1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Cử hành hôn lễ (2) Edit: quacauphale

      "Bác , bác tỉnh táo chút. Chớ làm bừa!" Lương Ý sợ đến nhắm hai mắt lại, nghĩ thầm lần này chết chắc.

      Hồi lâu, đau nhức trong dự tính cũng đến như Lương Ý nghĩ, cho đến lúc gương mặt bị người ta vỗ , mới dám len lén mở con mắt ra, "Ah? Con sao?" Cúi đầu ngắm nhìn tay mình, dưới cổ tay ràng xuất cái chén nhỡ, dòng máu chảy ra từ giữa tay chảy hết vào bên trong.

      Mẹ Sở đặt chén nhỡ xuống, đưa dao nắm chặt ở trong tay cho quản gia đỡ Sở Du tay, cũng đẩy chén nhỡ tới trước mặt ông ta. "Tiểu Ý, xong rồi." Bà móc ra chút thuốc bột, thoa đều miệng vết thương.

      "A Quản, tốc độ nhanh chút. Giờ lành sắp tới." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hơi nóng nảy, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem tranh vẽ lớn tường sau lưng.

      Quản gia lập tức nâng tay Sở Du lên, vén ống tay áo lên, dùng dao quẹt , nhưng cổ tay Sở Du bị cắt cũng chảy ra máu tươi như mong đợi, chỉ có vết máu màu đỏ sậm.

      " có máu." Quản gia bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.

      Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhướng mày, đoạt lấy dao từ trong tay ông ta, bảo ông ta, "Cầm chén lên, mau!" Tiếp, ông ta nhanh chóng xé áo trước ngực Sở Du, tìm vị trí tim quẹt cho phát, máu tươi sềnh sệch nhất thời trào ra.

      Quản gia lập tức để chén ở trước vết thương, đón máu tươi vào trong bát.

      "Những người bệnh thần kinh này, ngay cả người chết cũng tha!" Trong lòng Lương Ý vẫn còn sợ hãi khi nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt.

      Mẹ Sở thấy Lương Ý , bất mãn : "Tiểu Ý, chớ bậy."

      Lương Ý nhìn chằm chằm mẹ Sở, quát bà, "Đây là di thể con trai bác, sao bác có thể khoan dung cho những kẻ đối xử với di thể con trai bác như thế?"

      "Tiểu Ý, chúng ta làm như vậy là có nguyên nhân." Mẹ Sở nghiêm nghị phản bác Lương Ý.

      "Nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Người chết rồi, các người nên chôn cất cậu ấy, mà phải mò mẫm giày vò ở chỗ này." Lương Ý tức giận bất bình giận dữ mắng mỏ mẹ Sở.

      "Phu nhân, thiếu gia uống, thứ còn dư lại hãy cho thiếu phu nhân uống hết." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn biết đưa chén máu hai người cho mẹ Sở từ khi nào.

      Lương Ý nhìn chằm chằm cái chén nhỡ mẹ Sở nhận lấy, tức giận lập tức tiêu giảm, khó khăn nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh trán có chỗ xuống. Giọng cứng ngắc với mẹ Sở: "Bác , vừa nãy thái độ của con tốt. Bác tha thứ cho con. Cái chén này, uống, được ?" Dứt lời, còn kéo ra nụ cười "ngọt ngào", tỏ vẻ áy náy.

      Mẹ Sở cúi đầu nhìn chén nhỡ trong tay, chậm rãi tới trước mặt Lương Ý, dịu dàng , "Tiểu Ý, cái này thể được. Đây là phần của nghi thức nên thể bỏ bớt, ngoan ngoãn uống cạn nó ." xong, bà cạy miệng Lương Ý ra, cầm chén máu tươi trong tay đổ toàn bộ vào trong miệng .

      Trong cổ họng lan tràn vị ngai ngái, Lương Ý ngừng nôn ọe, liều mạng muốn nhổ thứ vừa nuốt xuống ra.

      "Thiếu phu nhân, đừng vội nuốt nó xuống bụng. A, đúng rồi, ở trong máu, tôi còn cho ít thi thể Du do tự tôi điều chế." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đắc ý với Lương Ý.

      "Cái người biến thái này! Nôn. . . . . ." Lại là trận nôn ọe.

      Mẹ Sở mím môi, chân mày khẽ nhăn, "Đại sư, phải trước đó chỉ cần uống máu là tốt sao? Tại sao còn phải thêm. . . . . . Thi thể Du."

      "Phu nhân, thấy cây nến ở bốn góc tường chứ? Trong bốn cây nến cũng chứa thành phần thi thể Du, hơn nữa đều gia công luyện chế từ cùng thi thể Du mà thành, cây nến cháy tỏa ra mùi thơm đặc biệt, loại mùi thơm này có thể tăng uy lực lên gấp bội trong nghi thức làm phép, đồng thời còn có thể khiến phu nhân và thiếu gia sinh ra gắn kết đặc biệt."

      "Gắn kết đặc biệt gì?" Mẹ Sở nghi ngờ hỏi.

      Lúc này người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lại , ông ta liếc mắt mặt người đàn ông xanh đen, người đàn ông lập tức gật đầu, vào trong phòng riêng dưới hang động, khiêng tới thanh niên bị trói gô*, miệng bị nhét cục giấy, bộ mặt hoảng sợ.

      * Trói gô: trói cổ và chéo cánh tay ra sau lưng.

      "Phu nhân, tất cả hay là chờ thiếu gia tỉnh lại rồi hãy ."

      Đầu óc Lương Ý vận chuyển được đối với tình trạng lần này, căn bản cũng để ý đến người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn gì với mẹ Sở, khi thấy thanh niên được khiêng ra từ phòng riêng lo lắng trong đầu đạt tới điểm sôi.

      Mẹ Sở cắn răng, nhìn Sở Du được quản gia đỡ, nghiêm nghị chất vấn, "Ông xác định con tôi sống?"

      "Dĩ nhiên, chỉ cần bà làm theo lời tôi." Ông ta tràn đầy tự tin trả lời vấn đề của mẹ Sở.

      Mẹ Sở , hất mặt, phân phó quản gia, "A Quản, dẫn thiếu gia ." Lại nhìn hai trẻ tàng hình sau lưng Lương Ý vẫn giữ yên lặng, , "Hai người hãy mang thiếu phu nhân tới bên cạnh ."

      Quản gia gật đầu, nhàng nâng Sở Du lên, đặt ở vị trí giữa tầng hầm, chỉnh sửa tỉ mỉ vết cổ áo hơi nhăn của , sau đó tới.

      Lúc này Lương Ý và mẹ Sở còn có "tàng hình" phía sau sớm tới phía trước phiến đá. Về phần người thanh niên bị trói gô bị người đàn ông mặt xanh đen khiêng đến vùng đất ở giữa, sau rời khỏi chỗ, thanh niên và Sở Du ở nơi chỉ cách nhau tới 50 centimét, chỉ thấy ta ra sức muốn giãy giụa khỏi sợi dây người, chân bị trói ngừng đạp giải đất ở giữa.

      "Các người muốn làm thanh niên kia?" Lương Ý cảnh giác hỏi.

      Mắt mẹ Sở chăm chú nhìn người đàn ông giải đất dưới tầng hầm, hồi lâu mới trả lời , "Vật tế. Cậu ta là vật tế để tiểu Du sống lại."

      "Có ý gì?" Lương Ý giật mình trong lòng.

      "Thiếu phu nhân, nhìn xem biết." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lại đưa dao lúc trước lấy máu Lương Ý cho mẹ Sở.

      "Phu nhân, những việc còn lại chắc bà đều biết phải làm thế nào rồi chứ. Trước lúc thiếu gia trở lại trong thân thể của mình, tại chỉ còn lại bước cuối cùng việc lớn thành."

      Mẹ Sở nhận lấy dao ông ta đưa tới, giữ trước ngực, liếc mắt nhìn Sở Du nằm vùng đất ở giữa, dứt khoát thẳng đến.

      "Cái kẻ xấu xa này, ông muốn bác ấy qua làm gì?" Ánh mắt Lương Ý phẫn hận nhìn chăm chú người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng ở bên cạnh mình.

      Đều là lỗi của kẻ xấu xa này, nếu phải do kẻ xấu này, luân lạc tới kết cục hôm nay.

      Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhìn cái, gì, mà dùng móng tay út sắc nhọn của mình vẽ đường máu ở lòng bàn tay, sau đó dùng bút lông thấm máu tươi lẩm bẩm viết ở tảng đá.

      Lương Ý muốn tới, xem trong hồ lô của ông ta rốt cuộc bán thuốc gì, đáng tiếc thân thể vẫn cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn từ xa thấy bút lông của ông ta chuyển động nhanh chóng.

      Phút chốc, ông ta để bút lông xuống, dùng ngón tay trái chấm máu tươi lên, nhanh chóng vẽ hoa văn phức tạp dị thường cánh tay phải, xa xa hoa văn có vài phần hơi giống động vật, hoặc như chữ viết xa xưa.

      Ông ta bỗng ngẩng đầu lên, hướng về phía Mẹ Sở đứng ở giữa hô lớn, "Phu nhân, động thủ!"

      Mẹ Sở nghe vậy, ngón tay nắm dao run cái, tròng mắt chăm chú nhìn vào thanh niên vẫn điên cuồng lắc đầu rơi lệ, hồi lâu, bà giống như là hạ quyết tâm, dùng sức đâm hướng trái tim cậu thanh niên, lồng ngực cậu thanh niên bắn ra máu tươi, máu vẩy lên gương mặt bà, lúc này ánh mắt bà hơi đờ đẫn, tay nắm dao càng ngừng run rẩy, nhìn ra lúc này bà cực kỳ sợ hãi.

      "Phu nhân, bà còn ngẩn người cái gì? Bà muốn con trai bà nữa à?" Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lớn tiếng gầm lên, lúc này trán ông ta dính tầng mồ hôi mỏng, tay trái bắt đầu ngừng run rẩy, gân xanh lộ .

      Đôi môi Lương Ý run run, cả người sắp ngồi liệt xuống, nếu như có hai thiếu nữ cương thi số 1, 2 phía sau vịn .

      Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn làm mẹ Sở đột nhiên tỉnh táo, bà lập tức vươn tay, dùng sức vạch đường máu dưới lòng bàn tay mình, che ở trái tim cậu thanh niên còn co quắp giãy giụa ngừng.

      Máu tươi tràn qua khe ngón tay mẹ Sở, nhanh chóng chảy xuôi xuống, xuống đất, rất nhanh, toàn bộ mặt đất giữa tầng hầm đều đầy máu, sau đó máu tươi theo vết lõm dưới mặt đất bắt đầu chảy thuận dòng, chẳng mấy chốc, các vết lõm đan chéo trong tầm hầm đều đầy máu. Trời cao nhìn xem, vết lõm đầy máu tạo thành hoa văn kỳ dị mà phức tạp. . . . . .
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      Phan Hong HanhChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Hôn lễ
      Edit: quacauphale


      Ánh mắt mẹ Sở rời rạc chuyển từ trái tim cậu thanh niên sang hố mặt đất tràn đầy máu tươi, sắc mặt bà vô cùng tái nhợt, sau đó, bà run rẩy nâng tay trái lên, lau loạn xạ vết máu lốm đốm nhếch nhác khuôn mặt mình. Mà lúc này cậu thanh niên nằm dưới đất im lặng mất hơi thở, thân thể bắt đầu từ từ trở nên lạnh giá.

      "Phu nhân! Mau rời khỏi nơi đó." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hét lớn tiếng, cánh tay trái trước đó bị ông ta dùng máu tươi của mình vẽ ra hoa văn bây giờ bắt đầu từ từ rỉ ra máu tươi , nhưng thần kỳ là, những máu tươi rỉ ra đều giống như là bị lập kế hoạch xong, có loạn hoa văn vốn có, có điều ngừng xuống.

      Hai mắt ông ta nhắm chặt, đôi môi ngừng động đậy, tấm đá dần bắt đầu tản mát ra màu hồng hơi yếu, hơn nữa càngcó khuynh hướng sáng . Bốn cái trụ lớn cao vút khắc thú khổng lồ như là phối hợp ăn khớp, cũng trong lúc đó phiến đá phát ra ánh sáng.

      Giờ phút này mẹ Sở nhìn tất cả xảy ra trước mắt, thân thể vẫn xụi lơ như cũ, giữ nguyên tư thế ban đầu, nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn tượng lạ trước mắt.

      "Mau kéo bà ấy khỏi giải đất ở giữa!" Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn chợt mở mắt ra, lạnh giọng phân phó.

      Lương Ý còn chưa phục hồi lại tinh thần, bóng người lướt qua bên cạnh, nhìn kỹ, là quản gia. Chỉ thấy quản gia chạy như bay, nhanh chóng mang mẹ Sở xụi lơ rời khỏi vùng đất ở giữa, lấp sau cột đá khổng lồ.

      Cùng lúc đó, trận gió lớn bỗng ập tới, cuốn lấy toàn bộ tầng hầm, ánh sáng trụ lớn trong nháy mắt sáng rực, cường độ sáng gần như ăn mòn con mắt người. Chốc lát, gió lới tản , cột đá bốn con dị thú khổng lồ sáng lên bỗng nhiên sống sờ sờ nhảy xuống từ trụ đá, đáp xuống đất mặt, gào thét dữ tợn, từ từ lại dọc theo giải đất giữa hình tròn nơi vây quanh thi thể Sở Du và thi thể cậu thanh niên, mà những hố máu tươi mặt đất thoáng cái biến mất khi bốn con dị thú đáp xuống, mặt đất trở nên sạch vô cùng, tựa như cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại qua.

      Lương Ý hé mở đôi môi, quả thể tin những thứ mình thấy tại, bấm tay mình, cảm thấy đau, lúc này mới thừa nhận thứ mình thấy là .

      Đợi chút, bây giờ thân thể mình có thể động? Lương Ý nghĩ thầm. thử dò xét tính vặn vặn đầu, quả nhiên, thân thể của thoát khỏi khống chế. Trong đầu có chút may mắn, nhưng khi tầm mắt của vừa tiếp xúc với bốn con dị thú ở giải đất trong tầng hầm ngầm cảm giác may mắn biến mất trong nháy mắt như mây khói.

      Chợt, bốn con dị thú vốn chậm chạp dạo bước đột nhiên ngừng lại, ngửa mặt lên trời gào thét tiếng, đinh tai nhức óc, thân thể bọn chúng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu thu nhanh lại, cho đến khi giảm thành con mèo sau đó "Vèo" cái chui vào thân thể Sở Du.

      Đợi đến lúc tất cả yên tĩnh tĩnh trở lại, trái tim Lương Ý treo ở giữa trung mới chậm rãi hạ xuống, vào lúc chậm rãi buông lỏng thân thể mình, đưa ánh mắt về phía sau cột đá nhìn mẹ Sở và quản gia trong giây lát phát , trong phòng dưới đất Sở Du nằm ở giải đất giữa sớm chết lúc này thế nhưng lấy động tác vô cùng cứng ngắc từ từ đứng thẳng lên. Tròng mắt khép chặt, thân thể ngừng lắc trái lắc phải, giống như có cách nào chống đỡ thân thể của mình, động tác kia bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị.

      "A ——" Hét lên tiếng, Lương Ý bị dọa đến té lăn đất.

      cương thi số 1, 2 đứng ở sau lưng thấy thế, lập tức đỡ lên.

      Mẹ Sở núp ở sau cây cột với quản gia thấy tình cảnh như thế, nước mắt tí tách rơi xuống, dâng trào lên, mong muốn xông ra.

      "Đừng qua!" Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhíu chặt mày, cái tay khác nắm chặt khớp xương phía tay trái. Lương Ý phát hoa văn kỳ dị tay trái ông ta ràng bị toàn bộ máu tươi dán chắc, mà giờ phút này bản thân ông ta hình như hết sức khó chịu, kiểu áo Tôn Trung Sơn màu trắng người lúc này ướt đẫm toàn bộ, mà tay trái vẫn còn điên cuồng chảy máu.

      Mẹ Sở vốn muốn xông tới xem con trai lúc này lại lưỡng lự nhìn quản gia, tựa hồ hỏi thăm xem làm thế nào. Quản gia lắc đầu, ý bảo bà đừng qua đấy. Bà đành phải dằn xuống ý nghĩ xông tới, đứng yên lặng ở phía sau cột đá nhìn Sở Du đứng lên.

      Lương Ý chưa tỉnh hồn, mắt chăm chú nhìn Sở Du đứng yên trong vùng đất ở giữa, run rẩy đưa tay kéo kéo ống tay áo người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, "Thần côn*, tại là xảy ra chuyện gì?" Trong giọng mang theo run rẩy.

      *ý là thần côn đồ, xấu xa.

      Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hừ lạnh châm chọc, "Thiếu phu nhân, chờ Sở thiểu gia ăn no rồi hãy !"

      "Ăn no? Ông có ý gì?" Lương Ý vừa dứt lời, hai mắt Sở Du vẫn nhắm chặt bỗng nhiên mở hai mắt ra, con ngươi từng đen nhánh như đá đen lúc này đồng tử thế nhưng đỏ hồng dã thú, con ngươi tròn trịa biến thành màu vàng kim hình trăng lưỡi liềm khác thường, cặp mắt khiến người ta sợ hãi, trong con mắt tối tăm lóe ra khát máu đáng sợ.

      giây kế tiếp, động tác của tựa như tia chóp, tay nhấc thi thể lạnh băng mặt đất lên, cái tay khác hợp lực, trong nháy mắt xé rách thi thể cao 1m8 thành hai nửa, toàn bộ lục phủ ngũ tạng ra trong khí, chỗ đọng lại máu tươi tiếp tục chảy ra từ trong khoang bụng. dùng đôi tay dính đầy máu móc trái tim bên phải buồng tim ra, bỏ vào trong miệng, nhai điên cuồng. Giống như là quỷ đói bụng chết mấy trăm năm, chỉ muốn ăn cơm.

      Chẳng mấy chốc, trái tim trong lòng bàn tay biến mất hoàn toàn ở trong miệng , hình như cảm thấy chỉ có trái tim đủ, tiếp tục tìm kiếm ngừng ở bên trong ổ bụng của thi thể, lật lát, cũng tìm được vật mình muốn, nổi giận gầm lên tiếng, tiếp tục xé nát thi thể chia làm hai nửa thành vô số miếng , bao gồm cả chiếc xương kiên cố.

      Xương cốt và máu tươi tung tóe đất làm cho người ta rét mà run, quanh mình vô cùng an tĩnh, duy nhất có thể nghe được chính là tiếng thở hổn hển của nhau cùng với tiếng xương bị bẻ gãy, cuối cùng là thanh ném rơi xuống đất.

      “Xem ra tế phẩm lần này chưa ra hình dáng gì.” Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn híp mắt nhìn Sở Du nổi điên ở vùng đất giữa, hồi lâu, ông ta móc ra lụa mỏng màu vàng nhạt từ trong túi, cắn nát ngón tay, lẩm bẩm viết tấm lụa, lát sau, ông ta viết xong tấm lụa dùng tay gấp nhanh thành cánh động vật .

      Gấp xong tấm lụa, ông ta lại móc ra bình từ trong quần áo, đổ chút bột tấm lụa. Cuối cùng, ông ta giơ bàn tay lên, tấm lụa như đột nhiên tạo ra sinh mạng, bắt đầu nhàng bay về phía Sở Du, nhàng xoay tròn mấy vong phía người sau bay trở lại.

      Lúc này Lương Ý cùng với mẹ Sở đều bị sợ đến thể nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nhìn tất cả những gì phát sinh ở trước mắt.

      Tấm lụa bay qua đỉnh đầu Sở Du từ từ bắt đầu yên tĩnh lại, cặp mắt đỏ hồng đáng sợ và những tròng mắt thỉnh thoảng thay đổi lần lượt, từ từ, con ngươi màu đỏ biến mất từng chút, cuối cùng khôi phục thành trong mắt đen như bình thường.

      Lương Ý ở phía trước phiến đá vẫn lấy tay che, thở cũng dám thở mạnh, sợ mình làm ra chút thanh kết quả của mình như thi thể kia, chia năm xẻ bảy, liều mạng cũng hợp lại được.

      “Sở thiếu gia, cậu cảm thấy thế nào?” Người đàn ông kiểu áo Tôn Trung Sơn di động thân thể, chậm rãi xuống từ phiến đá phía trước, vết thương cánh tay chẳng biết cầm máu từ lúc nào.

      Sở Du híp mắt, liếc ông ta cái rồi sau đó, mặt tái nhợt tràn đầy vết máu, khóe miệng còn có chút chứa cặn khi cắn nuốt trái tim lưu lại. Tầm mắt của từ từ chuyển qua gương mặt hoảng sợ của Lương Ý. Rồi sau đó, đạp bước chân nặng nề tới chỗ .

      Lương Ý muốn chạy trốn, nhưng chân của minh run rẩy kịch liệt, cương thi số 1, 2 sau lưng còn nắm lấy tay , căn bản thể lại.

      Bên tai truyền đến tiếng bước chân “Cộc cộc”, Lương Ý quay mặt, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

      Hồi lâu, thấy tiếng “cộc cộc”, biết, lúc này ở trước mặt mình, có thể cảm thấy hữu của .

      Lương Ý đóng chặt mí mắt ngừng run rẩy, tim nhảy lên tần số thất thường, cả người đều run, loại sợ hãi cùng lo lắng này khiến nổi điên.

      “Rốt cuộc có thể chạm mặt em.”

      Xúc cảm lạnh như băng lan tràn ở má, giọng khàn khàn khiến thân thể Lương ý vẫn căng thẳng rốt cuộc chịu nổi sợ hãi mà lâm vào trong bóng tối…

      Trong mơ hồ, như là ngã vào trong lồng ngực lạnh lẽo, bên tai còn nghe được người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn tức giận mắng mỏ.

      Nhà họ Lương

      “Phựt!” Sợi dây màu đỏ quấn rập rạp chằng chịt tay Lương Bân chợt đứt rời, giấy bàn bốc cháy, sợi dây màu đỏ đứt rời cũng buông xuống dưới như suy đoán mà tự động tụ thành hoa văn kỳ quái, sau đó quấn chặt quanh cánh tay , sợi dây giống như là bị người kéo chặt, cánh tay bị sợi dây quấn quanh bắt đầu rỉ máu.

      , đây là xảy ra chuyện gì?” Lương Tư hoảng sợ hỏi.

      Mặc dù trong lòng mẹ Lương oán giận con trai, nhưng đối mặt với tình hình như thế cũng khỏi lo lắng, Mặc dù năm đó để ý lời khuyên can rời khỏi cái nhà này, nhưng chung quy vẫn là con của mình, làm sao có thể lo lắng.

      “Phương thuật bị người phá, mau! Đốt bọn họ!” Lương Bân cảm giác cánh tay mình sắp bị sợi tơ hồng xoắn đứt.

      “Nhưng bọn họ cũng quấn ở tay , em đốt đốt tới cánh tay .” Lương Tư lưỡng lự nhìn tơ hồng quấn rậm rạp chằng chịt cánh tay .

      Lương Bân nhắm mắt lại, thở hồng hộc : “Nếu như em đốt, tay bị bọn họ chặt đứt.”

      Lương Tư nghe vậy, thể làm gì khác hơn là vội vàng cầm cái bật lửa trong tay hướng sợi tơ cánh tay đốt, tơ hồng bị đốt phát ra tiếng vang “xèo xèo”, trong buổi tối nghe có chút rùng mình. Tơ hồng bị đốt, Lương Tư và mẹ Lương ở phía sau lập tức đưa tay kéo tơ hồng cánh tay ra.

      “A Bân…” Mẹ Sở chưa tỉnh hồn nhìn tơ hồng bàn.

      Lương Bân cắn răng, nhăn mày : “Mẹ, người bắt tiểu Ý cũng có phương thuật, hơn nữa, đạo hành của kẻ đó rất sâu.”

      “Nhà chúng ta… Làm sao lại xui xẻo như vậy?” Ánh mắt mẹ Sở đờ đẫn, khóe miệng mang theo nụ cười khổ sở, sau đó bà gấp gáp hỏi, “ tại tiểu Ý, nó…”

      Lương Bân cúi đầu, trả lời bà.

      “Mẹ, tiểu Ý có chuyện gì đâu.” Lương Tư an ủi bà.
      Last edited: 10/10/14
      linhdiep17, Kem Đá, Snow2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 10: Chuyện cũ

      Edit: tiểu an nhi


      Đó là buổi sáng như bao ngày bình thường khác, Lương Ý cùng Lưu Na đường đạp xe tới trường, khi chỉ còn cách cổng trường 200m nữa thôi hai người lại bị bốn mặc đồng phục học sinh, tóc đỏ tóc vàng đứng chặn đầu xe.

      "Người nào là Lương Ý?" trong bốn đó bước tới trước mặt họ, có lẽ là đứa cầm đầu. Thái độ của ta hết sức phách lối, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.

      Cậu chọc tới mấy người này hả? Lưu Na nhìn Lương Ý nháy mắt nghi hoặc.

      có. Lương Ý híp mắt, phủ nhận.

      kia tức giận hét lớn, "Muốn chết à? nghe thấy gì sao, còn trả lời ngay cho tao!"

      Tiếng hét hùng hổ chất vấn khiến Lương Ý sợ hết hồn, "Là tôi." có chút hoảng hốt lên tiếng.

      Lương Ý vừa dứt lời, cầm đầu trợn to hai mắt, dùng loại ánh mắt “ thể tin nổi” quét lên quét xuống nhìn từ đầu đến chân, "Mày là Lương Ý?" Vừa ta vừa quay đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lưu Na đứng bên cạnh chút.

      Lương Ý nghe vậy dè dặt gật đầu cái.

      "Mấy người tìm Lương Ý làm gì?" Lưu Na sớm cảm thấy khó chịu với mấy đàng hoàng này rồi, giọng cũng có chút mất kiên nhẫn.

      Thái độ của Lưu Na khiến ba còn lại phía sau cực kỳ tức giận, "Chị cả của chúng tao chuyện với mày, câm miệng!"

      Lưu Na nghe xong nóng máu, lửa giận bùng lên hừng hực, "Đồ chết tiệt, chúng mày là cái thá gì? Dám kêu tao câm miệng? Có tin tao vả vỡ mồm chúng mày ra ?!"

      "Na Na, đừng cãi nhau với bọn họ." Thấy Lưu Na sắp bùng nổ tới nơi, Lương Ý lập tức kéo áo của Lưu Na, giọng khuyên bảo, tránh để ấy kích động rồi xông lên đánh nhau với người ta.

      "Mày là Lương Ý, vậy mày chính là Lưu Na phải ?" cầm đầu bất chợt lên tiếng.

      "Tao là Lưu Na! Làm sao? Ý kiến gì?" Lưu Na nhếch miệng, khinh thường .

      cầm đầu hé miệng, hừ lạnh tiếng, "Lưu Na, tao khuyên mày tốt nhất đừng có chõ mõm vào. Thức thời chút , nếu . . . . . ." ta dừng chút, lông mày nhướn lên, "Ngay cả mày chúng tao cũng đánh!"

      "Đánh tao?! Có giỏi nhào vào thử xem!" Lưu Na cợt nhả nhìn bốn bộ dạng bất lương trước mặt.

      Hành động kiêu ngạo của Lưu Na thực chọc cho bọn họ tức điên, chỉ khắc sau, cầm đầu giương nắm đấm lên, cắn răng hầm hè, "Mẹ nó, lại dám lớn lối như vậy, chúng mày xông hết lên cho tao!"

      Ba người còn lại nhận lệnh, hùng hổ lao tới, Lưu Na lập tức quay đầu sang Lương Ý còn há hốc mồm, hét lớn, "Cầm lấy vũ khí!" Dứt lời, nhanh chóng lấy cái khay đựng bữa sáng từ trong túi của mình ra, chuẩn bị “chiến đấu” .

      "Cầm lấy vũ khí? Cầm cái gì mới được chứ?" Lương Ý vẫn còn mờ mịt biết phải làm sao người trong số đó vươn móng tay tới cào vào mặt . gương mặt trắng nõn lập tức xuất mấy vệt xước đỏ.

      "Khốn kiếp, đau quá. Các người là quái hả?!" Lương Ý bị đau kêu thành tiếng.

      Lúc này, lại có khác xông lên giật tóc của . Vừa lôi kéo tóc, ta vừa ra sức tát cho mấy cái bạt tai, cả khuôn mặt của Lương Ý chỉ thoáng chốc sưng đỏ.

      Lưu Na cầm cái khay chiến đấu hăng say với hai người còn lại chợt nghe thấy tiếng Lương Ý kêu đau; quay đầu lại nhìn, nhất thời lửa giận trong con ngươi bốc cháy điên cuồng.

      "Mẹ nó, người của bà đây mà cũng dám bắt nạt. Tao liều mạng với chúng mày!" Lưu Na rống to, rất giống bộ dạng của King Kong khi gào rú.

      Nắm chặt cái khay trong tay, Lưu Na dùng sức lực kinh người vung cái khay loạn xạ, nhanh chóng đánh ngã hai trước mặt xuống đất. Sau đó lại xông tới chỗ hai người vây đánh Lương Ý, đạp cho mỗi người cái văng ra xa.

      "Na Na, mặt với đầu của tớ đau quá. . . . . ." Hai tay Lương Ý che lại khuôn mặt bị thương, vừa khóc vừa với Lưu Na.

      Lưu Na thấy bộ dạng này của càng thêm giận dữ, "Cậu có ngu hả? biết đánh lại sao?"

      "Nhưng ba được đánh người."

      "Ngu ngốc, cậu đánh chúng nó chúng nó đánh chết cậu. Cầm cái khay của cậu , đập đánh gì cũng được, chúng nó làm thế nào mình cũng làm như thế! chưa?" Lưu Na móc cái khay có chuôi nắm của Lương Ý ra, ấn vào tay .

      Thoáng nghĩ ngợi, Lương Ý cắn môi, cầm lấy cái khay, thận trọng gật đầu cái.

      "Lưu Na, mày nhất định muốn bảo vệ nó đúng ?!" cầm đầu bị Lưu Na đạp cho cái ôm bụng nằm mặt đất, ta đứng lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      " nhảm, bảo vệ cho bạn tao, lẽ lại bảo vệ cho cái thứ gà mẹ như mày sao?" Lưu Na nắm cái khay trong tay, bày ra tư thế phòng vệ, cùng với Lương Ý lưng tựa lưng nhìn xung quanh.

      "Được lắm, dám chửi tao là gà mẹ! Để xem tao xé nát miệng mày như thế nào!" cầm đầu dứt lời, lại khí thế ngút trời xông tới, chuẩn bị đại chiến 500 hiệp. Về phần mấy người kia thấy thế cũng lao lên theo.

      "Tiểu Ý, tớ đếm 1, 2, 3 chúng ta xông lên nhé. Đánh cho chúng nó còn mảnh giáp nào thôi."

      Lương Ý nghiêm túc gật đầu cái.

      "1. 2. 3. —— lên!"

      "A ——" Lương Ý cũng cầm chặt lấy cái khay, vô cùng khí thế chạy tới, chuẩn bị sống chết cùng hai khi nãy đánh vào mặt .

      Tất nhiên tưởng tượng luôn tốt đẹp, nhưng thực tế lại luôn tàn khốc, khi Lương Ý chuẩn bị đập cái khay lên đầu của ả kia . . . . . .

      "Loảng xoảng!" Cái khay bị ngươi khác hất ra rơi xuống mặt đất.

      Aiz, dù sao nó cũng là cái khay có chuôi nắm, khó tránh khỏi bị tuột ra khỏi tay.

      "Chết tiệt! Lại sao nữa?" Nghe được tiếng động, Lưu Na nhịn được quay đầu lại hỏi.

      Lương Ý lệ rơi đầy mặt trả lời, "Cái khay của tớ có chuôi nắm!" Cho nên mới dễ dàng bị người ta hất như vậy.

      "Mẹ nó!" Lưu Na trợn trắng mắt, xoay người, bước bước dài, dùng khay đập mạnh vào cánh tay giơ lên chuẩn bị đánh vào Lương Ý. kia hét lên tiếng ngã xuống đất, đau đớn ôm chặt lấy cánh tay lăn lộn.

      "Tiểu Thu!" người trong số đó kêu lên, sau đó tức giận vọt tới trước mặt Lưu Na, thừa dịp chú ý, đấm cái vào mặt .

      Lưu Na bị đánh, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

      "Mẹ nó! Mày dám đánh cậu ấy?" Thấy Lưu Na bị đánh, Lương Ý bộc phát công lực, nhanh chóng nhặt cái khay lên, xông tới, phát đánh bay mặt vừa đấm Lưu Na. Cái khay kêu “chát” tiếng, đầu của kia hất sang bên, sau đó vô lực ngã xuống.

      "Tiểu Hà!" cầm đầu nhìn thấy hai đàn em của mình bị đánh ngã mặt đất, cực kỳ bi thương, hận thể cùng Lưu Na với Lương Ý đồng quy vu tận."Hai con tiện nhân này, tao liều mạng với chúng mày!"

      ta vừa dứt lời cuộc đại chiến bụi đất tung bay diễn ra. Trong lúc chiến đấu ngừng vang lên tiếng "loảng xoảng —— loảng xoảng ——" của cái khay rơi xuống đất cùng với tiếng la hét chửi rủa. . . . . .

      Trong cuộc chiến oanh liệt diễn ra tại nơi đây, cái khay của Lưu Na cùng Lương Ý được vung lên vung xuống loạn xạ, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng rực rỡ. Hai người cùng kề vai sát cánh chiến đấu như những “chiến sĩ” dũng, quyết chiến với kẻ thù.

      Đây là buổi sáng yên tĩnh, là thời điểm diễn ra truyền thuyết được lưu truyền mãi về sau của trường trung học. . . . . .

      Mãi nhiều năm về sau, Lương Ý vẫn nhớ y nguyên biểu ngày đó của mình, cảm thấy vô cùng tự hào, thậm chí còn giữ lại cái khay dùng để chiến đấu làm kỷ niệm. . . . . .

      Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này.

      giờ sau

      Trường trung học

      Lưu Na, Lương Ý cùng cầm đầu và đàn em của ta cúi thấp đầu nghe chủ nhiệm trường học trách mắng. Sau nửa giờ giáo huấn kịch liệt, chủ nhiệm cũng cảm thấy có chút khát nước, vì vậy nén lại tức giận trong lồng ngực mà hé miệng uống ngụm trà, chuẩn bị tiếp tục hiệp tiến hành tư tưởng giáo dục nữa. Đúng lúc sắp chính thức vào “hiệp mới” thầy giáo khác bước vào, "Chủ nhiệm, các phụ huynh đến đủ rồi."

      Chủ nhiệm trường học đen mặt, mím môi rồi , "Để cho mọi người vào ."

      Thầy giáo thông báo ra ngoài, dẫn các vị phụ huynh bước vào phòng. giáo khác lại đem theo ca đựng đầy đá lạnh và chồng khăn bông tiến vào, “Dùng đá lạnh chườm vào vết bầm ."

      Mấy người Lương Ý sau khi cám ơn nhận lấy khăn bông, gói cục đá lạnh vào đó rồi tự mình chườm lên vết thương.

      "Tiểu Ý!" Lương Ý khẽ rên rỉ khi đá lạnh chạm vào chỗ đau nhìn thấy ba Lương lắc lắc cái bụng bia lớn, thoáng cái chạy đến trước mặt . Ông bỏ khăn bông ra, quan sát hai bên gò má bị sưng đỏ của cẩn thận, vẻ mặt khổ sở chịu nổi ôm chặt.

      "Ba ——" Lương Ý tủi thân kêu tiếng. Ba Lương vội vàng vuốt vuốt tóc , đau lòng nghẹn ngào, "Tiểu Ý, biết thế này sáng nay ba đưa con học rồi." Ông vừa khóc vừa lau nước mắt.

      "Ba, lần sau ba mua cho con cái khay đựng thức ăn có chuôi nắm nhé. Cái khay của con có chuôi nắm đánh thắng người ta, lại còn làm liên lụy tới Na Na nữa. Oa oa. . . . . ." xong cũng nhịn được mà khóc nấc lên.

      "Phốc ——" Chú ý thấy ánh mắt của chủ nhiệm, giáo lập tức quay mặt , che lại nụ cười trộm của mình.

      Ba Lương cuống quít gật đầu đồng ý.

      Bên này, "Mẹ kiếp! Lưu Na, sao mắt con lại tím bầm vào thế kia? Tiểu Ý bị đánh đến sưng mặt sưng mũi thôi , đến ngay cả con mà cũng bị đánh cho thành

      Như vậy? Đúng là lãng phí tiền ba cho con học Taekwondo mà.” Ba Lưu tức giận chống nạnh, nhìn chằm chằm Lưu Na mắng to.

      Lưu Na bĩu môi, gì cả.

      “Chú Lưu, Na Na bị đánh là vì cứu con.” Lương Ý nghiêng đầu giải thích hộ Lưu Na.

      “Hừ!” Ba Lưu hừ lạnh tiếng, coi như chấp nhận lời giải thích này.

      Trừ ba Lưu với ba Lương ầm ầm ĩ ĩ hai vị phụ huynh còn lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, đại khái có thể là vì những chuyện như thế này được trải nghiệm thường xuyên rồi.

      “Chủ nhiệm, vụ ẩu đả lần này là do bên nào gây trước?” Ba của cầm đầu cau mày hỏi.

      Chủ nhiệm gì liếc mắt về phía mấy người Lương Ý, sau đó mới trả lời, “Là bốn em này.”

      “Bốn?” Ba Lương hiểu, phải chỗ này chỉ có Lưu Na, Lương Ý với hai kia thôi sao?

      Sắc mặt của chủ nhiệm lại đen thêm chút, “Còn có hai em ở bệnh viện kiểm tra, nghe là bị chấn thương sọ não.”

      “…”

      Cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu sau, ba của cầm đầu mới lên tiếng hỏi, “Nguyên nhân?”

      Chủ nhiệm lắc đầu cái, bất đắc dĩ , “Hai em đó biết.” Chỉ vào hai người Lương Ý, “Còn hai em này sống chết cũng .” Lại chỉ tiếp sang cầm đầu với đàn em của ta.

      Chủ nhiệm vừa xong cầm đầu lập tức cúi thấp đầu xuống.

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? mai!” Ba của cầm đầu chợt hét lớn tiếng về phía ta.

      ta run lên cái, ấp a ấp úng , “Con… Con nghe … Sở… Sở Du… thích Lương Ý… Cho nên con… mới…” nàng thấp thỏm ngẩng đầu lên nhìn ba của mình.

      “Cái gì? Tiểu Ý, con sớm?” cầm đầu còn chưa hết, ba Lương kinh ngạc quay ngoắt đầu lại hỏi.

      Lương Ý lập tức hốt hoảng giải thích, “Ba, ba đừng hiểu lầm, con có.”

      “Vậy sao bé kia Sở Du gì đó thích con?” Ba Lương tin lời biện hộ của Lương Ý.

      “Làm sao con biết được.” Lương Ý có cảm giác mình còn oan hơn cả nàng Đậu Nga nữa. Tự dưng bị chặn đường đánh , lại còn bị buộc thêm tột danh sớm có chứng cớ này.

      “Nhưng…”

      “Chú Lương, quả thực tiểu Ý có liên quan gì tới Sở Du cả…, ngày nào con cũng cùng với cậu ấy, con có thể làm chứng.” Lưu Na liếc mắt lườm cầm đầu cái, chán ghét quay đầu.

      hả?” Tiếp tục chứng thực.

      ạ!” Thận trọng gật đầu.

      “Cái đó, bạn học Sở có quan hệ đương gì với bạn học Lương Ý cả, nên toàn bộ chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Chủ nhiệm vẫn trầm mặc chợt thở dài tiếng rồi mở miệng bênh vực cho Lương Ý.

      “Nhưng… cậu ấy chính Sở Du tự mình thừa nhận.” cầm đầu đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

      Lưu Na nghe xong đứng dậy, bước bước dài đến trước mặt ta chất vấn, “Ai Sở Du thừa nhận? Cậu à?”

      cầm đầu cắn răng, giận hất mặt, lời nào.

      “Được rồi, cứ trực tiếp gọi nam sinh kia đến đây đối chất phải được rồi sao. nhảm nhiều như vậy để làm gì?” Ba Lưu chợt mở miệng .

      Mọi người có mặt tại đây nghe thế đều hẹn mà cùng nhau gật đầu, chỉ có chủ nhiệm là hơi khó xử.

      “Thế nào? được hả?” Ba Lưu nhíu mày, nhìn chằm chằm chủ nhiệm, vẻ mặt hung ác. Chủ nhiệm đối mặt với tình cảnh này cũng muốn khiến nhiều người tức giận nên cũng đành phải miễn cưỡng gật đầu cái.

      Nửa tiếng sau.

      Sau khi thiếu niên với gương mặt tinh xảo biến sắc bước vào phòng, cậu nhanh chóng quét mắt nhìn khung cảnh bên trong lượt. Khi cậu thấy khuôn mặt vốn trắng nõn của Lương Ý trở nên bầm tím chịu nổi trong con ngươi luôn tĩnh lặng kia nháy mắt trở nên thâm trầm khó hiểu, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo.

      “Bộ dạng của cậu nhóc này đẹp mắt!” Ba Lương len lén thầm với Lương Ý.

      “Ờ… chuyện này, bạn học Sở…” Chủ nhiệm cười lấy lòng, gương mặt già nua cười cười tươi như đóa hoa cúc.

      Sở Du vẫn gì.

      Chủ nhiệm xoa xoa tay, xấu hổ cười cười: “Chuyện này, bạn học Sở, có tin đồn , em thích bạn học Lương Ý, chuyện này có hay ?” Chủ nhiệm vừa dứt lời, lại liếc mắt qua nhìn Lương Ý, Lương Ý vội vàng cúi đầu xuống.

      Sở Du hé miệng, khóe mắt như có như lướt qua Lương Ý cúi thấp đầu, lúc sau, lạnh lùng mở miệng, “Em có quan hệ gì với bạn ấy cả!” Sở Du xong xoay người bước ra khỏi phòng. Trong nháy mắt cậu quay người rời , cặp mắt phượng sắc bén kia nhìn chòng chọc uy hiếp cầm đầu cái, rồi mới chậm rãi rời
      Last edited: 13/10/14
      linhdiep17, Kem Đá, Snow3 others thích bài này.

    4. k.oanh

      k.oanh New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      bạn ơi, cho mình xin bản convert của truyện này được bạn, tai nhà mình có mạng, cứ ra ngoài hàng hoài tiện, tình cờ mình đọc được truyện này nên thích lắm luôn, nếu tiện bạn gửi vào gmail của minh cũng được, please !!!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      bạn serach gg minh hôn ngươi muội a là ra bạn nhé :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :