1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân [Kinh dị]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 35: Có người cản trở

      Edit: tiểu an nhi



      Dây xích nặng nề quấn quanh cổ chân trắng nõn rơi xuống mặt sàn phát ra tiếng vang "loảng xoảng" chói tai. Lương Ý bước từng bước, chậm rãi về phía nhà vệ sinh. "Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang bước chân của . Lương Ý quay đầu lại, cửa phòng lặng lẽ được mở ra, dì Linh bưng thức ăn vào.


      Lương Ý nhìn dì Linh, gì. Sắc mặt của tái nhợt, đầu tóc rối tung, đôi môi chút huyết sắc, cả người đều tản ra vẻ tiều tụy. Dì Linh đau lòng nhìn sợi dây xích sắt dài chừng 10m quấn dưới chân , yên lặng thở dài.


      "Thiếu phu nhân, ăn cơm ." Dì Linh bưng thức ăn đặt bàn trang điểm, để cho Lương Ý đỡ phải kéo sợi xích mệt nhọc.


      Lương Ý lắc đầu cái, hai mắt vô thần, hơi thở mong manh, "Tôi muốn ăn."


      "Nhưng ăn gì cả ngày rồi." Dì Linh gấp gáp .


      "Chưa chết được." Giọng của Lương Ý tràn đầy cam chịu.


      Dì Linh cau mày, kéo tay qua, dắt đến bàn trang điểm, ấn ngồi xuống, đưa đũa tới trước mặt, "Thiếu phu nhân, làm như vậy có lợi cho bản thân đâu. Chết tử tế còn bằng sống vô ích, phải sao? Hơn nữa, người chết hy vọng gì cũng còn."


      Ánh mắt của dì Linh sáng rực, trái tim Lương Ý đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ dị. rũ mắt xuống, mãi lâu sau mới từ từ nhận lấy đôi đũa, nâng bát cơm lên ăn từng miếng từng miếng .


      "Thiếu phu nhân, thiếu gia chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, đợi cậu ấy bớt giận, nhất định cậu ấy cởi dây xích này ra cho . Vậy nên, trong khoảng thời gian này cứ nghe lời thiếu gia , đừng đối nghịch với cậu ấy nữa. Được ?" Dì Linh nhìn ổ khóa cùng xiềng xích đầu giường chút, tâm nặng nề.


      Lương Ý đột nhiên đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên châm chọc nhìn bà, "Dì cho là ta tháo cái thứ này ra?"


      "Thiếu phu nhân, có chuyện gì là tuyệt đối." Dì Linh khẽ mỉm cười, an ủi.


      Lương Ý giận dỗi xoay mặt, tức giận mở miệng, " ta vừa tỉnh giống như người bị bệnh thần kinh cắn cổ uống máu tôi, sau đó còn dùng xích khóa tôi lại ở trong phòng. Dì nghĩ rằng ta thả tôi ra sao?" Đúng là chuyện lạ đời.


      Dì Linh kéo cái ghế qua bên, ngồi xuống, mặt đối mặt chuyện với , "Thiếu phu nhân, đối với việc muốn chạy trốn thiếu gia thực rất tức giận, nhưng đây cũng chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ cần hạ thái độ xuống chút, cậu ấy thả ra."


      Lương Ý lên tiếng đáp lại, trong suy nghĩ của , dì Linh và những người trong biệt thự này đều cùng phe. Tuy nhiên bà ấy giống như những người khác, tùy ý chà đạp nhân cách của .


      "Thiếu phu nhân, thiếu gia tới rồi." Dì Linh đột nhiên đứng lên, đem chiếc ghế mình vừa ngồi trả về chỗ cũ.


      Lương Ý ngạc nhiên hỏi, "Làm sao dì biết?"


      "Tiếng bước chân, thiếu gia vừa sinh ra tôi ở chỗ này chăm sóc cho đến bây giờ, vậy nên vô cùng quen thuộc với tiếng bước chân của cậu ấy. Tôi phải trước đây." Dì Linh cung kính khom người, chuẩn bị rời , Lương Ý vội vàng kéo lại ống tay áo của bà, "Dì phải ư? Vậy tôi sao?"


      "Thiếu phu nhân, nếu muốn hạ thái độ của mình xuống, đừng gì cả, tránh lại chọc giận thiếu gia." Dì Linh nhanh chậm cho lời khuyên, đúng lúc này cửa phòng được mở ra.


      Thân thể của Sở Du khôi phục lại được bảy tám phần, vẻ mặt lạnh lùng thẳng bước vào. Nhìn thấy Lương Ý đứng bên cạnh dì Linh, chân mày khẽ cau lại, đôi mắt đen như mực thoáng qua chút vui.


      "Thiếu gia, tôi ra ngoài trước." xong, dưới cái nhìn chăm chú của Lương Ý, bà bước nhanh rời .


      Sau khi dì Linh ra khỏi phòng, Lương Ý liếc mắt nhìn Sở Du, buồn bực ngồi xuống, cơm cũng ăn nữa. Phía sau truyền đến tiếng bước chân “lộc cộc”, biết, Sở Du tới.


      Đôi cánh tay rắn chắc vòng qua eo Lương Ý, nhịn được lập tức rụt người lại. Vòng tay của người nào đó càng thêm thắt chặt, khiến Lương Ý phải kêu lên tiếng. Hơi thở ấm áp phả lên viền tai quấy nhiễu , muốn để ý đến, nhưng dáng vẻ mập mờ như hình với bóng của hai người giờ có cách nào mà thích nổi.


      " ăn sao?" Sở Du liếc nhìn chỗ thức ăn bàn trang điểm, đưa tay vuốt vuốt tóc đỉnh đầu . Lương Ý tức giận nheo mắt lại, môi mím chặt.


      " cho em ăn!" Vừa dứt lời, cầm thìa lên xúc chút cơm, đưa tới bên miệng . Lương Ý quyết hé miệng, lạnh lùng hất mặt.


      " ăn?" Sở Du ôn hòa hỏi.


      Hừ! Tuyệt đối ăn của bố thí. Lương Ý thầm thề trong lòng, đem mấy miếng cơm vừa ăn lúc trước ném ra tận Thái Bình Dương xa xôi rồi.


      "Đổi cái khác nhé?" Sở Du trưng cầu ý kiến của . Lương Ý vẫn cao ngạo nghiêng đầu, đồng thời, len lén liếc cái thìa cái. Sau đó biết là do vô tình hay cố ý mà dùng khuỷu tay của mình nhàng đụng vào tay cầm thìa của . Cái thìa rơi xuống , phát ra tiếng kêu thanh thúy. Lương Ý lặng lẽ nhếch khóe miệng.


      Sở Du cau mày, nhặt cái thìa lên, rồi nhàn nhạt nhìn , mặt đổi sắc lại xúc thêm thìa cơm nữa, tiếp tục đưa tới bên miệng. Lương Ý trợn to hai mắt, quả thể tin nổi, ngờ Sở Du nổi tiếng thích sạch lại dùng cái thìa rơi xuống đất xúc cơm cho ăn. những thế còn hề lau qua, cái này, đúng là làm cho người ta kinh ngạc thốt nên lời!


      "Ăn!" Sở Du hung hăng đưa thìa cơm tới.


      Lương Ý quay đầu, ngực phập phồng có chút kịch liệt, bởi vì lúc này cố nén tức giận.


      "Ăn!" Thìa cơm đưa sát đến môi rồi, rốt cuộc cũng nhịn được nữa, đập bàn, "Mẹ nó, cố ý có phải ?" Đúng là ‘chú có thể nhẫn nhưng thím thể nhịn’ nha!


      Sở Du mở lớn hai mắt, vẻ mặt vô tội, Lương Ý lại càng thêm tức giận, nhận định là cố ý gây phiền toái cho mình, "Đồ đáng ghét, tôi cho biết, có gan chỉnh chết tôi , nếu , tôi chỉnh chết !" Bộ dạng Lương Ý giận dữ ngút trời, rất có khí thế của Mẫu Dạ Xoa.


      " có gan." Sở Du ngẩng đầu nhìn , ánh mắt kiên định.


      Lương Ý nhướn mày, trầm mặt, "Cho nên định chỉnh chết tôi?"


      Sở Du lắc đầu cái, " phải sinh con sao?" Trưng ra vẻ mặt hiểu em nghĩ đến cái gì.


      Vẻ mặt tức giận của Lương Ý trong nháy mắt nứt nẻ, chỉ thấy ngây ngốc nhìn Sở Du chằm chằm, cuối cùng gào thét, "Mẹ nó, ai thảo luận cái này với ?"


      Tại sao cái tên hiếm thấy này luôn có thể nghĩ lệch sang chuyện khác chứ. Hơn nữa ràng là “chỉnh chết ”! “Chỉnh chết ”! Có phải là sinh con đâu!


      (Giải thích: “Chỉnh chết” có phiên là Zhěng sǐ (chỉnh tử), còn “Sinh con” có phiên là Shēng háizi (sinh hài tử), nhanh nghe na ná ^^)


      " thảo luận cái này, thảo luận cái gì?" Sở Du hờ hững , hình như đối với những vấn đề khác có hứng thú.


      Lương Ý hít thở sâu mấy lần, đè ép lửa giận sắp thiêu đốt hết lục phủ ngũ tạng của xuống, "Ví như, tháo cái xích khóa chết tiệt này ra!" dữ tợn cười tiếng, bình tĩnh .


      Sở Du trực tiếp cự tuyệt, " thể!"


      Khốn! cái tên đáng chết này!


      " thể?" Lương Ý mặt dày hỏi lại.


      Sở Du lẳng lặng nhìn , mãi tới khi Lương Ý có cảm giác nụ cười mặt mình sắp đông cứng tới nơi mới mở miệng, "Có thể." Lời vừa ra, Lương Ý nhất thời nhìn thấy trăm hoa đua nở xung quanh, "Nhưng. . . . . ." Trong nháy mắt lại rơi xuống vực sâu địa ngục.


      "Nhưng mà cái gì?" nhịn được bực bội chất vấn.


      "Em chạy trốn!" Sở Du nắm lấy cổ tay Lương Ý, kéo cái, Lương Ý bất ngờ mất trọng tâm ngã vào lồng ngực của . Sở Du vòng hai tay ra ôm chặt, Lương Ý bị ghìm có thấy hơi đau, vì vậy lấy tay đẩy cái. lại tăng thêm sức lực, cuối cùng Lương Ý quyết định giãy giụa nữa.


      " đối xử với em tốt sao? Tại sao em luôn muốn chạy trốn?" Sở Du ở bên tai Lương Ý nỉ non.


      Cảm giác chua xót trong tim Lương Ý dâng lên, lắc đầu, ra vẻ quan tâm mà , "Tôi thích , tôi muốn về nhà."


      Sở Du buông ra, cười lạnh, "Em thích ta đến vậy sao?"


      Lương Ý nhíu mày, khó hiểu nhìn chằm chằm, " linh tinh cái gì thế?"


      " linh tinh? Em ngầm bảo vệ ta, có đúng ? Em sợ gây bất lợi cho ta chứ gì? nhiều năm như vậy, vẫn chưa xuống tay với ta là vì hai người có liên lạc, nếu , ta thể bình an sống tới ngày hôm nay." Sở Dủ lạnh lùng cười, nhấc lọn tóc vương trước ngực lên khẽ cuộn.


      Lương Ý nhíu mày thêm sâu, "Rốt cuộc tới ai?"


      "Là ai trong lòng em biết . Nhưng em yên tâm, tuyệt đối để ta cản trở chuyện giữa hai chúng ta." Sở Du ôn nhu cười tiếng, nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn của .


      Lương Ý đẩy tay của ra, " muốn làm gì?"


      "Đến lúc đó em biết. Tất cả những người muốn giành em ra khỏi tay đều có kết quả tốt đẹp đâu." Sau khi lạnh lùng để lại những lời này, Sở Du mang theo gương mặt đầy sát ý rời khỏi phòng. Lương Ý muốn kéo lại, nhưng vướng sợi dây xích nên cách cửa nửa mét nữa phải dừng lại, đành buồn bực đứng giậm chân tại chỗ.


      "Mẹ à, hình như gần đây mẹ được yên lòng." ngồi ghế sô fa gặm táo, tay cầm điều khiển TV chuyển kênh qua lại, lên tiếng hỏi.


      Người phụ nữ a Phương nghe vậy cười nhạt, "Có thể là do gần đây mẹ có chút thoải mái."


      nhíu nhíu mày, "Vậy mẹ mau về phòng nghỉ ngơi ."


      "Ừ." Bà gật đầu, rời khỏi phòng khách. Sau khi về tới phòng ngủ lập tức thẳng tới trước bàn, rút tờ giấy trắng có chữ viết bằng máu tươi ở trong ngăn kéo ra. Bà trầm mặc lâu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn con thích thú xem TV ở bên ngoài cái, cuối cùng ấn phím gọi số điện thoại viết tờ giấy.


      bao lâu sau, bà liền nghe được giọng yếu ớt truyền đến, "Xin chào, xin hỏi ai ở đầu bên kia vậy?"


      Người phụ nữ a Phương cũng lập tức trả lời, mãi cho đến khi người kia hỏi lại lần nữa, bà mới ấp a ấp úng : " Xin...xin chào."


      "Xin hỏi là. . . . . ."


      Bà cắn cắn môi, do dự hỏi, "Trong nhà của chị, có phải, có phải là có người bị bắt cóc hay ?"


      Điện thoại đột nhiên im lặng có tiếng vang, người phụ nữ a Phương ảo não cúi đầu, vò vò tờ giấy bàn cái, xem ra, chỉ là trò đùa giỡn mà thôi.


      "Rốt cuộc là ai?" Tiếng chất vấn kích động bất ngờ vang lên khiến bà giật mình.


      "Đúng, đúng là có chuyện đó sao?" Bà lẩm bẩm, bởi vì căng thẳng mà có chút cà lăm. "Trong tay tôi có tờ giấy dùng máu để viết, là thư cầu cứu. Phía viết bốn chữ, còn có cả số điện thoại của bà nữa."


      "Tiểu Ý chưa có chết, tiểu Ý chưa có chết. . . . . ."


      Đầu dây bên kia ngừng lặp lặp lại câu , người phụ nữ a Phương liền lên tiếng cắt ngang, "Chuyện này. . . . . ."


      "Chúng ta có thể gặp mặt nhau ? Ngay bây giờ, tại ở đâu?" Còn chưa kịp đầu dây bên kia ngắt lời, "Được rồi, chúng ta đến quán ăn XX đường XX gặp nhau nhé." Người phụ nữ a Phương cầm lấy tờ giấy trắng trong tay, tâm tình đè nén mấy ngày hôm nay nhất thời trở nên vô cùng nhõm.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 36: Từ bỏ việc chạy trốn

      Edit: tiểu an nhi



      Sau khi Sở Du rời lâu, dì Linh vội vội vàng vàng bước vào, ngay cả cửa phòng cũng gõ, trực tiếp thẳng vào trong. Bà dùng ống tay áo lau lau mồ hôi hột trán, gấp gáp hỏi,"Thiếu phu nhân, gì với thiếu gia? Sao vừa rồi cậu ấy mang theo khuôn mặt đầy sát ý ra khỏi biệt thự?"


      Lương Ý ngạc nhiên ngồi ở giường, " ta rời khỏi biệt thự?" nhìn xuống chiếc đồng hồ rơi ở mặt đất, bây giờ mới hơn ba giờ sáng, ta còn muốn đâu? Hơn nữa phải là ta còn chưa khỏe hẳn hay sao? Tại sao lại mạo hiểm mà ra ngoài?


      "Thiếu phu nhân, biết thiếu gia ra ngoài?" Dì Linh có chút nghi ngờ.


      Lương Ý lắc đầu cái, "Vừa rồi ta những câu gì đó rất khó hiểu, cái gì mà những kẻ muốn cướp người của ta đều có kết quả tốt. Căn bản tôi hiểu ta những lời đó là có ý gì."


      Dì Linh suy tư hồi lâu, chẳng lẽ là. . . . . .


      "Thiếu phu nhân, trước kia có bạn trai hay ?" Bà dè dặt hỏi.


      Lương Ý lại lắc đầu, " có, từ trước tới giờ tôi chưa từng có bạn trai, hơn nữa hình như cũng chẳng có người nào theo đuổi tôi cả. Mà chuyện này sao?" nhìn Dì Linh nghi hoặc.


      Dì Linh nhất thời cứng họng, sau đó mới miễn cưỡng đổi chủ đề, "Thiếu phu nhân, nhìn bộ dạng vừa rồi của thiếu gia, giống như là muốn . . . . . ." Tuy bà chưa hết câu, nhưng Lương Ý hiểu ra ngay.


      "Nhưng tôi thực có đối tượng nào mà." Lương Ý trợn to hai mắt, dáng vẻ như kiểu ta đổ oan cho tôi.


      Dì Linh quay mặt, đột nhiên bước nhanh tới trước bàn trang điểm, lục lọi lát rồi đưa cho cái kéo. Lương Ý cảm thấy khó hiểu, "Cây kéo này chém sắt như chém bùn hả? Có thể cắt cái dây xích dưới chân tôi ?" nhận lấy cây kéo, day day vào mắt xích vài cái, tiếc nuối , "Nó quá, được rồi, vậy dùng để mài sao?"


      "Thiếu phu nhân, đây là để cho dùng làm bộ tự sát." Dì Linh tức giận . Đối với trí tưởng tượng của này bà được gì nữa rồi.


      "Làm bộ tự sát? Sao tôi phải làm bộ tự sát?" Lương Ý ném cây kéo trong tay xuống, Dì Linh chạy lên trước vội vàng nhặt lên, đưa lại cho , "Dáng vẻ vừa rồi của thiếu gia ràng chính là muốn . . . . . ." Bà ảo não cúi đầu. Nếu thiếu gia ở bên ngoài gây ra chuyện gì, đến lúc đó mà khiến cảnh sát điều tra ra đầu mối phiền phức.


      "Giết người?" Lương Ý cau mày.


      Dì Linh nặng nề gật đầu, "Người kia có thể là người quen của , có lẽ ta có liên lạc gần gũi gì đó, mới khiến thiếu gia ghen tỵ cho nên. . . . . ."


      "Ghen tỵ giết người?" Lương Ý mở lớn mắt, thể tin nổi. Trong lúc còn chưa kịp phản ứng, dì Linh nhanh chóng ấn cây kéo vừa nhặt lên vào trong tay .


      "Có ai , thiếu phu nhân muốn tự sát!" Bà đột nhiên xé cổ họng kêu to, Lương Ý cảm thấy màng nhĩ cũng rung lên từng hồi. Gần như ngay tức khắc, mẹ Sở và quản gia cùng mấy người nữa hùng hổ lao thẳng vào phòng.


      "Phu nhân, thiếu phu nhân ấy. . . . . ." Dì Linh vừa thấy Mẹ Sở lập tức chạy tới trước mặt bà báo cáo.


      "Tiểu Ý, cháu làm gì vậy?" Sau khi nhìn dì Linh cái, mẹ Sở mới trầm giọng chất vấn Lương Ý.


      Giọng chất vấn của mẹ Sở khiến Lương Ý sửng sốt chút, sau hồi mới phục hồi lại tinh thần, lấy hơi sẵng giọng với mẹ Sở, "Gọi Sở Du tới đây, tôi có lời muốn với ta, nếu ta đến, tôi chết cho mấy người xem."


      Mẹ Sở quay sang nhìn quản gia nháy mắt ra dấu, quản gia giọng , "Thiếu gia vừa mới ra ngoài."


      " ra ngoài? đâu?"


      "Cậu ấy . Lúc ấy cảm xúc của thiếu gia có chút ổn định, cho nên. . . . . ."


      "Sao bây giờ ông mới với tôi?" Mẹ Sở giận dữ, mắt đẹp tràn đầy lửa giận.


      Quản gia cúi thấp đầu, "Là lỗi của tôi, phu nhân."


      "Mau với Đại sư Cố tìm thiếu gia về." Mẹ Sở cố nén tức giận ra lệnh, quản gia gật đầu ra ngoài. Bà nhắm mắt lại, tựa hồ nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng."Tiểu Ý, để cây kéo xuống, có chuyện gì chúng ta thương lượng."


      "Để nó xuống tôi còn tư cách đàm phán với bà sao? Bà nghĩ tôi ngu thế chắc?" Lương Ý châm chọc . Lúc này, dì Linh đứng ở phía sau mẹ Sở lặng lẽ dùng khẩu hình miệng để với . Lương Ý hiểu ra, dì Linh muốn đưa ra cầu đối với mẹ Sở. trầm mặc hồi lâu, quyết định hay là chờ Sở Du trở lại hẵng .


      "Tiểu Ý, dì A Quản tìm tiểu Du rồi, cháu cứ bỏ cây kéo xuống trước ." Mẹ Sở bình tĩnh khuyên giải .


      Lương Ý lườm bà cái, "Cứ chờ ta về rồi ."


      Mẹ Sở thêm gì nữa, môi mím chặt, mọi người vẫn trong trạng thái giằng co. Mãi đến 30 phút sau, lòng bàn tay Lương Ý đổ đầy mồ hôi rốt cuộc Sở Du cũng trở lại.


      "Tiểu Ý, để cây kéo xuống." Sở Du đứng ở cạnh cửa, chân mày nhíu chặt, giọng có chút vội vàng xen lẫn tiếng thở gấp, có lẽ do vừa mới chạy về. Lương Ý dè chừng nhìn lướt qua những người xung quanh, cứng rắn cầu, "Bảo bọn họ ra ngoài hết ."


      Sở Du lập tức nghe theo cầu của , để lại bất cứ ai khác ở trong phòng. Trước khi ra, đôi mắt tràn ngập giận dữ của mẹ Sở vẫn nhìn chằm chằm.


      Sở Du đợi mọi người hết xong, mới cẩn thận về phía trước vài bước, Lương Ý lại hét lên, "Đứng lại! Phải tháo cái xích chết tiệt này ra cho tôi trước." liếc mắt nhìn xiềng xích dưới chân mình đầy hận thù.


      Sở Du trầm mặc hồi lâu mới gật đầu cái, tới trước bình hoa bên cạnh sô fa, móc ra cái chìa khóa được thiết kế tinh xảo. Lương Ý nhìn cái chìa khóa ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt’ kia, tiếc hận đến xanh cả ruột. Biết thế chịu khó lê lết tìm kiếm xung quanh chút rồi.


      Trong khi Lương Ý hối hận để đâu cho hết, Sở Du lặng lẽ tiến lại gần , "Làm gì thế? cho phép tới đây!"


      " qua đó mở được." Sở Du bất đắc dĩ nhìn xiềng xích dưới chân cái.


      Lương Ý nghĩ nghĩ, đúng là thế, nhưng đâu có đần như vậy, "Ném chìa khóa tới đây cho tôi!"


      "Tiểu Ý, em chạy được đâu." Sở Du lưu loát ném chìa khóa qua, Lương Ý nghĩ nhiều như vậy, nhặt chìa lên rồi vội vàng mở khóa, cảm giác nhõm khiến tâm tình buồn bực của trở nên thoải mái hơn.


      "Tôi muốn về nhà chuyến." Lương Ý nhìn , ra cầu.


      Sở Du lắc đầu, ánh đèn mờ nhạt hắt lên gương mặt , làn da của chút sắc hồng, giống như thiếu niên đẹp đẽ nhưng mang đầy ưu thương.


      "Tôi vào nhà, tôi chỉ đứng ngoài cửa nhìn lát thôi. Có được ?" Lương Ý nghẹn ngào cầu khẩn, "Tôi hứa, về sau tôi bao giờ chạy trốn nữa. Tôi yên ổn sống ở nơi này." Lương Ý rũ mắt, khổ sở cười tiếng.


      Nghe được đảm bảo của , Sở Du vẫn còn có chút do dự. suy nghĩ trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước dáng vẻ cầu xin của , " thôi!"


      " đồng ý?" Lương Ý vui mừng ngẩng đầu lên, thể tin hỏi lại, ánh mắt lóe sáng.


      "Ừ." Sở Du nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại là sầu lo.


      Đánh cược lần , cứ thử lần này, nếu mà thua, như vậy. . . . . .


      dám nghĩ tới, nếu mà thua, như thế nào.


      "Chúng ta thôi!" Nụ cười lâu chưa từng thấy của Lương Ý giọi vào tầm mắt , nhìn cổ tay được cầm lấy dắt , hé miệng cười cười, trong tươi cười mang theo chút vui vẻ nhàn nhạt.


      Bên ngoài nhà họ Lương.


      Lương Ý vòng quanh nhà họ Lương - nơi mà vô cùng quen thuộc vòng, nhìn cánh cửa sổ đen nhanh kia, lúc lâu cũng gì, cảm giác bi thương trong lòng dường như che phủ hết tất cả suy nghĩ của .


      "Tách tách" vài giọt mưa lặng lẽ rơi gương mặt Lương Ý, lau hết , sau đó quay sang với người vẫn trầm mặc đứng bên cạnh, "Chúng ta thôi, trời mưa rồi."


      "Ừm!" gật đầu cái, vòng tay ôm lấy hông của , ánh mắt thâm trầm dần trở nên vui vẻ, ngay cả khóe miệng cũng nâng lên cao. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Lương Ý dâng lên cảm giác kỳ lạ, giống như trong trời đông giá rét mà đột nhiên tiến vào mùa xuân tươi đẹp vậy. Đồng thời còn xen lẫn chút xao động, trái tim dường như bị thứ gì đó căn cắn, có hơi ngứa; còn vài cảm xúc khác nữa mà thể gọi tên.


      Mưa to dần, Sở Du cởi áo khoác của mình ra, giơ cao lên, che mưa cho .


      "Tôi sao, cần phải. . . . . ."


      " thôi!" cắt ngang Lương Ý, nước mưa rơi xuống tóc , trượt qua gương mặt, rồi rơi vào quần áo. Chỉ lát mà toàn bộ quần áo của Sở Du ướt đẫm. cầm lấy cổ tay , chạy nhanh về phía trước. Lương Ý ngẩng đầu lên, đột nhiên phát sườn mặt trắng nõn của bỗng dưng xuất ít mụn màu đen.


      "Sở Du, mặt của . . . . . ." lên tiếng nhắc nhở. Sở Du ngẩn ra, ngay sau đó thản nhiên : “ sao cả!"


      "Nhưng. . . . . ."


      "Là vết thương của lần trước."


      dối! ràng vừa dính nước mưa mới có. Được che dưới áo khoác, khóe miệng Lương Ý vẽ lên đường cong nhàn nhạt, hốc mắt có chút đỏ, dòng nước ấm bỗng nhiên từ trong mắt chảy ra hòa cùng với nước mưa. hiểu vì sao hôm nay mình lại quái lạ như vậy, có lẽ là do lâu chưa được quay về nhà thôi.


      Xen lẫn trong tiếng mưa rả rích là tiếng bước chân vội vã của hai người, khiến cho đêm hè nơi đây thêm chút náo nhiệt. Mãi nhiều năm về sau, khi Lương Ý tóc bạc trắng, hàm răng rụng gần hết, nhưng vẫn nhớ như in từng chi tiết phát sinh trong ngày hôm đó, thực giống như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua . . . . . .


      Hôm sau, tại nhà hàng .


      "Đây là tờ giấy tôi nhặt được, còn có trăm đồng." Người phụ nữ tiểu Phương ngồi đối diện với ba mẹ Lương, thấp thỏm đem tờ tiền trong tay đặt lên bàn.


      Mẹ Lương cùng ba Lương liếc mắt nhìn nhau, nhặt tờ giấy lên cùng nhau quan sát. Sau hồi lâu mới gật đầu, "Chúng tôi vô cùng biết ơn cung cấp đầu mối. có thể cho chúng tôi biết, nhặt được tờ giấy này ở đâu ?"


      "Ở trong thùng rác của gia đình mà tôi làm công. Tờ giấy kia với tờ tiền này được vo vào nhau. Tờ 100 đồng ở bên ngoài, còn tờ giấy ở bên trong."


      Ba Lương nhìn chằm chằm tờ 100 đồng, nghĩ ngợi hồi lâu mới , "Có lẽ con bé làm như vậy để tăng thêm cơ hội cầu cứu. Dù sao nếu có ai nhìn thấy tiền đều nhặt lên, do vậy. . . . . ."


      "Được rồi, tại thảo luận vấn đề này cũng giải quyết được gì. Chúng ta nên tranh thủ thời gian kiểm tra AND ." Mẹ Lương cầm tờ giấy trong tay, vẻ mặt gấp gáp.


      "Ừ." Ba Lương gật đầu cái, sau đó móc xấp tiền từ trong ví ra, đưa cho tiểu Phương, "Đây là tâm ý của chúng tôi cảm tạ cung cấp đầu mối, mong nhận cho."


      Tiểu Phương vội vàng lắc đầu, "Cái này tôi thể nhận được."


      "Cứ cầm lấy , nhận chúng tôi mới thấy an tâm. Về sau chúng tôi còn cần tìm tới vì việc này nữa. Khó tránh khỏi việc làm phiền cuộc sống cũng thời gian của . Coi như chút bồi thường của chúng tôi mà thôi." Mẹ Lương đem tiền đẩy tới trước mặt người phụ nữ tiểu Phương, sau đó vội vàng kéo ba Lương rời , để lại mình tiểu Phương với vẻ mặt bối rối.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 37: Điều kiện trao đổi

      Edit: tiểu an nhi



      Dì Linh cẩn thận chậm rãi đóng cửa lại, tránh quấy rầy đến Sở Du ngủ say, "Thiếu phu nhân, để cho tôi làm ." Bà bưng chậu nước lớn lắm, đặt lên bàn trang điểm.


      Lương Ý lắc đầu, "Tôi tự làm cũng được." bước tới trước chậu nước, giặt sạch khăn mặt. Nước trong chậu tản ra mùi hương ngòn ngọt, nhíu mày hỏi, "Trong nước có cái gì?"


      "Là thuốc của Đại sư Cố, ông ấy thiếu gia bị nổi mụn là vì dính nước mưa." Dì Linh giải thích.


      Thần côn? Lương Ý nhíu mày càng sâu, nhìn sang "người" ngủ say ở giường, lắc mạnh đầu, gạt hết tạm niệm ra khỏi suy nghĩ. cầm khăn tay bước tới bên giường, tỉ mỉ lau lau những nốt mụn đen mặt Sở Du.


      Dì Linh đứng ở sau lưng Lương Ý thấy thế, khỏi nở nụ cười vui mừng.


      "Thiếu phu nhân, nếu còn chuyện gì khác tôi ra ngoài trước."


      "Được." Lương Ý lên tiếng trả lời, đầu cũng quay lại.


      Khi dì Linh ra tới cửa phòng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bà xoay người nhìn , "Thiếu phu nhân, tối hôm nay đừng nên ra khỏi phòng."


      Bàn tay lau mặt Sở Du của Lương Ý thoáng ngừng lại, rũ mắt xuống, yên lặng hồi lâu mới mở miệng, "Tôi biết rồi."


      "Vậy tôi ra ngoài trước." Dì Linh gật đầu, vặn tay nắm mở cửa ra, cánh cửa phát ra thanh rất . Sau khi cửa phòng đóng lại, Lương Ý thả khăn mặt về lại chỗ cũ, ngồi bên mép giường trầm tư.


      ràng dì Linh biết mình được phép rời khỏi căn phòng này, nhưng vừa nãy lại cố ý cường điệu nhắc nhở lần, hơn nữa còn nhấn mạnh là ‘buổi tối hôm nay’? Chẳng lẽ, bà ám hiệu với mình cái gì? Hay là ám chỉ tối nay có chuyện gì đó xảy ra. . . . . .


      Lương Ý suy tư hồi lâu, ánh mắt vô tình quét qua bàn trang điểm vòng, sau đó giả bộ bình tĩnh vắt khô khăn mặt, rồi tùy ý ném cái. Khăn mặt rơi xuống hộp gỗ tinh xảo bàn trang điểm.


      "Tiểu Ý. . . . . ."


      Tiếng gọi thầm khiến Lương Ý lập tức phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng quay đầu, giọng hỏi thăm, "Sao rồi?"


      Sở Du mơ màng cũng trả lời câu hỏi của , chỉ khẽ cau mày, vẻ mặt lo lắng, ngừng gọi tên của Lương Ý. Đồng thời, mấy nốt mụn vừa được nước lau sạch lại nổi lên lần nữa.


      Lương Ý vội vàng lấy khăn mặt phủ hộp gỗ chạy vào phòng tắm giặt sạch, sau đó lại lau cho . Nhưng hiểu vì sao, lần này lau những hết mụn, mà lại có dấu hiệu nổi lên càng lúc càng nhiều.


      gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, biết nên làm thế nào cho phải. Bất đắc dĩ, chỉ có thể nhanh tới trước cửa phòng, gõ mạnh. Người giúp việc ở bên ngoài nghe thấy liền mở cửa cho .


      "Tôi muốn gặp thần côn!" Lương Ý lạnh lùng với người giúp việc.


      Người giúp việc khó xử : "Thiếu phu nhân, thể ra ngoài!"


      "Tránh ra!" Lương Ý dùng sức đẩy người giúp việc cái, người giúp việc bị mất thăng bằng, ngã nhào mặt đất. Lương Ý rảnh bận tâm quá nhiều, trực tiếp thẳng dọc theo hành lang tìm Đại sư Cố.


      "Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân!" Người giúp việc từ mặt đất bò dậy, vội vàng đuổi theo.


      Lương Ý thuận lợi đường, vừa vặn ngang qua thư phòng, dừng bước; thấy cửa thư phòng khép hờ chứ đóng kín, đoán chừng mẹ Sở ở bên trong, vì vậy dứt khoát đẩy cửa phòng bước vào.


      "Na Na. . . . . ."


      Khi nhìn thấy Lưu Na bị trói chặt ở mặt đất, miệng bị nhét đầy khăn, thân thể ngừng giãy giụa, Lương Ý kinh ngạc hô tiếng. Lưu Na đối với việc Lương Ý đột nhiên xuất hiển nhiên là hết sức kinh ngạc, giãy dụa kịch liệt cũng lập tức dừng lại bất động, chỉ ngây ngốc nhìn Lương Ý ở trước mặt.


      Mẹ Sở lạnh lùng nhìn sang vẻ mặt vô cùng hoảng sợ của người giúp việc đứng ở cạnh cửa thư phòng, "Đứng ngây ra đó làm gì, còn mau đưa thiếu phu nhân ra ngoài?"


      "Dạ!" Người giúp việc run run rẩy rẩy, tới kéo tay Lương Ý.


      Lương Ý tức giận hất tay của người giúp việc ra, hướng về phía Mẹ Sở lớn tiếng chất vấn, "Bà muốn làm gì ấy?"


      " ra ngoài!" Mẹ Sở thèm trả lời, chỉ lạnh giọng ra lệnh cho ra.


      Lương Ý hét lên với người giúp việc, " cút ngay cho tôi!" Dứt lời liền vọt tới bên cạnh Lưu Na, vội vàng rút hết mấy thứ nhét trong miệng Lưu Na ra, sau đó cởi nút dây thừng.


      Mẹ Sở nhìn quản gia ra hiệu, quản gia gật đầu, ngầm ra lệnh cho người giúp việc rời .


      "Thiếu phu nhân, xin mời!" Quản gia duỗi tay, làm tư thế mời ra ngoài. Lương Ý nhe răng, hung tợn , "Tôi tuyệt đối . Rốt cuộc các người muốn làm gì Na Na?"


      Quản gia gì, mẹ Sở mỉa mai cười, "Nếu dì dì chuẩn bị xử lý ta, sao đây?"


      "Xử lý? Ý của bà là. . . . . ." Vẻ mặt Lương Ý trở nên thâm trầm.


      " sai!" Mẹ Sở cười lạnh .


      "Bà đúng là bị thần kinh rồi! Tôi cho phép bà đụng đến ấy!" Lương Ý đem Lưu Na bảo vệ ở sau lưng, dáng vẻ giống như gà mẹ bảo hộ gà con, đứng đối mặt giằng co với mẹ Sở.


      Lưu Na ở sau lưng khẽ , "Chỉ có hai người bọn họ, mình mình có thể ứng phó được, cậu cứ tránh ra ."


      "Cậu đừng có ngốc …..Cậu cho rằng bọn họ chỉ là những tên côn đồ cắc ké cậu đánh trước kia hay sao? Bọn họ có khá nhiều thủ đoạn đấy." Lương Ý chút do dự phủ quyết đề nghị của Lưu Na.


      "Thủ đoạn? Bọn họ có thể có thủ đoạn gì?!" Lưu Na khinh thường , nếu phải do sơ suất, cũng rơi vào nông nỗi này. Nhưng cũng may là Hinh Hinh ngu ngốc kia mang tới đây, cũng tiết kiệm được thời gian tìm tiểu Ý. Xem ra lần này có thể tự mình cứu tiểu Ý ra rồi.


      "Đừng khinh địch, nơi này của bọn họ có thần côn biết phép thuật đấy." Lương Ý che miệng, khẽ với Lưu Na.


      "Hả?" Lưu Na bày ra bộ mặt "Cậu điên rồi" nhìn .


      Hai người thầm thầm khiến mẹ Sở thể nhịn được, bà trực tiếp ra lệnh, "Đủ rồi, A Quản, giết chết ta."


      Quản gia có chút do dự, "Phu nhân, thiếu phu nhân vẫn còn ở đây."


      "Làm thế cũng để cho con bé hiểu chuyện chút, tốt nhất về sau nên làm con thiêu thân cứ làm phiền người khác." Mẹ Sở ngồi xuống, bưng ly trà lên, ưu nhã nhấp ngụm, dáng vẻ như đợi xem trò vui.


      "Đúng là bệnh thần kinh, Na Na, chạy mau!" đẩy Lưu Na cái về phía cửa. Quản gia thấy thế, nháy mắt vung tay cái, hai con dao sáng loáng phóng ngay sát chân Lưu Na, cắm phập vào tấm thảm.


      Lưu Na động cũng dám động, chỉ sợ con dao tiếp theo cắm xuyên qua cổ họng mình.


      "Đừng! Ngài quản gia, xin ông thả Na Na !" Lương Ý vọt tới bên cạnh quản gia, ra sức cầu xin.


      Quản gia nhíu mày, liếc nhìn Mẹ Sở, nhưng bà lên tiếng, coi như liên quan gì tới những chuyện xảy ra. Quản gia áy náy cúi thấp đầu, "Thiếu phu nhân, xin lỗi!"


      Vừa dứt lời, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, con dao xé ngang khí, Lương Ý chạy vọt tới trước mặt Lưu Na, nhắm chặt hai mắt lại. Thời khắc này, trái tim như lỡ mất nhịp, hình ảnh xunh quanh bắt đầu trở nên mơ hồ.


      "Thiếu phu nhân!"


      "Tiểu Ý!"


      Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên bên tai. Lương Ý cho rằng lần này mình chết chắc, thầm lập sẵn bản thảo ở trong đầu, chuẩn bị nhắn nhủ di ngôn lại cho Lưu Na bỗng truyền đến giọng mang theo ý cười, "Xem ra tối nay náo nhiệt!"


      Đại sư Cố vuốt vuốt bộ râu trắng như tuyết, lạnh nhạt tự nhiên mà bước vào thư phòng.


      Lương Ý đột nhiên mở mắt ra, phát con dao hề cắm vào ngực mình như dự đoán, mà là bị người khác chặn ngang giữa trung, rơi xuống mặt đất. Mọi người đều thở phào nhõm.


      "Thần côn, lần này cám ơn ông." Lương Ý vẫn còn chưa hoàn hồn, quay sang Đại sư Cố cảm tạ.


      Đại sư Cố phẩy tay áo cười tiếng, "Việc thôi, nghe thiếu phu nhân muốn tìm tôi?"


      Lương Ý ngẩn ra, ngay sau đó mới phục hồi lại tinh thần, "Đúng vậy. Nước thuốc kia của ông có tác dụng gì cả, sau khi tôi lau cho Sở Du lại nổi mụn nhiều hơn so với lúc trước."


      Đại sư Cố biến sắc, " là nổi mụn nhiều hơn hả?"


      "Phải." Lương Ý gật đầu cái.


      "Tiểu Du nó làm sao?" Nghe thân thể Sở Du có vấn đề, mẹ Sở lập tức tới trước mặt chất vấn.


      Lương Ý hừ lạnh tiếng châm chọc, "Sao tự bà xem ?"


      Mẹ Sở giận tím mặt, "A Quản, giết Lưu Na!"


      "Thôi, thôi, thôi, có gì từ từ . Mà này là ai? Hình như tôi chưa từng gặp qua." Đại sư Cố ngăn cản quản gia bước tới.


      " ấy là bạn của tôi, bà ta muốn giết ấy."


      " này thể lưu lại, Đại sư Cố, ông cũng biết tại sao mà." Mẹ Sở nhìn sang Lưu Na vẫn trầm mặc, trong mắt tràn đầy sát ý.


      Trời dần tối.


      Đại sư Cố do dự chút, mới chậm rãi mở miệng, "Nếu như thế này , người có thể tạm thời lưu lại, nhưng thiếu phu nhân, phải ‘hy sinh’ chút, có được ?"


      "Hy sinh cái gì?" Lương Ý do dự hỏi.


      "Sinh con cho Sở thiếu gia, thấy sao?" Ánh mắt của Đại sư Cố chợt lóe.


      Lương Ý thoáng kinh ngạc, sau hồi lâu, nhắm hai mắt lại, cuối cùng trầm giọng , "Tôi đồng ý."


      "Tiểu Ý!" Lưu Na nhìn chằm chằm, dùng sức kéo ống tay áo của , "Cậu điên rồi có phải ?"


      "Phu nhân, điều kiện này có thể thực chứ?"


      Mẹ Sở suy tư lát, khẽ mỉm cười, "Có thể."


      "Nếu hai bên thống nhất, vậy bây giờ chúng ta qua xem Sở thiếu gia chút ." Đại sư Cố khẽ mỉm cười, bước chân nhàng dẫn đầu trước, trong mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị.


      Trong quán internet tối tăm nào đó.


      Quán internet tối đen như mực mù mịt khói, khắp nơi đều tản ra thứ mùi hôi thối, hơn mười màn hình máy tính hắt ra ánh sáng chiếu lên những gương mặt còn hình người. Hai cảnh sát mặc thường phục bịt chặt mũi, lặng lẽ vào bên trong. Ông chủ ngồi ngay bên ngoài nhìn thấy có khách đến, thân thiện hỏi thăm, "Này, hai người em, các cậu muốn ngồi mấy giờ? Ở đây chúng tôi lấy 2 đồng giờ."


      "Chúng tôi là cảnh sát! Tất cả được nhúc nhích!" trong hai người lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát.


      Ông chủ nhất thời ngã xuống, những người có mặt ở trường vẫn còn chắm chìm trong thế giới ảo căn bản là chưa nhận ra có cảnh sát đến.


      "Tôi bắt ta, cậu ở đây coi chừng." cảnh sát lên tiếng với đồng .


      "Ừ."


      "Mở hết đèn lên." ta lớn tiếng cầu, ông chủ run run, đưa ngón tay ấn công tắc bật đèn. Ngay lập tức, quán internet hẹp tràn ngập những tiếng chửi thề tục tĩu.


      "Tất cả đứng hết lên cho tôi, xếp thành hàng. Chúng tôi là cảnh sát tới kiểm tra."


      Mọi người vừa nghe xong mặt ai cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó chỉ có thể đứng dậy, lần lượt xếp vào hàng. Hai cảnh sát dựa theo tấm hình mà Lương Ý gửi từ điện thoại di động, bắt đầu dò tìm mục tiêu.


      Cuối cùng, người đàn ông có chiều cao trung bình, dáng vẻ vô cùng sợ hãi rụt rè hấp dẫn ánh mắt của bọn họ, ", ra ngoài!" Người đàn ông thấy mình bị chỉ đích danh, sợ đến run cả chân, "Đúng là ta rồi." cảnh sát nhìn lại tấm hình chút, lên tiếng xác nhận.


      " tại chúng tôi hoài nghi có liên quan đến vụ án mất tích, mời theo chúng tôi về trụ sở cảnh sát để hợp tác điều tra." Lời vừa dứt, chiếc còng tay lóe lên, “cạch” tiếng khóa tay người đàn ông đó lại.


      Người đàn ông ngạc nhiên nhìn chằm chằm chiếc còng số 8 cổ tay mình, mãi cho đến khi lên xe cảnh sát vẫn chưa thể hoàn hồn.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 38: Vị khách thần bí

      Edit: tiểu an nhi



      "Tôi đói bụng." Lương Ý ngồi ở giường cọ cọ hai chân vào nhau, lơ đãng với Sở Du vui sướng bận rộn sắp xếp lại đồ dùng cho em bé.


      Sở Du quay đầu, giọng hỏi, "Muốn ăn cái gì?"


      " biết, gì cũng được." Lương Ý cắt móng tay, liếc cái.


      "Ừ." Sở Du gật đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng. Lương Ý tức giận tới trước đống đồ trẻ em đặt la liệt ở bàn, oán hận ném cái áo trẻ sơ sinh mạnh xuống đất.


      20 phút sau, Sở Du bưng khay thức ăn nóng hổi vào. Lương Ý ngồi ghế sofa nâng má oán trách, "Sao lại lâu như thế?" đặt khay thức ăn lên bàn trà, rũ mắt, "Xin lỗi."


      Lương Ý được tự nhiên quay đầu, tuy rằng trong lòng có bất mãn, nhưng vẫn chưa quen với dáng vẻ "ăn khép nép" của Sở Du giờ. Hơn nữa, cũng chẳng vì thái độ vô lễ vừa rồi của mà tức giận.


      Lương Ý cầm đũa lên, gạt gạt thức ăn, sau đó chậm rãi ăn miếng, nhưng lập tức lại chán ghét phun ra, "Khó ăn chết mất. Tôi muốn ăn cái này, tôi muốn ăn cái khác." ‘Xoảng’ tiếng, đôi đũa bị ném vào trong khay thức ăn.


      "Ăn cái gì?" Sở Du gần như hề có dấu hiệu tức giận.


      Lương Ý khẽ cắn răng, trong lòng thầm nghĩ, sao ta vẫn nổi giận chứ? Mình hành động quá đáng đến thế rồi cơ mà, chuyện này hợp lý chút nào!


      " biết. Dù gì tôi cũng ăn cái này."


      "Được." Sở Du bưng thức ăn lên, ra khỏi phòng.


      Lương Ý nhìn theo hướng rời hồi lâu, mới nhíu mày lẩm bẩm, " là, cái dáng vẻ đó khiến người khác ớn lạnh mà. Nếu vẫn cứ như thế này chẳng phải . . . . . . thực phải sinh con hay sao? !" Nghĩ đến tương lai mình ôm trong ngực đứa trẻ biết là người hay ma, Lương Ý rùng mình trận. hiểu nổi trong đầu những người kia chứa những cái gì, sao có thể nghĩ ra cái ý tưởng biến thái này chứ.


      Trong khi Lương Ý nghĩ tái nghĩ hồi, thời gian cứ thế trôi qua hơn 20 phút, Sở Du lại bưng thức ăn vào lần nữa. Lương Ý nhìn đống đồ ăn màu sắc rực rỡ kia, miệng méo xệch, tức giận : "Tôi cũng muốn ăn cái đó."


      "Tại sao?" Sở Du bước đến gần, chân mày hơi nhíu lại.


      "Cái màu kia khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi muốn ăn. Tôi muốn tắm." Lương Ý cực kỳ vô trách nhiệm bỏ lại câu rồi tới trước tủ treo quần áo lấy áo ngủ, chuẩn bị tắm.


      "Cả ngày em chưa ăn gì rồi." Sở Du để thức ăn xuống, trong giọng có chút lo lắng.


      Lương Ý nhướn mày, " có ý kiến?" trưng ra bộ dạng ‘nếu dám có ý kiến, tôi lập tức đánh ”.


      Sở Du im lặng thở dài hơi, "Em tức giận?"


      "Hừ!" Lương Ý hất mặt, thèm để ý đến.


      "Tại sao?" hỏi.


      Lương Ý quay đầu sang, lẳng lặng nhìn , hồi lâu sau, khóe miệng bỗng nở nụ cười ngọt ngào, "Nếu tôi tôi muốn sinh con, có chấp nhận đề nghị này ?"


      Môi mỏng mím chặt, Sở Du chậm rãi tới trước mặt Lương Ý, nhàng giơ tay lên, gạt lọn tóc mai ra sau vành tai . chậm rãi cúi xuống thấp, cuối cùng ở bên tai nhàng lên tiếng cự tuyệt, "! Chấp! Nhận!"


      Gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Lương Ý nháy mắt trở nên trắng bệch, " như vậy, hai ta còn gì để !" đẩy mạnh ngực ra cái, dậm chân, bước tới trước cửa phòng tắm lại nghe thấy giọng lạnh nhạt chậm rãi truyền đến, "Lưu Na. . . . . ."


      Lương Ý vừa nghe thấy tên của Lưu Na, quay ngoắt đầu lại, ánh mắt cảnh giác, " được động tới ấy!"


      "Tại sao?" Sở Du về phía sofa, ngồi xuống, vô cùng bình tĩnh nhìn ; đôi mắt đen như mực hề chớp lấy cái mà nhìn chằm chằm. Lương Ý bị cái nhìn chăm chú của dọa cho sợ hãi, nhịn được chà sát hai cánh tay nổi đầy da gà.


      "Lúc trước các người đồng ý." nhẫn .


      Sở Du chậm rãi nhếch miệng, "Nhưng em ... tuân thủ theo cam kết."


      Lương Ý nghẹn lời, lát sau mới khó khăn mở miệng, "Có thể cho tôi chút thời gian hay ?" tới trước mặt , giương mắt nhìn thẳng; lúc này Lương Ý hận thể vươn tay ra ấn đầu Sở Su xuống.


      "Em cứ ?" Sở Du mặn nhạt hỏi ngược lại.


      Lương Ý cắn môi, theo thói quen trước kia định đưa tay ra kéo ống tay áo của . Nhưng vừa nghĩ tới cái nút áo vừa đắt vừa cũ lại hiểu sao cứ hay bị hỏng kia vội vàng thu móng vuốt của mình lại, tránh "làm bẩn" đến nó.


      Lương Ý lẳng lặng ngồi phịch xuống sofa suy nghĩ lâu, cuối cùng mới yếu ớt hỏi, "Nhất định phải làm như vậy phải ?"


      "Ừ." tia hả hê xẹt qua đôi mắt Sở Du, năm ngón tay thon dài nhưng trắng bệch của nhàng đặt lên mu bàn tay của . Khi Lương Ý còn chưa kịp lấy lại tinh thần cảm xúc lạnh lẽo đột nhiên xâm nhập vào đôi môi ấm áp của . Lương Ý kinh ngạc mở to hai mắt.


      Chốc lát sau, giọng khàn khàn vang lên bên tai , "Tắm nhé?" Sở Du Bình tĩnh tự nhiên rời khỏi đôi môi , mí mắt rũ xuống, ôn nhu nhìn chăm chú vào hai bàn tay quấn quýt tại chỗ.


      Lương Ý ngơ ngác nhìn , đầu óc vẫn trong tình trạng ‘mất điện’, căn bản còn chưa hiểu chuyện gì diễn ra. Mãi cho đến khi cảm nhận được ngón tay nhàng xoa nắn mu bàn tay mình, mới cúi đầu xuống, kinh ngạc nhìn Sở Du lồng mười ngón tay vào nhau. Trong đầu Lương Ý đột nhiên lên câu thơ cũ: Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già.


      "Cùng nhau được ?"


      Cảm giác nhồn nhột khi vành tay khẽ bị cắn mút khiến Lương Ý lập tức phục hồi lại tinh thần, "Cùng nhau cái gì?" Lương Ý đẩy Sở Du ra, nghĩ chắc mặt của mình đỏ như tôm luộc rồi, nóng chịu được; cảm giác ướt át ở vành tai làm xấu hổ thôi. Lương Ý cuống quít đưa tay lên xoa xoa lau lau, lau hết nước bọt mới dừng lại.


      "Tắm." Sở Du cúi đầu, đôi mắt đen thẫm khuất sáng, vành tai lúc này có màu hồng hồng, hơn nữa lại có khuynh hướng càng ngày càng đỏ.


      "Cùng nhau. . . . . . tắm?" Hai mắt Lương Ý trợn to như quả chuông đồng hồ, vẻ mặt dường như tin nổi những gì mình nghe được.


      Sở Du cúi đầu càng thấp, nhưng vẫn gật đầu mạnh.


      Lương Ý cứng họng, lúc lâu sau, mới húng hắng, "Cái đó, chúng ta vẫn nên thảo luận chút về chuyện của Na Na ." Lương Ý lúng túng chuyển đề tài. Bất chợt, Sở Du ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng hốt của . Sắc mặt trầm, môi mỏng mím chặt, " thảo luận!" Giọng lạnh lùng như thanh đao bén nhọn, mà giờ phút này giống như hung hăng cắt lên thịt của Lương Ý.


      Lương Ý sợ run cả người, nhưng vì Na Na, quyết định phải dũng cảm lần, "Chỉ cần thảo luận về việc này thôi, được chứ?"


      Ánh mắt có thể so với dao của Sở Du đem “thịt” của Lương Ý cắt ra trăm mảnh rồi. lộ ra vẻ mặt ‘tráng sĩ thề cắt đứt cổ tay’, "Có thể cho tôi với ấy ở chung gian phòng hay ?" Dưới ánh mắt đáng sợ của , giọng của Lương Ý càng lúc càng , cuối cùng mơ mơ hồ hồ nghe nữa.


      "Em, , ?"


      Lương Ý nhắm mắt khóc thảm thiết, nghẹn ngào bắt lấy cổ tay , lắc lắc, "Cầu xin mà!"


      Sở Du nheo mắt lại, nhìn nước mắt rơi lã chã, để mặc cho đung đưa cánh tay của mình, câu nào.


      Lương Ý lay lay lúc lâu, nhận ra chút hiệu quả nào, liền buông tay ra, lau mặt cái, giống như oán phụ nhìn chằm chằm, " được?"


      Vẫn lên tiếng.


      Xem ra còn cách nào khác, chỉ có thể dùng đến chiêu này thôi. Lương Ý cho mình 3 phút chuẩn bị tinh thần, cuối cùng nhắm mắt lại, đột nhiên nhào về phía Sở Du hề có phòng bị. . .


      "Để cho tôi và Na Na ở chung phòng được ?" Môi hé mở, khẽ động giống như phất trần mềm mại nhất đời này, nhàng quét động môi Sở Du.


      kinh ngạc nhìn , đôi môi mỏng vô thức mở ra, thào trả lời, "Được."


      Chữ ‘được’ còn chưa hoàn chỉnh, người nào đó vui mừng hô to ra tiếng.


      "Yes!" Lấy được đáp án vừa lòng, Lương Ý lập tức đẩy Sở Du vẫn còn ý loạn tình mê ra. Sở Du bị bất ngờ, ngã thẳng từ sofa xuống đất, cả người nhếch nhác chật vật, ngạc nhiên nhìn Lương Ý. Nhưng Lương Ý trong tình trạng hưng phấn quá độ sớm quên mất diện của . tại còn bận tự hào vì "cơ trí" của mình, căn bản hề phát ra ánh mắt trầm của Sở Du.


      Nhà họ Lương.


      "Ding ding! Ding ding!" Tiếng chuông cửa vang lên, Lương Tư nhìn ba Lương nghe điện thoại, mà lúc này Lương Bân lại lầu, biết mình có nên ra mở cửa hay , thể làm gì hơn là sợ hãi kêu ba Lương: "Ba, chuông cửa. . . . . ."


      Tiếng chuyện của ba Lương ngừng lại, nhìn lên lầu chút rồi , "Bảo con xuống rồi quyết định xem có mở cửa hay ."


      "Vâng." Lương Tư gật đầu cái, vội vàng lên lầu.


      " ta vẫn chịu thừa nhận, di động đó là nhặt được? Được, tôi biết rồi. À, cảnh sát, ngày mai tôi có thể gặp tên nghi phạm đó ?" Ba Lương thỉnh cầu. Tiếng chuông ngoài cửa vẫn vang lên ngừng, ông phân tâm nhìn ra cửa trước cái .


      "Ba." Đúng lúc này Lương Bân xuống, kêu ông tiếng. Ba Lương chỉ chỉ ngoài cửa, "Con xem thế nào ."


      "Con biết rồi." Lương Bân gật đầu cái, bước mấy bước lại quay đầu lại với Lương Tư theo đằng sau, "Tiểu Tư, em đừng theo."


      "Nhưng. . . . . ." Lương Tư vẫn muốn cùng ra ngoài. Lương Bân nghiêm nghị nhìn . Lương Tư cúi đầu, dừng bước.


      Lương Bân ra tới cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, nhưng có thấy ai cả, mà đồng thời, tiếng chuông cửa cũng ngừng lại.


      Lương Bân trầm tư trong chốc lát, "Rắc …rắc...!!" Tiếng vặn tay nắm cửa bất chợt vang lên khiến chấn động, "Đáng chết, lần này lại là thứ gì?" Lương Bân nhíu mày, vội vàng bắt lấy tay nắm, muốn giữ chặt ổ khóa. Nhưng dường như phía bên ngoài lại tăng thêm lực, khi còn chưa kịp phản ứng cửa chính "Ầm” tiếng mở rộng ra.


      Lương Bân mở to hai mắt, trái tim nhất thời lỡ mất nhịp.


      "Tiểu Bân ——"

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 39: Thịt bò bị “hạ độc”

      Edit: tiểu an nhi



      Lương Ý cầm đũa trong tay, vô cùng xấu hổ nhìn chằm chằm khay thức ăn bàn trà, còn Sở Du ngồi bên trái lại "nhìn chòng chọc" Lưu Na ăn như hổ đói ở phía bên phải. Rốt cuộc, Lương Ý vẫn nhịn được đặt đũa xuống, áy náy , "Chuyện tôi đẩy xuống đất tôi cảm thấy rất có lỗi. tha thứ cho tôi nhé! Do tôi vô tâm."


      Sở Du lên tiếng, chỉ nhàng liếc nhìn Lưu Na vẫn ăn ngấu nghiến. Lương Ý ảo não cắn môi, " đồng ý rồi, chẳng lẽ muốn đổi ý sao?"


      "Hừ!" Sở Du liếc cái, nheo mắt lại, ánh mắt vui cứ dán chặt vào Lưu Na chuyên tâm ăn cơm. Rốt cuộc, Lưu Na cũng cảm thấy khí có cái gì đó đúng, lưu luyến đặt bát cơm xuống, ánh mắt ngầm hỏi Lương Ý: Sao thế?


      Lương Ý lắc đầu, "Cậu đói mau ăn , đừng để ý tới bọn mình." Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén giống như có vô số cây châm bén nhọn lao về phía , Lương Ý cứng người nghiêng đầu sang chỗ khác, "Chúng ta ra ngoài hành lang chuyện chút được ?"


      Sở Du giận tái mặt, lúc sau mới lạnh lùng gật đầu cái, đứng dậy. Trước khi vẫn quên "tặng" Lưu Na hồn nhiên biết gì ánh mắt hung tàn.


      Bên ngoài hành lang.


      Lương Ý khoanh tay trước ngực, ánh mắt mơ hồ, "Na Na phải cùng tôi ở phòng, tôi tuyệt đối để cho ấy ở đây mình, đây là ranh giới thấp nhất của tôi."


      Sở Du nghe vậy, bỗng giơ tay lên, chỉ về phía gian phòng cánh vách.


      " được! ấy phải ở cùng với tôi!" Lương Ý lập tức phủ quyết đề nghị của .


      Sở Du nhíu mày, tức giận nhen nhóm trong lòng nhanh chóng lan tràn, " ấy ở mình cũng được."


      Lương Ý vẫn đồng ý, "Làm sao tôi biết mẹ của có nhân lúc tôi ở đây mà hạ độc thủ với ấy hay . tóm lại, để bảo đảm cho an toàn của ấy, tôi nhất định phải để cho ấy ở cùng mình."


      Sở Du cảm thấy tốc độ lan tràn của lửa giận tăng lên gấp đôi, thậm chí có khuynh hướng càng lúc càng mãnh liệt. Để tránh hù dọa Lương Ý sợ hãi, cố nén lửa giận mở miệng, " ấy ở đây, còn ?"


      Lương Ý dừng chút, ờ ha, có lý gì hai nữ nam lại ở chung căn phòng, điều này có vẻ được hay cho lắm. nhìn cánh cửa phòng bên cạnh cái, lại nhìn Sở Du cái.


      Trái tim Sở Du nhất thời dâng lên dự cảm chẳng lành, ý của phải là. . . . . .


      " ở phòng bên !" Lương Ý lớn tiếng tuyên bố, mặt Sở Du đen hoàn toàn, "Em muốn ở phòng khác?" Giọng của tràn ngập buồn bực cùng tức giận, ngực phập phồng kịch liệt, có thể thấy vô cùng bất mãn với đề nghị của Lương Ý.


      " người đàn ông ở mình phòng sao? Có vấn đề gì ?" Đối với thái độ hài lòng rệt của Sở Du, Lương Ý cảm thấy rất khó hiểu. Ở mình phải là tốt hơn sao, tránh cho nhìn thấy hai lại lúng túng, đúng à?


      "Đứa bé." Sở Du trầm nhắc nhở . Đáng tiếc Lương Ý sớm đem chuyện này vứt hết ra sau đầu, "Cái gì đứa bé? Lấy đâu ra đứa bé?" Vừa vừa dáo dác nhìn xung quanh.


      hồi gió thổi tới, Sở Du giống như tượng gỗ đứng nghiêm trước cửa ra vào, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Đúng lúc này, dì Linh ôm chăn trong tay, chậm rãi qua, nhìn thấy độc đứng im lìm chỗ, khỏi tò mò hỏi, "Thiếu gia, sao cậu vào phòng?"


      Đột nhiên, Sở Du xoay người lại, mặt đen thui qua gian phòng cách vách, mở cửa phòng, rồi đóng cửa lại mạnh. Cửa phòng kêu “rầm” tiếng, làm dì Linh đứng tại chỗ giật bắn cả người.


      Trong phòng bếp tràn ngập hơi nóng, các đầu bếp gấp gáp chuẩn bị thức ăn tới mức hỗn loạn, Sở Du biết đứng ở cửa phòng bếp từ khi nào. Ánh mắt chăm chú nhìn bàn thức ăn phong phú đủ sắc đủ vị bày ra hoàn chỉnh.


      Đúng lúc chuẩn bị rời bếp trưởng đột nhiên nhìn thấy , ông ta ngẩn ra, ngay sau đó cẩn thận dè dặt mở miệng, "Thiếu gia có dặn dò gì sao?"


      Sở Du liếc ông ta cái, nhàn nhạt hỏi, " chuẩn bị xong hết chưa?"


      "Vâng, chỉ còn thức ăn theo cầu của Lưu Na nữa thôi." Bếp trưởng cung kính trả lời. Hai bếp phó bên trong cũng nhìn thấy Sở Du, lập tức dừng lại động tác, đồng thời tiến về phía chào hỏi.


      Sở Du nhìn qua tất cả món ăn lượt, "Của Lưu Na vẫn chưa làm xong?" Giọng giận mà uy khiến các đầu bếp toát mồ hôi lạnh, bếp trưởng cuống quít cúi đầu run run trả lời, "Rất nhanh xong."


      Bếp trưởng chỉ chỉ miếng thịt bò được chiên vàng ở trong chảo, Sở Du nhếch miệng cười lạnh, bước nhanh tới tủ đồ gia vị, rút ra lọ muối, mở nắp, đổ ra ít vào lòng bàn tay rồi rắc lên thịt. Lật lật mấy cái, sau đó trầm tư, cảm thấy vẫn chưa hài lòng lắm, lại lấy thêm chục quả ớt khô, nghiền nát, đổ hết lên thịt bò; lúc này mới thỏa mãn gật đầu.


      "Được rồi, mang thức ăn lên ." Sở Du xoay người, ra lệnh cho bếp trưởng bị hành động của làm cho sợ hãi đến trợn mắt. Bếp trưởng ú ớ lâu cũng thốt được nên lời, Sở Du mất kiên nhẫn nhíu mày, giọng điệu lạnh lẽo, "Có nghe thấy ?"


      Lúc này bếp trưởng mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.


      Nhận được câu trả lời chắc chắn, Sở Du hài lòng rời khỏi phòng bếp. Trước khi vẫn quên “dặn dò” bọn họ tuyệt đối được mang nhầm thức ăn.


      "Tiểu Ý, cậu muốn sinh con cùng Sở Du biết là người hay quỷ kia sao?" Lưu Na vẫn luôn cho rằng thân thể của Sở Du nằm trong danh sách các thứ “thuộc về đất”, đối với việc sinh em bé cực lực phản đối 100%.


      Lương Ý bất đắc dĩ cười tiếng, "Nếu có thể làm sao đây?" tại mấy người đó lấy sinh mạng của Lưu Na để uy hiếp , trừ thỏa hiệp ra còn cách nào khác. Việc duy nhất có thể làm lúc này, chính là cố gắng kéo dài thời gian chung phòng mà thôi.


      Lưu Na đập mạnh tay xuống bàn, "Tất cả đều là tại mình, nếu phải mình sơ ý lơ là cũng bị con tiện nhân Hinh Hinh kia đánh cho ngất xỉu rồi mang tới đây, biến thành nhược điểm của cậu." Vừa nghĩ tới Hinh Hinh, Lưu Na liền khống chế được phẫn nộ.


      "Thôi, dù cậu có tới đây mình cũng thoát được. Chỉ là mình ngờ Hinh Hinh lại thích Sở Du." Lương Ý nhắm mắt lại, ngắt ngắt giữa hai lông mày, cố gắng buông lỏng thần kinh. Đối với Hinh Hinh, thể tưởng tượng nổi người mà mình coi là bạn tốt, là tri kỷ cả đời lại chính kẻ đẩy mình vào tình huống tiến thoái lưỡng nan này. Điều cảm thấy khó tiếp nhận nhất chính là, ta lại ra tay với Na Na.


      "Sao thế? Nhức đầu à?" Lưu Na nhìn thấy Lương Ý nhíu mày ngắt mi, quan tâm hỏi. Lương Ý gật đầu cái, Lưu Na đứng dậy rót ly nước đưa cho .


      "Cám ơn." Lương Ý nhận lấy ly nước, bất chợt có tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó là giọng của dì Linh. "Thiếu phu nhân, tôi đem thức ăn tới."


      "Dì vào ." Lương Ý uống ngụm, đặt cái ly xuống. Dì Linh bước vào, hướng về phía Lưu Na chào tiếng, rồi bày thức ăn ở bàn trà, "Thiếu phu nhân, nếu còn chuyện gì khác, tôi ra ngoài trước."


      "Được." Lương Ý gật đầu cái, dì Linh khom người ra.


      Lưu Na nhìn bóng dáng dì Linh rời hồi lâu, do dự hỏi, "Dì ấy là người giúp việc ở đây à?"


      "Ừ, nghe từ khi Sở Du sinh ra tới đây làm việc rồi. Là nhân viên kỳ cựu đấy." Lương Ý vừa vừa đẩy đĩa thịt bò của Lưu Na qua, thuận tay đưa cái dĩa cho nàng.


      Lưu Na cầm dao nĩa, nhìn lướt qua Lương Ý, hai tay chậm chạp cắt thịt, "Sao vậy? muốn ăn à?" Lương Ý tò mò hỏi.


      " phải, trông cậu bây giờ gầy quá, nhìn giống bạch cốt tinh lắm." Lưu Na nhíu mày.


      "Xinh đẹp giống như bạch cốt tinh hả?" Lương Ý tự kỷ cười hì hì.


      Lưu Na bĩu môi, ghét bỏ trả lời, "Là giống như bộ xương trắng, rất dọa người!"


      Nụ cười của Lương Ý cứng lại, nheo mắt, lạnh lùng ‘khen tặng’, " lâu rồi thấy cậu phun lời ác độc từ đầu tới cuối chịu lùi bước như vậy. Quả hổ danh là Chương môn phái độc miệng."


      "Cám ơn." Lưu Na hề khách khí tiếp nhận lời khen của , dừng lại chút, Lưu Na đột nhiên đẩy đĩa thịt bò tới trước mặt Lương Ý, còn giành lấy đôi đũa của , "Cho cậu đấy, gầy quá rồi, ăn nhiều thịt tí , còn ăn rau làm gì." Dứt lời, Lưu Na lập tức cắm đầu cắm cổ ăn đĩa rau cải xanh của Lương Ý.


      Lương Ý kinh ngạc nhìn nhìn Lưu Na hồi lâu, cuối cùng cúi đầu, khẽ mỉm cười. cầm dao nĩa lên, cắt miếng thịt bò, rồi bỏ vào trong miệng ——


      Sau khắc, khuôn mặt của Lương Ý trong nháy mắt từ trắng chuyển sang đỏ, Lưu Na vừa ngẩng đầu lên, liền bị khuôn mặt đỏ như mông khỉ của làm cho sợ đến mức tay chân luống cuống. Lưu Na hoảng sợ to, "Nhất định là do mấy người kia hạ độc! Bà nó chứ!"


      Đồn cảnh sát.


      ông già gầy da ngăm đen cùng Lương Bân và ba Lương đứng ở trước máy theo dõi, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông bị cảnh sát thẩm vấn ở trong phòng giám sát. Người đàn ông liên tục dùng ống tay áo quệt mồ hôi toát ra trán, ánh mắt vô cùng hoang mang, miệng ngừng cường điệu lặp lặp lại việc mình có bắt cóc ai hết.


      " cần hỏi nữa đâu, phải ta, chúng ta thôi." Ông già cùng lắc đầu cái, xoay người lại, áo dài người thoáng tung ra ít bụi bặm.


      Lương Bân vội hỏi, "Sư phụ, sao người có thể khẳng định như vậy?"


      Ông già thở dài, chậm rãi mở miệng, "Trước khi ta bước vào thẩm vấn, ta lén hạ cổ với rồi. Tên đó khoác đâu, lời của ."


      Ba Lương cùng Lương Bân liếc mắt nhìn nhau, "Cổ ? Đó là cái gì?" Ba Lương hỏi. Viên cảnh sát ngồi ở trước máy theo dõi cũng giương mắt đợi giải thích.


      " loại sâu độc của Miêu Trại, có thể khiến cho người ta phải lời lòng. Ta phải mất ba tháng mới nuôi được con đó đấy, aiz, đúng là lãng phí." Ông già chán nản lắc đầu, dáng vẻ hết sức nuối tiếc.


      "Nhưng con nhìn thấy người. . . . . ."


      "Thời điểm ta bước vào, ống tay áo của ta ‘vừa vặn’ đụng vào . Cổ trùng liền dọc theo thân thể của chui vào. Nếu tin, các người cứ vào xem sau tai của , xem có đúng là có cái chấm tròn màu xanh hay ."


      Viên cảnh sát ngồi ở trước máy theo dõi thoáng do dự, rồi đứng dậy mở cửa vào, nhìn vào sau tai của nghi phạm cái. Quả nhiên đúng là có chấm tròn màu xanh nổi bật to bằng hạt đậu.


      "Chúng ta thôi, đừng lãng phí thời gian." Ông già nhịn được chuẩn bị rời , đột nhiên quay đầu lại gấp gáp hỏi Lương Bân, "Tiểu Bân, con gà mái ta xách theo ngày hôm kia, con chưa thịt nó chứ?"


      Lương Bân khó hiểu nhưng vẫn lắc đầu, nhớ lại việc xảy ra ở cửa trước ngày hôm đó. Sư phụ tay xách con gà mái điên cuồng giãy dụa, lông bay đầy đất, đầu ông còn cắm vài cọng lông nhếch nhác. Khi nhìn thấy hình ảnh kia, Lương Bân có cảm giác như mình xem bộ phim kinh dị. khí quỷ quái lúc ấy khiến muốn lên cơn đau tim. Bỗng dưng bản thân lại biến thành nạn nhân ngu ngốc trong phim kinh dị, cái cảm giác chênh lệch giữa lòng sông và mực nước biển đó, có từ ngữ nào có thể diễn tả được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :