1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân [Kinh dị]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 40: Vật dẫn đường

      Edit: tiểu an nhi



      Lương Ý ngồi ghế sofa tay vỗ vỗ đôi môi sưng phồng của mình, tay còn lại ngừng phe phẩy quạt quạt, hy vọng tạo ít gió mát để giảm bớt vị cay xè, nóng hừng hực ở trong miệng.


      "Nếu để cho mình biết ai làm cái chuyện thất đức này nhất định mình bỏ qua cho kẻ đó. Mình phải cắt tiểu JJ của , đem cho Đa Đa nhà chúng ta ăn." Lương Ý trợn mắt nhìn Lưu Na cái, rồi rút gương ra nhìn đôi môi sưng phồng của mình.


      "Chắc hơi bẩn, có thể Đa Đa muốn ăn." Lưu Na đưa cho chai nước đá.


      Lương Ý nheo mắt nhíu mày, bỉ ổi hỏi ,"Cậu ăn rồi hả?"


      "Cút!" Lưu Na lườm cháy mặt, ngồi xuống, chống tay lên trán. Lương Ý để gương xuống, có chút căng thẳng nhìn Lưu Na, " tại môi của mình có giống lạp xưởng hay ?"


      Lưu Na lắc đầu, " giống lạp xưởng đâu, giống tịch tràng (*) hơn!" Lưu Na quan sát lâu mới đưa ra được kết luận này.


      (*) Tịch tràng: cũng là loại lạp xưởng ^^


      Lương Ý nhìn Lưu Na khinh bỉ: "Có khác nhau à?"


      "Có mà, lạp xưởng hơi mềm, còn môi của cậu nhìn cứng lắm, rất giống tịch tràng." Lưu Na nghiêm túc gật đầu cái.


      Lương Ý hận thể cầm cái dĩa khay thức ăn lên chọc cho nàng mấy cái để phát tiết lửa giận trong lòng.


      "Tiểu Ý!" Sở Du đứng ở ngoài cửa gõ gõ, gọi tiếng, ánh mắt rũ xuống thoáng lóe lên tia hả hê.


      Lương Ý vừa nghe thấy tiếng của Sở Du nhất thời tay chân luống cuống, ở trong phòng tới lui, lục lọi khắp nơi tìm đồ, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Lưu Na cau mày, khoanh hai tay trước ngực, "Cậu làm gì thế?"


      " ta muốn vào đây, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Lương Ý kinh hoảng chạy tới lắc lắc Lưu Na.


      Lưu Na khó hiểu liếc cái, "Cậu có bệnh à, vào vào chứ còn làm sao. Chẳng lẽ ta có thể ăn cậu được chắc."


      "Miệng! Miệng của mình!" Lương Ý chỉ chỉ đôi môi sưng đỏ, rống to với Lưu Na.


      Lưu Na bị bị hét vào mặt phải ngửa đầu ra sau, tránh cho màng nhĩ của mình bị công phu Sư Tử Hống làm thủng, "Miệng sao?"


      "Khó coi chết được, làm sao gặp người đây!" Lương Ý tức giận dậm chân, đối với thái độ thèm đếm xỉa của Lưu Na hết sức bất mãn.


      Lưu Na nghiêng đầu, thầm, "Mình là người đây còn gì, ai gặp được người hả?"


      "Na Na!"


      "Rồi rồi rồi, để mình nghĩ biện pháp cho cậu." Lưu Na giơ tay, ra hiệu cho giữ yên lặng. Sau khi Lương Ý miễn cưỡng bình ổn lại, đuôi mắt Lưu Na đảo hồi, thấy khay thức ăn có khăn giấy, liền rút ra hai tờ đưa cho Lương Ý, "Dùng nó che mặt ."


      Lương Ý ghét bỏ nhìn chằm chằm khăn giấy trong tay Lưu Na, "Cái này rất dễ rách!"


      "Tiểu Ý!"


      Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Lưu Na nhìn cửa phòng, lại nhìn Lương Ý cái, ngầm bảo: Tự cậu chọn !


      Lương Ý nhắm mắt lại thỏa hiệp, cầm khăn giấy che lên miệng, sau đó mới mang vẻ mặt như đưa đám ra ngoài mở cửa.


      "Tiểu Ý?"


      Lương Ý vừa mở cửa ra, khuôn mặt có chút lo lắng của Sở Du đập vào mắt . Lương Ý lúng túng quay đầu, gì, chỉ sợ phát ra tình trạng quẫn bách của mình giờ.


      "Sao thế?" Sở Du chăm chú nhìn khăn giấy che môi Lương Ý, nghi hoặc hỏi.


      Lương Ý lắc đầu, " có việc gì." Vì có khăn giấy che kín nên giọng trầm thấp lại khàn khàn.


      Sở Du giơ tay lên, muốn kéo khăn giấy che mặt ra. Khi bàn tay của sắp chạm tới, Lương Ý hoảng sợ lập tức đưa tay bắt lấy cổ tay , liến thoắng như đốt pháo: "Có chuyện gì ? Nếu có chuyện gì tôi đóng cửa đây."


      Sở Du còn chưa kịp trả lời, Lương Ý giơ tay chuẩn bị sập cửa. Trong nháy mắt khi cửa sắp đóng lại, Sở Du đột nhiên vươn tay ra chặn lại cửa phòng. Lương Ý bị hành động bất ngờ của làm cho giật mình, quên luôn cả việc giữ khăn giấy. trợn to hai mắt, vội vàng cầm lấy cổ tay Sở Du, vẻ mặt hốt hoảng kiểm tra xem cánh tay có bị thương hay .


      "Tiểu Ý, miệng của em. . . . . ."


      Sở Du còn chưa xong, Lương Ý chợt buông tay , dùng hai tay che chặt lại đôi môi sưng đỏ của mình, đôi mắt kinh hoảng đảo vòng.


      "Chậc chậc, còn che che giấu giấu làm cái gì nữa. Thấy cũng thấy rồi, bây giờ che có tác dụng gì ? Mau để cho ta xem rồi tìm thuốc cho ." Lưu Na chịu nổi thái độ mắc cỡ ngại ngùng này của Lương Ý, trực tiếp tố cáo luôn với Sở Du, "Đầu bếp nhà có phải được đào từ trong chuồng heo ra ? Mà , heo nó còn chả thèm ăn mấy món đó ấy chứ. Mấy người đó phù hợp làm đầu bếp đâu, phải làm sát thủ."


      "Na Na, đừng nữa." Lương Ý kéo kéo ống tay áo của Lưu Na.


      Lưu Na lườm cái, lạnh lùng nhìn Sở Du: " lấy thuốc mau , nếu ấy chết vì bị ‘hạ độc’ tôi chờ xem nhà bị tuyệt hậu."


      "Na Na!" Lương Ý bất mãn nâng cao giọng.


      "Stop! Thôi kệ cậu, cậu cứ ôm lấy cái miệng tịch tràng này mà sống cả đời nhá." Lưu Na tức giận xoay người rời .


      Lương Ý cau mày nhìn bóng lưng nàng chút, sau đó cúi đầu, dè dặt giúp cho Lưu Na, " đừng tức giận, ấy vốn là người thẳng tính như vậy."


      Rất lâu mà Sở Du vẫn tiếng nào, Lương Ý luôn duy trì tư thế cúi đầu khỏi nghi hoặc ngẩng lên, lén lút liếc cái. Sắc mặt của Sở Du xám xịt, quanh thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, mày kiếm nhíu lại sâu, ánh mắt tràn ngập ảo não. Cuối cùng, nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi với , " tìm thuốc."


      "Hả?" Lương Ý kinh ngạc nhìn hùng hổ bỏ , hình như là . . . . . . tức giận? Chẳng lẽ là bởi vì thái độ vừa rồi của Lưu Na sao?


      Phòng khách.


      "Thiếu gia, đây là thuốc mà cậu cần." Dì Linh lấy lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra, tò mò hỏi, "Thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy?" Nếu sao lại tự dưng muốn bà tìm lọ thuốc bôi giúp mát da này làm gì.


      Sở Du lạnh lẽo quét mắt qua, dì Linh thức thời ngậm miệng lại, "Thiếu gia, tôi ra ngoài trước." Đột nhiên, ánh mắt Sở Du chợt lóe, khóe miệng toát ra nụ cười lạnh, dì Linh thoáng run rẩy.


      Hình như thiếu gia lại nảy ra ý định gì đó.


      "Dì với thiếu phu nhân, Lưu muốn ở cùng phòng với ấy, cầu được đổi phòng." Sở Du nhìn thẳng vào dì Linh, đôi mắt sâu thấy đáy khiến cho người ta nhìn mà sợ.


      Dì Linh nhíu mày, có chút do dự, "Mấy lời này phải nên để Lưu trực tiếp với thiếu phu nhân hay sao?"


      Sở Du cười nhạt ngạo nghễ nhìn bà, "Dì cần phải quản nhiều như vậy, cứ làm theo lời tôi là được."


      Dì Linh nghiêm nghị gật đầu, sau đó rời khỏi phòng. Sở Du nằm ghế salon nhắm mắt lại, trong đầu tự nhiên ra khuôn mặt xinh đẹp của Lương Ý căng thẳng lo lắng cho , khóe miệng nhịn được mà cong lên. Gương mặt lạnh lùng từ trước tới nay cũng bởi nụ cười này mà trở nên nhu hòa.


      Đột nhiên, khuôn mặt cau có chèn lên hình ảnh xinh đẹp của Lương Ý, Sở Du lập tức mở mắt ra, trong con ngươi tràn ngập lửa giận cùng hận ý.


      "Tiện nhân!" oán hận khẽ nguyền rủa.


      Trước kia ta luôn nhảy tới trước mặt Lương Ý, giành công lao của . Bây giờ lại như hồn bất tán cứ theo sát tiểu Ý, nếu có thể giết được ta tốt. Đáng tiếc. . . . . .


      đấm mạnh quyền xuống khay trà bằng thủy tinh trước mặt, khay trà kêu “choang” tiếng, vỡ thành vô số mảnh rơi đầy nền nhà. . . . . .


      Nhà họ Lương.


      "Cục cục tác. . . . . . Cục cục cục tác. . . . . ."


      Gà mái ngây thơ ngốc nghếch thỉnh thoảng cúi đầu mổ mổ thóc, rồi ngẩng đầu lên kêu mấy tiếng, ánh mặt trời chiếu rọi làm cho lông vũ người nó lấp lánh rực rỡ. Lương Tư cảm thấy gà mái vô cùng dễ thương, nhịn được đưa tay vuốt ve lưng của nó, lại bị nó đề phòng mổ vào tay cho cái.


      Đa Đa mệt phờ phạc rũ rượi nằm mặt đất nhìn thấy Lương Tư bị mổ, lập tức nhe răng trợn mắt đứng dậy, chậm rãi về phía gà mái, chuẩn bị dạy dỗ “người bạn ” gà mái biết phải trái này phen .


      "Đa Đa!" Lương Tư lên tiếng ngăn cản Đa Đa, nó bất mãn nhìn chằm chằm Lương Tư. sờ sờ đầu của nó, trấn an, "Chị sao, bỏ qua , được ?"


      Đa Đa bất mãn hầm hừ trong cổ họng mấy tiếng, cuối cùng dưới ánh mắt khẩn cầu của Lương Tư hoàn toàn từ bỏ ý định “dạy dỗ”.


      "Tiểu Tư, em có ở lầu ?" Là tiếng của Lương Bân, Lương Tư lập tức lớn tiếng đáp lại, "Em ở tầng thượng."


      "Em mang Cục Cục xuống đây ."


      "Cục Cục? Cục Cục là ai ạ?" Lương Tư rướn đầu về phía cầu thang, hét to hỏi.


      "Là con gà mái mà sư phụ mang tới ấy."


      Lương Tư nghĩ nghĩ rồi gật đầu cái, "Hóa ra mày tên là Cục Cục." Gà mái liếc cái, thèm để ý, tiếp tục mổ thóc của mình, "Cục Cục, chúng ta xuống lầu được ?"


      "Phạch phạch phạch!” Cục Cục tung cánh ra vỗ vỗ mấy cái, ra vẻ ‘tôi đây rất bận, đừng có quấy rầy tôi’.


      Lương Tư thở dài tiếng, đột nhiên xông lên trước, hai tay chụp bắt được cánh của nó, để ý tới phản kháng của Cục Cục mà ôm nó xuống lầu.


      Phòng khách.


      Mẹ Lương, ba Lương, Lương Bân còn có sư phụ lúc này ngồi đông đủ ở trong phòng khách. Khi Lương Tư ôm Cục Cục xuống cầu thang thấy tất cả mọi người thoáng run lên chút. Lương Bân bước lên phía trước, nhận lấy Cục Cục rồi giao nó cho sư phụ.


      Sư phụ nhận lại Cục Cục xong lẩm bẩm câu gì đó,trong nháy mắt rút mạnh sợi lông vũ ở cánh của nó ra, đặt xuống bàn trà, Cục Cục kêu la thảm thiết. Đa Đa sau Lương Tư, lúc này di chuyển lên đằng trước, mắt tròn hứng thú ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm Cục Cục bị dứt lông, cái đuôi phe phẩy hết sức vui sướng. Rất dễ nhận ra, đối với tình cảnh của Cục Cục giờ, Đa Đa cảm thấy cực kỳ hài lòng.


      "Con chó này là tiểu Ý nuôi?" Sư phụ cầm lông vũ lên, ánh mắt dán chặt vào thân mình tròn vo của Đa Đa.


      "Là tiểu Ý nuôi, có vấn đề gì sao sư phụ?" Mẹ Lương mở miệng hỏi.


      Khóe miệng sư phụ nhếch cao, đầu ngón tay vuốt ve sợi lông vũ vừa bị dứt ra kia, dường như tâm trạng vô cùng vui vẻ. Ngược lại, Lương Bân ngồi bên cạnh lại nhíu chặt mày.


      "Xem này, chúng ta tìm được trợ giúp to lớn rồi." Ông thả lông vũ trong tay ra, Đem Cục Cục tức giận từ mặt đất bế lên, chỉ chỉ vào Đa Đa, với Cục Cục, "Cục Cục, đây là cộng của mày nha."


      "Sư phụ, như vậy là sao? Người có ý định gì?" Lương Bân tò mò hỏi.


      Sư phụ trả lời nghi vấn của Lương Bân mà lại hỏi vấn đề ngoài lề, "Có kết quả kiểm tra ADN chưa?"


      Mẹ Lương và ba Lương liếc mắt nhìn nhau, sau đó ba Lương trầm giọng : “ có rồi, viết máu tờ giấy đó đúng là của tiểu Ý."


      "Rất tốt, như vậy. . . . . ." Ông ngẩng đầu nhìn Lương Tư, mỉm cười , " , dẫn đường !"

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 41: Lương Tư tập kích bất ngờ

      Edit: tiểu an nhi



      Lương Ý đáng thương nhìn khay thức ăn phong phú ở trước mặt Lưu Na, nước mắt rơi như mưa. cúi đầu nhìn lại cái bát tô lớn tinh xảo đặt ở trước mặt mình, trong bát chỉ có mỗi cháo trắng sền sệt, tâm trạng càng thêm thê lương.


      "Sao lại ăn? Nếu ăn thôi đem đổ ." Lưu Na hoàn toàn cảm thấy bi thương của , trực tiếp ném cho kích trí mạng, Lương Ý nheo mắt lại, hung tợn nhìn Lưu Na chằm chằm, "Bây giờ ngay cả cháo cậu cũng cho mình ăn sao?"


      "Đại nhân à, oan uổng quá. Là do đôi môi tịch tràng của cậu thể ăn gì khác thôi, trách mình được hả?" Lưu Na trưng ra vẻ mặt tràn ngập uất ức, Lương Ý đập mạnh cái thìa xuống bàn trà cái, "Mình ăn!" xong lập tức đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng.


      Lưu Na nhìn bóng lưng của Lương Ý rời , thầm, "Sớm như vậy tiến vào giai đoạn tiền mãn kinh rồi à? Aiz, cuộc sống lao tù này quả nhiên phải người bình thường nào cũng trải qua được mà." Dứt lời, Lưu Na thích thú gắp miếng thịt kho tàu lên tiếp tục ăn ngấu ăn nghiến.


      Vừa bước ra khỏi cửa phòng, Lương Ý lập tức bị người giúp việc mới chạy ra ngăn cản, "Thiếu phu nhân, định đâu?"


      Lương Ý nhìn ta cái, "Sở Du có ở phòng bên hay ?"


      Người giúp việc nhàng gật đầu, tới gian phòng cách vách, mở cửa ra để Lương Ý vào. Khi nhìn thấy Lương Ý bước tới, trong mắt Sở Du xẹt qua tia kinh ngạc; ngay sau đó nở nụ cười về phía , tâm tình có vẻ tương đối tốt.


      "Tại sao lại qua đây?"


      Lương Ý vừa nghe thế lập tức trừng mắt liếc cái; cho là hoan nghênh mình nên mở miệng châm chọc, "Sao? cũng ghét bỏ tôi à?"


      Đối với tức giận bất thình lình của Lương Ý, Sở Du có chút khó hiểu, "Ai ghét bỏ em?"


      "Hừ!" Lương Ý hừ lạnh tiếng, kiêu ngạo hất mặt lên. Đột nhiên, sực nhớ ra hình như mình có mang khẩu trang, thế chẳng phải là giờ cái miệng lạp xưởng của mình nhìn —— rất là *beep* hay sao?


      nhanh như cắt đưa tay lên che miệng, trầm giọng uy hiếp, "Khẩu trang, khẩu trang đâu, mau đưa đây cho tôi!"


      Đáng chết, ngờ mình lại chìa cái miệng lạp xưởng chạy sang tìm ta, thế còn mang khẩu trang nữa chứ. Có phải hận thịt bò cay đến điên luôn rồi hay ?


      " có." Sở Du lắc đầu.


      Lương Ý nheo mắt lại, " định lừa tôi chắc, sao có thể có được." tuyệt đối tin vào lời của .


      " mà." Sở Du nghiêm túc khẳng định với .


      Lương Ý quan sát hồi lâu, rốt cuộc mới tin tưởng, "Được rồi, để tôi tự xử lý."


      bước nhanh tới trước tủ quần áo của Sở Du, kéo cái áo sơ mi được treo ngay ngắn gọn gàng ở móc xuống.


      "Cạch ——"


      "Tiếng gì đấy?" Sở Du lên tiếng hỏi thăm.


      Trái tim Lương Ý nhất thời lỡ mất nhịp, tay nắm chặt áo sơ mi, giấu nó ở sau lưng. Ánh mắt hoảng hốt bất định, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại run lên cái. Nghe thấy Sở Du hỏi, dè dặt mở miệng giải thích, "Là tiếng hàm răng của tôi va vào nhau."


      "Hàm răng va vào nhau?" Sở Du hiển nhiên tin vào lời giải thích của .


      Lương Ý bình tĩnh, cố ra vẻ lớn tiếng , "Hàm răng của tôi nó thích thế đấy, có ý kiến à?"


      Sở Du trợn mắt, cuối cùng vẫn quyết định nên chọc giận , " có."


      Thấy phủ nhận, Lương Ý mới thở phào nhõm. xoay người lại, kéo hai ống tay áo ra sau ót buộc thắt nút, để thân áo che kín miệng. Bởi vì cái áo khá lớn, cho nên thân áo kéo dài từ miệng cho đến tận bụng, bộ dạng kia trông cực kỳ tức cười.


      "Xong chưa?" Sở Du đứng ở sau lưng hỏi.


      Lương Ý quay lại, gật gật đầu, thân áo dài cũng theo động tác của mà đung đưa. Trông dáng vẻ dở dở ương ương đó mà Sở Du khỏi cười khẽ. Đại não của Lương Ý phân tích hành động này của giễu cợt mình, sẵng giọng. " cho cười!"


      " xin lỗi." Sở Du nghiêng đầu, cố nín cười, nhưng khóe miệng cong cong kia làm cách nào cũng hạ xuống được.


      Lương Ý cắn răng, hất mặt…., đuôi mắt chợt đảo qua, "Ô, mấy cái áo trong tủ quần áo của đều bị lỏng nút cài à?" nhìn nghi ngờ hỏi.


      Khóe miệng Sở đột nhiên cứng ngắc, "Vậy sao, chú ý lắm." cực kỳ nhanh, đầu ngón tay như có như vân vê ống quần của mình.


      Lương Ý có chút hoài nghi phản ứng của Sở Du, cái này giống với lúc bình thường cho lắm. Có cái gì đó…. mà thôi, cũng đâu biết tính tình thường ngày của như thế nào.


      "Nếu để cho tôi biết là ai bỏ ớt vào trong thịt bò tôi nhất định phải cắt tiểu JJ của , vứt cho Đa Đa nhà tôi ăn." Lương Ý oán hận giọng thầm, phát tiết lửa giận trong lòng.


      Sở Du nghe vậy, vành tai trắng nõn lập tức nhuốm màu phấn hồng nhàn nhạt, nhưng đây phải là xấu hổ, mà là lúng túng, "Nếu biết là ai, em thực làm như vậy sao?" dè dặt mở miệng hỏi.


      Lương Ý gật đầu mạnh, thân áo bay lên cái, ánh mắt lộ ra hung ác, chắc như đinh đóng cột, "Nhất định!"


      Sở Du cứng họng, sau hồi lâu mới lúng túng lên tiếng, "Nếu người đó. . . . . . là sao?"


      Lương Ý giật giật khóe miệng, giọng trầm, ngoài cười nhưng trong cười , "Có thể cắt được nhanh hơn!"


      Sở Du đột nhiên cảm thấy hạ thân mình truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ, lúc sau, bối rối di chuyển tầm mắt. Lương Ý nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát lâu, mới ra suy đoán trong lòng, "Cái món thịt bò cay đó phải là do làm đấy chứ?"


      " phải !" Sở Du vội vàng lớn tiếng phủ nhận.


      Thái độ khác thường của càng làm Lương Ý thêm nghi ngờ, nhưng lại có chứng cứ, cũng thể chứng minh chuyện này là do Sở Du làm. Hơn nữa, cũng đâu có lý do gì để làm vậy, chắc là do suy nghĩ quá nhiều thôi.


      "Ding ——" là tiếng đồng hồ vang lên ở phòng bên cạnh.


      Lương Ý ngáp cái, đôi mắt có chút mệt mỏi, "Tôi buồn ngủ rồi." Thường ngày cứ hơn 5 giờ là ngủ say, đâu có đứng ở đây mà lải nhải với chứ.


      "Ngủ? Ở đây?" ràng đối với lời của , Sở Du cực kỳ mong đợi, ánh mắt cũng sáng lên.


      Lương Ý nhắm mắt lại gật đầu, buồn bực , "Na Na ghét luôn cười nhạo miệng của tôi, tôi muốn cùng ấy ở phòng đâu." Mà mấu chốt là, Lưu Na biết miệng của thế này ăn được cái gì ngoài cháo, vậy mà ấy còn cố ý kêu đầu bếp làm mấy món ăn thơm phưng phức để dụ dỗ trêu tức . Tội này quả thực thể tha thứ được, tuyệt đối tha thứ cho Lưu Na.


      "Có ?" Sở Du kích động bắt lấy tay hỏi.


      Từ khi bị Lương Ý vô tình đuổi , tâm trạng vẫn luôn trong trạng thái tồi tệ của Sở Du nháy mắt từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường. giống như “tiểu tam” chờ đợi ngày được lên chính thất, trải qua bao năm tháng đấu tranh giành giật, rốt cuộc cũng đợi được tới lúc đó rồi. Giờ phút này lại chẳng hân hoan mừng rỡ phen.


      Lương Ý miễn cưỡng chống đỡ mí mắt nặng trĩu, mơ mơ màng màng gật đầu cái, sau đó nhanh chậm mở miệng, "Căn phòng này để lại cho tôi, sang phòng bên nữa ngủ !"


      ". . . . . ." Tâm trạng của ‘người nào đó’ giống như cáp treo, lên lên xuống xuống, thể chịu nổi!


      "Ding dong —— Ding dong ——"


      Lương Tư thấp thỏm đứng trước cổng nhấn chuông, còn dắt theo Đa Đa ở bên người. Trong đầu thỉnh thoảng vang lên tiếng sư phụ dặn dò . Mà Đa Đa ngồi chồm hỗm ở bên cạnh liên tục nhìn ngó tình hình xung quanh, giống như tìm hiểu cái gì đó, đôi mắt tròn mở to tràn ngập đề phòng.


      "Tới đây, xin chờ chút!"


      Người giúp việc vội vội vàng vàng chạy từ biệt thự ra, tới cổng chính, mở cửa ra, "Xin hỏi là?"


      "Xin chào, tên tôi là Lương Tư, xin hỏi bà Sở có ở đây ?" Lương Tư chậm rãi mở miệng.


      Người giúp việc quan sát lúc lâu, cẩn thận hỏi, "Xin hỏi tìm phu nhân nhà chúng tôi có chuyện gì ?"


      "Tôi tới tìm bà Sở là vì chuyện mất tích của chị tôi. Chị tôi là Lương Ý, cảnh sát trước khi mất tích, người gặp chị tôi cuối cùng có thể là bà Sở. Cho nên tôi tới đây để tìm hiểu chút chuyện liên quan tới chị ấy ngày hôm đó." Lương Tư bình tĩnh đầu đuôi việc ra.


      Người giúp việc mặt thay đổi tiếp tục nhìn hồi, mới mở rộng cửa ra, mỉm cười , "Mời vào, Lương. Tôi thông báo cho phu nhân."


      "Được, cám ơn chị." Lương Tư cám ơn xong cúi đầu với Đa Đa, "Đa Đa, chúng ta vào thôi."


      "Gâu ——" Đa Đa sủa tiếng, đứng bật dậy theo sát phía sau người giúp việc.


      Lương Tư nhíu mày, cảm thấy hành động của Đa Đa hôm nay có chút khác thường.


      lướt qua sân lớn, hai người rất nhanh bước vào đại sảnh, người giúp việc mời Lương Tư ngồi xuống, còn mình đến phòng bếp rót trà cho . Lương Tư nhận lấy ly trà, nhấp ngụm, rồi nhàng đặt nó xuống bàn. Đuôi mắt quét qua dây dắt chó ở tay phải, rũ bàn tay, giả bộ như vô ý làm rớt dây dắt chó.


      Đa Đa thấy còn vướng bận như ngựa hoang mất cương, bật dậy chạy như bay về phía sầu thang. Lương Tư thấy thế, làm bộ như giật mình, áy náy nhìn về phía người giúp việc, "Xin lỗi, là chó của nhà tôi. . . . . . để tôi bắt nó về." Dứt lời, chạy nhanh, theo sát phía sau Đa Đa.


      " Lương——" người giúp việc ở sau lưng vội vàng hô to. Thoáng cái, Lương Ý rời khỏi đại sảnh, chạy thẳng lên lầu hai, người giúp việc gấp như kiến bò chảo lửa, biết nên làm thế nào cho phải.


      Chạy hết cầu thang lên được lầu hai, Lương Tư hả hê xoay mặt, liếc mắt nhìn người giúp việc cuống quýt đến độ đầu đầy mồ hôi ở dưới lầu cái, trong lòng thầm đắc ý.


      " , đây là chó của sao?"


      bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh nhạt đập vào mắt , Lương Tư kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy Đại sư Cố tay ôm lấy Đa Đa sủa loạn ngừng, tay còn lại thoải mái vuốt vuốt bộ râu trắng như tuyết của mình.


      " ?" Đại sư Cố mỉm cười gọi tiếp.


      Lương Tư phục hồi lại tinh thần, ngây ngốc trả lời, "Đúng, là chó của tôi."


      Ông ta đưa Đa Đa tới trước mặt Lương Tư, hốt hoảng nhận lấy nó. Đa Đa nhe răng trợn mắt, vẻ mặt dữ tợn, điên cuồng hướng về phía Đại sư Cố sủa inh ỏi.


      "Phải trông nom chó của mình cho tốt, nếu chú chó đáng như nó rất dễ khiến mấy người lòng dạ bất lương để mắt tới đấy." Người đàn ông này ngoại trừ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cũ kỹ ra, nụ cười của ông ta thoạt nhìn cũng giống như chú hàng xóm hiền lành bên cạnh. Nhưng Lương Tư lại có thể cảm nhận được người ông ta tản ra loại hơi thở lạnh lẽo khiến người khác phải nổi da gà. . . . . .

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 42: Đấu thuật pháp

      Edit: tiểu an nhi



      "Lộc cộc……"


      Tiếng bước chân truyền tới từ phía cuối hành lang, Đại sư Cố nghiêng người cười tiếng, "Xem ra người mà đợi tới, vậy tôi nên rời trước rồi." Ông ta khẽ cúi đầu, xoay người chuẩn bị rời , nhưng đột nhiên lại quay ngoắt lại, duỗi tay. Khi mở bàn tay ra, chiếc lông vũ màu đen đẹp đẽ bất ngờ xuất . Hô hấp của Lương Tư nhất thời cứng lại.


      "Cái này cũng là của mang tới ." Đại sư Cố khẽ cười hỏi.


      Trong nháy mắt khi nhìn thấy chiếc lông vũ trong lòng bàn tay của ông ta, Đa Đa bất chợt ngừng sủa. Nó trợn mắt lên giận dữ, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ uy hiếp. Chỉ trong tích tắc, Đa Đa nhanh như cắt thò đầu ra ngậm lấy lông vũ trong tay Đại sư Cố rồi ngậm chặt ở trong miệng.


      "Đúng là chú chó thông minh." Đại sư Cố vỗ vỗ cái đầu lông lá của Đa Đa.


      "Gừ ——" Đa Đa lắc mạnh đầu, nheo mắt lại, gầm tiếng, dường như vô cùng khó chịu với đụng chạm của ông ta.


      Lương Tư ôm Đa Đa thoáng rùng mình cái, cúi đầu, giọng , " xin lỗi, Đa Đa nhà chúng tôi quấy rầy mọi người rồi."


      " sao, chỉ là chuyện thôi." Đại sư Cố nhìn chằm chằm Lương Tư hồi lâu, mới chậm rãi xoay người, sải bước về phía trước. Nụ cười mới treo ở khóe miệng ông ta lúc trước từ từ biến mất.


      Giày cao gót giẫm lên sàn nhà bằng gỗ phát ra những tiếng vang thanh thúy có nhịp điệu. Đại sư Cố lướt qua mẹ Sở, ánh mắt ông ta nhìn mẹ Sở như có ý vị sâu xa. Bà hơi nhíu mày, mặt thay đổi quan sát Lương Tư vẫn cúi đầu lượt.


      " Lương." Mẹ Sở nở nụ cười hoàn mỹ, khẽ gọi tiếng. Khi tầm mắt bà đảo qua Đa Đa vẫn nằm trong lòng Lương Tư nhe răng trợn mắt ánh mắt bà thoáng lóe lên tia vui.


      Lương Tư nghe thấy có người gọi mình ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười tiếng, vội vàng lên tiếng chào hỏi, "Sở phu nhân, cháu chào bác."


      "Cháu cần khách khí như vậy, cứ gọi dì là dì Sở được rồi." Mẹ Sở nhu hòa cười cười, cúi đầu nhìn Đa Đa ôm trong tay, khen ngợi: "Đây là chó của cháu sao? Tròn vo mũm mĩm, đáng ."


      Lương Tư cười cười, "Đây phải là chó của cháu, là của chị cháu. Nó tên là Đa Đa." Lương Tư đưa tay vòng ra sau lưng Đa Đa vuốt ve trấn an nó, Đa Đa trong trạng thái đề phòng cũng dần dần trở nên bình tĩnh. Chỉ có đôi mắt đen nhánh tròn xoe là vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt từ ái của mẹ Sở.


      "Vậy sao? Xin chào, Đa Đa." Mẹ Sở khẽ cúi đầu, đường cong khóe miệng từ đầu đến cuối cũng có biến mất, mị hoặc trong mắt mang theo lạnh lẽo, làm cho người ta kinh hãi. Sau hồi, bà ngẩng đầu lên thở dài tiếng, tiếp tục , "Đối với chuyện của chị cháu, dì cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Giá như ngày đó con bé tới đây. . . . . ."


      Lương Tư gượng cười, "Chuyện này cũng thể trách dì Sở được, phải sao?" Khi ba chữ cuối cùng, ánh mắt lấp lánh đầy ý của Lương Tư dán chặt vào gương mặt của mẹ Sở.


      Mẹ Sở hạ tầm mắt, tự giễu, "Xem xem dì này, là, khách tới nhà sao lại đứng ở ngoài hành lang chuyện, ra thể thống gì cả. Chúng ta xuống lầu dưới chuyện ."


      Lương Tư khẽ gật đầu, khóe mắt thầm quét về phía cuối hành lang, bàn tay trấn an Đa Đa thoáng ngừng động tác.


      " thôi!" Mẹ Sở đưa tay, ý bảo xuống dưới lầu.


      "Được ạ." Lương Tư băn khoăn suy nghĩ theo mẹ Sở bước xuống, bất chợt quay ngoắt đầu lại nhìn xung quanh hành lang vòng. Vào đúng lúc này, cái miệng vẫn ngậm chặt lông vũ của Đa Đa đột nhiên mở ra, lông vũ nhàng rơi xuống mặt đất. Chỉ trong tích tắc, lông vũ biến mất ở sàn nhà. Mà tất cả những việc này, Lương Tư hoàn toàn có phát ra.


      "Có vấn đề gì sao?" Khi Lương Tư ngoái lại nhìn khắp hành lang, mẹ Sở bất ngờ dừng bước, quay người hỏi han .


      Lương Tư phục hồi lại tinh thần, cười cười, " có gì ạ, chỉ là lần đầu tiên cháu nhìn thấy hành lang dài như vậy, cảm thấy rất đặc biệt, cho nên muốn nhìn lâu chút."


      Mẹ Sở mỉm cười gì, chốc lát sau, hai người xuống dưới lầu, "Tiểu Cần, phục vụ khách kiểu gì vậy? Sao có thể để khách thân mình chạy lên lầu như thế." Mẹ Sở nhìn người giúp việc mặt mũi trắng bệch, mặn nhạt lên tiếng chất vấn.


      Người giúp việc thoáng run rẩy, hốt hoảng cúi đầu nhận sai, "Là lỗi của tôi, thưa phu nhân."


      "Là do cháu, cháu cẩn thận làm rớt dây dắt Đa Đa, để Đa Đa chạy loạn nên mới phát sinh ra chuyện này." Lương Tư ôm Đa Đa xin lỗi.


      "Cháu là khách, sao có thể trách cháu được." Mẹ Sở cười , sau đó lại quay sang với người giúp việc, "Đổi ly trà khác cho Lương ."


      "Dạ, phu nhân." Người giúp việc nghe xong xoay người rời nhanh như chạy trốn.


      Lương Tư cùng mẹ Sở chuyện lúc lâu, cũng thu được tin tức có ích nào. Cuối cùng chỉ có thể ôm Đa Đa đứng dậy xin phép ra về.


      Sau khi mẹ Sở tiễn ra khỏi cổng lớn, bà nhìn bóng lưng xa dần của Lương Tư, thoáng trầm mặc.


      "Phu nhân." Dì Linh ở phía sau mẹ Sở gọi tiếng.


      Mẹ Sở quay đầu lại, nhanh chậm hỏi câu, "Thiếu gia cùng thiếu phu nhân có bị đánh thức ?"


      " có."


      " Đại sư Cố đến thư phòng của tôi chuyến."


      "Vâng."


      Dì Linh đợi mẹ Sở quay vào trong biệt thự, mới nhìn ra con đường rộng rãi bên ngoài, giống như nhìn thứ gì đó ở rất xa. Bà mím môi chặt, ánh mắt tràn đầy lo lắng.


      Nhà họ Lương.


      Lương Tư vừa bước vào cửa, tất cả mọi người có mặt trong phòng khách thấp tha thấp thỏm chờ đợi đồng loạt xông lên, ngừng hỏi về tình huống của nhà họ Sở. Lương Tư bị hỏi tới tối tăm mặt mũi.


      "Mọi người yên lặng chút, hỏi từng câu có được hay ?" hét lớn tiếng, xung quanh nhất thời yên tĩnh.


      Vừa dứt lời, sư phụ dụi dụi mắt từ lầu xuống, quần áo xốc xếch, nút áo còn cài lệch mất hai cái; mái tóc trắng như tuyết rối bù, thoạt nhìn rất giống cây kẹo đường làm ẩu, bộ dạng trông vô cùng tức cười.


      "Sư phụ." Lương Bân lặng lẽ thở dài tiếng, đưa cho ông mấy tờ khăn giấy. Sư phụ cầm giấy xoa mặt loạn lên hồi, ánh mắt mơ màng đảo qua, nhìn thấy Lương Tư kinh ngạc cau mày vui mừng giơ tay chào hỏi, "Con về rồi, nhóc tiểu Tư."


      Lương Tư nheo mắt lại, sau lúc mới móc cái lược từ trong ba lô của mình ra, lúng túng , "Sư phụ tiên sinh, người chải đầu của mình trước cái ."


      Sư phụ vừa nghe thế mất hứng, "Con ghét bỏ tóc của ta sao? Chúng ta người tu đạo, để ý đến chuyện nhặt này đâu." xong, ông còn dùng tay cào cào mái tóc rối bù của mình.


      Lương Tư vô tội mở lớn hai mắt, sau đó giọng lẩm bẩm, "Con có ghét bỏ gì đâu, chỉ là nhìn nó có chút buồn cười thôi mà."


      "Buồn cười? à? Vậy ta chải cái." Tai sư phụ thính, vừa nghe vậy chạy ngay vào phòng vệ sinh như làn khói, sửa sang lại đầu tóc.


      Lương Bân bất đắc dĩ nhắm mắt, còn an ủi Lương Tư, "Ông ấy vẫn luôn như thế đó."


      " kỳ quái nha." Lương Tư châm chọc.


      "Đừng quan tâm nhiều vậy làm gì, tiểu Tư, mẹ hỏi con, mẹ của Sở Du như thế nào?" Mẹ Lương đâu có thời gian để ý tới kiểu tóc này kiểu tóc nọ, cái bà quan tâm nhất chính là Lương Tư có thể thu được ít tin tức gì từ nhà họ Sở hay .


      Lương Tư ảo não lắc đầu, "Bà ấy y hệt như lần trước với cảnh sát, hoàn toàn tìm được bất kỳ sơ hở nào." Những lời giải thích đó giống như được lên kế hoạch từ trước, vô cùng hoàn mỹ.


      "Đáng giận! Vậy chúng ta làm thế nào đây?" Mẹ Lương chán nản ngồi phịch xuống ghế sofa.


      khí nhất thời lâm vào bế tắc, lúc này, sư phụ cười hì hì từ phòng vệ sinh ra, hề nhìn thấy thất vọng của mọi người, vui vẻ , "Nhóc con, Good Job!" Ông ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu Đa Đa mấy cái khích lệ.


      Đa Đa được khen ngợi đắc ý lè lưỡi, sung sướng lắc lắc cái đuôi, dáng vẻ kia cực kỳ đáng .


      Lời của sư phụ khiến Lương Bân có chút nghi ngờ, "Sư phụ, lời của người là có ý gì? Có phải người . . . . . . giở trò gì hay ?"


      "Lông vũ chắc rơi xuống đất rồi." Sư phụ trả lời mà chỉ câu này.


      Lương Tư kinh hãi, "Lông vũ? Nguy rồi. Đa Đa, mày thả nó ra rồi hả?"


      "Yên tâm, lông vũ ở nhà họ Sở." Sư phụ mỉm cười, lấy cái lông vũ khác từ trong tay áo ra.


      "Nhà họ Sở? Nhưng. . . . . ."


      "Đa Đa thả lông vũ xuống. Nhưng trước khi Đa Đa thả ra, con có gặp người nào khác hay ?" Sư phụ giương mắt, thu lại nụ cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lương Tư, thỉnh thoảng lại dùng lông vũ quét qua mu bàn tay mình.


      "Dạ, có đụng phải người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn. Lúc ấy con cố ý thả dây dắt chó ra, Đa Đa chạy ngay lên cầu thang, nhưng khi con vừa bước lên hành lang lầu hai Đa Đa bị ông ta bắt được. Trước khi , ông ta còn trả lông vũ lại cho con." Lương Tư nhớ lại tình cảnh lúc ấy, chậm rãi tường thuật.


      "Quả nhiên." Bộ dạng của sư phụ cứ như điều ấy là đương nhiên.


      Lương Bân liếc nhìn lông vũ trong tay ông, trầm ngâm hỏi, "Có phải người thực phép thuật lên chiếc lông vũ Lương Tư mang ?"


      Sư phụ đặt lông vũ xuống, nhàng cười tiếng, nhìn , "Đúng là có làm, nhưng bị người kia phá rồi."


      "Phá?" Lương Bân kinh hãi. Theo hiểu biết của , tại vẫn chưa ai có thể phá được thi thuật của sư phụ mình, những thế lại còn làm trong thời gian ngắn như vậy.


      "Xem ra người này cũng chẳng phải thuật sĩ gà mờ gì." Ánh mắt sư phụ lóe lên tán thưởng, ông nhìn lại chiếc lông vũ mình vừa đặt xuống, , "Đưa dao gọt trái cây cho ta."


      "Ngài muốn làm gì? Lão tiên sinh." Ba Lương tò mò hỏi, nhưng vẫn đưa dao gọt trái cây trong giỏ hoa quả cho sư phụ.


      Sư phụ cau mày, "Xem chút lai lịch của người kia." Dứt lời, ông cầm dao gọt trái cây cứa qua mu bàn tay còn lại cái, máu tươi trong nháy mắt chảy ra.


      "Sư phụ, người. . . . ."


      "Đừng làm phiền!" Sư phụ cắt ngang lời Lương Bân, ánh mắt nhìn chăm chú vào máu tươi phủ đầy mu bàn tay. Qua hồi lâu, thân thể cứng còng của ông vẫn nhúc nhích, giống như pho tượng gỗ.


      "Sư phụ. . . . . Thấy ông lâu như vậy vẫn hề động đậy, Lương Bân thử mở miệng thăm dò tiếng.


      Rốt cuộc sư phụ cũng động tay, rút vài cái khăn giấy bàn trà, bưng kín vết thương, lau hết máu tươi . Ánh mắt ông trầm nhìn khăn giấy phủ mu bàn tay, "Người phá thuật xóa hết dấu vết của mình rồi."


      Lương Bân kinh ngạc nhìn sư phụ mình.


      "Xem ra đấu với chúng ta lần này là thuật sĩ tương đương với ta." Dừng chút, ông lại lạnh lùng thốt lên, "Hoặc là, cao hơn ta bậc!"

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 43: Thức ăn ngon hấp dẫn

      Edit: tiểu an nhi



      Lương Ý nằm ở giường ngủ say sưa, thỉnh thoảng chép miệng cái, sau đó lại mím môi, khóe miệng cong cong, dường như ăn uống rất ngon lành ở trong mộng. Đột nhiên, luồng khí mát lạnh cắt đứt mộng đẹp của . Lương Ý cau mày, hé ra mí mắt mệt mỏi, vui vẻ gì lắm mà tỉnh lại.


      " tỉnh rồi hả?" Sở Du ngồi bên mép giường thấy tỉnh, cười tiếng rồi hỏi.


      Lương Ý bị “đánh thức” buồn bực nhìn chằm chằm, "Làm gì thế? Tôi buồn ngủ lắm, tôi muốn ngủ." xong, vươn tay cuốn cuốn chăn, đem mình cuộn thành cái nem rán, lăn qua lăn lại lượt, vì khống chế được sức lực mà suýt chút nữa rơi cả người lẫn chăn xuống đất. May mà người nào đó phản ứng khá nhanh, đỡ được cuộn nem rán này.


      "Ăn cơm ?" Sở Du khiêng khối nem rán thả lên ghế sa lon rộng rãi.


      Lương Ý gắng mở mắt ra, khi nhìn thấy chỗ thức ăn ở bàn trà ‘sâu ngủ’ lập tức chạy , cái bụng đói cũng phối hợp kêu gào .


      "Cái này để tôi ăn hả?" hí hửng nhìn 5 món ăn đủ sắc đủ vị trước mặt, tâm tình vô cùng phấn khích.


      Sở Du gật đầu cái, đẩy bát đĩa tới trước mặt . Lương Ý nhấc ngay đũa lên, chuẩn bị lấy tốc độ thần tốc quét lá rụng mà xử lý chỗ thức ăn này, nhưng khi vừa chạm vào môi, cảm giác tê dại truyền đến khiến cho lại thấy do dự.


      "Tôi có thể ăn cái này sao?" chỉ chỉ đôi môi bớt sưng chút của mình hỏi.


      "Có thể." Tâm tình của Sở Du tệ, gắp miếng thịt kho trông ngon mắt để vào bát cho .


      Lương Ý nghe thấy mình có thể ăn đâu còn quan tâm đến điều gì khác, vội vàng gắp thịt bỏ vào miệng, nhai mấy miếng rồi nuốt xuống, hai mắt sáng như sao. Sở Du thấy vậy, lại gắp cho những món ăn khác ở bàn, gắp miếng nào đều ăn sạch miếng đấy. Dường như còn chưa cảm thấy thỏa mãn, còn vươn đũa tự mình gắp thêm.


      Sở Du ôn nhu sờ sờ đầu của , lúc này Lương Ý có thời gian chú ý đến hành động của nữa. chỉ chăm chú xử lý chỗ đồ ăn trước mắt, dáng vẻ y như quỷ chết đói đầu thai. Dù gì cũng ba ngày chưa ăn được cái gì khác ngoài cháo ra mà.


      "Ăn ngon ?"


      "Ăn ngon."


      "Ngày mai ăn những món khác nữa, có được ?"


      "Được."


      " dọn qua đây ngủ với em, được ?"


      "Được."


      Hả? Hình như có cái gì đó đúng, "Vừa rồi cái gì?" miễn cưỡng đặt đôi đũa xuống, nghiêm túc nhìn . Hình như mình vừa đồng ý chuyện gì đó nên rồi.


      "Cùng ngủ. Em đồng ý rồi." Sở Du cười đến rạng rỡ.


      Mặt Lương Ý ngắn tũn lại, cuối cùng chớp chớp mắt, khó khăn mở miệng, "Cái đó, câu trả lời của tôi có thể tính hay ?"


      Sở Du nheo mắt, "Em giỡn?" Giọng điệu được tốt lắm.


      Lương Ý ha ha cười hai tiếng, "Nếu như tôi tôi giỡn có kết quả gì đây?"


      "Phòng dưới đất rất lạnh đấy." Sở Du ý .


      Lương Ý thoáng run rẩy, lúng túng cười, "Đừng như vậy mà, cái gì mà phòng dưới đất chứ, nó thích hợp với tôi đâu. Tôi thấy ở chỗ này là tốt rồi, chịu uất ức chút cũng sao hết."


      "Em phải chịu uất ức." Sở Du vươn tay, vòng qua hông Lương Ý, đem ôm vào lòng, ở bên tai nhàng .


      Vành tai truyền tới cảm giác ngứa ngáy khiến cho Lương Ý khó chịu uốn éo người, "Đừng động đậy." Lời cảnh cáo của Sở Du làm cho thân thể cứng đờ. Đối với phản ứng cơ thể khác thường giờ của có ngu ngốc đến thế nào cũng đại khái hiểu được mình rơi vào tình huống gì. Vì muốn gia tăng kích thích bộ vị nào đó người , chỉ có thể ngồi im bất động, mặc cho ôm mình.


      Qua hồi lâu, Lương Ý nghĩ mình sắp biến thành hòn đá rồi, "Ờm, có thể buông tôi ra được hay ?"


      "Tại sao?"


      "Mệt quá."


      "Lên giường nhé?"


      Sao lại cảm thấy người này có ý đồ gì vậy nhỉ? Hay là mình suy nghĩ nhiều quá?


      "Được ?" Sở Du giọng nỉ non.


      Lương Ý ngẩng đầu lên, nhìn , " có chuyện gì mà ân cần, nếu phải kẻ gian chính là đạo chích. , có mưu đồ gì?" Tự nhiên đưa đến đống đồ ăn ngon như vậy nhất định là có ý nghĩ xấu xa.


      "Mưu đồ?" Sở Du nhíu mày, khó hiểu hỏi lại .


      Vẻ mặt vô tội của khiến Lương Ý phải hoài nghi chính mình, liệu có phải mình nghĩ oan cho người khác hay . Trong lòng có chút áy náy, cảm thấy tư tưởng của mình quá đen tối, " xin lỗi, là tôi hiểu lầm ."


      "Hả?"


      Thấy vẫn hiểu ra chuyện gì, Lương Tư cứng họng, ngừng chút, nghĩ mình vấy bẩn lên người đàn ông thuần khiết này, liền mở miệng, "Quay về giường . Tôi thấy hơi mệt." Hình như hôm nay tỉnh giấc tương đối sớm, mới có 8 giờ tối bị đánh thức, bình thường phải 10h đêm mới dậy. Lương Ý híp mắt ngáp cái, hoàn toàn phát ra ánh mắt lóe sáng của người đàn ông khi nghe quay về giường.


      Chốc lát sau, được Sở Du ôm đặt lên giường, cái chăn cuốn người lại cũng mau chóng bị cởi ra, ném ra ngoài.


      "Tiểu Ý?" Sở Du nhàng gọi tiếng.


      Lương Ý mở đôi mắt mệt mỏi, liếc cái, "Chuyện gì?"


      "Ngủ nhé?"


      "Ừ. Ngủ."


      " giúp em cởi quần áo?"


      Con mắt híp nửa của Lương Ý lập tức trợn to, "Cởi, cởi quần áo? Để làm gì?" Đổi áo ngủ sao? Nhưng mặc áo ngủ mà. Tên này, chắc phải là muốn. . . . . .


      "Ngủ." Sở Du trưng ra dáng vẻ vô cùng đương nhiên.


      Lương Ý đập đập hai tay vào nệm giường, "Ngủ ngủ, cởi quần áo của tôi làm gì? Tôi cho biết, tôi phải là dạng người kia, đừng có làm loạn!" Lương Ý hung tợn nhìn người trước mắt, bộ dạng ‘nếu như dám cưỡng ép tôi làm gì, tôi liền đánh chết ’.


      Sở Du hơi nhíu mày, sắc mặt có chút vui, xoay mặt, tức giận , " ràng em đồng ý."


      "Tôi đồng ý cái gì? !" Lương Ý lớn tiếng chất vấn.


      "Ngủ!"


      "Ngủ?" Đại não căng thẳng hạ xuống, sau đó lại chậm rãi hoạt động , "Ngủ thế nào? Ngủ có liên quan gì tới việc làm chuyện đó với ?"


      "Cũng như nhau thôi." Sở Du trầm quay đầu nhìn .


      Lương Ý thấy sắc mặt được tốt lắm, đoán rằng tức giận. Để tránh cho giận thêm, vội vàng cười cười rất ‘chân chó’: “Cách hiểu của chúng ta giống nhau rồi, hay là. . . . . ."


      Sở Du yên lặng , lẳng lặng chờ tiếp câu sau.


      "Cầm quyển từ điển lại đây tra nghĩa của từ đó xem thế nào ?"


      ". . . . . ."


      " cảm thấy cách này được à? Nếu hỏi thêm người nữa xem người ta hiểu như thế nào?" Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, thể ‘tôi đây rất muốn biết’.


      "Cởi quần áo!" Lười phải cùng nhảm.


      " cởi!" Lương Ý nhanh chóng lắc đầu, tỏ thái độ của mình.


      Sở Du mím chặt môi, lạnh lùng mở miệng, "Vậy để giúp."


      Lương Ý vội vàng ôm hai tay trước ngực, trề môi, rặn ra vài giọt nước mắt, nhìn kêu khóc, "Chúng ta bồi dưỡng tình cảm thêm chút nữa có được ? Ví dụ như ngắm trăng sáng tí, đếm sao tí, ngồi tâm về lý tưởng cuộc sống. Chỉ có tình cảm được vun đắp dần dần mới có thể giữ được lâu dài, phải sao?"


      "Quá phiền phức. Trực tiếp lên giường là hiểu ngay!" Sở Du chắc như đinh đóng cột bác bỏ đề nghị của Lương Ý.


      "Cầm thú!" Lương Ý thu hồi nước mắt, phẫn nộ chỉ trích .


      "Ồ!"


      Sở Du hời hợt thừa nhận chỉ trích của , Lương Ý chỉ thiếu chút nữa bị làm cho tức chết. Khi đầu ngón tay chạm vào dây đai áo ngủ vai Lương Ý nhịn được rùng mình cái, vội vàng chụp lấy tay .


      Sở Du lẳng lặng nhìn , tròng mắt xẹt qua tín hiệu nguy hiểm. Khi Lương Ý còn chưa kịp phản ứng gì, hai tay dùng tốc độ sét đánh kịp bưng tai kéo dây đai hai bên vai xuống.


      việc quá bất ngờ, Lương Ý ngây ngẩn, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Sở Du. Đôi mắt mở to như muốn rớt ra khỏi tròng, dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu hoảng sợ có bấy nhiêu hoảng sợ. . . . . .


      Nhà họ Lương.


      "Sư phụ, người làm gì vậy?" Lương Bân đứng ở cửa trước nhìn sư phụ mình khom lưng, nắm trong tay cây bút lông có thân to bằng quả đấm, ngừng vẽ vời mặt đất.


      Sư phụ bận rộn, ngẩng đầu hả hê liếc cái, : "Làm thế này cho con biết chút về pháp trận của bản môn."


      "Pháp trận? Người bày trận ở chỗ này?" Lương Bân nhìn con đường yên tĩnh ở bên ngoài, hai bên đường còn lóe lên ánh đèn nhà dân. Đối với việc sư phụ bày trận ở chỗ này tán thành lắm.


      lúc sau, sư phụ cũng hoàn thành được pháp trận, ông lau mồ hôi, tới trước mặt Lương Bân, đưa cho bốn tờ giấy hình vuông màu đỏ, "Gấp ra bốn con Huyết Điệp ."


      "Huyết Điệp? phải là Xích Điệp sao ạ?" Sư phụ từng , Huyết Điệp là vật cấm, thể tùy tiện gấp ra. Tại sao bây giờ lại muốn gấp?


      Sư phụ gõ mạnh lên đầu Lương Bân, "Đần quá, Xích Điệp chỉ có thể truyền đạt tin tức, con định để cho ta ở trong trận pháp này sai bảo Xích Điệp là chuẩn bị nó cho ta tùy thời có ai đó để trò chuyện sao? Nếu vậy con đưa ta cái điện thoại luôn cho xong."


      Lương Bân né ‘cú đánh’ nữa của sư phụ, quyết định trầm mặc .


      "Nhanh lên chút!" Sư phụ gấp gáp thúc giục.


      Lương Bân nhận lấy mấy tờ giấy, ngón tay linh hoạt nhanh chóng chuyển động, tốc độ này so với tốc độ gấp Xích Điệp trước kia có thể trời vực. lúc sau, hoàn thành bốn con Huyết Điệp sống động màu đỏ sậm.


      "Đưa cho ta." Sư phụ lấy bốn con Huyết Điệp tay Lương Bân. Sau đó, châm vào đầu ngón tay xuống máu tươi; lấy cái bút lông lớn chừng ngón tay trỏ. Lấy bút lông thấm vào máu tươi, ở thân Huyết Điệp viết những dòng chữ cổ khó hiểu.


      "Được rồi." Sư phụ nâng cao khóe môi, đem bốn con Huyết Điệp đặt vào bốn góc nhà họ Lương theo thứ tự.


      "Sư phụ, người làm gì vậy? Để Huyết Điệp ở chỗ này làm thương tổn người dân bốn phía." Lương Bân lo lắng .


      "Đồ ngốc, chúng nó bay ra khỏi trận pháp đâu. Con cho rằng sư phụ con chỉ ăn ngồi rồi hay sao?" Sư phụ trợn mắt nhìn Lương Bân cái. Bỗng nhiên, cơn gió lạnh thổi qua, ông hứng thú cười tiếng, "Khách của chúng ta tối nay tới rồi."


      "Khách? Khách nào?"


      "Là người muốn đưa con vào chỗ chết." Sư phụ lạnh lùng trả lời. thanh huyên náo giữa bụi cỏ dần dần truyền tới, Lương Bân kinh ngạc quét mắt nhìn bụi cỏ trước mắt rục rịch chuyển động. . . . . .

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 44: Sở Du dữ dội

      Edit: tiểu an nhi



      "Có chuyện gì chúng ta cứ từ từ có được " Lương Ý gấp gáp đẩy Sở Du ra, bị áp ở phía dưới khiến nhất thời cảm thấy bốn phía bị vây hãm, luống cuống biết nên làm thế nào cho phải.


      "Ngủ xong rồi ."


      Xúc cảm lạnh như băng chạy thẳng vào thần kinh Lương Ý, tứ chi bị chế chặt chẽ, đầu óc lúc này chỉ là đống hỗn loạn. ngừng dùng sức đẩy Sở Du đè nặng ở người mình ra, nhưng căn bản là với sức lực của gà con đó thể làm được gì.


      "Thiếu gia!" Là tiếng của dì Linh. sợ hãi của Lương Ý lập tức biến mất, hưng phấn nhắc nhở , "Dì Linh đó, nhanh nhanh, ra mở cửa !" Sở Du nhíu mày cái, liếc ra cửa phòng, để ý lắm đáp lại, " cần để ý, tiếp tục!"


      "Tiếp tục cái đầu á, người ta gọi kìa." Đối với hành động vô lễ của Sở Du, Lương Ý hết sức bất mãn.


      ảo não ngẩng đầu lên nhìn , " quan trọng." Giọng kia nhịn nổi nữa rồi.


      " còn chưa hỏi là chuyện gì, làm sao biết nó quan trọng!" Lương Ý trừng mắt liếc cái, nhân lúc lỡ đãng mà cố sức đẩy mạnh ra. Lúc sắp chạy xuống khỏi giường lại bị bắt lấy cổ tay.


      "Đứa quan trọng hơn." Sở Du tức giận bừng bừng nhìn trách cứ, dùng sức chút, Lương Ý lại bị kéo xuống giường.


      "Thiếu gia, phu nhân có chuyện tìm cậu." Dì Linh thấy hai người mãi mà chưa ra mở cửa liền lên tiếng nhắc nhở.


      Lương Ý nhìn , sử dụng ánh mắt liếc ra phía cửa ra hiệu. "Mẹ tìm đấy, còn mau !" Giọng của như gió mát, tâm tình vô cùng vui vẻ.


      Sở Du dừng chút, khóe mắt lướt qua cánh cửa đóng chặt, cau mày bước xuống giường. Lương Ý thấy vậy, khóe miệng cong cong đắc ý làm cách nào cũng giấu được. Đúng lúc tự “ăn mừng” thắng lời của mình đột nhiên người nào đó lại lộn ngược trở lại, ở gương mặt trắng nõn của hung hăng cắn cái.


      "A ——" Lương Ý muốn giơ tay lên đánh trả, rụt ngay đầu về, chỉ để lại dấu răng màu hồng nhàn nhạt ở gò má . Nhưng dấu răng vẫn có thể thấy , khỏi khiến người ta có những liên tưởng đứng đắn.


      " làm gì thế" Lương Ý tức giận lớn tiếng chất vấn .


      Sở Du hừ lạnh, "Trừng phạt."


      "Trừng phạt cái lông ấy, người cố ý quấy rầy cũng đâu phải là tôi chứ." Lương Ý cảm thấy mình bị trừng phạt là vô cùng oan ức.


      "Ý của em là lần sau em phối hợp?" Ánh mắt lóe sáng, tràn đầy mong đợi nhìn .


      Lương Ý nghi ngờ nhíu mày cái, "Phối hợp cái gì?"


      "Thiếu gia!" Ngoài cửa dì Linh lại gọi lần nữa.


      Sở Du dịu dàng sờ sờ gương mặt của , sau đó hôn lên má cái, ôn nhu , " trở về nhanh thôi!"


      Lương Ý thầm run rẩy, lẳng lặng nhìn bóng lưng rời , khó khăn nuốt nước miếng cái. Sao mình lại có cảm giác cái gì “khó lường” thế nhỉ? Nếu tại sao tên này lại đột nhiên ôn nhu thuần khiết như vậy.


      Nằm ở giường ngẩn người hồi, đột nhiên nhớ ra câu trước khi ; Lương Ý giọng lẩm bẩm. "Cứ lâu rồi về cũng được." Áp lực trong lòng cũng bớt được chút.


      Sở Du rời bao lâu, mí mắt lại bắt đầu dần dần trở nên nặng nề, bỗng nhiên ——


      "Tránh ra! Tôi muốn gặp tiểu Ý!"


      Tiếng tranh cãi ầm ĩ ở ngoài cửa khiến cho Lương Ý giật mình, giọng kia hình như là của Na Na. dụi dụi mắt, mau chóng tỉnh táo, xuống giường chạy ra khỏi phòng, "Na Na, mình ở đây."


      Ngoài cửa Na Na cùng mấy người giúp việc giằng co lẫn nhau, Na Na trợn to hai mắt, giận dữ ngút trời, trừng mắt nhìn ba bốn nữ giúp việc vây xung quanh mình.


      "Sao thế?" Lương Ý vội vàng hỏi. Lưu Na quay đầu thấy , lập tức đẩy chướng ngại thoát ra, "Cậu đâu?" Lưu Na lớn tiếng chất vấn.


      Lương Ý chỉ chỉ vào cửa phòng ở phía sau, lúng ta lúng túng , "Mình ở phòng này. Ai bảo cậu kêu phòng bếp làm mấy món ăn ngon tới trêu tức mình làm gì." trề môi, nhìn Lưu Na oán trách.


      "Chỉ có thế mà cậu chạy ra khỏi phòng trốn hả? Cậu có đầu óc hơn chút có được hay ?" Lưu Na chỉ tiếc rèn sắt thành thép, chọc chọc đầu .


      Lương Ý vô cùng uất ức, "Cái này sao lại trách mình chứ?"


      " vì cậu đần chứ còn làm sao nữa, mau lăn về ngay cho mình!" Lưu Na túm lấy tay lôi về gian phòng vốn là của Sở Du, dập mạnh cửa lại, khiến mấy người giúp việc đứng ngoài hành lang giật bắn người.


      Bên trong phòng.


      "Mặt của cậu làm sao đấy?" Lưu Na nhìn chằm chằm vào dấu răng ràng gò má trái của Lương Ý, nghiến răng nghiến lợi hỏi.


      Lương Ý sờ sờ gò má, con ngươi đảo qua đảo lại, vô tội : " phải do mình cắn."


      " nhảm!" Lưu Na liếc cái, đối với đần độn của bạn mình cảm thấy bất lực sâu sắc, nhìn lượt rồi tiếp, "Thế xương quai xanh của cậu có cái gì đây?" Lưu Na kinh ngạc nhìn trân trân vào xương quai xanh của Lương Ý, giống như nhìn thứ gì đó rất ghê gớm.


      Lương Ý cúi đầu, dấu hôn hình dâu tây đỏ sậm rất bắt mắt đột nhiên xuất trước cổ , "Nó ….nó có từ lúc nào vậy?"


      Lưu Na nâng trán thở dài, con chết tiệt này, não bộ hoạt động chậm tới mức đấy à. Có khi bị người ta ăn hết rồi cũng biết xảy ra chuyện gì cũng nên!


      "Chẳng lẽ cậu cùng ta. . . . . ." Lưu Na liếc cái, trực tiếp hỏi.


      Lương Ý vội vàng khoát tay, " có, tuyệt đối có. Mình và ta hoàn toàn trong sạch." Tuy rằng biết vì sao người lại mọc ra quả dâu tây này, nhưng tuyệt đối thiếu não đến mức xảy ra chuyện gì cũng biết.


      "Mình hy vọng đến lúc chúng ta có cơ hội chạy trốn cậu phát sinh chuyện gì với ta. Nếu chẳng may lại sinh ra con tiểu quỷ gì đó sao mọi chuyện có thể kết thúc được." Lưu Na vừa nghĩ tới tình cảnh kia liền nhức đầu.


      "Chạy trốn. . . . . ."


      "Thế nào? lẽ cậu thực thích tên Sở Du người ra người quỷ ra quỷ đó?" Lưu Na khó tin nhìn chằm chằm, giống như nhìn người ngoài hành tinh. Lương Ý ngẩn ra, ngay sau đó chỉ cười nhạt, "Cậu linh tinh gì vậy." Trong giọng mang theo chút tự tin, Lưu Na nhíu mày, cố gắng áp chế cảm giác lo lắng trong lòng, lắc lắc đầu, "Cậu thích ta là tốt nhất."


      Lương Ý rũ mắt xuống, dáng vẻ suy tư, Lưu Na thở dài tiếng, "Mình sớm nghĩ ra cách để chúng ta rời khỏi đây." Lương Ý do dự chút, cuối cùng vẫn quyết định : "Na Na, mình được, cậu chạy trốn mình thôi. Đến lúc đó mình giúp cậu chạy thoát."


      "Cậu vớ vẩn gì thế?"


      "Na Na, biết thần côn kia làm gì đối với thân thể mình, mình thể cách Sở Du quá xa, nếu . . . . . ." quay mặt, mím chặt môi nữa.


      Lưu Na sải bước dài xông lên trước, bắt lấy cổ tay Lương Ý, căng thẳng nhìn , "Thần côn kia làm gì với cậu?"


      "Mình cũng biết. Tóm lại là thể cách xa Sở Du."


      "Khốn kiếp!" Lưu Na oán hận mắng tiếng, trong đầu đột nhiên ra gương mặt của Lương Bân, "Tiểu Ý, Bân trở về rồi, cậu biết ?"


      "." Lương Ý kinh ngạc, "Cậu là, mình trở về?" Giọng của kích động, ánh mắt thể tin nổi nhìn Lưu Na.


      Lưu Na gật mạnh đầu cái, "Hình như Bân biết chút pháp thuật kỳ quái gì đó, có lẽ có biện pháp cứu được cậu." Lưu Na rạng rỡ nhìn Lương Ý, hy vọng dâng lên nhất thời xua tan phiền muộn trong lòng.


      "Có . . . . . ." Hai mắt Lương Ý vô thần, giọng lẩm bẩm.


      "Được rồi, tóm lại ngày mai mặt trời vẫn mọc mà, tuy rằng lúc đó chúng ta còn ngủ." Lưu Na nhìn Lương Ý nở nụ cười ‘cùng nhau cố gắng’.


      "Ầm!"


      Cửa phòng bị hất mạnh ra, Sở Du giận dữ xông thẳng vào, thô lỗ chụp lấy tay Lương Ý, câu cũng , trực tiếp kéo ra ngoài.


      " làm cái gì thế? Mau buông ấy ra!" Lưu Na xông lên trước, muốn ngăn cản Sở Du mang Lương Ý , lại bị đẩy mạnh, té xuống đất, đầu đập vào cạnh bàn trà, hôn mê bất tỉnh.


      "Na Na ——" Lương Ý hô to, giùng giằng muốn rút tay mình ra, chạy qua xem tình hình của Lưu Na ra sao. Nhưng vô luận gắng sức thế nào cũng vẫn thể thoát khỏi khống chế của Sở Du, chỉ có thể để mặc cho kéo . . . . . .


      Nhà họ Lương.


      "Đây là thứ gì vậy sư phụ?" Lương Bân nhìn “thứ gì đó” trong trận pháp rồi hỏi.


      Sáu con thú có hình dạng giống như những con chó bị vây hãm ở trong trận pháp ngừng giãy dụa, điên cuồng muốn thoát ra. Trong trận pháp liên tiếp vang lên những tiếng va chạm to lớn, va chạm mạnh khiến bọn chúng đau đớn phát ra những tiếng rên rỉ, thỉnh thoảng lại phun ra bãi máu đen. Mặt đất tản ra mùi hôi thối nồng nặc, mà khiến cho người ta sợ hãi chính là, vốn dĩ cổ nên có cái đầu chó lúc này lại là những cái đầu người vặn vẹo hết sức đau đớn. Ngũ quan mặt còn thấm đẫm máu tươi, trông vô cùng rợn người.


      "Lệ Hồn Chú! Lại còn dùng ở thân động vật, đúng là kẻ điên." Sư phụ trầm giọng, ánh mắt xẹt qua tia đành lòng, lúc sau, ông vẫn hạ quyết tâm ra lệnh: "Huyết Điệp, lên!"


      Bốn con Huyết Điệp ở bốn góc nhà vẫy đôi cánh màu đỏ sậm, bay về phía trung tâm trận pháp. Mỗi lần Huyết Điệp vỗ cánh, đều lưu lại những vệt sáng màu đỏ hoa mỹ giữa trung, nhưng chỉ duy trì được ba giây rồi biến mất ngay sau đó, cảnh tượng vô cùng hoa lệ.


      "Sư phụ, phải Lệ Hồn Chú thể dùng vật còn sống sao?" Theo những gì đọc ở trong sách cổ, Lệ Hồn Chú là loại chú thuật có khả năng buộc các linh hồn luyện thành lệ quỷ quái ác. những thế, sau khi luyện thành hề sợ sấm sét; trong khi đó, ai cũng biết linh hồn đều sợ sấm sét. cần nghĩ cũng biết, lệ quỷ sợ sấm sét khủng bố đáng sợ đến mức nào rồi. Nhưng chú thuật này lại cực kỳ khó luyện, chưa tới sáu con, chỉ luyện con thôi cũng mất mấy chục năm. Hơn nữa, chỉ cần cẩn thận chút bị bọn chúng cắn ngược lại. Như vậy kẻ thao túng những “thứ quỷ quái” này, đến tột cùng là có lai lịch gì, sao lại dám tùy ý sử dụng Lệ Hồn Chú?


      "Đúng là thể, hạ bùa này cũng tính là hoàn toàn thành công, trong Lệ Hồn Chú còn hạ thêm ít cấm thuật, chính là muốn phá vỡ trận phong thủy được thiết lập ở nhà con lúc trước."


      " như vậy, ta còn chưa luyện được Lệ Hồn Chú?" Những tiếng gào thét đau đớn liên tiếp truyền đến, Lương Bân đành lòng quay mặt , muốn nhìn thấy hình ảnh tràn ngập máu tanh trong trận pháp.


      ", luyện thành. Nhưng sử dụng hết toàn bộ, chủ yếu là muốn dò xét thực lực của chúng ta, chỉ quan sát mà thôi!" Sư phụ cảm thấy cũng đến lúc, tiếng kêu rên dần dần trở nên yếu ớt.


      Ông về phía trận pháp, ống tay áo nhàng vung lên, luồng ánh sáng xanh lóe lên trong trời đêm rồi lập tức biến mất, " ! Quay về nơi thuộc về các ngươi !" Đôi mắt tràn ngập đau thương khổ sở của sáu con vật từ từ nhắm lại, những cái đầu người đáng sợ cũng dần biến mất trong làn gió; bọn chúng lại là những chú chó đáng nguyên bản. . . . . .


      "Sư phụ. . . . . ."


      "Mấy con vật này kể từ khi sinh ra bị bắt luyện chú rồi, bởi vì linh hồn của bọn chúng và linh hồn lệ quỷ bài xích lẫn nhau, cho nên thân thể mới bị biến dạng như vậy. Giờ khắc nào cũng phải chịu đựng đau đớn tột cùng do chú thuật mang lại, cứ như thế cho đến chết." Sư phụ thở dài tiếng, khép ngón trỏ và ngón cái lại với nhau, vẽ biểu tượng ở giữa trung. Thi thể của sáu con vật nằm mặt đất bắt đầu bốc cháy rừng rực.


      giờ mới chỉ là khởi đầu, ông cố ý dốc toàn lực, chỉ hy vọng bị kẻ kia phát ra thực lực của mình, nếu , trận chiến này thể tránh khỏi thất bại!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :