1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân [Kinh dị]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 70

      Sư phụ bị ngăn cản đường nheo mắt lại, trầm giọng chất vấn: "Thân là thuật giả, tại sao ông muốn giết hại người vô tội?"


      Đại sư Cố dùng ánh mắt cười nhạo nhìn sư phụ, giống như ông hỏi vấn đề ngu xuẩn làm ông ta thể chịu nổi, "Tại sao ư? ! Ông cảm thấy vấn đề này buồn cười à? phải từng thuật giả đều khát cầu có ngày mình có thể Trường Sinh Bất Lão ư? Hôm nay tôi có cơ hội này, tại sao tôi phải buông tha?"


      "Ông Trường Sinh Bất Lão là dùng sinh mạng của người vô tội xây đắp nên, đối với những người vô duyên vô cớ mất sinh mạng, chẳng lẽ cảm thấy có điều áy náy sao?" Lúc chuyện, đôi tay sư phụ đặt ở sau lưng nhanh chóng khắc họa pháp trận cỡ lòng bàn tay ở giữa trung.


      Đại sư Cố liếc nhìn Sở Du nằm ở trung tâm pháp trận vẫn lâm vào hôn mê, lại quay đầu lại nhìn sư phụ, "Tính cách trách trời thương dân, cuối cùng chỉ làm ông lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục."


      "Cái gì. . . . . ." Trong lòng sư phụ chấn động.


      "Thạch Liên, dừng lại!" Đại sư Cố đột nhiên mở miệng, mãng xà vẫn đuổi tận cùng buông người đàn ông nghe vậy, nhất thời ngừng lại. Con ngươi to như nắm tay chuyển động ở trong hốc mắt, nghi ngờ nhìn chủ nhân của mình, tựa như hỏi tại sao ông ta ra lệnh mình dừng lại, nó còn chưa có ăn được thức ăn của mình đâu.


      "Mạc Lâm, cậu muốn chết chứ?" Ông ta nhìn người đàn ông, hỏi.


      Người đàn ông bị mãng xà truy đuổi tầm vài vòng thở gấp gáp, chưa tỉnh hồn ngẩng đầu lên, "Ông...ông muốn làm gì?"


      Đại sư Cố chỉ vào sư phụ, mím môi cười tiếng: "Giết ông ta! Tôi thả cậu. Như thế nào?"


      Sư phụ nhanh chóng liếc nhìn Đại sư Cố, thầm nghĩ lòng dạ người này quả ác độc.


      Đồng thời lúc này ông lặng lẽ đưa pháp trận vẽ xong sau lưng chuyển dời đến bên người mình, lòng bàn tay lật pháp trận phía xuống dưới.


      "Tôi tin tưởng ông." Người đàn ông lau mồ hôi, ta ngốc, nếu giết lão già duy nhất có thể cùng ta chống lại ông ta, đến lúc đó khi ông ta trở mặt với ta, cũng giết chết ta, vậy chẳng phải ta mất nhiều hơn được? Còn bằng để cho hai bọn họ tranh đấu với nhau, mình ngư ông đắc lợi tốt hơn.


      "Vậy tốt, tôi giải quyết cậu trước." Đại sư Cố cũng tức vì ta cự tuyệt, trực tiếp ra lệnh cho Thạch Liên: "Cậu ta là của mày, xơi tái !"


      Ánh mắt Thạch Liên sáng lên, nhanh chóng hoạt động thân thể của mình, bò về phía người đàn ông, chuẩn bị hớp nuốt ta xuống bụng, lấy thịt người an ủi tư vị nó nhiều năm mới nếm.


      Vào lúc Thạch Liên sắp tới trước mặt người đàn ông, sư phụ đẩy tay, dùng tốc độ cực nhanh đẩy pháp trận bên người về phía Thạch Liên. Thạch Liên hoàn toàn có nghĩ đến vào lúc mình ăn cơm lại bị công kích, "Ầm!" Bụng của nó dâng lên khói đen nồng nặc, nó tức giận trợn to hai mắt, sau khi từ biệt đầu rắn khổng lồ, ngắm nhìn bụng bị đả thương của mình.


      "Tê tê ——", nó cực kỳ tức giận, mặc dù vết thương như vậy tạo thành tổn thương gì đối với nó, nhưng nó ghét nhất là có người quấy rầy nó khi nó ăn cơm. Nó quyết định nuốt lão già đáng chết trước mắt này trước, sau đó cắn nát người đàn ông chạy trốn mau thành hai nửa, nửa giữ lại ngày sau ăn, nửa ăn luôn sau đó.


      "Thạch Liên!" Đại sư Cố thấy Thạch Liên mất lý trí bắt đầu công kích về phía sư phụ, ông ta nhíu hai hàng lông mày lại, ý muốn quát bảo Thạch Liên ngu xuẩn ngưng lại tiến công.


      "Phanh ——", thân thể Thạch Liên bị chặt thương, bị sư

      phụ làm cho ngã xuống cột đá khổng lồ, bởi vì Thạch Liên ngã xuống đất, toàn bộ tầng hầm cũng chấn động dứt.


      “Ông lại dám đả thương nó?!” Đại sư Cố nheo mắt lại nguy hiểm, nhảy dựng lên từ mặt đất, chẳng biết lúc nào trong tay ra thanh kiếm lấp lánh ánh lạnh, bổ tới chỗ sư phụ.


      Sư phụ xoay người, tránh được công kích của Đại sư Cố.


      “Ông làm như vậy, sớm muộn cũng bị trời phạt.” Sư phụ giơ tay áo lên, lòng bàn tay chợt thanh màu vàng nhạt, sau đó triền đấu với Đại sư Cố. Hai tia sáng mũi nhọn nhất thời chợt chợt ở phòng dưới đất ảm đạm, thỉnh thoảng phát ra thanh vũ khí va chạm.


      Người đàn ông thấy thế, len lén liếc mắt nhìn Lương Ý nằm ở bàn đá, chân tay tới chỗ bàn đá.


      Đợi đầu ngón tay mới vừa chạm vào bả vai Lương Ý, “Tê tê ___”, Thạch Liên nằm mặt đất thoi thóp hơi đột nhiên nhanh chóng bò qua từ bên vách tường, đầu cắn về phía người đàn ông, ngăn cản ý định muốn đưa Lương Ý của người đàn ông. Miệng nó nếu có bị thương, nhất định có thể cắn đứt đầu người đàn ông, vì bụng của nó bị thương, hành động hơi chậm lại, cái miệng rơi vào khoảng . Người đàn ông ôm Lương Ý dễ dàng tránh được cái miệng to của nó, trốn dưới bàn đá.


      “Tê tê ___________”


      Thạch Liên chịu đựng cảm giác bụng bị bỏng càng thêm mãnh liệt, từ từ leo lên bàn đá, chuẩn bị thừa dịp bất ngờ, cúi đầu cắn người đàn ông miếng nuốt sạch.


      Người đàn ông sớm có chuẩn bị, móc ra thanh dao gọt trái cây được ta kẹp trong giày, nắm chặt, chuẩn bị chờ đợi thời cơ.


      Đầu Thạch Liên từ từ hạ xuống, tay người đàn ông nắm dao gọt trái cây ngừng run rẩy, Thạch Liên lặng lẽ há mồm ra, “Tí tách ______”


      Nước bọt xuống cổ áo người đàn ông, ngay tại lúc này!


      Người đàn ông nắm dao gọt trái cây chậm trễ chút nào đâm lên, “Rống ___”


      Cằm Thạch Liên bị đâm ra lỗ máu, máu tươi nhanh chóng chảy xuống, té ở bàn đá ngừng lăn lộn, bàn đá to như vậy bởi vì nó lăn lộn mà ngừng rung lên. Mắt của nó khẽ mở khẽ khép, ngưng mắt nhìn người đàn ông, trong mắt mang theo ý thù địch.Người đàn ông lấy lại bình tĩnh, để Lương Ý xuống, cầm dao gọt trái cây hung hăng đâm xuống trán của nó lần nữa.


      “Rống ______”


      Tiếng hô chấn động vô cùng thê lương, dọa người thôi, Thạch Liên giãy giụa càng thêm kịch liệt, máu tươi nhất thời tràn qua bàn đá, “Tí tách” dưới đất, chẳng mấy chốc, dưới bàn đá cũng đầy máu tươi tanh hôi mà chói mắt.


      Người đàn ông nhìn qua tất cả trước mắt, cười phá lên “haha”, nét mặt mang theo hưng phấn cuồng nhiệt. ta lại giơ dao gọt trái cây lên, hung hăng đâm về đầu Thạch Liên.


      ‘Keng!” Dao gọt trái cây bị thứ biết tên làm cho văng ra, ta kinh ngạc nhìn dao gọt trái cây dính đầy máu tươi đất, dám có động tác. Mà phía trước phát tán ra sát khí mãnh liệt làm hô hấp của ta cứng lại, ngay cả nhịp tâm đập hình như cũng thả chậm.


      ta chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua Thạch Liên té ở bàn đá giống như mất hô hấp, cứng đờ nhìn Đại sư Cố đứng nghiêm ở trước mặt mình, ghê sợ giống như ác quỷ địa ngục.


      “Chạy mau!” Sư phụ chống chân đứng lên từ mặt đất, đè lại vai trái đầm đìa máu tươi, lớn tiếng cảnh báo ta.


      Người đàn ông dừng lại, bước chân định rời , vậy mà kiếm của Đại sư Cố nhanh hơn ta, ánh lạnh lóe rồi mất, kiếm bén nhọn hung hăng bổ về phía lồng ngực của ta.


      Vào thời điểm đại sư Cố vung kiếm làm bốn phía trở nên yên tĩnh vô cùng, ta hình như ràng nghe được da thịt mình, thanh máu tươi chảy ra khỏi ngực. Tiếp theo là đau đớn kịch liệt chiếm cứ tất cả suy nghĩ của ta. ta vô lực té xuống đất, tròng mắt mở ra to, trơ mắt nhìn bộ ngực của mình chảy ra máu tươi, giống như dòng suối quanh co, theo thang đá tràn ra.


      “Cậu làm nó bị thương nặng như vậy, tôi tuyệt đối dễ dàng tha cho cậu. Tôi muốn cắt thịt cậu thành từng mảnh, dùng để làm đồ ăn vặt cho nó.” điệu lạnh lẽo giống như đến từ nơi cực hàn, làm lòng người phát lạnh, giống như trong nháy mắt có thể đóng băng người ghê tởm ở chung chỗ, cách nào phản kháng, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi cái chết lại tới.


      “Thạch Liên!” Sắc mặt Đại sư Cố trầm lên trước bàn đá, kiểm tra thương thế của Thạch Liên.


      Con ngươi Thạch Liên từ từ quay vòng ở trong hốc mắt, tiêu cự tan rã dần dần thu lại, từ từ nhìn về phía chủ nhân của mình, miệng khẽ mở khẽ đóng, tựa như với ông ta rằng mình đau đớn.


      Đại sư Cố cắn răng, nâng tờ giấy lên, lá bùa lơ lửng giữa trung, màu vàng lá bùa bỗng nhiên tản ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng phủ vết thương của Thạch Liên, tròng mắt tràn ngập vẻ đau xót của Thạch Liên dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng nó từ từ nhắm hai mắt lại.


      Hồi lâu, Đại sư Cố lại móc ra bình sứ , rắc vết thương của Thạch Liên. Đợi sau khi hoàn thành tất cả, ông ta nắm kiếm, chậm rãi về phía người đàn ông…


      ….


      Bên ngoài cổng lớn nhà họ Sở.


      “Hú hụ _____ hú hụ _______”, tiếng xe cảnh sát thổi còi vang lên ở ban đêm yên tĩnh, nó nhanh chóng chạy về phía đại trạch nhà họ Sở, ước chừng 7, 8 phút sau, mười mấy cảnh sát huấn luyện nghiêm chỉnh đồng loạt từ xe xuống.


      Đội trưởng đội cảnh sát đứng mũi chịu sào lên trước, cẩn thận nhấn chuông cửa, cái tay khác nắm chặt súng lục, chuẩn bị tình huống đặc biệt xảy ra.


      Chuông cửa vang lên nhiều lần, vẫn có người nào đáp lại, đội trưởng quay đầu lại, gật đầu cái với cảnh viên sau lưng.


      Cảnh sát sau lưng vội vàng tới phía sau xe, lấy ra cái loa màu trắng, tới trước cổng, phóng to lượng : “Người ở bên trong nghe đây, bây giờ chúng tôi hoài nghi chỗ các người có phần tử phạm tội. Vì an toàn, xin mau mở cửa!”


      có ai đáp lại, chung quanh vẫn yên tĩnh, “Đội trưởng, chẳng lẽ người ở bên trong bị giết hoặc là bị khống chế?” người đội viên trong đó hoài nghi .


      Người đàn ông được gọi là đội trưởng nhíu nhíu chân mày, “Tiếp tục kêu. Nếu ai đáp lại, vậy chúng ta cứ thế xông vào!”


      “Vâng”, cảnh sát cầm trong tay cái loa thận trọng gật đầu cái, mở to lượng lặp lại lần nữa về phía cổng chính.


      Vậy mà, bốn phía vẫn yên tĩnh, có bất kỳ ai đáp lại.


      “Lui về phía sau!” Đội trưởng phất tay, ý bảo cảnh viên lui về phía sau.


      Đợi tất cả cảnh viên lui về phía sau, ta nhanh chóng móc súng lục ra, hướng về phía khóa cổng bắn phát.


      “Bùm!” Khóa cửa tản ra khói mù, bay lượn ở trong khí.


      “Tốt rồi. thôi!”


      Khi đội trưởng đưa tay đẩy cổng, giống như bị vài chục vạn sóng điện trong nháy mắt xâm nhập thân thể của ta, ta lập tức bị bắn ra xa tới 4 -5m, cả người tản ra mùi khét hôn mê mặt đất.


      “Đội trưởng!” Cảnh viên còn lại thấy thế, vội vàng lên phía trước thăm hỏi.


      “Thế nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” tên cảnh viên trong đó hỏi.


      gã cảnh viên khác hốt hoảng liếc nhìn cổng sắt, lắc đầu : “ biết, đột nhiên bị… Như vậy…”

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 71

      Edit: tiểu an nhi



      luồng sáng vàng lóe lên, lưỡi kiếm sắc nhọn trong tay đại sư Cố biến mất trong nháy mắt. Ông ta hờ hững liếc mắt nhìn người đàn ông khắp người toàn máu tươi nằm mặt đất, chậm rãi xoay người lại, về phía sư phụ: "Vốn dĩ tôi định bỏ qua cho ông. Nhưng xem ra hôm nay, ông thề chết muốn đối nghịch với tôi? như vậy, tôi cũng cần phải hạ thủ lưu tình nữa."


      Lưỡi kiếm sắc bén toát ra khí lạnh bức người xuất tay đại sư Cố lần nữa, sư phụ chống tay lên tường, do mất máu quá nhiều mà hô hấp có chút hỗn loạn, "Tôi tới đây còn nghĩ đến chuyện quay trở về!" Ông kiên cường giữ thân thể đứng thẳng, sau đó nhấc trường kiếm lên, chỉ về phía đại sư Cố.


      Đại sư Cố giận quá hóa cười, " là quật cường." Dứt lời, ống tay áo vung lên, luồng gió mạnh ập tới quét tới chỗ sư phụ.


      Sư phụ còn chưa kịp phản ứng phải chịu kích này, ông bị đánh ngã khuỵu xuống tảng đá phía đối diện, nôn ra ngụm máu tươi, bộ râu trắng như tuyết bị máu nhuộm đỏ sẫm. Ông chật vật lấy ống tay áo lau máu quanh khóe miệng.


      Đại sư Cố nhìn sư phụ giễu cợt cười tiếng, giống như nhìn con kiến hôi mặt đất. Sau đó ông ta khẽ ngẩng đầu lên, giọng tự lẩm bẩm: "Thời gian sắp đến rồi." Trong giọng ông ta tràn đầy hưng phấn.


      Sư phụ chống thẳng trường kiếm đỡ thân thể mình đứng dậy. Ngay trước lúc đó, ông dùng máu của mình thấm lên lá bùa nằm mặt đất.


      "Ông ngoan ngoãn nghỉ ngơi chút được sao? Tại sao cứ phải cản trở tôi vậy?" Vẻ mặt của đại sư Cố hết sức ảo não, nhíu mày vui, có lẽ đối với kẻ phá hoại kế hoạch của mình lần nữa, ông ta cảm thấy rất chán ghét.


      Đại sư Cố thả thanh kiếm trong tay ra, thầm: "—— Chém ——"


      Thanh kiếm lơ lửng trong trung nháy mắt biến thành mấy chục thanh trường kiếm lớn, lao vút về phía sư phụ.


      "Lên!"


      Lá bùa dưới đất tức khắc biến thành bức tường màu đỏ sậm, cản lại vật thể ập tới.


      Đại sư Cố nhíu mày, vươn tay ra, từ từ hạ thấp lòng bàn tay xuống, mũi kiếm nhận được mệnh lệnh, di chuyển chậm dần xuống phía dưới, lá bùa có khuynh hướng sắp bị xé rách.


      "Lần này ông còn cơ hội sống nữa đâu." Đại sư Cố vừa dứt lời, khóe môi khẽ nhếch lên, lòng bàn tay nắm chặt lại, sau đó đè mạnh xuống cái.


      "Ầm ——"


      Bụi bay lên mù mịt, nền nhà phát ra tiếng nổ vang trời, tảng đá khổng lồ bị mũi kiếm của đại sư Cố chém tới tạo ra vết nứt lớn.


      Hơi thở của người nọ trong khí dần suy yếu rồi, ông ta cũng nên chết sớm .


      Nụ cười khóe môi đại sư Cố dần phai nhạt, nhưng lúc nghĩ đến chuyện mình mong ước bấy lâu sắp được thực khỏi cười khẽ tiếng.


      Bụi mù cuồn cuộn dần dần tiêu tan, đại sư Cố ngước nhìn mấy chục thi thể treo lơ lửng nóc phòng dưới đất, đôi mắt ông ta tràn ngập điên cuồng.


      luồng ánh sáng màu vàng nhạt đột nhiên lóe lên trước mắt, dưới bụng truyền tới đau đớn làm ông ta kinh ngạc cúi đầu, "Tí tách —— tí tách ——" máu tươi từng giọt xuống phiến đá bên dưới, rồi nhanh chóng nhập vào bên trong pháp trận “Huyết Khê”, hòa lẫn cùng những dòng máu tươi khác.


      Bụi mù hoàn toàn tản , sư phụ tay cầm kiếm, suy yếu đứng thẳng cách ông ta vài bước.


      "Ông ——" Đại sư Cố tức giận nhìn sư phụ, phất ống tay áo lên, trường kiếm bắn nhanh đâm về phía sư phụ. Sư phụ sớm có chuẩn bị, ông nhanh chóng niệm chú, phía trước lập tức vọt ra biểu tượng Đồ Đằng (*) to bằng nửa người, trong nháy mắt cắn nuốt trường kiếm.


      Đại sư Cố nghiến răng, lúc này miệng vết thương ở bụng có khuynh hướng thối rữa. Ông ta dùng tay đè lại vết thương, miệng lẩm bẩm, ngồi xổm xuống, cất giọng : "Lên ——"


      Những rãnh máu lõm xuống sàn nhà nhất thời dâng lên vô số tia sáng, cùng chiếu ứng với nóc phía của phòng dưới đất, tạo thành Đồ Đằng khổng lồ hết sức phức tạp.


      "Đáng chết!" Vốn dĩ ông ta muốn bày trận vào thời điểm thuận lợi nhất rồi cùng nhau đồng quy vu tận, nhưng ngờ bây giờ ông ta chấp nhận được ăn cả ngã về , mang theo nguy hiểm lớn như vậy mà hoàn thành pháp trận này.


      Cũng đúng lúc đó, Sở Du nằm ở trong pháp trận dần dần tỉnh lại.


      Những chùm sáng chiếu tới khiến thân thể càng lúc càng khó chịu, cảm giác giống như bị lửa thiêu cháy lại chiếm giữ thần kinh của lần nữa. Sở Du hé mắt, từ mặt đất chậm rãi đứng dậy; lúc này, mới phát ra mình nằm ở chính giữa pháp trận trong căn phòng dưới đất. Trong lòng vẫn luôn lo lắng đến an nguy của Lương Ý, theo bản năng nhìn xung quanh tìm dấu vết của .


      Vừa ngước đầu lên, hình ảnh Lương Ý toàn thân đầy máu tươi nhất thời đập vào mắt, sắc mặt biến đổi, cho rằng Lương Ý xảy ra chuyện, muốn xông lên kiểm tra vết thương của . Nhưng đúng vào lúc này, lưỡi dao sắc nhọn đột nhiên xuất ở giữa trung, mạnh mẽ đâm thẳng vào trái tim .


      Sở Du kinh ngạc nhìn con dao cắm trước ngực mình, "Ông. . . . . ." ngẩng đầu, nhìn đại sư Cố chỉ đứng cách mình ba bốn bước.


      "Thiếu gia, nghi thức bắt đầu rồi. Cậu định đâu?" tay giữ vết thương, sắc mặt tái nhợt, đại sư Cố vẫn gắng gượng bước từng bước về phía Sở Du. Miệng vết thương của ông ta ngừng thối rữa, máu tươi trào ra ngoài càng lúc càng nhiều, nhưng vào giờ phút này, ông ta những bận tâm mà ngược lại, khóe miệng luôn duy trì nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt mang theo chấp niệm ngoan cố, giống như kẻ điên ôm lấy ham mê điên cuồng.


      Đuôi dao khẽ lóe lên, Sở Du cảm thấy sức lực đột nhiên yếu . Chỉ sau tích tắc, ngay cả sức động đậy ngón tay cũng có.


      "Rầm" tiếng, đổ ập người xuống đất, tròng mắt mở lớn.


      Đại sư Cố ngồi xổm xuống, chuẩn bị rút con dao ra luồng ánh sáng nóng rực chặn ngang họng ông ta. Đại sư Cố ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bám đầy bụi bặm lẫn lộn với máu tươi vô cùng bẩn thỉu, nhếch nhác của sư phụ, "Sao hả? Muốn giết tôi?"


      "Chẳng lẽ ông cho là mình đáng chết sao?" Sư phụ ho khan hai tiếng, máu bên khóe môi lại tràn ra.


      Đại sư Cố hừ lạnh, "Đáng chết?" Ông ta dừng chút, nhìn sư phụ bằng ánh mắt thương hại, ", tôi cảm thấy tôi đáng chết. Đáng chết là những kẻ vong ân phụ nghĩa kia." xong, ông ta cười gằn tiếng, nụ cười bên khóe môi có chút chua xót, "Tôi cũng từng giống như ông, vì những thứ này mà hao phí tâm huyết bảo vệ bọn họ, nhưng cuối cùng tôi đổi lại được cái gì?"


      đến đây, đôi mắt của đại sư Cố trở nên tàn nhẫn, giọng cũng dữ dội hơn, "Thứ tôi có được chính là hành động lấy oán trả ơn của bọn họ! Vợ tôi chết toàn thây! vậy việc gì tôi phải thương hại bọn họ? Bảo vệ bọn họ? Đây vốn dĩ là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nếu bọn họ bằng với tôi việc tôi làm cũng có gì là quá đáng."


      Nghe ông ta , ánh mắt sư phụ lóe lên. Đúng lúc này, đại sư Cố bất ngờ đoạt lấy thanh kiếm trong tay sư phụ, rồi vội vàng niệm chú. Thanh kiếm màu vàng nhạt của sư phụ dần dần tan biến trong khí. Sau đó, ông ta nhanh chóng rút con dao trong ngực Sở Du ra, chút do dự chém thẳng xuống tay mình.


      Tiếng cánh tay rơi xuống đất làm sư phụ hoảng hốt, "Ông...Ông muốn làm gì?"


      "Nhanh thôi, tôi cho ông xem vở kịch vô cùng đặc sắc. Ha ha. . . . . ." Đại sư Cố cười đến điên dại. Lúc này, ánh sáng bên trong trận pháp càng thêm mãnh liệt, hơn nữa còn bắt đầu di chuyển. Nếu quan sát cẩn thận còn có thể thấy được những ánh sáng này chuyển động theo quy luật tuần hoàn. Sau vòng chuyển động, ánh sáng của nó lại càng thêm chói mắt, mà nhiệt độ trong trận pháp cũng tăng cao.


      Nửa giờ sau.


      Tiểu Ngô và Tiểu Lâm vẫn cố gắng vẽ pháp trận theo lá bùa như lời sư phụ dặn dò, đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng chuyện ở bên ngoài biệt thự. Tiểu Ngô dừng động tác, với Tiểu Lâm: "Bên ngoài có người phải ?"


      "Cậu cũng nghe thấy hả?" Tiểu Ngô cau mày hỏi.


      Tiểu Lâm gật đầu, do dự : "Hay chúng ta ra ngoài cửa xem thế nào?"


      Tiểu Ngô dừng chút, nhìn quanh bốn phía rồi : "Cậu cảm thấy có gì đó kỳ quái sao?"


      "Kỳ quái?"


      "Thú giữ cửa và cả người đàn ông kia, tại sao lại xuất nữa? Cậu cảm thấy rất kỳ lạ ư? Có lẽ tiếng động ngoài cửa là do người kia cố ý tạo ra, muốn dụ chúng ta ra ngoài cũng nên." Tiểu Ngô trầm mặt phỏng đoán.


      Tiểu Lâm bừng tỉnh hiểu ra, cũng đúng, kể từ lúc ông cụ kia rời , bọn họ vẫn chưa gặp lại quái thú hay người đàn ông nọ, việc này thực bình thường chút nào. Theo lý mà , thế lực kia phải xử lý những người xâm phạm như bọn họ nhanh chóng mới đúng. Tại sao hai người bọn họ vẫn bình an vô đến bây giờ, cũng sắp hoàn thành xong pháp trận mà có ai hay cái gì đến ngăn cản?


      "Này, chúng ta tiếp tục chứ?" Tiểu Lâm hỏi.


      Tiểu Ngô gật đầu, "Cứ vẽ xong pháp trận trước rồi tính."


      "Được!"


      Vừa dứt lời, tiếng vang chói tai truyền đến.


      Tiểu Ngô dừng động tác, vội vàng ngẩng đầu lên, "Này, đây là tiếng súng."


      Tiểu Lâm cũng ngây người, nếu là tiếng súng rất có thể là lão Trần bên kia thông báo cho các chiến hữu đến cứu viện.


      "Chúng ta qua đó xem chút ." Tiểu Ngô đề nghị.


      Tiểu Lâm cắn răng, liếc mắt nhìn bức tường bên ngoài biệt thự, nặng nề gật đầu cái.


      "Cái này cậu giữ nhé, tôi lo cẩn thận lại làm rơi mất." Tính ta được cẩn thận cho lắm, nếu chẳng may làm rớt đồ vật của ông cụ đưa cho bọn họ hỏng việc. Đưa cho Tiểu Lâm giữ yên tâm hơn.


      Tiểu Lâm nhận lấy bình sứ, bỏ vào trong túi áo, ở đằng trước, phụ trách dẫn đường. Tiểu Ngô theo sau ta, thỉnh thoảng quan sát những chuyển động bất thường xung quanh, dự phòng bất trắc xảy ra.


      "Tiểu Ngô, rút súng ra." Tiểu Lâm vừa vừa bảo.


      "Nhưng. . . . . ." Tiểu Ngô sợ tổn hại đến những người bình thường.


      Tiểu Lâm quay đầu lại trừng mắt liếc ta cái, " tại là lúc nào rồi, kẻ địch của chúng ta là người thường sao? Ngộ nhỡ bọn chúng đột nhiên nhào tới, chúng ta chưa kịp rút súng bị cắn chết rồi."


      "Ừ ừ." Tiểu Ngô thận trọng gật đầu.


      (*)Chú thích: Đồ Đằng - 圖騰 ( Bắc Kinh là túténg), là động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có gần gũi máu thịt.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 72

      Edit: tiểu an nhi



      Cẩn thận sát bên bờ tường bao, Tiểu Lâm đột nhiên dừng bước, Tiểu Ngô tò mò hỏi: "Sao thế?"


      Tiểu Lâm quay đầu lại, nhìn chăm chú về phía cây đại thụ cách đó xa, giọng : "Cậu có nghe thấy tiếng động gì ?"


      "Tiếng động?" Tiểu Ngô nhíu mày, cẩn thận nghiêng đầu lắng nghe chút, nhưng nghe được cái gì bất thường." có, có phải do cậu quá căng thẳng hay ?"


      Tiểu Lâm chau mày, vểnh tai tập trung lắng nghe lại lần nữa, phát ra mình còn nghe thấy tiếng “đạp đạp” vừa rồi. ta tự nhủ: có lẽ đúng là do mình căng thẳng quá thôi.


      "Có thể là tôi nghe lầm. Chúng ta ." ta tiếp tục bước về phía trước, được đoạn, ta do dự mở miệng: "Tiểu Ngô, vết thương của cậu. . . . . . thế nào rồi?"


      Tiểu Ngô nghe vậy, cúi đầu nhìn vết thương được băng bó của mình, kinh ngạc nhướng mày, " kỳ lạ, tôi hề thấy đau. Tiểu Lâm, vết thương bụng cậu còn đau ?"


      Tiểu Lâm nhất thời ngẩn người, ngơ ngác nhìn xuống bụng mình, quả còn cảm thấy đau đớn gì nữa. Rốt cuộc ông cụ xuất bất ngờ kia đắp cho bọn họ thứ thuốc gì, sao lại có công hiệu thần kỳ đến thế?


      Đúng lúc này, bất ngờ có tiếng vật nặng rơi xuống đất thu hút chú ý của hai người. Tiểu Lâm bước nhanh tới, lén ghé đầu khỏi lùm cây thăm dò, nhất thời vui mừng.


      "Tiểu Ngô, là người của chúng ta." Tiểu Lâm quay đầu ngoắc ngoắc tay với Tiểu Ngô.


      Tiểu Ngô vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng bây giờ mới được thả lỏng, ta vội vã bước lên phía trước, vẫy tay với những chiến hữu đứng trước cổng lớn: "Này, chúng tôi ở đây!"


      Mấy cảnh sát đứng đó hết sức lo lắng cho an nguy của đội trưởng, nghe thấy tiếng gọi lập tức quay đầu lại nhìn, may quá, là Tiểu Lâm và Tiểu Ngô.


      "Tiểu Lâm, Tiểu Ngô, các cậu sao chứ?" cảnh sát lo âu hỏi.


      Tiểu Lâm và Tiểu Ngô cùng đồng thanh : "Chúng tôi sao."


      "Đội trưởng của các cậu đâu?" Phát ra điều bất thường, viên cảnh sát khác vội hỏi.


      Sắc mặt của Tiểu Lâm, Tiểu Ngô thoáng trầm xuống, hai người cúi đầu. Sau hồi lâu, Tiểu Lâm mới cắn răng : "Đội trưởng ấy, vì cứu chúng tôi mà hy sinh."


      "Cái gì? " Nhóm cảnh sát hoảng hốt.


      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" viên cảnh sát tương đối lớn tuổi trầm giọng hỏi.


      Tiểu Ngô ngước mắt, nhìn viên cảnh sát trước mắt, nhất thời biết nên giải thích như thế nào. Ngay tại lúc này, viên cảnh sát vẫn luôn chăm sóc cho đội trưởng vui mừng kêu lên: "Đội trưởng tỉnh rồi."


      Các cảnh sát khác nghe vậy, đều tới chỗ đội trưởng của mình hỏi thăm tình trạng sức khỏe ta, chỉ có viên cảnh sát lớn tuổi kia vẫn rời .


      " xảy ra chuyện gì? Cảnh sát Vương đâu?" Viên cảnh sát lớn tuổi toát ra khí thế giận mà uy làm Tiểu Ngô và Tiểu Lâm thoáng chấn động.


      Tiểu Lâm húng hắng cái, chuẩn bị giải thích tất cả mọi việc ——


      "Cẩn thận!" Vẻ mặt viên cảnh sát lớn tuổi đột nhiên biến đổi, hô to ra tiếng.


      Sắc mặt Tiểu Ngô và Tiểu Lâm cứng đờ, luồng hơi thở mang đậm mùi máu tươi ập tới. Hai người theo bản năng muốn tránh né, nhưng cái miệng há to chứa đầy máu tanh lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai mà cắn xuống hai người.


      Mắt thấy mình và chiến hữu sắp rơi vào miệng quái thú, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Ngô bất ngờ đẩy mạnh Tiểu Lâm sang bên. Tiểu Lâm ngã xuống cạnh gốc cây khô gần đó, thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lại phải trơ mắt nhìn chiến hữu vào sinh ra tử cùng mình nhiều năm bị con dị thú khổng lồ kia nuốt sống.


      ta sững sờ, ngay sau đó phục hồi lại tinh thần, bất chấp tất cả cầm súng lục bắn điên cuồng về phía con dị thú. Tiếng súng chói tai liên tiếp vang lên phá vỡ yên tĩnh của bầu trời đêm, những viên cảnh sát còn lại đều bị con dị thú khổng lồ này làm cho sợ hãi, động cũng dám động.


      Dị thú bị đạn bắn trúng bụng, vết thương thân thể càng khiến nó trở nên điên dại. Dị thú hướng lên trời gào thét, vươn móng vuốt định bắt lấy Tiểu Lâm, nó muốn nghiền nát ta để xả mối hận trong lòng. Tuy thân thể Tiểu Lâm bị thương nhưng may là được sư phụ chữa trị qua, động tác cơ thể sớm nhanh nhẹn còn ảnh hưởng gì. ta chạy đến chỗ ngoặt trong hoa viên vội nép người tránh né, sau đó vọt nhanh ra sau lưng dị thú, cầm súng nhắm thẳng vào đầu nó.


      Tiểu Lâm chỉ còn lại viên đạn cuối cùng, nếu phát bắn này hề tạo ra thương tổn gì cho con dị thú kia, e rằng kết cục của ta cũng giống như Tiểu Ngô vừa nãy.


      Nhưng may, ông trời vẫn còn thương ta, phát súng kia thành công bắn vào chính giữa đỉnh đầu của dị thú. Nó ôm lấy vết thương đầu, điên cuồng lắc lư thân thể, dường như muốn lắc viên đạn ra khỏi người. Vì bị bắn trúng vào chỗ yếu, dị thú chống cự trong chốc lát, rồi cuối cùng cũng vô lực ngã xuống mặt đất. Trong nháy mắt nó đổ ập xuống, xung quanh bụi bay mù mịt cùng tiếng vang lớn truyền tới.


      Tiểu Lâm nhìn dị thú té ngã ở trước mặt mình, vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ ngừng thở gấp. lúc sau, ta mới chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm vào bụng dị thú hồi lâu, sau đó kéo chân phải gần như tê liệt của mình về phía cổng lớn.


      "Tiểu Lâm, cậu sao tốt rồi. Tiểu Ngô cậu ấy. . . . . ." Sắc mặt của viên cảnh sát lớn tuổi trắng bệch.


      Tiểu Lâm cúi đầu gì.


      Viên cảnh sát lớn tuổi thấy phản ứng của Tiểu Lâm cũng đoán ra được tình hình, khuôn mặt tái nhợt thoáng chốc trở nên đỏ sậm vì tức giận. Ông ta quay đầu, với hai viên cảnh sát sau lưng: "Gọi xe cứu thương, đưa đội trưởng về bệnh viện chữa trị." Sau đó bọn họ có thể cùng nhau vào báo thù cho các em chiến hữu hy sinh!


      "Dạ, Phó Đội trưởng!" Hai viên cảnh sát nghiêm túc gật đầu, nhận mệnh lệnh.


      "Phó Đội trưởng Hoàng, các vào được đâu." Tiểu Lâm ủ rũ chợt mở miệng .


      "Cái gì?" Viên cảnh sát lớn tuổi nhướng mày, cảm thấy khó hiểu, "Chốt cổng vào đại trạch khóa, sao lại vào được?" Kể cả được qua cổng bọn họ cũng có thể leo tường ngoài để vào, có gì mà được!


      "Nơi này có kết giới xung quanh, các vào được mà tôi cũng ra được!" Tiểu Lâm cắn răng .


      "Kết giới?" Rốt cuộc là có chuyện gì đây? Cả con quái vật kia nữa.


      "Là thuật sĩ. . . . . ."


      Tiểu Lâm còn chưa dứt lời, cuộc đối thoại của hai người bị Lương Bân đầu đầy mồ hôi, vội vàng chạy tới cắt đứt, "Các là cảnh sát đúng ?"


      Nhóm cảnh sát nhìn Lương Bân, hẹn mà cùng nhíu mày cái, liếc mắt ngầm hỏi nhau, người đàn ông trẻ tuổi này là ai?


      Lương Bân nhìn nhóm người xung quanh, trầm mặc tới trước cánh cổng lớn vững chắc. Viên cảnh sát lớn tuổi nghiêm giọng hỏi: "Cậu là ai? Tại sao lại tới nơi này?"


      "Tôi họ Lương, tên là Lương Bân." Lương Bân tự giới thiệu.


      "Lương Bân? là. . . . . . người nhà của Lương Ý mất tích đó?" Tiểu Lâm từng xem qua tư liệu về vụ mất tích của Lương Ý, đối với cái tên Lương Bân này có chút ấn tượng.


      "Đúng vậy. Cậu vào nhà họ Sở từ khi nào? Có thấy ông cụ râu tóc bạc phơ ?" Lương Bân gấp gáp hỏi.


      " biết ông cụ kia?" Tiểu Lâm kêu lên.


      Lương Bân gật đầu mạnh, tầm mắt chuyển đến vết thương được quấn băng bụng Tiểu Lâm. Tiểu Lâm cũng theo ánh mắt của mà nhìn về phía bụng mình, lên tiếng giải thích: "Vết thương người tôi là do ông ấy băng bó, bây giờ ông ấy vào đại trạch của nhà họ Sở rồi."


      Lương Bân nghe vậy ngẩng đầu, nhìn về phía nóc nhà chút, "Trận pháp được mở, tại chúng ta vào được, cũng ra được, đúng ?"


      Tiểu Lâm gật đầu.


      Lương Bân lo lắng cắn răng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua nóc nhà.


      "Hoang đường! Đây chẳng qua chỉ là căn biệt thự, sao có thể vào được?" trong những viên cảnh sát đứng phía sau khinh thường .


      Để chứng minh mình sai, ta sải bước tiến về phía trước, định đẩy cánh cổng lớn ra.


      "Đừng!" Lương Bân lớn tiếng ngăn cản.


      Nhưng vẫn kịp, khi đầu ngón tay của viên cảnh sát kia vừa chạm đến chốt cổng trong nháy mắt, ta lập tức bị hất mạnh ra, té xuống đất.


      "A Minh ——" những viên cảnh sát khác thấy thế, vội vàng chạy tới kiểm tra xem ta có sao .


      Lương Bân nhắm mắt lại, ấn ấn mi tâm.


      "Kết quả thế nào các thấy chưa?" bất đắc dĩ .


      Viên cảnh sát lớn tuổi bình tĩnh hỏi: "Cậu có biện pháp gì ?"


      "Để cho tôi suy nghĩ chút." Lương Bân quay đầu, liếc mắt nhìn bờ tường bên cạnh, trầm tư hồi lâu, rồi móc từ trong túi áo ra tờ giấy đỏ, bắt đầu gấp Xích Điệp.


      " Lương, định làm gì?" Tiểu Lâm tò mò hỏi.


      Lương Bân vừa gấp giấy vừa : "Tôi muốn thử xem Xích Điệp có vào được hay ." dứt lời, cũng gấp xong con Xích Điệp vô cùng sống động, rồi ngẩng đầu hỏi "Có dao ?"


      "Dao?" Viên cảnh sát lớn tuổi nhíu mày, đối với người đàn ông trẻ tuổi này, ông ta vẫn chưa thực tin tưởng. Dù sao đâu thể chắc chắn được cậu ta cùng phe với những kẻ bên trong kia.


      " có? Vậy thôi cũng được." Lương Bân cắn đầu ngón tay mình, rồi viết vài chữ rồng bay phượng múa cánh của Xích Điệp; sau đó, mở lòng bàn tay ra hô lên, "Xích Điệp, !"


      Xích Điệp mang màu đỏ chói mắt giống như màu máu tươi từ trong tay nhảy lên, đôi cánh cứng ngắc lúc này lại trở nên mềm mại dị thường, ở giữa trung bay múa. Mọi người thấy vậy đều há miệng kinh ngạc.


      Nhưng khi Xích Điệp bay qua cổng lớn, ngay lập tức bị thiêu rụi thành tro, tiêu tán trong khí.


      "Chuyện này. . . . . ."


      "Xem ra được rồi." Lãng phí tờ giấy vô ích, số giấy có trong tay chẳng còn bao nhiêu nữa.


      Viên cảnh sát lớn tuổi nghe vậy, sắc mặt càng thêm trầm đến đáng sợ, "Cậu có biện pháp khác sao?"


      "Trận pháp này quá mạnh, tôi phá giải được." Lương Bân ngẩng đầu lên, nhìn trận tuyến màu đỏ chằng chịt trước mặt, bỗng nhiên, sắc mặt biến đổi, vội với Tiểu Lâm: "Mau trốn ! Nhớ kĩ là dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cũng tuyệt đối được ra ngoài!!" Nếu chưa gì chết trước trận pháp này mình vĩnh viễn thể phá giải được.


      "Cái gì?" Tiểu Lâm hiểu vì sao Lương Bân lại phản ứng như vậy, nhưng trực giác cho ta biết, người đàn ông trẻ tuổi này đáng để tin tưởng. Vậy nên ta thận trọng gật đầu cái, chẳng cần nhiều lời, vội vàng tìm chỗ núp.


      "Đến rồi!" Lương Bân giọng .


      Tiểu Lâm nín thở, chờ đợi nguy hiểm ập đến.


      "Có chuyện gì?" Viên cảnh sát lớn tuổi có cảm giác thế giới quan của mình gần như sụp đổ.


      "Đám thú giữ cửa tiếp theo sắp tới rồi!"

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 73

      Edit: tiểu an nhi



      mùi hôi thối nồng nặc nhất thời tràn ngập trong khí, mọi người nhịn được dùng ống tay áo che lại mũi của mình, cố gắng hít phải thứ mùi khó chịu này.


      "Đây là. . . . . . rắn? !" Viên cảnh sát lớn tuổi kinh ngạc nhìn những con rắn kỳ dị quấn thành từng đống chằng chịt bò lổm nhổm gần như hết cả hoa viên. Ngoại trừ Lương Bân ra ông ta là người duy nhất dùng tay áo bịt mũi.


      "Bọn chúng nhiều như vậy, liệu Tiểu Lâm có thể. . . . . ." cảnh sát khác ở bên cạnh viên cảnh sát lớn tuổi sốt ruột .


      Lương Bân nhíu chặt mày, đầu óc ngừng suy nghĩ. Theo lý mà , những loại rắn bình thường thể nào trở thành thú giữ cửa, hơn nữa còn dùng để trấn giữ pháp trận như thế này, bởi vì cấp bậc của bọn chúng quá kém, dễ dàng bị tiêu diệt. Nếu muốn xử lý đám thú giữ cửa , người thi thuật nhất định phải tổn hao sức lực, từ đó làm giảm sức mạnh của người thi thuật. Chẳng lẽ, ông ta cố ý cho loại rắn cấp thấp bình thường này ra đối phó với bọn họ vì ông ta biết người muốn xông vào đủ khả năng tạo ra uy hiếp gì?


      "Cậu có biện pháp gì ?" Viên cảnh sát lớn tuổi nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn đám rắn ngổn ngang trong viện ngừng thè lưỡi phát ra những tiếng “xè xè”.


      Lương Bân trầm ngâm: " phá được trận pháp thể vào."


      Ngụ ý của chính là, Tiểu Lâm chỉ có thể tự cầu phúc cho mình thôi. Viên cảnh sát lớn tuổi nghe xong, trán nổi đầy gân xanh. Ông ta quay sang nhìn Lương Bân, đanh giọng : "Chẳng lẽ còn cách nào khác?"


      Lương Bân muốn trả lời viên cảnh sát ngồi sau lưng đột nhiên giơ tay lên run rẩy chỉ về phía trước, ánh mắt của ta tràn ngập sợ hãi, khóe miệng run run: "Rắn, rắn......rắn bò ra rồi!"


      Cái gì? !


      Lương Bân kinh hãi, quay đầu lại nhìn, quả nhiên những con rắn kia vượt qua pháp trận, từ bên trong bò ra ngoài. Trong đầu chợt lóe lên ý, lớn tiếng : "Mau bắt rắn, chúng ta cần lấy máu chủa bọn chúng!"


      "Tại sao lại làm như vậy?" Viên cảnh sát lớn tuổi cau mày hỏi.


      Lương Bân nôn nóng liếc ông ta cái, " tại tôi có thời gian giải thích. Trước tiên cứ bắt mấy con rắn bò ra kia rồi !" Dứt lời, sải bước nhanh tới gần cổng, tay túm lấy cổ của con rắn xanh nhấc lên, "Các có vũ khí cầm tay chứ?"


      "Có. chờ chút." viên cảnh sát cuống quít đưa cho con dao .


      Lương Bân nhận lấy, đường cắt vào bụng rắn, sau đó vẩy máu con rắn xanh lên người mình, còn dùng hai bàn tay lau máu tươi lên khắp mặt, rồi quay lại lạnh lùng với nhóm cảnh sát phía sau: "Nếu các muốn sống cứ làm theo tôi ."


      Cả đám cảnh sát lưỡng lự nhìn về phía Phó Đội trưởng của mình, trưng cầu ý kiến của ông ta. Phó Đội Trưởng nhìn đống rắn thi nhau bò ra khỏi cổng, trầm mặt, cao giọng : "Làm theo lời của ta!"


      Sau khi viên cảnh sát lớn tuổi hạ lệnh, mấy viên cảnh sát nhắm mắt bắt lấy rắn mặt đất, mổ bụng rắn bôi máu lên người như Lương Bân vừa làm.


      Dù sao cũng là cảnh sát được huấn luyện thành thục, chỉ trong chốc lát lần lượt từng người biến thành “người máu” tanh hôi vô cùng! Mà lúc này, càng lúc càng có nhiều rắn bò từ đình viện ra. Nền xi măng trống trải lúc trước giờ trở thành “sân chơi” cho những con rắn đủ các loại màu sắc với các kích cỡ khác nhau, hình ảnh đó khiến người ta nhịn được tê dại cả đầu.


      Tuy nhiên hiểu vì sao những con rắn này hoàn toàn có ý tấn công bọn họ, chỉ quấn vào nhau bò nghênh ngang mặt đất. Tuy cảnh tượng này hết sức quỷ dị, nhưng nhóm cảnh sát vẫn thoáng thở phào nhõm. Ít nhất bọn họ cũng phải phí đạn đối phó với lũ rắn giữ cửa này.


      Lương Bân lui về phía sau nhìn lướt qua mọi người, cảm thấy an toàn mới cẩn thận từng li từng tí tránh những con rắn bò ngổn ngang kia, từng bước về phía cổng. Vì tránh dẫm lên lũ rắn bên dưới, tốc độ di chuyển của vô cùng chậm. Khoảng cách chỉ có bảy, tám bước chân mà mất gần mười phút.


      "Cậu muốn làm gì?" Viên cảnh sát lớn tuổi căng thẳng hỏi.


      "Mở cổng!" Lương Bân trả lời mà đầu cũng quay lại.


      "Cái gì? Chẳng phải là. . . . . ."


      Lời còn chưa hết, Lương Bân đẩy chốt cổng ra, nhóm cảnh sát quay đầu nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu.


      "Pháp trận này có thể nhận thức được những con vật sống bên trong và bên ngoài trận. Nhưng nó lại có sơ hở, đó chính là mùi của những con vật đó. Chỉ cần chúng ta có mùi giống như những con vật sống bên trong có thể tự do ra vào pháp trận." Lương Bân giải thích xong, nhấc chân đá cước vào cánh cổng kia.


      "Phó Đội trưởng?" cảnh sát đứng bên cạnh viên cảnh sát lớn tuổi mở lớn mắt nhìn cảnh tượng này.


      Viên cảnh sát lớn tuổi quay đầu lại, lớn tiếng : “Để hai người ở đây trông chừng, những người còn lại tất cả theo tôi!"


      "!" Cả đám cảnh sát cùng đồng thanh hô lớn.


      Ngoại trừ hai người bị thương cùng hai người ở lại canh chừng cổng lớn, đám người còn lại hùng dũng tiến bước vào đại trạch nhà họ Sở.


      "Tiểu Lâm —— Tiểu Lâm ——" Vừa bước vào, viên cảnh sát lập tức giọng gọi Tiểu Lâm, muốn xác định xem ta có gặp nguy hiểm gì hay .


      "Tôi ở đây." Tiểu Lâm núp sau lùm cây, người còn sót lại mấy con rắn nhưng bị thương chút nào, ta nghe thấy tiếng gọi lập tức đứng lên, chán ghét đẩy mấy con rắn bả vai xuống, rồi bước tới trước mặt bọn họ.


      Nhóm cảnh sát thấy ta có việc gì, thần kinh luôn căng thẳng mới nhõm phần nào.


      Lương Bân cẩn thận quét mắt nhìn Tiểu Lâm lượt, "Cậu sao chứ?"


      " sao." Tiểu Lâm lắc đầu.


      Lương Bân nhíu mày, mùi lưu huỳnh như có như bay qua chóp mũi , " người cậu có lưu huỳnh?" Chẳng trách những con rắn kia lại cắn ta.


      "Lưu huỳnh?" Tiểu Lâm cảm thấy khó hiểu, đột nhiên nhớ ra cái bình sứ mà ông cụ giao cho ta, "Tôi mang lưu huỳnh, nhưng ông cụ kia có giao cho tôi cái này, còn dặn tôi và Tiểu Ngô vẽ hình giống như lá bùa." ta móc bình sứ ra đưa cho Lương Bân.


      Lương Bân nhận lấy bình sứ, mở nắp, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt phiêu tán trong khí. nhanh chóng quay đầu, ánh mắt quét về phía kết giới quanh nhà họ Sở. Quả nhiên, đúng như suy đoán, khoảng đất bên trong đại trạch nhà họ Sở bị lũ rắn chiếm cứ, có thể là cách ly hoàn toàn, cả tòa biệt thự chính giữa này độc lập với xung quanh.


      " vẽ xong chưa?" Lương Bân lên tiếng hỏi.


      Tiểu Lâm áy náy lắc đầu, "Chúng tôi mới vẽ được nửa nghe thấy bên ngoài có tiếng động, sau đó ra xem xét nên vẫn chưa vẽ xong."


      Lương Bân trả lại bình sứ cho ta: "Phải vẽ xong cái đó, nhanh lên!" Dừng lại chút, vội : "Sau khi hoàn thành trận pháp này, cậu phải mở nó ra, mà điều kiện duy nhất để mở trận pháp là dùng máu người. Cậu phải đứng ở trung tâm hình ngôi sao của trận pháp, rót máu tươi vào đó. Đợi những đường viền ngôi sao mặt đất phát ra ánh sáng mới mở pháp trận thành công."


      "Tôi hiểu rồi." Tiểu Lâm thận trọng gật đầu.


      Đưa mắt nhìn quanh bốn phía, Lương Bân lại hỏi: "Cậu có biết sư phụ tôi đâu ?" .


      "Ông ấy dẫn theo người đàn ông vào đó." Tiểu Lâm chỉ vào cánh cửa chính mở rộng của đại trạch nhà họ Sở.


      " người đàn ông?" Lương Bân nhíu mày.


      Mà thôi, tại có thời gian suy nghĩ nhiều đến vậy, vẫn nên tranh thủ thời gian tìm sư phụ tốt hơn.


      "Tôi vào đó, các cứ ở lại ngoài này, được chứ?" Lương Bân quay đầu lại, trầm giọng : "Tôi trước, vào đó biết chết lúc nào, nếu ở lại bên ngoài vẫn còn con đường sống. Các tự lựa chọn ."


      Sắc mặt viên cảnh sát lớn tuổi thoáng u ám, lúc sau, ông ta đột nhiên cười lớn, "Tôi !" Tiếng cười sang sảng, trong nháy mắt phá vỡ khí đè nén áp lực tại.


      Những viên cảnh sát còn lại quay đầu nhìn nhau, yên lặng trong chốc lát, sau đó liên tiếp vang lên những tiếng hưởng ứng.


      "Tôi cũng !"


      "Tôi cũng muốn vào!"


      "Tôi nữa!"


      "Tính thêm cả tôi !"


      . . . . . .


      Lương Bân kinh ngạc nhìn nhóm cảnh sát chừng hai chục người này, trong lòng dần dâng lên cảm xúc ấm áp. lẳng lặng nhìn các chiến sĩ “thấy chết sờn” trước mắt hồi lâu, khóe môi khẽ cong lên. Cuối cùng Lương Bân quay lưng lại, cất giọng : "Chúng ta !"


      "Được!" Mọi người đồng thanh hô to.


      Ngay sau đó, đám người theo Lương Bân tiến vào đại trạch nhà họ Sở. Bên trong cảnh vật yên tĩnh, hề có bóng dáng của người sống, chỉ có máu tươi chói mắt mặt đất hấp dẫn chú ý của mọi người.


      Lương Bân tốn quá nhiều thời gian nhìn những thứ này, chỉ nhìn thoáng qua, sau đó dồn toàn bộ chú ý về phía chiếc ghế tử đàn.


      "Mọi người có cảm thấy hơi lành lạnh hay ?" viên cảnh sát xoa xoa hai cánh tay, giọng hỏi.


      Lời của ta khiến mọi người đều nhận ra bất thường. Tuy Lương Bân có cảm nhận được điều đó, nhưng lên tiếng trả lời, mà thẳng tới chỗ chiếc ghế tử đàn, ánh mắt nhanh chóng xem xét kỹ càng. Trong chốc lát, đưa tay ra dùng lực kéo cái ghế chuyển động.


      " ta làm gì thế? Có phải là điên rồi ?" Cảnh sát Giáp cảm thấy hành động của Lương Bân khó hiểu, biết có phải vì áp lực quá lớn mà đầu óc trở nên thất thường hay .


      Cảnh sát Ất nghe vậy, liếc ta cái, ý bảo ta đừng ăn lung tung.


      Lúc này, động tác kéo ghế của Lương Bân ngừng lại "RẮC...rắc .....ắc..!! ——"


      Hai tấm gạch men sứ giữa sàn nhà từ từ tách ra, nhóm cảnh sát há hốc miệng kinh ngạc , rối rít lên phía trước quan sát. Loại cảnh tượng giống như phim điện ảnh này hôm nay bọn họ mới được tận mắt nhìn thấy, sao có thể khiến bọn họ kích động được cơ chứ?


      "Chúng ta xuống đó !" Lương Bân liếc bọn họ cái, dẫn đầu xuống trước.


      Sau đó nhóm cảnh sát xếp thành hàng , lần lượt từng người xuống. . . . . .


      Sau khi tất cả mọi người đều xuống phòng dưới đất, hai tấm gạch men sứ từ từ đóng lại. Lúc này, người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt bước ra từ hành lang lầu hai, nhìn chiếc ghế tử đàn, miệng lẩm bẩm: "22, 23. . . . . . Đủ rồi. . . . . ."


      Tác giả có lời muốn : Lương Bân có thể vào kết giới phải vì thực phát ra chỗ sơ hở của pháp trận, mà là do đại sư Cố cố ý làm vậy. Vì trận pháp mở ra sớm hơn dự tính, nên dẫn đến số sai lệch. Ông ta cần thêm nhiều người để tế hơn, mà đám người vào này, chính là mục tiêu để ông ta thực lễ tế

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 74

      Edit: tiểu an nhi




      "Ông định làm gì?" Sắc mặt sư phụ trầm nhìn cánh tay bị cắt lìa nằm mặt đất, ánh mắt nhìn đại sư Cố tràn đầy phòng bị.


      Đại sư Cố dùng bàn tay còn lại đè lên cánh tay cụt đầm đìa máu tươi, mặt có lấy chút đau đớn, mà ngược lại còn hết sức hưng phấn và vui sướng.


      "Trận pháp mở trước dự định nên có chút sai lệch, phải dùng máu thịt để bù vào, chẳng lẽ ông lại biết?" Giọng của ông ta hề khách khí trực tiếp giễu cợt sư phụ.


      Sư phụ đương nhiên hiểu điều đó, nhưng muốn bù vào chỗ sai lệch kia phải là xác thịt của người bình thường, mà phải là xác quỷ có năng lực cường đại. Chỉ dựa vào chút máu thịt này hoàn toàn đủ để hoàn thành thứ pháp thuật ngược lại với trời đất kia, nếu vậy, tại sao ông ta còn phải làm như thế?


      Dường như nhìn thấu được nghi ngờ của sư phụ, đại sư Cố nhếch miệng lên cười: "Dựa vào chút máu thịt này tất nhiên là thể đủ để hoàn thành pháp trận rồi. Nhưng tôi còn có thêm 20 mạng người để tế đấy!"


      "Cái gì? !" Sư phụ hoảng hốt.


      "Sư phụ!"


      Đúng lúc này, giọng quen thuộc truyền đến từ phía sau, sắc mặt sư phụ cứng ngắc. Ông chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi vui mừng xuống từ cầu thang đá, hô hấp của ông như ngừng lại.


      "Sao hả? Trước khi chết có thể nhìn thấy đồ đệ của mình, cũng tệ đấy chứ!" Nụ cười khóe miệng của đại sư Cố càng sâu hơn, ánh mắt di chuyển dần sang gương mặt tuấn tú của Lương Bân.


      "Ông. . . . . ." Sư phụ tức giận nhìn đại sư Cố, cả người run rẩy, ông nhanh chóng quay đầu, lớn tiếng với Lương Bân: "Đừng xuống đây, mau quay về ngay! Tất cả quay về hết cho tôi!"


      "Sư phụ! Tại sao?" Lương Bân vừa dứt lời, hình ảnh Lương Ý toàn thân đẫm máu đập ngay vào mắt . Sắc mặt trong thoáng chốc trở nên tái nhợt, theo bản năng lao xuống cầu thang, muốn vọt tới trước mặt em kiểm tra thương thế của .


      "Đừng tới đây!" Sư phụ lớn tiếng cảnh cáo.


      Nhưng ý niệm muốn xem xét vết thương cho Lương Ý chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ khiến Lương Bân để ý đến sư phụ mình cái gì. Ngay tại thời điểm chạy đến bậc thang đá cuối cùng , "Ầm ——"


      Phòng dưới đất đột nhiên chấn động, thang đá sau lưng Lương Bân sụp đổ trong nháy mắt, đám cảnh sát phía sau cùng đất đá rơi thẳng xuống mặt đất, thậm chí còn có người bị đá rơi đè lên cơ thể. Cả phòng dưới đất nhất thời chìm trong tiếng kêu thét đau đớn.


      "A Bân ——" Sư phụ nghĩ ngợi gì nhiều, vội vàng kéo thân thể bị thương đến chỗ Lương Bân.


      Lúc này, luồng ánh sáng màu đỏ nhạt lóe lên bắn thẳng vào lưng sư phụ rồi biến mất, vì lo lắng cho Lương Bân mà sư phụ hoàn toàn chú ý tới nguy hiểm bất thình lình này. Trong nháy mắt, ánh sáng kia chui vào trong lưng sư phụ, bước chân của ông thoáng ngừng lại chút.


      Con ngươi Lương Bân ro rút, lảo đảo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt sư phụ, đỡ lấy thân thể xiêu vẹo chỉ chực ngã xuống của ông, "Sư phụ!"


      "A Bân. . . . . ." Sư phụ suy yếu ho khan hai tiếng, khóe môi tràn ra ít máu tươi: " xin lỗi. . . . . ."


      "Sư phụ. . . . . ." Lương Bân ôm sư phụ chặt, cúi đầu, nhàng lắc đầu cái, hai dòng nước mắt chảy xuống rơi quần áo của ông.


      "A Bân, phải sống tốt đấy. . . . . ." Bàn tay sư phụ run rẩy, móc từ trong túi áo ra con Huyết Điệp, đặt vào trong tay .


      "Sư phụ, người có chuyện gì đúng ? Người đừng làm con sợ. Chẳng phải sư tổ sư phụ sống đến 180 tuổi sao? Bây giờ người mới 102 tuổi thôi mà. Sư phụ đừng dọa con, đừng dọa con có được ?" Cơ thể Lương Bân run run, miễn cưỡng nặn ra nụ cười cứng ngắc, biết là an ủi sư phụ hay là tự an ủi mình.


      Sư phụ nhắm hờ hai mắt, ông cười cười, nụ cười này khiến gương mặt tràn đầy nếp nhăn của ông như trẻ ra mấy chục tuổi, “A Bân, vận mệnh vẫn có thể thay đổi ..................Con xem.........Sư phụ............... phải, phải là thay đổi rồi sao...............Ha ha..........Cho nên, a Bân à...................con nhất định...................nhất định phải.....................sống sót................Sau đó, sau đó,......................tỏ tình................với bé kia.........................có biết ..............”


      Lương Bân cắn môi, nhắm mắt lại, nặng nề gật đầu cái. Giờ phút này, trái tim đau đơn đến cùng cực, dường như chỉ cần chạm cũng có thể vỡ vụn ra từng mảnh.


      “Sư phụ nghĩ.................. bé..................... bé.................là người mẹ tốt................”Tiếng của sư phụ từ từ suy yếu, cuối cùng cũng biến mất giữa gian yên tĩnh tràn ngập mùi máu tanh.


      “Sư phụ------“ Lương Bân ôm lấy sư phụ khóc rống lên.


      Đại sư Cố chậm rãi về phía Lương Bân, nhóm cảnh sát chật vật đứng dậy giữa đống đất đá hỗn loạn, vội vàng nổ súng bắn vào người ông ta.


      Trong khoảnh khắc viên đạn bắn tới, đại sư Cố đột nhiên biến mất ngay trước mắt bọn họ. Mọi người cả kinh, tới khi phục hồi lại tinh thần đại sư Cố tới trước mặt Lương Bân, dùng tay bóp lấy cổ , nâng lên cao, cho đến mũi chân cách mặt đất tầm hai mươi centimet mới dừng lại.


      Gương mặt Lương Bân đỏ bừng do thể hô hấp, cố gắng lấy tờ giấy từ trong túi sau của mình, lẩm bẩm niệm câu chú thuật, rồi nhanh chóng dính là bùa lên ngực đại sư Cố. ngọn lửa mãnh liệt cháy hừng hực nhanh chóng lan ra thiêu đốt ông ta.


      “Chết tiệt! Đại sư Cố khẽ nguyền rủa tiếng, hất mạnh Lương Bân đập vào vách tường đá. Cổ họng Lương Bân dâng lên vị ngòn ngọt, nôn ra ngụm máu tươi hôn mê bất tỉnh.


      Đại sư Cố trầm mặt dùng bàn tay còn nguyên vẹn của mình lần lượt xoa khắp ngực, ngọn lửa cháy nhất thời bị dập tắt, ngay cả chút khói cũng lưu lại.


      Viên cảnh sát lớn tuổi thấy thế, lặng lẽ ra dấu tay với cấp dưới ở phía sau. Mọi người nhận được ám hiệu, thận trọng gật đầu, đồng loạt giơ súng lên, hướng về phía đại sư Cố bắn liên tiếp.


      Dường như nhận ra mình sắp bị công kích, đại sư Cố lạnh mặt ,quát to: “Lên--------“


      luồng sáng đỏ nhạt từ mặt đất dâng lên, chặn lại toàn bộ đạn bắn tới, từng viên đạn lần lượt rơi xuống pháp trận, lăn hai vòng rồi rơi vào trong rãnh máu đỏ sẫm.


      Nhóm cảnh sát vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục bắn quét ngừng. Đại sư Cố khó chịu nhíu mày, ống tay áo vung lên, hơn hai mươi khẩu súng lục giống như bị lực lượng vô hình khống chế, tất cả bay vút về phía vách tường, do lực va chạm quá lớn mà chia năm xẻ bảy rơi tán loạn xuống mặt đất.


      Mọi người kinh ngạc sững sờ nhìn bàn tay trống của mình.


      Đại sư Cố ngẩng đầu, nhìn nóc phòng dưới đất treo đầy thi thể, lại liếc nhìn cánh tay tự mình chém đứt kia, nhếch miệng lên cười. “Tốt lắm, đến thời điểm các người phát huy tác dụng của mình rồi.”


      Nội tâm nhóm cảnh sát kêu lộp bộp tiếng, sắc mắt trắng bệch. Tuy rằng biết kẻ điên trước mặt này muốn làm gì, nhưng trực giác cho bọn họ biết, đó tuyệt đối phải là chuyện tốt lành gì.


      Mà lúc này, Lương Bân dần dần tỉnh lại, nheo mắt, cố gắng tập trung xem xét tình hình. Khi thấy ràng những gì diễn ra, mới bàng hoàng phát , chẳng biết từ khi nào đại sư Cố kéo cả nhóm cảnh sát kia nhập vào pháp trận, chuẩn bị tiến hành lễ tế người.


      Lương Bân hề suy nghĩ, bật dậy nhanh chóng chạy vột vào. Bên trong pháp trận, ánh sáng chói mắt, nhiệt độ cũng cao hơn hẳn, khiến người ta có cảm giác như đứng trong lò lửa. Ánh sáng trong pháp trận ngừng chuyển động, những rãnh máu bên dưới có vô số bàn tay đãm máu vươn lên, túm chặt từng người trong nhóm cảnh sát. Bọn họ hết sức sợ hãi, điên cuồng giãy giụa, cố gắng muốn gỡ những bàn tay giữ chặt lấy mình ra.


      Lương Bân xông lên phía tước, giúp bọn họ ngăn lại những bàn tay mang theo sức mạnh lớn vô cùng, thể gỡ ra nổi. những thế, khi tiếp xúc với chúng dường như máu người đều bị rút hết, toàn thân trở nên mềm nhũn, còn chút sức lực nào. Cuối cùng, vô lực té xuống mặt đất, còn sức giãy giụa, chỉ có thể để mặc cho những bà tay đẫm máu kia cắn nuốt mình.


      Khi Lương Bân cho rằng mình phải bỏ mạng ở nơi này Huyết Điệp trong túi áo bất ngờ rớt ra ngoài. muốn vươn tay nhặt lại nó, nhưng sức động đậy ngón tay cũng còn. Lương Bân mệt mỏi nhắm mắt lại đột nhiên, luồng ánh sáng ấm áp chiều lên gương mặt . Lương Bân giật giật mí mắt, cố gắng mở hai mắt ra, chợt phát , những bàn tay máu quấn quanh thân thể mình biến mất toàn bộ, thậm chí bọn chúng còn tản ra xung quanh cách đoạn.


      Huyết Điệp phát ra ánh sáng ớt nhưng cũng giúp Lương Bân dần dần khôi phục lại sức lực. Khi cố gắng chuyển tầm mắt nhìn nhóm cảnh sát vào đây cùng mình khiếp sợ phát bọn họ gần như cùng những bàn tay máu kia hóa làm thể, thân thể bị biến dạng kinh dị, người toàn là máu tươi, chỉ có gương mặt mang theo đau đớn cùng sợ hãi.


      Lương Bân cắn răng, phẫn hận nhắm mắt lại, rất muốn cứu những viên cảnh sát thống khổ trước bờ vực cái chết này, nhưng lại hoàn toàn có khả năng, chỉ có thể trơ mắt cảm nhận hơi thở của bọn họ yếu dần rồi biến mất. Giờ khắc này, vô cùng căm hận năng lực yếu ớt của bản thân, nếu phải đủ mạnh sao ngay cả sư phụ cũng thể cứu? Nếu phải do vô dụng những viên cảnh sát nhiệt huyết kia cứ thế từng người từng người mất mạng trước mắt ?


      “ Tôi cũng từng giống như câu đấy, căm hận bản thân mình yếu đuối, căm hận bản thân mình vô lực. Nhưng hôm nay, tôi như vậy nữa, rốt cuộc tôi cũng có thể lấy được sức mạnh mà tôi hằng ao ước. Tôi bao giờ cho người khác có cơ hội giẫm tôi dưới lòng bàn chân, phải trơ mắt nhìn người mình quan tâm chết ngay trước mắt mà thể chống cự! Sống chỉ dựa hận thù.” Đại sư Cố chậm rãi tới, mỗi chỗ ông ta qua, những bàn tay máu đều tự động lùi xuống.


      Lương Bân nhìn ông ta đầy căm phẫn. “Sức mạnh của ông được tạo ra từ sinh mạng của người khác, ông cùng những kẻ ông căm thù đâu có khác gì nhau.”


      khác gì nhau? Cậu cho rằng tôi quan tâm đến điều đó sao? Quan tâm đến việc người khác nhìn tôi như thế nào à? Hay quan tâm đến cách thức mà tôi đạt được sức mạnh tôi cần? Hẳn là cậu đùa? trải baao nhiêu việc như vậy, cậu vẫn còn ôm lấy suy nghĩ ngu xuẩn như sư phụ của cậu, đúng là trẻ con thể dạy.” Đại sư Cố dùng ánh mắt “ là ngu ai bằng” từ cao nhìn xuống Lương Bân, giống như nhìn con kiến hôi xíu đáng để tâm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :