1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân [Kinh dị]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 45: Nếu

      Edit: tiểu an nhi



      Nửa giờ sau.


      Mẹ Sở ngả người ghế quý phi, ánh mắt tối tăm tan rã, con ngươi đen nhánh như bị phủ lớp sương mù, chiếc cằm hoàn mỹ dưới ánh đèn mờ mịt mê hoặc, nhưng hình ảnh này lại khiến người ta tự chủ được sinh lòng sợ hãi.


      "Phu nhân, thiếu gia tới." Quản gia đến trước bàn sách, Sở Du lạnh lùng theo sát sau lưng ông ta, ánh mắt sắc bén khi liếc tới khuôn mặt ôn nhu đẹp đẽ của mẹ Sở xẹt qua tia kiên nhẫn.


      "A Quản, ông ra ngoài trước ." Mẹ Sở hoàn hồn, ra lệnh cho quản gia rời .


      Quản gia gật đầu, xoay người bước ra khỏi phòng, còn quên đóng cửa lại.


      "Có chuyện gì?" Giờ phút này, Sở Du chỉ muốn quay về phòng nhanh, hoàn toàn muốn lãng phí thời gian với mẹ mình. Giọng của thể ôn hòa hơn được, thậm chí nghe còn có chút chói tai.


      Mẹ Sở cau mày, "Tiểu Du, con muốn nhìn thấy mẹ như thế sao?" biết bắt đầu từ khi nào, con trai và mình lại trở nên xa lạ như vậy? Chắc có lẽ là từ ngày ba nó qua đời. . . . . .


      "Nếu có chuyện gì, tôi trước." Sở Du quay lưng lại, chuẩn bị rời , dùng hết nhẫn nại của mình rồi.


      "Tiểu Du!" Mẹ Sở trầm giọng gọi tiếng. Sở Du dừng bước nghiêng đầu, lạnh lùng , "Rốt cuộc là mẹ muốn với tôi cái gì?"


      Thái độ thiếu kiên nhẫn của Sở Du khiến trái tim mẹ Sở thoáng chua xót, nhưng vẻ mặt bà vẫn biểu lộ ra cảm xúc gì, chỉ duy trì hình tượng quý phu nhân thản nhiên như ngày thường.


      "Đại sư Cố , nhà họ Lương tìm được người giúp đỡ." Cuối cùng, bà vẫn quyết định từ bỏ ý nghĩ số chuyện nhà với Sở Su. Có vài việc qua chính là quá khứ, cho dù hôm nay có hối hận như thế nào cũng có cách nào quay ngược thời gian để làm lại.


      "Cảnh sát?"


      " phải. Là thuật sĩ, theo lời Đại sư Cố thực lực của người này là thể khinh thường." Mẹ Sở day day mi tâm mệt mỏi, trong lòng vô cùng phiền não. ‘Quả bom nổ chậm’ Lương Bân kia còn chưa giải quyết xong, giờ lại xuất thêm người có thể phá vỡ kế hoạch của bọn họ, là khiến người ta vô cùng nhức đầu.


      Sở Du nghe vậy, lúc lâu cũng gì, ánh mắt khép hờ, lông mi dài che lấp suy nghĩ lóe lên trong đáy mắt .


      "Tiểu Du, còn nửa tháng nữa, thân thể của con có thể hoàn toàn khôi phục lại thành con người. Nhưng nếu trong nửa tháng này, thuật sĩ do nhà họ Lương tìm đến cố ý chen ngang, tất cả công sức của chúng ta bỏ ra uổng phí." Trước mắt bọn họ còn chưa biết thực lực của người kia như thế nào, nếu như thực lực của người này cao hơn Đại sư Cố đây tuyệt đối là kích trí mạng đối với bọn họ. Mẹ Sở cực kỳ lo lắng liếc mắt nhìn Sở Du cái.


      "Bọn họ cướp tiểu Ý . . . . . ." Sở Du giọng lẩm bẩm.


      "Cho tới bây giờ con vẫn chỉ để tâm tới Lương Ý, có phải con điên rồi ?" Mẹ Sở giận dữ, mặt nạ quý phu nhân ưu nhã trong nháy mắt bị phá vỡ.


      "Mẹ đừng quên, tôi chấp nhận phương thức trở lại này, chính là vì muốn quang minh chính đại ở cùng với ấy. Nếu , mẹ nghĩ rằng tôi muốn từ bỏ việc làm quỷ quay trở lại làm người sao?" Sở Du nhìn mẹ Sở châm chọc, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh.


      Mẹ Sở bị lời của kích thích, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Cuối cùng, bà bực tức nhắm mắt lại, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng.


      "Tiểu Du, nếu như chúng ta thua vào lúc này, ngay cả quỷ con cũng làm được đâu. Mà Lương Ý, đợi con bé lấy lại tự do tương lai về sau, nó người khác, cùng người khác kết hôn, sinh con. Chẳng lẽ, con nguyện ý để tất cả những việc đó xảy ra?" Khi mẹ Sở mở mắt ra lần nữa, bà khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lúc trước, chỉ có điều, ánh mắt bà nhìn Sở Du lại mang theo thương hại. Khóe miệng mẹ Sở nhếch lên, giống như cười nhạo tự ‘lừa mình dối người’.


      "Bà bậy!"


      Sở Du đập mạnh tay xuống bàn đọc sách phát ra tiếng vang lớn. Chỗ mặt bàn bị đập lõm hẳn xuống, giữa trung tung lên mảng bụi màu xám trắng.


      "Mẹ chỉ thôi. Con bé căn bản đâu có con, nếu có sao lại ba lần bốn lượt cự tuyệt việc ở chung phòng. Con mà chết hẳn , con bé nhất định rất vui vẻ quay trở lại bên cạnh cha mẹ nó. Dù sao, con cũng chỉ là kẻ người người, quỷ ra quỷ mà thôi. bình thường có khả năng thích con chắc?" Mẹ Sở lại lên tiếng đả kích .


      "Bà bậy, bà bậy!"


      Lúc này, con người đen nhánh hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi, gương mặt tuấn mỹ bởi vì kích động mà trông dữ tợn. Móng tay tròn vốn dĩ gọn gàng đột nhiên dài thêm 30 centimet.


      "Rầm ——"


      Cả bàn đọc sách bị hất đổ mặt đất, phát ra tiếng vang lớn. Quản gia đứng ở bên ngoài lập tức phá cửa xông vào.


      "Phu nhân ——"


      Sở Du giận dữ khiến quản gia thầm kinh hãi, ông ta bước nhanh tới trước mặt mẹ Sở, dùng thân thể mình che chắn, bảo vệ bà bị Sở Du làm bị thương.


      "A Quản, ông tránh ra!" Mẹ Sở đẩy quản gia ở phía trước cái.


      Nhưng lần này quản gia hề nghe theo lệnh của bà, "Phu nhân!" Quản gia quay đầu lại, dùng ánh mắt ám chỉ bà nên kích động. Dù sao thiếu gia cũng chết qua lần, đâu phải là "người bình thường" gì. Chỉ cần Sở Du muốn ra tay, hoàn toàn có thể giết chết bọn họ bất cứ lúc nào. Đối với thiếu gia mà , chuyện này chỉ dễ như trở bàn tay.


      Mẹ Sở cũng hiểu lo lắng trong lòng quản gia, nhưng bà có tính toán khác, thể mạo hiểm lần.


      "A Quản, tránh ra, tôi còn có lời muốn với tiểu Du."


      "Bà còn muốn cái gì?"


      Tiếng lạnh lẽo phát ra từ kẽ răng khiến người khác nhịn được nổi da gà, làn da trắng nõn của Sở Du dần dần lên những chữ viết màu đen chằng chịt khó hiểu, càng lúc càng nhiều hơn.


      "Phu nhân!" Quản gia cau mày, trầm giọng nhắc nhở mẹ Sở.


      Mẹ Sở vẫn bận tâm đến lời cảnh báo của quản gia, vẫn ương ngạnh mở miệng , "Nếu con cho rằng mẹ bậy tự con hỏi Lương Ý ."


      Móng tay Sở Du lại bất chợt dài ra, khiến quản gia thể kéo mẹ Sở lùi về phía sau bước. Ông ta lo thiếu gia mất chế đột nhiên đánh tới, làm người đứng đằng sau ông tổn thương. Nhưng điều khiến quản gia kinh ngạc chính là, những Sở Du tấn công bọn họ, mà ngược lại còn rời khỏi phòng, rẽ sang phía hành lang bên phải.


      "Thiếu gia muốn đâu vậy?” Quản gia yên lòng để Sở Du ra ngoài mình nên cũng đuổi theo, chỉ sợ Sở Du mất chế lại gây ra chuyện bất lợi cho chính bản thân cậu.


      "Mặc kệ nó, nó tìm tiểu Ý." Mẹ Sở lạnh lùng đảo mắt qua, châm chọc cười tiếng.


      là buồn cười, con trai mình lại quan tâm người phụ nữ khác còn hơn cả mẹ ruột của nó, ra chắc cũng khiến người khác cười rơi cả răng hàm. Bà đúng là người mẹ thất bại, bất luận là trước kia hay tại. . . . . .


      "Nhưng ngộ nhỡ thiếu gia làm tổn thương thiếu phu nhân, như vậy. . . . . ." Quản gia muốn lại thôi.


      "Được rồi. Chuyện của vợ chồng chúng nó, ông quản làm cái gì?" Mẹ Sở liếc mắt nhìn đống hỗn độn mặt đất, khẽ nhướn mày, "Gọi người làm tới đây dọn dẹp chỗ này sạch ."


      Quản gia do dự hồi lâu, mới lặng lẽ gật đầu rời .


      Sở Du nặng nề sải bước nhanh qua hành lang, bộ dạng hùng hổ của khiến mấy người giúp việc vô tình chạm mặt đều sợ hãi hết hồn hết vía.


      Chỉ chốc lát sau, về tới gian phòng mình vừa rời . Mấy người giúp việc mới đầu còn xun xoe vây lại tố cáo hành vi bạo lực của Lưu Na, khi bắt gặp vẻ mặt dữ tợn của Sở Du lập tức bủn rủn chân tay, cũng nên lời.


      "Thiếu phu nhân ở đâu?"


      Bởi vì sợ mình làm Lương Ý sợ hãi, nên thu hết móng tay của mình lại; nhưng những lời vừa rồi của mẹ Sở quả đả kích rất lớn, gương mặt tuấn mỹ cho tới lúc này vẫn hoàn toàn phục hồi lại như cũ, vô cùng dữ tợn, làm mấy người giúp việc cảm thấy như nhìn thấy quỷ.


      "Ở đây, ở đây. . . . . . Là gian phòng…. gian phòng cũ của cậu." nữ giúp việc bị đẩy lên phía trước, mặt tái mét, chỉ sợ móng tay thiếu gia quờ qua, xé nát mình, nên chuyện cứ lắp ba lắp bắp.


      "Tất cả xuống!" chịu đựng đủ bộ dạng sợ hãi của mấy người này, Sở Du trực tiếp ra lệnh cho họ rời .


      Mấy người giúp việc nghe thấy vậy như vừa nhận được thánh chỉ, lập tức khom người lui xuống.


      Lúc Sở Du chuẩn bị đẩy cửa vào bất ngờ câu hỏi của Lưu Na xuyên qua cánh cửa truyền vào tai .


      "Chẳng lẽ cậu thích tên Sở Du người ra người quỷ ra quỷ đó?"


      Sở Du có cảm giác trái tim như ngừng nhịp. Đáp án đó, vừa muốn biết, nhưng lại càng sợ biết rồi khiến mất lý trí mà nổi điên. Ngón tay nắm đấm cửa bất giác run rẩy, đây là lần đầu tiên trong đời, sinh ra cảm giác sợ hãi trước sắp được phơi bày. nhớ rất , ngày mà đến gần với cái chết kia, ngoại trừ thống hận số phận bất công, hoàn toàn hề sợ hãi trước là mình sắp chết. Vậy mà hôm nay, bởi vì câu trả lời của mà toàn thân ngừng run rẩy.


      khí xung quanh dường như ngừng lại, thời gian cứ giây lại giây trôi qua, khiến Sở Du có cảm giác như trải qua mấy thế kỷ, dài đằng đẵng mà lại khổ sở. Đầu ngón tay càng lúc càng khó chế, lảo đảo lui về phía sau bước, sắc mặt giờ tái nhợt gần như trắng bệch.


      Đột nhiên muốn nghe nữa, bởi vì sợ, sợ rằng những lời phát ra từ miệng khiến trái tim khó khăn lắm mới đập lại của vỡ vụn.


      "Cậu linh tinh gì vậy?"


      Trái tim cuối cùng cũng hạ xuống, chỉ có điều hình như ——


      nhảy lên nữa.


      nghe thấy chưa? , từ trước tới giờ đều , chỉ có mình diễn tiết mục tình đơn phương khiến người ta cười phá lên mà thôi. Nửa đời trước của , chỉ có thể núp trong góc tối vượt qua những năm tháng . Mà nửa đời sau, cứ ngỡ là có được, nhưng ra tất cả chỉ là câu chuyện cười. Hiển nhiên, cho tới tận bây giờ vẫn chưa bao giờ có thứ mà muốn.


      Như vậy, ít nhất —— cũng muốn có được người của !


      thanh cánh cửa bị hất mạnh ra nghe thấy, tiếng Lương Ý kinh ngạc hô lên cũng nghe được. chẳng nghe thấy gì cả, thứ duy nhất muốn nghe bị xé vụn trong câu lạnh nhạt phủ nhận của rồi.


      Nếu cứ , sức mạnh tình cũng có mang lại được cái gì đâu. vẫn còn ở đây, như vậy là đủ rồi, mà những thứ khác, muốn quan tâm thêm nữa. . . . . .

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 46: Sinh đứa bé

      Edit: tiểu an nhi



      Lương Ý cứ thế bị khống chế kéo sang gian phòng bên cạnh, xoa xoa cổ tay tím bầm mà tức giận thôi, lớn tiếng chất vấn: "Rốt cuộc nổi điên cái gì?" Lưu Na vừa mới bị đập đầu vào cạnh bàn xong, hết sức lo lắng, cũng biết tại tình huống của ấy như thế nào rồi.


      Đối với giận dữ, mắng mỏ của Lương Ý, Sở Du có đáp lại. Lương Ý thấy vậy, cũng lười cùng chuyện tiếp, muốn quay về phòng xem tình trạng của Lưu Na ra sao. Ngay tại thời điểm quay người, Sở Du bước bước dài lên trước, giữ chặt cổ tay .


      Lương Ý tức giận xoay người lại, cùng mặt đối mặt nhìn nhau, " điên đủ chưa?"


      Lực bóp cổ tay đột nhiên tăng lên, gương mặt Lương Ý nhất thời lộ vẻ đau xót, lập tức dùng tay còn lại cố gắng gỡ từng ngón tay của Sở Du khống chế mình ra, nhằm giảm bớt đau đớn; nhưng đáng tiếc cho dù nỗ lực thế nào cũng thể thành công.


      "Buông ra! làm đau tôi đấy!" Lương Ý nhịn nổi, có cảm giác xương cổ tay của mình sắp nứt ra rồi, đau chịu được, nhưng dường như Sở Du nghe thấy tiếng kêu của , hề có ý muốn thả ra.


      "Buông tôi ra! Tôi muốn xem Na Na!" Trán Lương Ý toát ra lớp mồ hôi mỏng, giọt mồ hôi chảy qua đuôi lông mày, chậm rãi vào trong mắt . Lương Ý khó chịu trừng mắt nhìn.


      "Trong lòng của em, ngay cả Lưu Na cũng bằng, ư?"


      Giọng khàn khàn mang theo bi thương vang lên bên tai Lương Ý, thoáng sững sờ, khẽ cắn môi, lạnh nhạt trả lời, "Đúng thế!"


      Tiếng của dường như có chút run rẩy? Nhưng đó vốn là mà, phải sao? tự trấn an mình trong lòng.


      "Được, rất tốt!" Đôi mắt rũ xuống của Sở Du lóe ra ánh sáng lạnh lùng bi ai, khóe miệng nâng lên nụ cười khổ, " như vậy, cũng cần phải cố gắng tỏ ra dịu dàng nữa."


      Lời của lạnh lẽo tựa băng giá, làm Lương Ý khỏi rùng mình cái. Khi vẫn còn chưa kịp hoàn hồn bị Sở Du dùng sức lôi về phía giường lớn.


      " muốn làm gì?" Lương Ý sợ hãi kêu to.


      Sở Du quay đầu, cười lạnh, "Làm gì à? Làm chuyện mà từ trước tới nay vẫn luôn muốn làm nhưng chưa dám làm."


      Hô hấp của Lương Ý cứng lại, run rẩy, giọng lạnh lùng mang theo phẫn hận, "Nếu thực làm chuyện đó, cả đời này tôi tha thứ cho !"


      Sở Du nghe vậy lại cười, cười đến đau thương, cười đến tan nát cõi lòng. . . . . .


      Lương Ý nhìn nụ cười của mà đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trong lòng cùng khí xung quanh dường như bị rút hết . Cảm giác hít thở thông khiến nhịn được nhắm hai mắt lại, dám nhìn nụ cười khiến đau lòng kia nữa.


      "Tiểu Ý, có lẽ vào ngày thực nghi thức minh hôn đó, em chưa từng nghĩ tha thứ cho , đúng ?"


      Giọng dịu dàng của Sở Du quanh quẩn bên tai , sắc mặt Lương Ý trắng bệch, chậm rãi xoay mặt sang hướng khác, trả lời.


      "Nếu từ lúc bắt đầu là sai lầm cứ tiếp tục sai lầm . cần bất cứ cái gì hết, chỉ cần em vẫn còn ở đây, cho dù phải chết thêm lần nữa, cũng vui vẻ chịu đựng." Lực bóp cổ tay lại mạnh thêm, Lương Ý bị kéo mạch tới giường lớn. Sở Du đẩy xuống giường, mạnh mẽ khống chế.


      "Cách là như vậy sao? Nếu như đây là tình của tôi tình nguyện —— vĩnh viễn bao giờ có được nó!" Giọng của càng lúc càng nguội lạnh, đến cuối cùng, ngay cả chính cũng nhận ra tiếng của mình nữa, lạnh lẽo lại vô tình đến vậy.


      "Nhưng em có được nó rồi, phải làm sao đây? Em có thể đào ra được thứ tình khắc sâu ở trong lòng ra sao? Em có thể ?" giống như đứa trẻ lạc đường, mê man ngừng.


      Lương Ý rũ mắt, khổ sở cười tiếng. Bỗng nhiên, xúc cảm lạnh như băng chạm vào khóe môi , Lương Ý ngẩn người, mí mắt run rẩy. Ngay sau đó, lập tức quay đầu, nhưng lại bị tay Sở Du giữ chặt gáy, bắt phải đối mặt với . Lương Ý bực tức vật lộn phen, mà vẫn thể thoát khỏi ép buộc.


      "Tiểu Ý, muốn em xem, xem chúng ta kết hợp với nhau như thế nào."


      Giọng điệu của bá đạo, thân thể Lương Ý run rẩy, trái tim ngừng mất nhịp. muốn chạy trốn, nhưng lại có khả năng thoát khỏi . Lương Ý chỉ có thể nhắm mắt lại, thừa nhận tất cả những việc trước mắt khiến gần như muốn nổi điên.


      Tiếng ồn ào truyền đến tai , Lương Ý biết đó là tiếng quần áo bị xé rách. Cảm xúc lạnh lẽo chạm vào làn da khiến nỗ lực quyết tâm để ý đến tình cảnh giờ của Lương Ý bị vỡ nát.


      "Tiểu Ý. . . . . . Tiểu Ý. . . . . . Tiểu Ý. . . . . ."


      Sở Du ngừng gọi tên , tiếng gọi da diết mà triền miên, mềm mại mà lạnh lẽo như đôi môi lướt làn da trắng nõn của lúc này.


      Lần lượt lưu lại những dấu ấn sâu, tiếng liếm mút liên tục phát ra khiến gò má Lương Ý nhịn được nóng bừng.


      "Đừng!" Mặt đỏ rực, đưa tay đẩy lồng ngực Sở Du ra. lại nắm lấy cổ tay , cố định ở ngang đầu, kiềm hãm cánh tay có ý định ngăn cản.


      Lúc này, toàn thân Lương Ý đổ đầy mồ hôi, có cảm giác mình thể khống chế được thân thể mình nữa rồi, chỉ có thể để mặc cho người khác thao túng, chơi đùa. Hai thân thể to lớn ở giường lớn quấn quýt chặt chẽ, triền miên chung chỗ, như thể đôi uyên ương thể chia lìa, mặc cho năm tháng trôi qua cũng chỉ muốn hưởng thụ tốt giờ khắc trước mắt này.


      Bắp đùi đột nhiên lạnh lẽo, Lương Ý từ trong ý loạn tình mê lập tức tỉnh táo lại. biết quần của bị cởi ra từ khi nào, giờ chỉ còn lại cái quần lót viền tơ lụa màu đen.


      Lương Ý luống cuống, "Sở Du, dừng tay!" Nước mắt rơi lã chã, cầu khẩn nhìn , hy vọng bỏ qua cho mình.


      Vậy mà Sở Du chỉ hơi chần chừ chút, nhưng khi tầm mắt chuyển đến chiếc quần lót viền tơ màu đen nổi bật giữa cặp đùi tuyết trắng của nhất thời lửa dục bùng cháy thiêu đốt toàn bộ lý trí của .


      "Đừng mà ——"


      Trong khi Lương Ý kinh hô ra tiếng cũng là lúc chiếc quần lót đáng thương bị Sở Du vô tình giật ra, toàn bộ cảnh xuân lên trước mắt . Lương Ý lập tức khép hai chân lại, vươn tay muốn kéo ga giường che lại cơ thể, nhưng bị Sở Du ngăn cản ngay tức khắc.


      "Tiểu Ý, sinh đứa cho !"


      Vừa dứt lời, khi Lương Ý còn chưa kịp phản ứng bị Sở Du mạnh mẽ tách hai chân ra, ngay sau đó là cảm giác như bị xé nứt, đau đớn truyền đến. Trán Lương Ý chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu. Sở Du cắn môi dưới, hơi thở có chút dồn dập, dịu dàng liếm những giọt mồ hôi đó.


      "Đau quá —— ra ngoài —— ra ngoài cho tôi!" Lương Ý nghẹn ngào, ngừng kháng cự lại thân thể liên tục nhấp nhô lên xuống của .


      "Chịu đựng chút, chút nữa thôi là được rồi, tiểu Ý." Sở Du thở an ủi .


      Lương Ý tuyệt đối tin tưởng câu này, đau nhức truyền đến từ hạ thân, cộng thêm thân thể ngừng lay động khiến cho thần trí luôn căng thẳng của quá sức, lập tức chìm vào hôn mê. . . . . .


      Trong tiệm ăn nhanh.


      Người phụ nữ tiểu Phương bối rối nhìn hộp gỗ trước mặt mình, nghi hoặc nhìn mẹ Lương và ba Lương, "Hai người muốn tôi rải thứ gì đó trong chiếc hộp này ở trong biệt thự mỗi ngày?"


      "Đúng thế." Mẹ Lương gật mạnh đầu cái.


      Tiểu Phương lắc đầu, cảm thấy việc này khó hiểu, hơn nữa phu nhân ở biệt thự đặc biệt thích sạch , chỉ bụi chút thôi cũng thể chịu được. Như vậy làm sao có thể chấp nhận được việc có người ném rác lung tung chứ. Nếu bị phát ra, nhất định bà bị đuổi việc .


      " còn nhớ chuyện con của tôi mất tích ?" Mẹ Lương bình tĩnh .


      Tiểu Phương thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu, "Việc này có liên quan đến chuyện mất tích của con chị sao?"


      "Chúng tôi nghi ngờ, con bé ở chỗ đó." Ba Lương đột nhiên mở miệng .


      Tiểu Phương ngẩn người biết gì cho phải. Lý trí cho bà biết nên tin tưởng lời của bọn họ, nhưng hiểu tại sao, vẻ mặt nặng nề của bọn họ lại khiến bà dao động.


      " thể nào, tôi làm việc ở đó hơn hai tháng, chưa từng gặp qua người lạ nào cả." Tiểu Phương cho rằng hai vợ chồng trước mắt chỉ là do vô cùng lo lắng cho con mình mà nghĩ lung tung thôi.


      " hết toàn bộ biệt thự chưa?" Mẹ Lương tự rót ly trà cho mình, sau đó chậm rãi nâng chén lên nhấp ngụm.


      Tiểu Phương cứng họng, lắc đầu.


      "Xin giúp chúng tôi, chúng tôi còn cách nào khác nữa rồi." Mẹ Lương đặt ly trà xuống, nghẹn ngào cầu khẩn tiểu Phương. Ba Lương thấy thế, cũng hùa vào mở miệng , "Vợ của tôi vì chuyện của con mà gần đây sức khỏe được tốt lắm, giờ khó khăn lắm mới thu được chút tin tức. Hy vọng có thể giúp chúng tôi."


      "Hai người có thể tìm cảnh sát mà. Nếu như con hai người ở nơi đó cảnh sát tới lục soát nhất định tìm ra." Tiểu Phương nhíu mày đề xuất.


      "Lai lịch của nhà họ Sở ra sao, chẳng lẽ lại biết. Nếu chúng tôi có chứng cứ ràng phía cảnh sát tuyệt đối muốn đắc tội với nhà họ Sở. Nhưng đợi đến lúc tìm được chứng cứ có lẽ con của chúng tôi . . . . . ." Lời suy đoán phía sau, ba Lương đủ can đảm để tiếp.


      "Sao hai người khẳng định chắc chắn ấy ở biệt thự vậy?"


      "Từ tờ giấy cầu cứu."


      "Chỗ đó có thùng rác, chừng là do người khác ném vào thôi, cũng đâu thể kết luận con hai người ở đấy được." Tiểu Phương vẫn chưa tin lời của ba mẹ Lương.


      "Người khác ném vào đó? nghĩ có thể là ai chứ?" Mẹ Lương nhàn nhạt hỏi.


      "Chuyện này. . . . . ." Tiểu Phương cứng họng.


      Chỉ có hai loại người có thể ném tờ giấy cầu cứu ấy, là chính người bị hại, hai là người cố gắng muốn giải cứu người bị hại. Nếu là người muốn giải cứu, có thể trực tiếp gọi điện báo cảnh sát là được rồi, cần thiết phải làm chuyện có khả năng thất bại cao như để lại giấy cầu cứu này. Như vậy, loại bỏ trường hợp, chỉ còn lại trường hợp là người bị hại mà thôi. này bị bắt cóc hơn tháng mà vẫn chưa chết, rất có thể là bị giam lỏng. Nếu tờ giấy này là do ấy viết, xem ra nhất định là ấy từng chạy trốn nhưng thất bại. Vì muốn để lại đường lui nên mới cố ý để lại tờ giấy bọc trong tờ tiền cầu cứu. Mà ngay gần chỗ để thùng rác có trạm xe, theo địa hình đó, có lẽ người bị hại muốn chạy lên xe bus rời . Như vậy, rất có thể hung thủ ở ngay gần đó. Mà gần đó cũng chỉ có biệt thự của nhà họ Sở, còn căn nhà nào khác.


      "Đây chỉ là ít bột màu trắng, mỗi ngày chỉ cần rải ít ở các góc trong biệt thự, tuyệt đối có ai phát ra." Mẹ Lương nhận ra tiểu Phương dao động, vì vậy thêm tính an toàn của loại bột này để tăng thuyết phục.


      Tiểu Phương do dự lúc lâu, nhớ tới con học trung học của mình, lại nhìn gương mặt tiều tụy của mẹ Lương chút, "Chị có chắc thứ bột này ảnh hưởng đến sức khỏe con người ?"


      "Chắc chắn. Chúng tôi có thể bảo đảm!" Ba Lương vội vàng khẳng định.


      Tiểu Phương lại trầm mặc, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Bà biết nhà họ Sở có bắt cóc con của hai người này hay , nhưng nếu chỉ rải ít bột có thể an ủi hai người họ, bà cảm thấy cũng phải việc gì quá khó khăn.


      "Đây là chút thù lao cho ! Nhà chúng tôi giàu có gì, chỉ là chút tâm ý. Hi vọng nhận lấy!" Mẹ Lương lấy ra phong bao dày từ trong túi xách đưa cho tiểu Phương.


      Tiểu Phương vội vàng khoát tay ý bảo cần. Bà cầm hộp gỗ ở mặt bàn lên, rồi vội vàng tạm biệt ba mẹ Lương. . . . . .

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 47: Lương Ý tỉnh lại.

      Edit: tiểu an nhi



      " ấy sao rồi?" Sở Du ngồi bên mép giường, trầm lạnh giọng chất vấn Đại sư Cố kiểm tra tình trạng của Lương Ý.


      Đại sư Cố nhìn sang gương mặt khẩn trường của Sở Du, "Chỉ là do tiêu hao thể lực cùng tinh thần căng thẳng quá độ mà dẫn tới hôn mê thôi. Đợi lát nữa thiếu phu nhân tỉnh lại, cậu cần quá lo lắng." Ông ta xong, tầm mắt mang theo ý vị sâu xa cũng nhanh chóng rời khỏi người Sở Du.


      Sở Du cứng ngắc, : "Tôi biết rồi, ông có thể ra ngoài."


      Đại sư Cố gật đầu, xoay người rời , trước khi đóng cửa, ông ta bỗng nhiên dừng bước, "Thiếu gia, về thuật sĩ của nhà họ Lương, cậu biết rồi chứ?"


      Sở Du trầm mặc hồi lâu mới , "Biết thế nào?"


      "Thực lực của thuật sĩ này cũng yếu, cậu có tính toán gì với thiếu phu nhân chưa?"


      "Đó là việc của tôi, ông có thể được rồi." Sở Du dịch lại chăn cho Lương Ý, sau đó dùng khăn lông nhàng lau những giọt mồ hôi gương mặt .


      Đại sư Cố đứng ở cạnh cửa khẽ nhếch khóe miệng, "Vậy tôi trước."


      Cửa phòng được đóng lại cẩn thận, Sở Du lẳng lặng nhìn vẻ mặt lúc ngủ vẫn mang theo sợ hãi của Lương Ý, ánh mắt xẹt qua tia đau đớn. cúi đầu dịu dàng đặt nụ hôn ở trán .


      "Ầm!"


      Lưu Na với cái trán bị quấn băng trắng dày cộp phá cửa xông vào, cộ giận dữ chạy mạch tới trước giường lớn. Dùng sức đẩy mạnh Sở Du ra, đem Lương Ý hôn mê bảo vệ ở phía sau, tức giận chất vấn: " làm cái gì với ấy?"


      " liên quan gì tới !"


      Sở Du đứng lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua, giọng điệu lạnh lẽo. Lưu Na nhịn được thoáng run rẩy, nhưng vì muốn đòi lại công bằng cho Lương Ý, vẫn ưỡn ngực lớn tiếng : "Tên thần kinh nhà , có phải làm tiểu Ý bị thương rồi ?"


      Bầu khí giương cung bạt kiếm lại rơi vào tình trạng đóng băng, dưới ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo của Sở Du, hai chân Lưu Na bắt đầu run lẩy bẩy. thầm cắn răng, bàn tay để sau lưng bất giác nắm chặt.


      " ra ngoài!" lạnh lùng ra lệnh.


      Lưu Na dùng sức cắn môi, "Đừng có mơ! Tôi tuyệt đối để cho đụng tới tiểu Ý."


      "Người đâu, lôi ta ra ngoài!"


      Vừa dứt lời, hai người đàn ông trung niên mặc áo dài màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị, đột nhiên mở cửa phòng bước vào. Mỗi người bắt lấy cánh tay của Lưu Na, mạnh mẽ cưỡng chế ra khỏi phòng.


      "Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Lưu Na ngừng giãy dụa nhưng vẫn có tác dụng.


      Sau khi đuổi Lưu Na , Lương Ý từ trong hôn mê từ từ mở mắt ra, ánh mắt mông lung dần trở nên thanh tỉnh. Thân thể mệt mỏi cùng cảm giác xé rách đau đớn khiến khó chịu co tròn người lại.


      "Tiểu Ý, em tỉnh rồi?" Sở Du nhìn thấy tỉnh lập tức lại gần, vội vàng hỏi.


      Lương Ý liếc qua cái, hất mặt, xoay người lại, đưa lưng về phía .


      "Tiểu Ý?"


      Sở Du lại nhàng gọi câu, Lương Ý mím môi trả lời, mà cũng chẳng muốn đáp lại .


      Sở Du thấy , khổ sở cười tiếng, "Còn đau ?"


      Bàn tay túm chặt lấy mép chăn, Lương Ý cảm thấy hai hốc mắt nóng bừng, trái tim cứng lại, khí quanh chóp mũi cũng trở nên mỏng manh, nhất thời hô hấp khó khăn.


      "Tiểu Ý, với câu thôi có được ?"


      Sở Du vươn tay, muốn đem Lương Ý quay lại đối mặt với mình, nhưng vừa nghĩ tới chống cự của , lại chán nản buông tay.


      "Thiếu gia!"


      Giọng của dì Linh nhanh chậm truyền đến, Sở Du liếc mắt nhìn qua cửa phòng cái, lại nhìn Lương Ý quay lưng về phía mình chút, "Tiểu Ý, ra ngoài lát, trở về nhanh thôi."


      Lương Ý vẫn có đáp lại.


      Sở Du đứng lên, yên lặng hồi lâu, mới nặng nề bước ra khỏi phòng.


      Sau khi Sở Du rời , dì Linh lặng lẽ bước vào, đóng kín cửa rồi bước nhanh đến bên cạnh giường, "Thiếu phu nhân!"


      Lương Ý nghe được tiếng dì Linh gọi chậm rãi xoay người lại , "Dì Linh?"


      "Thiếu phu nhân, tối hôm qua. . . . . ." Dì Linh lo âu liếc nhìn thân thể được trùm dưới tấm chăn.


      Vẻ mặt Lương Ý châm chọc: "Thế nào? Dì cũng muốn tới đây để cười nỗi đau của người khác phen sao?" Hừ, buồn cười, ngờ có thể lưu lạc tới tình trạng này.


      Dì Linh ngạc nhiên lắc đầu, "Thiếu phu nhân, tôi hề nghĩ như vậy."


      Lương Ý nữa, sắc mặt tái nhợt, thu hồi lại biểu cảm chanh chua của mình, lên tiếng nhận lỗi, " xin lỗi, dì Linh, tôi cố ý. . . . . ."


      "Thiếu phu nhân, tôi hiểu mà, cần gì cả." Dì Linh hiểu tâm tình của giờ, dù sao, trẻ phải trải qua những chuyện đáng sợ như thế này, làm sao có thể giữ vững tinh thần mà sống được chứ. tìm đến cái chết là rất tốt rồi.


      Lương Ý cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì thái độ khi nãy của mình. Đột nhiên, nhớ tới Lưu Na bị thương, vội vàng ngẩng đầu lên, bắt lấy tay dì Linh hỏi, "Na Na làm sao rồi dì?"


      " Lưu sao, chỉ là trầy da, chảy chút máu mà thôi. Vừa rồi ấy còn xông thẳng vào đây gặp , nhưng lúc đó còn chưa tỉnh nên mới biết." Dì Linh ôn hòa vỗ vỗ mu bàn tay trấn an.


      Lương Ý nước mắt lã chã, cười khổ tiếng, "Dì Linh, nếu như tôi chết có phải tất cả kết thúc ?"


      Câu hỏi của khiến dì Linh giật mình, "Thiếu phu nhân, đừng suy nghĩ lung tung."


      "Tôi chịu đựng đủ rồi, tôi muốn sống như thế này nữa. Tôi sắp phát điên, còn muốn tôi sống như thế này đến bao giờ đây?" Lương Ý kìm chế được uất ức trong lòng, phẫn hận hất cái chăn đắp người mình xuống mặt đất.


      Dì Linh im lặng nhìn hồi lâu, mới sâu xa , " quên người nhà của Lưu rồi sao? Nếu chết bọn họ phải làm thế nào? Bộ dạng điên cuồng của thiếu gia, đâu phải chưa từng thấy."


      Cảm xúc mất khống chế của Lương Ý dần dần bình ổn lại, thẫn thờ nhìn cái chăn bị mình ném xuống đất, "Cho nên tôi phải sống như vậy cả đời hay sao?" Khuôn mặt trắng bệch mất sức sống, chỉ còn lại mảnh tro tàn.


      "Thiếu phu nhân, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt. phải kẻ ngốc, tự tạo cho mình cơ hội lật ngược ván cờ mà, đúng ?" Dì Linh nhìn Lương Ý, trong lời chứa đầy hàm ý.


      Lương Ý rũ mắt, ánh mắt ảm đạm dần khôi phục lại thần thái thường ngày, "Tôi hiểu."


      Dì Linh cong khóe môi, ôn nhu hỏi, " đói bụng chưa? Tôi dặn phòng bếp chuẩn bị ít đồ ăn, bây giờ có muốn ăn ?"


      Lương Ý gật đầu cái, nhàn nhạt nở nụ cười, "Dì gọi Na Na qua bên này được chứ?"


      Dì Linh áy náy lắc đầu, "Xin lỗi, thiếu phu nhân, thiếu gia dặn, trừ cậu ấy ra, những người khác nếu có nhiệm vụ thể gặp . Tôi cũng chỉ lén lút chạy vào đây, nhớ đừng với thiếu gia đấy." Bà nghĩ rằng Lương Ý nghe xong nổi giận, nhưng thực tế, chỉ thu lại nụ cười nhạt khi nãy, bình tĩnh “à” tiếng.


      "Vậy thiếu phu nhân, tôi chuẩn bị cơm tối cho ."


      "Được."


      Trong thư phòng.


      "Mẹ đồng ý cho con mang tiểu Ý rời khỏi nơi này." Mẹ Sở lạnh lùng nhìn Sở Du tản ra sát khí khắp người, cho rằng có lẽ vừa mới bị Lương Ý cho vào phòng, nên giờ mới có thể phóng ra sát khí mạnh như vậy.


      "Tại sao?" Sở Du liếc mẹ Sở cái, quá để ý tới phản đối của bà.


      "Nhà họ Lương bên kia để mắt tới chúng ta, con cho rằng bây giờ đưa tiểu Ý ngăn được bọn họ tìm ra con bé sao? Mẹ cho con biết, chỉ cần con đưa tiểu Ý rời khỏi nơi này bước nhất định nhà họ Lương tìm thấy hai đứa." Mẹ Sở giống như cười nhạo Sở Du ngây thơ.


      Ánh mắt Sở Du lạnh , trầm giọng , "Để ông ta xử lý chuyện này." Ý của là ám chỉ Đại sư Cố giúp che giấu hành tung của và Lương Ý, đề phòng người nhà họ Lương phát ra.


      Mẹ Sở châm chọc cười tiếng, "Mẹ có nên con quá ngây thơ hay đây? Tiểu Du, thử nghĩ , nếu người kia có thực lực mạnh hơn Đại sư Cố con cho rằng con còn đường sống nữa ? Có thể giữ được Lương Ý nữa ? Chỉ sợ đến lúc đó ngay cả quỷ con cũng làm được đâu. tại cứ tiếp tục ở chỗ này, đây mới là nơi an toàn nhất." Chờ tới lúc giải quyết hết tất cả mấy người nhà họ Lương phải lo phát sinh tai họa về sau nữa.


      Sở Du nghe vậy trầm mặc hồi lâu, quay lưng lại, xoay người rời .


      "Tối hôm qua hai đứa ở chung phòng phải ?" Đúng lúc muốn đóng cửa mẹ Sở đột nhiên mở miệng hỏi.


      Sở Du khựng lại, thân thể cứng đờ. Mẹ Sở hiểu cười tiếng, "Xem ra mẹ phải chuẩn bị đồ đạc dành cho cháu trai hay cháu cẩn thận rồi."


      "Rầm ——"


      Cánh cửa bị sập lại mạnh, lúc này, Đại sư Cố vẫn trong bóng tối mới chậm rãi ra.


      "Chuyện trước kia ông với tôi là sao?" Mẹ Sở liếc Đại sư Cố cái, cười vui vẻ, ánh mắt lóe sáng, có thể thấy được tâm tình giờ của bà vô cùng tốt.


      "Tất nhiên. Nếu phu nhân tin, cứ đợi thêm hai tháng nữa, có kết quả ngay thôi." Đại sư Cố vuốt vuốt râu, tràn đầy tự tin .


      "Tốt! Vậy tôi mỏi mắt mong chờ. Hi vọng những lời Đại sư Cố —— là chính xác!"


      Sáng hôm sau.


      "Tiểu Phương? đứng đó làm cái gì?" người phụ nữ gầy tong teo đứng phía sau tiểu Phương khoảng trăm mét nghi hoặc gọi bà tiếng.


      Tiểu Phương bị gọi bất thình lình nên giật bắn người, bàn tay rải thuốc run lên, làm số bột rải xuống góc tường tăng lên gấp đôi. Bà vội vã ngồi xổm xuống, muốn dùng móng tay nhặt bớt lại. Nhưng việc trước mắt lại khiến con ngươi tiểu Phương co rụt lại, chỗ bột trắng vừa rải xuống biến mất trong nháy mắt. Bà ra sức dụi dụi hai mắt của mình, cho rằng vừa rồi là do mình nhìn nhầm.


      "Tiểu Phương?"


      Bả vai bị ai đó vỗ , trái tim trong lồng ngực bất ngờ nhảy lên cái, tiểu Phương gượng gạo nghiêng đầu sang chỗ khác, khàn giọng : "Sao thế?"


      "Sao thế cái gì? Tôi vừa gọi sao trả lời, mà cái này là gì thế?" Người phụ nữ gầy tong teo giật lấy cái hộp gỗ, ngắm nghía tỉ mỉ.


      "Cái đó. . . . . . Trả lại cho tôi!" Tiểu Phương gấp gáp muốn đoạt lại cái hộp.


      " phải chỉ là cái hộp gỗ thôi sao, làm gì mà căng thẳng như vậy?" Người phụ nữ gầy tong teo cảm thấy khó hiểu.


      "Hộp gỗ?"


      "Đúng vậy, cái hộp gỗ rỗng tuếch. Trả lại cho !" Bà ta dúi cái hộp gỗ vào tay tiểu Phương, tiểu Phương trợn mắt há mồm nhìn xuống cái hộp , rồi lại ngẩng lên nhìn bà ta, thể tin hỏi lại, "Chị , cái hộp này rỗng tuếch?"


      "Ừ." Người phụ nữ gầy tong teo gật đầu cái, "Được rồi, xong việc, chúng ta thôi." Bà ta nắm tay, kéo tiểu Phương toàn thân cứng ngắc rời khỏi biệt thự.


      Mà lúc này, người khác đứng ở góc tường phía hành lang sớm nhìn thấy tất cả việc vừa rồi. Bà nhíu mắt lại, trầm tư hồi rồi xoay người rời . . . . . .

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 48: Tăng thêm thức ăn

      Edit: tiểu an nhi



      Gió đêm lạnh lẽo thổi qua từng đợt, chiếc rèm hoa lệ treo trước cửa sổ thủy tinh bị cuốn lên bay phất phơ. Ánh mắt Lương Ý tan rã nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lúc lâu cũng hề cử động. Cho đến khi vang lên tiếng xoay tay nắm cửa, mới lười biếng nằm xuống giường, kéo chiếc chăn đơn lên, lật người quay lưng về phía người đằng sau.


      "Cộc cộc cộc cộc"


      Tiếng bước chân quen thuộc tới gần chậm rãi truyền đến, nhắm hai mắt chặt, muốn phản ứng lại. Đột nhiên xúc cảm lạnh lẽo đánh úp về phía khuôn mặt , Lương Ý khó chịu giãy dụa. Dịch sát người vào sâu bên trong, ngăn cản lại đụng chạm của người nào đó.


      "Tiểu Ý, ăn cơm chưa?" Sở Du ngồi bên mép giường, cúi đầu, ghé sát vào vành tai hỏi .


      Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, Lương Ý vung tay lên, giả bộ vô ý quăng vào mặt Sở Du. theo bản năng lui người về phía sau, khoảng cách của hai người trong nháy mắt dãn xa ra.


      "Em vẫn còn tức giận?"


      Câu hỏi tựa như tiếng thở dài phiêu đãng ở trong phòng, Lương Ý vẫn nhắm chặt mắt, từ đầu đến cuối cũng thèm mở ra, giống như hoàn toàn nghe thấy Sở Du gì.


      "Tha thứ cho , được ? Chỉ cần em tha thứ, muốn làm gì cũng được."


      Sở Du giọng cầu khẩn, nghe vậy, Lương Ý chậm rãi xoay người lại, yên lặng nhìn , nở nụ cười châm chọc: "Để cho tôi với Na Na rời khỏi đây, được chứ?"


      Sở Du nhíu mày, lúc lâu sau mới khàn giọng , "Trừ cái này."


      "Hừ!" Lương Ý cười lạnh, "Đây chính là dáng vẻ cầu xin tha thứ của ấy hả? Xem ra cũng chả thành tâm lắm đâu. như vậy, còn mấy lời đó với tôi làm gì? Hay là muốn diễn chơi chút cho vui."


      Ánh mắt Sở Du chợt lóe lên khổ sở cùng ảo não, "Tiểu Ý, chẳng lẽ ngoài cái này ra em thể cầu khác nằm trong khả năng của sao?"


      "Ồ...! Vậy cầu đó nằm trong khả năng của hả? Tôi chỉ muốn câu: Để cho chúng tôi rời ! Tôi lập tức tha thứ cho tất cả những gì làm với tôi. Chuyện đơn giản như vậy mà cũng làm được có tư cách gì cầu xin tôi tha thứ?" Lương Ý tức giận nhìn chằm chằm, khóe miệng run rẩy.


      "Đơn giản ư?" Sở Du cười khổ, "Em làm vậy là giết đấy!"


      Tiếng trầm thấp nhàng truyền vào tai , Lương Ý kinh ngạc nhìn hồi lâu. Sau đó thu lại dáng vẻ chanh chua, cắn răng xoay mặt, nhàn nhạt , "Tôi muốn đến chuyện này nữa, ra ngoài! Tôi muốn nhìn thấy !"


      Sở Du nhìn chăm chú, hề có ý định rời , Lương Ý nổi giận, "Tôi muốn ra ngoài! điếc sao?"


      " có chuẩn bị ít quần áo và đồ chơi cho em bé, em có muốn nhìn chút ?" Sở Du dè dặt vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt , lại bị Lương Ý hất mạnh ra.


      "Đừng có đụng vào tôi! Ghê tởm!" Lương Ý giống như nhìn thấy thứ đồ bẩn thỉu, ngừng chà xát lau lau bàn tay vừa chạm phải ."Còn nữa, tôi tuyệt đối cùng kẻ người ra người, quỷ ra quỷ sinh ra thứ quái vật chủng loại đâu!" Đôi mắt sắc bén tràn đầy chán ghét, lạnh lùng dùng lời khiến người khác bị tổn thương .


      " người quỷ. . . . . . Quái vật. . . . . ."


      Sở Du cúi đầu, năm ngón tay ở giữa trung bất giác run rẩy. Ánh sáng hắt vào chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, Lương Ý đoán được lúc này có tâm tình gì, mà cũng muốn quan tâm.


      "Vậy nếu. . . . . . nếu trở lại thành người, có phải. . . . . . có phải em nguyện ý. . . . . . ở cùng với . . . . . . còn có. . . . . . đứa bé. . . . . .hay ?" Giống như người chết đuối vớ phải hy vọng sống cuối cùng, Sở Du mong đợi nhìn Lương Ý, cảm xúc thấp thỏm. Dáng vẻ của giống như đứa bé bị giành mất đồ chơi, vội vàng muốn đòi lại từ trong tay bố mẹ.


      Lương Ý nhàng cười tiếng, ánh mắt mỉa mai, "Được, nếu như có thể biến lại thành người, tôi ở cùng với cả đời! Và cả đứa bé nữa!" Từ cánh môi tái nhợt thốt ra từng từ ma mị hệt như nữ. hề ngoài ý muốn, Sở Du tin.


      Đôi mắt đen nhánh mới vừa rồi còn ảm đạm mà lúc này lại phát ra những tia sáng chói mắt, tựa như ngôi sao lóe lên bầu trời đêm. cong khóe môi, giọng chậm rãi, vui vẻ hỏi lại, "Có ?"


      "." Lương Ý liếc mắt nhìn cái, khẳng định trả lời.


      "Vậy em chờ , quay trở lại thành người nhanh thôi." Sở Du gấp gáp bảo đảm với Lương Ý, chỉ sợ tin tưởng lời của mình.


      Lương Ý rũ mắt xuống, khẽ , "Tôi mệt rồi. có thể ra ngoài ?" lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách, hoàn toàn thấy được hưng phấn lóe lên trong đôi mắt .


      Tuy bị Lương Ý đối xử lạnh nhạt, nhưng Sở Du vẫn vô cùng vui vẻ dịch chăn cho , sửa sang lại giường lớn cẩn thận lượt. Sau khi xác nhận nằm thoải mái, mới xoay người rời . Vì sợ tiếng bước chân của mình quấy rầy đến , liền rón rén chậm rãi ra khỏi phòng.


      Đợi Sở Du xong, Lương Ý từ từ mở mắt, bàn tay siết chặt chăn, lặng lẽ thở dài tiếng. Con ngươi lúc này ảm đạm phai mờ, hề còn ánh sáng rực rỡ trước kia nữa.


      làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai đây. . . . . .


      Phòng dưới đất.


      Sở Du hấp tấp bước nhanh về phía Đại sư Cố chế tạo bùa chú, ông ta nghi hoặc nhíu mày, sau đó liền cười nhạt mở miệng hỏi thăm: "Thiếu gia, hôm nay phải ngày cung cấp thức ăn, sao đột nhiên cậu lại xuống đây?" Thông thường, trừ những lúc phải “ăn” ra, Sở Du tuyệt đối xuống tầng hầm này.


      "Tôi hỏi ông, ông có cách nào giúp tôi biến trở lại thành người trong thời gian ngắn nhất hay ?" Sở Du vừa lên tiếng thẳng vào vấn đề.


      Ánh mắt lóe lên, Đại sư Cố ngẩn người, "Thời gian ngắn nhất?" Ông ta cảm thấy kinh ngạc với vấn đề mà Sở Du ra.


      "Đúng thế!" lạnh lùng nhìn Đại sư Cố.


      Đại sư Cố nhướn mày, "Thiếu gia, còn bốn tháng nữa là cậu có thể hoàn toàn khôi phục. cần thiết phải mạo hiểm đường tắt." Tuy biết vì lý do gì mà Sở gấp gáp muốn trở lại thành người là gì, nhưng ông ta cảm thấy cứ làm theo kế hoạch tại là tốt nhất, nó có thể giảm thiểu tối đa những tổn thương thân thể do việc sử dụng cấm chú gây ra. Hơn nữa, nếu cố tình đẩy nhanh quá trình, chẳng may khiến cơ thể bị tổn thương có cách nào có thể vãn hồi được. Như vậy, tất cả những gì ông ta làm đều uổng phí, mà có lẽ, cả đời này ông ta cũng tìm được thân xác hoàn mỹ như thế nữa.


      "Tôi muốn làm nhanh nhất có thể!"


      Sở Du mực kiên trì sử dụng đường tắt, Đại sư Cố liếc cái, tầm mắt di chuyển đến phiến đá ở giữa tầng hầm hồi lâu, sau đó giọng hỏi, "Thiếu gia, là bởi vì thiếu phu nhân sao?"


      " liên quan gì tới ông." Sở Du lạnh lùng nhìn ông ta, ra lệnh, "Mau nghĩ ra biện pháp cho tôi, cần biết phải trả giá lớn đến đâu, chỉ cần giúp tôi biến trở lại thành người trong thời gian ngắn nhất là được."


      Đại sư Cố lắc đầu, "Thiếu gia, chuyện này là thể. phải có biện pháp, mà là nó quá nguy hiểm. Chẳng may trong quá trình thực xảy ra chuyện vô cùng phiền phức. Đến lúc đó cậu chỉ thể biến lại thành người, mà chỉ sợ ngay cả bộ dạng tại cũng thể duy trì được. những thế còn có thể rơi vào trạng thái “hóa thú”, mất lý trí mà đánh người. Dĩ nhiên, có đánh những người râu ria quan trọng như chúng tôi sao, nhưng ngộ nhỡ lại làm thiếu phu nhân bị thương ổn rồi. Dù sao, tình trạng giờ của thiếu phu nhân giống như lúc trước nữa." Đại sư Cố ngụ ý, khẽ cười .


      "Có ý gì?" Sở Du cau mày, cảm thấy lời của ông ta khó hiểu.


      Đại sư Cố xoay người lại, bước tới trước phiến đá cầm lên cái bình , đưa cho , "Thiếu gia, mang cái này về, dặn dò người giúp việc mỗi ngày cho ít bột khoảng móng tay ở trong bình này bỏ vào đồ ăn của thiếu phu nhân."


      Sở Du nhận lấy bình sứ, quan sát chút, trầm giọng hỏi, "Đây là cái gì?"


      "Thức ăn. Thức ăn của tiểu thiếu gia."


      "Ý của ông là. ….. ý ông là. . . . ." Sở Du nhất thời lắp ba lắp bắp, tin tức đặc biệt trực tiếp này khiến cho bộ não trước giờ luôn trấn tĩnh của lập tức tơi vào hỗn loạn, lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.


      " sai! Thiếu gia chỉ kích trúng." Đại sư Cố nhíu mắt lại, khẽ cười, giọng điệu mang theo kính nể. xong, thấy Sở Du vẫn trong trạng thái bất động có cách nào hồi phục tinh thần, ông ta dừng chút, gương mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhìn căn dặn, "Trong ba tháng đầu, tuyệt đối được để ngắt quãng việc uống thuốc. Nếu , tiểu thiếu gia thiếu thức ăn xé rách bụng mẹ mà thoát ra ngoài. Đến lúc đó chỉ sợ thiếu phu nhân. . . . . ."


      Bàn tay nắm bình thuốc trở nên căng thẳng, Sở Du híp mắt, "Nó làm tiểu Ý bị thương?" Nếu đứa bé làm bị tổn thương... cần cũng được. tuyệt đối để bất cứ người nào hay vật nào làm Lương Ý bị thương, cho dù đó là con của mình chăng nữa!


      "Thiếu gia cứ yên tâm, chỉ cần bảo đảm thức ăn cho tiểu thiếu gia hấp thu, thiếu phu nhân gặp nguy hiểm gì. Chỉ có điều. . . . . ." Đại sư Cố ngừng lại, nhìn Sở Du, "Cảm xúc tại của thiếu phu nhân được ổn định, gây ảnh hưởng đến việc thành hình của tiểu thiếu gia. Tin tức này, tạm thời thiếu gia nên cho thiếu phu nhân biết."


      "Vậy phải đợi đến khi nào?" Tuy rằng rất muốn cho tiểu Ý, nhưng xem tình hình trước mắt, vì đứa bé và cả nữa, nên giấu hơn.


      Đại sư Cố suy tư lát rồi trả lời, "Ít nhất cũng phải đợi đến 3 tháng sau, tiểu thiếu gia đổi sang thức ăn mới là được. Tất nhiên, tôi hy vọng tới lúc đó thiếu gia và thiếu phu nhân hòa hợp rồi."


      "Tôi hiểu." Sở Du nhìn bình sứ trong tay hồi lâu, mới chậm rãi rời khỏi phòng dưới đất.


      Đại sư Cố nhìn bóng lưng xa dần của , giơ tay lên vuốt vuốt bộ râu trắng như tuyết. Cúi đầu nhìn xuống, phát râu có hơi rối, liền dùng ngón tay chải chuốt phen. Sau khi thấy hài lòng mới nhấc chân nhàng lại trước bàn đá.


      "Hôm nay nhà họ Sở cũng coi như là có hậu, tuy rằng chỉ là đứa bé nửa người nửa quỷ, nhưng cũng có thể kéo dài huyết thống. Đến lúc đó. . . . . . cũng đừng trách tôi. . . . . . Sở lão đệ. . . . . ." Đại sư Cố vừa cầm bút lông viết lên những tờ bùa chú màu đỏ, vừa tự lẩm bẩm mình.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 49: xác hai mạng

      Edit: tiểu an nhi



      Sở Du đứng ở cửa trước, tay trái bưng thức ăn, tay phải chuẩn bị gõ cửa động tác đột nhiên dừng lại. Trong đầu ngừng nhớ tới những lời mà Lương Ý với , cuối cùng lại chán nản thả tay xuống, cứ đứng thần người ở ngoài cửa nhúc nhích. Đúng lúc này, dì Linh vừa dọn dẹp phòng cho Lưu Na xong ra, thấy vậy liền dừng bước nghi hoặc gọi câu: "Thiếu gia?"


      Sở Du liếc dì Linh cái, sau đó ấn khay thức ăn vào trong tay bà, "Dì mang vào ."


      "Cậu vào sao?" Dì Linh tò mò hỏi. Những lúc bình thường, thiếu gia rất vui mừng nếu được cùng ở chung chỗ với thiếu phu nhân, nhưng hôm nay sao lại bỏ qua cơ hội tốt thế này. Đúng là khiến người ta cảm thấy kỳ quái.


      Sở Du lưu luyến nhìn cửa phòng lúc lâu, mới buồn bực , " ấy muốn nhìn thấy tôi." Ít nhất là muốn nhìn thấy mình lúc này.


      Dì Linh bừng tỉnh hiểu ra, xem ra thiếu phu nhân vẫn chưa tha thứ cho thiếu gia rồi, vậy nên thiếu gia mới dám vào sợ chọc giận ấy.


      "Nếu thế tôi mang thức ăn vào trước đây." Dì Linh gật đầu cái, bưng khay thức ăn xoay người chuẩn bị vào phòng.


      "Đợi chút."


      Sở Du gọi bà lại, dì Linh quay đầu, "Thiếu gia còn muốn dặn dò gì sao?"


      "Dì cầm lấy." Sở Du móc bình thuốc của Đại sư Cố từ trong túi áo ra. Dì Linh cẩn thận nhìn lúc, mới vươn tay ra nhận lấy.


      "Đây là. . . . . . cái gì?" Xem hình dáng, cùng hoa văn thân bình chắc nó có từ chỗ Đại sư Cố rồi.


      "Hàng ngày xức chừng móng tay bỏ vào trong thức ăn của thiếu phu nhân, nhớ lấy! Hàng ngày!" Sở Du cho dì Linh biết đây là thuốc gì, mà chỉ trực tiếp dặn dò bà nên làm như thế nào.


      Dì Linh có chút do dự, "Thuốc này có vấn đề gì chứ?" Dì Linh yên tâm nhìn Sở Du.


      Ánh mắt lạnh lẽo quét qua, dì Linh lập tức im lặng cúi đầu, hề lên tiếng chất vấn về bình thuốc đó nữa.


      "Bắt đầu từ hôm nay trở . Dì phải nhìn ấy ăn xong."


      "Vâng, thiếu gia."


      Dì Linh thấp thỏm bỏ bình thuốc vào trong túi áo, chậm rãi bước vào phòng; còn Sở Du đứng im tại chỗ nhìn vào bên trong. Khi đôi mắt sắc bén của dần dần chuyển đến gương mặt vẫn say ngủ của Lương Ý nó nhất thời trở nên nhu hòa, đầy dịu dàng.


      "Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân? Tỉnh dậy nào, ăn cơm thôi." Dì Linh đặt thức ăn lên bàn trà xong, tới bên giường, nhàng gọi Lương Ý .


      Tiếng gọi bất ngờ đánh thức Lương Ý, cố mở mí mắt nặng trĩu ra, mơ mơ màng màng nhìn dì Linh ngồi bên mép giường, hỏi, "Sao vậy dì?"


      "Ăn cơm thôi, thiếu phu nhân." Dì Linh dịu dàng .


      "À." Dứt lời, bụng của cũng vang lên hồi “ùng ục”, Lương Ý lúng túng hơi đỏ mặt, "Tôi rửa mặt trước." Lương Ý phóng nhanh như cơn gió về phía toilet bên phải giường.


      Khóe mắt dì Linh thầm nhìn lướt qua cửa trước, khẽ mím môi. Thiếu gia vẫn còn ở đây, chỗ thức ăn này, xem ra thiếu phu nhân nhất định phải ăn hết rồi. Nhưng bình thuốc này. . . . . . rốt cuộc là thuốc gì đây. . . . . .


      Sau hai ba phút dì Linh suy tư, Lương Ý ra khỏi toilet, bước tới trước bàn trà, nhấc đũa lên, lấy tư thế “cuồng phong quét ra rụng” mà xử lý sạch ba món mặn món canh.


      Dì Linh sợ ngây người.


      "Thiếu phu nhân, ăn quá no như vậy tốt đâu."


      Thường ngày, thiếu phu nhân có đói đến mức nào cũng thể ăn hết khay thức ăn trong thời gian ngắn như vậy được. Chẳng lẽ ngày hôm qua ấy chưa ăn cơm sao? Mà đúng, thức ăn hôm qua do chính tay bà bưng tới. Thiếu phu nhân ăn cũng nhiều, nhưng ít nhất lượng ăn có thể coi là bình thường. Sao hôm nay lại . . . . . .như vậy chứ……….


      "Quá no?" Lương Ý sờ sờ cái bụng vẫn còn "đói quắt" của mình, giương mắt : “Nhưng tôi cảm thấy vẫn còn đói lắm. . . . . . ăn hết chỗ này chưa thấm vào đâu cả!"


      Dì Linh kinh ngạc nhìn Lương Ý vẫn còn kêu đói, thầm nghĩ: chẳng lẽ là do thuốc mà thiếu gia mang đến gây ra hay sao?


      "Dì Linh, tôi đói, có thể mang thêm cho tôi ít cơm nữa được ?" Lương Ý cảm thấy tế bào toàn thân kêu gào vì đói, thân thể còn hơi sức, miệng lại hơi ngưa ngứa, nhìn thấy cái gì cũng muốn nhét vào trong miệng.


      Dì Linh nhất thời biết nên làm thế nào cho phải, cho ăn tiếp sợ ăn quá no, nhưng nếu cho ăn nhìn bộ dạng có vẻ rất đói bụng kia của , bà lại cảm thấy bứt rứt.


      "Thiếu phu nhân, tôi….. tôi hỏi trước có được ? Quả . . . . . . ăn quá nhiều rồi." Dì Linh lúng ta lúng túng .


      Lương Ý cau mày, cắn cắn môi, có chút vui, nhưng vẫn gật đầu cái. Dì Linh vội vàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Sở Du vẫn đứng ở ngoài cửa, bà vội vàng giọng với : "Thiếu phu nhân. . . . . ."


      "Tôi biết rồi, tạm thời đừng mang thêm thức ăn cho ấy. Tôi chuyện với dì sau." Sở Du nhìn cánh cửa phòng cái sâu. Dì Linh lo lắng gật đầu, canh giữ ở ngoài hành lang, lẳng lặng nhìn Sở Du rời . . . . . .


      Phòng dưới đất.


      " ấy ăn thuốc mà ông đưa, ăn cơm rồi mà vẫn còn kêu đói là sao?" Vừa đến phòng ngầm dưới đất, Sở Du lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai túm lấy cổ áo của Đại sư Cố, móng tay lúc này có khuynh hướng dài dần ra.


      Đại sư Cố cẩn thận từng li từng tí tránh khỏi móng tay của , nhàng gỡ ra bàn tay túm lấy cổ áo mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy cái móng tay bén nhọn như trường kiếm kia, chỉ sợ Sở Du sơ ý chút lại cắt mất cái đầu già của ông ta.


      "Thiếu gia, có gì cứ từ từ rồi . Cậu thả tay ra trước ." Đại sư Cố cố gắng bình tĩnh với Sở Du.


      Mắt đẹp híp lại, con ngươi dưới ánh nến mờ ảo chợt lóe lên, Sở Du đánh giá hồi mới chậm rãi buông Đại sư Cố ra.


      Đại sư Cố lập tức sửa sang lại cái cổ áo bị túm nhàu nhĩ, thở dài hơi, : "Thanh niên trẻ tuổi, kích động." Dứt lời, còn cảm thán lắc đầu cái. Lúc giương mắt lên lại đụng phải ngay ánh mắt trầm lạnh lẽo của Sở Du. Đại sư Cố ho khan hai tiếng, nghiêm túc , "Để tôi xem tình hình của thiếu phu nhân chút."


      Đại sư Cố xong nhấc chân sải bước nhanh về phía cầu thang đá, mà Sở Du bám sát theo ông ta.


      Trong phòng.


      Lương Ý ngồi ghế sofa chờ cơm tới chợt nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa, nheo mắt lại, hung ác nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Sau khi cửa được mở ra, thấy người vào là Đại sư Cố, Lương Ý tự chủ được nhíu mày, bày ra tư thế phòng bị.


      "Ông tới đây làm gì?" hề khách khí chất vấn ông ta.


      Đại sư Cố khẽ cười, đối với thái độ vô lễ của cũng quá để ý, "Thiếu phu nhân, cần phải đề phòng tôi như vậy ... tôi làm bị thương. Tôi nghe tình trạng của có chút ổn, cho nên mới tới xem chút thôi."


      Lương Ý nghiêng đầu, thấy dì Linh đứng ở ngoài cửa, cảm thấy khó chịu, nghĩ thầm dì Linh nhiều chuyện, xen vào việc của người khác.


      "Tình trạng của tôi như thế nào liên quan gì đến ông. ra ngoài cho tôi!" Lương Ý lớn tiếng hạ lệnh đuổi khách.


      Đại sư Cố bất đắc dĩ lắc đầu cái, sau đó xoay người. Lương Ý thấy vậy, tâm lý phòng bị cũng bất giác buông lỏng. Nhưng ngờ, Đại sư Cố lại thừa dịp mất cảnh giác mà bất thình lình ném ra sợi tơ hồng, vòng chặt vào cổ tay .


      Lương Ý trợn to hai mắt, dám tin sợi tơ hồng cổ tay mình, "Ông làm cái gì thế?"


      "Chẩn đoán bệnh!" Đại sư Cố trả lời ngắn gọn, ánh mắt như có như liếc qua cửa phòng, "Chỉ có thể dùng cách xem bệnh này, thiếu gia mới tức giận, phải sao?"


      Nhìn có vẻ như Đại sư Cố với Lương Ý, nhưng Lương Ý biết ra ông ta ngầm với Sở Du. Mà lúc này, dì Linh đứng ở ngoài cửa bị Sở Du hạ lệnh đuổi .


      "Chẩn đoán bệnh xong chưa?" Lương Ý lửa giận bừng bừng nhìn Đại sư Cố chằm chặp.


      "Xong rồi." Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lương Ý, Đại sư Cố khoan thai tự đắc kéo sợi tơ hồng về, sợi tơ hồng dài nửa mét giống như bươm buớm bay giữa trung, trong nháy mắt thu gọn vào lòng bàn tay của ông ta.


      Lương Ý hất đầu cái, gạt bỏ suy nghĩ linh tinh trong đầu, tự trấn an bản thân: Thần côn này vốn biết mấy trò bàng môn tà đạo, mình đâu cần phải ngạc nhiên như nhà quê mới lên tỉnh như vậy chứ.


      Sau khi củng cố tư tưởng, Lương Ý mới cười lạnh hỏi, "Vậy kết quả chẩn đoán của ông ra sao?"


      "Cũng có gì, thiếu phu nhân chỉ ăn phải số nguyên liệu giúp tiêu hóa tốt thôi, cần phải lo lắng." Đại sư Cố cười nhạt .


      Lương Ý hoàn toàn tin tưởng lời của ông ta, thức ăn hàng ngày của đều như nhau, căn bản chẳng có cái nguyên liệu gì gọi là “giúp tiêu hóa tốt” cả. Nhưng muốn vạch trần lời dối của ông ta, vì điều này cũng chả cần thiết. Nếu ông ta có hỏi đến thế nào, ông ta cũng kiên quyết ngậm chặt miệng. vậy bằng giữ lại chút hơi sức .


      "Vậy ông có thể được rồi." Lương Ý hạ lệnh đuổi khách lần nữa.


      Nếu hỏi được cái gì để ông ta cho xong. Đỡ phải nhìn thấy bộ mặt khiến mình khó chịu.


      Đại sư Cố nhanh chóng lưu loát ra khỏi phòng. Lương Ý nhìn theo bóng dáng của ông ta, thoáng rơi vào suy tư.


      Thái độ của Đại sư Cố kỳ lạ, chẳng lẽ thân thể mình xảy ra vấn đề? Nghĩ nghĩ lại hồi, Lương Ý bỗng dưng thấy hoảng hốt. Tuy rằng trước đó muốn chết, nhưng còn chưa kịp gặp mặt người nhà lần cuối phải trở thành vong hồn lưu lạc, cam lòng.


      Đại sư Cố vừa ra khỏi phòng, Sở Du chặn ông ta lại, "Sao rồi?"


      "Thai nhi có chút ổn." Đại sư Cố vuốt vuốt râu, quá ràng.


      Sở Du căng thẳng, "Ý ông là sao?"


      "Phát triển vô cùng nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy cơ thể mẹ thể cung cấp đủ chất dinh dưỡng. Chỉ sợ đến lúc nào đó xảy ra tình huống xác hai mạng." Đại sư Cố trầm ngâm. Loại trường hợp này, ông ta chưa gặp bao giờ. Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào. . . . . .


      Sở Du lẩm bẩm, "Cho nên ấy mới muốn ăn thêm. . . . . ."


      " phải là thiếu phu nhân, mà là đứa trong bụng." Đại sư Cố đính chính lời của .


      "Giải quyết việc này thế nào đây?" Sở Du lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt u.


      Đại sư Cố suy tư lúc lâu, "Tôi phải về xem lại sách cổ, vấn đề này tạm thời tôi chưa thể trả lời cho cậu."


      "Rầm!" Bức tường trắng như tuyết lõm vào trong, sát khí nhất thời vây quanh hai người, Đại sư Cố thở dài tiếng, "Tôi phải tra cứu ít tài liệu trước ."


      "Mau lên!" Tiếng ra lệnh lạnh lẽo thoát ra từ bờ môi mỏng của Sở Du, sắc đỏ dần dần chiếm cứ đôi mắt .


      sắp khống chế được cảm xúc nữa rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :