1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Kế hoạch đồng hồ quả lắc
      Edit: quacauphale


      cổ đeo băng vải vòng quanh nặng nề, lòng bàn tay Lương Ý nắm chặt dải băng màu trắng, ngồi xổm người xuống, ngừng sờ mó hướng về phía đồng hồ quả lắc rơi xuống đất.

      "Cốc cốc!"

      Sau khi Lương Ý nghe được tiếng gõ cửa vội vàng thu hồi dải dây trong tay, sau đó giả bộ như có việc gì, mở miệng, "Vào !"

      Linh bưng thức ăn, chậm rãi tiến vào.

      "Thiếu phu nhân, đây là thức ăn thiếu gia tự mình làm cho . mau tới đây ăn ." Linh dọn thức ăn xong, với Lương Ý.

      Lương Ý vừa nghe đây là bữa cơm do Sở Du làm, nhất thời mất khẩu vị, "Tôi muốn ăn cơm do ta làm, bưng cho tôi!"

      Linh nghe vậy, thoáng biết nên làm như thế nào cho phải, cuối cùng đành phải lúng túng khuyên lơn , "Thiếu phu nhân, mặc dù thiếu gia làm sai, nhưng cũng nên vì chuyện này mà làm khó thân thể của mình."

      Lương Ý hừ lạnh tiếng, "Tôi mặc kệ, chỉ cần là ta làm tôi đều ăn!"

      Linh thở dài bất đắc dĩ, nhìn ra ngoài cửa, ngay sau đó bất đắc dĩ thu sạch thức ăn vào trong khay, trước khi , ta nhìn Lương Ý đôi tay ôm ngực, bộ mặt vui cái.

      "Thiếu gia, thiếu phu nhân ăn." Sau khi đóng cửa phòng ta lập tức báo cáo cho Sở Du ngoài cửa.

      Sở Du gật đầu cái, phất phất tay, ý bảo ta rời . Sau khi Linh rời , đứng ở ngoài cửa hồi lâu, mới chậm rãi giơ tay lên, gõ cửa phòng cái, nhưng Lương Ý bên trong lại như nghe được, trả lời .

      "Cốc cốc!" lại gõ gõ, vẫn có bất kỳ đáp lại nào, cuối cùng đẩy mở cửa, cửa phát ra tiếng vang, Lương Ý ngồi chồm hổm mặt đất đột nhiên đứng thẳng lên, lại đột nhiên ngồi xổm người xuống, từ mặt đất nhặt lên thứ nào đó.

      "Nhặt cái gì?" Sở Du nhíu mày cái, nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt của .

      Lương Ý quay đầu, trả lời , tay phải lặng lẽ thu về phía sau dấu . Sở Du thấy thế, bước nhanh tới trước mặt , kéo tay phải của ra, cạy mở năm ngón tay , trong lòng bàn tay có con chuột lớn ước chừng mô hình đột nhiên xuất trong tầm mắt của .

      " làm gì đấy hả?" Lương Ý giận dữ, hất tay của ra, chất vấn .

      ". . . . . . chỉ . . . . ." Sở Du muốn giải thích, nhưng lại biết mở miệng thế nào.

      Lương Ý cắn răng, xoay người lại, mặt thay đổi lướt qua , ngồi ghế sa lon. Lúc này bàn tay nắm chặt của dính tầng mồ hôi mỏng. khỏi thầm thấy may mắn ở dưới đáy lòng, may là có phát .

      "Ăn cơm?" tới phía sau , cẩn thận từng li từng tí với , ánh đèn sáng ngời chiếu rọi lên trán , trán có vết đỏ màu hồng bắt mắt như như giọi vào trong tầm mắt Lương Ý.

      Lương Ý mải miết nhìn vệt đỏ trán lâu, nhanh chậm mở miệng chọc , "Sao tiếp tục nổi điên giống ngày hôm qua?"

      Sở Du cúi đầu, giọng hơi khàn khàn, " cố ý, chỉ là . . . . . ."

      "Thôi, tôi cũng muốn nghe giải thích, dù sao tôi cũng đập vào đầu , cho qua chuyện này. Về phần cổ của tôi, có quan hệ gì với , là tự tôi cắt." Lương Ý tức giận quay đầu.

      " xin lỗi."

      "Câm miệng! Tôi muốn nghe, cũng muốn gặp lại . Từ nay chúng ta cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường." Ba lần bốn lượt nổi điên, chịu đủ rồi.

      Sở Du vừa nghe lời của , tròng mắt hơi có vẻ áy náy lập tức bị kinh sợ thay thế, "Đừng mà, tiểu Ý." kéo lấy ống tay áo của .

      "Tránh ra. Chớ kéo hư quần áo của tôi." hung tợn nhìn chằm chằm tay , chán ghét đẩy tay của ra.

      sững sờ nhìn bàn tay bị đẩy ra vô tình, chốc lát sau, mặt thay đổi đột nhiên đứng lên, giơ bình hoa xinh đẹp mới vừa thay bao lâu lên cao, hung hăng quẳng, bình hoa bị ném bể tán lạc đầy mảnh vụn, Lương Ý bị giật mình.

      " lại phát điên cái gì?" đứng lên từ ghế salon, đá đá mảnh vụn bắn vào cạnh chân , hướng về phía lớn tiếng chất vấn.

      Sở Du để ý đến chất vấn của , mà tới bàn trang điểm bên cạnh, hung hăng gạt hết tất cả mọi thứ bàn trang điểm xuống đất, thanh vật thể rơi xuống phát ra những tiếng vang loảng xoảng. vẫn duy trì bộ mặt vẻ gì kia, càng ngừng ném bể toàn bộ đồ vật bên trong gian phòng.

      "Đủ rồi, đừng tái phát bệnh điên nữa!" Lương Ý xông tới trước mặt , giành lại đèn bàn trong tay .

      nhìn bộ mặt giận tím mặt của lúc lâu, bỗng nhiên vươn tay, đầu ngón tay nhàng chạm vào gương mặt , Lương Ý quay mặt, ngăn cản tiếp tục đụng chạm. Xúc cảm từ đầu ngón tay bỗng nhiên làm còn là chính , tâm tình lập tức hạ xuống thấp nhất, tròng mắt đen nhánh chậm rãi nhiễm máu đỏ, đáy mắt dâng lên sát khí nồng nặc.

      Lương Ý nhìn thấy, tự chủ lui về sau bước.

      "Tiểu Ý, vì sao em lại phải đối xử với như vậy?" Câu chữ nghiến răng nghiến lợi phát ra trong miệng , Lương Ý mím môi chặt, , lẳng lặng đứng nghiêm tại chỗ.

      Móng tay sắc nhọn chợt xẹt qua trước mắt , lúc còn chưa kịp phản ứng, áo trước ngực bị "cắt bỏ" thành hai nửa, áo ngực rơi xuống đất, da thịt trắng noãn hề che đậy lộ ở trong khí.

      " làm gì đấy? !" Lương Ý vội ngồi xổm xuống, lấy tay che bụng dưới.

      chuyện, thẳng tới trước mặt , móng tay dài biết khôi phục nguyên dạng từ khi nào.

      "Rầm ——"

      Cửa phòng chợt bị đụng mở, cũng trong lúc đó, hai người hẹn mà cùng nhìn về cửa phòng, chỉ thấy mặt quản gia gấp gáp đứng ở cửa, khi ông ta thấy "nửa thân trần" của Lương Ý khuôn

      mặt luôn luôn tỉnh táo thoáng chốc trở nên cứng ngắc vô cùng.

      Lúc này Sở Du mới phản ứng kịp, lập tức kéo Lương Ý qua, dùng thân thể của mình che chắn cho Lương Ý, khi tròng mắt đỏ thắm của nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của quản gia sát khí trong nháy mắt chiếm cứ đôi mắt .

      "Tiểu Du, còn muốn làm gì?" Lúc chuẩn bị ra tay, mẹ Sở lại bỗng nhiên xuất ở cửa phòng, bàn tay giơ lên kia từ từ hạ xuống. Lương Ý đứng ở sau lưng nghe được giọng của mẹ Sở, khỏi lặng lẽ thò đầu ra.

      Mẹ Sở nhìn sang Lương Ý xong, lạnh lùng hướng về phía Sở Du mở miệng: "Tiểu Du, tới đây! Mẹ có việc muốn thương lượng với con."

      Đứng ở sau lưng Sở Du, Lương Ý nhíu mày, len lén liếc quản gia lui khỏi vị trí đứng sau lưng mẹ Sở, trong lòng thầm đọc đọc bảng cửu chương.

      Vào lúc Lương Ý lâm vào trong suy nghĩ của mình, Sở Du lại bỗng nhiên xoay người lại, bế lên, đặt lên giường, dùng chăn cuộn chặt, cuốn thành chiếc nem rán, chỉ lộ ra cái đầu.

      Đứng ở ngoài cửa, mẹ Sở giống như đợi được, "Tiểu Du!"

      Sở Du lạnh lùng liếc bà cái, lại hơi liếc nhìn Lương Ý bị chăn cuốn giường, sờ sờ đầu lại cọ xát mặt , mới bước nhanh quay đầu rời khỏi gian phòng.

      Đợi ba người họ chính thức rời , Lương Ý lập tức rời khỏi chăn, chạy nhanh đến trước chuông lớn, tiếp tục công việc còn lỡ dở trước đó.

      Nhà họ Lương.

      ", cái này rốt cuộc là thứ gì?" Lương Tư chỉ vào đống giấy vụn bị xé bể bàn, hoảng sợ hỏi Lương Bân đứng đối diện mình.

      Lương Bân dùng móng tay kẹp giấy vụn khay lên, dùng kính viễn vọng xem ra nhiều lần, sau đó đặt lại chỗ cũ, hướng về phía , "Là thuật hóa hình."

      "Thuật hóa hình? Đó là gì?" Lương Tư tò mò hỏi.

      " loại thuật pháp có thể khiến cho thuật sĩ sau khi làm phép biến thành người , hơn nữa, cái này phải giấy, là da người." Lương Bân chỉ chỉ "giấy vụn" khay trà.

      "Cái gì? Da người?!" Lương Tư bị dọa đến thiếu chút nữa ngã ghế sa lon.

      "Loại thuật pháp này cực kỳ hiểm ác, cẩn thận chút, nguyên chủ nhân da người cắn trả người thực phép thuật." Lương Bân trầm ngâm .

      "Gâu gâu. - -" Đa Đa sủa từ trong phòng bếp ra.

      Lương Tư tới trước mặt Đa Đa, sờ sờ đầu Đa Đa, "Sao thế? Đa Đa?"

      "Đa Đa, có phải mày thấy thứ gì hay ?" Lương Bân chậm rãi tơi trước mặt Đa Đa, nhìn sang ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ đen như mực, đèn đường cũng sáng lên như bình thường, theo thợ sửa chữa , là hỏng rồi.

      "Gâu gâu - -" Đa Đa hướng về phía ngoài cửa sổ kêu.

      Lương Tư nhìn sang Lương Bân, Lương Bân biến sắc gật đầu cái, ngay sau đó tới trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra.

      Sau khi rèm cửa sổ bị kéo ra, Đa Đa sủa nữa, chỉ nhìn chằm chằm rèm cửa sổ, ánh mắt của nó hình như xuyên thấu qua rèm cửa sổ để quan sát thứ gì đó.

      ", ngày hôm qua nếu phải là Đa Đa cứu em, chỉ sợ em ..." Lương Tư lo lắng trùng trùng mà với ta.

      Lương Bân vuốt vuốt cái trán còn mơ hồ đau đơn, may mắn , " may là Đa Đa ở đây."

      Lương Tư nghĩ đến "chị Na Na" hôm qua tìm kiếm trai, vì vậy rầu rĩ : ", em cảm thấy mục tiêu của bọn chúng là . Vì vậy mấy thứ đồ mới ngừng tiến vào trong phòng, sau lại còn hỏi em, đâu."

      Lời của Lương Tư khiên Lương Bân trong nháy mắt như bị sét đánh, "Em là, nó tới tìm ?" ta chỉ chỉ đồ bàn.

      "Ừ." Lương Tư gật đầu cái.

      Lương Bân nữa, tròng mắt nhìn chằm chặp đồ bàn, cho đến khi Lương Tư gọi mới phục hồi tinh thần lại, "Tiểu Tư, về sau buổi tối vô luận nguyên nhân gì, cũng đừng để người khác vào. Cho dù là 'chúng ta'"

      ", là bởi vì bọn họ có thể biến thành người chúng ta quen biết sao?" Lương Tư phỏng đoán.

      Lương Bân gật đầu cái, "Chỗ lợi hại của thuật hóa hình là nó có thể theo tay người thuật giả tùy ý biến thành mục tiêu là người và vật quen thuộc, khiến mục tiêu buông lỏng cảnh giác, sau đó giết chết mục tiêu, nhưng thuật hóa hình lại có khuyết điểm lớn, đó chính là vật bị thi thuật còn sức sống, chỉ cần mình quan sát cẩn thận, nhất định có thể phát ."

      "Khó trách." Lương Tư nghĩ đến "chị Na Na" sắc mặt quái dị tối hôm qua. Dừng chút lại hỏi, ", đâu tối hôm qua?"

      " làm chuyện. Tiểu Tư..." Lương Bân nhìn sâu, hồi lâu mới trầm ngâm , "Nếu và Tiểu Ý xảy ra chuyện gì, em nhất định phải chăm sóc ba mẹ tốt, biết ?"

      ", nhăng cuội gì đó?" Lương Tư bất mãn nhìn ta chằm chằm.

      Lương Bân nhàng cười, " chỉ thế thôi." qua, vuốt vuốt đầu , trong con ngươi là chán nản.

      Đêm rất khuya rồi....
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      DangThuyChris thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Chj 9 dih lam j doa???

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Kẹt ở lỗ chó
      Edit: quacauphale

      cổ tay sợi tơ máu trắng bạc lóe lên ánh sáng màu bạc ở dưới ánh sáng dư trời chiều, theo đồng hồ quả lắc đung đưa, những sợi tơ nối tiếp nhau gắn với cổ tay lúc này bởi vì sợi tơ bị kéo chặt mà từ từ rỉ ra máu tươi.

      "Keng —— Keng ——" 5 giờ chiều, đồng hồ quả lắc lại phát ra thanh, theo đồng hồ quả lắc đung đưa, trong giấc mộng chân mày Lương Ý càng nhíu chặt, cuối cùng, mở mí mắt nặng trĩu ra, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, quay đầu lại len lén quan sát Sở Du ngủ bên cạnh , biết được còn chưa tỉnh táo, lúc này mới chân tay kéo thân thể nặng nề bò dậy từ giường.

      Đầu hỗn loạn , nhiều lần đều thiếu chút nữa bởi vì thần chí mà bị té ngã xuống đất, hồi lâu, rốt cuộc mới tới trước đồng hồ quả lắc, đem gỡ sợi dây quấn vòng quanh cổ tay của cùng với đồng hồ quả lắc xuống, bỏ vào trong túi.

      Khi nheo mắt lại nhìn đồng hồ báo thức chút mới phát bây giờ 5 giờ đúng rồi, chưa tới canh giờ nữa, "bảo vệ" trong nhà tăng cường gấp 2 lần, nhất định phải thoát trong giờ.

      nhanh chóng thay quần áo xong, từ trong tủ quần áo lấy ra cái chìa khóa hai ngày trước trộm được từ người Linh , mở cửa, vội vàng rời về phía bên phải hành lang.

      Vào lúc muốn rời khỏi hành lang, tiếng kêu dồn dập dọa run chân, vội vã vọt vào trong gian phòng gần nhất, sau đó nhàng mở cửa, để khe hở nho , quan sát tình cảnh bên ngoài.

      "Tiểu Phương, chúng ta cần quét dọn bên kia!" người phụ nữ trung niên trong đó hướng về phía người phụ nữ khác cầm máy hút bụi trong tay .

      Người phụ nữ cầm máy hút bụi trong tay tò mò hỏi, "Tại sao?"

      " cần biết, dù sao quản gia như vậy, chúng ta ít việc phải càng tốt hơn sao!"

      "Cũng đúng. Nếu cần quét dọn bên kia, vậy chúng ta tan việc thôi!"

      "Ừ."

      Hai người phụ nữ càng lúc càng xa, Lương Ý thở phào nhõm, từ trong phòng ra, nhìn xung quanh chút, phát có người nào mới yên lòng, lớn mật xuống hành lang.

      Phòng khách to lớn lúc này trống , nhưng vì lý do an toàn, vẫn quyết định thông qua phòng khách rời đến phòng bếp sát vách, từng qua phòng bếp lần, nhớ trong phòng bếp có cửa sổ lớn, có thể trực tiếp nhảy từ nơi đó, cuối cùng xuyên qua lỗ chó ở sân. Nghĩ tới đây khỏi thấy may mắn, may mắn ổ của con chó kia khá lớn.

      Vào lúc đứng ở cửa phòng bếp, hoảng sợ phát trong phòng bếp vẫn còn có đầu bếp khí thế ngất trời rang thức ăn ở bên trong, Lương Ý nhất thời cảm giác mình tựa như con vịt đun sôi, căn bản bay ra nấu mình trong nồi. bắt đầu oán hận mình tham ngủ, phá hỏng kế hoạch bày ra lâu.

      " là người giúp việc bếp mới tới?" Sau vai đột nhiên bị người vỗ mạnh cái, ngạc nhiên quay đầu, chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi cao lớn trước mắt.

      "Rốt cuộc có phải hay ? nhóc. Nếu phải đừng đứng ở chỗ này cản trở chúng tôi." Người đàn ông trẻ tuổi cau mày nhìn Lương Ý chưa cao đến ngực ta, hài lòng lắm hỏi.

      Lương Ý chuẩn bị lắc đầu, trong giây lát nhìn thấy Linh từ trong phòng khách tới, run rẩy đôi môi nặng nề gật đầu cái.

      Người đàn ông trẻ tuổi hoài nghi liếc cái , mới ảo não , " vào rửa rau !" Nhìn cánh tay và chân đều ngắn, hiển nhiên chính là cây đậu -ve đầy đủ dinh dưỡng, cũng trông mong có thể làm việc chân tay nặng nhọc, chỉ có thể rửa thức ăn, rửa bát đĩa thôi.

      "Dạ." Lương Ý vào như làn khói.

      Ước chừng qua khoảng ba phút, quay đầu, hướng về phía người đàn ông trẻ tuổi cao lớn cầu xin, "Tôi muốn nhà vệ sinh, có thể ?"

      Người đàn ông trẻ tuổi cao lớn cau mày gật đầu cái, sau khi Lương Ý lấy được cho phép vội vàng rời khỏi phòng bếp, ở trước phòng khách len lén liếc cái, phát có ai, vội vàng chạy ra ngoài, lúc chân mới vừa bước ra cửa biệt thự lập tức lộn trở về, nhanh nhặt cuốn sách từ bàn trà lên, xé trang giấy, thả lại chỗ cũ sau đó nhanh chóng rời .

      "Tiểu Phương, tôi mang túi đồ bỏ này ném nhé." Người phụ nữ trung niên .

      "Ừ."

      Họ chính là hai người phụ nữ trung niên lúc trước cầm máy hút bụi ở hành lang.

      Lương Ý len lén núp ở trong bụi cỏ, chờ đợi họ rời , nhưng người phụ nữ trung niên khác lại quên mất thứ gì lại lộn trở lại trong biệt thự, còn dư lại người phụ nữ khác tên gọi "Tiểu Phương".

      Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng họ vẫn chưa rời khỏi sân, bất đắc dĩ, móc giấy trắng trong túi ra, nhìn sân cỏ xanh mơn mởn, cuối cùng cắn bể ngón tay của mình, viết nhanh ở trong giấy trắng.

      Coi như là cho mình bảo đảm !

      mới vừa viết xong bao lâu, người khác phụ nữ trở lại, người phụ nữ tên gọi tiểu Phương nhặt túi rác đất lên, rời cùng với bà ta. Lương Ý vội vàng đem giấy trắng cùng tờ ông Mao vo ở chung chỗ, trong quá trình vo còn cố ý lộ ra nửa đoạn ông Mao.

      Nhìn thấy hai người rời khỏi sân, Lương Ý cũng rón rén theo tới trước chuồng chó, bới bới, quay đầu, liếc chung quanh cái, cảm thấy an toàn, chuẩn bị chui qua.

      "Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên chui chuồng chó, là thử nghiệm lớn trong cuộc đời." Lương Ý tìm niềm vui trong đau khổ, tự giễu cợt mình. Cố vùi đầu, đẩy mạnh mình vào chuồng chó.

      "Ách ——"

      Trái tim đột nhiên co rút đau đớn , suy nghĩ trong lòng như khí bỗng chốc biến mất, cực kỳ khó chịu, nhưng Lương Ý để ý quá nhiều, chỉ có thể nhịn đau, tiếp tục bò về phía trước.

      "A ——"

      kêu đau thành tiếng, ngã mặt đất, từng đợt sóng đau đớn mãnh liệt truyền đến, từ đầu rồi lan tràn đến tứ chi, cuối cùng lan tràn đến toàn thân, toàn thân từ xuống dưới, tất cả tế bào hình như cũng đau đớn, bỏ sót chỗ nào. Mà lúc này, thân thể lộ ra bên ngoài biệt thự nửa, chỉ có phần bắp đùi ở trong biệt thự.

      thể ngã, tiếp tục, tiếp tục! Còn chút nữa thôi!

      lau từng giọt mồ hôi hột trán, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, lấy cùi chỏ chống đỡ sức nặng thân thể, tiếp tục bò về phía trước.

      Chân to ra, chỉ còn lại chân , lưng bây giờ ướt nhẹp, trái tim giống như ép điên cuồng, giống như muốn hút hết toàn bộ khí.

      là đau —— là đau ——

      Thân thể đau đớn tựa như đạt tới cực hạn, tầm mắt của bắt đầu mơ hồ, vào lúc cảm giác mình sắp chết, dùng chút sức lực cuối cùng của mình ném cục giấy trong túi ra ngoài.

      Giống như ở bên trong, như thấy Sở Du lảo đảo chạy đến trước mặt , khuôn mặt tuấn đỏ ngầu, giống với thường ngày, nghĩ có lẽ là xuất ảo giác rồi, nếu , làm sao biến thành như vậy chứ.

      "Lộc cộc" tiếng bước chân vội vàng lại truyền vào trong tai , lúc sắp hôn mê, hình như ngửi thấy mùi gì đó bị thiêu nướng, rất nồng, cảm giác lỗ mũi cũng sắp bị sặc. . . . . .

      Nhà họ Lưu

      "Na Na, tiểu Ý vẫn có tin tức sao?" Mẹ Lưu lo âu hỏi.

      Lưu Na lắc đầu cái, nằm ghế sa lon, , lo lắng dưới đáy mắt càng đậm.

      Mẹ Lưu thở dài tiếng, đau lòng sờ sờ cái trán của , "Na Na, vận số tiểu Ý vẫn luôn tốt, tin tưởng lần này cũng có chuyện gì."

      Lưu Na cười khổ mà , "Mẹ, nếu phải là do con gọi điện thoại bảo cậu ấy tới đây, có lẽ cậu ấy cũng xảy ra chuyện."

      "Na Na, cái này thể trách con. Mẹ tin tưởng nhà bác Lương cũng trách cứ con đâu. Cho nên con đừng luôn mang vẻ mặt đau khổ nhìn mẹ và ba con. Tiếp tục như vậy nữa con sớm biến thành mặt khổ qua, đến lúc đó tiểu Ý trở lại thấy bị con hù chết." Mẹ Lưu giỡn trêu chọc .

      Lưu Na nghe vậy, cong miệng cười cười khổ sở, mắt mẹ Lưu nhìn sang mỹ phẩm dưỡng da khay trà, tò mò hỏi, "Na Na, có phải mỹ phẩm dưỡng da này là thứ lúc trước con nhờ tiểu Ý đến Hongkong mua cho con?"

      Lưu Na liếc mắt nhìn, gật đầu cái, "Là trước lúc tiểu Ý gặp chuyện may mua. Sau được tiểu Tư đưa cho con."

      Mẹ Lưu cầm mỹ phẩm dưỡng da khay trà lên, tinh tế quan sát xong, sau đó tự lẩm bẩm mở miệng, "Ah, chỗ này viết chữ."

      "Chữ?" Lời của mẹ Lưu khiến Lưu Na tò mò cầm lấy mỹ phẩm dưỡng da, quả nhiên, phía hộp đóng gói viết chữ, nhưng chữ quá , nhìn ra là chữ gì.

      "Na Na, chẳng lẽ mỹ phẩm dưỡng da phải là của con?" Mẹ Lưu suy đoán.

      Lưu Na cẩn thận quan sát bao bì của hộp mỹ phẩm dưỡng da, sau đó mới nghi ngờ mở miệng, "Mỹ phẩm dưỡng da này phải là loại bình thường con hay dùng, con dùng loại dưỡng ẩm, đây là dưỡng trắng." Cùng nhãn hiệu, ngay cả bao bì cũng khác nhau lắm, nhưng công hiệu giống nhau.

      "Khả năng là do tiểu Tư lấy nhầm cho con."

      "Tiểu Tư từng còn có bộ, nhưng. . . . . . thấy." cúi đầu, trong đầu hỗn loạn tưng bừng. Cảm giác có thứ gì lướt qua, nhưng lại thiếu đầu mối.

      "Còn có bộ? Vậy có khả năng tiểu Ý còn mua bộ khác hay , trước lúc gặp chuyện may cho người khác, cho nên trong nhà mới chỉ còn dư lại bộ?" Mẹ Lưu nhìn chằm chằm mỹ phẩm dưỡng da trong tay .

      "Nếu quả là như vậy bộ mỹ phẩm dưỡng da trong tay con bị đổi với bộ mỹ phẩm dưỡng da khác, nếu thế, chủ nhân ban đầu của bộ mỹ phẩm dưỡng da này, tại sao cầu thay đổi lại." Lưu Na vẫn cảm thấy đúng lắm.


      Mẹ Lưu liếc cái, "Tiểu Ý thấy, còn có ai có ý định quan tâm hộp mỹ phẩm dưỡng da này. Hơn nữa, chính con cũng bởi vì tiểu Ý mà rối nùi. Hộp mỹ phẩm dưỡng da này bị con ném bao lâu, ngay cả nhìn con cũng có nhìn qua, nếu phải là mẹ, có lẽ bây giờ con cũng phát chuyện này."

      Lưu Na vẫn vùi lấp trong suy nghĩ của chính mình, cũng lưu ý đến lời của mẹ Lưu.

      Mẹ Lưu bất mãn lườm cái, vui , "Mẹ có việc, xuống lầu trước."

      "Dạ." Lưu Na cầm mỹ phẩm dưỡng da trong tay, yên lòng gật đầu cái. Hồi lâu sau, vẫn cảm thấy có cái gì đúng, từ trong phòng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho tiểu Tư, muốn hỏi ràng chuyện này.
      linhdiep17, DangThuyElise Tuyen thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 29: Nắm giấy bị nhặt được

      Edit: tiểu an nhi


      "Thiếu phu nhân, tỉnh rồi hả?" Lương Ý vừa mới mở mắt ra thấy Linh đứng ở trước giường, ánh mắt hết sức lo lắng nhìn mình.

      trở mình lật người lại, thân thể đột nhiên giống như bị điện giật, đau nhức vô cùng.

      "Tôi. . . . . . sao thế này?" Lương Ý khó hiểu ngước đầu lên nhìn Linh hỏi.

      Linh ngồi xổm xuống ngang giường, dịu dàng với , "Thiếu phu nhân, thân thể của sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ hồi phục nhanh thôi."

      Nghe được câu trả lời của Linh , Lương Ý thở dài hơi, nội tâm treo lơ lửng lúc này mới được thả lỏng.

      Vẫn gặp thất bại, quá vô dụng; chỉ thiếu chút nữa, chút xíu nữa là được rồi!

      "Thiếu phu nhân. . . . . ." Linh ngập ngừng muốn lại thôi.

      Lương Ý nhíu nhíu mày, "Sao vậy?"

      "Là thế này. . . . . . Phu nhân cùng đại sư Cố tới đây." Linh ấp a ấp úng .

      Lương Ý quay mặt vào trong, ánh mắt trở nên tối tăm, hồi lâu sau mới cười trào phúng, "Tới tới chứ sao. Chẳng lẽ tôi lại sợ bọn họ?"

      "Thiếu phu nhân. . . . . ."

      Linh đồng ý với hành động của Lương Ý lắm, nhưng Lương Ý muốn thêm điều gì nữa, vì vậy lên tiếng cầu Linh rời . Linh cũng thể làm gì khác hơn, bất đắc dĩ mà ra khỏi phòng.

      Linh vừa rời chưa tới ba phút, cửa phòng bị mở ra, bước vào là mẹ Sở với gương mặt lạnh lùng cùng đại sư Cố với bộ dạng có chút thảnh thơi.

      Lương Ý nhìn bọn họ cái, cũng lời nào, chỉ xoay người lại, đưa lưng về phía bọn họ.

      "Tiểu Ý, hành động hôm nay của con khiến dì rất hài lòng." Mẹ Sở tới trước mặt , trực tiếp thẳng vào vấn đề.

      Lương Ý nằm nghiêng, im lặng trả lời.

      Mẹ Sở thấy thế, nheo mắt, lạnh lùng khẽ cong khóe môi, "Tiểu Ý, lần này, dì tuyệt đối dung túng cho sai lầm của con nữa."

      Lương Ý lật người lại, cắn răng chất vấn, "Lời này của bà là có ý gì?"

      Mẹ Sở lạnh lùng liếc cái, quay sang với đại sư Cố, "Mang con bé xuống phòng dưới đất . Trong vòng ba ngày, cho bất cứ ai vào gặp. Kể cả tiểu Du."

      "Được, phu nhân." Đại sư Cố mỉm cười gật đầu.

      "Bà điên rồi!" Lương Ý tức giận mắng to.

      "Bốp!" Cái tát nặng nề quăng tới ngay lập tức, mùi máu tươi ngai ngái từ trong miệng dần dần lan ra, Lương Ý bị đánh hất mặt sang bên. Thấy dấu vết của năm ngón tay, nhìn cũng biết cái tát này mẹ Sở dùng sức lớn đến thế nào.

      "Phu nhân, cái bạt tai này dùng quá nhiều sức rồi." Đại sư Cố vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt từ lúc bước vào, khách quan nhận xét.

      Mẹ Sở hừ lạnh tiếng, chỉ cây dâu mắng cây hòe : "Có vài người, bị dạy dỗ chút biết bản thân mình ở vị trí nào."

      "Hừ, tôi biết mình đứng ở đâu, nhưng cũng tốt hơn kẻ sát nhân giết người chớp mắt như bà!" Lương Ý quệt vết máu vương khóe môi, vuốt vuốt bên má bị đánh, giễu cợt mẹ Sở.

      Bà nhếch khóe miệng, tinh tế nhìn , "Tiểu Ý, lần này dì tha thứ cho vô lễ của con; nhưng lần sau, nếu con còn tiếp tục vô lễ với dì như vậy nữa chắc mình làm ra chuyện gì với con đâu."

      "Bà vậy là có ý gì?" Lương Ý miễn cưỡng chống người đứng dậy, muốn xông tới chất vấn mẹ Sở, nhưng đôi chân mềm nhũn khiến ngã từ giường xuống, đập đầu xuống nền nhà.

      "Có ý gì? Chẳng lẽ con còn hiểu? Đối với việc chạy trốn hết lần này tới lần khác của con dì nhẫn nại đủ rồi. Nếu vẫn còn xảy ra chuyện đó nữa đừng trách bà mẹ chồng này ra tay ác độc." Mẹ Sở ngồi xổm xuống ngay bên cạnh Lương Ý, nhìn thẳng vào mắt . Bà nở nụ cười dịu dàng hoàn mỹ, sau đó duỗi ngón tay thon dài về phía mặt Lương Ý, ấn mạnh vào vết thương trán .

      "A ——" Lương Ý đau kêu thành tiếng.

      "Được rồi, đưa con bé ! Đại sư Cố." Mẹ Sở coi như có việc gì đứng lên, xoay người rời phòng.

      Sau khi bà rời , đại sư Cố nhìn vết thương rướm máu trán chút, lắc đầu cái, "Thiếu phu nhân, ngoan ngoãn nghe lời phải là tốt rồi sao. xem, bọn họ để cho ăn ngon mặc đẹp ... còn có gì hài lòng?"

      "Nếu tôi coi ông như sủng vật mà nuôi, chỉ cần vừa ý chút đối xử bằng bạo lực, ông có hài lòng ?" Lương Ý tức giận trợn to mắt nhìn đại sư Cố đứng trước mặt, hung tợn .

      Đại sư Cố im lặng suy tư hồi, lắc đầu cái, "Tôi hài lòng. Nhưng tôi phải là , tôi có thể lựa chọn, mà , từ ngày cử hành nghi thức hôm đó, còn lựa chọn nữa rồi."

      "Tại sao tôi còn lựa chọn nữa?"

      "Bởi vì tại ngày cử hành hôn lễ, nước dầu mà và thiếu gia uống là do tôi tỉ mỉ pha chế, hơn nữa, ngày đó lại đúng là ngày tối nhất, lạnh nhất trong mười năm này. Ngày đó mà thi triển pháp thuật thu được hiệu quả thể tưởng tượng nổi." Ông ta vuốt vuốt bộ râu, vừa lòng .

      "Hiệu quả thể tưởng tượng nổi? Rốt cuộc là hiệu quả gì?" Trong lòng Lương Ý nhất thời dâng lên cảm giác lo lắng.

      Đại sư Cố cười cười, trong con ngươi lóe ra tia sáng tự hào vô cùng, "Hiệu quả đó. . . . . . có thể khiến cho vĩnh viễn cũng thể cách khỏi thiếu gia trong vòng bán kính 500m."

      Lương Ý chết lặng, cảm thấy tất cả hi vọng của mình bị lời của ông ta nghiền nát, trước mắt tối đen như mực.

      "Được rồi, mấy người đưa thiếu phu nhân xuống phòng ở dưới đất nghỉ ngơi cho tốt ." Đại sư Cố khoát tay cái, từ ống tay áo bay ra hai tờ giấy cắt hình người. Hai tờ giấy đó trong nháy mắt chạm xuống đất lập tức biến thành hai cậu bé tết bím tóc. Hai cậu bé này đều mặc yếm đỏ , gương mặt tròn trịa cùng đôi mắt tròn xoe đen nhánh. Nếu phải khuôn mặt kia xanh xanh đen đen, ánh mắt hết sức đần độn đây tuyệt đối là hai cậu bé cực kỳ xinh đẹp.

      Mà lúc này Lương Ý lại giống như người mất linh hồn,

      ánh mắt rệu rã, để mặc cho hai cậu bé mỗi “người” ôm tay, từ từ kéo đứng dậy, sau đó chậm rãi dẫn ra khỏi phòng.

      “Nhớ phải cẩn thận chút. Đừng để thiếu phu nhân thân kiều thịt quý của chúng ta bị thương.” Trước khi , đại sư Cố còn cười dặn dò hai cậu bé kia.

      Nhà họ Lưu.

      “Alo, tiểu Tư?” Lưu Na tay cầm điện thoại, tay cầm hộp mỹ phẩm dưỡng da, ngừng qua lại trong phòng.

      “Vâng, là em. Chị Na Na, có chuyện gì thế?”

      “Chị có số chuyện muốn hỏi em, là bộ mỹ phẩm em cho chị lúc trước ấy, tiểu Ý còn mua được bộ khác nữa đúng ?” Na Na trầm ngâm hỏi.

      “Đúng vậy, làm sao chị biết?”

      “Bộ mỹ phẩm đó mua cho ai?” Bàn tay cầm hộp dưỡng da của Na Na tự chủ tăng thêm sức lực.

      “Ừm… em cũng nhớ lắm. Để xem nào… Là chị Hinh Hinh phải? … Mẹ, bộ mỹ phẩm kia mua cho chị Hinh Hinh đúng ạ?”

      Điện thoại truyền đến tiếng Lương Tư hỏi to, Lưu Na nhất thời sốt ruột, “Tiểu Tư, dì cũng ở đó hả?”

      “Vâng.”

      “Vậy chuyển điện thoại cho dì . Chị muốn hỏi kỹ chuyện này.”

      “Dạ, chị đợi chút.”

      Điện thoại có tiếng động lúc, sau đó tiếng của mẹ Lương có chút khàn khàn vang lên, “Na Na?”

      “Vâng, là cháu. Thân thể của dì dạo này có tốt ạ?”

      “Tốt hơn nhiều rồi, cháu đừng lo lắng.”

      “Dạ, vậy lần sau cháu qua thăm dì.”

      “Na Na cần đâu. Chắc tiểu Bân cũng với cháu rồi, gần đây…Khụ khụ khụ khụ…. Nhà dì khi nào an ổn. Dì muốn cháu gặp chuyện may. Cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng tới đây…. Khụ khụ khụ khụ…. Chuyện của tiểu Ý, cứ để cục cảnh sát điều tra là được rồi.”

      Giọng của Mẹ Lương khàn khàn kèm theo tiếng ho khan ngừng, khiến Lưu Na nhịn được đỏ tròng mắt, “Dì…”

      “Na Na… khụ khụ khụ… đừng quá cố chấp. Chuyện này liên quan tới cháu, cần đổ hết trách nhiệm lên người mình.” Mẹ Lương nhất thời ràng, hề khàn khàn nữa.

      Lưu Na lén lau nước mắt, nhàng hỏi, “Dì, cháu muốn hỏi dì chuyện, có liên quan tới bộ phẩm dưỡng da mà lần trước tiểu Ý Hong kong cháu nhờ mua ấy ạ.”

      “Mỹ phẩm dưỡng da? Mỹ phẩm dưỡng da làm sao?”

      “Lần đó tiểu Ý mau hai bộ mỹ phẩm dưỡng da, có đúng ạ?”

      “Ừ, bộ là của cháu, bộ là của Hinh Hinh. Hôm tiểu Ý tham dự tang lễ, dì còn dặn con bé nhớ mang cho Hinh Hình mà.”

      “Ngày tham gia tang lễ có đưa cho Hinh Hinh…” Lưu Na giọng nhắc lại.

      “Tiểu Ý còn lo nhầm lẫn giữa hai bộ mỹ phẩm, nên mới cố ý viết tên của hai cháu lên mặt hộp nữa. Chữ viết rất , nhưng nhìn kỹ chút vẫn có thể thấy được.”

      “Chữ viết…” Lưu Na trầm tư chút, sau đó vội vàng lên tiếng, “Cháu biết rồi ạ. Cháu còn có việc, cháu cúp điện thoại trước. Cháu chào dì.”

      Vừa dứt lời, lập tức tắt điện thoại rồi lùng sục khắp phòng tìm kính lúp, vất vả mới tìm thấy nó ở góc sâu trong ngăn kéo. Lưu Na gấp rút cầm hộp mỹ phẩm lên, dùng kính lúp soi cẩn thận.

      Quả nhiên như lời Mẹ Lương , có chứ “Hinh” mặt hộp. Vì xung quanh có nhiều hoa văn trang trí, lại viết như vậy nên mới phát ra.

      Ngày mai, cần phải tự mình xác nhận chuyện rồi….

      …..

      Ba giờ chiều.
      “A Phương, đứng đây làm gì?” người phụ nữ cầm cây chổi trong tay nghi hoặc hỏi người phụ nữ khác đứng bất động ở trước thùng rác.

      Người phụ nữ bất ngờ bị hỏi thấp thỏm quay đầu, tay trái lặng lẽ vòng ra sau lưng, nắm chặt thứ cầm trong bàn tay, hốt hoảng trả lời, “ có gì, cảm thấy có chút hơi say nắng nên mới đứng dưới tàng cây hóng mát chút thôi.”

      “À, ra là thế. Vậy nghỉ ngơi lát . Đúng rồi, cái lỗ chó kia kìa, đợi lát nữa có người tới bịt kín nó.” Người phụ nữ cầm chổi nhàng .

      “Tại sao?”

      “Nghe mấy con mèo hoang cứ chui qua cái lỗ này chạy vào biệt thự, nên quản gia cho người bịt kín nó lại.”

      “Ra vậy.” Người phụ nữ cúi đầu, nắm giấy trong tay càng bóp chặt thêm.

      Người phụ nữ cầm chổi tò mò nhìn chòng chọc lát, cảm thấy sắc mặt của có chút kỳ quái, khó hiểu lên tiếng, “Hôm nay trông lạ quá.”

      “Hả? Thế sao?” Người phụ nữ hoảng sợ ngẩng đầu lên.

      rất lạ. Có phải bị bệnh hay ?” Sắc mặt tái nhợt, phải là bị bệnh chứ?

      “Có lẽ do hôm qua trúng gió nên mới cảm chút thôi.” giọng trả lời.

      Người phụ nữ cầm chổi gật đầu cái, bày ra nét mặt “hóa ra là thế” tiếp, “Nếu vậy chúng ta nhanh chóng quét dọn rồi về nhà thôi.”

      “Ừ.” nhàng gật đầu, bình tĩnh nhét nắm giấy vào trong túi áo của mình.
      Last edited by a moderator: 25/12/14

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Chi bj gjam cam rui

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :