1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân [Kinh dị]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 5: Chạy trốn thất bại

      Edit: tiểu an nhi



      Bị ép buộc nằm ở giường, giờ Lương Ý tràn ngập lửa giận mà có chỗ phát tiết. Nhất là khi đảo mắt qua thấy hai thiếu nữ hề có hơi thở trầm lặng đứng trước cửa gian phòng càng thêm phiền muộn, biết mình nên làm gì bây giờ.


      Rốt cuộc, Lương Ý vẫn nhịn được mà mở miệng, "Hai người các có thể ra ngoài hay ? Các ở đây tôi ngủ được." Lương Ý vén chăn ra xuống giường, tới mặt hai người bọn họ.


      Hai thiếu nữ lên tiếng, giống như hoàn toàn nghe thấy gì, đồng tử tan rã, thân thể cứng ngắc.


      "Các coi tôi là người chết sao?" Lương Ý nhắm mắt lại, đè xuống lửa giận trong lòng.


      khí vẫn im ắng, Lương Ý bỗng vươn tay ra vặn nắm cửa. Hai thiếu nữ thấy vậy, trong nháy mắt bắt được tay của .


      "Tôi muốn toilet, được hả?"


      Lương Ý trong lúc gấp gáp viện cái cớ tầm thường này, hai thiếu nữ vẫn nhúc nhích, cử động gì. Đúng lúc muốn từ bỏ việc “thương lượng” với bọn họ trong hai người lại đột nhiên mở cửa ra.


      Lương Ý kinh ngạc nghiêng đầu nhìn thiếu nữ kia, ấp úng hỏi, "Ý của là tôi có thể ra ngoài?"


      Vẫn nhận được câu trả lời, Lương Ý thấy vậy cũng tức giận, trong lòng cực kỳ hưng phấn, lập tức lao nhanh ra khỏi phòng. Khi chuẩn bị chạy như điên sang phía hành lang bên trái hai thiếu nữ vốn đứng đờ đẫn ở cửa phòng bỗng nhanh như tia chớp, ngăn cản trước mặt .


      " phải các để tôi toilet sao?"


      Lương Ý điên cuồng hét lên, mẹ nó, sao có thể vô lại như thế này? ràng là tự mở cửa phòng để cho mà.


      thiếu nữ chậm rãi đưa tay hướng sang phía hành lang bên phải, khom người làm ra tư thế mời.


      " muốn toilet ở bên phải?"


      Thiếu nữ cứng ngắc gật đầu cái.


      Bất đắc dĩ, Lương Ý thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu quay lại về phía bên phải. Sau khi được khoảng mười mét, trong hàng loạt các cánh cửa hai bên hành lang đột nhiên mở ra, trận gió lạnh từ đâu ùa tới khiến người ta nhịn được mà sợ run cả người.


      Lạnh quá, Lương Ý ngừng lại, ngó vào bên trong nhìn chút, thấy có ai trong đó cả, chỉ có chiếc giường King – size màu đen nằm ngay ngắn, cùng với các đồ gia dụng xa xỉ. Mà điều ấn tượng nhất chính là gian phòng này lớn vô cùng, cũng phải tới năm mươi mét vuông.


      Quái lạ, có người sao cửa lại mở ra nhỉ? Thôi, cũng liên quan gì đến mình, vẫn nên tranh thủ thời gian “toilet” trước hơn.


      Thời điểm Lương Ý chuẩn bị tiếp tục về phía trước dường như sau lưng có cái gì đó chọc vào khiến phải dừng bước. Thân thể co rụt lại, Lương Ý đưa hai tay ôm chặt lấy thân mình. biết có phải là ảo giác hay , cảm thấy thỉnh thoảng đỉnh đầu hình như có gió lạnh sượt qua, làm da đầu tê dại từng đợt, khẽ run .


      Có vẻ như càng lúc càng lạnh phải, Lương Ý lắc lắc đầu, tự trấn an bản thân rồi tiếp tục về phía trước. Nhưng hai thiếu nữ bỗng dưng ngừng lại, mở cánh cửa ra, ý bảo vào.


      Lương Ý lập tức hiểu ra đây chính là toilet, vội vàng bước qua đóng cửa lại.


      "Lạnh quá !" ôm chặt lấy hai cánh tay mà chà xát, nhanh chóng quan sát khung cảnh xung quanh. Phòng này cũng lớn, đồ dùng đều mới tinh, gần như cái gì cũng có thể làm gương soi được.


      " có cái dây nào cả, sao bây giờ đây? Biết thế lén nhét ga giường vào bụng mang ra ngoài rồi." Cắn cắn môi, Lương Ý giờ phiền não thôi.


      Ngẩng đầu nhìn cửa sổ chút, bước lên két nước của bồn cầu, nhưng ngay cả đầu cũng với tới cửa.


      "Mẹ nó! Sao mình lại lùn thế này!" Lương Ý khóc ra nước mắt, trầm tư chút, quyết định liều mạng, cố gắng duỗi dài cánh tay, bám vào bệ cửa sổ, dùng hết sức kéo thân thể lên!


      Nỗ lực được chừng ba phút, cuối cùng cũng bò được lên. Qua cửa sổ, Lương Ý ngó xuống nhìn mặt đất.


      Mẹ ơi, cao quá, ít nhất cũng phải ba tầng lầu!


      thò đầu ra ngoài nhìn trái nhìn phải lượt, có ban công, cũng có cái gì có thể đứng được ở ngoài. Đúng lúc chán nản chuẩn bị bỏ cuộc bất ngờ phát ra ống nhựa dẻo dẫn nước màu trắng khá lớn ở dưới cửa sổ. Lương Ý cười hả hê, gật đầu cái. "Lần này được ông trời phù hộ rồi, lúc trước khổ luyện leo cây mất ba năm, cuối cùng hôm nay cũng thấy có chút tác dụng."


      Ngồi xổm xuống, Lương Ý ôm ống nhựa dẻo chặt, ổn định chắc chắn cơ thể xong mới bắt đầu từ từ tụt xuống.


      "Ha, may mà kỹ thuật leo cây của mình hơi bị đỉnh, chứ người bình thường làm sao có thể xuống được dễ dàng như thế này. Để xem bây giờ mấy người có thể làm gì được tôi!"


      Lương Ý nhướn mày, hết sức đắc ý. Khi sắp tụt tới lầu hai ống nhựa bỗng phát ra tiếng "pặc ——".


      trợn to hai mắt, phải chứ? Ánh mắt chuyển cái, thấy bên cửa sổ có bóng hình xinh đẹp quen thuộc.


      Là mẹ Sở!


      Những người xui xẻo uống nước cũng bị dắt răng, nhìn tình hình giờ đúng là loại người xui xẻo này rồi.


      cần quan tâm nhiều như vậy, cứ tiếp tục xuống thôi, cẩn thận chút, chỉ cần gây ra tiếng động gì nữa là được, chắc vừa rồi mẹ Sở nghe thấy gì đâu. Lương Ý nghĩ thầm.


      Vừa tụt xuống được đoạn, cái ống nhựa đáng chết để ý đến lời cầu nguyện củacô mà lại kêu lên tiếng nữa.


      Lúc này, trong đầu xuất ý nghĩ chết luôn cho xong.


      "Vù vù ——"


      Gió lạnh quét qua, Lương Ý nghĩ thầm, sao lại lạnh hơn cả lúc nãy nhỉ, thân thể cũng nặng hơn nữa, có cảm giác như cố giữ tảng đá vậy, áp lực lớn quá.


      "Quản gia A, ông có nghe thấy thanh gì ?" Mẹ Sở hỏi.


      Nguy rồi, nguy rồi, nghe thấy rồi. Lương Ý muốn che giấu thanh, não bộ nhanh chóng vận hành, nhanh trí thanh thanh cổ họng.


      "Meo meo ——" cẩn dè dặt bắt chước tiếng mèo kêu.


      "Chỉ là tiếng mèo kêu mà thôi."


      "Chúng ta có nuôi mèo ở đây sao?"


      "Có lẽ là mèo hoang."


      "Ừ."


      Ha! là may. Lương Ý thở dài hơi, tăng nhanh tốc độ của mình.


      "Những đồ cúng ngày mai chuẩn bị xong hết chưa?"


      " chuẩn bị đầy đủ cả rồi. Chỉ cần ông ấy tới thôi."


      Đồ cúng? Ông ấy? Ai vậy? Mà thôi quản làm gì, chạy trốn quan trọng hơn.


      Sau hồi cố gắng Lương Ý cũng tụt được qua ban công tầng hai, chỉ còn khoảng năm mét nữa là xuống tới mặt đất. Vậy mà hình như vị thần vận mệnh bỏ quên rồi, trong sân viện bỗng nhiên xuất người giúp việc tầm năm mươi tuổi cầm cái thùng chuẩn bị tới cọ rửa cửa sổ.


      "Thiếu phu nhân?"


      Lương Ý trợn tròn mắt, mặt tái nhợt, tay bỗng vô lực trượt xuống, thân thể lấy vận tốc tên lửa mà lao xuống đất, và cái mông rất vinh dự được về với đất mẹ.


      "Thiếu phu nhân, sao lại ở đây?" Bước lại gần, người giúp việc lớn tiếng chất vấn.


      Lương Ý vội vàng đứng lên, đẩy bà ta ra, bất chấp tất cả mà chạy lên phía trước.


      "Người đâu! Thiếu phu nhân chạy trốn rồi!"


      Cả ngôi biệt thự thoáng chốc sáng bừng, hơn mười người từ bên trong lao ra. Lương Ý có thời gian suy nghĩ nhiều, cũng dám quay đầu lại, chỉ sợ mình chạy chậm bị người ta bắt .


      Lương Ý liều chết chạy trốn, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lồng ngực đau thở nổi, nhưng vẫn cố gắng dùng toàn lực chạy về phía trước. Thời điểm chạy được đến cánh cổng sắt lớn bên ngoài hết sức vui mừng phát ra nó bị khóa, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài đường cái.


      "Ầm!"


      Lương Ý đụng phải người.


      " , sao chứ?"


      người đàn ông trung niên, mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn có hơi bạc màu, tóc dài, râu trắng dưới cằm dài tới hai mươi centimet. Ngoại trừ trang phục có hơi kỳ lạ, cả người ông ta dường như toát ra hơi thở tiên phong đạo cốt.


      "Nhanh nhanh, mau báo cảnh, có người bắt cóc cháu!" Lương Ý bám chặt vào tay ông ta, thở gấp thúc giục.


      Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn đám khoảng mười người chạy như điên ở sau lưng , hỏi, "Là bọn họ sao?"


      Lương Ý quay đầu lại nhìn, nặng nề gật đầu cái, "Đúng, là bọn họ, chính là bọn họ. Bác mau báo cảnh sát , nhanh lên bác!"


      Ông ta nhàng cười tiếng, nhìn phía sau chút rồi , "Thiếu gia nhà họ Sở, chúng ta lại gặp nhau rồi."


      "Bác cái gì? Cái gì mà thiếu gia nhà họ Sở?" Lương Ý hiểu gì cả hỏi lại.


      Ông ta nghe vậy nở nụ cười thâm trầm, "Vị hôn phu của đó, tại cậu ta ở phía sau , còn ôm rất chặt nữa!"


      "Ông...ông bậy! Tôi có vị hôn phu nào hết!" Lương Ý chắc như đinh đóng cột phản bác, bất chợt, đột nhiên hiểu ra, " ra ông cùng đám với bọn họ."


      Ông ta cười ôn hòa, "Đúng vậy, chúng ta. . . . . . là cùng đám." xong, ông ta đưa ngón trỏ ra nhàng đụng cái vào trán của .


      Lương Ý thấy mọi thứ tối sầm, nặng nề ngã xuống đất, trước khi hôn mê hình như nghe thấy người đàn ông kia , "Thiếu gia, tôi chỉ đụng vào trán của ấy mà thôi, cậu cần phải tức giận như vậy. . . . . ."


      "Tiểu Tư!"


      giọng trầm thấp quen thuộc truyền đến, tay cầm con dao gọt hoa quả của Lương Tư thoáng thả lỏng, ngạc nhiên nhìn người đàn ông ở trước mặt.


      mới đầu còn bày ra tư thế phòng bị bây giờ hết sức hưng phấn chạy ra nhào vào ngực người đàn ông kia, thỉnh thoảng còn phát ra thanh nức nở.


      "! về rồi!"


      Người đàn ông bất đắc dĩ cười tiếng, sờ sờ đầu của , "Có phải tiểu Ý xảy ra chuyện hay ?"


      Lương Tư kinh ngạc ngẩng đầu lên, ", làm sao biết?"


      Người đàn ông mím chặt môi, sau lúc mới : "Cha về chưa?"


      "Chưa ạ, bây giờ vẫn đường về, còn mẹ bị ốm rồi." Lương Tư nghẹn ngào , nước mắt kìm được rơi xuống.


      "Mọi chuyện ổn thôi, tiểu Tư, đừng khóc."


      Lương Tư lau nước mắt, thút thít chút rồi , ", em tìm mãi mà được, cũng chưa tiểu Ý xảy ra chuyện, vậy tại sao lại biết?"


      Người đàn ông rũ mắt, ngồi xổm xuống chỉnh lại ống quần dài, "Tiểu Tư, mẹ ở trong phòng phải ? muốn nhìn mẹ chút."


      " ——"


      "Chờ vào thăm mẹ xong với em được ? Đa Đa, nào." Người đàn ông quay đầu, nhìn về phía Đa Đa gọi.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 6: Mở đầu hôn lễ



      Lương Ý ngồi ở ghế, nhìn chằm chằm chiếc áo cưới dài treo trước mặt mình, váy dài đuôi cá, đuôi cá nạm thủy tinh trắng nõn nà, ở dưới ánh đèn phát ra ánh sáng lay động lòng người. Nếu đổi lại là ngày thường, nhất định than thở tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ trước mắt, đáng tiếc rằng dưới tình huống tại chỉ có ý nghĩ than thở, ngược lại còn có ý nghĩ ác độc là xé rách cái áo cưới này.


      "Thiếu phu nhân, có thích cái áo cưới này ?" Quản gia cẩn thận từng li từng tí nhàng lấy chiếc áo cưới treo xuống.


      Lương Ý cười châm chọc, "Tôi thích có thể mặc ư?"


      Quản gia nghe vậy, gì, hồi lâu, khi ông ta sửa sang áo cưới lại mất khoảng thời gian cúng 49 ngày mới lạnh nhạt , " năm trước chiếc áo cưới này được thiếu gia tự mình thiết kế."


      Lương Ý cả kinh, ngây ngô hỏi: "Cậu ta tự mình thiết kế?"


      "Tự mình thiết kế vì ." Ông ta nhìn cái, tiếp tục : "Thiếu gia vốn định để mặc vào lúc hai người kết hôn cho nên mới thiết kế. Đáng tiếc. . . . . ." Vẻ mặt bắt đầu đơn.


      khí trong lồng ngực Lương Ý nháy mắt như bị rút hết, bắt đầu khó chịu đau nhức.


      "Thiếu phu nhân, nếu cảm thấy áy náy hãy mặc nó vào, hành lễ với thiếu gia . Coi như trả lại tình bấy nhiêu năm thiếu gia dành cho . Chẳng lẽ, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng làm được ư?" Giọng quản gia trầm lắng tràn đầy đau thương.


      Lương Ý kinh ngạc nhìn qua chiếc áo cưới trước mắt, nhàng mở miệng, "Chỉ là hành lễ thôi sao?"


      Quản gia nghiêng đầu hướng về phía cười , " người chết, còn có thể làm ra cái gì?"


      Lương Ý , nhớ tới người đàn ông gặp phải tối ngày hôm qua, trái tim thầm dâng lên cảm giác sợ hãi.


      "Tối ngày hôm qua, người đàn ông kia . . . . . ." Lương Ý vuốt vuốt trán mình, cười đau khổ, "Ngày hôm qua ông ta Sở Du ở sau người tôi."


      Quản gia đặt áo cưới bên trái giường của Lương Ý, cẩn thận kiểm tra áo cưới xem có vấn đề hay , "Thanh niên thời đại mới, nên tin tưởng những thứ đồ linh thần quái dị. phải à?"


      "Nhưng. . . . . ." Lương Ý còn chưa kịp xong, quản gia cắt đứt lời kế tiếp của , " cảm thấy áo ông ta mặc rất kỳ quái sao? Trước kia ông ta là giúp việc ở nơi này, sau cũng bởi vì bị chút kích thích nên bị điên, thường xằng bậy."


      Lương Ý hồi tưởng lại cách ăn mặc của người đàn ông kia, quả , rất quái dị.


      "Cho tới nay phu nhân bởi vì buôn bán của gia tộc mà quan tâm đến thiếu gia, hôm nay thiếu gia mất, phu nhân cảm thấy đau lòng, vẫn cho rằng mình là người mẹ mà chăm sóc tốt cho con của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở. Hôm nay, bà ấy

      chỉ hy vọng mình lấy thân phận người mẹ để thỏa mãn nguyện vọng của đứa con mình. Thiếu phu nhân, xin thông cảm cho tâm tình của người mẹ.”


      Quản gia để lại đoạn văn vô cùng buồn bã rồi ra khỏi phòng. Chỉ trong chốc lát, trẻ phụ trách trông chừng Lương Ý vào lần nữa, người trong đó cầm áo cưới giường lên, người khác để ý Lương Ý có đồng ý hung hăng cởi quần áo của xuống. Lương Ý giãy giụa được, thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mặc vào.


      “Tiểu Ý, con mặc áo cưới này là xinh đẹp.” người mẹ Sở mặc váy tơ tằm màu đen, trang phục lộng lẫy đến, đuôi lông mày cong lên vui vẻ cũng che giấu được, bước đến khen ngợi chứng tỏ bây giờ tâm trạng của bà rất tốt.


      Lương Ý thấp thỏm bất an nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đồng hồ biểu thời gian chừng 1 giờ 50 phút.


      “Bác , bác có thể cho con gọi điện thoại cho mẹ con được , con báo bình an cho mẹ. Con mất tích ngày hai đêm rồi. tại mẹ con nhất định rất lo lắng.” nhìn mẹ Sở cầu xin.


      Mẹ Sở ngẩn ra, sau đó cười áy náy, “Tiểu Ý, là bác tốt. Bác nên dùng thủ đoạn cực đoan “mời” con tới đây. Nhưng hôm nay là ngày thích hợp nhất trong đầu năm nay với hai con, bác lo lắng nếu bác đến thương lượng với mẹ con, mẹ con chịu, làm trễ ngày. Bác muốn nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện của tiểu Du. xin lỗi.”


      “Bác , con có thể ngoan ngoãn làm theo cầu nghi thức của bác, nhưng con rất lo lắng cho mẹ con, thân thể mẹ tốt, con sợ…”


      “Tiểu Ý, chờ sau khi nghi thức kết thúc bác lập tức để cho con gọi điện thoại báo bình an cho mẹ con, cho nên tại con an tâm hành lễ với tiểu Du, được ?” Mẹ Sở luôn miệng trấn an , trong mắt mang theo dịu dàng sâu thấy đáy.


      Tiểu Ý nhìn mẹ Sở lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu. Chỉ hy vọng nghi thức này mau mau kết thúc, muốn tiếp tục ở lại nơi dương kỳ quái này.


      “Thiếu gia chuẩn bị xong chưa?” Mẹ Sở đột nhiên hỏi.


      “Quản gia rửa mặt cho thiếu gia xong rồi.” Hai trẻ ở trong mắt Lương Ý tựa như cương thi cùng mở miệng chuyện. Song giọng các hề lanh lảnh như thiếu nữ trẻ, ngược lại hành động cử chỉ của các hết sức cứng ngắc, lạnh nhạt.


      Giờ phút này Lương Ý cũng rảnh bận tâm đến hai trẻ “khác thường”, vội vàng hỏi mẹ Sở, “Sở Du như thế này, vậy…” Lời còn dư lại vẫn ra.


      “Thằng bé phải tự mình hành lễ với con mới có thể. Như vậy nghi thức mới tính là thành công.” Hình như biết Lương Ý muốn hỏi cái gì, mẹ Sở sờ sờ sợi tóc nhìn sơ khá chỉnh tề, giọng giải thích cho .


      Lương Ý rùng mình cái, điện ảnh phải là cùng gà trống à? Sao lại phải cùng…


      “Tiểu Ý, thằng bé là chồng con, con cần sợ nó, nó thương tổn con.” Mẹ Sở đứng lên, vươn tay, kéo bàn tay lạnh lẽo của Lương Ý, “ theo bác!”


      “Bác , con…”


      “Tiểu Ý, suy nghĩ đến mẹ con, suy nghĩ người nhà của con, chẳng lẽ con muốn sớm nhìn thấy người nhà ư?” Mẹ Sở bắt được nhược điểm của vô cùng dễ dàng, Lương Ý thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng để sớm nhìn thấy người nhà…


      Ba giờ chiều hôm ấy.


      Nhà họ Lương.


      “Mày trở về làm gì?! Ban đầu tao với mày thế nào? Mày mà bước ra khỏi cửa nhà này vĩnh viễn cũng đừng trở lại, tao có đứa con trai này!” Mẹ Lương nằm ở giường, lớn tiếng rống giận, sắc mặt bởi vì kích động mà đỏ bừng, bà dùng sức ném gối đầu mình lên mặt Lương Bân.


      Lương Tư xông lên trước ngăn cản gối của mẹ Lương, lớn tiếng chất vấn mẹ Lương, “Mẹ, vất vả mới trở lại, làm sao mẹ đối xử với như vậy?”


      “Nó phải con. Tao sinh đứa con trai như vậy. Mày gọi là cút cho tao! Khụ khụ…” Mẹ Lương tức giận, dẫn tới ho kịch liệt.


      Lương Bân xông lên trước, đưa tay muốn vỗ cho mẹ Lương, lại bị mẹ Lương đẩy ra.


      Lương Tư thấy thế, cam lòng kêu tiếng, “Mẹ!’


      Lương Bân lại lắc đầu với Lương Tư, Lương Tư bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là hất mặt, “Mẹ, phải mẹ muốn biết tiểu Ý ở đâu sao?”


      Mẹ Lương nghe vậy, trừng tròng mắt, nghiêm nghị chất vấn Lương Bân, “Con có ý gì?”


      , biết tiểu Ý ở đâu?” Lương Tư vội vàng hỏi.


      Mà Đa Đa vẫn ngồi ở bên hóa làm đá “xem cuộc chiến” lập tức kích động lắc lắc cái mông mập vọt tới.


      Lương Bân cúi đầu, nhặt gối mặt đất lên, đệm ở sau lưng mẹ Lương, nhàng : “Mẹ, con có cách biết tiểu Ý ở đâu, nhưng con cũng cần mẹ hỗ trợ.”

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 7: Tiến hành hôn lễ (1)

      Edit: tiểu an nhi



      Mẹ Sở dắt bàn tay lạnh như băng của Lương Ý chậm rãi xuyên qua hành lang xuống cầu thang tới đại sảnh chính ở lầu . Sau lưng là hai trẻ vẻ mặt vô cảm, cứng ngắc xách vạt váy dài sát theo hai người.


      Ánh đèn ở chính giữa đại sảnh mờ ảo , trước cửa phòng khách còn có hai người phụ nữ trung niên đứng ở hai bên, trong tay mỗi người cầm cây nến màu đỏ. thân nến hình như có khắc hoa văn gì đó, nhưng cách hơi xa nên Lương Ý thấy .


      Hai người phụ nữ trung niên nhìn thấy bọn họ xuống lập tức bước lên phía trước, nhã nhặn mở miệng, "Thiếu phu nhân, phu nhân, buổi tối tốt lành."


      Mẹ Sở nhu hòa cười tiếng, nhàng hỏi, " chuẩn bị xong hết chưa?"


      Hai người phụ nữ trung niên cúi đầu, cung kính trả lời, "Tất cả được chuẩn bị xong xuôi rồi."


      "Vậy tốt, chúng ta thôi!" Mẹ Sở hài lòng gật đầu.


      phải muốn cử hành hôn lễ ở chỗ này sao, còn muốn đâu nữa?


      Lương Ý nhíu mày, cảm giác thấp thỏm yên lại dâng lên tràn ngập trong lòng. vất vả mới có dũng khí quyết tâm, bây giờ lại bắt đầu có chút dao động rồi .


      Dường như mẹ Sở nhìn thấu do dự của , lên tiếng an ủi, "Tiểu Ý, có việc gì đâu. Hôn lễ vẫn cử hành trong nhà chúng ta, nhưng là ở dưới này." xong bà chỉ chỉ sàn nhà lát đá sáng bóng dưới chân.


      "Dưới đất" là có ý gì? Chẳng lẽ là định giết mình luôn?


      Mẹ Sở gì, chỉ buông tay của ra, thẳng tới chiếc ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn ở góc khuất, nhàng nhấc hai chân ghế phía trước lên .


      Trong lúc Lương Ý còn cảm thấy khó hiểu phiến đá cách 30cm ở phía trước kêu lên nặng nề, sau đó từ từ mở rộng ra tạo thành cái hố vừa đủ cho người trưởng thành xuống. Lương Ý đưa mắt nhìn xuống phía dưới, bên dưới cửa động là từng bậc thang đá đều tăm tắp. Cứ cách mét lại có cây đèn cầy treo vách tường, cầu thang được xây theo hình xoắn ốc quanh co, sâu hun hút.


      Mẹ Sở bước tới, nhận cây nến của người phụ nữ trung niên, quay lại nhìn Lương Ý , "Chúng ta thôi!"


      "Dưới đó là chỗ nào ạ?" Lương Ý cắn môi, ngẩng đầu lên chất vấn Mẹ Sở.


      Mẹ Sở bước xuống bậc thang, sau đó cầm lấy tay , nhàng dắt xuống, "Chỉ là mật thất dưới đất thôi. Ở đó cử hành hôn lễ bác mới thấy yên tâm."


      "Sau khi nghi lễ kết thúc, bác thực thả con về nhà phải ?" Lương Ý bị động xuống dưới.


      Bước chân mẹ Sở thoáng dừng chút, nghiêng đầu qua chỗ khác, dịu dàng cười tiếng, dưới ánh nến bập bùng, lại mang đến cảm giác trầm khó tả. "Con còn có lựa chọn nào khác sao?"


      Lương Ý cắn răng. Quả , có. Hoặc là ngoan ngoãn thuận theo, hoặc là bị ép buộc tiến hành, lựa chọn nào cũng chỉ có kết quả, chẳng qua là khác biệt trong quá trình đạt được kết quả đó mà thôi.


      "Tiểu Ý, chúng ta nhanh lên chút, tiểu Du chờ con ở dưới đó đấy!" Mẹ Sở dứt lời lập tức tăng nhanh bước chân.


      Trong lòng Lương Ý khá bất mãn, nhưng lại dám phản kháng. Mà dù có phản kháng hai cương thi sau lưng này cũng có thể dễ dàng khống chế được . Lương Ý chỉ có thể chấp nhận bước nhanh theo Mẹ Sở.


      qua từng bậc từng bậc thang đá, Lương Ý biết mình qua bao nhiêu bậc, trôi qua bao nhiêu phút rồi, đến khi cảm thấy có chút mệt mỏi rốt cuộc cũng tới nơi.


      Tầng hầm rất lớn, rộng rãi nhưng u, được bốn trụ lớn điêu khắc cự thú dữ tợn chống đỡ. Toàn bộ ánh sáng chỉ có bốn cây nến ở bốn góc tường chiếu tới, trong khí tản ra loại hơi thở ngọt ngấy. Ở giữa phòng có phiến đá lớn giống như giường ngủ, dưới mặt đất bằng phẳng có rất nhiều vết lõm sâu, rải rác ở khắp tầng hầm. Đặc biệt là tập trung rất nhiều trước bức tường đá khổng lồ,



      chiều dài chừng 40 mét, rộng khoảng 30 mét.


      bức tường đá đó có khắc con quái thú chỉ có cái đầu lâu cùng miệng mà có thân thể. Trong miệng quái thú còn chìa ra răng nanh bén nhọn, kỹ thuật chạm trổ trông rất sống động, dường như khiến người nhìn cảm thấy chỉ giây nữa thôi quái thú lao ra khỏi bức tường, bước sang thế giới bên này.


      "Thao Thiết. . . . . ." Lương Ý vô thức gọi ra tên của cự thú được khắc tường.


      "Thiếu phu nhân hiểu biết!"


      Sau lưng có tiếng bước chân chậm rãi cùng giọng quen thuộc khiến Lương Ý giật mình xoay người lại, quả nhiên, "Bệnh thần kinh? !"


      Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nghe thấy Lương Ý "gọi" mình nhíu mày cái, sau đó liếc mắt sang vị quản gia nhà họ Sở cùng, chậm rãi : "Thiếu phu nhân, mắng chửi người khác như vậy hay đâu!"


      "Chuyện này là sao? Sao ông ta lại ở chỗ này?" Lương Ý chất vấn mẹ Sở đứng bên cạnh.


      Mẹ Sở bình tĩnh mở miệng, "Tiểu Ý, ông ấy là người chủ hôn!"


      "Người chủ hôn? phải ông ta bị bệnh thần kinh sao? Mọi người lại để người bị bệnh thần kinh làm chủ hôn? Đầu óc có vấn đề sao?" Lương Ý lớn tiếng gầm lên.


      Mẹ Sở liếc nhìn quản gia, quản gia lập tức tiến lên phía trước, "Thiếu phu nhân. Hôn lễ sắp cử hành rồi, xin đừng bận tâm đến những chuyện này."


      "Chuyện ? Đây là chuyện ? Chuyện cái đầu ông ấy! Rốt cuộc mấy người có ý đồ gì?" Lương Ý hoàn toàn mất khống chế.


      Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn hơi nheo mắt lại, tới trước mặt Lương Ý, cầm cái chai giống như bình hồ lô , nhàng giơ qua giơ lại trước mắt .


      Lương Ý vốn muốn xoay người rời đột nhiên trong nháy mắt chân tay cứ như bị buộc vào mấy chục tấn sắt, nặng nề vô cùng, có cách nào cử động được. Trong lòng kinh hãi, nghiến răng nghiến lợi : "Ông làm gì?"


      "Thiếu phu nhân, nghi thức sắp được tiến hành rồi. còn muốn chạy đâu?" Khóe miệng người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn khẽ cong lên, cất bình vào trong túi, phất phất tay. lúc sau, người đàn ông tráng kiện có nước da sẫm màu khó xác định được tuổi nghiêm mặt mang di thể của Sở Du ra, đặt ở bên phải Lương Ý.


      Lương Ý nhìn gương mặt tinh xảo nhưng trắng bệch của Sở Du, sắc mặt rất khó coi.


      Lúc này Sở Du mặc bộ tây trang màu đen phẳng phiu, trước ngực cài đóa hoa hồng bạch. Tóc được chải gọn gàng về phía sau, biết có phải do dao động trong quá trình di chuyển hay , có vài sợi tóc rủ xuống trán cậu.


      "Quản gia A, đỡ di thể của thiếu gia dậy ." Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn lên tiếng phân phó quản gia.


      Nghe vậy, người đàn ông vừa nãy đưa thi thể của Sở Du ra lập tức lui xuống bước, còn ông quản gia tới, đỡ di thể cứng ngắc của Sở Du dậy.


      "Tốt lắm, bắt đầu nghi thức thôi!" Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn xong, cầm thanh dài giống như khúc xương được đẽo thành con dao từ phiến đá lên. Ở mũi dao có vết màu đỏ giống như máu, dưới dao treo mảnh huyết ngọc hình tròn.


      "Thiếu phu nhân, đưa tay cho tôi!"


      "Ông định làm gì hả? Cút ngay!" Lương Ý hết sức hoảng sợ hét lớn.


      Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn cũng chẳng để ý, chỉ trực tiếp đưa tay qua, cầm bàn tay nặng như chì của lên. Đúng lúc ông ta chuẩn bị dùng con dao cắt vào tay đột nhiên lại ngẩng đầu lên, buông tay xuống, bất đắc dĩ mở miệng, "Sở thiếu gia, tôi chỉ chạm thử vào tay của ấy thôi, cậu có cần phải hung dữ với tôi như vậy ? Hơn nữa, nếu cậu cho tôi đụng vào ấy làm sao có thể tiến hành nghi thức được đây?"


      Trái tim Lương Ý như ngừng đập, giống như bị ai đó bóp chặt, cực kỳ khó chịu.


      Mà mẹ Sở đứng bên cạnh lại vô cùng vui mừng: "Đại sư, tiểu Du đến rồi sao?"


      Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn thở dài tiếng, : "Sau khi thiếu phu nhân đến, cậu ấy vẫn luôn ở đây." Dừng lại chút, ông ta cau mày, nhìn về phía di thể bên cạnh Lương Ý thương lượng, "Nếu cậu thích tôi chạm vào ấy để cho mẹ cậu làm việc này, có được ?"


      "Tôi làm?" Mẹ Sở có chút lúng túng hỏi lại.


      "Sở thiếu gia muốn tôi chạm vào thiếu phu nhân, vậy phải trông cậy vào bà thôi, phu nhân." Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn đem con dao đưa cho Mẹ Sở.


      Chuyện phát triển đến tình huống này, Lương Ý cảm thấy trán mình đổ ra ít mồ hôi lạnh. cố gắng trấn tĩnh khuyên giải mẹ Sở, "Bác , ông ta là kẻ xấu, ông ta lừa bác đấy. thế giới này căn bản có ma quỷ gì hết."


      Mẹ Sở nhìn di thể của Sở Du cái, quay đầu lại với Lương Ý: "Tiểu Ý, đừng sợ. có việc gì đâu, rất nhanh thôi!" Dứt lời, bà giơ cao con dao lên. . . . . .

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 8: Cử hành hôn lễ (2)



      "Bác , bác tỉnh táo chút. Chớ làm bừa!" Lương Ý sợ đến nhắm hai mắt lại, nghĩ thầm lần này chết chắc.


      Hồi lâu, đau nhức trong dự tính cũng đến như Lương Ý nghĩ, cho đến lúc gương mặt bị người ta vỗ , mới dám len lén mở con mắt ra, "Ah? Con sao?" Cúi đầu ngắm nhìn tay mình, dưới cổ tay ràng xuất cái chén nhỡ, dòng máu chảy ra từ giữa tay chảy hết vào bên trong.


      Mẹ Sở đặt chén nhỡ xuống, đưa dao nắm chặt ở trong tay cho quản gia đỡ Sở Du tay, cũng đẩy chén nhỡ tới trước mặt ông ta. "Tiểu Ý, xong rồi." Bà móc ra chút thuốc bột, thoa đều miệng vết thương.


      "A Quản, tốc độ nhanh chút. Giờ lành sắp tới." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hơi nóng nảy, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem tranh vẽ lớn tường sau lưng.


      Quản gia lập tức nâng tay Sở Du lên, vén ống tay áo lên, dùng dao quẹt , nhưng cổ tay Sở Du bị cắt cũng chảy ra máu tươi như mong đợi, chỉ có vết máu màu đỏ sậm.


      " có máu." Quản gia bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.


      Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhướng mày, đoạt lấy dao từ trong tay ông ta, bảo ông ta, "Cầm chén lên, mau!" Tiếp, ông ta nhanh chóng xé áo trước ngực Sở Du, tìm vị trí tim quẹt cho phát, máu tươi sềnh sệch nhất thời trào ra.


      Quản gia lập tức để chén ở trước vết thương, đón máu tươi vào trong bát.


      "Những người bệnh thần kinh này, ngay cả người chết cũng tha!" Trong lòng Lương Ý vẫn còn sợ hãi khi nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt.


      Mẹ Sở thấy Lương Ý , bất mãn : "Tiểu Ý, chớ bậy."


      Lương Ý nhìn chằm chằm mẹ Sở, quát bà, "Đây là di thể con trai bác, sao bác có thể khoan dung cho những kẻ đối xử với di thể con trai bác như thế?"


      "Tiểu Ý, chúng ta làm như vậy là có nguyên nhân." Mẹ Sở nghiêm nghị phản bác Lương Ý.


      "Nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Người chết rồi, các người nên chôn cất cậu ấy, mà phải mò mẫm giày vò ở chỗ này." Lương Ý tức giận bất bình giận dữ mắng mỏ mẹ Sở.


      "Phu nhân, thiếu gia uống, thứ còn dư lại hãy cho thiếu phu nhân uống hết." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn biết đưa chén máu hai người cho mẹ Sở từ khi nào.


      Lương Ý nhìn chằm chằm cái chén nhỡ mẹ Sở nhận lấy, tức giận lập tức tiêu giảm, khó khăn nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh trán có chỗ xuống. Giọng cứng ngắc với mẹ Sở: "Bác , vừa nãy thái độ của con tốt. Bác tha thứ cho con. Cái chén này, uống, được ?" Dứt lời, còn kéo ra nụ cười "ngọt ngào", tỏ vẻ áy náy.


      Mẹ Sở cúi đầu nhìn chén nhỡ trong tay, chậm rãi tới trước mặt Lương Ý, dịu dàng , "Tiểu Ý, cái này thể được. Đây là phần của nghi thức nên thể bỏ bớt, ngoan ngoãn uống cạn nó ." xong, bà cạy miệng Lương Ý ra, cầm chén máu tươi trong tay đổ toàn bộ vào trong miệng .


      Trong cổ họng lan tràn vị ngai ngái, Lương Ý ngừng nôn ọe, liều mạng muốn nhổ thứ vừa nuốt xuống ra.


      "Thiếu phu nhân, đừng vội nuốt nó xuống bụng. A, đúng rồi, ở trong máu, tôi còn cho ít thi thể Du do tự tôi điều chế." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đắc ý với Lương Ý.


      "Cái người biến thái này! Nôn. . . . . ." Lại là trận nôn ọe.


      Mẹ Sở mím môi, chân mày khẽ nhăn, "Đại sư, phải trước đó chỉ cần uống máu là tốt sao? Tại sao còn phải thêm. . . . . . Thi thể Du."


      "Phu nhân, thấy cây nến ở bốn góc tường chứ? Trong bốn cây nến cũng chứa thành phần thi thể Du, hơn nữa đều gia công luyện chế từ cùng thi thể Du mà thành, cây nến cháy tỏa ra mùi thơm đặc biệt, loại mùi thơm này có thể tăng uy lực lên gấp bội trong nghi thức làm phép, đồng thời còn có thể khiến phu nhân và thiếu gia sinh ra gắn kết đặc biệt."


      "Gắn kết đặc biệt gì?" Mẹ Sở nghi ngờ hỏi.


      Lúc nàychiều dài chừng 40 mét, rộng khoảng 30 mét.


      bức tường đá đó có khắc con quái thú chỉ có cái đầu lâu cùng miệng mà có thân thể. Trong miệng quái thú còn chìa ra răng nanh bén nhọn, kỹ thuật chạm trổ trông rất sống động, dường như khiến người nhìn cảm thấy chỉ giây nữa thôi quái thú lao ra khỏi bức tường, bước sang thế giới bên này.


      "Thao Thiết. . . . . ." Lương Ý vô thức gọi ra tên của cự thú được khắc tường.


      "Thiếu phu nhân hiểu biết!"


      Sau lưng có tiếng bước chân chậm rãi cùng giọng quen thuộc khiến Lương Ý giật mình xoay người lại, quả nhiên, "Bệnh thần kinh? !"


      Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nghe thấy Lương Ý "gọi" mình nhíu mày cái, sau đó liếc mắt sang vị quản gia nhà họ Sở cùng, chậm rãi : "Thiếu phu nhân, mắng chửi người khác như vậy hay đâu!"


      "Chuyện này là sao? Sao ông ta lại ở chỗ này?" Lương Ý chất vấn mẹ Sở đứng bên cạnh.


      Mẹ Sở bình tĩnh mở miệng, "Tiểu Ý, ông ấy là người chủ hôn!"


      "Người chủ hôn? phải ông ta bị bệnh thần kinh sao? Mọi người lại để người bị bệnh thần kinh làm chủ hôn? Đầu óc có vấn đề sao?" Lương Ý lớn tiếng gầm lên.


      Mẹ Sở liếc nhìn quản gia, quản gia lập tức tiến lên phía trước, "Thiếu phu nhân. Hôn lễ sắp cử hành rồi, xin đừng bận tâm đến những chuyện này."


      "Chuyện ? Đây là chuyện ? Chuyện cái đầu ông ấy! Rốt cuộc mấy người có ý đồ gì?" Lương Ý hoàn toàn mất khống chế.


      Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn hơi nheo mắt lại, tới trước mặt Lương Ý, cầm cái chai giống như bình hồ lô , nhàng giơ qua giơ lại trước mắt .


      Lương Ý vốn muốn xoay người rời đột nhiên trong nháy mắt chân tay cứ như bị buộc vào mấy chục tấn sắt, nặng nề vô cùng, có cách nào cử động được. Trong lòng kinh hãi, nghiến răng nghiến lợi : "Ông làm gì?"


      "Thiếu phu nhân, nghi thức sắp được tiến hành rồi. còn muốn chạy đâu?" Khóe miệng người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn khẽ cong lên, cất bình vào trong túi, phất phất tay. lúc sau, người đàn ông tráng kiện có nước da sẫm màu khó xác định được tuổi nghiêm mặt mang di thể của Sở Du ra, đặt ở bên phải Lương Ý.


      Lương Ý nhìn gương mặt tinh xảo nhưng trắng bệch của Sở Du, sắc mặt rất khó coi.


      Lúc này Sở Du mặc bộ tây trang màu đen phẳng phiu, trước ngực cài đóa hoa hồng bạch. Tóc được chải gọn gàng về phía sau, biết có phải do dao động trong quá trình di chuyển hay , có vài sợi tóc rủ xuống trán cậu.


      "Quản gia A, đỡ di thể của thiếu gia dậy ." Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn lên tiếng phân phó quản gia.


      Nghe vậy, người đàn ông vừa nãy đưa thi thể của Sở Du ra lập tức lui xuống bước, còn ông quản gia tới, đỡ di thể cứng ngắc của Sở Du dậy.


      "Tốt lắm, bắt đầu nghi thức thôi!" Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn xong, cầm thanh dài giống như khúc xương được đẽo thành con dao từ phiến đá lên. Ở mũi dao có vết màu đỏ giống như máu, dưới dao treo mảnh huyết ngọc hình tròn.


      "Thiếu phu nhân, đưa tay cho tôi!"


      "Ông định làm gì hả? Cút ngay!" Lương Ý hết sức hoảng sợ hét lớn.


      Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn cũng chẳng để ý, chỉ trực tiếp đưa tay qua, cầm bàn tay nặng như chì của lên. Đúng lúc ông ta chuẩn bị dùng con dao cắt vào tay đột nhiên lại ngẩng đầu lên, buông tay xuống, bất đắc dĩ mở miệng, "Sở thiếu gia, tôi chỉ chạm thử vào tay của ấy thôi, cậu có cần phải hung dữ với tôi như vậy ? Hơn nữa, nếu cậu cho tôi đụng vào ấy làm sao có thể tiến hành nghi thức được đây?"


      Trái tim Lương Ý như ngừng đập, giống như bị ai đó bóp chặt, cực kỳ khó chịu.


      Mà mẹ Sở đứng bên cạnh lại vô cùng vui mừng: "Đại sư, tiểu Du đến rồi sao?"


      Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn thở dài tiếng, : "Sau khi thiếu phu nhân đến, cậu ấy vẫn luôn ở đây." Dừng lại chút, ông ta cau mày, nhìn về phía di thể bên cạnh Lương Ý thương lượng, "Nếu cậu thích tôi chạm vào ấy để cho mẹ cậu làm việc này, có được ?"


      "Tôi làm?" Mẹ Sở có chút lúng túng hỏi lại.


      "Sở thiếu gia muốn tôi chạm vào thiếu phu nhân, vậy phải trông cậy vào bà thôi, phu nhân." Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn đem con dao đưa cho Mẹ Sở.


      Chuyện phát triển đến tình huống này, Lương Ý cảm thấy trán mình đổ ra ít mồ hôi lạnh. cố gắng trấn tĩnh khuyên giải mẹ Sở, "Bác , ông ta là kẻ xấu, ông ta lừa bác đấy. thế giới này căn bản có ma quỷ gì hết."


      Mẹ Sở nhìn di thể của Sở Du cái, quay đầu lại với Lương Ý: "Tiểu Ý, đừng sợ. có việc gì đâu, rất nhanh thôi!" Dứt lời, bà giơ cao con dao lên. . . . . .

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 9: Hôn lễ



      Ánh mắt mẹ Sở rời rạc chuyển từ trái tim cậu thanh niên sang hố mặt đất tràn đầy máu tươi, sắc mặt bà vô cùng tái nhợt, sau đó, bà run rẩy nâng tay trái lên, lau loạn xạ vết máu lốm đốm nhếch nhác khuôn mặt mình. Mà lúc này cậu thanh niên nằm dưới đất im lặng mất hơi thở, thân thể bắt đầu từ từ trở nên lạnh giá.


      "Phu nhân! Mau rời khỏi nơi đó." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hét lớn tiếng, cánh tay trái trước đó bị ông ta dùng máu tươi của mình vẽ ra hoa văn bây giờ bắt đầu từ từ rỉ ra máu tươi , nhưng thần kỳ là, những máu tươi rỉ ra đều giống như là bị lập kế hoạch xong, có loạn hoa văn vốn có, có điều ngừng xuống.


      Hai mắt ông ta nhắm chặt, đôi môi ngừng động đậy, tấm đá dần bắt đầu tản mát ra màu hồng hơi yếu, hơn nữa càngcó khuynh hướng sáng . Bốn cái trụ lớn cao vút khắc thú khổng lồ như là phối hợp ăn khớp, cũng trong lúc đó phiến đá phát ra ánh sáng.


      Giờ phút này mẹ Sở nhìn tất cả xảy ra trước mắt, thân thể vẫn xụi lơ như cũ, giữ nguyên tư thế ban đầu, nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn tượng lạ trước mắt.


      "Mau kéo bà ấy khỏi giải đất ở giữa!" Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn chợt mở mắt ra, lạnh giọng phân phó.


      Lương Ý còn chưa phục hồi lại tinh thần, bóng người lướt qua bên cạnh, nhìn kỹ, là quản gia. Chỉ thấy quản gia chạy như bay, nhanh chóng mang mẹ Sở xụi lơ rời khỏi vùng đất ở giữa, lấp sau cột đá khổng lồ.


      Cùng lúc đó, trận gió lớn bỗng ập tới, cuốn lấy toàn bộ tầng hầm, ánh sáng trụ lớn trong nháy mắt sáng rực, cường độ sáng gần như ăn mòn con mắt người. Chốc lát, gió lới tản , cột đá bốn con dị thú khổng lồ sáng lên bỗng nhiên sống sờ sờ nhảy xuống từ trụ đá, đáp xuống đất mặt, gào thét dữ tợn, từ từ lại dọc theo giải đất giữa hình tròn nơi vây quanh thi thể Sở Du và thi thể cậu thanh niên, mà những hố máu tươi mặt đất thoáng cái biến mất khi bốn con dị thú đáp xuống, mặt đất trở nên sạch vô cùng, tựa như cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại qua.


      Lương Ý hé mở đôi môi, quả thể tin những thứ mình thấy tại, bấm tay mình, cảm thấy đau, lúc này mới thừa nhận thứ mình thấy là .


      Đợi chút, bây giờ thân thể mình có thể động? Lương Ý nghĩ thầm. thử dò xét tính vặn vặn đầu, quả nhiên, thân thể của thoát khỏi khống chế. Trong đầu có chút may mắn, nhưng khi tầm mắt của vừa tiếp xúc với bốn con dị thú ở giải đất trong tầng hầm ngầm cảm giác may mắn biến mất trong nháy mắt như mây khói.


      Chợt, bốn con dị thú vốn chậm chạp dạo bước đột nhiên ngừng lại, ngửa mặt lên trời gào thét tiếng, đinh tai nhức óc, thân thể bọn chúng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu thu nhanh lại, cho đến khi giảm thành con mèo sau đó "Vèo" cái chui vào thân thể Sở Du.


      Đợi đến lúc tất cả yên tĩnh tĩnh trở lại, trái tim Lương Ý treo ở giữa trung mới chậm rãi hạ xuống, vào lúc chậm rãi buông lỏng thân thể mình, đưa ánh mắt về phía sau cột đá nhìn mẹ Sở và quản gia trong giây lát phát , trong phòng dưới đất Sở Du nằm ở giải đất giữa sớm chết lúc này thế nhưng lấy động tác vô cùng cứng ngắc từ từ đứng thẳng lên. Tròng mắt khép chặt, thân thể ngừng lắc trái lắc phải, giống như có cách nào chống đỡ thân thể của mình, động tác kia bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị.


      "A ——" Hét lên tiếng, Lương Ý bị dọa đến té lăn đất.


      cương thi số 1, 2 đứng ở sau lưng thấy thế, lập tức đỡ lên.


      Mẹ Sở núp ở sau cây cột với quản gia thấy tình cảnh như thế, nước mắt tí tách rơi xuống, dâng trào lên, mong muốn xông ra.


      "Đừng qua!" Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhíu chặt mày, cái tay khác nắm chặt khớp xương phía tay trái. Lương Ý phát hoa văn kỳ dị tay trái ông ta ràng bị toàn bộ máu tươi dán chắc, mà giờ phút này bản thân ông ta hình như hết sức khó chịu, kiểu áo Tôn Trung Sơn màu trắng người lúc này ướt đẫm toàn bộ, mà tay trái vẫn còn điên cuồng chảy máu.


      Mẹ Sở vốn muốn xông tới xem con trai lúc này lại lưỡng lự nhìn quản gia, tựa hồ hỏi thăm xem làm thế nào. Quản gia lắc đầu, ý bảo bà đừng qua đấy. Bà đành phải dằn xuống ý nghĩ xông tới, đứng yên lặng ở phía sau cột đá nhìn Sở Du đứng lên.


      Lương Ý chưa tỉnh hồn, mắt chăm chú nhìn Sở Du đứng yên trong vùng đất ở giữa, run rẩy đưa tay kéo kéo ống tay áo người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, "Thần côn*, tại là xảy ra chuyện gì?" Trong giọng mang theo run rẩy.


      *ý là thần côn đồ, xấu xa.


      Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hừ lạnh châm chọc, "Thiếu phu nhân, chờ Sở thiểu gia ăn no rồi hãy !"


      "Ăn no? Ông có ý gì?" Lương Ý vừa dứt lời, hai mắt Sở Du vẫn nhắm chặt bỗng nhiên mở hai mắt ra, con ngươi từng đen nhánh như đá đen lúc này đồng tử thế nhưng đỏ hồng dã thú, con ngươi tròn trịa biến thành màu vàng kim hình trăng lưỡi liềm khác thường, cặp mắt khiến người ta sợ hãi, trong con mắt tối tăm lóe ra khát máu đáng sợ.


      giây kế tiếp, động tác của tựa như tia chóp, tay nhấc thi thể lạnh băng mặt đất lên, cái tay khác hợp lực, trong nháy mắt xé rách thi thể cao 1m8 thành hai nửa, toàn bộ lục phủ ngũ tạng ra trong khí, chỗ đọng lại máu tươi tiếp tục chảy ra từ trong khoang bụng. dùng đôi tay dính đầy máu móc trái tim bên phải buồng tim ra, bỏ vào trong miệng, nhai điên cuồng. Giống như là quỷ đói bụng chết mấy trăm năm, chỉ muốn ăn cơm.


      Chẳng mấy chốc, trái tim trong lòng bàn tay biến mất hoàn toàn ở trong miệng , hình như cảm thấy chỉ có trái tim đủ, tiếp tục tìm kiếm ngừng ở bên trong ổ bụng của thi thể, lật lát, cũng tìm được vật mình muốn, nổi giận gầm lên tiếng, tiếp tục xé nát thi thể chia làm hai nửa thành vô số miếng , bao gồm cả chiếc xương kiên cố.


      Xương cốt và máu tươi tung tóe đất làm cho người ta rét mà run, quanh mình vô cùng an tĩnh, duy nhất có thể nghe được chính là tiếng thở hổn hển của nhau cùng với tiếng xương bị bẻ gãy, cuối cùng là thanh ném rơi xuống đất.


      “Xem ra tế phẩm lần này chưa ra hình dáng gì.” Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn híp mắt nhìn Sở Du nổi điên ở vùng đất giữa, hồi lâu, ông ta móc ra lụa mỏng màu vàng nhạt từ trong túi, cắn nát ngón tay, lẩm bẩm viết tấm lụa, lát sau, ông ta viết xong tấm lụa dùng tay gấp nhanh thành cánh động vật .


      Gấp xong tấm lụa, ông ta lại móc ra bình từ trong quần áo, đổ chút bột tấm lụa. Cuối cùng, ông ta giơ bàn tay lên, tấm lụa như đột nhiên tạo ra sinh mạng, bắt đầu nhàng bay về phía Sở Du, nhàng xoay tròn mấy vong phía người sau bay trở lại.


      Lúc này Lương Ý cùng với mẹ Sở đều bị sợ đến thể nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nhìn tất cả những gì phát sinh ở trước mắt.


      Tấm lụa bay qua đỉnh đầu Sở Du từ từ bắt đầu yên tĩnh lại, cặp mắt đỏ hồng đáng sợ và những tròng mắt thỉnh thoảng thay đổi lần lượt, từ từ, con ngươi màu đỏ biến mất từng chút, cuối cùng khôi phục thành trong mắt đen như bình thường.


      Lương Ý ở phía trước phiến đá vẫn lấy tay che, thở cũng dám thở mạnh, sợ mình làm ra chút thanh kết quả của mình như thi thể kia, chia năm xẻ bảy, liều mạng cũng hợp lại được.


      “Sở thiếu gia, cậu cảm thấy thế nào?” Người đàn ông kiểu áo Tôn Trung Sơn di động thân thể, chậm rãi xuống từ phiến đá phía trước, vết thương cánh tay chẳng biết cầm máu từ lúc nào.


      Sở Du híp mắt, liếc ông ta cái rồi sau đó, mặt tái nhợt tràn đầy vết máu, khóe miệng còn có chút chứa cặn khi cắn nuốt trái tim lưu lại. Tầm mắt của từ từ chuyển qua gương mặt hoảng sợ của Lương Ý. Rồi sau đó, đạp bước chân nặng nề tới chỗ .


      Lương Ý muốn chạy trốn, nhưng chân của minh run rẩy kịch liệt, cương thi số 1, 2 sau lưng còn nắm lấy tay , căn bản thể lại.


      Bên tai truyền đến tiếng bước chân “Cộc cộc”, Lương Ý quay mặt, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.


      Hồi lâu, thấy tiếng “cộc cộc”, biết, lúc này ở trước mặt mình, có thể cảm thấy hữu của .


      Lương Ý đóng chặt mí mắt ngừng run rẩy, tim nhảy lên tần số thất thường, cả người đều run, loại sợ hãi cùng lo lắng này khiến nổi điên.


      “Rốt cuộc có thể chạm mặt em.”


      Xúc cảm lạnh như băng lan tràn ở má, giọng khàn khàn khiến thân thể Lương ý vẫn căng thẳng rốt cuộc chịu nổi sợ hãi mà lâm vào trong bóng tối…


      Trong mơ hồ, như là ngã vào trong lồng ngực lạnh lẽo, bên tai còn nghe được người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn tức giận mắng mỏ.


      Nhà họ Lương


      “Phựt!” Sợi dây màu đỏ quấn rập rạp chằng chịt tay Lương Bân chợt đứt rời, giấy bàn bốc cháy, sợi dây màu đỏ đứt rời cũng buông xuống dưới như suy đoán mà tự động tụ thành hoa văn kỳ quái, sau đó quấn chặt quanh cánh tay , sợi dây giống như là bị người kéo chặt, cánh tay bị sợi dây quấn quanh bắt đầu rỉ máu.


      , đây là xảy ra chuyện gì?” Lương Tư hoảng sợ hỏi.


      Mặc dù trong lòng mẹ Lương oán giận con trai, nhưng đối mặt với tình hình như thế cũng khỏi lo lắng, Mặc dù năm đó để ý lời khuyên can rời khỏi cái nhà này, nhưng chung quy vẫn là con của mình, làm sao có thể lo lắng.


      “Phương thuật bị người phá, mau! Đốt bọn họ!” Lương Bân cảm giác cánh tay mình sắp bị sợi tơ hồng xoắn đứt.


      “Nhưng bọn họ cũng quấn ở tay , em đốt đốt tới cánh tay .” Lương Tư lưỡng lự nhìn tơ hồng quấn rậm rạp chằng chịt cánh tay .


      Lương Bân nhắm mắt lại, thở hồng hộc : “Nếu như em đốt, tay bị bọn họ chặt đứt.”


      Lương Tư nghe vậy, thể làm gì khác hơn là vội vàng cầm cái bật lửa trong tay hướng sợi tơ cánh tay đốt, tơ hồng bị đốt phát ra tiếng vang “xèo xèo”, trong buổi tối nghe có chút rùng mình. Tơ hồng bị đốt, Lương Tư và mẹ Lương ở phía sau lập tức đưa tay kéo tơ hồng cánh tay ra.


      “A Bân…” Mẹ Sở chưa tỉnh hồn nhìn tơ hồng bàn.


      Lương Bân cắn răng, nhăn mày : “Mẹ, người bắt tiểu Ý cũng có phương thuật, hơn nữa, đạo hành của kẻ đó rất sâu.”


      “Nhà chúng ta… Làm sao lại xui xẻo như vậy?” Ánh mắt mẹ Sở đờ đẫn, khóe miệng mang theo nụ cười khổ sở, sau đó bà gấp gáp hỏi, “ tại tiểu Ý, nó…”


      Lương Bân cúi đầu, trả lời bà.


      “Mẹ, tiểu Ý có chuyện gì đâu.” Lương Tư an ủi bà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :