1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân [Kinh dị]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 15: Phát khối thi thể


      Gió mát mẻ lướt qua sân, lá cây xanh mơn mởn, ngọn cây phát ra tiếng vang xào xạc. Người phụ nữ trung niên mặc tạp dề màu trắng dọn dẹp lá cây ở sân. Chốc lát sau, bà quét tất cả lá cây đất vào cái góc , dùng túi giả bộ đứng lên chuẩn bị cầm vứt bỏ.


      "Tiểu Phương, đợi chút." người phụ nữ gầy bước nhanh ra từ cửa chính biệt thự to lớn.


      Đổi lại người phụ nữ tiểu Phương xách theo túi xoay người lại, hỏi, "Sao vậy?"


      "Ờ, có thể giúp tôi ném cái này luôn được ?" Người phụ nữ đưa cái túi cầm trong tay cho bà.


      Tiểu Phương nhận lấy túi, liếc nhìn cái túi bị buộc chặt, tò mò hỏi, "Đây là cái gì?"


      "Là thứ đồ bỏ , cũng biết là ai có trách nhiệm như vậy, ném loạn xạ ở trong phòng khách." Người phụ nữ oán trách.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn


      "A, hoá ra là như vậy. Vậy cũng tốt, tôi ném nó ." Tiểu Phương giơ thứ đồ bỏ nhận lấy từ trong tay bà ta, nhận lấy đồ về hướng thùng rác bên ngoài biệt thự.


      Thư phòng


      "Đồ xử lý tốt chưa?" Mẹ Sở cầm quyển sách trong tay, thỉnh thoảng ưu nhã lật xem trang sách trong tay.


      Quản gia đem hoa Trà ngâm xong cho mẹ Sở, "Tôi bảo tiểu Tùng xử lý."


      Mẹ Sở nhận lấy hoa Trà, để quyển sách tay xuống bàn, ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn quản gia, "A Quản, chuyện này nhất định phải xử lý thỏa đáng, tôi hy vọng đến lúc đó rước lấy phiền toái gì. Biết ?"


      Quản gia gật đầu, "Phu nhân, xin yên tâm. A Quản xử lý tốt."


      "Rất tốt." Mẹ Sở hài lòng cúi đầu, tiếp tục lật xem quyển sách tay, chợt bà giống như là nhớ ra cái gì đó, mở miệng hỏi: " tại thiếu phu nhân như thế nào?"


      "Buổi tối ngày hôm qua thiếu phu nhân cũng ngủ, buổi sáng hôm nay mới ngủ."


      Mẹ Sở hé miệng , hồi lâu mới chậm rãi , "Như vậy cũng tốt. Dù sao chỉ có buổi tối tiểu Du mới có thể tỉnh lại. Như vậy vợ chồng bọn họ cũng có thể có nhiều thời gian chung đụng hơn."


      "Phu nhân, ngày hôm qua những cảnh sát tới đây có chuyện gì vậy?"


      Mẹ Sở hừ lạnh giễu cợt, nhấp miếng trà, "Cũng có chuyện gì, chỉ là chiếu theo lệ hỏi chuyện thiếu phu nhân mất tích thôi. Dù sao, tôi là người ‘cuối cùng’ gặp con bé."


      Quản gia nghe vậy, chân mày hơi hơi nhíu lên, "Phu nhân, có chuyện tôi phải với ngài."


      "Chuyện gì?" Mẹ Sở đặt ly trà ở bàn, mất hết hào hứng, hỏi.


      Con mắt sắc của quản gia phức tạp, giọng mang rầu rĩ: "Đại sư Cố , ngày thiếu gia sống lại, có người từng dùng phương thuật truy xét hành tung của thiếu phu nhân."


      "Phương thuật?" Chân mày mẹ Sở cau lại, rơi vào trầm tư.


      "Phương thuật cũng thuộc đạo thuật, là đời trước của đạo thuật. Đại sư Cố , người truy tìm tung tích của thiếu phu nhân lợi dụng loại lấy máu người thân làm mồi để phương thuật truy đuổi hành tung của ấy, phương sĩ này dựa vào loại phương thuật ở thời kỳ lão Cổ thường dùng." Quản gia trầm ngâm, đối với biến cố bỗng nhiên xuất , khiến ông ta có chút vui.


      Mẹ Sở dùng ngón tay thon dài nhàng vuốt ve hoa văn bàn, lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhăn, "Máu người thân. . . . . . Xem ra, vị phương sĩ, có quan hệ với nhà bọn họ!"


      "Cho tới nay nhà bọn họ đều là gia đình tương đối giàu có, chưa bao giờ có chuyện đặc biệt xảy ra, theo lý mà , cũng quen thứ người như thế." Quản gia từng cẩn thận điều tra qua tình trạng gia đình nhà họ Lương, cũng có phát chỗ đặc biệt nào. Chuyện duy nhất làm cho người ta đáng giá phải suy nghĩ sâu xa chính là 5 năm trước con trai bọn họ đột nhiên rời nhà ra .


      "Nhưng nhà họ Lương còn có con trai, vào 5 năm trước đột nhiên rời nhà ra ngoài." Quản gia quyết định đem điều nghi ngờ này cho phu nhân.


      Mẹ Sở nghe vậy, liếc nhìn, "Con trai rời nhà ra ?"


      "Đúng, nguyên nhân rời nhà ra vẫn ra ngoài. Kỳ quái hơn chính là năm đó sau khi Lương Bân rời nhà trốn , vợ chồng Lương thị thế nhưng có báo cảnh sát." Quản gia cảm thấy loại hành vi hoàn toàn thích hợp, nhất là khi vợ chồng Lương thị coi đứa bé như vận mệnh mình.


      "Vậy con trai họ trở vềchưa?”


      “Người giám thị bên nhà họ Lương , thiếu phu nhân mất tích đến ngày thứ hai, Lương Bân ‘vừa vặn’ trở lại. Hơn nữa, cậu ta tựa như có lẽ nhận thấy việc mình bị giám thị.” Ông ta phái người báo cáo mình, lúc Lương Bân về đến cửa nhà tầm mắt vô tình hay cố ý quan sát phía người giám thị.


      “Lương Bân…” Mẹ Sở đứng lên, với ông ta, “Tra xem 5 năm qua cậu ta nơi nào, làm gì.”


      “Phu nhân, trước đó tôi từng bắt tay điều tra rồi, nhưng thu hoạch được gì. Trong 5 năm qua hành tung của cậu ta đều giống như bị người cố ý xóa .” Bản lĩnh này cũng phải là người bình thường có thể có.


      Mẹ Sở suy nghĩ sâu xa, vuốt ve dây chuyền tay mình chút, hừ lạnh tiếng, “Bảo đại sư Cố xử lý cậu ta, tôi hy vọng cậu ta trở thành nguyên nhân khiến chúng ta ổn.”


      “Đúng vậy.” Quản gia gật đầu cung kính, sau đó xin phép, “Phu nhân, nếu như có việc gì khác, vậy tôi ra ngoài trước.”


      .” Mẹ Sở phất tay cái, ý bảo ông ta rời .


      Sau khi quản gia rời , mẹ Sở nhìn cánh cửa đóng chặt hồi lâu, chợt bà bỗng thò tay rút nhành hoa tươi còn dính nước cắm ở trong bình hoa ra, sau đó bà dùng đầu ngón tay nhàng bứt từng cánh hoa mềm mại ra. Đáy đôi mắt đẹp của bà cuồn cuộn sóng ngầm như muốn trào ra.


      “Lương Bân…”


      “Cậu chôn xong cái túi chưa?” Quản gia quan sát người đàn ông trước mắt, nhìn qua thân hình hơi có vẻ héo khô, nghiêm túc hỏi.


      Người đàn ông nghe vậy cúi đầu, dưới tròng mắt đều là vẻ sợ hãi, “, chôn xong.”


      “Sao cậu chuyện lắp ba lắp bắp thế hả?” Quản gia nheo mắt lại, có chút hoài nghi đối với hành động của ta.


      Người đàn ông lập tức ngẩng đầu, cuống quýt : “ có, có. Tôi chỉ là… Chỉ là…”


      “Chỉ là cái gì?” Quản gia lạnh giọng chất vấn.


      Quản gia lạnh giọng chất vấn làm cho người đàn ông càng thêm sợ, thân thể héo khô run rẩy, sắc mặt bởi vì sợ mà hơi trắng bệch, “Tôi… Tôi chỉ là… Chỉ là buồn tiểu.”


      Quản gia vừa nghe, chân mày nhíu lại chặt, ánh mắt ghét bỏ chợt lóe lên, “Nếu xử lý tốt, cậu có thể về.”


      “Vâng.” Người đàn ông như nhặt được lệnh đặc xá, vội vàng xông ra ngoài.


      Người phụ nữ quét dọn phòng khách, thấy ta chạy ra, dừng lại động tác trong tay hỏi, “Lưu Tam, cậu làm gì mà hấp tấp như vậy.”


      Người đàn ông Lưu Tam thấy người phụ nữ quét dọn, vội vàng chạy tới trước mặt bà ta hỏi: “ có thấy qua túi ny lon hay ? Đại khái lớn như vầy.” Đôi tay làm động tác mô tả vật thể lớn ra sao.


      “Túi?” Người phụ nữ suy tư chút, “Có phải cậu đến cái túi hơm nay đặt ở góc phòng khách hay ?”


      “Đúng! Đúng! Là nó. Chính là nó!” Lưu Tam mừng rỡ.


      Người phụ nữ bĩu môi, bất mãn oán giận, “Sao cậu ném túi lung tung thế hả? Cậu ném thôi, còn ném ở trong phòng khách, nếu như bị quản gia thấy được, quản gia nhất định trách cứ tôi quét dọn phòng khách cẩn thận.”


      “Ai da, đừng nhảm nhiều như vậy, cái túi đâu?” Lưu Tam gấp gáp dứt vội hỏi.


      Người phụ nữ tức giận , “ bảo Linh ném .”


      “Tôi biết, cậu phải hỏi Linh chứ.” Sau khi người phụ nữ xong, cũng quan tâm ta, tiếp tục quét dọn phòng khách.


      Lưu Tam nghe vậy chạy nhanh ra ngoài sân…


      Buổi tối, 10 giờ hơn.


      Kẻ lang thang quần áo rách rưới tóc hoa râm già nua mình đứng ở bên cạnh thùng rác, tay tràn đầy dơ bẩn ngừng tìm kiếm đồ có thể ăn ở trong thùng rác, hồi lâu, cái túi buộc cực kỳ chặt lọt vào mi mắt ta.


      ta hơi ngạc nhiên, túi nặng trĩu, còn tản mát ra mùi hôi thối nhàn nhạt, ta nhìn bốn phía, phát chung quanh có ai, chỉ có đèn đường mờ tối và ta, vì vậy lớn mật mở túi buộc cực kỳ chặt ra.


      Túi bị ta mở ra, mùi hôi thối nồng nặc lan ra, ta che cái mũi của mình lại, đưa cái tay ra, lục lọi túi.


      “Là thịt?” túi thịt lớn bị cắt xén thành vô số hình vuông xuất trong tầm mắt của ta, có chút hưng phấn, những thứ thịt này mặc dù có chút thúi nhưng rửa chút còn có thể ăn.


      Nghĩ nghĩ lại, ta lật ở dưới túi thịt, “Ah, thế nào có khúc gì đó?” ta nghi ngờ cầm cục thịt ở dưới kia ra.


      Hai ngón tay bị cắt chỉnh tề xuất trong lòng bàn tay ta. ta bị sợ đến lập tức vứt bỏ bàn tay nắm trong tay, thất thần ngã mặt đất. ta run rẩy đứng lên từ mặt đất, kéo thân thể chịu đủ kinh sợ chạy đến bên buồng điện thoại, bấm điện thoại cục cảnh sát…

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      [​IMG] Chương 16: "Người" ngoài cửa

      [​IMG]


      Sau khi tỉnh lại từ trong cơn ác mộng liên miên, cảm giác ngực nặng nề có lẽ khiến khiếp sợ ban đầu của Lương Ý biến thành thói quen. nghiêng đầu nhìn Sở Du vẫn còn đè nặng lát, sau đó cẩn thận từng li từng tí nâng cánh tay của lên, đặt ở giữa giường, chân tay xuống giường.


      "Thiếu phu nhân, tỉnh?" biết cửa phòng bị mở ra từ lúc nào, người phụ nữ bưng cái mâm vào. Lương Ý bị sợ đến nhảy dựng, vốn định lạnh giọng quát lớn, nhưng nghĩ đến Sở Du vẫn còn ngủ say, chỉ đành phải thôi.


      "Lần sau lúc bà ta tiến vào có thể gõ cửa cái hay ?" Lương Ý ngồi ở ghế sa lon, hạ thấp giọng, tức giận .


      Người phụ nữ với giọng áy náy, "Rất xin lỗi thiếu phu nhân. Lần sau tôi vâng theo căn dặn của ."


      "Ừ." Lương Ý liếc nhìn thức ăn đặt trong tay người phụ nữ.


      "Thiếu phu nhân, nếu phân phó việc gì khác, vậy tôi ra ngoài trước." Người phụ nữ cúi đầu, sau khi bày thức ăn xong, chuẩn bị rời .


      Nghe bà ta muốn , Lương Ý nhất thời luống cuống, vội vã liếc mắt nhìn đồng hồ tường, hơn 9 giờ, theo như hai ngày trước, Sở Du sắp tỉnh dậy rồi, muốn mình đối mặt với .


      "Cái đó, bà có thể ở lại tâm với tôi được ?" Lương Ý cười xấu hổ, khẩn cầu.


      Người phụ nữ nhàng lắc đầu, "Thiếu phu nhân, đợi chút nữa thiếu gia tỉnh lại, nếu nhìn thấy tôi vẫn còn ở nơi này, cậu ấy mất hứng. Hơn nữa, nếu muốn tìm người chuyện phiếm, có thể với thiếu gia."


      Lương Ý nhất thời cứng họng, người phụ nữ thấy thế, lập tức xoay người rời , đóng cửa phòng chặt.


      Nhìn cửa chính đóng chặt, Lương Ý tự chủ được phát ra tiếng chửi "mẹ nó", thất bại ngã nằm ghế sa lon mềm mại.


      Làm thế nào đây? bị giam ở trong phòng này hai ngày rồi, đừng chạy trốn, ngay cả ra khỏi phòng cũng được ra.


      Lương Ý quan sát hai ngày nay, mỗi ngày Sở Du thường tỉnh lại lúc 10 giờ, sau tiếng lại rời khỏi phòng với quản gia, hơn hai giờ sau lại quay trở về, duy trì hành trình suốt hai ngày rồi.


      Trước mắt thời gian chạy trốn tốt nhất chính là ban ngày, bởi vì căn cứ theo quan sát ngày đầu của khi tới nơi này, ban ngày ít người giúp việc nhất, nhưng biết vì sao ban ngày tựa như uống phải thuốc ngủ, ngủ say như chết, căn bản thể tỉnh lại, cho nên chỉ còn cách tránh chạy vào ban ngày mà thôi.


      Mà thời gian chạy trốn tốt nhất ngày mai hẳn là vào buổi tối lúc Sở Du và quản gia rời , nhưng đoạn thời gian đó có rất nhiều người giúp việc, hành lang, sân nhà đều xuất bóng dáng bọn họ.


      Cẩn thận suy tư khả năng chạy trốn thành công vào buổi tối xong, chỉ có thể chán nản buông tha, xoay chuyển ánh mắt, con dao gọt trái cây lấp lánh ở trong ánh đèn giọi vào mi mắt của .


      Dao. . . . . . Nếu như, "lại" chết. . . . . . phải là . . . . . . tự do. . . . . .ư?


      Trong lúc ngẩn ngơ, Lương Ý bỗng có cử chỉ điên rồ đó là chậm rãi cầm dao gọt trái cây lên, ánh mắt đờ đẫn đứng lên từ ghế sa lon, từng bước đến bên mép giường, dao sắc nhọn nhắm ngay tim Sở Du.


      Giết . . . . . . có thể về nhà. . . . . . Dù sao. . . . . . chết, bây giờ . . . . . . chỉ là quái vật mà thôi. . . . . . Cho nên. . . . . . giết . . . . . .


      Tay giơ dao gọt trái cây lên của Lương Ý ngừng run rẩy, hồi lâu, giống như là hạ quyết tâm, đóng chặt mắt lại, đem dao gọt trái cây cầm trong tay đâm xuống phía dưới——


      Tôi rốt cuộc có thể đâm !


      Bỗng nhiên, lúc sống lại lần nữa, câu với mang theo vui sướng bỗng vang lên trong đầu . mở choàng mắt ra, chỉ ngây ngốc nhìn dao gọt trái cây trong tay mình.


      Trời ạ, chính mình . . . . . . làm gì? Mình lại muốn. . . . . .


      "Tiểu Ý! Con muốn làm gì? !"


      Tiếng chất vấn đầy thịnh nộ truyền đến, Lương Ý bị sợ, dao gọt trái cây rớt xuống từ trong tay , rơi xuống đệm mặt đất, tiếp theo là tiếng "bốp", mặt bị đánh nghiêng, trong miệng tràn ngập mùi vị ngai ngái khiến phục hồi tinh thần lại, gương mặt nóng hừng hực cảm giác sưng đau khiến bất giác che lại má phải bị đánh sưng.


      "Bác , con. . . . . ." Lương Ý muốn giải thích, lại bị mẹ Sở cắt đứt.


      " lại muốn giết tiểu Du!" Mẹ Sở giận tím mặt, chỉ trích Lương Ý, "Người đâu, mau tới đây....!"


      Vừa dứt lời, cương thi số 1,2 lâu gặp bỗng nhiên xuất trước mặt Lương Ý.


      " Bắt lấy ta, mang tới phòng dưới đất!" Mẹ Sở ra lệnh.


      Lương Ý vừa nghe, luống cuống, "Bác , con muốn xuống phòng dưới đất." Nhớ tới mặt đất phòng dưới đất đầy máu, thân thể nhịn được phát run lên.


      "Cũng phải muốn hay !" Mẹ Sở mím chặt đôi môi, cắn răng nghiến lợi ra lệnh cho cương thi số 1,2, "Còn mang ? !"


      cương thi số 1,2 nghe vậy, bước bước dài lên trước, mỗi người tay nắm lấy bả vai Lương Ý, trói chặt lấy ra sức giãy giụa, ném ra gian phòng.


      "Buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi muốn xuống phòng dưới đất, tôi muốn xuống phòng dưới đất!" Lương Ý lớn tiếng kêu la, cố gắng dùng sức, muốn rút cánh tay ra tránh thoát cương thi 1, 2 trói chặt.


      Lương Ý bị họ kéo , kéo từ gian phòng tới hành lang, lại kéo từ hành lang tới ngay chính giữa đại sảnh biệt thự, chỗ qua, khiến ít người giúp việc liếc nhìn, liều mạng hướng đám người hầu kêu cứu, nhưng các người hầu chỉ dám len lén nhìn, im lặng cúi đầu lên tiếng, chỉ làm chuyện của mình.


      "Buông tôi ra, tôi muốn , cứu mạng! Cứu mạng!" Lương Ý vẫn chịu buông tha cầu cứu, càng ngừng hướng

      về phía người giúp việc ngang qua kêu cứu, tiếc rằng vẫn phí công như cũ.

      Vậy mà tay thể động, chỉ có chân là có thể, thấy phía trước có người đàn ông cầm cây nến màu đỏ sậm trong tay ngang qua đột nhiên khom xuống đá cước. Người đàn ông lảo đảo, cây nến lập tức rớt quần áo cương thi số 1. Đốm lửa nhanh chóng cháy rộng người cương thi số 1, lửa lớn hừng hực.

      Lương Ý thét kinh hãi, hất cương thi số 2 ra, vớ lấy tách trà ở phòng khách, lập tức giội nước trà lên người cương thi số 1. Nhưng hành động lần này cũng thể hóa giải thế lửa lan tràn, ngược lại lửa thiêu đốt cương thi số 1 lớn hơn.

      Cả phòng khách biệt thự nhất thời hỗn loạn, Lương Ý trơ mắt nhìn cương thi bị thiêu thành tro tàn trong vòng chưa tới 10 giây. Lúc này, vị trí cương thi số 1 vốn đứng thẳng chỉ để chút vụn thiêu đốt hóa thành tro bụi. Mà cây nến rơi mặt đất tắt, chỉ lưu lại khói mù màu xám tro lượn lờ. Người đàn ông hơi còng ngơ ngác nhìn cây nến đất, thân thể giống như si, run dữ dội hơn.

      cương thi số 2 vẫn duy trì mặ chút thay đổi, đứng bình tĩnh bên cạnh Lương Ý, giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.

      "Thiếu phu nhân, cũng biết lãng phí đồ của tôi." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn bỗng nhiên xuất , vuốt râu ria dài trắng, cảm thán hướng về phía Lương Ý .

      "Thần côn?!"

      Nhà họ Lương, buổi tối, 9 giờ rưỡi.

      "Xin chào, xin hỏi là Lương Bân tiên sinh sao?"

      "Là tôi."

      "Tôi ở cục công an, về vụ án em mất tích, trước mắt chúng tôi có tiến triển mới nhất. Nhưng chúng tôi vẫn cần phía các chứng minh vài chuyện. Cho nên, chúng tôi qua tình huống cụ thể của vụ án với các ."

      "Được, lúc nào vậy?"


      "Rất nhanh!"

      Điện thoại cắt đứt, Lương Bân nhìn chằm chằm điện thoại ở trong tay suy tư hồi lâu, chợt nghe Lương Tư hỏi: ", ai vừa gọi điện thoại cho vậy?"

      "Là công an cục. Bọn họ vụ án có tiến triển mới."

      "Tiến triển mới gì?" Cha Lương vội vàng xuống cầu thang, mặt vốn tròn trịa như bánh nướng bỗng trở nên gầy gò, dưới hốc mắt có quầng thâm ràng vô cùng.

      Lương Bân liếc mắt nhìn cha Lương, "Tình huống cụ thể phải đợi bọn họ tới mới có thể biết được."

      " sao..." Cha Lương tự lẩm bẩm.

      "Cha, mẹ như thế nào?" Lương Bân giọng hỏi.

      "Vẫn ổn. Uống thuốc đầu hết đau." Cha Lương xoa xoa trán của mình, khổ sở :

      "Dinh dong!"

      "Nhất định là người của cục công an tới." Lương Tư hưng phấn .

      Lương Bân cúi đầu nhìn qua điện thoại di động, khoảng cách cúp điện thoại chỉ qua chừng hai phút mà thôi.

      "Cha, con mở cửa." xong, Lương Tư chạy ra khỏi phòng khách, chuẩn bị mở cửa.

      "Gâu - - gâu - -Gâu gâu - -" Đa Đa vẫn luôn ở phòng ngủ của Lương Ý đột nhiên chạy xuống từ lầu, nhe răng trợn mắt lướt qua bọn Lương Bân ngồi ở phòng khách, bước nhanh chạy đến trước cửa, điên cuồng sủa inh lên, cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng vang "Grừ, grừ".

      "Đa Đa, mày làm sao vậy?" Lương Tư đặt tay ở tay nắm cửa chuẩn bị mở, ngừng lại, ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu Đa Đa, trấn an Đa Đa. Nhưng Đa Đa hình như cảm kích, vẫn tiếp tục hướng về phía ngoài cửa sủa điên cuồng, sủa ăn ẳng, từ khi Đa Đa ra đời đến bây giờ tại là lần đầu tiên Lương Tư bị thanh này của Đa Đa dọa sợ.

      "Dinh dong! Dinh dong!" Tiếng chuông cửa lại vang lên.

      "Gâu gâu - - gâu gâu gâu - -Gâu gâu - -"

      Bắp thịt Đa Đa căng lên, toàn bộ lông đều bị dựng lên, hàm răng trắng bén nhọn lộ ra, khuôn mặt dữ tợn.

      "Đa Đa, đừng kêu nữa, làm thế dọa khách đến." Lương Tư thấy Đa Đa sủa dữ dội, trong thoáng chốc cũng biết nên trấn an nó trước hay mở cửa trước. Nhưng vừa nghĩ tới là người cục công an, bọn họ có thể có tin tức của Lương Ý cũng hề bận tâm nhiều như vậy nữa, định mở cửa trước.

      "Tiểu Tư, đừng mở!"

      Vào lúc Lương Tư chuẩn bị vặn tay nắm, Lương Bân vọt tới trước cửa, trong tay cầm mảnh gương.

      ", sao vậy?" Lương Tư hiểu, hỏi.

      "Tiểu Bân, xảy ra chuyện gì à?" Cha Lương cũng theo ra ngoài.

      Lương Bân , tới trước cửa, đem con người tiến tới trước lỗ mắt mèo, ngắm vài lần, sau đó lui ra, đưa gương cho Lương Tư, : "Tiểu Tư, để gương ở đằng trước, xem trong gương có phải người hay ."

      "Cái gì?" Lương Tư cả kinh.

      "Cốc cốc cốc!" Cánh cửa bị người gõ vang.

      "Gâu - - gâu gâu - -" Đa Đa lại bắt đầu kêu to.

      Tay Lương Tư run run, cẩn thận từng li từng tí đem gương tiến tới trước lỗ mắt mèo, nhàng để cạnh, chuẩn bị chuyển tầm mắt đến trong gương, phát gương rỗng tuếch, lập tức dời gương , trước lỗ mắt mèo lại giọi vào người đàn ông lịch tuấn tú, lẳng lặng đứng nghiêm ở trước ngưỡng cửa.....

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 17: Cảnh sát cảnh sát giả


      "Thiếu phu nhân, gọi tôi là thần côn hình như có chút lễ phép lắm!" Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cười .


      Lương Ý bĩu môi, hừ lạnh tiếng, " gọi ông là thần côn, chẳng lẽ gọi ông là Giáo chủ tà giáo?"


      Khuôn mặt tươi cười của người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cứng ngắc, "Thiếu phu nhân vẫn nên gọi tôi là thần côn hơn. Nghe vậy còn đỡ hơn chút."


      "Tôi có nên cảm ơn ông ?" Lương Ý cười từ tốn, .


      "Phu nhân cần khách khí." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn mỉm cười lễ phép, bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, nhặt đồ thiêu đốt thành giấy mặt đất lên, bỏ vào trong bình .


      "Đại sư Cố."


      biết mẹ Sở xuống từ khi nào, đứng ở đầu cầu thang trước phòng khách biệt thự, quản gia đuổi theo sau lưng bà.


      "Phu nhân." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng lên, gật đầu hướng mẹ Sở.


      Mẹ Sở liếc mắt nhìn người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn xong, tầm mắt chuyển dời đến người Lương Ý thỉnh thoảng liếc trộm bên ngoài sân.


      " phải tôi bảo các người mang thiếu phu nhân đến phòng dưới đất à? Tại sao thiếu phu nhân vẫn còn ở nơi này?" Giọng mẹ Sở mang theo ý trách cứ, chất vấn cương thi số 2 "may mắn sống sót".


      cương thi số 2 vẫn chuyện, ngược lại người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn bên cạnh giải thích, "Phu nhân, vừa mới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Người giấy tiểu Trát bị thiêu cháy."


      "Thiêu?" Mẹ Sở hơi nhíu lông mày.


      "Người giấy tiểu Trát?" Lương Ý kêu lên.


      "Việc rất thôi." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn dường như muốn giải thích quá nhiều.


      Mẹ Sở cũng muốn làm khó ông ta, "Mang phu nhân tới phòng dưới đất." Bà hướng về phía cương thi số 2 phân phó.


      cương thi số 2 nghe vậy, lập tức lên trước nắm lấy tay Lương Ý, chuẩn bị mang rời . Lương Ý chịu vào khuôn khổ, liều mạng giãy giụa, đám người hầu bên cạnh thấy thế, lên trước, hợp lực bắt lấy .


      "Buông tôi ra! Tôi muốn phòng dưới đất!" Lương Ý giãy dụa thân thể, muốn tránh thoát trói buộc của mọi người.


      Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhìn tất cả xảy ra trước mắt , phía sau ông ta còn có người đàn ông lưng gù hình như là bị cố định, động cũng dám động.


      "Phu nhân! xong rồi, thiếu gia, thiếu gia nổi điên!"


      người đàn ông tóc tai rối bời, bộ mặt kinh hoảng vóc dáng thấp lùn lảo đảo chạy từ hành lang đến, mặt ta còn có vài vết máu, vết máu kéo dài từ gò má phải đến gò má bên trái xuống tận dưới cổ, máu tươi vẫn còn chảy róc rách.


      Mẹ Sở cả kinh, lập tức xoay người lại, hỏi, "Rốt cuộc thiếu gia thế nào?"


      "Thiếu gia, thiếu gia tỉnh lại sau đó thấy thiếu phu nhân đâu, liền, liền nổi giận, còn làm mặt tôi. . . . . ." Người đàn ông thấp bé chuyện đứt quãng, dường như còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kinh sợ.


      Sắc mặt mẹ Sở nhất thời trắng bệch.


      "Phu nhân, mau bảo tất cả những người giúp việc này rời khỏi phòng khách. Đến lúc đó thiếu gia men theo hơi thở tìm đến chỗ thiếu phu nhân, nhưng nếu như có người khác sống ở đây, chỉ sợ đến lúc đó những người này. . . . . . Cũng sống được." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lạnh lùng liếc nhìn người hầu ở phòng khách.


      Đám người hầu nghe được lời này, khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều sợ dứt, nhưng ngại vì phu nhân chưa ra lệnh, cũng dám tự mình rời .


      Mẹ Sở hé miệng, nghiêm nghị ra lệnh, "Toàn bộ rời ."


      Lương Ý bị buông ra, tất cả người giúp việc sơ tán như chim muông, phòng khách ban đầu đầy ắp cả người lúc này trở nên rỗng tuếch.


      "Cậu cũng rời ." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn quay đầu, hướng về phía người đàn ông lưng gù sau lưng ông ta .


      Người đàn ông lưng gù gật đầu, ngay sau đó vẻ mặt hốt hoảng ra khỏi phòng khách.


      "Thiếu phu nhân, như thế này, phải an ủi thiếu gia chút" Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cười ôn hòa, biết trong tay cầm thứ gì, hướng giữa trung bung ra, năm màu lóe lên dưới ánh đèn rồi biến mất thấy bóng dáng.


      "Rốt cuộc ông làm gì?" Lương Ý cắn răng hỏi.


      "Phu nhân, mau xuống đây. Thiếu gia sắp đến phòng khách. Bà đứng ở đó rất nguy hiểm, đứng ở sau người tôi ." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn để ý tới câu hỏi của Lương Ý, ngược lại hướng về phía mẹ Sở đứng ở cầu thang chuyện.


      Mẹ Sở và quản gia liếc mắt nhìn nhau, quyết định nghe theo lời ông ta.


      Hai người mới vừa tới phía sau ông ta, Lương Ý lại đột nhiên phát mình thế nhưng đứng ở đằng trước tất cả mọi người, khỏi trợn to hai mắt, "Các người để cho tôi đứng ở đằng trước là có ý gì? Để cho tôi chết đầu tiên sao?"


      "Thiếu phu nhân, thiếu gia thương tổn ." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn tràn đầy tự tin.


      "Lời này của ông cũng đáng ." Lương Ý nhịn được chọc ông ta.


      Vào lúc Lương Ý vừa dứt lời, chẳng biết lúc nào Sở Du tới phòng khách. Lúc này tròng mắt đỏ thắm mang theo đầy sát khí, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, ngón tay nhọn thon dài vẫn còn chậm rãi máu xuống.


      "Tiểu Du. . . . . ."


      Mẹ Sở muốn lên, nhưng bị quản gia ngăn cản.


      Máu ngừng giọt xuống đất phát ra tiếng vang "tí tách", bốn phía yên tĩnh trừ tiếng máu rơi xuống đất ra cũng chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập.


      chậm rãi tới chỗ Lương Ý, Lương Ý tự chủ được lui về phía sau bước, lại phát phía sau giống như là có đồ gì cản trở đường lui của mình, quay đầu nhìn lại, phía sau cũng có cái gì gọi là "bình phong".


      "Thần côn, ông làm gì?"


      "Thiếu phu nhân, thiếu gia làm tổn thương nhưng có nghĩa là làm tổn thương chúng tôi. Cho nên để đảm bảo an toàn, tôi tự xây cho mình hàng rào chứ sao."


      Lương Ý tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm "hàng rào" sau người đàn ông, phẫn hận khó tiêu.


      cỗ lạnh lẽo thấu xương nhất thời dâng lên từ cổ tay Lương Ý, khó khăn giãy dụa cổ của mình, nửa hí mắt, cẩn thận từng li từng tí xem xét "người" trước mắt.


      "Em đâu?"


      Câu hỏi lạnh lẽo khiến thân thể Lương Ý tự chủ được nổi da gà.


      "Tôi. . . . . ."


      "Tiểu Du." Mẹ Sở thừa dịp quản gia chú ý, chạy ra khỏi "hàng rào".


      "Phu nhân ——"


      Quản gia và người đàn ông Tôn Trung Sơn kinh hãi, mà Sở Du nắm chặt tay Lương Ý, tròng mắt đỏ thắm chợt sáng lên, nhanh chóng buông Lương Ý ra, như dã thú đầy cảm giác hưng phấn khi phát ra con mồi. Vào lúc Lương Ý còn chưa có hồi hồn lại, năm ngón tay thon dài lớn lên bằng tốc độ kinh người, móng tay bình thường vô hại trong nháy mắt biến thành sắc bén kinh người.


      "Phu nhân ——"


      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, móng tay Sở Du dài ra chợt hướng gò má mẹ Sở vạch xuống, nổi bật ở dưới ánh đèn, móng tay sắc bén lóe ra ánh lạnh, Lương Ý nhất thời ngây người.


      Máu chảy róc rách nước từ khuôn mặt tinh xảo của mẹ Sở xuống, bà hình như hoàn toàn nghĩ tới con trai của mình ra tay với mình, chỉ ngây ngốc tại nguyên chỗ, hoàn toàn biết né tránh.


      Mùi máu tanh hình như kích thích giác quan của , càng trở nên hưng phấn hơn, tròng mắt đỏ thắm càng thêm sáng, lần này móng tay thế nhưng hướng cổ mẹ Sở vạch xuống, mắt thấy mẹ Sở có thể mất tính mạng, Lương Ý theo bản năng dùng hết toàn lực đẩy Sở Du, móng tay chụp trượt, tức giận ngẩng đầu, chậm rãi vươn tay hướng . . . . . .


      Nhà họ Lương


      ", đây là cái gì?" Lương Tư run rẩy buông gương trong tay xuống.


      Cha Lương chân tướng, "Tiểu Bân, rốt cục là xảy ra chuyện gì? phải có cảnh sát tới sao? Sao lại mở cửa?"


      "Cha, phía ngoài phải cảnh sát." Lương Bân giải thích.


      Cha Lương nhíu mày, " phải cảnh sát vậy là ai?" Chẳng lẽ còn có thể có thứ khác?


      "Cha, đó phải là người. Chúng ta đừng mở cửa." Lương Bân ngồi xổm người xuống trấn an Đa Đa, lúc này Đa Đa còn kêu nữa, nhưng bộ dáng nhe răng trợn mắt là dọa người.


      "Tiểu Bân, con phải là người? Này, phải là người sao nhấn chuông cửa. Đây rốt cuộc là thế nào?" Lúc này cái trán cha Lương toát ra tầng mồ hôi hột mỏng, tuy chuyện này có chút thể tưởng tượng nổi, nhưng ông vẫn quyết định tin tưởng con trai mình, dù sao gần đây nhà bọn họ bình yên.


      ", , vật kia có phải là do thuật sĩ bắt tiểu Ý phái tới hay ?" Lương Tư phỏng đoán.


      Lương Bân suy tư hồi, xác thực có khả năng này, chỉ là, mục đích của kẻ đó là gì?


      "Tiểu Bân, điện thoại cục công an gọi tới. . . . . . Có khả năng là giả hay ?" Cha Lương nhớ tới cuộc điện thoại kỳ hoặc đó, dù sao thời gian quá ngắn, quả khiến người ta hoài nghi.


      Lương Bân nghe vậy, cả kinh, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi, "Xin chào, xin hỏi đây là công an phải ?"


      "Đúng vậy. Xin hỏi ngài có việc gì cần trợ giúp sao?"


      "Tôi là Lương Bân, có phải trong cục công an phái người tới điều tra về vụ án mất tích của em tôi phải ?"


      "Đúng vậy. Bọn họ lên đường, tới rất nhanh."


      Lương Bân cầm điện thoại di động, ánh mắt có chút ngốc trệ.


      "Tiểu Bân, thế nào?" Cha Lương thấy ta có cái gì đúng, vội hỏi.


      Lương Bân chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi bên kia điện thoại truyền đến câu hỏi lần nữa, "Lương tiên sinh, xin hỏi còn có chuyện gì nữa ?"


      "A, có. Cám ơn." ta đần độn cúp điện thoại.


      ", là sao?" Lương Tư hỏi.


      Lương Bân gật đầu nặng nề, Lương Tư ngạc nhiên, đầu ngón tay hơi run rẩy chỉ chỉ bên ngoài cánh cửa, ", vậy bên ngoài thực chính là. . . . . . Cảnh sát sao?"


      "Tiểu Bân. . . . . ."


      Lương Bân lắc đầu, " thể nào, nếu như là cảnh sát, chuyện gương kia giải thích thế nào." Người sống thể thấy ở trong gương, chỉ có những vật kỳ quái mới có thể thấy.


      "Dinh dong! Dinh dong!"


      Chuông cửa vang lên lần nữa, Lương Tư đột nhiên quay đầu, nhìn cánh cửa, lúc này kinh ngạc phát , Đa Đa thế nhưng khôi phục bộ dáng bình thường, cũng nhe răng trợn mắt.


      "Đa Đa, mày. . . . . ."


      Lương Bân cũng phát Đa Đa khôi phục trạng thái bình thường, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Hồi lâu, lướt qua Lương Tư, dứt khoát dùng vặn tay nắm cửa!


      ", làm sao . . . . ."


      "Tiểu Bân!"

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 18: Tay xé móng tay

      biết ngủ mê bao lâu, lúc Lương Ý tỉnh lại là rạng sáng 3 giờ hơn, người quấn đầy băng gạc màu trắng, vị trí trái tim còn mơ hồ có thể thấy mảnh đỏ thẫm, khó chịu hơi động đậy thân thể, trái tim như châm đâm trong nháy mắt chiếm cứ tất cả các tế bào của , đau đớn khiến trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh. Đoán chừng vết thương nơi trái tim hẳn là do lúc Sở Du nổi điên "vạch" ra, mình có chết.


      "Tiểu Ý."


      Tiếng kinh hô hốt hoảng của Sở Du vang lên, lúc này Lương Ý mới kinh ngạc phát nửa quỳ trước đầu giường của mình, thân thể căng thẳng, vẻ mặt hốt hoảng, sắc mặt còn tái nhợt hơn so với hai ngày trước.


      Lương Ý thấy thân thể tự chủ được dời về phía sau chút, giữ vững khoảng cách với .


      "Tiểu Ý, đừng sợ ." nhắm mắt lại, trong lời mang theo nghẹn ngào và khổ sở, lát sau, chợt mở mắt, trong con ngươi mang theo mong đợi cùng hưng phấn, giơ tay lên, " bắt bọn nó bồi tội với em có được ?"


      Lương Ý trợn to hai mắt, thể tin, tự lẩm bẩm, " điên rồi. . . . . ."


      "Đều là bọn nó tốt, bọn nó làm em bị thương, bỏ bọn nó , em sợ , đúng ?" Trong giọng tràn đầy thận trọng và mong đợi, tựa như đứa bé, rất sợ mình cẩn thận bậy khiến cha mẹ trách mắng.


      Lương Ý yên lặng , bởi vì theo kịp đầu óc của , chỉ thoáng cũng quên mất sợ .

      " bỏ bọn nó , tiểu Ý, em tha thứ cho có được ?" tự tay, nhàng kéo kéo ống tay áo của Lương Ý, thấp thỏm lo âu cầu xin .


      Lương Ý đột nhiên nâng tay đẩy bàn tay ra, thân thể run run, tiếp tục kéo thân thể yếu đuối vào sát góc tường.


      Sở Du lẳng lặng nhìn cử động lui về phía sau của , ánh mắt đờ đẫn, lâu cũng , giống như pho tượng điêu khắc hoàn mỹ.


      Lương Ý cảnh giác nhìn chằm chằm vào , rất sợ đột nhiên làm ra hành động điên cuồng nào đó. Vậy mà quan sát hồi lâu, vẫn có bất kỳ động tác. Vào lúc cho là tiếp tục diễn vai "tượng gỗ", bỗng nhiên thò tay, cứng rắn kéo xuống móng tay ngón tay thon dài của mình.


      Máu tươi nhất thời dính đầy đầu ngón tay của , nhìn dòng máu đỏ sẫm của mình chảy xuống, hài lòng hướng về phía Lương Ý cười , "Tiểu Ý, như vậy có được ?"


      "... bị bệnh tâm thần sao?" Lương Ý kinh ngạc kêu thành tiếng.


      Nhiều máu như vậy, cứ thế kéo móng tay xuống, chẳng lẽ có cảm giác đau rồi sao? !


      "Tiểu Ý, em còn hài lòng sao?" Giọng nhàng, tựa như chào hỏi người ta. Nếu như phải là tận mắt nhìn thấy kéo rơi móng tay xuống, thể tưởng tượng ra làm chuyện "máu tanh" này.


      Vừa dứt lời, thế nhưng kéo móng tay khác xuống nữa.


      Đâu đâu cũng thấy máu đỏ khiến đầu Lương Ý đột nhiên có cảm giác chóng mặt, thân thể lay động, "Tiểu Ý." Sở Du lập tức vòng tay ôm vào lòng, tránh cho ngã xuống giường, va vào vết thương ngực.


      Ngón tay dính máu để lại từng dấu tay máu đỏ ở áo ngủ trắng như tuyết của Lương Ý.


      Lương Ý chuyển tầm mắt, nhìn móng tay còn từ từ chảy máu của , giọng run rẩy, " mau bảo người cầm máu ở ngón tay của !" Tôi nhìn mà choáng váng đầu óc!


      Sở Du vừa nghe, tròng mắt đen nhánh sáng lên, hưng phấn hỏi, " Tiểu Ý, em tha thứ cho rồi sao?"


      " tha thứ cho , tiếp tục biểu diễn tay xé móng tay sao?" phàn nàn.


      Sở Du suy tư hồi, sau đó nặng nề gật đầu, Lương Ý sắp bị hành động "Hoa tuyệt thế" của dọa ngất, chỉ có thể rầu rĩ gật đầu.


      "Tốt." Dứt lời, hào hứng hôn khẽ lên mặt , sau đó rút ra vài tờ khăn giấy ở bàn trang điểm, lau máu tươi ở ngón tay giữa, "Nhìn xem, tốt rồi."


      ". . . . . ."


      Nửa giờ sau


      "Ngón tay của . . . . . . Còn đau ?" Nằm ở giường, Lương Ý thấp thỏm hỏi.


      Sở Du nhàng lắc đầu, ánh sáng trong mắt hơi mờ chút, "Tiểu Ý, xin lỗi."


      Lương Ý liếc nhìn móng tay trụi lủi, hết sức áy náy, "Là tôi tốt." Nếu như phải là muốn giết rồi chạy trốn, chuyện sau đó cũng xảy ra.


      "Tiểu Ý, bảo đảm, sau này xảy ra chuyện như vừa nãy!" Sở Du dùng lời thề son sắt với .


      Lương Ý nghe vậy, chậm rãi cúi đầu, "Tại sao là tôi?" giọng tự lẩm bẩm, hiểu, dựa vào tướng mạo của , học thức còn có gia thế, có thể có vô số lựa chọn, nhưng lại cố tình lựa chọn người bình thường nhất là .


      "Chỉ cần thích có tại sao cả." Sở Du ôm vào trong ngực, kê vào lỗ tai giọng ra.


      "Đại sư Cố, xử lý xong chuyện bên nhà họ Lương chưa?" Mẹ Sở nhìn sang Đại sư Cố bận "cắt giấy", giọng hơi kiên nhẫn.


      Trong tay Đại sư Cố cầm hình người được cắt chỉnh tề bày ở bàn, đầu ngón tay nhàng phất qua hình người xếp ngay ngắn, hài lòng gật đầu.


      "Đại sư Cố!" Thấy ông ta trả lời câu hỏi của mình, mẹ Sở có chút vui.


      Đại sư Cố ngẩng đầu lên, cười cười , "Phu nhân, xin chờ hai ngày nữa, tôi xử lý tốt chuyện này."


      Mẹ Sở hừ lạnh tiếng, khinh thường nhìn lướt qua hình người bàn, "Chẳng lẽ ông còn muốn lợi dụng những hình người này làm việc cho ông?"


      "Phu nhân minh." Đại sư Cố vuốt vuốt chòm râu dài của mình, bộ mặt tự tin.


      Mẹ Sở trợn mắt nhìn, giọng trở nên đông lạnh vô cùng, "Đại sư Cố, ông biết hay là giả vờ biết, đám hình người này của ông sớm bị Lương Bân lột trần rồi. Ông vẫn còn muốn tiếp tục đùa bỡn bộ xiếc này, ông cảm thấy buồn cười à?"


      "Phu nhân sai rồi, lần trước bị vạch trần, là bởi vì tôi bỏ quên tư tưởng của mọi người đối với cảnh giới xa lạ, hơn nữa Lương Bân

      phải là người bình thường, đương nhiên cũng đề phòng hơn đối với đồ chơi này, cho nên lần này, tôi khiến cậu ta bỏ xuống tâm cảnh giới.”


      “Bỏ xuống tâm cảnh giới? Ông giỡn hả? Từng có vết xe đổ, làm sao có thể dễ dàng bỏ xuống tâm cảnh giới của mình.” Mẹ Sở xem thường, cũng tin tưởng lời của đại sư Cố.


      Đại sư Cố lắc đầu cái, “Phu nhân, xin mở mắt chờ xem. Đến lúc đó tự tôi dâng đầu của cậu ta để chứng minh năng lực của tôi.”


      Mẹ Sở cười lạnh. “Tốt. Tôi muốn nhìn xem đại sư Cố thay đổi Càn Khôn thế nào.”


      Nhà họ Lương.


      Sau khi cánh cửa bị mở ra. “Chào cậu, tôi là Lâm Tiêu Phân, đội ba của Cục công an, cậu ấy là đồng nghiệp của tôi, Lý Bình.” Hai thanh niên mặc thường phục đứng ở cửa, vươn tay lễ phép giới thiệu mình.


      Lương Tư nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, sau đó nhìn Lương Bân, “, bọn họ… là cảnh sát?”


      Lương Bân gì, ngược lại đám cảnh sát đứng ở cửa nghi ngờ liếc nhau, sau đó chần chờ hỏi, “Xin hỏi, lời này là có ý gì? Chẳng lẽ có người giả mạo cảnh sát tới tìm các người?”


      Lương Bân lắc đầu, cười áy náy, “ thể nào, chỉ là trước kia chúng tôi bị trộm, cho nên cảnh giác hơn chút.” rũ mắt, đuôi mắt nhanh chóng quét vòng đến chỗ Đa Đa, phát giác Đa Đa có gì khác thường, vì vậy đưa đề nghị, “Vì lý do an toàn, có thể đưa ra căn cước xác nhận của hai người được ?”


      “Dĩ nhiên có thể.” người cảnh sát trong đó lập tức lấy ra căn cước từ trong túi, đưa cho Lương Bân.


      Lương Bân nhận lấy căn cước, kiểm tra dung mạo hai người, sau khi xác nhận nhầm lẫn trả lại căn cước cho ta.


      “Tiểu Bân, là cảnh sát phải ?” Cha Lương đứng ở bên cạnh Lương Bân, đôi mắt nhìn chằm chằm đám cảnh sát ở cửa.


      Lương Bân gật đầu. “Mời vào. Rất xin lỗi vì trước đó hoài nghi các người.”


      có việc gì, cẩn thận chút cũng tốt. Dù sao dạo này, người xấu là khó phòng bị.” Đám cảnh sát khẽ cười, .


      Đợi đám cảnh sát bước vào phòng khách xong, Lương Tư vội vàng đóng cửa, trong lúc khép cửa, dường như nhìn thấy đôi mắt xanh biếc lóe ra trong đêm đen, khi dùng ống tay áo dụi mắt, muốn xem hơn, cặp mắt kia sớm biến mất dạng.


      Sau khi đám cảnh sát ngồi xuống, cha Lương lập tức vào phòng bếp chuẩn bị hai tách trà cho bọn họ. Chốc lát, ông bưng trà ngon vào trong phòng khách rồi để xuống, thấp thỏm bất an hỏi thăm. “Về vụ án con tôi mất tích, nghe tại các có tiến triển mới nhất, xin hỏi tiến triển gì vậy?”


      Đám cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, hơi tiếc nuối , “Lương tiên sinh, về tiến triển mới nhất trong vụ án con ông, hy vọng sau khi ông nghe xong đừng quá kích động, bởi vì tại chúng tôi cũng dám chắc đó có phải con ông .”


      “Các như vậy là có ý gì?” Cha Lương kích động xông lên trước, núi lấy cổ áo người cảnh sát.


      “Cha! Cha đừng làm vậy!” Lương Bân vội vàng lên trước, ngăn cha Lương níu lấy cổ áo người ta, trấn an. “ phải người ta vẩn thể xác nhận à.”


      “Lương tiên sinh, chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông, nhưng xin ông bình tĩnh chút.” người cảnh sát khác lên phía trước trấn an cha Lương.


      Sau khi trấn an cha Lương lát, cha Lương rốt cuộc tỉnh táo lại, ông hít thở sâu hơi, hỏi: “Trước mắt rốt cuộc vụ án có tiến triển mới gì?” Mặc dù bắt mình phải tỉnh táo nhưng trong giọng vẫn nhịn được xen lẫn tâm tình kích động.


      “Lương tiên sinh, tối ngày hôm qua có người báo cảnh sát, ở trong thùng rác phát bộ phận thân thể người còn chưa tìm thấy, trong thời gian ngắn chúng tôi thể xác nhận thân phận thi thể. Căn cứ theo vụ án mất tích mấy ngày trước của Lương tiểu thư, thi thể này có thể là Lương tiểu thư… Cho nên chúng tôi hy vọng các người có thể đến bốt cảnh sát làm kiểm tra ADN.” Cảnh sát mới vừa bị bóp cổ bình tĩnh xong việc.


      Cha Lương nghe xong cả người ngồi liệt ở ghế sofa, ngây người như phỗng cũng nổi.


      Lương Tư run sợ hồi lâu, phục hồi tinh thần lại, kéo ra nụ cười miễn cưỡng, giọng cứng đờ trấn an cha Lương. “Cha, còn chưa xác định đâu, chúng ta thể sớm kết luận, phải sao?”


      “Tiểu Tư đúng. Cha, chúng ta thể hoảng sợ, thi thể đó nhất định là Tiểu Ý, chỉ là thời gian trùng hợp mà thôi.” Lương Bân cũng sợ, an ủi.


      “Lương tiên sinh, chúng tôi đến thế thôi. Hy vọng ngày mai các người có thể nhanh chóng tới làm kiểm tra ADN.” Sau khi đám cảnh sát xong rời khỏi nhà họ Lương.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 19: Hương mang tỳ bà thối

      "Ục ục ——"


      Bụng chợt vang lên, Lương Ý lúng túng, nhanh chóng cúi đầu, tay che bụng, tầm mắt dám tiếp xúc với Sở Du, sợ từ trong mắt thấy được nụ cười hài hước.


      Sở Du nghe được thanh kia, ngẩn ra, nhàng hỏi: "Đói bụng?"


      Lương Ý cắn môi, len lén liếc mấy lần, phát hình như có cười nhạo mình, lúc này mới dám lặng lẽ gật đầu cái.


      "Chờ chút."


      Vừa dứt lời, lúc Lương Ý còn chưa có tỉnh hồn lại, người thấy bóng dáng đâu cả, Lương Ý ngồi ở giường chờ lâu cũng nhìn thấy Sở Du trở lại, đành phải mang cái bụng kêu ùng ục chậm rãi chìm vào mộng đẹp.


      "Tiểu Ý, tỉnh dậy, ăn cơm."


      hẹn hò cùng Chu công ở trong mộng Lương Ý bị từng tiếng gọi cắt đứt, phiền não, đầu óc còn hỗn loạn nên dùng chưởng đánh kẻ đầu sỏ quấy rầy mình ra.


      Mặt người kia "bốp" tiếng bị đánh lệch, gương mặt trắng nõn lập tức xuất hình dấu năm ngón tay bắt mắt màu đen. Hình như thể tin mình bị đánh, vẫn còn ngơ ngác duy trì tư thế bị đánh chếch , nhúc nhích, cho đến khi Lương Ý tỉnh lại.


      "Cái đó. . . . . . Mặt của . . . . . ." Ngàn vạn lần đừng bảo là tôi đánh chứ?


      Sở Du quay đầu, mặt thay đổi bình tĩnh nhìn , tròng mắt rủ xuống. Lúc này trán Lương Ý bắt đầu “rịn ra” mồ hôi lạnh, cười xấu hổ, "Mặt của . . . . ." Thấy vẫn có phản ứng, nụ cười lúng túng mặt biến mất, trong nháy mắt giọng trở nên vô cùng nghiêm túc, hỏi, " là tôi đánh?"


      Lúc này Sở Du mới lặng lẽ gật đầu cái.


      "Vậy. . . . . . xin lỗi?" Lương Ý cẩn thận thử dò xét.


      lắc đầu cái.


      Lương Ý nhướng mày, giọng mang bất mãn hỏi, "Vậy bây giờ muốn như thế nào?"


      chỉ chỉ gương mặt chính mình bị đánh đen, Lương Ý hiểu ý , "Tôi biết là tôi đánh, cho nên tôi xin lỗi đó!" Hồi lâu, dường như bừng tỉnh hiểu ra, "Chẳng lẽ tôi đánh đến mức xuất huyết bên trong rồi hả? Cho nên dấu năm ngón tay từ đỏ biến thành màu đen?"


      "Vẫn luôn là màu đen." lầm bầm câu, khuôn mặt vui.


      Lương Ý thấy sắc mặt tốt, nhất thời bắt đầu khẩn trương, vốn định tiếp tục xin lỗi , nhưng len lén liếc mắt nhìn vết đen kia, lại nhịn được tò mò, " phải là màu đỏ sao?"


      "Máu còn chưa tuần hoàn." đột nhiên ngồi nặng nề ở giường, hất mặt, nhìn .


      "Nhưng cũng nên là màu đen chứ?" Lương Ý vẫn hiểu, hoàn toàn chú ý vào giờ phút này bất mãn với .


      đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nghiêng mắt nhìn , hô hấp hơi dồn dập hơn so với bình thường."Xấu máu!"


      "Ồ! Tôi hiểu." Sau khi Lương Ý đem tất cả vấn đề hỏi ràng, tâm tình nhất thời trở nên hết sức sung sướng.


      Sắc mặt Sở Du càng trở nên khó coi, "Em, chẳng lẽ có bày tỏ?"


      "Bày tỏ? phải tôi xin lỗi rồi sao?" Lương Ý lúng ta lúng túng.


      Vừa mới xong, Sở Du lại đột nhiên đứng lên từ giường, xoay người chuẩn bị rời , đúng lúc này Lương Ý cũng mở miệng, "Cái đó. . . . . ." lập tức xoay người lại, tròng mắt lóe ra loại ánh sáng được đặt tên là mong đợi.


      "Cơm. . . . . ." Vừa dứt lời, đôi mắt trong nháy mắt ảm đạm.


      "Hừ!" xoay người, bực tức rời .


      Lương Ý ngơ ngác nhìn sập cửa mà , trong lòng giải thích được.


      "Chẳng lẽ mình sai cái gì rồi sao?" Bụng lại truyền đến thanh "ùng ục, ùng ục", sờ sờ bụng xẹp lép, khỏi thở dài hơi.


      "Xem ra chảy máu chảy chết tôi, là muốn tôi sống sờ sờ đói chết."


      Mười phút sau


      người phụ nữ đẫy đà bưng bàn salad xoài cùng hương mang tỳ bà thối* mà thích ăn nhất vào gian phòng, "Thiếu phu nhân, đây là bữa ăn tối của ."


      * hương mang tỳ bà thối (香芒琵琶腿)



      Lương Ý sững sờ nhìn món ăn trong tay bà ta, kinh ngạc hỏi, "Thức ăn này là bà làm?"


      Người phụ nữ đẫy đà mỉm cười lắc đầu, "Thức ăn này là thiếu gia làm."


      Lương Ý há to mồm, ngây người như phỗng, chỉ thoáng biết nên gì.


      "Thiếu phu nhân, đây đều là món ăn thích?" Người phụ nữ đẫy đà suy đoán.


      Lương Ý mở trừng hai mắt, gật đầu cái, "Tại sao bà biết đây là món ăn tôi thích?"


      "Bởi vì khi thấy những thức ăn này mắt cũng sáng, hơn nữa,hình như cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi biết thức ăn này là thiếu gia làm. Cho nên, tôi mới có thể suy đoán đây là món ăn thích."


      Lương Ý yên lặng.


      "Thiếu phu nhân, ra có gì kỳ quái cả, thử suy nghĩ xem, nếu rất thích người, làm sao mà ngay cả người trong lòng mình thích ăn cái gì cũng biết." Người phụ nữ đẫy đà mỉm cười đặt thức ăn ở khay trà.


      Lương Ý lẳng lặng nhìn đồ ăn bàn, trong lòng nhất thời rối ren.


      "Sở Du. . . . . . Ở đâu?" ấp a ấp úng hỏi.


      "Vẫn còn ở trong phòng bếp, hình như vẫn còn làm những món ăn khác. Hơn nữa những thức ăn kia toàn bộ đều dùng xoài làm gia vị. là kỳ quái!" Bày thức ăn xong, người phụ nữ đẫy đà hơi cảm thấy tò mò, liền hỏi, "Thiếu phu nhân rất thích ăn xoài sao?"


      Lương Ý ngơ ngác gật đầu cái, người phụ nữ đẫy đà bày ra nét mặt quả nhiên là thế.


      "Thiếu phu nhân, xin dùng cơm !"


      "Đợi chút, cho tôi hỏi chút là khi nào Sở Du trở lại?" Lương Ý thấy bà ta chuẩn bị , vì vậy lên tiếng hỏi.


      "Thiếu phu nhân muốn tìm thiếu gia?"


      "Ừ."


      "Tôi với thiếu gia." Sau khi người phụ nữ đẫy đà xong liền thuận tay đóng cửa lại, chậm rãi rời .


      Lương Ý nhìn cửa phòng bị khóa, lâu chưa có lấy lại tinh thần.


      10 phút sau, Sở Du tới gian phòng, liếc mắt nhìn thức ăn khay trà vẫn nguyên vẹn thấy động qua, chân mày nhíu chặt, "Ăn ngon?"


      Lương Ý lắc đầu cái, phủ nhận, " phải."


      "Tại sao?"


      "Sao biết tôi thích ăn xoài?" Lương Ý thấp thỏm hỏi.


      hé miệng, ánh mắt có chút được tự nhiên, hất đầu, đầu ngón tay còn nhàng vân vê quần của mình, ngậm miệng, chính là lời nào.


      "Sở Du, sao lời nào?" Lương Ý thấy lời nào, có chút nóng nảy.


      vẫn , Lương Ý tới trước mặt , kéo ống tay áo của , nghiêng đầu, nhìn chằm chằm , " chuyện với đó? Sao biết tôi thích ăn xoài?"


      Rốt cuộc, Lương Ý dây dưa khiến thể khai toàn bộ, "Ngày mùng hai, em và Lưu Na trộm xoài trong trường học bị thầy giáo bắt, cho nên, mới biết."


      Lời của Sở Du khiến mặt Lương Ý từ trắng trở nên hồng, lửa nóng nhanh chóng lan tràn từ mặt đến lỗ tai, đợi chút, đúng, ngày đó hình như có ở trường học.


      "Ngày đó, phải xin nghỉ sao?" Hơn nữa bình thường ở trường học phải là có bạn sao? có người huyên thuyên với mới đúng.


      lại , Lương Ý nghĩ, hoài nghi chất vấn , "Chẳng lẽ từ ngày đó phái người chú ý tới từng cử động của tôi?"


      Sở Du trầm mặc, Lương Ý cho là thừa nhận. thực tế cũng đích xác coi như là thừa nhận.


      "Mẹ của tôi ơi!" nhịn được nâng trán cảm thán.


      Nhà họ Lương


      Mẹ Lương ngồi ở giường, trong tay cầm hình Lương Ý, lẳng lặng ngưng mắt nhìn người trong tấm ảnh, sắc mặt bà tái nhợt giống như tường trắng, có chút huyết sắc nào, thân thể gầy gò ít, gân xanh cổ tay cũng nổi lên. Tóc vốn đen thui bây giờ trở nên trắng xám, cả người có vẻ tiều tụy.


      "Mẹ!" Lương Bân bưng cốc nước còn có thuốc, gọi bà tiếng.


      Bà chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cái, lạnh nhạt , "Có chuyện gì sao?"


      "Đến giờ uống thuốc rồi." Lương Bân đem thuốc cầm trong tay và nước ly cho bà, sau khi bà nhận lấy viên thuốc nuốt cả xuống, sau đó nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách, " ra ngoài , tôi muốn nghỉ ngơi chút."


      Lương Bân cười khổ sở, nhận lấy cốc trong tay bà, "Vậy con ra ngoài trước."


      "Ừ." Mẹ Lương xong, buông tấm hình trong tay xuống, nằm xuống, đắp chăn.


      Lương Bân lẳng lặng nhìn mẹ Lương hồi lâu mới nhàng đóng cửa lại, ra khỏi phòng.


      ", Na Na tới." Lương Tư vừa lúc lên lầu, thông báo ta.


      Lương Bân im lặng, gật đầu cái, sải bước xuống lầu, Lương Tư tới phòng của Lương Ý, từ trong ngăn kéo lấy ra mỹ phẩm dưỡng da trước kia Lương Ý mua cho Lưu Na ở Hongkong sau đó lại xuống lầu.


      "Na Na." Lương Bân hướng Lưu Na lên tiếng chào hỏi.


      Lưu Na hé miệng cười, " Bân."


      "Na Na, gần đây nên tới nhà ." Lương Bân nặng nề với .


      Lưu Na ngạc nhiên, kích động hỏi, "Tại sao? Bân. Chẳng lẽ bởi vì em hại tiểu Ý xảy ra chuyện sao?"


      Lương Bân nghe vậy, khóe miệng khẽ nâng lên, trong tươi cười đều là khổ sở, "Tiểu Ý xảy ra chuyện có quan hệ gì với em. Na Na, cần đẩy trách nhiệm lung tung lên người mình."


      "Vậy vì cái gì? Tại sao để cho em tới?" Lưu Na tin lời của .


      "Na Na, gần đây nhà yên ổn, em thường xuyên tới đây, lo lắng em cũng gặp chuyện may." Lương Bân thở dài tiếng, chán nản .


      " yên ổn? Có ý gì? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?" Lưu Na khẩn trương, hỏi.


      "Na Na, chuyện này em đừng quan tâm. Về phần tiểu Ý, nếu như có tin tức gì, thông báo điện thoại cho em đầu tiên." Lương Bân vỗ vỗ bả vai , liếc nhìn đồng hồ treo tường, sắc mặt có chút khó coi.


      " Bân, em. . . . . ."


      " mau!" Lương Bân cắt đứt lời của ..., đẩy ra cửa.


      Lúc này Lương Tư xuống, nhìn quanh đại sảnh phát có bóng dáng Lưu Na, vì vậy chạy ra cửa, quả nhiên phát hai người bọn họ.


      "Chị Na Na, cho chị!" đưa mỹ phẩm dưỡng da cho Lưu Na.


      Lưu Na nghi ngờ nhận lấy cái hộp, "Đây là cái gì?"


      "Mỹ phẩm dưỡng da! Trước đó chị bảo tiểu Ý mua giùm. Em vừa nhớ ra, cho nên trả nó cho chị chứ sao."


      Lưu Na nhìn mỹ phẩm dưỡng da trong tay, cười châm chọc, "Chị sắp quên chuyện này rồi. Vẫn là trí nhớ của tiểu Tư tốt."


      "Chị Na Na, chuyện tiểu Ý có quan hệ gì với chị, chị đừng suy nghĩ lung tung. Nhanh về !" Vừa dứt lời, Lương Tư giống như là nhớ ra cái gì đó, tự lẩm bẩm, "Ah? phải nên có đồ mới chứ?"


      "Đồ mới gì?" Lưu Na hỏi.


      "Đừng nhiều như vậy, Na Na, mau về nhà!" Lương Bân nhìn trời chiều sắp buông xuống, nghiêm nghị .


      "Mà em. . . . . ."


      "Chị Na Na, chị trở về trước !" Lương Tư biết Lương Bân lo lắng cái gì, thể làm gì khác hơn là vội vàng khuyên Lưu Na rời .


      Lưu Na bất đắc dĩ, thở dài xong, xoay người về nhà.


      ", chị Na Na có chuyện gì chứ?"


      "Chỉ cần ấy đến, có chuyện gì."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :