1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 22: Lặp lại chiêu cũ

      Editor: tiểu an nhi


      Hai giờ sáng.

      Đường cái tối đen vắng vẻ, cửa hàng bốn phía sớm đóng cửa, chỉ còn vài quán ăn vỉa hè bên ngoài là còn bận rộn chào mời mấy người trẻ tuổi vào ăn khuya. Đám người trẻ tuổi này phần lớn đều là các sinh viên của trường Đại học lân cận, theo từng tốp năm ba người. từng cái bàn nhựa đặt nối tiếp nhau vỉa hè bày đủ các loại đồ ăn, mỗi người đều cầm chai nước ngọt hoặc bia trong tay, sung sướng uống thả cửa, trong đám người thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hò hét đinh tai nhức óc.

      "Chúng ta ăn được ?" Lương Ý đứng ở trước bàn làm thức ăn, đôi môi chu lên, bày ra bộ dạng “tôi rất muốn ăn”.

      Sở Du mặt biến sắc nhíu mày cái, túi nilon trắng bị người ta tùy ý ném mặt đất theo gió thổi bay loạn xạ, bay tới chân . vui nhìn túi nilon dưới chân, sắc mặt trầm kéo tay của Lương Ý , " thôi!"

      "Tôi , tôi muốn ăn cái này." Lương Ý thế nào cũng chịu , đứng im tại chỗ, khuôn mặt phụng phịu, môi trề ra.

      Sở Du lạnh lùng nhìn lướt qua đám sinh viên nhốn nháo, mày nhíu lại càng chặt, " nơi khác." lên tiếng lần nữa, vẫn muốn rời khỏi chỗ này.

      Nhưng chân Lương Ý lại giống như mọc rễ ngay tại chỗ, đứng im như phỗng, quyết di chuyển. Sở Du cũng nỡ dùng sức kéo , lo lắng làm bị thương. Vì vậy mà hai người cứ đứng giằng co tại chỗ, ai cũng ngoan cố nhìn trừng trừng vào đối phương.

      "Chỉ ăn chút thôi, có được ?" Lương Ý đung đưa ống tay áo của làm nũng.

      Sở Du thấy kéo ống tay áo của mình ánh mắt chợt lóe lên, lập tức cúi đầu nhìn chăm chú vào nút cài dưới tay áo của mình. Mắt híp lại, nhìn lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn , có vẻ được vui cho lắm.

      "Vừa rồi vui mừng cái gì vậy?" Lương Ý nghi hoặc hỏi .

      Sở Du hất mặt, rầu rĩ trả lời, " có."

      "Gạt người!" Lương Ý nhàn nhạt phản bác.

      "Em , có muốn ăn đồ nướng hay ? Đồ nướng của quán tôi rất ngon đó." Chủ quán đứng ở trước bếp lò nướng khói mù lượn lờ vô cùng nhiệt tình mời gọi Lương Ý.

      Lương Ý nghe được câu hỏi của chủ quán lập tức đem hoài nghi vừa nảy sinh ném ra sau đầu, hào hứng chạy mình đến trước bếp lò, nhanh chóng chọn mấy xâu đồ ăn để chủ quán nướng chín.

      "Sở Du, Sở Du! Mau tới đây! thích ăn cái gì? Tôi giúp chọn!" Lương Ý quay đầu lại lớn tiếng gọi Sở Du buồn bực đứng ở đằng sau.

      Tiếng gọi của Lương Ý thu hút ít ánh mắt của mấy người trong quán, mọi người dựa theo tầm mắt của , lúc này mới chú ý tới Sở Du thân hàng hiệu, diện mạo tuấn mỹ đứng ở trước quán. Các tự chủ được khẽ thốt lên xuýt xoa, sau đó vội vàng bỏ qua bạn trai ngồi bên cạnh, bắt đầu bàn luận xôn xao, ánh mắt thỉnh thoảng còn len lén liếc về phía Sở Du, dường như lo sợ lập tức biến mất.

      Mà mấy người con trai bị lạnh nhạt vứt ở bên, nhịn được lên tiếng châm chọc, " phải chỉ là tên mặt trắng thôi sao, có cần phải phấn khích như vậy ?"

      "Ờ, bộ dạng nhìn giống trai bao như vậy, có gì tốt. Đúng là chỉ nhìn vào bề ngoài đẹp đẽ mà lóa mắt. Những nữ sinh này quả thực là chưa từng trải việc đời mà." tên khác hơi mập mạp chút hừ lạnh tiếng, ghen ghét phụ họa.

      Đứng cách chỗ bọn họ khoảng 50m, toàn bộ những lời mấy người đó Sở Du đều nghe thấy mồn . Chân mày càng lúc càng nhíu chặt lại, lúc này gần như thành hàng ngang rồi. Thậm chí quanh người còn tản mát ra loại hơi thở lạnh lẽo, khiến cho đôi bạn trẻ ngang qua người bất giác rùng mình sợ hãi, vội vàng kéo nhau bước nhanh mau chóng rời .

      "Sở Du, còn đứng đó làm cái gì? Đến đây mau lên." Lương Ý nhịn được quay lại, lôi tay kéo tới trước sạp hàng.

      " đó là ai thế? Trông có vẻ như rất thân thiết với ấy." cầm xâu thịt trong tay ngồi giữa đám người ăn đồ nướng tức giận bất bình nhìn chằm chằm Lương Ý. khác ngồi bên cạnh cẩn thận quan sát Lương Ý hồi, sau đó mới đưa ra phán đoán, "Bạn ?"

      " phải đâu? Người đàn ông kia dáng dấp đẹp như thế, sao lại có bạn diện mạo bình thường như vậy được? Đúng là phí của trời mà!" cầm xâu thịt khinh thường trừng mắt liếc nhìn Lương Ý mỉa mai.

      "Đâu có bình thường. thấy ấy khá đáng đấy chứ." thanh niên ở bàn khác quay người lại phản bác, bĩu môi : "So với em dễ thương hơn nhiều."

      ". . . . . ." trợn mắt lên giận dữ nhìn chàng kia.

      Ở phía bên kia.

      "Sở Du, muốn ăn cái gì?"

      Lương Ý hào hứng lắc lắc tay của , thấy vẫn ngẩn người như lạc vào cõi thần tiên bất mãn lên tiếng hỏi, " làm sao thế? Ngẩn người gì vậy? Tôi hỏi đó!"

      Tầm mắt Sở Du di chuyển, nhìn cái, nhíu mày, nhìn màn khói lượn lờ quanh xâu thịt nướng, im lặng gì.

      "Em , bạn trai của em tuấn tú! Tôi bán hàng ở đây nhiều năm như vậy cũng chưa gặp được nam sinh nào đẹp trai như cậu ấy cả." Chủ quán hào sảng khen người diện mạo của Sở Du.

      "Ông chủ, ấy phải bạn trai của tôi." Lương Ý cúi đầu, giọng phủ nhận.

      "Là ông xã." Sở Du mặt thay đổi chợt nhả ra câu.

      Chủ quán ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới phản ứng được, " ra hai người kết hôn rồi. nhận ra đấy, còn trẻ như vậy. Nhớ năm đó tôi cũng. . . . . ."

      "Ông chủ, chúng tôi lấy xâu này, cả xâu này nữa." Lương Ý để ý tới lời của Sở Du vừa , vội vàng cắt đứt hoài niệm “Nhớ năm đó” của chủ quán, chỉ sợ chủ quán cứ giữ lấy bọn họ mà “nhớ năm đó” đến sáng mới thả ra mất.

      "Được rồi!" Lão bản nhanh nhẹn nhặt mấy xâu Lương Ý chỉ lên, đối với việc Lương Ý ngắt lời mình cũng để ý lắm.

      Lương Ý nhìn số thức ăn mình gọi chút, ước chừng cũng tương đối rồi, ngẩng đầu quay sang chủ quán , "Ông chủ, chúng tôi qua bên kia ngồi chờ nhé."

      "Được được!" Chủ quán liên tục gật đầu, cười lớn .

      "Sở Du, chúng ta qua bên kia ngồi ." Lương Ý dắt cổ tay Sở Du

      tới bàn còn trống, bốn phía có người ngồi.
      Trong quá trình di chuyển, Sở Du vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cổ tay áo của mình, mắt phượng dài lóe lê, tựa như mong đợi cái gì.
      "Được rồi. Ngồi !" Lương Ý đặt mông ngồi xuống, buông cổ tay của ra.
      Sau khi buông ra, Sở Du vẫn nhìn chòng chọc thêm lúc lâu, núi cài kim loại ống tay áo lấp lánh bỗng dưng lại khiến cảm thấy hết sức chói mắt.
      "Sao thế?" Thấy Sở Du cứ đứng mãi mà chịu ngồi xuống, Lương Ý nghi ngờ hỏi
      "Nút cài..." Móng tay nhọn dùng tốc độ cực nhanh nhàng xẹt qua cổ tay áo, nút cài lập tức tiếng động rơi xuống đất. giơ cổ tay lên đưa tới trước mặt .
      "Nút cài? Nút cài làm sao?" Lương Ý cúi đầu nhìn cổ tay áo mở ra của , trong nháy mắt chảy tầng mồ hôi lạnh.
      phải chứ? Xui xẻo như vậy à? Là làm ư? Nhưng hình như nhớ mình tháo nút cài của ra mà! Lương Ý cố gắng nhớ lại, xem có tìm được gì để chứng minh mình vô tội hay ,
      "Rơi rồi." Sở Du bình thản tố cáo .
      Lương Ý cắn răng, quyết thừa nhận, " phải tôi làm."
      "Em chạm qua nó." Giọng thản nhiên nhanh chậm.
      "Tôi có chạm qua, nhưng điều này có nghĩa là tôi làm rớt!"
      "Đền !" Ngữ khí của như chém đinh chặt sắt.
      " đền!" Lương Ý giận dỗi xoay mặt, đền đấy, xem làm gì được nào.
      Sở Du gì, nhìn chằm chằm hồi, đột nhiên xoay người lại. Lương Ý giật mình, lập tức lên tiếng ngăn cản. "Sao thế? đâu? Còn chưa trả tiền mà!"
      "Hừ!" Người nào đó hừ lạnh tiếng, cao ngạo ngẩng đầu sải bước về phía trước.
      Lương Ý vọt tới đứng chắn trước mặt , đưa tay ngăn lại, " làm vậy là có ý gì? trả tiền rồi hẵng . tại tôi có tiền."
      Người nào đó vẫn đáp lại.
      Lương Ý nghiến răng nghiến lợi giọng , "Được rồi, tôi đền. thanh toán chỗ thức ăn này trước ." Trong túi có tiền chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu trước thế lực đen tối thôi.
      "Em đền trước ." Sở Du híp mắt lại, đầu ngón tay nhàng gõ vào mặt bàn có dính chút dầu mỡ.
      Lương Ý nghe xong tức điên, cắn răng gằn ra từng chữ. " đùa tôi phải ? phải là tôi có tiền hay sao? Lấy cái gì mà đền bây giờ?"
      "Nợ tiền đền thịt!" Sở Du chỉ chỉ chỗ nút cài bị rớt ống tay áo.
      Lương Ý tự chủ lùi về phía sau bước, hít ngụm khí lạnh, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào , "... , giỡn đúng ? Ở đây? Bây giờ?"
      "Ừ," Sở Du nặng nề gật đầu cái.
      "!" Lương Ý nghĩ cũng muốn nghĩ lập tức từ chối.
      Sở Du lại xoay người lần nữa.
      "Đợi chút...!" Lương Ý lập tức bắt lại tay của , đáng thương khẩn cầu, "Khi nào về nhà đền được ?"
      Sở Du chậm rãi lắc đầu.
      " tại muốn mất còn với tôi phải ?" Lương Ý tức giận hất tay của ra, lớn tiếng .
      "Hửm ~~?" Giọng ngấm ngầm uy hiếp của Sở Du vang lên.
      Lương Ý sợ run cả người, lửa giận trong nháy mắt biến mất, chút khí thế hiếm hoi kia cũng bốc hơi thấy bóng dáng, "Tôi đồng ý với là được chứ gì," Lương Ý xấu hổ cười cười, giọng cầu, "Nhưng có thể tìm chỗ nào kín đáo hơn được ?"
      "Hừ!"
      Có nghĩa là muốn???
      Lúc Lương Ý còn thở phì phì trừng mắt lườm Sở Du, chủ quán nhiệt tình bưng đĩa đồ nướng tới trước mặt bọn họ, để lên bàn, ngoác miệng ra cười tươi , "Em , sao mà mặt lại mếu máo như vậy? Bị cậu ta bắt nạt sao?"
      "Tôi có mếu máo." Lương Ý mạnh miệng trả lời.
      "Ông chủ, có người gọi đồ kia, mau mau qua ." Trước sạp nướng lúc này tụ tập thêm vài người lựa thức ăn.
      "Được rồi. Tôi trước, chàng trai, là đàn ông đừng bắt nạt vợ, phải nhường nhịn ấy mới được." Trước khi chạy , chủ quán vẫn quên dạy dỗ Sở Du chút.
      "Đưa tiền!" Lương Ý đưa tay ra, đòi tiền .
      Sở Du lắc đầu, Lương Ý tức giậm chân, cắn răng, "Sở Du, rượu mừng uống lại muốn uống rượu phạt hả?"
      "Rượu phạt?" tò mò nhướng mày.
      Lương Ý cứng họng, đâu có biết cho uống" rượu phạt" là gì..., nhưng lời ra khỏi miệng rồi, nếu "thực " chẳng phải càng thêm mất mặt hay sao?
      Hoặc là làm, mà làm nhất định phải làm đến cùng, Lương Ý đột nhiên kéo cổ áo của lại gần, đến độ cao vừa phải ngẩng mặt lên, cánh môi vừa vặn dùng sức "hôn" lên mặt cái. Ánh mắt Sở Du thoáng qua tia kinh ngạc, sau đó vành tai dần dần trở nên đỏ bừng.
      "A!" Người nào đó thầm thỏa mãn đột nhiên má truyền đến cảm giác đau đớn, nhịn được kêu lên tiếng.
      "Oa--" Mười mấy cặp mắt tại trường hẹn mà cùng nhau trợn lên sợ hãi.
      là quá phóng túng, quá nhiệt tình !
      Last edited by a moderator: 7/11/14

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Oh, a gian xao ghe, 1 cuc ao 1 nu hon cua c!

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Oh, a gian xao ghe, 1 cuc ao 1 nu hon cua c!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      xl vì đăng bài trễ, hum qua mình có việc bận
      --- ------ ------

      Chương 23: Gặp đám lưu manh
      Edit: quacauphale

      Bộ mặt Lương Ý ảo não, gương mặt đỏ bừng, nện bước chân dồn dập ý muốn nhanh chóng rời khỏi quán thịt nướng, chỗ qua đều vang lên từng tiếng huýt sáo cùng với ánh mắt hài hước đuổi theo dứt.

      Thấy thế, càng thêm oán hận về hành động vừa rồi của mình, để cho người ta xem cảnh tình cảm miễn phí, bây giờ còn bị người xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ. nghĩ, đời này trừ trộm xoài bị bắt ra, chuyện này có lẽ là chuyện mất mặt nhất đời .

      "Tiểu Ý!" Sở Du thấy Lương Ý sải bước chạy chậm rời , để ý dấu răng nổi bật mặt vội vàng đuổi theo. Ông chủ quán thịt nướng nhìn thấy bọn họ lần lượt rời , vội vã lớn tiếng la ầm lên với Sở Du, "Thằng nhóc kia, cậu còn chưa trả tiền đâu đấy!"

      Theo sát ở sau Lương Ý, Sở Du nghe thấy tiếng gào của ông chủ, nhanh chóng xoay người trở lại, từ ví tiền móc ra mấy tờ ông nội Mao ném ở bàn, vội vàng đuổi theo. Vào lúc sắp ra khỏi sạp hàng dùng mắt phượng dài uy hiếp những ánh mắt sắc bén của đám con trai nhìn lướt qua khen ngợi Lương Ý đáng . Đám con trai thấy ánh mắt sắc bén ngừng đánh tới rùng mình.

      "Chàng trai! Tiền thừa, mau lấy lại!" Trong tay ông chủ cầm ra mấy tờ ông nội Mao mà Sở Du vừa đặt lại, lớn tiếng nhắc nhở.

      Mấy học sinh qua cười với ông ta, "Ông chủ, khỏi gào, người ta có tiền, căn bản cũng để ý đến chút tiền lẻ này đâu, ông coi như là người ta đưa chút tiền boa cho ông ." d.đ.l.q.đ

      đường phố

      "Tiểu Ý." Vẫn theo sát sau lưng , Sở Du lên tiếng gọi .

      Lương Ý tức giận xoay người lại, chỉ trích , "Sao cứ khi dễ tôi?"

      " có." Sở Du lắc đầu vô tội.

      "Hừ!" Hừ lạnh tiếng, lại xoay người lại, tiếp tục hướng phía trước.

      "Về nhà?" Sở Du đứng ở sau lưng , cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm .

      Nghe được hai chữ về nhà Lương Ý ngẩn ra, con ngươi nhanh chóng đảo quay vòng ở trong hốc mắt, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

      "Tiểu Ý?"

      "Hả?" Lương Ý phục hồi tinh thần lại, nhìn .

      "Về nhà?"

      Lương Ý cúi đầu, mũi chân nhàng đá lên trước, sau đó ngẩng đầu lên, mặt nặng nề với , "Sở Du, tôi muốn về nhà. Trở về nhà tôi!" Sợ hiểu lầm, còn cố giải thích thêm.

      Sở Du , lẳng lặng ngưng mắt nhìn , hồi lâu, liếc qua, kéo tay của , xoay người mang theo rời .

      "Sở Du, tôi phải về nhà! Tôi thể vĩnh viễn sống ở trong nhà của . Tôi có nhà của chính tôi, nếu như thích tôi, nên ép buộc tôi." Lương Ý hất mạnh tay ra, tức giận đùng đùng lớn tiếng .

      "Em lừa ." Sở Du đưa lưng về phía , giọng bình tĩnh chỉ trích .

      "Tôi lừa ? Tôi lừa làm gì?" Lương Ý nhếch môi, cau mày, hiểu vì sao chỉ trích.

      "Hẹn hò! Em là hẹn hò." đột nhiên xoay người lại, gân xanh trán bên trái đan chồng nhau, tạo thành con vật nào đó từng thấy qua, "hoa văn" hình xăm xem toàn thể trông rất sống động.

      Lương Ý ngây ngẩn cả người, lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, lúng ta lúng túng , " tôi lừa , vậy cứ coi là tôi lừa ." Dứt lời, xoay người, muốn về nhà.

      "Đứng lại!" túm lấy cổ tay nắm chặt, chất vấn , " đâu? !"

      "Về nhà!" Lương Ý lạnh lùng nhìn , nhanh chậm.

      "Nhà chính là nhà của em."

      "Đó phải là nhà tôi, đó là nhà ! tại người nhà tôi nhất định còn chờ tôi về nhà!" Lương Ý giận, hướng rống to, giận dữ ngút trời mà dùng lực gạt tay ra.

      Lương Ý bực tức ra lời thể nghi ngờ là khiến Sở Du trong cơn giận dữ giận đến lý trí hoàn toàn hỏng mất, ở dưới ánh đèn gân xanh trán bên trái lóe lên màu xanh, Lương Ý kinh hãi, thấy Sở Du lại muốn "nổi điên", vì vậy vội vàng mở miệng, "Sở Du, tỉnh táo chút. Đây là đường cái." hết sức gấp gáp trấn an Sở Du, rất sợ bỗng nhiên làm ra hành động "đặc biệt" gì, kinh động người đường khác.

      Sở Du hít thở sâu hơi, khép mắt, Lương Ý nhìn ra cực kỳ cố gắng kiềm chế, phút chốc qua, chờ đợi gân xanh trán từ từ biến mất, lồng ngực phập phồng cũng theo đó bình thản.

      Lương Ý mới vừa thở phào nhõm, chuẩn bị xong "an ủi" mình chút ông trời lại như nhìn vừa mắt, tình trạng xấu luôn xuất .

      "Hắc, nơi này có em xinh đẹp!" giọng thô bỉ từ trong hẻm hẹp mà u ám truyền đến. " em, ra ngoài chơi với các , các có rất nhiều trò chơi!" Trong lời mang theo nồng nặc dung tục.

      Lúc này Lương Ý hận thể đánh hai tên lưu manh biết phải trái trước mắt trận rồi ném vào trong sông.

      "Sở Du, chúng ta thôi. Mặc kệ họ." Lương Ý miễn cưỡng cười cười, cầm tay , chuẩn bị dẫn rời lại bị tên thanh niên nhuộm tóc vàng, dáng vẻ lưu manh đeo dây chuyền kim loại túm lấy cái tay khác của , tên khác ngăn cản đường của .

      " em, đâu à? Nếu chúng ta cùng nhé." Dứt lời còn dùng tay sờ sờ mu bàn tay .

      Cảm giác buồn nôn ập tới, Lương Ý hất tay ra, nhìn chằm chằm , "Muốn sống cút ngay cho tôi!"

      "Ơ, em, nóng tính đấy. Đây là bồ của em? Dáng dấp tệ, nếu chúng ta cùng nhau chơi đùa? Bốn người, cũng rất. . . . . ." Lời còn chưa hết, bị tay Sở Du nắm lấy cổ, nặng nề nện ở tường, cả người bị nâng lên cách mặt đất. Bị giơ lên cao cách mặt đất, khóe miệng thanh niên tràn ra máu tươi, ánh mắt có chút rời rạc, có lẽ là bởi vì đòn nghiêm trọng vừa rồi khiến đầu óc có chút .

      "Sở Du, thả , chớ làm lớn chuyện." Lương Ý liếc nhìn thanh niên bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng cả khuôn mặt.

      "Thằng chó, mày lại dám đánh em

      của tao!" thanh niên khác thấy đồng bọn của mình bị đánh, nắm quả đấm, xông tới, chuẩn bị giáo huấn Sở Du trận, lại bị cước đá văng đến cửa kính cửa hàng đối diện, hôn mê. Cửa kính phát ra tiếng vỡ, theo tiếng mà nứt, mảnh kính vỡ tan, còi báo động lớn tiếng vang lên.
      "Sở Du, đủ rồi, bọn họ được dạy dỗ, đừng nên giết hết bọn họ. Thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, chúng ta nhanh lên!" Lương Ý nhón chân lên, giơ tay lên cao, dùng sức cạy tay nắm chặt thanh niên ra, nhưng chút hơi sức này của đối với Sở Du mà như muỗi chích, hoàn toàn có chút tác dụng nào.
      "Sở Du!" Lương Ý buông tha, tới trước lỗ tai , rống to.
      Lúc này Sở Du mới chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn , trong con ngươi mang theo tàn nhẫn, cái trán lúc này như ngôi sao lóe lên trong đêm tối so với vừa nãy càng chói mắt hơn. Lúc Lương Ý vẫn còn phiền não xem trấn an thế nào, đột nhiên phát , gân xanh trán bắt đầu dần dần lan tràn ra hướng gương mặt.
      "Sở Du, trán ..."
      "Khụ khụ..."
      Tiếng ho khan cắt đứt suy nghĩ của Lương Ý, quay đầu nhìn lại, sắc mặt thanh niên bên kia tường xanh xám, mắt nửa khép nửa hở, mắt thấy được.
      "Sở Du, sắp chết. Buông ra !" Lương Ý cầu khẩn .
      " đụng em, đáng phải chết!" Tay Sở Du tăng thêm sức lực, Lương Ý thấy mặt thanh niên càng ngày càng đen, đôi môi càng ngày càng trắng, thậm chí ngay cả tiếng ho khan hơi yếu vừa nãy cũng từ từ biến mất.
      Nhưng vào lúc này "ù ù - - ù ù - - " tiếng còi xe cảnh sát vang lên, trong nháy mắt khiến luống cuống.
      "Thiếu phu nhân!" Đầu hẻm, quản gia mặc tây trang phẳng phiu đứng ở bên cạnh thùng rác, lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên tường cùng với thanh niên lâm vào hôn mê xong, cung kính xoay người lại, "Đại sư Cố!"
      "Thiếu phu nhân, chúng ta lại gặp mặt!" Lập tức chuyện, đại sư Cố chẳng biết xuất từ lúc nào giữa ngã tư đường, ống tay áo giương lên, ống tay áo thoáng qua tia chớp vàng, Lương Ý còn chưa xem màu vàng kia đến tột cùng là cái gì, Sở Du vẫn trong trạng thái nổi lại "bịch!" tiếng té xuống đất.
      "Thiếu phu nhân, chúng ta thôi!" Quản gia tới trước mặt Lương Ý, nhàng vác Sở Du lên vai.
      Lương Ý kinh ngạc nhìn nhìn hai thanh niên sống chết sau lưng chút, "Vậy bọn họ..."
      "Còn chưa có chết đâu. nhanh lên!" Sau khi đại sư Cố xong lập tức xoay người biến mất.
      Xe cảnh sát càng ngày càng gần, Lương Ý biết cảnh sát cũng sắp tới, len lén nhìn sang quản gia ở phía sau , nếu như bây giờ trốn chạy....
      "Thiếu phu nhân, đại sư Cố vẫn còn ở nơi này đấy."
      Lương Y hiểu, đây là lời cảnh cáo, quả , tại mặc dù quản gia tiện hành động, nhưng nơi này dù sao còn có "Thần côn" xuất quỷ nhập thần, cũng biết năng lực của thần côn. tại chạy trốn đối với phần thắng cũng lơn, nếu lẩn trốn bị bắt lại, sau khi trở về còn có thể chọc giận mẹ Sở cùng với Sở Du, bây giờ vẫn tạm chấp nhận theo chân bọn họ!
      Lâm vào trong suy nghĩ lẳng lặng ở đằng trước, ngã tư đường phía sau có xe thể thao màu xám im ắng dừng sát ở trước đèn đường, đèn xanh sáng, chiếc xe có chạy tới trước....
      Bót cảnh sát
      "Lương tiên sinh, vui khi thông báo với ông, có kết quả kiểm tra AND rồi. Chúng tôi phát khối thi thể kia trùng khớp với kết quả AND nên phải là con ông." Cảnh sát qua đưa báo cáo cầm trong tay cho cha Lương, mặt kích động.
      Hốc mắt cha Lương hồng hồng nhanh chóng nhìn kết quả kiểm tra, vừa thấy chữ màu đen mặt giấy trắng có quan hệ máu mủ, cha Lương lập tức ngã ngồi ở ghế sofa.
      "Lương tiên sinh." Cảnh sát bị hành động thình lình của ông dọa sợ hết hồn, vội vàng lên trước an ủi.
      Cha Lương khoát khoát tay, "Tôi sao, tôi chỉ là quá khẩn trương, cho nên lập tức liền..." qua ngón tay ông run rẩy gọi điện, "Đúng vậy. phải chị con, đúng. Nó cùng cảnh sát tiên sinh thương lượng những chuyện khác, chúng ta trở về."
      Sau khi ông cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, hỏi, "Cảnh sát tiên sinh, thi thể kia xác nhận thân phận chưa?"
      Cảnh sát lắc đầu, "Còn có. Tạm thời cũng có ai đến bót cảnh sát báo có người mất tích. Bây giờ chúng tôi vẫn còn dốc toàn lực điều tra."
      "Ồ, vậy sao, hy vọng có thể mau sớm xác nhận." Cha Lương tự mình lẩm bẩm.
      Cảnh sát mím môi, thở dài tiếng, "Lương tiên sinh, về chuyện Lương tiểu thư mất tích chúng tôi hết sức tìm kiếm."
      "Cám ơn các ." Cha Lương cười khổ sở, để điện thoại trở về trong túi quần của mình
      Last edited by a moderator: 10/11/14
      linhdiep17, Chris, DangThuy2 others thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Bn oi, dug lam pic nua
      Dt mh doc k dc, kho lam

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :