1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Minh vương sủng phi - Hinh Hinh Lam (86.2/159) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 70: Truy đuổi

      Edit: quỳnh quỳnh
      Beta: rinnina

      Thân hình Dạ Thương Minh vừa động biến mất trong màn đêm.

      đường cẩn thận thân vào Dược Lâu, nhìn thị vệ trong chỗ tối Dược Lâu, trong lòng khỏi cảm thán phòng hộ cường hãn của Dược Lâu, trách được ai dám nháo ở Dược Lâu, phòng vệ như vậy, đến đây đó là chỉ còn đường chết.

      đến tầng cao nhất, nhìn xung quanh, bất đắc dĩ thân, lần này có cách nào vào dưới tình huống bị người phát , bố trí nghiêm mật như vậy, trong lòng càng chờ mong suy đoán của mình.

      Nếu quả như suy nghĩ vậy tuyệt đối thể cùng động thủ với người nơi này, càng thể xúc phạm tới bọn họ, bất đắc dĩ, chỉ có thể thân.

      Quả nhiên người vừa ra, ám vệ xung quanh lập tức vây quanh .

      Mặt Dạ Thương Minh chút thay đổi như trước: "Ta là Dạ Thương Minh, kêu Dược Lão ra, ta có lời muốn hỏi ."

      "Chờ." Người cầm đầu hiển nhiên là người có nhãn lực, hỏi nguyên nhân mà rời khỏi.

      Trong lòng Dạ Thương Minh tán thưởng phen, tóm lại chỉ cần là người theo Nhan Nhiễm Tịch, đều ai cả đường .

      lát sau dược lão vội vàng chạy đến, người khác còn chưa tính, Minh vương này cũng muốn chọc , tuy rằng Minh vương thực lực thế nào, nhưng chỉ bằng lúc này có thể vô thanh vô tức xông vào nơi này, tất nhiên thể chậm trễ, có điều, cũng nhìn ra, Minh vương này hiển nhiên cũng phải muốn đánh nhau, bằng vừa rồi nếu động thủ chỉ sợ ám vệ cũng phải đối thủ.

      Thấy Dạ Thương Minh thân hắc y, khí thế vương giả, dược lão cảm thán trận, cười : "Sao Minh vương nay lại có thời gian đến dược lâu của ta?"

      Dạ Thương Minh nhìn người xung quanh, lạnh lùng : "Ngươi cảm thấy nơi như vậy có thể chuyện?"

      Dược lão cười : "Là lão hủ chậm trễ, mời Minh vương vào trong." Hiển nhiên tuyệt lo lắng Dạ Thương Minh gây bất lợi cho .

      Dạ Thương Minh theo Dược lão đến phòng khách của Dược Lâu.

      "Mời ngồi."

      Dạ Thương Minh khách khí, gã sai vặt đưa vào bình trà, rót cho hai người, rồi lui ra ngoài.

      Dạ Thương Minh khẽ nhấp ngụm, là thượng đẳng bích loa xuân.

      "Mục đích lần này Minh vương đến là ?" Dược Lão thẳng vào vấn đề hỏi.

      "Chủ tử của các ngươi Phiêu Miểu có phải vương phi của bổn vương hay ?" Dạ Thương Minh cũng tính vòng vo với Dược Lão, thẳng.

      ràng cảm thấy thân mình dược lão cứng đờ, khóe miệng khẽ cong: "Dược lão ngươi xuất trước mặt mọi người, mà lần này vì chuyện của Lâm Nhược Thủy cư nhiên tự mình thân, bổn vương cảm thấy dược lão còn nhàm chán đến mức xem chuyện nữ nhân tranh giành tình cảm."

      Ngạc nhiên trong mắt Dược lão cũng chỉ chợt lóe qua, lần nữa khôi phục tươi cười đầy mặt: "Có lẽ chỉ vì lão hủ nhàn đến nhàm chán."

      Dạ Thương Minh ý vị thâm trường : "Nếu nhàn đến nhàm chán, vậy vương phi bổn vương đối với dược lão bất kính như thế, vì sao dược lão chỉ cười, cần tâm tình lúc ấy của ngươi tốt, ngươi ta đều hiểu được, kiêu ngạo trong lòng phải loại người nào cũng có thể xâm phạm."

      Vẻ mặt tươi cười của Dược lão thu về, nếu Dạ Thương Minh như vậy , như vậy...

      Nghĩ mình vì xem náo nhiệt mà mang đến phiền toái cho chủ tử, cảm xúc trong lòng dần trở nên khó chịu.

      Nhìn bộ dáng dược lão Dạ Thương Minh lập tức hiểu, đoán đúng, nhưng mặt chút thay đổi: "Ngươi cần rối rắm, chủ tử các ngươi, các ngươi còn sao, nếu là nàng có ý giấu giếm, sao bổn vương tìm được manh mối ?"

      "Ý của Minh vương là… ?" Dược lão nghi hoặc nhìn Minh vương, trong lòng Minh vương này suy nghĩ chuyện gì, giống như chủ tử bọn họ, mặc kệ lúc nào cũng đoán ra tâm tư của chủ tử .

      " có gì, bổn vương chỉ xác định chút thôi." Dạ Thương Minh nhấp ngụm trà, thản nhiên .

      “Xin Minh vương đừng khó xử chủ tử nhà ta, nếu vì độc người Minh vương, ta có thể mời chủ tử trị liệu cho Minh vương." Dược lão dùng vẻ mặt khẩn thiết .

      Dạ Thương Minh nhìn thấy dược lão trung tâm, tâm tình cũng tốt, dù sao cũng là người của Nhan Nhiễm Tịch: "Chuyện này ngươi cần lo lắng, nàng là vương phi của bổn vương, sao bổn vương có thể khó xử nàng ? Nhưng ngờ nàng cư nhiên là Phiêu Miểu?"

      Dược lão thủy chung lấy biết Dạ Thương Minh giả, bộ dáng lo lắng vẫn tồn tại, cuối cùng ngay cả uy hiếp cũng dùng tới : "Minh vương, ta biết ngươi đối chủ tử ra sao, nhưng ta có thể với ngươi, thực lực của chủ tử chúng ta cũng chỉ có dược lâu, nếu ngươi dám động chủ tử nhà ta, dù đánh đổi mọi thứ ta cũng bỏ qua cho ngươi."

      Dạ Thương Minh kiêu ngạo, người chuyện như vậy với đều còn đời, ánh mắt híp lại: "Ngươi nên cảm thấy thực may mắn, bởi vì ngươi là người của nàng, bổn vương giết ngươi, nhưng, bổn vương hy vọng nghe lời như vậy lần thứ hai, đối với vương phi của mình, bổn vương rất ràng, thân phận Ám vực ám đế cũng là vương phi tự mình cho ta biết, cho nên thu hồi lo lắng của ngươi, tình của ta với nàng cũng là đánh đổi tất cả, bao gồm sinh mệnh."

      xong, nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của dược lão mà đứng dậy rời , ôn hoà lưu lại câu: "Thượng đẳng bích loa xuân, bổn vương rất thích."

      Phục hồi tinh thần lại, dược lão hiểu ra, cười : "Đây cũng là trà mà chủ tử nhà ta thích nhất."

      Khóe miệng Dạ Thương Minh gợi lên tươi cười, trong chốc lát, thiên địa thất sắc.

      Rời khỏi dược lâu, Dạ Thương Minh mang theo tâm tình tốt của mình về, dừng chút nào, tìm quản gia và Băng Tán dặn dò phen, rồi rời khỏi, về phần nơi nào, ai biết, nhưng Dạ Thương Minh hiểu, rời khỏi Nhan Nhiễm Tịch ngủ được, cho nên phải tìm nàng, tuy rằng bọn họ mới tách ra ngày, nhưng tương tư trong lòng tác động đến mỗi giọt máu, Vụ Thí Vạn Thảo Cốc, mục đích của .

      Ngày hôm sau, Nhan Nhiễm Tịch ở trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, may mắn sau khi luyện công tinh thần rất tốt, có thể tiêu trừ mỏi mệt, bằng có Dạ Thương Minh nàng biết phải sống sót thế nào.

      Chạy suốt bảy ngày đường, dọc theo đường mệt mỏi phong trần, mà Nhan Nhiễm Tịch vì có giáo huấn lần mất ngủ đầu tiên, căn bản là tính dừng lại, vẫn ra roi thúc ngựa, mà lúc này Khinh và Cổ Điệp đều rời khỏi, chuyện bên Thủy Nguyệt sơn trang mặc kệ thế nào phải làm chút, dù tốt hay , chỉ có thể để Khinh và Cổ Điệp thăm dò xem xét phen trước, dù sao nàng mang theo hai người bọn họ, cũng có phương tiện , Khinh và Cổ Điệp chưa từng dịch dung qua, đứng bên người nàng rất dễ dàng bị người khác nhận ra, nàng sợ bị nhận ra, nhưng nàng sợ phiền toái, hơn nữa phiền toái như vậy rất tệ, vậy mới , người nổi danh cũng tốt , làm người phải biết khiêm tốn mới được...

      Lúc này nàng biết rằng, bởi vì nàng ngày đêm chạy , khiến Dạ Thương Minh đuổi lâu kịp, trong lòng Dạ Thương Minh cũng mắng Vụ Thí N lần, nghĩ vương phi mà mình nâng niu trong lòng bàn tay, cư nhiên liều mạng lên đường như vậy, dưới chân dùng tốc độ nhanh hơn.

      Chương 71: đuổi tới

      Nhan Nhiễm Tịch đến Đạt Vạn thảo quật là bảy ngày sau, thời điểm Vụ Thí thấy Nhan Nhiễm Tịch xuất , trong lòng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là trận cảm động, : "Ô ô, ta biết Phiêu Miểu đối với sư phó tốt nhất, lộ trình phải mất mười ngày nhưng người chỉ có bảy ngày, nhất định là lo cho ta rồi."

      Nhan Nhiễm Tịch khóe miệng run rẩy, nàng có thể cái gì, sư phó của nàng tự kỷ đến như vậy.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vội vã kêu ta trở về như vậy?" Nhan Nhiễm Tịch hỏi, trong lòng vẫn là thầm oán Vụ Thí kêu nàng đến, làm cho nàng cùng Dạ Thương Minh tách ra.

      tới đây, vụ thí thần sắc thay đổi, nghiêm túc : "Là về nhị sư huynh ngươi."

      Nhan Nhiễm Tịch lông mi nhíu lại, nàng với ba vị sư huynh khác có tiếp xúc, chỉ biết là bọn họ thân phận đều cường hãn, trong mắt nàng chỉ có Vụ Thí, những người khác nàng chưa từng quan tâm.

      Hai thầy trò hồi, Vạn Thảo quật cơ quan liền khởi động .

      Vụ thí cau mày lẩm bẩm : "Ai lớn gan như thế tới nơi này? , đồ đệ chúng ta nhìn xem."

      Nhan Nhiễm Tịch sao cả, dù sao cũng chỉ là xem náo nhiệt thôi, Vạn Thảo quật cơ quan đều là nàng bố trí, người vào đương nhiên là chết, còn cao thủ khó .

      Mang tâm tình xem diễn ra ngoài cửa Vạn Thảo quật, thấy bóng dáng quen thuộc, nhìn thân hắc y, sợ hãi hoảng hốt thong dong trốn tránh trong cạm bẫy, cảm thấy chua xót.

      Còn chờ Vụ Thí cái gì, chỉ thấy ái đồ chính mình, thân Phiêu Miểu hành trang, áo trắng phiêu phiêu, lụa trắng che mặt, hai mắt như phủ sương mờ, đồng dạng ánh mắt đó khi thấy bóng dáng đó liền thay đổi.

      Dạ Thương Minh cũng chú ý tới người trong trận, tuy rằng người đó che mặt nhưng chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra đó là Tịch nhi, cười khẽ, định thân đứng ở trong trận, hề tránh né, nhìn Nhan Nhiễm Tịch trong mắt mang theo lo lắng phi thân lại đây, dùng nhẫn thuật như mọi khi, lần này dùng là võ công, khinh công như trước rất cao cường, trong chớp mắt cũng tới bên người , ở bên tai Nhan Nhiễm Tịch : "Nương tử, kế tiếp như thế nào?"

      Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt Dạ Thương Minh cái: "Trái ba bước, tây nam 17 bước..."

      Dạ Thương Minh ôm Nhan Nhiễm Tịch thành công đến trước mặt Vụ Thí mở to miệng.

      Nhan Nhiễm Tịch đẩy Dạ Thương Minh ra, nể mặt mà nổi giận đùng đùng : "Ngươi là kẻ ngốc sao? là ngu ngốc? Nhìn thấy trong trận nguy hiểm sao? Còn ngốc hồ đồ đứng ở nơi đó? Ngươi muốn chết, ngươi muốn cho ta làm quả phụ có phải ?"

      Nhan Nhiễm Tịch hơi ra, bao nhiêu năm có mắng người như vậy, thời điểm thấy Dạ Thương Minh đứng lại trong trận, nàng biết việc gì nhưng tâm vẫn co rút, nhìn màn này của Nhan Nhiễm Tịch Vụ Thí là ngạc nhiên.

      Nhìn nam nhân trước mặt cúi đầu nghe Nhan Nhiễm Tịch mắng chửi cũng giấu được khí chất độc tôn của , khí thế vương giả hổ là Minh vương làm cho người ta e ngại.

      Trong lòng hắc hắc chút, cuối cùng còn phải vào trong tay đồ đệ ta sao.

      Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh ngoan ngoãn, trong lòng cũng hết giận: "Sao ngươi lại tới đây?"

      Dạ Thương Minh bắt lấy tay bé của Nhan Nhiễm Tịch, nỉ non : "Nhớ ngươi nên tới."

      Nhan Nhiễm Tịch đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, vì Dạ Thương Minh mà giới thiệu: "Minh, đây là sư phụ ta Vụ Thí."

      Nếu là trước kia Dạ Thương Minh ngay cả để ý cũng nhìn đến, nhưng là tại Dạ Thương Minh cố ý thu hồi lãnh khí của chính mình, rất lễ phép gật đầu: "Vụ Thí sư phụ."

      Biết Dạ Thương Minh cố ý thu hồi lãnh khí của chính mình, nhưng là trời sinh khí phách vẫn làm cho Vụ Thí chấn động, cười hớ hớ : "Ha ha, thể tưởng được Minh vương cư nhiên vì đồ đệ của ta, ngàn dặm xa xôi đuổi theo, tâm này thực làm cho ta cảm động, đồ đệ của ta vĩ đại như vậy." xong còn quên đem Nhan Nhiễm Tịch khoa thượng phen, đúng như tin đồn Vụ Thí là thích người đồ đệ này.

      Nhìn sư phó mà mình kính trong, trợn trắng mắt : "Tốt lắm, chúng ta vào rồi ."

      Dạ Thương Minh nhìn cảnh sắc Vạn Thảo quật, trong lòng ngẩn ra, hổ là Vạn Thảo quật, cho dù là tùy tiện ngắt ngọn cỏ cũng khiến cho người bên ngoài tranh đoạt.

      Nhan Nhiễm Tịch mở miệng: "Sư phó, nhị sư huynh rốt cuộc sao lại thế này?"

      Vụ thí thở dài: "Ngươi hẳn là biết thân phận nhị sư huynh ngươi, đệ tử nhập thất của Huyền môn chưởng môn." Bởi vì biết đồ đệ của mình cùng Dạ Thương Minh có tình cảm nên cũng gạt Dạ Thương Minh.

      "Trước đó vài ngày nhị sư huynh ngươi dùng bồ câu đưa tin, hình như là Huyền môn có biến, Huyền môn chưởng môn Tằng lão đầu bị ám hại, bị thương, cụ thể cũng ràng, muốn ta qua hỗ trợ, nhưng là ngươi cũng biết, ta có bao giờ ra khỏi Vạn Thảo quật, đối với việc bên ngoài cũng có tiếp xúc nhiều, cho nên ta nghĩ ngươi thay ta , như thế nào ngươi là đồ đệ ta tin tưởng nhất, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi thôi." Vừa mới còn nghiêm trang, đến cuối cùng càng càng lạc đề.

      Biết tính cách Vụ Thí, Nhan Nhiễm Tịch lập tức chặn lại : "Tốt lắm, ta biết, khi nào xuất phát?"

      "Càng nhanh càng tốt." Vụ Thí đáp.

      Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, theo trong lòng xuất ra bình hoa văn Thanh Long, mặt mang theo màu tím Tường Vân, nhìn cái trai cũng biết bên trong trân quý vô cùng: "Tường Vân, loại ngất dược, có gì nguy hại, mới làm được, thế giới chỉ có hai khỏa, ngươi giữ ."

      Vụ Thí kích động cầm lấy dược, Nhan Nhiễm Tịch nghiên cứu chế tạo mỗi loại dược đều có viên, đây là Nhan Nhiễm Tịch đối với sư phó tốt: "Ô ô, ta biết ngươi là tốt nhất."

      Nhìn bộ dáng Vụ Thí, Nhan Nhiễm Tịch lôi kéo Dạ Thương Minh ly khai, tình cảnh như vậy mỗi lần đều diễn ra.
      Aliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 72.1: dòng họ bí pháp

      Trong mật thất Huyền môn là nam tử áo trắng, cả người lộ ra hơi thở thanh tao nho nhã, trong mắt mang theo tia sầu lo, nhìn lão nhân đầu bạc nằm trước mặt, thấp giọng lẩm bẩm : "Chưởng môn sư phó, ngươi phải kiên trì, ta gửi bồ câu đưa thư cho Vụ Thí sư phó tin tưởng đuổi tới."

      vẫn xưng hô như vậy, nhớ ngày đó, chính mình ra ngoài du ngoạn, trong lúc vô tình gặp và đấu võ mồm với hai lão quái nhân, kết quả mạc danh kỳ diệu bị hai người nhận làm đồ đệ, trở thành đồ đệ của hai người, đương nhiên từ đầu tới đuôi căn bản là hỏi quá ý kiến của , nhưng bọn họ đối với tốt lắm, làm cho lạnh như băng nhiều năm mà lại hòa tan trước bọn họ.

      Lúc này Huyền môn đệ tử vội vã chạy vào, thở hổn hển : "Đại sư huynh, tốt , nhị sư huynh mang theo nhiều người đến, đều là ít đại môn phái, đại sư huynh chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

      Nam tử áo trắng trong mắt chợt lóe, trong thanh mang theo tia sắc bén: ", chúng ta nhìn xem."

      Lúc này trước cửa Huyền môn tụ tập đầy người, nam tử mặc áo xanh, cả người mang theo khí, làm người ta cảm thấy thực thoải mái, khóe miệng kia tươi cười nịnh nọt, làm người ta càng thêm khinh thường, đây là huyền môn nhị đệ tử cũng là con của chưởng môn Tăng Hồng, bằng lấy bộ dáng của căn bản có khả năng lên làm huyền môn nhị sư huynh.

      Nam tử áo trắng ra ngoài thấy biểu tình của mọi người, trong lòng cũng khinh thường, nếu phải những người này ở Huyền môn đưa cho Tăng Hồng chén canh, nhưng nhị sư đệ chính lại ngốc nghếch nghe theo bọn chúng, vì bọn họ tiếc hạ độc chính phụ thân thân sinh ra mình, làm người ta thất vọng đau khổ, nếu phải đây là đứa con duy nhất của sư phó, nhất định giết .

      Thấy người tới, tất cả mọi người thu thập tâm tình của mình, trước mắt người này bọn họ dám nghĩ đến đắc tội, trước có thiên phú võ công kinh người, chỉ bằng là Nhị đồ đệ của Vụ Thí, cũng là nhị sư huynh Hàn Ngọc Tiêu của Phiêu Miểu, bọn họ cũng dám động vào , nếu cũng tìm huyền môn chưởng môn xuống tay, chỉ là bọn ai biết bọn họ động vào hảo bằng hữu nhiều năm của Vụ Thí.

      Hàn Ngọc Tiêu lạnh lùng nhìn người trước mắt, khinh thường mở miệng.

      Rốt cục Tăng Hồng ở dưới ánh mắt Hàn Ngọc Tiêu cũng có cách nào kiên trì, mở miệng : "Đại sư huynh, sư phó nay sống được nữa, ta là con của sư phó theo lý chức chưởng môn phải nhường cho ta, thỉnh đại sư huynh giao ra chưởng môn lệnh."

      Châm chọc nhìn Tăng Hồng, nhịn xuống ý định muốn giết , mang theo tức giận cùng châm chọc: "Ngươi cũng biết ngươi là con của sư phó, vậy mà ngươi cư nhiên còn hạ được nặng như vậy, ngươi rốt cuộc có tâm hay ."

      Có lẽ là do ánh mắt Hàn Ngọc Tiêu, có lẽ do lời của làm cho Tăng Hồng tức giận, quát: " phải cha ta cha, chưa từng để ta vào trong mắt, trong mắt của đều là ngươi, tất cả đều là tại ngươi mới phát sinh, ta có sai, hơn nữa Huyền môn này vốn chính là của Tăng gia, ngươi có tư cách gì mà ở trong này chuyện, kỳ như bây giờ phải hợp ý của ngươi sao? Như vậy ngươi có thể danh chính ngôn thuận làm chưởng môn, ngươi tại há mồm ngậm miệng là ta hạ độc, kỳ động cơ của ngươi lớn nhất, ngươi dựa vào cái gì ta.

      Chớ quên, ngươi vẫn là đồ đệ của thần y vụ thí, tại phương diện hạ độc ngươi so với ta phải có kinh nghiệm hơn sao?"

      "Hừ, ngươi bậy, sư phó đối đãi với ta ân trọng như núi, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau làm ra chuyện súc sinh này? Sư phó kỳ là rất thương ngươi nhưng mà biểu đạt ra thôi, nhưng ngươi lại nghe theo những người này, đem sư phó độc hại, nhị sư đệ ngươi chẳng lẽ nghĩ bọn họ tâm giúp ngươi sao? Bọn họ chính là nhìn trúng Huyền môn thôi, ngươi làm cho tâm huyết của sư phó rơi vào tay những người này?" Hàn Ngọc Tiêu kỳ vẫn là hy vọng Tăng Hồng hồi tâm chuyển ý, dù sao cũng là đứa con duy nhất của sư phó, cho dù là sư phó tỉnh lại thấy cục diện như vậy cũng rất đau lòng, điều này muốn nhìn thấy .

      Tăng Hồng nghe thấy lời của Hàn Ngọc Tiêu liền do dự , cũng phải ngu ngốc, biết những người này tốt như vậy, nhưng mà nhìn bộ dáng giáo huấn của Hàn Ngọc Tiêu, lãnh : "Hừ, ngươi cần phải ly gián, hôm nay nếu ngươi đem chưởng môn lệnh giao ra đây ta cho ngươi toàn thây, còn cả Huyền môn máu chảy thành sông."

      "Ngươi... Nhị sư đệ, ngươi là mù mắt rồi?" Hàn Ngọc Tiêu nhíu mày hỏi.

      "Ha ha, cần gọi ta là nhị sư đệ, ta vĩnh viễn ở dưới ngươi." Biểu tình lãnh, làm Hàn Ngọc Tiêu căm hận.

      Những người khác cũng đều : "Hàn đại hiệp, mặc kệ như thế nào Huyền môn này cũng của họ Tăng, ngươi vẫn là đem chưởng môn lệnh giao ra đây ."

      "Đúng vậy, Hàn đại hiệp, ngươi nếu khư khư cố chấp, làm cho người trong thiên hạ tưởng ngươi muốn giành chức vị chưởng môn."

      "Đúng vậy..."

      "..."

      Nghe tiếng châm chọc Hàn Ngọc Tiêu hề tức giận, trong mắt phát ra hàn quang:

      "Hừ, chưởng môn lệnh là tự tay sư phó giao cho ta, có mệnh lệnh của sư phó ta giao ra, hôm nay các ngươi ở Huyền môn giương oai đừng trách ta đại khai sát giới .

      Các ngươi hẳn là biết, ta tuy là đồ đệ của thần y Vụ Thí, nhưng ta biết nhân từ là như thế nào, có chính là tâm ngoan thủ lạt, muốn có được lệnh bài trước hết phải bước qua xác ta."

      Huyền môn đệ tử bình thường đều thực thích Hàn Ngọc Tiêu, cũng biết Hàn Ngọc Tiêu là loại người gì, nhìn phản đồ đều căm hận mà rút kiếm ra.

      Nhìn người Huyền môn thức thời người ở đây đều nhíu mày, lúc trước dễ dàng gì mà thuyết phục được Tăng Hồng nay sao có thể tay mà ra về, Huyền môn bọn họ vốn mơ ước từ lâu, tuyệt đối thể như vậy buông tha.

      Bọn họ là nghĩ như vậy, nhưng Tăng Hồng thấy Huyền môn đệ tử ủng hộ Hàn Ngọc Tiêu mà trở nên kích thích: "Ngươi tức thời như vậy, vậy đừng trách ta nể tình nghĩa đồng môn."

      Xoay người đối với ngoại lai : "Các vị hùng, nếu bọn họ khăng khăng như vậy chúng ta cũng cần hạ thủ lưu tình."

      Nghe những lời này của Tăng Hồng bọn họ cũng cố kỵ gì, hai bên mọi người đều giằng co, giương cung bạt kiếm, đại chiến hết sức căng thẳng, chính là đạo thanh lạnh lùng vang lên: "Ha ha, là náo nhiệt, xem ra ta đến đúng thời điểm."

      Mọi người đều nhìn lại.

      Mọi người đều theo thanh nhìn lại, áo trắng nam tử, che lụa trắng, ánh mắt mông lung, đầu là cây trâm màu bạc, bên hông là ngọc bội màu trắng ngà, mọi người tinh tường thấy mặt có khắc hai chữ Phiêu Miểu, cần phải cũng biết người trước mắt là ai.

      Theo sau Phiêu Miểu là hắc y nam tử, mang theo màu bạc mặt nạ, khí phách cả người làm cho người ta thể xem , mặt nạ màu bạc cũng là dấu hiệu của tử vong, mọi người cũng nghe qua, đây đúng là minh điện Minh hoàng, lập tức mọi người ngây ngẩn cả người, ai cũng dám động đậy.

      ở trước mặt minh điện bọn họ cũng chỉ là môn phái nho , thấy chưởng môn Huyền môn sắp chết mới dám tới đây.

      Chương 72.2:

      hồi náo loạn ai cũng ngờ đưa tới quái y Phiêu Miểu cùng Minh hoàng minh điện.

      Nhìn hai người, Hàn Ngọc Tiêu sửng sốt.

      Nhan Nhiễm Tịch hạ khóe mắt, thanh thản nhiên mang theo giọng nam khàn khàn, biến thanh, đối với việc này việc xuất thân từ bộ đội đặc chủng như nàng dễ dàng: "Nguyên bản là muốn đến thăm sư huynh, đúng là ngờ gặp phải trường hợp này, xem ra ta đến đúng là hợp thời điểm." công phu dối cường hãn, người biết còn tưởng là .

      Hàn Ngọc Tiêu cũng phải kẻ ngốc, cùng Phiêu Miểu mới gặp nhau có vài lần, luận giao tình có, cũng chỉ cùng sư phụ là Vụ Thí thôi, nghĩ đến Phiêu Miểu chịu nhờ vả của Vụ Thí mà đến cảm động.

      Tươi cười lên tiếng: "Phiêu Miểu sư đệ đến như thế nào thông tri sư huynh tiếng, nhị sư huynh vì ngươi mà đón tiếp." Hàn Ngọc Tiêu cũng có năng lực giả ngu .

      Phiêu Miểu cười: "Nguyên bản chính là muốn đến thăm nhị sư huynh, ai ngờ nửa đường gặp gỡ Minh hoàng, cho nên mời Minh hoàng cùng, thấy sư huynh có chuyện, cũng liền tự tiện xông vào, nhìn xem nhị sư huynh có hay cần hỗ trợ? Tuy rằng võ công của ta được tốt lắm? Nhưng là có Minh hoàng ở đây, ta cũng có đất dụng võ, ngươi đúng , tiểu Minh Minh." xong cánh tay còn đánh phía sau lưng Dạ Thương Minh.

      Minh hoàng người lãnh huyết vô tình, giết người nháy mắt, trong thâm tâm thích người ta tới gần, nếu mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi có làm sai gì , kết cục của ngươi chỉ có chữ —— tử.

      Nghĩ đến kết cục của Phiêu Miểu, mọi người đều nóng lòng chờ xem.

      Chính là tại là cái tình huống gì?

      thấy Minh hoàng động thủ, ngược lại gợi lên chút tươi cười mê người, tuy rằng khuôn mặt bị che khuất, nhưng chỉ dựa vào chút tươi cười mọi người cũng biết sau mặt nạ là khuôn mặt đẹp thế nào.

      Thanh hùng hậu, mang theo khôn cùng sủng nịch: "Đúng vậy, chuyện của Phiêu Miểu cũng là chuyện của ta, ngươi như thế nào liền như thế đấy."

      Nghe thấy lời của Minh hoàng, phản ứng đầu tiên của mọi người là ngạc nhiên, phản ứng thứ hai của mọi người là xong rồi.

      Chỉ nghe thấy Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Nhị sư huynh ngươi có hay cần hỗ trợ? cần khách khí, tùy tiện phân phó."

      Lần đầu tiên cảm thấy lời đồn quái y Phiêu Miểu lãnh khốc vô tình, cảm thấy tiểu sư đệ này đáng , vừa muốn mở miệng chợt nghe thấy tiếng ngoại lai nam nhân vẻ mặt lấy lòng: "Hàn đại hiệp, tình hôm nay là chúng ta đúng, kỳ chúng ta có ác ý, chính là chỉ đùa chút mà thôi."

      Những người khác vừa nghe cũng phụ họa : "Đúng vậy, chúng ta chính là rất nhàm chán, cho nên cùng Hàn đại hiệp chỉ đùa chút, có ý tứ gì khác."

      Hàn Ngọc Tiêu lông mi nhíu lại: "Nga? Chỉ là đùa vui thôi sao? Các ngươi nghĩ ta có nên bỏ qua ?"

      "Là là là, chúng ta biết sai lầm rồi, về sau cùng ai giỡn cũng cùng Hàn đại hiệp giỡn nữa." ràng là bị dọa đến choáng váng.

      Người bên cạnh tay lấy người nọ túm trở về, sau đó lấy lòng : "Hàn đại hiệp chúng ta về sau dám như vậy nữa."

      Hàn Ngọc Tiêu nhìn về phía Phiêu Miểu, cười : "Phiêu Miểu sư đệ định như thế nào?"

      Phiêu Miểu quét mắt những người khác, thản nhiên : "Nếu mọi người đều nhàm chán như vậy, hay giỡn, như vậy Phiêu Miểu liền cấp việc cho mọi người làm, nghe Thiên Sơn tuyết liên mấy ngày nữa nở, các ngươi cũng biết ta bề bộn nhiều việc, nghĩ các ngươi nhàm chán như vậy, cho nên cũng có thời gian ngắt lấy, các ngươi liền thay ta thôi, cho các ngươi việc làm, cần cảm tạ ta." Tuyết Sơn cách nơi này là rất xa, ước chừng phải hơn tháng lộ trình, nơi đó lại rất lạnh, các ngươi có làm sao ta cũng biết .

      Nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch , mọi người chỉ có thể vẻ mặt đau khổ đáp ứng, bọn họ sai lầm khi gây .

      Mọi người chuẩn bị rời nghe thấy Nhan Nhiễm Tịch ưu sầu : "Tiểu Minh Minh, ngươi bọn họ nếu có đem Thiên Sơn tuyết liên mang về cho ta làm sao bây giờ?"

      Chỉ nghe thấy Dạ Thương Minh lạnh lùng : "Vậy đem môn phái của bọn họ diệt hết, cấp Phiêu Miểu nguôi giận."

      Nghe xong lời Dạ Thương Minh , Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười: "Hảo, cứ như vậy." Sau đó nhìn những người kia
      Last edited: 31/10/15
      Aliren thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72.3:
      : “mọi người còn mau ”.

      Nghe xong lời của Nhan Nhiễm Tịch mọi người đều lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.

      Mọi người rời , huyền môn đệ tử cũng ly khai, trong phòng khách chỉ còn lại có Dạ Thương Minh, Nhan Nhiễm Tịch, Hàn Ngọc Tiêu và Tăng Hồng bị dọa cho choáng váng.

      Nhan Nhiễm Tịch đến bên người Tăng Hồng, khinh thường : "đây là nghịch tử mưu sát phụ thân?" trước khi đến đây bọn họ đều điều tra trước, dù sao biết người biết ta bách chiến bách thắng.

      Nghe xong lời của Nhan Nhiễm Tịch, Hàn Ngọc Tiêu thực nể mặt bật cười, Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt:

      "Cười cái gì, ta đúng sao?"

      Hàn Ngọc Tiêu cảm nhận được lãnh khí người Dạ Thương Minh, tin tưởng chỉ cần dám câu buồn cười, có thể còn tồn tại nữa, vội xua tay: " có, là ta sai lầm."

      có rối rắm vấn đề của Hàn Ngọc Tiêu, Nhan Nhiễm Tịch lên tiếng hỏi: "Ngươi tính xử lý nghịch tử này như thế nào?"

      Nghe đến đó Tăng Hồng lập tức quỳ xuống: "Đại sư huynh, ta cũng là nhất thời hồ đồ, đại sư huynh xin hãy niệm tình ta là con của sư phó mà tha thứ cho ta."

      Nhìn bộ dáng Tăng Hồng, Hàn Ngọc Tiêu rất là khinh thường, đối với người bên ngoài : "Người tới, trước đem Tăng Hồng nhốt lại, hết thảy chờ sư phụ tỉnh lại quyết định."

      Đem Tăng Hồng mang , Hàn Ngọc Tiêu cũng có gì băn khoăn hỏi: "Phiêu Miểu sư đệ như thế nào lại đến đây ?"

      "Sư phó vạn dặm xa xôi triệu hồi ta, nhị sư huynh ngươi gặp nạn, kêu ta lại hỗ trợ." Nhan Nhiễm Tịch đem tình lần.

      Hàn Ngọc Tiêu đối với Vụ Thí rất là cảm kích, sau đó sắc mặt trầm trọng : "Phiêu Miểu sư đệ, tuy rằng ta biết quy củ của ngươi, nhưng chưởng môn sư phó muốn qua khỏi, y thuật của ta thể giải được độc kia, cho nên thỉnh Phiêu Miểu sư đệ ra tay, ta Hàn Ngọc Tiêu vô cùng cảm kích."

      Nhan Nhiễm Tịch cười cười: "Nhị sư huynh cái gì vậy? Ta tới nơi này là chịu nhờ vả của sư phó, cho nên nhị sư huynh cần khách khí."

      Nghe được lời Nhan Nhiễm Tịch, Hàn Ngọc Tiêu cũng liền yên lòng, mang theo Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh vào mật thất.

      Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt cái liền thấy lão nhân nằm giường ngọc, đầu tóc bạc trắng, có loại phong thái tiên nhân, trực giác cho biết đây là lão nhân đáng .

      Sắc mặt tái nhợt, trong phòng có cỗ mùi thơm ngát, là thanh độc phấn, có bao nhiêu chần chừ, tay phải run lên, cái chỉ bạc theo cổ tay bắn ra, chuẩn xác vào cổ tay lão nhân gia, nhắm mắt lại, tĩnh tâm tiếp tục chữa trị.

      Lúc này Hàn Ngọc Tiêu cả kinh, chỉ bạc bắt mạch, đây chính là tuyệt học độc nhất vô nhị của Phiêu Miểu, chỉ bằng chiêu thức ấy liền làm cho bọn họ hâm mộ, có thể trông thấy được màn này là tốt quá.

      Bình thường bọn họ thực ít gặp mặt, nhưng ba người hằng năm cũng đoàn tụ, bọn họ đều rất ăn ý có kêu Phiêu Miểu, cảm thấy nàng rất cao ngạo, thực khinh thường bọn họ, nhất là tam sư đệ, từ khi dược lâu tìm Phiêu Miểu bị ném ra ngoài, trong lòng càng thêm ghi hận, ở trong mắt bọn họ, nàng chính là người vô tình, vô tình đến cả tình đồng môn cũng có, cho nên bọn họ theo trong lòng căn bản là có đem nàng là sư muội của mình, nhìn người đứng trước mặt, đột nhiên cảm thấy bọn họ trước kia quá đáng, dù sao nàng cũng theo lời sư phó mà đến đây giúp mình.

      Thu hồi chỉ bạc.

      "Thế nào? Có giải được ?" Hàn Ngọc Tiêu vội vàng hỏi.

      Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên mở miệng, tia cảm tình: "Có thể, hơn nữa chỉ có biện pháp."

      "Biện pháp gì?" Hàn Ngọc Tiêu hỏi, độc này biết thực khó giải quyết, cho dù là Vụ Thí đến đây đều chỉ sợ giải được, hơn nữa độc này có giải dược.

      "Hoán huyết." thanh lạnh lùng vang lên trong mật thất, hoán huyết, Hàn Ngọc Tiêu hiểu được, chính là lấy máu đổi máu, mệnh đổi mệnh, chỉ là quá trình rất nguy hiểm, vô ý chút hai người đều tử, đương nhiên nếu thành công , như vậy người trúng độc , khôi phục như lúc ban đầu, mà người kia, nặng bỏ mình, võ công tẫn phế, hai chân còn có biện pháp đứng lên.

      "Có vài phần nắm chắc?" Hàn Ngọc Tiêu nghiêm túc hỏi, mạo hiểm dám, nhưng mà thể mạo.

      "90% nắm chắc." Nhan Nhiễm Tịch thực tự tin .

      "Vậy là tốt rồi, người tới, đem Tăng Hồng mang lại đây." thể phủ nhận, kỳ Hàn Ngọc Tiêu cũng là người vô tình.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73.4:
      Đem Tăng Hồng mang đến, Tăng Hồng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tằng lão đầu, trong lòng cảm thấy đành lòng, nhịn được hỏi:

      "Đại sư huynh, sư phó còn cứu được hay ."

      Thanh Hàn Ngọc Tiêu lạnh như băng: "Có, chẳng qua cần ngươi hỗ trợ, chính sau đó ngươi liền mất võ công, hơn nữa hai chân cũng đứng lên được ."

      Tăng Hồng ngẩn ra, chậm rãi : "Nguyên lai phải đòi mạng a, khi như vậy, sư huynh động thủ ."

      Đáp án ngoài dự liệu, người dám đầu độc phụ thân của mình dám như vậy?

      Dường như nhìn ra Hàn Ngọc Tiêu nghi vấn, chua sót cười : "Kỳ ta thực kính trọng phụ thân của ta, cho tới khi ngươi tới, ta thực thương , cũng thực tự hào có phụ thân như vậy, phụ thân còn giống như trước quan tâm ta, mỗi lần ta khoe phụ thân ta, bọn họ đều , là cha ngươi cha sao? Ta xem Hàn Ngọc Tiêu mới là con của , cửu nhi cửu chi, ngay cả ta chính mình cũng tin, sau đó lại đem chức vị trưởng môn giao cho người, ta cam lòng, phẫn nộ, cuối cùng bị người ta phục, mê dược này chỉ làm cho cha ta hôn mê, nhưng sau khi cha ta trúng độc mới biết, căn bản phải thuốc mê, đó là độc, có giải dược, nguyên bản ta thực hối hận, nhưng thời điểm nhìn huyền môn đệ tử đứng bên cạnh ngươi, ta lại mất lý trí, cho nên mới làm như vậy ."

      Nghe được lời Tăng Hồng, Hàn Ngọc Tiêu kinh ngạc , chưa từng nghĩ đến chính mình mang đến bao nhiêu đau khổ cho Tăng Hồng, cuối cùng dẫn đến việc giết cha, vỗ vỗ Tăng Hồng: "Kỳ sư phó thực ngươi, thời điểm sư phó đem chưởng môn vị giao cho ta với ta, hỗ trợ ngươi thành người tài, ta cũng hứa hẹn với sư phó, đợi sau khi ngươi thành tài đem chức vị trưởng môn giao cho ngươi."

      Tăng Hồng lăng lăng nhìn Hàn Ngọc Tiêu, đột nhiên lớn tiếng khóc lên, Nhan Nhiễm Tịch chịu được nữa lên tiếng : "Các ngươi rốt cuộc có muốn trị độc , nếu trị, ta giúp nữa sư phó các ngươi liền quy thiên ."

      Hai người lúc này mới dừng lại, chỉ thấy Nhan Nhiễm Tịch xuất ra cái hộp, thản nhiên : "Vốn ta còn tính tiết kiệm 'Ngưng vũ bông tuyết', tại xem ra, vẫn là cần, cũng muốn bị lão già Vụ Thí kia đuổi giết."

      Đưa cho Tăng Hồng, ở dưới ánh mắt nghi hoặc của Tăng Hồng, giải thích : " 'Ngưng vũ bông tuyết' có thể tự động chữa trị kinh mạch trong ngươi, cốt cách, thế giới chỉ có hai khỏa, trân quý vô cùng, cho nên chân của ngươi, võ công của ngươi trong tương lai, nếu chăm chỉ luyện tập có thể khôi phục."

      Nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch Tăng Hồng kích động nhìn ‘ngưng vũ bông tuyết’ trong tay Nhan Nhiễm Tịch, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Ngọc Tiêu, Hàn Ngọc Tiêu gật đầu: "Ăn , đây là dược Phiêu Miểu sư đệ chế, dược này trân quý vô cùng, Phiêu Miểu sư đệ chỉ làm hai khỏa ."
      Tăng Hồng kích động theo trong tay Nhan Nhiễm Tịch cầm lấy viên thuốc ăn.

      Sau đó Nhan Nhiễm Tịch kêu Dạ Thương Minh cùng Hàn Ngọc Tiêu ra ngoài, bắt đầu hoán huyết.

      Ngoài cửa, Dạ Thương Minh cùng Hàn Ngọc Tiêu hai người chờ ở bên ngoài.

      Cảm thấy khí có chút xấu hổ, Hàn Ngọc Tiêu mở miệng hỏi : "Minh hoàng cùng tiểu sư đệ của ta nhận thức."

      "Ân." Dạ Thương Minh thực nể tình khẽ dạ.

      Hàn Ngọc Tiêu xấu hổ sờ sờ cái mũi: "Hôm nay cám ơn Minh hoàng ra tay tương trợ."

      "Ta chỉ là giúp Phiêu Miểu cùng ngươi quan hệ." Đáp án là đả kích người.

      Hàn Ngọc Tiêu cũng để ý, khẽ cười.

      Mãi cho đến buổi tối, Nhan Nhiễm Tịch mới ra, Hàn Ngọc Tiêu nghênh đón: "Thế nào?"

      Nhan Nhiễm Tịch lông mi nhíu lại: "Nhị sư huynh nghi ngờ y thuật của ta?"

      Hàn Ngọc Tiêu vừa nghe Nhan Nhiễm Tịch trêu chọc sâu nhìn vào mắt Nhan Nhiễm Tịch, thực chân thành : "Cám ơn, ta sắp xếp trước phòng ngươi nghỉ ngơi trước ."

      Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, kéo cánh tay Dạ Thương Minh ly khai, hai nam nhân ôm tay nhau rất quái dị, nhưng Hàn Ngọc Tiêu cũng để ý.

      Ban đêm, huyền môn trong khách phòng, Nhan Nhiễm Tịch ôm bụng, trong lòng đem Hàn Ngọc Tiêu mắng vô số lần, đãi khách như vậy sao? khuya như vậy ai đưa cơm đến.

      Đứng lên, ngươi cho ta ăn, ta chính mình tìm.
      Mở cửa, hương khí tràn ngập, Dạ Thương Minh trong tay biết bưng cái gì tới.

      "Minh." Nhan Nhiễm Tịch lập tức cười xông đến.









      Chương 73.5:
      "từ từ thôi, có đói bụng hay ?" Dạ Thương Minh bàn tay cầm cái giỏ đồ ăn, bàn tay tiếp được Nhan Nhiễm Tịch, sủng nịch hỏi.

      "Chết đói, Hàn Ngọc Tiêu đúng là biết điều? Vẫn là Minh tốt nhất." Đem Dạ Thương Minh kéo vào trong phòng, khẩn cấp mở giỏ đồ ăn ra.

      chén cháo tràn ngập hương thơm, bên dưới còn có cơm cùng với đồ ăn, nhưng đẹp mắt nhưng rất thơm, Nhan Nhiễm Tịch đói thể chờ được .

      Dạ Thương Minh đem cháo đặt ở trước mặt Nhan Nhiễm Tịch: "đều là do ta làm, ngon lắm, nàng ăn tạm chờ tới khi Hàn Ngọc Tiêu mang cơm đến."

      Nhan Nhiễm Tịch cầm thìa, nhìn sang phía Dạ Thương Minh: "Minh làm? là lợi hại, minh phải mới học ngày sao? Làm như thế nào nhiều như vậy?"

      "Vì ta biết ngươi thích ăn nên cố gắng làm, nhưng nhìn khó coi."

      "Ai , nhất định là tốt lắm." Nhan Nhiễm Tịch biện giải , ăn ngụm rồi ngụm, vị cũng bình thường, nhưng với người mới biết nấu cơm dễ dàng , nhớ tới lần đầu tiên Dạ Thương nấu cơm, thiếu chút nữa thiêu toàn bộ phòng bếp.

      Dạ Thương Minh khẩn trương nhìn Nhan Nhiễm Tịch ngụm ngụm ăn: "Thế nào?"

      "Tốt lắm, chỉ cần là Minh làm ta đều thích ăn, ta quyết định về sau cũng chỉ ăn Minh làm cơm." Nhan Nhiễm Tịch hào ngôn chí khí .

      Dạ Thương Minh nhàng thở ra, mỉm cười, nụ cười ấy, thiếu chút nữa lung lay Nhan Nhiễm Tịch, trong lòng thầm mắng tiếng ' nghiệt' .

      Rất nhanh liền ăn xong, Nhan Nhiễm Tịch lôi kéo tay Dạ Thương Minh : "Minh, chúng ta ra ngoài xem sao được ?"

      Đối với cầu của Nhan Nhiễm Tịch, Dạ Thương Minh chưa bao giờ , nàng muốn làm gì, cho dù là lên trời xuống đất, cũng làm.

      nóc nhà, Nhan Nhiễm Tịch rúc vào trong lòng Dạ Thương Minh, nhìn bầu trời đêm thản nhiên : "Minh."

      "Ân?"

      "Ngươi biết ? Kỳ ta thực chán ghét bầu trời như vậy, nguyệt, có chút mông lung, tinh, có chút hỗn loạn, bầu trời như vậy ta thực chán ghét."

      Nhan Nhiễm Tịch xong, Dạ Thương Minh lẳng lặng nghe.

      "Mỗi lần vừa nhìn bầu trời ta đều nghĩ đến hai chữ ‘phản bội’, nhưng hôm nay ta mới phát , nguyên lai bầu trời đêm như vậy rất đẹp."

      "Ngươi nếu thích, về sau ta mỗi ngày đều cùng ngươi xem." biết tâm tình Nhan Nhiễm Tịch giờ phút này, nàng sợ hãi, lo lắng, sợ hãi tình đến quá nhanh, lo lắng trong đáy mắt xinh đẹp, nàng sợ chính mình luân hãm ở trong đó, sau đó mới biết được đây là giả.

      Cho nên muốn nàng hiểu được, lòng, bao giờ phản bội nàng.

      Nhan Nhiễm Tịch vùi đầu vào trong lòng Dạ Thương Minh, hít sâu mùi hương của , ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Dạ Thương Minh sâu lường được, lúc này bên trong cũng là nồng đậm tình , nâng môi lên, hôn lên môi Dạ Thương Minh, đây là lần đầu tiên nàng chủ động, có ngượng ngùng, nàng giống như những tiểu thư trong khuê các, nàng thích chính là thích, có gì phải dài dòng.

      Dạ Thương Minh cũng ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên Nhan Nhiễm Tịch chủ động, loại chuyện này nên chủ động mới đúng.

      lâu lâu hai người mới tách ra, hơi thở rối loạn, nhưng Dạ Thương Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch vẫn cảm giác được dị động, hai người nhìn nhau, đồng thời nhíu mày.

      Dạ Thương Minh hổn hển : " đám người hiểu chuyện."

      Nhìn đến Dạ Thương Minh như vậy, Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười: "Tốt lắm, cũng phải tới tìm ngươi, là, chúng ta có muốn xem vui ?"

      Nhìn bộ dáng Nhan Nhiễm Tịch, Dạ Thương Minh như thế nào nhẫn tâm '' : ", xem."

      "Ân." Hai tay ôm lấy thắt lưng Dạ Thương Minh: "Ngươi tại là nam nhân của ta."

      Lý luận như vậy làm cho Dạ Thương Minh nở nụ cười, tay ôm thắt lưng Nhan Nhiễm Tịch, biến mất ở bên trong màn đêm.

      Hai người sau khi rời khỏi, bóng đen theo dưới tàng cây ra, cau mày nhìn hai người biến mất.



      Chương 73.6:

      Người đó nghi hoặc lẩm bẩm : "Bọn họ là quan hệ gì lại làm động tác như vậy..."

      "Đại sư huynh, ngươi như thế nào ở trong này?" Hàn Ngọc Tiêu kinh ngạc nhìn người trước mắt.

      Huyền y nam nhân xoay người, nhìn Hàn Ngọc Tiêu, thản nhiên : " có việc gì, nghe ngươi ở nơi này xảy ra chuyện, ta bên kia vừa vặn cũng có chuyện gì liền đến xem."

      "Nga, tạ đại sư huynh quan tâm, ta nơi này có chuyện gì, may mắn Phiêu Miểu sư đệ tới kịp, bằng hậu quả vẫn là thể lường." Hàn Ngọc Tiêu cười .

      "Nghe minh điện Minh hoàng cũng đến đây?" Huyền y nam tử hỏi.

      "Uh, cùng Phiêu Miểu sư đệ đến." Hàn Ngọc Tiêu cũng có giấu diếm cái gì, ăn ngay .

      "Bọn họ là quan hệ gì?"

      "Xem ra hẳn là bằng hữu , Minh hoàng dường như thực quan tâm Phiêu Miểu sư đệ."

      Huyền y nam tử có chút suy nghĩ.

      Hàn Ngọc Tiêu hỏi: "Đại sư huynh, có hay xảy ra chuyện gì?"

      " có việc gì, chính là cảm thấy Phiêu Miểu cùng Minh hoàng quan hệ hẳn là bằng hữu." Huyền y nam tử thản nhiên :

      "Có lẽ là ta nghĩ nhiều ."

      Hàn Ngọc Tiêu cũng có hỏi nhiều, kỳ rất muốn , bọn họ vốn phải là quan hệ bình thường, nhưng là nhìn mặt huyền y nam tử, như trước cũng ra, hỏi: "Đại sư huynh nếu có việc gì nhiều, ở lại vài ngày , vừa vặn gọi tam sư đệ tới, chúng ta sư huynh đệ bốn người cùng nhau tụ tập."

      "Sư huynh đệ bốn người?" Huyền y nam tử nhíu mày nhìn Hàn Ngọc Tiêu.

      Hàn Ngọc Tiêu thở dài: "Kỳ ta cảm thấy tiểu sư đệ cũng phải giống như lời đồn vô tình, chẳng qua là giống tính tình sư phó, có vẻ tùy ý thôi, nếu bằng cũng nhận phân phó của sư phụ, vạn dặm xa xôi tới đây, đại sư huynh biết 'Ngưng vũ bông tuyết' , tiểu sư đệ đưa nó cho Tăng Hồng, thế gian chỉ có hai khỏa, mỗi lần tiểu sư đệ nghiên cứu ra dược mới đều đưa cho sư phó viên, cách khác tiểu sư đệ trong tay chỉ có viên, nhưng nàng lại chút do dự cho Tăng Hồng, lúc ấy trông nàng rất tùy ý, cho nên ta nghĩ nàng là người tốt."

      Huyền y nam tử nghĩ nghĩ, chung quy là gật đầu đáp ứng.

      Kỳ muốn biết Phiêu Miểu cùng Minh hoàng quan hệ gì? thể tin được nhìn thấy hai đại nam nhân hôn nhau, biết người kia là tiểu sư đệ của mình, giống như Hàn Ngọc Tiêu cùng Bạch Ngạn Túng, có gặp qua nàng, quái y Phiêu Miểu quả nhiên là phiêu Phiêu Miểu, giống như tiên nhân, nhiễm thế tục, lại đối địch với sư đệ của mình? nghĩ nên hiểu biết nàng chút .

      Trong lòng có quyết định, ly khai, Hàn Ngọc Tiêu nhìn huyền y nam tử rời , có chút nghi hoặc, có để ý, cũng ly khai.

      Lúc này Dạ Thương Minh chính là ôm Nhan Nhiễm Tịch thi triển khinh công, Nhan Nhiễm Tịch nhìn người phía trước nhíu mày:

      "Người này xem ra võ công rất cao, Minh nếu ngươi buông ta ra , miễn cho bị phát ."

      Dạ Thương Minh cười khẽ: "Ngươi sao lại coi thường tướng công như vậy, ta nếu bị phát cũng lại giang hồ nữa ."

      Nhan Nhiễm Tịch nghĩ nghĩ, cũng đúng, nàng là lo lắng quá, nhắm lại miệng, gắt gao nhìn chằm chằm người phía trước.

      Đột nhiên chính là trong nháy mắt, người phía trước cư nhiên thấy, ở trước hai tuyệt thế võ công biến mất .

      Nhan Nhiễm Tịch hoảng hốt: "Dòng họ bí pháp."

      Dạ Thương Minh ngừng lại, cau mày hỏi: "Dòng họ bí pháp?"

      Nhan Nhiễm Tịch vẻ mặt ngưng trọng, rời khỏi ôm ấp của Dạ Thương Minh, đến địa phương người nọ biến mất, Dạ Thương Minh nguyên bản muốn giữ chặt Nhan Nhiễm Tịch, lại bị Nhan Nhiễm Tịch ngăn lại, thanh thản nhiên: " rồi."

      để lại dấu vết, Nhan Nhiễm Tịch sắc mặt càng trầm.

      Dạ Thương Minh lên trước: "Rốt cuộc sao lại thế này?"

      Nhan Nhiễm Tịch cau mày: " tình càng ngày càng phức tạp, nguyên lai thế giới này cũng có dòng họ bí pháp, Minh, chúng ta về trước."

      Dạ Thương Minh nghi ngờ gì, ôm thắt lưng Nhan Nhiễm Tịch ly khai.

      Trở lại trong phòng, Nhan Nhiễm Tịch đóng cửa lại, ngồi xuống, Dạ Thương Minh cũng ngồi ở bên cạnh Nhan Nhiễm Tịch, vì Nhan Nhiễm Tịch rót nước.

      Nhan Nhiễm Tịch bưng cái chén lên, có uống, nhìn Dạ Thương Minh, thản nhiên hỏi: "Ngươi đối với thế giới này có bao nhiêu hiểu biết?"

      Dạ Thương Minh sâu nhìn Nhan Nhiễm Tịch, có ý tứ giấu diếm: "Thế giới này phải chỉ có nhân loại, còn có rất nhiều chủng tộc khác, từng cái chủng tộc đều có năng lực, chẳng qua bởi vì hiệp ước nên các tộc quan tâm tới chuyện của nhau, giống như Tiểu Hắc, giống như Cổ Điệp." Nhan Nhiễm Tịch kinh ngạc rồi sau đó tiếp tục : "Cổ Điệp hẳn là điệp tộc tiên thú, mà Tiểu Hắc ta nhìn ra, cảm thấy người nó có cổ hơi thở trầm."

      "Ngươi là làm sao mà biết chuyện này ?" Đối với nhân loại, căn bản là xác nhận được, mà Dạ Thương Minh lại biết ?

      Dạ Thương Minh cũng giấu diếm: "bà ngoại ta là người long tộc, trước khi chết cho ta biết, còn đưa nội đan cho ta."

      Nhan Nhiễm Tịch kinh ngạc nhìn Dạ Thương Minh, nàng cũng hiểu biết chút, đều là do sư phó dạy nhẫn thuật cho nàng .

      Cũng giấu diếm : "Kỳ thế giới này cũng chỉ có các chủng tộc, còn có loại dị năng trở thành dòng họ."

      "Dòng họ?"

      "Uh, địa phương của dòng họ có vẻ bí , bình thường có bọn họ dẫn dắt, tuyệt đối có người biết địa phương của bọn họ.

      Mỗi cái dòng họ đều có bí pháp của chính mình, giống như người chúng ta vừa thấy, kia hẳn là gian bí pháp, gian bí pháp ta dùng là thuấn di, mở ra gian bí pháp cũng là có khí dao động, chẳng qua giống thuấn di có thể cho ngươi biết ta ở nơi nào, mà là khi mở ra có thể cảm thấy khí dao động, theo lý luận, gian bí pháp so với thuấn di lợi hại hơn nhiều.

      Bọn họ là các đại chủng tộc phía cường giả.

      Trước hết ta cũng biết dòng họ ở thế giới này có bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối vượt qua mười, dòng họ so với dị năng giả lợi hại hơn.

      Dị năng giả chính là có được năng lực đặc thù nào đó, tỷ như khống chế thủy, khống chế hỏa, nhưng dị năng giả cũng có chút chỗ thiếu sót."

      "Vậy ngươi là cái gì?" Dạ Thương Minh có cố kỵ hỏi, biết là cái gì?

      Nhan Nhiễm Tịch tự nhiên giấu diếm: " nhẫn thuật của ta là thuộc loại dị năng giả trộn với dòng họ, là dung hợp của hai cái đó, cho nên tổng thể mà là bọ họ sợ ta, chính là loại năng lượng đạt đến cảnh giới cao, giới hạn cấp bậc siêu việt, ta cũng biết thực lực của bọn họ."

      Nhìn Nhan Nhiễm Tịch khỏi nhăn mày lại, Dạ Thương Minh nở nụ cười, an ủi : "Tốt lắm, cần lo lắng, chúng ta trêu chọc bọn , bọn họ tự nhiên cũng trêu chọc chúng ta, cần lo lắng vô cớ ."

      Nhan Nhiễm Tịch thở dài: "Khả năng là bọn đến trêu chọc chúng ta?"

      Dạ Thương Minh cười khẽ: "Nương tử, ta phát ngươi đối với tướng công của mình có niềm tin, tướng công của ngươi là kẻ yếu sao?"

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74.1: cường giả

      Nhan Nhiễm Tịch cười, đúng vậy, năng lực của Dạ Thương Minh nàng rất ràng, nàng cảm giác rất mạnh, rất cường giả.

      Khuôn mặt u sầu biến mất, cười hướng Dạ Thương Minh: "Đương nhiên phải, ta tin tướng công là người lợi hại nhất, nương tử của ngươi cũng kém ."

      Hai người bỏ tảng đá trong lòng ra. "Nhưng mà ngươi vì sao người kia lại ở huyền môn?" Nhan Nhiễm Tịch nghi hoặc hỏi.

      "Ngươi cảm thấy lần này chuyện chưởng môn huyền môn bị hại đơn giản như vậy?" Dạ Thương Minh hỏi ngược lại.

      Nhan Nhiễm Tịch lập tức phản bác: "Đương nhiên phải, người đưa dược cho Tăng Hồng là ai? ràng người này rất bí , nhưng Hàn Ngọc Tiêu có hỏi đến, còn có vì sao lần này nhiều người như vậy muốn nhằm vào huyền môn?

      Muốn mở rộng môn phái, căn bản cần mạo hiểm như vậy, còn có ngươi biết lần này bọn họ thành công rất đơn giản sao? Nếu chúng ta tới, như vậy huyền môn còn tồn tại nữa , bọn họ căn bản phải đối thủ của huyền môn, lại có thể đem huyền môn bức đến bước này, thực ràng, nhất định là có người ở phía sau sai khiến."

      Nhan Nhiễm Tịch nghiêm túc phân tích .

      Dạ Thương Minh vừa lòng gật đầu: "Đúng vậy, ngươi ngẫm lại, nếu Hàn Ngọc Tiêu nhìn ra được điểm này, vì sao có hỏi, Hàn Ngọc Tiêu tôn kính chưởng môn, nhưng lại tình nguyện làm cho Tăng Hồng đến chịu tiếng xấu thay cho người khác cũng điều tra."

      "Nhìn thái độ đối với Tăng Hồng, hẳn là phải là hận thấu xương, hơn nữa Tăng Hồng cùng Tằng lão đầu là cha con, cũng muốn cho Tằng lão đầu thương tâm."

      "Mặc kệ thế nào chuyện này cùng chúng ta cũng có liên quan. Việc quan trọng bây giờ là hảo hảo ngủ giấc." Dạ Thương Minh thực quyết đoán đánh gãy lời của Nhan Nhiễm Tịch, đó là việc của người khác cần nhúng tay vào. Nhan Nhiễm Tịch chưa có hảo hảo ngủ giấc thực đau lòng. Việc đó cứ giao cho thủ hạ làm .


      Nhan Nhiễm Tịch chỉ cảm thấy thiên địa luận chuyển, sau đó bị Dạ Thương Minh ôm lấy, hướng giường đến.

      Cũng có giãy dụa, mấy ngày nay, có Dạ Thương Minh, nàng quả là mệt quá mức, ôm lấy người Dạ Thương Minh, đến lát sau liền ngủ, quả nhiên vẫn là có Dạ Thương Minh bên người tốt.

      Ngày hôm sau, Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh xuất ở đại sảnh, lúc này trong phòng khách chỉ có Hàn Ngọc Tiêu, còn có vị huyền y nam tử, cùng Bạch Ngạn Túng, Nhan Nhiễm Tịch hơi hơi nhíu mi lên phía trước Dạ Thương Minh hỏi: "Nhị sư huynh, đây là?"

      Hàn Ngọc Tiêu tao nhã cười, chỉ vào huyền y nam tử : "Tiểu sư đệ còn có gặp qua đại sư huynh , đây là đại sư huynh Bắc Thần Liệt." Hàn Ngọc Tiêu thay đổi xưng hô gọi Phiêu Miểu là tiểu sư đệ.

      Nhan Nhiễm Tịch khỏi đánh giá, là người tuấn tú, cả người lộ ra khí phách làm cho người ta tin tưởng, cùng với Dạ Thương Minh rất giống nhau, đều là thuộc loại con người băng lãnh.

      Thấy Nhan Nhiễm Tịch nhìn chăm chú như vậy, bàn tay đem nàng kéo trở về, nháy mắt ngã vào cái ôm ấm áp, bên tai có thanh lạnh lùng: "Xem đủ chưa?"

      Nhan Nhiễm Tịch cười hắc hắc: "Ha ha, đủ, đủ, ta chỉ là tò mò thôi."

      "Lòng hiếu kỳ hại chết mèo ." Dạ Thương Minh ngay sau đó câu.

      Nhan Nhiễm Tịch xấu hổ cười cười, hai người thanh rất thấp, nhưng người ở đây đều có võ công cao cường, tự nhiên nghe sót chữ.

      Hàn Ngọc Tiêu thực có nhãn lực, vì Nhan Nhiễm Tịch giải vây : "Hôm nay chúng ta sư huynh đệ bốn người vất vả tụ cùng chỗ, ta mời khách?"

      Nhan Nhiễm Tịch cảm thấy Hàn Ngọc Tiêu như vậy phá hư, cấp cho mình mặt mũi, vui vẻ đáp ứng, Dạ Thương Minh cần phải , Nhan Nhiễm Tịch ở đâu liền theo.

      Bắc Thần Liệt cái gì cũng , gật gật đầu, xem như đồng ý.

      Bạch Ngạn Túng từ khi Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh vừa vào cửa liền nhìn chằm chằm vào bọn họ, biết vì sao cảm thấy hai người này có loại cảm giác quen thuộc nên lời, nhìn tất cả mọi người nhìn chính mình, vội ho tiếng, gật gật đầu.




      Chương 74.2 :

      Năm người tới tòa thành nằm bên ngoài huyền môn, năm người đứng đường, có thể là tuyệt thế phong hoa, làm cho người ta mê loạn hai mắt, trăm ngàn nháy mắt cuồng loạn.

      Ở trước mắt bao người, năm người vào khách sạn, thực may mắn, cái bàn duy nhất bị bọn họ chiếm dụng, bằng chuyến này xem như là công , kỳ từ khi bắt đầu xuất môn Nhan Nhiễm Tịch muốn hỏi, vì sao dùng bữa ở huyền môn, mà lại xa như thế này?

      Đương nhiên nàng tuyệt đối hỏi, nàng cũng phải là người bốc đồng tùy ý, cũng chỉ biểu trước mặt Dạ Thương Minh.

      Tùy ý ngồi xuống, Hàn Ngọc Tiêu tùy tiện gọi chút đồ ăn, gọi chút rượu, cười hỏi: "Tiểu sư đệ, còn muốn ăn gì sao?"

      " ấm bích loa xuân." Nhan Nhiễm Tịch cầu luôn luôn rất đơn giản, bích loa xuân, nàng thích nhất .

      Bạch Ngạn Túng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó nhíu mày, theo sau tự giễu lắc đầu.

      Bạch Ngạn Túng dị thường tự nhiên bị Nhan Nhiễm Tịch xem ở trong mắt, chính là nàng cũng ra, cho dù hoài nghi có sao?

      "Phiêu Miểu sư đệ thích uống trà?" Bắc Thần Liệt nhíu mày hỏi.

      "Đúng vậy, thích hương vị trà, nhất là bích loa xuân." Nhan Nhiễm Tịch thèm để ý hồi đáp, bởi vì nàng biết Bắc Thần Liệt mục đích hỏi phải trà.

      Quả nhiên Bắc Thần Liệt nhìn Nhan Nhiễm Tịch tiếp nhận trà Dạ Thương Minh đưa qua, tiếp tục hỏi: "Xem Phiêu Miểu sư đệ cùng Minh hoàng bộ dáng hẳn là rất quen thuộc , là bằng hữu?"

      Nhan Nhiễm Tịch chỉ cho là Bắc Thần Liệt tìm hiểu quan hệ của bọ họ, nàng chỉ là biết đêm qua Bắc Thần Liệt nhìn thấy bọn họ hôn nhau.

      "Uh, là bằng hữu." Nhan Nhiễm Tịch hàm hồ đáp.

      Nhưng Bắc Thần Liệt dường như cũng tính buông tha Nhan Nhiễm Tịch: "Bằng hữu chia làm rất nhiều loại, biết các ngươi là loại nào?"

      Nghe thấy lời Bắc Thần Liệt , tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Hàn Ngọc Tiêu cùng Bạch Ngạn Túng biết Bắc Thần Liệt hỏi cũng là có nguyên nhân, nhưng là nay tình huống này, đúng là quỷ dị.

      Nhan Nhiễm Tịch cũng ngây ngẩn cả người, Dạ Thương Minh lông mi nhíu lại: " biết bắc Thần công tử muốn là loại nào?"

      Bắc Thần Liệt đem ánh mắt chuyển hướng Dạ Thương Minh, cười : " có gì, chỉ là muốn quan tâm tới Phiêu Miểu sư đệ thôi." Quả nhiên đồ đệ của Vụ Thí bản lĩnh dối giỏi.

      Dạ Thương Minh cũng ra, đều là người thông minh, đều hiểu được là có ý tứ gì, cần cố ý giải thích.

      thể Hàn Ngọc Tiêu là người giảm bớt xấu hổ: "Ta cảm thấy tiểu sư đệ có gì, tốt lắm , đại sư huynh vẫn là quan tâm tam sư đệ ."

      Điểm đến tên Bạch Ngạn Túng sửng sốt chút theo sau hỏi: "Ta làm sao vậy?"

      Hàn Ngọc Tiêu cười : "Ngươi làm sao vậy, ta làm sao mà biết ngươi làm sao vậy, từ khi tới nơi này ngươi có bộ dáng yên lòng, còn trở nên trầm mặc ít lời, ta nhớ ngươi trước kia là người biết ăn , mấy ngày nay phát sinh chuyện gì, như thế nào biến thành cái dạng này, có hay bị nữ tử nhà ai hấp dẫn."

      Hàn Ngọc Tiêu hay giỡn .

      Bắc Thần Liệt cũng cảm thấy như vậy, vừa mới rồi lực chú ý của luôn luôn người Nhan Nhiễm Tịch, cho nên có chú ý tới, tại chú ý tới, có chút nhíu mi: "Tam sư đệ gần đây có chuyện gì xảy ra?" Đối với Bạch Ngạn Túng cùng Hàn Ngọc Tiêu xem bọn họ là huynh đệ.



      Chương 74.3 :
      Bạch Ngạn Túng ổn định lại tâm tình, cười : "các ngươi là mẫn cảm, ta có chuyện gì, Minh đối ta thực chiếu cố, gần đây mới cưới Nhan Nhiễm Tịch."

      Nhan Nhiễm Tịch? Bọn họ cũng có nghe qua, Hàn Ngọc Tiêu hỏi: "Nàng làm sao vậy?"

      Bàn dưới tay Nhan Nhiễm Tịch hung hăng nhéo đùi Dạ Thương Minh, sau đó trừng mắt nhìn Dạ Thương Minh liếc mắt cái, Dạ Thương Minh có biểu ra phản ứng gì, chính là bàn tay to ở dưới bàn đem tay bé của nàng nắm lấy.

      " có gì, vừa mới bắt đầu vẫn nghĩ nàng là gian tế Tây Tần quốc, nhưng sau lại mới biết được nàng căn bản là phải, trước kia luôn chế nhạo, trào phúng nàng, sau lại mới biết được nàng cư nhiên là lão bản phía sau mỹ thực trai, nhưng biết nàng cũng có thân phận khác. Ta biết đối diện với nàng ra sao, tại ta rối rắm."

      Bạch Ngạn Túng đem tâm tình của mình ra, đối với hai sư huynh luôn coi là người nhà, cho nên ít tâm cũng gạt bọn họ, chính là quên nơi này còn có hai người nữa, dẫn đến cuộc sống bi thảm của về sau.

      "sư đệ đây phải tác phong của ngươi, lời xin lỗi , đại trượng phu dám làm dám chịu, chính là Nhan Nhiễm Tịch này là như ngươi ?" Hàn Ngọc Tiêu hỏi, giống như tin đồn nghe được.

      Bạch Ngạn Túng gật đầu, trong lòng cũng tiếp nhận đề nghị của Hàn Ngọc Tiêu, chính mình có đầu óc, nghe Minh khuyên bảo, biết xin lỗi nàng có nhận hay ?

      "Tốt lắm, chúng ta vất vả mới tụ họp lần, cần chuyện mất hứng ." Bắc Thần Liệt chặn lại .

      "Ân." Mọi người đồng ý .

      Đột nhiên ngoài cửa xuất động tĩnh năm người nhìn lại, chỉ thấy nam nhân trung niên bụng bự tới, xem ra người có thân phận, có để ý, chính là lại hướng bọn họ tới .

      Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi.

      Trung niên nam nhân cười hớ hớ tới: "Vài vị quấy rầy , ta là thành chủ nơi này Mã Ngọc, gặp vài vị khí độ bất phàm cố ý muốn kết giao, biết các vị có thể tới nhà của ta?"

      thực khách khí, cười thực gian trá, đây là đánh giá ở trong lòng Nhan Nhiễm Tịch.

      Hàn Ngọc Tiêu trong lòng kiên nhẫn, nhưng là nhiều năm giáo dưỡng cho phép biểu ra ngoài, mặt như trước là ôn hòa tươi cười: "Hảo ý của ngươi chúng ta nhận, nhưng lần này là chúng ta huynh đệ tụ hội, cho nên phiền toái mã thành chủ."

      " có gì phiền toái, chính là thỉnh mọi người qua nhà của ta, tin tưởng chư vị cho Mã mỗ mặt mũi ." thèm để ý bọn họ cự tuyệt, tiếp tục .

      Mọi người lộ ra chút kiên nhẫn, chỉ nghe thấy Bạch Ngạn Túng mang theo tà mị tươi cười đáp: "Tốt, dù sao chúng ta cũng là nhàn đến nhàm chán, nếu Mã thành chủ có kiên nhẫn như vậy, chúng ta tới?"

      Mọi người hiểu được ý tứ của Bạch Ngạn Túng, muốn nhìn chút Mã Ngọc này muốn làm gì, như thế nào buông tha cho bọn họ.

      Nhưng là Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh nghĩ như vậy, nguyên bản chính là nghĩ muốn hảo hảo ăn bữa cơm, tại lại thế này, mưu của Mã Ngọc kia cùng bọn họ liên quan.

      Dạ Thương Minh lạnh lùng cự tuyệt: "Chúng ta ."

      Mã Ngọc nhìn ra Dạ Thương Minh người bất phàm cười : "Như thế nào , mọi người đều cùng , Mã mỗ thích nhất kết giao với những người tài hoa, hy vọng mọi người đều cho Mã mỗ mặt mũi."

      Nhan Nhiễm Tịch nghe xong lời của Mã Ngọc nở nụ cười: "Ha ha, Mã thành chủ như thế nào nhìn ra chúng ta là người tài hoa, có lỗi, lúc này đây Mã thành chủ nhìn lầm rồi, chúng là những người có tài."

      Trong mắt mang theo khôn cùng châm chọc, nàng tin Mã Ngọc này có ý tốt gì đến tìm bọn họ.

      Nhưng Bạch Ngạn Túng lại : "Sư đệ, chúng ta vất vả mới tụ tập lần, ngươi mặc kệ như thế nào cũng phải với chúng ta."

      "Đúng vậy, mọi người cùng nhau đến phải cùng nhau trở về, thôi." Hàn Ngọc Tiêu cũng mở miệng, Nhan Nhiễm Tịch bất đắc dĩ theo đứng lên, Dạ Thương Minh tự nhiên cũng rời mình, theo phía sau Nhan Nhiễm Tịch.

      Mọi người theo Mã Ngọc đường vào Mã phủ, phủ đệ của cũng to lắm .

      vào Mã phủ ra tòa đình, Mã Ngọc cười : "Ha ha, nơi này là địa phương đẹp nhất Mã phủ, cho nên mọi người liền ở trong này ." xong đối với hạ nhân bên cạnh : ", cho phòng bếp làm đồ ăn mang đến đây."










      Chương 74.4 :
      "Là." Hạ nhân lập tức lui ra ngoài, nhất thời đình viện năm người Nhan Nhiễm Tịch và Mã Ngọc.

      Mã ngọc hâm gặp năm người gì, mở miệng hỏi: "các vị là người ở nơi nào?"

      "Ta là người bốn biển là nhà, phiêu diêu tự tại." Nhan Nhiễm Tịch trêu tức .

      "Ha ha, còn các vị?" Mã Ngọc nghe ra trong giọng của Nhan Nhiễm Tịch có ý trêu tức, xấu hổ đem vấn đề chuyển hướng người khác.

      Dạ Thương Minh cũng thực ràng: "Ta cùng nàng như nhau."

      Ngạch... Bạch Ngạn Túng cũng cười : "Ta là người nhà, nghề nghiệp, ăn nhờ ở đậu."
      "Cũng có về chỗ." Lạnh lùng câu, tự nhiên là Bắc Thần Liệt .

      Hàn Ngọc Tiêu bật cười : "Ta cũng là người du ngoạn nhân gian."

      Bọn họ có thể thề bọn họ như vậy đều là lời .Nghe thấy đáp án như vậy, Mã Ngọc xấu hổ, quả nhiên là những người dễ đối phó.

      Chính là Mã Ngọc cũng phải là người tốt, cười : "Nếu mọi người đều có nơi , nếu mọi người chê, bằng ở lại chỗ của tại hạ."

      Ý tứ của ràng .

      Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày, tay nắm tay Dạ Thương Minh kiên, cười : "Mã thành chủ hiểu lầm, chúng ta chúng ta có nhà, chúng ta chính là nhà nhiều lắm." Nhan Nhiễm Tịch tuyệt đối sai, ám vực của nàng cùng với minh điện thế lực lớn như vậy, trải rộng các nơi, chỉ cần bọn muốn, nghỉ ngơi ở đâu cũng được.

      Dạ Thương Minh cũng cao hứng gật đầu.

      Mã Ngọc trong lòng muốn mắng Nhan Nhiễm Tịch, biết nàng cứng mềm ăn, chỉ có thể đem đầu mâu hướng ba người Hàn Ngọc Tiêu.

      Bạch Ngạn Túng cũng là người láu cá, cũng cười : "Mã thành chủ, tuy ta là ăn nhờ ở đậu, nhưng cũng là có phòng ở, cho nên cũng muốn phiền toái ngươi."
      Ngay khi Bạch Ngạn Túng vừa xong, thanh lạnh lùng của Bắc Thần Liệt cũng vâng lên: "Ta cũng có nơi để ở phiền toái Mã thành chủ."

      "Ta cùng đại sư huynh giống nhau, phiền toái." Hàn Ngọc Tiêu bộ dáng nho nhã, cho dù là cự tuyệt cũng làm cho người ta có cách nào tức giận.
      vậy Mã Ngọc cũng muốn cưỡng cầu: "Ha ha, việc này về sau rồi tính."

      Nhan Nhiễm Tịch thực nể mặt : " cần về sau, vẫn là tại ràng , chúng ta về sau chỉ sợ cũng tới nữa." Kỳ nàng rất muốn chúng ta căn bản là có về sau.

      Nhan Nhiễm Tịch vừa xong ba người Hàn Ngọc Tiêu khóe miệng run rẩy. Tiểu sư đệ này cũng là phũ quá .

      Mã Ngọc xấu hổ cười, kì thực trong lòng muốn hận chết Nhan Nhiễm Tịch, nhìn bộ áo trắng phiêu phiêu của mỹ nam tử, ngờ trong ngoài đồng nhất.

      lúc Mã Ngọc xấu hổ, bên ngoài nữ tử hoa lệ chạy tới, giai nhân xinh đẹp cùng Mã Ngọc bụng béo giống nhau, chỉ thấy nữ tử tới nhìn thấy năm người Nhan Nhiễm Tịch mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cười đối với Mã Ngọc : "Phụ thân có khách sao? là quấy rầy."




      Chương 74.5:

      Kỳ hôm nay nàng đường nhìn thấy mấy người này mới chạy về nhà kêu phụ thân giúp đỡ, mới có màn hôm nay.

      Mã Ngọc nhìn thấy nữ tử ha ha cười, mặt lộ ra từ ái, đối với năm người Nhan Nhiễm Tịch giải thích: "giới thiệu với các vị đây là tiểu nữ Mã Lễ, tiểu nữ từ liền đọc đủ thứ thi thư, rất là ôn nhu hào phóng."

      chút nào keo kiệt tán dương, làm Nhan Nhiễm Tịch trận hàn ý, nhìn Mã Lệ có ngốc cũng hiểu được ý tứ của Mã Ngọc.

      "Phụ thân, ta nào có như vậy." Mã Lệ làm nũng , Nhan Nhiễm Tịch cái lạnh run, chỉ cảm thấy nổi da gà, thanh này là kiều mỵ.

      Mắt nhìn Dạ Thương Minh, gặp Dạ Thương Minh cười tủm tỉm nhìn chính mình, trong lòng vẫn là đắc ý, cho dù là nàng tại diện mạo so ra kém Mã Lệ này, nhưng Minh vẫn thích chính nàng.

      định giới thiệu chút nhưng tại ngay cả người ta tên gì đều biết, cười cười : "Vài vị họ gì?"

      Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ: "Bảo ta phiêu tốt rồi."

      Nhan Nhiễm Tịch thanh trầm thấp, hấp dẫn ánh mắt Mã Lệ, nhìn nam tử như trích tiên, tươi mát thoát tục, tuy rằng che lụa trắng, nhưng có thể tưởng tượng được đằng sau khăn lụa là tuyệt thế dung nhan.

      Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Mã Lệ trong lòng Nhan Nhiễm Tịch chửi rủa, nhưng là ở mặt ngoài vẫn như cũ cười , sau đó nhào vào trong lòng Dạ Thương Minh, hướng mọi người giải thích : "Đây là người trong lòng của ta, mọi người gọi là minh tốt rồi." xong còn cách cái khăn che mặt ở môi Dạ Thương Minh hôn cái.

      Xem mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó là trận hàn ác, Mã Ngọc cùng Mã Lệ kinh ngạc cùng ánh mắt thất vọng, chẳng qua đối tượng giống nhau, Mã Ngọc là coi trọng Dạ Thương Minh, mà Mã Lệ là nhìn trúng Nhan Nhiễm Tịch.

      Bạch Ngạn Túng cùng Hàn Ngọc Tiêu khóe miệng run rẩy, bọn họ chỉ cho là Nhan Nhiễm Tịch dùng biện pháp như vậy để thoát thân.

      Chỉ có Bắc Thần Liệt cau mày nhìn hai người, nhìn hai người như vậy lại nghĩ tới màn đêm qua, biết vì sao trong lòng cảm thấy phiền chán.

      Mã Ngọc vốn thích Nhan Nhiễm Tịch, vì thế chỉ có thể đem ánh mắt dời về phía ba người Hàn Ngọc Tiêu, ba người nhíu mi, Hàn Ngọc Tiêu cười : "Mã thành chủ mọi người đều là người thông minh, chúng ta cũng thẳng, chúng ta có ý tứ thành gia, hy vọng Mã thành chủ có thể hiểu được."

      Chính mình bị người khác cự tuyệt, Mã Lệ chỉ cảm thấy tự tôn của mình bị giẫm lên, cắn chặt môi, ánh mắt tràn ngập tầng sương mù.

      Mã ngọc hâm cũng lộ ra vẻ hờn giận, mặc kệ thế nào, cũng là thành chủ nơi này, hôm nay lặp lặp lại nhiều lần bị bọn họ trêu chọc, là rất mặt mất, nay còn ở trước mặt nữ nhi của mình cự tuyệt, xem ra bọ họ biết điều.

      Bàn tay to hướng bàn vỗ, tức giận : "Hừ, các ngươi nên làm như vậy, nữ nhi của ta coi trọng các ngươi là phúc khí của các ngươi, còn dám từ chối nữa như vậy hãy cùng nhau gặp diêm vương."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :