1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Minh vương sủng phi - Hinh Hinh Lam (86.2/159) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 57: Khinh trở về

      eidt: quỳnh quỳnh
      beta: rinnina

      Tình cảnh như vậy thể che giấu khí phách người của , chuyện như vậy chỉ sợ ngay cả nam nhân nhà nghèo cũng khinh thường làm, nhưng lại cam tâm giặt quần áo vì nàng, hơn nữa chuyện như vậy, do làm lại phá lệ mê người.

      Quản gia thấy Nhan Nhiễm Tịch ra, tiến lên trước cười : "Vương phi, Vương gia vì giặt quần áo cho ngài phòng giặt học suốt ba canh giờ."

      Dạ Thương Minh cười đứng lên, vẩy vẩy nước tay: "Sao lại ra ? Ăn cơm chưa?"

      Nhan Nhiễm Tịch lắc đầu: "Chưa ăn." Sau đó cau mày hỏi: "Sao ngươi lại giặt quần áo ?"

      Dạ Thương Minh thèm để ý : "Đương nhiên phải giặt, ta làm được." (mình đề nghị bầu cho này danh hiệu “người chồng của năm”

      Nhan Nhiễm Tịch kéo Dạ Thương Minh qua: " cần giặt sạch, việc này giao cho người khác là được rồi, thế nào ngươi cũng đường đường Minh vương, sao có thể giặt quần áo chứ."

      "Như vậy sao được ?" Dạ Thương Minh lập tức phản bác : “Quần áo của ngươi sao có thể để cho người khác chạm vào, hơn nữa bên trong còn có nội y ."

      Nhan Nhiễm Tịch và mọi người lúc lúc này mới tỉnh ngộ, ra Dạ Thương Minh ghen tị, chỉ là như vậy cũng ghen, vậy còn có chuyện gì mà ăn giấm.

      Nhan Nhiễm Tịch thở dài, biết đầu óc Minh vương cấu tao như thế nào nữa, vừa nãy nàng còn cảm động những giờ lại thấy hồ đồ rồi, bây giờ chút cũng có.

      Nháy mắt Nhan Nhiễm Tịch cảm thấy đám hơi thở rối loạn ở chỗ tối, đúng vậy, chủ tử bọn họ cư nhiên lãng phí nhiều thời gian như vậy chỉ vì giặt quần áo cho vương phi, sao bọn họ còn có thể vững vàng đứng ở nơi bí mật.

      Nhan Nhiễm Tịch ngăn cản, nghĩ đến việc chờ tới chơi làm nữa, lôi kéo Dạ Thương Minh vào nhà ăn cơm.

      Nhưng Nhan Nhiễm Tịch xem kiên định của Dạ Thương Minh, cũng xem tình của Dạ Thương Minh với nàng, khiến sau này khi nàng rời khỏi Dạ Thương Minh nàng bắt đầu biết mùi vị ra sao nữa.

      Mà lúc này trong lòng Dạ Thương Minh còn suy nghĩ phải nhanh học tập tốt tay nghề nấu cơm, nghĩ đến việcNhan Nhiễm Tịch ăn cơm của nam nhân khác làm trong lòng biết có tư vị gì.

      Thời gian ngày qua, trong lúc Dạ Thương Minh làm việc, ai tới gần Minh vương phủ, ngay cả đám người Trì Ngưng Liên cũng bị Dạ Thương Minh hạ lệnh tạm thời cho đến, bây giờ ở bên ngoài truyền khắp nơi về Dạ Thương Minh sủng ái Nhan Nhiễm Tịch, tuy rằng biết cụ thể thế nào, nhưng chỉ nhìn cách đơn thuần những người người ở tả tướng phủ bị giết biết, Dạ Thương Minh bao che cho Nhan Nhiễm Tịch, mọi người đều biết.

      Trong khoảng thời gian này Khinh cũng trở lại, nhưng Tiểu Hắc từ trong cung vừa đến nay cũng thân.

      Tình huống như vậy xảy ra vài lần, Nhan Nhiễm Tịch cũng để ý, dù sao nó cũng là tử thần, có rất nhiều chuyện nó phải về nơi của nó để ý .

      Khinh vừa về đến thấy Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch cười đùa, nghĩ nhiều lắm, lúc nàng cũng nhìn ra Nhan Nhiễm Tịch có chuyển biến, tình huống như vậy mặc dù thèm để ý, nhưng cũng ngoài dự liệu.

      ra ngoài nhiều ngày như vậy , Cổ Điệp lại chuyện xảy ra ngày đó, Khinh có biểu tình gì, nghe đến Dạ Thương Minh vì Nhan Nhiễm Tịch làm nhiều việc vậy kinh ngạc trận, nhưng nghĩ đến tiểu thư mình vĩ đại như vậy cũng cảm thấy có gì, đây là điển hình bảo hộ chủ tử.

      Khinh vào phòng, thấy Dạ Thương Minh, lại thấy Nhan Nhiễm Tịch cũng kiêng dè Dạ Thương Minh : "Trấn Lệnh đột nhiên xuất ở Thủy nguyệt sơn trang, bởi vì trang chủ Thủy nguyệt sơn trang nghĩ độc chiếm, lại sợ lúc giao lại bị đánh cắp , cho nên tổ chức hùng Đồng Minh, kêu gọi hùng hào kiệt thiên hạ đến thương lượng đối sách , chúng ta ở Ám vực cũng thu được , cho nên muốn hỏi tiểu thư có muốn hay ."

      Nhan Nhiễm Tịch nghĩ nghĩ nhíu mày : ", đương nhiên ."

      "Nếu Tịch Nhi muốn , ta cũng ." Dạ Thương Minh xen miệng .

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh, Dạ Thương Minh giải thích : "Vừa vặn Minh điện cũng được mời."

      Minh điện, Khinh bất động thanh sắc nhìn Dạ Thương Minh, trong lòng kinh đào hải lãng, bây giờ nghĩlại, quả nhiên Dạ Thương Minh là nhân vật lớn, chỉ sợ là Minh điện Minh hoàng. Xem bộ dáng tiểu thưhẳn là sớm biết, nếu như vậy, nàng cũng an tâm.

      Thanh thản nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng : "Tiểu thư, chuyện lần này có kỳ quái, chúng ta nên cẩn thận làm việc."

      Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, trong đó mưu quỷ kế ai có thể ràng được.

      tiếp tục đề tài này nữa, mà là ngẩng đầu nhìn về Dạ Thương Minh, hơi cười chút, thản nhiên : "Minh, Trình Vũ Tĩnh kia còn ở vương phủ hay ?" Lúc trước tả tướng đưa Trình Vũ Tĩnh đến Minh vương phủ cho nên nàng cũng hỏi.

      "Còn, Tịch Nhi muốn làm cái gì ?" Dạ Thương Minh hỏi, biết Nhan Nhiễm Tịch là người có cừu oán tất báo, lần này tả tướng bị diệt phủ hẳn là Vô cũng cho nàng biết, nàng thông minh vậy sao lại đoán được là làm chứ, chỉ sợ trong lòng bất bình .

      "Giao nàng cho Cổ Điệp, để Cổ Điệp tự mình xử lí." trong lòng Nhan Nhiễm Tịch nghĩ, mặc kệ thế nào, Cổ Điệp bị ủy khuất lớn như vậy, cũng nên để Cổ Điệp bớt giận.

      "Được." Đáp ứng rất sảng khoái, chỉ cần là Nhan Nhiễm Tịch muốn lên trời xuống đất, đều cho nàng.

      tình đều xử lý xong, cách hùng Đồng Minh hội còn thời gian nữa, trong khoảng thời gian này Dạ Thương Minh tính toán xong rồi, nếu Nhan Nhiễm Tịch thích Mỹ Thực Trai như vậy còn có giỏi nấu cơm, trước hết định thức ăn ở nơi này là được.

      Hôm nay Dạ Thương Minh mang Nhan Nhiễm Tịch dạo phố, hiểu phương diện này, nhưng biết hỏi, nghe quản gia nữ tử đều thích dạo phố, cho nên sáng sớm Dạ Thương Minh đến phòng tìm Nhan Nhiễm Tịch, với việc Dạ Thương Minh tự mình quang lâm, Khinh và Cổ Điệp đều thành thói quen, nhìn Dạ Thương Minh chờ ở cửa có ý tứ quấy rầy, các nàng cũng bắt đầu tiếp nhận, dù sao Vương gia có thể làmđến như vậy rất đáng quý.

      Khinh tâm tư pha ly trà cho Dạ Thương Minh, Dạ Thương Minh cũng lãnh băng giống trước kia, hòa khí gật gật đầu, dù sao cũng là người của Nhan Nhiễm Tịch, nên thái độ của cũng tốt hơn chút .

      Nhưng là Diễm Lạc và Băng Tán bên cạnh thấy vậy trong lòng thầm rơi lệ, bọn họ thế nào cũng là tâm phúc của Vương gia, chuyện gì cũng nghĩ cho Vương gia, nhưng mỗi ngày trừ bỏ nhìn thấy chút nhu hòa của vương phi, vương gia luôn trưng gương mặt lãnh băng ra, khi nào bọn họ mới có thể có đãi ngộ giống Khinh , Cổ Điệp vậy.

      Hồi lâu , nghe thấy trong phòng Nhan Nhiễm Tịch truyền đến động tĩnh, Dạ Thương Minh mới bước vào.

      Từ lúc Dạ Thương Minh đáp ứng chiếu cố việc ăn , mặc ở , lại của Nhan Nhiễm Tịch, các nàng căn bản có chỗ dùng, việc này làm Khinh và Cổ Điệp vô cùng bất mãn, nhưng thấy Nhan Nhiễm Tịch tươi cười lòng cho nên cũng nhẫn nhịn.

      "Tịch Nhi, sớm." Dạ Thương Minh vừa vừa bắt đầu sửa sang lại quần áo cho Nhan Nhiễm Tịch.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 58: Mất tích

      edit: quỳnh quỳnh
      beta: rinnina

      Bởi vì Nhan Nhiễm Tịch trước khi đứng lên mặc trước áo sơ mi vào, cho nên cũng có gì, dù sao áo sơ mi nơi này bảo thủ hơn ở đại rất nhiều, khi nàng mặc vào, Dạ Thương Minh cũng sửa sang lại .

      Nhan Nhiễm Tịch khẽ nhíu mày, mỗi ngày lúc Dạ Thương Minh đến Nhan Nhiễm Tịch đều biết, nàng có công lực nên chỉ cần trong viện có chút động tĩnh nàng có thể cảm thấy, trước kia biết là Khinh cũng vốn để ý, bây giờ biết Dạ Thương Minh chờ ở bên ngoài, trong lòng đúng là hơi luyến tiếc, cũng lên.

      "Sau này khi ngươi đến, cần chờ bên ngoài, trực tiếp vào là được rồi." Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh sửa sang lại chăn , nay nàng gì đó chỉ cần là có thể làm đều tự mình làm , Khinh và Cổ Điệp cũng nhàn rỗi nên xuống dưới.

      Dạ Thương Minh sửa lại chăn thêm chút, trong mắt tràn đầy vui sướng, buông chăn, kéo Nhan Nhiễm vào lòng, trêu tức hỏi: "Như vậy rất phiền toái, nếu để ta ngủ cùng Tịch Nhi."

      Nhan Nhiễm Tịch nghĩ nghĩ, đáp ứng: "Được." Nàng cũng phải loại nữ nhân cố chấp, đối với cầu như vậy của người trong lòng nàng cảm thấy rất bình thường.

      Nhưng Dạ Thương Minh lại bình thường, chỉ định ra mà thôi, luôn nghĩ nếu muốn Nhan Nhiễm Tịch thích , cũng cần thời gian, ngờ Nhan Nhiễm Tịch lại đồng ý, nhất thời khiến ngây ngẩn cả người.

      nghe thấy trả lời, đôi mi thanh tú của Nhan Nhiễm Tịch nhăn lại: "Sao, ngươi muốn ?"

      "Đồng ý." chút do dự , hai chữ 'đồng ý' cứ ra như vậy.

      Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ, đứng lên, bỏ qua đề tài này: "Hôm nay làm gì ?"

      Trong mắt Dạ Thương Minh mang theo ý cười: "Hôm nay có chuyện gì, mang nàng ra ngoài chơi."

      " đâu ?"

      " dạo phố , phải nữ nhân các ngươi đều thích dạo phố sao."

      "Ừ, rất lâu rồi dạo." Là lâu, kiếp trước lúc nhàm chán có dạo vài lần, đúng là nàng chưa từng sống cuộc sống bình thường, đến nơi đây cũng được nhàn rỗi, chuyện của Ám vực cần nàng lo lắng, vất vả rảnh rỗi, lại bị mang hòa thân, lúc này nên nghỉ ngơi tốt.

      "Được, hồi cơm nước xong, chúng ta ."

      "Ừ."

      hồi đối thoại, còn mang mặt nạ như ngày xưa, bộ dáng cực kỳ giống lão phu thê.

      đường cái, Dạ Thương Minh ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch đường, phía sau có thủ hạ, Dạ Thương Minh xem đây là hẹn hò, cho nên muốn để những người khác quấy rầy, nhưng nghĩ đến chỗ tối bên người Nhan Nhiễm Tịch có Vô, trong lòng Dạ Thương Minh thấy thích.

      đôi tuấn nam mỹ nữ đường cái ít khi thấy được, tuy rằng diện mạo Nhan Nhiễm Tịch rất bình thường, nhưng khí chất người vẫn thể xem được.

      đám nữ tử đường nhìn trộm Dạ Thương Minh, cuối cùngNhan Nhiễm Tịch cũng biết có loại xúc động, khiến các nàng tự biết xấu hổ.

      Nhưng nàng vẫn rất trấn định, mặt vẫn cười như trước, hờn giận : " Người theo đuổi Vương gia nhiều." Ghen tuông trong đó chỉ sợ nàng cũng phát .

      Trong mắt Dạ Thương Minh mang theo ý cười vui vẻ, trong lời đó có ý ghen tuông: "Nhưng trong lòng ta chỉ có nàng."

      Nhan Nhiễm Tịch liếc cái, bước nhanh về phía trước.

      Dạ Thương Minh theo sau, nhưng có người ngăn cản , giọng và bộ dáng kiêu ngạo siểm nịnh: "Minh vương, chủ tử nhà ta muốn gặp mặt mình ngươi."

      Đối với tiểu nhân vật như vậy, Dạ Thương Minh căn bản thèm nhìn, nhìn Nhan Nhiễm Tịch biến mất trong đám người, trong lòng lo lắng, bất chấp mọi thứ vung đại chưởng lên, gã sai vặt dường như võ công tốt lắm, vội né tránh, Dạ Thương Minh cũng thừa dịp này ly khai.

      Vừa nãy Nhan Nhiễm Tịch chỉ là biết trả lời thế nào, nhưng mới lát người thấy tăm hơi, trong lòng biết Dạ Thương Minh làm chuyện như vậy, nhưng biết vậy nhưng trong lòng vẫn còn chút bất an, cư nhiên bỏ lại nàng, thế nào cũng nên cho nàng tiếng, chuyện này hay lắm, lần đầu tiên hẹn hò cứ ngâm nước nóng như vậy.

      người du ngoạn có mục đích đến bên cạnh tiểu hồ, chung quanh ai, rất im lặng , lần đầu tiên Nhan Nhiễm Tịch làm chuyện ngây thơ, nhặt hòn đá bên hồ, phiền lòng ném vào trong hồ, làm mặt hồ gợn sóng, tựa như tâm tình bình thường của Nhan Nhiễm Tịch lúc này, thể bình tĩnh được, nhưng trong lòng còn hơi lo lắng cho Dạ Thương Minh, thể phủ nhận Dạ Thương Minh chiếm vị trí rất lớn trong lòng nàng, thanh thản nhiên chút dao động: “Vô”

      cái bóng đen xuất trước mặt Nhan Nhiễm Tịch: "Chủ tử."

      "Ngươi xem Dạ Thương Minh ở nơi nào, có chuyện cần kinh động , trực tiếp trở về cho ta biết là được rồi." nếu có tình huống đặc biệt gì Nhan Nhiễm Tịch tuyệt đối để Vô rời khỏi nàng, nhưng lúc này là ngoại lệ, nàng thực muốn biết Dạ Thương Minh đến tột cùng vì tình gì bỏ rơi nàng.

      Vô cũng sửng sốt , nhưng vừa chuyển lập tức biến mất, trả lời 'Dạ', biến mất ở mắt Nhan Nhiễm Tịch.

      Để lại Nhan Nhiễm Tịch mình ngẩn người với mặt hồ, giống như nàng lại càng ngày càng giống nàng, chẳng lẽ, đây là tình ? Trong lòng nảy ra nghi vấn, cảm thấy có số việc nàng phải hỏi Dạ Thương Minh, dù sao với việc hai người nhau nàng ngốc đến độ tự mình nghĩ loạn, nàng vẫn cảm thấy mình hỏi tốt hơn, xuất hiểu lầm gì, lúc này nàng còn có lòng dạ hẹp hòi, mặc kệ thế nào nàng cũng cảm thấy Dạ Thương Minh tiếng với nàng liền bỏ nàng lại , trong lòng rất khó chịu.

      bộ dáng ngơ ngác, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi, xốc lại tinh thần, mặt hồ nổi lên tầng hồng thủy, hẳn là máu, kia là người nổi mặt hồ, Nhan Nhiễm Tịch nheo mắt lại, cảm thấy bóng dáng kia rất quen thuộc, nghĩ nhiều, vận khởi khinh công, phi thân lướt .

      tay nhất người nọ lên, trở lại bờ hồ, đẩy tóc của người nọ ra, hé ra khuôn mặt trắng bệch , lông mi Nhan Nhiễm Tịch nhăn lại, người này cư nhiên là Kiều Nhiếp Phi

      Nhìn thân thương , chậm trễ thời gian lập tức mang theo Kiều Nhiếp Phi rời khỏi.

      Đợi đến lúc Dạ Thương Minh đuổi theo Vô đến bên hồ là lúc thấy bóng dáng của ai rời khỏi, Dạ Thương Minh cau mày, ngửi thấy được mùi máu tươi trong trung, trong lòng căng thẳng, tức giận quát: " phải ngươi Tịch Nhi ở nơi này." Nếu có nhất định hiểu biết với thuấn di, phát có Vô ở chỗ tối, bây giờ còn mục đích tìm đường.

      Vô cũng là mảnh lo lắng: "Vẫn là tìm chủ tử thôi trước, chủ tử có việc gì." thực lo lắng, nhưngkhông hồ đồ giống Dạ Thương Minh, võ công của Nhan Nhiễm Tịch biết , đời có mấy cái người có thể thương tổn nàng.

      Nghe thấy lời của Vô, Dạ Thương Minh cũng bình tĩnh, gật gật đầu: "Chúng ta phân công nhau tìm , cuối cùng ở Vương phủ gặp mặt."

      Vô gật gật đầu , biến mất ở trước mặt Dạ Thương Minh.

      Dạ Thương Minh cau mày, thăm dò tình huống xung quanh, trong lòng có tính toán.
      Aliren thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 59: Tái kiến Kiều Nhiếp Phi

      edit: quỳnh quỳnh
      beta:rinnina

      Nhan Nhiễm Tịch mang theo Kiều Nhiếp Phi trực tiếp thuấn di đến Mỹ Thực Trai , Nhan Nhiễm Tịch xem Mỹ Thực Trai là nơi an toàn.

      Kêu Tống Tránh Thư tiếng, sau đó vào viện sau của Mỹ Thực Trai, vừa muốn động thủ băng bó miệng vết thương cho Kiều Nhiếp Phi, khỏi ra ý nghĩ Dạ Thương Minh kia ghen tuông như vậy, nghĩ nghĩ, cuối cùng lại để Tống Tránh Thư đến đây.

      "Chủ tử, ngươi tìm ta ?" Tống Tránh Thư gõ cửa mà vào.

      Nhan Nhiễm Tịch tùy ý ngồi ở ghế , thản nhiên : " Người của chúng ta có ai biết y thuật hay ?" Nghĩ nghĩ còn : " cần tìm người của dược lâu.”

      "Y thuật ?" Tống Tránh Thư kinh ngạc nhìn Nhan Nhiễm Tịch , biết thân phận Nhan Nhiễm Tịch, đối với mọi thân phận của nàng đều biết , đối với người Nhan Nhiễm Tịch thân cận, nàng giấu diếm thân phận chính mình, cho dù mỗi thân phận đều là vô cùng tôn quý.

      hỏi Nhan Nhiễm Tịch nguyên nhân gì, cho dù có nghi vấn, dù sao tâm tư của Nhan Nhiễm Tịch bọn thể đoán được, nghĩ nghĩ : "Có, nhưng y thuật cao minh như chủ tử."

      xong Tống Tránh Thư nghĩ tát miệng mình, về phương diện y thuật đời này tìm ra người lợi hại hơn Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhan Nhiễm Tịch để ý, chỉ vào Kiều Nhiếp Phi hôn mê thản nhiên : " sao, chỉ cần có thểchữa khỏi thương thế người là được."

      Tống Tránh Thư gật gật đầu: "Hẳn là có thể , ta mang đến."

      Nhan Nhiễm Tịch gật gật đầu , Tống Tránh Thư lui ra ngoài.

      Nhìn cả người là máu của Kiều Nhiếp Phi, Nhan Nhiễm Tịch đột nhiên cảm thấy Dạ Thương Minh càng lúc càng có ảnh hưởng lớn với mình, trước kia loại chuyện này nàng tuyệt đối để ý, khẽ vuốt trán.

      lâu Tống Tránh Thư liền mang theo người trung niên hơn ba mươi tuổi đến: "Chủ tử, tên Điền Thất, trước kia ở nhà có học qua ít."

      Điền Thất nhìn nữ tử trước mắt , tuy rằng chưa từng thấy qua chủ tử của Ám vực, nhưng nhìn thái độ Tống Tránh Thư biết, những người này đều là người bên ngoài của Ám vực, cho nên cả đời chỉ sợ là nhìn thấy Ám đế được, nay nhìn nữ tử trước mặt càng xem càng biết chuyện ồn ào và huyên náo Minh vương phi Nhan Nhiễm Tịch.

      dám chậm trễ , lập tức quỳ xuống: "Thuộc hạ tham kiến chủ tử."

      Nhan Nhiễm Tịch ngẩng đầu xem liếc mắt cái, gật gật đầu: "Ừ, trước xem thương thế của người giường thế nào ."

      Điền Thất đứng dậy, đến bên giường, nhìn người trước mắt rất suy yếu, nhíu mày, bắt đầu kiểm tra, hồi lâu băng bó miệng vết thương của Kiều Nhiếp Phi xong rồi mới đứng dậy, lau mồ hôi trán, cung kính với Nhan Nhiễm Tịch: "Chủ tử, thương thế của vị công tử này ngại, kỳ cũng có gì , chỉ do mất máu quá nhiều hơn nữa đường mệt nhọc mới bất tỉnh nhân ."

      Nhan Nhiễm Tịch gật gật đầu, nàng tự nhiên nhìn ra được, bằng cũng nhanh chậm như vậy: "Ừ, các ngươi ra ngoài trước ."

      Hai người cung kính cúi đầu lui xuống.

      Ra cửa , Tống Tránh Thư thản nhiên với Điền Thất: "Điền Thất, chuyện hôm nay tốt nhất nên để ở trong bụng, nhớ kỹ chuyện gì ngươi cũng thấy, cũng nghe, nếu như bị ta nghe được chút gì về chủ tử, ngươi hẳn là biết có hậu quả gì."

      Điền Thất liên tục đáp 'Dạ', chuyện này phải loại tiểu nhân vật như có thể .

      Tống Tránh Thư vừa lòng gật đầu: "Sau này ngươi ở lại Mỹ Thực Trai ."

      Sau đó mang theo Điền Thất rời khỏi.

      Nhan Nhiễm Tịch cau mày nhìn người giường, trong lòng nên lời là tư vị gì, bây giờ nàng còn nhớ tới buổi tối trước khi nàng hòa thân, nam tử phóng đãng lại câu nệ đêm khuya chạy tới, giao truy cổ địch cho nàng, mặc kệ thế nào trong lòng nàng vẫn luôn cảm kích , hy vọng gặp chuyện may.

      Kiều Nhiếp Phi dường như cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt, đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, nhìn hoàn cảnh chung quanh , cuối cùng dừng gương mặt mình tưởng niệm, trong mắt mang theo kinh hỉ: "Nhiễm Tịch."

      Vô số đêm trong lòng kêu gọi tên này, nhìn người trước mắt, đột nhiên có loại giác thực, giống như mộng, nếu là mộng, như vậy muốn tỉnh lại.

      chưa từng nghĩ mình động tâm với người chỉ gặp vài lần, nữ tử kia mỗi lần gặp mặt đều cho cảm giác khác nhau, nhưng đánh sâu vào, đột nhiên mỗi lần đến Thiên đô đều muốn đến gặp nàng, cho nên luôn lấy lý do tìm Nhan Bùi Luân đến Nhan phủ, nhưng chung quy vẫn có duyên , mỗi lần đều gặp nàng, ra vẫn ràng bọn họ ở cùng chỗ, nhưng phần cảm tình kia quên được, rốt cục nhịn được, nghĩ cũng nguyện thấy nàng gả cho nam nhân khác, cho nên cố lấy dũng khí muốn mang nàng rời , cuối cùng bị cự tuyệt .

      nghĩ ép buộc nàng, giao vật tùy thân truy cổ địch cho nàng, nếu nàng thống khổ, nếu Minh vương tốt với nàng, như vậy nghĩa vô phản cố mang nàng rời , nhưng đợi rất lâu ở Kiều phủ, cũng có nhận được tin cầu cứu của nàng, thậm chí hoài nghi truy cổ địch có phải hỏng rồi hay ,cuối cùng đến thúc giục bọn Kiều gia động thủ .

      Dưới giúp đỡ của người nhà chạy ra, mà phương hướng chạy cư nhiên là Nam Lân Quốc, nhớ người ở nơi đó.

      "Nhiễm Tịch." Lại là tiếng, cẩn thận, sợ mộng tan.

      "Ngươi tỉnh." Thanh Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên, vẫn dễ nghe như trước.

      "Đây là mộng ?" mở miệng những lời này, khiến Nhan Nhiễm Tịch kinh ngạc, nhưng biểu ra ngoài.

      " phải mộng, ngươi bị thương, ta phát ngươi bên hồ, cứu ngươi tới đây." Nhan Nhiễm Tịch giải thích, cùng nàng có kết quả .

      "Đây phải mộng." Kiều Nhiếp Phi thào lặp lại, bây giờ trong lòng rất loạn: " đối với nàng tốt ?" Bao nhiêu ngày đêm , chỉ muốn biết đáp án này.

      "Tốt lắm." Nhớ tới Dạ Thương Minh, trong mắt Nhan Nhiễm Tịch mang theo ý cười, có lẽ nàng phát giác, nhưng những người đứng xem ràng, Kiều Nhiếp Phi cũng thế, trong mắt tràn đầy chua sót, trong lòng đau đớn, nhưng cũng muốn quẫy nhiễu hạnh phúc của nàng, nàng vui vẻ, cũng vui vẻ, vẫn chờ đợi để thấy nàng hạnh phúc.

      "Tốt là được rồi." Cơ hồ dùng toàn bộ khí lực những lời này ra.

      Nhan Nhiễm Tịch ngốc, ngược lại rất ràng quan niệm và chủ kiến của mình, cảm tình tuy rằng có trải qua, nhưng cũng biết, sao có thể nghe ra, nhìn ra Kiều Nhiếp Phi đau lòng, nhưng loại chuyện này miễn cưỡng được, , thương là thương, đây là chuyện của hai người, cho nên bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể làm bằng hữu.

      tiếp tục đề tài này, nàng hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này, có phải xảy ra chuyện gì hay ?"

      Lúc này Kiều Nhiếp Phi mới nhớ tới người nhà của , hai đấm nắm gắt gao nắm chặt, tức giận : "Tên súc sinh Kiều Chí Hiền kia cư nhiên đoạt quyền Kiều gia, nhốt gia nhân của ta, còn đuổi giết ta đến tận đây."
      Aliren thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 60: Tình hèn mọn

      Edit: quỳnh quỳnh
      Beta: rinnina

      Nghe lời của Kiều Nhiếp Phi, Nhan Nhiễm Tịch cũng giật mình, từ lúc Nhan Bùi Luân để nàng giải độc cho Kiều Nhiếp Phi, nàng đoán được hai chuyện trong đó, nhưng ngờ Kiều Chí Hiền cũng là thúc thúc của Kiều Nhiếp Phi động thủ nhanh như vậy.

      hỏi tình qua, đơn giản là hào môn tranh đoạt tài sản nên chiến tranh, liễm hạ mi mắt, thản nhiên hỏi: "Ngươi tính làm sao bây giờ ?"

      tới đây, trong mắt Kiều Nhiếp Phi lên chút thất bại, bộ dáng lại có chút bất đắc dĩ : "Còn biết, trước chờ dưỡng tốt lên sau, dù sao cũng là quan hệ huyết thống, ta tin trong thời gian ngắn hại cha ta."

      Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, trầm mặc, lúc này nàng biết nên gì, dù sao nàng cũng căn bản là quen.

      Kiều Nhiếp Phi cũng tiếp, chỉ tham lam nhìn Nhan Nhiễm Tịch.

      Trong lúc nhất thời hai người trở nên xấu hổ.

      Lúc này cánh cửa bị người đẩy ra, Nhan Nhiễm Tịch hơi nhíu mi , tức giận : " ra ngoài." Nàng rất nhiều lần, trước khi vào phải gõ cửa.

      Chân vào cửa dừng chút, sau đó mang theo tức giận đến, trong mắt mang theo chút bi thương : "Vì sao muốn ta ra ngoài, chẳng lẽ ngươi thích mình ở cùng chỗ với người này."

      Nhan Nhiễm Tịch ngây ngẩn cả người, làm thế nào nàng cũng nghĩ đến Dạ Thương Minh lại ở chỗ này, ngơ ngác hỏi: "Ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này ?" ra nàng muốn phải ngươi rồi sao ? Sao có thể có thời gian ở đây ?

      Nhưng Dạ Thương Minh cũng hiểu như vậy, nghĩ Nhan Nhiễm Tịch thích ở đây, liễm hạ con ngươi, thanh hư vô: "Ngươi muốn ta ở đây."

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn bộ dáng Dạ Thương Minh, giống như là bị người vứt bỏ vậy, bất lực, tịch, giống như biến mất bất cứ lúc nào, lập tức ôm cổ Dạ Thương Minh, vội vàng : " có, ta có ý này, ta nghĩ ngươi có việc rời khỏi, ngờ ngươi lại ở đây, là trước kia ta có quen biết, chúng ta có gì."

      Nhan Nhiễm Tịch giải thích làm Dạ Thương Minh ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều vui sướng, ôm Nhan Nhiễm Tịch lát, thanh hơi phát run: "Ta biết."

      Trời biết vừa nãy ở bên hồ ngửi được mùi máu trong khí sợ hãi bao nhiêu, nếu phải còn tồn tia lý trí biết mình có thể nổi điên hay .

      Nhìn hai người ôm nhau, trong phòng vô cùng chua sót, đau lòng nhất là Kiều Nhiếp Phi, nhưng cũng rất vui mừng, nàng tìm được hạnh phúc rồi, cũng rất nàng, tuyệt ít hơn , nên tạ ơn trời, hạnh phúc của nàng cũng thủ hộ .

      Kéo lý trí về, nghĩ tới việc trong phòng còn có người khác, Nhan Nhiễm Tịch đẩy Dạ Thương Minh ra, giới thiệu : "Minh, đây là Kiều Nhiếp Phi, Tây Tần quốc Kiều gia công tử."

      Dạ Thương Minh nhìn về phía Kiều Nhiếp Phi, mày nhíu lại, vừa rồi nhìn thấy ràng, trong mắt kia tình áp lực, sâu, nồng đậm, mang theo chua sót và đau lòng.

      Khẽ gật đầu với Kiều Nhiếp Phi, rồi nhìn nữa, mặc kệ thế nào bọn họ cũng là tình địch, tuy rằng bây giờ Nhan Nhiễm Tịch là của , nhưng loại người mơ ước người của , vẫn là có cách nào hữu hảo ở chung.

      Kiều Nhiếp Phi và Dạ Thương Minh có tâm tư giống nhau, tuy rằng thủ hộ hạnh phúc của Nhan Nhiễm Tịch, nhưng đối với nam nhân trước mắt, vẫn hận, nếu phải Nhan Nhiễm Tịch thương , như vậy chút do dự động thủ, ánh mắt của làm người ta chột dạ, bất luận tình gì ở trong mắt cũng trong suốt , có nửa điểm ** u tối.

      Người như vậy có lẽ xứng với Nhan Nhiễm Tịch, mà chỉ có thể đứng sau của bọn họ, yên lặng chờ đợi.

      "Tịch Nhi, chúng ta về nhà thôi." Dạ Thương Minh nghĩ để Nhan Nhiễm Tịch có nhiều tiếp xúc với người kia, thừa nhận, ghen tị.

      Sao Nhan Nhiễm Tịch có thể nhìn ra dao động giữa hai người, nàng cũng rất khó xử, xin lỗi nhìn Kiều Nhiếp Phi rồi : "Kiều công tử, ngươi nghỉ ngơi ở đây trước, có chuyện gì kêu Tống thúc Minh vương phủ tìm ta là được."

      "Tống thúc ?" Kiều Nhiếp Phi nghi hoặc nhìn Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhan Nhiễm Tịch giải thích, có số việc nàng cũng giấu diếm, kéo tay Dạ Thương Minh ly khai, để lại mình Kiều Nhiếp Phi.

      Hồi lâu người quen thuộc đến, là Tống Tránh Thư.

      Kiều Nhiếp Phi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại Mỹ Thực Trai chuyển đến Nam Lân Quốc cũng ít nghi hoặc, đây là "Tống thúc" ?

      Nhìn ra nghi hoặc của Kiều Nhiếp Phi, Tống Tránh Thư giải thích: "Nhan Nhiễm Tịch là chủ tử của ta, toàn bộ Mỹ Thực Trai đều là của Nhan Nhiễm Tịch." biết nếu Nhan Nhiễm Tịch để (TTT) đến vốn tính giấu diếm (KNP).

      Kiều Nhiếp Phi khiếp sợ nhìn Tống Tránh Thư, người từng để bao nhiêu người muốn leo lên, người ngay cả hoàng thất cũng để vào trong mắt, cư nhiên là thủ hạ của Nhan Nhiễm Tịch, chuyện này, chưa từng nghĩ đến.

      Trách được lúc bọn họ mang theo Nhan Nhiễm Tịch có thể thấy Tống Tránh Thư, trách được Tống Tránh Thư đối nghịch với hoàng thất, trách được... ra là vì Nhan Nhiễm Tịc , từng đủ loại này ngay cả nhớ tới mới phát nguyên nhân ngẫu nhiên cũng ngẫu nhiên, chỉ là bọn tự đại khiến ánh mắt bị che .

      Từng ngây ngốc nghĩ Mỹ Thực Trai chỉ tùy ý thay đổi nơi kinh doanh mà thôi, bây giờ mới biết, ra là theo Nhan Nhiễm Tịch đến đây, nghĩ lại bọn họ từng châm chọc, bây giờ mới biết Nhan Nhiễm Tịch xem bọn họ là những kẻ hề, bộ dáng tùy ý kia, đôi mi ngả ngớn kia, phải thể phản bác, mà ở trong mắt nàng, bọn họ có tư cách, nàng khinh thường cùng bọn họ, chung những người này chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

      Bây giờ ngẫm lại chuyện cũ, đắc tội Nhan Nhiễm Tịch có ai có thể an an ổn ổn sinh hoạt, Nhan Tử khinh thường, cuối cùng rơi xuống suối sinh tử , Hoàn Nhan Miên Tĩnh khiêu khích, cuối cùng chết thảm, sau khi chết còn để lại thanh danh xấu, nhìn lại hoàng thất, nay cũng có xu thế xuống dốc, xem ra hoàng hậu cũng chết tay Nhan Nhiễm Tịch, nhưng chuyện đó ai có thể nghĩ đến, bọn họ khinh thường người kia, ra người đó vẫn khinh thường nhìn bọn họ, bọn họ giống như những kẻ diễn hề, mưu quỷ kế trước mặt nàng đều là bọn họ tự bêu xấu, quả nhiên, nàng phải người bình thường.

      Ngẩng đầu hỏi: "Tống lão bản, lúc trước Tây Tần xảy ra chuyện có liên quan tới Nhiễm Tịch hay ?"

      Tống Tránh Thư cười cười: "Kiều công tử, có số việc trong lòng hiểu là được, đôi khi ra cũng hẳn là chuyện tốt."

      Kiều Nhiếp Phi cười khổ: "Chỉ là trong lòng khiếp sợ mà thôi, thể tin được, ra chúng ta chênh lệch lớn như vậy, đó là khoảng cách thể vượt qua."

      Sao Tống Tránh Thư lại nhìn ra tâm tư của Kiều Nhiếp Phi chứ, khuyên nhủ: "Kiều công tử, chủ tử phải là đơn giản như ngươi nghĩ, khoảng cách của các ngươi xa như trời với đất, kiếp này định hữu duyên vô phận rồi."

      Kiều Nhiếp Phi gật đầu, cái đó hiểu, nhưng Nhan Nhiễm Tịch, để làm kẻ hèn mọn canh gác cho nàng .
      Aliren thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 61: Lâm Nhược Thủy

      Edit: quỳnh quỳnh
      Beta: rinnina

      Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch cùng ra , sắc mặt Dạ Thương Minh vẫn tốt lắm, Nhan Nhiễm Tịch cần nghĩ cũng biết tại sao, tay bé tự động ôm cánh tay của Dạ Thương Minh, : "Minh."

      Cho dù Dạ Thương Minh tức tối cũng phát giận lên người Nhan Nhiễm Tịch, điều chỉnh lại tâm tính của mình: "Sao vậy ?"

      "Ngươi tức giận ?" Nhan Nhiễm Tịch hỏi.

      " có." Dạ Thương Minh phủ nhận.

      Nhan Nhiễm Tịch khanh khách nở nụ cười: "Còn tức giận, ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi , ràng viết 'Ta tức giận' ."

      Dạ Thương Minh đứng đắn : "Ta thực tức giận , ta ghen tị."

      'Phốc' Nhan Nhiễm Tịch giữ hình tượng bật cười.

      "Nàng còn cười." sắc mặt Dạ Thương Minh bình thường, nhưng Nhan Nhiễm Tịch ràng thấy tay của Dạ Thương Minh bắt đầu đỏ lên, nghĩ việc nàng vẫn cho là Dạ Thương Minh lạnh như băng nhưng bây giờ lại hủy hoại trong chốc lát.

      Gương mặt phấn khởi: "Được rồi, ta cười, chúng ta về nhà rồi cười."

      Dạ Thương Minh dắt Nhan Nhiễm Tịch , mười ngón tương giao.

      "Đúng rồi , phải ngươi có việc sao ? Sao lại trở lại ?" Nhan Nhiễm Tịch vẫn cho rằng Dạ Thương Minh vô duyên vô cớ bỏ lại nàng, cho nên vẫn cho là Dạ Thương Minh có việc, thể , loại tâm tính này, suy nghĩ này vẫn rất tốt.


      "Có việc ?" Đổi thành Dạ Thương Minh bị mê hoặc .


      Nhan Nhiễm Tịch nhìn bộ dáng của Dạ Thương Minh biết căn bản có chuyện gì, giọng điệu tốt: "Vậy sao ngươi lại bỏ ta mình, ngươi đâu ?"

      Thấy vậy, Dạ Thương Minh lập tức giải thích: "Lúc ấy có người đột nhiên bước nhanh hơn ta, ta vừa định đuổi theo, lại bị người ngăn cản, có người muốn gặp ta, ta và động thủ với nhau, sau đó nàng có tăm hơi, ta đương nhiên tìm, lại tìm được, cuối cùng phát Vô, mới theo đến bên hồ, sau đó chúng ta những thấy nàng mà trong khí còn tràn ngập mùi máu, lúc ấy ta rất sợ hãi, chúng ta chia nhau ra tìm, may mắn ta tìm được nàng, bằng ..." xong Dạ Thương Minh ôm chặt lấy Nhan Nhiễm Tịch , lúc ấy điên rồi.

      Nhan Nhiễm Tịch ôm Dạ Thương Minh, cho dù đường lớn, cho dù rất nhiều người nhìn, nhưng nàng vẫn như cũ xấu hổ, chỉ thấy khôn cùng đau xót , trừ bỏ Dạ Thương Minh ra, những người khác khiến cảm xúc của nàng dao dộng, nàng cũng để ý đến cách nhìn của người khác.

      Hai người ôm nhau , nam nhân sợ hãi, nữ nhân đau xót, tịch dương hạ xuống nhưng lại duy mỹ như vậy, khiến mọi người đành lòng quấy rầy.

      Nhưng là cố tình có người cảm thấy được , gã sai vặt tới , thái độ kiêu ngạo siểm nịnh: "Minh vương."

      Hai người tách ra, Dạ Thương Minh cau mày nhìn người trước mắt, nếu nhớ lầm, là người này hại thể hẹn hò với Tịch Nhi, lạnh lùng : "Lại là ngươi."

      Gã sai vặt giống như có cảm thấy, thản nhiên : "Minh vương, chủ tử ta cho mời, hy vọng ngươi đến."

      Nghe đến đó Nhan Nhiễm Tịch ra gã sai vặt này chắc là người Dạ Thương Minh lúc nãy , gì.

      " rảnh." Dạ Thương Minh tức giận .

      Làm bộ lôi kéo Nhan Nhiễm Tịch , kết quả lại bị gã sai vặt ngăn cản: "Minh vương, chủ tử nhà ta có chuyện quan trọng, Vương gia cần phải ." Gã sai vặt vẫn bám riết tha như trước, khiến hai người bắt đầu thấy tò mò.

      Liếc nhau , Dạ Thương Minh hỏi: “Chủ tử ngươi là ai ?"

      Gã sai vặt trả lời: "Chủ tử ở Bích Ngọc Hiên chờ Minh vương." Bích Ngọc Hiên nơi mà văn nhân nhã sĩ thường xuyên đến, giống nhã các mọi người trao đổi, chỉ có bằng hữu lui tới, Bích Ngọc Hiên nơi người chú ý, nhưng có rất nhiều người qua lại nơi đó , Nhan Nhiễm Tịch để Cổ Điệp điều tra tư liệu lại biết được nó rất thần bí, nhưng ai hoài nghi gì cả.

      ra nơi đó cũng thấp kém, nàng tin tưởng chủ tử Bích Ngọc Hiên tuyệt đối phải là lão bản trong đó, mà giống nàng, chỉ đứng sau màn khống chế, nhưng như thế mục đích là gì ?

      theo gã sai vặt đường đến Bích Ngọc Hiên, như nhã các, muốn vào Nhan Nhiễm Tịch bị gã sai vặt ngăn cản lại: “Chủ tử nhà ta chỉ gặp mình Minh vương."

      xong chỉ cảm thấy trận hít thở thông, Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười bắt tại bên miệng , : "Chủ tử các ngươi là nữ nhân chứ, muốn để tướng công ta đến mình ở chung với ?"

      Nàng chỉ đùa thôi, cũng nghĩ là .

      Cửa lớn được mở ra, nữ nhân khéo léo xinh đẹp, bế nguyệt tu hoa ra, văn nhã hào phóng: " Sao tỷ tỷ lại như vậy, Nhược Thủy chỉ muốn ngồi xuống cùng Vương gia trò chuyện mà thôi, là hạ nhân hiểu chuyện, Vương gia, tỷ tỷ mời vào trong."

      Nhan Nhiễm Tịch cần nghĩ cũng biết nữ nhân trước mắt là Lâm Nhược Thủy, tay bé hung hăng nhéo cái bên hông Dạ Thương Minh, mọi người thấy tưởng là hai người ôm lẫn nhau , chỉ có Dạ Thương Minh biết Nhan Nhiễm Tịch dùng bao nhiêu sức, biết Nhan Nhiễm Tịch ghen tị, trong lòng ngọt như mật.

      Bỏ qua bàn tay bé bên hông, ôm Nhan Nhiễm Tịch vào, vào lúc ngang Lâm Nhược Thủy, Nhan Nhiễm Tịch cho nàng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, nam nhân của nàng ai cũng thể nghĩ đến.

      Lâm Nhược Thủy ngẩn ra , nhưng khi nhìn bóng dáng Dạ Thương Minh trong lòng lập tức trở nên kiên định .

      Nam nhân nàng say đắm từ , vốn tưởng rằng Nhan Nhiễm Tịch giống như những người khác, nhưng đến khi nghe lời đồn nổi lên bốn phía, Lâm Nhược Thủy mới cảm thấy nguy cơ xuất , cho nên vô luận như thế nào nàng cũng mặc kệ tất cả mà theo đuổi, nàng tin tưởng nàng là đặc biệt với Dạ Thương Minh, cho nên nàng nhất định phải gả cho Dạ Thương Minh, sau đó đá Nhan Nhiễm Tịch ra ngoài, Dạ Thương Minh là của nàng, nàng luôn cho là như vậy, bây giờ vẫn là như vậy.

      Nhan Nhiễm Tịch và Dạ Thương Minh chút cũng khách sáo tùy ý ngồi xuống, Nhan Nhiễm Tịch ở trong cuộc sống có Khinh luôn luôn tự cấp tự túc, nàng thừa nhận nàng rất lười, nhưng tuyệt đối phải loại quá lười, cho nên trước kia nàng vẫn cảm thấy, thế giới này phải là thiếu hay có ai là thể sống, nhưng bây giờ nhìn nam tử bên cạnh mình, hình như những lời này bị đánh vỡ rồi.

      Cầm lấy ấm trà, rót ly cho mình, đương nhiên cũng quên quên đưa cho Dạ Thương Minh, đưa ly qua : "Uống ."

      Dạ Thương Minh cong khóe miệng, uống ngụm, thậm chí cảm thấy ly trà này uống là ngon nhất, mang theo hương vị ngọt ngào.

      Nhìn động tác của hai người , trong mắt Lâm Nhược Thủy chợt lóe tia tàn nhẫn, đến bên người Dạ Thương Minh ngồi xuống, cười : " phải Vương gia thích uống Bích Loa Xuân sao ? Trà xanh này cứ để qua bên , ta kêu tiểu nhị lấy ấm Bích Loa Xuân mang lên đây." xong định lấy cái ly trong tay Dạ Thương Minh ra.

      Dạ Thương Minh né tránh , trong mắt mang theo chán ghét, nhưng Lâm Nhược Thủy nhìn ra.

      " cần, chỉ cần là vương phi cho bổn vương, bổn vương đều thích." Dạ Thương Minh .

      Lâm Nhược Thủy xấu hổ buông tay.

      Nhan Nhiễm ở bên nhìn trong lòng rất vừa lòng biểu của Dạ Thương Minh.
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :