng ta. Eddy cũng sử dụng nó như tác động, và đe doạ đủ loại thưa kiện. Trong thời gian tại, ta co vòi lại."
      "Ồ, em rất là vui, Tate. Em rất ghét làm tối tăm cho cuộc vận động của ."
      đưa ra tràng cười ngắn. "Nó thể trông có vẻ tối tăm hơn nó làm."
      "Đừng nản chí," , đặt tay tay áo . "Các cuộc thăm dò lá phiếu phải là tuyệt đối. Hơn nữa, chúng có thể đảo ngược bất kỳ lúc nào."
      "Chúng nên làm chuyện đó cho nhanh," với vẻ ủ rũ. "Tháng 11 đến trước khi chúng ta biết nó."
      Từ nay đến đó, mạng sống của gặp nguy hiểm và thậm chí thể cảnh báo về điều đó. Trong chuyến này có ở đó để theo dõi người đàn ông tóc xám, cao lớn. Có lẽ nên đề cập chuyện đó - chỉ cho biết trước để chống lại kẻ thù của .
      "Tate - " bắt đầu. Jack bóp còi lần nữa.
      "Phải rồi." cúi xuống và hôn má Mandy lần nữa. "Tạm biệt, Carole." được hôn, hay được ôm, hay thậm chí cái liếc nhìn về phía sau trước khi vào xe và lái .
      "Mẹ à? Mẹ à?"
      Mandy chắc gọi vài lần. Đến lúc Avery ngưng nhìn chằm chằm vào con đường cong vòng nơi chiếc xe mất hút khỏi tầm mắt và nhìn xuống nó, khuôn mặt của nó trông lúng túng.
      "Mẹ xin lỗi. Cái gì vậy, cưng?"
      "Tại sao mẹ lại khóc?"
      Avery lau nước mắt ra khỏi má và ráng nở nụ cười rộng. "Mẹ chỉ là buồn vì Cha rời khỏi. Nhưng mẹ có con làm bạn. Con làm thế trong khi Cha vắng chứ?"
      Mandy gật đầu mạnh mẽ. Họ cùng nhau vào trong. Nếu Tate tạm thời ở ngoài giúp đỡ của , có thể ít ra là làm hết sức mình cho con .
      Ngày chậm chạp trôi qua. dùng hầu hết thời gian với Mandy, nhưng ngay cả những hoạt động mà tự tạo cho họ cũng đủ để lấp hết những giờ bất tận. quá thổi phồng khi với Tate mấy tuần trước đó là cần cái gì đó có tính chất xây dựng để làm. quen hoạt động. Mặt khác, có vẻ thiếu năng lượng để thúc đẩy mình vào làm bất cứ thứ gì hơn là chuyện nhìn vào khoảng và lo lắng về .
      xem tin tức buổi tối hàng đêm, lo lắng tìm kiếm người đàn ông tóc xám trong đám đông. Irish hiểu tại sao theo Tate chuyến này, vì vậy gọi cho ông từ phòng trạm điện thoại công cộng trong Kerrville và giải thích về chuyện phá thai.
      "Các chuyên gia tư vấn của ấy, bắt đầu với Eddy, đề nghị rằng cháu nên ở lại phía sau. Bây giờ cháu là người ở ngoài lề."
      "Thậm chí cả Rutledge à?"
      "Ở mức độ nào đó đúng. ấy lịch như bao giờ, nhưng có lạnh lùng ràng ở đó."
      "Chú nghe về các chuyên gia chính trị như Wakely và Foster. Họ ra lệnh và Rutledge sủa, phải vậy ?"
      "Họ ra lệnh, Tate gầm gừ với họ, sau đó sủa."
      "À, chú thông báo với Van và bảo cậu ta để mắt đến người đàn ông mà cháu có vẻ nghĩ là đáng lo ngại."
      "Cháu biết là đáng lo. Bảo Van gọi cho cháu ngay nếu ấy phát ta."
      "Nếu cậu ta có."
      ràng là có, vì Van gọi. Nhưng tất cả các tin tức được phát bởi KTEX chiếu ít nhất là cảnh quay của đám đông. Van gửi cho thông điệp. Tóc Xám có mặt trong đám đông vây quanh Tate.
      Tuy nhiên, điều đó xoa dịu lo âu của Avery bao nhiêu. muốn ở bên cạnh Tate để tự mình thấy rằng ở trong nguy hiểm nào. Ban đêm trải qua cảnh tượng chết với đầy máu. Vào ban ngày, khi làm gì với Mandy, lan man qua các căn phòng trong nhà. "Vẫn còn buồn chán à?"
      Avery ngước đầu. Nelson vào phòng khách mà nghe ông. "Nó lộ lắm hả?" hỏi với nụ cười mệt mỏi.
      " như ban ngày." Ông tự hạ mình vào trong những cái ghế bành.
      "Phải thừa nhận là gần đây con phải là người bầu bạn tốt."
      "Nhớ Tate à?"
      khinh miệt tinh tế của người trong nhà làm cho thời gian di chuyển thậm chí còn chậm chạp hơn. Mới chỉ hơn tuần kể từ ngày Tate rời khỏi nhưng nó dường như là cả mấy niên kỷ.

      "Vâng, Nelson, con nhớ ấy. Con nghĩ cha nhận thấy điều đó là khó tin. Zee tin. Mẹ thậm chí nhìn vào con."
      Ông nhìn thẳng vào mắt , đủ cứng rắn và đủ sâu sắc để làm oằn người. Ông , "Chuyện phá thai là ghê gớm."
      "Con có ý định để cho bất kỳ ai có cơ hội biết được."
      "Ngoại trừ Tate."
      "À, ấy phải biết, đúng ?"
      " à? Đứa con có phải là của nó ?"
      do dự cho chỉ giây. "Phải."
      "Và con muốn biết tại sao chúng tôi tử tế với con à?" Ông hỏi. "Con hủy diệt cháu nội của chúng tôi. Cha thấy điều đó là thể tha thứ, Carole. Con biết Zee cảm thấy thế nào về Tate mà. Con mong đợi bà ấy ôm con với những gì con làm sao?"
      "."
      "Là người mẹ quan tâm thấu đáo đến các con, bà ấy thể tưởng tượng chuyện mà con làm. Thực ra, cha cũng thể."
      Avery liếc nhìn xuống tấm hình album mở đùi . Những tấm hình xem khi ông vào là những tấm hình từ nhiều năm trước. Zee rất trẻ và vô cùng xinh đẹp. Nelson trông bảnh bao và đẹp trai trong bộ đồ quân màu xanh dương. Jack và Tate được chụp khi còn là thanh niên ở các giai đoạn khác nhau. Họ tiêu biểu cho gia đình Mỹ.
      "Nó thể dễ dàng đối với Zee khi cha đến Triều Tiên đúng ?"
      ", nó ," ông , ngồi thoải mái hơn vào ghế. "Cha phải để bà ấy lại với Jack, khi nó chỉ là đứa bé."
      "Tate được sinh ra sau chiến tranh, đúng ?"
      "Ngay sau đó."
      " ấy vẫn còn là đứa bé khi cha chuyển đến New Mexico," , nhìn cuốn album lần nữa, hi vọng là ông thêm vài chi tiết cơ bản mà biết qua cuộc điều tra khổ nhọc.
      "Đó là nơi Quân cử cha đến, vì thế đó là nơi cha đến," Nelson . " nơi hoang vắng. Zee ghét sa mạc và cát bụi. Bà cũng ghét công việc cha làm. Vào những ngày đó, nhừng phi công lái máy bay thử nghiệm rất dễ mất mạng."
      "Như Bryan Tate bạn của cha."
      Nét mặt ông dịu xuống, như thể ông hồi tưởng lại quãng thời gian vui vẻ. Sau đó, cách buồn bã, ông lắc đầu. "Tựa như mất người thân trong gia đình. Cha từ bỏ làm phi công lái máy bay thử nghiệm sau đó. Tim của cha chỉ là còn ở đó nữa, và nếu tim còn ở đó, có thể bị giết chết nhanh hơn. Có lẽ đó là điều xảy ra với Bryan. Dù sao chăng nữa, cha muốn chết. Vẫn còn quá nhiều điều mà cha muốn làm.
      " Quân gởi cha đến Lackland. Dù sao đây cũng là nhà. nơi lý tưởng để nuôi dạy các con. Bố của cha già . Cha nghỉ hưu, xin ra khỏi lực lượng quân sau khi ông ấy chết và tiếp quản chuyện kinh doanh của nông trại."
      "Nhưng cha nhớ những chuyến bay, đúng ?"
      "Phải – quỷ , đúng như thế," ông với nụ cười nuối tiếc. "Già như cha, cha vẫn nhớ nó giống như cái gì ở đó. có cảm giác nào thế giới có thể sánh bì với nó. Cũng có gì giống như trao đổi bia và những câu chuyện với các phi công khác. Phụ nữ thể hiểu cảm giác ra sao khi có những người bạn như thế."
      "Như Bryan hả?"
      Ông gật đầu. " ta là phi công giỏi. Giỏi nhất." Nụ cười ông phai dần. "Nhưng ấy cẩu thả và trả giá bằng mạng sống của chính mình." Ánh mắt ông sáng lại khi ông tập trung vào Avery lại. "Mọi người đều phải trả cho sai lầm của mình, Carole. Con có thể trốn tránh chúng trong thời gian ngắn, nhưng phải là mãi mãi. Cuối cùng, chúng đuổi kịp con."
      quay mặt cách thoải mái. "Đó là những gì cha nghĩ xảy ra với con và chuyện phá thai à?"
      " phải sao?"
      "Con nghĩ có lẽ là vậy."
      Ông ngả người về phía trước và chống khuỷu tay đùi. "Con phải trả bằng xấu hổ của nó. Cha hi vọng rằng Tate cần phải trả cho sai lầm của con bằng việc thua cuộc bầu cử này."
      "Con cũng vậy."
      Ông nghiên cứu lát. "Con biết đó, Carole, cha nhảy vào bênh vực con nhiều lần vì con trở thành phần của gia đình này. Cha vì còn nghi ngờ nên buộc tội con trong nhiều dịp."
      "Ý của cha là gì?"
      "Mọi người nhận thấy thay đổi của con từ khi con trở lại sau tai nạn."
      Nhịp tim của Avery đập nhanh hơn. Họ có thảo luận những thay đổi này với nhau hay ? "Con thay đổi. Theo chiều hướng tốt hơn, con nghĩ thế."
      "Cha đồng ý, nhưng Zee nghĩ thay đổi là có . Bà ấy tin rằng con đóng kịch - quan tâm của con đối với Mandy là giả tạo và chuyện con đột ngột xem trọng Tate chẳng qua chỉ là chiến thuật để có lại khoan dung của nó để nó mang con theo với nó đến Washington."
      " phải là lời huyên thuyên từ mẹ chồng," trầm ngâm suy ngẫm. "Cha nghĩ sao?"
      "Cha nghĩ con là trẻ xinh đẹp, thông minh - quá thông minh để gây mâu thuẫn với cha." Ông chỉ ngón tay vào . "Con tốt hơn hết là mọi thứ con giả vờ làm." Trong thoáng, vẻ mặt của ông tiếp tục như báo trước điềm gỡ. Sau đó ông đột ngột toét miệng cười. "Nhưng nếu con thành tâm cố đền bù cho lỗi lầm qua, cha tán dương con cho chuyện đó. Để được bầu cử, Tate cần gia đình của nó, nhất là vợ nó, ở phía sau nó trăm phần trăm."
      "Con ủng hộ ấy trăm phần trăm."
      "Điều đó hơn những gì được kỳ vọng." Ông nhỏm dậy khỏi ghế. Ở trước cửa ông xoay lưng lại. "Hãy cư xử như vợ của Thượng nghị sĩ và con gặp rắc rối nào từ cha."
      ràng là ông chuyện với Zee, vì trong bữa ăn tối tối hôm đó, Avery nhận thấy thái độ lạnh lùng của Zee thuyên giảm đối với . quan tâm của bà có vẻ chân khi bà hỏi, "con có tận hưởng việc cưỡi ngựa của con chiều nay , Carole?"
      "Rất nhiều. Vì trời mát hơn, con có thể cưỡi ngựa lâu hơn."
      "Và con cưỡi con Ghostly. Điêu đó là kỳ quặc, phải ? Con luôn căm ghét con vật đó, và ngược lại."
      "Con nghĩ trước đây con sợ nó. Bọn con học cách để tin tưởng nhau."
      Mona bước vào phòng ăn ngay lúc đó để gọi Nelson đến nghe điện thoại. "Là ai vậy?"
      "Là Tate, thưa Đại tá Rutledge."
      Avery đè nén nhức nhối là Tate hỏi để chuyện với , nhưng chỉ biết rằng điện thoại trong phòng bên cạnh cũng làm run rẩy kích động bên trong. Nelson vài phút. Khi ông quay lại, ông nhìn vô cùng hài lòng.
      "Các người," ông , nhắm đến chỉ vợ ông và Avery, mà còn Dorothy Rae, Fancy, và Mandy, nữa. "Hãy xếp đồ vào túi xách tối nay. Chúng ta Fort Worth vào ngày mai."
      Phản ứng của họ rất khác nhau.
      Zee , "tất cả chúng ta à?"
      Dorothy Rae , " phải con chứ. Con à?"
      Fancy nhảy ra khỏi ghế, reo hò điên cuồng trong niềm vui thể nén. "Chúa ơi, đến lúc cho chuyện gì đó tốt đẹp và vui vẻ xảy ra ở quanh đây."
      Mandy nhìn Avery như muốn biết là tại sao mọi người đột ngột trở nên rất kích động.

      Avery hỏi, "ngày mai à? Tại sao?"
      Nelson nhắm đến câu hỏi của trước nhất. "Vì các cuộc thăm dò lá phiếu. Tate trượt xuống, mất đất mỗi ngày."
      "Điều đó nhiều để ăn mừng," Zee .
      "Các cố vấn của Tate nghĩ người nhà phải nên xuất ," Nelson giải thích, "để nó trông giống như là chính khách phi đảng phái. Cha, lần nữa, vui mừng là tất cả chúng ta được ở chung với nhau lại."
      "Họ thay đổi ý kiến về chuyện con ở lại phía sau à?" Avery hỏi.

      " ràng là vậy."
      "Con xếp đồ cho Mandy và con." Tất cả những suy nghĩ tiêu cực được xua tan bởi ý thức rằng sớm được ở với Tate. "Chúng ta rời khỏi lúc mấy giờ?"
      "Ngay khi mọi người sẵn sàng." Nelson nhìn xuống Dorothy Rae, người thực sợ hãi. Khuôn mặt bà tái và bà siết chặt tay. "Mona, vui lòng giúp Dorothy Rae thu dọn đồ đạc."
      "Con có cần phải ?" Bà hỏi bằng giọng run rẩy.
      "Đó là điều mà cha được bảo." Nelson chia cái nhìn nghiêm khắc giữa bà và Fancy, người giống mẹ mình, rất sinh động và hăng hái. "Tôi nghĩ tôi cần nhắc nhở bất kỳ ai phải cư xử cho tốt. Chúng ta vào những ngày cuối cùng của cuộc vận động. Tất cả người nhà Rutledges bị soi xét kỹ lưỡng ở nơi công cộng, luôn sống dưới kính lúp. Hãy cố thể cho phù hợp."
      *********
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 37

      Trời mưa ở Fort Worth khi họ đến.
      Nelson lái thẳng đến khách sạn ở trung tâm thành phố, nhưng vì chuyến từ miền đồi núi lâu hơn dự kiến vì thời tiết khắc nghiệt và phải dừng lại thường xuyên, Jack, Eddy, và Tate rời khỏi cho buổi họp mặt chính trị được tổ chức tối hôm đó.
      Nhóm người mệt mỏi nhanh chóng đăng ký vào phòng của họ. Mandy mệt mỏi và bực bội. Nó nổi tính khí và gì có thể làm nó nguôi ngoai - ngay cả bữa ăn của dịch vụ mang lên phòng mang đến đúng thời hạn.
      "Mandy, ăn bữa tối của cháu ," Zee .

      "," con bé cách hờn dỗi, trề môi dưới ra. "Bà là con có thể bặp Cha. Con muốn gặp Cha."
      "Chút nữa Cha đến," Avery giải thích biết là lần thứ bao nhiêu.
      "Ngoan nào, đây là món ăn ưa thích của cháu," Zee dỗ ngọt. "Bánh pizza đấy."
      "Cháu thích nó."
      Nelson sốt ruột nhìn lướt qua đồng hồ quân đeo tay của ông. " gần bảy giờ rồi. Chúng ta phải rời khỏi bây giờ thôi đến đó muộn."
      "Con ở lại với nó," Dorothy Rae tình nguyện, vẻ mặt của bà đầy hy vọng.
      "Mẹ giúp được gì chứ," Fancy với vẻ khinh bỉ. "Con là để cho con nhãi đó đói chết ."
      "Fancy, làm ơn," Zee than phiền. " đứa trẻ khó khăn là đủ lắm rồi." Bà khẩn khoản cho mệt nhọc của bà và đề nghị đến cuộc cuộc gặp gỡ với đông đảo quần chúng và ở lại với Mandy.
      "Cám ơn mẹ, Zee," Avery . "Điều đó giúp rất nhiều. Con nghĩ là nó có thể gặp công chúng tối nay. Nelson, bây giờ cha đưa Dorothy Rae và Fancy . Con đến sau."
      Nelson bắt đầu phản đối. "Dirk và Ralph - "
      "Con quan tâm đến những điều họ ," Avery , chặn ông lại. "Tate muốn con rời khỏi Mandy với Zee trong khi nó trở chứng. khi nó lên giường, con đến bằng tắc-xi. với họ là con đến đó ngay khi con có thể làm được."
      Ba người rời khỏi phòng ngủ của Mandy, phòng trong dãy phòng thượng hạng ba phòng được đặt cho gia đình của Tate. "Bây giờ, Mandy," Avery , "Hãy ăn tối để mẹ có thể khoe với Cha là con ngoan ngoãn như thế nào."
      "Con muốn món quà bất ngờ của con."
      "Hãy ăn bữa tối của cháu cháu ," Zee khẩn khoản.
      "!"
      "Vậy cháu có muốn tắm nước ấm ?"
      "! Cháu muốn món quà bất ngờ của cháu. Cha là cháu nhận được món quà bất ngờ."
      "Mandy, dừng lại ngay," Avery cách nghiêm nghị, "và ăn bữa tối của con ngay."
      Mandy hất mạnh khay thức ăn. Nó rơi xuống sàn. Avery đứng bật dậy. "Đủ rồi." giật mạnh Mandy ra khỏi ghế, xoay nó lại và đánh mạnh xuống mông nó mấy cái. "Mẹ tha thứ cho con đâu, con ."
      Lúc đầu Mandy quá choáng váng đến nỗi thể phản ứng. Nó nhìn lên Avery với đôi mắt mở to. Sau đó môi dưới của nó bắt đầu run run. Những giọt nước mắt lăn dài má nó. Nó mở miệng và tuôn ra tiếng thét có thể vực dậy cả người chết.
      Zee với lấy nó, nhưng Avery đẩy bà qua bên và kéo Mandy áp vào người . Cánh tay của con bé quấn quanh cổ . Nó vùi khuôn mặt ẩm ướt vào vai của Avery.
      Avery dịu dàng vuốt lưng nó. "Con xấu hổ với chính bản thân mình vì bị ăn đòn à? Cha nghĩ con là bé ngoan."
      "Con là bé ngoan."
      " phải tối nay. Con rất hư và con biết điều đó."
      Tiếng khóc kéo dài trong vài phút. Khi cuối cùng nó giảm xuống, Mandy ngẩng khuôn mặt nhòe nước mắt lên. "Bây giờ con có thể ăn kem ?"
      ", con thể." Avery vuốt những chuỗi tóc của Mandy mà nước mắt làm dính lên má con bé. "Mẹ tin là con xứng đáng được ăn món ngon, đúng ?" Môi dưới của nó tiếp tục run rẩy, nhưng nó lắc đầu “”. "Nếu bây giờ con cư xử cho đàng hoàng, tối nay khi Cha về, mẹ để cho Cha đánh thức con để trao cho con món quà bất ngờ của con. OK?"
      "Con muốn ăn ít kem."
      "Mẹ xin lỗi," Avery lắc đầu từ chối. "Hành vi sai trái được khen thưởng. Hiểu ý mẹ ?"
      Mandy gật đầu cách miễn cưỡng. Avery đặt nó xuống. "Bây giờ, hãy tắm và mặt đồ ngủ vào để con và Bà Nội có thể ngủ. Con ngủ càng sớm, Cha về sớm hơn."
      Hai mươi phút sau, Avery đắp chăn cho nó. Mandy vô cùng mệt mỏi, nó gần như ngủ ngay khi đầu nó ngã vào gối. Avery cũng thấy mệt mỏi. kiện làm giảm sức chịu đựng của . có tâm trạng để tranh cãi với Zee, cơ thể gọn của bà run rẩy vì bất đồng.
      "Tate nghe về chuyện đét đít," bà .
      "Tốt. Con tin là ấy nên biết."
      đường vào căn phòng nối tiếp khi điện thoại reo. Đó là Tate. "Em có đến hay đây?" hỏi thẳng thừng.
      "Vâng, em đến. Em gặp chút rắc rối Mandy, nhưng bây giờ nó lên giường. Em đón xe và đến đó ngay -"
      "Tôi ở dưới đại sảnh. Nhanh lên."
      làm hết sức mình trong năm phút, là tất cả những gì dám cho phép mình. Kết quả ngoạn mục lắm, nhưng đủ tốt để làm Tate ngạc nhiên khi ra khỏi thang máy.
      Bộ đồ hai mảnh thông minh và tươi tắn. Vải lụa xanh màu ngọc bích cải tiến màu sắc rực rỡ của riêng . Những lọn tóc xoăn của bị phá hỏng vì thời tiết ẩm ướt, vì vậy chọn kiểu tinh vi, ấn tượng và với đôi bông tai vàng đơn giản.
      "Chuyện quái gì xảy ra vậy?" Tate hỏi khi đưa về phía cánh cửa xoay. "Cha Mandy rất khó chịu."
      "Khó chịu à, giỡn chơi chắc. Mandy đúng là khủng bố."
      "Tại sao?"
      "Nó ba tuổi, đó là lý do tại sao. Nó bị nhốt trong xe suốt cả ngày. Em hiểu tại sao nó cư xử như thế, nhưng hiểu biết chỉ kéo dài đến đó. Em ghét phải làm hỏng bất ngờ của Zee, nhưng em đét đít nó."
      Họ đến bãi đậu xe dưới cổng vào. dừng lại với tay tay cầm cánh cửa hành khách. "Chuyện gì xảy ra?"
      "Nó làm con bé chú ý. Cũng thành công nữa."
      quan sát cách diễn đạt kiên quyết của lát, sau đó hất đầu và cộc lốc ra lệnh, "vào xe."
      vội cho boa người gác cửa trông chừng xe, ngồi vào sau vô lăng, và lái cách cẩn thận xuống đường phố. Cần gạt nước kêu lách cách cách mạnh mẽ, nhưng đầu hàng với trận mưa lớn.
      Tate về phía bắc đường Main, đánh vòng qua toà án Hạt Tarrant, sau đó lái qua Cầu Trinity River về phía bắc Fort Worth, nơi những người chăn bò và những kẻ cắt cổ làm nên lịch sử ở những bãi rào chăn nuôi lừng danh của nó.

      "Tại sao lại đến rước em vậy?" hỏi khi chiếc xe chạy qua đêm mưa gió. "Em có thể gọi tắc-xi."
      "Dù sao tôi cũng làm bất cứ thứ gì ngoại trừ lòng vòng ở sau sân khấu. Tôi nghĩ thời gian tốt hơn khi sử dụng nó làm nhiệm vụ lái tắc-xi."
      "Dirk và Ralph gì về việc rời khỏi?"
      " gì cả. Họ biết."
      "Gì cơ!"
      "Đến lúc họ phát tôi có ở đó, quá muộn để họ làm bất cứ thứ gì về nó. Dù sao chăng nữa, tôi chán ngấy chuyện họ chỉnh sửa bài diễn văn của tôi."
      lái xe quá nhanh, nhưng nhắc nhở . có vẻ ở trong tâm trạng để lắng nghe chỉ trích. Tính khí có vẻ rất u ám. "Tại sao chúng tôi được gọi đến cùng với vậy?" hỏi, hi vọng tìm ra lý do cho cáu kỉnh của .
      "Em có theo dõi các cuộc thăm dò lá phiếu ?"
      "Có."
      "Vậy em biết là thay đổi trong chiến lược cần được làm. Theo chuyên gia tư vấn của tôi, những biện pháp tuyệt vọng phải được nắm lấy. Chúng tôi bắt đầu chuyến này để bơm nhiệt tình, chiếm được ủng hộ. Thay vào đó, tôi thua ba điểm từ khi chúng ta bắt đầu."
      "Nelson cái gì đó về hình ảnh chính khách phi đảng phái của ."
      lầm bầm chửi thề. "Đó là cách họ nghĩ tôi thể ."
      "Họ?"
      "Còn ai nữa? Dirk và Ralph. Họ nghĩ bức tường thành của gia đình đứng đằng sau tôi thuyết phục cử tri rằng tôi phải là người nóng nảy. Hình ảnh của người đàn ông biết chăm lo cho gia đình. Mẹ kiếp, tôi biết. Họ cứ tiếp tục cho đến khi tôi thậm chí nghe họ nữa."
      quẹo xe vào bãi đậu xe Texas của Billy Bob. Được ca tụng như hộp đêm rẻ tiền lớn nhất của thế giới, bao gồm sân đấu ngựa trong nhà, nó được cho ủy ban bầu cử của Tate thuê tối nay. Vài người biểu diễn nhạc đồng quê cống hiến thời gian và tài năng của họ cho cuộc gặp gỡ với đông đảo quần chúng huy động vốn.
      Tate chạy chầm chậm đến cửa trước. tên cao bồi mặc áo mưa vàng và cái mũ cao bồi bước ra từ góc phòng được xây dựng thụt vào trong và đến gần xe. Tate hạ thấp cửa sổ xuống.
      " thể đỗ xe ở đây, thưa ông."
      "Tôi là –"
      " phải di chuyển xe của . đậu ở đường cứu hỏa."
      "Nhưng tôi - "
      "Có bãi đậu xe ở bên kia đường, nhưng vì đám đông, nó có thể bị đầy." ta chuyển điếu thuốc lá từ bên hàm này qua hàm kia. "Dù sao thể đậu ở đây."
      "Tôi là Tate Rutledge."
      "Buck Burdine. Rất vui được gặp . Nhưng vẫn thể đỗ xe ở đây."
      Buck ràng có hứng thú đến chính trị. Tate nhìn lướt qua Avery. cách tế nhị, tập trung vào bàn tay đặt đùi và cắn môi để khỏi cười.

      Tate thử lại. "Tôi tranh cử cho chức vị Thượng nghị sĩ."
      "Này, ông bạn, ông có chịu di chuyển xe của ông, hay tôi phải ra tay đây?"
      "Tôi nghĩ tôi di chuyển xe của tôi."
      Vài phút sau, đậu xe trong con hẻm cách đó vài khúc đường, giữa tiệm sửa giày và nhà máy làm bánh bắp. Ngay khi tắt động cơ, nhìn qua Avery. nhìn lướt qua . Cùng lúc, họ cười khanh khách. Nó kéo dài trong vài phút.

      "Ôi, Chúa ơi," , vuốt sóng mũi, "tôi quá mệt mỏi. tốt khi được cười. Đoán là tôi phải cám ơn Buck Burdine."
      Mưa trút xuống như dòng nước lũ và phủ kín cửa sổ của xe. Đường phố gần như vắng vẻ trong đêm mưa như thế này. Những cửa hàng ở hai bên đường đóng cửa, nhưng hộp đèn của chúng sáng lung linh rọi những vệt hồng và xanh dương vào xe.
      "Nó quá khủng khiếp hả, Tate?"
      "Phải. khủng khiếp." cách lơ đễnh, dò tìm chỗ khâu quanh miếng da lót vô lăng. "Tôi mất đất mỗi ngày, phải là đạt được nó. Cuộc vận động của tôi đà giảm xuống ở đây trong những tuần cuối cùng, khi mà nó nên tăng tốc theo giờ. Trông có vẻ Dekker sắp sửa lại thắng nữa." đập tay lên vô lăng.
      Avery ngăn chặn mọi thứ ngoại trừ . đặc biệt quan tâm đến , biết rằng cần người lắng nghe mà phản ứng lại. chưa từng với rằng mệt mỏi. Những nếp nhăn mệt mỏi và lo lắng được khắc sâu ở bên miệng và quanh mắt .
      "Tôi chưa lần nào nghi ngờ về vận mệnh của mình là phục vụ bang này trong Thượng Nghị Viện." quay đầu qua và nhìn . gật đầu đồng ý nhưng gì, chắc chắn là nên đáp lại thế nào. dung thứ những lời tẻ nhạt và sáo rỗng.
      "Tôi thậm chí bỏ tranh cử cho chức vị đại diện bang và đeo đuổi những gì tôi muốn nhất. Nhưng bây giờ, tôi bắt đầu tự hỏi liệu tôi lắng nghe những người chỉ cho tôi nghe những gì tôi muốn nghe. Tôi có chứng hoang tưởng tự đại chăng?"
      "Chắc chắn rồi." mỉm cười khi lộ vẻ bất ngờ ở bộc trực của . "Nhưng hãy nêu ra nhà chính trị nào như thế . Cần phải ai đó có lòng tự tin khổng lồ để gánh nhận trách nhiệm của hàng ngàn cuộc sống của người dân đấy, Tate."
      "Vậy tất cả chúng ta là người cực kỳ ích kỷ sao?"
      " tự trọng lành mạnh. Đó chẳng có gì mà phải xấu hổ hoặc để xin lỗi. Khả năng để lãnh đạo là năng khiếu, như về mặt nhạc hoặc có thiên tài về những con số."
      "Nhưng ai buộc tội những nhà toán học trong việc đối xử công bằng cả."
      " toàn vẹn của cho phép đối xử công bằng với bất kỳ ai, Tate. Những lý tưởng mà theo đuổi phải chỉ là những khẩu hiệu của cuộc vận động. tin vào chúng. phải là Rory Dekker khác. Ông ta chỉ có tiếng mà có miếng. đến lúc, cử tri nhận biết điều đó."
      "Em vẫn nghĩ là tôi thắng à?"
      "Tuyệt đối."
      " à?"
      "."
      gian trở nên gần gũi và tĩnh mịch trong xe trong khi mưa tiếp tục đập vào trần xe và đánh mạnh vào cửa sổ. đưa tay qua xe và đặt tay ngực , ngón tay cái và ngón út trải dài từ xương đòn này đến xương đòn kia.
      Avery nhắm mắt lại. làm chuyển động lắc lư về phía như thể bị giật mạnh bởi sợi dây vô hình. Khi mở mắt ra, rất gần. chuyển sang ngồi giữa băng ghế và mắt bận rộn quét qua khuôn mặt .
      Bàn tay đẩy trượt lên họng và cuộn quanh phía sau cổ . Khi môi chạm vào , bùng phát tự nhiên chiếm lấy họ. Họ hôn nhau điên cuồng trong khi tay của họ di chuyển vội vàng. vuốt tay xuống ngực , cái áo khoác của bộ đồ vest, sau đó đẩy lên lại để nhào nặn vú qua lớp vải.
      Avery vuốt ve tóc , má , gáy , và vai , sau đó kéo vào khi ngã ra ghế.
      cởi hai khuy áo vai trái của và vật lộn với hàng móc chạy xuống hông. Khi đẩy mở cái áo khoác, mặt dây chuyền bây giờ chứa hình của và Mandy nằm ở cái thung lũng giữa ngực . Ánh đèn nê ông làm thành chiếc cầu vồng trong đêm da . Những màn nước giội bóng qua vú chĩa ra từ áo ngực.
      cúi đầu và hôn đường cong của vú, sau đó chỗ sẫm ở giữa. Thông qua lớp đăng ten, lưỡi đánh mạnh, đòi hỏi, thèm khát.
      "Tate," rên rỉ, như những cảm xúc cuồn cuộn từ vú chạy xuống khắp phần còn lại của cơ thể. "Tate, em muốn ."
      cách vụng về, cởi quần và kéo tay xuống đó. Ngón tay ôm quanh vật cương cứng của . Khi vuốt ve dịu dàng đỉnh đầu bóng mượt với ngón tay cái, vùi mặt giữa vú hổn hển những lời khêu gợi và hứa hẹn.
      Bàn tay luồn dưới cái váy hẹp của . giúp cởi quần lót của ra. Môi họ gặp nhau trong nụ hôn điên cuồng, đầy đam mê trong khi họ tìm kiếm vị trí có thể dùng ở cái chỗ chật chội thể thực được của cái ghế trước.
      "Quỷ tha ma bắt!" nguyền rủa, giọng có vẻ khô khốc và khàn đục.

      Bất ngờ ngồi bật dậy và kéo lên đùi . Ôm mông giữa tay bên dưới cái váy, đặt vật cương cứng của . hạ mình xuống. Họ phát ra những tiếng rên vui sướng, chỉ vài giây sau, trở thành những tiếng rên rỉ đê mê.
      Môi của họ tìm nhau trong khi lưỡi họ quá khích và nhanh. ôm chặt mông và vuốt đùi chiếc tất da và giữa sợi dây đăng đen của đai móc bít tất. dùng đầu gối mình để nhấc cao mình cách trêu chọc dọa là thả ra trước khi đâm sâu xuống lại cho đến khi nó được đầy đủ nằm bên trong lại. di chuyển .
      "Quỷ tha ma bắt, em có thể làm tình."
      Rít xong câu đó, dúi đầu vào vú cho đến khi làm nó tách ra khỏi cái áo ngực. liếm đầu vú nâng cao, sau đó đưa nó vào miệng. đẩy trượt tay giữa cặp đùi ẩm ướt của và tết những ngón tay trong đám lông mềm mại, sau đó luồn chúng vào vết nứt và ve vuốt chỗ căng phồng.
      Hơi thở của Avery trở nên hổn hển và lớn tiếng. cúi đầu qua vai . Căng người xung quanh vật cương cứng bên trong và đung đưa người chống lại ngón tay ve vuốt như ma thuật, đạt đến khoái cảm rất dài và ẩm ướt cùng với Tate.
      Họ di chuyển trong cả năm phút. Ai cũng kiệt sức. Cuối cùng, Avery rời khỏi đùi và nhặt quần lót của từ dưới sàn. lời nào, Tate đưa cho cái khăn tay.
      cách e dè, chấp nhận nó và , "cảm ơn ."
      "Em ổn chứ? làm em đau hả?"
      ", tại sao?"
      "Em… em cảm giác rất chật."
      Mắt là người đầu tiên cắt đứt cái nhìn dài, đầy ấn tượng đó.
      Ngay khi chỉnh sửa mình gọn gàng và làm thẳng quần áo nhăn nhúm, kéo tấm che nắng xuống và nhìn với vẻ hết hồn cái hình ảnh của mình trong gương.
      Kiểu tóc bị hủy hoại. Những cụm tóc đầy dầu sức tóc bao quanh đầu như vầng hào quang có mấu nhọn. chiếc bông tai bị mất. Son môi được tô cẩn thận bị nhòe nhẹt ở phần dưới của mặt . "Em là lôi thôi lếch thếch."
      Tate làm thẳng cơ thể như chiếc xe cho phép và nhét đuôi áo vào quần. Cà vạt của bị lệch và áo choàng treo vai. mò mẫm dây kéo quần và nguyền rủa nó hai lần trước khi thành công kéo nó lên.

      "Hãy làm hết sức mình," , đưa cho chiếc bông tai mà vừa ngồi lên.
      "Em cố." Với mỹ phẩm trong ví cầm tay của , trang điểm chỉnh sửa lại thiệt hại và làm điều mà có thể với kiểu tóc. "Em nghĩ chúng ta có thể đỗ thừa tóc em là do thời tiết."
      "Vậy chúng ta đổ thừa những vết xướt vì râu của là do cái gì?" Tate chạm vào khóe miệng . "Chúng có rát ?"
      khẽ nhún vai, tỏ ra ân hận và mỉm cười rụt rè. mỉm cười trở lại, sau đó bước xuống xe và vòng qua bên .
      Đến lúc họ đến phía sau sân khấu nơi Eddy tới lui và Ralph rung leng keng những đồng tiền trong túi, quần áo của họ thực trông lôi thôi lếch thếch – tóc rối bù vì mưa gió, nhưng rất đỗi hạnh phúc.
      " ở nơi địa ngục nào vậy?" Eddy hầu như giận tím gan đến mức thể lên lời.
      Tate trả lời với vẻ bình tĩnh đáng khâm phục. "Tôi rước Carole."
      "Đó là điều Zee với chúng tôi khi chúng tôi gọi về khách sạn," Ralph . Ông ta còn khua những đồng xu nữa. "Chuyện gì khiến chơi trò ngu ngốc khốn kiếp như vậy chứ? Bà ấy các người rời khỏi nửa giờ trước đây. Chuyện gì làm mất nhiều thời gian quá vậy?"
      " có chỗ đậu xe," Tate gọn lỏn, thích việc chất vấn qua lại này. "Jack và những người khác đâu?"
      "Họ cố giữ mọi người lại. Nghe chưa?" Eddy chỉ ra phía hội trường, nơi đám đông có thể nghe nện chân thình thịch và reo ầm ĩ, "chúng tôi muốn Tate! Chúng tôi muốn Tate!"
      "Họ vui hơn khi gặp tôi," Tate cách bình tĩnh.
      "Đây là bài diễn văn của ." Eddy cố đẩy mấy tờ giấy về phía , nhưng chịu nắm lấy chúng.
      Thay vào đó gõ bên đầu và , "đây là bài diễn văn của tôi."
      "Đừng chơi trò biến mất lần nữa đấy," Ralph cảnh báo cách hống hách. " ngu ngốc là cho ít nhất người trong chúng tôi biết ở đâu."
      Dirk lời nào. Khuôn mặt tối sẫm của ông ta thậm chí sẫm lại với vẻ giận dữ. Nó nhắm vào Tate, mà là vào Avery. Ông rời khỏi đôi mắt tròn và sáng khỏi từ khi họ đến kịp thở. chịu đựng cái nhìn trừng trừng ác ý của ông ta với vẻ tự tin. Khi cuối cùng ông ta mở miệng, giọng ông ta rung lên vì tức giận. "Từ giờ trở , Bà Rutledge, khi bà muốn thỏa mãn sinh lý, làm chuyện đó trong thời gian của bà, phải của chúng tôi."
      Tate, gầm gừ điên cuồng, nhào vào người đàn ông kia. lẽ ra hất ông ta ngã lăn quay nếu đẩy ông ta sát vào bức tường gần nhất. Cẳng tay của như thanh thép áp vào họng của Dirk và đầu gối cong lên đá vào đũng quần của ông ta. Dirk rên rỉ với vẻ bất ngờ và đau đớn.
      "Tate, điên rồi à?" Eddy la to.
      cố gỡ cánh tay của Tate ra khỏi họng của Dirk, nhưng nó nhúc nhích. Mũi của Tate thậm chí cách xa hơn 2.5 cm từ mặt Dirk. Khuôn mặt chút cảm xúc với ý đồ duy nhất của người đàn ông sắp sửa giết người. Khuôn mặt của Dirk rất trái ngược, trở nên xanh tím.
      "Tate, làm ơn," Avery cách tuyệt vọng, đặt tay lên vai . "Đừng để ý đến ông ta. Những điều ông ta quan trọng đối với em."
      "Vì Chúa, Tate." cách điên cuồng, Eddy cố chêm bản thân giữa hai người đàn ông. "Thả ông ta ra. Bây giờ phải là lúc. Chúa ơi, hãy suy nghĩ !"
      "Nếu dám," Tate trong giọng từ từ, nhấn mạnh, "sỉ nhục vợ tôi như thế lại, chết trước khi kịp hết đấy. hiểu chưa, đồ khốn?" đá vào háng của Dirk bằng đầu gối. Người đàn ông với đôi mắt trợn tròn vì sợ hãi, gật gù đầu như cánh tay của Tate dưới cằm ông ta cho phép.
      Từ từ, cánh tay của Tate thả lỏng. Dirk gập người từ thắt lưng, chộp lấy háng ông ta, ho sặc sụa và thở phì phò. Ralph vội vã đến giúp đồng của ông. Tate vuốt lại tóc, hướng qua Eddy, và cách lạnh lùng, " nào." với lấy tay Avery.
      nắm lấy bàn tay chìa ra của theo lên sân khấu.
      *********
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 38

      Mandy khăng khăng đòi thay cái áo ngủ bằng cái áo thun ngắn tay mà Tate đưa cho nó, mặc dù sau mười hai giờ đêm rất lâu và gần giờ ăn sáng hơn giờ ngủ.
      "Bây giờ con là người cổ vũ danh dự cho đội Dallas Cowboys," khi choàng nó qua đầu con bé.
      Con bé chiêm ngưỡng những chữ bạc may phía trước chiếc áo thun mới của nó, sau đó mỉm cười với cách lôi cuốn. "Cảm ơn Cha." ngáp cái lớn, nó ôm chú gấu Pooh và ngã xuống gối lại.

      "Nó học làm phụ nữ, được rồi."
      "Lời bình luận đó chính xác là có ý gì đây?" Avery hỏi khi họ vào phòng ngủ của họ ở phía bên kia phòng khách.
      "Nó lấy quà tặng, nhưng ôm hoặc hôn."
      Avery chống tay bên hông. "Em có nên cảnh báo các cử tri nữ rằng đằng sau những lời bênh vực nữ quyền ở nơi công cộng, đúng là người theo chủ nghĩa sô vanh mục nát tận gốc rễ ?"
      "Xin đừng. cần tất cả các lá phiếu mà có thể nhận được."
      "Em nghĩ đêm nay hết sức tốt đẹp mà."
      "Ý em là khi đến đó à."
      "Và trước đó nữa." chuyển điệu như thổ lộ tâm tình của làm đầu ngẩng lên. "Cám ơn bảo vệ danh dự của em, Tate."
      "Em cần phải cám ơn về chuyện đó."
      Họ trao đổi cái nhìn rất lâu trước khi Avery quay và bắt đầu cởi quần áo. vào nhà tắm, tắm nhanh, mặc áo ngủ, sau đó chuyển nhượng phòng tắm cho Tate.
      Nằm giường, Avery lắng nghe tiếng nước chảy khi đánh răng. Từ việc chia sẻ cùng nhau những căn phòng khách sạn, biết bao giờ đặt cái khăn lớn móc, mà luôn đặt nó thành đống ẩm ướt bên cạnh bồn rửa mặt.
      Khi xuất từ phòng tắm, quay đầu lại, dự định trêu chọc về tật xấu đó. Lời bao giờ được thốt ra.

      khoả thân. Bàn tay đặt công tắc đèn, nhưng nhìn . ngồi lên, có câu hỏi thầm lặng trong mắt .
      "Trước đây," bằng giọng khàn đục, " có thể xua đuổi em ra khỏi tâm trí của . thể làm điều đó nữa. hiểu vì sao. biết em làm điều gì mà em chưa làm trước đây, hoặc những gì em làm mà em từng làm, nhưng thể lờ em và giả vờ là em tồn tại nữa. bao giờ tha thứ cho em vì chuyện phá thai đó, hay chuyện dối với về nó, nhưng những chuyện giống như chuyện xảy ra tối nay trong xe làm nó dễ quên hơn.
      "Kể từ đêm đó ở Dallas, giống như kẻ nghiện vừa khám phá ra loại thuốc mới. muốn em rất nhiều, và thường xuyên muốn em. Chống chọi lại nó làm điên lên và gần như thể chịu đựng nổi. Mấy tuần sau cùng có gì là vui vẻ cho hay cho những ai quanh .
      "Vì vậy, chừng nào mà em còn là vợ , sử dụng quyền làm chồng." ngừng lại lát. "Em có muốn gì về chuyện đó ?"
      "Có."
      "Sao?"
      "Tắt đèn ."
      căng thẳng thoát khỏi cơ thể tuyệt đẹp của . nụ cười giật mạnh ở góc môi của . tắt đèn, sau đó nhàng lên giường và kéo vào trong vòng tay.
      Chiếc áo ngủ của dường như bốc hơi dưới bàn tay vuốt ve của . Trước khi Avery có thời gian chuẩn bị tinh thần, nằm trần truồng bên dưới , và mơn trớn da với đầu ngón tay của . Đôi khi môi rời khỏi để thưởng thức mùi vị của họng, ngực, vai, bụng .
      ham muốn tràn qua người , luồng cảm xúc dâng lên xuống ngớt cho đến khi toàn bộ người nhức nhối. Cơ thể của phản ứng với mỗi sắc thái của - từ những lọn tóc rủ xuống trán của và phớt lên da mỗi khi cúi đầu để hôn , đến bắp đùi săn cứng của ôm đùi trước khi dần dần tách chúng ra.
      Khi nâng mình lên , tìm kiếm lối vào, kéo dài mong đợi bằng cách ôm lồng ngực của giữa tay và vùi mặt trong đám lông ngực . Môi hôn qua núm vú của . Tate thốt ra tiếng rên rỉ khàn đục như khen thưởng .
      cách thèm thuồng, miệng của họ tìm nhau lại. Những nụ hôn của nóng bỏng và ngọt ngào và sâu đậm... Và đó là điều về cơ thể khi khẳng định nó.
      ***
      Mandy, ngồi vai của Tate, thét cười khi nhún người và nghiêng qua lại như thể sắp sửa đánh rơi nó. Con bé kẹp chặt nắm tóc của , làm rên rỉ.
      "Shh, hai người!" Avery khiển trách. "Các người làm cho chúng ta bị tống ra khỏi khách sạn này đấy."
      Họ xuống hành lang dài từ thang máy đến dãy phòng của họ sau khi ăn xong bữa điểm tâm trong nhà hàng ở tầng dưới. Họ để lại Nelson và Zee uống cà phê ở dưới đó, vì Mandy bắt đầu ngồi yên. Phòng ăn sang trọng phải là chỗ cho đứa bé khỏe mạnh.
      Tate chuyển cho Avery chìa khoá phòng của họ. Họ vào trong. Phòng khách đầy những người bận rộn. "Chuyện quái gì xẩy ra ở đây vậy?" Tate hỏi khi thả Mandy xuống.
      Eddy ngước nhìn lên từ đằng sau tờ báo buổi sáng và lấy cái bánh ngọt Đan Mạch mà kẹp giữa răng. "Chúng ta cần họp và có dãy phòng duy nhất có phòng khách."
      "Xin cứ tự nhiên như ở nhà mình," Tate cách chế nhạo.
      Họ làm thế . Những khay nước, cà phê, và bánh Đan Mạch được gửi lên. Fancy nhai miếng bánh mì tròn khi ta ngồi gác chân giường, lật cuốn tạp chí thời trang. Dorothy Rae nhấm nháp cái gì đó trông giống như là Bloody Mary[4] và nhìn lơ đăng ra cửa sổ. Jack chuyện điện thoại, ngón tay nhét vào tai. Ralph theo dõi "Chương trình hôm nay." Dirk lục lọi qua tủ áo của Tate với con mắt đánh giá của người mua sắm chuyện nghiệp ở cuộc bán hạ giá.
      " nhận được lời bình luận tốt trong tối qua," Eddy bình luận quanh miếng bánh mì ngọt.
      "Tốt."
      "Em đưa Mandy vào phòng khác." Avery đặt bàn tay vai con bé và dẫn nó về phía cánh cửa thông giữa hai phòng.
      ", ở lại ," Dirk , xoay lưng khỏi cái tủ. "Đừng giận chuyện tối qua, OK? Chúng ta đều phải chiu nhiều áp lực. Bây giờ khí được làm sạch."
      Người đàn ông này thể chịu đựng nỗi. Avery muốn tát vào nụ cười giả dối, lấy lòng ra khỏi khuôn mặt thiếu thân thiện của ông ta. nhìn Tate. Lờ các chuyên gia của cuộc vận động, với , " nghĩ em nên ở lại."
      Jack gác điện thoại. "Tất cả xong. Tate có cuộc phỏng vấn trực tiếp kênh năm vào lúc năm giờ. Chúng ta cần đưa chú ấy đến đó trễ nhất là lúc bốn giờ ba mươi."
      " tuyệt," Ralph , chà hai tay. "Có tin tức gì từ các kênh ở Dallas ?"
      "Tôi gọi họ."
      Ai đó gõ cửa. Là Nelson và Zee. người đàn ông, người lạ đối với Avery, ở bên họ. Fancy phóng khỏi giường và lần lượt ôm ông bà nội . Từ khi đến Fort Worth, tâm trạng của sôi nổi.
      "Chào buổi sáng, Fancy." Zee giội cái nhìn phản đối với cái váy vải din ngắn của Fancy và đôi ủng cao bồi đỏ, nhưng gì cả.
      " ta là ai vậy?" Tate hỏi, hất đầu về phía người đàn ông còn đứng ở ngưỡng cửa.
      "Thợ cắt tóc mà chúng tôi gọi." Dirk bước tới và kéo người đàn ông choáng váng vào phòng. "Ngồi xuống, Tate, và để cho ta bắt đầu. ta có thể tỉa tóc của trong khi chúng ta chuyện. Kiểu gì đó vừa phải thôi," ông với thợ cắt tóc, người bọc cái khăn choàng sọc xanh dương và trắng quanh cổ Tate và chải tóc .
      "Này," Ralph , dí mớ giấy tờ dưới mũi Tate. "Hãy xem qua chúng ."
      "Cái gì đây?"
      "Bài diễn văn của cho hôm nay."
      "Tôi viết xong bài diễn văn của tôi rồi." ai lắng nghe hoặc thừa nhận .
      Điện thoại reo. Jack trả lời nó. "Kênh bốn," ông phấn khởi thông báo cho họ biết, che ống lại.
      "Zee, Nelson, tìm chỗ ngồi , làm ơn, và chúng ta hãy bắt tay vào việc cần làm ngay. Buổi sáng sắp hết rồi." Dirk phát biểu. "Như Eddy , tối qua chúng ta có kết quả tuyệt vời ở Billy Bob và quyên được rất nhiều tiền cho cuộc vận động. Có trời biết chúng ta cần chúng. khi thúc đẩy lắng xuống, những người ủng hộ ngưng đổ tiền vào."
      "Mặc dù chúng ta ở phía sau với khoảng cách đáng kể, nhưng chúng ta muốn trông giống như chúng ta từ bỏ," Ralph khi ông lắc những đồng tiền trong túi.
      "Mọi người ở kênh bốn rằng họ có mặt ở General Dynamics để nghe bài diễn văn của Tate, nhưng đó là tất cả những gì họ chịu hứa," Jack báo cáo khi ông gác máy.
      Dirk gật đầu. " nhiều, nhưng tốt hơn là có gì."
      "Hiểu , Tate," Ralph , tiếp tục như thể cuộc chuyện thứ hai diễn ra, "dù là thua, cũng muốn trông giống như chịu thua."
      "Tôi bị thua." nhìn lướt qua Avery và nháy mắt.
      "Tốt, , dĩ nhiên là ," Ralph lắp, cười cách thoải mái. "Tôi chỉ muốn - "
      " cắt đủ ngắn," Dirk càu nhàu thợ cắt tóc. "Tôi vừa phải mà."
      Tate hất tay người thợ cắt tóc. "Đây là cái gì vậy?" chỉ đến đoạn trong bài diễn văn được viết cho . lần nữa bị phớt lờ.
      "Này, nghe này." Eddy đọc đoạn từ tờ báo. "Dekker gọi là người khích động quần chúng đấy, Tate."
      "Tôi nghĩ ông ta sợ," Nelson , thu hút chú ý của Dirk đến ông.
      "Nelson, tôi muốn ông là nhân vật nổi bật bục sân khấu khi Tate chuyện ở General Dynamics chiều nay. Những hợp đồng quân giữ họ hoạt động. Vì ông là cựu phi công trước đây, ông là điểm lợi."
      "Tôi có phải hay ? Và Mandy nữa?" Zee hỏi.
      "Con vui mừng khi ở lại với Mandy," Dorothy Rae đề xuất.
      "Mọi người đều cả." Dirk cau mày khó chịu với cái ly rỗng trong tay Dorothy Rae. "Và mọi người phải trông tốt nhất. người Mỹ cực sạch . Điều đó áp dụng với nữa đấy, ," ông với Fancy. " mặc váy ngắn."
      " chết ."
      "Francine Rutledge!" Nelson quát. "Cháu bị gởi về nhà ngay nếu cháu sử dụng loại ngôn ngữ đó lại."
      "Xin lỗi," lầm bầm. "Nhưng tên khốn này là ai mà bảo cháu cách ăn mặc chứ?"
      Dirk, thấy phiền, hướng về Avery. " thường ăn mặc khá tốt. Đừng mặc bất cứ thứ gì quá loè loẹt hôm nay. Những người này là dân lao động, làm công ăn lương. Tate, tôi chọn bộ đồ màu xám cho hôm nay."
      "Đừng quên nhắc nhở ấy về áo sơ mi," Ralph .

      "Ồ, vâng, mặc áo xanh dương, phải là màu trắng. Màu trắng ăn ảnh cũng như TV."
      "Tất cả những cái áo sơ mi xanh của tôi đều bị dơ cả rồi."
      "Tôi bảo gửi chúng giặt mỗi ngày mà."
      "À, tôi quên, OK?" Bất ngờ xoay lại và giật cây kéo từ tay thợ cắt tóc. "Tôi muốn cắt tóc nữa. Tôi thích nó như thế này."
      Bằng giọng mà ông có thể dùng đối với Mandy, Dirk , "Nó quá dài đấy, Tate."
      bật ra khỏi ghế ngay lập tức. "Ai vậy? Cử tri à? Các công nhân ở ngoài GD à? Khán giả xem kênh năm? Hay chỉ là ?"
      Avery muốn vỗ tay. giống tất cả những người khác, để mắt đến huyên náo diễn ra quanh . theo dõi Tate. càng đọc mớ giấy tờ mà Ralph đưa cho nghiên cứu, càng giận dữ hơn. cảm thấy tính khí của sắp sửa bùng nổ và đúng.

      giật mạnh cái khăn quấn cổ, làm những cái kẹp tóc bay tung tóe. thọc tay vào túi và lấy tờ năm mươi đô la, nhét nó vào tay thợ cắt tóc, và đưa ta ra cửa. "Cám ơn nhiều." Tate đóng cửa ngay sau lưng ta.
      Khi Tate quay trở lại vào phòng, vẻ mặt của đáng ngại như những đám mây thấp vẫn còn lơ lửng bầu trời. "Lần sau, Dirk, tôi cho biết khi tôi cần cắt tóc, nếu tôi cho là nó có liên quan gì đến , điều mà ra mà là tôi cho là vậy. Và tôi cũng biết ơn nếu tránh can dự vào tủ áo của tôi và hỏi ý kiến của tôi trước di chuyển vào chỗ ở cá nhân của gia đình tôi."
      " có nơi khác để họp mặt cả," Eddy .

      " có cái khỉ gì, Eddy," hét, bất ngờ công kích bạn , người dám can thiệp vào. "Khách sạn này có cả vài trăm phòng đấy. Nhưng vì các người ở đây rồi," , nhặt những tờ giấy mà quăng tủ áo, "tôi muốn biết cái này là có nghĩa quái gì đây?"
      Ralph nghiêng người và đọc vài dòng. "Đó là lập trường của về luật giáo dục mới."
      "Nó giống như địa ngục vậy. Cái này nhảm nhí. Nó là vậy." vỗ mạnh những tờ giấy bằng mu bàn tay. "Che giấu , giảm bớt, nhảm nhí nhạt phèo."
      Zee rời khỏi ghế. "Mẹ đưa Mandy vào phòng khác để xem ti vi." Bà nắm tay con bé dắt .
      "Cháu phải tiểu, bà nội."
      "Được, cháu ngoan. Fancy, cháu có thể muốn cùng với chúng tôi."
      "Khỉ , . Cháu nhúc nhích kể cả có mười triệu đồng," từ giữa giường. mở miếng kẹo chewing gum và bỏ nó vào cùng với viên kẹo trong miệng .
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      38.2

      Khi cánh cửa đóng lại sau lưng Zee và Mandy, Ralph cố giải thích cách hoà giải. "Tate, chúng tôi chỉ cảm thấy rằng lập trường của đối với vài vấn đề vận động nên được giảm xuống."
      "Mà bàn với tôi trước à?" Tate hỏi, nhìn xuống người đàn ông thấp hơn. "Đó là lập trườngcủa tôi," , chỉ tay vào ngực mình. "Là lập trường của tôi đấy."
      " thua sút trong các cuộc thăm dò lá phiếu," người đàn ông chỉ ra điểm hợp lý.
      "Tôi làm điều đó trước khi các người được thuê để cố vấn tôi. Tôi bị chìm xuống hơn kể từ đó."
      "Vì nghe theo lời khuyên của chúng tôi."
      "," Tate , lắc đầu cách ương ngạnh. "Tôi nghĩ đó là vì tôi nghe quá nhiều nó."
      Eddy đứng lên. " có ý gì vậy, Tate?"
      " có ý chết tiệt gì hết. Tôi tuyên bố ràng là tôi cần ai chọn áo sơ mi cho tôi và đồ vest hoặc thuê thợ cắt tóc cho tôi. Tôi rằng tôi muốn ai đặt chữ vào trong miệng của tôi. Tôi rằng tôi muốn ai hoá mềm vị trí của tôi cho đến khi nó mềm đến nỗi thậm chí tôi cũng nhận ra. Những người cam kết lá phiếu của họ cho tôi dựa theo các lập trường đó nghĩ tôi trở nên điên khùng. Hay tệ hơn nữa là, tôi phản bội họ."
      "Chú nghĩ quá xa việc."
      Tate đương đầu với trai . "Đó phải là tóc của mà họ cố cắt, Jack," cách bực tức.
      "Nhưng giá mà nó được," ông trả đũa. " ở trong chuyện này cũng nhiều như chú vậy."
      "Vậy phải biết là nó quan trọng biết bao khi em là người tự chủ."
      " là vậy mà," Eddy .
      "Địa ngục có! Có chuyện gì với cách ăn mặc của tôi vậy?" chỉ tay xuống bộ quần áo mà mặc ăn điểm tâm. "Các người nghĩ nó quan trọng với các công nhân ngoài GD về chuyện áo tôi có màu gì à? Quỷ , ! Họ muốn biết nếu tôi ủng hộ chương trình quốc phòng hay cắt ngân sách quốc phòng vì lá phiếu ở Thượng nghị viện của tôi có thể quyết định dù là họ có việc làm trong vài năm tới hay ."
      ngừng lại để hít hơi thở và cào tay qua tóc, điều mà Avery rất vui mừng khi nhìn thấy thợ cắt tóc cắt quá nhiều. "Hãy nhìn đây, đây là tôi." dang cánh tay ra vuông góc với cơ thể của . "Đây là tấm vé. Đây là cách mà lúc ban đầu tôi đến với cử tri Texas. Thay đổi tôi và họ nhận ra tôi."
      "Chúng tôi muốn thay đổi , Tate," Dirk cách chan hòa. "Chỉ làm khá hơn thôi."
      Ông vỗ vai Tate. Tate hất tay ông ta ra. "Quý ông, tôi muốn chuyện riêng với gia đình tôi, làm ơn."
      "Nếu có chuyện gì đó để thảo luận - "
      Tate giơ tay lên để ngăn chặn những lời phản đối của họ. "Làm ơn." Họ miễn cưỡng di chuyển về phía cửa. Dirk liếc nhìn Eddy cách ám chỉ trước khi họ ra ngoài.
      "Carole, em có thể rót cho tách cà phê , làm ơn?"
      "Chắc chắn rồi." Khi đứng lên để làm chuyện đó, Tate thả người vào ghế bành. mang tách cà phê như cầu đến và ngồi xuống cánh tay bọc của cái ghế ngồi. Tate lấy cà phê bằng tay và xuề xoà phủ tay kia đầu gối của .
      Eddy , "tốt, đó đúng là bài diễn văn hay."
      "Tôi thử nó theo cách của , Eddy. Dù biết như vậy là sai, tôi để cho thuê họ." Ánh mắt của nhìn thẳng và lời tuyên bố của cũng vậy. "Tôi thích họ."
      "Tôi chuyện với họ, bảo họ lùi lại chút."
      "Đợi ," Tate , khi Eddy ra phía cửa. "Chưa đủ tốt. Họ thèm nghe đâu."
      "OK, tôi bảo với họ rằng vào cuối chuyến này chúng ta muốn xem cải tiến bức thiết trong các cuộc thăm dò lá phiếu hay là những cái khác."
      "Vẫn chưa đủ."
      "Vậy có đề nghị gì?"
      Tate nhìn mọi người trong phòng trước khi , "đuổi việc họ."
      "Đuổi họ ư?" Jack kêu lên. "Chúng ta thể làm thế."
      "Tại sao lại ? Chúng ta thuê họ, phải sao?"
      "Chú tuyệt nhiên thể xem thường công ty như Wakely và Foster. Chú bao giờ là có thể sử dụng họ nữa."
      "Em xem đó là mất mát lớn."
      "Chú thể làm chuyện đó," Jack cách ương ngạnh.
      Eddy khẩn khoản, "Tate, tôi xin suy nghĩ cho cẩn thận về chuyện này."
      "Tôi suy nghĩ rất cẩn thận. Tôi thích họ. Tôi thích những gì họ cố làm."
      "Là gì?" giọng của Jack cạnh khóe, thái độ của ông thù địch.
      "Là ép tôi vào vào những gì họ nghĩ tôi nên là, phải những gì tôi vốn có. OK, có lẽ tôi cần vài trau truốt. Tôi có thể sử dụng huấn luyện, số mánh khóe. Nhưng tôi thích những thứ được đặt dưới uỷ trị. Tôi chắc chắn thích lời đặt trong miệng của tôi khi tôi thậm chí đồng ý với chúng."
      "Chú là bướng bỉnh," Jack . "Cũng giống như khi chú còn . Nếu bảo chú là chú thể làm điều gì đó, đó chính xác là những gì chú trở nên chết tiệt và quyết tâm làm chỉ để cho thấy."
      Tate thở ra hơi dài. "Jack, em nghe lời khuyên của , và nó luôn cẩn thận và chính xác. Em muốn nghi ngờ về quyết định này - "
      "Nhưng đó là điều chú làm, phải ?"
      "Đó cũng là quyết định của em," Tate , nâng cao giọng của . "Bây giờ em đổi ý."
      "Chỉ như vậy à?" Eddy , búng ngón tay. "Với cuộc bầu cử chỉ còn cách vài tuần, muốn đổi ngựa giữa đường à?"
      ", mẹ kiếp, đó là điều họ cố làm!" bật ra khỏi ghế và chỉ tay về phía cửa mà hai kẻ được thảo luận vừa bước qua.
      "Họ muốn bẻ và định hình tôi cho đến khi tôi thể nhận biết được bởi cử tri ủng hộ tôi ngay từ đầu. Tôi phản phé. Tôi chẳng hơn gì Dekker. kẻ lừa dối. Hai mặt. Tráo trở." đối diện với bức tường im lặng từ Eddy và trai .
      hướng qua Nelson. "Cha à? Hãy giúp con."
      "Tại sao bây giờ lại kêu cha giúp chứ? Con để cho thói nóng nảy của con chiến thắng con. Đừng bao giờ nổi giận, Tate. Hãy phục thù."
      "Như thế nào?"
      "Thắng."
      "Bằng cách ngậm miệng lại và nghe theo lời khuyên của họ à?"
      "Trừ phi con cảm thấy rằng con bị thỏa hiệp."
      "Tốt, đó chính xác là cảm giác của con. Con thà thất cử vì mình còn hơn là thắng và biết con làm điều mà con phải chấp nhận hơn là muốn về mọi thứ con đại diện cho. Tôi xin lỗi nếu có người nào đồng ý."
      "Cháu đứng về phía Eddy," Fancy , "nếu có ai có hứng thú muốn nghe ý kiến của cháu."
      " ai cả," Jack với .
      "Carole?"
      kềm chế tham gia vào cuộc tranh luận sôi nổi. Cho đến khi Tate hỏi ý kiến , có dự định đè nén nó. Vì hỏi, ngẩng đầu và nhìn với vẻ mật thiết vừa mới hình thành và những truyền đạt thầm lặng giữa những người nhau.
      "Dù cho quyết định của là gì cũng ổn với em cả, Tate. Em ủng hộ đến cùng."
      "Ồ, vậy à? Kể từ khi nào vậy?" Jack công kích Tate. "Chú đến chuyện thoả hiệp. Ngủ với thím ấy lại là thoả hiệp lớn nhất mà chú từng làm đấy, em trai."
      "Đủ rồi, Jack!" Nelson rống lên.
      "Cha, cha biết cũng như con - "
      "Đủ rồi! Khi nào con có thể kiểm soát vợ con, con có thể bắt đầu phê phán Tate."
      Jack nhìn trừng trừng cha ông, sau đó nhìn em trai ông, sau đó khom vai và hầm hầm ra khỏi phòng. Dorothy Rae loạng choạng đứng dậy từ ghế và theo ông.
      "Tôi nghĩ tiếp theo," Tate với Eddy trong căng thẳng sau khi họ rời khỏi.

      Eddy mỉm cười méo xẹo. " thừa hiểu. giống Jack, tôi xem những chuyện này cách cá nhân. Tôi nghĩ sai, nhưng… " nhún vai hùng hồn. "Chúng ta biết vào ngày bầu cử." vỗ lưng bạn . "Tôi Nghĩ là tôi nên báo tin xấu đến những cựu chuyên gia tư vấn của chúng ta." rời khỏi; Fancy theo sát gót .
      Zee đưa Mandy vào. khí vẫn còn căng thẳng với tình trạng thù địch. cách thoải mái, bà , "tôi nghe nhiều tiếng la hét."
      "Chúng tôi có những chuyện cần giải quyết," Nelson .
      "Con hy vọng quyết định của con là OK với cha, thưa Cha."
      "Như con , đó là quyết định của con. Cha hy vọng rằng con chuẩn bị để sống với nó."
      "Vì bình yên trong tâm hồn của con, đó là cách mà nó phải được."
      "Vậy đừng tạ lỗi cho chuyện rồi."
      "Mẹ bảo Mandy là chúng tôi xuống quảng trường Sundance lát," Zee , làm gián đoạn cuộc đàm thoại thoải mái. "Mẹ nghĩ là trời mưa nữa."
      " cùng," Nelson , bồng đứa vào cánh tay, tính tình vui vẻ của ông có vẻ được khôi phục lại. " có thể giãn gân cốt. Và chúng ta ngại nếu trời mưa, đúng Mandy?"
      "Cám ơn em ủng hộ ," Tate với Avery khi họ cuối cùng ở mình. "Em phải luôn làm thế."
      "Như Jack cách thô bạo nhắc nhở em."
      " ấy bực tức."
      "Hơn thế nữa, Tate. Jack căm ghét em."
      có vẻ thích đến chuyện đó. Có lẽ biết, như Avery biết, rằng Jack thích Carole, nhưng ông khao khát . Tate có lẽ lờ thực tế tai hại trong hi vọng cách tuyệt vọng rằng nó biến mất.
      "Tại sao em lại làm chuyện đó?" hỏi. "Tại sao em lại ủng hộ ? Em cảm thấy đó là nhiệm vụ của người vợ à?"
      "," , cảm thấy bị tổn thương. "Em đứng về phía vì em tin đúng. Em thích họ hoặc can thiệp của họ hoặc lời khuyên của họ."
      nghĩ rằng những người đàn ông từ Wakely và Foster có thể ít nhiều dính líu với mưu ám sát Tate. Đó là lý do khác mà vui mừng để tống khứ họ.
      Sau cuộc thảo luận sôi nổi vừa rồi, căn phòng đột ngột có vẻ rất yên tĩnh. cách ngược lý, có những người khác, phòng khách có vẻ hơn, lớn hơn. im lặng của họ bao trùm căn phòng.
      Avery siết chặt tay ngay thắt lưng. "Tốt, em - "
      " tốt là Mẹ và Cha dẫn Mandy tản bộ."
      "Vâng, đúng vậy."
      "Nó tận hưởng chuyến chơi."
      "Và nó cho cơ hội nghiên cứu bài diễn văn của bị gián đoạn."
      "Hừm."
      "Mặc dù em nghĩ cần nghiên cứu chúng."
      ", cảm thấy thoải mái về kế hoạch của hôm nay."
      "Vậy là tốt."
      nhìn mũi giày của lát. Khi nhìn lên, hỏi, "em có nghĩ nó đổ mưa ?"
      "Em, ờ ... " liếc nhìn ra cửa sổ với vẻ khám xét. "Em nghĩ vậy. . Nó - "
      với lấy , kéo vào người , hôn cổ .
      "Tate?"
      "Hở?" đẩy lùi về phía ghế xô pha.
      "Em cứ nghĩ, sau đêm qua, muốn … "
      "Em nghĩ sai."
      ***********
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 39

      "Boo!"
      Fancy nhảy ra từ phía sau cánh cửa ngay khi Eddy vào phòng khách sạn của . thậm chí chùn bước. "Em vào đây bằng cách nào vậy?"
      "Em dụ dỗ người dọn phòng."
      "Bằng cái gì?"
      "Cái khố đeo của vận động viên của Chú Tate."
      "Em đúng là bệnh hoạn."
      " điều đó sao?"
      "Gì?" chỉ đến cái bàn ở phía trước cửa sổ lớn. Nó được phủ với vải trắng và có hai phần ăn được sắp xếp đó.
      "Bữa ăn trưa. Salad trộn cua trong quả bơ cắt đôi dễ thương." (Món này ngon lém à, tuần nào TT cũng ăn =D)
      "Em nên hỏi trước, Fancy."
      " thấy đói à?"
      "Nó quan trọng nếu đúng vậy. chỉ có phút." ngồi xuống cạnh giường và nhấc điện thoại lên. Sau khi tham khảo miếng giấy nháp trong túi áo, bấm số. "Ông George Malone, làm ơn."
      Fancy quỳ đầu gối sau lưng và áp xương chậu vào xương sống của . "Ông Malone hả? Eddy Paschal đây, về cuộc vận động của Rutledge. Ông gọi ư?" Eddy cúi đầu khi khom người qua vai và cắn dái tai của .
      "Tôi sợ là thời gian biểu của ông Rutledge khá chặt chẽ. Ông có gì trong đầu vậy? Bao nhiêu người? Đúng vậy."
      hôn cổ , mút da vào răng . lấy tay che ống . "Dừng lại , Fancy. bận đấy."
      Bĩu môi, ngã ra giường. Di chuyển đến tấm gương, ngừng lại để vuốt thẳng tóc. Cong lưng, hất ngượt mái tóc dày. Khi ngồi thẳng lên lên, được khuyến khích khi nhận thấy Eddy nhìn mông . Quay mặt lại với với chân dang rộng ra, kéo cái váy ngắn lên, cách gợi tình nâng cao nó từng centimet .
      "Ông cần được biết bao lâu?"
      Khi Eddy tiếp tục trôi chảy vào điện thoại, xoè tay lên trước đùi. Ngón tay cái của dừng lại ở miếng vai xa tanh hình tam giác bao bọc chỗ kín của . vuốt nó lần, hai lần, sau đó lột cái vỏ quần lót ra và đong đưa chúng ở phía trước mũi .
      "Tôi chuyện với ông Rutledge và hồi đáp lại cho ông nhanh như có thể. Trong bất cứ trường hợp nào, chúng tôi rất biết ơn vì quan tâm của ông. Cám ơn vì có lời mời."
      gác máy. Fancy ngạc nhiên khi chạy ngang qua vào phòng tắm, nơi chải đầu và rửa tay.
      " có chuyện quái gì vậy?" hỏi khi gia nhập với .
      " gì cả. vội, chỉ vậy thôi."
      " bực bội vì Chú Tate buộc đuổi những tên khốn đó, đúng ?"
      " bực bội. chỉ là bất đồng, tất cả chỉ có vậy."
      "Tốt, vậy đừng trút giận lên đầu em."
      " có." làm thẳng cà vạt và kiểm tra khuy măng sét.
      "Đúng là cảnh tượng sáng nay, phải vậy sao? Em chưa từng thấy Chú Tate hấp dẫn như vậy. Chú ấy dễ thương khi ở trong tâm trạng đó. Em rất thích khi người đàn ông sắp sủa nổi nóng." luồn cánh tay bên dưới Eddy, ôm choàng , và nhấn tay vào dây kéo quần của . " bạo lực tiềm tàng là hấp dẫn."
      " có thời gian cho em bây giờ, Fancy." gỡ tay và bước trở vào phòng ngủ.

      ngồi phịch xuống giường và nhìn lục tìm qua mớ giấy tờ trong va li. trông rất đẹp trai khi trán hằn nếp nhăn với chú tâm.
      Đầy óc sáng tạo, Fancy ngồi lên giường cho đến khi lưng tựa vào tấm ván đầu giường. cởi cái áo len trắng qua đầu và thẩy nó xuống bên cạnh quần lót bị cởi bở của . Sau đó, chỉ còn lại cái váy ngắn và đôi ủng cao bồi đỏ, khẽ gọi tên . quay lại. Từ từ, liếm môi dưới và thầm, "Có bao giờ có cao bồi chưa?"
      " ra mà , có," cách ôn tồn. "Tối qua. Ở phía sau. Hay em còn nhớ nữa?"
      Đầu gối dang rộng của Fancy gập lại với nhau giống như những cái hàm của cái bẫy ngậm lại. lăn tròn đến cạnh giường, nhặt chiếc áo len, và mặc nó qua đầu, giận dữ đẩy cánh tay vào tay áo.
      Khi đương đầu với , mắt toả mờ với nước mắt. " dễ thương lắm."
      "Em dường như thế tối qua."
      "Đó phải là ý em muốn ," thét lên.
      Eddy bình tĩnh đóng va li và nhặt cái áo khoác của bộ đồ vest. "dễ thương từ lạ khi nó đến từ em." ra phía cửa.
      chụp tay áo của khi di chuyển ngang qua . "Tại sao lại đối xử với em cách đáng ghét vậy?"
      " vội đấy, Fancy."
      "Vậy giận chứ?"
      lảng tránh . " có giận."
      "Em gặp lại sau chứ?"
      "Trong đại hội chiều nay." vỗ túi áo để đảm bảo là có chìa khoá phòng, sau đó với lấy tay nắm cửa.
      nép sát vào cửa. " biết ý em muốn gì mà. Em gặp lại chứ?" mỉm cười hết sức quyến rũ, bóp qua cái quần.
      "Ừ, biết ý em muốn gì." gạt bàn tay ve vuốt của qua bên tay và mở cửa, bất chấp cố gắng của để giữ rời khỏi. "Trong khi chờ đợi, cố đừng gây rắc rối đấy."
      Khi cánh cửa đóng lại đằng sau , Fancy chửi thề. sắp xếp bữa ăn trưa ấm cúng, sau đó cuộc làm tình nhanh và đầy nhục dục. Hay, tùy vào kế hoạch của , buổi chiều làm tình thong thả hưởng thụ.
      Hơi đâu mà nhắc tới, nghĩ cách phẫn uất. ai làm hay bất cứ thứ gì nữa trừ phi nó liên quan đến cuộc bầu cử. ngấy đến cổ vì nghe quá nhiều về cuộc bầu cử. rất vui khi nó kết thúc để Eddy có thể duy nhất tập trung vào .
      tựa người vào tấm ván đầu giường và bật TV. cặp trong vở kịch trong nhà ngoài phố âu yếm dưới khăn giường xa tanh. Tức giận và ghen tị, đập mạnh cái nút bộ phận điều khiển từ xa để chuyển đổi các kênh. Geraldo Rivera phân xử trận đấu thét gào giữa nhà truyền giáo theo trào lưu chính thống và kẻ mặc quần áo của người khác phái. kênh khác nhóm các bà nội trợ hít lọ bơ đậu phộng. quay lại với vở kịch trong nhà ngoài phố.
      Eddy say đắm, nhưng thừa nhận rằng phần của sức hấp dẫn của chính là vẻ cách biệt. biết những người đàn ông làm tình cho đến lúc hoàn toàn bị mụ mẫm. Toà nhà có thể sụp đổ quanh họ và họ biết cho đến sau khi họ đạt đến khoái cảm.
      phải Eddy. Cơ thể của làm việc rất tuyệt vời, nhưng tâm trí của tiếp tục tách khỏi cơ thể của . Thậm chí những tác động thân thiết nhất cũng bao giờ cần dính líu đến cảm xúc từ . tham gia của gần như là của người quan sát.
      kiềm chế cứng rắn đó kích thích . Nó rất khác, rất hấp dẫn.
      Nhưng đôi khi muốn Eddy nhìn chằm chằm vào với vẻ tôn sùng đần độn như nam diễn viên kịch vạm vờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ngây thơ lộng lẫy. Mắt ta rất nhiều điều về tình tuyệt đối trong khi môi ta hôn đầu đầu ngón tay của ta.
      Giành được trái tim của Eddy Paschal là việc làm phi thường. thích khi biết thể rời mắt khỏi , rằng chúng cách thèm thuồng nhìn theo khi lại trong phòng.
      muốn Eddy hoàn toàn say mê với như thế.
      muốn si mê như cách chú Tate say mê thím Carole.
      ***
      Dorothy Rae phát động tràng tấn công của bà trong khi họ ngồi trong xe limousine chờ những người đàn ông gia nhập với họ. giây trước thôi bà còn nhìn ra cửa sổ về phía lá cờ màu cờ đỏ, trắng, và xanh dương bay phần phần trong gió, giây tiếp theo bà rít lên với Avery như con mèo cái.
      " thích lắm, đúng ?"
      Đầu của Mandy tựa đùi của Avery. Con bé trở nên mệt mỏi và yên ở cuộc gặp gỡ với đông đảo quần chúng ngoài trời, vì vậy quay lại xe với nó trước khi chương trình kết thúc. Bây giờ Mandy ngủ. Dorothy Rae chung với họ trở về xe, quá im lặng đến nỗi mà Avery hầu như quên là bà ở đó.
      "Tôi xin lỗi, gì cơ?" hỏi cách lơ đãng.
      "Tôi thích lắm chứ gì."
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :