1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân [Kinh dị]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 60

      Bụng truyền đến cảm giác đau đớn từng cơn giống như bị xé cắn, Lương Ý vuốt bụng chuẩn bị về phía phòng vệ sinh bỗng nhiên ngừng lại, đầu đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên ngã mặt đất, giờ phút này, con mắt mở to, hai hàng lông mày khóa chặt, bộ mặt đau đớn. Khi cảm giác bụng cắn xé càng ngày càng mãnh liệt đau đến có hơi sức chống đỡ lấy mình rồi ngồi ở đất. Rất nhanh, cuối cùng cũng chịu đựng được đau đớn, ngã xuống đất ngất .


      biết thời gian trôi qua bao lâu, hơi khôi phục chút ý thức, cảm thấy bên tai rộn ràng ầm ĩ, náo loạn vô cùng, khó chịu nên muốn giơ tay lên, che lại lỗ tai của mình, tránh để tạp lọt vào tai, vậy mà, khi cố gắng nâng cánh tay của mình lên lại phát mình hoàn toàn vô lực nhấc nổi tay. Giờ phút này toàn thân đều mềm nhũn, giống như thân thể hoàn toàn chịu khống chế của bộ óc.


      "Rốt cuộc ấy như thế nào?"


      Tiếng hét phẫn nộ truyền đến lần nữa, xen lẫn tiếng bước chân lo lắng, Lương Ý nhận ra chủ nhân giọng kia, chính là Sở Du.


      Giữa lúc mơ mơ màng màng, cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra, muốn nhìn xem thân thể khôi phục hay chưa. Từng tia sáng xâm lấn vào hai tròng mắt của , nheo thành đường may, trong lúc mơ mơ hồ hồ hình như thấy được Sở Du thịnh nộ đứng ở trước mặt mình, tức giận lớn tiếng rống giận với Đại sư Cố đứng ở bên người mình kiểm tra thân thể cho mình, dáng vẻ tựa như muốn giết người, may mà quản gia ngăn hành động quá khích.


      Lương Ý nheo mắt lại, cảm giác mắt mình hơi đau, cảm giác buồn ngủ ập tới, nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng lại muốn nhìn Sở Du, vì vậy miễn cưỡng mở mắt ra lần nữa, lúc này, mới rốt cuộc thấy , ra đốm đen mặt chỉ có biến mất, ngược lại còn tăng lên.


      xin lỗi!


      muốn xin lỗi , nhưng miệng khẽ mở ra lại vô ích, hoàn toàn phát ra được thanh nào. Cảm giác mệt mỏi đánh tới lần nữa, lại nhắm mắt lại, lần này, còn có hơi sức mở ra.


      " ấy mới vừa mở mắt! Có phải tỉnh rồi hay ? !" Sở Du níu lấy cổ áo của Đại sư Cố, khẩn cấp chất vấn.


      "Thiếu gia!" Quản gia lên trước, dùng sức kéo tay Sở Du ra, "Tỉnh táo chút! Chờ ông ta kiểm tra xong rồi hãy !" Thiếu gia hoảng hốt lo sợ, chỉ biết cản trở mà thôi, có ích lợi đối với thiếu phu nhân!


      Quản gia khuyên lơn làm Sở Du hơi tỉnh táo chút, nhắm mắt lại, hít thở , lui về phía sau mấy bước, nhường chỗ cho Đại sư Cố chẩn đoán bệnh cho Lương Ý.


      Đại sư Cố sửa sang cổ áo của mình, móc ra lá bùa màu đỏ, đốt cháy, sau đó cạy miệng Lương Ý ra, rắc bột vào trong miệng , sau đó lại khuấy ly nước, rắc chút bột màu xanh lá cây vào trong nước, bột tản mát ra mùi hôi thối nồng nặc, làm gian phòng tràn ngập mùi hôi. Ông ta rắc bột vào nước rồi khuấy xong, lập tức rót hỗn hợp thuốc nước vào trong miệng .


      Sau khi hoàn thành tất cả, Đại sư Cố làm gì nữa, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chân mày khóa chặt của Lương Ý rốt cuộc cũng dần dần buông lỏng ra vào lúc mọi người nhìn chăm chú.


      Sở Du khẽ ngồi xuống, tay nắm tay Lương Ý, trong mắt tràn đầy lo âu.


      "Tình huống bây giờ của Thiếu phu nhân như thế nào?" Quản gia liếc nhìn Lương Ý giường, hỏi.


      Đại sư Cố nhàn nhạt hồi đáp: " sao."


      "Tại sao đột nhiên như vậy?" Hai mắt Sở Du vẫn nhìn chăm chú vào Lương Ý chẳng biết quay đầu lại lúc nào, lạnh lùng nhìn Đại sư Cố đứng ở bên người mình, trong con ngươi đều lo lắng. Đại sư Cố cười nhạt tiếng: “Chẳng qua là tiểu thiếu gia cáu kỉnh mà thôi. Dù sao chừng mấy ngày cậu ấy có được ăn thịt”. Ông ta có ngụ ý mà liếc nhìn Sở Du.


      Sở Du , lo lắng trong tròng mắt cũng tản .


      “Còn có thể xảy ra chuyện giống như vậy hay ? phải ông đứa bé ngừng sinh trưởng sao? Đứa bé này, hôm nay phải cắn nuốt cơ thể mẹ à?” Quản gia phỏng đoán hỏi


      Nụ cười bên khóe môi Đại sư Cố trở nên ảm đạm, ông ta liếc bụng Lương Ý, “ Chí là cáu gắt mà thôi. cần lo lắng. Nó thương hại tới thân thể thiếu phu nhân”.


      Quản gia , ảnh mắt nhìn chằm chằm Đại sư Cố có chút thâm trầm.


      “Được rồi. Ông đừng nhìn tôi như vậy. “Đại sư Cố giống như vui phất tay cái, “Tôi còn có chuyện phải ra ngoài lát.”


      Dứt lời, ông ta nhấc bước chân, rời khỏi phòng


      “A Quản, tôi muốn ra ngoài chuyến”


      Sở Du trầm mặc đột nhiên mở miệng với quản gia.


      “Thiếu gia! Cậu muốn theo dõi ta?”. Dù sao Sở Du cũng là người quản gia chăm sóc từ , dĩ nhiên ràng ông chợt lên nguyên nhân rời .


      “Nhưng…”


      Ông lo lắng Đại sư Cố lừa đảo.


      “Sai người khác , ông cho là có thể tìm được ông ta sao?”


      Sở Du liếc mắt thấy ngay băn khoăn và tính toán của quản gia, chút do dự ngăn trở đề nghị quản gia sắp lên.


      Quản gia trầm tư chút, nhìn Lương Ý ngủ giường, lại nhìn bụng còn chua lộ .


      Đây là con của thiếu gia…


      “Được rồi!” Ông thỏa hiệp, bởi vì ông lo lắng đứa bé trong bụng thiếu phu nhân có thể trở thành mục tiêu của Đại sư Cố, ông phòng bị, mặc dù người này từng trợ giúp khi ông gặp nạn.


      Sau khi được quản gia đồng ý, Sở Du nhàng hôn cái lên trán Lương Ý, vươn tay, đầu ngón tay run rẩy chậm rai đặt lên bụng , như khẽ vuốt ve cái như vuốt châu báu quý giá nhất thế giới này.


      “Thiếu gia” Quản gia nhắc nhở gọi tiếng.


      “Tôi biết rồi.”


      Sở Du đứng lên, xoay người lúc sắp rời , nghiêng đầu, lưu luyến đưa mắt nhìn Lương Ý kỹ, lúc này mới mang theo trần đầy muốn xa rời rời .


      Men theo hơi thở, Sở Du tìm được Đại sư Cố chính xác có lầm trong hèm lại giữa đêm khuya. Đại sư Cố bước cực kỳ nhàng, thời gian thoáng cái trôi qua, bóng dáng của ông ta biến mất ở trong hẻm tĩnh mịch.


      Trong giây lát bóng dáng biến mất làm Sở Du tự chủ nhíu chân mày, bởi vì hơi thở và bóng dáng Đại sư Cố đồng thời biến mất. nghiêng đầu quan sát đèn đường trong hẻm có thu hẹp, vào lúc trầm tư nên làm như thế nào biết được Đại sư Cố ở đâu hơi thở của Đại sư Cố bỗng nhiên lại xuất .


      lại men theo hơi thở về phía Đại sư Cố, Đại sư Cố mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu trắng, cái bóng nhất thời chiếu vào tầm mắt của . Đại sư Cố giữ vững tốc độ bước chân, Sở Du e sợ mất dấu lần nữa nên cố ý bước nhanh hơn, rút ngắn khoảng cách giữa ông ta và mình còn phần ba.


      Đại sư Cố vẫn bước bỗng nhiên dừng bước lại, vào tiệm cũ nát vẫn sang đèn giữa đêm khuya, lúc này Sở Du mới phát ra hình như bọn họ có lẽ cách xa cái hẻm vừa rồi, cái hẻm và cái vừa rồi có cảnh trí có hai, dễ nhận ra, có điều mỗi gian phòng phía bên phải hẻm đều có tấm biển viết số nhà, cũng bởi vì như thế mới có thể nhận ra hai con hẻm khác nhau.


      Đại khái qua chừng 10 phút, Đại sư Cố khiêng túi nặng trĩu ra từ trong tiệm, bắt đầu về phía nhà họ Sở.


      Sở Du định vào cửa tiệm quan sát lượt đèn cửa tiệm tối.


      Xem ra chủ tiệm này vì chờ Đại sư Cố đến mới cố ý thắp đèn.


      Sở Du đứng ở cửa cửa tiệm, ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy chữ nghiêng ngả tấm biển, những chữ kia biết là cố ý viết thành như vậy, hay vốn viết như vậy. Nhưng điều có thể khẳng định chính là, biết mấy chữ này.


      Lúc muốn tiến thẳng vào cửa tiệm này, cửa tiệm thế nhưng từ từ trở nên mơ hồ, theo bản năng quay đầu nhìn căn nhà cũ rách phía sau, lại phát những căn nhà và gian phòng đều khác gì nhau, đều trở nên mơ hồ . chuẩn bị tư tay đẩy mạnh cửa ra, đầu ngón tay vừa chạm lấy cửa gỗ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ biến mất như tan thành mây khói còn mống.


      kinh ngạc nhìn lên cây cổ thụ trước mắt, hồi lâu, mới hồi phục tinh thần, phát giờ phút này mình đứng ở cánh đồng hoang tàn vắng vẻ.


      Bốn phía đen như mực, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng ếch ộp giữa trung còn có đom đóm bay, hồi gió thối tới, khí mát mẻ thuộc về cây cối bay vào lỗ mũi của , làm người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.


      Vậy mà, mặc dù tinh chất như vậy, nhưng có làm tâm tình nặng trĩu của chuyển biến tốt, cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn biết được rốt cuộc ông ta cầm thứ gì từ trong cửa tiệm kia.


      bãi tha ma nằm ở sườn núi .


      “Rốt cuộc tìm được!” Đại sư Cố kích động nửa ngồi chuẩn bị cậy quan tài ra, đối với thi thể trong quan tài sớm hóa thành tro xương làm như thấy, ông ta run rẩy đưa tay, hái nụ hoa màu đỏ tươi trong quan tài, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve rễ cây đỏ thẫm.


      Đây là hoa Huyết Thi ông ta tìm hơn 70 năm, hôm nay rốt cuộc ông ta cũng tìm được. Ông ta quả thể tin vào hai mắt của mình, ông ta dầm mưa dãi nắng, qua vô số địa phương, chính là vì tìm kiếm thánh vật là đóa hoa mà ông ta tha thiết ước mơ, hôm nay nó cũng làm nằm trong long bàn tay mình, làm sao nghi ngờ đây chỉ là giấc mộng hão huyền của mình?!


      “Nhã Lan, chúng ta có thể gặp mặt nhanh thôi!” Ông ta thào tự với nụ hoa, mặt vui sướng, tựa như có lẽ thấy người mình ngày nhớ đêm mong hơn 70 năm.


      Gió lạnh ập tới, thổi bay vạt áo kiểu áo Tôn Trung Sơn của Đại sư Cố, tay ông ta nắm hoa Huyết Thi, nhàng phủi bụi dính vào dưới quần áo của mình.


      Y phục này là Nhã Lam làm, thể làm dơ.


      khí chung quanh từ từ trở nên mỏng manh, cảm giác ướt lạnh xâm nhập lần nữa. Đại sư Cố liếc mắt nhìn cỏ hoang mọc bãi tha ma, lúc này, núi hoang im ắng yên tĩnh dần dần tụ vô số bóng ma, từ từ tiến về phía ông ta.


      thể lưu lại nữa.


      Ông ta thầm quyết định muốn nhanh chóng rời , vậy mà những bóng ma sao có thể để ông ta được như mong muốn, bọn họ vân dựa vào hoa Huyết Thi mà sống, hôm nay cư nhiên có người muốn cướp mất bảo vật của bọn họ, có thể nào dễ dàng bỏ qua cho ông ta!


      Đại sư Cố mới vừa móc lá bùa ra muốn ức chế hành động của bọn họ, để có thêm thời gian chạy khỏi nơi này, nhưng vào lúc này, bóng ma động tác chậm rãi thoắt cái trở nên nhanh nhẹn, bọn họ tụ lại ở chung chỗ, xông tới như ong vỡ tổ, đánh tới phía Đại sư Cố.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 61



      "Tiểu Ý, tiểu Ý, tỉnh?" Lương Ý ngủ say bị người nào đấy lay tỉnh, vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, nhìn người bên cạnh mình, "Na Na?" Người kêu tỉnh làm ngờ đến chính là Lưu Na vẫn bị giam lỏng ở gian phòng khác.


      "Tiểu Ý, bây giờ chúng ta có thể ." Lưu Na nửa ngồi mặt đất, vẻ mặt kích động.


      "Cậu cái gì? tại?" Lương Ý nhíu mày hiểu, tay chống đỡ thân thể mềm nhũn, muốn đứng lên từ giường. Lưu Na thấy thế lập tức đưa tay qua đỡ tay , dùng sức kéo lên.


      "Ừ." Lưu Na gật đầu mạnh.


      Lương Ý trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Cậu trốn ra thế nào? Hành lang ngoài cửa có ai ư?" Thông thường mà , hành lang ngoài cửa nhất định có 2-3 người giúp việc canh giữ, cậu ấy mở cửa thế nào mà tránh khỏi tai mắt của những người giúp việc chạy tới đây?


      "Có người mở cửa cho tớ. Hơn nữa còn cho tớ tờ giấy, cho tớ biết bây giờ cậu bị giam ở đâu. Khi tớ len lén chạy ra cửa phát ngoài cửa có lấy người giúp việc." Lưu Na cũng cảm thấy chuyện rất kỳ lạ, nhưng ấy để ý nhiều như vậy, cơ hội chạy trốn tốt như vậy, sao ấy lại có thể bỏ qua.


      "Có người. . . . . . giúp chúng ta. . . . . ." Lương Ý giọng tự lẩm bẩm, có phải hay là. . . . . .


      Trong đầu ra khuôn mặt dì Linh, nhưng chừng mấy ngày dì Linh chưa xuất , nếu như là dì ấy làm , tại sao chào hỏi chứ? Nếu như phải là dì Linh làm, vậy là ai đây? Ai còn có gan dám làm trái lệnh của Sở Du và mẹ Sở? !


      "Tiểu Ý, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta trước ." Lưu Na kéo tay Lương Ý, kịp chờ đợi chuẩn bị ra ngoài cửa.


      "Cốc cốc! Cốc cốc cốc!"


      Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, nhịp tim của Lương Ý và Lưu Na nhất thời ngừng nhịp, hai người kinh hoảng thôi mà nhìn đối phương, chỉ thoáng biết nên làm như thế nào cho phải.


      "Thiếu phu nhân! tỉnh chưa? Thức ăn chuẩn bị tốt rồi!"


      Là giọng của quản gia, ngụ ý là ông sắp vào phòng. Lương Ý hốt hoảng vuốt vuốt tóc đầu mình.


      Làm thế nào?


      Lưu Na gấp gáp há mồm im lặng dò hỏi .


      Lương Ý tâm hoảng ý loạn nghiêng đầu nhanh chóng nhìn bài trí của căn phòng lượt, cuối cùng đưa ánh mắt cố định tại trước tủ treo quần áo bên cạnh giường lớn!


      chỉ chỉ tủ treo quần áo khổng lồ bày cách bên tay phải 3 mét.


      "Thiếu phu nhân?"


      "Tôi tỉnh rồi! Tạm thời chớ vào! Tôi thay quần áo." Lương Ý cố giả bộ trấn định hướng về phía ngoài cửa ra lệnh cho quản gia.


      "Dạ!"


      Lưu Na rón rén tay chân tới trước tủ treo quần áo, e sợ tiếng bước chân của mình bị người ngoài cửa phát , đợi ấy tới tủ treo quần áo, vội vàng mở cửa tủ quần áo ra, chui vào, Lương Ý cũng lên trước, thuận đường đóng cửa lại giúp ấy.


      "Có thể, ông có thể tiến vào!"


      Lương Ý rũ mắt, rất sợ lúc này mình giả bộ trấn định bị người ta phát .


      Cửa im lặng bị mở ra, quản gia mang theo người đàn ông dùng miếng vải đen che mặt vào. người người đàn ông mặc áo dài màu đen và cái quần dài màu đen. ta che chắn mình cực kỳ chặt chẽ, ngay cả năm ngón tay cũng mang bao tay, tóc quá dà hoàn toàn che gáy ta, toàn thân cao thấp cũng chỉ có cặp mắt lập lòe bất định lộ ra ngoài.


      biết vì sao, Lương Ý cảm thấy ta có mấy phần quen mắt.


      " ta là ai?" Lương Ý hỏi.


      Quản gia liếc nhìn người đàn ông bưng thức ăn phía sau mình, hời hợt hồi đáp. “Mới tới.”


      “Tại sao phải che mặt?”Đây là muốn sắm vai siêu nhân ruồi sao?


      “Dáng vẻ ta xấu xa, sợ hù dọa thiếu phu nhân.”Quản gia để đồ ăn xuống, nhìn Lương Ý . “ tại Thiếu phu nhân cảm thấy như thế nào?”


      Ánh mắt Lương Ý thủy chung dừng lại thân người đàn ông che mặt, lúc trả lời câu hỏi của quản gia có chút yên long: “Hoàn hảo”


      Quản gia thấy thế hiếm khi khẽ nâng khóe môi lên.“Thiếu phu nhân rất để ý cậu ta? Nếu bảo cậu ta lưu lại hầu hạ ăn cơm?”


      Người kia cúi đầu xuống lúc nghe quản gia đưa ra đề nghị con mắt sáng lên, Lương Ý bĩu môi, “ cần, hai người ra ngoài . Tự tôi có thể làm.”


      Con mắt người đàn ông trở nên ảm đạm khi nghe Lương Ý đáp lời, quản gia vỗ vỗ bờ vai của ta, giống như an ủi người đàn ông kia. Lương Ý càng cảm thấy kỳ lạ, bất luận là đề nghị vừa rồi của quản gia hay là người đàn ông đột nhiên xuất .


      như vậy chúng tôi ra ngoài trước.”Quản gia gật đầu, dẫn người đàn ông rời .


      Người đàn ông theo quản gia, lúc sắp rời bỗng nhiên quay đầu lại, dừng bước lại, nhìn lại hướng tủ treo quần áo, hô hấp của Lương Ý cứng lại.


      “Tại sao còn chưa ? quấy rầy tôi ăn cơm.” giả bộ tức giận phẫn nộ quát, cố gắng muốn đuổi bọn họ .


      Người đàn ông lại làm như nghe thấy, ta chậm rãi lướt qua người Lương Ý, trực tiếp về phía tủ treo quần áo, Lương Ý cả kinh thất sắc, vội vàng vọt tới trước tủ treo quần áo, giang hai cánh tay, ngăn cản ta mở tủ treo quần áo ra.


      muốn làm gì?”Lương Ý tức giận đằng đằng nhìn ta chằm chằm.


      Quản gia cau mày tới trước mặt người đàn ông, khẽ hỏi người đàn ông.“Sao vậy?”


      “Có mùi người khác.”Giọng của người đàn ông khan khan, trong giọng trần đầy cảm giác nguy hiểm.


      Gần đây thính giác của Lương Ý rất là sắc bén nghe những lời của người đàn ông, kinh ngạc nhìn nhìn người đàn ông, đột nhiên thử dò xét kêu tiếng: “Sở Du?”


      Thân thể người đàn ông cứng đờ, tròng mắt hơi có vẻ kinh hoàng nhanh chóng lấp lánh có hồn kể từ sau khi từ biệt Lương Ý.


      “Thiếu phu nhân, cậu ấy phải thiếu gia.”Quản gia giải vây cho người đàn ông.


      Lương Ý nheo mắt lại “Tôi tin, trừ phi ta cởi miếng vải đen ra” Càng nhìn người đàn ông này lại càng thấy giống Sở Dao bất luận là chiều cao,ánh mắt, hay động tác bọn họ đều tương tự.


      “Ách, phải tôi , dung mạo ta rất xấu xí, hù dọa thiếu phu nhân à.” Quản gia khàn giọng .


      Lương Ý cười lạnh tiếng.“Tôi sợ, cởi ra!”


      Mặt quản gia lộ vẻ khó xử liếc nhìn người đàn ông, người đàn ông khẽ cúi đầu,ngón tay đặt trong cái bao nhàng đụng chạm lấy quần của mình.”


      ấy chính là Sở Du!” Lương Ý khẳng định.


      Quản gia ngẩn ra, hiển nhiên có chút nghi ngờ đối với khẳng định của Lương Ý. « Thiếu phu nhân, tại sao có thể khẳng định ? »


      « Mỗi lần ấy khẩn trương đều dùng đầu ngón tay khẽ chạm quần của mình. » Lương Ý tức giận bất bình .


      Quản gia trừng mắt nhìn, nhìn về phía người đàn ông, tròng mắt người đàn ông thoáng qua tia nghi ngờ, hình như chút nào về khẳng định của Lương Ý.


      Lương Ý bỗng nhiên cười tiếng, hề báo động trước vươn tay, giật mạnh miếng vải đen khuôn mặt đột nhiên xuất trước mặt , kinh ngạc nhìn người trước mắt, nhúc nhích, trong mắt mang theo sợ hãi.


      Bầu khí lúng túng, quản gia định mở miệng giải thích thay thiếu gia nhà mình Sở Du lại nhíu chân mày, khó có thể chịu được ánh mắt Lương Ý nhìn chăm chú vào mình cấp tốc xoay người lại chạy trối chết.


      «Thiếu gia ! »


      Quản gia đuổi theo chút suy nghĩ, ngay cả cửa cũng quên đóng. Mà Lương Ý vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi Lưu Na trong tủ treo quần áo chịu được gò bó trong tủ treo quần áo, liền lăn vòng từ trong tủ quần áo ra ngoài, thở gấp gáp.


      « Tiểu Ý, bọn họ chạy rồi đúng . » Lưu Na vuốt ngực, cố gắng hô hấp khí mới mẻ.


      Hồi lâu, ấy thấy Lương Ý vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, ngửa đầu, phát Lương Ý chỉ ngây ngốc cầm miếng vải rách màu đen, sững sờ nhìn cửa lớn.


      « Tiểu Ý ? Cậu vẫn còn ngẩn người làm gì ? Thừa dịp này, chúng ta mau trốn thôi. » Lưu Na thở gấp đủ rồi liên đứng lên, tay lôi kéo Lương Ý chuẩn bị ra ngoài cửa.


      « Cộc cộc cộc ! »


      Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân « Đáng chết, lại tới ? » Lưu Na thầm cắn răng ngầm hận khong thể quất người tới dừng lại.


      Đầu Lương Ý ở trạng thái bột nhão lúc này mới phục hồi tinh thần lại, liếc nhìn ngoài cửa, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, « Na Na, mau tránh vào ! »


      « Có thể đổi chỗ khác hay ? » Hộc tủ tuy lớn, cũng buồn chết người.


      « có thời gian đâu ! » Lương Ý đẩy ấy cái, Lưu Na bất đắc dĩ đành phải chấp nhận.


      Tiếng bước chân tới cửa, Lương Ý đề phòng kêu câu: “Ai vậy?”


      người phụ nữ đẫy đà lo lắng đề phòng liếc qua hành lang, hình như sau khi yên tâm mới bước nhanh vào gian phòng đóng cửa lại, mặt lo lắng tới đến trước mặt Lương Ý, “Thiếu phu nhân!”


      “Bà là?” Lương Ý nhìn bà ấy, đề phòng bà ấy đến cuối khồng có buông lỏng


      Người phụ nữ đẫy đà liếc nhìn phòng mấy cái, nghi ngờ : “Lưu tiểu thư đâu? ấy tới tìm sao?”


      “Là bà thả ra à ? » Lương Ý bừng tỉnh hiêu ra.


      « ấy chưa có tới tìm , mình ? »


      Giọng người phụ nữ đẫy đà có chút kinh ngạc, Lương Ý nhìn bà ấy , hồi lâu mới : « Bà đến tìm tôi làm gì ? »


      « Là dì Linh bảo tôi tới. »


      Lời của người phụ nữ đẫy đà làm Lương Ý kinh ngạc, « Dì Linh ? Dì Linh bảo bà tới ? Vậy dì Linh ở đâu ? »


      « Dì Linh bị phu nhân giam lỏng. ấy nhờ vả tôi đưa rời khỏi nhà họ Sở, ấy lo lắng ở nhà họ Sở gặp phải nguy hiểm. ». Vừa dứt lời, bà ấy bỗng vội vàng tới trước cửa sổ sát đất, dường như nhìn thứ gì đó. Lương Ý tò mò, cũng theo.


      « Tốt lắm. Tôi vừa mới điều động những người giúp việc khác rồi, tôi dẫn đến biệt thự trong đình viện, ở đình viện có người tiếp ứng , đưa về nhà. « Bà ấy đột nhiên quay đầu lại, cắt đứt ý muốn dò xét đến cùng ngoài cửa số của Lương Ý.


      Lương Ý tin tưởng trước lắm, dù sao bà ấy cũng là người nhà họ Sở, ai biết bà ấy hay giả.


      « Thiếu phu nhân, tôi biết tin tôi, có điều đây là cơ hội duy nhất để chạy khỏi nơi này. Dì Linh , nếu như tiếp tục lưu lại nơi này, chỉ có lợi cho , mà còn có khả năng thương tổn đến đứa bé trong bụng ». Mặt bà ấy nặng nề, ánh mắt lấp lánh.


      Câu bất thình lình của bà ấy làm Lương Ý như bị sét đánh, cách nào phản ứng kịp.


      « Đứa bé ? Bà đứa bé nào ? Đứa bé của ai ? »


      Lưu Na nấp trong tủ quần áo đột nhiên vọt ra, diện mạo dữ tợn lớn tiếng chất vấn người phụ nữ đẫy đà.


      « Thiếu, đứa bé của… thiếu phu nhân. »


      Dương như người phụ nữ đẫy đà bị khuôn mặt vặn vẹo của Lưu na hù dọa, chuyện cũng trở nên ấp a ấp úng, bình tĩnh như trước.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 62

      "Bà là. . . . . . Tôi mang thai?" Lương Ý bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt cũng có biến hoá lớn, khẽ vuốt ve bụng của mình, giống như khẽ vuốt ve đứa bé chưa thành hình trong bụng mình.


      Lưu Na sững sờ nhìn bụng của , trong mắt chớp qua cảm xúc phức tạp, cuối cùng ấy quay đầu, nữa.


      "Trong thời gian chưa tới tháng, tại sao các người khẳng định tôi mang thai?" Lương Ý ngẫm nghĩ từ ngày mình và Sở Du cùng phòng cách hôm nay cũng chỉ có 10 ngày, theo lẽ thường mà , 10 ngày hoàn toàn thể khẳng định có mang thai hay . Tại sao họ lại dùng giọng này khẳng định mang thai? !


      Người phụ nữ đẫy đà lấy tư thái muốn ràng mọi thứ với nhưng lại thôi, rồi lại giống như thể nào mở miệng giải thích được, mặt khó xử.


      "Bà muốn cứ việc thẳng !" Ngược lại Lưu Na bên cạnh nhịn được nữa.


      Người phụ nữ đẫy đà muốn mở miệng, ngoài cửa sổ lại vang lên thanh "Chiêm chiếp", sắc mặt bà tái , lên trước kéo tay Lương Ý qua: " có thời gian nữa, thiếu phu nhân, chúng ta mau nhanh lên!"


      "Bà ràng tôi !" Lương Ý hất tay bà ra, bày tỏ muốn cùng bà.


      Vào lúc hai người giằng co, Lưu Na về phía cửa sổ, thấy cửa biệt thự đột nhiên mở ra, chiếc xe thể thao vào.


      "Dường như có người đến rồi! Lái chiếc xe thể thao." ấy mở miệng nhắc nhở.


      "Có người tới? !" Người phụ nữ đẫy đà giống như giật mình.


      Lương Ý hiểu, "Tại sao có người tới bà có vẻ giật mình như vậy?"


      Người phụ nữ đẫy đà trầm ngâm, giải thích: "Sau khi thiếu gia xảy ra chuyện, nhà họ Sở liền đóng cửa tiếp khách, trừ phi có chuyện quan trọng mới có thể đón khách."


      "Lái xe, có lẽ là người nhà họ Sở." Lương Ý lạnh nhạt .


      "Nhà họ Sở có xe thể thao." Người phụ nữ đẫy đà cau mày, tiếng "Chiêm chiếp" lại truyền tới, Lương Ý cảm thấy hơi kỳ lạ, "Sao hôm nay luôn có chim hót?"


      "Thiếu phu nhân, có thời gian nữa, mau theo tôi!" Người phụ nữ đẫy đà cũng nhịn được nữa, bà mạnh mẽ kéo tay Lương Ý, lấy đồng hồ trong túi mình ra nhìn thời gian, ánh mắt của bà nhất thời trở nên gấp gáp.


      "Chúng ta với bà ấy." Lưu Na tới trước mặt Lương Ý dùng điệu chỉ có có thể nghe được với .


      Lương Ý nghi ngờ quay đầu, "Tại sao?"


      "Có thể ra đình viện, cũng rất tốt, phải sao? Nếu bị bắt được, chúng ta đẩy trách nhiệm lên người người phụ nữ này." ấy mở trừng hai mắt với Lương Ý, sau đó như có việc gì khẽ cười xoay người lại với người phụ nữ đẫy đà: "Mời dẫn đường nhanh lên, bác ."


      " tin tưởng tôi?" Người phụ nữ đẫy đà cảm thấy kinh ngạc đối với thái độ đột biến* của .


      *thay đổi bất ngờ.


      "Đánh cược, có lẽ xe ô tô có thể biến thành mô tô đấy." Lưu Na cười tự tin, thầm nghĩ: đợi các ra khỏi đình viện, đến lúc đó ai đường nấy, nếu bà ta chịu, tự có biện pháp trừng trị bà ta.


      "Ừ." Người phụ nữ đẫy đà cười nhõm, tiếp đó khóe môi căng thẳng, "Tốt lắm, còn thời gian, nhanh lên." Bà lôi kéo Lương Ý kịp chờ đợi ra cổng, tới ngoài cửa bà cố ý thò đầu ra, quan sát xung quanh, cảm thấy hài lòng, liền kéo tay Lương Ý tiếp tục ra ngoài.


      Ngoài hành lang lúc này bóng người, thường ngày những người giúp việc phụ trách trông chừng biết đâu toàn bộ rồi, mới vừa bước ra khỏi phòng Lương Ý ngửi thấy trong khí có mùi tanh nhàn nhạt, lỗ mũi của có chút ê ẩm, theo bản năng muốn nhảy mũi, may mà Lưu Na đứng bên cạnh đúng lúc che miệng của lại, tránh để bi kịch xảy ra.


      Người phụ nữ đẫy đà ở phía trước kéo chặt tay Lương Ý, lướt qua hành lang, trực tiếp xuống phòng khách lầu dưới, Lương Ý hơi do dự, "Chúng ta cứ thế xuống ư?" Chỗ giống như là phòng khách, chắc chắn có người giúp việc lui tới, thể nào ngay cả phòng khách cũng có ai.


      " sợ, có người, tại bọn họ bận chuyện khác."


      "Chuyện khác? Chuyện gì?" Đứng ở cuối cùng, Lưu Na hỏi.


      Người phụ nữ đẫy đà nhìn hướng lầu, môi mím lại rất chặt, "Các chớ để ý, mau rời khỏi nơi này trước."


      Lương Ý và Lưu Na liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc lát, Lưu Na nháy mắt ra dấu với , Lương Ý hiểu ý tới, nữa, tiếp tục theo bà ấy về phía trước.


      Khi ba người nhanh chóng rời , họ mau chóng tới dưới bóng cây cổ thụ ở đình viện.


      Người phụ nữ đẫy đà đột nhiên xoay người lại, : "Thiếu phu nhân, về tình trạng thân thể của cần phải lo lắng. Đợi ra ngoài, có người giúp , cầm cái này." Bà ấy đưa lá bùa màu vàng cho Lương Ý.


      Lương Ý chần chờ nhận lấy lá bùa trong tay bà ấy, khi đầu ngón tay đụng chạm lá bùa, lá bùa đột nhiên lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, Lương Ý ngẩn ra, "Làm sao có thể sáng lên." Vừa dứt lời, ánh sáng của lá bùa trôi qua.


      "Cái gì sáng lên. phải là lá bùa bình thường à?" Lưu Na cau mày, liếc nhìn lá bùa trong tay .


      "Tốt lắm, chớ ! có thời gian đâu." Người phụ nữ đẫy đà hết nhìn Đông tới nhìn Tây, giọng kêu lên: "A Lai? A Lai? Mau ra đây! Ông ở đâu? Tôi đưa thiếu phu nhân đến rồi đây."


      "Tiểu Ý, bây giờ, chúng ta mau." Lưu Na cúi đầu, giọng .


      Lương Ý cắn răng, tay nắm chặt lá bùa, "Tớ. . . . . ."


      "Thế nào?"


      " thể rời ." hoàn toàn thể rời vào lúc này, nhưng hi vọng Na Na có thể rời . "Na Na, cậu mau!"


      " thể rời , phải là cậu Sở Du chứ?" Lưu Na tự chủ gia tăng lượng, hai mắt trợn to, thể tin nhìn chằm chằm Lương Ý.


      Lương Ý cắn răng, trầm mặc, khẽ gật cái.


      Lưu Na dùng ánh mắt cậu điên rồi nhìn Lương Ý.


      "Các lăn tăn gì thế?" Người phụ nữ đẫy đà nghe được tiếng cãi vã, quay đầu, giọng hỏi.


      " có." Lưu Na phẫn hận xoay mặt, người phụ nữ đẫy đà yên lặng nhìn Lương Ý hồi lâu, "Thiếu phu nhân lo lắng cho mình trốn thoát nơi này, cho nên mới cố ý như vậy, đúng ?"


      Thân thể Lương Ý cứng đờ, trầm mặc cúi đầu.


      Lưu Na kinh ngạc mà nhìn Lương Ý, cắn môi, " xin lỗi, tiểu Ý."


      "Thiếu phu nhân, chỉ cần trong tay cầm lá bùa tôi đưa cho , sao cả." Giống như nhìn thấu điều Lương Ý băn khoăn, người phụ nữ đẫy đà nhanh chậm với .


      Lời của bà ấy làm trong lòng Lương Ý tản ra tia hi vọng."Bà ?"


      Người phụ nữ đẫy đà thận trọng gật đầu cái.


      "A Lai."


      giọng trầm thấp vang lên ở phía sau các , ba người đồng thời nhìn lại sau lưng, chỉ thấy người đàn ông trung niên ngăm đen chẳng biết xuất bên cạnh cây đại thụ từ lúc nào.


      "A Lai, rốt cuộc ông tới!" Vẻ mặt người phụ nữ đẫy đà kích động lên trước, khi bà ấy mới vừa bao lâu, vẻ mặt bà ấy trở nên cứng ngắc, bà ấy lúng ta lúng túng nhìn người bên cạnh người đàn ông rồi kêu lên: "Phái Ngải tiểu thư. . . . . ."


      "Các muốn đâu?"


      bóng dáng thướt tha ra từ trong bóng tối, ánh trăng nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt tuyệt đẹp phát sáng rạng rỡ, khóe miệng ta khẽ nhếch, tròng mắt lạnh lẽo.


      Lương Ý lảo đảo lui về sau bước, đụng vào Lưu Na sững sờ.


      "Lương Ý? !" Ánh mắt Tiêu Phái Ngải sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào Lương Ý sau lưng người phụ nữ đẫy đà, trong mắt mang theo đầy hận ý. "Làm sao biết chỗ này? !


      " ta là ai?" Lưu Na giọng hỏi.


      "Hoa khôi của trường cấp 2, cậu quên à?" Giọng Lương Ý lạnh nhạt, đối với Tiêu Phái Ngải trước mắt, trực giác cho biết, ta rất nguy hiểm!


      "Tiểu thư Phái Ngải, sao đến đây?" Người phụ nữ đẫy đà cười gượng gạo, vẻ mặt lúng túng.


      Tròng mắt Tiêu Phái Ngải vẫn luôn có dời khỏi người Lương Ý, hận ý trong mắt ta cũng càng thêm nồng đậm theo thời gian, "Chính là tới thăm bác mà thôi."


      " sao? Nếu , tôi mang Tiêu tiểu thư gặp phu nhân. Phu nhân nhìn thấy Tiêu tiểu thư nhất định rất vui vẻ." Người phụ nữ đẫy đà cười khan tiếng, lên trước, chuẩn bị dẫn Tiêu Phái Ngải tìm mẹ Sở.


      Tiêu Phái Ngải cười ngọt ngào, liếc nhìn người phụ nữ đẫy đà, giọng : "Mới vừa rồi cũng rất làm lạ là A Lai ở chỗ này chờ ai, xem ra là chờ các . Lại nếu như hai người bọn họ cũng đến nhà họ Sở làm khách, cần lén lén lút lút như vậy đâu." ta nhìn qua mọi người.


      A Lai vẫn trầm mặc thỉnh thoảng xem xét nóc nhà biệt thự nhà họ Sở, gương mặt sốt ruột.


      "Hai người bọn họ cũng chỉ là khách, chỉ là đêm khuya, ven đường có xe, cho nên phu nhân dặn dò tôi gọi A Lai đưa họ ra ngoài." Người phụ nữ đẫy đà giả bộ tỉnh táo giải thích với ta, thực tế nội tâm của bà ấy sớm hỏng rồi.


      "Vậy sao. . . . . ."


      Lương Ý cúi mặt đảo qua phía Lưu Na, Lưu Na nhàng gật đầu, sau đó bước nhanh lên trước, cười dịu dàng tiếng, "Tiêu đồng học!"


      Vẻ mặt Tiêu Phái Ngải khẽ biến, trong mắt thoáng qua tia ghét bỏ, bỗng nhiên, bóng đen đánh tới, ta cảm phần cổ của mình đau xót, lập tức mất ý thức, té xuống đất.


      "Lưu tiểu thư, ...chẳng lẽ đánh chết Tiêu tiểu thư?" Người phụ nữ đẫy đà kinh hoảng hỏi.


      "Đừng sợ, chỉ là đánh ngất xỉu mà thôi."


      "Vậy tốt." Người phụ nữ đẫy đà thở phào nhõm, quay đầu, lạnh giọng dặn dò A Lai: "A Lai, nhanh chóng mang thiếu phu nhân rời . Lướt qua những tơ hồng kia, biết ?"


      A Lai gật đầu cái, với Lương Ý: "Thiếu phu nhân, theo tôi!"


      Lương Ý và Lưu Na liếc mắt nhìn nhau, giống như nhìn thấu băn khoăn của các , người phụ nữ đẫy đà trầm giọng : "Thiếu phu nhân, tôi biết các tin tôi. Nhưng cần xin nhất định phải tự động theo A Lai rời khỏi biệt thự này, xin , được ?"


      Lưu Na và Lương Ý hơi do dự, chậm rãi gật đầu cái.


      "Thiếu phu nhân, theo tôi!" A Lai da ngăm xoay người lại, về phía lùm cây thấp.


      Lương Ý và Lưu Na vội vàng đuổi theo, người phụ nữ đẫy đà đứng sau cửa nhìn bọn họ cái, sau khi từ biệt, ngước nhìn nóc nhà trong biệt thự chậm rãi dâng lên khói dầy đặc.


      "A Linh, tất cả đều thay đổi tốt, đúng ?" Bà ấy hạ rèm mắt xuống, giọng tự mình lẩm bẩm.


      "Cộc cộc cộc!"


      Tiếng bước chân hốt hoảng mà vội vàng vang lên bên tai bà ấy, bà ấy kinh hoảng ngồi chồm hổm, trốn phía sau đại thụ, hồi lâu, Tiêu Phái Ngải mà bà ấy nghĩ còn té ở trước sân cỏ, lúc bà ấy ngồi xổm người trong lùm cây, kéo bà ấy về phía sau cây.


      " mang thiếu phu nhân đâu rồi?"


      đôi giày vải mềm màu đen bỗng nhiên xuất trong tầm mắt bà ấy, bà ấy chần chờ ngước đầu lên, kinh ngạc nhìn người kêu tên mình: "Đại sư Cố. . . . . ."

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 63

      2 giờ trước


      Lương Bân vừa rời gian phòng bao lâu, sư phụ liếc nhìn pháp trận phát sáng rực rỡ, quyết định nghỉ ngơi lát. Mấy ngày nay bởi vì Lương Ý đột nhiên xảy ra vấn đề, ông gần như có nghỉ ngơi thoải mái.


      Vào lúc ông ngang qua bàn đọc sách bên mép giường chuẩn bị nằm xuống giường , ống tay áo phất qua, cẩn thận đổ bình "chước hồn thủy" bàn sách, vội vã nhặt bình "chước hồn thủy" lên, lau lau rồi bỗng chốc thấy chỗ bàn đọc sách bị "chước hồn thủy" thấm ướt. Bỗng nhiên phát , chữ cục giấy trắng nhăn nhúm mình đặt cẩn thận ở trước bàn đọc sách từ từ biến mất, thay vào đó là hàng vặn vẹo méo mó, câu chữ viết rất gấp gáp.


      Ông khẽ chau chân mày, nhặt cục giấy lên, nhìn trễn cục giấy, chỉ thấy đó viết: 1 giờ sáng, nhà họ Sở, đón Lương Ý.


      Sư phụ liếc trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi cả vùng đất, vì vạn vật phủ thêm tầng ánh sáng mỏng. Ông bỗng tăng lực nắm cục giấy trong tay, bỗng nhiên, trong khí hơi thở tầm thường xuyên thấu qua cửa sổ, chạy vào gian phòng, vương vấn tiêu tan quanh chóp mũi của ông.


      Sắc mặt ông đại biến, đầu ngón tay buông lỏng, cục giấy trong tay rớt xuống từ trong tay ông.


      "Chẳng lẽ. . . . . ." Ông bấm ngón tay tính toán chút, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng tái nhợt, vẻ mặt ông hốt hoảng, nhanh chóng liếc nhìn pháp trận, phát pháp trận mới vừa rồi còn sáng rực lúc này từ từ trở nên suy yếu.


      Nghĩ cũng có nghĩ, ông lập tức ra khỏi phòng, vọt vào phòng Lương Bân, Lương Bân chuẩn bị thay quần áo ngủ bị sư phụ của mình với giá thế "Hung ác" hỏi tự vào dọa sợ hết hồn.


      "Sư phụ. . . . . ." ấy trợn to hai mắt, thể tin nhìn sư phụ trước mắt hốt hoảng vô cùng.


      Sư phụ mím môi, sắc mặt trầm, "Tiểu Bân, ta có việc gấp phải ra ngoài chuyến. Con nhìn pháp trận kỹ cho ta, nếu ánh sáng của pháp trận biến mất hoàn toàn lập tức dùng Xích Điệp báo cho ta biết!"


      "Sư phụ, xảy ra chuyện gì à?" Giờ phút này Lương Bân đối mặt với sư phụ trầm, dự cảm xấu dâng lên từ trong lòng ấy.


      Sư phụ híp mắt, tầm mắt chuyển dời đến mặt trăng ngoài cửa sổ, cắn răng : " có việc gì. Chỉ là pháp trận xảy ra chút vấn đề thôi. tại ta phải tìm vài thứ cố định pháp trận. Con coi chừng pháp trận cho ta, ngàn vạn lần được để ánh sáng của pháp trận biến mất, nếu trong quá trình con xem xét mà phát ánh sáng của pháp trận sắp hoàn toàn biến mất, vẩy những bột thuốc này vào tượng người ở giải đất trung tâm." Ông lấy bình tản ra mùi tanh nồng đậm áo đưa cho Lương Bân.


      Lương Bân che lỗ mũi nhận lấy bình sư phụ đưa cho mình, đối mặt với thứ nồng nặc mùi tanh này, dạ dày của ấy khỏi dâng lên vị chua, cảm giác muốn nôn mửa kịch liệt dâng lên từ trong bụng ấy.


      "Đây là cái gì?" ấy cau mày, ghét bỏ liếc nhìn bình sứ trong tay.


      "Con cần phải biết. Con chỉ cần dựa theo lời ta dặn dò mà làm là tốt rồi." Vừa dứt lời, bóng dáng sư phụ bỗng nhiên biến mất ở trước mặt ấy, ấy kinh ngạc nhìn bình nắm trong tay, hồi lâu, ấy duỗi bàn tay nắm chặt bình ra, làm nó cách thân thể mình khoảng. Trực giác tự với mình, thứ trong bình cũng phải là thứ sạch , từ mùi vị nó tán phát mà suy đoán, nó rất có có thể là thứ dơ bẩn, tà khí dơ bẩn.


      ấy quay đầu, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, rũ rèm mắt xuống, chóp mũi quanh quẩn mùi tanh nồng đậm lần nữa thúc


      giục ấy phải mau chóng trở lại phòng của sư phụ.


      Lương Bân mới vừa bước ra gian phòng, liền gặp được Lương Tư dẫn Đa Đa xuống dưới lầu.


      Mặt Lương Tư chán nản, giọng tự lẩm bẩm, tựa hồ oán trách cái gì, Lương Bân dừng bước lại hỏi: “Tiểu Tư, trễ thế này, làm sao em còn chưa ngủ?”


      Miệng Lương Tư dẹp, nửa nghiêng người sang, buồn bã mà nhìn Đa Đa theo sát sau mình, “Em ngủ, nhưng nửa đêm Đa Đa đột nhiên ngừng kêu rên, đánh thức em.”


      ấy ngồi chồm hổm, vuốt ve đầu Đa Đa, vẻ mặt Đa Đa sợ hãi, dưới lông mi dài còn dính bọt nước trong suốt, hình như khóc trận. Lương Bân nhìn bình trong tay mình, chân mày khóa chặt thêm.


      “Đa Đa? Mày làm sao vậy?” ấy cúi người xuống, nhàng hỏi.


      “Ử ử --- ử ử ---” Đa Đa ngẩng đầu lên hướng về phía Lương Bân giọng nức nở, thân thể khẽ run, thoạt nhìn giống như đứa bé gặp phải thứ gì đáng sợ nên ngơ ngẩn luống cuống.


      Cảm giác tốt trong lòng Lương Bân càng thêm mãnh liệt.


      hai, trong tay cầm thứ gì đó? là thúi!” Lương Tư lấy tay che lỗ mũi mình, hết sức ghét bỏ mà nhìn chằm chằm vào vật trong tay Lương Bân.


      Lương Bân phục hồi tinh thần lại, “Là trước khi sư phụ cho , sư phụ dặn trông pháp trận, nếu ánh sáng của pháp trận rút rắc thứ này vào giữa pháp trận.”


      Lương Tư nghe vậy nhướng mày, “, trong lòng em cảm thấy tối nay là lạ. Giống như sắp có chuyện gì xảy ra. xem, Tiểu Ý xảy ra chuyện gì chứ?” ấy mới vừa xong, lập tức chán nản quay đầu, tựa hồ oán giận miệng mình quạ đen.


      Trái tim Lương Bân bịt lại, lầu truyền tới tiếng bước chân “lộc cộc lộc cộc”, hai an hem đều nhìn lên , là vợ chồng Lương thị.


      “Cha mẹ?”


      “Sao các con cũng ở đây?” Mẹ Lương và ba Lương nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, nhìn bọn họ .


      Lương Bân trầm mặc chút, “Cha, mẹ, sao cha mẹ đều xuống/”


      biết vì sao, tối nay cha mẹ đột nhiên cảm thấy ngực buồn buồn, giống như bị thứ gì đè lên lồng ngực của mình, có chút cảm giác hít thở thông, cho nên cùng mẹ con xuống uống nước.” Ba Lương vuốt vuốt chân mày, trầm giọng .


      “Đa Đa? Mày làm sao vậy?” Mẹ Lương nhìn thấy Đa Đa phờ phạc mà thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào, vội vàng ngồi xổm, vội vã cuống cuồng hỏi.


      “Gâu!” Đa Đa đột nhiên kêu tiếng, dúi đầu vào ngực mẹ Lương, tựa hồ tìm kiếm an ủi. Mẹ Lương vuốt vuốt đầu Đa Đa, lo lắng trùng trùng cúi đầu.


      “Tiểu Bân, tiểu Tư, các con cũng đều cảm giác như cha mẹ đúng ?” Mẹ Lương ngẩng đầu lên, sâu kính nhìn con trai và con nhà mình.


      Lương Tư và Lương Bân cứng họng.


      Mẹ Lương ôm Đa Đa im lặng thở dài tiếng, “Nhớ lúc ông nội con qua đời, cả nhà chúng ta cũng có cảm giác này. . . . . .” Hai mắt ba nhắm chặt, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt bà, xuống đầu Đa Đa.


      Đa Đa vẫn bị ôm vào trong ngực bỗng ngẩng đầu lên, “Ử ử. . . . . .” Nó phát ra tiếng kêu trầm thấp, ánh mắt dịu dàng, tựa hồ an ủi mẹ Lương tinh thần chán nản.


      “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá. Tiểu Ý có việc gì.” Giọng Lương Bân cứng đờ trấn an mẹ Lương, “Cha, mang mẹ về nghỉ ngơi .”


      Ba Lương trầm mặc gật đầu cái, tới trước mặt mẹ Lương, dịu dàng : “Bà đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta còn có sư phụ tiểu Bân giúp tay, phải sao? Sư phụ tiểu Bân là thuật sĩ lợi hại, ông ấy nhất định để cho tiểu Ý xảy ra chuyện.”


      Đôi mắt mẹ Lương đẫm lệ mông lung nhìn chồng mình, cười khổ sở


      “Được rồi, chúng ta trở về phòng , tôi bảo tiểu Tư rót ly nước cho bà.” Ba Lương đỡ mẹ Lương dậy, “Đa Đa, mày có lên ?”


      “ Gâu Gâu!” Đa Đa lắc đầu.


      “Vậy cha mẹ về phòng trước.” Ba Lương liếc nhìn Lương Bân sâu, mím môi, tay vòng quang thắt lưng mẹ Lương, mang theo bà lên lầu.


      Đợi sau khi hai người hoàn toàn rời , Lương Tư giọng hỏi: “, cảm thấy mẹ chứ?”


      Lương Bân khẽ mỉm cười, “Đứa ngốc. Có sư phụ đây, tiểu Ý nhất định có việc gì. Em hãy rót ly nước cho mẹ trước , sau đó mang Đa Đa về nghỉ ngơi tốt!”


      Có lẽ thấy thái độ bình tĩnh của , làm hoài nghi vẫn kiềm giữ trong lòng Lương Tư từ từ đè xuống cảm giác lo lắng.


      “Ừ. Vậy em trở về nghỉ trước. Nếu xảy ra chuyện gì, nhất định phải gọi em đấy.” Ánh mắt sáng quắc của Lương Tư nhìn chằm chằm vào mình, bày ra dáng vẻ uy hiếp . Thầm muốn : nếu có vấn đề mà tìm , tuyệt đối tha cho .


      “Tốt!” Lương Bân sảng khoái đồng ý ấy.


      “Đa Đa, chúng ta thôi!” Lương Tư xoay người lại, với Đa Đa.


      “Uông --- Gâu gâu ---“ Đa Đa có bất kỳ động tác rời .


      Lương Bân nhíu mày cái, “Xem ra Đa Đa muốn rời , nếu để mang theo nó, em trở về trước!”


      “Nhưng. . . . . .” Lương Tư lưỡng lự nhìn Đa Đa.


      “Chẳng lẽ ngay cả mà em yên lòng sao?” Lương Bân trầm giọng , nheo mắt, Lương Tư bẹt bẹt miệng, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi. Em rót nước cho mẹ trước.”


      Dứt lời, ấy liền bước nhanh xuống lầu dưới rót nước.


      Lương Bân hướng về phía Đa Đa : “Đa Đa, cùng tao đến phòng sư phụ ?”


      Đa Đa cúi đầu, liếc nhìn bình sứ trong tay , lui về phía sau hai bước, Lương Bân nhìn bình trong tay, hoài nghi : “Mày thích cái này?”


      “Gâu!” Đa Đa kêu lên.


      “Nhưng hết cách rồi, vật này phải mang theo. Mày nhẫn nại lát được ? Nếu như mày thích, vậy mày hãy trở về phòng cùng tiểu Tư được ?” Lương Bân thương lượng với Đa Đa.


      Đa Đa vẫn có bất kỳ động tác gì.


      Lương Bân thời dài tiếng, “Vậy chúng ta thôi.”


      Lương Bân tới phòng sư phụ, Đa Đa nhắm mắt theo sát sau lưng ấy.


      Mới vừa tới gian phòng, Lương Bân nhịn được mùi tanh nồng đậm của bình trong tay, lập tức đặt bình ở bàn sách, lui về phía sau hai bước.


      “Ha ha ha rồi…!”


      Tiếng Lạc Lạc bén nhọn làm người chó quay đầu lại, ra là Lạc Lạc, chính lúc này Lạc Lạc đứng ở vòng ngoài phía bên phải pháp trận, ánh mắt nó lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm vào Lương Bân.


      “Lạc Lạc? phải mày ở lầu chót sao?” Kể từ ngày sư phụ mang Lạc Lạc về nhà, vì để tránh cho nó và Đa Đa đánh nhau, vẫn đặt nó ở trong nhà gỗ gà lầu chót, theo sư phụ , nguyên nhân quan trọng hơn phải để Lạc Lạc ở lầu chót, đó chính là - - - hấp thu tinh hoa ngày đêm.


      ấy cảm thấy sư phụ tán dóc. con gà hấp thu tinh hòa ngày đêm? là buồn cười, Lạc Lạc cũng phải là cương thi. Chỉ là sư phụ già duy trì những chuyện giải thích được.


      “Ha ha ha rồi…!” Lạc Lạc mở rộng cánh ra, bay từ mặt đất tới bàn sách, nó đưa bên cánh ra, chỉ vào bình bàn sách, kích động kêu to “Ha ha ha khạc.”


      Lương Bân mù mịt, “Lạc Lạc, mày có ý gì?”


      “Ha ha ha rồi…!” Bên canh kia của Lạc Lạc tựa như chán nản nâng trán, cảm thám Lương Bân ngu đần, “Ha ha ha khạc” nó lại kích động dùng cánh chỉ chỉ pháp trận.


      Lương Bân vừa quay đầu lại, đột nhiên phát ánh sáng của pháp trận thế nhưng trở nên như như , cả kinh thất sắc, đầu trong nháy mắt trống . . . . . .

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 64

      1 giờ sau


      "Mẹ kiếp, lại dám nhận điện thoại của ông đây? !" Người đàn ông đẩy đẩy cái mũ đỉnh đầu, nặng nề đá cước vào cổng sắt cho hả giận, sau đó quay người , lấy điện thoại di động từ quần ra, quay số điện thoại.


      Sư phụ đứng ở dưới cây lớn phía bên phải thấy thế bĩu môi cười tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn vùng trời biệt thự nhà họ Sở. Chỉ thấy vùng trời biệt thự bị tuyến đỏ rậm rạp chằng chịt bao quanh, tạo thành bàng trận trước nay chưa có, bao phủ cả nhà họ Sở trong đó.


      Sư phụ ra từ bóng cây đại thụ, mỉm cười hỏi người đàn ông: "Tiên sinh, cậu muốn vào à?"


      Người đàn ông nghe được giọng đột nhiên quay đầu lại, cúp điện thoại di động rồi để điện thoại xuống, cảnh giác nhìn về phía sư phụ hai lần, hình như cảm thấy lão già này có uy hiếp gì đối với mình, lúc này mới buông lỏng cảnh giác.


      "Ông là ai?" Người đàn ông nheo mắt lại, giọng lạnh nhạt hỏi.


      Nụ cười bên khóe miệng sư phụ sâu hơn, "Người có mục đích giống ngài đây."


      "Ông cũng muốn vào?" Lão già này phải là ăn trộm chứ?


      "Ừ." Sư phụ nhàng gật đầu, "Mà mình tôi có cách nào vào, nếu như cậu nguyện ý, có thể dẫn tôi vào chung ?"


      Người đàn ông mím môi, cười lạnh tiếng, "Tại sao?"


      "Bởi vì tôi có thể giúp cậu vào." Sư phụ tràn đầy tự tin nhìn người đàn ông.


      Người đàn ông cau hai hàng lông mày, lão già kia chính là tới quấy rối? Ông ta vào được? Buồn cười, cũng chỉ là cái chốt chặn vững chắc, làm sao có thể cản được ta chứ? !


      ta hung hăng lườm sư phụ, đưa tay phải ra, nắm lấy cổng sắt, muốn trèo qua cổng sắt, nhưng biết vì sao, đầu ngón tay ta mới vừa chạm lấy cổng sắt trong nháy mắt cảm giác giống như bị sét đánh xâm lấn thần kinh của ta, ta bị đau đến vội vàng buông tay ra.


      "Như thế nào? Chàng trai, đau ?" Sư phụ lành lạnh hỏi.


      Người đàn ông hung ác giương mắt, dưới ánh trăng nước mắt dưới khóe mắt có vẻ rất là bắt mắt.


      "Chàng trai, có tôi giúp tay, cậu thể vào được. Cậu hãy làm người tốt, giúp tôi chút, cũng tự giúp cậu thôi." Sư phụ dùng đầu ngón tay nhàng vuốt chòm râu tuyết trắng được cắt tỉa vừa rồi bị gió thổi bay.


      Người đàn ông nhìn chằm chằm đường xi măng suy tư hồi lâu, trầm giọng : "Ông có cách vào ư?" Cổng sắt này khẳng định bị thuật sĩ kia giở trò gì đó, cho nên mình mới vào được. Nhưng mình mới vừa dùng chân đá tại sao có cảm giác như bị sét đánh nhỉ?


      Giống như nhìn thấu khó hiểu của người đàn ông, sư phụ lên trước, móc tờ giấy từ trong người ra, đứng ở cổng, miệng giải thích: "Lúc đá vào cổng, cậu có biểu lộ ra ý muốn xông vào bên trong nhà, cho nên gặp phải công kích. Mà lúc cậu mới vừa dùng tay nắm cửa, là biểu lộ ra ý muốn xông vào mạnh mẽ, thế nên cổng tự nhiên tiến vào trạng thái phòng bị, ngăn cản tất cả những người có thể tạo thành nguy hại đối với trận pháp ở bên ngoài."


      "Trận pháp?" Lão già này là thằng điên sao?


      "A, quên, cậu hiểu được." Chẳng biết lá bùa trong tay sư phụ biến mất lúc nào, ông cúi đầu, lại tiếp tục lấy lá bùa khác từ trong túi áo ra, im lặng niệm mấy câu, sau đó che lá bùa ở trước mắt người đàn ông, tiếp đó lá bùa biến mất.


      Người đàn ông phục hồi tinh thần lại từ động tác lanh lẹ liên tiếp của ông, ta khẽ ngẩng đầu lên, khi ánh mắt ta kịp chạm đến pháp trận giống như mạng nhện khổng lồ màu đỏ nhạt giữa trung, nhất thời hoảng hốt.


      "Chàng trai, chúng ta thôi!" Sư phụ quay đầu lại, với ta.


      Người đàn ông hốt hoảng lắc đầu cái, "Tôi , tôi còn có chuyện khác phải làm." ta vội vàng xoay người lại, về phía đầu hẻm.


      giỡn, tiền này lấy được coi như xong. Nhìn trận pháp của nhà họ Sở, cái gã thuật sĩ dường như cũng dễ trêu chọc, huống chi nhà họ Sở cũng phải hạng người tin nam thiện nữ, chừng lợi dụng ta xong giết người diệt khẩu. ta nên mau mau cầm khoản tiền kia cao chạy xa bay!


      “Chàng trai, sao cậu lại giữ lời vậy hả? Làm người như vậy tốt lắm đâu!”


      Trường bào màu xám nhạt đột nhiên xuất trong tầm mắt ta, ngăn cản nhịp bước của ta, ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Ông….. ông chạy đến trước mặt tôi thế nào?” ràng lúc trước vẫn còn ở phía sau mình, ngay cả tiếng bước chân bộ cũng có, sao lại đột nhiên xuất còn chạy đến trước mặt mình rồi? thể tưởng tượng nổi.


      “Chàng trai, hành động việc làm của cậu khiến người ta chán ghét. tại tôi cho cậu hai lựa chọn, vào cùng tôi! Hai, tôi ép buộc cậu vào! Tự chọn .” Sư phụ liếc ta cái, lại nhìn trăng sáng treo ở giữa trung, tròng mắt thoáng qua tia kiên nhẫn.


      “Bệnh thần kinh, ông muốn tự mà , tôi !” Lão già,ông cho rằng ông là ai? biết sống chết!


      Người đàn ông lặng lẽ móc ra cây đao từ trong túi quần của mình.


      Sư phụ cúi đầu, rũ rèm mắt xuống, nhàng giương ống tay áo lên, “Phập!” Chuỷ thủ rơi ra từ đầu ngón tay ông, trực tiếp đập thẳng vào mặt tường trong ngõ hẻm.


      ta cứ ngây ngốc nhìn chuỷ thủ rơi xuống đất, lâu chưa lấy lại tinh thần.


      “Được rồi, còn nhìn gì nữa, thôi!” Sư phụ xoay người lại đưa lưng về phía ta, nhấc lòng bàn tay, người đàn ông bị khống chế bắt đầu theo ông.


      Thân thể người đàn ông run như cái sàng, mặt hoảng sợ.


      Hai người mau chóng trở lại trước cửa, Sư phụ đưa lưng về phía ta, quay đầu lại, mím môi, “Chàng trai, làm phiền cậu.” Dứt lời, Sư phụ hung ác lấy vết máu mặt ta, ngay sau đó cũng biết móc ra cây viết từ đâu, thấm máu tươi mặt ta viết chữ ai biết mặt ta.


      “Lão già, rốt cuộc ông muốn làm gì?!” ta gầm ra tiếng, thân thể vẫn còn run rẩy, có thể thấy được giờ phút này ta cực kỳ sợ hãi. Mặc dù ta từng giết ít người, nhưng đối mặt với cái chết, có người nào thản nhiên đối mặt.


      “Được rồi, mở cửa !” Sư phụ trả lời ta, mà thu hồi bút trong tay, ông đẩy lưng ta cái, đẩy ta đến trước cửa, cánh tay người đàn ông bị khống chế nâng lên, nhàng đẩy cái vào cổng, cổng thế nhưng im lặng mở ra, mà ta cũng có cảm giác chạm điện.


      tốt quá. Cám ơn cậu, chàng trai.” Sư phụ hài lòng gật đầu cái, vào, người đàn ông thỏ phào nhõm, nhìn dáng dấp lão già chết tiệt này cũng lại làm khó ta, ta có thể mau rời rồi.


      “A, cậu đừng chứ. Trong toà nhà này có ‘các người bạn’ rất khát vọng nhìn thấy cậu đấy. Cậu theo tôi!” Sư phụ cười híp mắt nhìn ta . Đầu ngón tay cong lại, người đàn ông lại bắt đầu chậm rãi về phía trước.


      “Cái tên khốn kiếp này! Tôi muốn vào!”


      “Hư, chớ quấy rầy!” Sư phụ nheo mắt lại, nhắc nhở ta giảm lượng.


      Người đàn ông còn muốn tiếp tục mắng mỏ, ý đồ đưa tới chú ý của người khác. Nhưng là mới vừa hé miệng, lại phát miệng mình hoà toàn nhúc nhích được, giống như bị người ta dùng nhựa cao su dính lên.


      thôi, chúng ta còn phải tìm người!” Sư phụ thoải mái xoay người lại, về phía lùm cây bên đình viện, chỗ qua, tơ hồng rậm rạp chằng chịt trải rộng Sở trạch đều tự động thối lui thấy.


      Nửa giờ sau.


      Cảnh quan Vương chậm rãi lái xe hơi vào đường phố, về phía biệt thự nhà họ Sở. Mà lúc này ta ở trạng thái sốt ruột nên hoàn toàn có để ý đến phía sau xa có chiếc xe tải theo.


      “Đầu lĩnh, ông ta tới nơi này làm gì?” Tiểu Lâm cau mày hỏi đội trưởng ngồi ở ghế cạnh tài xế.


      Ánh mắt Đội trưởng nhìn chằm chặp chiếc xe phía trước giống như vô tâm câu: “Có thể là gặp đồng bọn.”


      “Ồ.” Tiểu Lâm gật đầu cái, lại quăng ánh mắt về phía chiếc xe hơi của Cảnh quan Vương, đột nhiên, “Ah? Xe ngừng.”


      “Dừng xe lại!” Đội trưởng vội vàng dặn dò.


      “Vâng.” Tiểu Ngô phụ trách lái cũng dừng xe lại.


      Cảnh quan Vương dừng xe ở sát cổng nhà họ Sở, xuống xe, nhìn về phía đầu hẻm trống lượt, cảm thấy an toàn mới đè xuống chuông cửa biệt thự nhà họ Sở.


      ta có phát ra chúng ta chứ?” Tiểu Lâm thấp thỏm hỏi.


      . Tôi cố ý dừng ở chỗ bóng cây, hơn nữa cách ta khá xa, Vương Dân Đức hơi cận thị, nên phát được.” Tiểu Ngô trầm ngâm .


      ta nửa đêm canh ba tới nhà họ Sở làm cái gì?” Đội trưởng rũ rèm mắt xuống, lâm vào trầm tư.


      Tiểu Lâm bĩu môi, phỏng đoán: “Đầu lĩnh, xem án phân thây cùng án mất tích gần đây có dính dáng tới nhà họ Sở hay ? thử suy nghĩ coi. Vụ án nghiêm trọng đầu tiên là án phân thây, mà thi thể kia cũng tìm được ở gần đây. cảm thấy quá tình cờ ư?”


      “Nhưng vì sao nhà họ Sở lại làm chuyện này? Hơn nữa, người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở qua đời vào tháng trước. Bọn họ làm gì có tâm tình làm chuyện như vậy?” Tiểu Ngô hoàn toàn phủ nhận phỏng đoán của Tiểu Lâm.


      “Hung thủ kia rất có thể mai phục tại nhà họ Sở cũng chừng.”


      “Vào tháng trước nhà họ Sở cho phần lớn người giúp việc nghỉ việc, tại cả toà biệt thự cũng chỉ còn lại có mười mấy người giúp việc già.” Đội trưởng vẫn trầm mặc chợt .


      Tiểu Ngô và Tiểu Lâm liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc.


      ta tiến vào.” Ánh mắt Đội trưởng lấp lánh nhìn chằm chằm bóng dáng của Cảnh quan Vương. “Vương Dân Đức ý đồ mưu sát Hạ Hinh chính là vì che giấu đầu mối vụ án Lương Ý mất tích, hôm nay ta tới đây vào đêm hôm khuya khoắt, rất có thể có liên quan tới chuyện Lương Ý mất tích.”


      “Lương Ý rất có thể chết rồi. Dù sao ấy mất tích tháng.” ta cảm thấy chuyện này kéo dài, cần điều tra vụ án phân thây trước.


      “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ít nhất, chúng ta vẫn ôm lấy hy vọng cái công ddajoj cho người nhà của họ!” Lúc này, bóng dáng của Cảnh quan Vương biến mất ở ngoài cửa, Đội trưởng hơi nóng nảy.


      Tiểu Ngô quay đầu, với Đội trưởng nhà mình: “ ta tiến vào, làm thế nào đây?”


      “Nếu , chúng ta cũng nhấn chuông cửa?” Tiểu Lâm đề nghị.


      Tiểu Ngô gõ đầu Tiểu Lâm cái mạnh, “Ngu ngốc, chẳng phải bứt dây động rừng sao? Nếu người nhà họ Sở cùng bọn với Vương Dân Đức, người ta còn vội vàng thông báo cho ta để cho ta chạy sao?! Chúng ta còn điều tra cái rắm gì nữa!”


      “Đừng tranh cãi nữa, chúng ta len lén vào!” Bọn họ có lệnh tìm kiếm của cấp , lại thể bứt dây động rừng, chỉ có thể dùng biện pháp này thôi.


      “Đây phải là tự xông vào nhà dân à?” Tiểu Lâm cau mày, thể nào đồng ý đối với đề nghị của Đội trưởng nhà mình.


      “Thời kỳ phi thường, thủ đoạn phi thường! thôi!” Tiểu Ngô thấy Đội trưởng rồi, vội vàng kéo Tiểu Lâm cái, bước nhanh theo.


      Lúc leo tường.


      Tiểu Lâm: “Ah, mới vừa rồi phải nơi này đầy tơ hồng à?”


      Tiểu Ngô: “Mắt cậu hút à? Lấy ở đâu ra tơ hồng, mau nhảy !”


      Đội trưởng: “Tiểu Lâm, gởi tin thông báo cho lão Trần, trong vòng giờ nếu chúng ta có tin tức gì đáp lại, bảo bọn họ tăng thêm người đến Sở trạch.”


      Tiểu Lâm: “Dạ, đầu lĩnh!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :