1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Minh vương sủng phi - Hinh Hinh Lam (86.2/159) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 51: Thanh tràng

      Edit: quỳnh quỳnh
      Beta: rinnina

      Lời của Dạ Thương Minh khiến mọi người an tĩnh lại, Dạ Thương Minh mở miệng còn ai dám nghi ngờ? Trừ phi kẻ đó muốn sống nữa.

      Nghĩ tới lúc nãy có mười người, mọi người cũng xác định, theo lý thuyết Nhan Nhiễm Tịch là tiểu thư được sủng, sao bên người lại có ám vệ cao cường như vậy? Cuối cùng mọi người quy kết đó là đồ cưới của Nhan Nhiễm Tịch mang tới, ai cũng tin đây là người của Nhan Nhiễm Tịch, cho dù lời đồn thể tin, bọn họ cũng nghĩ đến loại tình trạng này.

      Nhưng ai cũng chú ý tới hai tròng mắt khiếp sợ của Trì Ngưng Liên, biết mười người đó, trong nháy mắt ai cũng nhìn ra bọn họ có võ công cao bao nhiêu, nhưng Trì Ngưng Liên biết mười cá nhân kia công phu rất cao, bởi vì bọn họ là những người từng cứu và Dạ Thương Minh, nhưng thế nào cũng nghĩ đến bọn họ lại là người của Nhan Nhiễm Tịch, ánh mắt quét qua Nhan Nhiễm Tịch, nàng, đến tột cùng là loại người nào?

      Lúc này có thanh đánh vỡ cục diện bế tắc, Nhan Nhiễm Tịch rất ràng đó là Thành vương Thượng Quan Bác Thành: "Ha ha, nơi này là náo nhiệt, ngay cả Hoàng Thượng cũng ở đây, là chuyện lớn gì vậy ? Bổn vương cũng đến giúp vui." Cuối cùng dừng ánh mắt ở mặt Nhan Nhiễm Tịch.

      Lúc này Nhan Nhiễm Tịch cũng liếc mắt cảnh giác , khi đó nàng vốn nghĩ rằng có thể giải quyết Thượng Quan Bác Thành này, nhưng lúc hắc y vệ chật vật đứng trước mặt nàng, nàng biết Thượng Quan Bác Thành là nhân vật nguy hiểm.

      Dạ Thương Minh che trước Nhan Nhiễm Tịch, lạnh lùng trước sau như : “Xem ra Thành vương nhàn rỗi.”

      "Đúng vậy, gần đây vừa vặn có chuyện gì làm, cho nên đến xem Minh vương phi." Thượng Quan Bác Thành cười .

      Nghe thấy câu giải thích như thế, sắc mặt Dạ Thương Minh trầm: "Dường như Thành vương quên, nàng là vương phi của bổn vương."

      "Chỉ là bây giờ, sau này biết được." Thượng Quan Bác Thành tự tin .

      “Sau này vẫn là như vậy." Dạ Thương Minh kiên định nhìn Thượng Quan Bác Thành.

      Hai người chỉ thấy hỏa hoa chạm vào nhau, chịu thoái nhượng bước, rốt cục cam lòng chỉ vậy, hai người đồng thời ra tay, Nhan Nhiễm Tịch bị Dạ Thương Minh để lên nơi an toàn, sau đó vọt qua.

      Trong gió ngươi tới ta , ra tay quá nặng.

      Cục diện như vậy ai lường trước được, tuy rằng trước kia hai người đều là tranh phong tương đối, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng động thủ với nhau, mọi người nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch vẫn cười như trước, khẩn trương chút nào, giống như nàng xem việc người khác đánh nhau là bình thường, nhưng trong lòng mọi người lại suy nghĩ đúng là hồng nhan họa thủy, từ lúc Nhan Nhiễm Tịch đến đây xảy ra huyết án nhiều lần, nhưng hồng nhan này... Mọi người trầm mặc.

      Nhan Nhiễm Tịch vẫn đạm mạc cười, cuối cùng nhìn hai người trung cười sâu sắc, sau đó nhanh chậm tiêu sái tới trước mặt Thái Hậu, vân đạm phong khinh : "Kẻ làm bị thương người của ta, chưa có ai toàn thân trở ra."

      chờ Thái Hậu phản ứng lại, người đến trước Cổ Điệp, nhàng vung tay lên, những con bướm đỡ Cổ Điệp lập tức tản , trong phút chốc vương phủ có ngàn vạn bươm bướm phi vũ bốn phía.

      Mọi người mở to mắt nhìn cảnh tượng này, rung động sâu, mà Nhan Nhiễm Tịch và Cổ Điệp giống như Hồ Điệp tiên tử, nhiễm khói lửa chốn nhân gian.

      Rung động bị tiếng nổ đánh gãy, chỉ thấy Dạ Thương Minh phi thân ôm Nhan Nhiễm Tịch vào lòng mình, lạnh lùng nhìn Thượng Quan bác thành té mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.

      Mang theo Nhan Nhiễm Tịch về phòng, Cổ Điệp theo sát sau đó, đột nhiên cước bộ Dạ Thương Minh dừng lại, lạnh lùng : "Quản gia, tiễn khách."

      Dạ Thương Minh hạ lệnh trục khách, ai còn dám ở lại, chờ lão quản gia mở miệng mọi người thực thức thời mở miệng rời , Thái Hậu hờn giận nhìn Thượng Quan Bác Thành chiến bại, cái gì đều cũng khỏi.

      lát sau Minh vương phủ chỉ còn lại có Thượng Quan Nghị Sơ và Thượng Quan Thương Vân cùng với Trì Ngưng Liên.

      Lão quản gia tiến lên kiêu ngạo siểm nịnh : "Hoàng Thượng, thất vương gia, Liên công tử, xin mời." Ý tứ thực ràng , mời rời .

      Ba người ngẩn ra , bọn họ chưa từng bị đuổi ra, nhưng nhìn ý tứ của Dạ Thương Minh, trong lệnh đuổi khách này, bao gồm bọn họ.

      Ba người nhìn nhau, tức tối nhưng vẫn ly khai, bọn họ dám cãi lời Dạ Thương Minh, hậu quả kia bọn họ dám nếm thử.

      Vương phủ lập tức im lặng, lão quản gia nhìn cửa phòng đóng chặt, quả nhiên, vẫn là Vương gia lợi hại.

      Trong phòng, Nhan Nhiễm Tịch ngồi xuống nhìn Cổ Điệp sắc mặt tái nhợt, thản nhiên hỏi: "Sao lại hoàn thủ?"

      Dạ Thương Minh cũng rất ngạc nhiên, ngồi xuống cạnh Nhan Nhiễm Tịch, rất tự nhiên ôm Nhan Nhiễm Tịch vào lòng, ở trong ấn tượng của Cổ Điệp rất lợi hại, nhưng cũng rất xúc động, cư nhiên có thể chịu đựng bị đánh trăm bản tử, đúng là kỳ tích.

      Cổ Điệp loạng choạng thân thể, suy yếu : "Cổ Điệp nghĩ tạo thêm phiền toái cho tiểu thư."

      Nhận đượcđáp án này, Nhan Nhiễm Tịch biết là nên khóc hay nên cười, thản nhiên : "Nhưng bây giờ ngươi cho ta phiền toái." Cảm nhận được thân mình Cổ Điệp nháy mắt cứng ngắc, tiếp tục : "Ta chưa từng để bọn họ vào mắt, chẳng qua là đám diễn hề mà thôi, nhưng ngươi lại bị thương, mấy ngày này ai chăm sóc ta ?"

      Nghe thấy lời của Nhan Nhiễm Tịch, trong lòng Cổ Điệp lập tức sống lại, nàng biết tiểu thư giận nàng, tiểu thư luôn cần nàng, vội vàng trả lời: "Cổ Điệp có việc gì ."

      "Ư, Khinh đâu ?" Từ lức nàng vừa mới vào thấy Khinh .

      Đương nhiên Dạ Thương Minh cũng chú ý tới điểm này, bởi vì thực hiểu, mặc kệ Nhan Nhiễm Tịch ở nơi nào, là Khinh ở nơi đó, trước tiên dâng ly trà xanh, nồng đậm hương trà, thấm vào ruột gan.

      Cổ Điệp nhìn mắt Dạ Thương Minh, thấy Nhan Nhiễm Tịch gì thêm, theo nhiều năm tự nhiên hiểu được có ý tứ gì, tuy rằng biết vì sao nàng lại thẳng thắn với Dạ Thương Minh, nhưng là vẫn ra chi tiết: "Khinh về Ám vực."

      Gật gật đầu, hỏi gì: "Được rồi, nghỉ ngơi trước ."

      Cổ Điệp cậy mạnh, nàng thực hiểu thân thể của mình bây giờ, nhưng vẫn hỏi câu: "Tiểu thư, có muốn ta tìm người đến chăm sóc tiểu thư vài ngày ?"

      " cần." Nhan Nhiễm Tịch còn chưa kịp cự tuyệt, Dạ Thương Minh trước hết mở miệng : "Ta tự mình chăm sóc Tịch Nhi."

      Kinh ngạc nhìn về Dạ Thương Minh, vốn Cổ Điệp coi như yên tâm, nhưng nghe Dạ Thương Minh vậy ngược lại lo lắng, chống lại con ngươi đen của Dạ Thương Minh, nhưng vẫn rời , ra nàng rất muốn câu, có ngươi còn bằng có ngươi đâu . Nhưng nghĩ đến thân thể của mình bây giờ, vẫn gì, rồi ra ngoài, dù sao tiểu thư nhà nàng cũng cự tuyệt.

      Trong phòng chỉ còn lại Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên hỏi: "Ngươi muốn chiếu cố ta ?"

      Dạ Thương Minh kiên định gật gật đầu: "Ừ, sau này ăn, mặc ở, lại của nàng ta toàn quyền phụ trách."

      "Chuyện này cần, ngươi phái hạ nhân đến cho ta là được rồi." Nàng đúng là có ý định để Dạ Thương Minh chăm sóc mình.
      Aliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 52: Trảm Ma Lệnh xuất thế

      edit: quỳnh quỳnh
      beta:rinnina

      Nghe xong lời của Nhan Nhiễm Tịch, trong lòng Dạ Thương Minh có chút ghen tuông: "Chẵng lẽ ta còn kém hơn hạ nhân ?"

      Nhan Nhiễm Tịch , nên lúc này nhìn Dạ Thương Minh, vô tội chớp chớp mắt to: " có."

      "Vậy vì sao nàng đồng ý cho ta chăm sóc nàng ?" Dạ Thương Minh lần đầu tìm tòi như vậy.

      Ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch tự tiếu phi tiếu: "Bình thường ngươi đều để người khác chăm sóc, sao có thể chăm sóc người khác chứ."

      "Nàng phải người khác." Bộ dáng này làm cho Nhan Nhiễm Tịch biết nên gì.

      Nhưng vẫn gật gật đầu đáp ứng: "Được rồi, ngươi tùy tiện ." Nàng nghĩ nếu nàng đồng ý hôm nay liền có cách nào nghỉ ngơi .

      Được đáp án vừa lòng , Dạ Thương Minh mỹ mãn ly khai , còn có chuyện phải làm, ngày mai là có thể mỗi ngày cùng ở với Tịch Nhi của .

      Đêm nay, nhất định bình tĩnh.

      Hai nơi của Minh vương phủ.

      Tịch Uyển

      Trong tay Nhan Nhiễm Tịch cầm chiếc ly, nhưng nước có Khinh , nàng thầm nghĩ chấp nhận chút, huống hồ bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.

      Nhìn Vô phía trước, con ngươi thản nhiên mang theo tia tàn nhẫn: "Vô, thông tri hắc y vệ đêm nay ám sát Thái Hậu , mang theo huynh đệ bên trong Nam Lân Quốc tả tướng phủ , diệt phủ." Hai chữ mạnh với cái chiếc ly trong tay Nhan Nhiễm Tịch tan thành bụi phấn.

      Trong tiền viện

      Dạ Thương Minh đứng ở bên cửa sổ, lạnh lùng với Băn Táng: "Đêm nay mang theo người tả tướng phủ , diệt phủ."

      Hai người tâm tư giống nhau, nhưng Nhan Nhiễm Tịch chậm bước, lúc Vô mang theo người tới mảnh ánh lửa, máu chảy thành sông.

      Khuôn mặt sau mặt nạ nhíu lại, với người phía sau: "Về theo đường cũ."

      Vô số hắc y nhân nháy mắt biến mất về bên trái tướng phủ, bốn phương tám hướng biết nấp nơi nào.

      sâu nhìn vào trong, phi thân vào trong tả tướng phủ, lúc này bên trong tả tướng phủ còn như ngày xưa đường hoàng lộng lẫy, chỉ có thê thảm bi thương.

      Bước chầm chậm về phía bên trái tướng phủ, vào thư phòng, người dính máu chật vật ngồi ở ghế , ánh mắt mở to, lỗ tai bị cắt, đầu lưỡi cũng bị cắt, mắt chỉ còn , tay chân đều bị cắt, nhưng Vô vẫn ràng cảm giác được hơi thở mỏng manh của , về trước, nhìn ra được tả tướng bị dùng hình, nhưng đối phương hiển nhiên nghĩ để chết quá nhanh, còn 'Hảo tâm' cầm máu cho .

      Lúc này trong lòng Vô đại khái biết là ai làm, nhưng ngờ thủ pháp này lại giống chủ tử .

      Nhìn mắt tả tướng toát ra sợ hãi vội vàng muốn chết, điều này làm cho Vô nghĩ đến thủ pháp của chủ tử —— muốn sống được muốn chết xong.

      Lạnh lùng nhìn tả tướng, ra Vô có ý kiến gì với tả tướng, trong lòng Vô chỉ có người là Nhan Nhiễm Tịch, cho dù là thân nhân , bằng hữu , thuộc hạ của Nhan Nhiễm Tịch, cũng liếc mắt cái, cho dù bọn họ gặp nguy hiểm, có mệnh lệnh của Nhan Nhiễm Tịch cũng ra tay cứu giúp, chung quy kẻ vô tình, nhưng tuyệt đối trung tâm, có thể cam đoan này đời chỉ cần có Nhan Nhiễm Tịch, như vậy cũng có Vô, là chiếc bóng của nàng , có bản thể, chiếc bóng cũng thể tồn tại .

      Nhìn ra được tả tướng này còn có thể sống đến lúc trời sáng, nhưng có khả năng cứu sống, lạnh lùng rời , để lại tả tướng mình đợi tử thần đến , đây là trừng phạt đáng sợ.

      Đến lúc chết, mới hiểu được thế giới này nên đắc tội với người nào nhất, người đó là Nhan Nhiễm Tịch.

      Bên kia hắc y vệ vô thanh vô tức lẻn vào hoàng cung, vừa mới vào phòng Thái Hậu, thấy có người ngồi ở giường chờ bọn họ, như sớm biết bọn họ đến vậy.

      Nhìn mười hắc y nhân, thần sắc hề kích động, cười: "Ha ha, ban đầu ta còn tưởng rằng hôm nay người tới là Dạ Thương Minh, ngờ lại là Nhan Nhiễm Tịch, xem ra Nhan Nhiễm Tịch đơn giản như vẻ ngoài như vậy, là ai gia xem nàng.

      Nhưng tính tình này giống Dạ Thương Minh, có cừu oán lập tức báo ngay hôm đó, đủ cuồng, nhưng vẫn rất tuổi trẻ* ." Nhìn hắc y nhân trước mắt , Thái Hậu biết đây là những người Nhan Nhiễm Tịch kêu ra lúc ban ngày.

      * ý là tuổi trẻ kích động

      Bị nhận ra, mười người chút cũng chút kích động, hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng nhìn Thái Hậu , thêm nữa mang theo người vọt lên.

      Thái Hậu bình tĩnh nhìn mười người, nhanh chậm giờ lệnh trong tay lên , mặt mười người có gì, nhưng là trong lòng cũng là kinh hãi.

      Lệnh bài đó bọn họ biết (‘nhận thức’ = ‘biết’ nhé) —— Trảm Ma Lệnh.

      Thái Hậu cầm lệnh bài, niệm mấy câu mơ mơ hồ hồ trong miệng, trong phòng trống rỗng đột nhiên ra mấy bạch y nhân, đeo mặt nạ, thấy diện mạo , trong phòng ban đầu rất rộng, lập tức trở nên , hắc y vệ bắt đầucảnh giác.
      Hiển nhiên Thái Hậu nghĩ để bọn họ chết nhanh, hạ mệnh lệnh, mà có chút khinh thường : "Hừ , muốn dùng mười tên ám vệ đến ám sát ta, Nhan Nhiễm Tịch muốn dùng tay bắt sói sao ? là nghĩ mình làm được sao, quả thực rất ngu xuẩn."

      "Câm mồm." Hắc y vệ cầm đầu lớn tiếng quát, ai có thể vũ nhục chủ tử ở trước mặt bọn họ, chủ tử là thần của bọn họ.

      "Hừ, chẳng lẽ ta đúng sao ? Hay là ngươi nghĩ đến mười ám vệ các ngươi có thể tránh được tử vong vệ của Trảm ma lệnh ?" Mỗi lệnh bài có thể điều động tử vong vệ phương, hơn nữa có thể dùng lệnh bài trống rỗng điều động, có thể tứ đại thần lệnh cũng là cái bình khố lưu động , nghe mỗi thần lệnh đều có năm trăm tử vong vệ, chỉ cần năm trăm tử vong vệ này đủ để so sánh với thiên quân vạn mã.

      Thái Hậu nhìn bộ dáng của hắc y vệ, tia lùi bước, như đối diện họ chẳng phải nhân vật lợi hại gì.

      Điểm này làm Thái Hậu rất hài lòng, lạnh lùng châm chọc: "Sao nào , thoạt nhìn các ngươi chuẩn bị tinh thần chịu chết rồi sao."

      Đối với lời châm chọc của Thái Hậu, hắc y vệ biểu ra tia tức giận, chỉ cần đề cập đến Nhan Nhiễm Tịch, bọn họ di động tia cảm xúc nào, người cầm đầu lạnh giọng : "Chúng ta vốn là tử sĩ, cho dù là chết cũng sớm chuẩn bị, ngay cả cái chết chúng ta còn sợ, còn sợ hãi là đối thủ mạnh sao ? Ở trong mắt các người bọn họ là tử vong vệ, nhưng ở trong mắt chúng ta họ là địch nhân, chúng ta phải giết chết địch nhân, cho nên tới bây giờ chỉ có hai điều, sống hay chết, hơn."

      Đây là suy nghĩ trong lòng của bọn , đây là mệnh của bọn , vì Nhan Nhiễm Tịch bọn họ nhận mệnh, bọn họ hối hận, bọn họ chưa bao giờ thấy mình kém hơn tử vong vệ, bọn họ được Nhan Nhiễm Tịch tự tay huấn luyện, bọn họ tin tưởng bản thân, tin tưởng Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch từng với bọn họ ‘ Người dũng cảm buông tay – Thắng’, bọn họ là kiêu ngạo của Nhan Nhiễm Tịch, bọn họ là cường giả, là vô địch .

      Cho nên dù phải đối mặt với tử vong vệ, bọn họ cũng tuyệt sợ hãi.
      Aliren thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 53: Người dũng cảm buông tay – Thắng

      edit: quỳnh quỳnh
      Beta: rinnina

      có do dự, rút giây động rừng, có người bắt đầu động thủ, hắc y vệ rất lợi hại, nhưng tử vong vệ còn lợi hại hơn, bọn họ là truyền thuyết phải , được lát , hắc y vệ có người bị thương, nhiều năm qua bọn họ chưa từng bị thương, nay lại chảy ra máu. (huyết = máu)

      Mười người hơi chuyển mắt, bọn họ biết nhiệm vụ lần này hoàn thành được, cho nên bọn họ chỉ có thể lui, có thể toàn thân trở ra là được, lúc trước Nhan Nhiễm Tịch , bọn họ điều kiện tiên quyết để hoàn thành nhiệm vụ là bảo toàn tính mạng đứng trước mặt nàng, cho nên bọn họ ngốc đến mức dùng sinh mệnh của mình đổi sinh mệnh của người khác.

      Mười người rất ăn ý xông ra ngoài, nhưng vừa ra ngoài bọn họ giật mình, đầy đất là nhưng đoạn tay cụt, có người, nhưng bọn là cái gì, là những người sinh hoạt thầm, cho nên bọn họ biết ở chỗ tối có vài phương nhân mã, tuy rằng có chuyện gì xảy ra , nhưng bây giờ bọn họ có thời gian tìm hiểu.

      Bọn họ lao về trước, tử vong vệ lập tức lao theo, ước chừng có mười mấy tử vong vệ đuổi theo, còn lại canh giữ bên cạnh Thái Hậu,

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tử vong vệ giống như có khôn cùng lực lượng, nhưng hắc y vệ cũng thở dốc.

      Điều này khiến người ở chỗ tối khỏi kính nể.

      Lúc này người hắc y vệ có ít nhiều thương tích, mỗi người đều dính máu, nhưng là bọn giống như có bị thương, như trước dũng mãnh chém giết.

      Nhưng hắc y vệ chung quy là người có máu có thịt, tuy rằng song phương chưa có người tử vong, nhưng bọn hiểu cứ tiếp tục như vậy, chết chỉ có bọn họ.

      Hắc y vệ cầm đầu la lớn: "Bốn người ở lại, năm người khác ."

      Nghe thấy người cầm đầu , ăn ý ngày xưa còn, vào lúc sinh tử trước mắt bọn họ tuyệt đối để huynh đệ mình ở lại, ai rời .

      Người cầm đầu vừa thấy khỏi tức giận, nhưng trong lòng cũng cảm động : "Chớ quên , các người phải tuyệt đối phục tùng nhiệm vụ, ."

      Hắc y vệ cắn răng, trong tay nắm kiếm gắt gao, gân xanh ra, năm người bị thương nghiêm trọng bị bốn người đẩy ra ngoài, năm người khác có lãng phí thời gian, trong mắt mang theo hận ý đau đớn, phi thân rời .

      Tử vong vệ muốn đuổi theo, nhưng năm người còn lại sao có thể để bọn họ như ý, năm người nhìn vào mắt nhau, hai tay kết thành thủ thế người khác chưa từng thấy qua, kết thành rất nhanh, chỉ thấy năm hắc y vệ còn lại, hung hăng đẩy bàn tay, tất cả tử vong vệ muốn tiến lên đều lui về phía sau.

      Tuy rằng chỉ chút , nhưng cũng đủ cho năm người khác ly khai.

      Đây là kết giới Nhan Nhiễm Tịch dạy cho bọn , nhưng năng lượng của bọn đủ, cho nên Nhan Nhiễm Tịch sửa lại chút, để năm người hợp tác, lại chỉ có thể giữ liên tục trong thời gian hơi thở, nhưng bọn họ rất ràng lúc cao thủ quyết đấu, thời gian hơi thở định sinh tử.

      Chuyện quỷ dị như vậy, mọi người xem từ nơi bí mật gần, ngay cả Thái Hậu cũng khiếp sợ .

      Tử vong vệ lại vọt lên lần nữa, lại là hồi chém giết, cả người của năm người dính đầy máu, mà tử vong vệ chỉ có vài người bị thương , nhưng thành tích như vậy ở trước mặt những người là tốt, nếu là sao, như vậy chỉ sợ chỉ có đường chết, bởi vì đến nay chưa có người thoát trong tay tử vong vệ, bọn họ là người thứ nhấ , tuy rằng chỉ có năm người chạy thoát, là kỳ tích.

      Có lẽ trận chiến này rất kịch liệt, cả chủ tử cũng tới xem, phường của Thái Hậu đương nhiên có rất nhiều người để mắt tới, đây là trong cung, người cũng thiếu, trong lòng biết nhưng ra.

      Nhìn người phía dưới, bọn họ ràng là người củaNhan Nhiễm Tịch, thân thủ như vậy khiến bọn khiếp sợ, Trì Ngưng Liên và Bạch Ngạn Túng ở chỗ nhìn phía dưới, Trì Ngưng Liên thấp giọng : "Mười hắc y nhân lúc trước cứu ta và Minh là bọn họ."

      Trong mắt Bạch Ngạn Túng lóe lên khiếp sợ, chợt nghe Trì Ngưng Liên tiếp tục : "Bọn họ là người của Nhan Nhiễm Tịch."

      Tuy rằng vậy, nhưng trong mắt hai người đều mang theo nghi hoặc, nhưng bọn chưa từng nghĩ tới phải xuống cứu bọn họ, bọn họ rất ràng người phía dưới là tử vong vệ, phải cứu là có thể cứu, ở trong mắt bọn họ, đó là người chết.

      Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, chợt nghe phía dưới có tiếng hô to: "Đầu, ngươi nhanh ."

      Cầm đầu lạnh giọng : "Phải cùng nhau , bọn họ trở về, chúng ta cũng còn băn khoăn." Sau đó hô lớn: "Chủ tử qua , ‘người dũng cảm buông tay – thắng' chúng ta là dũng giả, là cường giả, hôm nay cho dù chết chúng ta cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng, nếu cho dù đến địa ngục, ta cũng thừa nhận các ngươi là huynh đệ của ta, giết cho ta."

      Bọn họ trốn thoát, bọn họ thể giết người này cho Nhan Nhiễm Tịch, cho nên chết cũng phải đổi dùng mạng đổi mạng, cho chủ tử bọn họ biết, bọn họ chết có giá trị , bọn họ chết vô dụng.

      câu thôi, năm người lâm vào đường cùng, biết tại sao lại có khí lực, vọt lên lần nữa.

      Tinh thần như vậy , khiến những người ở chỗ tối khiếp sợ, nghe thấy câu như vậy, bọn họ nhịn được nhiệt huyết sôi trào.

      Trong lòng tự chủ nghĩ tới Nhan Nhiễm Tịch, nàng rốt cuộc là loại người nào, người như thế, vì sao cam nguyện liều mạng vì nàng, câu ‘Người dũng cảm buông tay – thắng', đến tột cùng người thế nào mới có thể ra, khiến bọn họ mê mang .

      Bên kia, năm người chạy , lập tức về Minh vương phủ Tịch Uyển, Nhan Nhiễm Tịch nhắm mắt lập tức mở ra, mùi máu này, nàng rất quen thuộc, chậm trễ nửa khắc, tùy ý mặc kiện quần áo, lập tức xông ra ngoài , nhìn năm người dính đầy máu, nhíu mày: "Sao lại thế này ?"

      người bị thương còn có vẻ khoẻ hơn mở miệng: "Chủ tử, Thái Hậu có Trảm ma Lệnh, đầu hộ để năm người chúng ta , bây giờ sinh tử."

      Trảm ma Lệnh, mày Nhan Nhiễm Tịch càng nhăn, lạnh lùng : "Các ngươi nghỉ ngơi."

      Năm người gì, mặc kệ Nhan Nhiễm Tịch gì bọn họ cũng phản bác.

      Cùng lúc đó Dạ Thương Minh cũng thu được tin tức, dừng khắc mang theo Băng Tán và Diễm Lạc lao thẳng đến Tịch Uyển, là sơ sót, quên cho Nhan Nhiễm Tịch biết trong tay Thái Hậu còn con bài chưa lật.

      Cổ Điệp nhận lệnh về phòng, vốn định rời khỏi, lúc này Dạ Thương Minh đột nhiên tới, thêm gì, thuấn di cái biến mất tại chỗ, Dạ Thương Minh nhìn Vô biến mất thấy, vận dụng khinh công phi thân rời , Băng Tán và Diễm Lạc nhận mệnh theo, trong lòng lại : có chủ tử như vậy thủ hạ bọn họ còn muốn gì hơn.

      Vẫn nhìn tình huống phía dưới của mọi người, ai thở dài, năm người kia có sinh hy vọng, bọn họ nhất định nhận hết bi tráng , thất bại vẫn là thất bại mà thôi.

      Chương 54: Cứu người

      edit: quỳnh quỳnh
      beta: rinnina

      Lúc này bên người Trì Ngưng Liên và Bạch Ngạn Túng đột nhiên xuất hai bóng dáng, nếu bọn họ khuôn mặt la lên rồi, quả nhiên là vô thanh vô tức.

      Hai người tới là Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch vừa thân, Dạ Thương Minh tự động theo.

      Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nhìn năm người ở dưới muốn hấp hối, chỉ sợ còn bao nhiêu thời gian, nhìn tử vong vệ cũng có rất nhiều người bị thương, còn có người thoạt nhìn bị thương rất nặng, tổng thể mà bọn họ biểu rất tệ, nhưng đó là trong mắt người khác, ở trong mắt Nhan Nhiễm Tịch bọn họ còn kém rất nhiều, cùng là người giống nhau, chênh lệch là sống chết, cho dù là tử vong vệ sao , nếu bọn họ đủ lợi hại như thế, cho nên nếu thất bại, nguyên nhân bởi vì thực lực bọn họ cũng do nàng huấn luyện sai lầm, trước giờ Nhan Nhiễm Tịch luôn luôn biết thừa nhận sai lầm của mình, bằng thực lực có cách nào tăng lên, nhất là quan hệ đến sống hay chết.

      Nhìn ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch bình thản, giống như là xem người khác chém giết thôi, bọn biết đó là người của Nhan Nhiễm Tịch, sùng bái như vậy nhưng nàng lại chỉ dùng vẻ mặt chút thay đổi nhìn, khiến Bạch Ngạn Túng cảm thấy bức bối, hơn nữa vốn nhìn Nhan Nhiễm Tịch vừa mắt, châm chọc: "Ha ha , người của mình ở dưới liều mạng, mình còn ở nơi này mắt lạnh nhìn, biết nếu để bọn họ biết, nghĩ sao, có thể cảm thấy đáng giá vì mình hay ."

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn Bạch Ngạn Túng, cũng phản bác giống ngày xưa, lạnh lùng : "Ở trước lúc sinh tử mới là thời cơ làm thực lực tăng lên tốt nhất, mới có thể để bọn họ biết, cái gì là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân." như cười ngày xưa, vẻ mặt chân , khiến Bạch Ngạn Túng có chút thích ứng , nhưng lại như đui mù.

      chưa hết lời phía dưới liền truyền đến tiếng kêu to: "Đầu."

      Chỉ thấy hắc y vệ cầm đầu để ý tử vong vệ đâm kiếm vào bụng mình, gắt gao bắt lấy kiếm cho tử vong vệ rút ra, sau đó hung hăng đâm kiếm trong tay mình vào cổ họng đối phương, hung hăng đâm xuống, nhất thời, máu tươi tứ phương.

      Con ngươi Nhan Nhiễm Tịch tối sầm lại, nháy mắt biến mất trước mặt mọi người, cùng lúc đó Dạ Thương Minh thu hồi nội lực, giống như sớm biết vậy.

      Mọi người vốn tưởng rằng chạy trời khỏi nắng, chỉ nhìn thấy bóng đen, nhưng trong nháy mắt những người vẫn là cả người dính đầy máu như cũ.

      Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn màn này, Trì Ngưng Liên và Bạch Ngạn Túng nhìn Nhan Nhiễm Tịch biến mất, khi nhìn tình huống phía dưới, có cách nào che giấu được khiếp sợ trong mắt, cho dù bọn họ muốn thừa nhận.

      Dạ Thương Minh vận khinh công mặc kệ tâm tư hai người ngàn hồi trăm chuyển, rời theo Nhan Nhiễm Tịch, cảm nhận hơi thở thuận, Dạ Thương Minh khỏi tăng tốc.

      Bạch Ngạn Túng và Trì Ngưng Liên phía sau cũng theo, đáng thương nhất là Băng Tán và Diễm Lạc, vừa theo kịp thấy chủ tử của mình lại bay , có cơ hội thở dốc lập tức tiếp tục theo.

      Lưu lại mảnh tàn cục, mọi người ở chỗ tối nghi hoặc, cùng với khuôn mặt vặn vẹo của Thái Hậu.

      Bên kia, năm người hắc y vệ chỉ cảm thấy sau lưng mình bị người khác vỗ cái sau đó đầu lập tức choáng váng.

      Chờ lúc thanh tỉnh, người cũng đến vùng dã ngoại hoang vu, đứng ở trước trước mặt là chủ tử của mình, còn có Dạ Thương Minh, xa xa lại bay tới bốn người có hơi thở quen thuộc.

      Bốn người Bạch Ngạn Túng vừa đuổi tới, chợt nghe thanh thản nhiên của Nhan Nhiễm Tịch: "Các ngươi về trước, bị thương trị liệu, suy nghĩ tốt về trận chiến này."

      Năm người cũng biết là mình được chủ tử cứu, quỳ xuống, sau đó hắc y nhân cầm đầu ly khai cùng với bốn người.

      Bốn người vừa thanh hờn giận của Bạch Ngạn Túng lập tức vang lên: "Hừ, người là vô tình."

      Vừa dứt lời, Nhan Nhiễm Tịch 'Phốc' tiếng, phun ra ngụm máu tươi.

      Dạ Thương Minh đỡ Nhan Nhiễm Tịch, vẻ mặt lo lắng: "Sao vậy ?" Lúc nãy cảm thấy hơi thở của Nhan Nhiễm Tịch có hơi loạn, nhưng ngờ lại lợi hại như vậy.

      tay ôm Nhan Nhiễm Tịch lên.

      "Ta sao." Thanh suy yếu vang lên, Dạ Thương Minh cũng muốn Nhan Nhiễm Tịch sốt ruột nên hề động, hô với Bạch Ngạn Túng: "Ngươi còn mau đến xem."

      Bạch Ngạn Túng cũng sợ hãi, vừa nãy ràng còn tốt mà, vừa muốn tiến lên, chợt nghe Nhan Nhiễm Tịch : "Ta sao, nghỉ ngơi chút là được rồi."

      Dạ Thương Minh đau lòng nhìn Nhan Nhiễm Tịch, quan tâm đến ai nữa, ôm Nhan Nhiễm Tịch rồi .

      Bốn người còn lại sửng sốt chút, theo rất nhanh.

      Vội vàng trở lại Tịch Uyển, kinh động Cổ Điệp, nhàng đặt Nhan Nhiễm Tịch ở giường, cũng quản bốn người phía sau, ôn nhu hỏi: "Tịch Nhi, sao đột nhiên biến thành cái dạng này?"

      Nhan Nhiễm Tịch lắc đầu: " có gì, thuấn di nhiều nhất chỉ mang người, dù nhẫn thuật của ta tốt cũng miễn cưỡng mang ba người, bây giờ lập tức mang lúc 5 người nên chịu nổi thôi, nghỉ ngơi chút là được."

      Trong mắt Dạ Thương Minh mang theo đau lòng: "Được rồi, cần , ngủ , còn lại chuyện tình ngươi liền cần lo cho , hảo hảo nghỉ ngơi."

      Nhan Nhiễm Tịch gật gật đầu, nhắm mắt lại, nàng là mệt mỏi, thể lực bị hao tổn nhiều.

      Tuy rằng mấy người Bạch Ngạn Túng phía sau nghe hiểu cái gì là thuấn di, nhẫn thuật, nhưng là vẫn hiểu ý tứ trong đó, Nhan Nhiễm Tịch vì cứu năm người kia mới như vậy, trong lòng Bạch Ngạn Túng biết là tư vị gì, thể tưởng được người mình vẫn khinh bỉ, châm chọc, cư nhiên vì cứu thủ hạ của mình cam nguyện bị thương, lúc ấy ngay cả bọn họ cũng nghĩ tới phải cứu người, hơn nữa nàng vẫn là người thâm tàng bất lộ, võ công quỷ dị hẳn là đồng môn với Khinh , mà Khinh là thủ hạ của nàng, như vậy có khả năng võ công của Khinh là nàng chỉ dạy, lại luôn khinh thường nàng.

      Dạ Thương Minh nhìn bộ dáng bình yên vào giấc ngủ của Nhan Nhiễm Tịch, lâu đứng dậy, lạnh lùng nhìn hai người: " ra."

      Bây giờ Bạch Ngạn Túng và Trì Ngưng Liên biết có tâm tình gì, theo Dạ Thương Minh ra ngoài.

      Trong thư phòng

      Dạ Thương Minh nhìn hai người bạn tốt ở trước mặt mình, từ lúc Nhan Nhiễm Tịch đến biết bọn họ luôn nhằm vào nàng, lúc ấy có cảm giác với Nhan Nhiễm Tịch nên để ý đến, nhưng bây giờ giống, Nhan Nhiễm Tịch người , tuyệt đối muốn bạn tốt của mình có chút bất mãn nào với nữ nhân mình .

      Lạnh lùng : "Bây giờ các ngươi muốn gì ?"

      Bạch Ngạn Túng và Trì Ngưng Liên đều có vẻ mặt muốn lại thôi, nhưng vẫn là Trì Ngưng Liên mở miệng hỏi: "Nàng là loại người nào ?" Vấn đề phức tạp này, biết Dạ Thương Minh tuyệt đối biết thân phận của Nhan Nhiễm Tịch, nếu lấy tính tình của tuyệt đối đối đãi với Nhan Nhiễm Tịch như vậy, nhưng biết, lúc này đây Dạ Thương Minh biết mình động tâm lúc nào.
      Aliren thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 55: Xử lý sau

      Edit: quỳnh quỳnh
      Beta: rinnina

      "Nếu là như thế ta có thể các ngươi biết, nàng chưa từng muốn làm hại gì ta, nàng là người ta , chúng ta lại là huynh đệ nên ta hy vọng các ngươi có cái nhìn tốt với nàng, bằng ta chỉ có thể ta nhìn lầm huynh đệ rồi." Nhìn Dạ Thương Minh, bọn họ biết .

      Bạch Ngạn Túng phục hỏi: "Ngươi vì nàng mà cần tình cảm huynh đệ của chúng ta ?"

      Dạ Thương Minh lạnh lùng : “Ta ràng tình cảm huynh đệ chúng ta, là các ngươi có ý khác, ta chỉ muốn nữ nhân của ta bị chút ủy khuất nào."

      "Ngươi..."

      "Được rồi, ra bọn ta cũng chỉ lo lắng cho ngươi, bây giờ biết Nhan Nhiễm Tịch có nguy hiểm, địch ý tất nhiên tồn tại, ngươi yên tâm ." Trì Ngưng Liên đánh gãy lời của Bạch Ngạn Túng, hy vọng tình cảm huynh đệ của bọn họ bị chia cắt, hơn nữa nếu Nhan Nhiễm Tịch là người có nguy hiểm, như vậy nàng có tư cách đứng bên cạnh Dạ Thương Minh, điểm này thể nghi ngờ, hy vọng Minh được hạnh phúc .

      Lôi kéo Bạch Ngạn Túng tình nguyện ly khai, Dạ Thương Minh cũng ở lâu trong thư phòng, mà lập tức Tịch Uyển.

      Dạ Thương Minh nhìn Nhan Nhiễm Tịch nằm giường cả đêm, đến ngày hôm sau Nhan Nhiễm Tịch vẫn có dấu hiệu muốn tỉnh lại, trong lòng Dạ Thương Minh lo lắng thôi, chạy đến phòng của Cổ Điệp cũng thèm cố kị nam nữ khác biệt gì đó, kéo Cổ Điệp đến , sau đó đêm chuyện đêm qua lần , hỏi Nhan Nhiễm Tịch có có chuyện gì hay .? Đối với nhẫn thuật , biết cho nên cũng ràng tình hình bây giờ là thế nào.?

      Nhưng sao Cổ Điệp có thể biết, vừa nghe Nhan Nhiễm Tịch đến bây giờ còn chưa tỉnh lại , trong lòng cả kinh: "A, sao có thể như vậy ? Ta cũng biết, ta có luyện qua nhẫn thuật, nếu là Khinh chắc biết tiểu thư thế nào ?"

      xong muốn xông vào, Vô thân từ chỗ tối, che trước mặt hai người, thanh lạnh lùng : "Chủ tử có chuyện gì, chỉ là thể lực cạn kiệt, ngủ hai ngày tỉnh lại, nếu bây giờ các ngươi mạnh mẽ cứu tỉnh chủ tử, ngược lại có hại cho thân thể của nàng." xong đợi hai người hỏi cái gì biến mất, lần này nếu sợ bọn họ lộn xộn Nhan Nhiễm Tịch, là tuyệt đối thân, trừ bỏ Nhan Nhiễm Tịch những người khác cùng chút quan hệ.

      Cổ Điệp cũng tỉnh táo lại, nhìn Dạ Thương Minh bộ dáng lo lắng giải thích: "Nếu Vô như vậy, tức là có trở ngại gì, Vô cũng từng luyện tập nhẫn thuật, khá ràng phương diện này, hai ngày nay chỉ cần quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi là được rồi."

      Dạ Thương Minh thả lỏng tâm tình gật gật đầu, ai cũng nhận ra, thân phận bọn họ mà chuyện với nhau như vậy là cỡ nào quỷ dị.

      Dạ Thương Minh để Cổ Điệp canh chừng Nhan Nhiễm Tịch, chuyện ngày hôm qua lớn như vậy, ban đầu thèm để ý, nhưng nghĩ đến khả năng ảnh hưởng đến Nhan Nhiễm Tịch nghỉ ngơi, thể tự mình chuyến, đương nhiên trước khi Dạ Thương Minh thực khoa trương để lại nửa ám vệ và thị vệ ở Tịch Uyển.

      Biết Dạ Thương Minh sủng Nhan Nhiễm Tịch, nếu biết còn tưởng rằng Dạ Thương Minh nhốt Nhan Nhiễm Tịch ấy chứ.

      Dạ Thương Minh mặc triều phục, Dạ Thương Minh rất ít khi vào triều sớm, tất cả mọi người biết vì sao, mọi người đều hành lễ với Dạ Thương Minh, có thể Dạ Thương Minh ở Nam Lân Quốc, là lớn nhất, bọn họ thể trêu vào được.

      Thượng Quan Thương Vân vừa lên triều thấy Dạ Thương Minh cũng cả kinh, biết tình cảnh ngày hôm qua hơn bất kỳ ai, lấy tính tình của Dạ Thương Minh chắc để trong lòng, nhưng bây giờ cư nhiên vào triều, như vậy là chuyện gì chứ ? Xem ra chỉ có thể yên lặng xem xét .

      Mà lúc này trong lòng Dạ Thương Minh rất là nhớ mong Nhan Nhiễm Tịch, cho nên cũng nghĩ đợi tới lúc tan triều mới , nhìn mọi người câu lại câu vô nghĩa trong lòng rất là phiền chán, thanh lạnh lùng đánh gãy mọi người: "Chuyện hôm qua cần bổn vương mọi người cũng có thể ràng."

      câu khiến đại điện còn tranh cãi ầm ĩ có còn thanh.

      Chuyện hôm qua bọn họ đương nhiên biết , hữu tướng nhìn mọi người xong dẫn đầu mở miệng: "Bẩm Hoàng Thượng, vừa có tin báo, đêm qua cửu tộc nhà tả tướng đều bị giết, người còn sống."

      Tiếng vừa dứt, văn võ cả triều đều nghị luận, Dạ Thương Minh cũng có thời gian bồi bọn họ nên lạnh lùng : "Còn có, đêm qua Thái Hậu gặp chuyện, lấy ra Trảm ma Lệnh, hơn nữa tất cả thị vệ của Thái Hậu đều bị người chặt bỏ cánh tay." Chuyện sau biết ai làm, nhưng khẳng định thoát được quan hệ cùng Nhan Nhiễm Tịch, vì thế muốn mình gánh chịu.

      Tiếp tục : "Bây giờ bổn vương có thời gian giả bộ hồ đồ cùng các ngươi, lần này bổn vương đến chính là muốn cho các ngươi biết, bây giờ vương phi cần tĩnh dưỡng, chuyện gì cũng được đến quấy rầy vương phi, nếu , mặc kệ là chỗ sáng hay chỗ tối, chỉ cần bị bổn vương tra được, như vậy kết cục của tả tướng là kết cục của các ngươi."

      Gián tiếp thừa nhận thảm án diệt môn nhà tả tưởng là làm, nhưng lại ai dám cái gì, bởi vì Minh vương có cuồng vọng của bản thân.

      xong quan tâm đến ai, xoay người ly khai.

      Thượng Quan Thương Vân long ỷ bất đắc dĩ sờ sờ mũi, ách, có mặt mũi, tốt xấu gì cũng là Hoàng Thượng đó.

      Dạ Thương Minh rồi, hết thảy giống như phát sinh chuyện gì, Thượng Quan Thương Vân ho vài tiếng: "Được rồi, lúc nãy đến cái gì, tiếp tục."

      Đối với chuyện như vậy chúng đại thần quen, tiếp tục chuyện bị Dạ Thương Minh đánh gãy

      Dạ Thương Minh vội vàng trở về, nhìn cửa Tịch Uyển tràn đầy thị vệ, trong lòng rất vừa lòng.

      vào phái Cổ Điệp ra ngoài, mình ở cùng Nhan Nhiễm Tịch, bồi như thế ngày đêm.

      Ngày hôm sau Nhan Nhiễm Tịch từ từ tỉnh lại, mở mắt ra thấy Dạ Thương Minh ghé vào bên giường ngủ, dương quan hơi bắn gương mặt hoàn mỹ sứt mẻ, có lạnh lùng của ngày xưa, ngược lại là vẻ mặt nhu hòa, làm cho người ta nhịn được muốn thân cận, lông mi là dài làm Nhan Nhiễm Tịch đố kỵ phen.

      Vươn tay vỗ về đầu tóc kia, tình cảnh lãng mạn hai như vậy lại vì tính cảnh giác của bọn họ quá cao mà bị đánh vỡ, Nhan Nhiễm Tịch vừa mới buông ra, bị đôi bàn tay to bắt lấy, lực đạo mạnh mẽ, giống như là muốn bẻ gẫy người kia vậy.

      thể nghi ngờ bàn tay to này là của người ngủ Dạ Thương Minh , đôi mắt lập tức mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt mang theo ý cười của Nhan Nhiễm Tịch, ý thức được mình làm gì, lập tức buông lỏng tay ra, vẻ mặt kích động hỏi: "Thế nào ? có việc gì chứ, ta, ta biết là nàng, có bị thương hay ?"

      'Phốc' tiếng cười bật ra: " có việc gì, công lực của ta ngươi phải biết, nếu dễ dàng bị thương như vậy, ta sớm chết."
      Aliren thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 56: Giặt quần áo

      Edit: quỳnh quỳnh
      Beta: rinnina

      Người vô tình người nghe cố ý, Dạ Thương Minh bắt lấy Nhan Nhiễm Tịch : "Tịch Nhi, sau này ai có thể thương tổn nàng, ta bảo vệ nàng."

      xong lập tức đứng lên: "Nàng đói bụng chưa ?"

      Nhan Nhiễm Tịch vừa nghe đúng là cảm thấy đói bụng, bèn gật đầu.

      Dạ Thương Minh cười : "Ngươi chờ, ta nấu cơm cho ngươi." xong ra ngoài.

      Nhan Nhiễm Tịch xoa xoa lỗ tai của mình, nàng có nghe nhầm chứ, Dạ Thương Minh nấu cơm cho nàng ? có để ý, ngẫm lại hẳn là có vấn đề, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

      biết qua bao lâu, tiếng tiếng nổ mạnh truyền tới, Nhan Nhiễm Tịch mơ mơ màng màng xông ra ngoài, chỉ thấy phòng bếp của nàng bị hủy, Cổ Điệp cũng chạy ra, đám người cũng chạy tới, bọn thị vệ cũng vọt tiến vào.

      Chỉ thấy trong phòng bếp khói đen chậm rãi bay lên, Dạ Thương Minh thân hắc y, chút bụi bặm cũng có, thong dong ra ngoài, thấy tình cảnh trong sân, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng : "Đều ở trong này làm gì, có chuyện gì làm hả ?"

      câu, mọi người lập tức chạy ra ngoài, đúng là đến cũng vội vàng , cũng vội vàng.

      Đến khi trong viện, chỉ còn lại Nhan Nhiễm Tịch, Cổ Điệp, còn có quản gia , Băng Tán, Diễm Lạc đương nhiên còn có ám vệ ở tối.

      Dạ Thương Minh mới đến trước mặt Nhan Nhiễm Tịch, kéo tay Nhan Nhiễm Tịch : "Sao lại ra ?"

      Khóe miệng Nhan Nhiễm Tịch run rẩy nhìn phòng bếp của mình bị huỷ, : "Động tĩnh lớn như vậy ta có thể ra được sao?"

      Dạ Thương Minh hơi xấu hổ chút: "Ha ha, ngờ nấu cơm đúng là khó, nàng trở về phòng chờ chút, ta cam đoan lần này khẳng định có thể ăn."

      Mọi người vừa nghe, nấu cơm, ánh mắt thiếu chút nữa đều rớt xuống, Vương gia bọn họ giống bình thường, cư, cư nhiên nấu cơm...

      Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt nhìn Dạ Thương Minh cái: "Ngươi lại thử lần nữa toàn bộ Tịch Uyển này bịđốt mất, còn nếu ngươi nghĩ để ta chết đói hãy mau Mỹ Thực Trai mua điểm tâm cho ta là được."

      Nghe xong Nhan Nhiễm Tịch , Dạ Thương Minh cũng hiểu để Nhan Nhiễm Tịch ăn no quan trọng hơn, thất bại nhìn phòng bếp , : "Diễm Lạc, lập tức Mỹ Thực Trai, mang điểm tâm vương phi thích ăn về ."

      Diễm Lạc há miệng, nên lời, lập tức xông ra ngoài, rất muốn cười, sắp nhịn được , mọi người còn có phục hồi tinh thần, chợt nghe từ nơi rất xa rất xa truyền đến tiếng cười của Diễm Lạc.

      Dạ Thương Minh nghiêm mặt, lạnh giọng : "Băng Tán, lúc Diễm Lạc trở về với , trong vương phủ còn thiếu năm ngàn lượng bạc, ngày mai để bổ sung, còn có sửa phòng bếp này lại ."

      câu, thành công làm cho những người ở đây nghẹn cười lại.

      Mắt lạnh quét mắt qua mọi người, cười với Nhan Nhiễm Tịch: "Nàng vừa tỉnh lại, chúng ta vào phòng , keo nhiễm phong hàn."

      Nhan Nhiễm Tịch gật gật đầu, theo vào.

      Cổ Điệp cũng vào, nhìn quần áo giường, bắt đầu thu thập rồi đứng lên, vừa muốn ra ngoài, bị Dạ Thương Minh gọi lại, hô: "Đợi chút, ngươi cầm quần áo của Tịch Nhi làm gì ?"

      Cổ Điệp cho nên nhìn Dạ Thương Minh: "Đương nhiên là cầm giặt sạch."

      "Giặt?" Dạ Thương Minh nghĩ nghĩ, quần áo của vẫn để cho người khác giặt, nhưng nghĩ đến người khácgiặt quần áo của Nhan Nhiễm Tịch, bên trong còn có nội y, còn mang theo mùi thơm của cơ thể Nhan Nhiễm Tịch,trong lòng Dạ Thương Minh thấy thoải mái, tay đoạt lại quần áo: "Được rồi, đưa quần áo cho ta , quần áo của Tịch Nhi ta tự giặt là được rồi, ngươi xuống ."

      Cổ Điệp trừng mắt, trong lòng rất là kinh ngạc, mặc kệ thế nào Dạ Thương Minh vẫn là Minh vương, biết thích tiểu thư nhà nàng, nhưng là thích đến loại tình trạng này, có lẽ Dạ Thương Minh là người tốt, nhìn Nhan Nhiễm Tịch, được Nhan Nhiễm Tịch đồng ý, rời khỏi.

      ra trong lòng Nhan Nhiễm Tịch cũng là tràn đầy cảm động , mang theo ý cười hỏi: "Ngươi xác định ngươi muốn giặt quần áo ?"

      Dạ Thương Minh gật gật đầu: "Ư, nàng cần phải xen vào ."

      Nhan Nhiễm Tịch lại hỏi: "Ngươi biết giặt ?"

      Dạ Thương Minh cầm quần áo để qua bên, tính tiếp tục đề tài này: "Được rồi, bây giờ nhiệm vụ chính của nàng là nghỉ ngơi cho tốt."

      xong để Nhan Nhiễm Tịch lên giường, cẩn thận đắp chăn cho Nhan Nhiễm Tịch: "Ngủ tiếp , cần nghĩ nhiều, chờ nàng ngủ ta ."

      Nhan Nhiễm Tịch gật gật đầu, lát sau liền ngủ, ngủ rất an ổn, có lẽ.bởi vì Dạ Thương Minh ở bêncạnh.

      Đợi cho Nhan Nhiễm Tịch ngủ rồi , Dạ Thương Minh mới ôm quần áo ra cửa, có chút nhíu mày nhìn nội y.

      Nhìn trong viện, với quản gia: "Quản gia, ngươi viết ra phương pháp giặt quần áo cho bổn vương, còn có hoàng cung muợn vài tên ngự trù về." xong xoay người tới bên cạnh giếng.

      Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt lão quản gia tràn ngập kinh ngạc, lạnh lùng : "Còn mau ."

      Lão quản gia lập tức chạy ra ngoài, nhưng... Chẳng lẽ Vương gia muốn giặt quần áo cho vương phi?

      mình Băng Tán trong viện biết nên làm gì bây giờ, thực biết điều thu tồn tại của mình, nhưng vẫn bị Dạ Thương Minh gọi lại: "Băng Tán, lấy bồn nước đến cho bổn vương."

      Băng Táng thành hiệp trợ Dạ Thương Minh giặt quần áo cho Nhan Nhiễm Tịch.

      lát lão quản gia cầm tờ giấy tới, Dạ Thương Minh dựa theo tờ giấy, còn thành thành giặt, rốt cụcdưới cố gắng phi thường của mình, Dạ Thương Minh xé rách kiện quần áo, Dạ Thương Minh kinh ngạc nhìn quần áo tay, thất bại ném vào trong nước.

      Băng Táng và lão quản gia có gì để , lão quản gia tiến lên từng bước giọng đề nghị : "Vương gia, có đưa cho hạ nhân giặt hay ."

      Dạ Thương Minh trừng mắt nhìn lão quản gia cái, đứng dậy, rời khỏi.

      Băng Táng cùng lão quản gia nhìn bồn quần áo, nhất thời thở phào nhõm hơi, đuổi kịp Dạ Thương Minh.

      Vốn tưởng rằng Dạ Thương Minh buông tha, rẽ trái rẽ phải vào nơi hẻo lánh , quản gia và Băng Tán ngẩng đầu nhìn thấy đây đúng là nơi giặt quần áo.

      Những người khác chỉ nhìn thấy Dạ Thương Minh vào phòng giặt quần áo , đến buổi chiều mới ra, sau đó Tịch Uyển, đương nhiên phía sau còn có hai người có nhãn thần theo.

      Ban đầu lúc Nhan Nhiễm Tịch tỉnh lại thấy đồ ăn đặt ở bàn nhưng có chút tức giận, dù sao nàng là bệnh nhân vẫn thích lúc mở mắt ra lập tức nhìn thấy người mình muốn, cũng để ý mặt bàn , sắc mặt hờn giận tiêu sái ra ngoài, mà màn trước mắt này, khiến nàng nhịn được muốn khóc , đây là cảm giáccả hai kiếp nàng chưa từng thấy qua, ngay cả lúc trước quốc gia ám sát nàng, cũng thấy như vậy.

      Trước mắt nàng là nam tử bình thường, ngồi ở băng ghế chà xát giặt quần áo, quần áo kia nàng biết, đúng là hôm nay vừa mới thay, bị Dạ Thương Minh cướp , nàng vốn tưởng rằng giặt quần áo chỉ là giỡn , hoặc là đùa nghịch vài cái rồi giao cho hạ nhân , ngờ lại là .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :