1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 83: Ngoại truyện về Cố Nguyên (3)


      Edit: tiểu an nhi


      Cố Nguyên biết gần đây mình bị làm sao, lúc nào lòng cũng yên, trái tim phảng phất như có cảm giác bực bội khó hiểu. Mà nửa tháng tiểu Nhã chưa đến tìm ta rồi. . . . . .

      ta buồn bực thở dài tiếng, đem củi chặt nhặt lên, bó gọn gàng vào chỗ. Cố Nguyên nhìn bó củi được buộc chỉn chu hồi lâu, lại buồn bực thở dài thêm tiếng nữa. ta ngẩng đầu nhìn mặt trời dần dần lên, cúi xuống ôm bó củi vào trong nhà, lúc này mới chợt nhớ ra mình cần phải tắm, liền vội vội vàng vàng mang theo chậu gỗ đựng bộ quần áo đầy bụi bặm ra con suối vừa tắm vừa giặt luôn.

      Vừa tới dòng suối, Cố Nguyên lại nhìn thấy người mà mình lâu gặp - tiểu Nhã cùng Hoàng Lâm vừa giặt quần áo vừa trò chuyện vui vẻ bên bờ suối. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Hoàng Lâm, toát ra ánh sáng rạng rỡ, rất có vẻ phong thần tuấn lãng. Nhưng dưới cái nhìn của Cố Nguyên, hình ảnh chói mắt đó làm hai mắt của ta đau.

      Cười cười cười, có cái gì mà cười, phải chỉ giặt hai bộ quần áo thôi sao? Trong nhà ràng có mẹ mà cứ cố tình giả bộ mang hai cái quần ra ngoài này giặt, nhất định là muốn mượn cớ làm quen với tiểu Nhã rồi, đúng là tên ngụy quân tử! Cố Nguyên đứng yên ở sau cây liễu lớn, như quỷ hồn u oán nhìn chằm chằm vào hai người cười phía trước.

      "A, đây phải là “đại sư Cố” của thôn chúng ta sao? Cháu cũng tới giặt quần áo à?" Bà Ngô hàng xóm tay ôm chậu gỗ, đứng ở phía sau Cố Nguyên đột nhiên lên tiếng, còn cố ý nhấn mạnh danh xưng ‘đại sư Cố’.

      Tiếng của bà Ngô làm tiểu Nhã và Hoàng Lâm rốt cuộc cũng chú ý tới Cố Nguyên đứng phía bên này. Tiểu Nhã lập tức thả cái áo trong tay ra, tới trước mặt Cố Nguyên, ngọt ngào gọi tiếng: "A Cố."

      Cố Nguyên thoáng giật mình, ngay sau đó lúng túng gật đầu, mắt Cố Nguyên vẫn nhìn về phía Hoàng Lâm ngồi bên bờ suối. ta khẽ nhíu mày, thầm nghĩ sao mãi mà tên này vẫn chưa giặt xong thế?

      "Tiểu Nhã, cháu giúp Tiểu Nguyên Tử giặt quần áo . Dù sao, sớm hay muộn hai đứa cũng là người nhà mà." Bà Ngô cười cười trêu ghẹo tiểu Nhã.

      Nghe bà Ngô chọc ghẹo mà cả tiểu Nhã và Cố Nguyên đều đỏ mặt. Để che giấu lúng túng, Cố Nguyên gượng gạo : "Cháu qua bên kia tắm trước."

      ta vội vã ra bờ suối, chọn chỗ cách tiểu Nhã mấy mét ngồi xổm xuống. Vừa ngồi xuống xong, Cố Nguyên hối hận. Khoảng cách giữa ta và tiểu Nhã có hơi xa, ngộ nhỡ lúc giặt quần áo Hoàng Lâm mượn cớ giở trò với Nhã Lan sao? Nghĩ nghĩ lại, Cố Nguyên lén lén lút lút nhích gần hơn về chỗ tiểu Nhã vừa ngồi.

      Bà Ngô đứng ở phía sau nhìn thấy ràng tất cả hành động của Cố Nguyên mím môi cười tiếng, lắc lắc đầu.

      Thanh niên bây giờ ấy à, là có ý tứ.

      Tiểu Nhã thấy Cố Nguyên tránh mình như tránh ôn dịch mặt xịu xuống quay về chỗ cũ giặt quần áo. Hoàng Lâm thấy vẻ mặt u ám của , tò mò hỏi: "Sao thế?"

      " có việc gì." Tiểu Nhã vui giơ gậy gỗ lên đập xuống áo cái, lộn áo lại, tiếp tục đập thêm mấy cái nữa.

      Hoàng Lâm thoáng suy tư rồi quay đầu, nhìn Cố Nguyên sắp thành công trở thành “tình địch nội bộ”, giọng cứng ngắc, "Cái đó, A Nguyên, sao qua bên này tắm luôn?" Cần gì phải bày ra dáng vẻ như u hồn bên bờ suối như vậy, im hơi lặng tiếng đứng ở phía sau tính hù chết người khác chắc?

      "Ai u~~, nàng dâu của nhà mình. Tất nhiên là phải giữ chặt nha." Bà Ngô cười với Hoàng Lâm, vẻ mặt cứ như điều đó là đương nhiên.

      Cố Nguyên chậm chạp đứng dậy định tắm, nghe thấy lời của bà Ngô, gương mặt trắng nõn lại thoáng đỏ bừng. ta ho khan hai tiếng, giả bộ như có việc gì, ôm chậu gỗ của mình lên, đứng đắn : "Cháu lấy nhầm quần áo rồi." xong vội vàng xoay người lại, chuẩn bị rời .

      "Ha ha. . . . . ." Hoàng Lâm che miệng, cười trộm ra tiếng.

      Cố Nguyên nghe được, quay ngoắt đầu, nheo mắt lại nhìn Hoàng Lâm, rồi lại lơ đãng quay đầu lại, khẽ lẩm bẩm: Ngã ——

      "Bùm ——" Bọt nước văng tung tóe cùng tiếng động lớn vang lên, Cố Nguyên nhếch miệng, cười vui lắm hả? Để xem còn cười được nữa ?

      " Lâm ——"

      "A Lâm, cháu sao chứ?"

      Buổi tối.

      Cố Nguyên ngồi dưới ánh đèn, tỉ mỉ quan sát cuốn sách cổ mà sư phụ giao cho ta trước khi mất, đột nhiên, "Cốc cốc! Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

      Cố Nguyên đặt cuốn sách xuống, nhìn trăng sáng bên ngoài cửa sổ chút, tới trước cửa gỗ, tò mò hỏi : "Ai vậy?"

      "Là em, A Cố." Tiếng giòn giã của Tiểu Nhã vang lên, Cố Nguyên lập tức mở cửa ra, đón vào sau đó đóng lại.

      "Nhã Lan, muộn thế này còn tới tìm , có chuyện gì hả?" Cố Nguyên có chút luống cuống, dù sao đêm khuya, nếu bị những người khác trong thôn nhìn thấy tiểu Nhã tới tìm ta vào lúc này tạo ra ảnh hưởng tốt đến danh dự của .

      "Em tới vì muốn hỏi chuyện." Tiểu Nhã ngẩng đầu chăm chú nhìn Cố Nguyên.

      Cố Nguyên chớp mắt cái, vẻ mặt khó hiểu. biết chuyện gì quan trọng đến mức khiến bỏ cả lý trí, nửa đêm canh ba chạy hỏi?

      "Rốt cuộc có cưới em hay ? quay về hơn ba tháng rồi, nếu muốn cưới cứ thẳng ra là được. Tối nay mẹ em cũng , nếu đến nhà em bàn hôn hôn ước lúc trước thôi coi như bỏ qua đấy.” Hốc mắt tiểu Nhã hồng hồng nhìn chằm chằm Cố Nguyên, con ngươi đen nhánh phản chiếu hình cảnh Cố Nguyên sững sờ.

      Lời của tiểu Nhã làm Cố Nguyên thẫn thờ lâu, mãi đến khi tiểu Nhã hung hăng đạp cho ta cước, Cố Nguyên mới lấy lại tinh thần. ta liếm đôi môi khô khốc, miễn cưỡng mở miệng: " theo , em chịu khổ."

      "Em sợ!"

      "Khổ cả đời!" có cơ hội xoay mình.

      "Cả đời em cũng sợ! Chỉ cần cưới, em gả!"

      Tiểu Nhã vô cùng kiên định bước lại gần, lúc sau, Cố Nguyên nghiêng đầu, bước lùi lại, khẽ nhắm mắt, cắn răng, ", đáng." nên có cuộc sống tốt đẹp, đầy đủ chứ phải sống khổ cực bữa nay lo bữa mai với ta. ta, xứng. . . . . .

      "Đây chính là câu trả lời của sao?" Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn Cố Nguyên, nước mắt trong suốt trượt ra từ khóe mắt.

      ". . . . . ." Cố Nguyên thấy khóc liền vội vàng lên tiếng an ủi.

      Nhưng tiểu Nhã lại hiểu lầm, gượng cười, bắt lấy ống tay áo của Cố Nguyên, gấp gáp hỏi: "Ý của phải muốn cưới em đúng ?"

      Cố Nguyên giật mình, gật đầu nhưng cũng phủ nhận; có lẽ, sâu trong tiềm thức, ta cũng muốn phủ nhận điều này. Hành động đó khiến tiểu Nhã lại càng thêm hiểu lầm, vui mừng mỉm cười, cho rằng Cố Nguyên lấy .

      " cưới em phải ?" Tiểu Nhã tràn ngập hi vọng hỏi.

      ". . . . . ." phải.

      "Cưới hay là cưới?" Tiểu Nhã sốt ruột, lực nắm ống tay áo lại tăng thêm làm tay áo trở nên nhăn nhúm.

      Có lẽ là có cách nào chịu được thất vọng của tiểu Nhã dành cho mình, biết ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Nguyên gật đầu cái. Mãi nhiều năm về sau, ta cũng từng hối hận tại sao lúc đó mình lại hành động mất lý trí như vậy. Nhưng dù có hối hận Cố Nguyên vẫn biết, vui mừng đối với quyết định đó còn nhiều hơn cả hối hận. . . . . .

      Nửa tháng sau.

      Quả thực tiểu Nhã đội mũ phượng trùm khăn đỏ gả cho ta, ngày đó Cố Nguyên cực kỳ vui vẻ; vui vẻ đến mức quên mất rằng là đây chính là sai lầm do mình lơ đãng tạo ra. Bữa tiệc ngày ấy, người cả thôn đều tới, tuy rằng Cố Nguyên rất nghèo, nhưng vì để tiểu Nhã có thể có được hôn lễ đàng hoàng, lần đầu tiên ta làm trái với lời thề của mình —— vì nhận tiền cúng bái của hộ gia đình thất đức trong thành mà đánh lệ quỷ chết do bị hàm oan đến hồn bay phách tán.

      Sau khi cưới, mặc dù cuộc sống kham khổ, nhưng hai vợ chồng ở với nhau thực vui vẻ. Quãng thời gian đó cũng là những ngày vui sướng, hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Cố Nguyên. Nhưng hàng đêm, thỉnh thoảng ta lại nằm mơ thấy ánh mắt u oán phẫn hận của nữ quỷ kia, rồi hoảng hồn từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

      Chuyện cho phép mình làm chuyện thất đức bắt đầu có báo ứng, bao lâu sau người trong thôn liên tiếp mắc bệnh. Cố Nguyên đọc hết tất cả các sách mà sư phụ để lại cho ta khi còn sống mà tìm được cách chữa trị . . .

      Tiểu Nhã ngừng trấn an Cố Nguyên, lại đau lòng xót xa mỗi khi Cố Nguyên ra ngoài về muộn. Lại qua mấy ngày, trong thôn bắt đầu xuất lời đồn đại Cố Nguyên là đạo, vì tu luyện pháp nên những người trong thôn tưởng là chết vì bệnh nhưng thực ra đều do ta làm phép giết chết. Lúc mới đầu, những người vốn quý Cố Nguyên tin vào điều này, nhưng theo số lượng người chết càng ngày càng tăng, ánh mắt của thôn dân cũng dần dần chuyển từ tin tưởng sang hoài nghi. Bọn họ bắt đầu né tránh Cố Nguyên, thậm chí từ chối cho Cố Nguyên chữa trị.

      Cố Nguyên vô cùng khổ sở, nhưng vẫn chưa từng oán hận bất kỳ người nào. ta cảm thấy đây là trừng phạt đúng tội dành cho ta, nếu ta ham tiền bạc làm ra chuyện thất đức đâu có liên lụy đến các thôn thân. Qua chừng nửa tháng, Lâm tam thúc và Lâm tam thẩm cũng ngã bệnh. Bây giờ Cố Nguyên còn biện pháp nào nữa, ta đột nhiên nhớ tới khi sư phụ còn sống, ông có người bạn thân thiết chuyên trị các chứng bệnh khó chữa, kỳ lạ.

      Người này rất có năng lực nhưng hành tung lại bí , cực kỳ khó tìm. Vì muốn xác định ràng vị trí của ông ta mà Cố Nguyên tự lấy máu của mình làm cơ sở, biến ra vô số Xích Yến, cố gắng xác định hành tung của người nọ. Gần như mỗi ngày, Cố Nguyên đều chích ra nửa bát máu, chỉ muốn mau chóng tìm ra vị trí chính xác. Cứ như vậy qua khoảng 10 ngày, cuối cùng Xích Yến cũng lần ra được chỗ của người kia, nhưng lúc này thân thể của Cố Nguyên vô cùng suy yếu do mất máu quá nhiều.

      ta thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi thôn, nhưng tiểu Nhã đồng ý. cảm thấy Cố Nguyên mất máu nhiều như vậy thể chịu nổi việc liên tục ngồi tàu xe. Tuy vậy, Cố Nguyên vẫn rất kiên trì, bất đắc dĩ, tiểu Nhã đành phải nghe theo. giúp Cố Nguyên sửa soạn lại bọc quần áo, tiễn ta cửa. Trước khi xuất phát, tiểu Nhã hỏi ta, " có biết vì sao em muốn gả cho ?"

      Cố Nguyên lắc đầu.

      Tiểu Nhã cúi đầu, xấu hổ vươn tay giúp ta chỉnh lại cổ áo, giọng : "Bởi vì, từ khi còn bé em thích rồi." Dứt lời ngẩng đầu lên nhìn Cố Nguyên.

      Cố Nguyên thoáng giật mình, lại tiếp: "Khi còn bé, em luôn thích chạy theo sau , nhưng chả khi nào để ý. Em liền chạy tới chỗ chú Cố năn nỉ, sau này em muốn là con dâu của nhà họ Cố. Chú Cố rất thích em nên sảng khoái đồng ý. Ông còn , chờ khi nào em lớn để thuận lợi cưới em về nhà. Mong ước nhiều năm như vậy, rốt cuộc em cũng đạt được . Vậy nên, A Cố à, nhất định phải bình an vô trở về, có biết ?"

      Ánh mắt tiểu Nhã sáng ngời nhìn Cố Nguyên, Cố Nguyên khẽ mỉm cười, thận trọng gật đầu cái.

      " sớm về sớm!" Tiểu Nhã rũ mắt xuống, giọng .

      "Nhã Lan, nhất định nhanh chóng trở về." Cố Nguyên trịnh trọng bảo đảm với Nhã Lan, sau đó xoay người, đầu cũng quay lại thẳng ra khỏi thôn.

      Cố Nguyên lần này ước chừng hơn ba tháng, sau khi ta vất vả lắm mới tìm được bạn thân của sư phụ dẫn về thôn trang, ngạc nhiên phát , cả thôn hoàn toàn tĩnh mịch, khắp nơi tràn ngập mùi thi thể thối rữa. Lòng Cố Nguyên nóng như lửa đốt chạy nhanh về nhà, nhưng nhìn thấy bóng dáng tiểu Nhã đâu cả. ta gấp đến độ cuống lên chạy khắp thôn lượt mà vẫn tìm được . Số người ít ỏi còn sống trong thôn nhìn thấy Cố Nguyên rời nhà ba tháng trước giờ lại dẫn theo ông lão trở lại đều ra sức tránh né, thậm chí bọn họ còn định chạy ra khỏi thôn nhưng bị Cố Nguyên chặn lại.

      Dưới chất vấn của Cố Nguyên, khoảng chục người còn sống kể tình xảy ra cho ta nghe. ra sau khi Cố Nguyên rời bao lâu, trong thôn xuất đạo sĩ, đạo sĩ kia người trong thôn mắc bệnh là do Cố Nguyên tác quái, mà tiểu Nhã gả cho ta mấy tháng trước bị luyện thành quái rồi. Đạo sĩ kia muốn tiểu Nhã bị chém chết, thi thể chia làm năm phần, chôn ở bốn phương tám hướng trong thôn, còn cái đầu chôn ở sân trước cửa nhà họ Cố. Ngụ ý muốn áp chế tà do Cố Nguyên gây ra.

      Lâm tam thúc và Lâm tam thẩm mắc bệnh, thể bảo vệ con mình, tức đến hộc máu, cùng nhau mất mạng. Sau khi tiểu Nhã chết, số người mắc bệnh trong thôn hề có bất cứ dấu hiệu phục hồi nào, thậm chí số người chết còn gia tăng nhanh chóng. Lúc này, thôn dân mới phát ra tên đạo sĩ kia chỉ là kẻ lừa gạt giết người bừa bãi, nhưng ngay khi biết mình bị bại lộ, biến mất để lại chút dấu vết. Thôn dân bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm hối hận ngày đó mình bị ma xui quỷ ám.

      Sau khi Cố Nguyên được biết chân tướng, điên điên khùng khùng chạy nhanh về nhà, hai tay ra sức đào cái đầu thối rữa gần hết của tiểu Nhã lên. Trong lúc bới đất, ta còn phát ra con mãng xà màu đen. Con rắn này vòng người bao xung quanh đầu của tiểu Nhã. Cố Nguyên ôm lấy đầu của khóc rống lên, mưa to như trút gột sạch máu tươi cùng bùn đất người ta.

      Cố Nguyên ngước đầu, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, trước mắt mờ mịt, ta nhìn lên trời gào thét, "Nếu ông trời thực thưởng phạt phân minh, tại sao lại báo ứng lên những người vô tội? Ông nhìn loài người ngu dốt, đáng hận này rốt cuộc làm ra chuyện gì với đồng loại của mình? Tại sao tôi lại phải bảo vệ bọn họ? Bảo vệ những kẻ ngu muội, biết cảm ơn, chỉ biết tham lam ra sức đòi hỏi, cướp đoạt tính mạng của người khác để bảo vệ lợi ích của mình!"

      thanh gào thét thảm thiết của Cố Nguyên chìm dưới tiếng sấm động trời, ta ôm đầu tiểu Nhã, đột nhiên phá lên cười điên cuồng. Trong vòng mấy tấc đất, lấy chân Cố Nguyên làm trung tâm, bất chợt bùng lên ngọn lửa lớn cháy hừng hực, thiêu đốt tất cả mọi thức nó chạm phải, dần dần lan ra khắp thôn.

      "Hôm nay ông phụ tôi, tôi nhất định trả lại mối hận giết vợ gấp mười lần!" Cố Nguyên dịu dàng vuốt ve đầu của tiểu Nhã, nhưng miệng lại thốt ra từng câu từng chữ tràn ngập phẫn hận. Thế lửa càng lúc càng lớn, dù có mưa cũng thể ngăn lại, dường như hai bên kiên trì đấu nhau. Tuy vậy, nước mưa có ngừng trút xuống cũng cản lại được ngọn lửa điên cuồng tăng nhanh tốc độ lan tràn.

      Chỉ trong thời gian ngắn, cả thôn trang ngày xưa tràn ngập tiếng cười bị thiêu hủy hoàn toàn, cuối cùng biến thành địa ngục trần gian.

      "Nhã Lan, đòi lại công bằng cho em, ngày đó bọn họ đối xử với em như thế nào, hôm nay bắt bọn họ phải trả giá gấp mười lần, vĩnh viễn được siêu sinh, lặp lại quá trình tử vong hết lần này đến lần khác!" Cố Nguyên nhìn những thôn dân vật vã dưới ngọn lửa hừng hực kêu thét thảm thiết, ta cong khóe môi lên tựa như châm chọc, lẳng lặng nhìn tất cả mọi việc xảy ra trước mắt.

      Vậy mà, Cố Nguyên lại phát ra, con mãng xà đen nằm cách đó xa ngước mắt lên nhìn ta, lặng lẽ chảy giọt nước mắt, rơi xuống biến mất mặt đất cháy vàng. . . . . .


      Tác giả có lời muốn : Con rắn này chính là Thạch Liên, người Thạch Liên có phần thần thức của Nhã Lan. Cho nên đến tận giây phút cuối cùng, Thạch Liên vẫn màng đến tính mạng mà bảo vệ đại sư Cố.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 84: Ngoại truyện về Sở Du



      Edit: tiểu an nhi


      Cuối thu, tiếng ve kêu giòn giã ngừng, Sở Du ngồi xe giả vờ ngủ, nghe thấy tiếng côn trùng ong ong bên tai khỏi dâng lên cảm giác bực bội. vui mở mắt ra, lạnh giọng ra lệnh cho lão Trần ở ghế trước lái xe: "Đóng cửa sổ xe lại."

      "Vâng, thiếu gia." Lão Trần lập tức ấn nút đóng cửa kính xe. lúc sau, chiếc xe hơi màu đen dần dần chậm lại rồi dừng hẳn, trước cổng trường học có rất nhiều bạn học sinh tinh thần phấn chấn, cười ríu rít; đối với chiếc xe hơi đẹp đẽ hào nhoáng này, cả đám học sinh bắt đầu tò mò chỉ trỏ bàn luận xôn xao.

      Lão Trần quay đầu lại, nhìn thiếu niên tuấn tú ghế sau, cung kính hỏi: "Thiếu gia, có cần tôi cùng cậu vào ?"

      Sở Du lạnh nhạt liếc ông ta cái, mặt thay đổi : " cần!" Vừa dứt lời, cửa xe bị đóng sập lại.

      Lão Trần ngó đầu ra khỏi cửa kính, nhìn bóng dáng thiếu gia nhà mình dần dần xa, bất đắc dĩ thở dài tiếng. Xem ra thiếu gia thích trường học mới rồi. Nhưng cũng thể trách cậu ấy được, dù sao từ đến lớn đều sống ở nước ngoài, mấy ngày trước hiểu vì sao phu nhân lại dẫn thiếu gia về nước, dù là ai cũng thể có tâm trạng tốt được. Nhưng đây là chuyện riêng của nhà họ Sở, ông ta chỉ là người làm, có tư cách quản nhiều như vậy.

      Nghĩ nghĩ lại, lão Trần khởi động xe, chuẩn bị quay về nhà họ Sở.

      Lúc này, Sở Du với gương mặt lạnh lùng bước vào trường học, ngũ quan tuấn tú nhất thời thu hút tất cả chú ý của những học sinh xung quanh. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Sở Du khẽ cau mày lại.

      Phiền chết được! Ồn ào! Đút tay vào trong túi quần, ngẩng đầu lên, Sở Du nhìn khu lớp học cao năm tầng trước mặt chút, sau đó mím môi rời khỏi đây.

      Sở Du loanh quanh trong khuôn viên trường hồi, rốt cuộc cũng tìm được góc tương đối yên tĩnh mà lại có người. hài lòng cong khóe miệng, ném chiếc ba lô đeo vai trái xuống thảm cỏ xanh biếc, rồi nằm xuống.

      Từng cơn gió mát lạnh lướt qua khuôn mặt , gió thu mang theo hương cỏ thơm ngát, phiêu tán trong khí tĩnh lặng. Chân mày nhíu chặt của Sở Du dưới xoa dịu của gió mát mà từ từ giãn ra.

      "Lương Ý, rốt cuộc Lưu Na ở đâu? mau!"

      Giọng chói tai của nữ sinh bỗng nhiên cắt đứt hưởng thụ của Sở Du, lại nhíu mày chán nản, gương mặt khôi ngô lên bực bội thiếu kiên nhẫn. Sở Du khẽ nhỏm dậy, lùm cây cao nửa người phía trước che khuất ở phía sau, nên những nữ sinh kia mới hề nhận ra diện của ở chỗ này.

      "Tôi...tôi biết."

      Tiếng của nữ sinh khác vang lên truyền đến tai . Sở Du ngẩng đầu lên, hình ảnh cúi thấp đầu, tóc rũ xuống bị vây quanh bởi năm nữ sinh khác đập vào mắt.

      "Mày còn mày biết? nực cười, Lương Ý, cả trường trung học Kiều Phong này có ai là biết mày chơi thân với Lưu Na đâu. Mày dám mày biết? Chán sống rồi hả?" Nữ sinh cầm đầu có vẻ như bị chọc giận.

      "Tôi rồi, tôi biết."

      "Được, Lương Ý, rượu mời muốn lại muốn uống rượu phạt phải ? Tiểu Mỹ, tiểu Lâm, đánh nó cho tao!" Nữ sinh cầm đầu trực tiếp ra lệnh cho hai nữ sinh đứng bên cạnh mình.

      "Dạ! Đại tỷ!" Hai nữ sinh còn lại cũng sớm xoa xoa tay chuẩn bị tư thế lao vào xử lý Lương Ý.

      Lương ý thấy tình hình ổn, chuẩn bị nhấc chân bỏ chạy lại bị hai nữ sinh bắt được, giữ chặt lấy hai tay, "Con ranh, còn muốn chạy? Mày ăn đòn trận trước rồi hỏi ý đại tỷ chúng tao xem có đồng ý thả mày !" Bọn nữ sinh sẵng giọng cười cợt.

      "Đánh, đánh mạnh vào cho tao, đánh đến lúc con Lưu Na kia nhận ra nó nữa thôi!" Nữ sinh cầm đầu trầm cười tiếng, vẻ mặt hả hê, hai tay khoanh trước ngực, ngạo nghễ nhìn Lương Ý.

      "Dạ, đại tỷ!" Cả bốn nữ sinh đồng thanh đáp lời.

      "Chát!" Lương Ý bất ngờ bị ăn cái tát, gương mặt trắng nõn lập tức xuất dấu tay đỏ ửng. Nhưng mặt lại có bất kỳ cảm xúc gì, cũng thấy đau đớn, tức giận, chỉ có đôi mắt trong suốt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nữ sinh cầm đầu, im lặng tố cáo hành động hèn hạ của ta.

      Nữ sinh cầm đầu bị ánh mắt của Lương Ý chọc tức, vung tay lên, tát liên tiếp thêm hai cái, "Lương Ý, tao cho mày biết, tao ghét nhất là đứa nào dám trừng tao. Chờ tao dạy dỗ mày xong, tao giáo huấn con Lưu Na có mắt tròng kia cẩn thận!"

      "Tôi cho phép các người động vào ấy!" Lương Ý đột nhiên quát lên.

      Nữ sinh cầm đầu thoáng ngẩn ra.

      "Cái gì? Mày vừa gì với tao cơ?" Nữ sinh cầm đầu thể tin trợn mắt nhìn người vừa mới bị mình “tặng” cho hai cái tát, con này còn dám gào vào mặt ta.

      Lương Ý lạnh lùng nghiêm mặt gằn ra từng chữ: "Tôi —— cho phép —— các người —— động vào—— ấy!" Từng chữ từng chữ đều tràn ngập ý cảnh cáo.

      "Lương Ý, mày cho rằng mày là ai? Còn có gan dám khiêu khích tao? Tao cho mày biết, tao chỉ động vào nó mà tao còn giết nó luôn, mày làm gì được tao?" Nữ sinh cầm đầu cười lạnh, châm chọc nhìn Lương Ý.

      Lương Ý thầm cắn răng, hung hăng nhìn ta chằm chằm, đột nhiên, biết lấy sức lực ở đâu ra, hất mạnh hai nữ sinh khống chế mình, vùng tay thoát khỏi bọn họ, chạy vọt tới chỗ nữ sinh cầm đầu, định sống chết với ta.

      Mấy nữ sinh còn lại thấy thế, thoáng sửng sốt, cho đến họ nhìn thấy đại tỷ nhà mình bị tát cái mới hoàn hồn xông lên, cố gắng gỡ hai người giằng co cứu nữ sinh cầm đầu ra.

      Sáu người quần ẩu cùng chỗ, tiếng la hét kêu la ngừng vang lên. Sở Du từ xa nhìn lại, tự chủ được nhăn mày.

      "Mấy em này làm cái gì thế hả? Dừng lại ngay!" người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng cực kỳ tức giận chạy vọt tới hét lớn.

      Động tác của đám nữ sinh dừng khựng lại, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt người nào người nấy nhất thời trắng bệch. Bọn họ theo bản năng muốn chạy khỏi nơi “gây án”, nhưng người đàn ông trung niên sớm dự tính đến tình huống này, ông ta nghiêm giọng : "Tôi cho các em biết, nếu bây giờ mà chạy tôi tính tội của các em lớn hơn. Tôi biết mấy em tên gì, lớp nào rồi, nếu chạy tôi còn miễn cưỡng suy nghĩ bỏ qua dễ dàng chút. Các em tự chọn !"

      Lời của người đàn ông trung niên khiến đám nữ sinh chuẩn bị chạy trốn đều cúi gằm mặt, dừng bước, dám có hành động gì nữa, bởi vì bọn họ biết , ông ta .

      Người đàn ông trung niên thở hồng hộc đứng trước mặt bọn họ, có lẽ do tức giận mà đầu ngón tay chỉ vào đám nữ sinh có chút run rẩy. Miệng há ra ngậm vào mấy lần vẫn chưa thốt được nên lời, dường như sợ mình giận dữ quá lại ra những điều khó nghe; cuối cùng ông ta uất nghẹn ngậm miệng lại, cố nén tức giận nghiêm nghị : "Tất cả đến phòng giáo vụ cho tôi!"

      Đám nữ sinh ủ rũ cúi đầu theo sau người đàn ông trung niên, chậm rãi về phía “tòa án” đưa ra phán quyết cuối cùng cho bọn họ.

      Sở Du lẳng lặng nhóm người rời , khẽ nhếch miệng giễu cợt, giọng lẩm bẩm: " kỳ lạ."

      Tựa như có thần giao cách cảm, Sở Du vừa xong, Lương Ý cách đó xa đột nhiên quay đầu lại, đưa mắt về phía lùm cây che trước Sở Du, nhìn sâu.

      "Thấy được sao?" Sở Du rũ mắt xuống, liếc nhìn cái balo bị vứt ở bên. chậm rãi đứng dậy, khoác balo lên vai, bắt đầu về lớp học.

      "Ting ting ting~" Tiếng chuông vào lớp vang lên inh ỏi, Sở Du thong thả vào phòng học. Sau khi thầy giáo giới thiệu cho các bạn cùng lớp, lạnh lùng mấy câu tự giới thiệu về bản thân. Sau đó dưới kinh ngạc của mọi người, Sở Du tự động về phía cái bàn trống ngồi mình.

      Trong lớp, thấy giáo bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng bài, thanh đó làm Sở Du càng thêm phiền não. Hơn nữa, đám nữ sinh ngừng dùng ánh mắt ái mộ liên tục quét tới thăm dò, khiến cảm thấy dù chỉ phút nữa thôi cũng muốn ở lại chỗ này.

      Đúng lúc đó, "Dạ thưa thầy!"

      giọng nữ quen thuộc vang lên khiến đầu óc Sở Du như bừng tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra tiếng .

      ấy. . . . . .

      Nhà họ Sở.

      "Xem ra hôm nay khẩu vị của thiếu gia rất tốt." Quản gia đứng bên người Sở Du, nhìn chén cơm hết nhẵn bàn khẽ mỉm cười.

      Sở Du liếc nhìn bàn thức ăn đủ sắc đủ vị trước mặt, đặt đũa xuống, nhàn nhạt : "Vậy sao?"

      "Thiếu gia có chuyện gì vui phải ?" Quản gia kịp thời đưa khăn ăn cho .

      Sở Du nhận lấy, gì, lúc sau, đợi lau miệng xong mới chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi: "A Quản, tại sao người có thể vì bảo vệ người khác mà hy sinh bản thân mình?"

      "Đó là bởi đối với kẻ đó, người kia rất quan trọng."

      "Rất quan trọng? So với bản thân còn quan trọng hơn?" Sở Du giọng nỉ non.

      Quản gia vừa dọn dẹp đồ ăn bàn, vừa : "Có lẽ tương lai thiếu gia cũng gặp được người khiến cậu nguyện ý hy sinh bản thân."

      "Vậy sao. . . . . ." Nhưng lại cảm thấy chuyện đó xảy ra, bởi vì trong lòng mọi người đều có ích kỷ, sao có thể tình nguyện hy sinh tất cả để bảo vệ người khác được, quá hoang đường. Dĩ nhiên, hôm nay tính, có lẽ, ấy khác. . . . . .

      "Thiếu gia, cậu tắm chứ?" Quản gia đưa hết đồ thu dọn xong cho nữ giúp việc phía sau, khẽ khom người nhìn Sở Du hỏi.

      "Được." Sở Du lơ đãng trả lời, bỗng nhiên, quay đầu lại, "Được người khác bảo vệ có cảm giác gì?"

      Quản gia ngẩn người, ngay sau đó bật thốt lên, "Là hạnh phúc."

      "Hạnh phúc?" Đó là gì thế?

      "Thiếu gia, hôm nay cậu có nhiều vấn đề thắc mắc quá." Quản gia cười như cười nhìn Sở Du.

      Sở Du vui liếc ông ta cái, sải bước nhanh lên lầu.

      Đêm khuya, Sở Du nằm giường mãi mà ngủ được, vì ngừng nghĩ đến những lời mà quản gia .

      "Hạnh phúc. . . . . ." hiểu sao, Sở Du đột nhiên nhớ đến gương mặt đỏ hồng sưng lên vì bị tát của kia; nếu như ấy cũng bảo vệ giống như bảo vệ cái người tên Lưu Na gì đó, liệu có cảm nhận được thứ gọi là “hạnh phúc” như quản gia hay ?

      Đáng chết, suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Sao tự dưng lại nhớ tới kỳ quái đó, mà bản thân hôm nay cũng là kỳ quái.


      Tác giả có lời muốn : Khi còn viết chính văn, có rất nhiều độc giả hỏi tôi: nam 9 thích nữ 9 từ khi nào. Chương này giải thích ngọn nguồn cho việc đó, nhưng lúc này nam 9 chưa thực thích nữ 9, chỉ là có ấn tượng với hành động của nữ 9 mà thôi. Sau đó tự chủ được mà để ý đến nữ 9, cuối cùng gây ra bi kịch cho sau này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 85: Ngoại truyện về Sở Du (2)


      Edit: tiểu an nhi


      "Reng reng reng" tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên ầm ĩ, các học sinh lục tục quay trở lại phòng bắt đầu vào tiết học mới. Sau khi kết thúc tiết học trước, Sở Du vẫn ngồi im tại chỗ của mình, tay nâng má, sau khi nghe thấy tiếng chuông vang lên khóe môi lặng lẽ mỉm cười.

      Vào học rồi, ấy quay về lớp thôi.

      Mặc dù chỉ nhìn từ sau lưng, nhưng vừa nghĩ đến việc có thể nhìn thấy hơn bốn mươi phút tiếp theo, Sở Du khỏi có chút hưng phấn. Nghĩ đến đây, đường cong khóe môi càng sâu thêm.

      Chỉ lát sau khi chuông reo, tất cả học sinh đều quay trở về chỗ ngồi của mình.

      Bóng dáng quen thuộc giọi vào tầm mắt, ánh mắt Sở Du nóng rực chăm chú dõi theo thân hình mảnh mai của Lương Ý. Cái nhìn mãnh liệt của khiến Lương Ý sinh ra cảm giác khó hiểu, nghi hoặc quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Sở Du.

      nhất thời có chút kích động, chỉ hy vọng tầm mắt dừng lại người mình lâu chút. Nhưng thực tế lại như mong muốn, Lương Ý vừa nhìn thấy liền lập tức cúi đầu xuống tránh né, chậm rãi tới bàn của mình.

      Sở Du hơi ngẩn ra, trong lòng có chút vui, bàn tay cầm sách của đột nhiên tăng thêm lực khiến vài trang sách trở nên nhăn nhúm.

      Tiết học trôi qua hơn nửa, tuy rằng hành động vừa rồi của Lương Ý làm Sở Du cảm thấy hết sức bất mãn, nhưng vẫn có cách nào dời mắt mình khỏi người . Khi còn ngẩn ngơ vừa vô thức lật sách vừa nhìn Lương Ý nam sinh lớp bên cạnh đến trước cửa phòng học vọng vào: "Chủ nhiệm lớp các cậu cho gọi Sở Du qua phòng giáo viên chuyến."

      Mọi người trong lớp nghe vậy, đều hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn Sở Du. Vẻ mặt Sở Du thay đổi quét mắt nhìn xung quanh vòng, phát ra cả lớp chỉ có mỗi Lương Ý là nhìn mình. Lửa giận ỉ trong lòng cố gắng lắm mới nén xuống được bây giờ lại bùng lên dữ dội, quanh thân Sở Du nhất thời tản ra hơi thở người – khác – chớ - tới - gần.

      "Bạn học Sở, ." Thầy giáo dạy Số học liếc nhìn Sở Du cái, phất phất tay rồi xoay người lại, tiếp tục , "Nào các em, chúng ta tiếp tục bài học."

      Sở Du đứng lên, chậm rãi bước khỏi phòng học; trước khi , chợt quay đầu lại, đưa mắt nhìn Lương Ý thần người nhìn bảng đen cái sâu.

      Tại sao tình nguyện nhìn cái bảng đen đáng chết kia nhưng lại muốn nhìn dù chỉ chút?

      Sở Du ôm bụng buồn bực tới phòng giáo viên, bởi vì “oán niệm” của quá nặng mà các thầy giáo có trong phòng soạn giáo án đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.

      Đại thiếu gia của nhà họ Sở? Nhưng bộ dạng của cậu ta hình như ổn phải, dường như tâm tình được tốt cho lắm, vậy tránh động đến cậu ta hơn, nhỡ chẳng may cẩn thận chọc giận vị Đại thiếu gia này chén cơm tại mất ngay.

      Các thầy giáo đều thầm nghĩ như vậy, sau đó lại yên lặng vùi đầu gian khổ làm giáo án, coi như nhìn thấy người đứng ở trước cửa phòng giáo viên.

      Thân là chủ nhiệm lớp 3 khối 10, thầy Hạ thể giống các đồng nghiệp còn lại coi như nhìn thấy Sở Du được. Ông ta chật vật lau cái trán toát mồ hôi lạnh, miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc hắng giọng “nhiệt tình” với Sở Du: "Bạn học Sở, mau vào !"

      Chết , hôm nay ai chọc đến tên sát tinh này cơ chứ? Sao cậu ta cứ trưng ra vẻ mặt “cả thế giới thiếu nợ mình” vậy. Mà thôi, dù sao cũng là do mình gọi tới, thể cứ bỏ mặc chạy lấy người được.

      Sở Du nghe thấy tiếng thầy Hạ mím môi tới trước mặt ông ta nhưng nóigì.

      Thầy Hạ gượng gạo cười tiếng, sáu đó đưa ra tờ giấy có viết tên học sinh cả lớp cho .

      “Bạn học Sở, đây là sơ đồ chỗ ngồi mới, em xem chút xem có thích ngòi ở chỗ đó ? Nếu thích cứ với thầy, thầy đổi cho em.”

      Sơ đồ chỗ ngồi?

      Ánh mắt Sở Du sáng lên, nhanh chóng quét qua tờ giấy lượt, rất nhanh tìm được vị trí ghi tên của Lương Ý.

      Từ tên của đảo qua bên trái chút, liền xuất cái tên khiến Sở Du tức đến nghiến răng nghiến lợi. Sắc mặt nhất thời trở nên u, lửa ghen trong tròng mắt phát ra hề cố kỵ.

      “Bạn... bạn học Sở? Thầy Hạ thấy Sưở Du như có thâm thù đại hận nhìn chằm chằm tờ giấy mình vừa đưa, trán liên tiếp xuất những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu.

      Ông ta thay đổi chỗ ngồi làm phật lòng Sở Du sao? Chẳng lẽ Sở Du rất ghét chỗ ngồi mới? Nhưng phải ông ta rồi sao, nếu thích có thể đổi mà. Tại sao Sở Du lại bày ra nét mật như nhìn kể thù giết cha vậy chứ?

      “Bạn học Sở, em có chỗ nào hài lòng sao? Nếu thích cứ để thầy sửa.” Thầy Hạ cười gượng hai tiếng, cố gắng hóa giải “hiểu lầm” giữa hai người.

      Sở Du ngước mắt lên liếc ông ta cái, ngón trỏ mảnh khảnh chỉ xuống vị trí tờ giấy.

      Thầy Hạ vội vàng cúi đầu xuống nhìn, sau đó lắp bắp hỏi: “Bạn.... bạn học Sở, em...em muốn ngồi chỗ này hả?”

      Sở Du im lặng gật đầu.

      Thầy Hạ cảm thấy mặt mình ướt đẫm nước, ông ta căng thẳng : “Bạn học Sở, chúng ta đổi sang vị trí khác có được ?”

      “Tại sao?” Sở Du vui nheo mắt lại, đối với đề nghị của thầy Hạ cảm thấy hết sức bất mãn.

      “Chuyện này, quy định từ khi thành lập trường cho tới nay nam nữ thể ngồi cùng bàn được, cho nên, cho nên.........chúng ta đổi sang chỗ khác thồi.” Thầy Hạ hiểu, vì cớ gì mà Sở Du lại muốn ngồi cùng bàn với nữ sinh, theo như quan sát của ông ta Sở Du hẳn là ghét bé đó mới đúng. Tại sao lại chỉ đích danh muốn ngồi chung bàn với Lương Ý?

      Chân mày Sở Du nhíu chặt lại, tại cảm thấy rất khó chịu với mấy cái quy củ của trường này. Sao lại thể ngồi cùng bàn? Đúng là cái quy định khó ưa.

      “Hay là ngồi ở đây nhé?” Thầy Hạ cẩn trọng chỉ vào vị trí sau lưng Lương ý len lút quan sát vẻ mặt của Sở Du.

      Chân mày thoáng giãn ra chút, nhưng vẫn hoàn toàn thả lỏng, thầy Hạ thấy thế, thầm nghĩ có hy vọng!

      “Bạn học Sở, thầy cảm thấy vị trí đó cũng tệ, em xem, ngồi ở giữa vừa có thể thuận lợi nghe giảng, vừa có thể giao lưu với các bạn học khác. Em thấy thế nào?”

      Hừ! Thuận lợi nghe giảng? Giao lưu với các bạn khác? Ông thầy này bị lừa đá trúng rồi sao? Lại có thể ra những câu buồn cười như vậy. Mục tiêu duy nhất của chỉ có Lương ý, nhưng ngờ lại thể ngồi cùng bàn với , đây quả thực là cái “tin dữ”. Hơn nữa, người ngồi cùng Lương ý lại là người mà Sở du vẫn hận thể lọt da róc xương- Lưu Hạ.

      “Bạn học Sở, em thấy sao hả?” Thầy Hạ xoa xoa lòng bàn tay, nịnh nọt hỏi lại lần nữa.

      “Cũng được.” Trước tiên cứ ngồi gần Lương Ý chút, rồi tranh thủ thời gian ly giá tình cảm giữa và Lưu Na. Để xem Lưu Na đáng ghét kia còn dám ở trước mặt ôm ôm ấp ấp Lương Ý nữa ?

      “Vậy, ngày mai chúng ta đổi vị trí nhé.” Hô, rốt cuộc cũng giải quyết xong tên sát tinh này rồi.

      Thầy Hạ thở phàm nhõm, sau đó cười hì hì: “Bạn học Sở, em có thể quay về lớp rồi.”

      “Được.” Sở Du xoay người lại, vừa nghĩ tới việc ngày mai có thể ngày ngày ngồi gần Lương Ý tâm tình lập tức thoải mái hơn hẳn. Nhưng đột nhiên nghĩ đến Lưu Na, tâm trạng vui sướng đó thoắt cái giăng mây đen.

      Nhà họ Sở hơn 10 giờ tối.

      Quản gia bưng đĩa trái cây cùng đồ ngọt đứng trước cửa phòng Sở Du, gõ cửa, bên trong truyền đến giọng lạnh nhạt.

      “Vào .”

      Quản gia vặn nắm đấm cửa, chậm rãi tới trước mặt Sở Du, đặt đĩa hoa quả lên mặt bàn máy tính. “Thiếu gia, mời dùng.”

      “Ừm. Sở Du lơ đãng đáp lại câu, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn rời khỏi màn hình.

      Quản gia cảm thấy thái độ của thiếu gia nhà mình có chút kỳ lạ, thường ngày thiếu gia có mải chơi đến thế nào cũng có việc bỏ ngủ quên ăn như hôm nay. Rốt cuộ trong máy tính có cái gì mà khiến thiếu gia xem say sưa như thế?

      Quản gia theo bản năng lặng lẽ bước ra sau lưng Sở Du ngó thử, nhưng Sở Du bất chợt quay ngoắt đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta, “Ông xem cái gì?”

      Quản gia bị bắt quả tang mà thản nhiên bình tĩnh, ông ta cười nhạt, giải thích: “Tôi chỉ tò mò biết có cái gì khiến thiếu gia xem chăm chú như vậy thôi.”

      “Chuyện liên quan đến ông. Ông có thể ra ngoài.” Sở Du liếc Quản gia cái, hạ lệnh đuổi khách.

      Cửa phòng “cạnh” tiếng đóng lại, Sở Du quay đầu thấy ông ta rời khỏi phòng, suy tư hồi, cảm thấy hành động dứt khoát rời của A Quân có chút quái dị, nhưng biết quái dị, nhưng biết quái dị ở chỗ nào.

      Thôi, thèm để ý đến ông ta nữa. Vẫn nên tranh thủ thời gian nghiên cứu mấy thông tin này hơn, có lúc dùng đến.

      Bên này, Quản gia vừa về tới phòng của mình liền lập tức mở điện thoại ra, thuần thục nhập dãy số từ điện thoại vào máy tính, màn hình lập tức ra loạt các từ khóa tìm kiếm, bao gồm: ‘Theo đuổi con như thế nào?’, ‘100 phương pháp theo đuổi bạn .’, ‘Bí quyết ở chung hòa hợp với bạn

      Quản gia nhìn màn hình sững sờ hồi lâu, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng ngõ cửa, ông ta mới giật mình hoàn hồn, lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”

      “Là tôi, ông Quản.” Giọng nam ngoài cửa có chút trầm thấp, Quản gia nhanh chóng đóng trang web lại, ra ngoài mở cửa, “Có chuyện gì sao?”

      Người đàn ông do dự trầm mặc hồi, rồi khó khăn cất tiếng : “Ông Quản vừa rồi thiếu gia....”

      “Thiếu gia làm sao?” Quản gia khẩn trương hỏi.

      Người đàn ông lắc đầu cái, “Thiếu gia sao, ông Quản cần lo lắng.”

      Quản gia nhướng mày, có chút vui khi người đàn ông này cứ ấp a ấp úng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

      “Thiếu gia, cậu ấy dặn dò tôi ngày mai chuẩn bị món quà. Món quà mà khiến người ta vừa nhìn thích.” Người đàn ông cúi đầu, vội vàng cho hết câu.

      “Quà?” Quản gia chợt nhớ tới phương pháp đầu tiên theo đuổi bạn chính là: Tặng quà.

      Ông ta suy nghĩ chút rồi với người đàn ông. “Quà tặng cứ để tôi chuẩn bị ngày mai cậu đưa cho thiếu gia là được.”

      Người đàn ông sợ hãi gật đầu, tính rời rồi lại quay đầu hỏi, “Thiếu gia chuẩn bị quà tặng là muốn tặng cho ai sao?”

      Quản gia mím môi cười tiếng, “Thiếu gia trưởng thành rồi.”

      Quản gia câu đầu cuối làm người đàn ông khó hiểu gãi gãi đầu, cuối cùng, ta quyết định suy đoán thêm làm gì cho mất công, “Như vậy, ông Quản, tôi trước.”

      “Ừ. Cậu .” Quản gia phất tay cái, đóng cửa lại, ngồi xuống ghết salon, bắt đầu căng óc ra nghĩ xem nên lấy cái gì làm quà tặng cho ngày mai......




      HOÀN

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :