1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Minh vương sủng phi - Hinh Hinh Lam (86.2/159) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 74.6 :
      Nếu ở người khác chỉ sợ là sợ hãi rồi, nhưng năm người Nhan Nhiễm Tịch cũng phải người bình thường.

      Chỉ thấy Nhan Nhiễm Tịch rúc vào trong lòng Dạ Thương Minh, trêu tức : "coi trọng chúng ta khẩu khí của nữ nhi ngươi ngông cuồng, coi trọng người còn xong, còn coi trọng năm người, nữ nhi ngươi tưởng mình là ai chứ? Muốn có nam sủng sao? Nếu muốn thanh lâu mà tìm. Ta tin tưởng với nhan sắc của con ngươi có thể ngủ cùng với rất nhiều nam nhân."

      Trong mắt mang theo châm chọc, nhìn Mã Lệ càng ngày càng tái nhợt, trong lòng thoải mái.

      Những người khác cũng có ý ngăn lại, đều rất thích ý xem náo nhiệt, dừng chút đối với Bạch Ngạn Túng : "Tam sư huynh, ngươi thấy sư đệ có đúng hay ?"

      Bạch Ngạn Túng sửng sốt, lập tức : "Sư đệ rất đúng. Chẳng qua ta thấy Mã tiểu thư cũng nên vào thanh lâu luôn"

      Bạch Ngạn Túng càng tổn hại, ý tứ thực ràng, Mã Lệ này giống y như nữ tử thanh lâu.

      "Ngươi, các ngươi..." Mã Lệ tức giận, nhìn năm ngươi Nhan Nhiễm Tịch muốn phát hỏa .

      Hàn Ngọc Tiêu có ác độc như hai người kia, nhưng là thực trực tiếp, nghiêm trang : "Mã tiểu thư, hai vị sư đệ của ta đa qua, ngươi phải tự mình hiểu lấy, nên cưỡng cầu những thứ thuộc về mình."
      ‘câm mồm’

      ‘câm mồm
      Mã Ngọc cùng Mã Lệ cha và con hai người nhịn nổi hai người trăm miệng lời.

      Mã Lệ nhào vào trong lòng Mã Ngọc, lên tiếng khóc rống: "Ô ô... Phụ thân, ngươi nhất định phải vì nữ nhi làm chủ a, ta muốn sống."

      Mã ngọc hâm vừa nghe cuống quít : "Nữ nhi, ngươi yên tâm, hôm nay vô luận như thế nào, ta cũng tìm cho ngươi trượng phu, ngươi , ngươi thích người nào?"

      Mã Lệ đỏ bừng ánh mắt, mang theo ngượng ngùng ánh mắt nhìn năm người, sau đó nhăn nhó ở bên tai Mã Ngọc giọng .

      Mã Ngọc sau khi nghe xong, mày tự giác nhăn lại, đối với Mã Lệ hỏi: "Ta thấy người khác rất tốt, ngươi như thế nào liền thích nàng?"

      Mã Lệ ngượng ngùng làm nũng : "Ta mặc kệ, ta chính là thích nàng, phụ thân đáp ứng ta, chính mình tuyển trượng phu cho ta."

      Nhìn hành động của hai người, Nhan Nhiễm Tịch tự giác rùng mình, thấy hai người giống như ở chợ chọn đồ ăn chịu nổi.

      Chương 74.7 :
      Hiển nhiên bốn người kia cũng có suy nghĩ giống như nàng.

      Lúc này Mã Ngọc đột nhiên chỉ hướng Nhan Nhiễm Tịch lớn tiếng : "Nữ nhi của ta , nàng thích ngươi, cho nên từ nay về sau ngươi chính là trượng phu của nữ nhi ta." như là ban cho Nhan Nhiễm Tịch cái ân tình vậy.

      Mọi người ngây ngẩn cả người, sau đó chợt nghe tiếng cười của Bạch Ngạn Túng.

      Dạ Thương Minh nhàng liếc mắt cái, tiếng cười im bặt, Bạch Ngạn Túng tinh tường cảm giác được trong ánh mắt kia sóng ngầm bắt đầu khởi động sát khí.

      Nhan Nhiễm Tịch cau mày, bất đắc dĩ : "này, ngươi đúng là dâm phụ."

      "Ta có, ta là tâm thích công tử ." Mã Lệ vội vàng biện giải .

      khí lần biến lạnh, Nhan Nhiễm Tịch liếc Dạ Thương Minh cái, , như thế nào ngay cả nữ nhân đều ăn dấm chua.

      Nhan Nhiễm Tịch lạnh lùng nhìn giai nhân xinh đẹp trước mắt, cũng giỡn : "Ta thích là Minh, sợ là có phúc khí cưới Mã tiểu thư, còn thỉnh Mã tiểu thư buông tay."

      Mã Lệ thể tin lui từng bước về phía sau, lắc đầu: ", phải như thế, công tử, là nam nhân, nam nhân cùng nam nhân như thế nào có thể thích lẫn nhau, như vậy bị thế nhân nhạo báng, thân bại danh liệt ."

      "đó là chuyện của chúng ta." Còn tới phiên ngươi quản.
      Mã Lệ nghe thấy vậy, trong lòng đau xót, lý trí còn, chính nam tử mình nhất kiến chung tình, ở khi mình thổ lộ lại thích nam nhân, điều này làm cho nàng như thế nào điên cuồng?

      Điên cuồng hô lớn: "Cho dù ngươi thích sao, ta cho phép, ngươi là của ta, nếu ngươi cưới ta ta giết , cho ngươi hối hận cả đời, cho các ngươi hai người vĩnh viễn cũng có khả năng cùng chỗ, còn có các sư huynh của ngươi ta bỏ qua."

      Nhan Nhiễm Tịch nheo ánh mắt lại, nhìn thấy vậy mọi người biết nàng tức giận, Dạ Thương Minh trực tiếp chưởng đánh ra.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 75.1: Tàn

      Dạ Thương Minh chưởng đánh tới người Mã Lệ, chỉ thấy cái bóng trắng lướt qua ôm lấy nàng ta, bức tường phía sau vang lên tiếng đổ vỡ.

      Gia nhân Mã gia kinh hô trận, ai cũng ngờ Dạ Thương Minh võ công cao cường như vậy, xuống tay tàn nhẫn như vậy, chỉ là bọn họa biết là, Dạ Thương Minh chính là tùy tay đánh ra chưởng, nếu có người cứu Mã Lệ kia chết.

      Mã Lệ cũng bị dọa ngây người, lăng lăng nhìn bức tường đổ nát, nếu vừa rồi có ân nhân cứu mạng, như vậy... khỏi rùng mình cái, tại bọn họ cho dù là kẻ ngốc cũng biết nhóm người này cường hãn .

      Mã Ngọc cố gắng trấn định, tiến lên xem xét Mã Lệ, lo lắng hỏi: "Nữ nhi có hay bị thương?"

      Mã Lệ lắc đầu, nàng bị dọa choáng váng.

      Mã Ngọc nhàng thở ra, ôm lấy người Mã Lệ cười : "Con, ngươi trở lại, bằng ngươi xử lý những người bắt nạt muội muội người." nghĩ tới con trai của mình trở lại, cũng còn e ngại nữa .

      Nam tử có nhìn Mã Ngọc cười vui vẻ, mà là cau mày nhìn đám người Nhan Nhiễm Tịch.

      Nhan Nhiễm Tịch cũng nhíu mi, thể tưởng được ở trong này còn có thể gặp người Vân Tông, là duyên phận.


      Mã ngọc lên tiếng với con trai của mình :

      "Con, là bọn họ, đầu tiên là vũ nhục muội muội ngươi, tại vừa muốn hạ sát thủ, nếu ngươi tới kịp, muội muội ngươi mất mạng."

      Năm người Nhan Nhiễm Tịch nhàn nhã liếc nhìn Mã Ngọc, để ý cáo trạng mình, lúc trước Nhan Nhiễm Tịch có thể ở mỹ thực trai giết ba người Vân Tông, tại có thể ở trong này lại sát ba người, dù sao Vân Tông nàng sớm muộn gì cũng tiêu diệt.

      "Cha." Nam tử tức giận chặn lại lời của Mã Ngọc, sau đó nhìn về phía năm người Nhan Nhiễm Tịch vẻ mặt xin lỗi : "Thực ngờ lại ở chỗ này gặp được quái y Phiêu Miểu cùng với Minh điện Minh hoàng, tại hạ là Vân Tông Tam đại đệ tử, Mã Bác Hải, cha ta lại trong giang hồ nên biết các vị, thất lễ thỉnh các vị bao dung."

      Mã Ngọc biết người trong giang hồ, nhưng con là đệ tử Vân tông, tự nhiên là hiểu biết, tuy rằng biết ba người bên người Dạ Thương Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch là ai, nhưng người có thể cùng bọn họ đứng chỗ, tuyệt đối là người thể đắc tội.

      Hiển nhiên Mã Ngọc phía sau bị làm cho kinh sợ.

      Nhan Nhiễm Tịch đối với Vân Tông ấn tượng rất kém, nếu thái độ trước đây vào Mã phụ là để vui đùa, như vậy thái độ bây giờ chính là lạnh lùng, lạnh lùng nhìn Mã Bác Hải, hừ lạnh tiếng:


      "Chúng ta làm sao dám, đều là bị nữ nhân kia bức hôn, lại còn chúng ta có duyên phận nữa."

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 75.2 :
      Nếu hôm nay ở đây mà là những thư sinh tay trói gà chặt biết như thế nào nữa.

      Nhan Nhiễm Tịch giọng điệu châm chọc, lại ai dám phản bác, Mã Ngọc cùng Mã Lệ nhìn đám người này thân thế bình thường, trong lòng lại càng ảo tưởng, nghĩ muốn làm thiếp của bọn họ.

      Mã Bác Hải cũng biết suy nghĩ của người nhà mình, vội vàng :

      "Phiêu Miểu công tử, người nhà ta nãy có lỗi, xin ngươi hãy nể mặt mũi Vân tông mà tha cho bọn họ."

      Mã Lệ cũng nhanh miệng : "Đúng vậy, Phiêu Miểu công tử, chúng ta biết ngươi chính là quái ý Phiêu Miểu nổi tiếng trong giang hồ, bằng chúng ta cũng dám làm như vậy, nếu ngươi tha thứ cho chúng ta, ta nguyện lấy thân gán nợ, ở lại bên người Phiêu Miểu công tử, hảo hảo hầu hạ Phiêu Miểu công tử."

      "Câm miệng." Nguyên bản Mã Bác Hải đau đầu, nghe được Mã Lệ như vậy trong lòng càng căng thẳng, Phiêu Miểu là loại người nào, nếu là muốn nữ nhân cho dù là hoàng thất công chúa cũng có được, kỳ bọn họ chỉ là tiểu nhân vật mà thôi: "Tiểu muội biết, thỉnh chư vị thứ lỗi."

      Nhan Nhiễm Tịch cười lạnh: "Lòng tham đáy, Mã gia nho cư nhiên dám ăn như vậy với ta, ngươi nghĩ lấy thân gán nợ, tốt lắm, thừa dịp ta hôm nay tâm tình hảo thảo mãn ngươi."

      Nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch, Mã Lệ cùng số nữ tử Vân tông khác đỏ mặt, chỉ thấy Nhan Nhiễm Tịch thân mình vừa động, chỉ loáng cái, tay Nhan Nhiễm Tịch đặt cổ Mã Lệ, cười lạnh: "Ha ha, các ngươi xem cái cổ trắng nõn như vậy nếu bị cắt đứt có tiếc hay ?"

      Mã Ngọc kinh hoảng hô to: "Nữ nhi."

      Mã Lệ lúc này câu cũng ra được, nàng có thể cảm giác được hơi thở tử vong, chỉ cần Nhan Nhiễm Tịch lại dùng lực chút, như vậy mệnh của nàng còn.

      Mã Bác Hải lập tức : "Phiêu Miểu công tử, tiểu muội biết, mời ngươi giơ cao đánh khẽ."

      "ngươi làm ta thấy là phiền, dâm phụ như vậy lưu lại thế giới có gì là thích hợp." xong hai tay dùng lực chút, vừa mới nãy còn kiêu ngạo nay còn .

      "Muội muội."

      "Nữ nhi."

      Hai người đau lòng khóc lên, chính là ai cảm thấy đau lòng, tình huống như vậy bọn họ thấy qua.

      Dạ Thương Minh cầm tay Nhan Nhiễm Tịch, theo trong lòng lấy ra khăn lụa, mềm chà lau tay nàng, giống như che chở bảo bối: "Về sau loại việc này giao cho ta là tốt rồi."

      Nhan Nhiễm Tịch thực hưởng thụ : "Ha ha, nhất thời nhịn được, người như vậy nên chết sớm chút."

      Dạ Thương Minh cũng gì thêm chính là sủng nịnh xoa đầu Nhan Nhiễm Tịch: "Ngươi nha."

      ràng là hai nam nhân, động tác lại vô cùng thân thiết, mọi người có chút cảm thấy đúng.

      Nhưng ra Bạch Ngạn Túng cũng có nhãn lực ho vài tiếng: "Khụ khụ, đây là ở bên ngoài, nên chú ý hình tượng của chúng ta."

      Tùy tay cầm khối điểm tâm, nhàng bắn ra, trực tiếp nhét vào miệng Bạch Ngạn Túng, Dạ Thương Minh khinh bỉ : "quản cái miệng của ngươi."

      Bạch Ngạn Túng ô ô vài tiếng, bắt gặp ánh mắt lạnh của Dạ Thương Minh, cam lòng ngậm miệng lại.

      Mã Bác Hải buông thi thể Mã Lệ ra, căm tức nhìn năm người, tức giận : "Mặc kệ như thế nào ta cũng là người Vân Tông, tuy rằng muội muội ta có chút đúng, nhưng các ngươi làm như vậy có phải là vô pháp vô thiên, chẳng lẽ các ngươi vốn có đem Vân Tông chúng ta để vào mắt."

      Nghe được lời Mã Bác Hải, hai người Vân Tông đều khỏi nhíu mày, chuyện này dù sao cũng là gia của Mã Bác hải, đối phương trong chốn giang hồ lại là cường giả, ràng như vậy là muốn gây bất lợi cho Vân tông.

      Mấy người nghe thấy vậy cười khinh bỉ, Bạch Ngạn Túng châm chọc : "chỉ sợ đây là ý nghĩ của ngươi , Vân Tông cũng vì ngươi mà đắc tội với chúng ta, tin ngươi hỏi đồng bạn của ngươi?"

      Mã Bác hải ngẩn ra, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, đạo lý này lại làm sao có thể ràng, ở Vân Tông cũng chỉ là tiểu nhân vật, muốn làm cho Vân tông vì đối mặt với Phiêu Miểu, Minh hoàng là thể nào.

      Nhất thời sinh ra cảm giác vô lực, suy sút : "muội muội ta chết rồi, các ngươi còn muốn thế nào?" ý tứ ràng, buông tha cho báo thù, ở trước mặt kẻ thù của mình cúi đầu, vì chính sinh mệnh mình.

      Bắc Thần Liệt khinh bỉ nhìn thoáng qua nam nhân trước mặt, vừa rồi còn luôn mồm bọn , tại lại bởi vì sinh mệnh chính mình mà cúi đầu, người như vậy nên như thế nào nhỉ? nên bọn họ là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hay là bọn họ yếu đuối vô năng.

      Nhìn hai người kia của Vân tông, trong mắt cũng mang theo khinh miệt, lắc đầu, tình có phát sinh ở người chính mình, bọn họ làm sao biết thống khổ là gì? Bọn họ có cái tư cách gì miệt thị Mã Bác Hải, chỉ là bọn có vẻ may mắn thôi.

      Nhan Nhiễm Tịch đối với chuyện như vậy có cảm khái gì, nàng là cường giả đối với kẻ yếu có chênh lệch, có thể miệt thị, có tư cách nhìn xuống, đó là cường giả, những người khác làm ra động tác như vậy, cũng chỉ là bắt chước bừa thôi.

      có hướng những người khác của Mã gia động sát thủ, Mã Lệ là đủ rồi, Mã gia đến mức làm cho nàng diệt môn.

      Lôi kéo tay Dạ Thương Minh nhàn nhã ly khai, ba người khác sau đó cũng theo.

      đường, nguyên bản vui vẻ lại bị Mã gia phá hỏng.
      Trở lại huyền môn, Hàn Ngọc Tiêu gọi mấy người, nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Tiểu sư đệ, sau này có tính toán gì ?"

      Nhan Nhiễm Tịch tới nơi này vốn chính là đến giúp Hàn Ngọc Tiêu xử lý phản đồ, tình làm tốt, bọn họ cũng có lưu lại, nghĩ nghĩ : "Nghe thủy nguyệt sơn trang kiện gì đó, ta cùng tiểu Minh Minh muốn góp vui."

      Bạch Ngạn Túng nghe Nhan Nhiễm Tịch như vậy lập tức lên tiếng: "Chuyện này ta cũng nghe , dù sao ta cũng có chuyện gì, Nam Lân Quốc bên kia cũng thực yên tĩnh, nghĩ đến Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch cũng xảy ra chuyện gì, hơn nữa ta nghe Băng Táng bọn họ du ngoạn, bồi dưỡng cảm tình rồi, ta đây liền theo tiểu sư đệ ngươi ."

      Đối với Bạch Ngạn Túng vô lại Nhan Nhiễm Tịch cũng lĩnh giáo qua, cũng gì thêm, Dạ Thương Minh ra muốn, dù sao quấy rầy thế giới của cùng Nhan Nhiễm Tịch, chính là Nhan Nhiễm Tịch gì, cũng gì .

      Mà Bạch Ngạn Túng cảm thấy tiểu sư đệ của tốt, cũng giống với hình dung trước đây, khó ở chung, trải qua hôm nay, cảm thấy mình càng ngày càng thích tiểu sư đệ .

      Hàn Ngọc Tiêu nghĩ nghĩ : "Kỳ chúng ta Huyền môn cũng nhận được thiếp mời của Thủy Nguyệt sơn trang, vốn cảm thấy Huyền môn mấy ngày nay chuyện tình rất rối loạn, tính , bất quá tiểu sư đệ y thuật cao minh, sư phó muốn tỉnh, ta đây cũng có thời gian, vậy cùng ."

      "Hảo, cùng ." Bạch Ngạn Túng hưng phấn mà .

      Bắc Thần Liệt cũng thực mất hứng : "Ta , chuyện như vậy ta có hứng thú, ta đây trở về."

      Hàn Ngọc Tiêu cùng Bạch Ngạn Túng biết chuyện của Bắc Thần Liệt, cũng vốn có cưỡng cầu, chính là Bạch Ngạn Túng biểu thực tình nguyện thôi.

      Bắc Thần Liệt vỗ vỗ bả vai Bạch Ngạn Túng, sau đó sâu nhìn Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt cái, thản nhiên : "Tốt lắm, thời gian cũng sớm, ta trước."

      "Đại sư huynh tại định sao?" Hàn Ngọc Tiêu nhíu mi hỏi.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 75.3 :
      Bắc Thần Liệt gật gật đầu, đợi Bạch Ngạn Túng cùng Hàn Ngọc Tiêu phản ứng liền vận khởi khinh công ly khai.

      Thất vọng rất nhiều, Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên : "Tốt lắm, đừng lưu luyến nữa, thiên hạ có buổi tiệc nào mà tàn, lần này ly biệt là vì cho lần gặp tiếp theo, đời người thăng trầm, trăng lúc tròn lúc khuyết, chúng ta khống chế được."

      Nhan Nhiễm Tịch phen đánh thức hai người, đúng vậy, bọn họ thương cảm cái gì, cũng phải bao giờ thấy nữa.

      Kỳ Nhan Nhiễm Tịch phải thực hiểu được tâm tình bọn họ, nàng hai kiếp đều có tâm tình như vậy, chỉ cảm thấy rời có gì lạ, gặp nhau đều chỉ là vì nhiệm vụ.

      Hàn Ngọc Tiêu nhìn theo hướng Bắc Thần Liệt hoàn hồn, sau đó vẻ mặt ôn hòa tươi cười nhìn Nhan Nhiễm Tịch, thản nhiên : "Tiểu sư đệ, chưởng môn sư phụ tỉnh, hy vọng có thể gặp ngươi lần."

      Nhan Nhiễm Tịch nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu.

      Nhan Nhiễm Tịch ở trong phòng, có cho Dạ Thương Minh theo vào, nhưng Dạ Thương Minh lại từng bước rời thủ ở ngoài cửa.

      "Ngươi đến rồi." thanh suy yếu vang lên.

      Nhan Nhiễm Tịch tùy ý ngồi ở bên người Tằng lão đầu, cầm lấy ly trà bên cạnh, nhíu mày hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"

      Tằng lão đầu theo trong lòng lấy ra khối tấm da dê đặt ở bàn, thản nhiên : "Thân phận của ngươi ta từng hỏi qua Vụ Thí, nhưng lão gia hỏa kia cái gì cũng cho ta biết, chỉ , ngươi là người tin tưởng nhất ở thế giới này, cũng là đồ đệ bảo bối của , Vụ Thí tuy rằng lão đứng đắn, nhưng chúng ta nhiều năm giao tình, đối với hiểu biết của ta về những lời này là .

      Lúc ấy ta hỏi , nếu ngươi cùng Hàn Ngọc Tiêu gặp nguy hiểm cứu ai, lúc ấy chút do dự cho ta biết, cứu ngươi, nghe xong lời của ta rất tức giận, nhưng dù sao ta phải , có cách nào hiểu biết tâm tình của , nhưng ta hiểu được ánh mắt của , ngươi chính là cường giả thế giới này."

      Nhan Nhiễm Tịch buông cái chén, nhìn tấm da dê trước mặt, tùy ý hỏi: "Cho nên đây là?"

      Tằng lão đầu cười: "Ha ha, quả nhiên thông minh."

      Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt Tằng lão đầu cái, ràng : "Thế giới này trừ bỏ những người lòng đối đãi với ta, những người khác đối với ta đều là có việc cần nhờ giúp."

      Tằng lão đầu có phản bác, coi như là cam chịu : "có biết Huyền môn chúng ta vì sao lại thành như vậy ?"

      " là vì tấm da dê này ." Nhan Nhiễm Tịch lên tiếng .

      "Ha ha, bọn chúng muốn chính là vật này, chúng ta Huyền môn cũng tới ngày hôm nay, nó nhưng lại bao hàm bí mật của cả thế giới, tổng cộng cũng chỉ có tám tấm."

      Nhan Nhiễm Tịch đem tấm da dê cầm lên, Tằng lão đầu cũng có ngăn trở, nhìn kỹ nó là tấm bản đồ.

      Sau đó có chút lưu luyến buông, nhíu mày : "ngươi là muốn đưa nó cho ta?"

      Tằng lão đầu nghe được lời Nhan Nhiễm Tịch, lại là trận cười ha ha, nếu thay đổi là người khác vui chết mới lạ, nhưng đây lại là Nhan Nhiễm Tịch, nàng phải là con người tham lam: "quả nhiên ngươi giống với lời lão Vụ Thí kia , ngươi chính là quái thai, nhung mặc kệ nguy hiểm như thế nào ngươi đều phải nhận lấy, đây là ta cùng Vụ Thí cùng nhau tìm được, nguyên bản là giữ, nhưng cùng ngươi giống nhau, cho nên giao cho ta, nay ngươi tới đây ta đưa nó cho ngươi giữ."

      "Nếu muốn giữ sao lại vứt bỏ?" Nhan Nhiễm Tịch nghĩ ra, nàng sao lại bị người ta nhớ thương .

      " thể quăng , trong lời đồn còn có câu, rất ít người biết, nhưng ta cùng Vụ Thí lại trong lúc vô tình biết được, vật ấy vừa ra, thiên hạ tất loạn, cái này ngoài phương diện là bản đồ, còn chứa cái gì đó, cho nên..."

      "Cho nên các ngươi muốn ta làm người lương thiện, lấy bản thân mình bảo vệ thiên hạ?"

      Nghe Nhan Nhiễm Tịch mang theo giọng điệu trào phúng, Tằng lão đầu cũng chỉ có thể gật đầu, nghĩ như vậy, chính là Vụ Thí làm cho có chút bất đắc dĩ.

      Nhan Nhiễm Tịch phải người lương thiện, vừa định cự tuyệt, chợt nghe Tằng lão đầu mang theo tia giọng điệu cầu xin, : "Kỳ , nếu còn cách nào khác ta cũng cầu Vụ Thí lão gia hỏa kia, ngươi có biết, nguoi có biết lão già kia đối với người nhà luôn mềm lòng, vì thế liền giao cho nguoi, như vậy chính là tin tưởng ngươi."

      "Cho nên ngươi bảo con mình hạ độc, bức ta xuất ?" Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày .

      "Cũng phải, lấy thông minh của ngươi đằng sau việc này là người lợi hại, ra xấu hổ, ta cũng bị người tính kế, cũng chỉ có thể tương kế tựu kế, ta biết ngươi là người lãnh tình, thiên hạ có việc gì ngươi quan tâm, nhưng ngươi có hay nghĩ tới, ngươi cũng là người trong thiên hạ, ngươi cường đại, nhưng có nhiều người thân của ngươi cần ngươi bảo vệ, coi như làm là vì bọn họ, có thể chứ?"

      Nhan Nhiễm Tịch trầm mặc, nàng biết nhận lấy tấm da dê này mang tới nguy hiểm, tuy rằng phải sợ hãi người tranh đoạt, nhưng quả thực phiền toái, suy nghĩ chút sau đó liền nhận.
      Tùy ý xem xét đồ vật trong tay

      Đối với giọng điệu của Nhan Nhiễm Tịch, Tằng lão đầu cũng có để ý, người như vậy, mới đáng giá để phó thác.

      ra ngoài phòng qua thời gian cơm chiều, Dạ Thương Minh vốn muốn vì Nhan Nhiễm Tịch tự mình xuống bếp, nhưng lại bị Nhan Nhiễm Tịch kéo lại, nàng như thế nào làm cho người mình thích mệt nhọc?

      " cần, hôm nay ta xuống bếp, làm cho ngươi bữa cơm, thế nào?" Nhan Nhiễm Tịch thần bí .

      Dạ Thương Minh tự nhiên là vui vẻ, xác thực rất muốn ăn cơm tự tay Nhan Nhiễm Tịch làm, cho dù là khó nuốt cũng có vấn đề gì, ăn hết, cầm tay Nhan Nhiễm Tịch, dặn dò :

      "Hảo, nhung có việc gì khó phải kêu ta, có biết chưa?"

      Nhan Nhiễm Tịch trong lòng thực ngọt, ha ha cười : "Nhìn ngươi, biet mệt, cái gì đều gọi ngươi làm, đau lòng còn phải ta."

      Dạ Thương Minh hé miệng cười : "Nữ nhân chỉ để nam nhân đau lòng, nam nhân chính là người che chở nữ nhân ."


      Chỉ chốc lát sau, thấy Nhan Nhiễm Tịch bưng đồ ăn ra, chỉ thấy la đồ ăn rất lạ, Dạ Thương Minh lên tiếng hỏi: "Tịch Nhi, đây là cái gì?"

      Nhan Nhiễm Tịch cười tủm tỉm giải thích : "Đây là thịt nướng, ăn ngon lắm." Sau đó tùy tay cầm chuỗi thịt nướng đưa cho Dạ Thương Minh.

      Dạ Thương Minh nhìn Nhan Nhiễm Tịch, rất thơm, cắn ngụm, cười : "Uh, ăn ngon lắm, ta chưa từng ăn qua hương vị thịt như vậy." Sau đó đưa tới bên miệng Nhan Nhiễm Tịch:

      "Ngươi cũng nếm thử."

      xong, mới ý thức được Nhan Nhiễm tịch lấy lụa trắng che mặt, bình thường lúc ăn cơm đều thấy Nhan Nhiễm Tịch keo qua bên, rất là phiền toái, tại cảm thấy chi có hai người cũng cần che.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 75.4 :
      "Tịch Nhi, ta giúp ngươi đem cái khăn che mặt bỏ xuống, nơi này cũng có người khác, có việc gì."

      Nhan Nhiễm Tịch thế này mới nghĩ đến, ở cùng Dạ Thương Minh bao nhiêu ngày vẫn để khăn che mặt, lấy tôn trọng của Dạ Thương Minh với mình, cho phép của mình tuyệt đối tháo xuống, cho dù là ở thời điểm mình ngủ, cũng có động qua.

      Nhìn Dạ Thương Minh, bọn họ trong lúc này cũng cần khăn che mặt, có quyền biết mặt của nàng, ánh mắt cười khẽ chớp chớp, hỏi: "Minh, nếu ngươi phát bộ dạng của ta giống với lúc trước, có thể cần ta ?" Vấn đề này nàng cảm thấy nàng vẫn là nên hỏi.

      Dạ Thương Minh cũng biết thích hợp, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, tình để ý tới lý trí, nghĩ nàng dịch dung, mà là nghĩ tới Nhan Nhiễm Tịch bị người bắt nạt làm mặt bị thương, Nhan Nhiễm Tịch biết là Dạ Thương Minh suy nghĩ như vậy, chỉ thấy Dạ Thương Minh vẻ mặt ngẩn ra, sau đó cau mày lo lắng hỏi: "Tịch Nhi, có phải hay bị người làm bị thương." Mặt chữ này cũng ra vì sợ nàng thương tâm.

      Nhan Nhiễm Tịch sửng sốt nở nụ cười: "Vậy ngươi có thể hay ghét bỏ ta?"

      " , ngươi biến thành bộ dáng gì, ta đều buông tha ngươi." Dạ Thương Minh ngưng trọng .

      Nhan Nhiễm Tịch cảm thấy chính mình có chút ngờ, nàng cũng phải hoài nghi Dạ Thương Minh mình, chính là tưởng chỉ đùa chút mà thôi, nhưng Dạ Thương Minh bộ dáng trịnh trọng như vậy, Nhan Nhiễm Tịch cũng đành lòng đùa , bàn tay nhàng lôi lụa trắng xuống, hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ trước mắt Dạ Thương Minh.

      Dạ Thương Minh ngây ngẩn cả người, Nhan Nhiễm Tịch 'Phốc' bật cười, lần đầu tiên thấy Dạ Thương Minh thần thái như vậy, đối với nhan sắc của mình càng thêm thích thú, tay bé lắc lắc trước mắt Dạ Thương Minh, cười : "chàng cảm thấy ngờ phải ?" phải loại thanh trầm thấp của Phiêu Miểu, cũng phải cái thanh đạm mạc của dịch Dung Chi, mà là loại than trong suốt như dòng suối chảy.

      Dạ Thương Minh mới hiểu ra Nhan Nhiễm Tịch chính là mỹ nhân, nàng thực làm cho tâm hồn nhộn nhạo.

      "Tốt lắm, ta có đẹp , bị ta mê hoặc." Nhan Nhiễm Tịch trêu ghẹo .

      Dạ Thương Minh cười khẽ: "Đúng vậy." Sau đó hôn lên cái miệng nhắn của nàng.

      Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười, đưa cho Dạ Thương Minh thịt nướng: "Tốt lắm, nhanh ăn ."

      Dạ Thương Minh tiếp nhận, chính mình cắn ngụm, sau đó đút cho Nhan Nhiễm Tịch ngụm, hai người ăn ngon.

      Ăn xong rồi, Nhan Nhiễm Tịch cũng có để cho Dạ Thương Minh dọn, làm khách ở Huyền môn tốt nhất là để bọn họ dọn.

      xong lôi kéo Dạ Thương Minh vào phòng, nằm ở giường, Nhan Nhiễm Tịch đem chuyện hôm nay của Tằng lão đầu cho Dạ Thương Minh, Dạ Thương Minh cũng đồng ý với cách làm của Nhan Nhiễm Tịch, hai người ôm nhau mà ngủ, hình ảnh như vậy hài hòa.

      đêm nhu tình qua, nghênh đón ngày hôm sau, Nhan Nhiễm Tịch lại lần nữa mang lụa trắng lên.

      Bốn người mỗi người con ngựa theo cửa Huyền môn ly khai, hướng Thủy Nguyệt sơn trang chạy .
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :