1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Minh vương sủng phi - Hinh Hinh Lam (86.2/159) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 37: vợ chồng đồng mệnh

      Giãy dụa phen, tay thể rút ra, thản nhiên : "Tuyệt đối tín nhiệm phải mấy câu là có thể đạt được ."

      "Ta hiểu được, ta dùng thời gian cả đời để chứng minh cho ngươi biết." Dạ Thương Minh mặt trở nên nhu hòa, nồng đậm thâm tình dối trá.

      Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày: "Hảo, ta chờ mong, nhưng từ hôm nay trở về sau ta muốn nhìn thấy thành ý của ngươi." Đối với cái tên Lâm Nhược Thủy kia nàng hề quên, tình của nàng cho phép có tia tạp chất nào.

      Dạ Thương Minh trong mắt lên ý cười, nguyên lai nàng giống rất thích ăn dấm chua.

      nhìn Thượng Quan Nghị Sơ, hỏi: "Bên kia là kiệt tác của ngươi?"

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn về phía bên kia, lắc đầu, ra vẻ thở dài : "Làm sao có thể? Đều là ghen tị gây họa."

      Nhìn Nhan Nhiễm Tịch bộ dáng có gì như vậy, Thượng Quan Nghị Sơ rất muốn lớn tiếng hỏi chút, thế giới có hay người vô sỉ như vậy.

      Nhan Nhiễm Tịch lần này muốn là kết quả, kết quả này làm cho nàng hết sức vừa lòng, Thân Tư Tư thực bất hạnh bị đánh thành đầu heo, ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi, ngày sau bị mọi người bài xích, mà trưởng công chúa ngu ngốc kia bị mọi người đem ra nghị luận, điều này làm Nhan Nhiễm Tịch hết sức vui vẻ.

      Cung yến chính thức bắt đầu, Nhan Nhiễm Tịch thực thành ngồi ở bên người Dạ Thương Minh, mà Trình Vũ Tĩnh cũng thành ngồi ở bên người Nhan Nhiễm Tịch, nhưng Thân Tư Tư bị người Minh vương phủ đuổi về phủ, bộ dáng kia của nàng chỉ sợ thọ yến đổi thành tang yến.

      Thượng Quan Thương Vân cùng thái hậu Chu Yên Kỳ tiến đến, mọi người hô to vạn tuế, quỳ xuống hành lễ, mà Minh vương thực vinh hạnh bởi vì bệnh nặng quấn thân sớm được miễn, mà Nhan Nhiễm Tịch cũng tính quỳ xuống, thế giới này có người nào đáng giá cho nàng phải quỳ.

      Thái Hậu thấy vậy đợi Thượng Quan Thương Vân cho mọi người bình thân, Chu Yên Kỳ tức giận : "Làm càn, thấy hoàng thượng cư nhiên quỳ, đem ra trảm." Hiển nhiên thái hậu nghe Thành vương qua Dạ Thương Minh đối với Nhan Nhiễm Tịch rất đặc biệt.

      Hơn nữa thái hậu nguyên bản vốn muốn làm khó nàng.

      Nhan Nhiễm Tịch gì, lúc này hẳn là thời điểm nam nhân nên ?

      Quả nhiên thái hậu vừa dứt lời, Dạ Thương Minh liền mở miệng : "Cái gọi là vợ chồng cùng tên, nếu nàng là vương phi của bổn vương, như vậy theo lý nên cùng ăn lui, nay bổn vương quỳ, vương phi cũng nên quỳ, đãi ngộ của bổn vương cũng là đãi ngộ của vương phi."

      Liên tiếp xưng bổn vương, đứng ở nơi đó có chút nào sợ hãi, quanh thân khí thế vương giả làm thái hậu ngẩn ra, nàng còn có quên Dạ Thương Minh còn tồn tại.

      Chính là trong lòng nuốt trôi, ràng chính là vương gia khác họ, nhíu mi : "Minh vương dường như quên các ngươi phía sau còn có người Minh vương phủ."

      "Có hay bổn vương ràng lắm, nhưng chung quy phải vợ chồng, nàng làm sao có thể cùng Tịch Nhi đánh đồng." Trước sau như lạnh như băng, giọng điệu cuồng ngạo mang theo trào phúng, trong lời mọi người chỉ sợ ràng, người dám như vậy chỉ sợ chỉ có Minh vương .

      "Ha ha, xem ra Minh vương đối Minh vương phi rất là sủng ái, vậy được, trẫm đặc biệt cho phép, từ nay về sau Minh vương phi cùng Minh vương đãi ngộ giống nhau, vợ chồng đồng mệnh." Thượng Quan Thương Vân nhìn về phía Dạ Thương Minh, cười .

      Mọi người hô to hoàng thượng minh, tùy thời đứng lên, đây chính là khúc nhạc đệm , nhưng ai dám quên, Minh vương phi Nhan Nhiễm Tịch tồn tại.

      Cung yến đối với Nhan Nhiễm Tịch mà chính là chịu tội, cơm, ngon bằng ở mỹ thực trai, trà, ngon như Khinh pha, ca múa, có cái gì mới, ở đây toàn những người xấu xa.

      Thái hậu nhìn Nhan Nhiễm Tịch bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, phi tử bên cạnh Thượng Quan Thương Vân thực có nhãn lực, đối với Thượng Quan Thương Vân liên tiếp cười, mềm thanh , như kẹo đường ngọt ngào: "Hoàng Thượng, hôm nay là ngày sinh của thái hậu, Nhã nhi muốn vì thái hậu dâng lên khúc, hy vọng hoàng thượng thành toàn."

      Biết ăn , liền có chút tự cho là đúng, đây là suy nghĩ của Nhan Nhiễm Tịch đối với vị Nhã phi nương nương này.

      Thượng Quan Thương Vân tia biến hóa, gật đầu đáp ứng .

      nhàng cười, chậm rãi xuống đài, đối với phía dưới khẽ gật đầu, khúc tỳ bà khúc vũ, có thể vô cùng đẹp, hơi hơi hạ thấp người, vũ khúc xong, mọi người vỗ tay hoan hô.

      Màu son nhàng, mỹ nhân nhu nhược, chính là thâm tâm là bộ độc ác: "Hoàng Thượng, Nhã nhi biểu diễn xong rồi, nghe thanh danh Minh vương phi lâu, biết hôm nay có thể xem Minh vương phi biểu diễn được ."

      Thanh danh của Nhan Nhiễm Tịch mọi người rất ràng chính là qua mà thôi.

      Thượng Quan Thương Vân quay đầu nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, khóe miệng khỏi run rẩy, khách sáo : "Minh vương phi cảm thấy như thế nào?"

      Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên buông ly rượu, tia khẩn trương, cười : "Hoàng thượng thọ yến thái hậu mời tới ít con hát, bổn vương phi có hứng thú cùng Nhã phi nương nương giống nhau, làm con hát miễn phí."

      Nhan Nhiễm Tịch luôn luôn như thế, thôi, ra rất kinh người.

      Nhìn Nhã phi đài sắc mặt biến hóa, Nhan Nhiễm Tịch rất là thích.

      Ai đều ngờ được Nhan Nhiễm Tịch châm chọc như vậy, lá gan này quả nhiên là giống Minh vương.

      Thượng Quan Thương Vân nhất thời cũng biết nên cái gì cho tốt, Dạ Thương Minh cũng đủ làm đau đầu, tại lại có Nhan Nhiễm Tịch nữa, quả nhiên lời đồn thể tin, thái hậu cho Dạ Thương Minh lấy phế vật nổi tiếng chư quốc, nhưng Nhan Nhiễm Tịch hiển nhiên phải đơn giản như thế.

      Hoàng Thượng mở miệng, Nhã phi đứng ở đài biết xuống lúc nào vì chịu nổi ánh mắt của mọi người, xấu hổ và giận dữ chịu nổi, chỉ vào Nhan Nhiễm Tịch hung hăng : "Làm càn, ta có ý tốt vì thái hậu chúc thọ, ngươi há có thể vũ nhục ta."
      Aliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38: tràn ngập khí phấn khởi

      Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nhìn người phía trước, để người đó vào trong mắt, Nhã phi bị mọi người nhìn chằm chằm.

      Vừa định mở miệng, thái hậu uy nghiêm tức giận : "Làm càn, Minh vương phi, ngươi đem nơi này trở thành cái gì, Minh vương phủ sao?"

      Dạ Thương Minh ánh mắt nhíu lại: "thái hậu muốn cho nơi này biến thành Minh vương phủ sao?" thành uy hiếp, đại nghịch bất đạo.

      Thượng Quan Thương Vân thở dài, thầm nghĩ: quả nhiên là có vương phi quên huynh đệ.

      Thái hậu chấn động, bị Dạ Thương Minh trong mắt sắc bén trấn trụ, khí thế nhất thời trầm xuống, nhưng cảm thấy mất mặt mũi, nên giọng điệu yếu nửa phần: "Mặc kệ như thế nào, Nhã phi cũng là vì ai gia chúc thọ, lại bị người ta thành như vậy, nếu Nhã phi muốn Minh vương phi múa chút, tin tưởng Minh vương phi keo kiệt như thế, kỳ ai gia cũng muốn nhìn chút , mặc kệ như thế nào, ai gia đều thực thích Minh vương phi tự mình đưa thọ lễ, tin tưởng Minh vương phi cự tuyệt ."

      có gì lý do cự tuyệt, thái hậu như vậy, nếu cự tuyệt là kháng chỉ, tuy rằng Nhan Nhiễm Tịch sợ, Dạ Thương Minh cũng sợ, nhưng có số việc Nhan Nhiễm Tịch chính là để người khác , mà Dạ Thương Minh vẫn muốn cho Thượng Quan Thương Vân mặt mũi, nếu vương phi muốn Thượng Quan Thương Vân cũng thể làm gì.

      Nhan Nhiễm Tịch chậm rãi đứng lên, mặt tươi cười sáng lạn, đối với Thượng Quan Thương Vân phía thản nhiên : "Hoàng Thượng, mọi người đều như vậy nếu ta đồng ý nể mặt mọi người." Quả nhiên cùng Minh vương rất xứng đôi, vừa lòng nhìn mọi người trợn mắt há hốc mồm, tiếp tục : "Cho nên bổn vương phi nguyện ý chúc thọ thái hậu, nhưng ta hy vọng hoàng thượng có thể đáp ứng ứng cầu của ta."


      "Minh vương phi muốn trẫm đáp ứng cái gì?" Thượng Quan Thương Vân đạm mạc cười hỏi, tận lực phá hủy hình tượng của chính mình.

      Mà Dạ Thương Minh trong mắt mang theo ý cười nhìn vương phi của mình, trong lòng mảnh tự hào, vương phi như vậy có thể tìm ở đâu?

      Tươi cười sáng lạn, Thượng Quan Thương Vân đột nhiên có loại cảm giác bị tính kế: "Bổn vương phi hy vọng sau khi bổn vương phi hiến vũ, làm cho khí ở đây tràn ngập vui vẻ, hoàng thượng đáp ứng cầu của ta, hoàng thượng yên tâm ta làm gì cướp đoạt hoàng quyền, đưa ra cầu vô lý."

      Nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch, Thượng Quan Thương Vân cẩn thận nghĩ, cũng phải là đại gì, cho nên đáp ứng.

      Nhan Nhiễm Tịch, lên đài, đối với Nhã phi : "Nhã phi nương nương cần xuống, hồi bổn vương phi biểu diễn xong, còn muốn tặng cho thái hậu lễ vật, tin rằng thái hậu chưa gặp qua, còn cần Nhã phi nương nương hỗ trợ."

      Nhã phi nhìn Nhan Nhiễm Tịch tươi cười có chút bất an, nhìn vào ánh mắt Thượng Quan Thương Vân, chỉ nghe thấy Thượng Quan Thương Vân thản nhiên : " khi như vậy Nhã phi liền ở lại đó ."

      Nhã phi bất đắc dĩ đứng ở mặt , Nhan Nhiễm Tịch đến bên đàn tranh trước mặt, thản nhiên ngồi xuống, cử chỉ khinh đạm, đôi môi khẽ mở: "Khói báo động khởi giang sơn bắc vọng

      Long khởi cuốn mã dài tê kiếm khí Như Sương

      Tâm giống như Hoàng Hà thủy mờ mịt

      Hai mươi năm tung hoành gian ai có thể chống đỡ

      Hận muốn điên trường đao sở hướng

      Bao nhiêu tay chân trung hồn mai cốt nó hương

      Gì tích trăm tử báo gia quốc

      Nhẫn than tiếc càng gì huyết lệ mãn vành mắt

      Vó ngựa nam nhân bắc vọng

      Nhân bắc vọng thảo thanh hoàng trần bay lên

      Ta nguyện gìn giữ đất đai phục khai cương

      Đường đường Nam Lân muốn cho tứ phương

      Đến hạ ~ "

      (xin lỗi đoạn này ta biết dịch)

      Đem Trung Quốc đổi thành Nam Lân, khí thế rộng rãi mãnh liệt, mọi người giống nhau đều thấy được mấy vạn quân đội ý chí chiến đấu sục sôi, chỉ đợi lệnh, ra sức giết địch, khơi dậy ý chí của mọi người, tràn đầy nhiệt huyết, cõi lòng đầy tin tưởng, nhiệt huyết sục sôi, khúc xong, có thể thiên cổ có hai, Nhan Nhiễm Tịch dừng lại, thân hình tiêu sái, ai dám tranh phong.

      Dưới đài Dạ Thương Minh con ngươi nhìn , nguyên lai may mắn có được nữ tử như vậy, thiên cổ kỳ nữ.

      Vỗ tay lâu ngừng, Nhan Nhiễm Tịch lâu bất động, vẫn như cũ cười nhạt.

      Rốt cục vỗ tay kết thúc, nhìn thái hậu sắc mặt xanh mét, cùng Nhã phi khuôn mặt tái nhợt, đây cũng là kết quả báo thù của nàng.

      Thản nhiên cười khẽ: "Hoàng Thượng, đây là thọ lễ ta cho thái hậu, chúc thái hậu tuổi già an khang."

      "Hảo, mang lên ." Thượng Quan Thương Vân rất là chờ mong, Nhan Nhiễm Tịch làm cho nhìn với cặp mắt khác xưa .

      Dưới đài Dạ Thương Minh cũng là thực chờ mong, bởi vì biết Nhan Nhiễm Tịch lúc đến đây đều mang theo cái gì, nàng lấy cái gì làm lễ vật?

      Nhan Nhiễm Tịch cười đối với Nhã phi sắc mặt tái nhợt vẫy tay: "Nhã phi nương nương phiền toái ngươi lại đây hỗ trợ ta chút

      Nhã phi nghi hoặc qua, Nhan Nhiễm Tịch cười, phong khinh vân đạm: "Thái Hậu nhìn chứ , lễ vật của bổn vương phi là mãn —— đường —— hồng."

      Gằn từng tiếng .
      Aliren thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 39:

      Nhìn đài, mặt là đầu người, tiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu mạng, tiếng gọi ầm ĩ, từng trận dứt.
      Nhã pi nương nương đứng còn nữa.


      Thái hậu kinh hách gầm lên: "Lớn mật, người tới, bắt lấy Minh vương phi."

      Ra lệnh tiếng dưới đài tới vô số thị vệ, nhưng Nhan Nhiễm Tịch sợ? Dạ Thương Minh lên ôm nàng vào trong lòng.

      Dạ Thương Minh đối với thị vệ chung quanh lạnh lùng quát: "Ai dám." câu hai chữ, thị vệ dám tiến lên từng bước, đây là Minh vương uy nghiêm, ai cũng dám xâm phạm cho dù Minh vương là người sống được bao lâu.

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn Thượng Quan Thương Vân cười : "Thái Hậu là già , lễ vật như vậy cũng phải kích động, chẳng lẽ hoàng thượng quên bổn vương phi dâng tặng lễ vật hoàng thượng đáp ứng rồi sao?"

      câu, quân vô hí ngôn lại thành công đem lỗi bỏ , trước mắt bao người, lại có ai dám làm cho hoàng thượng đánh mất danh dự?

      "Hừ, ngươi đây là giết người." Thái hậu nghe được lời của Nhan Nhiễm Tịch tức giận .

      "Nhưng ta đáp ứng rồi thương tổng thương tánh mạng hoàng thượng, đương nhiên cũng tổn thương những người khác, dù sao lễ vật cũng hiến xong rồi." tiếp tục cười .

      Thượng Quan Thương Vân nghĩ nghĩ rồi : "Trẫm đáp ứng qua, các ngươi xuống ."

      Thị vệ đến vội vàng.

      Chính là thái hậu sắc mặt dọa người, hừ lạnh : "Đây là Minh vương phi cấp ai gia thọ lễ? biết Minh vương phi đây là cái ý tứ gì?"

      Nhan Nhiễm Tịch cười, cười rất , lại làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm: "Bổn vương phi nghĩ đến thái hậu minh bạch, xem ra thái hậu già , nếu thái hậu muốn ngày sinh của mình náo nhiệt, nhiều vui mừng, ngươi xem chỗ này, hồng kinh người, đời này còn có gì so với màu hồng tốt hơn nữa sao, màu này là độc nhất vô nhị, như thế nào thái hậ nương nương lại thích?"

      Nữ nhân này có thể ra những điều như vậy trong thiên hạ sợ chỉ có người.

      Thượng Quan Thương Vân cũng là nhịn được khóe miệng run rẩy, lợi hại, quả nhiên lợi hại.

      Nhìn thái hậu run run thân thể, mọi người xem như hiểu được, đây là cảnh cáo đắc tội nàng có thể trở ra.

      Nhan Nhiễm Tịch cười quét mắt nhìn mọi người thản nhiên hỏi: "Mọi người cảm thấy lễ vật này của bổn vương phi thế nào?"

      Mọi người ai dám ' tốt' nhìn Nhan Nhiễm Tịch khóe miệng tươi cười.

      Vừa lòng với phản ứng của mọi người, theo Dạ Thương Minh hạ đài, trở lại vị trí của mình, vẫn như trước tươi cười, nhưng ở trong mắt mọi người tia khinh miệt, bọn họ sâu cảm nhận được: nghe đồn hại chết nhân a.

      Cao đường phía trừ bỏ hoàng thượng Thượng Quan Thương Vân như trước cười đến đáng đánh đòn, những người khác đều là vẻ mặt trầm cùng hoảng sợ.

      Dưới đài Dạ Thương Minh lôi kéo tay Nhan Nhiễm Tịch: "Ngươi lá gan ghê gớm , kia là quý phi ngươi cư nhiên ở trước mặt bao người giết chết nàng."

      Nhan Nhiễm Tịch tay kia bưng lên cái chén, khóe miệng chút cười giảo hoạt, thản nhiên : "Nhã phi, Vương Nhã Chi, tỳ nữ của Lâm Nhược Sương, trèo lên giường rồng, liên tiếp lấy lòng thái hậu để thành quý phi, trừ lần đó ra có bối cảnh gì, người như vậy chết cũng có vấn đề gì." Chính là Lâm Nhược Sương này cùng Lâm Nhược Thủy có quan hệ...

      "Xem ra ngươi chuẩn bị rất nhiều khi đến đây."

      "Trong cung chính là địa phương ăn tươi nuốt sống, chuẩn bị dễ dàng làm bản thân mình bị thương, phải biết rằng ta từ trước tới nay đều là người cẩn thận." Uống ngụm, phong đạm vân khinh.

      Dạ Thương Minh nhìn nữ nhân của mình quả nhiên giống người thường.

      Ca múa vẫn tiếp tục, chính là màu đỏ đài chưa bao giờ lau .

      Thọ yến tiếp tục tới ban đêm, đèn cung đình thắp sáng, có chút mông lung, Dạ Thương Minh ôm Nhan Nhiễm Tịch vì nàng mà đưa đồ ăn, tuy rằng biết khẩu vị của Nhan Nhiễm Tịch, nhưng cố gắng hiểu biết.

      khí tốt lắm, nhưng vẫn có người đến phá đám, nhìn vẻ mặt hồ ly tươi cười của thất vương gia Thượng Quan Nghị Sơ hướng bọn họ tới, Nhan Nhiễm Tịch mày nhíu lại, nàng chán ghét nhất là vẻ mặt tươi cười kia.

      Nhan Nhiễm Tịch buông chiếc đũa, Dạ Thương Minh cũng buông theo, Thượng Quan Nghị Sơ tươi cười đầy mặt : "Minh, vương phi của ngươi vừa rồi nhìn uy phong."

      Dạ Thương Minh mặt chút thay đổi, nhưng Thượng Quan Nghị Sơ lại rất muốn lấy lòng.

      "Chị dâu, nhĩ hảo, tại trịnh trọng giới thiệu chút, ta là hảo huynh đệ của Minh, cùng hoàng huynh giống nhau, chúng ta lớn lên cùng nhau, về sau mọi người đều là người nhà, chị dâu trực tiếp kêu ta là A Sơ được rồi." rồi đưa ly rượu qua

      Nhan Nhiễm Tịch mày nhíu lại, có nhận cái chén Thượng Quan Nghị Sơ đưa qua, tuy rằng tại thoạt nhìn có chút thuận mắt, nhưng là cũng chỉ có chút chút.

      Cười : "Ha ha, thất vương gia chi vậy, A Sơ, bổn vương phi làm sao có thể kêu như vậy, vẫn là kêu thất vương gia tốt hơn." Đây phải là người mà nàng có thể buông lỏng đề phòng, đương nhiên Dạ Thương Minh cũng chỉ là ngoại lệ.

      Thượng Quan Nghị sơ ngượng ngùng thu hồi tay, trừ bỏ Dạ Thương Minh cùng Thượng Quan Thương Vân chưa có ai cự tuyệt như vậy.

      "Xem ra chị dâu thực thích A Sơ, bất quá quan hệ, A Sơ nhất định lấy lòng chị dâu ." Có chút ủy khuất ra.

      Chỉ nghe thấy Dạ Thương Minh lạnh lùng : "A Sơ, quân doanh còn có việc cần giải quyết ngày mai ngươi ."

      Chương 40: Ám sát

      edit: quỳng quỳnh
      beta:rinina

      Khóe miệng của Thượng Quan Nghị Sở run rẩy, nhưng thâm tâm càng thêm kiên định, chị dâu này nhất định phải lấy lòng, nếu đời này được yên thân.

      "Ha ha, vì chị dâu, người ta có thể ra bất cứ giá nào, phải là bạc thôi sao, cũng tính là cái gì." Ngửa đầu chấp nhận uống hơi xuống, buông và rời rất có loại phong thái.

      Ánh mắt của Nhan nhiễm tịch tựa tiếu phi tiếu nhìn theo bóng dáng của Thượng Quan Nghị Sở.

      Bởi vì địa vị của Dạ Thương Minh trong triều rất cao, cho nên có Thượng Quan Nghị Sở dẫn đầu mọi người bắt đầu ngừng kính rượu, đương nhiên là thể thiếu những nữ nhi được mang đến, nguyên bản những nữ tử sợ hãi Dạ Thương Minh, thấy tướng mạo Dạ Thương Minh khỏi mâu thuẫn đứng lên, trong lòng tự có mong muốn được gả cho Dạ Thương Minh, bởi vì Dạ Thương Minh luôn luôn là ai đến cũng cự tuyệt, tuy rằng cần những nữ nhân này, nhưng là vẫn thu hồi để làm ra vẻ, cho nên các nàng căn bản lo lắng Dạ Thương Minh muốn hay muốn, nếu là ngày xưa có lẽ Dạ Thương Minh người cũng từ chối mang về, dù sao mình bị người giám thị, so với bị giám thị thầm tốt hơn chút, nhưng bây giờ có Nhan Nhiễm Tịch, còn muốn nghĩ biện pháp đuổi người trong phủ ra ngoài hết, làm sao còn có thể muốn những người này ở lại chứ ?

      Nhất nhất cự tuyệt, nhưng rất nhiều người đều hiểu được vị trí của Minh vương phi ở trong lòng của Minh Vương

      Chúng thần rời , lập tức có cỗ hương thơm cực bay tới, nhìn về phía người tới phải Thành vương là ai?

      Nâng chén lên nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, cười : "Minh vương phi quả nhiên giống người thường, trách được Minh vương vì Minh vương phi mà bỏ xuống cả thanh mai trúc mã, quả thực rất có lực hấp dẫn.”

      Sắc mặt Dạ Thương Minh trầm xuống, nheo mắt lạnh lùng : "Thành Vương quá."

      Thượng Quan Bác Thành cười, mang theo hung ác nham hiểm: "Ha ha, nhưng ra Minh vương rất để ý, ngay cả Lâm Nhược Thủy cũng chưa từng được như thế."

      "Vương phi của bổn vương tự nhiên bổn vương để ý, về phần Lâm Nhược Thủy bổn vương vì sao phải để ý tin chắc Thành vương thực hiểu có phải ?" Thanh của Dạ Thương Minh trở nên lạnh hơn .

      Nhan Nhiễm Tịch nghe thấy hai người đối thoại rất là tò mò, Lâm Nhược Thủy đến tột cùng là loại người nào sắm vai gì, làm cho hai người kia lần lại lần nhắc tới, cho dù ban đầu nàng nghĩ như vậy, nhưng thực ra trong lòng vẫn để ý.

      Thành Vương cúi xuống phía dưới gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Nhiễm Tịch: "Minh vương phi có phải thực muốn biết Lâm Nhược Thủy là loại người nào hay ? Bổn vương biết, có nữ nhân nào lại thích nam nhân của mình suốt ngày nhớ thương người khác."

      Dạ Thương Minh tay bắt lấy Nhan Nhiễm Tịch kéo ra sau, ánh sáng lạnh bắn thẳng đến Thượng Quan Bác Thành: "Thành vương, có số việc bổn vương có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, nhưng khi chạm đến điểm mấu chốt của bổn vương, ta làm cho ngươi biết cái gì là hối hận."

      Thành vương là người nguy hiểm, điều này Dạ Thương Minh rất ràng, cho nên nghĩ để cho Nhan Nhiễm Tịch có tiếp xúc với Thượng Quan Bác Thành, nhưng lần này dường như Thượng Quan Bác Thành nổi lên hứng thú với vương phi của , cái này tuyệt đối phải là tượng tốt.

      Hơi thở lạnh như băng khiến cho khí chung quanh như sắp đông lại, mọi người dám tới gần dù là bước, Dạ Thương Minh tức giận! Điều này khiến những người khác sửng sốt, tuy rằng Minh vương rất lạnh lùng, tức giận khiến người khác run sợ trong lòng, nhưng chưa từng thấy qua Minh vương tức giận đến vậy, chuyện gì chỉ cần là liếc mắt cái, mọi người tuyệt đối có cơ hội lên tiếng, lửa giận lớn như vậy, là làm người ta khó hiểu ?

      Lúc mọi người nghi hoặc , Thượng Quan bác thành lại cười tươi, mang theo gian trá: "Ha ha, bổn vương rất may mắn, cư nhiên có thể thấy Minh vương tức giận, xem ra Minh vương phi ở trong lòng của Minh vương rất có phân lượng."

      Ý vị thâm trường nhìn Nhan Nhiễm Tịch cái, cười ly khai.

      Dạ Thương Minh gắt gao nhíu mày, Nhan Nhiễm Tịch bên cạnh hình như nghĩ đến cái gì, mi mắt nhướng lên nhìn bóng dáng của Thượng Quan Bác Thành.

      Dạ Thương Minh nhanh chóng cầm chặt tay của Nhan Nhiễm Tịch chịu buông ra, sợ rằng khi buông lỏng cầm lại được cho cho nên thấp giọng : "Tịch Nhi, về chuyện của Lâm Nhược Thuỷ sau khi trở về ta giải thích với ngươi."

      nhàng gật đầu, vẫn lâm vào trầm tư như cũ, hương vị vừa rồi......

      Qua lúc lâu, trong lòng Nhan Nhiễm Tịch bỗng có loại dự cảm xấu, hương vị kia rốt cuộc là cái gì ? Nàng cam đoan nàng tuyệt đối từng ngửi qua, nhưng là ở nơi nào chứ? Vẫn rối rắm vấn đề này, Dạ Thương Minh bên cạnh cũng nhìn ra Nhan Nhiễm Tịch có tâm , trong lòng nghĩ có phải bởi vì chuyện của Lâm Nhược Thủy hay , cũng muốn để Nhan Nhiễm Tịch hiểu lầm cái gì, bọn họ phải như nàng tưởng tượng muốn mở miệng, đột nhiên có đạo sát khí phóng tới.

      Tuy rằng trầm tư, nhưng nếu là nguy hiểm Nhan Nhiễm Tịch vẫn có thể cảm ứng được trước tiên, vừa muốn đứng dậy rời , nghĩ Trình Vũ Tĩnh bên cạnh giữ nàng lại phen, vì có chuẩn bị gì nên Nhan Nhiễm Tịch nhanh chóng ngã xuống, nhìn qua bả đao nghênh diện bay tới, ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch nhíu lại, lập tức vận nội lực , lúc này cái bóng đen lập tức bay về phía Nhan Nhiễm Tịch, ôm lấy nàng.

      đỉnh đầu phát ra tiếng kêu đau đớn, Nhan Nhiễm Tịch nhìn cánh tay thấm đầy máu của Dạ Thương Minh, khóe miệng cũng chảy ra đạo tơ máu, trong mắt mang theo bối rối, khẩn trương nhìn người trong lòng hỏi: " có việc gì , có làm bị thương ngươi hay ?"

      xong phun ra búng máu.

      Hết thảy phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người chưa kịp phản ứng , chỉ thấy ca sĩ vũ nữ đài nháy mắt bay về phía Nhan Nhiễm Tịch, hiển nhiên là tới ám sát, bên kia vừa động, xung quanh lại nhảy ra hơn mười hắc y thích khách, mục tiêu nhất trí là phương phương hướng của Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhìn mình bị như thế, cặp chân mày tinh tế kia chưa từng nhíu lại, nhưng khóe miệng lại xẹt qua tia cười lạnh, nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch như vậy Trình Vũ Tĩnh có loại dự cảm bất hảo, quả nhiên đạo ánh sáng lạnh lên, máu bắn ra bốn phía.

      Hét thảm tiếng, cái đầu cứ bị Nhan Nhiễm Tịch cắt xuống như vậy , tia do dự , chỉ đao, người nọ lập tức địa phủ báo danh. Dạ Thương Minh che ngực bộ dáng thống khổ như là cực lực chịu đựng cái gì, lập tức dừng sức nhét Nhan Nhiễm Tịch vào trong ôm ấp của mình, thanh mang theo nhẫn thống khổ: "Đừng sợ, có ta."

      Nhan Nhiểm Tịch vừa động, trong lòng nàng bỗng nhiên thấy sợ hãi ?

      Nhìn tay nắm kiếm của Dạ Thương Minh, xung quanh có rất nhiều hắc y nhân, dù như vậy cũng ai có thể gần nhưng con ngươi của Nhan Nhiễm Tịch tối sầm lại sợ thành dạng này kiên trì được bao lâu .

      Nhưng võ công của Dạ Thương Minh làm sao có thể như vậy? Trong đầu nhất thời tinh quang chợt lóe lên cái mùi kia, nguyên lai là 'Say mê thủy tiên', còn là ngàn năm gặp cực Phẩm Tuyết liên, lúc trước nàng vì 'Say mê thủy tiên' biết chạy bao nhiêu đường mới tìm được gốc cây, xem ra Thượng Quan bác thành là hao hết tâm tư cho ván cờ này.

      Nhưng 'Say mê thủy tiên' kia sao có thể khiến Dạ Thương Minh hộc máu nội thương? Chẳng lẽ có liên quan tới thai độc trong cơ thể của ?

      hề suy nghĩ, xem người phía trước như là nam nhân bình thường, trong lòng vừa động.

      Lúc này Thượng Quan Nghị Sở và Thượng Quan Thương Vân bất chấp thân phận địa vị gì đó, trực tiếp mang theo kiếm vọt lại đây, có thể thấy được là huynh đệ tình thâm, nhưng còn có đến cấm Vệ Quân trong lòng Nhan Nhiễm Tịch cười lạnh, hiển nhiên bị người chặn lại.
      Aliren thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41: Ra Tay Tương Trợ

      edit: quỳng quỳnh
      beta: rinina

      Hắc y thích khách càng ngày càng nhiều, mà cấm Vệ Quân người cũng đến, chúng thần loạn làm đoàn, ai cũng có chú ý tới Thượng Quan Bác Thành cười lạnh ở xa xa.

      Nhan Nhiễm Tịch vẫn thành đứng ở trong lòng Dạ Thương Minh phân tích tình huống tại, xem ra mục tiêu lần này bọn họ đối phó là Dạ Thương Minh, cho dù Hoàng Thượng Thượng Quan Thương Vân lại đây bọn họ vẫn ra sức ám sát Dạ Thương Minh.

      Lúc này môi của Dạ Thương Minh trắng bệch, nhìn cánh tay đổ máu nàng thầm than lần này Thượng Quan Bác Thành ra ít tâm huyết, nếu nàng có nhìn lầm chủy thủ kia hẳn là có bôi cực phẩm 'Thị huyết' của dược lâu, thuốc này là nàng tự tay luyện thành , bây giờ cư nhiên có người dùng nó để đối phó với nàng , cái này gọi là gì đây chứ ?

      "Minh."

      "Minh."

      Hai tiếng lo lắng của Thượng Quan Nghị Sở cùng Thượng Quan Thương Vân trong miệng khẩn trương hô lên.

      Ánh sáng lạnh chợt lóe, Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười, thân mình dịch ra khỏi người Dạ Thương Minh rất nhanh, bên hông lấy thanh thuỷ thủ nắm trong tay, nàng nhàng chặn lại mũi tên lao tới.

      Tuy là hữu kinh vô hiểm nhưng chỉ cần là người có nội lực đều hiểu lực đạo của nó, có thể chế trụ nó Nhan Nhiễm Tịch chắc chắn vô cùng cường hãn.

      Ngăn trở mũi tên phóng tới, hàm xúc nhìn về cây cung của Thượng Quan Bác Thành, xoay người cái, lại đỡ được Dạ Thương Minh, chủy thủ hung hăng vung lên, cái hắc y thích khách bị bắn xuyên qua đầu , chút đâm vào trái tim người nọ.

      Thượng Quan Nghị Sở và Thượng Quan Thương Vân thở dài nhõm hơi ở xa xa, Thượng Quan Nghị Sở hô to tiếng: "Lợi hại, nhất tiễn song điêu.

      Nhan Nhiễm Tịch để ý, nhanh nhẹn theo Dạ Thương Minh, huyết kiếm trong tay dính đầy máu, che chở Dạ Thương Minh, nhanh chậm bắt đầu chém giết.

      mặt thập phần thoải mái chút khẩn trương, đến người chém người, đến hai người chém đôi, gặt hái rất nhiều tính mạng thích khách. Thượng Quan Nghị Sở và Thượng Quan Thương Vân nhìn về nơi đó, Thượng Quan Bác Thành đứng dưới tàng cây ban đầu thấy bóng đáng, ánh mắt tối sầm lại, quăng kiếm, giao Dạ Thương Minh cho Thượng Quan Nghị Sở có nửa phần thở dốc, cười : "Hoàng Thượng, lát nữa thất vương gia phải dựa vào các ngươi."

      Nhìn bộ dáng của Nhan Nhiễm Tịch, hai người đồng thời nhíu mày, đây là ý tứ gì, là lúc nguy hiểm nàng lại mặc kệ sao ?

      Còn có suy nghĩ cẩn thận, người đội mặt nạ đâm về phía bọn họ.

      Tay áo dài của Nhan Nhiễm Tịch vung lên cái, vừa ngăn cách hai người vừa dùng kiếm đâm xuyên qua, chém thành hai đoạn, Nhan Nhiễm Tịch vừa thu kiếm, phen giữ chặt người nọ lại liếc mắt sâu cái ra phía ngoài rồi mới bay .

      Nhan Nhiễm Tịch vẫn cười như trước: "Giao Minh vương cho các ngươi, nếu ta trở về mà còn mệnh, như vậy toàn bộ Nam Lân Quốc của các người theo cũng chôn cùng ." xong lập tức phi thân đuổi theo.

      Thượng Quan Nghị Sở cùng Thượng Quan Thương Vân liếc nhau, thấy nghi hoặc và rung động trong mắt đối phương, lập tức cầm kiếm cố chém chém giết, chê cười rồi, tuy rằng biết Nhan Nhiễm Tịch hay giả, nhưng bây giờ bọn họ coi trọng Nhan Nhiễm Tịch rồi.

      đường truy truy đuổi tới ngoài cung, hắc y nhân ngừng lại, Nhan Nhiễm Tịch cũng ngừng lại, tốc độ nhanh như vậy mà hai người lại mệt đến thở dốc. Vẻ mặt của Nhan Nhiễm Tịch vẫn cười như trước, người đeo mặt nạ cười : "Ha ha, thế nhân truyền rằng Tam tiểu thư Nhan Nhiễm Tịch phủ Thừa Tướng Tây Tần quốc, dốt đặc cán mai, trời sinh ngu dốt, nhát gan yếu đuối, xem ra lời đồn chung quy vẫn là lời đồn, thể là thực được."

      Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ: "Cũng nhất nhất định, bá quan văn võ cả triều đều biết và Thành vương Thượng Quan Bác Thành có ý đồ mưu phản hôm này xem ra là rồi."

      Bị ra thân phận, Thượng Quan Bác Thành cũng chút tức giận, ngược lại tháo mặt nạ xuống ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch có né tránh, vẫn tươi cười vân đạm phong khinh chút thay đổi.

      Cuối cùng Thượng Quan Bác Thành mở miệng: "Đến tột cùng ngươi là loại người nào ?"

      " phải người tốt” Thanh thản nhiên

      có dự đoán được là Nhan Nhiễm Tịch vậy: "Mục đích."

      " thăm Nam Lân Quốc chút, tùy tiện lập gia đình." Nàng nghĩ đến Nam Lân Quốc du ngoạn phen, sau đó rời , nhưng là ngoài ý muốn gặp Dạ Thương Minh cho nên nàng bỏ thêm ba chữ 'Lập gia đình'

      "Dạ Thương Minh sống được bao lâu nữa đâu, bằng ngươi xem xét bổn vương thế nào, bổn vương hứa cho ngươi vị trí vương phi này, ngày sau ngươi là hoàng hậu của Nam Lân Quốc, ngươi thấy thế nào ?" ánh mắt Thượng Quan Bác Thành sáng quắc nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, ánh mắt dụ hoặc và chỉ sợ người nữ tử chịu.

      Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ, trào phúng: "Nếu Dạ Thương Minh sống được bao lâu, Thành vương còn nhọc lòng nhọc bố trí mưu kế muốn đẩy vào chỗ chết ? Hơn nữa bây giờ bổn vương phi muốn là vương phi, thái hậu ta cũng cần, làm Minh vương phi lại càng tự tại, càng cần là hoàng hậu."

      "Như thế , hôm nay người chỉ có thể chết." Thượng Quan Bác Thành hung ác nham hiểm .

      Nhan Nhiễm Tịch cười : “Thành vương, mạng của ta phải lấy là có thể lấy."

      "Vậy thử xem ."

      "Nhưng ta đánh lại ngươi, ta là nữ tử nhu nhược chút nội lực làm sao có thể là đối thủ của ngươi ? Hơn nữa nếu ngươi cảm thấy Minh vương ở hình dạng này có thể mang theo bổn vương phi tới tham gia tiệc Hồng Môn Yên này sao ?"

      "Có ý tứ gì ?"

      "Ý tứ là, nuôi binh nghìn ngày, dùng trong lúc, ám vệ có tác dụng vào lúc này." Trong mắt sương mù vờn quanh, thấy tâm tư, tiếng vừa dứt, bốn phía toát ra đến mười ám vệ, quần áo có dấu hiệu của Minh vương phủ, nhưng chỉ có Nhan Nhiễm Tịch biết mười người này ra là ám vệ của nàng, từng ở hoàng cung Tây Tần quốc giết mấy người mà còn toàn thân trở ra.

      Nàng vừa nghe đến hôm nay dự tiệc an bài bọn họ ở trong này , sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ra võ công của nàng vẫn nên giữ lại, bởi vì đó là con bài chưa lật của nàng. “Ha ha, ngờ là để đối phó với cung yến của Minh vương."

      "Đó là đương nhiên dù sao thế giới này thường có chuyện nằm trong tầm kiểm soát của mình, cho nên Thành vương vẫn là hưởng thụ từ từ ."

      xong phất ống tay áo, cười rời , mười bóng người phía sau nhảy lên, đao quang kiếm ảnh, nhưng còn quan hệ với nàng.

      hoàng cung, mà là trở về Minh vương phủ.

      Lúc này Minh vương phủ cũng loạn làm đoàn, máu tươi bên trong tràn đến cửa.

      Khi vào cửa nàng nhìn thấy quần áo mọi người nhiễm đầy máu cảm thấy thạt ngoài ý muốn. Nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch trở lại, quần áo vương đầy máu, nhưng tia chật vật, mọi người tiến lại gần.

      Khinh và Cổ Điệp nhìn Nhan Nhiễm Tịch vẻ mặt khẩn trương, Cổ Điệp hỏi: "Tiểu thư, ngươi làm sao ? Xảy ra chuyện gì ? Có bị thương hay ?"

      Các nàng biết thực lực của Nhan Nhiễm Tịch, có thể làm nàng bị thương cũng có mấy người, nhưng người biến thành cái dạng này thực dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.

      " ngại." Bộ dáng lạnh nhạt vẫn như trước nhìn về phía bên Trì Ngưng Liên và Bạch Ngạn Túng thản nhiên : "Cung yến xuất thích khách, Vương gia bị thương, thoạt nhìn rất nghiêm trọng." xong xoay người về Tịch Uyển.

      Hai người kia nghe xong còn bình tĩnh, Bạch Ngạn Túng tiến lên, vừa muốn túm áo Nhan Nhiễm Tịch bị chưởng phong của Cổ Điệp cản lại, thanh Khinh lạnh lùng vang lên: "Tiểu thư mệt mỏi, các ngươi nên hoàng cung trước, chậm tốt ."

      câu khiến Bạch Ngạn Túng hung hăng trừng mắt nhìn bóng dáng vân đạm phong khinh rời kia, sau đó lập tức lôi kéo Trì Ngưng Liên chạy vội ra ngoài.
      Aliren thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42: Thị huyết

      edit: quỳnh quỳnh
      beta:rinina

      Trở lại Tịch Uyển, Nhan Nhiễm Tịch nhận lấy ly trà Khinh dâng lên, thản nhiên hỏi: "Thế nào ?"

      Khinh hồi đáp: "Mười tiểu thiếp giết chín, có người của chúng ta bị thương nhưng có nguy hiểm về tính mạnh, vốn định xảy ra tình gì, nhưng ngờ có thiếp thất rất lợi hại, tuy rằng bị thương, nhưng chết.

      Tiểu thiếp ngoại trừ Trình Vũ Tĩnh ra giải quyết xong."

      "Người con sống sót tư liệu điều tra sao ?"

      " điều tra xong, là quan viên cấp dưới đưa lên, nhưng bao lâu sau nhà người này bị diệt môn, cho nên đến nay lí lịch của nữ nhân này vẫn là ràng."

      "Tên gọi là gì ?"

      "Ngũ Dao."

      "Ừ, phái người tiếp tục giám thị."

      "Là."

      "Phái người dược lâu thông tri tiếng cho dược lão, nếu có người muốn lấy giải dược của 'Thị huyết', cần khó xử, trực tiếp giao ra."

      Khinh kinh ngạc nhìn vào mắt của Nhan Nhiễm Tịch, nhưng là như trước vẫn lên tiếng trả lời: "Dạ."

      Nhắm mắt lại, vẫy vẫy tay hai người họ biết Nhan Nhiễm Tịch muốn nghỉ ngơi, nên lưu lại mà lui xuống, Tiểu Hắc vẫn ở lại bên người Nhan Nhiễm Tịch, bình thường Khinh và Cổ Điệp, đương nhiên còn có Vô, nhưng là loại thời điểm này bọn họ thể lưu lại, cho nên Tiểu Hắc và Tiểu Kim nghiễm nhiên ở lại bảo hộ Nhan Nhiễm Tịch.

      Lại về hoàng cung, Trì Ngưng Liên và Bạch Ngạn Túng chạy tới ngay lúc thích khách đều tự tử hoặc trốn chạy hết.

      Lúc này Dạ Thương Minh hôn mê , ở trong thiên điện, Thượng Quan Thương Vân gấp đến độ có cách nào, nghe thấy người bên ngoài Bạch Ngạn Túng đến, nhanh chóng cho tiến vào.

      Bạch Ngạn Túng và Trì Ngưng Liên vào nhìn thấy Dạ Thương Minh nằm giường, cau mày lên kiểm tra phen.

      Thượng Quan Thương Vân vội vàng hỏi: "Thế nào rồi ?"

      "Thai độc tái phát." Bạch Ngạn Túng vẻ mặt ngưng trọng .

      "Thai độc ? phải tới đầu tháng mới tái phát sao ? Sạo lại phát bây giờ ?" Thượng Quan Nghị Sở .

      "Chắc là do dược vật kích phát, mới khiến thai độc tái phát sớm hơn." Bạch Ngạn Túng cau mày: "Bây giờ thai độc ổn định lại, nhưng cứ thế này cũng phải biện pháp, quan trọng nhất là cánh tay bị thương."

      "Vết thương này có vấn đề ? Trách được làm cách nào cũng cầm máu được." Thượng Quan Nghị Sở nhíu mi nhìn vết thương vẫn chảy máu của Dạ Thương Minh.

      "Tự nhiên cầm được, trúng độc thị huyết." Bạch Ngạn Túng sắc mặt trầm .

      "Thị huyết." Mọi người kinh ngạc , 'Thị huyết' là cái gì bọn họ đều rất ràng, trong các loại cực phẩm độc dược của dược lâu, lúc luyện ra 'Thị huyết’, quái y Phiêu Miểu để lại và , dược lâu chỉ bán 3 túi, kết quả đến khắc 'Thị huyết' bán xong rồi, đương nhiên dược lâu vẫn còn chẳng qua bán thôi.

      Độc ‘Thị huyết' chỉ cần là miệng vết thương đụng vào chút ngừng đổ máu, cho đến hết mới thôi , nên xưng là 'Thị huyết' .

      "Mẹ nó, cư nhiên là 'Thị huyết'! Có giải dược hay ?" Thượng Quan Thương Vân luôn tươi cười cũng nhịn được mắng to rồi đứng lên, hỏi Bạch Ngạn Túng.

      "Đây là dược thuộc loại cực phẩm, chỉ cần phải Thiên Cực dược phẩm của dược lâu đều có giải dược, nhưng biết bọn họ có cho , mọi người đều biết, dược lâu cao cấp, ngoài dược phẩm còn người nào có giải dược, nhưng dược lâu có quy định của nó, hơn nữa cho dù là có cũng chỉ có phần, thực khéo lần này là giải dược của 'Thị huyết' bị Phiêu Miểu dặn dò, tuyệt đối bán, dược lâu làm việc luôn luôn khác hẳn với người thường, nhưng tuyệt đối được, bọn họ thà rằng hủy diệt cũng tuyệt giao ra, cho nên nếu muốn lấy được giải dược rất khó." Bạch Ngạn Túng cũng như ngày xưa mà tà cười , chỉ còn lại vẻ mặt ngưng trọng.

      "Chẳng lẽ có biện pháp khác ? Ngươi phải là sư huynh của Phiêu Miểu kia sao, ngươi thử dùng quan hệ xem có được ." Thượng Quan Nghị Sở cũng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này thôi.

      Bạch Ngạn Túng vẻ mặt lên u sầu: "Mặc dù ta là sư huynh của Phiêu Miểu, nhưng là đời này trừ sư phụ có gặp qua hình dáng của Phiêu Miểu, chúng ta căn bản chưa từng tiếp xúc qua, hơn nữa sư phụ thập phần thương Phiêu Miểu, cho phép của Phiêu Miểu tuyệt đối để lộ nửa phần, trước kia ta cũng từng dược lâu, muốn Phiêu Miểu tự mình đến xem bệnh, có kết quả gì, còn bị cự tuyệt ở ngoài cửa nữa, Phiêu Miểu căn bản là tảng đá, quan hệ gì cũng có tác dụng."

      "Vậy làm sao bây giờ ? Bây giờ cũng có biện pháp khác, chúng ta cùng , thử lần, được tìm sư phụ cũng được mà." Thượng Quan Thương Vân còn có chút lý trí.

      "Cũng chỉ có thể làm như vậy." Sắc mặt của người nằm ở giường còn chút máu. Bạch Ngạn Túng thở dài uy thuốc cho Dạ Thương Minh: "Đây là bổ huyết , còn có thể kiên trì đoạn thời gian, chúng ta cũng phải nhanh chút hành động."

      "Đợi chút, chị dâu đâu ?" Thượng Quan Nghị Sở coi như có chút lương tâm nghĩ đến Nhan Nhiễm Tịch

      "Hừ, miễn bàn nàng , mình ở trong này sinh tử chưa biết, nàng ngược lại đường trở về vương phủ ngủ , thái độ nhanh chậm chút lo lắng." Bạch Ngạn Túng tức giận .

      "Túng, ngươi có có phải có thành kiến với chị dâu hay , kỳ chị dâu rất tốt, nếu chị dâu Minh bị thương càng nghiêm trọng, hơn nữa nàng còn dẫn cao thủ , bằng chúng ta cũng có khả năng vô đâu." Thượng Quan Nghị Sở vì Nhan Nhiễm Tịch biện giải .

      "Hừ, nàng là tốt như vậy sao? A Sơ đừng quên nàng là người củaTây Tần quốc, ai biết nàng có tâm tư gì . " Bạch Ngạn Túng hừ lạnh .

      câu làm tất cả mọi người cái gì nữa, thân phận Nhan Nhiễm Tịch quả thực vẫn rất khả nghi .

      "Được rồi, cần nàng nữa , hôm nay quả nàng cứu Minh, bây giờ chúng ta nên dược lâu trước , ngươi ở lại đây chăm sóc Minh." Thượng Quan Thương Vân đánh gãy lời bàn luận của mọi người về tâm tư của Nhan Nhiễm Tịch.

      "Đợi chút, hoàng cung người đông phức tạp , ngươi vẫn là mang Minh về vương phủ, chúng ta lấy giải dược sau đó trực tiếp về vương phủ." Bạch Ngạn Túng .

      Mọi người gật gật đầu, trong hoàng cung rất an toàn.

      Chia làm hai đường, Bạch Ngạn Túng, Thượng Quan Nghị Sở, Thượng Quan Thương Vân ba người đường, dùng khinh công chạy về phía dược lâu , cũng xa lắm, cho nên đến lát vào.

      Nghênh đón là gã sai vặt, nghe được ba người ra thân phận cùng ý đồ đến, trực tiếp báo cáo dược lão: "Chuyện này chúng ta làm chủ được, dược lão ở bên trong, các ngươi cùng dược lão chuyện ."

      Tầng cao nhất, ba người nhìn đại môn, vào liền gặp lãi nhận có cái đầu đầy hoa râm nhìn vẻ mặt có nếp nhăn nhưng che được ánh mắt sáng quắc kia, thân thể cường tráng những thân mình bộ tuổi già sức yếu.

      Dược lão, người được Phiêu Miểu tín mhiện giao cho chưởng quản dược lâu này, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng dám đắc tội với .

      Nhìn dược lão Chu thân khí thế, đúng phải là người bình nhưng bọn cũng phải người bình thường, thấy dược lão gì, Bạch Ngạn Túng dẫn đầu mở miệng: "Dược lão kỳ hôm nay chúng ta đến là vì giải dược 'Thị huyết’ mà đến." bộ dáng cẩn thận, cũng có quên được lần đầu tiên đến là bị mời ra ngoài như thế nào.

      Chương 43: Nguy hiểm được giải trừ

      edit: quỳnh quỳnh
      beta: rinina

      Ánh mắt khép hờ chậm rãi mở ra, thanh có chút khàn khàn vang lên: "Ừ ". Đưa cho lệnh bài và : “Đây là thủ lệnh, cầm nó dược khố, có người cho các ngươi giải dược."

      "Ách..." Ba người ngây ngẩn cả người, sảng khoái như vậy? Có chút thể tin, nhớ ngày đó Bạch Ngạn Túng là bị đánh ra khỏi đó, hôm nay đây là làm sao vậy?

      thể nghĩ nhiều được nữa, bây giờ tính mạng của Dạ Thương Minh là quan trọng nhất. Ba người cảm tạ, rồi theo gã sai vặt đến dược khố.

      Dược khố ở phía dưới, xung quanh có cơ quan ngầm, trong lòng ba người chỉ có rung động, còn cảm thấy có vài hơi thở ràng, chắc chắn là cao nhân bọn khó có thể phát , có những người này ở đây dược lâu sợ gì kẻ khác ám hại, huống chi lâu chủ là quái y Phiêu Miểu kia, ai dám đắc tội nàng chứ.

      Trải qua nhiều lần kiểm tra, cuối cùng mấy người Bạch Ngạn Túng cũng đưa lệnh vào tay gã sai vặt, lại trải qua nghiệm chứng lần nữa, người thủ vệ đưa tay mình vào cái lỗ ở ngay cửa, chỉ chốc lát sau lọ dược được đưa ra, từ đầu tới cuối cánh cửa này chưa từng mở qua, có thể thấy được dược lâu cẩn thận, nghĩ trộm dược, muốn cướp dược, chỉ có bốn chữ ' có khả năng' .

      Dược đến tay, lập tức rời , ba người thấy vậy rất hoảng hốt, Bạch Ngạn Túng nghi hoặc nhìn bình dược trong tay hỏi hai người bên cạnh: "Ngươi bọn có thể đưa dược giả hay ?"

      "Đường đường là dược lâu có thể đưa dược giả cho ngươi sao? Hơn nữa cũng có rảnh đùa giỡn với ngươi." Thượng Quan Thương Vân nghe Bạch Ngạn Túng vậy liếc mắt cái, nhưng ngẫm lại là giải dược lấy cũng quá dễ dàng .

      "Được rồi, đừng nữa, về nhanh ." Thượng Quan Nghị Sở ngăn cản rồi kéo hai người rời .

      Mà bên kia, Trì Ngưng Liên mang theo Dạ Thương Minh hồi vương phủ, ai ngờ vừa ra hoàng cung liền gặp đám hắc y bịt mặt, Trì Ngưng Liên sắc mặt ngưng trọng người trước mặt, vốn tưởng rằng bọn họ bị nhục, đến nữa, xem ra là bọn ỷ lại, ở nơi đây bị nhóm người này chặn lại, này chỉ có mình, còn mang theo Dạ Thương Minh hôn mê chạy , sợ là có chút khó khăn đây.

      Trầm tư hết sức, chung quanh lại nhảy ra mười tên hắc y nhân nữa, ngay cả đều , mười tên hắc y nhân liền vọt lên cùng nhóm hắc y nhân đầu tiên đánh nhau , song phương hỗn chiến, nhưng là ràng hai nhóm này cùng đẳng cấp, nhóm hắc y nhân dùng vài hơi thở* thôi giải quyết được nhóm kia, có thể là hiệu suất rất cao.

      *ý là dùng tốc độ rất nhanh, giống như thở ra hít vào vài cái là đánh xong.

      Trì Ngưng Liên thấy vậy sửng sốt, võ công của cũng rất cao, nhưng là dám cam đoan mười hắc y nhân này tuyệt đối đánh lại, nếu là nhóm người trước còn có thể ứng phó, nhưng là mười người này chỉ sợ ngay cả cơ hội bỏ trốn đều có.

      Toàn thân bắt đầu đề phòng, cảnh giác nhìn mười người.

      Ánh mắt mười người lạnh lùng nhìn Trì Ngưng Liên, người cầm đầu dùng thanh lạnh như băng tia cảm tình: " , chúng ta thầm bảo hộ."

      Trì Ngưng Liên nhíu mi: "Xin hỏi các hạ là người phương nào, ngày sau ta báo đáp."

      Hắc y nhân cầm đầu hừ lạnh tiếng: " cần." Sau đó mười người đều vào bên trong đêm.

      Nhìn ra được là bọn họ có thời gian dài núp trong bóng tối, bằng thể có khả năng che giấu hoàn mỹ như vậy, ngay cả cũng nghe được hơi thở của bọn họ, nhưng Trì Ngưng Liên vừa nghe được trong giọng của hắc y nhân kia có hờn giận và phẫn nộ, điều này đến tột cùng là vì sao? Bọn họ rốt cuộc là loại người nào? thể nghĩ nhiều nữa, nay quan trọng nhất là Dạ Thương Minh.

      đường có vài đạo nhân mã xuất , nhưng lúc nhìn lại Trì Ngưng Liên họ đều trở thành thi thể, mang theo vô số nghi vấn vào Minh vương phủ.

      đêm qua, trừ bỏ người của Tịch Uyển, toàn bộ người trong Minh vương phủ đều ngủ ngon, mấy người Thượng Quan Thương Vân cũng ở lại, độc của Dạ Thương Minh được giải, chỉ cần chờ tỉnh lại là được.

      Nhìn những người trong viện bận rộn, Thượng Quan Thương Vân nhíu mày : "Xuống tay thực ngoan, hậu viện này chỉ còn lại có Nhan Nhiễm Tịch ."

      "Ai , tả tướng nữ nhi còn chưa chết đâu, ít nhiều cũng do chị dâu thủ hạ lưu tình, chỉ chém cánh tay, nghe còn có nữ nhân may mắn thoát khỏi, xem ra nên điều tra tốt." Thượng Quan Nghị sơ lạnh lùng .

      " cần, nữ nhân kia có bối cảnh và lai lịch ràng lắm, chúng ta cũng tra được, về phần Trình Vũ Tĩnh cũng thể làm chuyện gì lớn, chỉ còn còn lại Nhan Nhiễm Tịch kia , biết nàng ta có mục đích gì ?" Thành kiến của Bạch Ngạn Túng với Nhan Nhiễm Tịch .

      Nhưng Thượng Quan Nghị Sơ lại cảm thấy Nhan Nhiễm Tịch tốt lắm, thoạt nhìn rất thuận mắt, sang chuyện khác, nhìn về phía Trì Ngưng Liên: "Liên, đám người ngày hôm qua ngươi có tin tức gì ?"

      Trì Ngưng Liên bất đắc dĩ lắc đầu, vừa về vương phủ lát lập tức phái người tìm, nhưng mười người kia quả nhiên lợi hại, giống như tan biến vào khí vậy, có nửa điểm dấu vết.

      "Đầu năm nay người làm chuyện tốt đều cần lưu danh đâu." Thượng Quan Nghị Sơ đùa.

      Lúc này Nhan Nhiễm Tịch cũng rời giường , mang theo Khinh và Cổ Điệp tới, nhìn ở cửa có bốn nam tử nhân trung chi long, cười : "Vương gia có khỏe ?"

      Nhìn bộ dáng Nhan Nhiễm Tịch, Bạch Ngạn Túng thân là thầy thuốc chỉ biết đêm nay nàng ngủ thoải mái hơn bất kỳ ai, hừ lạnh : "Đừng ở nơi này mèo khóc chuột giả từ bi, ai biết trong lòng ngươi có ước Minh hay ."

      "Túng, chị dâu phải người như vậy." Nhan Nhiễm Tịch chưa kịp mở miệng Thượng Quan Nghị Sơ giải thích vì Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày, ừm, lần này nhìn thuận mắt lần trước chút, nàng cười : "Ta vốn muốn tự mình nhìn chút khỏe hay khỏe, nhưng thấy ngươi còn có thời gian mắng ta, đủ để chứng minh có nguy hiểm, vậy bổn vương phi trước."

      "Ngươi này..." Bạch Ngạn Túng chưa từng gặp qua nữ nhân như vậy, quả thực là thể lý.

      " cần." đạo thanh suy yếu đánh gãy Bạch Ngạn Túng .

      Nhan Nhiễm Tịch xoay người, thấy Dạ Thương Minh đỡ khung cửa, cố gắng tự ra, khuôn mặt tái nhợt, môi trắng bệch , hiển nhiên là cố hết sức.

      "Cẩn thận." Thượng Quan Thương Vân lập tức đỡ lấy Dạ Thương Minh lung lay sắp đổ.

      "Tịch Nhi, đừng ." để ý đến người khác, trong giọng mang theo khẩn cầu, Dạ Thương Minh như vậy bọn họ chưa từng thấy qua, ngay cả Bạch Ngạn Túng cũng mân miệng đứng ở bên cạnh thèm chuyện.

      Nhan Nhiễm Tịch tiến về trước, đỡ Dạ Thương Minh, tươi cười mặt ấm áp hơn, nhưng chỉ có Khinh và Cổ Điệp mới nhìn thấy: "Được, chúng ta vào trong thôi."

      mặt Dạ Thương Minh lộ ra chút tươi cười, giống như đứa vậy, tuy rằng môi khô nứt, hơn nữa vẻ mặt trắng bệch ràng là người bệnh, nhưng thoạt nhìn như sáng xạn như ánh mặt trời, làm Nhan Nhiễm Tịch hơi lóa mắt.

      "Ừ." Thực nghe lời, đây là lần đầu tiên Nhan Nhiễm Tịch nhìn thấy bộ dáng này của Dạ Thương Minh.

      Mọi người thạch hóa, Thượng Quan Thương Vân vừa mới đỡ lấy Dạ Thương Minh, tay còn lại sững sờ ở giữa trung, ai tới cho , người lúc nãy là huynh đệ cùng chơi đùa từ đến lớn của ? Là Dạ Thương Minh từ có biểu tình gì cả?

      Quả nhiên tình có sức mạnh rất lớn .
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :