1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Minh vương sủng phi - Hinh Hinh Lam (86.2/159) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 44: Minh hoàng ám đế

      edit: quỳnh quỳnh
      beta: rinina

      Nhan Nhiễm Tịch đỡ Dạ Thương Minh vào phòng, Khinh và Cổ Điệp đóng cửa lại và canh ở ngoài cửa, hề động dung như bốn người kia.

      Trong phòng, Dạ Thương Minh nằm ở giường, Nhan Nhiễm Tịch rót chén nước đưa qua.

      Dạ Thương Minh vẻ mặt suy yếu, khóe miệng mở ra, ý tứ thực ràng 'Ngươi uy ta'.

      Nhan Nhiễm Tịch cũng so đo giúp Dạ Thương Minh uống nước, chú ý tới trong mắt của Dạ Thương Minh lên chút ánh sáng, buông chén thản nhiên : "Bây giờ có nên đến chuyện Lâm Nhược Thủy của người rồi hay ?"

      Dạ Thương Minh sửng sốt, ra nàng phải đặc biệt đến thăm ? Định ngồi dậy, nhưng thân thể suy yếu của làm sao còn sức chứ.

      Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi, trong lòng bực bội, nàng ngờ mình lo lắng nửa ngày người ta căn bản là có việc gì , nhưng nàng nào biết đâu rằng, ngày hôm qua Dạ Thương Minh bị thương rất nặng, nhưng năng lực khôi phục cũa rất nhanh, vừa mới tỉnh lại chợt nghe Nhan Nhiễm Tịch phải rời khỏi cảm thấy bất đắc dĩ mới phen.

      " ." Nhan Nhiễm Tịch giọng điệu có chút hờn giận.

      Dạ Thương Minh cẩn thận nhìn thần sắc của Nhan Nhiễm Tịch mở miệng : "Lâm gia là nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta, trước lúc chết mẫu thân có qua muốn ta sau này phải chiếu cố Lâm gia tốt, nhưng ta có cảm tình gì với Lâm gia, nên lời của mẫu thân với ta căn bản là có tác dụng gì, chính là có việc gì thời điểm thuận tay giúp phen mà thôi.

      Nhưng sau đó trong lúc vô tình ta phát bí mật là Lâm Nhược Thủy.

      Lâm Nhược Thủy phải là nữ nhi của Lâm gia, tuy rằng thân phận , nhưng ta tra được nàng và cái chết hai mươi năm trước của mẫu thân ta có liên quan, cũng đánh cắp trong tứ đại thần khí – Trấn Lệnh, còn có nàng muốn giết người của Ám vực, nhưng dù có làm cách nào cũng tra được người phía sau màn là ai ?"

      Nghe thấy hai chữ Ám vực , Nhan Nhiễm Tịch ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn về phía Dạ Thương Minh, ánh mắt híp lại, bắn ra tia sáng nguy hiểm.

      Dạ Thương Minh có để ý: "Kỳ ta cũng mới tra được ở buổi tối trước ngày diễn ra thọ yến, vốn ngày đó gặp ngươi ở Mỹ Thực Trai ta nhận định ngươi, cho nên tính điều tra ngươi, ta biết ngươi phải, ta nghĩ chờ tới lúc ngươi chính miệng thừa nhận, nhưng Bộ Kinh Thiên đến làm cho ta có cảm giác nguy cơ, nên mới khẩn cấp muốn biết chuyện của ngươi, ta lập tức phái người điều tra, ban đầu ta cũng rất chú ý nhất cử nhất động của Ám vực, sau lại điều tra ngươi , dù tư liệu tuy rằng rất khó tìm, nhưng vì là có dấu vết để lại, cho nên ta xác định ngươi chính là Ám đế của Ám vực."

      "Sau đó thế nào.?" Nhan Nhiễm Tịch hạ mí mắt hỏi.

      "Ban đầu ta định sau khi thọ yến kết thúc chậm rãi bồi dưỡng tình cảm với ngươi, nhưng Thượng Quan Bác Thành xuất ngoài dự đoán của ta, lúc trước vì muốn có được càng nhiều tin tức cho nên ta có tiếp xúc với Lâm Nhược Thủy, bởi vì ta chưa từng xem trọng nữ nhân, nên nghĩ Lâm Nhược Thủy là đặc biệt với ta, ta cũng thèm giải thích, bởi vì ta cảm thấy cần phải giải thích ta có cảm giác gì với Lâm Nhược Thủy, lúc ấy ta sợ ngươi hiểu lầm nên mới có phản ứng, sau đó ngươi để cho ta rời , nhìn bộ dáng của ngươi giống như tức giận, nghĩ tới việc Lâm Nhược Thủy là điểm mấu chốt duy nhất được người nọ phái ra điều tra để đối phó với Ám vực nên ta mới khỏi, lúc ấy ta nghĩ người ở trong cung hẳn là ai có thể làm gì ngươi? Lại sợ Ám vực của ngươi xảy ra vấn đề, cảm thấy manh mối thể để đứt đoạn mới ra ngoài, kỳ sau khi ta ra ngoài lập tức thấy hối hận, mặc kệ thế nào ta cũng nên rời khỏi ngươi." Dạ Thương Minh cau mày, trong mắt cất chứa vô hạn đau xót và hối hận.

      "Cho nên lúc Thượng Quan Bác Thành xuất ngươi ngửi thấy hương vị của 'Say mê thủy tiên', biết dụng ý của , cũng biết chỉ cần ngươi vừa động khí, kích phát thai độc trong cơ thể ngươi, mục đích của ngươi là muốn để Thượng Quan Bác Thành biết, sau đó vào lúc thả lỏng cảnh giác cho kích, nhưng ta , ngươi biết như vậy sao còn trúng chiêu?" Nhan Nhiễm Tịch nhìn thấy Dạ Thương Minh như vậy lập tức nghĩ ra được mọi chuyện, nhưng nghĩ tới tầng này.

      "Ừ, ta vốn chỉ nghĩ như vậy, 'Say mê thủy tiên' ta có trúng qua, nhưng Thượng Quan Bác Thành lại làm cho ta tức giận, vốn tưởng rằng như vậy hai người chúng ta có việc gì, nhưng chúng ta xem thường Thượng Quan Bác Thành, bên trong thứ hương kia chỉ có 'Thị huyết' mà còn có 'Say mê thủy tiên' ."

      Dạ Thương Minh vậy nhưng mặt cũng có hối hận, cũng hối hận việc mình làm, nếu lặp lại lần nữa cũng làm như vậy, tuy rằng biết hẳn là tức giận, nhưng là khi nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Bác Thành nhìn Nhan Nhiễm Tịch nhịn được, tuy rằng biết Nhan Nhiễm Tịch tránh được kiếm kia, nhưng vẫn nhịn được đánh tiếp, sợ hãi vạn nhất có gì xảy ra, cho nên hối hận.

      Tiếp tục : " ra ta vốn tính động Thượng Quan Bác Thành, nhưng, khi ta thấy dùng ánh mắt đáng ghét đó nhìn ngươi ta nhịn được, người rất nguy hiểm, nên Tịch Nhi, ngươi hãy đáp ứng ta, sau này đừng tiếp xúc nhiều với ."

      Nhan Nhiễm Tịch trầm mặc, chuyện như vậy nàng biết, nhưng mặc kệ người phía sau Lâm Nhược Thủy là ai, là của Ám vực, cũng thể tùy tùy tiện tiện là có thể điều tra ra, nhưng Dạ Thương Minh lại điều tra ra cái này tuyệt đối phải ngẫu nhiên.

      Nghĩ đến đây nàng nhìn về phía Dạ Thương Minh, thanh có chút lạnh lùng: "Vậy ngươi là loại người nào ?"

      Khóe miệng Dạ Thương Minh gợi lên, chỉ biết chuyện gì cũng thể gạt được nàng: "Ngươi là Ám đế Ám vực, như vậy để xứng với ngươi , ta tự nhiên là Minh hoàng Minh điện."

      " Minh hoàng Minh điện?" Nhan Nhiễm Tịch luôn luôn bình tĩnh cũng bình tĩnh nổi nữa, Minh hoàng nổi danh thần bí như nàng cư nhiên là Minh vương Dạ Thương Minh.

      Thực vừa lòng biểu của Nhan Nhiễm Tịch, thừa dịp nàng chưa chuẩn bị đưa tay ra ôm Nhan Nhiễm Tịch vào trong ngực: "Đúng vậy, Minh hoàng Ám đế, là xứng đôi."

      "Trách được ngươi có thể điều tra ra, xem ra thế lực của Minh điện cường đại hơn cả tưởng tượng của ta." Nhan Nhiễm Tịch cảm thán, tuy rằng từ trước đến nay Ám vực của nàng nổi danh cùng với Minh điện, nhưng nàng cũng hiểu được nàng vẫn thua Minh điện chút.

      "Ha ha, nếu ngươi muốn biết ngày nào đó ta mang ngươi tổng bộ Minh điện nhìn xem."

      "Được, đến lúc đó ta dẫn người chiếm Minh điện của ngươi, sau này Ám vực có thể xưng bá rồi." Nhan Nhiễm Tịch đắc ý , khi nàng nghe Dạ Thương Minh mang nàng trong lòng nàng là rất cảm động, tổng bộ có ý nghĩa gì nàng ràng hơn bất kỳ ai, nhất là giống như Ám vực và Minh điện, nếu khéo tuyệt đối bị diệt môn, cho nên tổng bộ của bọn họ đều thiết lập tại nơi bí mật.

      Dạ Thương Minh sủng nịch nhìn Nhan Nhiễm Tịch cười : "Ha ha, lao lực như vậy làm gì, nếu ngươi muốn ta cho ngươi." xong cắn nát đầu ngón tay, dùng nội lực điểm lên trán Nhan Nhiễm Tịch, đạo kim quang lên, vừa lòng nhìn Nhan Nhiễm Tịch: “Vậy được rồi, chỉ cần ngươi thúc dục lực lượng trong cơ thể, dấu hiệu trán ngươi xuất , mọi người trong Minh điện biết đây là cái gì, cho nên ngươi là có thể tùy tiện điều động người.”
      Aliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 45: Động thủ

      edit: quỳnh quỳnh
      beta:rinina

      Nhan Nhiễm Tịch vừa nghe vậy chạy tới trước gương, thúc dục nội lực trong cơ thể quả nhiên ký hiệu xuất , nàng kinh ngạc nhìn Dạ Thương Minh hỏi: "Ngươi sợ ta hủy diệt Minh điện?"

      "Ha ha, ngươi ." Dạ Thương Minh chắc chắn .

      "Vì sao ngươi khẳng định như vậy? Chúng ta mới nhận thức lâu, phải sao ? Hơn nữa ta còn là người của Tây Tần quốc." lúc này Nhan Nhiễm Tịch thể tin nên mới hỏi vậy

      "Ta tin tưởng ánh mắt của mình, ngươi là loại người nào quan trọng, chỉ cần ngươi là ngươi là được, ngươi làm gì ta đều duy trì, ta tuyệt đối tín nhiệm ngươi." Dạ Thương Minh mỉm cười, ngày hôm nay chỉ sợ là ngày mà cười nhiều nhất.

      Nhan Nhiễm Tịch giật mình, lẩm bẩm : "Tuyệt đối tín nhiệm, nhưng nếu sai lầm phải hoàn toàn huỷ diệt mình sao?"

      Nàng rất , nhưng Nhan Nhiễm Tịch biết là Dạ Thương Minh vẫn nghe được, nhưng Dạ Thương Minh lại kiên định : "Ta tuyệt đối tín nhiệm ngươi tin tưởng ngươi nghi ngờ, thẳng đến ngày chính miệng ngươi ta biết là ngươi lừa gạt ta, ngươi muốn để ta vạn kiếp bất phục, ngươi phụ tín nhiệm của ta, khi đó ta kéo ngươi cùng xuống địa ngục, nhưng ta ngươi, cho nên ta xa ngươi, dù là hoàng tuyền hay thiên đàng, ngươi ở đâu ta ở đó, chúng ta đều trốn thoát."

      Nhan Nhiễm Tịch phẫn nộ, ngược lại cười, nàng muốn cùng , tin tin, nếu bị lừa chúng ta cùng nhau xuống địa ngục, bởi vì từng đến nghĩa vô phản cố, cho nên có cách nào người sống mình.

      "Hảo, ta cũng giống vậy, nếu ngươi phụ ta, lên trời xuống đất, ta nhât định khiến ngươi vạn kiếp bất phục."

      Nhìn nhau cười, bọn họ là cùng loại người, cho nên bọn họ tin tưởng bản thân.

      Trong phòng mảnh ấm áp, bên ngoài là cảnh tượng hoàn toàn tương phản.

      Trong lòng Bạch Ngạn Túng luôn lo lắng Nhan Nhiễm Tịch làm hại Dạ Thương Minh, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy vào xem có tốt hơn, vừa định vào bàn tay chắn trước mặt , chỉ thấy Cổ Điệp lạnh lùng nhìn , Cổ Điệp rất chán ghét Bạch Ngạn Túng, còn có tên Trì Ngưng Liên kia, đều phải người tốt gì.

      "Tránh ra." Bạch Ngạn Túng còn bộ dáng ngày xưa, với Nhan Nhiễm Tịch và người của Nhan Nhiễm Tịch đều thích.

      Lời này nếu với người khác có lẽ họ mắng trận, nhưng, thực có lỗi, Cổ Điệp nàng tức giận rất khác, nàng có công phu mắng người, trực tiếp dùng vũ lực, chỉ thấy Cổ Điệp hóa chưởng thành quyền hung hăng tập kích Bạch Ngạn Túng, tốc độ của Bạch Ngạn Túng cũng chậm, xoay người cái tránh được, Cổ Điệp lại đuổi theo bỏ.

      Bạch Ngạn Túng vừa trốn tránh vừa mắng to: "Ngươi dừng tay, ta ngươi biết ngươi nên ép ta động thủ."

      Cổ Điệp để ý tới, xuống tay càng lúc càng nhanh, càng ngày càng ngoan, cơ hồ đều là chiêu trí mạng, Bạch Ngạn Túng trốn được, cũng nóng nảy: "Hừ, ngươi nghĩ ngươi là nữ nhân ta dám đánh ngươi sao ?

      Thân thủ hai người đều rất tốt, ngươi tới ta , ai nhường ai.

      Thượng Quan Nghị Sơ cũng nhúng tay vào, chỉ đứng bên cạnh nhìn.

      Thượng Quan Nghị Sơ mặt chút thay đổi nhìn Khinh hỏi: "Ngươi giúp nàng ? Võ công của Túng rất lợi hại ."

      " đánh lại Cổ Điệp." Khinh sai, Cổ Điệp được biến thân, cho dù như bây giờ Bạch Ngạn Túng cũng chỉ miễn cưỡng tiếp được lúc sau đó phải thua thể nghi ngờ.

      "Nhan nương hình như là vẫn bị nhốt tại lãnh viện sao lại có tỳ nữ lợi hại như vậy?" Trì Ngưng Liên dùng giọng điệu hoài nghi hỏi, hôm nay thấy Cổ Điệp lợi hại, ngày ấy ở Mỹ Thực Trai cũng nhìn ra Khinh lợi hại, tại sao hai người này lợi hại như vậy lại làm tỳ nữ, còn hết mực trung tâm? Sao phế vật lại có được hai người như vậy.

      Bọn họ thấy Cổ Điệp và Khinh đều mang thân ngông nghênh, phải người có năng lực sao có thể khiến người như vậy can tâm làm kẻ dưới được?

      Nghe ra người này nghi ngờ Nhan Nhiễm Tịch, ánh mắt Khinh trở nên lãnh liệt: "Nếu phải tiểu thư nhà ta cho phép, chỉ bằng các ngươi lần lượt vũ nhục nghi ngờ, mạng của các ngươi lưu lại đến bây giờ, nhưng ta muốn mạng của ngươi bây giờ." xong Tiểu Hắc nhảy ra khỏi cái ôm của Khinh , canh giữ ở cửa, Khinh biến mất ở trước mặt mọi người.

      Mọi người ngây ngẩn cả người, Thượng Quan Nghị Sơ và Thượng Quan Thương Vân chưa từng thấy qua võ công của Khinh , thập phần kinh ngạc.

      Thân hình vừa , Khinh xuất ở phía sau Trì Ngưng Liên hung hăng cho chưởng, Trì Ngưng Liên lảo đảo cái thiếu chút nữa ngã mặt đất, vừa ổn định thân hình Khinh biến mất sau đó lại xuất tiếp chưởng, cứ tuần hoàn như vậy, khóe miệng Trì Ngưng Liên chảy ra máu, bây giờ rốt cục cảm nhận được có thân võ công lại thể dùng là có cảm giác gì.

      Bình thường Khinh trừ bỏ người uy hiếp tới tính mạng của Nhan Nhiễm Tịch hoặc là Nhan Nhiễm Tịch phân phó tự mình động thủ, nhưng là bọn cứ vũ nhục nghi ngờ Nhan Nhiễm Tịch từng lần chạm vào điểm mấu chốt của nàng, cho nên nàng cũng muốn giáo huấn tốt bọn họ phen.

      Mà bên Bạch Ngạn Túng cũng bắt đầu lộ ra tượng thất bại.

      Thượng Quan Thương Vân và Thượng Quan Nghị Sơ mới nhìn mình hai người bạn tốt đều biến thành như vậy, trong lòng cũng rất gấp gáp, Thượng Quan Nghị Sơ là người đầu tiên nhịn được, vọt lên, chị dâu dám động, như vậy tách bọn họ ra là được, nhìn nhìn Bạch Ngạn Túng lại nhìn nhìn Trì Ngưng Liên, vẫn là giúp Túng , chỗ Trì Ngưng Liên rất khó ra tay, khinh công quỷ dị kia căn bản có cách nào đối phó, lập tức vọt qua chỗ Cổ Điệp và Bạch Ngạn Túng, dám động thủ làm bị thương Cổ Điệp, chỉ có thể ngăn cách ở giữa, nhưng biết hai người là cố ý hay là vô tình cứ đánh quyền về phía , biến thành Thượng Quan Nghị Sơ khổ nổi.

      Nhìn người trong viện đánh nhau, nghĩ đến vẫn là tìm Nhan Nhiễm Tịch tốt hơn, vừa muốn vào cửa, con hắc miêu chạy ra, Thượng Quan Thương Vân biết nó, là con mèo Khinh ôm lúc nãy, hình như kêu Tiểu Hắc.

      Nhìn trong mắt Tiểu Hắc tràn ngập cảnh cáo còn có khinh thường, Ách... xem rất ràng trong con ngươi kia là khinh thường, là có linh tính, bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

      định vòng qua, ai ngờ Tiểu Hắc lại tiếp tục ngăn cản, có chút kinh ngạc, con mèo này cũng quá có linh tính .

      Vận khởi khinh công muốn vọt vào , nhưng nhanh mèo còn nhanh hơn, bóng đen bay lại, thể lui ra phía sau, vốn tưởng rằng rời khỏi sao, nhưng chưa đứng vững, Tiểu Hắc vọt lại, thể làm nó bị thương chỉ có thể trốn, bị con hắc miêu đuổi theo, làm hoàng thượng đúng là uất ức.

      Trong viện nhất thời loạn thành đoàn, chỉ thấy bốn đại nam nhân bị hai nữ tử và con hắc miêu truy chạy loạn, lúc Nhan Nhiễm Tịch và Dạ Thương Minh ra thấy cảnh tượng như vậy.

      "Dừng tay." Thanh thản nhiên, nhưng là đối với bọn Khinh lại là thánh chỉ.

      câu rợi xuống chỉ thấy Khinh lại biến mất, sau đó xuất ở phía sau Nhan Nhiễm Tịch, Cổ Điệp vận khởi khinh công, rời nơi lung tung lúc nãy, thành đứng sau Nhan Nhiễm Tịch, Tiểu Hắc cũng ngừng lại, trong ánh nhìn chăm chú của bốn nam nhân dùng bộ dáng cao quý về phía Nhan Nhiễm Tịch.

      Bọn họ có nhìn lầm là bộ dáng cao quý, nó thân là tử thần, trừ bỏ Nhan Nhiễm Tịch, những người khác ở trong mắt nó đều là đám nhân loại bé, hơn.
      Aliren thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 46: Gặp Vô

      edit: quỳnh quỳnh
      beta:rinina

      Nhìn bộ dáng của ba người, đúng, là hai người cùng bộ dáng kia, bốn người có gì để , nhưng là càng nhiều hơn là thở phào nhõm hơi, thể hai người này rất cường hãn, nhất là cái người kia, tuy rằng bọn họ hề động thủ, nhưng là bọn cảm thấy người huấn luyện được thành như vậy rất lợi hại, nếu bọn họ biết Tiểu Hắc căn bản có vận dụng chút lực lượng, chỉ đơn giản ngăn cản bọn họ vào cửa mà thôi, biết bọn họ có cảm tưởng thế nào ?

      Lúc này Khinh và Cổ Điệp cúi thấp đầu.

      "Sao lại thế này ?" Thanh lạnh lùng của Dạ Thương Minh vang lên, ánh mắt quét về phía bốn người chật vật trong viện.

      Bốn người , bọn họ phải thế nào đây, chẳng lẽ là bị hai nữ nhân này đánh cùng lúc sao.

      Thấy bốn người kia có ý mở miệng, Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên : "Khinh , ngươi ."

      Thân mình Khinh run lên, tiến về trước thản nhiên : "Khinh sai lầm rồi, cam nguyện chịu phạt." Nàng biết với công lực của Nhan Nhiễm Tịch hẳn là nhất thanh nhị sở nghe được chuyện xảy ra bên ngoài, lần này là các nàng lỗ mãng, quên chuyện Nhan Nhiễm Tịch thường giao cho các nàng, nhưng là nay mặc kệ có lý do gì sai lầm chính là sai lầm, nàng nên ổn trọng, chẳng những có ngăn cản Cổ Điệp mà còn tự mình động thủ.

      Nhan Nhiễm Tịch thoạt nhìn thực thân thiết với các nàng, nhưng là chỉ có các nàng biết Nhan Nhiễm Tịch tàn nhẫn lãnh huyết cỡ nào, mệnh lệnh của nàng chỉ có thể tuyệt đối phục tùng, mà các nàng có lệnh của Nhan Nhiễm Tịch tự mình động thủ, chỉ bằng điểm ấy là đáng chết.

      Cổ Điệp ở phía sau cũng cúi đầu, động đậy, đợi Nhan Nhiễm Tịch trách phạt, nàng hiểu được Nhan Nhiễm Tịch huấn luyện người thể ra bên ngoài, các nàng phải tuyệt đối phục tùng mới đúng.


      "Cổ Điệp , ngươi ."

      Mặc dù Cổ Điệp có chuẩn bị nhưng là thân mình vẫn cứng lại, tiến lên : "Cổ Điệp cũng làm sai rồi, cam nguyện chịu phạt." Tuy rằng biết Nhan Nhiễm Tịch trừng phạt các nàng, nhưng nàng hối hận, nàng và Khinh giống nhau, Khinh là người xem xét đại cục, mà nàng chỉ là kẻ bảo hộ bên người Nhan Nhiễm Tịch, cho nên nếu chọn lại lần nàng vẫn động thủ, ai có thể vũ nhục Nhan Nhiễm Tịch trước mặt nàng, vì nàng (NNT) là chủ tử của nàng (CĐ).

      Nhìn hai người mới vừa rồi còn nóng nảy mà bây giờ thành như vậy, chuyển biến như thế làm bốn người khỏi nhăn mi.

      Bạch Ngạn Túng càng thêm chán ghét Nhan Nhiễm Tịch, ràng các nàng vì nàng mới đánh nhau với bọn họ, bây giờ các nàng vẫn còn bảo hộ chủ tử, nếu là các nàng trực tiếp rời , ai muốn theo nàng chứ.

      Nhan Nhiễm Tịch tức giận , nhưng phải giận Khinh và Cổ Điệp, mà là... Ánh mắt sắc bén bắn về phía Bạch Ngạn Túng, thản nhiên : "Lần này các ngươi quả là sai rồi, phải nhớ kỹ thân phận của mình, chẳng lẽ A Miêu A Cẩu gì đó các ngươi cũng đánh, chó cắn ngươi ngụm chẳng lẽ ngươi còn muốn cắn lại nó sao ?"

      Thanh thản nhiên chút hoài nghi, lại khiến sắc mặt bốn nam nhân thay đổi.

      Bạch Ngạn Túng muốn mở miệng mắng to, nhưng Dạ Thương Minh mặt chút thay đổi : "Được rồi Tịch Nhi, việc đó cứ để cho bọn họ nháo , chúng ta trước thôi."

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn nhìn mấy người rồi gật đầu: "Được."

      Đối với hành vi thê nô của Dạ Thương Minh, Bạch Ngạn Túng rất tức giận, nhìn hai người nâng bước rời khỏi, Khinh và Cổ Điệp nhìn nhìn lẫn nhau, cái gì cũng lập tức theo.

      Nhan Nhiễm Tịch dừng bước, : "Ta sao, các ngươi ở lại ."

      "Nhưng..." Cổ Điệp còn muốn cái gì.

      "Đừng quên sứ mệnh của ngươi là phục tùng tuyệt đối." Ánh mắt của Nhan Nhiễm Tịch trở nên sắc bén, có đôi khi bảo hộ, lại càng dễ tạo thành tổn thất và thương vong, nàng xuất thân là bộ đội đặc chủng, điểm này nàng so với bất luận kẻ nào đều hiểu được , cho nên thủ hạ của nàng đầu tiên phải có giác ngộ phải là phục tùng tuyệt đối.

      "Dạ." Cổ Điệp lập tức làm tư thế nghiệm, bọn họ đều do Nhan Nhiễm Tịch tự tay huấn luyện ra, cho nên mỗi lần Nhan Nhiễm Tịch ở dạng này bọn họ tự giác bảo trì tư thế nghiêm.

      Nhìn theo bóng Nhan Nhiễm Tịch rời , thân mình Cổ Điệp trùng xuống, quét mắt kinh ngạc nhìn về bốn nam nhân cái, theo phía sau Khinh trở về Tịch Uyển.

      Bốn nam nhân nhìn Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch rời , lại nhìn Cổ Điệp và Khinh trở về Tịch Uyển, kinh ngạc và nghi hoặc trong mắt càng thêm ràng, đến tột cùng Nhan Nhiễm Tịch là loại người nào ? Đây là chuyện bọn muốn biết nhất, bọn họ tuyệt đối nghe đồn để nhận xét về Nhan Nhiễm Tịch, gì, lần lượt khỏi, bọn họ cũng là có rất nhiều chuyện phải làm .

      sau Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh, hai người bỏ mấy 'Cái đuôi' phía sau, đường đến ngoại thành, sau đó ngồi xe ngựa sớm đợi bọn họ ở ngoài thành.

      Trong xe ngựa, Dạ Thương Minh ôm Nhan Nhiễm Tịch: " Băng Tán và Diễm Lạc bên ngoài là hộ vệ bên người của ta, vài ngày trước bọn họ làm chút chuyện nên ngươi chưa thấy qua."

      Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, đối với giải thích của Dạ Thương Minh, Nhan Nhiễm Tịch rất vừa lòng , thản nhiên mở miệng: "Vô."

      Tiếng vừa dứt, bóng dáng hư vô xuất ở trong xe ngựa, hai người bên ngoài giống như cảm giác được, chỉ nghe Dạ Thương Minh giống như sớm biết : " sao."

      Băng Tán và Diễm Lạc nhìn nhau, yên lòng, trong lòng bọn cũng rung chuyển, bởi vì bọn họ cảm giác được người xuất bên trong có võ công rất cao, nhưng biết so với bọn họ tưởng thế nào ?

      "Đây là ám vệ của ta." Giải thích đơn giản, cũng cho Dạ Thướng Minh biết đây là người bên cạnh nàng, địa vị của Vô rất cao, thân phận trong Ám vực là đại diện cho nàng, quyền lực như vậy đơn giản do Nhan Nhiễm Tịch tuyệt đối tín nhiệm , nếu có Dạ Thương Minh, vậy Vô là người duy nhất mà Nhan Nhiễm Tịch hoài nghi , những người khác ít nhiều đều có điều giữ lại.

      Ánh mắt Dạ Thương Minh mang theo địch ý, lạnh lùng : "Nam nhân ?" Ghen tuông trong giọng rất ràng.

      "Ừ, Vô chưa từng vượt qua giới hạn." Ngữ khí thản nhiên, giải thích như vậy với Nhan Nhiễm Tịch là rất tốt rồi, dù sao Nhan Nhiễm Tịch có thói quen giải thích.

      Tuy rằng trong lòng Dạ Thương Minh rất khó chịu, nhưng nghĩ quản chặt Nhan Nhiễm Tịch, hung hăng trừng mắt nhìn Vô chút, sau đó ai oán nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhan Nhiễm Tịch chịu nổi ánh mắt Dạ Thương Minh, ho hai tiếng: "Vô."

      theo bên người Nhan Nhiễm Tịch nhiều năm, giống như hình với bóng cho nên mỗi động tác của Nhan Nhiễm Tịch đều hiểu , nháy mắt biến mất ở trước trước mắt của hai người.

      "Vô, rất có chừng mực." Lại là câu giải thích.

      Dạ Thương Minh gật gật đầu: "Ừ, ta biết ngươi cũng có chừng mực, khinh công kia giống với Khinh đúng ." Ngoài miệng muốn chuyển đề tài, nhưng trong lòng cũng dựng lên phòng tuyến thép với Vô, mặc kệ thế nào cũng là nam nhân mỗi ngày theo Nhan Nhiễm Tịch, cần phải thận trọng .

      "Đó phải khinh công, là loại gọi thuấn di nhẫn thuật." Nhan Nhiễm Tịch giấu diếm Dạ Thương Minh, nhẫn thuật phải ai cũng có thể luyện, cần thể chất phù hợp.

      Nàng nhận người vô dụng.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 47: Uyên ương địa ngục

      edit: quỳnh quỳnh
      beta: rinnina

      "Thuấn di ? Nhẫn thuật ?" Từ này chưa từng nghe qua.

      "Ừ." có giải thích, giải thích rất phiền toái.

      Dạ Thương Minh cũng hỏi lại, thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng cũng làm gì được , nhưng là trong lòng vẫn rất bội phục Nhan Nhiễm Tịch.

      hai ngày đường, ngày đầu tiên là ngồi xe ngựa, qua ngày hôm sau, nhìn ngọn núi trước mắt, Nhan Nhiễm Tịch biết bọn họ phải bộ, địa thế như vậy, chỉ sợ người có võ công căn bản vào được, cho dù có võ công cũng khá khó .

      theo Dạ Thương Minh dùng con đường bí vào minh điện , sau lưng là Băng Tán và Diễm Lạ, trong mắt hai người lúc này lộ ra rung động, nơi này bọn họ rất quen thuộc, ngay cả mọi người trong Minh điện cũng phải cẩn thận, nhưng thấy vương phi bình tĩnh sau chủ nhân của bọn họ, bọn họ có cách nào tiếp nhận được, ban đầu bọn họ vì tiếng xấu lan xa của Nhan Nhiễm Tịch xứng với chủ tử mà thầm oán, nhưng bây giờ xem ra Nhan Nhiễm Tịch là người phẫn trư ăn hổ, khinh công như vậy tuyệt đối sánh bằng chủ tử, tại đây nguy hiểm như sân vắng cũng bình thản như , lúc mới bắt đầu bọn họ cung kính, sau đó biến thành sùng bái, lúc này trong lòng bội phục.

      Nhưng bọn biết là, dù như vậy Nhan Nhiễm Tịch cũng dùng bao nhiêu công lực, dù sao nàng là ngây người trong rừng rậm nhiệt đới ba năm, cho dù là cái gì nàng cũng có thể còn sống ra.

      biết qua bao lâu, Nhan Nhiễm Tịch cảm giác rất lâu rất lâu, nơi này cực kỳ bí , cho dù là có bỏ công sức tìm cũng tìm thấy nơi này, nhìn ra được bên ngoài còn bày bát quái trận, Nhan Nhiễm Tịch có thể giải thích được, bởi vì bên ngoài Ám vực của nàng cũng có bố trí kết giới , tổng bộ là nơi vô cùng quan trọng, tuyệt đối thể có sơ xuất gì.

      vào trong, cho dù Nhan Nhiễm Tịch quen nhìn thấy nhiều công trình kiến trúc cũng khỏi rung động, nếu kiến trúc chủ yếu của Ám vực là cổ điển phương tây, nơi này là khí thế rất lớn, ngay cả hoàng cung cũng thể so sánh, còn so với bên ngoài nơi này là thế ngoại đào nguyên, đương nhiên cũng là nơi tàn khốc, dù sao nơi này là tổng bộ, nơi huấn luyện tất nhiên thể thiếu, nhưng là nhìn chung nơi này có thể khẩu vị của Dạ Thương Minh rất giống nàng.

      "Sao hả ?" Dạ Thương Minh hỏi người bên cạnh, tuy rằng mặt lãnh tĩnh, nhưng khó để nhìn thấy ý cười trong mắt, đây xem như đặc quyền của Nhan Nhiễm Tịch.

      Cho dù có xuất cũng thể khiến cho người ở đây chú ý, tuy rằng bọn họ đến nơi mà người ở đó cung kính hành lễ, mọi người vẫn vội vàng làm chuyện của mình, giống như chuyện đó còn quan trọng hơn bọn họ, giống Ám vực của nàng mọi người đều tuân thủ chức trách nghiêm ngặt.

      Trở lại phòng của Dạ Thương Minh , nghĩ có thể huấn luyện mọi người thành như vậy có thể thấy được Dạ Thương Minh phải lợi hại bình thường, cho dù thân thể mang theo chất độc, nghĩ đến đây , Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh hỏi: "Ngươi có hiểu biết thế nào với độc người mình ?"

      Nghe thấy Nhan Nhiễm Tịch , Dạ Thương Minh chút thương tâm hay cảm xúc khác, nhìn Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Tịch Nhi, nếu thời gian của ta nhiều lắm , nàng làm sao ?"

      " có cách nào chữa khỏi sao ?" Thực bình tĩnh hỏi.

      "Nếu như có ?" Dạ Thương Minh nhìn Nhan Nhiễm Tịch chăm chú, muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào mặt Nhan Nhiễm Tịch.

      Chỉ nghe trong thanh Nhan Nhiễm Tịch tia phập phồng , vẫn giống với bình thường, nhưng cảm thấy rất êm tai, trong thanh thản nhiên lộ ra vô hạn chân : "Ngươi bất kể thiên thượng hoàng tuyền, ngươi ở, ta ở, ta cũng lên trời xuống đất , ngươi ta vạn kiếp bất phục , cho nên lúc ngươi rời cũng là lúc ta cũng rời ."

      Trong lòng Dạ Thương Minh vô cùng kích động, như vậy cần là Dạ Thương Minh, ngay cả Băng Tán và Diễm Lạc cũng cảm động đến biết làm sao, chủ tử bọn họ luoôn làm cho người ta đau lòng, bao nhiêu năm tìm được đường sống trong chỗ chết, vì mê hoặc mọi người hàng tháng đều trải qua đau đớn sống bằng chết, Dạ Thương Minh giống như chết lặng rên tiếng, giống như còn cảm giác, chủ tử như vậy khiến bọn họ đau lòng, bọn họ chưa từng thấy Dạ Thương Minh cười, nhưng Nhan Nhiễm Tịch cũng đánh vỡ , có sinh mệnh.

      Dạ Thương Minh gắt gao ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch, chịu buông tay, cũng muốn buông tay, toàn bộ thiên hạ chỉ cần muốn, đều có, nhưng với có cũng được mà có cũng sao , nay rốt cục tìm được cái mà nghĩ buông tay - thê tử của ‘Nhan Nhiễm Tịch’.

      Nỉ non bên tai nàng: "Có nàng , tốt."

      "Như vậy độc của ngươi." Nhan Nhiễm Tịch hỏi , nàng dám thiên hạ có độc nàng giải được, nhưng đại đa số cũng làm khó được nàng.

      "Uyên ương địa ngục." Dạ Thương Minh sao cả .

      "Cái này đúng là độc." Thanh Nhan Nhiễm Tịch trở nên lạnh hơn.

      Cái gọi là ‘Uyên ương địa ngục’ là loại độc vật chuyên dùng để khống chế, mặc kệ là cái gì khống chế, chỉ cần vật khống chế bị hủy, như vậy con của độc gặp biến thành tử độc, hoàn toàn hủy diệt người trúng, ‘Uyên ương địa ngục’ vô cùng là khó giải, trừ phi người hạ độc tự động giao ra vật khống chế, nếu , cho dù là tạm thời khống chế nữa, mỗi tháng người trúng độc có lúc sống bằng chết.

      Cảm nhận được sát ý của Nhan Nhiễm Tịch, thân mình Băng Tán và Diễm Lạc bên cạnh khỏi rùng mình, hơi thở nguy hiểm khiến khí xung quanh trở nên loãng hơn, Băng Tán và Diễm Lạc nhìn nhau, trong mắt để lộ kiêng kị, quả nhiên có thể ở cùng chỗ với chủ tử phải rất biến thái.

      Đến lúc Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch thu lại sát khí, khí mới khôi phục như lúc ban đầu: "Ta ngại, lúc trước mẫu thân cũng rất có tâm kế, tìm thế thân, cho nên lúc ấy ta căn bản có trúng độc, trúng độc lúc mang thai là đứa khác, độc đó khác với Uyên ương địa ngục, lúc ấy ta còn có năng lực bảo hộ chính mình, cho nên vì bảo trụ tánh mạng ta mới ăn nó.

      Nàng biết , Uyên ương địa ngục nếu cùng nhau ăn sinh mệnh nguy hiểm, nhưng nếu tách ra có chứng bệnh như nhau, nhiều nhất là lúc cuối cùng sắp xếp nguy hiểm chút, đau chút thôi."

      Dạ Thương Minh rất nhàng, nhưng dường như biết Nhan Nhiễm Tịch là quái y Phiêu Miểu, cái gì gọi là nguy hiểm chút, làm tốt võ công mất hết, thân thể tê liệt, cái gì gọi là đau chút, đó là sống bằng chết, đau triệt nội tâm được .

      Trong mắt mang theo đau thương, hỏi: "Xem bộ dáng Bạch Ngạn Túng hình như là biết, ngươi tin sao ?"

      "Bọn họ cũng biết , biết chuyện này chỉ có hai người Băng Tán và Diễm Lạc mà thôi, phải tín nhiệm, nhất là chuyện này rất nguy hiểm, người sau màn còn biết là ai cho nên càng ít người biết càng tốt, nếu có biểu giả dối gì đó hoặc là nhiều người biết có cơ hội lộ ra dấu vết, nếu vậy cũng chỉ có thể làm cho bọn họ lo lắng ." Dạ Thương Minh giải thích .

      Nhan Nhiễm Tịch cũng hiểu ra, trêu ghẹo: " ra lừa người trong thiên hạ phải ta mà là ngươi."

      Chương 48: Cổ Điệp bị phạt

      edit: quỳnh quỳnh
      beta:rinnina

      Dạ Thương Minh sủng nịch nhìn Nhan Nhiễm Tịch: "Nàng lừa cũng ít, ai có thể nghĩ đến người bị thế nhân khinh thường cư nhiên là người khiến bọn họ vừa nghe tên sợ mất mạng là Ám vực ám đế chứ."

      Nhan Nhiễm Tịch cười .

      Bên cạnh Băng Tán và Diễm Lạc quả còn bình tĩnh được nữa, chỉ nghe thấy Diễm Lạc kinh ngạc hô: "Ám đế."

      Hai người theo người Dạ Thương Minh mặc kệ gặp chuyện gì đều vĩnh viễn giữ bộ dạng bình tĩnh tĩnh, nay có bộ dáng như vậy xem ra Nhan Nhiễm Tịch là Ám đế khiến bọn họ kinh ngạc đến khó tin.

      "Sao nào ? giống ?" Nhan Nhiễm Tịch cười hỏi, quả nhiên nàng vẫn thích xem bộ dáng biến sắc của người khác.

      " giống, , giống." Hai người trăm miệng lời , bộ dáng lấy lòng Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhìn ý cười trong mắt Nhan Nhiễm Tịch, Dạ Thương Minh quyết định cho Băng Tán và Diễm Lạc điểm cộng, nếu để Băng Tán và Diễm Lạc biết Dạ Thương Minh vẫn tân tân khổ khổ liều mạng vẫn khiến Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười. Nhan Nhiễm Tịch biết thế trong lòng nghĩ sao ?

      "Nơi này rất sai." Nhan Nhiễm Tịch cười , nàng vừa lòng với nơi này: "Sớm biết ta cũng bố trí Ám vực thành như vậy, kết quả lại bố trí theo phong cách phương tây, thất sách."

      Tuy rằng biết ‘phong cách phương tây’ là cái gì ? Cũng biết Ám vực ra sao, nhưng Dạ Thương Minh biết trình độ thưởng thức Nhan Nhiễm Tịch rất cao: "Của ta cũng là của nàng, nàng thích chúng ta ở lại đây hai ngày."

      Nhan Nhiễm Tịch nghĩ nghĩ, tuy rằng Minh vương phủ còn có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng có Khinh và Cổ Điệp hẳn là chuyện có gì, cho nên nàng gật đầu đáp ứng.

      Bên này Nhan Nhiễm Tịch vừa ly khai , Khinh lập tức nhận được tin Ám vực truyền tới, thư chỉ có bảy chữ: "Thần làm , Ám vực chịu ."

      Khinh nhận được mật tín gắt gao nhíu mày, đây là đại , có thể khiến ngàn người khom lưng vạn người chết, bây giờ nó xuất thế, giang hồ còn mời Ám vực, trong đó tránh khỏi mưu, tiểu thư ở đây, nàng phải đích thân xem xét, nhưng mà...

      Cổ Điệp biết kiện lần này rất nghiêm trọng, : "Khinh cần phải xen vào, ta sao, chuyện của Ám vực quan trọng hơn, ngươi xử lý trước, chờ tiểu thư về, ta với tiểu thư, đến lúc đó để tiểu thư định đoạt."

      Khinh gật gật đầu , trước khi hết sức ngàn dặn vạn dặn, nhất định thể lỗ mãng, mọi lấy tiểu thư làm đầu, trăm ngàn được chọc phiền toái cho tiểu thư.

      Cổ Điệp vui vẻ đáp ứng.

      Nhưng chuyện, tình xuất lại là chuyện khác, bởi vì Cổ Điệp căn bản thể khống chế.

      Khinh lưu lại Tiểu Hắc và Cổ Điệp.

      Cổ Điệp là người ngồi yên được, nhưng vì Khinh , nàng ngoan ngoãn ở tại Tịch Uyển , ngờ lần ngoan ngoãn duy nhất của nàng lại là tai nạn.

      Ngày hôm sau khi Khinh rời khỏi, Thừa tướng mang theo nữ nhi Trình Vũ Tĩnh đến, định vừa vào cửa là gặp được Nhan Nhiễm Tịch, ban đầu lấy thị vệ của Minh vương phủ tả tướng tuyệt đối vào được, lúc lão quản gia muốn sai người đưa tả tướng ra ngoài Thái Hậu lại đến, bây giờ là thời gian lâm triều, Thượng Quan Thương Vân tự nhiên biết Thái Hậu đến Minh vương phủ vào lúc này, mà tả tướng lấy lý do tiểu nữ bị thương vào triều.

      Thái Hậu dẫn mọi người đường vào Tịch Uyển.

      "Minh vương phi đâu ?" Thái Hậu thấy Tịch Uyển chỉ có tỳ nữ là Cổ Điệp, uy nghiêm hỏi.

      Lão quản gia với nháy mắt Cổ Điệp, biết thực lực của Cổ Điệp có bao nhiêu người đánh lại, nhưng đây là Thái Hậu, mặt thế nào cũng phải có chút ít kiêng kị.

      Cổ Điệp kiêu ngạo siểm nịnh : "Hồi Thái Hậu, Vương gia ta mang theo vương phi chơi, vài ngày mới nữa mới về."

      Minh vương phủ cũng có mật thám của Thái Hậu, Thái Hậu tất nhiên biết Dạ Thương Minh ra ngoài, bằng cũng lại náo loạn, nhưng bà ta ngờ Dạ Thương Minh còn mang theo Nhan Nhiễm Tịch cùng , trong lòng tức giận từ lúc còn trong thọ yến thể phát tiết, bây giờ Nhan Nhiễm Tịch lại ở đây, vậy chẳng khác nào chạy chuyến công, nhìn vẻ mặt vô vị của Cổ Điệp, nếu Nhan Nhiễm Tịch ở đây, vậy trước hết trừng trị tiểu nha đầu này của Nhan Nhiễm Tịch.

      Ý tưởng của Thái Hậu và tả tướng mưu mà hợp, tả tướng nhìn Nhan Nhiễm Tịch ở đây, nghĩ chính đến nữ nhi của mình, quát mắng Cổ Điệp: "Làm càn , thấy Thái Hậu giá lâm cư nhiên quỳ, phải bị tội gì."

      Cổ Điệp bị tiếng rống làm cho sững sờ, nhưng là vừa nghe thấy muốn nàng quỳ xuống nàng làm, đời này của nàng chỉ quỳ với Nhan Nhiễm Tịch, những người ở nơi này lại bắt nàng quỳ hay sao, chỉ là đám nhân loại nho , biết trời cao đất rộng.

      Vừa định phát tác, nhưng nhìn thấy ánh mắt của lão quản gia, lại nghĩ tới lúc Khinh qua, ức chế xúc động của mình lại, nàng gì, nhưng là vẻ mặt khinh thường kia lại kích thích tới Thái Hậu.

      Ngực phập phồng, nổi giận đùng đùng, chỉ vào Cổ Điệp quát: "Tốt lắm, hổ là tỳ nữ của Nhan Nhiễm Tịch, quả nhiên cuồng vọng giống nàng, kia thần sắc có gì nhưng ra là xem thường Thái Hậu ta đây, hừ, nàng là vương phi của Minh vương, ngươi chỉ là tỳ nữ nho , định làm phản sao.?"

      "Người tới, bắt cho ta."

      Thị vệ nhất thời cùng lên, Cổ Điệp nheo mắt, những người đó hàng ngày nàng còn để vào mắt, vừa muốn động thủ, tay áo bị người kéo lạ , thanh khuyên bảo của lão quản gia vang lên: "Cổ Điệp nương, dù sao đây cũng là Thái Hậu, nếu động thủ ở đây chỉ sợ có phiền toái, ngươi rời trước , nơi này giao cho ta, chờ chủ tử trở về ngươi hãy quay lại."

      Nghe xong lão quản gia xong, nắm tay chặt của Cổ Điệp cuối cùng buông lỏng ra, nhưng nàng rời , nàng biết đứng ở trước mặt nàng là Thái Hậu, nếu nàng đào tẩu tội danh của nàng thành lập, cho dù nữa, vẫn lưu lại phiền toái cho tiểu thư sau này, nhưng muốn nàng quỳ xuống cũng có khả năng, trong người của nàng là huyết thống cao quý cho phép nàng quỳ trước nhân loại nho , thân ngông nghênh đứng ở nơi đó.

      Trong lòng lại nghĩ, cùng lắm giết tất cả người ở nơi này, sau đó biến thành con bướm theo tiểu thư giống như Tiểu Hắc và Tiểu Kim vậy.

      Thị vệ tiến lên cầm lấy tay Cổ Điệp, nếu là bình thường Cổ Điệp nhất định cắt móng vuốt của bọn họ xuống, trừ bỏ người thân cận của nàng có thể chạm vào nàng, suy nghĩ chút rồi nhớ kỹ gương mặt của bọn họ, có từ ngữ là tính sổ sau.

      Thái Hậu thực thỏa mãn nhìn Cổ Điệp bị chế trụ , tỳ nữ nho cũng dám chuyện với nàng như vậy, quả thực là muốn chết: "Hừ, chủ tử ngươi dạy ngươi cái gì là quy củ sao, như vậy hôm nay ai gia tự mình dạy cho ngươi." Trong mắt xẹt qua tia lệ: "Người tới, áp nàng ta xuống, đánh trăm đại bản, nếu miệng của nàng câu chịu thua tiếp tục cho ta, đánh tới chịu thua mới thôi."

      Cổ Điệp nghe thấy lời của Thái Hậu, trong mắt ra sát ý, nhưng là nghĩ đến trước khi Khinh nàng phải che giấu, thành thành nằm úp sấp xuống, thù này nàng báo, tuyệt thể liên lụy đến tiểu thư của nàng.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 49: Tứ phương tề tựu

      edit: quỳnh quỳnh
      beta:rinnina

      Lão quản gia nhìn bản tử lần lại lần dừng người Cổ Điệp, nhíu mày, muốn lui ra ngoài, lại bị tả tướng phát : "Quản gia muốn đâu vậy ?"

      Trong lòng lão quản gia thầm mắng, sắc mặt trở nên trầm: "Thái Hậu mặc kệ thế nào Cổ Điệp cũng là nương yếu đuối, trăm đại bản có điểm quá nặng, hơn nữa nơi này là Minh vương phủ, có chuyện gì cũng là phải đợi Vương gia vương phi về xử lý, ngài làm như vậy có phải có chút bao biện làm thay hay ." Thanh kiêu ngạo siểm nịnh, làm Thái Hậu hơi nhíu mi, suy nghĩ chút tình cảnh lúc Dạ Thương Minh trở về, trong lòng có ý lui bước.

      Tả tướng nhìn thấy Thái Hậu do dự, lập tức : "Thái Hậu, chẳng qua chỉ là quản giáo nha đầu hiểu chuyện, chẳng lẽ cả quyền lợi này ngài cũng có sao ?"

      Tả tướng khiến Thái Hậu hoàn toàn kiên định, nha đầu mà thôi, điểm ấy quyền lợi nàng vẫn phải có.

      "Hừ, quản gia chỉ cần ở trong này nhìn là được rồi, tình của ai gia còn đến phiên quản gia nhúng tay." Ngữ khí Thái Hậu cường ngạnh làm lão quản gia tức giận.

      thầm làm cái thủ thế với ám vệ vương phủ, ánh mắt lại chuyển qua khuôn mặt nhắn quật cường kia, lộ ra vẻ đành lòng.

      Ai cũng chú ý tới Tiểu Hắc đứng phía sau Cổ Điệp biến mất thấy.

      "Tám mươi mốt , tám mươi hai , tám mươi ba , tám mươi bốn..." Thị vệ bên cạnh lần lượt đếm.

      "Dừng tay." Trì Ngưng Liên vừa tiến đến thấy khuôn mặt của Cổ Điệp tái tái nhợt, cắn chặt môi đến chảy máu, phía sau lại huyết nhục mơ hồ, hô lớn thành tiếng.

      Hôm nay vốn định đến Minh vương phủ, nhưng còn chờ theo tự mình , Ám vệ Minh vương phủ vội vàng chạy tới, lần tình xảy ra cho nghe, có giống với Bạch Ngạn Túng đối địch với Nhan Nhiễm Tịch, mà với Khinh và Cổ Điệp vẫn rất khâm phục, biết Cổ Điệp có võ công, nên cũng hiểu được vì sao Cổ Điệp rời hoặc động thủ, đơn giản nàng muốn cho Nhan Nhiễm Tịch thêm phiền toái gì, là Khinh đâu ? Nhưng bây giờ có thời gian suy nghĩ lung tung, để cho ám vệ hoàng cung tìm Thượng Quan Thương Vân, còn mình dùng khinh công chạy tới.

      Trì Ngưng Liên lên tiếng khiến mọi người ngừng lại, hai tay Cổ Điệp nắm chặt, vẫn nhẫn, nếu phải ba chữ 'Nhan Nhiễm Tịch' luôn luôn lặp lặp lại trong đầu của nàng, phỏng chừng lúc này toàn bộ Minh vương phủ máu chảy thành sông .

      Thái Hậu thấy Trì Ngưng Liên tới nhíu mày, ba chữ Trì Ngưng Liên phải , đây là trong tứ đại công tử - Liên công tử , đắc tội phải là lựa chọn sáng suốt.

      Thái Hậu nhìn Trì Ngưng Liên hỏi: "Sao Liên công tử lại rảnh tới nơi này ?"

      "Mạng người quan trong, cho dù là có rảnh ta cũng phải đến." Khiêm Khiêm công tử, lại xuất khẩu sắc bén.

      "Ha ha, Liên công tử cái gì, chẳng qua ai gia chỉ giáo huấn nha hoàn hiểu chuyện mà thôi." Thái Hậu cười .

      "Giáo huấn này quá nghiêm trọng rồi." Trì Ngưng Liên cười lạnh.

      "Liên công tử luôn luôn mặc kệ đời, hôm nay làm sao vậy, chẳng lẽ Liên công tử biết là mình quản quá rộng sao ?" Thái Hậu châm chọc .

      Trì Ngưng Liên lạnh lùng nhìn Thái Hậu: "Quá rộng? Quản rộng là ai đây, nơi này dù sao cũng là Minh vương phủ, Thái Hậu nên làm vậy."

      Thái Hậu hờn giận nhìn Trì Ngưng Liên, tuy trong tứ đại công tử - Liên công tử, nhưng uy quyền hoàng gia cũng thể xâm phạm, hai người giằng co, lúc này Cổ Điệp đứng dậy, trong mắt để lộ khôn cùng sát ý , nếu phải trong suy nghĩ của nàng lặp lặp lại ba chữ 'Nhan Nhiễm Tịch', Minh vương phủ chỉ sợ máu chảy thành sông .

      Trì Ngưng Liên nhìn người chật vật trong gió lại vẫn khó nén cao quý và cuồng ngạo khắc sâu trong xương tủy, trong mắt lên tia kinh ngạc, theo lý thuyết người bị người khác đánh trăm bản như vậy, nữ nhân có khả năng đứng lên được, cho dù là nam nhân cũng mất nửa cái mạng, điều này làm cho càng muốn biết Nhan Nhiễm Tịch đến tột cùng là loại người nào ? thủ hạ đều như thế, vậy chủ tử sao lại là người nhu nhược được ?

      Bên này giằng co, triều đình bên kia, Thượng Quan Thương Vân lâm triều thu được tin tức của ám vệ Minh vương phủ, vừa nghe hỏi thêm cái gì, lập tức xông ra ngoài, vội vàng lại mang theo tôn quý, ra chút hoảng hốt, khiến người ta cảm thấy tình nghiêm trọng.

      Thượng Quan Nghị Sơ cũng theo rất nhanh, tuy rằng biết phát sinh chuyện gì, nhưng Ám vệ Minh vương phủ vẫn biết.

      Bọn họ minh mục trương đảm rời như vậy, chúng đại thần và thị vệ cũng theo sát sau đó, chuyện gì có thể khiến Hoàng Thượng lâm triều, đây cũng làm bọn họ rất ngạc nhiên.

      So với những người muốn xem kịch vui, sau lưng Thượng Quan Thương Vân ra tầng mồ hôi lạnh, vốn tưởng rằng, Nhan Nhiễm Tịch ở thọ yến có biểu rất cường hãn hẳn là ai dám trêu chọc nàng, nhưng vạn vạn ngờ lại có người nghĩ đến Cổ Điệp, tuy rằng đó là thủ hạ của Nhan Nhiễm Tịch nhưng trong người lại khắc sâu tôn quý và cuồng ngạo, ngay cả người của hoàng thất cũng thể so sánh, nghĩ tới buổi sáng quỷ dị kia, còn có con hắc miêu quỷ dị nữa, còn nghĩ đến Nhan Nhiễm Tịch, Thượng Quan Thương Vân cảm thấy hẳn là nên chuẩn bị trước cho mình cái quan tài, nếu như lần này bị Nhan Nhiễm Tịch biết, chắc chắn Nam Lân Quốc đại loạn.

      chỗ trong núi hoang, Tiểu Hắc gọi Quỷ Sát tứ phương, mệnh lệnh chỉ có : tìm Nhan Nhiễm Tịch , nàng biết: 'Cổ Điệp gặp nạn, tốc về.'

      Nhìn Quỷ Sát tứ phương rời , trong mắt Tiểu Hắc lên sát ý, nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ ngôn, tuy rằng quỷ thể giết người, nhưng là tử thần, đời này ai có thể khống chế nó, nếu dám đụng vào Nhan Nhiễm Tịch, vậy hãy nhận khôn cùng lửa giận của tử thần .

      Lúc này Nhan Nhiễm Tịch chuẩn bị cùng Dạ Thương Minh thăm căn cứ huấn luyện của Minh điện, thuận tiện dạo chút, nhưng là vừa vài bước, Nhan Nhiễm Tịch đột nhiên ngừng lại , Băng Tán và Diễm Lạc có chút khó hiểu, nhưng Dạ Thương Minh lại có thể cảm thấy trước mắt mình có từng trận phong thổi qua, sau đó thấy tươi cười mặt Nhan Nhiễm Tịch biến mất thấy, thay vào đó là khôn cùng lửa giận và sát khí quanh thân.

      Quay đầu với lạnh lùng Dạ Thương Minh: "Lập tức về Minh vương phủ." Sau đó thuấn di biến mất trước mặt mọi người.

      Nhìn Nhan Nhiễm Tịch biến thành dạng này, Dạ Thương Minh cũng biết nhất định là phát sinh tình gì rồi, vận dụng khinh công, cảm nhận khí dao động xung quanh, lập tức theo.

      Băng Tán và Diễm Lạc ở phía sau nhìn nhau, nếu trước đây bọn họ cảm thấy Nhan Nhiễm Tịch giống như Ám vực ám đế, bây giờ bọn họ thu hồi ý tưởng kia, sát khí vừa rồi ràng có thể so sánh với chủ tử của bọn họ, do dự đuổi theo, tuy rằng võ công của bọn họ rất cao, nhưng trước Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch biến mất trước mắt cũng đáng giá nhắc tới , vận nội lực, chung quy bị bỏ lại, thở dài hơi, nhìn thấy trong mắt của nhau là bất đắc dĩ và cười khổ, theo chủ tử lợi hại như thế đôi khi cũng rất buồn rầu .

      Chương 50: Chỉ là trùng hợp thôi mà

      Edit: quỳnh quỳnh
      Beta: Rinnina

      Lúc Thượng Quan Thương Vân mang theo mọi người chạy tới, thấy Trì Ngưng Liên giằng co với Thái Hậu, tả tướng, bên Cổ Điệp đứng độc lập trong gió, thân ngông nghênh, sát ý trong mắt rất là ràng, nhưng giống bị ức chế lại, xung quanh có vô số con bướm bay quanh, giống như tên Cổ Điệp của nàng vậy, quả nhiên rất có duyên với bươm bướm.

      Thấy Thượng Quan Thương Vân mọi người lập tức quỳ xuống hành lễ, duy Cổ Điệp vẫn đứng có vẻ chói mắt.

      "Lớn mật, nhìn thấy Hoàng Thượng còn quỳ." tổng quản thái giám bên người Thượng Quan Thương Vân quát mắng.

      "Câm miệng, trẫm còn chưa gì, sao ngươi dám làm càn." Thượng Quan Thương Vân lập tức quát, chê cười, ngay cả nàng cũng dám đánh sao có thể quỳ với .

      Trong mắt Cổ Điệp lên chút châm chọc, quỳ, hừ, nàng đường đường là tiên thú cư nhiên dám để nàng quỳ xuống, nghĩ đến Nhan Nhiễm Tịch, nàng buông nắm đấm ra, nàng nhẫn đến nhường này, mắng cũng mắng, đánh cũng đánh rồi, cái gì thể tiếp tục ở trong này, cố nén đau đớn, mặc kệ thế nào trăm bản cũng nhàng gì , bọn họ xuống tay rất ngoan độc.

      Trong mắt Cổ Điệp mang theo châm chọc, nhìn mọi người, sau đó với Thượng Quan Thương Vân, còn xúc động của ngày xưa, thay vào đó là lạnh nhạt như Nhan Nhiễm Tịch: "Hôm nay kẻ nào sỉ nhục bổn tọa tất đòi lại, nhưng phải bây giờ, dù sao tiểu thư nhà ta rất sợ phiền toái." xong rốt cục duy trì được, thân thể lảo đảo chút, nhưng chung quanh vọt tới vô số bươm bướm, hương khí từng trận , đỡ Cổ Điệp đứng lên, giống như vô số bươm bướm làm thành ghế tựa vậy, xung quanh, bầu trời cũng là vạn điệp phi vũ, cảnh tượng bọn họ chưa từng gặp qua, nhưng nhìn những con bướm này, giống như mang theo địch ý.

      Thượng Quan Thương Vân lắc đầu, sao có thể có ý nghĩ như vậy, nhìn cảnh đẹp như những người khác mà lo lắng hỏi: "Cổ Điệp, có muốn tuyên thái y."

      Cổ Điệp lạnh lùng người nhìn trước mắt, gì nữa, bây giờ nàng cũng có sức để cái gì.

      "Hoàng Thượng, nàng chỉ là tiểu nha đầu thôi." Thái Hậu 'Hảo tâm' nhắc nhở.

      Ánh mắt Thượng Quan Thương Vân bắn về phía Thái Hậu, ánh mắt quét qua tả tướng đứng sau, lạnh lùng : " phải tả tướng muốn bồi nữ nhi sao, sao lại bồi đến Minh vương phủ rồi ?" giận mà uy, hổ là nhất quốc chi quân.

      Tả tướng nghĩ bây giờ cũng phải triều, với tức giận người trước mắt, nghĩ tới việc có Thái Hậu làm chỗ dựa, lá gan cũng lớn hơn, nhưng vẫn nhanh chậm như trước trả lời: "Hồi Hoàng Thượng, mặc kệ như thế nào tiểu nữ cũng là người của Minh vương phủ, cho nên hạ quan đưa tiểu nữ trở lại, nhưng là trùng hợp thấy tỳ nữ này hiểu chuyện này, nơi này Nam Lân Quốc ta, sao có thể để tiện tỳ của Tây Tần Quốc kiêu ngạo, cho nên hạ quan và Thái Hậu mới ra tay giáo huấn ."

      đến đường hoàng , nhưng mà...

      "Người ta hay trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền, nay xem ra đừng là thuyền chỉ sợ ngay cả căn nhà gỗ cũng khó vào được." Theo thanh rơi xuống, Nhan Nhiễm Tịch rúc vào trong lòng Dạ Thương Minh, xuất trước mắt mọi người.

      Kia là cười như trước, nhưng là hàn ý bên trong cũng che giấu.

      Thấy Dạ Thương Minh, mọi người ôm ấp tâm tư ban đầu, đều rất ăn ý biến thành e ngại, mọi người dám phát ra tiếng, tất cả đều cúi đầu.

      Uy nghiêm vừa nãy của Thái Hậu cũng mất, ánh mắt kia có chút né tránh, lui bước.

      "Tiểu thư." Cổ Điệp suy yếu hô tiếng, mang theo tươi cười, cuối cùng nàng có tạo mầm tai vạ cho tiểu thư.

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn dáng vẻ chật vật của Cổ Điệp , thản nhiên :“Theo bản vương phi, người như vậy căn bản xứng làm tả tướng, an an phận phận tốt sao, lại cứ dây phải người nên dây chứ, chung quy cũng vào đường cùng."

      "Ngươi có ý tứ gì ?" Tả tướng cảm nhận được sát ý của Nhan Nhiễm Tịch.

      "Chọc người của bổn vương phi, có kết cục gì chẳng lẽ tả tướng ràng sao? Bổn vương phi ở thọ yến rồi, xem ra tả tướng vẫn lắm, có muốn bổn vương phi làm mẫu lần nữa hay ?"

      Nghe thấy lời của Nhan Nhiễm Tịch, mọi người ở đây ai run như cầy sấy, ngày đó ở thọ yến bọn họ nhìn thanh thanh sở sở, vương phi giống với lời đồn đãi trời sanh tính yếu đuối, nhát gan biết, trong nháy mắt lấy mạng người.

      Đột nhiên có Bạch Phát Lão Giả ra, từ ái cười , kiêu ngạo siểm nịnh : "Bút tích của Minh vương phủ ta chờ nhìn xem Thanh Thanh Sở Sở, thấy cũng chỉ có mỗi ta mà thôi, dù sao đời này phải mỗi người đều có ánh mắt sáng như tuyết, cho nên vương phi nếu muốn làm mẫu, nên bắt đầu ngay bây giờ, như vậy có có vẻ uy tín hơn."

      Nhan Nhiễm Tịch đánh giá người chuyện, trong mắt trận tò mò, nhiều hơn là thưởng thức.

      Nhìn ra ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch, Dạ Thương Minh giọng giải thích bên tai Nhan Nhiễm Tịch: "Đây là đương triều hữu tướng, Phùng Vô Thiên."

      Phùng Vô Thiên - Nhan Nhiễm Tịch có nghe qua, dưới gối có con cái, lai lịch , thân phận biết, cho dù là trong hoàng thất tranh đoạt cũng chỉ lo thân mình, chút cũng đến gần, làm việc cẩn thận, nhất châm kiến huyết, người đắc tội chưa từng có kết cục tốt, ngay cả tả tướng cũng dám tranh phong cùng .

      Ý vị thâm trường nhìn Phùng Vô Thiên, cười : "Hữu tướng rất đúng." Lại là kẻ phẫn trư ăn con hổ, người giảo hoạt nhưng cũng thức thời , nàng thích.

      "Nếu tả tướng có thấy ràng, như vậy ta cho thấy lần, ai vừa mới động qua Cổ Điệp, đều chết ." Ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch lập tức trở nên sắc bén .

      Khi Nhan Nhiễm Tịch vừa dứt lời, bầu trời đột nhiên rơi xuống mười hắc y nhân, diện mạo, chỉ là trong nháy mắt, tất cả mọi người còn chưa có phản ứng, hắc y nhân biến mất, như trước vẫn là thi thể, những thị vệ vừa chế trụ Cổ Điệp biến thành vật hi sinh, tất cả đều là đao trí mạng, thủ pháp kỹ càng.


      Nhìn thị vệ bên người mình đều thành thi thể. Thái Hậu chỉ vào Nhan Nhiễm Tịch, run run : "Ngươi, ngươi cư nhiên dám ở giết người trước mắt chúng thần, quả là coi vương pháp ra gì, Hoàng Thượng, người này tuyệt đối thể nuông chiều, nhất định phải nghiêm trị, nghiêm trị."

      Nhan Nhiễm Tịch kiên nhẫn, cười : "Thái Hậu miệng bằng chứng, mọi việc đều phải coi trọng chứng cớ, xin hỏi Thái Hậu, ngươi có chứng cớ gì là ta làm?" như ban ngày, bên trong càn khôn, chỉ sợ cũng có mình Nhan Nhiễm Tịch có thể trợn tròn mắt mình như vậy, nhưng quả đúng là có chứng cớ.

      "Hừ, ngươi càn quấy, mọi người đều nghe ngươi xong những người đó tới, chẳng lẽ còn oan uổng ngươi sao."

      "Ai quy định ta xong bọn họ thể tới, chuyện này chỉ là trùng hợp." Nhan Nhiễm Tịch cười đổi như trước.

      Thái Hậu còn muốn gì, Dạ Thương Minh tay nhét Nhan Nhiễm Tịch vào trong lòng mình, lạnh lùng nhìn Thái Hậu: " đời này chuyện trùng hợp nhiều vô cùng, Thái Hậu phải rất ràng sao ? Giống như năm đó vậy, hay Thái Hậu có thể chứng minh chuyện đó phải trùng hợp ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :