1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân [Kinh dị]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 20: Chuyện cũ hồi còn trẻ (4)

      "Nước miếng rơi xuống 3000 mét rồi kìa!" giọng hài hước vang lên.


      "Xoài kịp đợi đưa tình với tớ." Lương Ý ngửi trái xoài bị dây điện ép nặng trĩu tản mát ra mùi thơm, vô cùng say mê đáp lại.


      Lưu Na từ nơi xa tới liếc cái, bất đắc dĩ , "Lúc nào xoài đưa tình với cậu hả? Hay là cậu biến thân thành cây xoài, hiểu được ngôn ngữ của cây xoài rồi?"


      "Tớ hiểu được ngôn ngữ của cậy xoài, nhưng hành động của nó cho tớ biết. Nó muốn tớ ăn nó ." Lương Ý cười si ngốc, đầu ngón tay cẩn thận từng li từng tí chạm tới cành cây bởi vì trọng lực mà trái xoài khổng lồ rơi xuống dưới.


      "Hành động của nó?" Từ lúc nào cây xoài cũng có thể có hành động vậy trời?


      "Cậu xem da nó màu vàng, vỏ ngoài trơn mềm cùng với mùi thơm khiến cho người ta thèm thuồng, cho tớ cũng biết là, tôi rất ngon, ăn tôi ! Tớ rất cảm tạ nó." Dứt lời, đem đầu tiến tới cây xoài trong lòng bàn tay, ngoạm xuống.


      Lưu Na nhìn hành động hoa tuyệt thế* của , người nổi da gà như măng mọc sau mưa, sinh trưởng tốt thôi.


      * hoa tuyệt thế: ý chỉ hành động kỳ lạ, hiếm thấy


      "Chớ ăn, nếu lão Lý mà trông thấy cậu chiếm đoạt ‘tài nguyên’ của trường học cậu lo mà chuẩn bị tốt giấy trắng , viết bản kiểm điểm năm ba ngàn chữ thôi." Lưu Na xoa xoa cánh tay nổi da gà, lời cảnh cáo.


      "Hôm nay lão Lý ngã bệnh xin nghỉ, có tới trường học." Lương Ý cười hắc hắc.


      Lưu Na nhíu mày, trong lòng có loại dự cảm chẳng lành, "Cậu muốn làm gì?"


      "Na Na, muốn ăn xoài, nhưng mẹ tớ tớ thể ăn xoài, bị nóng. Cho nên. . . . . ." Hai tay ngón trỏ nhàng đụng chạm, đáng thương nhìn về phía bạn.


      "Cho nên cậu muốn trộm?" Lưu Na câu trúng tâm tư của .


      Lương Ý vội hưng phấn gật đầu, "Tớ xem xét qua, hôm nay có giáo viên trực, quét dọn sân thể dục chỉ có mấy người chúng ta, chỉ cần chúng ta cẩn thận chút, bị phát ."


      "Trời, thể xem thường cậu, trước khi làm chuyện xấu còn học điều tra xong? !" Lưu Na cảm thấy kinh ngạc đối với "lớn lên".


      Lưu Na khen ngợi trực diện, Lương Ý cũng có chút biết xấu hổ, "Cái người này, sao khích lệ tớ...tớ kiêu ngạo."


      Lưu Na nghe vậy nheo mắt lại, thầm nghĩ hàng này chỉ học được điều tra trước, còn học được tự sướng.


      "Na Na, chúng ta hành động thôi." Lương Ý kịp chờ đợi, .


      Lưu Na ngửa đầu, liếc mắt nhìn cây khô cao cùng với điện thế đầy cành xoài, khỏi nuốt nước miếng cái, dường như ăn rất ngon đấy. Nhưng là, "Tớ leo cây."


      "Yên tâm, tớ ! Tớ luyện tập nhiều năm rồi!" Lương Ý tràn đầy lòng tin xoay người, trước tiên lấy trái rơi xuống dưới cây xoài lớn lên, đưa cho bạn, "Đây là cho cậu!" Lại hơi ngẩng đầu, hèn hạ ti tiện mà cười, "Trước tiên, chúng ta lấy thêm túi!"


      "Được rồi." Lưu Na gật đầu cái, từ trong quần móc ra túi ny lon, chuẩn bị giao cho lại phát mới thời gian câu mà Lương Ý leo lên cây rồi.


      "Na Na, tớ mang túi, tớ ném cậu đón nhé!" Lương Ý ở tàng cây lớn tiếng .


      Lưu Na bĩu môi, cả giận : "Cái đồ, tớ mang theo túi! Sao cậu leo lên nhanh thế, vội vàng đầu thai à!"


      "À? phải đâu? Na Na, chẳng lẽ cậu sớm có chủ ý với cây xoài rồi, nếu làm sao đem theo túi tới?" Lương Ý bày ra dáng vẻ sớm nhìn thấu bộ mặt của cậu.


      Lưu Na cắn răng, "Ngu ngốc, đây là lúc tớ quầy bán đồ lặt vặt mua đồ ăn có. Thôi, đừng nhảm nữa, mau ném !"


      "Được!" Vừa dứt lời, Lương Ý lập tức hái quả được xoài to ném xuống, Lưu Na bắt chính xác lệch, thả vào trong túi. Lương Ý thấy thế, càng thêm yên lòng hái.


      "Các cậu làm gì đấy? !"


      tiếng quát to cắt ngang Lương Ý và Lưu Na bận "làm việc tay chân", Lưu Na đột nhiên dừng lại, cứng đờ xoay người sang chỗ khác, phát người chuyện là mập mạp lớp cách vách—— Tằng Trì.


      "Ha ha, bạn học Tằng." Lưu Na cười nhạt nhẽo.


      "Các cậu lén trộm xoài?" Tằng Trì trầm nheo đôi mắt lại, có ý tốt nhìn chằm chằm xoài trong tay .


      Lương Ý nghe được tiếng quát, thiếu chút nữa ngã từ cây xuống. Vừa nghĩ tới mình lại được mời phụ huynh trở lại uống trà với giáo viên chủ nhiệm, da đầu bắt đầu ngứa chút.


      "Bạn học Tằng, chuyện này, cậu có thể làm như thấy hay ?" Lưu Na xoa xoa tay, bộ dáng hết sức dễ thương lượng. Vậy mà trong lòng ấy cũng: mập mạp chết bầm, nếu dám mách là tên khốn kiếp, diễn Vô Gian đạo, hôm nay khiến cậu về gãy xương.


      "Ha ha, bạn học Lưu, cậu cầu xin tớ sao?" Tằng Trì có bộ dáng bí .


      "Cầu xin cậu? Chớ tự đề cao mình. Tằng Trì, tớ cho cậu hai lựa chọn. , chúng tớ tám cậu hai. Hai, tớ đánh cậu đến gãy xương. Chính cậu chọn ." Lưu Na quen làm bộ dạng khiêm nhường, trực tiếp dùng lời uy hiếp.


      Tằng Trì cũng hơi sợ Lưu Na, biết ấy là cao thủ Taekwondo, học kỳ trước ấy và Lương Ý đánh nhau toàn thắng với thiếu nữ xấu giúp giành bàn cơm, cuối cùng còn đoạt được danh hiệu nữ hiệp khay cơm, thực lực tuyệt đối thể khinh thường, nhìn lại thân hình mình hơi béo, vẫn mưu tính, dù thế nào nữa cậu ta sớm thèm thuồng xoài của trường học, đáng tiếc vẫn thể như ý nguyện, chuyện này coi như cậu ta nhặt được chỗ thủng.


      "Tớ tám các cậu hai." Tằng Trì hết sức biết xấu hổ lên cầu của mình.


      "Cút! Chúng tớ tám cậu hai, nếu , gãy xương!" Lưu Na nắm quả đấm quơ quơ trước mặt cậu ta để ra uy.


      Tằng Trì nuốt nước bọt, dưới thế lực ác uy hiếp thể làm gì khác hơn là đồng ý.


      "Na Na, như thế nào?" Lương Ý biết ấy ở dưới thương lượng cùng Tằng Trì.


      " có việc gì. Cậu tiếp tục!"


      "Ồ!" Lương Ý tiếp tục ném xoài xuống.


      "Tằng Trì, nhặt xoài lên, chúng ta lại chia!" Lưu Na hung tợn với cậu ta.


      Tằng Trì dám chống đối ấy, rất sợ ấy vung quyền xuống, đánh mình gãy xương, thể làm gì khác hơn là đồng ý, vì vậy hai người bắt đầu bận rộn đón xoài Lương Ý ném từ cây xuống.


      "Các cậu trộm xoài? !" Lại Tao Niên ngang qua bãi tập.


      "Mẹ kiếp, lại nữa ? !" Lưu Na thể cảm thán, phong thủy hôm nay

      ra gì, nếu làm sao lại xui xẻo như vậy, lần lượt đến.

      " , cậu muốn chia thế nào?"

      "Ba bảy!"

      "Cút! Giống nhau là hai tám! Muốn , dẹp !" Lưu Na dùng giọng hung ác hướng Tao Niên rống.

      Tao Niên sảng khoái đồng ý.

      Lương Ý tiếp tục khổ sở hái xoài từ cây xuống, vốn định hái mấy trái thôi, nào biết có nhiều người gia nhập như vậy, còn phải cầu xin gánh vác, quả nhiên là chuyện xấu dễ làm!

      Hái được năm phút đồng hồ, Lương Ý cảm thấy sai biệt lắm, chuẩn bị xuống vội vàng chia xong xoài liền chạy lấy người, ai biết người khác hô to tiếng: "Giáo viên chủ nhiệm tới rồi! Chạy mau ---"

      "CMN!" Lưu Na lớn tiếng nguyền rủa, "Chúng ta chia ra các đường! Chạy! Ngàn vạn lần được để bị bắt! Cho dù bị bắt cũng thể làm tên khốn kiếp, nếu , tôi đập em trai của các cậu!" Trước khi còn quên vác túi xoài lớn chạy.

      "Mẹ nó! Hung tàn thế này?" Tằng Trí cùng Tao Niên nhịn được che đáy quần, cảm thấy có chút tức giận.

      Mắt thấy giáo viên chủ nhiệm tức giận trùng trùng sắp chạy đến trước mặt bọn họ, hai người bọn họ mới bắt đầu chạy. Mà Lưu na sớm chạy như làn khói thấy tung tích.

      "Tằng Trí! Cấm chạy! Tôi thấy em rồi, em cho rằng bây giờ em chạy là vô sao? cho em biết, kháng cự bị nghiêm trị, thẳng thắn được khoan hồng!" Giáo viên chủ nhiệm ở xa hô to "Lão Lâm, lão Trịnh, chia ra ba đường, đuổi theo!" Tiếp tục ra lệnh.

      Mặc dù giáo viên chủ nhiệm "tận tình khuyên bảo" khuyến cáo Tằng Trí như thế, cậu ta vẫn muốn dừng lại, kéo cái bụng to chạy hướng ký túc xá. Mà đổi thành Tao Niên ôm trong lòng bọc xoài, cơ trí chạy trở về phòng học, ở cửa sau phòng học lặng lẽ vào, sau đó giả bộ đọc sách.

      Núp ở sau cây khô Lương Ý thấy giáo viên chủ nhiệm rời , trá tim vẫn lơ lưng giữa trung rốt cuộc quay lại, thấy lần này tương đối may mắn!

      "Chủ nhiệm! Nơi này còn có !" biết từ lúc nào lão Trịnh trở lại, lúc Lương Ý vừa thò đầu ra bị thầy bắt được tại chỗ, hơn nữa còn thấy tang chứng.

      Kết cục cuối cùng của chuyện này là bốn người bọn Lương Ý cuối cùng vẫn bị bắt được toàn bộ, mà bọn họ đối mặt trừng phạt còn ngay trước toàn trường, bọn họ "dốc hết tâm huyết" tả thành bản kiểm điểm 5000 chữ. Trải qua chuyện này, Lương Ý và Lưu Na lại vinh lấy được danh hiệu -- "đạo tặc xoài".

      Đạo tặc xoài cũng trở thành chuyện cười để toàn trường tán dóc, chuyện này cũng lưu truyền khá nhiều phiên bản, cái trong đó làm các cảm thấy xì mũi coi thường chính là: bởi vì chia của đều đặn, bọn họ bất mãn với nhau, cuối cùng bán đứng chiến hữu của mình, cuối cùng khiến tất cả mọi người đều bị bại lộ.

      ra chân tướng căn bản phải là như vậy, ngày đó ở chỗ giáo viên bọn họ thủy chung giữ vững phòng tuyến cuối cùng, chịu thừa nhận mình còn có đồng bọn làm chuyện này ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng có cách nào bắt bọn họ. Cuối cùng để cho bọn họ "đền tội" chính là học đệ ngang qua đổ rác vừa lúc thấy được chuyện xảy ra, làm nhân chưng cho giáo viên chủ nhiệm, cuối cùng vì cảm tạ học đệ "hiên ngang lẫm liệt" giáo viên chủ nhiệm đem xoài Lương Ý khổ cực trộm hái được tặng cho cậu ta, làm quà cảm tạ. Chuyện này khiến bốn bọn họ mãi cho đến khi tốt nghiệp, mỗi làn thấy học đệ đều tự chủ được dùng ánh mắt trầm "chém giết" cậu ta.

      Ngày hôm sau

      Lương Ý phờ phạc trở lại phòng học, phát trong ngăn kéo của mình lại co hai trái xoài thơm ngát, khỏi lệ nong doanh tròng nhìn mắt đen nhánh của Lưu Na bên cạnh.

      "Na Na, là của cậu sao?" nghẹn ngào hỏi.

      "Hả?" Lưu Na nhìn bút bàn , "Là của tớ." Có thể là mới vừa rồi tay ấy trơn quá! ấy nhặt lại bút.

      "Na Na! Cậu đối với tớ tốt." Lương Ý như gấu ôm, ôm Lưu Na chặt, đầu còn nhàng cọ xát bộ ngực của ấy.

      "Làm gì vậy?" Lưu Na giải thích được.

      Ngồi ở sau lưng Lưu Na đồng chí Lâm Cường cảm giác quanh thân chợt lạnh, nhịn được rùng mình cái, quay đầu nhìn, ta phát mặt như ngọc của người nào đó biến thành đen như than, quanh thân hình như bao phủ "Gió tanh mưa máu", dường như ác quỷ mới bò ra từ trong địa ngục càng thêm nhịn được hai chân đánh nhau!

      "Na Na, tớ cậu chết mất!" Hốc mắt Lương Ý hồng hồng nhìn về phía Lưu Na thổ lộ "thâm tình"

      "Tạch!" Chiếc bút bị hoạt động của người nào đó biến thành hai nửa, đồng chí Lâm Cường nhịn được lau mồ hôi mỏng trán mình cái, cứng đờ quay đầu , hề quan sát hành động của người nào đó, tránh cho mình trở thành vật hy sinh.

      "Hèn haj1"

      Dường như đồng chí Lâm Cường nghe được giọng cắn răng nghiến lợi phát ra từ miệng người nào đó....

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 21: Bồi thường cúc áo


      Ba ngày sau


      Vết thương kết vảy, Lương Ý chán đến chết nửa nằm ở giường, thỉnh thoảng xoay người lại nhìn trăng sáng treo cao ở ngoài cửa sổ, đầu ngón tay nhàng đụng chạm chăn giường, tròng mắt chán nản, hoàn toàn có thần thái vui vẻ.


      "Tiểu Ý."


      biết Sở Du trở lại từ lúc nào, người vẫn giống như thường ngày tản mát ra nồng nặc mùi sắt gỉ, mùi vị này thậm chí càng nồng đậm hớn so với lúc trước.


      Lương Ý im lặng thở dài dưới đáy lòng, hai mắt vô thần liếc cái, sau đó lại quay đầu , để ý đến .


      "Vết thương đau?" Sở Du thấy phờ phạc rũ rượi, cho là thân thể còn chưa có phục hồi như cũ, vì vậy mở miệng hỏi thăm.


      Lương Ý nhàng lắc đầu cái, " tốt hơn."


      Sở Du trầm mặc hồi lâu, "Nhàm chán?"


      Lúc này Lương Ý mới nhìn , "Tôi muốn ra ngoài. Có thể ? lát thôi."


      Sở Du lắc đầu chút do dự.


      Lương Ý nhíu mày, nắm chặt quả đấm dưới người, nặng nề nện lên chăn giường, dáng vẻ hờn dỗi.


      "Tiểu Ý, chờ chút nữa." nghiêng người tiến lên, ôm Lương Ý, nhàng hôn hít cổ của . Lương Ý cảm thấy khó chịu đối với lạnh lẽo do thân thể mang đến, hơi dùng sức đẩy .


      " muốn tôi chờ gì? Chờ đến ngày chán ghét tôi mới thả tôi sao?" Lương Ý tức giận bất bình nhìn .


      Sở Du chán nản rủ mắt, lời, cánh tay ôm eo lại tăng thêm sức, Lương Ý bị siết đến khí chịu, thân thể hơi nghiêng tới trước chút, dựa vào để giảm bớt áp lực do cánh tay mang đến.


      Hành động lần này lại làm cho tròng mắt chán nản của Sở Du chợt sáng lên, con ngươi đen nhánh tựa như ngôi sao lóe lên trong bầu trời đêm, Lương Ý nhìn ngây người. Nhưng biết vì sao, đáy lòng giống như có giọng khác cho biết, dường như hiểu lầm cái gì.


      " rất vui." Vui mừng em nguyện ý thân cận .


      Vui mừng? vui mừng cái gì? Thôi, thừa dịp tại cảm xúc dâng trào, tiếp tục đàm phán với , có thể tranh thủ cơ hội ra ngoài. Lương Ý tính toán ở đáy lòng.


      "Vậy bây giờ tôi có thể ra ngoài hay ?" bày ra dáng vẻ đáng thương, lần nữa mở miệng hỏi.


      Sở Du nhíu mày, giữa lông mi xuất hai đường nhăn, đôi môi mỏng giống như là bị người ta dùng chỉ vá lại, chữ cũng nhảy ra.


      Lương Ý cắn răng, vươn tay, nhàng kéo ống tay áo áo sơ mi trắng của , "phựt" vừa lúc kéo đứt cúc áo cổ tay , cúc áo màu vàng kim có hoa văn xinh đẹp nhanh chóng rơi xuống chăn.


      "Này, thợ làm tốt lắm. Thôi ! Ha ha. . . . . ." Lương Ý cười gượng mấy tiếng, liền tranh thủ nhặt cúc áo chăn lên, cố gắng che giấu tội của mình.


      Sở Du gì, Lương Ý yên lòng. Nghĩ thầm: có tiền như vậy, cúc áo thôi mà, để tâm.


      "Đền!"


      Lương Ý đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt, thể tin nhìn , "... mới vừa cái gì?" nghe nhầm chứ? ! Sở Du, Sở Du lại muốn bồi thường tiền? ! Còn vì cái cúc áo? !


      "3 vạn."


      "3 vạn? ! Tại sao làm thổ phỉ? ! làm thổ phỉ khẳng định rất có tiền đồ! Còn nữa, đồ chơi này trị giá 3 vạn? Cho dù nó trị giá 3 vạn, tôi cũng chỉ là kéo đứt chỉ mà thôi, cùng lắm tôi vá lên là được, tại sao muốn tôi đền 3 vạn? !" Lương Ý rống to, tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm Sở Du, kiên quyết đền.


      "Hoa."


      "Hoa á hoa, nó vốn có hoa." cúi đầu, nhìn, nhất thời tất cả những lời muốn đều bị nghẹn ở trong cổ họng ra lời. Chỉ thấy vết trầy "tráng kiện" đột nhiên xuất cúc áo màu vàng, cúc áo có nụ hoa trông rất sống động trong nháy mắt bị phá hư hầu như còn, mỹ cảm hoàn toàn có. tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ cứ thế bị hủy diệt.


      Lương Ý hít thở sâu hơi, cố gắng tỉnh táo , "Tiền có, mạng có . muốn loại nào?"


      "Nợ tiền, đền thịt!" Vừa dứt lời, cúi đầu, nhân tiện cầm cúc áo tới, nhàng dùng đầu ngón tay ma sát hoa văn, lỗ tai trắng nõn cũng lặng yên tiếng động đỏ lên.


      "Đền thịt? !" Lương Ý chợt đứng lên từ giường, chỉ vào mũi của , tràn đầy khí phách chất vấn , "! Phương pháp đền thịt cái gì?" Bà ngoại ơi, nếu dám nhắc tới ăn thịt , uống máu , hoặc là làm, làm làm cho xong, liều chết với .


      Sở Du ngẩng đầu, sững sờ nhìn đầu ngón tay trước chóp mũi , ngay sau đó lại cúi đầu. Màu hồng lỗ tai càng thêm tươi.


      "Oa? Hôm nay máu có thể tuần hoàn?" Lúc này Lương Ý mới phát lỗ tai đỏ hồng, hơn nữa hoàn toàn quên mất chuyện "Nợ tiền đền thịt" còn mống.


      Câu hỏi của Lương Ý khiến sắc mặt Sở Du trong nháy mắt cứng ngắc vô cùng, màu hồng lỗ tai cũng nhanh chóng tiêu tán, khôi phục trắng nõn ban đầu.


      "Oa, tốc độ tuần hoàn của máu cũng là nhanh. Có phải có thể khống chế nó hay ?" Lương Ý tò mò theo dõi lỗ tai , hỏi.


      ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn . "Đền!"


      "Đền đền, hẹp hòi! , phương pháp đến thịt thế nào?" Lương Ý lầm bầm, vốn muốn ngăn đề tài này, ngờ lại bị phát , tại tán dóc trở lại.


      "Cho." đưa cúc áo cho Lương Ý.


      Lương Ý kỳ quái nhận lấy cúc áo, "Sao cho tôi?"


      "Cho em! Đền !" chỉ chỉ mặt của chính mình.


      "Đền mặt của ?" Lương Ý kêu lên."Tôi có kéo nát mặt ? Sao muốn tôi đền mặt? Hơn nữa, mặt cũng có thể đền sao?" Dừng chút lại khiếp sợ hỏi, "Chẳng lẽ muốn lột mặt tôi ra, dán vào mặt ? ! Đó cũng quá khó coi!" Nghĩ đến tình cảnh kia, nhịn được sợ run cả người.


      Lúc Lương Ý gào to, Sở Du tối mặt, mặt khó chịu hất đầu, lồng ngực phập phồng có chút gấp rút hơn so với bình thường.


      "Đần!"


      "Tôi mới ngu ngốc! Thương lượng được ?" Lương Ý vốn định đưa tay ra nắm ống tay áo cầu xin , nhưng vừa nghĩ tới cái cúc áo hy sinh kia, cuống quít hạ tay xuống.


      "Thương lượng cái gì?" quay đầu nhìn , hiểu hỏi.


      cúi đầu, ngón tay ngừng nắm chăn giường, gương mặt chậm rãi đỏ hồng.


      Lúc Sở Du nhíu

      mày, chuẩn bị xong "chất vấn" phen Lương Ý đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng hôn ở môi . Hôn lén người khác thành công xong lập tức nằm lỳ ở giường, dùng chăn đắp mình làm đà điểu.

      Lỗ tai Sở Du lần nữa thiêu đốt hừng hực như lửa lớn, trở nên đỏ bừng, hồi lâu cũng vẫn thẫn thờ. Cho đến khi Lương Ý ở trong chăn buồn buồn mở miệng. "Bồi thường thế này có được ?"

      có trả lời, Lương Ý tò mò vén chăn lên, Sở Du duy trì tư thế điêu khắc như lúc hôn , nhúc nhích. Lỗ tai hồng hồng lập tức hấp dẫn chú ý của .

      "... xấu hổ?!" Lương Ý giọng thử dò hỏi.

      " bậy!" Người nào đó lập tức lớn tiếng kích động phản bác, "Em mới xấu hổ!" Mặt nghiêm túc.

      "Nhưng lỗ tai đều đỏ." Lương Ý tiếp tục phản bác.

      "Máu tuần hoàn!" Giải thích hợp lý lẽ.

      Lương Ý trừng mắt nhìn, vừa nãy phải tuần hoàn sao? Sao đột nhiên lại tuần hoàn? nheo mắt lại, chăm chú nhìn mặt lúc lâu, phát lỗ tai đỏ hơn vừa nãy chút.

      "Ha ha..." Lương Ý cười trầm, đem mặt tiến tới trước mặt , nheo mắt lại: "Chúng ta chơi được ?"

      Sở Du kiên quyết lắc đầu.

      "Nhé!" Người nào đó hôn mặt cái.

      Bị tập kích khiến Sở Du cứng hình lần nữa, Lương Ý nhếch khóe miệng, có ý tốt giọng : "Chúng ta ra ngoài hẹn hò được ?"

      Chỉ thấy Sở Du ngây ngốc gật gật đầu.

      "Yeah!" Lương Ý thấy kế hoạch thành công, hưng phấn bật lên từ giường tỏ vẻ chúc mừng.

      Lúc này Sở Du mới phục hồi tinh thần lại, nhưng mình đồng ý, thể dễ dàng đổi ý, hành vi này phù hợp nguyên tắc của . Nhìn Lương Ý hưng phấn, khỏi thở dài ở đáy lòng, thôi! Về phần hẹn hò, dường như, có chút cảm thấy hứng thú....

      Thư phòng

      "Thiếu gia, phải trước đó cậu nên sửa chữa cúc áo ở ống tay áo sao?" Linh đứng ở cửa thư phòng, trong tay cầm xấp quần áo, hỏi.

      " cần." thay xong y phục Linh đưa cho, dừng chút, lại phân phó , "Lấy tới toàn bộ quần áo của tôi tới đây."

      "Thiếu gia muốn làm gì?" Linh tò mò hỏi.

      Sở Du quét mắt lạnh qua, Linh thức thời xoay người đóng cửa rời , chuẩn bị thứ cần.

      Sau khi Linh rời , nhàng dùng sức xé cúc áo màu vàng kim tinh xảo ở ống tay áo, cúc áo theo tiếng bứt ra, mong tay ngón trỏ tay trái của trong giây lát dài ra.

      Phát sáng ở dưới ánh đèn rạng rỡ, cúc áo bị dùng ngón tay nhọn nắm, móng tay bén nhọn vô tình quẹt cái ở trê cúc áo, cho đến khi tất cả hoa văn tinh mỹ thay đổi mơ hồ , mới hài lòng ngừng tay, tròng mắt đen nhánh lóe ra vẻ hài lòng dưới ánh đèn lờ mờ.

      Nhà họ Lương

      ", mấy ngày nay nhà chúng ta đều yên bình, có phải hơi kỳ quái hay ?" Lương Tư ngồi ở ghế sa lon lo lắng trùng trùng với Lương Bân.

      Lương Bân nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường đường phố đều sáng lên hắt ở mặt đường, khoảng gian vốn nên đen kịt trở nên ánh sáng chói mắt, vài ba chiếc xe thỉnh thoảng lướt qua, phát ra tiếng vang "vù vù". Tất cả đều có vẻ yên bình, vậy mà càng yên bình, tim ta càng lo lắng.

      "?" Lương Tư nhíu mày, tới trước mặt ta.

      "Tiểu Tư, buổi tối nên tùy tiện cho người lạ vào nhà." Lương Bân chợt mở miệng với .

      "Tại sao?' Lương Tư hiểu.

      Lương Bân liếc nhìn bốn phía phòng ốc, "Nhà chúng tôi xây xong cái phòng này mới bắt đầu bày ra Phong thủy trận, nếu có "đồ" muốn vào nhất định phải được chủ nhà mời mới có thể. Như lần trước, vật kia bởi vì được mời, cho nên mới thể vào."

      "Mời?"

      "Nếu em với nó, vào ! Như vậy bọn chúng có thể vào phòng này. Cái này tương đương với thu mời của em với nó."

      "Nhưng cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe phòng ốc của chúng tôi sắp đặt Phong thủy trận?"

      Lương Bân thở dài, : "Phong thủy trận này được ông nội qua đời của chúng ta bố trí."

      Lương Tư ngạc nhiên trợn to miệng: "Ông nội, ...."

      "Tiểu Bân, lên lầu , cha có việc muốn thương lượng với con." Cha Lương bỗng nhiên xuất ở trong phòng khách, cắt đứt lời Lương Tư , chỉ thấy mặt ông nghiêm túc nhìn Lương Bân, Lương Tư chưa từng thấy dáng vẻ đó. Ở trong mắt của Lương Tư, cha Lương vẫn luôn ngây ngốc, chưa bao giờ có ánh mắt sắc bén như vậy, nét mặt nghiêm túc kia lại còn nhìn người nhà mình.

      Lương Bân và Lương Tư liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có ý nghi ngờ, sau đó Lương Bân xoay người theo cha Lương lên lầu, Lương Tư mình đơn ở phòng khách.

      Lương Tư nhìn đồng hồ đeo tay, 10 giờ 50, gần đến thời gian mẹ Lương uống thuốc, vì vậy rót chén nước nóng mang vài viên thuốc lên lầu.

      --------

      Càng ngày càng thích Sở Du, đáng iu quá mất

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 22: Lặp lại chiêu cũ

      Editor: tiểu an nhi



      Hai giờ sáng.


      Đường cái tối đen vắng vẻ, cửa hàng bốn phía sớm đóng cửa, chỉ còn vài quán ăn vỉa hè bên ngoài là còn bận rộn chào mời mấy người trẻ tuổi vào ăn khuya. Đám người trẻ tuổi này phần lớn đều là các sinh viên của trường Đại học lân cận, theo từng tốp năm ba người. từng cái bàn nhựa đặt nối tiếp nhau vỉa hè bày đủ các loại đồ ăn, mỗi người đều cầm chai nước ngọt hoặc bia trong tay, sung sướng uống thả cửa, trong đám người thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hò hét đinh tai nhức óc.


      "Chúng ta ăn được ?" Lương Ý đứng ở trước bàn làm thức ăn, đôi môi chu lên, bày ra bộ dạng “tôi rất muốn ăn”.


      Sở Du mặt biến sắc nhíu mày cái, túi nilon trắng bị người ta tùy ý ném mặt đất theo gió thổi bay loạn xạ, bay tới chân . vui nhìn túi nilon dưới chân, sắc mặt trầm kéo tay của Lương Ý , " thôi!"


      "Tôi , tôi muốn ăn cái này." Lương Ý thế nào cũng chịu , đứng im tại chỗ, khuôn mặt phụng phịu, môi trề ra.


      Sở Du lạnh lùng nhìn lướt qua đám sinh viên nhốn nháo, mày nhíu lại càng chặt, " nơi khác." lên tiếng lần nữa, vẫn muốn rời khỏi chỗ này.


      Nhưng chân Lương Ý lại giống như mọc rễ ngay tại chỗ, đứng im như phỗng, quyết di chuyển. Sở Du cũng nỡ dùng sức kéo , lo lắng làm bị thương. Vì vậy mà hai người cứ đứng giằng co tại chỗ, ai cũng ngoan cố nhìn trừng trừng vào đối phương.


      "Chỉ ăn chút thôi, có được ?" Lương Ý đung đưa ống tay áo của làm nũng.


      Sở Du thấy kéo ống tay áo của mình ánh mắt chợt lóe lên, lập tức cúi đầu nhìn chăm chú vào nút cài dưới tay áo của mình. Mắt híp lại, nhìn lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn , có vẻ được vui cho lắm.


      "Vừa rồi vui mừng cái gì vậy?" Lương Ý nghi hoặc hỏi .


      Sở Du hất mặt, rầu rĩ trả lời, " có."


      "Gạt người!" Lương Ý nhàn nhạt phản bác.


      "Em , có muốn ăn đồ nướng hay ? Đồ nướng của quán tôi rất ngon đó." Chủ quán đứng ở trước bếp lò nướng khói mù lượn lờ vô cùng nhiệt tình mời gọi Lương Ý.


      Lương Ý nghe được câu hỏi của chủ quán lập tức đem hoài nghi vừa nảy sinh ném ra sau đầu, hào hứng chạy mình đến trước bếp lò, nhanh chóng chọn mấy xâu đồ ăn để chủ quán nướng chín.


      "Sở Du, Sở Du! Mau tới đây! thích ăn cái gì? Tôi giúp chọn!" Lương Ý quay đầu lại lớn tiếng gọi Sở Du buồn bực đứng ở đằng sau.


      Tiếng gọi của Lương Ý thu hút ít ánh mắt của mấy người trong quán, mọi người dựa theo tầm mắt của , lúc này mới chú ý tới Sở Du thân hàng hiệu, diện mạo tuấn mỹ đứng ở trước quán. Các tự chủ được khẽ thốt lên xuýt xoa, sau đó vội vàng bỏ qua bạn trai ngồi bên cạnh, bắt đầu bàn luận xôn xao, ánh mắt thỉnh thoảng còn len lén liếc về phía Sở Du, dường như lo sợ lập tức biến mất.


      Mà mấy người con trai bị lạnh nhạt vứt ở bên, nhịn được lên tiếng châm chọc, " phải chỉ là tên mặt trắng thôi sao, có cần phải phấn khích như vậy ?"


      "Ờ, bộ dạng nhìn giống trai bao như vậy, có gì tốt. Đúng là chỉ nhìn vào bề ngoài đẹp đẽ mà lóa mắt. Những nữ sinh này quả thực là chưa từng trải việc đời mà." tên khác hơi mập mạp chút hừ lạnh tiếng, ghen ghét phụ họa.


      Đứng cách chỗ bọn họ khoảng 50m, toàn bộ những lời mấy người đó Sở Du đều nghe thấy mồn . Chân mày càng lúc càng nhíu chặt lại, lúc này gần như thành hàng ngang rồi. Thậm chí quanh người còn tản mát ra loại hơi thở lạnh lẽo, khiến cho đôi bạn trẻ ngang qua người bất giác rùng mình sợ hãi, vội vàng kéo nhau bước nhanh mau chóng rời .


      "Sở Du, còn đứng đó làm cái gì? Đến đây mau lên." Lương Ý nhịn được quay lại, lôi tay kéo tới trước sạp hàng.


      " đó là ai thế? Trông có vẻ như rất thân thiết với ấy." cầm xâu thịt trong tay ngồi giữa đám người ăn đồ nướng tức giận bất bình nhìn chằm chằm Lương Ý. khác ngồi bên cạnh cẩn thận quan sát Lương Ý hồi, sau đó mới đưa ra phán đoán, "Bạn ?"


      " phải đâu? Người đàn ông kia dáng dấp đẹp như thế, sao lại có bạn diện mạo bình thường như vậy được? Đúng là phí của trời mà!" cầm xâu thịt khinh thường trừng mắt liếc nhìn Lương Ý mỉa mai.


      "Đâu có bình thường. thấy ấy khá đáng đấy chứ." thanh niên ở bàn khác quay người lại phản bác, bĩu môi : "So với em dễ thương hơn nhiều."


      ". . . . . ." trợn mắt lên giận dữ nhìn chàng kia.


      Ở phía bên kia.


      "Sở Du, muốn ăn cái gì?"


      Lương Ý hào hứng lắc lắc tay của , thấy vẫn ngẩn người như lạc vào cõi thần tiên bất mãn lên tiếng hỏi, " làm sao thế? Ngẩn người gì vậy? Tôi hỏi đó!"


      Tầm mắt Sở Du di chuyển, nhìn cái, nhíu mày, nhìn màn khói lượn lờ quanh xâu thịt nướng, im lặng gì.


      "Em , bạn trai của em tuấn tú! Tôi bán hàng ở đây nhiều năm như vậy cũng chưa gặp được nam sinh nào đẹp trai như cậu ấy cả." Chủ quán hào sảng khen người diện mạo của Sở Du.


      "Ông chủ, ấy phải bạn trai của tôi." Lương Ý cúi đầu, giọng phủ nhận.


      "Là ông xã." Sở Du mặt thay đổi chợt nhả ra câu.


      Chủ quán ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới phản ứng được, " ra hai người kết hôn rồi. nhận ra đấy, còn trẻ như vậy. Nhớ năm đó tôi cũng. . . . . ."


      "Ông chủ, chúng tôi lấy xâu này, cả xâu này nữa." Lương Ý để ý tới lời của Sở Du vừa , vội vàng cắt đứt hoài niệm “Nhớ năm đó” của chủ quán, chỉ sợ chủ quán cứ giữ lấy bọn họ mà “nhớ năm đó” đến sáng mới thả ra mất.


      "Được rồi!" Lão bản nhanh nhẹn nhặt mấy xâu Lương Ý chỉ lên, đối với việc Lương Ý ngắt lời mình cũng để ý lắm.


      Lương Ý nhìn số thức ăn mình gọi chút, ước chừng cũng tương đối rồi, ngẩng đầu quay sang chủ quán , "Ông chủ, chúng tôi qua bên kia ngồi chờ nhé."


      "Được được!" Chủ quán liên tục gật đầu, cười lớn .


      "Sở Du, chúng ta qua bên kia ngồi ." Lương Ý dắt cổ tay Sở Du


      tới bàn còn trống, bốn phía có người ngồi.

      Trong quá trình di chuyển, Sở Du vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cổ tay áo của mình, mắt phượng dài lóe lê, tựa như mong đợi cái gì.

      "Được rồi. Ngồi !" Lương Ý đặt mông ngồi xuống, buông cổ tay của ra.

      Sau khi buông ra, Sở Du vẫn nhìn chòng chọc thêm lúc lâu, núi cài kim loại ống tay áo lấp lánh bỗng dưng lại khiến cảm thấy hết sức chói mắt.

      "Sao thế?" Thấy Sở Du cứ đứng mãi mà chịu ngồi xuống, Lương Ý nghi ngờ hỏi

      "Nút cài..." Móng tay nhọn dùng tốc độ cực nhanh nhàng xẹt qua cổ tay áo, nút cài lập tức tiếng động rơi xuống đất. giơ cổ tay lên đưa tới trước mặt .

      "Nút cài? Nút cài làm sao?" Lương Ý cúi đầu nhìn cổ tay áo mở ra của , trong nháy mắt chảy tầng mồ hôi lạnh.

      phải chứ? Xui xẻo như vậy à? Là làm ư? Nhưng hình như nhớ mình tháo nút cài của ra mà! Lương Ý cố gắng nhớ lại, xem có tìm được gì để chứng minh mình vô tội hay ,

      "Rơi rồi." Sở Du bình thản tố cáo .

      Lương Ý cắn răng, quyết thừa nhận, " phải tôi làm."

      "Em chạm qua nó." Giọng thản nhiên nhanh chậm.

      "Tôi có chạm qua, nhưng điều này có nghĩa là tôi làm rớt!"

      "Đền !" Ngữ khí của như chém đinh chặt sắt.

      " đền!" Lương Ý giận dỗi xoay mặt, đền đấy, xem làm gì được nào.

      Sở Du gì, nhìn chằm chằm hồi, đột nhiên xoay người lại. Lương Ý giật mình, lập tức lên tiếng ngăn cản. "Sao thế? đâu? Còn chưa trả tiền mà!"

      "Hừ!" Người nào đó hừ lạnh tiếng, cao ngạo ngẩng đầu sải bước về phía trước.

      Lương Ý vọt tới đứng chắn trước mặt , đưa tay ngăn lại, " làm vậy là có ý gì? trả tiền rồi hẵng . tại tôi có tiền."

      Người nào đó vẫn đáp lại.

      Lương Ý nghiến răng nghiến lợi giọng , "Được rồi, tôi đền. thanh toán chỗ thức ăn này trước ." Trong túi có tiền chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu trước thế lực đen tối thôi.

      "Em đền trước ." Sở Du híp mắt lại, đầu ngón tay nhàng gõ vào mặt bàn có dính chút dầu mỡ.

      Lương Ý nghe xong tức điên, cắn răng gằn ra từng chữ. " đùa tôi phải ? phải là tôi có tiền hay sao? Lấy cái gì mà đền bây giờ?"

      "Nợ tiền đền thịt!" Sở Du chỉ chỉ chỗ nút cài bị rớt ống tay áo.

      Lương Ý tự chủ lùi về phía sau bước, hít ngụm khí lạnh, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào , "... , giỡn đúng ? Ở đây? Bây giờ?"

      "Ừ," Sở Du nặng nề gật đầu cái.

      "!" Lương Ý nghĩ cũng muốn nghĩ lập tức từ chối.

      Sở Du lại xoay người lần nữa.

      "Đợi chút...!" Lương Ý lập tức bắt lại tay của , đáng thương khẩn cầu, "Khi nào về nhà đền được ?"

      Sở Du chậm rãi lắc đầu.

      " tại muốn mất còn với tôi phải ?" Lương Ý tức giận hất tay của ra, lớn tiếng .

      "Hửm ~~?" Giọng ngấm ngầm uy hiếp của Sở Du vang lên.

      Lương Ý sợ run cả người, lửa giận trong nháy mắt biến mất, chút khí thế hiếm hoi kia cũng bốc hơi thấy bóng dáng, "Tôi đồng ý với là được chứ gì," Lương Ý xấu hổ cười cười, giọng cầu, "Nhưng có thể tìm chỗ nào kín đáo hơn được ?"

      "Hừ!"

      Có nghĩa là muốn???

      Lúc Lương Ý còn thở phì phì trừng mắt lườm Sở Du, chủ quán nhiệt tình bưng đĩa đồ nướng tới trước mặt bọn họ, để lên bàn, ngoác miệng ra cười tươi , "Em , sao mà mặt lại mếu máo như vậy? Bị cậu ta bắt nạt sao?"

      "Tôi có mếu máo." Lương Ý mạnh miệng trả lời.

      "Ông chủ, có người gọi đồ kia, mau mau qua ." Trước sạp nướng lúc này tụ tập thêm vài người lựa thức ăn.

      "Được rồi. Tôi trước, chàng trai, là đàn ông đừng bắt nạt vợ, phải nhường nhịn ấy mới được." Trước khi chạy , chủ quán vẫn quên dạy dỗ Sở Du chút.

      "Đưa tiền!" Lương Ý đưa tay ra, đòi tiền .

      Sở Du lắc đầu, Lương Ý tức giậm chân, cắn răng, "Sở Du, rượu mừng uống lại muốn uống rượu phạt hả?"

      "Rượu phạt?" tò mò nhướng mày.

      Lương Ý cứng họng, đâu có biết cho uống" rượu phạt" là gì..., nhưng lời ra khỏi miệng rồi, nếu "thực " chẳng phải càng thêm mất mặt hay sao?

      Hoặc là làm, mà làm nhất định phải làm đến cùng, Lương Ý đột nhiên kéo cổ áo của lại gần, đến độ cao vừa phải ngẩng mặt lên, cánh môi vừa vặn dùng sức "hôn" lên mặt cái. Ánh mắt Sở Du thoáng qua tia kinh ngạc, sau đó vành tai dần dần trở nên đỏ bừng.

      "A!" Người nào đó thầm thỏa mãn đột nhiên má truyền đến cảm giác đau đớn, nhịn được kêu lên tiếng.

      "Oa--" Mười mấy cặp mắt tại trường hẹn mà cùng nhau trợn lên sợ hãi.

      là quá phóng túng, quá nhiệt tình !

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 23: Gặp đám lưu manh


      Bộ mặt Lương Ý ảo não, gương mặt đỏ bừng, nện bước chân dồn dập ý muốn nhanh chóng rời khỏi quán thịt nướng, chỗ qua đều vang lên từng tiếng huýt sáo cùng với ánh mắt hài hước đuổi theo dứt.


      Thấy thế, càng thêm oán hận về hành động vừa rồi của mình, để cho người ta xem cảnh tình cảm miễn phí, bây giờ còn bị người xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ. nghĩ, đời này trừ trộm xoài bị bắt ra, chuyện này có lẽ là chuyện mất mặt nhất đời .


      "Tiểu Ý!" Sở Du thấy Lương Ý sải bước chạy chậm rời , để ý dấu răng nổi bật mặt vội vàng đuổi theo. Ông chủ quán thịt nướng nhìn thấy bọn họ lần lượt rời , vội vã lớn tiếng la ầm lên với Sở Du, "Thằng nhóc kia, cậu còn chưa trả tiền đâu đấy!"


      Theo sát ở sau Lương Ý, Sở Du nghe thấy tiếng gào của ông chủ, nhanh chóng xoay người trở lại, từ ví tiền móc ra mấy tờ ông nội Mao ném ở bàn, vội vàng đuổi theo. Vào lúc sắp ra khỏi sạp hàng dùng mắt phượng dài uy hiếp những ánh mắt sắc bén của đám con trai nhìn lướt qua khen ngợi Lương Ý đáng . Đám con trai thấy ánh mắt sắc bén ngừng đánh tới rùng mình.


      "Chàng trai! Tiền thừa, mau lấy lại!" Trong tay ông chủ cầm ra mấy tờ ông nội Mao mà Sở Du vừa đặt lại, lớn tiếng nhắc nhở.


      Mấy học sinh qua cười với ông ta, "Ông chủ, khỏi gào, người ta có tiền, căn bản cũng để ý đến chút tiền lẻ này đâu, ông coi như là người ta đưa chút tiền boa cho ông ." d.đ.l.q.đ


      đường phố


      "Tiểu Ý." Vẫn theo sát sau lưng , Sở Du lên tiếng gọi .


      Lương Ý tức giận xoay người lại, chỉ trích , "Sao cứ khi dễ tôi?"


      " có." Sở Du lắc đầu vô tội.


      "Hừ!" Hừ lạnh tiếng, lại xoay người lại, tiếp tục hướng phía trước.


      "Về nhà?" Sở Du đứng ở sau lưng , cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm .


      Nghe được hai chữ về nhà Lương Ý ngẩn ra, con ngươi nhanh chóng đảo quay vòng ở trong hốc mắt, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.


      "Tiểu Ý?"


      "Hả?" Lương Ý phục hồi tinh thần lại, nhìn .


      "Về nhà?"


      Lương Ý cúi đầu, mũi chân nhàng đá lên trước, sau đó ngẩng đầu lên, mặt nặng nề với , "Sở Du, tôi muốn về nhà. Trở về nhà tôi!" Sợ hiểu lầm, còn cố giải thích thêm.


      Sở Du , lẳng lặng ngưng mắt nhìn , hồi lâu, liếc qua, kéo tay của , xoay người mang theo rời .


      "Sở Du, tôi phải về nhà! Tôi thể vĩnh viễn sống ở trong nhà của . Tôi có nhà của chính tôi, nếu như thích tôi, nên ép buộc tôi." Lương Ý hất mạnh tay ra, tức giận đùng đùng lớn tiếng .


      "Em lừa ." Sở Du đưa lưng về phía , giọng bình tĩnh chỉ trích .


      "Tôi lừa ? Tôi lừa làm gì?" Lương Ý nhếch môi, cau mày, hiểu vì sao chỉ trích.


      "Hẹn hò! Em là hẹn hò." đột nhiên xoay người lại, gân xanh trán bên trái đan chồng nhau, tạo thành con vật nào đó từng thấy qua, "hoa văn" hình xăm xem toàn thể trông rất sống động.


      Lương Ý ngây ngẩn cả người, lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, lúng ta lúng túng , " tôi lừa , vậy cứ coi là tôi lừa ." Dứt lời, xoay người, muốn về nhà.


      "Đứng lại!" túm lấy cổ tay nắm chặt, chất vấn , " đâu? !"


      "Về nhà!" Lương Ý lạnh lùng nhìn , nhanh chậm.


      "Nhà chính là nhà của em."


      "Đó phải là nhà tôi, đó là nhà ! tại người nhà tôi nhất định còn chờ tôi về nhà!" Lương Ý giận, hướng rống to, giận dữ ngút trời mà dùng lực gạt tay ra.


      Lương Ý bực tức ra lời thể nghi ngờ là khiến Sở Du trong cơn giận dữ giận đến lý trí hoàn toàn hỏng mất, ở dưới ánh đèn gân xanh trán bên trái lóe lên màu xanh, Lương Ý kinh hãi, thấy Sở Du lại muốn "nổi điên", vì vậy vội vàng mở miệng, "Sở Du, tỉnh táo chút. Đây là đường cái." hết sức gấp gáp trấn an Sở Du, rất sợ bỗng nhiên làm ra hành động "đặc biệt" gì, kinh động người đường khác.


      Sở Du hít thở sâu hơi, khép mắt, Lương Ý nhìn ra cực kỳ cố gắng kiềm chế, phút chốc qua, chờ đợi gân xanh trán từ từ biến mất, lồng ngực phập phồng cũng theo đó bình thản.


      Lương Ý mới vừa thở phào nhõm, chuẩn bị xong "an ủi" mình chút ông trời lại như nhìn vừa mắt, tình trạng xấu luôn xuất .


      "Hắc, nơi này có em xinh đẹp!" giọng thô bỉ từ trong hẻm hẹp mà u ám truyền đến. " em, ra ngoài chơi với các , các có rất nhiều trò chơi!" Trong lời mang theo nồng nặc dung tục.


      Lúc này Lương Ý hận thể đánh hai tên lưu manh biết phải trái trước mắt trận rồi ném vào trong sông.


      "Sở Du, chúng ta thôi. Mặc kệ họ." Lương Ý miễn cưỡng cười cười, cầm tay , chuẩn bị dẫn rời lại bị tên thanh niên nhuộm tóc vàng, dáng vẻ lưu manh đeo dây chuyền kim loại túm lấy cái tay khác của , tên khác ngăn cản đường của .


      " em, đâu à? Nếu chúng ta cùng nhé." Dứt lời còn dùng tay sờ sờ mu bàn tay .


      Cảm giác buồn nôn ập tới, Lương Ý hất tay ra, nhìn chằm chằm , "Muốn sống cút ngay cho tôi!"


      "Ơ, em, nóng tính đấy. Đây là bồ của em? Dáng dấp tệ, nếu chúng ta cùng nhau chơi đùa? Bốn người, cũng rất. . . . . ." Lời còn chưa hết, bị tay Sở Du nắm lấy cổ, nặng nề nện ở tường, cả người bị nâng lên cách mặt đất. Bị giơ lên cao cách mặt đất, khóe miệng thanh niên tràn ra máu tươi, ánh mắt có chút rời rạc, có lẽ là bởi vì đòn nghiêm trọng vừa rồi khiến đầu óc có chút .


      "Sở Du, thả , chớ làm lớn chuyện." Lương Ý liếc nhìn thanh niên bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng cả khuôn mặt.


      "Thằng chó, mày lại dám đánh em


      của tao!" thanh niên khác thấy đồng bọn của mình bị đánh, nắm quả đấm, xông tới, chuẩn bị giáo huấn Sở Du trận, lại bị cước đá văng đến cửa kính cửa hàng đối diện, hôn mê. Cửa kính phát ra tiếng vỡ, theo tiếng mà nứt, mảnh kính vỡ tan, còi báo động lớn tiếng vang lên.

      "Sở Du, đủ rồi, bọn họ được dạy dỗ, đừng nên giết hết bọn họ. Thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, chúng ta nhanh lên!" Lương Ý nhón chân lên, giơ tay lên cao, dùng sức cạy tay nắm chặt thanh niên ra, nhưng chút hơi sức này của đối với Sở Du mà như muỗi chích, hoàn toàn có chút tác dụng nào.

      "Sở Du!" Lương Ý buông tha, tới trước lỗ tai , rống to.

      Lúc này Sở Du mới chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn , trong con ngươi mang theo tàn nhẫn, cái trán lúc này như ngôi sao lóe lên trong đêm tối so với vừa nãy càng chói mắt hơn. Lúc Lương Ý vẫn còn phiền não xem trấn an thế nào, đột nhiên phát , gân xanh trán bắt đầu dần dần lan tràn ra hướng gương mặt.

      "Sở Du, trán ..."

      "Khụ khụ..."

      Tiếng ho khan cắt đứt suy nghĩ của Lương Ý, quay đầu nhìn lại, sắc mặt thanh niên bên kia tường xanh xám, mắt nửa khép nửa hở, mắt thấy được.

      "Sở Du, sắp chết. Buông ra !" Lương Ý cầu khẩn .

      " đụng em, đáng phải chết!" Tay Sở Du tăng thêm sức lực, Lương Ý thấy mặt thanh niên càng ngày càng đen, đôi môi càng ngày càng trắng, thậm chí ngay cả tiếng ho khan hơi yếu vừa nãy cũng từ từ biến mất.

      Nhưng vào lúc này "ù ù - - ù ù - - " tiếng còi xe cảnh sát vang lên, trong nháy mắt khiến luống cuống.

      "Thiếu phu nhân!" Đầu hẻm, quản gia mặc tây trang phẳng phiu đứng ở bên cạnh thùng rác, lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên tường cùng với thanh niên lâm vào hôn mê xong, cung kính xoay người lại, "Đại sư Cố!"

      "Thiếu phu nhân, chúng ta lại gặp mặt!" Lập tức chuyện, đại sư Cố chẳng biết xuất từ lúc nào giữa ngã tư đường, ống tay áo giương lên, ống tay áo thoáng qua tia chớp vàng, Lương Ý còn chưa xem màu vàng kia đến tột cùng là cái gì, Sở Du vẫn trong trạng thái nổi lại "bịch!" tiếng té xuống đất.

      "Thiếu phu nhân, chúng ta thôi!" Quản gia tới trước mặt Lương Ý, nhàng vác Sở Du lên vai.

      Lương Ý kinh ngạc nhìn nhìn hai thanh niên sống chết sau lưng chút, "Vậy bọn họ..."

      "Còn chưa có chết đâu. nhanh lên!" Sau khi đại sư Cố xong lập tức xoay người biến mất.

      Xe cảnh sát càng ngày càng gần, Lương Ý biết cảnh sát cũng sắp tới, len lén nhìn sang quản gia ở phía sau , nếu như bây giờ trốn chạy....

      "Thiếu phu nhân, đại sư Cố vẫn còn ở nơi này đấy."

      Lương Y hiểu, đây là lời cảnh cáo, quả , tại mặc dù quản gia tiện hành động, nhưng nơi này dù sao còn có "Thần côn" xuất quỷ nhập thần, cũng biết năng lực của thần côn. tại chạy trốn đối với phần thắng cũng lơn, nếu lẩn trốn bị bắt lại, sau khi trở về còn có thể chọc giận mẹ Sở cùng với Sở Du, bây giờ vẫn tạm chấp nhận theo chân bọn họ!

      Lâm vào trong suy nghĩ lẳng lặng ở đằng trước, ngã tư đường phía sau có xe thể thao màu xám im ắng dừng sát ở trước đèn đường, đèn xanh sáng, chiếc xe có chạy tới trước....

      Bót cảnh sát

      "Lương tiên sinh, vui khi thông báo với ông, có kết quả kiểm tra AND rồi. Chúng tôi phát khối thi thể kia trùng khớp với kết quả AND nên phải là con ông." Cảnh sát qua đưa báo cáo cầm trong tay cho cha Lương, mặt kích động.

      Hốc mắt cha Lương hồng hồng nhanh chóng nhìn kết quả kiểm tra, vừa thấy chữ màu đen mặt giấy trắng có quan hệ máu mủ, cha Lương lập tức ngã ngồi ở ghế sofa.

      "Lương tiên sinh." Cảnh sát bị hành động thình lình của ông dọa sợ hết hồn, vội vàng lên trước an ủi.

      Cha Lương khoát khoát tay, "Tôi sao, tôi chỉ là quá khẩn trương, cho nên lập tức liền..." qua ngón tay ông run rẩy gọi điện, "Đúng vậy. phải chị con, đúng. Nó cùng cảnh sát tiên sinh thương lượng những chuyện khác, chúng ta trở về."

      Sau khi ông cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, hỏi, "Cảnh sát tiên sinh, thi thể kia xác nhận thân phận chưa?"

      Cảnh sát lắc đầu, "Còn có. Tạm thời cũng có ai đến bót cảnh sát báo có người mất tích. Bây giờ chúng tôi vẫn còn dốc toàn lực điều tra."

      "Ồ, vậy sao, hy vọng có thể mau sớm xác nhận." Cha Lương tự mình lẩm bẩm.

      Cảnh sát mím môi, thở dài tiếng, "Lương tiên sinh, về chuyện Lương tiểu thư mất tích chúng tôi hết sức tìm kiếm."

      "Cám ơn các ." Cha Lương cười khổ sở, để điện thoại trở về trong túi quần của mình

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương24: Khách mời mà đến


      Ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh khổng lồ, chiếu xuống sàn nhà màu đỏ sậm, góc cửa sổ bị kéo ra, nụ hoa nhàng lay động ban công, từng làn hương thuộc về hoa tươi đều theo gió lặng lẽ tiến vào phòng chơi đùa.


      giường đệm mềm mại to rộng, mẹ Sở nằm ở giường, hai mắt nhắm chặt, ngủ say. Chính lúc này gò má đẹp đẽ của bà bị ánh mặt trời ấm áp chiếu lên, dưới soi sáng của ánh mặt trời gương mặt có vẻ ửng đỏ, tựa như thêm tầng má hồng nhàn nhạt vừa đủ.


      "Cốc cốc! Cốc cốc cốc!"


      Tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Sở nhàng mở mắt, nửa ngồi ở giường, lông mi dài màu đen chiếu rọi ở dưới ánh mặt trời thoáng qua tia sáng.


      "Vào ."


      "Phu nhân." Ngoài cửa vào là cương thi số 1, số 2 "chết " người phụ trách hầu hạ Lương Ý là Linh .


      Mẹ Sở thấy người tới là Linh , chân mày nhăn, sau đó lạnh nhạt mở miệng, "Chuyện gì?"


      "Phu nhân, là Tiêu tiểu thư tới." Linh hơi có vẻ chần chờ với bà.


      Mẹ Sở nghe được Tiêu tiểu thư, trong con ngươi chìm vào suy nghĩ sâu xa, bà trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng hỏi, " ta có cho mục đích tới đây ?"


      Linh lắc đầu cái, "Tiêu tiểu thư muốn nhìn thấy người mới bằng lòng ."


      Mẹ Sở , lát sau bà xuống giường, đưa lưng về phía Linh : "Tiếp đãi ta tốt, tôi xuống."


      "Dạ, phu nhân." Linh gật đầu, ngay sau đó xoay người rời .


      Phòng khách


      "Tiêu tiểu thư, đây là trà của ." Linh bưng ly trà lên, Tiêu Phái Ngải mỉm cười nhận lấy ly trà, sau cũng cảm ơn.


      Nhấp ngụm trà xong, vẻ mặt Tiêu Phái Ngải ngây ngốc, đặt ly trà xuống, hai mắt vô thần nhìn lướt qua biệt thự trống , tò mò hỏi, "Sao người giúp việc nơi này hình như ít hơn trước nhiều vậy?" Từ lúc vào đến bây giờ ta tổng cộng mới thấy được ba người giúp việc, còn phải cộng thêm Linh mới có thể coi là ba, so với trước kia người giúp việc trong biệt thự có thể là cả đàn cả lũ có thể là khác nhau trời vực.


      Linh nghe vậy giật giật khóe miệng, cười khổ sở giải thích: "Sau khi thiếu gia qua đời, phu nhân liền cho rất nhiều người giúp việc thôi việc, tại đại khái cũng chỉ còn lại có 7, 8 người giúp việc già thôi. Về phần phụ trách quét dọn phòng ốc ban ngày đều là người làm thêm giờ."


      "Vậy sao. . . . . ." Tiêu Phái Ngải suy nghĩ sâu xa .


      "Phái Ngải." Mẹ Sở xuống lầu, gọi ta tiếng. Tiêu Phái Ngải nhìn thấy mẹ Sở lập tức đứng lên, dịu dàng về phía bà thăm hỏi, "Bác gần đây thế nào?"


      Mẹ Sở tới trước mặt ta, phất phất tay, Linh gật đầu rời .


      "Như cũ. Cháu sao?" Mẹ Sở rũ mắt, cười nhạt tiếng, nhìn ta.


      "Vẫn như cũ ạ." ta cúi đầu, đau thương chợt lóe lên dưới đáy mắt ta, mẹ Sở thu hết tâm tư ta vào mắt, "Phái Ngải, cũng qua rồi. Hãy sống qua ngày tốt."


      "Bác , cháu. . . . . ." Tiêu Phái Ngải muốn lại thôi.


      "Phái Ngải, tiểu Du qua đời. Cháu cũng nên buông xuống. Hãy tìm người đàn ông, chăm sóc mình tốt." Mẹ Sở vỗ vỗ mu bàn tay ta, ý vị sâu xa trấn an ta.


      "Bác , bác buông xuống sao?" Trong mắt ta phiếm lệ, nghẹn ngào hỏi.


      Mẹ Sở quay đầu , nhàn nhạt , "Người chết thể sống lại, nên để xuống phải để xuống, cần gì phải để ở trong lòng, để cho mình khó chịu."


      "Nhưng. . . . . ."


      Mẹ Sở ngắt lời ta, "Phái Ngải, đừng suy nghĩ nữa. Cuộc sống của cháu mới là chính."


      Tiêu Phái Ngải cúi đầu, hồi lâu có lên tiếng, cho đến khi mẹ Sở vỗ vỗ mu bàn tay ta an ủi lần nữa ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên, chần chờ hỏi, "Bác , tiểu Du, ấy phải là họ của cháu đúng ?"


      Mẹ Sở nhăn mày, " có, bác và cha tiểu Du đều là con . Làm sao con đột nhiên hỏi như thế?"


      Tiêu Phái Ngải nhếch môi suy tư lúc lâu mới , "Tối ngày hôm qua. . . . . ."


      "Tối ngày hôm qua?"


      "Tối hôm qua, cháu thấy người đàn ông giống tiểu Du như đúc." Giọng của ta chần chờ, trong ánh mắt lộ vẻ kích động.


      Sắc mặt mẹ Sở có chút cứng ngắc, khí vây quanh hai người nhất thời lúng túng.


      "Bác ?" Tiêu Phái Ngải thấy bà lên tiếng hồi lâu, tò mò gọi bà. Lúc này mẹ Sở mới phục hồi tinh thần lại, hướng về phía cười cứng ngắc, , "Phái Ngải, có phải cháu nhìn lầm hay ?"


      Tiêu Phái Ngải lắc đầu quả quyết, " thể nào, bác , ban đầu cháu cũng cho là nhìn lầm, nhưng vì xác nhận cháu có nhìn lầm hay , cháu còn cố ý dừng lại 5 phút. Cháu có thể thề cháu tuyệt đối có nhìn lầm."


      "Phái Ngải, tiểu Du, nó qua đời."


      "Cháu biết . Nhưng tối ngày hôm qua cháu thấy ấy." Tiêu Phái Ngải kích động đứng lên.


      Mẹ Sở cũng đứng lên theo, cầm tay ta, "Phái Ngải, có thể là do cháu quá nhớ tiểu Du cho nên mới nhất thời xuất ảo giác mà thôi."


      "Cháu chưa từng xuất ảo giác, thấy ấy. Hơn nữa. . . . . ." bỗng nhiên dừng lại, suy nghĩ sâu xa.


      "Hơn nữa cái gì?"


      ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ Sở, "Bên cạnh ấy còn có , đó. . . . . . Hình như cháu gặp qua ở đâu rồi." ta xoay người lại, ngừng tìm kiếm từ trong ký ức đầu mối về tối ngày hôm qua.


      "Phái Ngải, có thể gần đây cháu hơi mệt mỏi. Nếu bác dẫn cháu đến bệnh viện kiểm tra thử?" Mẹ Sở thấy thế, cũng tiếp tục lên tiếng trấn an ta.


      Tiêu Phái Ngải đưa lưng về phía mẹ Sở, tức giận bất bình, "Bác cho là cháu bị thần kinh?"


      Mẹ Sở ngẩn ra, ngay sau đó tới trước mặt ta, "Bác chỉ cảm thấy gần đây có thể là cháu chịu áp lực tương đối lớn mà thôi, cho nên mới đề nghị cháu đến bệnh viện kiểm tra thử."


      Tiêu Phái Ngải nhìn bà hồi lâu, cuối cùng mới xoay mặt, cam lòng : "Bác cảm thấy cháu bị áp lực lớn cho nên mới thấy Sở Du?"


      Mẹ Sở gật đầu cái, "Phái Ngải. có gì, đoạn thời gian trước bác cũng vậy, cũng y như cháu,

      luôn xuất ảo giác, nhưng gần đây bác khá hơn nhiều. Cho nên, cháu cũng đừng lo lắng, có việc gì đâu.”


      Tiêu Phái Ngãi cúi đầu, , chốc lát sau, ta nâng khóe môi lên, miễn cưỡng cười, “Bác , cháu biết rồi.”


      “Ừ.”



      “Bác , cháu còn có chuyện, cháu trước ạ.” Tiêu Phái Ngãi xốc túi xách ghế salon lên, hướng bà cáo từ.


      Mẹ Sở đưa ta ra cửa quản gia ra từ trong hành lang, “Tối ngày hôm qua Tiêu tiểu thư thấy Thiếu gia?”


      Mẹ Sở lạnh lùng liếc ông ta cái, hừ lạnh tiếng, “Các người làm việc kiểu gì vậy? Sao lại để cho người khác thấy được các người?”


      Quản gia cúi đầu nhận lỗi, “Là tôi tốt. Lúc ấy có để ý những thứ quanh mình, cho nên mới…”


      “Được rồi, tôi muốn nghe ông giải thích. Hai tên côn đồ chết chưa?” Trong con mắt mẹ Sở nồng đập sát khí, việc hai tên côn đồ cản trở khiến bà ta cảm thấy vô cùng vui.


      “Đại sư Cố , tối hôm nay đều xử lý xong bọn họ.” Quản gia cung kính .


      “Đều? Có ý gì?”


      “Còn có Lương Bân.”


      “Ừ, tối hôm nay ông ta tốt nhất có thể xử lý xong toàn bộ những thứ cản trở này. Nếu , dùng cách thức khác xử lý toàn bộ bọn họ.” Mẹ Sở nhìn chòng chọc quản gia, nghênh ngang rời .


      1 giờ sáng.


      “Nghe hôm nay Tiêu tiểu thư tới?”


      “Ừ. Tiêu tiểu thư tối ngày hôm qua thấy thiếu gia.”


      “Cái gì?! Cư nhiên bị thấy được? A Quản cẩn thận.” Dừng chút là hỏi, “Phu nhân gì với Tiêu tiểu thư?”


      “Phu nhân Tiêu tiểu thư chịu áp lực quá lớn, cho nên mới xuất ảo giác. Sau đó Tiêu tiểu thư vui rời .”


      “Vậy sao, nhưng Tiêu tiểu thư đúng là si tình với thiếu gia, cũng 7,8 năm, còn thích thiếu gia như vậy. Đáng tiếc thiếu gia thích cũng là… Ai… Nghiệp chướng!” Tiếng bước chân lộc cộc dần dần cách xa.


      Lương Ý chép miệng, trong đầu ngừng lặp lại lời vừa rồi của hai người giúp việc.


      “Nghĩ gì?”


      Thình lình xuất gia nhân khiến Lương Ý lâm vào trong trầm tư giật mình, hung hăng trừng mắt liếc cái, “ hù chết tôi à? bộ có tiếng động.”


      Người nào đó lẳng lặng nhìn hồi lâu, chợt cả người giống như là mất trọng lực, đè ở người , vùi đầu trước ngực .


      làm gì thế hả? Rất nặng đấy.”


      “Mệt mỏi…”


      Lương Ý trợn mắt nhìn , châm chọc : “ làm ruộng à? ràng ngủ cả ngày, còn mệt mỏi.”


      Nhà họ Lương.


      “Cốc cốc.”


      “Ai vậy? Đến đây!” ở phòng khách xem tivi, Lương Tư nghe được tiếng gõ cửa vội vàng tới trước cửa, chuẩn bị mở cửa bất chợt nhớ tới lời Lương Bân với . do dự chút, quyết định xuyên qua mắt mèo nhìn tình huống trước rồi quyết định mở cửa hay .


      Xuyên qua mắt mèo, Lương Tư thấy mặt Lưu Na tái nhợt đứng tại cửa, vẻ mặt hết sức ngốc trệ.


      “Chị Na Na?” vội vã mở cửa, với Na Na ngoài cửa. “Chị Na Na, mau vào .”


      Lưu Na ngoài cửa nhìn cái, liếc qua khung cửa hơi chần chờ, mới nện bước chân hơi cứng ngắc vào trong phòng.


      “Chị Na Na, sao hôm nay trễ như vậy chị lại tới tìm em?” Lương Tư vội vàng chạy vào trong phòng bếp rót ly nước, sau khi ra ngoài thấy bóng dáng ấy đâu, chạy lên lầu, quả nhiên, phát ấy lầu.


      “Chị Na Na, chị lên đây làm gì?” Lương Tư đưa ly trà trong tay cho ấy.


      ấy có nhận lấy ly trà, cũng trả lời , chỉ vòng tới vòng lui bốn phía ở lầu hai, tựa hồ tìm kiếm thứ gì.


      “Chị Na Na, có phải chị tìm đồ hay ?” theo ở sau lưng Lưu Na, Lương Tư tò mò hỏi.


      Câu hỏi của Lương Tư khiến ấy quay đầu, khuôn mặt tái nhợt trừ môi hơi hồng ra, hoàn toàn có huyết sắc, ánh mắt ngốc trệ, con ngươi hình như cố định ở chung chỗ, hoàn toàn có dấu hiệu chuyển động. Cả người xem ra, có cảm giác quái dị ra được.


      Lương Tư bị ấy nhìn chòng chọc lát, đột nhiên quay mặt, cảm giác quanh thân hình như bị băng bao phủ, lạnh lẽo thôi. tự chủ được đưa cánh tay vòng chặt ở trước ngực sưởi ấm. Đối diện Lưu Na như vậy, trong đầu Lương Tư thầm dâng lên cảm giác sợ hãi.


      “Lương… Bân…”


      “Chị Na Na hỏi em sao?” Lương Tư nhìn ấy.


      ấy gật đầu.


      em…” Lời còn chưa hết, điện thoại di động liền “linh linh” vang lên. Lương Tư móc điện thoại di động trong túi ra, cúi đầu nhìn qua hiển thị cuộc gọi, lại nhìn người trước mắt cái.


      Lúc này cảm giác cả người mình giống như bị giam cầm trong dòng sông lạnh lẽo, trái tim kịch liệt co rút lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Mà nguyên nhân tạo thành tất cả chính là người hiển thị điện thoại di động – Lưu Na…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :