1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn - Đinh Mặc ( 65c + 5PN )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      Phiên ngoại: Ôn Hựu [ Thượng ]


      Thu Kiến Khang, so với Lương Châu tới muộn hơn rất nhiều. Cho đến khi tháng chín sắp hết, thoáng nhìn thấy lá rụng héo tàn ngoài sân, ta mới nhận ra: ngờ là mùa thu.

      Chỉ còn cách hôn lễ của ta hai tháng. Cách ngày nàng rời khỏi Kiến Khang, là nửa năm.

      Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của nàng. Kiến Khang này có người nhớ đến, chỉ có ta. biết chính nàng có nhớ hay ?

      Ta cầm Giác, ở trong đình viện, luyện tập Công Vân kiếm. Từ sau khi nàng rời , bộ Công Vân kiếm này ta luyện tập so với Phá Liễn kiếm pháp còn thuần thục hơn.

      Ta vốn chẳng hề thích Công Vân kiếm. Kiếm pháp này tuy linh hoạt thoát tục, nhưng lại thích hợp với nam tử.

      Ta luyện tập cũng chỉ vì đây là kiếm pháp nàng học tập từ .

      chiếc khăn bông màu trắng bỗng nhiên xuất trước mặt ta.

      “Phò mã……” Công chúa thân cung trang, lẳng lặng đứng trước mặt ta: “Lau mồ hôi !”

      Ta gì tiếp lấy khăn vuông lau mồ hôi mặt. Khi mở mắt ra lại thấy công chúa lộ ra nét mỉm cười, trong lòng ta lại khỏi phiền muộn.

      “Phò mã, ngày mai bản cung muốn đến núi Lạc Nhạn ở hướng tây ngắm cảnh thu, biết phò mã……”

      Công chúa còn chưa xong, ta lại thấy thân ảnh đột ngột vọt vào đình viện, biểu tình mặt người tới nôn nóng, lại vì công chúa ở nơi này mà dám tiến lên.

      Ta bước dài xông tới.

      “Phò mã, tin tức bên kia.”

      Ta lấy lại bình tĩnh, mở cuộn giấy trong lòng bàn tay, khoảnh khắc lại có chút muốn hôn mê. giấy là nét chữ màu đen nhìn thấy ghê người: Thân trúng hai mũi tên, trọng thương hôn mê!

      Thanh Hoằng, Thanh Hoằng của ta!

      Cảm giác đau sáp quen thuộc từ lồng ngực chậm rãi tràn ra, đè nén khiến ta thở nổi.

      Nàng sao có thể bị thương? Lâm Phóng bọn họ, sao có thể khiến nàng rơi vào trong hiểm cảnh?

      Giấy trong tay bị ta vò dập nát, mọi thứ trước mặt thậm chí có chút mơ hồ.

      Thanh Hoằng, khoảng thời gian nàng gian nan như vậy, ta lại thểở bên cạnh, thể giống như trước đây, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, làm cho nàng sợ hãi.

      Nàng có trách ta hay ? Bởi vì ta là kẻ chữ tín, ta từng thề son hẹn sắt đối với nàng: “Vạn , có ta.”

      Nàng nhất định còn nhớ được. Cho nên nàng ngừng gửi thư cho ta, tuy rằng trong thư, nàng có trách ta.

      Nàng : “Tử Tô, ta biết ngươi nhất định rất bận, mới viết thư cho ta.”

      Nàng : “Tử Tô thối, ta phải đánh giặc, ngươi cần rất lo lắng.”

      Thanh Hoằng, nàng nhất định biết, ta hận thể tức khắc mọc thêm cánh, bay đến Miện Châu, đến bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai chiến đấu; dù có chết trận tại Miện Châu.

      Nhưng Thanh Hoằng, ta thể.

      Bây giờ, ngay cả nhìn nàng, ta đều thể.

      Nhìn thần sắc lo lắng của tín giả trước mặt, nhìn sau lưng ta công chúa muốn lại thôi. Còn có đỉnh đầu, là cũi giam bầu trời Kiến Khang.

      Lẳng lặng đứng ở dưới bầu trời, trong đình viện này, ta bỗng nhiên cảm thấy chính mình muốn phát điên.

      Đại quân Đỗ Tăng cùng quân đội hùng hậu của Triệu quốc áp sát, thành binh Miện Châu lực lượng yếu. Thanh Hoằng, nàng thân trúng hai mũi tên –

      Nàng có thể chết trận hay ? Ta có thể còn được gặp lại nàng?

      Ý niệm này vừa xuất khiến ta cả kinh thở nổi.

      Công chúa cũng được, gia tộc cũng được, chức quan cũng được, hoàng đế cũng được…… Tất cả, tất cả ta đều muốn bận tâm nữa.

      Nếu như Thanh Hoằng chết, ta vì sao còn phải để ý những chuyện này?

      Ta muốn Miện Châu! Ta phải Miện Châu!

      Tìm về Thanh Hoằng, chỉ có Thanh Hoằng! Chỉ cần rời khỏi nơi này, chỉ cần rời khỏi Kiến Khang, ta liền có thể gặp nàng, chân trời góc biển cùng nhau lưu lạc giang hồ! cần bận tâm trần thế này thị phi, cũng cần quản hoàng đế công chúa, sĩ tộc bần hàn!

      Ý niệm này như mầm mống nảy nở, dẫn dắt ta phá tan tầng tầng cản trở trước mắt; ý niệm này quả thực là dụ hoặc ngọt ngào, hấp dẫn ta!

      Ta cầm Giác lên, bước nhanh về hướng ngoại viên.

      “Phò mã!” Công chúa cao giọng gọi, mang theo chút kinh hoảng van xin.

      Bước chân ta hơi ngừng nhưng có quay đầu.

      Ta thu dọn hành trang, thay đổi trang phục võ sĩ, Giác nắm chặt trong tay.

      Cửa phòng mở ra thanh lạnh lùng truyền tới: “Ngươi lại quan tâm đến sống chết của người dưới Ôn gia sao?” Cha đầy phẫn nộ đứng che ở cửa: “Ngươi hôm nay muốn , hãy bước qua thi thể ta !”

      Ta phịch tiếng quỳ mặt đất: “Cha! Sinh mệnh nàng hấp hối……”

      Cha giọng mềm mại mấy phần: “Hựu nhi, ngươi đừng quên, ngươi bây giờ là phò mã, kéo sợi tóc động đến cả ngàn người! Nàng là nữ nhi của hoàng đế, hay là cháu ngoại được thương nhất của Vương Đôn! Chẳng lẽ ngươi muốn tất cả mọi người trong gia tộc thay ngươi chôn cùng? Chẳng lẽ ngươi muốn cho Vương Đôn tìm đến hoàng đế lấy cớ làm loạn?”

      Trong lòng ta chấn động, lại là lý do này, lại là lý do này! Nhưng……

      Cha mở ra bàn tay: “Ta vừa mới nhận được tin tức, nàng chỉ là trọng thương, có nguy hiểm đến tính mạng, ngươi yên tâm. Ngươi nếu thực rời xa nàng được, đợi nàng trở lại Kiến Khang, nạp nàng làm thiếp. Công chúa bản tính khoan hậu ấm áp, chắc hẳn ngăn trở.”

      Ta ngẩng đầu, lại thấy mấy bước bên ngoài, công chúa đứng ở trong đình viện, mặt tràn đầy lo lắng, mắt trong hình như có lệ quang. Phía sau nàng, ánh nắng chiều đỏ tươi, lá rụng đầy đất.

      Ta chậm rãi đứng lên, xúc động vừa rồi đè nén được dần dần tiêu tán, thay vào đó chỉ còn thê lương.

      “Cha…… Vừa rồi, là Hựu nhi hồ đồ.”

      Thực là…… Hồ đồ ……

      sớm chọn công chúa, rời bỏ Thanh Hoằng!

      ————–

      Cùng nàng quen nhau, là vào mùa hè hơn năm trước.

      Lúc ấy ta vừa mới từ Lương Châu trở về Kiến Khang mấy tháng, cha trải sẵn đường cho ta: Giành được vị trí minh chủ, nhất thống võ lâm Giang Đông, trở thành người trong võ lâm được hoàng tộc mạnh mẽủng hộ.

      Nhưng lại xuất Lâm Phóng, cướp vị trí minh chủ Võ Lâm; xuất Chiến Thanh Hoằng, phá rối cuộc sống của ta.

      Lần đầu tiên gặp, nàng nữ phẫn nam trang. Lúc đó ta mới bước chân vào chốn võ lâm, vẫn tin rằng nàng chính là nam tử — kết quả khẽ vươn tay, bắt lấy của nàng — nàng thở gấp, nổi giận vô cùng. Mà ta ràng võ nghệ cao hơn nàng, lại bị nàng cước đá xuống nóc nhà……

      Nhưng nàng nhất định biết, đêm đó ta ở mặt đất, nằm rất lâu cho đến tận khi bàn tay nóng rực nữa.

      Cảm giác tiếp xúc mềm mại ấy, còn có đôi mắt sáng nàng nhìn ta, ám ảnh ở trong đầu liên tiếp mấy ngày, rời được.

      Từấy về sau, ta còn hồ đồ, chỉ cần hơi hơi để ý liền có thể phân biệt người trước mắt là nam hay nữ. Cho nên sau đó, ta ở trong hoàng cung gặp được công chúa Hoa Diêu nữ giả nam trang, ta cẩn thận cúi đầu. Nhưng công chúa vẫn nhìn thấy ta.

      Để ý Thanh Hoằng, dường như cũng chính là từ những lần chúng ta cãi vã nhau. Đêm đó, ta lại cùng nàng say rượu hồ nháo, kinh động cả sông Tần Hoài.

      Nàng rất nhu nhược rơi vào trong nước, ta lại chẳng hề nghĩ ngợi nhảy xuống cứu nàng. Nàng ở trong lòng ta, ràng sợ nước muốn chết, còn to gan lớn mật khiêu khích hỏi: “ môi ngươi thoa son phấn?”

      Ta thiếu chút bị nương đầu óc này làm cho tức chết! Thế là sinh ra ý nghĩ trêu đùa nàng, tay vừa buông lỏng, quả nhiên nàng bị dọa đến kêu oai oái, cả thân thể dán vào ta, liều mạng ôm chặt ta……

      khắc ấy, ta bỗng nhiên cảm thấy thoải mái. Nàng dán sát ta, ta lại muốn buông ra.

      Chậm rãi, ta muốn nàng.

      Càng muốn nụ cười của nàng, càng muốn vẻ tinh nghịch của nàng.

      Càng muốn càng muốn nàng.

      Cho nên ta chưa từng nghĩ đến, có ngày, ta mất nàng.

      Lúc ở Quảng Châu, ta thiếu chút mất nàng.

      Lúc nàng bị Hoắc Dương đánh trọng thương hôn mê nằm ở trong lòng ta, ta thiếu chút để ý đến cản trở của Lâm Phóng cùng sư phụ mà quay ra giết Hoắc Dương.

      Vị nương này, dường như trước giờ đều biết tự bảo vệ mình. Mỗi lần, đều xông lên trước tiên. Như nam hài tử, dũng cảm đến ngốc nghếch.

      nương như thế, ta làm sao nhẫn tâm bảo hộ? Ta làm sao có khả năng, đem nàng che chở sau mình?

      Cái thời điểm ấy, ta cho rằng ta có thể. Cho nên ta với nàng: Vạn có ta.

      Sau đó, Hoắc Dương chính thức được đưa vào nhóm người chúng ta. Tuy ta biết là nhân tài hiếm gặp, nhưng nghĩ đến Thanh Hoằng thiếu chút nữa bị giết chết, ta lại có chút ý hận. Nhưng ngờ đến, Hoắc Dương lại dứt khoát : “Nàng là người trong lòng ngươi, cũng là sư phụ của ta!”

      thể phủ nhận, lời này của nghe có chút thoải mái.

      Ngẩng đầu nhìn, lại thấy Thanh Hoằng đỏ bừng cả khuôn mặt.

      biết sao, tâm tư của ta khẽ động. Ta với Hoắc Dương: “Ngươi biết tốt.”

      Đầu nàng rủ xuống càng thấp, nàng nghe hiểu sao? Tâm ý của ta, người trong lòng của ta nàng hiểu ?

      Nhưng ta nghe hiểu. đêm kia, nghe thấy nàng có chút thích có chút thấp thỏm với Tiểu Lam.

      Nàng : “Ta là cảm thấy dễ nhìn nhất so với Văn Tuyền, so với cha ta còn dễ nhìn hơn……”

      Nàng : “Ta nghĩ có thể cùng , cứ như vậy vĩnh viễn lưu lạc dưới giang hồ. Đem tám châu võ lâm đều dẹp yên ổn……”

      Nàng : “Chúng ta có thể khắp đại giang nam bắc, Thành quốc, Triệu quốc, Tây Vực, Bắc Liêu, Bồng Lai……”

      Nàng : “ người con ngựa, nơi nào đều có thể , nơi nào đều có thể.”

      Nơi nào đều có thể , nơi nào đều có thể.

      Nhưng Thanh Hoằng, bây giờ, ta thể cùng nàng, nơi nào đều có thể.

      Ta vốn tưởng rằng chính mình tính toán lộ chút sơ hở nào, ta vốn tưởng rằng tất cả khó khăn như vậy. Nếu sớm biết mọi chuyện muôn vàn khó khăn như thế, lúc ở Giang Châu ta dẫn nàng , rời khỏi Kiến Khang, rời khỏi triều đình, cũng rời khỏi giang hồ.

      Ta muốn quang minh chính đại cưới nàng, ta sung mãn hi vọng, nàng cũng thế. Ta thậm chí sớm nghĩ sau khi trở lại Kiến Khang, nếu như cha đồng ý ta cưới nàng, chỉ cưới mình nàng, là quá đủ. Nếu cha đồng ý, ta dẫn nàng , lưu lạc chân trời. Dù sao cha cũng còn hai sư huynh. Ta thậm chí mang sẵn tư tưởng có thể rời bỏ gia tộc.

      Cho nên ta nghĩ, ai có thể đem chúng ta tách ra.

      Nhưng ta ngờ đến, ta còn chưa kịp ra tâm tư của mình, ta còn chưa kịp sắp xếp chuyện gì nhưng tất cả lại được sắp đặt.

      Ngày thọ yến đại tướng quân Vương Đôn, hoàng đế đích thân tới. Cả sảnh đường tân khách, ăn uống linh đình. Vương Đôn lại chỉ gọi ta đến bên cạnh đánh giá phen.

      với hoàng đế: “Hoa Diêu công chúa năm nay vừa đầy mười sáu, bà ngoại của nàng vẫn kêu gào phải tìm cho nàng mối lương phối.”

      Hoàng đế ngẩng đầu cười nhìn ta: “Đại tướng quân thực thương cháu ngoại. ngại, trong tiệc đêm nay rất nhiều là thiếu niên tài tuấn.”

      Đêm hôm đó, ta hoảng hốt trở lại Ôn phủ. mặt cha lại là vẻ vui mừng che hết, nhưng trong mắt ta lại là đỉnh điểm của tuyệt vọng.

      Ta dứt khoát quỳ: “Cha, người ta muốn cưới, chỉ có duy nhất mình Thanh Hoằng!”

      Cha sửng sốt, than thở: “Chuyện này sao có thể do phụ tử ta quyết định?”

      Lần đầu tiên ta có làm theo ý của cha, ta dập đầu ba cái: “Cha, thứ cho Hựu nhi bất hiếu!”

      Cha đột nhiên ngẩng đầu, gằn từng chữ : “Ngươi muốn bất hiếu ra sao? Là muốn Ôn tộc ta bị tịch thu tài sản, bị khép vào tội khinh quân phạm thượng? Hay muốn Chiến gia Kinh Châu bị Vương Đôn coi như phản tặc mà tiêu diệt? Hay muốn Vương Đôn mượn chuyện này để làm loạn, phạm thượng với hoàng đế?”

      Ta ra lời. Ngẩng đầu, chỉ thấy mảnh trăng tàn ảm đạm, tinh quang như mộng.

      Ánh trắng mỹ lệở Kiến Khang này, ra chưa bao giờ chiếu đến ta cùng Thanh Hoằng.

      ————

      Ta còn nhớ được, ngày Thanh Hoằng cùng mọi người rời khỏi Kiến Khang, là ngày trời trong. Mà ta, lại là người nhận lệnh thay hoàng đế đến đưa tiễn bọn rời khỏi.

      Đỉnh núi có rất nhiều người, bọn đều vây quanh ta, quanh Lâm Phóng, Thanh Hoằng cũng đứng trong đám người. Ta biết, Thanh Hoằng vẫn lén lút nhìn ta, nàng phải chăng muốn ta cùng nàng chút lời thân cận?

      Nhưng ta nên lời. Nếu như Ôn Hựu ta có thể với Thanh Hoằng, ta ba tháng sau phải cưới Hoa Diêu công chúa……

      Ta nên lời.

      Cho nên ta ngừng cùng nhóm thường hầu, thái giám bên cạnh chuyện. ngừng chuyện, liếc nhìn nàng cái.

      Ngày ấy, Lâm Phóng vẫn lẳng lặng nhìn ta, đây là lần đầu tiên ta thấy thần sắc thương xót mặt Lâm Phóng.

      Mặt trời đỏ rực đến chói mắt ngày, bầu trời cũng toàn màu lam đến chói mắt. Đỉnh núi nhiều người như vậy…… mặt mỗi người đều là vẻ tươi cười. Trừ ta cùng Thanh Hoằng.

      Rất nhiều người nóng lòng khí thế hừng hực, rất nhiều người hàn huyên khách sáo.

      Chỉ có ta, lòng vẫn nặng trĩu nặng, phảng phất muốn chìm vào nơi thấp nhất của núi Lạc Nhạn.

      Nếu như thực có thể chìm xuống, cũng tốt.

      Rốt cục cũng đến lúc ta tiễn đưa Thanh Hoằng. Rốt cục có thể mũ miện nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nàng hôm nay thân nam trang, tuấn tú vô cùng. Mỗi cái quay mặt ánh mắt của nàng ở trong mắt ta đều xinh đẹp đến đoạt tâm phách người.

      Ta chút cũng muốn nhớ những lời lẽ mà lão quan viên kia viết sẵn cho ta. Những thứ loạn thất bát tao ấy, thuộc về ta cùng Thanh Hoằng.

      Ta bưng rượu, chú ý ánh mắt trừng lớn của những người khác–

      chúc Tướng quân, bách chiến bách thắng, chiến công dừng!”

      “Hai chúc Tướng quân bình an vô , bệnh đau.”

      “Ba mong tướng quân sớm khải hoàn trở về!”

      Thanh Hoằng, ngươi nghe đến những lời này, có phải cười thầm ta quá rất nghiêm túc ra vẻ người lớn đúng ? Nhưng đây thực là nguyện vọng của ta, Thanh Hoằng, nàng có biết. lưng nàng mang lý tưởng chung của ta hai, bước lên hành trình. Còn ta lại phải xoay người rời bỏ, cưới người khác.

      Trừ chúc nàng bình an, ta cái gì cũng thể làm!

      Nàng cố nén nước mắt, uống sạch bát rượu. Nhưng nàng biết, tất cả mọi người đều biết, ta phải nỗ lực xiết chặt nắm đấm mới có thể khống chế chính mình ôm nàng vào trong lòng!

      Thời gian ly biệt, rất nhanh liền đến. Có lẽ là Lâm Phóng sợ ta thất lễ, có lẽ là Lâm Phóng nhẫn nại nhìn nản lòng của ta, tập hợp đội ngũ, bắt đầu xuất phát.

      Bọn càng lúc càng xa. Thanh Hoằng ở ngựa liên tục quay đầu, tựa hồ cùng Lâm Phóng cái gì đó, lại lộ ra nụ cười tươi tắn.

      Ta hoảng hốt nghĩ: Sau này, nụ cười ấy còn thuộc về ta nữa.

      Mắt nhìn, bọn chốc lát nữa đến góc cua, ngay cả bóng dáng cũng thấy nữa. Năm ba tháng sau, nàng trở về Kiến Khang, ta là trượng phu của người khác.

      Trong lòng lại đau đớn khó kiềm chế, bên cạnh có người thúc giục ta trở về, ta lại nhìn thấy nàng chậm rãi quay đầu, xa xa nhìn ta.

      Trong lòng ta, dường như có thứ gì, ầm ầm sụp đổ.

      ra ta phải mất nàng, mất Thanh Hoằng của ta. Vào thời khắc này, ngay ở chỗ này, từ nay về sau.

      Nàng phải phương xa, nàng phải mình làm việc mà chúng ta muốn làm, bên cạnh nàng có ta.

      Cạnh nàng, thể có ta.

      Tay của ta mờ mịt đụng đến Giác. Trong đầu, bỗng nhiên thoáng lên bộ dạng nàng ngày thường đắc ý khoe khoang Công Vân kiếm pháp. nụ cười cái nhíu mày phảng phất ngay ở trước mắt……

      Ta nhìn ánh nắng chói đỉnh đầu, phá tan tầng mây dày mà chiếu xuống. Trong đầu, bỗng nhiên nghĩ đến câu thơ:

      “Hoa nở bán hạ hai bên quên, đời phù vân tình như trước.”

      Đóa hoa này, chỉ nở nửa mùa hè, liền phải suy tàn.

      Thanh Hoằng, cho dù ngươi khi nào trở về, cho dù ta cưới ai. Dù kiếp này định trước hai chúng ta thể bên nhau, dù bên cạnh nàng người khác làm bạn đến bạc đầu –

      đời mây bay, tình ta vẫn như trước.

      Nghĩ đến đây, ta bỗng nhiên cảm thấy thoải mái. có vấn đề gì, tất cả đều có vấn đề gì. Cưới công chúa, cũng được; đưa tiễn Thanh Hoằng, cũng sao cả. Dù sau này thể nắm tay nàng, thể thầm gọi nàng là “Mị Nô”, cũng có vấn đề gì.

      Vốn là tất cả, liền có vấn đề gì. Trong lòng ta có nàng là đủ. Ta nàng, là đủ.

      Giác của ta rung động như muốn nổ tung, kiếm khí dường như muốn phun trào ra. Ta thét dài tiếng, nhảy lên.

      Thanh Hoằng, đây là Công Vân kiếm của ngươi, từng chiêu thức, đều khắc sâu trong lòng ta. Công Vân kiếm của nàng, cũng là của ta.

      Ta vọt tới giữa trung — ta trước giờ vốn biết, ra Công Vân kiếm, cũng có thể được ta múa đến mạnh mẽ như thế! ra thời điểm buồn thế này, vũ động Công Vân kiếm, lại có thể khiến cho ta thoải mái đến vậy!

      Giống như, ta chưa hề rời khỏi, nàng chưa hề rời .

      Từng chiêu từng thức, ta nhìn mặt trời, nhìn mây bay. Ta chỉ thấy phía trước xa xa, nàng che miệng. mặt nhất định đầy ắp nước mắt, giống như ta!

      Cuối cùng, ta hạ xuống. Ta hướng về phương hướng của ngươi cúi xuống, ta dám ngẩng đầu.

      Ta sợ nhìn thấy ánh mắt của nàng, cũng sợ cho nàng thấy, nước mắt mặt ta.

      Cho đến rất lâu sau, ta mới đứng thẳng lên, sức cùng lực kiệt.

      Phía trước còn bóng người.

      Chỉ có mặt trời chói sáng loá mắt, kéo dài mênh mông đỉnh ngọn núi, mây trắng vạn trượng, lặng lẽ trôi dạt.

      Ta đem Giác tra vào vỏ, quay đầu lại bắt gặp tất cả mọi người mặt đều ngượng ngùng. Đoán chừng là sắc mặt của ta rất khó nhìn, bọn đều chuyện.

      Ta để ý, xoay người rời .

      Vương Đông An chạy tới, đổập xuống : “Tử Tô, ngươi hôm nay vì sao lại thất thố như vậy, công chúa lần trước hỏi chuyện của Chiến nương. Nếu việc hôm nay lại truyền đến tai công chúa……”

      “Phanh” tiếng, ta đem giác ném đến bên chân , nghe thấy giọng chính mình phát run: “Hôm nay Tử Tô mất người ta nhất! Tự tay đưa , tự tay đoạn tuyệt! Đời này kiếp này, thể quay trở lại! Hoàng gia hao tổn chút thể diện, có tính là gì? Chẳng lẽ ta tàn nhẫn đem tình cảm của chính mình dẫm nát chân dưới, còn thể tùy ý lần này sao?”

    2. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      Chương 40: Mưu lược


      Tối đó, thứ sử Lương Châu, Chu Phưởng đại tướng quân,ngay tại lều lớn trong quân bên bờ sông Độn Dương, mở yến tiệc khoản đãi chúng ta.

      là đãi yến, có điều cũng chỉ là chút thịt và cơm trắng. Ngày đó Miện Châu bị vây, trong phủ thủ thành tướng quân vẫn còn có thịt cá. Thấy Chu Phưởng này trị quân, cũng coi như nghiêm minh.

      Ta thích những thống soái trị quân nghiêm minh. Như vậy tướng sĩ ràng vô dụng chỉ biết giơ tay chịu chết.

      Mọi người nhàn tản ăn cơm tán gẫu, Lâm Phóng ngồi ở bên tay trái Chu Phưởng, nhìn hai người trò chuyện xuôi ngược đều vô cùng ăn ý. Cũng có mấy vị danh tướng sĩ hiếu kỳ thân phận thiên hạ đệ nhất võ công của sư phụ, đề tài câu chuyện trước sau vẫn rời khỏi võ nghệ. Được sư phụ chỉ điểm chút, lại đều trầm trồ thán phục.

      Ta cứ thếở bên dùng bữa.

      Trải qua cuộc chiến ở Miện Châu, ta sớm còn hưng phấn và nhiệt huyết trước chiến trận. Để được sống sót, càng phải giết thêm nhiều người, điều này ở chiến trường mới là chân lý. Ta giống như Lâm Phóng, cơ mưu xuất chúng. Điều ta kiêu ngạo duy nhất đó chính là võ nghệ cùng dũng khí.

      Phương hướng của Lâm Phóng cũng chính là phương hướng của ta, như vậy rất tốt.

      Khi đem đũa duỗi về hướng đĩa thịt kho tàu, ta lại nghe thấy sư phụ cười : “Đồ nhi Thanh Hoằng của ta, bây giờ cũng là người đứng đầu trong bảng kiếm phổ. Các ngươi nếu quan tâm đến kiếm pháp cũng có thể cùng nàng luận bàn!”

      Ta kẹp lấy miếng thịt kho tàu cực đại, ngẩng đầu, chỉ thấy tất cả mọi người bao quanh Chu Phưởng đều nhìn hướng ta.

      Có điều sư phụ a, phải Ôn Hựu xếp đầu tiên sao? Lão nhân gia ngài khoe khoang giúp ta cũng thể khoe như vậy a?

      Còn chưa kịp hướng về phía sư phụ làm , chỉ nghe Chu Phưởng cất cao giọng : “Chiến tướng quân võ công cái thế, dũng mãnh ba quân, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nữ tướng của Đại Tấn ta!”

      Ta cười gượng gật gật đầu, thể bỏ xuống khối thịt kia, chắp tay : “Đại nhân, ngài quá khen!”

      Khóe mắt khẽ động, lại thoáng nhìn phía đối diện tướng quân tai to mặt lớn, kẹp lên khối thịt ta ngưỡng mộ trong lòng, mỹ mãn nhai.

      Ta còn chưa kịp thương tiếc, tướng quân trẻ tuổi khác lại đứng lên : “Tại hạ ngưỡng mộ Chiến tướng quân lâu, biết tướng quân có thể chỉ giáo hay ?”

      Ta sửng sốt, Chu Phưởng ha ha cười: “Thanh Du! Nghĩ ra ngươi ngày thường hiếm khi chịu lên tiếng, hôm nay lại tiêu sái như thế! Đúng đúng, tuổi ngươi cũng , xấu hổ là phó tướng của Chu Phưởng ta!”

      Người kêu Thanh Du kia mặt đỏ hồng, ánh mắt nóng rực nhìn ta.

      Ta lập tức ngây ngốc …… Nhìn xung quanh các tướng quân khác mỉm cười, ra ta…… Kỳ ta cũng có mị lực sao?

      muốn dậy ứng chiến, lại nghe thấy giọng mang theo ý cười: “Nàng lần trước bị thương nặng vừa lành, tiện động thủ. Mong rằng vị tướng quân này thứ lỗi.”

      Ta nhìn qua, chỉ thấy Lâm Phóng đạm đạm mỉm cười.

      Chu Phưởng ồ lên tiếng: “Nghe là bị cao thủ bắn tên của Đỗ Tăng gây thương tích?”

      Ta gật gật đầu, thoáng nhìn Thanh Du kia ngồi xuống, vẫn như cũ hướng về phía ta nở nụ cười tủm tỉm. Ta vội quay đầu .

      Chu Phưởng lại : “Cao thủ kia bị giết.”

      “A?” Ta kinh hô ra tiếng, ngay cả Lâm Phóng cũng có chút giật mình.

      “Là bị vô số vết đao chém. Thi thể bị treo cửa thành Miện Châu.” Chu Phưởng mỉm cười , “Diệu tai diệu tai! Giết , Đỗ Tăng như đứt tay!”

      Lâm Phóng chậm rãi cười, : “Đích thực là diệu tai! biết bọn có bắt được hung thủ?”

      Chu Phưởng cao thâm khó lường : “Cao thủ võ lâm Giang Đông, quan binh bình thường há có thể bắt được?”

      Tâm tình ta bỗng rất tốt, mặt sư phụ cũng nổi lên nét tươi cười.

      Lời của Chu Phưởng lại xoay sang chuyện khác: “Chư vị từng ở Miện Châu đánh lui đại quân Đỗ Tăng, trọng thương Đỗ Tăng. Bây giờ Miện Châu lại rơi vào tay , các vị có biết tình hình cụ thể?”

      Chúng ta đều lắc đầu.

      Đoạn đường tới đây, nghe phong thanh Miện Châu bị chiếm đóng. Nhưng cụ thể bị chiếm đóng như thế nào, chúng ta lại biết. Chỉ nghe đại binh Đỗ Tăng tiếp cận, Tuyên Khải tướng quân kia đánh mà hàng!

      Vì thủ thành, chúng ta chết bao nhiêu người? Nhưng Tuyên Khải kia lại đánh mà hàng, gần hai vạn nhân mã ngã xuống ởMiện Châu, cũng chỉ là đống xương khô vô nghĩa!

      Chu Phưởng nghiêm nghị : “Các ngươi có biết phó tướng Miện Châu Cao Kiến Hoa?”

      Ta cả kinh : “Chẳng lẽ là ?”

      Chu Phưởng gật đầu: “ hàng Đỗ Tăng. Mà sau khi trở lại Miện Châu, cùng Đỗ Tăng nội ứng ngoại hợp, phí binh tốt, chiếm luôn Miện Châu!”

      Cơm xong, Chu Phưởng vẫy lui mọi người, chỉ giữ lại bốn người là Thanh Du, Lâm Phóng, ta cùng sư phụ.

      bàn trải ra tấm bản đồ.

      Chu Phưởng gật gật đầu, phó tướng Thanh Du bắt đầu chỉ bản đồ, giảng giải cho chúng ta tình thế tại.

      “Đại quân Đỗ Tăng bây giờ co đầu rút cổở bên trong ba nơi là Miện Châu, Võ , Dương Khẩu.” Thanh Du . Chỉ vào hai vị trí song song nhau là Võ cùng Miện Châu, Dương Khẩu lại ở phương bắc sau hai nơi , cách nhau ước chừng trăm dặm. Muốn đến Dương Khẩu, chỉ có hai con đường, Miện Châu, hoặc qua sông Dậu.”

      “Chúng ta bây giờ cách Miện Châu trăm năm mươi dặm.” Thanh Du chỉ về hướng nam của bản đồ.

      “Quân đội chủ lực của Đỗ Tăng đóng tại Miện Châu, khoảng hai vạn người. Võ năm ngàn người, Dương Khẩu năm ngàn người. Mà theo như trinh thám hồi báo, lương thảo của , cũng ở Dương Khẩu.”

      “Cẩu tặc Đỗ Tăng quỷ kế đa đoan, dũng mãnh thiện chiến. Lần này ta dẫn hai vạn quân, vạn bộ binh, vạn thuỷ binh, trăm năm mươi thuyền chiến. Nhưng chỉ có thể dùng trí, thể đón đánh.” Chu Phưởng mỉm cười nhìn chúng ta, mắt hổ sinh uy: “Chúng ta có hai nơi có thể nắm lấy thời cơ để chiến đấu.”

      Ta cười : “Lương thảo ở Dương Khẩu, tự nhiên là nơi.”

      Chu Phưởng gật gật đầu: “Chiến tướng quân đúng nửa.” lại nhìn hướng sư phụ cùng Lâm Phóng.

      Sư phụ cẩn thận tỉ mỉ quan sát bản đồ, ngón tay hướng về phía tây nam cách Dương Khẩu hơn bốn mươi dặm, : “ phải Dương Khẩu, là nơi này!”

      Nơi đó, là sông Dậu. Nghe nước sông ở đây chảy cực kỳ xiết, từ xưa đến nay đều là nơi hiểm yếu……

      Trong lòng ta khẽ động.

      Chu Phưởng vỗ tay hoan nghênh cười : “Hạ Hầu đại hiệp quả nhiên mắt sáng như đuốc! Còn có nơi?”

      Nơi này ngay cả sư phụ cũng biết.

      Lâm Phóng nhìn bản đồ, duỗi ra ngón tay trắng như ngọc, chậm rãi chỉ hướng đông nam của thành Miện Châu: “Thanh Hoằng, phải chăng còn nhớ đê Phượng Chương?”

      Ta dứt khoát lúc lắc đầu.

      Lâm Phóng còn chưa kịp đáp, Chu Phưởng lần nữa vỗ tay hoan nghênh: “Lâm tướng quân, lời này đúng là lời trong lòng ta!” Ngay cả Thanh Du cũng lộ ra vẻ khâm phục.

      Ta buồn bực kéo tay áo Lâm Phóng: “Đê Phượng Chương nào?”

      Lâm Phóng hơi hơi cúi đầu, cúi mắt nhìn tay áo bị ta túm chặt.

      Sưphụ ho khan tiếng, ta vội rụt tay lại – được rồi, nơi này có người ngoài!

      Chu Phưởng ở bên vờ như thấy, ánh mắt vẫn như cũ sáng ngời nhìn Lâm Phóng. Thanh Du nhìn ta cái, cười cười.

      Những nam nhân này! Có chuyện gì đâu chứ? Ta chẳng qua chỉ là nắm lấy tay áo Lâm Phóng! Lại , toàn thân trừ nơi đó, ta đều nhìn thấy! Ngày ấy nhất thời xúc động giúp chà lau toàn thân……

      Nghĩ đến đây, bỗng nhiên mặt ta nóng lên — ngày ấy là, nhiệt huyết sôi trào, xúc động a xúc động, xúc động là ma quỷ!

      “Đê Phượng Chương, cách Miện Châu đến ba mươi dặm. Khi đến Miện Châu ngày thứ ba, ta hỏi thăm chư tướng Miện Châu về nơi đây. Bọn , có ngàn người gác. khi có biến, tức khắc có thể báo trở về Miện Châu. Thủ quân Miện Châu trong vòng nửa canh giờ có thể đuổi tới cứu viện.”

      Ta vỗ đầu: “À! Đúng rồi!”

      Kỳ ta vẫn thể nào nghĩ ra là đê Phượng Chương nào, nhưng vẫn phải làm bộ dáng biết.

      Chu Phưởng lại : “Chỉ là hai nơi này. Thứ nhất, sông Dậu nước chảy xiết, mặt sông cực rộng, thuyền thể qua; thứ hai, Đỗ Tăng phái hai ngàn người trấn thủ Đê Phượng Chương. Nếu như chỉ trong thời gian nửa canh giờ, chúng ta vây công Miện Châu, song với việc tấn công Đê Phượng Chương, cứ coi như có thể phá đê, cũng thể trong nửa canh giờ triệt hạ được thành Miện Dương.”

      Lâm Phóng hơi trầm tư, nhìn phía Chu Phưởng cười : “Nếu như lấy lực lượng tinh nhuệ nhanh chóng phá đê, thuyền lớn của tướng quân vừa lúc có thể đánh lén từ cửa nam; nếu có võ lâm cao thủ có khả năng vượt sông Dậu, vận binh đánh đến Dương Khẩu…… Tướng quân, ngươi Đỗ Tăng là vội bảo vệ thành Miện Châu, hay là ra cứu đê Phượng Chương, hoặc Dương Khẩu?”

      Chu Phưởng ha ha cười : “Vẫn nghe Lâm minh chủ mưu trí vô song, hôm nay gặp, lão phu mới biết lời hư!”

      Lâm Phóng gật đầu : “Tướng quân lo xa nghĩ rộng, nắm toàn bộ toàn cục! Lâm Phóng cũng khâm phục thôi! Ta là đợi gặp được người có thể hiểu được đại cục như Chu tướng quân đây mới có đất dụng võ. Có thể vì tướng quân góp chút sức lực, là tam sinh hữu hạnh*!”

      *Tam sinh hữu hạnh: phúc ba đời.

      Hai người ăn nhịp với nhau, thế là bắt đầu bàn bạc cụ thể binh lực bố trí. Thanh Du cùng sư phụ cũng là bộ dạng nhiệt huyết sôi trào. Bàn bạc đến nửa đêm, tiến trình tiến công lần này rốt cục định.

      Ta đối với Chu Phưởng thêm kính nể, chẳng những là bởi vì cùng Lâm Phóng có tài mưu lược giống nhau, còn bởi vì thế nhưng có thể đối với chúng ta thành như thế, chỉ dùng người mình biết. sắp xếp ta cùng sư phụ dẫn binh lính vượt sông Dậu, vượt sông được coi như nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành.

      “Về nhiệm vụ đánh lén ban đêm Dương Khẩu, liền giao cho chư tướng dưới tay ta.” Chu Phưởng cười : “Các ngươi mỗi người đều là cao thủ võ lâm, cần tham gia vào quá trình công thành lộn xộn!”

      Kỳ …… Chúng ta muốn công thành, ngoại trừ có chút dũng mãnh võ công cao hơn binh lính thông thường nhưng cũng tránh khỏi mưa tên bão đạn!

      Ta đối với Chu Phưởng ấn tượng càng thêm tốt.

      đội quân tinh nhuệ khác do sư phụ dẫn tới được phân phối theo Thanh Du, đánh lén đê Phượng Chương. Đê Phượng Chương vị trí hiểm yếu, người đủ giữ quan ải, vạn người thể khai thông. Hoàn toàn là đất dụng võ của cao thủ tinh nhuệ, lấy ngăn trăm, cũng phải quá!

      Tất cả đều bố trí xong xuôi, Chu Phưởng bỗng nhiên hướng về ta cùng sư phụ cúi đầu thấp: “Mấu chốt của trận chiến này, liền phó thác cho hai vị!”

      Ách…… Kỳ có chút khoa trương, nhưng ta lại thoáng cảm động.

      Sư phụ chắp tay : “Tướng quân yên tâm, chúng ta nhất định làm nhục sứ mạng!”

      Ta cũng : “Tướng quân quá lời. Thanh Hoằng hiểu binh pháp cũng hiểu mưu kế. Thanh Hoằng có, chính là dũng khí của kẻ thất phu cùng thân võ nghệ, nhất định toàn lực ứng phó, phụ trông cậy của tướng quân!”

      Chu Phưởng liếc nhìn ta, giọng vang vang mạnh mẽ: “Thanh Hoằng lời này sai rồi. Ngươi có biết, trong mấy vị, lão phu nhất bội phục là ai?”

      Này còn phải hỏi sao? Ta nhìn Lâm Phóng, lại phát ánh mắt ôn hòa nhìn ta, hơi có ý cười.

      “Ngươi cho rằng là minh chủ của các ngươi?” Chu Phưởng lúc lắc đầu,“! Lão phu bội phục nhất, là ngươi, Võ Lâm Giang Đông hộ pháp minh chủ, du kích tướng quân Chiến Thanh Hoằng.”

      Ta há to mồm — ta?!

      , phải ? Tuy rằng ta, sinh ra trong võ lâm danh môn, bộ dạng nghe cũng tệ, lại là cao đồ của Hạ Hầu, tại trong chốn võ lâm hay quân đội cũng là có địa vị, danh tiếng và chiến công — nhưng so với sư phụ cùng Lâm Phóng, ta thừa nhận vẫn kém hơn chút……

      như vậy, ta chẳng phải mang hiềm nghi có công cao hơn chủ!

      Chu Phưởng nghiêm túc : “Thanh Hoằng, Lâm Phóng cùng Hạ Hầu đại hiệp đích xác là đại hung khó gặp. Nhưng ngươi có biết, chúng ta sùng kính nhất là cái gì?”

      “Võ nghệ?” lúc lắc đầu – nếu thế ngươi làm gì thưởng thức ta?

      “Mưu lược?” vẫn lắc đầu — cũng đúng, nếu khẳng định thưởng thức Lâm Phóng.

      Chu Phưởng nghiêm nghị : “Là tinh thần.”

      Ánh mắt liếc nhìn chúng ta vòng, cuối cùng ngừng tại người ta, tiếp: “ minh trí mưu có lẽ có thểấn định thắng bại từ ngàn dặm ở ngoài, võ nghệ cao cường cũng có thể đứng đầu ba quân.” dừng chút, “Nhưng mà, chỉ có tinh thần, tinh thần dũng cảm, mới có thể khích lệ đội ngũ sắp bỏ cuộc, mới có thể khơi lên ý chí trong lòng người, tạo ra chuyện thần thoại. Thanh Hoằng, ngày đó cuộc chiến ở thành Miện Châu, chỉ có ngươi, gầm lên giận dữ ném thang mây của địch, làm sợ hãi ba quân; chỉ có ngươi, khi chúng ta ở thế thất bại, cần lệnh ra thành ám sát Đỗ Tăng, lấy sức bản thân xoay chuyển chiến cuộc, có thể cố tìm đường sống trong chỗ chết! Ngươi ngươi là dũng khí của kẻ thất phu, ta lại cho là đúng. Theo lão phu, trừ tinh thần sợ chết, ngươi còn có khí phách ai sánh bằng, khích lệ đến cả khí phách của ba quân. Chiến Thanh Hoằng, ngươi trời sinh chính là quân nhân!”

      Mọi người trong phòng trận lặng im.

      Ta có chút lệ nóng doanh tròng…… ra, còn có người nhìn ta như vậy…… Ta có nên, kiêu ngạo chút hay ?

      giống như trước kia khi được khen ta cực kì đắc ý, nhưng lúc này, trong lòng ta chỉ có cảm động sâu sắc cùng vui mừng.

      Sư phụ sờ sờ đầu của ta. Thanh Du thẳng tắp nhìn ta.

      Chu Phưởng nhìn hướng Lâm Phóng: “Nếu phải vì ngươi là cánh tay của Lâm tướng quân, ta thực nghĩ mời ngươi tới trong quân ta, làm đệ nhất nữ tướng dưới trướng ta!”

      Ta lập tức từ trong nhiệt huyết sôi trào nhảy ra, vội khoát tay : “Cám ơn tán thưởng của tướng quân! Chỉ là Thanh Hoằng phát thệ, cả đời này chỉ theo Lâm Phóng!”

      Chu Phưởng gật gật đầu: “Cũng chỉ có nhân vật như Lâm minh chủ mới giữ được người tài năng như Thanh Hoằng!”

      biết sao, này so lời khích lệ lúc trước, càng khiến cho ta đắc ý. Ta túm tay áo Lâm Phóng. có nhìn ta, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên.

    3. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      Chương 41: Vượt sông

      Màu đỏ của mặt trời từ tầng tầng đám mây chiếu rọi ra, sắc xanh màn trời vô cùng trong suốt. Từng đàn chim trắng xám bay lượn đầy trời, tiếng hót thanh thúy làm cho lòng người phấn chấn.

      Quân doanh giống như con dã thú nấp nhưng thực ra sớm thức tỉnh. Từng nhóm binh lính luyện tập buổi sáng xếp đội ngũ hình vuông chỉnh tề, ngừng biến hóa đội hình, tiếng giết rung trời, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.

      Ta cùng sư phụ tìm đến góc người. Nơi này có miếng đất trống lớn. Sư phụở mặt đo đạc ra hai mươi trượng, cắm lên vị trí đó lá cờ — đây cũng là chiều rộng của mặt sông Dậu mà chúng ta cần phải vượt qua.

      Ta dốc hết toàn lực, cũng chỉ có thể nhảy lên dưới mười mười hai trượng. Sư phụ khinh công kém hơn ta, ước chừng bảy tám trượng. Cho nên hai chúng ta phải liên thủ, mới có thểứng phó được.

      Chỉ là nước sông Dậu chảy cực kỳ xiết, chúng ta cần được phối hợp vô cùng chính xác, mới nguy hiểm đến tính mạng.

      Lâm Phóng sớm cùng dẫn dắt đội quân tinh nhuệ khác của chúng ta tụ với người của Thanh Du, diễn luyện. Vì cướp Đê Phượng Chương cũng là trong những chuyện quan trọng hàng đầu. Ta ước chừng Lâm Phóng cùng Chu Phưởng vẫn còn tồn tại ý nghĩ trong đầu — nếu như chúng ta đốt lương thảo, Chu Phưởng từ phía đường sông phía nam tấn công Miện Dương có thành công, như vậy bọn là nghĩ muốn gây lũ cho Miện Châu thành !

      như thế, tất cả thành Miện Châu dường như còn người sống sót — còn có đám người Hoắc Dương vẫn nấp trong thành!

      Cho nên chúng ta nhất định phải thành công! Ta nhìn lá cờ trước mặt cách chúng ta hơn hai mươi trượng, thầm hạ quyết tâm.

      Tuy rằng có thời gian ba ngày chuẩn bị, nhưng luyện cho tới trưa, ta cùng sư phụ phối hợp khá thuần thục. Chỉ là phương pháp vô cùng hung hiểm, chỉ cần hơi có dị động, sư phụ có thể bị nước sông Dậu cuốn . Chúng ta lại nghĩ nửa ngày, cũng có tìm ra biện pháp tốt hơn.

      Đến trưa, Lâm Phóng tới xem chúng ta.

      “Ra sao?” dò hỏi.

      “Nghĩ là có khả năng ứng phó.” Sư phụ : “Chỉ là khổ Hoằng Nhi, nàng biết bơi, lại phải liên tục phóng qua hai mươi trượng. Nếu sơ sẩy chỉ có con đường chết.”

      biết bơi?” Lâm Phóng có chút kinh ngạc: “Thực còn người nào khác khinh công có thể dùng?”

      Ta có chút vui : “A Phóng, có biết bơi hay trọng yếu. Bởi vì ta căn bản thất thủ.”

      Lâm Phóng nhíu lại mi: “Khẩu khí rất lớn.”

      Ta : “Nếu như có Tử Tô ở đây tốt. bơi vô cùng tốt.”

      Sư phụ cùng Lâm Phóng đều yên tĩnh chút, trả lời.

      “Ta kiểm tra dây thừng chút.” Sư phụ , xoay người rời khỏi.

      Chỉ còn lại ta cùng Lâm Phóng.

      Lâm Phóng nhìn ta : “Ngươi nếu như thực rơi xuống nước, ta liền……” trầm mặc chút.

      Ta hiếm thấy : “Ngươi biết bơi?” Nhưng cho dù biết bơi, cũng bơi được qua sông Dậu nước chảy xiết a!

      “Ta liền thay ngươi báo thù.” Lâm Phóng .

      “Báo thù thế nào?” Ta cười , “Chẳng lẽ ngươi có thể đem sông Dậu ra trút giận sao?”

      Lâm Phóng có cười, hơi có chút ngạo nghễ : “Sông Tương ở Tây Bắc Kinh Châu bị đập Tương Nữ chia làm hai phân, Đông Nam là sông Thương, Tây Nam là sông Dậu. Nếu ngươi thực rơi xuống nước lại tìm thấy. Ta liền đập Tương Nữ, lấp lại đầu nguồn sông Dậu, sửa lại đường sông của nó, từ nay Kinh Châu còn sông Dậu nữa. Thế nào?”

      Ta sùng bái nhìn : “Minh chủ, ngươi rất có khí phách!”

      “Nếu muốn nửa dân chúng Kinh Châu mất nguồn nước, ngươi tốt nhất cần rơi xuống nước.” Lâm Phóng .

      ràng là đùa , nhưng sắc mặt lại rất đứng đắn.

      Ta ngẩn ngơ.

      Trong lòng ấm áp, hình như có dòng suối trải qua, mà ấy ngọn nguồn dòng nước ấy chính là Lâm Phóng.

      Ta ngơ ngẩn nhìn . vẫn dễ nhìn như vậy, mặt mày như họa. khuôn mặt trắng nõn, hơi hơi có chút lãnh khí. lẳng lặng đứng ở chỗấy, yên tĩnh lại mất sắc bén; hoa mỹ mà mất nghiêm nghị.

      đối diện với ta, ánh mắt trong trẻo. Ta cảm giác có chút quái lạ, lại lên được nơi nào lạ.

      Chậm rãi, dưới ánh mắt chăm chú của , mặt ta có chút nóng. Nhưng vẫn như cũ chân thành nhìn chăm chú ta, có chút nào bộ dạng quẫn bách cùng khác thường.

      Mặt ta lại lập tức nóng bỏng lên, nội tức thậm chí có chút rối loạn. Ta nhấc đoạn dây thừng mặt đất lên : “Minh…… Minh chủ, nên ăn cơm rồi!” Ta chỉ nơi xa xa, khói bếp dâng lên.

      “Ừ.” cúi đầu đáp ứng, ở sau lưng ta ,“Lời của ta có nhớ kỹ?”

      Ta chỉ cảm thấy chính mình nội tức càng loạn. Lung tung gật đầu, lớn tiếng : “Minh chủ, ta đói, ta trước bước!”

      Thi triển khinh công, hướng phía trước chạy .

      Lòng, như thế nào lại loạn như vậy?

      Giống như mỗi câu của Lâm Phóng, đều rất dễ dàng khiến ta cảm động;

      Giống như mỗi lần kín đáo quan tâm, đều khiến ta thích.

      Ta ràng, coi như chủ thượng, là người cả cuộc đời ta muốn theo! Nhưng vì sao tâm tình tại lại có biểu hơi hơi thích, hơi hơi nhớ mong như vậy?

      Nhưng, ta có Ôn Hựu! Nam tử dịu dàng nhiệt huyết luôn luôn quan tâm ta. Chiến Thanh Hoằng, ngươi thể như vậy!

      Nghĩ đến Ôn Hựu, trong lòng ta bỗng nhiên tràn đầy. giống cảm giác thích, náo động như vừa rồi, nghĩ đến Ôn Hựu, ta chỉ cảm thấy lòng mình giống như hồ nước đầy, chậm rãi tràn ra.

      Tuy rằng rất lâu chưa gặp Ôn Hựu, nhưng những hồi ức nét về , lại biết luôn tồn tại nơi nào đó trong lòng, mỉm cười nhìn ta.

      Ta có Ôn Hựu. Người ấy cùng ta qua nhiều hoạn nạn, người đó ôm ta ở trong ngực thân mật, người ấy vì ta đứng dưới chân núi Lạc Nhạn múa ra Công Vân kiếm.

      Vừa rồi rung động, dần dần bị đánh tan. Giống như cảm giác bâng quơ, chỉ xuất chớp nhoáng rồi chậm rãi biến mất. Ôn Hựu với ta, là mặt hồ sâu, ở trong lòng ta mọc rễ, thể rời khỏi.

      Ta nên nghĩ ngợi lung tung. Tuy rằng Lâm Phóng đối với ta quan tâm cùng thân cận, so sánh với bất kỳ ai khác đều nhiều hơn.

      Nhưng, ta là thuộc hạ tâm phúc của , phải sao?

      Ta nên nghĩ ngợi lung tung. Lâm Phóng là nhân vật thế nào? Ta sao có thể nghĩ đến chuyện quan hệ nam nữ, sao có thể khinh nhờn như thế?

      Ta có Ôn Hựu.

      Ta dừng bước. ra chạy hơn hai mươi trượng. Khi quay đầu lại.

      Chỉ thấy ánh mặt trời chói mắt, Lâm Phóng lẳng lặng đứng ở chỗấy, nhìn biểu tình.

      ————————–

      Ba ngày sau.

      Bóng đêm ảm đạm. núi yên tĩnh tiếng động.

      Ta và sư phụ cùng với Thiên tướng quân dẫn tám trăm người, là đội ngũ xuất phát đầu tiên. Sau khi chúng ta lên đường nửa canh giờ, ngàn quân của Thanh Du đánh Đê Phượng Chương cũng thừa dịp bóng đêm xuất phát.

      Lấy pháo sáng làm hiệu. Bất luận Dương Khẩu hay Đê Phượng Chương, chỉ cần nơi đắc thủ, thuỷ quân của Chu Phưởng đều phải công thành. Cho nên tốt nhất chúng ta, hai nơi đều phải dành thắng lợi. Nếu thuỷ quân công thành, nhất định trận đánh ác liệt. Tuy có thắng, nhưng vẫn phải điều chúng ta muốn.

      Tám trăm người lẳng lặng đứng sừng sững bên cạnh gò núi. Chu tướng quân uy nghiêm ánh mắt liếc nhìn qua từng người. rút ra bội kiếm, dưới ánh trăng mũi kiếm lấp lãnh: “Chư vị tướng sĩ!”

      “Cẩu tặc Đỗ Tăng! Nhiều năm qua cắt cứ phía bắc Kinh Châu lâu, giết lệnh quan Đại Tấn ta, hạ nhục dân chúng Kinh Châu ta! Nhưng mà kẻ này dũng mãnh thiện chiến, càng chiến càng thắng; lại cấu kết với gian tặc Triệu quốc, cố gắng lấy Kinh Châu làm cửa ngõ để xâm chiếm Đại Tấn! Gian tặc như thế là nỗi nhục của Kinh Châu, là khối u của Đại Tấn! Tướng sĩ Kinh Châu luôn luôn dũng mãnh thiện chiến, ngoài kháng gian tặc, trong trừ giặc cỏ! Hôm nay đánh lén lương thảo của Đỗ Tăng, muốn vượt sông Dậu hiểm yếu, muốn lấy vỏn vẹn tám trăm người địch hai ngàn quân. Có thể hoàn thành, chỉ có thể là tướng sĩ Kinh Châu ta!”

      Chu Phưởng dừng chút, quay lại nhìn hướng sư phụ cùng ta: “Các huynh đệ, có biết đây là ai? Vị nữ tướng quân này, đó là người mình nhảy từ thành Miện Châu xuống cổng thành, đả trọng thương Đỗ Tăng, là du kích tướng quân Chiến Thanh Hoằng mà hoàng đế Đại Tấn ngự phong! Còn vị hùng này, là sư phụ của Chiến tướng quân, cao thủ số Giang Đông, tổng giáo đầu của binh mã Kiến Khang Hạ Hầu Dĩnh Hạ Hầu đại hiệp! Hôm nay nơi hiểm yếu, hai vị Hùng thi triển tuyệt thế võ nghệ, dẫn các ngươi, như giẫm đất bằng! Có những hùng như thế tương trợ, chư vị tướng sĩ, Dương Khẩu tất phá!”

      ——————–

      đến giờ lên đèn.

      Thiên tướng quân lĩnh năm mươi người phía trước, ta cùng sư phụ theo sát phía sau, cuối cùng là đại đội nhân mã. Ước chừng được hai canh giờ, ra khỏi rừng cây, chỉ thấy trước mặt sáng tỏ thông suốt. Hôm nay rất nhiều mây, thấy ánh trăng. Sau bãi cỏ ám đen là con sông chảy xiết.

      Tiếng nước rất lớn, trong màn đêm an tĩnh lại càng vang vọng, gõ thẳng vào lòng ngươi. Giống như trống trận thúc giục, lại giống như tiếng sấm nổ vang.

      Từ xa nhìn lại, mặt sông thực sựước chừng hai mươi trượng. Bờ bên kia rừng cây yên tĩnh có gió. Cho dù như vậy, chúng ta nhóm người toàn thân hắc y, đến bên bụi cỏ, thân thể như phục sát xuống đất.

      Ta cùng sư phụ hướng về phía Thiên tướng quân gật gật đầu, hai viên sĩ binh lên, giúp chúng ta đem dây thừng cột chắc vào người. Có mười binh lính khác, tiến lên cột chặt dây thừng, tất cả sắp xếp xong.

      Ta cùng sư phụ nín thở ngưng thần, thấp người đến bãi sông, cự ly cách dòng nước chảy xiết quá trượng.

      Mặt sông hai mươi trượng, với chúng ta chỉ là trong khoảnh khắc. Nhưng mà cũng là khoảnh khắc chúng ta phải dùng hết toàn bộ năng lực, nếu là rơi vào nước, đó là con đường chết.

      Sư phụ trước mặt ta, đột nhiên đứng thẳng lên, lấy tốc độ cực nhanh đạp mấy bước chân, tại chỗ phi lên, thẳng tắp hướng về phía lòng sông.

      Tiếng nước ầm ầm như là bị chúng ta đạp dưới chân, hơi nước và bọt nước mát rượi lao thẳng tới chóp mũi. Ta theo sau sư phụ khoảng vừa đủ. Ước chừng đến giữa sông, sư phụ kiệt lực lao xuống, đôi tay giao lại giơ lên cao, ta cước đạp vào, mượn lực lần nữa nhảy lên –

      Khí lực tay sư phụ thế nhưng rất lớn, ta lật người bổ nhào, mượn lực phóng lên, mắt thấy bờ bên kia đến gần –

      Với tới! Thế nhưng với tới! Trong đầu ta khẽ động, vừa mới ở bờ bên kia đất có chút ướt át, chẳng lẽ này mấy ngày gần đây trời đổ mưa nhiều? Cho nên đất sụt mới nhiều thêm hai trượng?

      Còn cách hơn trượng, ta lại kiệt lực.

      Trong đầu ta trống rỗng, rừng cây, bãi sông, nước sông trước mắt đều là mảnh đen kịt–

      Kỳ chỉ là trong tích tắc, trong đầu ta sấm sét vang dội – bên bờ sông, nước sâu ? Ngay cả khi ta biết bơi, cũng có gì đáng ngại?

      Mắt thấy dẫm lên mặt nước.

      “Người nào!?” Lại ngờ đến trước mặt bỗng nhiên xuất tiếng gầm lên giận dữ, nghênh diện đâm tới cây thương.

      Ta trước đây chưa bao giờ muốn cảm tạ binh lính tập kích của Đỗ Tăng giống như đêm nay.

      Lòng ta vốn có chút tán loạn lại lập tức hưng phấn lên. biết từ khí lực sinh ra từ đâu, cuối cùng bổ nhào về phía trước, hai tay nắm lấy cây thương, cùng ấy binh lính ngã nhào về phía bờ sông.

    4. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      Chương 42: Tình ý


      Chỉ nghe thấy tên lính kia hô tiếng, hai chúng ta song song ngã vào đám đất đá bãi sông. Còn chưa chờ có bất kỳ động tác nào, dao găm trong giày của ta áp sát ngực .

      Mắt mở lớn — trong lòng ta giống như bị nhét vào miếng vải bông — đó là thiếu niên ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặt tròn còn có mấy phần non nớt.

      Ta nín thở ngẩng đầu, phát bên cạnh mình đứng hơn mười binh lính trẻ tuổi, trong tay cầm trường thương đại đao, hoàn toàn đem ta vây kín, trong đêm tối, chỉ thấy từng đôi mắt sáng.

      Ta đột nhiên quay đầu, chỉ thấy trong nước sông lạnh lẽo tăm tối, thấp thoáng thân ảnh của sư phụ.

      Ta vội bắt lấy dây thừng hông, ra sức kéo về sau phía sau.

      ánh đao sáng loáng lập tức lao thẳng tới mặt ta.

      Kiếm của ta so với ánh đao kia còn nhanh hơn, kiếm đem chặt đứt hông người nọ. Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, tay trái ta lại ra sức kéo, chỉ thấy cách nơi này bảy tám trượng, thân ảnh quen thuộc từ mặt nước hướng lên.

      Trong lòng ta vô cùng vui mừng, người ấy phi lên tầm năm sáu trượng, lại muốn ngã vào trong lòng sông. Ta lần nữa muốn phát lực trợ tay, lại nghe thấy có người hô tiếng: “Chém đứt dây thừng!”

      Bốn năm ánh đao hướng về phía tay ta, ba bốn thanh trường thương từ hai phía trước sau đâm tới.

      Ta giận dữ, lúc này sư phụ cách bờ sông còn tầm sáu bảy trượng, cũng là khắc sống chết! Tay trái ta buông ra dây thừng, Quyết nắm chặt trong tay, ánh kiếm sáng loáng!

      Những chiêu thức lấy mạng liên tục được xuất ra, bảy tám tên lính trong phút chốc ngã xuống bên cạnh ta. Còn lại bốn năm người đứng tại chỗ nhúc nhích, ngây ngốc nhìn ta – quân đội Đỗ Tăng cũng chỉ thế này ư, sống chết trước mắt, lại còn ngẩn ra?

      Ta kêu lên tiếng, tay trái gắng sức bắt lấy dây thừng, hướng phía trước nhảy ra bảy tám trượng –

      bóng người từ trong nước bay lên, phóng qua mặt nước, khó khăn lắm rơi xuống bờ.

      Trong lòng ta quyết định, hướng về phía mấy người còn lại giơ kiếm lên. Bọn xoay người chạy, ta chần chờ chút rồi lập tức xông lên phía trước, kiếm khua rất nhanh, bọn ngay cả tiếng kinh hô cũng kịp phát ra.

      Những binh sĩ này, đoán chừng chỉ là cẩn thận đề phòng của Đỗ Tăng, đểở chỗ này tiểu đội — dù sao nơi này địa hình hẻo lánh, hơn nữa từ xưa đến nay là nơi hiểm yếu có người có thể qua! Giống như cũng mấy người tại chỗ này bố trí phòng vệ. Chỉ là mười mấy người này, nhất định ngờ đến bờ sông Dậu, nơi rời xa chiến trường lại là nơi bọn bỏ mạng ?

      Xoay người, chỉ thấy sư phụ đem dây thừng quấn quanh người buộc chặt ở cây , mạnh mẽ rung lên ba cái, phía đối diện mơ hồ có bóng đen bắt đầu khởi động. Ta cởi ra dây thừng gắn giữa người ta cùng sư phụ, cùng sóng vai đứng ở bên bờ sông.

      “Kiếm pháp của ngươi, so với khi rời khỏi Kiến Khang, tàn nhẫn hơn nhiều.” Sư phụ .

      Ta lên tiếng. Kỳ chính ta cũng phát được, sau cuộc chiến ở Miện Châu, ta dường như ra tay ngoan độc hơn rất nhiều, chiêu lấy mạng.

      Chiến Thanh Hoằng, ngươi tại xem như, giết người như ngóe ?

      “Dùng đao !” Khuôn mặt sư phụở dưới ánh trăng mang theo vẻ thê lương dứt khoát,

      “Vốn biết ngươi có thể đem kiếm dùng đến cảnh giới như thế. Chỉ là kiếm trói buộc ngươi, ngươi thích hợp dùng đao hơn, chắc chắn càng thêm uy lực! thời gian nữa, vi sư cùng Ôn Hựu, cũng khó là đối thủ của ngươi!”

      Dùng đao sao?

      Giống như Hoắc Dương, đằng đằng sát khí? Ta có chút động tâm, cũng có chút thấp thỏm.

      Đây coi như là, sư phụ quả quyết sao?

      Ta cười : “Sư phụ, ta còn phải lập gia đình. Đao huyết tinh như vậy, bằng kiếm nhã nhạn dễ coi nha!”

      lại có cười: “ vớ vẩn!”

      sĩ binh nhàng xuất trước mặt chúng ta. Ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba…… Chín sĩ binh men theo dây thừng, lặng yên tiếng động từ bờ bên kia bò sang đây. Dây thừng người bọn họ cùng bờ bên kia nối với nhau – vậy là có mười chiếc cầu bằng dây thừng.

      Càng ngày càng nhiều binh lính bò đến bờ bên này, cũng có hai người giữ được, rơi xuống nước, bị sông Dậu cuốn , nhưng vẫn phát ra nửa điểm thanh.

      Chỉ có nước sông đen tối, vẫn như cũ gào thét ở trong đêm.

      Cuối cùng, tất cả binh lính đều sang được bờ bên này.

      Thiên tướng quân đứng trước mặt chúng ta, vừa chắp tay vừa : “Hai vị, đa tạ tương trợ! Chúng ta lập tức về hướng Dương Khẩu!”

      Ta do dự chút, lại nghe thấy Thiên tướng quân : “Chu tướng quân tấn công Miện Dương, còn phải dựa vào hai vị! Mời hai vị nhanh chóng trở về, chờ đợi tín hiệu!”

      Mười chiếc cầu dây thừng, chém đứt chín. Sau khi chúng ta trở lại bờ bên kia, chém rớt chiếc cuối cùng.

      Chỉ có thể thắng, được bại, đây là mệnh lệnh mà Chu Phưởng giao cho bọn họ.

      Ta cùng sư phụ nhìn theo tám trăm binh sĩ ở trong màn đêm nhanh chóng biến mất.

      ———————-

      Rừng cây um tùm tối đen, trăng non lại vào trong tầng tầng lớp lớp những đám mây đậm nhạt màu xám tro. Trong rừng có gió, lại lạnh thấu xương. Tuy rằng rừng cây trước mặt yên tĩnh như vật chết, lại có tiếng chim bay hù dọa, tiếng rít vút qua bên cạnh.

      Ta thở hổn hển, cùng sư phụ dừng bước ở giáp ranh cánh rừng.

      Cây cối là màu đen, người cũng là màu đen. Có binh sĩ ra đón, dẫn chúng ta đến bên trong đội ngũ. Cũng biết bao lâu, vượt qua đám người đen nghìn nghịt, mới tới trước mặt Chu Phưởng.

      “Hai vị bôn tẩu đêm, khổ cực rồi!” Chu Phưởng hướng về chúng ta gật gật đầu. Lâm Phóng gập lại tay áo đứng phía sau trong bóng râm, nhìn biểu tình.

      “May mà nhục mệnh!” Sư phụ thấp giọng .

      khuôn mặt đen của Chu Phưởng nở rộ tươi cười: “Rất tốt! Chỉ cần Dương Khẩu thất thủ, Đỗ Tăng nhất định thể chiếu cố cả đầu lẫn đuôi! Ha ha ha!” Các tướng lĩnh bên cạnh đều lộ vẻ mặt vui mừng.

      bên Lâm Phóng : “ tại là canh hai. Dựa theo kế hoạch định, chúng ta chờ đến canh ba. Chỉ cần Đê Phượng Chương hoặc Dương Khẩu nơi có tín hiệu pháo sáng truyền tới, chúng ta liền từ đường thủy tấn công!”

      Mọi người đều gật đầu.

      Ta ngẩng đầu nhìn về phương Bắc cùng Đông Nam, bầu trời xanh đen vẫn mảnh lặng im như cũ.

      “Hạ Hầu, Hoằng Nhi, các ngươi trước nghỉ ngơi chút.” Lâm Phóng thản nhiên .

      Ta nhìn , muốn nhìn mặt của , nhưng trong rừng cây rất tối. Chỉ có thể thấy đôi măt sáng trong.

      Chao ôi, lão đại, ngươi phải rất lo lắng ta rơi xuống nước sao? Như thế nào ta bình an trở về, ngươi lại chút tâm tình vui sướng?

      Phát ra nội tâm chính mình mong đợi, ta ngẩn ngơ, duỗi tay “ba” tiếng giòn vang, đánh chính mình cái bạt tai.

      Lần này, sư phụ, Chu Phưởng, Lâm Phóng còn có mấy tướng sĩ bên cạnh, tất cả thẳng tắp nhìn ta.

      Ta để ý bọn , oán hận nghĩ: Chiến Thanh Hoằng a Chiến Thanh Hoằng, Lâm Phóng quan tâm an nguy của ngươi, ngươi nghĩ ngợi lung tung đến tình nam nữ, thực có lỗi với Ôn Hựu! Bây giờ thấy đạm đạm để ý, sao ngươi có thể cảm thấy mất mát?

      là chủ thượng, là lão đại, là minh chủ đại nhân! Thân là tâm phúc, Chiến Thanh Hoằng, ngươi cũng nên có khí độ sủng nhục bất kinh* — ta hướng về chính mình .

      *Sủng nhục bất kinh: Được sủng ái hay được quan tâm cũng cảm thấy lo sợ bận tâm.

      Nghĩ như vậy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, ta ngẩng đầu, lại thấy Lâm Phóng cùng Chu Phưởng xa, bóng lưng mảnh khảnh cùng Chu Phưởng lưng hùm vai gấu đứng chung chỗ, lại mất vẻ phong tuấn mạnh mẽ.

      thế nào lại giống như, cao hơn chút? Trong đầu ta đột nhiên toát ra ý niệm này. Còn chưa kịp phán đoán xem đúng hay sai, lại thấy Lâm Phóng dừng bước, đểý xoay người lại.

      Trong rừng đêm, chỉ có thể mơ hồ thấy khuôn mặt đẹp của . Nhưng cho dù tối như vậy, ta lại cảm nhận được tầm mắt sáng quắc của .

      Là…… nhìn ta sao? Ta chỉ cảm thấy lòng mình ngừng trệ xuống chút, sau bị thứ gì đó hiểu chẹn lại, có chút đầy, có chút chua, có chút ngọt, có chút ngứa, nhưng mà càng nhiều hơn là hoảng loạn.

      nghiêng đầu , cùng Chu Phưởng thấp giọng gì đó ở xa.

      Mặt của ta lại thể kìm nén càng ngày càng nóng, ta chỉ biết cúi đầu.

      Chiến Thanh Hoằng, con mẹ nó ngươi có bệnh à!?

      Ta lần nữa hung hăng cho chính mình bạt tai, thanh lớn, lại dùng hơn ba phần sức, đau khiến nửa bên mặt như muốn lập tức rơi xuống.

      Ta bụm mặt ngẩng đầu, đám người Lâm Phóng sớm xa, chỉ có binh lính chung quanh nhìn ta chớp măt, khuôn mặt có biểu tình, như cây cối vậy bên cạnh yên tĩnh đứng sừng sững.

      ——————–

      “Ôn Hựu, Ôn Hựu…… Lâm Phóng, Lâm Phóng…… Chiến Thanh Hoằng, ngươi phải quyết cùng Ôn Hựu bên nhau trọn đời sao? Nhưng mấy ngày nay, vì sao lại bị nhất cử nhất động của Lâm Phóng khiến cho thấp thỏm bất an?

      Ngươi có phải là trúng ý Lâm Phóng, thích Ôn Hựu nữa hay ?”

      thanh quen thuộc vang lên trong đầu ta, hùng hổ dọa hỏi.

      Ta muốn la lớn: “ phải! Đương nhiên phải!” Nhưng thốt ra được lời nào.

      “Ngươi lời nào, chính là ngầm thừa nhận ?” thanh vô cùng quen thuộc có chút đắc ý.

      Ta thở gấp, cổ họng lại phát ra được tiếng: “Ngươi bậy! Ta thích nhất Ôn Hựu! Ta cùng hứa hẹn, muốn lưu lạc giang hồ! Chỉ là bây giờ quá bận, được để ý được đến ta!”

      Thanh ấy lại : “ hơn nửa năm nay viết cho ngươi phong thư, nhất định là để ý đến nương khác!”

      “Ngươi bậy!” Ta oán hận ,“ là nam tử tốt nhất, tuấn tú nhất, võ nghệ cao nhất, chỉ để ý đến ta, tuyệt đối phụ!”

      “Con mẹ nó, ngươi là bởi vì Ôn Hựu lạnh nhạt với ngươi, cho nên mới thích Lâm Phóng đúng ?” Thanh ấy mắng.

      phải! Ta thích Lâm Phóng! Ta có Ôn Hựu!” Ta giật mình hiểu ra : “Ta nhận ra giọng của ngươi! Ngươi là… ngươi là… Chiến Thanh Hoằng!”

      Chiến Thanh Hoằng?

      Ta phải là Chiến Thanh Hoằng sao?

      “Hoằng Nhi…… Hoằng Nhi……” giọng thanh lãnh đột ngột chen vào.

      Ta mở to mắt, hoảng sợ ngồi dậy, người trước mặt vội tránh thân thể, mới bị ta đụng ngay mặt.

      “Gặp ác mộng sao?” Sắc mặt Lâm Phóng có chút tốt nhìn ta.

      Ta lên tiếng, nâng tay, lau mồ hôi ở trán. Đây chỉ là giấc chiêm bao, mồ hôi lạnh lại đầm đìa. Vừa mở mắt nhìn thấy .

      từ trong lòng lấy ra khăn tay, đưa cho ta. Ta tiếp nhận, vội vàng nhảy lên, tiến lên mấy bước chân, lưng đưa về Lâm Phóng, chỉ nơi xa lửa đỏ trời, hào khí hàng vạn hàng ngàn, : “ bắt đầu công thành, các ngươi thế nào gọi ta!”

      Bên tai là tiếng giết rung trời.

      “Nửa canh giờ trước, lương thực ở Dương Khẩu được chiếm giữ, Đê Phượng Chương cũng đốt lên tín hiệu.” Lâm Phóng ở sau thân ta : “Qua canh giờ nữa, Miện Dương thành phá. Chu tướng quân , cho ngươi cùng Hạ Hầu nghỉ ngơi tốt, công thành thương vong rất lớn, muốn hai hai người bị thương!”

      Ta rút Quyết ra: “Công thành như thế nào có thể thiếu ta?” Cất bước liền .

      Thanh lạnh lung của Lâm Phóng từ phía sau truyền tới: “Ngươi có nhiều kinh nghiệm công thành, lần trước Miện Châu cũng chỉ là đặt cược tính mạng để thủ thành. Ngươi rất ngốc, cần chạy loạn.”

      Ta xoay người, ánh trăng vừa lúc chiếu mặt , khuôn mặt thanh tuấn vô cùng, mang theo vẻ uy nghiêm, hai mắt lại dán chặt vào ta, ấm áp.

      Đôi mắt trước giờ bình tĩnh động, cho dù mặt có ý cười, trong mắt vẫn là như có như vẻ xa cách. Có bao nhiêu lúc, đôi mắt này trong mắt của ta lại ấm áp, vĩnh viễn mang theo ý cười. Vô luận ta làm cái gì, đều biết có đôi mắt đen lay láy như vậy, nhìn ta?

      Trong cặp mắt kia, phải chăng có tình ý?

      Hoặc là, trong lòng Chiến Thanh Hoằng ngươi có quỷ, cho nên đem chuyện quan tâm đến thuộc hạ, nhìn thành chuyện tình nam nữ?

      Lại nhớ đến giọng trong giấc mơ — Chiến Thanh Hoằng, ngươi là bởi vì Ôn Hựu lạnh nhạt với ngươi, cho nên mới nghĩ ngợi lung tung!

      Ngươi có Ôn Hựu, ngươi lại có quỷ trong lòng!

      Ta quay đầu, nhìn nữa.

      ! Ta muốn !” Ta nghe thấy giọng chính mình,“Ta muốn công thành!”

      Ta bước nhanh rời khỏi, phía sau rừng cây, vẫn yên tĩnh.

      ily:Geo|�;shF�x�� nt-family:Georgia;color:#121212'>ng, ngày đó cuộc chiến ở thành Miện Châu, chỉ có ngươi, gầm lên giận dữ ném thang mây của địch, làm sợ hãi ba quân; chỉ có ngươi, khi chúng ta ở thế thất bại, cần lệnh ra thành ám sát Đỗ Tăng, lấy sức bản thân xoay chuyển chiến cuộc, có thể cố tìm đường sống trong chỗ chết! Ngươi ngươi là dũng khí của kẻ thất phu, ta lại cho là đúng. Theo lão phu, trừ tinh thần sợ chết, ngươi còn có khí phách ai sánh bằng, khích lệ đến cả khí phách của ba quân. Chiến Thanh Hoằng, ngươi trời sinh chính là quân nhân!”


      Mọi người trong phòng trận lặng im.

      Ta có chút lệ nóng doanh tròng…… ra, còn có người nhìn ta như vậy…… Ta có nên, kiêu ngạo chút hay ?

      giống như trước kia khi được khen ta cực kì đắc ý, nhưng lúc này, trong lòng ta chỉ có cảm động sâu sắc cùng vui mừng.

      Sư phụ sờ sờ đầu của ta. Thanh Du thẳng tắp nhìn ta.

      Chu Phưởng nhìn hướng Lâm Phóng: “Nếu phải vì ngươi là cánh tay của Lâm tướng quân, ta thực nghĩ mời ngươi tới trong quân ta, làm đệ nhất nữ tướng dưới trướng ta!”

      Ta lập tức từ trong nhiệt huyết sôi trào nhảy ra, vội khoát tay : “Cám ơn tán thưởng của tướng quân! Chỉ là Thanh Hoằng phát thệ, cả đời này chỉ theo Lâm Phóng!”

      Chu Phưởng gật gật đầu: “Cũng chỉ có nhân vật như Lâm minh chủ mới giữ được người tài năng như Thanh Hoằng!”

      biết sao, này so lời khích lệ lúc trước, càng khiến cho ta đắc ý. Ta túm tay áo Lâm Phóng. có nhìn ta, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên.

    5. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      Chương 43: Đỗ Tăng


      Ánh lửa như mũi đao nhọn, cắt rời rừng cây vốn sâu và đen. Ta còn chưa ra cánh rừng, nhìn thấy lửa đốt đỏ rực góc trời. Ra khỏi cánh rừng, xuống dưới triền núi, đó là Miện Thủy, đoán chừng bởi vì Đê Phượng Chương thả nước, bờ sông thấy nữa. mặt sông dầy đặc thuyền, đem cửa thành Nam Miện Châu bao bọc chung quanh.

      Cửa thành kiên cố màu đen sớm rách nát miếng lớn, liên tục có binh sĩ từ sau ùa vào cửa thành. lầu cổng thành đều là người, lá cờ lớn mạnh mẽ bay trong gió, dưới ánh lửa thấy chữ “Phưởng” — bọn họ công phá thành Nam!

      Mà tiếng chém giết, tiếng rống giận dữ, tiếng trống ầm ĩ, cực xa, lại quá gần.

      Trong sắc nước ánh lửa, chiến thuyền lớn nhất vẫn tựa vào bờ bên này. Ta phi thân nhảy lên thuyền, binh lính giơ kiếm lên chặn, nhận ra là ta, an tĩnh nhường đường. Ta đến mũi thuyền, Chu tướng quân thân minh quang khôi giáp quay đầu lại: “Chiến tướng quân, tỉnh rồi sao?”

      “Đúng vậy! Chu tướng quân, tình hình chiến đấu ra sao rồi?” Ta đến phía sau , nhìn thành Miện Châu bị công phá đến tan tác.

      là vật trong túi.” Chu Phưởng cười , mắt hổ sinh uy: “Bây giờ chỉ xem các huynh đệ có thể bắt sống Đỗ Tăng hay !”

      Ta vui mừng, : “Thanh Hoằng nguyện theo tướng sĩ vào thành!”

      Chu Phưởng nhìn ta cái, cười ha ha: “Lão phu vốn để cho ngươi cùng Lâm Phóng ở trong rừng nghỉ ngơi, đợi tin chiến thắng. Nhưng Lâm Phóng ngươi nhất định chịu ngồi yên chỗ. Lâm lão đệ, ngươi quả nhiên hiểu tâm phúc ái tướng sai chút nào!”

      Ta ngẩn ngơ.

      Người phía sau chậm rãi đến gần, giọng bình tĩnh: “Tính tình nàng có chút hấp tấp, có điều là dũng mãnh sợ chết.”

      Câu này, rốt cuộc là khích lệ hay phê bình? Ta nhìn chòng chọc vạt áo của , khoảnh khắc trong lòng có chút hỗn loạn.

      đến bên cạnh Chu Phưởng, cùng Chu Phưởng nhìn về phía ánh lửa bờ bên kia, lại quay với ta: “Thành Miện Châu tất bại, quân ta sớm bao vây tứ phía, ngươi ngốc.”

      Chu Phưởng cũng : “Hai vị theo lão phu vào thành ! Thanh Hoằng có nguyện bên cạnh bảo hộ hai chúng ta?”

      Tinh thần ta rung lên, tâm tư vốn hỗn loạn bị ném sang góc, ra sức gật đầu: “Vốn là bổn phận của Thanh Hoằng.”

      —————-

      là bảo hộ hai người , nhưng bọn họ căn bản cần ta bảo hộ. Bản thân Chu Phưởng có ba mươi hộ vệ, đem ba người chúng ta vây kín. Ba mươi hộ vệ này tuy rằng thể bằng hai mươi bốn vệ võ công trác tuyệt của sư phụ, nhưng cũng là uy nghiêm túc sát, khí thế bức người.

      Thuyền cập bờ, chúng ta xuống dưới. đường mảy may bị quân đội của Đỗ tăng ngăn cản, lập tức xuyên qua cửa thành Nam mà . Bầu trời phía đông bắt đầu sáng, từ cửa Thành Nam vào đến cửa phủ trong thành, chỉ có thi thể đầy đất cùng quân đội hậu cần vội vàng kiểm kê vật tư và thu dọn chiến trường.

      Đất đỏ thẫm máu, hoặc khô dính, hoặc còn ướt nóng. Chúng ta đường lớn trong thành, ngừng có tướng sĩ tới báo với Chu Phưởng:

      “Báo — đoạt được cửa thành phía Tây!”

      “Báo — bên trong thành, quân Đỗ Tăng chạy tán loạn về phía thành Bắc!”

      “Báo — thành Đông chiếm!”

      “Báo — quân ở phía bắc của ta bao vây cửa thành Bắc! Bại binh của Đỗ Tăng bị vây chặn ở lầu cổng thành Bắc!”

      ……

      Phá hỏng cửa thành Bắc — đường lui cuối cùng của Đỗ Tăng, toàn thành đều cầm chắc trong tay Chu Phưởng. Cho dù là Chu Phưởng cả cuộc đời danh tướng chói lọi, cũng nhịn được hăng hái cùng Lâm Phóng nhìn nhau cười.

      “Báo — phát cẩu tặc Đỗ Tăng!” binh sĩ toàn thân dính máu bụi ngã nhào đất: “Trong tay bọn có con tin!”

      Chu Phưởng mi nhíu lại: “Là tướng quân trong quân ta?” Giọng chợt lạnh, hình như có ý tức giận.

      Binh sĩ kia cũng ngẩng đầu lên, : “Là người của Lâm minh chủ.”

      ý niệm từ trong đầu ta toát ra, đoạn thời gian trước ta cho rằng hề còn hi vọng, lúc này lại châm lại lòng tin.

      Là Hoắc Dương, hay Lục sư đệ? Hai nhóm người bọn họ đều cùng chúng ta mất liên lạc rất lâu. Đám người Hoắc Dương ta tin tưởng nhất định vẫn tang tại nơi nào đó, nhưng Lục sư đệ, Tiểu Lam và đám người La Vũ, bị ta cùng Lâm Phóng bỏ lại đường chạy trốn, chỉ sợ lành ít dữ nhiều!

      Nhưng ta vô luận ra sao cũng tưởng tượng được bộ dạng bị người khác hiếp bức của Hoắc Dương, trực giác cho ta, bị bắt làm con tin nhất định là đám người Lục sư đệ, Tiểu Lam!

      Nghĩ đến đây, ta vội la lên: “Trong con tin có nữ tử?”

      Binh sĩ ấy ngẩng đầu nhìn Chu Phưởng, Chu Phưởng gật đầu, binh sĩ hướng về ta : “Đích xác có nữ tử.” Nhìn nhìn ta, lại bổ sung: “Vóc người xấp xỉ Chiến tướng quân.”

      Tiểu Lam!

      Ta nhất thời vui buồn cùng đến, vội vã nhìn hướng Lâm Phóng. quay đầu liếc nhìn ta, mặt thấy bất kỳ nét vui buồn.

      Chu Phưởng trầm ngâm khoảng khắc: “ nhìn xem!”

      ———————

      Trời sáng choang. Đỉnh đầu là bầu trời xanh ngàn dặm, mây trắng trôi, từng đàn chim bay xẹt qua tầng trời, cùng ánh mặt trời tươi đẹp tương xứng. Trải qua đêm giết chóc, suy tàn rách nát, máu chảy lênh lắng giàn giụa khắp vùng Miện Châu.

      Hướng đến cửa thành Bắc, bốn phía đều là thi thể nát vụn hỗn độn. Gió gào thét thổi qua, đem chiến kỳ quân Chu Phưởng cắm thi thể quân địch thổi đến lay động. Trong trời đất phảng phất chỉ có ba màu lam đỏ bụi, lam là màu trời, đỏ là màu máu còn bụi là màu của tường thành cùng những người còn sống.

      Đê Phượng Chương đoạt được, lương thực của thành Dương Khẩu cũng bị thiêu, tất cả thành Miện Châu đều dưới khống chế của chúng ta. Bốn phương tám hướng tiếng chém giết rung trời. Chỉ có nơi, nơi này, yên tĩnh đến đáng sợ, tình thế vẫn là giương cung bạt kiếm. Ba ngàn quân Chu Phưởng, từ mọi phương hướng đem lầu thành Bắc bao bọc chung quanh. Quân Chu Phưởng mỏi mệt chịu nổi lại nóng lòng muốn chiến, thầm nghĩ nắm tàn quân nơi này cũng là chỗ phát tiết lửa giận cuối cùng, chúc mừng thắng lợi lớn nhất trong nhiều năm Đại Tấn đối chiến với Đỗ Tăng.

      Nhưng song phương đều thể động.

      Cho đến tận khi chúng ta đến.

      Chúng ta đoàn hơn ba mươi người tới cách lầu thành Bắc hơn hai mươi trượng, đối phương chỉ còn dư hơn hai mươi người, đứng ở lầu cổng thành nhìn xuống. Hạ Hầu sư phụ, Thanh Du và binh sĩ cùng quân địch lầu cổng thành giằng co. Gặp chúng ta tiến đến mừng rỡ.

      “Chắc hẳn Đỗ Tăng ngờ đến, có ngày lại rơi vào tình cảnh như thế này.” Lâm Phóng bỗng nhiên .

      Sư phụ, Thanh Du đều gật đầu xưng phải.

      Chu Phưởng mắt chớp nhìn lầu cổng thành, nghe vậy gật gật đầu, khinh miệt cười.

      Nhìn lầu cổng thành sớm bị đá lớn nện đến thất linh bát lạc, tường thành bảo vệ bốn phía sớm bị xoá sạch, chỉ có cái bình đài trơ trụi, khiến bọn cơ hồ thể có nơi thân. Ta vội vã nhìn đến, vốn muốn tìm kiếm đám người Tiểu Lam, lại bị thân ảnh hấp dẫn tất cả lực chú ý. dọa người đến lóa mắt, đứng đó đánh, lại mang khí thế thiên quân vạn mã!

      Y mặc giáp đen, vác thanh đao lớn, nghênh gió mà đứng. Cho dù đầu tóc rối loạn, quần áo rách nát, vẫn tỏa ra uy lực khiếp người. Cách xa như vậy, ta thậm chí vẫn có thể cảm nhận được cảm giác áp bách — ta có nội lực còn như thế, chắc hẳn những binh sĩ khác càng dám nhìn thẳng tư thế dũng mãnh của — khó trách bọn chỉ có vài người lại có thểở cổng thành kiên trì lâu như vậy, hoặc nguyên do cũng có thể là tay có con tin ?

      Ta nhìn đến chung quanh thân , trong lòng căng thẳng! Tám thân ảnh quen thuộc xếp thành hàng quỳ mặt đất, sau lưng mỗi người là binh sĩ, tay nắm đại đao — cho dù bọn mặc áo tù nhân, thậm chí rủ đầu xuống, ta cũng có thể nhận ra đó là Lục sư đệ, Tiểu Lam, La Vũ, còn có mấy binh sĩ dưới tay ta!

      “Mẹ kiếp!” Ta nổi giận mắng, rút “Quyết” ra, kiếm khí lạnh lẽo từ thân kiếm xuyên qua chuôi kiếm truyền đến tay, mà chân khí trong cơ thể dường như bị hàn khí làm chấn động, như muốn phun trào ra, “Quyết” nháy mắt như có tiếng sấm gầm.

      “Chậm!” Bên cạnh Lâm Phóng bỗng nhiên thấp giọng quát. Ngay sau đó, bàn tay lạnh lẽo cầm lấy kiếm tay ta.

      bên sư phụ quay đầu nhìn chúng ta, môi động động, muốn lại thôi.

      Ta chậm rãi ngẩng đầu, mặt trầm như nước, đôi mắt như sao, bình tĩnh nhìn ta. Trong cặp mắt kia, là vẻ kiến định quen thuộc. Mà bàn tay lạnh buốt ấy, mang theo chút nội lực nào, thậm chí có sức, chỉ là nhàng đè lại tay ta, nhúc nhích.

      “Giao cho ta!” bỗng nhiên cúi đầu, thấp giọng bên tai ta. cách ta quá gần, tóc đen mềm mại phía sau tai thậm chí dán lên mặt ta, như người của , nhu hòa mà kiên định.

      Nội tức cuộn trào mãnh liệt trong lòng ta dần dần chìm xuống.

      buông tay ra, ta lại từ trong mắt thấy được thương xót. Là thương xót? Nhu hòa mà thê lương thương xót?

      hướng về Chu Phưởng chắp tay, bình tĩnh : “Tướng quân, nhất định phải cứu bọn ! Dù cho hôm nay bởi vậy mà phải thả đỗ tăng, Lâm Phóng nguyện lấy tất cả võ lâm Giang Đông thề với ngươi, nhất định chân trời góc biển cũng đuổi giết đỗ tăng! Nhất định để sống quá ba tháng!”

      Tâm tình vừa mới bình phục của ta lại dễ dàng bị khẩn cầu đột ngột cùng hứa hẹn của Lâm Phóng lần nữa làm cho cuộn trào mãnh liệt.

      Chu Phưởng lại lên tiếng, đứng vuốt ve râu.

      Lâm Phóng yên lặng khoảng khắc, lại : “Hạ Hầu đại hiệp vốn có hai mươi bốn hộ vệ, hiệp trợ ta dẹp yên võ lâm Giang Đông. Bây giờ hai mươi bốn vệ hao tổn gần như còn. Lâm mỗ nhiều ngày gần đây, cũng thấy dưới trướng Chu tướng quân có ba mươi hộ vệ, có thể tương đương như hai mươi bốn vệ của Hạ Hầu.”

      bỗng nhiên lời này, khiến mọi người đều có chút mê mang. Chu Phưởng lẳng lặng nhìn .

      Lâm Phóng cười cười: “Chiến dịch lần này quân đội Đỗ Tăng hoàn toàn bị phá hủy, cho dù Đỗ Tăng chết, ngày khác cũng khó thành đại khí. Lâm mỗ nhất định từ chức quan này, trở về làm minh chủ Võ Lâm. Hơn ba mươi tiêu cục ở Giang Châu, năm kinh doanh cũng được mấy vạn lượng bạc. Hai mươi bốn hộ vệ mất, Lâm mỗ cũng có người quản lý nhiều tiêu cục như thế. biết ba mươi hộ vệ của Chu tướng quân có thể giúp Lâm mỗ quản lý mười lăm tiêu cục hay ?”

      Chu Phưởng trầm mặc khoảng khắc, bỗng nhiên vuốt râu cười to, : “Lâm tướng quân biết Chu mỗ tài chính kiệt quệ, ràng là muốn giúp đỡ lão phu, lại càng muốn chọn lúc này, cầu lão phu nhận lấy! Nếu lão phu nhận phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”

      Lâm Phóng cười : “Lời ấy của tướng quân sai rồi! Mười lăm tiêu cục vốn là ta muốn tặng cho Chu tướng quân. Lâm mỗ lúc trước cũng có do dự, dù sao cũng là mấy vạn lượng bạc, ta cũng phải người hào sảng. Chỉ là cùng tướng quân chung sống mấy ngày, Lâm mỗ nghĩ ràng. Hôm nay dưới thiên hạ của Tấn Thất, tiền tài của dân, tự nhiên cũng là tiền tài của Tất Thất. Lâm mỗ nhất thống võ lâm, chỉ nguyện ra sức vì nước. Tặng tướng quân, cũng là hướng về phía hoàng đế tỏ ý nguyện trung thành!”

      Chu Phưởng ha ha cười, : “Truyền lệnh xuống, nếu Đỗ Tăng thả người, ta để cho bọn ra khỏi thành, nhìn xem bọn có thể sống mấy ngày!”

      binh lĩnh truyền tin theo lời Chu Phưởng hướng về lầu thành Bắc chạy đến.

      Ta nhất thời vừa vui sướng lại vừa đau lòng, mười lăm tiêu cục a! Vốn cảm thấy Chu Phưởng là đại hùng cái thế, nhưng hùng hóa ra cũng là phải ăn cơm. Nhìn Lâm Phóng cùng đám người sư phụ, mặt bọn đều lãnh đạm, có nửa điểm thần sắc.

      Ta kéo tay áo Lâm Phóng — có quay đầu, chỉ là thấp thấp “ừ” tiếng. Tay áo mặc cho ta túm, giống như mấy ngày chung sống tự nhiên mà thân mật trước kia.

      Ta bỗng nhiên cảm thấy vui sướng, trong lòng lại dấy lên cảm giác sùng kính thôi.

      Bỗng nhiên cảm thấy lúng túng hỗn loạn. vẫn là minh chủ làm được, mà ta cũng chỉ là chân chó tâm phúc của .

      có tình nam nữ, có do dự. Chỉ có cùng chung mục tiêu cùng nỗ lực – cứ như vậy, về sau cứ như vậy tốt!

      “A!” tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang vọng tất cả lâu thành Bắc! Ta đột nhiên ngẩng đầu, lầu cổng thành, cái thân ảnh quỳ chậm rãi ngã xuống đất — máu tươi từ cổ của phun ra ra giữa trung — mà cổ, sớm thấy đầu! Binh lính đứng phía sau , cước đem thân thể kia đá ngã, cúi đầu, liếm liếm máu tươi lưỡi dao.

      Binh lính truyền tin của Chu Phưởng còn chưa kịp hướng về phía lầu cổng thành nêu ra điểu kiện của chúng ta, chứng kiến cảnh này cũng bị dọa đến chùn bước.

      “Ba quân rút lui trăm trượng, ở cửa thành Bắc chuẩn bị mười lăm con ngựa tốt, nếu chúng ta giết hết bọn , đồng quy vu tận (cùng chết)!” Có giọng nội lực thâm hậu ở cổng thành cao, thanh trong nháy mắt truyền khắp nơi. Đoán chừng là rất lâu thấy chúng ta đồng ý với điều kiện, bọn cũng bị bức gấp! Thế nên hạ sát thủ!

      Cùng lúc đó, tên lĩnh đứng ở phía sau Tiểu Lam, giơ cao thanh đao — đó là uy hiếp tiếng động mà tàn nhẫn của bọn !

      Ta cơ hồ có thể thấy ràng, thân thể gầy yếu của Tiểu Lam run nhè ……

      Tiểu Lam!

      Trong lòng ta khẩn trương — Đỗ Tăng a Đỗ Tăng, ngươi cùng đường bí lối cũng là hùng hổ doạ người như vậy sao? Nhìn sang chỉ thấy Chu Phưởng trầm mặt, tay gân xanh xuất — Chu Phưởng há lại là người dễ bị người uy hiếp? Đỗ Tăng rơi vào tình cảnh như thế, lại dám uy hiếp ba quân?

      “Chu tướng quân! thể!” Lâm Phóng vội vàng chắp tay.

      “Chu tướng quân, mời nghĩ đến cuộc chiến thành Miện Châu lúc trước, bọn họ cũng dốc lực!” Ngay cả sư phụ cũng khúm núm.

      “Hừ hừ hừ –” Chu Phưởng cười lạnh ba tiếng, ánh mắt trầm ngẩng đầu nhìn Đỗ Tăng sừng sững như núi đứng lầu cổng thành.

      bên Thanh Du hiên ngang : “Lâm minh chủ, Đỗ Tăng là họa lớn trong lòng Đại Tấn ta! Hôm nay thể buông tha ! Đoạt Miện Châu thành lần này, quân ta cũng tử thương hơn vạn người! Mà mấy năm gần đây, Đỗ Tăng giết hại mệnh quan triều đình, dân lành đâu chỉ có vạn người? Hôm nay, thủ hạ của Lâm minh chủ vì nước quên mình, dù chết cũng là chết có ý nghĩa!”

      Lâm Phóng lặng im, thậm chí ngay cả ta cũng do dự — Mạng của Đỗ Tăng, đáng giá dùng mạng của đám người Lục sư đệ, Tiểu Lam đổi sao?

      Lâm Phóng liếc nhìn ta.

      chậm rãi : “Thanh tướng quân phải. Những mấy ngày trước, là nhờ những người này hy sinh bảo hộ, Lâm mỗ mới có thể đào thoát khỏi đuổi giết của Đỗ Tăng cùng Uy Vũ đường Triệu quốc, nhặt về được mạng. Lâm Phóng là Võ Lâm minh chủ của Giang đông, ngày nhậm chức Minh Uy tướng quân, phát thệ, tuyệt đối bỏ qua bất kỳ tính mạng của thuộc hạ nào!”

      Kiếm trong tay ta nhanh như chớp, đá văng đao của Thanh Du ra, đặt cổ Chu Phưởng. Cây trường thương của sư phụ uy vũ sinh gió, bảo vệ Lâm Phóng, ngăn trở chung quanh đao kiếm của tướng sĩ chung quanh.

      Chu Phưởng hai mắt trừng trừng, sắc mặt đỏ bừng, cười lạnh : “Tốt! Tốt! Tốt! Lâm tướng quân, Chu mỗ nhìn sai ngươi, ngươi thế nhưng lại cưỡng ép mệnh quan triều đình!”

      “Chu tướng quân, ta chỉ cần tính mạng của thuộc hạ ta!” Lâm Phóng lẳng lặng : “Mà đầu của Đỗ Tăng, trong vòng ba tháng ta tất dâng lên ngươi!”

      Tình thế hết sức căng thẳng –

      Trong giây phút sống chết này, lại nghe được lầu cổng thành bỗng nhiên mảnh kinh hô.

      Chúng ta đều nhịn được ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy lầu cổng thành, thủ hạ của Đỗ Tăng đều biến sắc, mà Đỗ Tăng vốn đứng thẳng, lại quỳ ở mặt đất.

      Phía sau , nam tử giả trang thành binh lính của Đỗ Tăng, tay cầm thanh đại đao, dán sát cái cổ của .

      Nam tử kia cúi thấp đầu, nhìn biểu tình, lại nghe thấy gằn từng chữ : “Các ngươi giết ! Giết cái nữa rồi nhìn xem Đỗ Tăng tay ta có thể sống hay !”

      Giọng vô cùng lạnh lùng, vô cùng khinh miệt, khinh miệt mấy nghìn người tồn tại ở cả hai quân. Lại làm kinh sợ khiến cho dưới lầu cổng thành mảnh im lặng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :