1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Minh vương sủng phi - Hinh Hinh Lam (86.2/159) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 26: mê tình

      Người tới đúng là Thượng Quan Minh Nguyệt cùng nam tử, nam tử thân tử y để lộ cao quý, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo ý cười thản nhiên, để lộ khí thế tao nhã.

      Thượng Quan Minh Nguyệt coi như là thấy Nhan Nhiễm Tịch, ban đầu tức giận biến thành vẻ mặt khinh bỉ, khinh thường : "Ta tưởng là ai? Nguyên lai là vương phi tiếng xấu lan xa."

      câu, khiến mọi người ở mỹ thực trai đều biết thân phận của Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhan Nhiễm Tịch như trước mặt đổi sắc, bộ dáng thoải mái, làm cho người ta cảm thấy quỷ dị: "Công chúa trừ bỏ chào hỏi ta, còn có việc sao?”

      Thượng Quan Minh Nguyệt thực khách khí : "Ngươi đem mai trai bao sao ?"

      "Ân." nhàng tiếng.

      "Hừ, thực nhìn ra, ngươi còn có tư cách đến nơi đây, quên , cho ngươi tiền, cầm chạy về vương phủ, mai trai ta muốn mở tiệc chiêu đãi biểu ca ta." Thượng Quan Minh Nguyệt đem tiền ném trước mặt Nhan Nhiễm Tịch.

      Cổ Điệp vui, muốn tiến lên, nhưng lại bị Nhan Nhiễm Tịch thầm ngăn lại.

      Khinh trong mắt mảnh lãnh ý, nhưng có chỉ thị của Nhan Nhiễm Tịch nàng tuyệt đối hành động thiếu suy nghĩ.

      Nhan Nhiễm Tịch tươi cười càng sâu: "Công chúa, chúng ta đều là người Minh vương phủ, cần khách khí như vậy , nếu công chúa muốn mai trai, ta nhường cho ngươi, nơi này phải còn chỗ trống sao."

      xong liền ngồi xuống, ngay cả ngân phiếu trước mặt cũng thèm liếc mắt nhìn.

      Thượng Quan Minh Nguyệt khinh bỉ nhìn Nhan Nhiễm Tịch mang theo nam tử lên lầu.

      Lấy công lực của đám người Dạ Thương Minh có thể nhìn chuyện ở dưới.

      Bạch Ngạn Túng cười nhạo : "Hừ, biết ngay Nhan Nhiễm Tịch là cái bao cỏ, đều bị người vũ nhục , đúng là ngu ngốc ai bằng."

      "Câm miệng." Dạ Thương Minh lạnh như băng, lại mang theo tia tức giận, làm cho hai người giật mình.

      để ý đến hai người, ánh mắt thâm thúy lần nữa quét về phía Nhan Nhiễm Tịch, tin nàng chịu thiệt như vậy.

      Cổ Điệp hổn hển nhìn bóng dáng hai người rời , phẫn hận : "Tiểu thư, ngươi xem nàng, quả thực chính là loại đàn bà điêu ngoa, có chỗ nào giống công chúa?"

      Chỉ nghe thấy thanh Nhan Nhiễm Tịch giọng quát: "Cổ Điệp, công chúa như thế nào cũng là sườn phi của vương gia, chỉ là tính tình tốt chút thôi, ngươi đừng làm mất hòa khí giữa chúng ta."

      "Tiểu thư." Cổ Điệp nhìn tức giận nhìn Nhan Nhiễm Tịch, mặt có chút bất bình, nhưng lại thể xoay người dậm chân ly khai.
      Trong nháy mắt xoay người, khuôn mặt tức giận biến mất, lộ ra tươi cười quỷ dị.

      Nhan Nhiễm Tịch thưởng thức ly trà trong tay cẩn thận làm đổ.

      Vội vàng đứng dậy, Khinh chạy nhanh tới : "Tiểu thư sao."

      "Uh, đều do ta cẩn thận." Nhan Nhiễm Tịch nhàng tự trách .

      Người chung quanh nguyên bản khinh bỉ, ánh mắt khinh miệt, bởi vì Nhan Nhiễm Tịch giáo huấn Cổ Điệp, nữ tử như vậy, cưới được chính là phúc khí, giống những nữ nhân chỉ thích tranh giành tình cảm làm cho gà chó yên, có thể vào mỹ thực trai đều là người phú quý, chuyện nữ nhân tranh giành tình cảm đều gặp qua, cho nên nháy mắt thay đổi cái nhìn đối với Nhan Nhiễm Tịch.

      lầu Dạ Thương Minh trong mắt lộ ra mỉm cười, ở vị trí của có thể thấy động tác của Nhan Nhiễm Tịch, nhưng là tinh tường thấy Nhan Nhiễm Tịch dùng trà viết lên bàn hai chữ 'Mê tình', sau đó làm cho Cổ Điệp rời , nữ nhân này làm sao có thể chịu thiệt, ha ha...

      Ánh mắt nhíu lại, mê tình, nếu đoán sai đây là mê dược cao cấp nhất của dược lâu, hơn nữa nếu phải cao thủ căn bản là tra ra bên trong có sử dụng mê tình, thực chờ mong trận chiến này.

      Cổ Điệp liền có trở lại, gọi vài món ăn, Khinh ngồi ở bên cạnh tự tay pha trà, hương thơm trà truyền ra, thấm vào ruột gan, Nhan Nhiễm Tịch bộ dáng thoải mái, vuốt ve tiểu Hăc ở đùi.

      lầu Bạch Ngạn Túng lạnh lùng : "Hừ, đúng là biết hưởng thụ."

      Dạ Thương Minh quét mắt nhìn Bạch Ngạn Túng, ánh mắt lại dời về phía dưới lầu, gắt gao liếc mắt cái, Bạch Ngạn Túng chỉ cảm thấy cả người lông tơ dựng lên, im miệng lại, dám thêm nữa.

      bên Trì Ngưng Liên nhìn màn này, chân mày cau lại, trong lòng trầm tư.

      Hồi lâu, lầu hai mai trai truyền đến tiếng thét chói tai, mọi người tò mò qua xem, tiểu nhị có lẽ muốn biết tình gì nên mở cửa ra coi, tình cảnh bên trong khiến mọi người choáng váng.

      Chỉ thấy Thượng Quan Minh Nguyệt thân mảnh vải, ôm quần áo ngăn trở cảnh xuân, nam tử kia thân cũng mảnh vải, ánh mắt ửng đỏ, bộ dáng có chút bất mãn.

      Nhìn màn này mọi người phải kẻ ngốc, thực hiểu được xảy ra tình gì.

      Thượng Quan Minh Nguyệt trong mắt mê ly dần dần biến mất, thấy màn trước mắt muốn đâm đầu chết , hét lên tiếng, nếu có người để ý thấy tiếng thét này giống với tiếng thét lúc nãy, nhưng mọi người đều bị việc trước mắt hấp dẫn nên việc bị bại lộ.

      "Sao lại thế này? Tại sao có thể như vậy? ra ngoài, ngươi ra ngoài cho ta." Thượng Quan Minh Nguyệt điên cuồng hô.
      Nhan Nhiễm Tịch bộ vô cùng đau đớn, thể tin được, muốn lại thôi, cuối cùng gian nan phun ra câu: "Công chúa, ngươi, ngươi như thế nào, làm sao có thể như vậy?"

      Thượng Quan Minh Nguyệt cuống quít lắc đầu: " phải, ta biết, ta có, ta..."

      Nhan Nhiễm Tịch cắn môi, trong mắt hàm chứa lệ: "Công chúa, tuy rằng Vương gia thể... thể..." Nhan Nhiễm Tịch cũng ra nhưng mọi người đều hiểu được.

      Lầu Bạch Ngạn Túng cùng Trì Ngưng Liên cúi đầu, bả vai có chút run run, Dạ Thương Minh khó nhìn bọn họ cực lực nhịn cười, Dạ Thương Minh mặt tối sầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân nhu nhược dưới lầu, trong lòng hận thể khâu miệng nàng lại.

      Đột nhiên khóe miệng lộ ra tươi cười quỷ dị, tốt lắm, sớm muộn gì có ngày làm nàng hiểu được, rốt cuộc có thể hay .

      Nhan Nhiễm Tịch tiếp: "Nếu công chúa gả đến Minh vương phủ nên bảo vệ tốt bản thân mình, ngươi làm như vậy thực có lỗi với vương gia, dù sao vương gia trừ bỏ ít việc thể làm, cái khác đều tận lực thỏa mãn chúng ta, cũng phụ tín nhiệm của Vương gia, ngươi làm sao có thể?"

      Thượng Quan Minh Nguyệt bị vây trong hỗn loạn, lắc đầu : "Ta có, ta có."
      sanone2112Aliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27: Vân Tông

      Từ đầu tới cuối biểu ca của Thượng Quan Minh Nguyệt câu, nhanh chậm chút hoảng hốt mặc quần áo vào, coi như hết thảy cùng có vấn đề gì xảy ra.

      Nhưng Nhan Nhiễm Tịch biết được nam tử này khôn khéo, tin tưởng đoán được tình, chính là đoán được như thế nào, chuyện như vậy chung quy là khó lòng giãi bày, có khổ nên lời, trùng hợp, Nhan Nhiễm Tịch chính là thích nhìn đến cảm thụ của người khác.

      Đột nhiên Thượng Quan Minh Nguyệt điên rồi chỉ vào Nhan Nhiễm Tịch: "Là ngươi, nhất định là ngươi, nhất định là ngươi hãm hại ta."

      Nhan Nhiễm Tịch lắc đầu, ủy khuất : "Ta có, ta có, ta vẫn đều ở dưới, ta lên."

      Nhìn Nhan Nhiễm Tịch bộ dáng đáng thương, hơn nữa vừa nãy mọi người cũng nhìn thấy, Nhan Nhiễm Tịch vẫn ngồi ở bên dưới, như vậy làm sao có thể hãm hại nàng ta?

      Mọi người khó chịu, đây ràng làm chuyện xấu hổ mà vu oan cho người khác.

      Khinh hợp thời : "Ngươi cần oan uổng tiểu thư nhà ta, tiểu thư vẫn cùng ta ngồi chung chỗ, làm sao có thời gian hãm hại ngươi?"

      "Ngươi..."

      "Tỳ nữ vừa nãy đâu, ta nhớ vương phi mang đến hai tỳ nữ, người khác đâu? Vương phi có hay giải thích chút?" nam tử vẫn gì, ánh sáng lạnh trong mắt nhìn thẳng Nhan Nhiễm Tịch.

      Chính là Nhan Nhiễm Tịch sợ?

      Cúi đầu khóc, trong mắt chỉ còn lại vô tận ủy khuất, cắn môi, quật cường chịu làm cho nước trong mắt mắt chảy ra.

      Lúc này tiếng động, chính là bộ dáng của Nhan Nhiễm Tịch làm cho mọi người vì nàng bất bình.

      cái phụ thân xem chịu nổi, đứng dậy : "các ngươi dám làm dám chịu, các ngươi ban ngày làm chuyện thuần phong đồi bại, còn có mặt mũi vu hãm người khác, ngươi phải hỏi tỳ nữ kia sao? Hảo, ta cho ngươi biết, mới vừa rồi các ngươi lên, tỳ nữ kia chịu cho chủ tử ủy khuất vài câu phải, nhưng vương phi cũng thêm gì, còn quát tỳ nữ phen, kêu nàng trở về suy nghĩ.

      Mọi người cũng có tâm, lần lượt vũ nhục nương người ta còn chưa tính, cư nhiên chính mình làm chuyện sai, còn vu hãm cho người ta."

      Phụ nhân phen, khiến cho mọi người ràng, đều vì Nhan Nhiễm Tịch bất bình.

      Thấy vậy, ánh mắt nam tử kia nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch càng thêm trầm, Thượng Quan Minh Nguyệt xấu hổ và giận dữ cùng hận ý, hung hăng đóng cửa lại, ngăn cách trong đó.

      Dưới lầu mọi người vẫn như trước nghị luận.

      Nhan Nhiễm Tịch thực vừa lòng hiệu quả này, hào phóng ngồi xuống, nhưng trong mắt lại toát ra ưu dung, chính là ai biết lúc này trong lòng nàng rất muốn cười, nàng thích nhất chính là xem diễn, cho nên nàng rời , nàng thực muốn biết bọn họ dùng sắc mặt như thế nào mà ra bên ngoài?

      Lầu ba người đem hết thảy xem vào trong mắt, Trì Ngưng Liên vẫn gì trong mắt lộ ra chút thâm ý: "Minh, xem ra vương phi của ngươi cũng giống trong truyền thuyết, chính là..." Dừng chút, cầm lấy chiết phiến bên cạnh, tiêu sái mở ra, nhìn chiết phiến, thản nhiên : "Chính là hẳn chịu qua thương tổn ."

      "Ta sao lại thấy được?" Dạ Thương Minh luôn luôn thay đổi sắc mặt hỏi câu, tuy rằng là giọng điệu thản nhiên, nhưng hai người bạn thân của có thể nhận ra trong đó có chút vội vàng.

      Trì Ngưng Liên cũng giấu diếm, cây quạt vừa lật, câu thơ đối với hai người: "Tịch dương vô hạn hảo, chính là gần hoàng hôn, câu thơ như vậy đủ để thể ."

      "Liên, câu thơ này là nàng làm sao?" Bạch Ngạn Túng thể tin được, câu thơ này vừa thấy sáng nay, ý cảnh bên trong làm cho trầm mê, cho nên quấn quít lấy Trì Ngưng Liên bắt viết cho, chính là ngờ câu thơ như vậy do người khinh thường viết ra, trong lúc nhất thời há to miệng.

      "Uh, trong lúc vô tình nghe được." Trì Ngưng Liên rất rộng rãi thừa nhận.

      Ai cũng có thấy Dạ Thương Minh ánh lên tia nhìn ràng.

      Nguyên bản Nhan Nhiễm Tịch chờ xem diễn rất là hưởng thụ, nhưng là hôm nay nhất định là vui quá hóa buồn, đến hai người trong phòng, nhưng ra có vài vị khách mời mà đến.

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn về phía ba người, người thân nguyệt sắc y bào, lão giả vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt tinh quang.

      Phía sau hai nam nữ cũng là thân nguyệt sắc y bào, hai người cầm kiếm, cần xem chỉ biết là nhất lợi kiếm, nam tử tuấn tiêu sái, dáng người cao ngất, sức quyến rũ bắn ra bốn phía, nữ tử mỹ mạo có thể cùng Cổ Điệp đánh đồng, chính là thiếu lanh lợi, hơn nữa lại còn làm ra vẻ, trong mắt khinh thường còn được che giấu, vừa thấy qua liền biết giống như đại tiểu thư.

      Ba người nhìn nhìn, cuối cùng đem ánh mắt nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch lông mi nhíu lại, nàng thoạt nhìn dễ bị người khác bắt nạt như vậy sao?

      Lơ đãng thu hồi ánh mắt thăm dò của chính mình, nguyệt sắc y bào phía thêu đám mây bay, ha ha, nàng thực nghĩ tới ở trong này gặp người của Vân Tông, còn nhớ hai năm trước, Vân Tông tông chủ trúng kỳ độc, tìm nàng, bọn họ gặp nhau lần, chính là lúc ấy nàng che mặt thôi.

      Ba người hướng Nhan Nhiễm Tịch, nam tử nho nhã lễ độ hỏi: " nương, chẳng biết có thể đem vị trí này cho chúng ta, chúng ta nguyện ý ra giá gấp hai lần."

      Nhan Nhiễm Tịch cười lắc đầu: " có lỗi, ta cũng vừa mới ngồi xuống."

      "Chúng ta ra gấp năm lần." Nữ tử cao ngạo , khẩu khí cùng với Thượng Quan Minh Nguyệt là giống nhau, chính là biết kết cục có hay thảm như Thượng Quan Minh Nguyệt.

      " nương, tiền phải vấn đề, người tới mỹ thực trai đều thiếu tiền, mọi người chính là muốn thoải mái, cho nên các vị vẫn là tìm chỗ khác ." Nhan Nhiễm Tịch tươi cười sâu sắc , Khinh tự nhiên biết lúc này Nhan Nhiễm Tịch kiên nhẫn, Khinh thay.

      "Hừ, cái tỳ nữ có tư cách gì cùng chúng ta chuyện." Nữ tử khinh thường nhìn Khinh , điêu ngoa .

      Khinh ánh mắt trở nên lạnh nhạt, cho dù nàng là tỳ nữ cũng phải người khác có thể , lạnh lùng : " nương, nơi này phải địa bàn của các ngươi, điêu ngoa tùy hứng, trong nơi của các ngươi có thể bỏ qua, nhưng ở bên ngoài ngươi cũng nên tôn trọng."

      Khinh thanh sắc bén, những câu hữu lý, làm cho người thể phản bác, lại cường điệu nữ tử điêu ngoa tùy hứng, làm cho nữ tử nghe vậy trở nên tức giận.

      "Ngươi cái gì sao? Tôn trọng? ngươi là hạ nhân có gì đáng tôn trọng?"

      'Ba' Nhan Nhiễm Tịch dùng sức vỗ bàn, ánh mắt trở nên lãnh, giống nãy tươi cười, nâng ánh mắt lên, quanh thân khí tràng càng lạnh, khí trở nên loãng, làm cho người ta cảm thấy hít thở thông.

      Chương 28: động thủ

      Chính là trong nháy mắt, người tươi cười ôn hòa biến thành băng lãnh, làm cho người ta có chút phản ứng kịp.

      "Tỳ nữ thế nào? Ngươi cho là ngươi rất cao quý sao? Ngươi chẳng qua đầu thai tốt hơn chút, ngươi nhìn lại mình xem, điêu ngoa tùy hứng, cao ngạo vô lễ, đâu có chỗ nào cao quý? Nhưng ra cùng với người đàn bà chanh chua bên đường có vài phần tương tự." Nhan Nhiễm Tịch giọng điệu lạnh lùng, cấp cho nữ tử chút mặt mũi nào hết.

      Khinh trong mắt toát ra mỉm cười, tiểu thư nhà nàng chính là bao che khuyết điểm, nhưng nàng thích.

      Nữ tử sắc mặt đen lại, hô lớn: "Ngươi cái gì? Có bản lĩnh ngươi lặp lại lần nữa." Nàng cam đoan chỉ cần Nhan Nhiễm Tịch lặp lại lần nữa nàng chính là kiếm giết nàng.

      Nhan Nhiễm Tịch ánh mắt nheo lại, lúc này chỉ có Khinh biết Nhan Nhiễm Tịch động sát ý.

      "Ngươi kêu tiểu thư nhà ta lần, tiểu thư nhà ta , chẳng lẽ ngươi nghe thấy." Khinh lạnh lùng khinh thường .

      Nữ tử điên rồi, rút kiếm hướng Khinh .

      Nguyên bản ngồi ngay ngắn ở bên người Nhan Nhiễm Tịch, ở trước mắt bao người người, nháy mắt liền xuất ở phía sau Nhan Nhiễm Tịch.

      Mọi người đều ngây ngẩn cả người.

      lầu Bạch Ngạn Túng trừng to mắt, mới vừa rồi thấy động tác của Khinh , quay đầu nhìn về phía Trì Ngưng Liên, chỉ thấy Trì Ngưng Liên sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, tỏ vẻ cũng thấy .

      Hai người hẹn mà cùng nhìn về phía Dạ Thương Minh, Dạ Thương Minh con ngươi sâu nhìn Khinh , mới vừa rồi cũng thấy , khinh công như vậy chưa bao giờ từng gặp qua.

      "Trách được, nàng có sợ hãi, nguyên lai bên người có cao thủ như vậy, ám vệ ngươi an bài ở Tịch Uyển chỉ sợ cũng là nàng giết, đủ cường hãn." Bạch Ngạn Túng trêu chọc , trong mắt lo lắng càng thâm trầm, nếu Nhan Nhiễm Tịch đối với Dạ Thương Minh bất lợi, cũng là hội có cơ hội.

      Đối với khinh công của Khinh ai cũng có thấy động tác, ngay cả lão giả kia cũng như thế, nhíu mày, nhưng có ngăn trở, nhân tài như vậy, bọn họ cũng biết, cho nên muốn muốn xem bản lĩnh của Khinh , hiển nhiên nam tử cũng nhìn ra ý tưởng của lão giả, có nửa phần do dự, rút kiếm hướng Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn lợi kiếm trước mắt, trong mắt mảnh lãnh ý, nhưng có chút động tác nào, mắt thấy kiếm đâm đến, chỉ thấy chủy thủ phi tiêu chặn lại, gần chút xíu nữa là tới người nàng, nhưng lại bị chặn, mọi người Nhan Nhiễm Tịch mặt đổi sắc, khỏi vì nàng phen sợ hãi, nếu phải bị Khinh chặn, như vậy kết cục chính là tử.


      lầu chỉ thấy ly trà trong tay Dạ Thương Minh bị dập nát, người Vân Tông là gan cư nhiên dám động tới người của .

      Lúc này bất tri bất giác đem Nhan Nhiễm Tịch thành người của mình, cũng nhận chính tâm mình.

      Hai bạn tốt bên cạnh, cau mày nhìn màn này, hôm nay từ khi gặp Nhan Nhiễm Tịch cảm xúc của Dạ Thương Minh đều vì nàng mà biến hóa.

      Lúc này Khinh lấy vũ khí mà Nhan Nhiễm Tịch dựa theo vũ khí đại chế tạo ra, đối với tu luyện nhẫn thuật rất thích hợp .

      Dùng sức cái, hướng nam tử vừa mới cầm kiếm chỉ vào Nhan Nhiễm Tịch, trong mắt mang theo thị huyết, lạnh lùng : "Tiểu thư ghét nhất bị người khác sử dụng kiếm chỉ vào nàng, cho nên, cánh tay này của ngươi được giữ lại."

      xong thân mình vừa động, lại biến mất ở trước mắt mọi người, 'A...' hét thảm tiếng, cánh tay của nam tử kia nằm ở dưới đất.

      "Sư huynh." Nữ tử thét tiếng chói tai, nhìn bộ dáng nam tử, giận giữ mặt càng tăng, vọt qua.

      Hết thảy tình đều phát sinh quá nhanh, tỳ nữ lạnh băng sương kia, nháy mắt đem cánh tay nam tử chém xuống, còn ở trước mặt mọi người chút thương hại.

      Nam tử biết cánh tay bị chém coi như cả đời bị hủy, liều mạng cầm kiếm xông lên.

      Khinh đối với tiểu Hắc bàn quát lớn: "tiểu Hắc, chiếu cố tốt tiểu thư."

      xong, ba người cùng đánh nhau, thể người của Vân Tông huấn luyện rất lợi hại, ba người đánh nhau ra bên ngoài mỹ thực trai.

      Lúc này Tống Tránh Thư mang theo người mỹ thực trai ra, nguyên bản thấy chủ tử cố ý muốn chỉnh công chúa kia, cho nên ra ngoài, nhưng lúc sau nghe người thông báo chủ tử cùng người Vân Tông đánh nhau nên mới ra, tuy rằng biết làm sao có thể chọc đến người Vân Tông nhưng vẫn mang người ra.

      Gặp dịp hỗn loạn, Thượng Quan Minh Nguyệt cũng thừa dịp loạn ly khai, chính là thời điểm ra ngoài gặp Nhan Nhiễm Tịch, nhớ tới chuyện tình vừa rồi, mất lý trí, hai lời liền xông tới muốn đánh Nhan Nhiễm Tịch.

      Mọi người nguyên bản muốn ra ngoài quan sát, nhưng thấy động tác của Thượng Quan Minh Nguyệt đều ngừng lại, nhìn qua.

      Bàn tay có đánh xuống, ngược lại bị bàn tay to bắt được, Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn lại, đúng là lão bản Tống Tránh Thư.

      Tống Tránh Thư gần nhất liền thấy động tác của Thượng Quan Minh Nguyệt, cố bạo lậu võ công, khinh công vừa ra, lập tức bắt được tay Thượng Quan Minh Nguyệt, hung hăng vung tay ra, Thượng Quan Minh Nguyệt lập tức bị quăng ra ngoài.

      loạt chuyện xảy ra cũng khiến cho Nhan Nhiễm Tịch chú ý, ngẩng đầu nhìn mai trai.

      Thượng Quan Minh Nguyệt hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, đánh mất hết mặt mũi, bất chấp cái gì hình tượng, giận dữ hét: "Ngươi là ai, có biết ta là ai hay ?"

      Tống Tránh Thư xoa xoa tay, khinh thường nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt lạnh lùng : "Mặc kệ là ai, dám ở ta mỹ thực trai động thủ trả giá đại giới." chủ tử ở nơi này chút nữa bị thương, Tống Tránh Thư nghĩ giết nhóm người này, quản ngươi là cái gì công chúa, Vân Tông .

      Tống Tránh Thư cho tới bây giờ đều là bộ dáng hồ ly, ánh mắt sắc bén như vậy làm cho Thượng Quan Minh Nguyệt sợ, hung hăng trừng mắt nhìn mắt Nhan Nhiễm Tịch: "Ngươi chờ cho ta." Để lại câu rồi ly khai.

      Nhan Nhiễm Tịch căn bản đem Thượng Quan Minh Nguyệt để ở trong lòng, tùy ý ngồi xuống, ánh mắt nheo lại, xem ra có số việc cần phải giải quyết , bằng sau này sợ được an ổn, tuy rằng nàng thực thích xem diễn.
      sanone2112Aliren thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29: thân

      lầu Dạ Thương Minh thản nhiên nhìn phía dưới, lạnh lùng : "Liên, ta hy vọng Thượng Quan Minh Nguyệt xuất ở thế giới này nữa."

      câu lạnh như băng quyết định vận mệnh của người, Trì Ngưng Liên sâu nhìn nữ tử trước mắt gật đầu: "Ta hiểu được."

      Tống Tránh Thư nhìn bóng dáng Thượng Quan Minh Nguyệt trong mắt cũng lên lãnh, quay đầu nhìn về phía Vân Tông lão giả, trong giọng mang theo tia tức giận: "người Vân Tông cũng muốn ở chỗ của Tống mỗ nháo sao?"

      Lão giả ngờ Tống Tránh Thư cư nhiên đem đầu mâu chỉ lên , hờn giận : " cây làm chẳng nên non, Tống lão bản có hay bất công?"

      "Bất công, ngươi cho là mắt của Tống mỗ dùng để trang trí?" Tống Tránh Thư hừ lạnh .

      "Tống lão bản muốn cùng Vân Tông đối địch?" Lão giả cũng là bộ khí thế bức người.

      Nếu có chuyện của Nhan Nhiễm Tịch, lấy năng lực của Tống Tránh Thư đủ có thể đối phó, nhưng tại Nhan Nhiễm Tịch là điểm mấu chốt, cười tiếng: "Nga, còn biết, nguyên lai Vân Tông cũng là ỷ thế hiếp người, đầu năm nay làm sinh ý chính là dễ dàng, chính là đối địch sao, ngươi cho mỹ thực trai chúng ta chỉ là khách sạn? Ta Tống mỗ né lần, nhưng có nghĩa là trốn tránh nhiều lần, hôm nay ta cho ngươi biết Vân Tông cùng với Thượng Quan Minh Nguyệt được bước vô mỹ thực trai."

      "Tống lão bản, ngươi vì nữ nhân này mà đối nghịch với Vân Tông?" Lão giả ánh mắt sắc bén bắn về phía Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhan Nhiễm Tịch bộ dáng sao cả, bất vi sở động.

      Tống Tránh Thư cười khẽ: "Mặc kệ bất luận kẻ nào, ta chỉ muốn bảo trụ mỹ thực trai thôi."

      Lão giả cười biết hôm nay Tống Tránh Thư xen vào coi như làm gì được, chính là có câu Tống Tránh Thư sai, mỹ thực trai này chỉ là khách sạn, có thế lực làm sao dám đắc tội nhiều người như vậy?

      "Hảo, hy vọng Tống lão bản nhớ kỹ hôm nay." Sau đó ánh mắt chuyển hướng về phía Nhan Nhiễm Tịch: " nương, hôm nay mặc kệ như thế nào cũng là tỳ nữ của ngươi đắc tội người Vân Tông, ngươi nếu đem nàng giao cho chúng ta xử trí, tình hôm nay liền từ bỏ..."

      "Ta sao?" Nhan Nhiễm Tịch đánh gãy lời lão giả, mặt lộ vẻ cười , chính là quanh thân khí thế cũng trở nên lãnh liệt.

      Lão giả ở Vân Tông như thế nào cũng được cho là đại nhân vật, đâu chịu nổi này nọ, hôm nay tại mỹ thực trai bị làm nhục, Tống Tránh Thư chọc được, chẳng lẽ tiểu nha đầu cũng khiến phải kiêng kị?

      Rất nhanh chưởng: "Muốn chết." Chưởng phong tốc độ rất nhanh hướng Nhan Nhiễm Tịch đánh tới.

      Ai cũng ngờ danh môn đại phái đánh lén, Tống Tránh Thư còn có phản ứng kịp, chỉ thấy chưởng kia theo trước mặt xẹt qua, thẳng hướng tới Nhan Nhiễm Tịch, nheo mắt lại, Vân Tông này cư nhiên dám lặp lặp lại nhiều lần khiêu khích nàng, xem ra thể tồn tại.

      chưởng đoạt mệnh, nàng muốn né tránh, tiểu Hắc để làm gì? Có tiểu Hắc còn sợ người hại nàng?

      Tiểu Hắc giữ lực mà chờ, nó nhất định phải cho người này gặp tử thần.

      Chính là thân mình còn chưa có động, cái bóng đen liền bay đến trước mặt, nhanh ngay cả cũng thấy , tốc độ kia đều nhanh hơn cả Nhan Nhiễm Tịch thuấn di .

      Nhan Nhiễm Tịch nhưng thấy , chính là ngờ ?

      Ổn định thân hình có hành động thiếu suy nghĩ, bên hông căng thẳng, bị người nọ thuận thế ôm vào, bên tai tiếng tiếng kêu thê lương, đau triệt nội tâm.

      Chờ mọi người hoàn thần lại, chỉ nhìn thấy hắc y nam tử tuấn mỹ, trong lòng Nhan Nhiễm Tịch lộ ra chút kinh ngạc, ánh mắt sắc bén, lãnh liệt bắn thẳng về phía lão giả, thanh lạnh như băng: "Dám đụng vào vương phi của bổn vương, kết cục chỉ có —— tử."

      "Ngươi... Minh..." Lão giả trong mắt mang theo hoảng sợ, chỉ vào Nhan Nhiễm Tịch được nam nhân ôm, chỉ phun ra hai chữ liền khí tuyệt bỏ mình .

      Trong đại sảnh khách nhân đều hoảng sợ bọn họ chân chính đều chưa thấy qua giết người, có phụ nhân sợ tới mức run cả người.

      để ý đến mọi người, Dạ Thương Minh cúi đầu nhìn Nhan Nhiễm Tịch cau mày, gương mặt lạnh như băng lên mỉm cười, thản nhiên : "Ngươi đúng là gây chuyện."

      Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt nhìn thi thể: "Ngươi hẳn là thấy được, là bọn họ chọc ta." Nàng tại mới biết được ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng từ lúc vào cửa là Minh vương.

      Dạ Thương Minh cúi đầu ở bên tai Nhan Nhiễm Tịch giọng : "Xác thực, là hay gây chuyện."

      Cảm giác được bên tai ngứa trận hơi thở ấm áp, trong lòng có chút khác thường, hạ mí mắt xuống, đấu vết rời khỏi ôm ấp của Dạ Thương Minh, lạnh nhạt : "May mắn có vương gia, thôi sợ là Tịch nhi còn."

      Dạ Thương Minh có chút bất đắc dĩ, vương phi của nhanh miệng.

      Bên người cảm giác được trong khí tia dao động, mặt ý cười biến mất vô tung, lập tức đem Nhan Nhiễm Tịch kéo lại.


      "Tiểu thư." Khinh tới liền thấy Dạ Thương Minh đem Nhan Nhiễm Tịch ôm lại.

      Thấy Khinh Dạ Thương Minh ánh mắt lóe lên gì, nhìn Nhan Nhiễm Tịch giãy dụa, thản nhiên : "Nơi này thích hợp với ngươi, về ."

      để ý đến nàng giãy dụa, cầm lấy tay Nhan Nhiễm Tịch lên lầu hai, Khinh mày nhíu lại, nhìn về lão giả vừa chết, có nhìn về phía Tống Tránh Thư, sau đó ôm tiểu Hắc theo lên.

      Vừa vào cửa liền thấy hai người từng đến đón nàng, trong lòng có chút vui, nguyên bản lưu lại là xem diễn, nhưng kết quả đâu, chính mình trở thành người diễn trò, làm cho nàng thực khó chịu.

      Tuyệt khách khí bỏ tay Dạ Thương Minh ra, tùy tiện ngồi xuống.

      Dạ Thương Minh mặt mang theo mỉm cười, lần này nhưng là dọa choáng váng hai người trong phòng, bọn họ nhìn nụ cười mặt Dạ Thương Minh đến xúc động, cư nhiên cười, hôm nay có hay trời mưa ?

      Khinh cũng úy kỵ lướt qua Dạ Thương Minh đến bên người Nhan Nhiễm Tịch, tiểu Hắc nhảy lên bàn, nó quên thời điểm Nhan Nhiễm Tịch gả đến hai người này khinh bỉ nàng.

      Dạ Thương Minh nhìn Bạch Ngạn Túng cùng Trì Ngưng Liên mặt kinh ngạc, biết bọn họ trong lòng suy nghĩ cái gì, để ý đến, trực tiếp ngồi vào bên người Nhan Nhiễm Tịch, bàn tay to cũng kiêng dè trực tiếp ôm Nhan Nhiễm Tịch.
      sanone2112Aliren thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30: uống thuốc độc tự sát

      Nhan Nhiễm Tịch nghĩ để lộ thực lực, có giãy dụa, nàng tới từ đại đối với việc ôm ấp cởi mở, khi nàng làm nhiệm vụ cũng trải qua nhiều.

      Thản nhiên : "Khinh , gọi đồ ăn đến, còn có với lão bản, những hư hỏng nơi này với cả đồ ăn nữa do vương gia trả tiền hết, Vương gia có ý kiến gì chứ?" Quay đầu có nửa điểm hỏi ý tứ, nhìn Dạ Thương Minh.

      Dạ Thương Minh căn bản có cơ hội , bởi vì ngay thời điểm Nhan Nhiễm Tịch xong Khinh chạy ra ngoài.

      Khóe miệng cong lên, đem Nhan Nhiễm Tịch lôi kéo, trong giọng lộ ra tia sung sướng, biểu tâm tình của rất tốt: " ý kiến, tướng công nên cho nương tử tiền tiêu."

      Ách... hai người ngồi bên cạnh cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất, bọn họ nhận thức Dạ Thương Minh nhiều năm như vậy thế nào chưa thấy vẻ mặt này của ?

      Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi: "Vương gia, ngươi có hay bị cái gì đả kích?"

      Nghe Bạch Ngạn Túng cười to lên, Trì Ngưng Liên cũng cực lực chịu đựng.

      Nhan Nhiễm Tịch thấy Dạ Thương Minh sắc mặt thành công biến đen, liếc mắt hai người bên cạnh, thản nhiên : "Muốn cười liền cười, cần nghẹn bị nội thương." Nhan Nhiễm Tịch tuyệt đối thừa nhận chính mình sang chuyện khác, nàng vẫn còn nhớ ngày cùng Dạ Thương Minh giằng co, nhưng sao lại biến thành như thế này làm nàng khó tiếp thu.

      Nhưng thể Nhan Nhiễm Tịch thực may mắn, quả nhiên thành công dời lực chú ý của Dạ Thương Minh.

      Dạ Thương Minh nhìn Nhan Nhiễm Tịch ngoan ngoãn trong lòng mình thản nhiên : "Tịch Nhi, làm sao có mê tình?"

      Nhan Nhiễm Tịch thân mình cứng đờ, ngờ Dạ Thương Minh ngay cả điều này đều thấy, xem ra là nàng cẩn thận.

      Hai người kia cũng nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, ngẫm lại chuyện xảy ra vừa nãy, biết tại sao Nhan Nhiễm Tịch lại có mê tình của dược lâu, mọi người đều biết, dược lâu dược chỉ có giá trời, nếu có người quen tuyệt đối mua được, nhiều nhất cũng chỉ là thảo dược cấp thấp, nhưng thảo dược cấp thấp so với bên ngoài cũng tốt hơn trăm lần.

      Chỉ là Nhan Nhiễm Tịch là tiểu thư được sủng, lại bị giam cầm ở lãnh viện sao có thể có được?

      Nhan Nhiễm Tịch trong nháy mắt cứng nhắc, nhìn Dạ Thương Minh thản nhiên : "Người khác cho."

      "Nga, là ai hào phóng như vậy?" Lời này là Bạch Ngạn Túng hỏi, nguyên bản Dạ Thương Minh chỉ là tùy ý hỏi, cũng có muốn hỏi kỹ, có số việc nếu muốn biết gọi người thăm dò, mà Nhan Nhiễm Tịch, nhận định là nữ nhân của hoài nghi, trừ phi tự mình cảm nhận được nàng phản bội, như vậy đến lúc đó tự mình đưa nàng vào địa ngục.

      "Túng." nhàng tiếng, giận mà uy, sau đó đối với Nhan Nhiễm Tịch : "Ngươi phải thích uống trà sao? Nếm thử bích loa xuân này."

      Cố ý muốn ngăn đề tài, nhưng Bạch Ngạn Túng cũng nghĩ muốn chọc giận Dạ Thương Minh, nhìn Nhan Nhiễm Tịch : "Nhan Nhiễm Tịch, ngươi thân là vương phi, cư nhiên dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy hãm hại Nguyệt sườn phi, ngươi phải bị tội gì?"

      "Câm miệng." Dạ Thương Minh trong mắt mang theo sát ý, ai có thể chất vấn nữ nhân của , ai cũng được.

      Bạch Ngạn Túng cả người rùng mình, Trì Ngưng Liên trái tim cũn run lên, nhưng Nhan Nhiễm Tịch vẫn trấn định, thản nhiên tươi cười, chịu ảnh hưởng.

      khí trở nên hít thở thông, Nhan Nhiễm Tịch nhếch môi nhìn Bạch Ngạn Túng : "Bạch công tử có phải là oan uổng bổn vương phi, bổn vương phi nhưng là dựa theo phân phó của vương gia mà làm việc, trước vương gia kêu ta xử lý hết sườn phi, tiểu thiếp ở hậu viện. Nếu tin ngươi có thể hỏi vương gia."

      Hai người kinh ngạc nhìn về phía Dạ Thương Minh, chỉ thấy Dạ Thương Minh trong con ngươi sâu thẳm mang theo cảm xúc, lạnh lùng : "Túng, bổn vương cần viên 'Thanh tâm đoạn liên', ngươi cùng quái y Phiêu Miểu đều là sư huynh đệ, tin tưởng ngươi lấy được."

      Bạch Ngạn Túng ánh mắt nghi vấn nháy mắt liền biến mất, 'Thanh tâm đoạn liên' là dược do quái y Phiêu Miểu chế ra, loại dược phẩm ổn định công lực, dược lâu cũng chỉ có tam khỏa, hơn nữa lại để trang trí, có ý muốn bán, hơn nữa tuy rằng bọn họ là sư huynh đệ, nhưng chưa từng gặp qua diện mạo của nàng, càng đừng là muốn này muốn nọ.

      Bạch Ngạn Túng biết Dạ Thương Minh ra thay đổi, trong lòng thầm hối hận, xem ra Dạ Thương Minh đúng là cùng Nhan Nhiễm Tịch đạt thành hiệp nghị, quả nhiên hảo tâm có hảo báo .

      Trì Ngưng Liên cũng là vẻ mặt đồng tình, bọn họ nhận thức cũng phải ngày hai ngày, 'Thanh tâm đoạn liên' mặc dù tốt, nhưng Dạ Thương Minh quả vô dụng, chỉ để trả thù, phúc hắc a.


      Trở lại Tịch Uyển, Cổ Điệp liền chạy tới đón: "Tiểu thư các ngươi có việc gì chứ?"

      " có việc gì." Khinh hồi đáp, nhìn Nhan Nhiễm Tịch vào phòng, đem chuyện xảy ra ở mỹ thực trai kể cho Cổ Điệp nghe.

      Cổ Điệp nghe xong trong mắt ra chút sát ý, hỏi: "Vân Tông là tốt, tiểu thư có hay phân phó xử lý Vân Tông như thế nào?" Nàng biết ràng tiểu thư nhà nàng có thù tất báo.

      Khinh lắc đầu: "Tiểu thư còn chưa có mệnh lệnh."

      Cổ Điệp thất vọng bĩu môi.

      Ban đêm, Nhan Nhiễm Tịch vừa muốn ngủ, Cổ Điệp liền đẩy cửa đến.

      "Làm sao vậy?" Thời điểm nàng ngủ thích bị quấy rầy, có việc nhất định Cổ Điệp với Khinh tới .

      "Vừa mới nghe được tin tức, Thượng Quan Minh Nguyệt ở trong phòng của mình uống thuốc độc tự sát." Cổ Điệp vui sướng khi người gặp họa .

      Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, có gì biểu tình, nằm xuống, nhắm mắt lại.

      Cổ Điệp thấy Nhan Nhiễm Tịch có hứng thú liền phẫn nộ lui ra ngoài.

      Đợi cho khi tiếng bước chân biến mất, Nhan Nhiễm Tịch liền mở mắt, với tính cách của Thượng Quan Minh Nguyệt tuyệt đối tự sát, có thể thấy được là do người hành hung, người của nàng làm như vậy, người này là ai?

      Là biểu ca của Thượng Quan Minh Nguyệt sao? Hay là Dạ Thương Minh?


      Dạ Thương Minh căn bản cơ hội , bởi vì ngay thời điểm Nhan Nhiễm Tịch xong Khinh chạy ra ngoài.

      khí trở nên hít thở thông, Nhan Nhiễm Tịch nhếch môi nhìn Bạch Ngạn Túng : "Bạch công tử có phải là oan uổng bổn vương phi, bổn vương phi nhưng là dựa theo phân phó của vương gia mà làm việc, trước vương gia kêu ta sử lý hết sườn phi, tiểu thiếp ở hậu viện. Nếu tin ngươi có thể hỏi vương gia."
      sanone2112 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31: sát chủ Bộ Kinh Thiên

      Edit: nguyễn phương
      Beta: Rinnina

      Nhan Nhiễm Tịch tự hỏi, đột nhiên ánh mắt nhíu lại, thanh băng lãnh vang lên: " ra.

      bóng đen lên từ chỗ tối, xuất ở trong phòng Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhan Nhiễm Tịch vừa thấy người tới, ánh mắt vốn lãnh liệt trở nên nhu hòa, cười nhảy từ giường xuống nhào vào lòng người nọ: "Ca ca."

      tiếng ca ca kêu ngọt, bỏ mặt nạ ra, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra, trở nên nhu hòa, ngũ quan cân đối, đôi môi mỏng manh để lộ vẻ vô tình, nhưng lúc này dị thường ôn nhu: "Tiểu muội." Thanh hùng hậu làm người ta mê muội.

      Nhan Nhiễm Tịch buông người đó ra, giữa mi lộ vẻ vui sướng: "Sao ca ca lại đến đây ?"

      "Như thế nào? chào đón ta." Nam nhân tùy ý ngồi xuống, có nửa phần câu lệ.

      Nhan Nhiễm Tịch cũng ngồi xuống: "Ai , nhưng ca ca luôn là đại nhân vật, sao hôm nay lại có thời gian đến thăm tiểu muội ?"

      "Ngươi còn biết xấu hổ, trước kia muốn nhìn ngươi ngay cả bóng dáng đều tìm thấy, tại ở nơi đây, lại để cho người ta mời ta đến." tưởng tượng mình mỗi lần muốn gặp Nhan Nhiễm Tịch đều phải chạy đông tây, muốn liên hệ với nàng phải vất vả tìm tung tích.

      "Nga ?" Nhan Nhiễm Tịch lông mi nhăn lại.

      "Hôm nay có người đến mua đầu của ngươi, mười vạn lượng, là tiện nghi." Khóe miệng nam nhân cong lên, nhưng trong mắt mảnh lạnh như băng.

      "Xem ra tiểu muội đúng là vinh hạnh, để người ta nhờ tới Sát." trong giọng Nhan Nhiễm Tịch lộ ra châm chọc.

      'Sát' là tổ chức sát thủ khiến mọi người sợ hãi, khi 'Sát' tiếp nhận nhiệm vụ, trừ phi cố chủ tự mình giải trừ lệnh truy sát, nếu , cho dù ngươi chạy trốn tới nơi đâu đều bị giết.

      Có điều 'Sát' cũng rất có kỷ luật, có ít nhân vật mẫn cảm 'Sát' ra tay, cũng vì như vậy 'Sát' tuy rằng đáng sợ, nhưng làm người trong giang hồ chán ghét.

      Mà chủ nhân của 'Sát', chính là ca ca đứng trước mắt nàng, Bộ Kinh Thiên.

      "Đúng vậy, ngươi là càng ngày càng có bản lĩnh, mới vừa rồi có người mua mạng ngươi, biết ngươi còn gây ra chuyện gì." Tuy rằng như vậy, nhưng trong giọng tràn đầy sủng nịch.

      "Ngươi có biết, cho tới bây giờ đều là họa tìm ta, ta có biện pháp nào, ca ca người nào muốn mua mạng của ta vậy." Nhan Nhiễm Tịch nhận trà Bộ Kinh Thiên đưa cho, tùy ý hỏi.

      "Tra ra được là hàng xóm của ngươi, ở tại Tuyết uyển là Lý Tuyết."

      "A, lại là nàng, hôm nay vừa vặn chết người, thêm người nữa cũng sao, ca ca giúp tiểu muội báo thù chứ ?" Trong mắt thoáng qua sát ý, tốt, lặp lặp lại nhiều lần, là bám riết tha, cho rằng Nhan Nhiễm Tịch nàng dễ chọc sao, vốn nghĩ đánh, tại xem ra cũng chỉ có thể dùng bạo lực giải quyết .

      Hai người có kinh động Khinh và Cổ Điệp rời .

      Tại Tuyết uyển

      Lý Tuyết nhìn tỳ nữ Hạnh nhi của mình, có chút lo lắng hỏi: "Hạnh nhi, ngươi lần này Nhan Nhiễm Tịch sống quá ngày mai chứ." Tỳ nữ này là nàng vô tình cứu được, vốn định cho nàng rời , nhưng nàng lại theo bên người báo ân, nàng thông minh tài trí, Lý Tuyết liền dứt khoát cho nàng theo, sau lại giúp nàng bày mưu tính kế trong hậu viện này tranh đấu.

      "Tiểu thư yên tâm , 'Sát' là tổ chức sát thủ nổi danh, khẳng định có vấn đề gì." Hạnh nhi xong ánh mắt lộ ra chút độc.

      "Nhưng lòng ta có chút hoảng, ta cảm giác có chuyện gì hay." Lý Tuyết nhíu mày .

      Hạnh nhi cũng hơi lo lắng, trận trầm mặc.

      Trong phòng vang lên giọng nữ nhàng "Ừ, lo lắng đúng ."

      "Ai ?" Lý Tuyết cùng Hạnh nhi trận kinh hoảng.

      Nhìn về phía gian ngoài, chỉ thấy Nhan Nhiễm Tịch và người mang mặt nạ nhàn nhã đến.

      "Nhan... Vương phi." Lý Tuyết thể tin nhìn Nhan Nhiễm Tịch.

      Mà Nhan Nhiễm Tịch lúc này ánh mắt nhìn về phía Hạnh nhi bên người Lý Tuyết, ánh mắt nheo lại, khóe miệng lộ ra tươi cười nguy hiểm: "Ta Tuyết sườn phi như thế nào bám riết bổn vương phi tha, ra là do ‘Thiên Diện Cơ’ trong giang hồ hiến kế." ( cơ ngàn mặt = thiên diện cơ nhé, đừng nhầm)

      "Thiên Diện Cơ ?" Lý Tuyết vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc nhìn Nhan Nhiễm Tịch, nhưng ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch luôn luôn ở người Hạnh nhi, ngờ lại có cơ hội gặp được nàng ?

      Hạnh nhi thấy vậy cũng ngụy trang: "Ha ha, Nhan Nhiễm Tịch quả nhiên lợi hại, thế nhân đều Nhan Nhiễm Tịch trời sinh ngu dốt, yếu đuối nhát gan, nhưng ai có thể biết Nhan Nhiễm Tịch là người lãnh huyết vô tình, nữ nhân mượn đao giết người, hừ, ở trước mặt ta thu hồi vẻ mặt tươi cười của ngươi lại, đó chỉ là mặt nạ để che trái tim lạnh như băng của ngươi thôi, thế nhân biết, nhưng ta tự mình cảm nhận được, ôn nhu chỉ là giả dối để che mắt người đời."

      Vẻ mặt Hạnh nhi tràn ngập phẫn hận, lại làm Lý Tuyết nghe đến mơ màng, nhưng cũng hiểu được chút là Nhan Nhiễm Tịch kỳ rất lợi hại, lời đồn vô năng chỉ là giả.

      "Thiên Diện Cơ, ngươi rất đúng." Nhan Nhiễm Tịch cười như trước.

      "Hừ, ngươi động thủ, nhưng nếu phải ngươi làm khó dễ, sao Tiêu Dao Tử có thể huyết tẩy ôn nhu hương ?"

      "Ai, biết, nếu phải ôn nhu hương các người muốn đoạt đồ của ta làm của riêng, đắc tội ta, sao ta có thể làm như vậy ?" Nhan Nhiễm Tịch vô tội .

      "Hừ, nhiều lời vô ích, ngươi đến đây, hôm nay ta giết ngươi, báo thù cho các tỷ muội trong ôn nhu hương." Thân ảnh nhoáng cái đến trước mặt Nhan Nhiễm Tịch, còn chưa kịp động thủ, đạo chưởng lực mạnh mẽ đánh nàng bay ra ngoài.

      ngụm máu tươi phun ra, ánh mắt vẫn nhìn Nhan Nhiễm Tịch nay mới nhìn người bên cạnh nàng, Lý Tuyết biết, nhưng nàng trà trộn giang hồ nhiều năm như vậy, lăn lộn trong giang hồ rất nhiều, trừng mắt to nhìn nam nhân, hoảng sợ hô: "Sát chủ Bộ Kinh Thiên."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :