1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mirror Image - Sandra Brown ( 50c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 4

      Avery tỉnh dậy biết mình là ai.
      chưa bao giờ quên điều đó. Chỉ là thuốc, cùng với chấn động làm lẫn lộn.
      Hôm qua - hay ít ra đoán là hôm qua, vì tất cả những ai đến trong tầm nhìn của gần đây chào với câu "Chào buổi sáng" - bị mất phương hướng, điều mà rất dễ hiểu. Tỉnh lại sau khi bị hôn mê mấy ngày trời để nhận ra rằng mình thể cử động, thể chuyện, và thể nhìn ra ngoài phạm vi hạn chế làm cho bất cứ người nào hoang mang. rất ít khi bị bệnh, chắc chắn là bệnh trầm trọng, vì thế cơn chấn thương này làm hoảng sợ.

      Phòng chăm sóc đặc biệt, với ánh sáng và những hoạt động ngừng, cũng đủ để cản trở trí tuệ của bất kỳ ai hoạt động được. Nhưng chuyện làm Avery hiểu là mọi người gọi sai tên . Làm sao lại bị nhầm là người phụ nữ tên Carole Rutledge chứ? Thậm chí ông Rutledge có vẻ tin rằng chuyện với vợ .

      Bằng cách nào đó, phải truyền đạt sai lầm này đến họ. Nhưng biết làm thế nào, và nó làm cho hoảng sợ.
      Tên là Avery Daniels. Nó được in ràng giấy phép lái xe, giấy phép ra vào của phóng viên, và tất cả hình thức nhận dạng nào khác trong ví . Chúng có lẽ bị phá hủy trong vụ tai nạn, nghĩ.
      Những ký ức về tai nạn vẫn còn làm hoảng sợ, vì thế kiên quyết đặt chúng sang bên để đối diện với nó sau, khi được khỏe mạnh hơn và xử lý xong chuyện nhầm lẫn này.
      Irish đâu? Sao ông đến cứu ?
      Câu trả lời hiển nhiên làm giật mình. Toàn thân phản ứng như thể bị điện giật. thể tưởng tượng nổi, thể chịu đựng nổi, nhưng nó ràng cách hiển nhiên. Nếu bị nhầm là Bà Rutledge, và Bà Rutledge được tin là sống, vậy Avery Daniels được tin là chết.
      tưởng tượng nỗi đau mà Irish phải trải qua. "Cái chết" của đánh gục ông. Tuy nhiên giờ bất lực trong việc giảm nỗi đau khổ của ông. ! Chừng nào mà còn sống, bất lực. phải suy nghĩ. phải tập trung.
      "Chào buổi sáng."
      nhận ra giọng của ngay lập tức. sưng tấy ở mắt chắc giảm xuống ít vì có thể nhìn được hơn. Những đường nét của bị mờ nhạt trước đây bây giờ được ràng hơn.
      Đôi mày rậm, đẹp đẽ của gần như giáp lại sống mũi dài và thẳng. có quai hàm và xương cằm mạnh mẽ, bướng bỉnh, nhưng hung hãn, mặc dù có vết lỏm thẳng đứng ở cạnh nó. Đôi môi cứng cáp, rộng, và mỏng, môi dưới hơi đầy hơn môi .
      mỉm cười, nhưng nụ cười lên đôi mắt, ghi nhận. thực cười. Nó đến từ tâm hồn . Avery hiểu tại sao lại .
      "Họ em đêm nghỉ ngơi yên tĩnh. Vẫn có dấu hiệu bị nhiễm trùng phổi. Đó là tin tốt."
      biết khuôn mặt này, giọng này. phải từ hôm qua. Mà là trước kia, nhưng thể nhớ là gặp người đàn ông này ở đâu.
      "Mẹ rời khỏi phòng của Mandy đủ lâu để đến chào em." quay đầu lại và ra dấu cho ai đó đến gần hơn. "Mẹ phải đứng ở đây, thưa mẹ, nếu ấy thể nhìn thấy mẹ."
      khuôn mặt rất đặc biệt, ở tuổi trung niên lên trong tầm nhìn của Avery. Mái tóc mềm mại, sẫm màu của bà bị bạc ở chân tóc, với cái trán mịn màng và nếp nhăn.
      "Chào, Carole. Chúng tôi đều rất yên lòng là con hồi phục tốt. Tate là bác sĩ rất hài lòng với tiến triển của con."
      Tate Rutledge! Dĩ nhiên rồi.
      "Kể cho ấy nghe về Mandy mẹ."
      cách nghiêm túc, người lạ mặt báo cáo về người lạ khác. "Mandy ăn hầu hết bữa điểm tâm của nó sáng nay. Họ cho nó dùng thuốc an thần tối qua để cho nó ngủ được ngon hơn. Cái nẹp cánh tay làm phiền nó, mẹ cho đó là lẽ tự nhiên. Nó là đứa bé dễ thương ở khoa nhi, và hoàn toàn khống chế toàn bộ nhân viên bệnh viện." Nước mắt dâng lên trong mắt bà và bà chậm chúng bằng cái khăn mỏng. "Khi mẹ nghĩ về ..."
      Tate Rutledge choàng cánh tay lên vai mẹ . "Nhưng nó xảy ra. Cảm ơn Chúa là nó ."
      Avery nhận biết lúc đó chắc Mandy Rutledge là đứa bé bồng xuống từ máy bay. nhớ mình nghe tiếng thét của đứa bé và điên cuồng cố mở dây an toàn bị kẹt của nó. Khi nó mở tung, ôm đứa bé bị kinh hoàng vào người và với giúp đỡ của hành khách khác, lao xuống màn khói dày đặc, cay xè về phía lối thoát khẩn cấp.
      Bởi vì ôm đứa , họ nghĩ là bà Carole Rutledge. Nhưng đó phải là tất cả - họ ngồi vào ghế của nhau.
      Tâm trí vụng về chắp nối lại những câu đố mà chỉ có mới biết. nhớ lại vé lên máy bay chỉ định ghế của là ở cửa sổ, nhưng khi lên đó, người phụ nữ ngồi vào chỗ của . chỉ ra nhầm lẫn, mà thay vào đó ngồi vào chỗ ở dọc lối . Đứa bé ngồi ở cái ghế giữa họ.

      Người phụ nữ để tóc sẫm màu dài đến vai, giống như cách Avery để nó. ta cũng có đôi mắt sẫm màu. Họ rất giống nhau. Thực ra, nữ tiếp viên hàng , người quan tâm đến bé, hỏi ai là mẹ nó và ai là nó, hàm ý rằng Avery và Carole Rutledge là chị em.
      Khuôn mặt của bị thương đến mức thể nhận dạng. Bà Rutledge có lẽ bị thiêu cháy đến mức thể nhận dạng. Họ nhận diện sai dựa vào đứa và chỗ ngồi mà ai biết đến. Chúa ơi, phải với họ!
      "Mẹ nên quay về đó trước khi Mandy thấy sợ, thưa mẹ," Tate . " với nó là con đến đó ngay."
      "Tạm biệt nhé, Carole," người phụ nữ với . "Mẹ chắc chắn là khi bác sĩ Sawyer hoàn tất công việc của ông ấy, con xinh đẹp như bao giờ."
      Mắt bà cũng mỉm cười, Avery nghĩ khi người phụ nữ dời bước.
      "Trước khi quên," Tate , bước lại gần giường để cho có thể nhìn thấy lại, "Eddy, cha, và Jack gửi lời hỏi thăm của họ. nghĩ Cha đến để gặp bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ chiều nay, cho nên em gặp cha lúc đó nhé

      "Sáng nay Jack về nhà."Tate tiếp tục , biết là phải chuyện với vợ mình. " chắc chắn là ấy lo lắng về Dorothy Rae. Chỉ có Chúa mới biết Fancy mưu toan chuyện gì khi giám sát nào, mặc dù Eddy cho nó làm người tình nguyện ở trụ sở chính. ai trong số họ được phép gặp em cho đến khi em được chuyển đến phòng riêng, nhưng nghĩ em nhớ họ, đúng ?"
      cho rằng biết là về ai và về chuyện gì. Làm sao có thể truyền đạt rằng chẳng biết gì cả? biết những người này. Việc họ đến và có liên quan gì đến . phải liên lạc với Irish. phải cho người đàn ông này biết ta là người goá vợ.
      "Nghe này, Carole, về cuộc vận động." Bằng vào cử động vai ở , nghĩ có lẽ đẩy tay vào túi bên hông. cúi đầu lát, hầu như chống cằm ngực, trước khi nhìn lại. " tiến tới như kế hoạch. Cha, Jack, và Eddy cũng đồng ý. Họ cam kết hỗ trợ của họ. Nó trở thành cuộc chiến khó khăn, nhưng sợ gì cả. Bây giờ, với chuyện này, nó thậm chí càng khó khăn hơn. Tuy thế, làm hết sức mình."
      Tate Rutledge gây ra nhiều tin tức gần đây. Đó là lý do tại sao tên và khuôn mặt quen thuộc với , cho dù chưa bao giờ gặp . hy vọng thắng cuộc bầu cử chọn người trong đảng ra ứng cử vào tháng 5 và rồi tranh chức Thượng nghị sĩ trong đợt bầu cử tháng 11.
      " né tránh mọi trách nhiệm với em và Mandy trong khi em hồi phục, nhưng tiến vào Quốc hội là những gì chuẩn bị suốt đời. muốn đợi thêm sáu năm nữa để ra tranh cử hay mất thúc đẩy mà tạo nên. cần làm chuyện đó bây giờ."
      Sau khi nhìn đồng hồ đeo tay, , " nên quay lại với Mandy. hứa là đút kem cho nó ăn. Với cánh tay bị băng bó và tất cả, ờ," thêm, nhìn xuống phía tay bị băng bó của , nằm trong nẹp của chúng, "em có thể hiểu. Bác sĩ tâm lý có cuộc gặp mặt đầu tiên với nó hôm nay. có gì phải lo lắng cả," vội . "Chỉ là để phòng hờ thôi. muốn nó bị chấn thương tâm lý vĩnh viễn."
      ngừng lại, nhìn xuống cách đầy ý nghĩa. "Đó là lý do tại sao nghĩ nó nên gặp em lúc này. biết nghe có vẻ ác độc, nhưng những băng quấn này làm nó sợ đến chết, Carole. khi bác sĩ phẫu thuật tạo lại khuôn mặt của em và em bắt đầu trông giống như bản thân của em lại, đưa nó đến cho chuyến viếng thăm ngắn. Hơn nữa, chắc chắn là em cũng đủ sức để gặp nó lúc này."
      Avery cố chuyện, nhưng miệng bị dán chặt với cái ống thở. nghe y tá rằng việc bị hít khói làm cho thanh quản của tạm thời thể hoạt động. cũng thể cử động quai hàm. nhấp nháy mắt để truyền đạt khốn khổ của .
      Diễn giải sai lý do cho điều đó, đặt bàn tay an ủi lên vai . " hứa là biến dạng của em chỉ là tạm thời thôi, Carole. Bác sĩ Sawyer nó trông tệ hại đối với chúng ta hơn là thực tế. Lát nữa ông ấy đến đây để giải thích thủ tục cho em. Ông ta biết em trông như thế nào trước đây và bảo đảm rằng em trông giống như thế khi ông ta làm xong phẩu thuật."
      cố lắc đầu từ chối. Nước mắt hoảng sợ và nỗi sợ hãi tràn ra mắt . Y tá đến và đẩy qua bên. "Tôi nghĩ bây giờ ông nên để bà ấy nghỉ ngơi, ông Rutledge. Dù sao tôi phải thay băng cho bà ấy."
      "Tôi đến chỗ con tôi."
      "Chúng tôi gọi nếu cần ông," y tá với cách tử tế. "Ồ, và tôi mới nhớ lại điều này, họ gọi từ dưới lầu để nhắc ông rằng nữ trang của bà Rutledge ở trong két sắt của bệnh viện. Họ tháo nó xuống khi bà ấy được đưa đến phòng cấp cứu."
      "Cám ơn. Tôi lấy nó sau."
      Bây giờ! Hãy lấy nó ngay bây giờ, đầu óc của Avery thét gào. Nó phải là nữ trang của Rutledge trong tủ sắt của bệnh viện - nó là của . khi họ nhìn thấy điều đó, họ nhận ra rằng họ mắc sai lầm kinh khủng. Ông Rutledge biết được là vợ ta chết. Nó cú đánh đối với ta, nhưng tốt nhất là ta khám phá ra sai lầm ngay bây giờ chứ phải là sau này. khóc cho mất mát bi thảm của Rutledges, nhưng Irish vui mừng khôn xiết. Irish thân thương. Nỗi đau tử biệt của ông được chấm dứt.
      Nhưng chuyện gì xảy ra nếu ông Rutledge thu hồi nữ trang của vợ trước khi bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ bắt đầu thay đổi khuôn mặt của thành Carole Rutledge?
      Đó là ý thức cuối cùng trước khi thuốc giảm đau xâm chiếm lần nữa.
      Tate bao giờ sống để nhậm chức.
      hồi tưởng lại cơn ác mộng. cố gắng cách tuyệt vọng để xua đẩy nó. lần nữa, thể nhìn thấy , nhưng có thể cảm thấy được diện ác độc của lượn lờ phía , ngay ngoài tầm nhìn của . Hơi thở của thổi qua con mắt bị băng của . Tựa như bị trêu đùa trong bóng tối với cái màn che - vô hình nhưng có thể cảm thấy, như bóng ma.
      bao giờcó Thượng nghị sĩ Tate Rutledge. Tate bao giờ sống. Thượng nghị sĩ Tate Rutledge chết trước. bao giờ có. .. bao giờ sống.
      Avery thức dậy thét gào. Đó là tiếng thét câm lặng, dĩ nhiên, nhưng nó dội qua tâm trí . mở mắt ra và nhìn thấy những ngọn đèn cao, mùi thuốc men của bệnh viện, tiếng rít của máy thở. ngủ, do đó lần này nó là cơn ác mộng.
      Nhưng đêm qua là . Đêm qua thậm chí biết tên của ông Rutledge! thể mơ nó nếu biết nó, nhưng ràng nhớ là nghe được giọng đe doạ, lạnh lùng thầm vào tai .
      Có phải tâm trí đùa giỡn với , hay Tate Rutledge thực gặp nguy hiểm? Chắc chắn là hoảng sợ vì chuyện đâu. Suy cho cùng, bị cho dùng thuốc an thần và bị mất phương hướng. Có lẽ nhớ trình tự của mọi kiện. có nhớ lộn trình tự của những kiện hay ? Ai có thể muốn chết chứ?
      Chúa ơi, đó là những câu hỏi chao đảo. phải biết câu trả lời của tất cả những câu hỏi đó. Nhưng sức mạnh của suy diễn hợp lý dường như bỏ rơi , cùng với nhừng khả năng khác của . thể suy nghĩ hợp lý.
      Hiểm hoạ đối với mạng sống của Tate Rutledge là chuyện khó tin và quá to lớn, nhưng bất lực trong việc có thể làm được bất cứ điều gì về nó. quá chóng mặt đến nỗi thể nghĩ ra được giải thích hay giải pháp nào. Tâm trí hoạt động chậm chạp. Nó , thể hoạt động bình thường, mặc dù mạng sống của người đàn ông đó gặp nguy hiểm.
      Avery gần như bực tức với xâm nhập này thêm vào vấn đề của riêng . còn chưa có đủ chuyện để đối phó mà cần phải lo lắng về an toàn của ứng cử viên thượng nghị sĩ sao?
      thể cử động, tuy nhiên bên trong cuồn cuộn với bực bội. Nó làm kiệt sức. Cuối cùng, nó thể chống lại được chút ý thức còn tồn tại trong . chống chọi lại nó, nhưng cuối cùng bỏ cuộc và lại bị kéo lại vào bình yên của nó.
      *********
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 5

      "Tôi thấy bất ngờ với phản ứng của bà ấy. Đó là điều luôn thấy ở những nạn nhân gặp tai nạn." Bác sĩ Sawyer, bác sĩ phẫu thuật tạo hình đáng kính, mỉm cười trấn an. "Hãy nghĩ xem ông cảm thấy thế nào nếu khuôn mặt đẹp trai của ông bị phá hủy chứ."
      "Cám ơn cho lời khen," Tate nghiến răng .
      Ngay lúc đó, muốn hủy diệt khuôn mặt tự mãn của gã bác sĩ. Bất kể với danh tiếng đáng tin cậy của ông ta, người đàn ông này dường như có nước đá chảy qua tĩnh mạch của ông ta.
      Ông tinh chỉnh vài khuôn mặt nổi tiếng nhất trong nước, bao gồm những người mới ra biểu diễn lần đầu có quá nhiều tiền cũng như quá kiêu ngạo, những giám đốc điều hành muốn ở lại trước quá trình lão hoá, những người mẫu, và các ngôi sao truyền hình. Mặc dù khả năng của ông gây nhiều ấn tượng nhưng Tate thích cách ông ta vênh váo loại bỏ lo lắng của Carole.
      "Tôi cố đặt mình vào vị trí của Carole," giải thích. "Trong trường hợp này, tôi nghĩ ấy chịu đựng rất tốt - tốt hơn tôi nghĩ ấy có thể làm."
      "Con mâu thuẫn với bản thân đấy, Tate," Nelson nhận xét. Ông ngồi cạnh Zee bên cạnh ghế xô pha trong phòng đợi ICU. "Con vừa mới bảo bác sĩ Sawyer là Carole có vẻ rất khó chịu khi vừa đề cập đến chuyện phẫu thuật."
      "Con biết nó có vẻ mâu thuẫn. Những ý con là ấy dường như tiếp thu tin tức về Mandy và tai nạn rất tốt. Nhưng khi con bắt đầu cho ấy nghe về cuộc phẫu thuật khuôn mặt ấy, ấy bắt đầu khóc. Chúa ơi," , cào tay qua tóc . "Các người thể tưởng tượng nỗi ấy trông tội nghiệp thế nào khi ấy khóc thét lên với con mắt đó. Nó giống như là cảnh trong 'The Twilight Zone.'" ( bộ phim ma)
      "Vợ ông là mỹ nhân, ông Rutledge," bác sĩ . " tổn thương khuôn mặt làm bà ấy hoảng sợ. Tự nhiên, bà ấy sợ bị trông giống như con quái vật trong suốt quãng đời còn lại. Nghề nghiệp của tôi là đảm bảo với bà ấy rằng khuôn mặt của bà ấy có thể tái tạo lại, thậm chí còn được nâng cao."
      Sawyer ngừng lại để nhìn trực tiếp vào mắt từng người. "Tôi cảm giác được ngần ngại và miễn cưỡng từ các người. Tôi thể có chuyện đó. Tôi phải có hợp tác và tin tưởng toàn tâm toàn ý của các người vào khả năng của tôi."
      "Nếu ông tin tưởng của tôi, tôi thuê ông," Tate thẳng. "Tôi nghĩ ông thiếu kỹ năng, chỉ là thiếu tính cảm thông."
      "Tôi để dành điều đó cho bệnh nhân của tôi. Tôi lãng phí thời gian hoặc năng lượng để nhảm nhí với gia đình họ, ông Rutledge. Tôi để chuyện đó lại cho những chính trị gia. Như ông."
      Tate và bác sĩ phẫu thuật nhìn chằm chằm vào nhau. Cuối cùng Tate mỉm cười, sau đó cười bằng giọng chua chát. "Tôi cũng chuyện nhảm nhí, bác sĩ Sawyer. Chúng tôi cần ông. Đó là lý do tại sao ông ở đây. Ông cũng là tên khốn tự đắc nhất mà tôi từng gặp, nhưng theo như hầu hết tất cả mọi người , ông là người giỏi nhất. Vì thế tôi hợp tác với ông để được nhìn thấy Carole trở lại bình thường."
      "Được, vậy ," bác sĩ phẫu thuật , bị ảnh hưởng bởi lời sỉ nhục, "Chúng ta hãy cùng nhau xem bệnh nhân nào."
      Khi họ vào ICU, Tate tiến lên, đến bên cạnh giường trước. "Carole? Em có thức ? "
      đáp lại ngay lập tức bằng cách mở mắt ra. có thể , tỉnh táo. "Chào. Mẹ và Cha cũng ở đây." di chuyển sang bên để cho họ đến gần giường.
      "Chào, Carole," Zee . "Mandy bảo mẹ với con là nó con."
      Tate quên cảnh báo mẹ đừng kể cho Carole nghe về cuộc gặp mặt ban đầu của Mandy với bác sĩ tâm lý. Nó diễn ra tốt đẹp, nhưng may mắn thay, Zee đủ nhạy cảm để nhắc đến chuyện đó. Bà di chuyển sang bên và để cho Nelson chiếm chỗ của bà.
      "Chào, Carole. Con làm tất cả chúng tôi kinh sợ. thể cho con biết chúng tôi hài lòng đến mức nào là con sắp được khỏe lại."
      Ông chuyển nhượng vị trí cho Tate. "Bác sĩ phẫu thuật cũng ở đây, Carole."
      Tate đổi chỗ với bác sĩ Sawyer, ông mỉm cười với bệnh nhân. "Chúng ta gặp nhau, Carole. Bà chỉ là thể nhớ tôi. Theo cầu của gia đình bà, tôi đến để kiểm tra vào ngày thứ hai bà ở đây. Đội hình bác sĩ phẫu thuật tạo hình làm tất cả những điều trị sơ bộ trong phòng cấp cứu khi bà đến. Tôi tiếp quản từ đây."
      lộ vẻ lo lắng. Tate mãn nguyện khi nhìn thấy Sawyer nhận thấy nó. Ông vỗ vai . "Cấu trúc xương mặt bà bị hư hại nặng nề. Tôi chắc chắn là bà biết . Tôi biết chồng bà với bà là nó được phục hồi hoàn toàn, nhưng tôi muốn bà nghe nó từ tôi. Tôi làm bà trông đẹp hơn Carole Rutledge trước đây."
      Bên dưới lớp băng, cơ thể của gồng cứng. cố lắc mạnh đầu, và bắt đầu tạo ra những thanh tuyệt vọng trong yết hầu.
      " ấy muốn chuyện quái gì vậy? " Tate hỏi bác sĩ.
      "Bà ấy tin tôi," ông bình tĩnh trả lời. "Bà ấy sợ. Đó là bản tính cố hữu." Ông nghiêng người . "Hầu hết đau đớn bà cảm nhận là vì bị phỏng, nhưng chúng chỉ là ở ngoài da. Chuyên gia trị phỏng ở đây trị liệu chúng bằng thuốc kháng sinh. Tôi trì hoãn cuộc phẫu thuật cho đến khi nguy cơ bị nhiễm trùng cho da và phổi bà hạ thấp tối đa.
      " mất hay hai tuần trước khi bà có thể di chuyển cánh tay. Bà bắt đầu trị liệu vật lý. thiệt hại bị vĩnh viễn, tôi bảo đảm với bà."
      Ông cúi xuống thấp hơn. "Bây giờ, chúng ta hãy về khuôn mặt của bà. X - quang được chụp trong khi bà vẫn còn bất tỉnh. Tôi nghiên cứu chúng. Tôi biết những gì phải được thực . Tôi có nhóm bác sĩ phẫu thuật tuyệt vời hỗ trợ tôi trong quá trình giải phẫu."
      Ông chạm đầu bút bi vào mặt , như thể dò tìm miếng băng. "Chúng tôi tạo dựng lại mùi và xương gò má của bà bằng cách ghép xương. Hàm của bà được đặt trở lại đúng chỗ bằng kim cài, ốc vít, và dây. Tôi có trăm phương ngàn kế.
      "Bà vết sẹo vô hình đỉnh đầu từ thái dương bên này qua thái dương bên kia. Chúng tôi cắt ở dưới mỗi mắt ngay đường mí. Chúng cũng vô hình. ít cắt may mũi bà được thực từ bên trong, cho nên có vết sẹo nào ở đó.
      "Sau cuộc phẫu thuật bà bị sưng và bị bầm dập và bà trông giống như địa ngục. Hãy chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó. mất vài tuần trước khi bà có lại vẻ đẹp phi phàm."
      "Còn về tóc của ấy sao hả, bác sĩ Sawyer? " Zee hỏi.

      "Tôi phải cạo mảng vì tôi lấy ít mô từ sọ để sử dụng cho cái mũi mới của bà ấy. Nhưng nếu bà hỏi liệu mái tóc bị đốt cháy có mọc lại hay , chuyên gia trị phỏng là chúng mọc lại. Đó là vấn đề nhất của chúng ta," ông , mỉm cười xuống khuôn mặt bị băng bó.
      "Tôi sợ là bà ăn được thức ăn đặc trong thời gian ngắn. Bác sĩ chỉnh răng lấy chân răng của bà ra trong suốt cuộc phẫu thuật và cấy lại. Hai hay ba tuần sau, bà nhận được hàm răng mới của bà, ông ấy làm chúng trông giống như hàm răng bị mất của bà. Cho đến khi bà nhận được hàm răng thay thế, bà được cho ăn qua ống từ miệng đến dạ dày của bà, sau đó từ từ bắt đầu với thức ăn mềm."
      Tate nhận thấy, dù là bác sĩ phẫu thuật nhận ra, mắt của Carole dao động như thể muốn tìm kiếm người bạn trong số họ, hoặc có thể là tìm cách thoát thân. cứ bảo bản thân là Sawyer biết ông ta làm gì. Bác sĩ phẫu thuật có thể quen với lo âu như thế này của bệnh nhân, nhưng chúng làm Tate thấy bực như địa ngục.

      Sawyer lấy ra tấm ảnh cở 8x10 trong hồ sơ mang theo. "Tôi muốn bà nhìn cái này, Bà Rutledge." Đó là tấm ảnh của Carole. nở nụ cười hấp dẫn từng làm Tate si mê. Mắt sáng ngời và tinh nghịch. Mái tóc sẫm màu bóng mượt bao bọc quanh khuôn mặt.
      "Cuộc giải phẫu kéo dài suốt ngày," ông với , "nhưng nhân viên của tôi và tôi chỉnh sửa bà lại. Hãy cho chúng tôi khoảng tám đến mười tuần từ ngày phẫu thuật và bà trông giống như thế này, trẻ và đẹp hơn, và với mái tóc ngắn hơn. Ai có thể đòi hỏi hơn được thế nữa chứ? "
      Carole ràng là có thể. Tate nhận thấy, thay vì dịu bớt những nỗi sợ hãi của , chuyến viếng thăm của bác sĩ phẫu thuật có vẻ gia tăng chúng thêm.
      Avery cố di chuyển tứ chi và cử động ngón tay và ngón chân, nhưng tứ chi của vẫn cảm thấy quá nặng để có thể nâng chúng lên. thể di chuyển đầu . Trong khi đó, mỗi giây phút qua mang đến gần với thảm hoạ có vẻ thể ngăn chặn.
      Bao ngày trời - khó tính toán được chính xác là bao nhiêu ngày, nhưng đoán là khoảng 10 ngày - cố hình dung ra cách để cho tất cả những người khác biết mà chỉ có mới biết. Cho đến bây giờ, còn chưa nghĩ ra được giải pháp gì. Khi ngày trôi qua và cơ thể của được chữa lành, lo âu của càng gia tăng. Mọi người cứ nghĩ đó là vì chậm trễ của cuộc phẫu thuật tạo hình của .
      Cuối cùng, Tate tuyên bố vào buổi tối là cuộc phẫu thuật của được xếp lịch vào ngày hôm sau. "Tất cả các bác sĩ liên quan bàn bạc chiều nay. Họ đồng ý là em thoát khỏi nguy hiểm. Sawyer đồng ý tiến hành cuộc phẫu thuật. đến đây ngay khi được thông báo."
      có đến ngày mai để báo cho biết sai lầm tệ hại được làm. Điều kỳ lạ là mặc dù phần trách nhiệm trong chuỗi kiện bi thảm này, trách . Quả thực là ngóng chờ những chuyến viếng thăm của . Bằng cách nào đó cảm thấy an toàn hơn khi ở bên .
      " đoán là sao khi cho em biết là lúc đầu thích Sawyer lắm," , cẩn thận ngồi xuống cạnh giường . "Chết tiệt, vẫn thích ông ta, nhưng tin ông ta. Em có biết là ông ta thực cuộc giải phẫu này nếu tin là ông ta làm điều tốt nhất."
      tin điều đó, vì vậy chớp mắt. "Em có sợ ? " lại chớp mắt.
      " thể rằng trách em," ủ rũ. " vài tuần kế tiếp rất khó khăn, Carole, nhưng em vượt qua chúng. Nụ cười của hơi cứng đờ. "Em luôn lấy lại phong độ."
      "Ông Rutledge? "
      Khi quay đầu về phía giọng nữ vừa gọi từ ngưỡng cửa, Avery nhìn thấy nét mặt nhìn nghiêng của . Carole Rutledge từng là người phụ nữ rất may mắn.
      "Ông cầu tôi nhắc ông về nữ trang của Bà Rutledge," y tá . "Nó vẫn còn nằm trong két sắt."
      Tâm trí của Avery hoạt động nhanh hơn. hình dung cảnh vào phòng và quăng mớ nữ trang lên giường. "Những thứ này phải là của Carole," . " là ai?" Nhưng cảnh tượng đó xảy ra. Có lẽ là còn có hy vọng.
      "Tôi quên ghé qua văn phòng để lấy chúng," với y tá cách chán nản. " có thể gửi ai đó xuống lấy giùm tôi được ? "
      "Tôi gọi xuống để xem sao."
      "Tôi rất biết ơn . Cám ơn ."
      Tim Avery bắt đầu nện thình thịch. thầm cầu nguyện lời tạ ơn. Đây, đến phút cuối, được cứu vớt từ thảm hoạ. Phẫu thuật tạo hình phải được thực khuôn mặt , nhưng trông giống như Avery Daniels, và phải là người khác.
      "Nữ trang có ích gì với em trong phòng mổ," Tate , "nhưng biết em cảm thấy tốt hơn khi đồ của em nằm trong tay ."
      Trong đầu , mỉm cười rất đỗi. Nó ổn thôi. Sai lầm được khám phá ra mau thôi, và có thể bỏ lại sau lưng những cảm xúc như tàu lượn siêu tốc mà trải qua.
      "Ông Rutledge, tôi sợ là nó phù hợp với quy định của bệnh viện cho bất kỳ ai ngoại trừ chính bệnh nhân hay bà con trực thuộc của bệnh nhân đến thu hồi những vật sở hữu từ tủ sắt. Tôi thể gửi bất kỳ ai xuống đó để lấy chúng. Tôi xin lỗi."
      " sao đâu. Tôi cố xuống đó vào ngày mai."
      Tinh thần của Avery tụt xuống. Ngày mai là quá muộn. tự hỏi mình tại sao Chúa làm điều này với . còn chưa bị trừng phạt đủ cho lỗi lầm của sao? Phần còn lại của cuộc đời là những nỗ lực bất tận và vô ích để đền bù cho thất bại ư? mất tín nhiệm của nhà báo, quý trọng của đồng nghiệp, và địa vị nghiệp của . phải từ bỏ cả lai lịch của mình luôn sao?
      "Còn chuyện nữa, thưa ông Rutledge," y tá lưỡng lự. "Có hai phóng viên ở dưới phòng khách muốn chuyện với ông."
      "Phóng viên ư? "
      "Từ trong các đài truyền hình."
      "Ở đây à? Ngay bây giờ? Eddy Paschal gửi họ đến à? "
      ". Đó là điều đầu tiên tôi hỏi họ. Họ đeo đuổi tin sốt sẻo. ràng là cuộc phẫu thuật vào ngày mai của bà Rudledge bị tiết lộ. Họ muốn chuyện với ông về ảnh hưởng của tai nạn đối với gia đình và cuộc tranh đua cho chức vị Thượng nghị sĩ của ông. Tôi nên gì với họ đây? "
      "Bảo họ xuống địa ngục ."
      "Ông Rutledge, tôi thể thế."
      ", thể. Nếu làm thế, Eddy giết tôi " lẩm bẩm mình. " với họ rằng tôi có bất cứ lời tuyên bố nào cho đến khi vợ tôi và con tôi được hồi phục. Sau đó, nếu họ chịu rời khỏi gọi cho bảo vệ của bệnh viện. Và với họ giùm tôi là nếu họ đến gần khoa nhi và cố gặp mẹ tôi hay con tôi, tôi kiện sát mông của họ cho tất cả những gì mà họ có."
      "Tôi xin lỗi vì làm phiền ông với - "
      "Đó phải là lỗi của . Nếu họ gây khó dễ với , hãy đến gặp tôi."
      Khi đầu xoay trở lại, Avery nhận thấy qua làn nước mắt khuôn mặt đầy lo lắng và mệt mỏi. "Đám phóng viên to gan . Hôm qua tờ báo lấy lời tuyên bố mà đưa ra về việc kinh doanh câu tôm dọc bờ biển và in chúng ra khỏi ngữ cảnh. Sáng nay điện thoại của ngừng reo cho đến khi Eddy có thể đưa ra lời tuyên bố chống lại và cầu họ thu hồi bản in." lắc đầu với vẻ kinh tởm vì chuyện bất công.
      Avery thấy thương hại . trải qua đủ thời gian ở Washington để biết rằng chỉ có những chính trị gia mới chịu được những kẻ vô liêm sỉ. người đàn ông toàn vẹn, như Tate Rutledge dường như gặp khó khăn hơn với điều đó.
      Chẳng có gì lạ là trông rất mệt. chỉ bị đè nặng với việc ra ứng cử, mà còn phải đối phó với đứa bé bị chấn thương tâm lý và người vợ đối mặt với thử thách của riêng .
      Chỉ là phải là vợ . người xa lạ. thể với rằng tâm với người ngoài. thể giữ khỏi những cuộc tấn công của giới truyền thông hay giúp vượt qua khó khăn của Mandy. thậm chí thể cảnh báo rằng có người muốn giết .
      ở với suốt cả đêm. Mỗi lần thức giấc, luôn ở bên cạnh giường . Những đường nét gương mặt trở nên rệt hơn khi mệt mỏi bắt đầu xâm lấn. Mắt đỏ ngầu vì mất ngủ. Có lần, Avery biết y tá kêu gọi phải rời khỏi và nghỉ ngơi chút, nhưng từ chối.
      "Tôi thể rời khỏi ấy lúc này," . " ấy sợ hãi."
      Bên trong khóc,Đừng, xin đừng . Xin đừng bỏ tôi. Tôi cần ai đó.
      Chắc bình minh khi y tá khác mang tới cho tách cà phê mới. Mùi vị của nó rất ngon khiến Avery thèm được uống ngụm.
      Kỹ thuật viên đến để điều chỉnh máy thở của . dần dần bỏ nó ra khi phổi được phục hồi sau chấn thương. Công việc của cái máy bị hạ xuống cách trầm trọng so với những gì nó làm cho lúc ban đầu, nhưng cần nó thêm vài ngày nữa.
      Hộ lý kiểm tra lại để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật. Y tá theo dõi huyết áp của . cố tìm ánh mắt của ai đó và cảnh báo về tình trạng lẫn lộn, nhưng ai chú ý đến người bệnh bị quấn như cái xác ướp cả.
      Tate ra ngoài lát, và khi quay lại bác sĩ Sawyer cùng với . Bác sĩ phẫu thuật rất nhanh nhẹn và hoạt bát. "Bà cảm thấy thế nào, Carole? Ông Rutledge với tôi là bà lo lắng mấy tiếng đồng hồ tối qua, nhưng đây là ngày quan trọng của bà mà."
      Ông xem xét lại hồ sơ bệnh lý của . Phần lớn những điều ông được thuộc lòng, nhận ra. thích ông hơn Tate thích.
      Hài lòng với những dấu hiệu của cơ thể , ông đóng tập hồ sơ bằng kim loại lại và chuyển nó cho y tá. "Về thể chất, bà hồi phục rất tốt. Trong vài giờ, bà khuôn mặt mới và đường tới phục hồi hoàn toàn."
      cố gắng hết sức để tạo ra những thanh ở yết hầu, cố gắng truyền đạt sai lầm của những gì họ sắp sửa làm với . Họ diễn giải sai khốn kkó của . Bác sĩ phẫu thuật nghĩ tranh cãi với ông. "Nó có thể được thực . Tôi hứa. Trong khoảng nửa giờ chúng ta thực ca phẫu thuật."
      lần nữa, phản đối, sử dụng những phương tiện có thể dùng, con mắt độc nhất của . chớp nó cách dữ dội.

      "Cho bà ấy liều thuốc mê trước cuộc giải phẩu để làm dịu bà ấy," ông ra lệnh cho y tá trước khi hối hả rời khỏi.
      Avery la hét trong đầu .
      Tate bước tới và ghì lấy vai . "Carole, ổn thôi."
      Y tá tiêm liều thuốc gây mê vào IV trong cánh tay . Avery cảm thấy cây kim đẩy ở cùi chỏ của . Vài giây sau, hơi ấm nay thành quen thuộc bắt đầu xâm chiếm , cho đến khi những miếng khăn ở ngón chân thậm chí bắt đầu ngứa ran. Đó là trạng thái an nhiên tụ lại mà người nghiện ma túy thích mê - tình trạng lâng lâng ngây ngất sung sướng. Hầu như ngay tức khắc người tênh. Nét mặt của Tate bắt đầu bị mờ nhạt và trở thành méo mó.
      "Em ổn thôi. hứa đấy, Carole." Tôi phải là Carole.
      cố mở mắt ra, nhưng nó đóng chặt và trở thành quá nặng để mở ra lại.

      ". .. chờ em, Carole," dịu dàng.
      Tôi là Avery. Tôi là Avery. Tôi phải là Carole.
      Nhưng khi rời phòng mổ, là Carole.
      **********
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 6

      "Tôi hiểu quá khó chịu về chuyện gì."
      Tate quay phắt lại và giận dữ đương đầu người chỉ đạo chiến dịch tranh cử của . Eddy Paschal chịu đựng cái nhìn giận dữ với vẻ bình thản. Kinh nghiệm dạy biết tính tình nóng nảy của Tate mau qua thôi..
      Như Eddy mong, ánh lửa trong mắt Tate chuyển cấp xuống chỉ còn ỉ. hạ thấp tay từ hông, làm tư thế của bớt thù địch.
      "Eddy, vì Chúa, vợ tôi vừa rời khỏi cuộc giải phẫu phức tạp kéo dài mấy tiếng đồng hồ đấy."
      "Tôi hiểu."
      "Nhưng thể hiểu tại sao tôi khó chịu khi lũ phóng viên bao quanh tôi, đặt câu hỏi này nọ ư ?" Tate lắc đầu, hoài nghi. "Để tôi giải thích cho nhé. Tôi có tâm trạng cho cuộc họp báo."
      "Công nhận là họ quá đáng ."
      "Rất quá đáng."
      "Nhưng được bốn mươi giây bản tin lúc sáu và mười giờ - cả ba mạng. Tôi thâu chúng và xem lại chúng. trông bực mình, nhưng điều đó chắc chắn là đến, xét theo hoàn cảnh. Nhìn chung, tôi nghĩ nó nghiêng về lợi thế cho chúng ta. trông giống như nạn nhân của phương tiện truyền thông nhạy cảm. Cử tri thông cảm. Đó chắc chắn là điểm cộng."
      Tate cười nhạt khi hạ người vào ghế. " cũng tệ như Jack. bao giờ ngừng vận động cho cuộc tranh cử, đo lường cách này hay cách khác - có lợi cho chúng ta, chống lại chúng ta." rút tay khỏi khuôn mặt. "Chúa ơi, tôi quá mệt mỏi."
      "Uống lon bia ." Eddy trao cho lon bia lạnh ta lấy từ tủ lạnh . Lấy lon cho mình, ngồi xuống cạnh giường phòng khách sạn của Tate. Trong chốc lát họ uống trong im lặng. Cuối cùng, Eddy hỏi, " ấy tiến triển như thế nào, Tate ?"
      Tate với tiếng thở dài. "Sawyer kêu be be như con lừa đực khi ông ta rời phòng mổ. là ông ta rất hài lòng với kết quả - đó là cuộc giải phẫu tốt nhất mà nhóm ông ta từng làm."
      "Đó là nhảm nhí hay ?"
      "Tôi hy vọng với Chúa đó là ."
      "Khi nào có thể được chính mắt kiểm nghiệm ?"
      " ấy trông giống cái gì lúc này. Nhưng trong vài tuần. . . "
      làm cử chỉ mơ hồ và ấn sâu người vào ghế, duỗi thẳng đôi chân. Đôi ủng của gần như đụng phải đôi giày bóng loáng của Eddy. Quần jean mà Tate mặt trái ngược với cái quần xanh nước biển được ủi thẳng của Eddy.
      tại, Eddy cằn nhằn ứng cử viên của về y phục bình thường của ta. Nền tảng chính trị mà họ tạo dựng là cái mà dân thường - siêng năng thuộc tầng lớp trung lưu của Texas - gia nhập theo. Tate Rutledge trở thành người đấu tranh cho những người bị đàn áp. ăn mặc như họ - phải như cuộc diễn tập chính trị, nhưng vì đó là cách ăn mặc kể từ thập niên bẩy mươi, khi Eddy gặp ở đại học Texas.

      " trong những người sống sót trong tai nạn chết hôm nay," Tate thông báo trong giọng . " người đàn ông cỡ tuổi tôi, với bà vợ và bốn đứa con. ta bị tổn thương nội tạng rất nặng, nhưng họ phẫu thuật cho ta và họ nghĩ ta vượt qua được. ta chết vì bị nhiễm trùng. Chúa ơi," , lắc đầu, " có thể tưởng tượng vượt qua được mọi chuyện đó rồi chết vì bị nhiễm trùng ?"
      Eddy có thể nhìn thấy bạn lặn sâu vào cái huyệt tối của bệnh u sầu. Điều đó có hại cho cuộc sống cá nhân của Tate và cho cuộc vận động. Jack bày tỏ mối quan tâm của về tinh thần của Tate. Cả Nelson cũng vậy. Bộ phận quan trọng trong công việc của Eddy là đẩy mạnh ý chí của Tate khi nó yếu dần.
      "Mandy ra sao?" hỏi, làm giọng của nghe có vẻ rạng rỡ. "Tất cả những người tình nguyện đều nhớ con bé."
      "Chúng tôi treo biểu ngữ 'chúc phục hồi' mà mọi người đều ký lên vách tường trong phòng nó hôm nay. Hãy cám ơn họ giùm tôi."
      "Mọi người muốn làm điều gì đó đặc biệt để kỷ niệm ngày có bé được xuất viện. Tôi cảnh báo rằng ngày mai nó nhận gấu bông còn to hơn đấy. Con bé là công chúa của cuộc bầu cử này, biết đó."
      Eddy được khen thưởng bằng nụ cười mệt mỏi. "Bác sĩ bảo với tôi rằng chỗ xương gãy của nó lành. Chỗ phỏng để lại sẹo. Nó có thể chơi quần vợt, múa cổ vũ cho đội thể thao, nhảy nhót - bất cứ thứ gì nó muốn."
      Tate đứng dậy và lấy thêm hai lon bia nữa. Khi ngồi xuống thư giãn ghế lại, , "Về mặt thể xác, nó hồi phục. Về mặt tâm lý, tôi chắc lắm."
      "Hãy cho nhóc cơ hội. Người lớn cũng khổ sở với loại chấn thương này. Đó là lý do tại sao hãng hàng có những cố vấn được huấn luyện để tiếp xúc với những người sống sót trong vụ tai nạn và với gia đình của những người được sống sót."
      "Tôi biết, nhưng Mandy ngay từ đầu rất nhút nhát. Bây giờ nó dường như hoàn toàn thu lãnh đạm, thu mình lại. Ồ, tôi có thể làm cho nó cười nếu tôi cố hết sức, nhưng tôi nghĩ nó làm chuyện đó chỉ để vui lòng tôi. Nó hoạt bát, có sức sống. Nó chỉ nằm ở đó và nhìn chằm chằm vào khoảng . Mẹ tôi nó khóc trong giấc ngủ và thức dậy la hét vì cơn ác mộng."
      "Bác sĩ tâm lý sao ?"
      "Mụ bê đê đó à," Tate , nguyền rủa cách bực bội. " ta cần thời gian và kiên nhẫn, và tôi nên mong quá nhiều từ Mandỵ"
      "Tôi cũng như thế."
      "Tôi tức giận với Mandy vì làm theo cầu," cáu kỉnh hét. "Đó là điều bác sĩ tâm lý ám chỉ, và nó làm tôi nổi điên. Nhưng con tôi ngồi và trợn tròn mắt như nó gánh cả thế giới vai nó, và đó là hành vi bình thường cho đứa ba tuổi."
      " trải qua tai nạn máy bay," Eddy chỉ ra cách hợp lý. "Những vết thương tâm lý chữa lành trong đêm, cũng như những vết thương thể xác của nó."
      "Tôi biết. Chỉ là... mẹ kiếp, Eddy, tôi biết liệu tôi có thể làm những gì Carole, Mandy và dân chúng bầu cử cần, tất cả cùng lúc."
      Nỗi sợ hãi nhất của Eddy là Tate xem xét đến việc liệu có nên tiếp tục cuộc tranh đua. Khi Jack bảo là có tin đồn trong giới báo chí là Tate rút ra khỏi cuộc đua, muốn lùng bắt những kẻ phóng viên nhiều chuyện và chính tay giết chết họ. May mắn thay, Tate nghe tin đồn. Eddy phải giữ cao tinh thần chiến đấu của ứng cử viên.
      Chồm người về phía trước, , " có nhớ thời gian chơi trong cuộc đấu quần vợt và thắng nó vào năm thứ hai đại học của chúng ta ?"
      Tate nhìn bâng quơ. "Hơi hơi."
      "Hơi hơi," Eddy chế giễu. "Lý do cho hồi ức lu mờ là do khó chịu vì uống quá nhiều rượu. quên hết mọi chuyện về cuộc đấu và uống bia vào đêm trước trận đấu và sung sướng với Delta Gamma. Tôi phải tống ra khỏi giường của ta, đưa vào tắm nước lạnh và đến sân đấu trước chín giờ để chúng ta bị truất quyền thi đấu."
      Tate tặc lưỡi với vẻ chế nhạo. "Câu chuyện này đưa chúng ta tới nơi nào đó hả ? Nó có quan trọng ?"
      "Điểm quan trọng là," Eddy , chồm người tới phía trước hơn đến nỗi hông gần như rời khỏi cạnh giường, " vượt qua, dưới điều kiện tệnhất, vì biết phải làm. là cơ hội duy nhất chúng tôi có để thắng cuộc đấu và biết điều đó. thắng nó cho chúng tôi, mặc dù vài phút trước trận đấu đầu tiên của , nôn mửa 12 lon bia."
      "Chuyện này khác với cuộc đấu quần vợt ở trường đại học."
      "Nhưng ," Eddy , chỉ ngón trỏ vào , "Là giống nhau. Từ khi tôi biết , lúc nào cũng tỏ ra có khả năng ứng đối với tình hình. Suốt hai năm chúng ta trải qua với nhau ở UT (đại học Texas), qua cuộc huấn luyện phi công, qua chiến tranh Vietnam, khi vác tôi ra khỏi cánh rừng già chết tiệt, có khi nào thất bại để là hùng chết tiệt chưa?"
      "Tôi muốn trở thành người hùng. Tôi chỉ muốn trở thành hạ nghị sĩ có năng lực cho người dân Texas mà thôi."
      "Và làm được."
      Vỗ đầu gối như thể quyết định quan trọng được thông qua, Eddy đứng lên và đặt lon bia trống rỗng bàn trang điểm. Tate cũng đứng lên, và thoáng nhìn thấy bóng mình trong gương.
      "Ôi Chúa lòng lành." rà tay qua hàm râu mọc lỏm chỏm quai hàm . "Ai bỏ phiếu cho người như thế này chứ ? Tại sao lại với tôi là tôi trông tệ chứ ?"
      "Tôi có tim." Eddy vỗ giữa xương vai của . " chỉ cần được nghỉ ngơi. Và tôi đề nghị cạo râu vào sáng mai."
      "Tôi bệnh viện lúc sáng sớm. Họ bảo tôi là Carole được đưa khỏi phòng hồi sức lúc sáu giờ và chuyển vào phòng riêng. Tôi muốn có mặt ở đó."
      Eddy nghiên cứu đôi giày bóng loáng của trong chốc lát trước khi ngước mắt nhìn người bạn hơi cao hơn . "cách dính sát vào ta qua chuyện này - à, ờ, tôi nghĩ đáng khâm phục."
      Tate gật đầu cái, gọn. "Cám ơn."
      Eddy định thêm, nhưng thay đổi ý kiến, và vỗ cánh tay của Tate. Tate thích nghe bị tư vấn hôn nhân tư từ bất kỳ ai, nhất là từ người độc thân.
      "Tôi rời khỏi và để cho ngủ. Giữ liên lạc ngày mai nhé. Chúng tôi mong đợi được nghe về tình trạng của Carole."
      "Mọi chuyện ở nhà thế nào?"
      "Nguyên trạng."
      "Jack xếp đặt cho Fancy làm việc ở trụ sở chính."
      Eddy cười và, biết là Tate mếch lòng với lời bình luận công kích về cháu , thêm, "Vào ban ngày tôi bảo ấy nhét thư vào phong bì. Vào ban đêm, chỉ có trời mới biết ai nhồi nhét ta."
      Francine Angela Rutledge phóng qua mặt người gác cửa với tốc độ bảy mươi lăm dặm giờ trong chiếc xe tuổi nhìn như thể bị tàn phá năm năm. Bởi vì thích thắt dây an toàn, bị xóc nảy lên khỏi ghế đến sáu inch. Khi rơi xuống lại, cười. cảm giác gió thổi tung mái tóc vàng dài của , ngay cả trong mùa đông. Lái nhanh, coi thường luật lệ giao thông cách trắng trợn, chỉ là trong những đam mê của Fancy.
      cái khác nữa là Eddy Paschal.
      khao khát của về là gần đây và, cho đến nay, dở dang và được đền đáp lại. rất tự tin là rồi cũng đến với .
      Trong khi chờ đợi, làm cho mình bận rộn với người vác hành lý ở quán trọ Holiday tại Kerrville. gặp ta ở trạm xe tải vài tuần trước. dừng lại đó sau xuất phim khuya, vì nó là trong vài chỗ trong thị trấn còn mở cửa sau mười giờ và nó nằm đường về nhà của .
      Ở trạm xe tải Buck và Fancy ỉ nhìn nhau qua những dãy bàn trong khi nhâm nhi coca cola hương vani qua ống hút lớn. Buck ăn ngấu nghiến bánh hamburger kẹp thịt muối xông khói. Cách miệng ngấu nghiến gặm bánh xăng - uých đầy mở khêu gợi , như dự định. Vậy là đường ngang qua bàn , chậm lại như thể để chuyện, sau đó tiếp tục . nhanh chóng trả tiền, phí thời gian để tán gẫu với người thâu ngân như thường làm, và thẳng đến chỗ đậu chiếc xe mui trần của ở bên ngoài.
      Đẩy trượt dưới vô-lăng, mỉm cười cách tự mãn. Bây giờ chỉ là vấn đề về thời gian. Nhìn qua cửa sổ rộng của quán, thấy chàng trai trẻ nhồi nhét vài miếng bánh hamburger sau cùng vào miệng và quăng đủ tiền lên bàn để trả hoá đơn trước khi ra cửa cho cuộc theo đuổi nóng bỏng.
      Sau khi trao đổi tên và bóng gió, Buck đề nghị họ gặp nhau tại đó vào đêm sau, cùng thời gian, để dùng bữa tối. Fancy thậm chí có ý tưởng hay hơn - dùng bữa điểm tâm ở khách sạn.
      Buck rằng sao với có quyền sử dụng tất cả những căn phòng bỏ ở quán trọ Holiday. sắp xếp trái phép và mạo hiểm khêu gợi Fancy vô cùng. Môi nở nụ cười được luyện tập mà biết chọc-đũng quần. Nó hứa hẹn thời gian vui vẻ.
      "Tôi đến đó lúc bảy giờ đúng," bằng giọng khàn đục. "Tôi mang bánh rán, hãy mang theo bao cao su." Trong khi có đạo đức nhiều hơn con mèo hoang, cũng thông minh và quá ích kỷ để đánh liều bị mắc bệnh hiểm nghèo cho những cuộc ăn chơi của .
      Buck phải là thất vọng. Những gì ta thiếu trong khéo léo ta đền bù lại với sức chịu đựng. ta rất mạnh và muốn làm hài lòng đến nỗi giả vờ nhận thấy những cái mụn nhọt mông ta. Tóm lại, ta có cơ thể khá tốt. Đó là lý do tại sao ngủ với ta sáu lần kể từ buổi sáng đầu tiên.
      Họ ở chung tối nay, đêm ta được nghỉ, trong căn hộ tồi tàn mà ta vô cùng tự hào, ăn bữa tối kiểu Mehico dở tệ, uống rượu rẻ tiền, hút thuốc cỏ mắc tiền - là đóng góp của Fancy cho buổi tối - và làm tình thảm vì nó trông có vẻ sạch đối với hơn là tấm trải giường.
      Buck rất dễ thương. ta nghiêm chỉnh. ta rất hứng tình. ta thường với ta . ta cũng được. Nhân vô thập toàn.
      Ngoại trừ Eddy.
      thở dài, làm căng chiếc áo len ngang bộ ngực mang nịt vú của . Trái với tán thành của bà , Zee, Fancy tin vào giới hạn áp đặt bởi nịt vú hơn những áp đặt bởi dây an toàn.
      Eddy đẹp trai. lúc nào cũng chỉnh tề, và ăn mặc như người đàn ông, phải là cậu bé. Những kẻ vụng về ở địa phương, hầu hết là những kẻ hay gây chuyện và lỗ mãng, mặc quần áo chăn bò. Chúa ơi ! Mặc đồ viễn tây là OK tại mọi nơi. phải mặc bộ đồ lòe loẹt nhất mà có thể tìm vào năm là nữ hoàng cưỡi ngựa sao ? Nhưng đối với , nó là dành riêng trong khu vục dành cho những cuộc biểu diễn cưỡi ngựa.
      Eddy mặc đồ vest ba mảnh phù hợp và áo sơ mi lụa, giày da Ý. luôn luôn có mùi giống như vừa mới tắm xong. Nghĩ về trong nhà tắm làm la hét. sống vì ngày có thể chạm vào cơ thể trần trụi của , hôn, liếm khắp nơi. chỉ biết là nếm rất ngon.
      quằn quại thích thú với suy nghĩ đó, nhưng cái cau mày thất kinh nhanh chóng thay thế cho vẻ mặt hạnh phúc của . Trước tiên phải chữa bệnh khó chịu vì tuổi tác của họ. Sau đó phải giúp khắc phục việc là cháu của người bạn thân nhất. Eddy đó là lý do tại sao kềm chế, nhưng Fancy thể nghĩ ra được lý do nào khác làm tránh lời mời gọi rành rành trong mắt mỗi lần nhìn .
      Mọi người trong gia đình hết sức thích thú khi tình nguyện đến làm việc ở trụ sở chính của cuộc vận động. Ông ôm cái gần như tước hết hơi thở của . Bà mỉm nụ cười nhạt, quý phái mà Fancy căm ghét và bằng giọng , nhạt nhẽo của bà, "Tuyệt vời biết bao, cháu "Bố lắp vì bất ngờ. Mẹ thậm chí tỉnh táo đủ lâu để với là bà vui mừng là làm điều gì đó hữu ích để thay đổi chút.
      Fancy hi vọng hồi đáp của Eddy cũng nhiệt tình như thế, nhưng chỉ tỏ vẻ thích thú. chỉ là, "chúng tôi cần tất cả giúp đỡ ở dưới đó mà chúng tôi có thể nhận được. À này, có thể đánh máy ?"
      Làm tình với , muốn thế. vì ông bà đứng tim và vì Eddy có lẽ biết chính xác những gì khao khát muốn mang lại cho thoả mãn khi nhìn thấy huyên thuyên.
      Vì thế nhìn với vẻ tôn trọng và cách sốt sắng, "tôi làm hết sức mình với bất cứ những gì tôi đảm nhận, Eddy."
      Chiếc Mustang mui trần tốc độ cao để lại đám bụi khi dừng lại ở cửa trước của ngôi nhà và tắt động cơ. hy vọng đến chái nhà mà ở với cha mẹ gặp gỡ bất kỳ ai, nhưng gặp may mắn như thế. Ngay khi đóng cửa lại, ông gọi ra từ phòng khách. "Ai đó ?"
      "Là cháu, thưa ông."
      Ông chặn lại ở hành lang. "Chào, cháu ." Ông cúi đầu hôn má . Fancy biết rằng ông lén kiểm tra mùi rượu trong hơi thở của . Để chuẩn bị cho chuyện đó, nhai hết ba viên kẹo bạc hà đường về nhà để che đậy mùi rượu rẻ tiền và mùi thuốc.
      Ông đứng thẳng, hài lòng. "Cháu đâu tối nay vậy ?"
      " xem phim," dối. " Carole ra sao rồi ? Cuộc phẫu thuật OK chứ ?"
      "Bác sĩ nó diễn ra rất tốt. khó đưa ra kết luận gìtrong hoặc vài tuần."
      "Chúa ơi, chuyện xảy ra với khuôn mặt của ấy là khủng khiếp, phải ?" Fancy kéo khuôn mặt xinh đẹp của với cái cau mày buồn bã cách phù hợp. Khi muốn, có thể đánh đôi mi dài đôi mắt xanh dương lớn của và nhìn như thiên thần. "Cháu hy vọng là ổn."
      "Ông chắc chắn là nó ổn."
      có thể qua nụ cười dịu dàng của ông là lo lắng của làm ông cảm động. "Tốt, cháu rất mệt. Bộ phim chán đến nỗi cháu gần như ngủ gục. Chúc ông ngủ ngon, thưa ông." nhón chân để hôn má ông và trong đầu co rúm lại,. Ông đánh bằng roi ngựa nếu ông biết môi được chiếm đóng chỉ dưới giờ trước đây.
      xuống hành lang chính và quẹo trái vào hành lang khác. Qua cánh cửa gấp đôi rộng ở cuối, vào chái nhà ở cùng với cha mẹ . đặt tay cửa vào phòng và định mở nó Jack ló đầu qua cánh cửa phòng ngủ của ông.
      "Fancy ?"
      "Chào bố," với nụ cười tươi rói. "Chào."
      Ông hỏi đâu vì ông muốn biết. Đó là lý do tại sao kể cho ông nghe. "Con ở nhà...bạn." cố tình ngập ngừng, cách chiến lược, và được khen thưởng bằng cái nhìn nghi ngờ ở miệng và mắt của cha . "Mẹ đâu?"
      Ông nhìn qua vào phòng. " ngủ."
      Thậm chí từ nơi đứng, Fancy có thể nghe tiếng ngáy vang dội của mẹ . Bà chỉ " ngủ," bà say ngất.
      "Tốt, ngủ ngon," Fancy , vào phòng ngủ của .

      Ông giữ lại. "Mọi chuyện ở trụ sở chính thế nào rồi ?"
      "Tốt."
      "Con có thích công việc đó ?"
      "Được thôi. Có chuyện để làm."
      "Con có thể quay lại trường đại học."
      " thích."
      Ông cau mày nhưng la rầy. biết ông . "Tốt, ngủ ngon, Fancy."
      "Ngủ ngon," trả lời cách láo xược và đóng cánh cửa phòng ngủ ở phía sau .
      **********
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 7

      "Ngày mai có thể đưa Mandy đến gặp em." Tate quan sát kỷ lưỡng. "Vì mặt em bớt sưng, nó có thể nhận ra em."
      Avery nhìn chằm chằm vào . Mặc dù mỉm cười khích lệ mỗi lần nhìn vào mặt , biết nó vẫn còn rất khủng khiếp. có lớp băng để nấp ở phía sau. Như Irish , có thể làm con chim ó nôn mửa.
      Tuy nhiên, trong tuần lễ kể từ cuộc phẫu thuật của , Tate chưa bao giờ tránh nhìn . biết ơn lòng nhân ái trong . Ngay khi tay có khả năng cầm được bút chì, viết cho với như vậy.
      Lớp băng bị tháo bỏ vài ngày trước đây. hoảng sợ khi nhìn thấy làn da đỏ, non, tóc của . Móng tay của được cắt ngắn bớt, làm tay trông có vẻ khác, và xấu xí. Mỗi ngày trị liệu vật lý trị với quả cầu cao su, bó nó trong hai nắm tay yếu ớt, nhưng chưa hoàn nắm chặt được cây bút chì và điều khiển đủ tốt để viết. Ngay khi có thể, có nhiều chuyện phải với Tate Rutledge.
      Cuối cùng cần dùng máy thở đáng ghét nữa. Để hành xác , thể phát ra được thanh nào - chấn thương mạnh cho nhà báo.
      Tuy nhiên, bác sĩ cảnh báo nên lo lắng với bảo đảm rằng giọng của khôi phục lại dần dần. Họ bảo vài lần đầu tiên cố chuyện rất khó khăn, nhưng đây là chuyện bình thường, xét đến những tổn hại của dây thanh vì hít quá nhiều khói.
      Ngoài chuyện đó, hầu như có tóc, có răng, và ăn những thức ăn lỏng qua ống hút. Tóm lại, vẫn là mớ hỗn độn.
      "em nghĩ sao về chuyện đó ?" Tate hỏi . "Em có thấy chóng mặt vì chuyến viếng thăm của Mandy ?"
      mỉm cười, nhưng Avery có thể để hồn vào đó. cảm thấy thương hại . chắc chắn là cố gắng tỏ vẻ vui tươi và lạc quan. Hồi ức hậu phẫu của là những lời động viên của . với lúc đó và tiếp tục với mỗi ngày là cuộc phẫu thuật rất thành công. Bác sĩ Sawyer và tất cả y tá tầng tiếp tục khen về tiến bộ nhanh và tính tình dễ chịu của .
      Trong tình huống của , còn có thể có loại tính khí nào khác chứ ? có thể đối phó với cái chân gãy nếu tay có thể dùng nạng, chúng thể. vẫn bị gắn chặt vào giường bệnh. Tính tình dễ chịu chết tiệt. Làm sao họ biết dữ dội bên trong chứ ? , nhưng chỉ vì nó được gì. Thiệt hại xảy ra rồi. Khuôn mặt của Avery Daniels được thay bằng khuôn mặt của người khác. Suy nghĩ này liên tục làm nước mắt tràn đầy trong mắt .
      Tate hiểu sai chúng. " hứa giữ Mandy ở đây lâu, nhưng tin chuyến viếng thăm em nhanh tốt cho nó. Bây giờ nó về nhà rồi, em biết đó. Mọi người đều nuông chiều nó, thậm chí cả Fancy cũng vậy. Nhưng ban đêm vẫn còn rất khó khăn với nó. Gặp lại em có thể làm cho nó an tâm. Có lẽ nó nghĩ rằng mọi người lừa dối nó khi em về. Có lẽ nó nghĩ em chết. Nó vậy, nhưng nó cũng bất cứ chuyện gì."
      Chán nản, cúi đầu xuống và nhìn chằm chằm vào tay . Avery nhìn đỉnh đầu của . Tóc mọc toả ra quanh cái xoáy và hơi bị nghiêng qua bên. thích nhìn . Hơn cả vị bác sĩ phẫu thuật tài năng của , hay cán bộ điều dưỡng giỏi của bệnh viện, Tate Rutledge trở thành trung tâm vũ trụ của .
      Như hứa, tầm nhìn trong mắt trái của được khôi phục lại khi khung xương hỗ trợ nhãn cầu của được tạo dựng lại. Ba ngày sau cuộc phẫu thuật, những mũi khâu mí mắt của được lấy ra. được hứa rằng cái túi bên trong mũi và thanh nẹp che nó được tháo bỏ vào ngày mai.
      Tate gởi hoa tươi đến phòng mỗi ngày, như thể để đánh dấu mỗi bước về phía khôi phục lại hoàn toàn. luôn mỉm cười khi vào phòng. chưa bao giờ thất bại trong việc vài câu tán tỉnh .

      Avery cảm thấy tội nghiệp . Cho dù cố giả vờ, có thể chuyến viếng thăm đến phòng làm mệt mỏi. Tuy nhiên nếu đến gặp nữa, nghĩ chết.
      có tấm gương nào trong phòng - gì có thể nhìn thấy bóng của mình. chắc chắn đó là cố ý. ao ước muốn biết trông ra sao. Có phải bề ngoài kinh tởm của là lý do cho ác cảm mà Tate cố hết sức để giấu ?
      Như bất kỳ ai bị khuyết tật, các giác quan của trở thành yếu đuối. phát triển được tri giác sắc bén với những gì mọi người nghĩ và cảm nhận. Tate ân cần và thận trọng với "vợ" . Cách cư xử hợp với lẽ thông thường. Tuy nhiên, có khoảng cách có thể nhận thấy giữa họ mà Avery hiểu.
      " có nên đưa nó đến hay ?"
      ngồi lên cạnh giường , cẩn thận với cái chân gãy của , được nâng cao. Hôm nay chắc lạnh lắm, lập luận, vì mặc áo khoác da bên ngoài áo sơ mi. Nhưng trời nắng. đeo kính mát khi vào. lấy chúng ra và đút chúng vào túi áo ngực. Mắt có màu xám - xám, thẳng thắn. là người đàn ông vô cùng hấp dẫn, nghĩ, cố hết sức nhận xét cách khách quan.
      Làm sao có thể khước từ cầu của chứ ? rất ân cần với . Mặc dù con bé phải là con , nếu nó làm Tate vui, giả vờ là mẹ của Mandy chỉ lần này thôi.
      gật đầu, chuyện có thể làm kể từ cuộc phẫu thuật của .
      "Tốt." nụ cười rạng rỡ đột ngột của là chân thành. " kiểm tra với y tá trưởng và bà ta em có thể bắt đầu mặc đồ của em nếu em muốn. mang vào ít đồ ngủ và áo choàng. Nó có thể tốt hơn cho Mandy nếu em mặc cái gì đó quen thuộc."
      lần nữa Avery gật đầu.
      chuyển động ở trước cửa kéo mắt về phía đó. nhận ra người đàn ông và người đàn bà là cha mẹ của Tate. Nelson và Zinnia, hay Zee, như mọi người gọi bà.

      "Tốt, nhìn ai đây này." Nelson băng qua phòng trước vợ ông và đến đứng ở chân giường của Avery. "Con trông tốt, rất tốt, đúng Zee ?"
      Mắt Zee nhìn vào Avery. cách tử tế bà trả lời, "Thậm chí khá hơn nhiều so với hôm qua."
      "Có lẽ rốt cuộc bác sĩ đó đáng giá với chi phí quá cao," Nelson nhận xét, cười. "Tôi bao giờ tin vào vào phẫu thuật tạo hình. Luôn nghĩ nó là cái mà những người phụ nữ rỗng tuếch, giàu có ném tiền của chồng họ vào đó. Nhưng cái này," ông , đưa tay lên chỉ khuôn mặt của Avery, "Cái này đáng giá mỗi xu."
      Avery bằng lòng với lời khen của họ khi biết vẫn nhìn giống như nạn nhân của tai nạn máy bay.
      ràng Tate cảm nhận được là thoải mái bởi vì thay đổi đề tài. " ấy đồng ý để cho Mandy vào gặp ấy ngày mai."
      Đầu của Zee quay ngoắt về phía con trai bà. Hai tay bà bóp chặt trước bụng. "Con có chắc đó là khôn ngoan đấy Tate ? Vì Carole, cũng như Mandy ?"
      ", con . Con biết mình làm gì nữa."
      "Bác sĩ tâm lý của Mandy sao ?"
      "Ai quan tâm đến những điều ta chứ ? "Nelson hỏi cách bực bội. "Làm sao bác sĩ tâm lý biết những gì tốt cho đứa hơn bố nó chứ ?" Ông vỗ vai Tate. "Cha tin con làm đúng. Cha nghĩ nó tốt cho Mandy khi được gặp mẹ nó "
      "Em hy vọng đúng."
      Zee nghe có vẻ thuyết phục, Avery nhận thấy. chia sẻ lo lắng của Zee, nhưng bất lực thể diễn đạt nó. chỉ hy vọng rằng cử chỉ nhân từ làm vì Tate gây tác dụng ngược và gây thương tổn đối với con có cảm xúc dễ vỡ của .
      Zee xung quanh căn phòng sáng sủa để tưới những chậu cây và châm nước vào những bình hoa Avery nhận được, chỉ từ Tate, mà còn từ những người mà thậm chí biết. Vì ai nhắc đến gia đình của Carole, suy luận là có gia đình. Gia đình chồng là gia đình của .
      Nelson và Tate thảo luận về cuộc vận động, đề tài có vẻ bao giờ xa rời trong tâm trí của họ. Khi họ về Eddy, trong đầu nghĩđến khuôn mặt râu ria láng o và quần áo hoàn hảo. đến gặp hai lần, theo Tate mỗi lần. ta có vẻ là chàng dễ thương, loại người cổ vũ của nhóm.
      trai của Tate được gọi là Jack. ta già hơn và có vẻ lo lắng hơn Tate. Hay có lẽ nó chỉ có vẻ như vậy vì hầu như mọi lúc khi ở trong phòng , lắp lời xin lỗi vì vợ và con đến thăm cùng với .
      Avery cho là Dorothy Rae, vợ của Jack, thường xuyên khó ở vì loại bệnh nào đó, cho dù ai từng nhắc đến chứng suy nhược. Fancy ràng là nguyên nhân bất hoà của mọi người trong gia đình. Avery chắp lại từ những nhận xét của họ rằng ta đủ lớn để lái xe, nhưng đủ lớn để sống mình. Tất cả bọn họ đều sống với nhau ở nơi nào đó cách San Antonio giờ lái xe. nhớ lại những thông tin trong phần tin tức câu chuyện về Tate. gia đình ràng là có tiền, uy tín và quyền lực kèm với nó.
      Họ đều thân thiện và vui vẻ khi chuyện với . Họ lựa chọn ngôn từ cẩn thận, để khỏi làm sợ hãi hay buồn. quan tâm đếnnhững gì họ hơn là những gì họ làm.
      quan sát vẻ mặt của họ, nhìn chung là đề phòng. Nụ cười của họ chắc chắn hoặc căng thẳng. Gia đình của Tate đối xử vợ nhã nhặn, nhưng có căm ghét ngấm ngầm.
      "Đây là chiếc áo choàng đẹp," Zee , kéo suy nghĩ của Avery lùi vô trong. Bà lấy ra những thứ Tate mang đến từ nhà và treo chúng trong cái tủ hẹp. "Có lẽ ngày mai con nên mặc cái này cho chuyến viếng thăm của Mandy."
      Avery khẽ gật đầu.
      "Mẹ làm xong chưa, mẹ? Con nghĩ ấy thấm mệt." Tate di chuyển đến sát giường và nhìn sâu vào mắt . "Em ngày bận rộn vào ngày mai. Chúng tôi nên để cho em nghỉ ngơi chút."
      "Đừng lo lắng gì cả," Nelson với . "Con tiến triển rất tốt, như chúng ta biết con thế. Nào, Zee, chúng ta hãy để cho họ những giây phút riêng tư. "Tạm biệt, Carole," Zee .
      Họ rời khỏi. Tate hạ mình xuống cạnh giường của lại. trông có vẻ mệt mỏi. uớc gì có cam đảm để vươn ra phía trước và chạm vào , nhưng có. bao giờ chạm vào với bất cứ thứ gì ngoại trừ an ủi ở bên ngoài - chắc chắn là âu yếm.
      "Bọn đến giữa buổi chiều, sau khi Mandy thức dậy từ giấc ngủ trưa." ngừng lại dò hỏi ; gật đầu. "Bọn đến lúc khoảng 3 giờ chiều. nghĩ tốt nhất là Mandy và đến mình - có bất cứ người nào khác."
      liếc nhìn chỗ khác, và hít hơi thở do dự. " nghĩ ra được là nó phản ứng thế nào, Carole, nhưng với những gì nó trải qua. biết em cũng trải qua nhiều chuyện - rất nhiều - nhưng em là người lớn. Em có nhiều sức lực để đối phó hơn con bé."
      nhìn vào mắt lại. "Nó chỉ là bé. Hãy nhớ điều đó." Sau đó ngồi thẳng vai và mỉm cười nhanh. "Nhưng, này, chắc chắn chuyến viếng thăm diễn ra tốt đẹp."
      đứng lên để rời khỏi. Như thường lệ khi sắp sửa rời khỏi, Avery trải nghiệm hoảng sợ bất chợt. là liên kết duy nhất có với thế giới. là thực tại duy nhất của . Khi rời khỏi, mang can đảm của theo, để cho cảm thấy đơn, lo sợ, và bị gạt ra ngoài.
      "Hãy nghỉ ngơi tốt và có đêm ngủ ngon. gặp lại em vào ngày mai."
      Để chào tạm biệt, chạm vào đầu ngón tay của bằng tay , nhưng hôn . bao giờ hôn . có gì nhiều người để có thể hôn vào, nhưng Avery nghĩ rằng người chồng tìm thấy cách để hôn vợ ta nếu ta thực muốn.
      nhìn rời khỏi cho đến khi biến mất qua cửa phòng. đơn hãi hùng từ tứ phía làm ngộp thở. Cách duy nhất mà có thể chống lại nó đó là suy nghĩ. Những lúc chưa ngủ lại lập kế hoạch làm sao để với Tate Rutledge tin tức đau lòng là phải là người mà nghĩ. Carole của hiển nhiên bị chôn trong ngôi mộ với tấm bia đề là Avery Daniels. với như thế nào đây ?
      Làm sao có thể với rằng ai đó gần muốn chết ?
      Ít nhất là ngàn lần trong suốt tuần qua, cố gắng thuyết phục mình rằng người khách ma quái của cơn ác mộng. Vì trong những nhân tố góp phần làm cho việc xảy ra có thể là chứng ảo giác của . Nó dễ tin hơn khi người những lời ác độc từng là ảo giác.
      Nhưng biết nhất. ta có . Trong tâm trí , những lời của vẫn ràng như . nhớ chúng. Giọng ác độc và cách ghi dấu trong trí óc . định làm những gì . nhầm lẫn trong đó.

      phải là ai đó trong gia đình Rudedge vì chỉ có gia đình mới được phép vào Khoa Chăm sóc Đặc biệt. Nhưng là ai đây ? ai để lộ bất cứ hận thù nào với Tate ; hoàn toàn ngược lại, mọi người có vẻ tôn thờ .
      cân nhắc đến mỗi người : cha ư ? thể tưởng tượng nổi. ràng là cả cha mẹ đều chuộng . Jack ư ? có vẻ che đậy đố kỵ nào về phía em trai . Cho dù Eddy có quan hệ huyết thống, ta được xem như thành viên của gia đình, và thân thiết giữa Tate và người bạn thân nhất của có thể nhìn thấy ràng. chưa nghe được giọng của Dorothy Rae hay Fancy, nhưng dám chắc là giọng nghe là của người đàn ông.

      giọng nào nghe gần đây thuộc về người khách của . Nhưng làm thế nào người lạ có thể lẻn vào phòng chứ ? Người đàn ông đó quen biết Carole ; chuyện với như bạn tâm tình và kẻ tòng phạm.
      Tate có nhận biết vợ mưu đồ giết ? đoán được là định làm hại chăng ? Đó có phải là lý do tỏ vẻ an ủi và động viên từ phía sau rào chắn vô hình ? Avery biết mang lại cho những gì trong trách nhiệm của , nhưng gì hơn đó.
      Chúa ơi, ước gì có thể ngồi lại với Irish và sắp xếp lại tất cả cái mớ lộn xộn này, như thường làm trước khi xử lý câu chuyện phức tạp. Họ cố chắp lại những phần tử bị thiếu. Irish sở hữu hiểu biết đặc biệt vào hành vi của con người, và quý trọng ý kiến ông hơn của tất cả những người khác.
      Nghĩ về gia đình Rutledges làm cho Avery đau đầu như búa bổ, vì vậy chào đón liều thuốc an thần được tiêm vào IV của vào tối hôm đó để giúp ngủ. giống những ánh đèn sáng choang của phòng ICU, chỉ có đèn ngủ được thắp sáng trong phòng mỗi đêm.
      Chập chờn giữa giấc ngủ và ý thức, Avery cho phép mình nghĩ biết chuyện gì xảy ra nếu đảm nhận vai trò của Carole Rutledge vô thời hạn. Nó trì hoãn việc Tate trở thành người goá vợ. Mandy hỗ trợ của người mẹ trong khi nó phục hồi tâm lý. Avery Daniels có lẽ có thể vạch trần mưu toan ám sát và được gọi là nữ hùng.
      Trong tâm trí , cười. Irish nghĩ chắc là phát điên. Ông quát mắng và có lẽ hăm doạ bắt nằm ngang qua đùi ông và đét đít côvì dám nghĩ chuyện phi lý như vậy.
      Tuy thế, đó vẫn là thách thức. có được câu chuyện hay khi trò giả vờ ngớ ngẩn này kết thúc – về mặt chính trị, mối quan hệ giữa con người, và mưu.
      tưởng tượng đưa vào giấc ngủ.
      **********
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 8

      lo lắng hơn vào cuộc thử nghiệm trước ống kính lần đầu tiên của đài truyền hình rẻ tiền ở Arkansas tám năm trước. Với lòng bàn tay ẩm ướt và cổ họng khô khốc, đứng trong bùn sền sệt sâu đến tận mắt cá chân, kẹp chặt micrô với những ngón tay còn chút máu và côvượt qua câu chuyện ở trường về động vật ký sinh ảnh hưởng đến những người chăn nuôi heo. Sau đó, giám đốc tin tức khôi hài nhắc nhở rằng bệnh ảnh hưởng đến heo, chứ phải đến những người chăn nuôi. Nhưng cũng thuê làm phóng viên ngay trường.
      Đây cũng là lần thử ống kính. Mandy có phát ra những gì mà người nào khác có thể - rằng người phụ nữ đằng sau khuôn mặt sưng tấy phải là Carole Rutledge ?
      Vào ban ngày, lúc y tá lắm lời tắm và mặc đồ cho , trong khi nhà vật lý trị liệu chỉ dẫn tập luyện, câu hỏi vẫn bám theo cách dai dẳng : có muốn được tiết lộ ?
      có câu trả lời ràng nào. Trong lúc này, nó có gì khác biệt khi họ nhìn nhận là ai chứ ? thể thay đổi số phận. còn sống và Carole Rutledge chết. Tự nhiên mang đến kết quả của tai nạn máy bay, phải .
      cố gắng cách tuyệt vọng, với những khả năng rất hạn chế của , để báo động mọi người về sai lầm của họ, nhưng thành công. Bây giờ thể làm được gì với hậu quả của nó. Cho đến khi có thể sử dụng tập vở và bút chì để chuyện, phải tiếp tục làm Carole. Trong khi đảm nhận vai đó, có thể điều tra từ bên trong bài tường thuật tin tức kỳ quái và trả nợ cho lòng tốt của Tate Rutledge. Nếu tin rằng tốt cho Mandy khi gặp “mẹ” nó, vậy Avery tạm thời tán đồng với chuyện đó. nghĩ biết được về cái chết của mẹ nó tốt hơn cho đứa , nhưng ở trong vị thế để với nó. Hy vọng là diện mạo của làm cho đứa sợ hãi đến nỗi nó bị tác động ngược.

      Y tá điều chỉnh khăn che đầu , nơi tóc vẫn dài chưa hơn 2 cm. "Đấy. tệ chút nào," ta , đánh giá thành quả. "Thêm vài tuần nữa, người chồng đẹp trai của bà thể rời mắt khỏi bà. Bà biết đó, dĩ nhiên, tất cả những y tá độc thân, cũng như vài người lập gia đình," ta sửa lại bằng giọng chua chát, "điên cuồng phải lòng ông ấy."
      ta quanh giường, vuốt thẳng tấm trải giường và sửa lại những bình hoa, ngắt những nụ hoa úa.
      "Bà bực bội chứ ?” ta hỏi. "Chắc chắn là bà quen với những người phụ nữ khác khao khát ông ấy, hai người kết hôn được bao lâu rồi nhỉ ? Bốn năm, tôi tin ông ấy thế khi trong những y tá hỏi." vỗ vai Avery. "Bác sĩ Sawyer làm nên điều kỳ diệu. Hãy chờ mà xem. Hai người đôi đẹp nhất ở Washington."
      " xem đó là chuyện đương nhiên, đúng ?"
      Nghe giọng của , tim Avery bay bổng. nhìn về phía cửa vào thấy lắp đầy nó. Khi sâu vào trong phòng, với y tá, "tôi tin rằng bác sĩ Sawyer có thể làm nên điều kỳ diệu. Nhưng có chắc là tôi thắng cử ?"
      " có lá phiếu của tôi."
      Tiếng cười của sâu trầm và thoải mái như tấm mền cũ, sờn mòn. "Tốt. Tôi cần tất cả những lá phiếu tôi có thể nhận được."
      "Con bé của đâu rồi?"
      "Tôi để nó ở chỗ y tá trực. Tôi đón nó trong vài phút."
      Hiểu được cử chỉ tế nhị của , y tá mỉm cười với Avery và nháy mắt. "Chúc may mắn."
      Ngay khi họ ở mình, Tate di chuyển đến bên cạnh Avery. "Chào. Em trông có vẻ dễ chịu." thở ra hơi thở sâu. "Nó ở đây. chuyện diễn ra như thế nào. Đừng thất vọng nếu nó - "
      dừng khi mắt chập chờn ngang ngực . Người đủ đầy đặn để lấp đầy thân áo chiếc áo ngủ của Carole. Avery nhìn thấy bối rối khuôn mặt và trái tim bắt đầu đập thình thịch.
      "Carole ?" khàn khàn.
      biết !
      "Chúa tôi."
      Làm sao có thể giải thích đây ?
      "Em sút ký quá nhiều," thầm. nhàng, nhấn tay vào bên ngực . nhìn qua cơ thể của . Máu của Avery bắt đầu đổ về chỗ chạm tay vào. tiếng rên , bất lực phát ra từ họng .
      " có ý muốn rằng em trông có vẻ tệ - chỉ là. .. khác. Vì có lý do, đoán, rằng em sút vài cân." Mắt họ gặp nhau và giữ trong chốc lát, sau đó rút tay lại. " đón Mandy."
      Avery hít sâu để giữ vững thần kinh rối loạn của . Cho đến bây giờ nhận biết mất bình tĩnh làm sao khi phát ra tác động đến cả hai. cũng nhận ra tình cảm của dành cho quá xa. Cái chạm của làm bên trong cũng như tứ chi lả .

      Nhưng bây giờ thể để cho cảm xúc của mình sụp đổ. chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp đến. thậm chí nhắm mắt lại, kinh sợ hãi hùng mà nhìn thấy khuôn mặt đứa khi nó lần đầu tiên nhìn thấy người "mẹ" biến dạng. nghe họ vào và tiến lại gần giường."Carole ?"
      Từ từ, Avery mở mắt ra. Tate bồng Mandy tì vào ngực . bé mặc áo khoác tay trắng với chiếc áo đầm in màu xanh đậm và trắng bên dưới. Đôi chân bế được bọc trong lớp vớ trắng và mang đôi giày da màu xanh nước biển. Cánh tay trái bị nẹp lại.

      Tóc bé sẫm màu và bóng mượt. Nhưng Avery nhớ là nó dài và dày. Như thể đoán được ý nghĩ của , Tate giải thích, "chúng tôi phải cắt tóc vì ít bị cháy xém." Nó dài đến cằm con bé. bé để mái tóc cắt ngang với đôi mắt nâu nghiêm nghị to tròn như đồng 25 xu và cam chịu như con thỏ nhút nhát.
      xinh đẹp, tuy nó dửng dưng cách tự nhiên. Thay vì tỏ vẻ kinh tởm, hay sợ hãi, hay hiếu kỳ, là những phản ứng mà lẽ ra con bé nên có, con bé tỏ vẻ gì.
      "Đưa cho Mẹ món quà con đem đến ," Tate nhắc.
      Với nắm tay phải con bé bóp chặt thân của bó hoa cúc. Nó rụt rè đưa chúng về phía Avery. Khi ngón tay của Avery nắm chặt được chúng, Tate nắm lấy chúng từ Mandy và nhàng đặt chúng ngực Avery.
      "Bố để con xuống giường để bố tìm chút nước để cắm hoa vào đó." Tate đặt Mandy xuống cạnh giường, nhưng khi định , con bé rên rỉ và sợ hãi chộp lấy ve áo khoác thể thao của .
      "Được," , "vậy thôi." gửi cho Avery nụ cười gượng gạo và cẩn thận ngồi xuống sau Mandy.
      "Nó tô màu cái này cho em hôm nay," , nhắm đến Avery qua đầu của Mandy. Từ túi ngực của áo khoác, rút mẩu giấy và mở nó ra. " cho mẹ nghe nó là gi , Mandy."
      Chữ viết nguệch ngoạc nhiều màu trông giống như bất cứ thứ gì, nhưng Mandy thầm, "Ngựa."
      "Ngựa của Ông," Tate . "Cha đưa nó cưỡi ngựa hôm qua, vì thế sáng nay đề nghị nó tô màu cho em bức ảnh của những con ngựa trong khi làm việc."
      Avey đưa tay lên và ra dấu cho để giữ bức tranh trước mặt . quan sát nó trước khi Tate đặt nó lên ngực , cùng với bó hoa cúc.
      "Bố nghĩ Mẹ thích bức tranh của con." Tate tiếp tục nhìn Avery với vẻ kỳ quặc.
      Đứa quan tâm đến chuyện tác phẩm của nó có được thích hay . Nó chỉ thanh nẹp mũi của Avery. "Cái gì thế ?"
      "Đó là những băng quấn mà bà nội và bố kể cho nghe đấy, nhớ ?" Với Avery , " cứ nghĩ hôm nay nó được tháo xuống."
      lăn tròn bàn tay từ lòng bàn tay úp xuống lòng bàn tay ngửa lên.
      "Mai hả ?" hỏi. gật đầu.
      "Nó để làm gì vậy?" Mandy hỏi, vẫn tò mò bởi thanh nẹp.
      "Nó như cái nẹp tay của con vậy. Nó bảo vệ khuôn mặt của Mẹ cho đến khi hồi phục, như cái nẹp bảo vệ cánh tay của con trong khi xương bên trong phát triển."
      Mandy lắng nghe lời giải thích, sau đó xoay cái nhìn nghiêm nghị qua Avery. "Mẹ khóc kìa."
      "Bố nghĩ đó là vì mẹ rất vui được gặp con."
      Avery gật đầu, nhắm mắt lại vài giây, sau đó mở chúng ra. Bằng cách đó hy vọng chuyển tải tiếng ừ . vui mừng được gặp đứa bé, người có thể bị chết cháy. Tai nạn để lại những vết thương tâm lý, nhưng Mandy sống sót và con bé sống để vượt qua nỗi sợ hãi và nhút nhát còn đọng lại. Avery cảm thấy đầy tội lỗi và buồn bã rằng phải là người mà họ nghĩ.
      Bằng trong những động thái đột ngột, bất ngờ chỉ có đứa trẻ mới có thể làm, Mandy chìa tay ra, sẵn sàng chạm vào gò má bị bầm dập của Avery. Tate với tay đến và chụp bàn tay con bé ngay trước khi nó chạm vào. Sau đó, thay đổi ý kiến, hướng dẫn tay con bé.
      "Con có thể nhàng chạm vào nó. Đừng làm Mẹ đau."
      Nước mắt dâng trào trong đôi mắt của đứa . "Mẹ đau." Môi dưới của nó bắt đầu run rẩy và nó chồm người về phía Avery.

      Avery thể chịu đựng nỗi khi chứng kiến đau khổ của Mandy. Phản ứng theo thôi thúc của người mẹ, đưa tay đến và ôm đầu Mandy bằng cánh tay đầy thương tích. Chỉ để chút áp lực mà sức khỏe và đau đớn của có thể chịu nổi, áp đầu Mandy xuống ngực . Mandy sốt sắng ngã vào, co tròn cơ thể bé của nó sát vào Avery. Avery ôm đầu Mandy và thầm dỗ nó.
      Cử chỉ trấn an ra lời truyền đạt đến đứa bé. Trong vài khoảnh khắc con bé ngừng khóc, ngồi bật dậy, và công bố cách ngoan ngoãn, "con làm đổ sữa của con, Mẹ ạ."
      Trái tim của Avery tan chảy. muốn ôm đứa vào vòng tay và ôm chặt nó. muốn bảo với nó rằng sữa bị đổ phải là chuyện quan trọng vì họ được sống sót sau thảm hoạ. Thay vào đó, nhìn Tate đứng lên và kéo Mandy trở vào cánh tay .
      "Chúng ta muốn ở lâu đến nỗi người ta muốn tiếp nữa," . "Hôn gió Mẹ , Mandy." Con bé làm. Thay vào đó, nó rụt rè quấn cánh tay quanh cổ và xoay khuôn mặt vào cổ áo . " dịp khác vậy," với Avery với cái nhún vai hối tiếc. " quay lại ngay."
      trong vài phút và trở lại mình. " để nó ở chỗ y tá trực. Họ cho nó ăn kem."
      hạ mình xuống cạnh giường và ngồi với hai tay ở giữa đầu gối. Thay vì nhìn , nhìn chằm chằm vào tay . "Vì mọi chuyện diễn ra rất tốt, có thể đứa nó đến trong tuần. Ít ra là cảm thấy nó diễn ra tốt đẹp. Em có thấy vậy ?" nhìn qua vai để tìm câu trả lời của . gật đầu.
      xoay hướng chú ý của mình trở lại tay . " Mandy cảm thấy thế nào về nó. khó mà biết được nó cảm thấy thế nào về bất cứ chuyện gì. Chúng tôi dường như thể hiểu nó, Carole." tuyệt vọng trong giọng xé nát tim Avery. " chuyến đến McDonald thường hay khiến nó nhảy cẫng thích thú. Bây giờ, gì cả." Khuỷu tay của chống lên đầu gối và gục đầu vào lòng bàn tay. " thử mọi thứ biết để chuyện với nó. có gì có thể. biết phải làm gì nữa."
      Avery nâng cánh tay và vuốt những sợi tóc bên thái dương .
      co người và quay ngoắt lại, gần như gạt tay ra. thụt tay lại quá nhanh và theo phản xạ nó làm cánh tay đau nhói. rên rỉ.
      " xin lỗi," , vội đứng lên. "Em ổn chứ ? có nên gọi ai đó ?"
      làm cử động phản đối bằng đầu , sau đó sửa lại khăn che đầu bị tuột. Hơn bao giờ hết, cảm thấy bị phơi bày và trần trụi. ước gì có thể giấu xấu xí của khỏi .
      Khi tin là còn đau đớn, , "đừng lo lắng về Mandy. Hãy cho nó thêm thời gian, chắc chắn nó ổn thôi. Lẽ ra nên đến chuyện đó. chỉ là quá mệt thôi. Cuộc vận động ngày càng lớn và. .. đừng quan tâm đến. Đó là mối quan tâm của , phải của em. phải rồi. biết chuyến viếng thăm của bọn rất cực khổ cho em. Tạm biệt, Carole."
      Lần này, thậm chí chạm đầu ngón tay trong lời chào tạm biệt.
      **********
      Tô Đát Kỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :