1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Minh vương sủng phi - Hinh Hinh Lam (86.2/159) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8: mỹ thực trai

      Nhan Nhiễm Tịch nghe được lời của Hàn Tử khiêm cũng có biến hóa gì, nếu người khác nghe thấy nhất định thụ sủng nhược kinh, nhưng Nhan Nhiễm Tịch là ai, sai chính là sai, nàng trước giờ chưa là người tốt, khinh bỉ nàng? Hèn mọn nàng? có tư cách gì mà xin lỗi?

      Vân đạm phong khinh : " ngại, đều là người phàm tục giống như nhau. Ngươi ta đều giống nhau, chính là Tứ hoàng tử, Hàm Tuyển chỉ sợ cùng ngươi có duyên nhưng vô phận.

      "chỉ là thua cuộc mà thôi, ngờ tam tiểu thư lại tài hoa như vậy?" Nguyên bản Bắc Trữ Hoành lâm vào trong thơ của Nhan Nhiễm Tịch tươi cười .

      Nhan Nhiễm Tịch bưng chén lên, khẽ cười : "Tứ hoàng tử quá khen, nếu ta tài hoa sao có thể bị nhốt ở lãnh viện, mà thơ này cũng là có có giả."

      Nhan Nhiễm Tịch như thế, chớ làm cho người ta nghĩ đến thơ này phải nàng viết, nhưng mà có thừa nhận hay , tự nhiên cũng có biện pháp bài thơ này phải nàng viết, chính xác cũng làm cho người ta tìm hiểu được lai lịch.

      Nghe được Nhan Nhiễm Tịch như vậy, mọi người cũng phải có suy tính, Nhan Bùi Luân trong mắt lên tinh quang, muội muội trước mắt này căn bản nhớ nhiều lắm, đối với nữ nhân tranh đấu cũng biết đến, chính là cũng để ý, nhưng tam muội này lại làm cho chú ý, bài thơ này căn bản là chưa từng nghe qua, nếu phải nàng viết là người nào?

      Kỳ đối với người ngồi ở đây đều ôm tâm tư này, ánh mắt nhìn Nhan Nhiễm Tịch có biến hóa.

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn biểu tình mọi người cũng biết phiền toái đến, cười : "thơ cũng so rồi, trà cũng phẩm rồi, chư vi cứ tiếp tục, ta đây bồi nữa."

      Nhan Nhiễm Tịch hạ thấp người, làm bộ phải , lúc này bị Bắc Trữ Hoành gọi lại: "Tam tiểu thư, nếu phiền, hôm nay ta mời khách, chúng ta cùng nhau ăn cơm thế nào?"

      Nhan Nhiễm Tịch còn chưa kịp trả lời, bị Hoàn Nhan Hàn Cách trước: "Tứ hoàng tử vào Tây Tần quốc làm sao có thể để ngươi mời khách, mọi người cùng mỹ thực trai, bữa cơm này ta mời."

      "Vậy cung kính bằng tuân mệnh." Bắc Trữ Hoành cười .

      Từ đầu tới cuối đều có hỏi qua ý kiến Nhan Nhiễm Tịch, nhưng Nhan Nhiễm Tịch nàng nhất định phải , thôi, dù sao cũng đói bụng, có người mời ăn cũng tốt?

      Mọi người đường vào mỹ thực trai, nhắc tới mỹ thực trai nơi đây có thể là thiên hạ đệ nhất trai nổi tiếng nhất thiên hạ, bên trong hương vị đồ ăn đặc sắc, quan trọng là những hương vị này chưa có người thử qua, đây là Nhan Nhiễm Tịch phỏng theo đồ ăn đại mà làm.

      Mỹ thực trai có quy củ chính là mỗi món đồ ăn đều số lượng riêng, hơn nữa giá lại cao phải người bình thường có thể ăn được, dù như vậy nhưng cung vẫn đủ cầu, có khi phải hẹn trước tháng mới có đồ ăn.

      Vừa vào cửa liền được trung niên nam tử ra đón, chính là ai cũng có chú ý tới người này chính là người vừa mới ở nhã các vô tình vì Nhan Nhiễm Tịch chuyện, chỉ thấy nam nhân kiêu ngạo siểm nịnh tới, tươi cười mặt mang theo tia khách khí: "mời các vị vào bên trong."

      Mọi người gật đầu.

      Ai cũng có chú ý tới nam tử kia đối với Nhan Nhiễm Tịch nháy mắt, Nhan Nhiễm Tịch muốn thở dài, nàng lúc ấy như thế nào coi trọng người như vậy? để ý đến.

      Kiều Phi lên tiếng cười : " nghĩ tới hôm nay Tống lão bản lại ở đây?"

      Nghe thấy lời Kiều Phi mọi người cũng hiểu được, đây là lão bản Tống Tránh Thư của mỹ thực trai, lấy nổi tiếng tại của mỹ thực trai, Tống Tránh Thư là đối tượng mà mọi người muốn mượn sức, thế nhưng Tống Tránh Thư này đối với ai cũng để ý đến, đều bị qua loa tắc trách bỏ qua, tuy là lão bản, nhưng lại rất ít xuất ở mỹ thực trai, cho dù có cũng xuất trước mặt mọi người, cho nên muốn thấy rất là khó.

      nghĩ tới hôm nay may mắn được gặp .

      Tống Tránh Thư cười cười, thầm nghĩ: nếu phải chủ tử đến đây, mới gặp các ngươi? Nhưng mặt lại thể ra: "Kiều công tử gì vậy giống như ta làm ông chủ mà bỏ việc vậy."

      Kiều Phi ha ha cười, đối với Tống Tránh Thư vừa trêu ghẹo cũng là thực hưởng thụ: "Tốt lắm Tống lão bản là do ta phải, biết hôm nay còn chỗ hay ?"

      "Có, vừa vặn mai trai còn trống, mai trai ." Tống Tránh Thư cười cười , biết mai trai là bố trí theo sở thích của Nhan Nhiễm Tịch, tự nhiên là muốn cho chủ tử thoải mái.

      Mọi người cười cười theo Tống Tránh Thư, hướng mai trai mà .

      Trong mai trai

      Tống Tránh Thư vừa ra ngoài, Cầm Khanh hỏi: "người vừa rồi là lão bản nơi này?"

      "Ân." Kiều Phi nhàng gật đầu.

      Hoàn Nhan Dực Trạch tán thưởng : "nhìn tất cả ở nơi đây, người này quả là nhân tài."

      "Đương nhiên là nhân tài, bằng cũng làm ra cái mỹ thực trai như vậy, bất quá người này có mười phần nham hiểm, tốt ứng phó." Kiều Phi có giao hảo cùng Tống Tránh Thư, cảm thấy người giảo hoạt.

      "Thiết, có gì đặc biệt hơn người, cũng chỉ là thương nhân mà thôi, có cái gì khác người?" Hoàn Nhan Miên Tĩnh khinh thường .

      Mọi người nghe xong chính là cười cười ai cũng gì thêm, phụ nhân ý kiến, ngu ai bằng bọn họ tại có thể hiểu.

      Từ đầu tới cuối Nhan Nhiễm Tịch đều uống trà, từ lúc bọn họ vào trà ngon bích loa xuân được đưa lên.

      bên Hoàn Nhan Hàn Cách trong mắt thâm trầm nhìn Nhan Nhiễm Tịch, biết trong lòng suy nghĩ cái gì? Cười : "Bích loa xuân, Tam tiểu thư đây chính là trà ngươi thích ."

      Nhan Nhiễm Tịch sửng sốt, dường như ngờ Hoàn Nhan Hàn Cách cùng nàng chuyện, thản nhiên cười khẽ: "Đúng vậy, ngờ lại hữu duyên như vậy, bích loa xuân là trà ngôn, chỉ có nâng cao tinh thần, kích thích tiêu hóa, kháng khuẩn, ức khuẩn, còn có công hiệu giảm béo, uống nhiều rất có lợi."

      Nghe xong Nhan Nhiễm Tịch , mọi người sửng sốt, uống cái trà cũng có nhiều chỗ tốt như vậy sao?

      Nhan Nhiễm Tịch thấy vậy cũng thêm gì, chính là cười .

      Mọi người cũng khỏi bưng ly trà lên tinh tế nhìn, quả nhiên màu sắc trong suốt sáng ngời, mùi thơm ngát xông vào mũi, uống ngụm, đậm đà tinh khiết, tươi mát thoải mái, dư vị kéo dài.

      Bắc Trữ Hoành khỏi thở dài: "Quả nhiên là hảo trà."

      Cổ Điệp liếc mắt nhìn cái, điều này đương nhiên là trà ngon, ai chẳng biết đến trà tiểu thư nhà nàng rất là có thiên tư, Tống Tránh Thư này đương nhiên phải chuẩn bị trà cùng phương pháp pha trà tốt, ngay cả mai trai cũng là dựa theo sở thích của tiểu thư mà bố trí, các ngươi có thể hưởng được biết là phúc tu được từ mấy đời, hừ
      sanone2112Aliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9: đừng khi dễ thiếu niên nghèo 1

      Lúc này ai biết ý nghĩ trong lòng Cổ Điệp, tất cả mọi người đem lực chú ý phóng tới người Nhan Nhiễm Tịch, bọn họ vẫn nghe Tây Tần quốc phủ Thừa Tướng, Tam tiểu thư, Nhan Nhiễm Tịch, trời sinh ngu dốt, tính yếu đuối, tài đức.

      Nhưng nay bọn họ nhìn là chênh lệch khá xa, tuy thể phủ định toàn bộ, nhưng cũng có chút khác biệt, dù sao có khả năng tin đồn là vô căn cứ, chỉ sợ tin đồn là nửa nửa giả.

      Từ đầu tới cuối Nhan Nhiễm Tịch đều nhìn những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, lúc này tiểu nhị bưng thức ăn vào gõ cửa: "các vị khách quan đây là lão bản ta chiêu đãi thêm, mong các vị ăn ngon miệng."

      Mấy người cười cám ơn sau đó ăn, nếu có người chú ý Nhan Nhiễm Tịch đều ăn những món được lão bản chiêu đãi thêm.

      bữa cơm qua , Nhan Nhiễm Tịch cam đoan đây là bữa cơm thoải mái nhất của nàng từ trước tới nay, căn phòng tốt, ấm trà tốt, quang cảnh đẹp, cơm ngon, nhưng đến đây cùng bọn họ nàng cảm thấy thoải mái.

      Qua loa ăn xong, cười : "Ta còn có việc, trước các vị cứ từ từ dùng."

      chờ bọn họ , Nhan Nhiễm Tịch liền ra ngoài.

      theo Nhan Nhiễm Tịch nhiều năm như vậy Cổ Điệp tự nhiên cảm nhận được Nhan Nhiễm Tịch vui, trừng mắt liếc nhìn bọn họ cái sau đó ly khai.

      Lưu lại mọi người hai mắt nhìn nhau, Nhan Tử Khê cười : "Mấy vị công tử tha thứ, tam muội từ bị nhốt tại lãnh viện quy củ có chút đúng, cho nên mới vô lễ như vậy, trở về ta hảo hảo nàng."

      "Ta thấy tỷ tỷ của ta cần ngươi dạy bảo." Nhan Hàm Tuyển lạnh lùng , trước kia nàng có thể làm bộ như nghe thấy, nhưng bây giờ nàng để ai thương tổn tỷ tỷ của mình.

      ngờ Nhan Hàm Tuyển luôn luôn lời nào nay lại cảnh cáo nàng, tuy rằng trong lòng có chút cam nhưng nàng dám cùng nàng ta nổi bão, dù sao địa vị của Nhan Hàm Tuyển trừ Nhan Bùi Luân ra người nào bằng được.

      giọng : "Ta có ý tứ gì khác chỉ cảm thấy tam muội có chút đúng."

      Nhan Hàm Tuyển để ý đến nàng, chính là yên lặng uống trà, nàng từng thích uống trà, nhưng bích loa xuân này đúng là trà ngon, nàng bất tri bất giác mà thích.

      Lúc này Nhan Nhiễm Tịch đường cái, Cổ Điệp theo ở phía sau.

      "Tiểu thư, chúng ta tại đâu?"

      "Tùy tiện dạo."

      " phế vật như vậy, có tư cách gì ở Mục gia ta ngây ngốc, còn mau cút ." Phía trước truyền đến tiếng giận giữ.

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn phía trước được mọi người vây xem, bất tri bất giác tới.

      Chỉ thấy người mặc huyền y, khuôn mặt hơi phúc hậu hướng thiếu niên té ngã mặt đất lạnh lùng nó: "Mục Thiên Kỳ, nếu xem ngươi là Mục gia trưởng tôn, ngươi cho rằng ngươi được ở Mục gia nhiều năm như vậy?"

      Thiếu niên quần áo có chút hỗn độn, chật vật chịu nổi, nhưng trong mắt là cứng cỏi cùng bất khuất.

      Mọi người xung quanh đều lên tiếng nghị luận: "Ai, ngươi Mục gia sao có thể sinh ra phế vật như vậy."

      "Đúng vậy, xem ra Mục Thiên Kỳ là bị đuổi khỏi Mục gia."

      " là đáng thương."

      "Có cái gì đáng thương , trong đại gia tộc phải là mạnh ăn hiếp yếu sao, tối thiểu còn có mười mấy năm sống sung sướng."

      "Đúng vậy, muốn trách trách chính vô năng."

      "Đúng vậy."

      Nghe nghị luận bên tai, Nhan Nhiễm Tịch nhìn về phía Cổ Điệp.

      Cổ Điệp biết ý tứ Nhan Nhiễm Tịch, giải thích : "Này Mục gia này là Mục thị tách ra, mà Mục thị là võ lâm thế gia, dùng võ vi tôn, người đối với võ công có thiên phú thành phế vật, cho dù là trưởng tôn ở Mục gia cũng có điểm sống, huyền y nam nhân kia chính là quản gia ở Mục gia, mà kia chính là trưởng tôn Mục gia."

      Nghe xong lời giải thích của Cổ Điệp Nhan Nhiễm Tịch cũng hiểu được .

      Cửa Mục gia mở ra, đoàn người từ bên trong ra.

      Dẫn đầu là lão nhân tóc màu hoa râm, hai bên là hai trung niên nam tử tuổi khoảng năm mươi, còn có thê thiếp nữ nhân, bộ dáng hòa thuận vui vẻ, quan tâm tới thiếu niên kia?

      Thấy người ra lão quản gia kia chân chó chạy lại, cười nịnh : "Gia chủ ngươi đến rồi?"

      "Đây là có chuyện gì?" Lão nhân giận mà uy.

      Cổ Điệp ở bên : "đây chính là gia chủ Mục Thanh Vân."

      Quản gia nghe được ha ha cười: " có gì, chính là Mục Thiên Kỳ này rất ngạo, ta thay gia chủ giáo huấn phen."

      Quản gia xong, Nhan Nhiễm Tịch ràng thấy Mục Thanh Vân trong mắt chợt lóe lên lệ cùng thương tiếc rồi biến mất, hạ mi mắt xuống, che dấu thâm ý.

      Mục Thanh Vân lạnh lùng : "Hôm nay, Mục gia đem Trưởng Tôn Mục Thiên Kỳ xoá tên, sau tuyên phạt tuyệt tình lễ."

      Nghe thấy Mục Thanh Vân vậy mọi người tia đồng tình, có chính là lạnh lùng cùng khinh thường.

      "Cái gì là tuyệt tình lễ?" Nhan Nhiễm Tịch hỏi.

      Cổ Điệp đáp: "Tuyệt tình lễ là loại hình phạt gia tộc dành cho đệ tử của mình, lấy biểu tình quyết định, hình phạt của mỗi đại gia tộc lại giống nhau, mà này Mục gia chính là phạt roi, theo như địa vị của Mục Thiên Kỳ ở Mục gia hẳn là trăm roi."

      " trăm roi? Quả nhiên là tuyệt tình a." Nhan Nhiễm Tịch trào phúng .

      Cổ Điệp gì, càng là đại gia tộc càng là vô tình.

      "Bắt đầu hành hình." Mục Thanh Vân vô tình .

      "Quỳ xuống." Quản gia nổi giận .

      Mục Thiên Kỳ thờ ơ, thẳng tắp đứng, mặt chút thay đổi, kiêu ngạo siểm nịnh, trong mắt quật cường cùng kiên trì bất khuất.

      Nhan Nhiễm Tịch trong lòng khen ngợi.

      "Quỳ xuống." xong, quản gia hung hăng đối với Mục Thiên Kỳ đá cước xuống đầu gối.

      Mục Thiên Kỳ vẫn ngoan cố, nhưng cuối cùng có quỳ xuống, lại là cước, hung hăng, đem Mục Thiên Kỳ đá đổ, cười to : "Hừ, ngươi phải quỳ sao? Rượu mời uống lại thích uống rượu phạt."

      Còn chưa có xong, chỉ thấy Mục Thiên Kỳ thân hình như sắp đổ chậm rãi đứng lên, chân có chút phát run, nhưng là cũng quỳ, ngông nghênh bất khuất.

      Vẻ mặt kia khiến mọi người rung động.

      "Ngươi..." Quản gia muốn qua đá tiếp, chỉ nghe thấy Mục Thanh Vân mở miệng : "Tốt lắm, cứ như vậy ."

      Quản gia đành phải bỏ qua, hung hăng trừng mắt nhìn Mục Thiên Kỳ, đối với hạ nhân bên cạnh tức giận : "Hành hình."

      Hạ nhân gật gật đầu, ánh mắt mang theo ngoan, roi cao giơ lên.

      "Chậm ." thanh thanh thúy dễ nghe vang len.

      Hạ nhân dừng lại, mọi người hướng nơi phát ra thanh , nương với thân bạch y thuần khiết ra, phía sau là tuyệt sắc hoàng y nữ tử.

      Mục Thanh Vân lông mi nhíu lại, Mục Thiên Kỳ cũng mặt chút thay đổi nhìn qua.

      Chỉ thấy cặp mắt của nương này đen như phủ tầng sương mù, sâu lường được, nhìn ra suy nghĩ trong lòng, khóe miệng hơi hơi gợi lên, nụ cười quen thuộc mà cũng xa lạ, phải loại tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng là tùy ý để lộ ra khí chất bên trong, hoàn toàn tự nhiên, mang theo cao quý, cười thôi mang theo tiểu sái, làm cho người ta mê mang dò xét được.




      Chương 10: đừng khi dễ thiếu niên nghèo 2

      Khi Nhan Nhiễm Tịch xuất , tất cả ánh mắt đều tụ tập lại nhìn nàng.

      Mục Thanh Vân cả đời gặp vô số người, tự nhiên nhìn ra Nhan Nhiễm Tịch bất phàm, có hành động gì lên tiếng hỏi: " biết nương đây là ý gì?"

      Nhan Nhiễm Tịch thẳng tắp nhìn về phía Mục Thanh Vân, ánh mắt đục ngầu, tinh quang trong ánh mắt nhưng là bị che khuất , tuy rằng là tuổi già nhưng phong thái cũng vẫn như trước, bộ dáng tuổi già sức yếu, Nhan Nhiễm Tịch vừa thấy liền biết người này là khôn khéo, mà vừa mới nhìn về phía Mục Thiên Kỳ kia nhu hòa trong mắt chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.

      Thản nhiên cười khẽ: " có ý tứ gì, chỉ là muốn người kiên cường biến thành bạch cốt thôi." Có lẽ người khác ràng, nhưng Nhan Nhiễm Tịch nhìn thấy roi kia bôi tán mệnh tán, roi này đánh xuống chắc chắn trúng độc, tán mệnh tán, giống như tên, là loại độc dược mãn tính, chỉ cần xâm nhập trong cơ thể chậm rãi tán mệnh, mười ngày sau chết.

      Mục Thanh Vân ánh mắt trở nên thâm trầm, đánh giá Nhan Nhiễm Tịch, nhăn mi lại hỏi: " nương đây là ý tứ gì?" Mắt nhìn quản gia bên cạnh.

      "Có ý tứ gì? Mục gia chủ như thế nào lại hỏi vấn đề này, nhất định phải có dụng ý khác sao? Như vậy chẳng phải là mệt chết ? Mục gia chủ dù sao cũng là huyết mạch chí thân, nếu quyết định xoá tên sao lại phải dùng trăm tiên hình, nhìn khắp mọi nơi, gặp người tuyệt tình đến như vậy, huống hồ có số việc làm sao có thể tuyệt tình đến thế? Mục gia chủ sao lại nhẫn tâm? nên vì ít thể tránh được hoặc ra vẻ mà đến lúc tuổi già hối hận, khi đó cũng chậm, tin tưởng Mục gia chủ là có định đoạt? Nhớ kỹ che chở nhất định phải tuyệt tình, lượng sức mà làm chẳng phải tốt sao?" Nhan Nhiễm Tịch phong khinh vân đạm .

      Mục Thanh Vân cũng do dự .

      "Ngươi là loại người nào? Chuyện của Mục gia chúng ta cần ngươi nhúng tay vào?" trung niên nam tử đứng bên cạnh Mục Thanh Vân nhìn bộ dáng do dự của , tức giận trách mắng.

      "Làm càn, tiểu thư nhà ta chuyện, làm sao ngươi có thể xen mồm vào?" Cổ Điệp bên người Nhan Nhiễm Tịch hung hăng phản bác.

      "Ngươi..."

      Nhan Nhiễm Tịch giống như có nghe thấy, chính là nhìn chằm chằm vào Mục Thanh Vân, nàng biết đáp ứng.

      Quả nhiên Mục Thanh Vân mở miệng : "Tốt lắm, đều cần nữa, nếu vị nương này như vậy , hôm nay nghe theo vị nương này ."

      "Gia chủ, thể."

      "Phụ thân."

      "Tốt lắm, liền như vậy ." Mục Thanh Vân giận mà uy, sau đó nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Xin hỏi nương tôn tính đại danh?"

      "Nhan Nhiễm Tịch." Thản nhiên ba chữ, lại làm cho người nghe nhất thanh nhị sở.

      Mọi người nghị luận: "Nhan Nhiễm Tịch? phải cái người trời sinh ngu dốt, trời sanh tính nhu nhược Nhan Nhiễm Tịch sao?"

      "Đúng vậy, người kia bị nhốt lãnh viện, ở đó đúng bảy năm Nhan Nhiễm Tịch sao?"

      "Cái gì a, lời đồn đó căn bản là đúng đâu."

      "Đúng vậy, nếu đồn đãi căn bản thể tin."

      "Nhưng có lửa làm sao có khói, có lời đồn như vậy, làm sao có thể vô căn cứ?"

      "Vậy bây giờ thế nào?"

      "Kỳ ta cảm thấy tam tiểu thư này như lời đồn, các ngươi hôm nay nhã các, biết."

      "Nhã các? Chuyện gì?"

      "Nay thái tử cùng Bắc Tiêu quốc tứ hoàng tử đánh đố, kết quả thiếu chút nữa khiến cho thừa tướng tứ tiểu thư gả cho tứ hoàng tử làm sườn phi, lúc này bên người thái tử có ai có thể so với Khiêm công tử, cuối cùng vẫn là tam tiểu thư ra tay thắng khiêm công tử."

      "Cái gì? Tam tiểu thư thắng Khiêm công tử, ngươi dối ?"

      "Ta tận mắt nhìn thấy, lúc ấy Miên Tĩnh công chúa còn châm chọc tam tiểu thư trận, kết quả bài thơ của tam tiểu thư khiến cho mọi người sửng sốt."

      "Bài thơ chẳng lẽ lợi hại vậy sao?"

      "Giống như có câu là 'Nhân sinh đắc ý đều vui mừng…' ngày mai ngươi nhã các xem liền ."

      "Uh, ngày mai ta nhất định phải nhìn xem."

      Mọi người nghị luận Mục gia nhân tự nhiên cũng nghe thấy được.

      Bài thơ như vậy đúng do người này viết? Ngay cả khiêm công tử cũng thắng?

      "Nhan Nhiễm Tịch? Tam tiểu thư phủ thừa tướng?" Mục Thanh Vân xác định hỏi.

      "Đúng vậy chính là ta." Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên trả lời.

      Mục Thanh Vân trong mắt xẹt qua chút thâm ý, sau đó vuốt râu cười .

      Lúc này Mục Thiên Kỳ kéo hai chân run run từng bước hướng Nhan Nhiễm Tịch, hung hăng quỳ xuống, thời điểm gia tộc xóa tên quỳ, ở thời điểm hành hình cũng quỳ, ở thời điểm quản gia đối với ác ý cũng quỳ, nhưng nay lại quỳ xuống, quỳ trước Nhan Nhiễm Tịch, nhìn sâu vào Nhan Nhiễm Tịch, kiên định : "Nhan nương, mọi việc hôm nay Mục Thiên Kỳ ta báo đáp, nếu là sau này vào thời điểm nào đó, cho dù ngươi muốn mạng của ta, ta cũng có nửa điểm oán hận."

      Sau đó sâu dập đầu lạy ba cái.

      Nhan Nhiễm Tịch nhướn lông mi lên, cũng ngăn trở, đợi đứng lên, Nhan Nhiễm Tịch nhân lúc mọi người nhìn thấy giao cho Mục Thiên Kỳ bình sứ , thấp giọng : "bên trong chỉ có ba viên coi như đan dược bảo mệnh."

      Mục Thiên Kỳ khẽ gật đầu, lúc này Nhan Nhiễm Tịch muốn đả động sâu, có thể nếu như Nhan Nhiễm Tịch ngày muốn mạng cũng do dự.

      Dường như hài lòng với xử lý của Mục Thanh Vân, hoặc là hài lòng với biểu của Mục Thiên Kỳ, trung niên nam nhân vừa nãy, khinh thường : "Hừ, phế vật thủy chung vẫn là phế vật, cho dù như thế nào cũng chính là như thế."

      "Uy nhi." Mục Thanh Vân lên tiếng trách mắng.

      Trung niên nam tử phục bĩu môi.

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn Mục Thiên Kỳ nắm chặt hai tay, cắn nát môi, hơi hơi thở dài, nhàng lắc đầu, lên tiếng : "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khi dễ thiếu niên nghèo."

      Lắc đầu, xoay người ly khai.

      Mọi người đều vì Nhan Nhiễm Tịch tránh đường, nhìn theo Nhan Nhiễm Tịch rời , bọn họ cảm thán lời đồn trời sinh ngu dốt, tính tình yếu đuối là sai?

      'Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khi dễ thiếu niên nghèo.' mọi người đều trầm tư trong những lời này, trong lòng cũng vì những lời này mà khỏi phấn chấn, nhất là những thanh niên, thiếu niên, trong lòng khát vọng, tuổi trẻ chí khí, vạn nhất ngờ nữ tử miêu tả sinh động, thanh xuân nhiệt huyết, lúc này ở trong người bọ ho kêu gào, hết thảy đều vì tiếng của nữ tử kia.

      Mục Thiên Kỳ sâu nhìn bóng dáng Nhan Nhiễm Tịch rời , đem cam lòng hóa thành sức mạnh, nhìn địa phương mình sống mười mấy năm, tia lưu luyến rồi ly khai, bình dược trong lòng trở thành tất cả động lực cho .

      Nhan Nhiễm Tịch như thế nào cũng nghĩ đến, chính mình cứu thiếu niên quật cường ấy, ngày khác trở thành minh chủ võ lâm. Mà phần tình nghĩa kia mãi bao giờ quên.

      Mục Thanh Vân nhìn phương hướng Mục Thiên Kỳ ly khai, lại nhìn về phía địa phương Nhan Nhiễm Tịch biến mất, trong lòng trận cảm thán, thế hệ kỳ nữ tử, chỉ tiếc thế nhân lầm coi minh châu bám bụi, phủ thừa tướng chỉ sợ mất bảo bối, 'Đừng khi dễ thiếu niên nghèo' ha ha, hôm nay màn này chỉ sợ thế nhân khó quên .

      Lúc này theo trong đám người ra thanh y nam tử, nhìn phương hướng Nhan Nhiễm Tịch ly khai, lông mi khiêu khích, lẩm bẩm : "Nhan Nhiễm Tịch? Tây Tần quốc tam tiểu thư thừa tướng, lời đồn quả nhiên thể tin, ha ha."
      sanone2112Aliren thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11: Ám vực

      Từ sau khi Nhan Nhiễm Tịch ra ngoài chuyến, toàn bộ Tây Tần quốc đều bắt đầu nghị luận, đề tài lúc nào xoay quanh Nhan Nhiễm Tịch, cái gì tài năng giấu, như thế nào tuyệt thế thông minh, lại như thế nào đối chiến Khiêm công tử, cứu Mục Thiên Kỳ, Nhan Nhiễm Tịch hoàn toàn thành người nổi tiếng.

      Hôm nay Nhan Phi Quỳnh nghe được lời đồn đãi ở bên ngoài liền gọi Nhan Nhiễm Tịch vào thư phòng.

      Nhan Nhiễm Tịch tiến vào liền thấy Nhan Phi Quỳnh cúi đầu đọc sách, Nhan Nhiễm Tịch biết Nhan Phi Quỳnh biết nàng đến đây, gì đơn giản là tạo áp lực cho nàng thôi, chính là nàng đối mặt với xe tăng máy bay, hơn trăm ngàn bộ đội đặc chủng, đều thay đổi sắc mặt, sợ gì loại áp lực này?

      Nhàm chán đánh giá thư phòng, thời điểm lần trước đến có hảo hảo xem qua, nay vừa thấy, trong thư phòng rất là sạch , giá chất đầy sách, còn có chút đồ trang trí, xem ra nam nhân trước mặt này có chút thưởng thức.

      Nhan Phi Quỳnh kỳ trong lòng cũng là tức giận, vốn định tạo cho Nhan Nhiễm Tịch ít áp lực, làm cho nàng ra , nhưng thể ngờ rằng nàng lại đánh giá thư phòng, bộ dáng sao cả, nhưng điều này cũng đâu chứng minh lời đồn là .

      Buông sách, ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, giận mà uy: "Tịch Nhi, ngươi có gì với vi phụ sao?"

      "Phụ thân cảm thấy Tịch Nhi có cái gì với người?" Nhan Nhiễm Tịch cười nhìn về phía Nhan Phi Quỳnh.

      có chút sợ hãi ánh mắt khôn khéo lợi hại của .

      Nhan Phi Quỳnh đột nhiên cảm thấy nữ nhi trước mắt mình trở nên xa lạ, đây là nữ nhi của sao? là hoài nghi.

      Hơi nghi hoặc : "lời đồn ở bên ngoài chẳng lẽ Tịch nhi muốn giải thích với phụ thân?"

      "Phụ thân cảm thấy cần giải thích sao? Đều là người khác , muốn giải thích cũng phải là Tịch Nhi giải thích, giống như bảy năm trước, ngoại giới cũng đồn đãi, phụ thân cũng đâu muốn Tịch nhi giải thích?" Nhan Nhiễm Tịch cười , nhìn ra ý tứ của nàng.

      "Tịch Nhi, là oán phụ thân?" Nhan Phi Quỳnh gắt gao nhìn về Nhan Nhiễm Tịch, giống như muốn đem nàng nhìn thấu, nhưng vĩnh viễn cũng nhìn ra.

      "Làm sao có thể? Phụ thân nghĩ nhiều rồi." Nàng có oán , bởi vì nàng đối với Nhan Phi Quỳnh là người xa lạ.

      "Ta nhã các nhìn thử bài thơ, nó là do ngươi làm?" Nhan Phi Quỳnh hỏi.

      "Điều này rất trọng yếu sao?" Nhan Nhiễm Tịch nhìn về phía Nhan Phi Quỳnh.

      "Này... Phụ thân chỉ là muốn biết có phải do Tịch nhi làm ?" Kỳ đến bây giờ cũng tin tưởng bài thơ như vậy là do Nhan Nhiễm Tịch viết, ấn tượng về nàng nhiều năm như vậy đâu vì kiện mà thay đổi .

      "Ha ha, chuyện lúc ấy có thái tử, vương gia, đại ca, nhị tỷ đều ở nơi nào, có hay bọn họ phải rất ràng sao?" Nhan Nhiễm Tịch hồi đáp.

      Ánh mắt lợi hại của Nhan Phi Quỳnh thẳng tắp hướng về phía Nhan Nhiễm Tịch, nhưng chỉ thấy Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ chút nào sợ hãi làm cho có cảm giác thất bại, biết hôm nay có khả năng hỏi ra chút tình gì từ Nhan Nhiễm Tịch, khoát tay : "Tốt lắm, có việc gì, trở về ."

      Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên cười khẽ : "Là." Lẳng lặng thối lui, mang theo tia lưu luyến, từ đầu tới cuối đều là khẽ cười.

      Nhan Phi Quỳnh nhìn bóng dáng Nhan Nhiễm Tịch biến mất, trong ánh mắt lộ ra chút quang mang.

      Nhan Nhiễm Tịch ra, lúc này Cổ Điệp cùng Khinh chờ ở ngoài cửa, thấy Nhan Nhiễm Tịch ra hai người lên.

      Thời điểm nàng chỉ mang theo Cổ Điệp, biết Khinh lại đây nhất định có việc, thong dong tiêu sái qua.

      Quả nhiên Khinh ôm Tiểu Hắc, ở bên người Nhan Nhiễm Tịch giọng : "Tiểu thư, tin tức vừa mới đến, Bích Du ở thời điểm chấp hành nhiệm vụ thất thủ bị bắt, còn làm mất trấn lệnh."

      Nghe thế, Nhan Nhiễm Tịch vẫn tươi cười, nhưng vẻ mặt lãnh liệt, đáy mắt mang theo tia ngưng trọng, lạnh giọng : "."

      Ba người hướng bên ngoài phủ thừa tướng đến, khéo lại gặp Hoàn Nhan Dực Trạch cùng Kiều Phi, nguyên bản Nhan Nhiễm Tịch muốn làm phiền nhưng người lại buông tha nàng.

      Kiều Phi lắc mình ngăn ở trước mặt Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên tươi cười mang theo tia lạnh như băng: "Kiều công tử có việc gì?"

      Dường như cũng cảm giác được Nhan Nhiễm Tịch giống với mọi khi, cười : "Vô , chính là..."

      còn có xong, Nhan Nhiễm Tịch liền đánh gãy: " có lỗi, ta có việc."

      xong cũng nhìn, Kiều Phi theo bản năng định bắt tay Nhan Nhiễm Tịch, lúc này Cổ Điệp lắc mình hất tay Kiều Phi ra, thân thể Kiều Phi theo phản xạ đánh ra chưởng, Cổ Điệp cũng xoay người đánh ra chưởng, nội lực vừa ra nhưng lại làm cho Kiều Phi lui ra phía sau hơn mười bước, điều này Nhan Nhiễm Tịch cũng coi như bình thường, mang theo Khinh ly khai.

      Cổ Điệp lạnh lùng nhìn Kiều Phi vừa mới ổn định thân mình : "Có đôi khi phải biết tiến biết lui nên chọc người."

      xong vận khinh công rời , theo phương hướng Nhan Nhiễm Tịch ly khai mà đuổi theo.

      Lưu lại suy nghĩ sâu xa cho hai nam nhân.

      Ngoài thành vài dặm, có người, chỉ ba nữ tử đến đấy nháy mắt vô tung ảnh, nếu nhìn kỹ nơi này có thêm con bướm xinh đẹp, chính là chắc chắn có người.

      Dưới đáy vực, muôn hoa đua thắm khoe sắc, suối trong lặng lẽ chảy, sương mù tựa khói , hai người miêu lặng lẽ đứng ở bên hồ, con bướm chậm rãi bay tới hóa thành hoàng y nữ tử, phải Cổ Điệp là ai đây?

      Cổ Điệp thở hổn hển hư hư thầm oán : "Tiểu thư, rất công bằng, ngươi cùng Khinh đều sử dụng nhẫn thuật, thuấn di cái là tới nơi, còn mình ta phải khổ sở rất công bằng."

      Nhan Nhiễm Tịch để ý đến, loại oán giận này nàng nghe nhiều, sâu tới đáy vực, Khinh cười lắc đầu, ôm lấy Tiểu Hắc theo theo, Cổ Điệp tức giận dậm chân, bất đắc dĩ theo.

      Trong chốc lát, tòa tòa thành như như xuất trước mắt mọi người, hắc y nhân đeo mặt nạ ra, quỳ gối xuống cung kính : "Thuộc hạ tham kiến chủ tử."

      Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, vào trong.

      Dọc theo đường chỉ cần nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch người nào buông việc mình làm ra, quỳ gối xuống, tỏ vẻ tôn kính.
      Phía đại điện, Nhan Nhiễm Tịch cao cao tại thượng, nhìn mọi người quỳ phía dưới, to: "Thuộc hạ tham kiến chủ tử."

      "Đứng lên ." Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên .

      Mọi người chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn cái người cao cao tại thượng kia, trong mắt tràn ngập kính trọng cùng sùng bái, kia là chủ tử của bọ họ, mệnh của bọn họ.

      "Mọi người hẳn là đều biết, Bích Du bị bắt." Nhan Nhiễm Tịch .

      Mọi người gật đầu, mặt mang theo chút ngưng trọng, Bích Du coi như là cao thủ ám vực của bọn họ , người có thể bắt nàng, nhất định phải hạng người vô năng.

      Ám vực thành lập được năm năm, lần đầu tiên xuất chuyện này, ám đế của bọn họ là Nhan Nhiễm Tịch chính là tử thần trong chốn giang hồ, bọn họ cùng với Minh điện nổi danh, ai dám khiêu khích Ám vực, nhưng lần này là loại người nào?

      Chương 12: Nhan Bùi Luân đến

      Nhìn mọi người phía dưới trầm tư Nhan Nhiễm Tịch lại : "trấn lệnh trong tứ đại thần lệnh bị mất, các ngươi biết ?"

      Mọi người như trước gật đầu, việc này, trước khi Nhan Nhiễm Tịch thông báo bọn họ biết.

      người toàn thân hắc y, lên phía trước, hé ra mặt nạ màu đỏ, nam nữ, thanh khàn khàn : "Chủ tử, tứ đại thần lệnh vẫn luôn là mục tiêu thế nhân tranh đoạt, tuân lệnh người, mỗi thần lệnh đều có thể khống chế nhất phương tử vong vệ, ngoại trừ sáu đại phái quản lý trấn lệnh, ai biết ba thần lệnh khác nằm ở đâu, tại trấn lệnh biết tung tích ở đâu."

      Nhan Nhiễm Tịch hạ mí mắt, làm cho người ta thấy suy nghĩ của nàng, mọi người nhiều lời nữa, chính là nhìn Nhan Nhiễm Tịch.

      Hồi lâu, Nhan Nhiễm Tịch ngẩng đầu : "Trước mắt mặc kệ trấn lệnh, cứu Bích Du là quan trọng nhất."

      Mọi người nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch trong lòng ấm áp, tứ đại thần lệnh cỡ nào dụ hoặc ai biết, bởi vì có được tứ đại thần lệnh có người tiếc táng gia bại sản, nay vừa vặn là cơ hội tốt, nhưng chủ tử của bọn họ lại buông tha cho việc này, tuy rằng bọn họ cảm thấy đáng tiếc, nhưng trong lòng cũng là ấm áp .

      Dường như nhìn ra tâm tư mọi người Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên : "Ta Nhan Nhiễm Tịch phải người tốt, có từ tâm thiện ý gì, thế nhưng sức mạnh quyền thế, chỉ cần ta muốn, ta dùng chính năng lực của mình lấy, để có thứ thuộc về mình mà hy sinh thuộc hạ, ta bao giờ làm."

      "Ta cũng muốn nhiều lời, năng lực của Bích Du mọi người đều ràng, nếu tìm được người cần hành động thiếu suy nghĩ, lập tức cho ta biết, hiểu chưa?"

      "Hiểu được."

      "Vậy bắt đầu hành động , ta cũng thuận tiện ở lại đây lâu, việc còn lại liền giao cho Phệ Hồn ." Nhan Nhiễm Tịch mắt nhìn người vừa mới chuyện.

      Phệ Hồn lên trước quỳ gối xuống : "Là."

      Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, mang theo Cổ Điệp cùng Khinh ly khai.

      Trở lại lãnh viện, Nhan Nhiễm Tịch có chút mỏi mệt.

      Nhìn bộ dáng Nhan Nhiễm Tịch Khinh có chút lo lắng hỏi: "Tiểu thư mệt mỏi?"

      Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên lắc đầu: " sao, có lẽ trước đó vài ngày trôi qua quá thanh nhàn, ngày mai ta ra ngoài."

      "Hảo,vậy trong chốc lát kêu ta..."

      "Ai?" Khinh còn xong, Nhan Nhiễm Tịch liền nheo mắt nhìn về phía trong phòng.

      Nghe được Nhan Nhiễm Tịch , Khinh cùng Cổ Điệp đều đề phòng đứng lên, vừa nãy bởi vì lực chú ý đều ở người Nhan Nhiễm Tịch, cũng ngờ lãnh viện này có người đến, do các nàng bất cẩn.

      Người trong phòng nghe được thanh của Nhan Nhiễm Tịch, chút do dự phi thân ra, Cổ Điệp cũng có nửa phần do dự mà nhảy lên, hai người song chưởng đối nhau, người tới dường như ngờ Cổ Điệp võ công cao như thế, khí huyết bốc lên, 'Phốc' tiếng ngụm máu tươi phun ra.

      Nguyên bản Cổ Điệp định xông tới nhưng thấy người tới liền dừng lại.

      Lúc này Nhan Nhiễm Tịch cũng thấy, thản nhiên : "Cổ Điệp, lui ra ."

      Cổ Điệp gật đầu, lui về bên người Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhan Nhiễm Tịch lên trước hỏi: "Đại ca sao ngươi lại tới đây?"

      Người tới đúng là Nhan Bùi Luân, Nhan Bùi Luân che ngực mình sắc mặt có chút tái nhợt, nếu Cổ Điệp vừa nãy dùng toàn lực chỉ sợ Nhan Bùi Luân quy thiên.

      Điều hòa chút nội lực tán loạn trong cơ thể, cười cười : "Ha ha, người bên cạnh tam muội là lợi hại."

      Nhan Nhiễm Tịch ý vị thâm trường cười : "Đúng vậy, nếu lợi hại chỉ sợ ở nơi đây tồn tại được."

      Nhan Bùi Luân nhìn Nhan Nhiễm Tịch cũng biết ý tứ của nàng, trong lòng cũng là bất đắc dĩ: "Tam muội mời ta vào phòng ngồi à?"

      "Mời hay , đại ca phải đều vào được sao?" xong xoay người trở về chỗ.

      Nhan Bùi Luân bất đắc dĩ lắc đầu, cũng theo vào, trước đây có nhìn ra tam muội này có buông tha người như vậy.

      Vừa vào cửa liền thấy Nhan Nhiễm Tịch nằm ở phía giường, mi gian lộ ra chút mỏi mệt, trong lòng thương tiếc, chỉ là ở thế giới này ai lại có tư cách thương cảm người khác?

      Cũng có quản nghi thức xã giao gì, tùy ý ngồi xuống, thấy tam muội này phải người chú trọng nghi thức xã giao, chỉ cần động đến điểm mấu chốt của nàng, mọi đều có thể thương lượng, biết vì sao bảy năm qua người tam muội lộ ra cỗ uy áp khiến người ta dám nhìn thẳng.

      Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Nhan Bùi Luân, Nhan Nhiễm Tịch mở to mắt hỏi: "Đại ca tới đây phải chỉ để ngồi chứ?"

      Nhan Bùi Luân nhìn hai người thị nữ bên cạnh Nhan Nhiễm Tịch, xác thực rất là tuyệt sắc, khí chất cũng tốt lắm, tuyệt giống hạ nhân, giống như tiểu thư của đại gia tộc, cho dù là công chúa cũng được, , phải so với công chúa còn muốn cao quý hơn, đó là loại khí chất thể bắt chước, chỉ sợ là các nàng trong mắt chỉ có người Nhan Nhiễm Tịch, bằng cũng làm cho đại tiếu gia ngồi ở nơi này, trà cũng mời, cũng tiếp đón, đánh người xong vẫn bộ dáng đương nhiên.

      Thở dài hơi, hẳn là thể bất bình được rồi : "Hôm nay Kiều Phi cùng Dực vương lại đây ."

      "Ân." Nhan Nhiễm Tịch nhàng tiếng.

      "Nghe Kiều Phi bị Cổ Điệp đánh bại."

      "Ân."

      "Cho nên ta đến xem."

      "Xem xong, có thể ly khai." Nhan Nhiễm Tịch chút khách khí hạ lệnh trục khách.

      Nhan Bùi Luân sắc mặt có chút xấu hổ, làm sao gặp loại chuyện như vậy, mặc kệ đến nơi đâu đều được người nịnh nọt, nhưng vì sao vừa đến nơi của Nhan Nhiễm Tịch nàng liền đuổi .

      Lấy tính tình của lời lời hai mà ly khai, nhưng hôm nay xấu hổ .

      Làm bộ có nghe thấy, tiếp tục : "lúc trước bên người tam muội có ai."

      Nhan Nhiễm Tịch rốt cục mở mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Nhan Bùi Luân: " thế nào?"

      "Bảy năm qua tam muội thay đổi ít." Thực sáng suốt khi tiếp vào vấn đề của Nhan Nhiễm Tịch, cũng có rối rắm vấn đề chính mình.

      "Người lúc nào cũng thay đổi." Nhan Nhiễm Tịch cũng ngồi dậy.

      Tiểu Hắc lập tức theo tròng lòng Khinh nhảy tới người Nhan Nhiễm Tịch, tìm vị trí thoải mái nhất.

      Khinh lập tức xuất ra trà cụ, vì Nhan Nhiễm Tịch pha trà, hết thảy đều tự nhiên, cẩn thận đưa qua cho nàng: "Tiểu thư."

      Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, tiếp nhận.

      Nhan Bùi Luân biết mình ai hầu hạ, thực khách khí vì chính mình rót ly, uống xong ngụm, nheo lại ánh mắt trở về chỗ cũ, dám đây là trà tốt nhất mà từng uống qua, giơ cái chén đối với Nhan Nhiễm Tịch cười : "Tam muội biết hưởng thụ."

      "Nếu ngay cả hưởng thụ cũng được vậy còn gì lưu luyến với thế giới."

      "Tam muội có từng nghĩ tới thoát khỏi cuộc sống như thế này chưa?"

      "Đại ca muốn cái gì?"

      "Ta có thể giúp ngươi."

      " cầu?"

      "Giúp Kiều phi lần."

      "Đại ca cảm thấy bản thân ta khó bảo toàn sao có thể giúp người khác?"

      "Ta cũng gạt ngươi, Kiều Phi trúng độc, người hạ độc là thúc thúc , thúc thúc võ công rất cao, lấy võ công của Kiều Phi khó địch nổi, cho nên..."

      "Cho nên muốn cho Cổ Điệp vì trộm?"

      "Là." Nhan Bùi Luân gật đầu, biết cầu của chính mình có chút quá đáng, dù sao cẩn thận mất mạng.
      sanone2112Aliren thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: ám đế xuất

      Nhan Bùi Luân có chút xác định nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, biết Nhan Nhiễm Tịch có thể hỗ trợ hay .

      Nhan Nhiễm Tịch hạ ánh mắt, giọng hỏi: "Đại ca cảm thấy ta đáp ứng ngươi cầu này sao?"

      " biết." Nhan Bùi Luân thực ràng .

      "Kiều Phi, ta cùng có giao tình gì, vì đắc tội với người khó chơi cũng phải việc sáng suốt."

      Cúi đầu nhìn ly trà trong tay, có số việc luôn theo ý người.

      "Chẳng lẽ ngươi nghĩ tới rời khỏi lãnh viện sao?" Nhan Bùi Luân có chút lo lắng, dù sao Kiều Phi là bằng hữu , giống như thái tử với Dự vương chỉ là quan hệ lợi ích.

      "Rời ? Phụ thân đáp ứng ta cho ta chuyển ra ngoài, chính là hôm nay chọc mất hứng, cho nên mới từ chối, còn có đại ca chẳng lẽ quên, sau này ta lập gia đình, rời nơi này cũng là chuyện sớm muộn, huống hồ ngươi cho rằng ta rời khỏi nơi này được sao?" Nhan Nhiễm Tịch nghiền ngẫm nhìn Nhan Bùi Luân, người muội muội này trong lòng đại ca nàng cư nhiên bằng người ngoài, bất quá có quan hệ gì, trong lòng nàng vị trí của cũng giống như thế, bất quá chỉ là ngoại nhân, ngược lại ca ca của nàng lâu gặp cho rằng quan trọng hơn đây.

      "Vậy ngươi như thế nào mới có thể ra tay?" Nhan Bùi Luân cau mày hỏi.

      "Đại ca biết là có chút ép buộc sao?" Nàng cảm thấy buồn cười, vì sao nhất định phải nhận định nàng phải giúp?

      Có lẽ cảm thấy chính mình quá đáng , nhưng thể diện chung quy lại được, vừa rồi vì Kiều Phi mà vô lại như vậy, nhưng hôm nay sao? Nhìn Nhan Nhiễm Tịch tựa tiếu phi tiếu, mày nhíu lại: " giúp thôi, nhưng ngươi biết nhân tình của thế gia đại công tử tốt như thế nào sao?"

      "Ta cần." nàng xác thực cần, thế gia công tử ở trong mắt nàng là gì.

      Nhan Bùi Luân có chút tức giận, lạnh lùng : "Quấy rầy ."

      Xoay người rời .

      Nhan Nhiễm Tịch để ý đến, ý vị thâm trường cười cười.

      Ngày ngày trôi qua, từ tối hôm đó Nhan Nhiễm Tịch còn thấy Nhan Bùi Luân tới.

      Mà lúc này Ám vực cũng truyền đến tin tức, tìm được Bích Du, ở trong tay Bắc Tiêu quốc tứ hoàng tử.

      Nghe được tin tức này Nhan Nhiễm Tịch sửng sốt, như thế nào cũng ngờ là Bắc Trữ Hoành, như vậy hẳn là nhân vật nào đó, Nhan Nhiễm Tịch hiểu thực lực của thủ hạ mình, có thể bắt sống là có khả năng, nhất là cao thủ như Bích Du.

      Ban đêm, thân hắc y, mặt mang theo mặt nạ màu bạc, dưới ánh trăng hết sức xinh đẹp, khiến cho người ta tưởng tượng dưới mặt nạ kia là tuyệt thế nam tử.

      Đồng thời làm cho người ta nghi ngờ người này ra từ lãnh viện của Nhan Nhiễm Tịch.

      Thân mình mạnh mẽ xuyên vào bên trong màn đêm, ra bên ngoài, nhìn chỗ ám vệ mình, khóe miệng lộ ra chút khinh thường, thân mình cũng bến mất trong màn đêm.

      Biệt viện ở chỗ hẻo lánh, giai nhân áo đỏ chật vật bị treo ngược trong phòng, hai tay đầy vết máu, mặt mũi tái nhợt nhưng lộ ra chút sợ hãi nào, ánh mắt phát ra lãnh liệt.

      Đứng phía trước là ba nam tử, phải đoàn người Bắc Trữ Hoành là ai.

      Bắc Trữ Hoành nhìn nữ tử nhíu mi, lạnh lùng : "người ám vực quả nhiên xương cứng, nhưng ngươi cảm thấy ta dễ đối phó sao? Ta hỏi lại ngươi lần cuối, Ám vực tổng bộ rốt cuộc ở đâu?"

      Nữ tử ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt tuyệt sắc, cười lạnh : "Bị ngươi bắt chứng tỏ năng lực của ta đủ, năng lực sao có tư cách ở lại ám vực, nếu có tư cách, như vậy ngươi giết ta , bằng ngày nào đó ta giết ngươi, đến rửa mối nhục hôm nay ta chịu."

      Bắc Trữ Hoành có chút tức giận, ngờ người ám vực lại khó chơi đến thế, khó lắm mới bắt được, như thế nào chút thu hoạch? Đột nhiên nở nụ cười: "Tốt lắm, hổ là người ám vực, bất quá đáng tiếc cho gương mặt tuyệt sắc này, cư nhiên thể nhìn thấy ánh mặt trời, ta nghĩ ngươi hẳn còn chưa biết mùi vị nam nhân, nếu trước khi ngươi chết ta ban cho ngươi vài người, dù sao ta cũng là người tốt, ngươi cảm thấy như thế nào?"

      Nữ tử nheo mắt lại, kết quả như vậy nàng sớm liệu đến, cũng chuẩn bị tốt, nhưng trong lòng vẫn thể chịu được, khẽ cười : "Tùy ngươi, người sắp chết như ta, điều này cũng trọng yếu, ta tin chủ tử báo thù cho ta, cho dù ta chết, chúng ta gặp nhau dưới địa ngục."

      thể phủ nhận được lời của nữ nhân này làm Bắc Trữ Hoành tức giận, cứng mềm cũng chịu, cư nhiên ngay cả sử dụng biện pháp kia nàng cũng chịu, biết ám vực bồi dưỡng người như thế nào, cắn răng : "Hảo, người tới."

      Bảy tám người liền tiến vào: "Chủ tử."

      Bắc Trữ Hoành nhìn vẻ mặt nữ tử lạnh lùng : "Yên tâm, ta cho ngươi chết, ta muốn hảo hảo tra tấn ngươi, thẳng đến khi ngươi mới thôi, ta có thời gian để chờ."

      Sau đó đối với những người đó : "Hôm nay ta đem nàng thưởng cho các ngươi, nhớ kỹ cần giết chết."

      "Là." Những người đó trong mắt lộ lên quang mang, nữ nhân xinh đẹp như vậy ai cũng đều ham muốn, bọn họ ngày nào cũng mơ tưởng đến nữ nhân này. Nhưng phân phó của Bắc Trữ Hoành ai cũng dám vượt quá giới hạn, bọn họ sợ thủ đoạn của .

      Dao cắt đứt dây thừng, nữ tử từ trung té xuống, đau đớn như dự đoán, chỉ thấy người mặc hắc y ôm nữ tử, những người vừa nãy ham muốn nữ tử về tây thiên.

      Đối mặt với màn này ba người Bắc Trữ Hoành căn bản kịp phản ứng.

      Nhìn nam tử vừa đến mọi người cả kinh, Bắc Trữ Hoành hô to : "Ám đế."

      Nữ tử cũng là ngẩn người, sau đó tràn đầy cảm động hô: "Chủ tử."

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn mọi người biểu tình nhàng cười, đối với Bắc Trữ Hoành thản nhiên : "Tứ hoàng tử có hay cấp bản đế lời giải thích?"

      Bắc Trữ Hoành nheo mắt lại, biết ám đế sở dĩ là do trang phục, khiếp sợ cũng chỉ là trong nháy mắt, nhưng thân thể theo bản năng sợ hãi ngừng, thích loại cảm giác này, vẻ mặt phòng bị nhìn Nhan Nhiễm Tịch thanh lạnh lùng : "Ám vệ."

      Đột nhiên xuất trước mặt Nhan Nhiễm Tịch hơn mười đạo bóng dáng, nhất tề che ở trước mặt Bắc Trữ Hoành, có lẽ bởi vì nhiều người có lo lắng, cười lạnh : "Đây là giải thích."

      Chương 14: nháo

      Nhan Nhiễm Tịch khinh thường nhìn ám vệ trước mặt, chẳng lẽ nàng đường đường là Ám đế ám vực mà đám lính tôm tướng cua này thể đối phó nổi sao?

      "Tứ hoàng tử ngươi đây là xem trọng ám vệ của ngươi, hay xem thường bản đế?"

      Bắc Trữ Hoành ánh mắt nhíu lại, chưa từng nhìn qua ám đế ra tay, bởi vì những người nhìn thấy đều xuống địa ngục, lúc này thân thể nắm chặt hai tay bán đứng bản thân , cố gắng trấn định khẽ cười : "Kỳ chúng ta cũng cần phải làm như vậy, sớm nghe ám đế cho nên muốn gặp mặt, ta mới ra này hạ sách."

      Nhan Nhiễm Tịch cũng là khẽ cười tiếng: "Nga? Chuyện gì có thể làm cho Tứ hoàng tử ra hạ sách này?"

      Ngữ khí khinh thường, ràng chính là châm chọc, nhưng thân sát khí làm cho người ta dám phản kháng.

      nhẫn xuống dưới: " biết đối với Bắc Tiêu Quốc ám đế có suy nghĩ gì?"

      sớm đoán được Bắc Trữ Hoành lòng muông dạ thú, khẽ cười : " có suy nghĩ gì, bản đế Ám vực còn chưa quản lý xong, làm sao lo việc khác?"

      Thản nhiên cự tuyệt, Nhan Nhiễm Tịch thầm nghĩ bảo vệ thực lực của mình, cái khác nàng có thời gian suy nghĩ.

      "Chẳng lẽ ám đế nghĩ đến quyền lợi lớn mình được hưởng sao, vẫn là mục tiêu của ám đế chỉ có thế thôi sao? Chớ quên minh điện đứng ám vực." Tuy ám vực cùng minh điện nổi danh, nhưng nếu xảy ra xung đột, minh điện đè lên ám vực, điều này mọi người đều biết, chính là minh điện cùng Ám vực có xung đột, mỗi lần có tranh chấp, song phương đều tự động lảng tránh, cho nên mặc kệ minh điện hay là ám vực, chung quy ai dám khiêu khích.

      Nhan Nhiễm Tịch tia tức giận, tuy rằng nàng vì sao minh điện đều tránh bọn họ, giống như bọn họ tránh minh điện vậy, nhưng nếu động thủ Nhan Nhiễm Tịch tuyệt đối thua, cùng lắm đồng quy vu tận.

      "Tứ hoàng tử đúng là tâm tư tinh tế, điều này bản đế biết, nhưng bản đế luôn luôn có dã tâm, cũng muốn có được nhiều quyền lực, về phần minh điện, ngươi cũng thấy đấy, mấy năm qua chúng ta đều có xung đột, tin tưởng điện chủ minh điện cũng biết được ám đế ta đây thành được đại gì, cho nên vẫn can thiệp, lại bản đế là may mắn."

      'Bậy bạ' Bắc Trữ Hoành trong lòng ra hai chữ này, nàng nếu có dã tâm sao có thể phát triển ám vực lớn như vậy?

      Lộ vẻ tức giận: "Ám đế suy nghĩ qua ?"

      "Bản đế có hứng thú với chuyện này, huống hồ chúng ta vẫn là địch nhân với nhau." Nhan Nhiễm Tịch luôn luôn mọn, dám đụng người của nàng, là to gan lớn mật: "Hôm nay chuyện này, ta nhớ , bất quá ta giết các ngươi, có ngày Bích Du báo thù rửa nhục ."

      nhàng cười, tà mị khóe miệng, ánh mắt sắc bén nháy mắt mang theo Bích Du biến mất ở trước mắt mọi người, trong khí lưu thanh dụ hoặc: "Chúng ta còn gặp lại."

      Chính là công phu biến mất trong nháy mắt này, Bắc Trữ Hoành mở to hai mắt nhìn, đẩy ám vệ phía trước ra, dám tin nhìn, tất cả mọi người đều là vẻ mặt rung động, đây là võ công gì, cho dù là tuyệt đỉnh khinh công cũng có đạt đến loại trình độ này.

      câu 'Chúng ta còn gặp lại' làm cho Bắc Trữ Hoành hoảng hốt.

      Đến vô ảnh vô tung, nếu muốn mạng của chỉ sợ rất dễ dàng .

      Mang theo Bích Du thuấn di đến ngoại ô, đánh tiếng vang, đạo bóng dáng ở trước mặt hai người: "Vô, ngươi đưa Bích Du trở về."

      "Là." tiếng lạnh lùng, biểu thị thần sắc vô tình dưới mặt nạ.

      Đây là cái bóng của Nhan Nhiễm Tịch, chưa từng rời khỏi nàng, làm việc gì cũng vượt quá canh giờ, tâm của đều đặt người Nhan Nhiễm Tịch, trừ bỏ Nhan Nhiễm Tịch ai thấy qua bộ dáng của .

      Bích Du nhìn Nhan Nhiễm Tịch vẻ mặt thống hận : "Chủ tử, lần này là Bích Du sơ sót, chuyện như vậy về sau tuyệt đối xảy ra."

      Đối với Bích Du mà , Nhan Nhiễm Tịch chính là mệnh của nàng, nàng cố gắng đến vị trí này chỉ đơn giản có thể được nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch, tình hôm nay nàng cảm kích nhưng là tự trách mình, nàng thề cuối cùng ngày mình được đứng bên người Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhan Nhiễm Tịch khoát tay: "Lần này bỏ qua, trở về lĩnh phạt, mấy ngày nay cần làm nhiệm vụ ."

      Bích Du cắn môi, trong mắt chứa nước mắt, cho dù chết nàng cũng sợ, sợ nhất chính là Nhan Nhiễm Tịch coi trọng: "Là, Bích Du biết."

      Nhan Nhiễm Tịch có hé răng, biến mất ở trước mặt hai người, Bích Du nắm chặt tay lại, Bắc Trữ Hoành, nàng nhớ kỹ.
      Thời gian nửa tháng trôi qua, mọi việc hết thảy bình thường.

      Mai trai trong mỹ thực trai

      Nhan Nhiễm Tịch uống trà, híp mắt lại, bởi vì sắp xuất giá nên nàng có thể tùy ý ra vào lãnh viện.

      Hôm nay đến mỹ thực trai chủ yếu chính là thả lỏng tinh thần chút, tuy rằng nàng thực rất thoải mái.

      trận tiếng ồn ào, làm cho Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi.

      Cổ Điệp thấy Nhan Nhiễm Tịch vui, thấp giọng : "Cư nhiên có người dám tại đây nháo , tiểu thư có muốn ta ra xem?"

      Nhan Nhiễm Tịch khoát tay áo: "Việc này giao cho Tống thúc là được."

      Nàng cũng muốn bị người chú ý, thanh danh tại của nàng lan xa.

      Cổ Điệp gật đầu, trở về đứng.

      Nhưng thanh chẳng biến mất ngược lại còn lớn hơn nữa, còn có tạp đập bể đồ đạc, Nhan Nhiễm Tịch buông cái chén: "Cổ Điệp xem ."

      Cổ Điệp vừa nghe hưng phấn ra: "Là." Sau đó chạy vội ra ngoài.

      Khinh ôm Tiểu Hắc thản nhiên : "Dám ở trong này nháo , lại làm cho Tống thúc thể làm gì, chỉ sợ chính là người hoàng thất." Khinh theo bên người Nhan Nhiễm Tịch, tính tình cùng với Nhan Nhiễm Tịch gần như là giống nhau, chính là Nhan Nhiễm Tịch khóe miệng thường lộ vẻ tươi cười, mà Khinh lại là biểu tình lạnh lùng.

      Khinh vậy Nhan Nhiễm Tịch cũng rất ràng, nhưng cho dù là người của hoàng thất nàng cũng bỏ qua.

      Giơ ly trà lên, uống ngụm, nheo lại hai mắt, khóe miệng lộ ra tia tươi cười tà mị, hết thảy đều cùng nàng quan hệ, chỉ cần chọc đến nàng.

      Bên ngoài nữ tử mang theo đám người cùng Tống Tránh Thư giằng co, chung quanh có vài cái bàn bị đập nát, ngoài cửa, trong phòng vây đầy người.

      Tống Tránh Thư lạnh lùng nữ tử nhìn trước mặt, nếu bình thường cùng nàng so đó, nhưng hôm nay bỏ qua, chủ tử ở lầu, nguyên bản tới đây cho thoải mái, tự nhiên phải cho chủ tử những thứ tốt nhất, thế nhưng hôm này, thấy C bóng dáng ổ Điệp, trong mắt mang theo tia sắc bén, công chúa? Hừ, hôm nay cho dù là hoàng thượng tới cũng bỏ qua, đổ muốn nhìn xem hoàng thất lợi hại như thế nào.
      sanone2112Aliren thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Tống Tránh Thư với Hoàn Nhan Dực Trạch

      Vị to gan lớn mật này chính là công chúa Hoàn Nhan Miên Tĩnh, là công chúa mà đương kim thánh thượng quý nhất.

      Hoàn Nhan Miên Tĩnh nhìn Tống Tránh Thư trước mặt điêu ngoa : "Lớn mật, ngươi điêu dân này, bản công chúa đến đây ăn cơm là để mắt đến các ngươi, ngươi cư nhiên biết phân biệt, còn dám khước từ bản công chúa, ta xem ngươi là muốn tìm cái chết, tin hay bản công chúa đập nát mỹ thực trai của ngươi."

      Nghe được Hoàn Nhan Miên Tĩnh , mọi người khỏi nhíu mi, mỹ thực trai là địa phương mọi người thích, trừ bỏ nhã các, 'Mê', chỉ còn lại nơi này làm cho người ta thích, nếu đập bỏ nơi này tin tưởng làm cho mọi người oán hận.

      Nếu là người khác nhất định khuất phục dưới quyền uy của Hoàn Nhan Miên Tĩnh, nhưng Tống Tránh Thư là ai? Là trong năm đại chưởng quầy quản lý tài vụ ở ám vực, là trợ thủ đắc lực của Nhan Nhiễm Tịch, sợ công chúa nho này sao?

      Sau này Nhan Nhiễm Tịch gả đến Nam Lân Quốc, thân là thuộc hạ của nàng tự nhiên là muốn theo, nhã các cùng 'Mê' nếu dời cũng rất phiền toái, hơn nữa danh tiếng cũng giảm xuống, nhưng mỹ thực trai của giống như vậy, mỹ thực trai muốn trải dài toàn bộ thiên hạ.

      Nhan Nhiễm Tịch vốn muốn di dời sản nghiệp nào hết, nay vừa vặn có cái cớ để theo, hì hì, Tống Tránh Thư ở trong lòng tính toán.

      mặt cũng là lạnh giọng : "Xin hỏi công chúa mỹ thực trai chúng ta xúc phạm gì tới luật pháp của Tây Tần quốc mà muốn niêm phong, chẳng lẽ ngươi chính là luật pháp, chọc tới ngươi chính là phạm luật?

      Chúng ta đều biết luật pháp của chư quốc, có chỗ có thể đặt trước, chẳng lẽ ngươi muốn đem khách quý của chúng ta đuổi ra, cho công chúa như ngươi vô?

      Mỹ thực trai có thể đứng đến bây giờ đều dựa vào giữ uy tín, nếu bởi vì công chúa hủy uy tín này, như vậy ta tình nguyện để mỹ thực trai bị niêm phong."

      Tống Tránh Thư phen khơi dậy bất mãn của mọi người đối với Hoàn Nhan Miên Tĩnh.

      Mọi người đều bất bình:

      "Công chúa sao, công chúa rất giỏi, công chúa phân thứ tự trước sau, lấy quyền áp người."

      "Chính là đầu thai tốt hơn thôi, cư nhiên điêu ngoa tùy hứng như vậy, loại công chúa như vậy, Di Hồng lâu đều cần."

      "Nghe đồn công chúa hoàng thất đều có lễ nghĩa, nhưng xem ra phải, nhìn giống đàn bà chanh chua bên đường."

      "Đúng vậy, lời đồn thể tin, trước kia còn tam tiểu thư phủ thừa tướng trời sinh ngu dốt, nhưng tam tiểu thư còn làm cho Khiêm công tử cam bái hạ phong, còn cứu công tử Mục gia nghèo túng, chỉ có vậy tâm còn rất thiện lương so với công chúa điêu ngoa kia còn tốt hơn nhiều."

      "Đúng vậy."

      Mọi người nghị luận, làm cho Hoàn Nhan Miên Tĩnh xấu hổ và giận dữ chịu nổi, hô lớn: "Các ngươi đồ dân đen này, có biết gì hay , các ngươi đây là nhục mạ hoàng thất, đây là tử tội, ta muốn cho phụ hoàng chém các ngươi."

      Hoàn Nhan Miên Tĩnh câu làm cho phẫn nộ của dân chúng tăng lên.

      Nguyên bản người tới nơi này ăn cơm đều là thân phận cao quý, nay cư nhiên bị công chúa như đàn bà chanh chua mắng là dân đen, còn luôn miệng muốn giết bọn họ, làm sao bọn họ có thể chịu được, cũng bất cái gì đều chửi ầm lên, có người mắng dễ nghe có người mắng khó nghe.

      Hoàn Nhan Miên Tĩnh thấy dân chúng phẫn nộ như thế căn bản là chưa gặp qua, từ được bảo hộ tốt, đến nay đều là nàng đánh người, mắng chửi người, đâu có lúc nào bị người ta mắng chửi như vậy.

      Thủ hạ Hoàn Nhan Miên Tĩnh mang đến cũng biết làm như thế nào.

      "Đều câm mồm." đạo thanh sắc bén tức giận vang lên.

      Mọi người bất thình lình bị dọa tiếng, đều ngừng lại, nhìn người đến trước mặt, Hoàn Nhan Miên Tĩnh mặt liền vui vẻ, lập tức chạy đến bên người nọ, hung tợn : "Dực Trạch ca ca, ngươi đến rồi, ngươi nhanh đem bọn họ bắt lại, bọn họ cư nhiên dám mắng ta, đem bọn họ đều giết, đều sát..."

      "Câm miệng." Người tới đúng là Dực vương Hoàn Nhan Dực Trạch, vốn đến nơi hẹn, vừa vặn thấy này màn, gặp Hoàn Nhan Miên Tĩnh có đầu óc lung tung mạch, lập tức lớn tiếng quát.

      Hoàn Nhan Miên Tĩnh vừa thấy bộ dáng của Hoàn Nhan Dực Trạch liền biết chính mình gây họa, dám nhiều lời cúi đầu đứng ở bên.

      Hoàn Nhan Dực Trạch nhìn thấy Hoàn Nhan Miên Tĩnh thèm trách cứ nàng, dù sao Hoàn Nhan Miên Tĩnh là người hoàng gia, trước mặt nhiều người như vậy nên làm mất mặt nàng nữa, xoay người sẵng giọng ánh mắt bắn về phía Tống Tránh Thư lạnh lùng hỏi: "Tống lão bản đây là có chuyện gì?"

      Tống Tránh Thư trong lòng cười lạnh, mặt kiêu ngạo siểm nịnh : "Kỳ có gì, chính là tiểu điếm còn chỗ ngồi, công chúa lại muốn ta đem mai trai cấp cho công chúa, Tống mỗ làm ăn buôn bán, tự nhiên phải giữ chữ tín, hơn nữa mỹ thực trai quy củ từ vài năm trước là như vậy, vào mỹ thực trai chưa từng có người phá vỡ quy củ, công chúa tuy là thiên kim, nhưng cũng thể đánh vỡ nguyên tắc của tiểu điếm, nếu là Dực vương muốn che chở cho công chúa, Tống mỗ cũng dám thêm cái gì, chỉ hy vọng Dực vương cần giận chó đánh mèo người nơi này, bọn họ cũng chỉ là bất mãn với hành vi của công chúa thôi."

      Tống Tránh Thư câu, đem sai lầm dễ dàng hóa giải, chuyện khách khí, nhưng từng câu như ý chỉ Hoàn Nhan Miên Tĩnh lấy quyền áp nhân, điêu ngoa tùy hứng, nếu Hoàn Nhan Dực Trạch che chở cho nàng, là giúp người xấu làm điều ác.

      Hoàn Nhan Dực Trạch ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy như thế nào nghe ra ý tứ của Tống Tránh Thư, đem tức giận trong lòng áp chế , vô luận như thế nào cũng thể để lại nhược điểm, giọng điệu lạnh lùng : "Tống lão bản chi vậy, công chúa cũng là biết quy củ nơi này thôi, tin tưởng Tống lão bản thông cảm."

      Tống Tránh Thư biết Hoàn Nhan Dực Trạch muốn việc hóa , cũng thèm để ý, hôm nay phải lúc thể , đợi ngày nào đó rời cho bọn họ đại lễ .

      Tống Tránh Thư khuôn mặt tươi cười : "Nếu Dực vương như vậy, như vậy ."

      Vừa thừa nhận Hoàn Nhan Dực Trạch , lại thể ra bản thân khiêm nhượng, còn hiệu quả làm cho mọi người nghĩ đây là quyền thế áp người, đạt được mọi người đồng tình, cũng làm cho mọi người đối với Hoàn Nhan Miên Tĩnh chán ghét, chuyện làm việc cẩn thận.

      Hoàn Nhan Dực Trạch nghe xong lời Tống Tránh Thư trong mắt lộ ra vẻ hờn giận, nhưng nay còn có chuyện muốn làm, hơn nữa Tống Tránh Thư này cũng phải người dễ đối phó, giảo hoạt như lão hồ li, lạnh lùng câu: "Tốt lắm." Sau đó phất tay áo rời .

      có liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Miên Tĩnh, nàng trừ bỏ gây chuyện cũng làm được việc gì tốt.
      sanone2112Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :