CHƯƠNG 25: Vị khách nguy hiểm
Edit: tiểu an nhi
"Sở Du, hôm nay chúng cùng nhau về nhà được ?" Thiếu nữ nở nụ cười rực rỡ, nét mặt tràn đầy vui sướng.
Lương Ý cố gắng muốn nhìn diện mạo của ta, nhưng xung quanh ta giống như có lớp sương mù vây kín, để cho người khác nhìn thấy .
"Tiểu Ý!"
Đám sương mù dần dần tiêu tan được chút, Lương Ý thấy được đôi mắt to tròn kia. Đúng lúc gần nhìn được ràng cơ thể đột nhiên lại bị người khác lắc mạnh, nhanh chóng tỉnh lại.
"Tiểu Ý." Khuôn mặt Sở Du phóng đại ngay trước mắt, sững sờ nhìn , sau hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, mở miệng hỏi: “Sao thế?"
"Ăn cơm." chỉ chỉ vào khay thức ăn bốc hơi nóng đặt bàn trà. Lương Ý xuống giường, đưa tay vuốt vuốt trán, bộ mặt mệt mỏi oán trách, "Gần đây dường như tôi luôn thiếu ngủ phải. ràng ngủ cả ngày rồi, vậy mà buổi tối vẫn còn muốn ngủ. xem, phải tôi có vấn đề gì chứ?"
" đâu." Sở Du đưa đũa cho , nhàng .
Lương Ý nhận lấy đôi đũa khựng lại chút, ngẩng đầu lên, nhìn cái sâu.
"Có chuyện gì sao?"
"Tiêu Phái Ngải, còn liên lạc với Tiêu Phái Ngải ?" Lương Ý do dự hỏi. nhớ cặp mắt kia, chính là của Tiêu Phái Ngải. Năm đó quan hệ giữa Sở Du và Tiêu Phái Ngải, toàn bộ trường trung học Kiều Phong đều biết, bọn họ từng được coi là cặp đôi đẹp nhất của trường. Nhớ lại hôm nay, những người giúp việc kia tới Tiêu, có lẽ chính là Tiêu Phái Ngải .
Sở Du nghe hỏi vậy sắc mặt có chút trầm, cũng lên tiếng trả lời. Khi Lương Ý định mở miệng hỏi thêm lần nữa lại : "Tôi ra ngoài có việc." Sau đó đứng dậy sập cửa ra khỏi phòng.
Lương Ý ngây ngốc nhìn cánh cửa bị đóng sập lại, liếc qua thức ăn bàn trà đột nhiên lại thấy còn khẩu vị gì nữa. buồn bã buông đôi đũa trong tay xuống, nhắm mắt lại, trong đầu lên hình ảnh năm đó Sở Du cùng Tiêu Phái Ngải đứng chung chỗ.
thể thừa nhận, bọn họ quả thực là đôi tuấn nam mỹ nữ điển hình. Khi đó, lúc Tiêu Phái Ngải vừa mới chuyển vào trường trung học Kiều Phong lập tức khiến toàn trường oanh động. ta nhanh chóng trở thành hoa khôi của trường, cũng rất nhanh trở thành bạn của hotboy Sở Du. Chuyện đó có thể là đả kích trái tim của vô số thiếu niên cùng thiếu nữ, khiến trường trung học Kiều Phong năm đó rơi vào tình cảnh "Tiếng kêu than dậy khắp đất trời".
"Thiếu phu nhân?"
Tiếng gõ cửa bất ngờ làm cắt đứt dòng hồi tưởng của Lương Ý, vội , "Vào !"
Linh chậm rãi vào phòng, nhìn tới khay thức ăn vẫn còn nguyên ở bàn liền hỏi, "Thiếu phu nhân, thức ăn hợp khẩu vị sao?"
Lương Ý lắc đầu, " phải do thức ăn, là do tôi thấy đói bụng thôi."
"Có cần để bác sĩ khám qua xem sao ?"
" cần. Bưng nó . Khi nào đói bụng tôi ăn."
"Vậy được." Linh tới trước bàn trà, lúc chuẩn bị bưng thức ăn lên, lại quay đầu về phía , "Thiếu phu nhân, phu nhân mời qua thư phòng lát."
"Để làm gì?" Lương Ý vừa nghe thấy mẹ Sở gọi đến thư phòng khỏi khẽ nhíu mày, trong lời mang theo chán ghét nhàn nhạt.
"Phu nhân gì với tôi cả." Linh nhàng cười tiếng, sau khi thu dọn hết thức ăn : "Thiếu phu nhân, tôi dẫn ."
Lương Ý vui hất mặt, "Có thể ?"
"Thiếu phu nhân. Phu nhân thích người khác cãi lại lời của mình. chỉ cần qua đó lát thôi." Linh tận tình khuyên bảo.
Lương Ý khẽ cắn răng, đứng lên, "Tôi !"
Thư phòng.
Lương Ý đứng ở trước cửa lâu mà vẫn vào, mỗi lần giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa lại nhịn được thả tay xuống. Sau khi lặp lặp lại như thế biết bao nhiêu lần, bên trong bỗng vang lên giọng nhu hòa của mẹ Sở, "Tiểu Ý, vào !"
Lương Ý ảo não giọng nguyền rủa vài câu, sau đó mới miễn cưỡng mở cửa vào.
"Tiểu Ý, ăn cơm chưa?" Bà cười vui vẻ đến trước mặt , bộ dạng như trưởng bối quan tâm đến con cháu trong nhà.
Lương Ý liếc bà cái, tình nguyện trả lời, " ăn rồi ạ."
"Hình như tiểu Ý có ý đối địch với dì phải." Mẹ Sở xong, nụ cười càng sâu hơn.
Ánh mắt Lương Ý phòng bị nhìn bà, hỏi thẳng, "Rốt cuộc dì tìm cháu có chuyện gì? Nếu chỉ là mấy chuyện tầm phào như vậy cháu xin phép về phòng trước."
"Tiểu Ý, cháu rất ghét dì phải ?" Mẹ Sở vẫn trả lời vấn đề của .
Lương Ý tức giận , "Cháu ghét dì, thử hỏi có người nào thích kẻ bắt cóc mình chứ? Đầu óc của cháu cũng có vấn đề."
"A, tiểu Ý, cháu đối đãi với bà nội tương lai của con mình như vậy, có phải là có chút. . . . . . quá đáng rồi ?" Khóe miệng của bà cong lên, nhưng đôi mắt mê hoặc lòng người kia lại hoàn toàn có chút ý cười.
"Cái gì mà đứa bé? Dì nhăng cuội gì đó?"
"Tiểu Ý, chẳng lẽ cháu muốn sinh cho Sở Du đứa ? Lúc trước dì rất là muốn bế cháu nội, phải sao?" Mẹ Sở xoay người lại, đưa lưng về phía , nhanh chậm .
"Hừ, dì buồn cười, dì Sở! Dì cho rằng cháu cam tâm tình nguyện mà sinh cháu cho kẻ bắt cóc mình ư?! Dì mơ ngủ sao?" Lương Ý hừ lạnh tiếng, cười trào phúng .
"Ý của cháu là cháu muốn? Chẳng lẽ, cháu muốn về nhà nữa rồi?" Mẹ Sở giễu cợt xem thường.
"Dì cho rằng cháu còn có thể tin tưởng lời của dì? Dì chính là kẻ lừa gạt." Lương Ý chút lưu tình chỉ trích mẹ Sở.
Mẹ Sở xoay người lại, nụ cười khóe miệng vẫn chưa thu lại, chỉ có điều nhiệt độ trong ánh mắt kia lại thấp hơn vài phần so với lúc đầu."Nếu cháu muốn, vậy dì cũng ép. về trước , dì hi vọng cháu có thể suy nghĩ kỹ chút."
Lương Ý đối với thái độ của mẹ Sở cảm thấy khá kinh ngạc, tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng hỏi quá nhiều, quyết định quay về phòng trước.
Lương Ý vừa mở cửa phòng ra nhìn thấy Sở Du ngồi ở bên giường. Ánh sáng trong phòng có hơi tối, ngoại trừ đèn bàn cả căn phòng lớn như thế lại bật cái đèn nào khác. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên áo sơ mi trắng của , khiến màu áo nhuộm màu đỏ nhàn nhạt giống như vỏ quýt. khẽ cúi đầu, tóc trước trán rủ xuống che khuất đôi mắt mê người kia, ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh đèn như như .
"Sở Du?" Lương Ý bước lên phía trước, nhàng gọi câu.
vẫn ngẩng đầu, cũng đáp lại, tựa như hoàn toàn nghe thấy tiếng gọi của . Lương Ý vươn tay, định đẩy vai của , nhưng ngờ lại bị bắt được, dùng sức lôi kéo, đem cả người ngã xuống giường, sau đó đè cả người lên cơ thể .
Lúc này Lương Ý mới phát ra, con ngươi vốn đen nhánh của Sở Du giờ lại biến thành màu đỏ tươi như máu khiến người ta kinh ngạc.
"Sở Du, mắt của . . . . . ."
"Tại sao em muốn? Có phải em vẫn còn thích ta hay ?!" Sở Du giận dữ lớn tiếng chất vấn, ngón tay bóp chặt lấy bả vai của Lương Ý, từng khớp xương ngón tay mảnh khảnh nổi lên gân xanh chằng chịt.
Lương Ý có cảm giác bả vai của mình sắp bị bóp nát rồi, "Buông tay! Đau quá!" nhìn Sở Du hét lớn, cố gắng
dùng tay đẩy ra, muốn thoát khỏi khống chế của .
Lời theo bản năng của Lương Ý lại càng khiến cho Sở Du thêm tức giận, "Buông tay? Em muốn tôi buông tay? thể nào! Vĩnh viễn thể! Cho dù chết, tôi cũng muốn cùng em chết chung chỗ. Có trở thành quỷ tôi cũng bỏ qua cho em!"
" bị thần kinh à?" Lời của Sở Du cũng chọc giận Lương Ý, bắt đầu lựa lời mà công kích , "Tôi cho biết, cho dù chết tôi cũng muốn chết chung với . Kẻ thần kinh như , tôi vĩnh viễn thích , bao giờ cùng với . hiểu chưa?!"
Sở Du dữ tợn nhìn chằm chằm, con ngươi đỏ thẫm toát ra sát khí. Lương Ý bị tàn độc nơi đáy mắt của hù sợ, giãy dụa nữa. Nhưng đúng vào lúc này, lại đột nhiên cúi đầu, hung hăng cắn vào cần cổ của cái.
Cảm giác đau đớn truyền đến ngay lập tức, Lương Ý cảm thấy cổ cảu mình dinh dính nhơn nhớt, cúi đầu xuống nhìn, lúc này mới phát ra bên trái cổ bắt đầu chảy ra dòng máu tươi.
" làm cái gì thế?!" Lương Ý nhìn Sở Du rống to.
Sở Du để ý đến , ngược lại bắt lấy đôi tay vừa ngừng lát lại bắt đầu giãy dụa của Lương Ý, tay còn lại điên cuồng xé rách quần áo của . Quần áo nhanh chóng bị trút hết ra, bả vai trắng nõn trong nháy mắt chiếm lấy chú ý của , tròng mắt đỏ quách càng thêm thẫm lại.
Đôi môi lạnh lẽo trùm lên da thịt điên cuồng liếm mút, da thịt trắng ngần lần lượt lưu lại từng dấu ấn đỏ sậm. Cánh môi tiếp tục xuống dưới, áo ngực màu đen gây trở ngại cho xâm chiếm của , Sở Du chờ nổi đến khi cởi nó xuống nên vội vàng gạt lên .
Lương Ý thấy lôi kéo áo ngực của mình lập tức luống cuống, cố gắng dùng hết sức lực toàn thân tránh thoáng khỏi tay của Sở Du, sau đó giơ chân đạp cái. Bị vẻ đẹp trước mắt mê hoặc, Sở Du nhất thờ vô ý, bị đá ngã ra sau, Lương Ý thấy vậy tức khắc lăn vòng lao xuống giường.
chạy ra phía sau giường, Sở Du mất lý trí cũng vọt ngay tới, vươn tay ôm lấy từ đằng sau, dùng sức kéo về lại giường. đẩy Lương Ý nằm sấp xuống, dùng tay cởi nút áo ngực sau lưng.
Lương Ý bị đè ở phía dưới, động cũng thể động, trong lòng vô cùng sốt ruột. Khi vô tình ngửa đầu lên, lọ thủy tinh cách đầu giường xa lọt vào tầm mắt của . Lương Ý cắn răng, nhanh chóng với tay lên lấy cái lọ đó, sau khi lấy được dùng toàn bộ sức lực còn lại đập mạnh về phía sau.
Nhà họ Lương.
"Chị Na Na, em nhận điện thoại trước được ?" Giọng Lương Tư run run hỏi Lưu Na.
"Lưu Na" cứng đờ gật đầu cái, sau đó chậm rãi xoay người, tiếp tục lại trong phòng.
"Alo, em là Lương Tư. Là chị sao? Chị Na Na." tiếng "chị Na Na" này dám quá to, lấy tay che lại điện thoại, giọng gọi câu, thỉnh thoảng còn len lén liếc kia chút, từng giây từng phút chú ý đến cử động của ta.
"Ừ, là chị. Sao em lại như vậy?" Ở đầu bên kia, Lưu Na cau mày hỏi.
Đúng là giọng chuyện bình thường của chị Na Na. Đúng lúc Lương Tư chuẩn bị ra chuyện quái dị xảy ra giờ nhìn thấy "Lưu Na" chuẩn bị bước lên lầu. Lương Tư vội vàng cúp điện thoại, chạy ra ngăn cản.
"Cái đó, chị Na Na, mẹ em vẫn ngủ ở lầu, nên quấy rầy bà hơn, có được ?" Lương Tư miễn cưỡng nở nụ cười, trong đầu sớm rối loạn biết phải làm sao.
"Lưu Na" lẳng lặng nhìn hồi lâu, sau đó mới gật đầu cái.
"Chị Na Na, chị tới tìm trai của em sao? ấy có ở nhà." Lòng bàn tay của Lương Tư đổ đầy mồ hôi.
ta nhíu mày, nhưng cũng có ý định rời . "Uông Uông -- uông uông uông --"
Đa Đa nhe răng, trợn mắt, lắc lắc cái mông mập của nó từ lầu lao xuống, nhào vào người "Lưu Na."
"Đa Đa --" Lương Tư bị dọa giật mình làm rơi điện thoại trong tay.
"người", chó quấn chặt lấy nhau. Lương Tư muốn tách bọn họ ra, sợ vật kia làm Đa Đa bị thương, nhưng Đa Đa giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, hàm răng bén nhọn ngừng hướng về phía "Na Na" điên cuồng cắn xé. Lương Tư thể làm gì khác hơn là tới sau lưng Đa Đa, ôm chặt lấy nó từ phía sau, muốn kéo nó từ người "Na Na" xuống.
Lương Tư cố gắng hai ba lần nhưng "người", con chó vẫn thể tách được ra. Khi chuẩn bị bỏ cuộc "Na Na" đột nhiên hóa thành làn khói mù mịt rồi biến mất, đất chỉ còn lại tờ giấy trắng bị cắn tơi tả, tờ giấy đó còn tản ra loại hương thơm ngòn ngọt....
Last edited by a moderator: 16/11/14