1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 67

      "Thiếu gia, tìm được thiếu phu nhân." người đàn ông trung niên chừng hơn 40 tuổi vội vội vàng vàng vọt tới trước mặt , hồi báo với .


      Sở Du đứng ở trong đình viện tìm kiếm hơi thở của Lương Ý nghe vậy, liếc nhìn người đàn ông trước mặt thấp hơn mình nửa cái đầu, nhăn mày hỏi: "Ở đâu?"


      "Ở tầng hầm. Đại sư Cố tình hình tiểu thiếu gia trong bụng thiếu phu nhân được tốt. Cho nên đưa thiếu phu nhân tới phòng dưới đất trị liệu. Ông ấy kêu thiếu gia mau qua đó chuyến." Người giúp việc nam lau mồ hôi, vẻ mặt co quắp.


      Sở Du thay đổi lạnh lùng những ngày qua, gấp gáp thôi hỏi," tại ấy như thế nào?"


      Người giúp việc nam lặng lẽ cúi đầu, giọng : " được tốt."


      "Bây giờ tôi liền qua đó." Vừa dứt lời, lại ngước mắt, ngắm nhìn nóc nhà cuồn cuộn khói dầy đặc, dặn dò: "Cậu lên hỗ trợ tắt lửa!" Dứt lời, mặc kệ tất cả, vội vàng rời đình viện tới phòng dưới đất.


      Người giúp việc nam nhìn bóng lưng dần dần cách xa, bỗng nhiên nâng lên nụ cười ý vị sâu xa. Làn da màu lúa mì từ từ biến thành xanh mét ở dưới trăng sáng.


      Mà lúc này, ba người cảnh sát núp ở đại thụ sau bụi cỏ nhìn người đàn ông trung niên quỷ dị phía trước, tự chủ được cả người nổi da gà. Sắc mặt Tiểu Lâm càng thêm đại biến, đôi môi ngừng run rẩy.


      "Đầu lĩnh, cái đó. . . . . . Người đàn ông kia chính là. . . . . ." ta trừng lớn mắt, trong con mắt đều là sợ hãi.


      Đội trưởng quay đầu, trừng mắt liếc cấp dưới nhát gan đứng ở bên cạnh mình, giọng trách mắng: " phải là sắc mặt biến đổi thôi à, về phần cậu có cần bày ra vẻ mặt như gặp phải quỷ ? !" Tuy quả có chút kỳ lạ, mới vừa rồi cả người mình cũng nổi da gà. Nhưng "trường hợp lớn" như vậy đủ để cho đám cảnh sát nhìn quen như bọn họ phải ngạc nhiên.


      ", , đầu lĩnh, tôi sợ phải người đàn ông kia, mà là. . . . . . Mà là ‘người’ khác mới vừa rồi chạy ra!" Tiểu Lâm cảm giác đầu ngón tay của mình còn ngừng run rẩy, tim đập cũng mất quy luật thường ngày.


      "Cái gì? Cậu người trẻ tuổi kia?" Người trẻ tuổi kia làm sao lại làm cho người ta sợ? phải bộ dạng xinh xắn thôi sao? Chẳng lẽ đầu năm nay quá đẹp cũng hù dọa người? Tưởng tượng như vậy, ta nên may mắn vì dáng dấp của mình tính là rất dễ nhìn.


      Đầu óc Tiểu Ngô tập trung, nhịn được nâng trán, trong lòng biết ta nhất định nghĩ đến thứ khác.


      "Đầu lĩnh, người đàn ông kia, chính là, chính là —— thiếu gia nhà họ Sở!" Tiểu Ngô vô lực nhắm mắt lại, hoảng sợ giải thích cho đội trưởng.


      Đội trưởng ngẩn ra, "Cái gì? Thiếu gia nhà họ Sở?" Dừng lát, ta bỗng nhiên gia tăng lượng, thể tin : "Cậu là, thiếu gia nhà họ Sở qua đời tháng trước? !"


      "Ừ." Tiểu Ngô và Tiểu Lâm nặng nề gật đầu cái.


      "Này, đây là cái dạng gì. . . . . ." Suy nghĩ của Đội trưởng nhất thời hỏng, ta vuốt vuốt cái trán mình bởi vì suy tư mà mơ hồ bị đau.


      Bỗng nhiên, "Những vị khách, xin chào!" Giọng ôn hòa mà có lễ phép ân cần thăm hỏi vang lên đỉnh đầu họ.


      Ba người kinh ngạc nhìn ngẩng đầu lên, nhìn qua sắc mặt xanh mét, người đàn ông trung niên mặt vẻ gì, trái tim cuồng loạn vì bị khống chế. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Vừa rồi bọn họ hoàn toàn nghe được tiếng bước chân, tại sao người đàn ông này chạy tới trước mặt họ, mình lại có thể phát ? ! Chẳng lẽ bởi vì mới vừa rồi biết được tin tức thiếu gia nhà họ Sở còn sống nên vô cùng khiếp sợ cho nên bỏ quên ư?


      "Ba vị, xin mời!" Người giúp việc nam nghiêng người sang, vươn tay về phía biệt thự.


      Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó rất ăn ý gật đầu cái, giây kế tiếp, Tiểu Ngô đột nhiên nhảy ra từ trong bụi cỏ, quyền dụng hết toàn lực đánh sang phía người giúp việc nam. Người giúp việc nam hình như có nghĩ đến Tiểu Ngô công kích mình, cứng rắn hứng chịu quyền của Tiểu Ngô.


      "Tiểu Ngô, làm rất khá!" Tiểu Lâm đứng lên khen ngợi Tiểu Ngô, lại phát người giúp việc nam thế nhưng vẫn nhúc nhích, ngay cả khuôn mặt cũng có biến hóa, ta hoảng hốt, "Tiểu Ngô, cậu đánh trúng à?"


      Tiểu Ngô cẩn thận lui về phía sau hai bước, trầm giọng : ", tôi đánh trúng."


      "Vậy sao có thể. . . . . ."


      Lời còn chưa hết, người giúp việc nam bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm, yên tĩnh hồi lâu, mới cứng ngắc : "Khách muốn làm khách, vậy dễ thôi. Chủ nhân thể miễn cưỡng người khác!" ta nhắm mắt lại, miệng im lặng nhắc nhở câu .


      "Tiểu Ngô, Tiểu Lâm —— tránh ra!" Đội trưởng cảm thấy nguy hiểm chợt hét lớn với hai người.


      Tiểu Ngô và Tiểu Lâm chưa có lấy lại tinh thần.


      "Rống

      “, hai con dị thú nhảy xuống từ trời, diện mạo dữ tợn hướng ba người gào thét, trong bóng đêm tròng mắt đỏ ngầu càng lộ vẻ quỷ dị.


      “ Đây là vật gì?” Tiểu Ngô sợ hãi nhìn qua hai con dị thú khổng lồ chậm chạp dạo bước vây quanh ba người bọn họ, dường như tìm kiếm thời cơ tốt nhất để cắn nuốt bọn họ vào bụng.


      Dị thú có hàm răng vô cùng bén nhọn chỉnh tề, chói mắt dưới ánh trăng lành lạnh. Đầu của nó giống như sư tử, chỗ gáy có vòng màu vàng óng khổng lồ và bộ lông rối bù.Vậy mà tứ chi của nó lại rất mảnh khảnh, cùng với thân thể to đùng của nó phù hợp, trông cực kỳ quái dị.


      “ Tiểu Lâm, Tiểu Ngô, tôi chặn bọn họ, các cậu mau trốn!” Đội trưởng đè giọng xuống với hai người.


      Mặc dù cảm thấy sợ hãi vô cùng đối với con vật khổng lồ trước mắt, nhưng nghĩ đến có thể bởi vì mình tự mình hành động mà làm thuộc hạ bị thương ta thể cố gắng trấn định, vì thuộc hạ của mình mà kiếm đường sống.


      Đội trưởng cẩn thận tới trước mặt hai người, tránh khỏi kinh động đến hai con dị thú vẫn còn ở trạng thái ngắm nhìn con mồi, đuôi mắt quét vòng bốn phía, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, kêu to ra tiếng, “ !” ta dùng hết hơi sức toàn thân đẩy thuộc hạ sau lưng mình cái, đẩy bọn họ ra chỗ cách con dị thú.


      “ Ăn bọn họ!” Người giúp việc nam nhíu mày lại, lạnh nhạt ra lệnh.


      Dị thú nghe được lệnh tròng mắt đỏ ngầu trong nháy mắt lóe sáng vô cùng, hình như cảm thấy hưng phấn vì sắp có thịnh yến.


      “ Đầu lĩnh!” Bị đẩy ra, Tiểu Lâm và Tiểu Ngô kêu to ra tiếng.


      Đội trưỡng vội vàng móc súng lục từ trong túi áo của mình ra, nả phát súng vào dị thú chạy tới trước mặt mình, “ Chạy! Mau! cần lo cho tôi!” xong ta lại nả mấy phát, nhưng những viên đạn này cũng có ngăn trở được tiến công của dị thú, ngược lại còn chọc giận bọn chúng.Cử động của bọn nó trở nên kích động mà điên cuồng hơn.


      Tiểu Lâm nhìn chăm chú vào đội trưởng bị hai con dị thú vây khốn, cắn răng nhẫn nhịn nước mắt, lôi kéo tay Tiểu Ngô, lớn tiếng gầm lên vớiTiểu Ngô: mau!”


      Tiểu Ngô lau nước mắt, đè nén chua xót trong lòng xuống, theo Tiểu Lâm điên cuồng chạy trốn.


      Người giúp việc nam nhìn phương hướng hai người trốn chạy, hơi nhíu chân mày, ước chừng qua ba bốn phút, cảm thấy dị thú sau lưng mình còn động tác ta mới chậm rãi xoay người lại, liếc nhìn bãi máu tươi mặt đất.


      “ Đuổi theo!”


      “ Rống -----!”


      Tiếng rống giận rung trời truyền đến lần nữa, vang dội gian yên tĩnh, bầu trời đêm tuyệt vọng…


      Chân đồi.


      “ Ông lão, chúng ta tới nơi này làm gì?” người đàn ông theo sau lưng sư phụ, nhìn cỏ dại chung quanh cao cỡ nữa người, hồi gió lạnh thổi qua, ta rùng mình cái, biết vì sao, tối hôm nay ta luôn có cảm giác mình sắp còn sống lâu nữa.


      “ Tìm người.” sư phụ chút để ý hồi đáp, ngừng tới lui ở dưới chân đồi. Đột nhiên, ông dừng bước lại, tới tảng đá lớn phía trước.


      “ Tìm người? Ông điên rồi?Tới nơi này tìm?Nơi này hoang sơn dã lĩnh (vùng núi hoang sơ), lấy đâu ra người?”Người đàn ông lấy ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn chằm chằm sư phụ ở phía trước mình.


      “ Sao chỉ có …” Sư phụ ngồi xổm xuống, trong going mang theo chút kinh dị cùng sợ hãi….


      cái gì?” Người đàn ông lên trước nhìn xem, chỉ thấy chừng 20 ngã ở tảng đá, trán còn chảy máu, tảng đá còn có vết máu bắt mắt, người lâm vào hôn mê chính là Lưu Na.


      Sư phụ nhăn mày móc ra cái bình từ trong tay áo rộng rãi của mình, vẩy chút bột thuốc ở trán Lưu Na. Đợi vết thương trán còn chảy máu nữa, ông lại móc ra bình khác, mở ra, mùi gay mũi truyền đến, người đàn ông che mũi của mình lại, ghét bỏ lui về phía sau hai bước, ý đồ tránh khỏi mùi khó ngửi này.


      Sư phụ đưa miệng bình sứ đến mũi Lưu Na hồi lâu, Lưu Na nhíu mày cái, sâu kín mở mắt, kinh ngạc nhìn sư phụ tóc trắng phơ trước mắt.


      là Lưu Na đúng ?” Sư phụ dịu dàng hỏi.


      Lưu Na rũ mắt, ngây ngốc nhìn đầu ngón tay mình, bỗng nhiên, tròng mắt đờ đẫn của ấy biến đổi, túm lấy ống tay áo sư phụ, khẩn trương mà gấp gáp hỏi: “ Tiểu Ý, tiểu Ý đâu? Ông có thấy ấy hay ?!”


      “ Na Na, tỉnh táo chút.” Sư phụ đưa tay, ý bảo ấy chỉnh đốn suy nghĩ hốt hoảng của mình.


      Lưu Na lấy lại bình tĩnh, buông tay túm ống tay áo sư phụ ra, cắn môi dưới có chút máu nào lúc, ngẩng đầu giọng lẩm bẩm: “ Nhất định là Đại sư Cố dẫn ấy , nhanh, chúng ta nhanh tìm ấy!” Dứt lời, lại giùng giằng muốn đứng lên từ mặt đất, cố gắng tìm Lương Ý.


      Sư phụ đưa tay đỡ lấy ấy xiêu vẹo chỉ chực đổ, trấn an : “ Na Na, tôi là sư phụ của tiểu Bân, lần này xuống núi chính là cố ý tới đây cứu tiểu Ý. đừng có gấp vội, mất máu quá nhiều, tạm thời nên lộn xộn. biết Đại sư CỐ đó mang tiểu Ý đâu ?”


      Lưu Na suy tư hồi, đáp: “ Có thể là đại trạch nhà họ Sở.”


      “ Đại trạch nhà họ Sở?” Nhưng lúc ông vào đại trạch nhà họ Sợ tại sao thấy chút hơi thở của Lương Ý?Mà chỗ duy nhất lưu lại hơi thở của cũng chỉ có sườn núi này?Chẳng lẽ ông ta cố ý che giấu sao?Vậy tại sao che giấu hơi thở ở đây luôn? Hoàn toàn hợp logic, hay là


      Đây là kế điệu hổ ly sơn?!“ Chúng ta nhanh tìm ấy!”Lúc này tâm tình Lưu Na yên ổn, rất sợ Lương ý bị giết hại.


      Sư phụ cũng có ý đó, nhưng lúc ánh mắt ông chuyển dời đến người Lưu Na nhìn thấy gương mặt ấy tái nhợt.“ Na Na, ở lại. Chúng tôi là được rồi.”


      “ Cái gì? , tôi cũng muốn !” Lưu Na thuận theo.


      Sư phụ lắc đầu cái, “ tại thân thể của quá yếu, nếu , chỉ giúp được gì, còn có thể liên lụy chúng tôi, cho nên, ở lại!”


      “ Chúng tôi cái gì? Tôi cho ông biết, lão già, tôi tuyệt đối theo ông.” Quái vậy kia bộc phát ở sở trạch, đánh chết ta cũng vào.


      “ Cậu cũng có thể.” Sư phụ nhàng cười tiếng.


      Người đàn ông nhíu mày, quay đầu, nhịn được bĩu môi.


      Nụ cười của sư phụ sâu hơn, “ Vậy chết chỗ này !”


      “ Cái gì?” Người đàn ông thể tin quay đầu lại, thể tin được ông lại uy hiếp mình.


      “ Cậu cũng biết bãn lãnh của tôi, muốn giết cậu đối với tôi mà chuyện dễ như trở bàn tay.” Sư phụ dù bận vẫn ung dung vuốt vuốt râu mép của mình.


      Người đàn ông phẫn hận nheo mắt, ác thanh ác khí * : “ Tôi biết rồi.”


      *giọng hung ác.


      Sư phụ hài lòng cười tiếng, “ Na Na, ở lại chờ tôi.”


      Lưu Na suy tư hồi, mới chậm rãi gật đầu cái, ấy biết bây giờ mình thực giúp được gì, còn có thể liên lụy người khác, cho nên chỉ có thể ở lại đây chờ đợi tin tức.


      “ Cầu xin ông nhất định phải cứu tiểu Ý trở về!” ấy chứa đựng lệ nghẹn ngào cầu xin.


      Sư phụ nặng nề gật gật đầu.


      “ Cám ơn!” Lưu Na nén lệ, hé miệng mà cười cười.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 68


      "Lão già, có cần thiết ?", người đàn ông theo sau lưng ông dừng bước lại, trầm giọng hỏi.


      Sư phụ quay đầu lại, lẳng lặng nhìn ta: "Con bé là em của đồ đệ của tôi. Nếu như có thể, tôi tình nguyện dùng tính mạng của tôi để đổi mạng của con bé về."


      Người đàn ông cười giễu cợt, "Ông là kẻ ngu à? Tại sao dùng mạng của mình đổi mạng của người khác. thế giới này có bất kỳ kẻ nào đáng giá để dùng mạng của mình trao đổi mạng của người khác. Ông làm vậy là buồn cười."


      Sư phụ , chỉ hé miệng mà cười cười, tiếp tục về phía trước.


      Người đàn ông thấy thế, nhướng mày, hừ lạnh tiếng, bất đắc dĩ tiếp tục theo ông.


      gần 20 phút, bọn họ nhanh chóng trở lại đại trạch nhà họ Sở, sư phụ đột nhiên ngừng lại bước chân, người đàn ông nghi ngờ : "Sao vậy? Ông muốn vào sao?"


      "Mùi máu tươi." Ánh mắt sư phụ rơi vào nơi nào đó đất trống.


      Người đàn ông nghe vậy, cẩn thận hít hà, trong khí quả có mùi máu tươi nhàn nhạt, mặc dù rất nhạt, nhưng bởi vì thói quen nghề nghiệp của ta, ta rất quen thuộc về loại mùi này.


      "Cẩn thận! Có thú giữ cửa!" Sư phụ đề phòng lui về sau bước, cắn nát đầu ngón tay của mình, nhanh chóng vẽ ở trong khí, khi ông vẽ máu lại dừng ở giữa trung, tạo thành lá bùa đặc biệt.


      "Sao vậy?" Người đàn ông cẩn thận nhìn chung quanh lượt, nhưng có phát bất kỳ cái gì đúng.


      Mặt sư phụ đảo qua, tiếng vang xột xột xoạt xoạt vang lên ở phía trước, ông rũ rèm mắt xuống, cánh tay khẽ nâng lên trước, thanh binh khí sắc bén như lợi kiếm bỗng xuất , ông nắm chặt trong tay.


      "Đây coi là năng lực gì?" Người đàn ông lẩm bẩm.


      "Đến rồi! Mau tránh ra!"


      "Rống ——"


      Dị thú vọt ra từ bên biệt thự, phía trước có hai con thú, người đàn ông vết máu khắp người. Sư phụ nhảy lên, cầm trong tay lợi kiếm, phá mà chém, thẳng tắp bổ về phía con thú phía bên phải.


      "Rống ——", đầu bị chém ra vết thương dài khiến dị thú ngửa mặt lên trời rống dài, động tác lao tới chậm lại, phát tiết đau đớn của mình. Sư phụ cúi đầu nhìn con dị thú khác cách hai người chưa đầy mười mét, nheo mắt lại, lần nữa bổ về phía đỉnh đầu con dị thú khác, con dị thú kia nhìn thấy đồng bọn của mình bị lão già nhìn như bình thường trước mắt chém thương, sớm có ý né tránh, có điều động tác của ông quá nhanh, nó vẫn bị chặt vào chân trước bên trái của mình.


      Chân trước bị thương ngăn trở hành động của nó, thân thể khổng lồ của nó "Ầm" tiếng, té xuống đất, hai con dị thú đều bị thương chỉ có thể trơ mắt nhìn con mồi sắp đến miệng mình còn bị mang .


      góc lùm cây


      tay Tiểu Ngô che tay phải bị con vật kia làm bị thương, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ, khắp khuôn mặt là máu tươi cùng mồ hôi hỗn tạp ở chung chỗ, giống như mới vừa tắm máu tanh. Mà tình hình Tiểu Lâm ngồi ở bên cạnh ta tốt hơn ta chút, tối thiểu còn duy trì tứ chi đầy đủ, nhưng bụng lưu lại lỗ máu khổng lồ, ruột cũng thiếu chút nữa bị lôi ra ngoài.


      "Các người là ai?" Sư phụ vừa bó thuốc cho bọn họ, vừa .


      Tiểu Lâm cắn đầu lưỡi, mạnh mẽ ép tiếng hô đau sắp tràn ra miệng nuốt vào, mồ hôi lạnh lấm tấm, trả lời: "Chúng tôi là cảnh sát, đến điều tra vụ án mất tích."


      "Án mất tích? Tiểu Ý?" Sư phụ dừng lại động tác bó thuốc.


      Tiểu Ngô ngước mắt, "Ông biết người bị hại?"


      "Tôi cố ý tới cứu con bé." Sư phụ ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời, tăng nhanh động tác bó thuốc cho bọn họ.


      Tiểu Ngô nhướng mày, kinh ngạc : “ ấy có chết?”


      “Ừ.” Động tác của sư phụ lưu loát thoa thuốc xong, lại biết từ đâu móc ra cuộn băng to. Người đàn ông nhìn chằm chằm ông ngừng bận rộn, giờ khắc này, ta vô cùng hoài nghi lão già này ra chính là Đoreamon biến thành.


      “ Bọn ông là ai?” Tiểu Lâm liếc nhìn sư phụ, rồi lại nhìn người đàn ông chịu làm gì cả.


      Người đàn ông nhìn thấy ta quan sát mình, khinh thường quay đầu.


      thuật sĩ mà thôi. Nhận người nhờ vả, cố tìm Lương Ý.” Sư phụ băng bó cho hai người xong, đứng lên, híp mắt, vẩy chút bột thuốc ở giữa trung.


      “ Thuật sĩ?” Tiểu Ngô và Tiểu Lâm liếc mắt nhìn nhau hiểu.


      Sư phụ cất bình thuốc xong,giải thích: “Chính là đạo sĩ mà các cậu thấy ti vi đó.”


      Tiểu Ngô và Tiểu Lâm cau mày, trầm mặc.


      “ Các cậu muốn ra ngoài à?” Sư phụ đột nhiên hỏi.


      ! Tôi muốn báo thù!” Tiểu Ngô đột nhiên đứng lên, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, ta lại lảo đảo ngã xuống.


      “ Báo thù?”


      “ Đầu lĩnh của chúng tôi vì cứu chúng tôi hi sinh.” Tiểu Lâm nghẹn ngào quay đầu.


      Sư phụ thở dài tiếng, cúi đầu, nhìn chút cây cỏ đất, “ tại các cậu muốn ra ngoài cũng được rồi. Pháp trận hoàn thành rồi, lối cũng bị phong bế. Chúng ta ra được, người bên ngoài cũng vào được.”


      “ Cái gì... Vậy chúng tôi cứu con tin cùng báo thù thế nào?” Tiểu Ngô mất hồn giọng nỉ non.


      “ Cảnh sát cũng vào được sao?” Tiểu Lâm hỏi.


      Sư phụ lắc đầu, nhặt cục đá cỏ lên, dùng sức ném lên, “Rầm….” tảng đá giống như bị vật vô hình ngăn trở, rớt xuống.


      “ Chuyện này…”


      “ Cậu thấy đấy.”


      “ Có biện pháp phá hỏng ?” Chuyện này thuộc phạm vi nhận thức của bọn họ, bây giờ người duy nhất có khả năng cứu được bọn chính là lão già trước mắt này thôi.


      Sư phụ trầm ngâm : “ Biện pháp duy nhất chính là giết chết thi thuật giả*, chỉ khi thi thuật giả chết là có thể đánh vỡ pháp trận này.”


      *Thi thuật giả: thuật giả thực phép thuật.


      “ Vậy chúng ta hãy giết chết thi thuật giả đó.” Tiểu Ngô nắm chặt thành nắm đấm, hốc mắt hồng hồng, trong mắt tràn đầy thù hận.


      Người đàn ông vẫn trầm mặc bỗng cười lạnh, “ Giết chết ? Chỉ bằng các cậu? Đừng chúng ta biết có bao nhiêu trợ thủ, chỉ bằng việc ứng phó những quái thú từ trời giáng xuống đủ để lấy mạng của chúng ta rồi, cho nên biết tự lượng sức mình.”


      Sư phụ liếc nhìn người đàn ông, nhàn nhạt mở miệng: “ Nếu chết, vậy chúng ta phải chết ở chỗ này. Cậu cảm thấy liều mạng tốt hay ngồi chờ chết tốt hơn?”


      Người đàn ông cứng họng, ta tức giận quay đầu, căm hận nhìn chằm chằm phía trước.


      “ Hai người các cậu ở lại.” Sư phụ ngồi xổm xuống, với Tiểu Ngô và Tiểu Lâm.


      Tiểu Ngô và Tiểu Lâm liền vội vàng lắc đầu, muốn bọn họ ở đây chờ cứu viện, bọ họ làm được.


      “ Thương thế của các cậu khá nặng, giúp được chúng tôi.” Sư phụ thẳng.


      Tiểu Lâm cắn răng, “ Chẳng lẽ chúng tôi giúp được gì sao?”


      Sư phụ thở dài bất đắc dĩ, nhìn ra được hai người này rất quật cường, nếu để cho bọn họ làm gì cả, chờ cứu viện họ nhất định đồng ý, đến lúc đó nếu trong quá trình bọn họ chờ cứu viện xảy ra điều gì ngoài ý muốn,ông cũng băn khoăn.


      “ Pháp trận này có uy lực mạnh nhất vào 4 giờ nửa đêm, đến lúc đó toàn bộ thú canh giữ xông ra từ trong trận, canh giữ pháp trận này, hơn nữa vì pháp trận chuyển đưa năng lượng, đến lúc đó năng lượng dần mất bọn họ hấp thu sinh khí của loài người, nhất định tạo thành nguy hại đối với loài người của cả thành phố. Các cậu cầm cái này, trước 4 giờ, vẽ ra pháp trận này vây quanh sợ trạch.” Sư phụ đưa cho bọn họ bình sứ , cùng với tờ giấy.


      “ Dùng bình vẽ pháp trận lớn như vậy? Lão già, chứng si ngốc của ông phát tác à?” Người đàn ông giễu cợt sư phụ chút lưu tình.


      Sư phụ thèm để ý ta giễu cợt, ngược lại ngàn căn vặn dặn bảo bọn họ cần phải vẻ ra hoa văn cùng lá bùa giống trong tờ giấy như đúc.


      Tiểu Lâm cầm bình , khó xử : “ Đại sư, bình này…”


      “ Yên tâm, tuyệt đối đủ! Tin tưởng tôi!” Sư phụ nó như đinh chém sắt.


      Tiểu Ngô và Tiểu Lâm liếc mắt nhìn nhau, cau mày gật đầu cái.


      “Tốt lắm,chúng tôi phải .” Sư phụ liếc mắt nhìn cửa sở trạch rộng mở, cảm thấy thể để lỡ nữa rồi.


      Người đàn ông muốn cùng ông, “ Tôi muốn lưu lại phụ giúp vẽ pháp trận.”


      Sư phụ nheo mắt lại nhìn ta: “Cậu có phần vẽ,muốn chết có phần, có ?”


      Người đàn ông thầm cắm răng ngà, “Tôi là được.” cần thiết lúc nào cugn4 tới chết được .”


      “ Vậy chúng tôi trước,các cậu cẩn thận, nếu đường các cậu ngửi thấy hơi thở khác thường, mau chóng tránh về nơi này. Ngàn vạn lần được để cho người ta phát bóng dáng của các cậu.”


      Tiểu Ngô và Tiểu Lâm gật đầu cái.


      !” Sư phụ sải bước tới biệt thự.


      Nửa giờ sau ở Nhà họ Lương.


      Lạc lạc kêu lên đúng lúc làm Lương Bân phát tia sáng của pháp trận yếu ớt, vội vã cầm bình sứ sư phụ đưa cho mình, rắc bột thuốc lên tượng người trong pháp trận, sau khi rắc bột thuốc lên tượng người từ từ khôi phục ánh sáng, ngay cả pháp trận cũn khôi phục ánh sáng những ngày qua.


      “ Uông – uông-------“ Đa Đa bỗng nhiên hướng về phía tượng người kêu to.


      Lương Bân ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu Đa Đa, “ Đa Đa, mày phát ra cái gì sao?”


      “ Uông --- uông-------“ Đa Đa tới trung tâm pháp trận, ngước, sủa về phía tượng người.


      Mà Lạc Lạc đứng ở bàn viết bỗng bay giữa trung, xoay vòng ở pháp trận, mới lần nữa hạ xuống án trác, bộ dáng ngước đầu hết sức kiêu ngạo.


      Lương Bân thấy thế, như có điều suy nghĩ, đột nhiên, bước bước dài, mở cửa, chuẩn bị lao ra gian phòng Lương Tư bỗng nhiên xuất trước cửa phòng, nhìn thấy mặt trai mình gấp gáp, trái tim Lương Tư nhất thời cảm giác tốt lắm, “, pháp trận xảy ra vấn đề gì sao?”


      có, hoàn hảo. Tiểu Tư, em có thể giúp trông coi pháp trận hay , muốn ra ngoài chuyến.” Lương Bân đưa bình sứ tản ra mùi hôi thối nồng đậm cho Lương Tư.


      Lương Tư giải thích được nhận lấy bình thuốc, “ . muốn đâu?”


      muốn tìm sư phụ.”


      “ Cái gì? Nhưng phải sư phụ bảo coi chừng pháp trận sao?”


      lo lắng ông ấy gặp chuyện may.” Sắc mặt Lương Bân tái nhợt, đáy mắt có lo âu giấu được.


      Lương Tư kéo tay của , để cho rời , “ được, , thể , sư phụ rồi, bảo coi chừng pháp trận, vạn nhất nếu pháp trận xảy ra vấn đề gì, ai trong chúng ta cũng đảm đương nổi!”


      Lương Bân rũ mắt, dùng sức kéo tay Lương Tư ra “Tiểu Tư, nếu như mà , sư phụ có thể chết” Thay .


      “Cái gì?” Lương Tư luống cuống.


      Thừa dịp tâm tư Lương Tư hốt hoảng, Lương Bân bước nhanh rời khỏi phòng, “ …”


      Lương Tư muốn đuổi theo, “ Gâu gâu … gâu gâu… uông…” Đa Đa ở bên trong phòng điên cuồng sủa ing lên, tiếng kêu tê tâm liệt phế làm đáy lòng Lương Tư phát rét.


      Cân nhắc hai việc, ấy vẫn quyết định ổn định pháp trận trước…

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 69

      Phòng khách rộng rãi lại yên tĩnh, ngay cả chút tiếng vang cũng có. Nhưng nếu quăng bỏ thiết bị lắp đặt hào hoa của biệt thự này , phòng ốc an tĩnh giống tầm thường quả tựa như trải qua nhiều năm, phòng ốc trống rỗng người nào vào ở. Vậy mà, ở trong căn phòng trơn bóng kỳ lạ này lại có thể lưu lại bãi máu tươi nhìn thấy mà hoảng mặt đất, làm người ta nhịn được dựng lông tơ lên.


      "Lão già, ông có cảm thấy hơi lạnh hay ." Người đàn ông co ro cánh tay vòng ở trước ngực, hàm răng ngừng run cầm cập. biết vì sao, ta mới vừa vào căn nhà này cảm giác đặc biệt lạnh, giống như trong nháy mắt tiến vào chỗ mười độ.


      Sư phụ quay đầu, liếc ta cái, "Cậu cảm thấy rất lạnh?"


      "Ừ." Người đàn ông ngẩng đầu nhìn ông, "Ông có cảm giác?"


      Sư phụ lắc đầu, đưa ánh mắt về phía chiếc ghế bằng gỗ đỏ trong phòng khách, chỉ vào : "Cậu qua bên kia đứng cái thử coi."


      Người đàn ông trừng mắt liếc ông cái, "Ông bệnh thần kinh à."


      "Qua !" Giọng chân đáng tin tràn ra từ trong miệng sư phụ. Người đàn ông vốn rất muốn lại tự chủ được nện bước chân cứng ngắc tới, đứng nghiêm ở chỗ chiếc ghế nằm ở vị trí trung tâm đồ dùng trong nhà.


      "Lạnh. . . . . . Lạnh quá. . . . . ."


      ta cảm thấy mình hoàn toàn bị khối băng bao vây ở cùng chỗ, toàn thân trừ cảm giác lạnh ra, ta đánh mất những tri giác khác.


      "Để cho tôi. . . . . . . . . . . . Mau. . . . . ." Lời liên tục cũng biến thành lưu loát.


      Sư phụ nhăn mày quét mắt vị trí dưới chân ta, qua, vươn tay, kéo ta cái, khi lòng bàn tay ông đụng chạm vào cổ tay của người đàn ông cảm giác lạnh vào tim can trong nháy mắt làm ta giật thót mình.


      "Lạnh muốn chết. . . . . . Lạnh muốn chết. . . . . ."


      Người đàn ông ngừng lặp lại những lời này, sư phụ nhìn ghế Hồng Mộc bên chân, lâm vào trầm tư. Người đàn ông nhịn được, ta cảm giác nếu mình tiếp tục ở lại, nhất định chết rét.


      "Lão già, ông tạm tha cho tôi, để cho tôi , có được ? Tôi có dự cảm nếu như mà tôi tiếp tục lưu lại nhất định chết oan chết uổng ." Người đàn ông nắm quyền, cầu xin ông.


      Trong mắt sư phụ tràn đầy vẻ giãy giụa.


      Người đàn ông nhìn ra được ông giãy giụa, càng bày ra bộ dáng tội nghiệp để tranh thủ đồng tình, "Đại sư, trước kia tôi làm chuyện xấu, nhưng về sau tôi thay đổi, ông tạm bỏ qua cho tôi lần này thôi. Ngày sau tôi nhất định làm việc thiện để chuộc tội!"


      Sư phụ nhìn ta sâu, quay đầu, cứng rắn lòng dạ, trầm giọng : "Xin lỗi!"


      "Cái gì? !" Lúc người đàn ông vẫn còn chân tướng, chợt bị sức mạnh vô hình đẩy đưa tới tới ghế Hồng Mộc ở giữa lần nữa, cảm giác rét lạnh thấu xương lần nữa xâm lấn thân thể của ta, trái tim nhất thời co lại nhanh chóng, ta run rẩy, có sức di chuyển ra, chỉ có thể lấy ánh mắt cầu xin van xin sư phụ lôi ta ra từ bên trong.


      Sư phụ lại hoàn toàn có để ý đến ánh mắt tội nghiệp kia, mà trực tiếp đưa đẩy chiếc ghế Hồng Mộc nặng trĩu, ngừng di chuyển ghế Hồng Mộc, ước chừng qua nửa giờ đồng hồ, hành động di chuyển chiếc ghế của sư phụ rốt cục cũng ngừng lại. Ông tới trước mặt người đàn ông, kéo tay của người đàn ông ra, ở đầu ngón tay người đàn ông kéo lê vết máu, máu tươi nhất thời xông ra, sư phụ nắm lòng bàn tay của ta úp xuống phía dưới, mặc kệ máu tươi xuống mặt đất.


      Sư phụ kéo tay người đàn ông, lôi ta từ chiếc ghế Hồng Mộc ở giải đất trung tâm trở lại, lúc này, sàn nhà phát ra giọng của vật thể, người đàn ông mới vừa rồi đứng khoảng bỗng có cái miệng động.


      "Đây là. . . . . ."


      " xuống!" Sư phụ tới miệng động, cước đạp thang đá, chuẩn bị xuống lại phát người đàn ông muốn chuyển động, "Cậu muốn ?"


      Môi người đàn ông rung rung, vốn định hiên ngang lẫm liệt : phải, nhưng vừa nghĩ tới cái mạng của mình còn nằm trong tay người khác, trong nháy mắt chút ý định phản bác cũng có, chỉ

      có thể ủ rũ cúi đầu lên trước, tiếp tục xuống cùng ông.


      Sư phụ dẫn người đàn ông đường xuống, chừng 2 phút, ông đột nhiên quay đầu lại, đưa cho ta tờ giấy, “Cho. Cầm cái này, có thể phòng thân.”


      Người đàn ông vội vàng nhận lấy lá bùa, thầm nghĩ có cái này phòng thân, xem ra cũng có vấn đề gì đâu.


      “Lương Ý, là cậu bắt ?” Tuy giọng của sư phụ là câu nghi vấn, nhưng chắc chắn.


      Sắc mặt người đàn ông đại biến, “Tôi cũng chỉ là lấy tiền làm việc mà thôi. Tôi chưa từng nghĩ làm gì ấy.”


      ta vội vã phủi sạch sai lầm của mình, rất sợ sư phụ thu hồi lá bùa mới vừa rồi cho ta, mặc kệ tự sinh tự diệt.


      Sư phụ liếc ta cái, tròn mắt có bất kỳ cảm xúc kịch liệt, “Nếu phạm phải sai lầm, hôm nay gì cũng vô ích. Nhưng nếu cậu muốn chuộc tội, hãy cứu co bé từ phía dưới ra.”


      Người đàn ông nhướng mày, nuốt nước miếng cái, do dự : “Cái đó, tôi đối phó Đại sư Cố được.”


      . tôi tới đối phó, cậu, phụ trách mang Lương Ý rời khỏi nơi này.” Sư phụ tiếp tục xuống, cũng có ý tiếp tục thương lượng cùng ta.


      Người đàn ông bất mãn căm tức hìn bóng lưng ông.


      mau!”


      ở dưới thúc giục của sư phụ, ta chỉ cso thể đè xuống phẫn uất trong lòng, nện bước chân xuống.


      Thang đá khúc khuỷu quanh co đen như mực, hoàn toàn thấy cái gì, ta chỉ có thể dùng tay men theo tường đá cứng rắn mà lạnh, đồng thời tự an ủi mình, hình như chỉ có như vậy ta mới có thể tiếp tục xuống.


      biết bao lâu, ta cảm thấy giống như lâu lại giống như mới vừa bao lâu, chợt, mùi máu tanh nồng nặc trong nháy mắt tràn vào lỗ mũi ta, ta chau mày, dừng bước lại, ánh mắt nhàn nhạt giọi vào mi mắt ta.


      “Lão già, chúng ta thể tiếp tục xuống. đến đáy rồi, bị phát .” ta đè thấp lượng, lấy thanh lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy với sư phụ.


      Sư phụ gật đầu cái, con mắt nhìn chăm chú vào mọi thứ ở phòng ngầm dưới đất.


      ta nhìn thẳng lên phía trước, khỏi hít vào ngụm khí lạnh, “Đây là muốn là gì? Tại sao phải treo người những thi thể này ở phía ?” Toàn bộ phía tầng hầm gần như treo gần hơn hai mươi thi thể. Mỗi thi thể bị treo ngược đều bị lưỡi dao sắc bén cắt vỡ đại động mạch cổ làm mất máu quá nhiều dẫn tới chết. Giờ phút này cánh tay buông xuống của những thi thể kia còn chảy xuôi máu tươi đỏ thẫm róc rách, máu tươi xuống mặt đất, trong nháy mắt toàn bộ hội tụ ở cũng đất trước mặt, tạp thành Đồ Đằng đỏ tươi mà khổng lồ kỳ dị. Dù ta thường thấy vô số tình cảnh máu tanh của hung thủ giết người liên hoàn khi thấy cảnh tượng quỷ dị này cũng làm cho ta cảm thấy rét mà run.


      muốn bắt đầu.....” Sư phụ khẩn trương vuốt vuốt râu mép của mình, lặng lẽ xuống thang đá hai bước.


      Người đàn ông thấy thế, cũng xuống hai bước theo.


      “Ông muốn làm gì?” Người đàn ông ngước mắt hỏi.


      “Đổi Hồn Thuật.....”


      “Đổi Hồn Thuật?” Đó là cái quái gì.


      Sư phụ nữa, ánh mắt khóa chặt chẽ người Lương Ý bị đặt ở bàn đá.


      “Lão già, ông có kế hoạch gì ?” Người đàn ông giọng hỏi, sau đó liếc mắt nhìn, “Ah? Đó phải là thiếu gia nhà họ Sở sao? Sao nằm ở đây?” Khi ta mới vừa xuống toàn bộ lực chú ý đều bị thi thể treo ngược hấp dẫn, chú ý đến Sở Du ở giải đất trung tâm trong phòng, càng có chú ý đến mẹ Sở và quản gia nằm dọc theo pháp trận.


      “Nguy rồi, mục tiêu của lại là........Đứa bé này............” Trong giọng của sư phó mang theo đầy thể tin cùng......Sợ hãi.


      Người đàn ông kỳ cục quay đầu lại, “Thế nào?”


      Sư phụ nâng trán, vuốt vuốt mi tâm ê ẩm, trầm giọng : “Trận pháp sắp mở ra, thú trấn môn cũng phải xuất hiên. Như thế này, tôi phụ trách phá hư trận pháp, cậu tùy cơ cứu tiểu Ý. Hiểu chưa?”


      “Ông phá hư thế nào?” Người đàn ông liếc mắt nhìn Đại sư Cố vẫn cfon treo thi thể, hỏi.


      Sư phụ nhìn Đại sư Cố đợi thời cơ, hồi lầu mới . “Thấy những thi thể treo phía , mỗi bộ thi thể sắp xếp cũng có thứ tự, bọn họ đều dựa theo bàng trận mặt đất tương ứng phương vị mà treo. Nếu vị trí thi thể treo phía xảy ra sai lệch, hoặc là số lượng đúng, như vậy pháp trận cách nào thành công mở ra. Mà cậu -------------- cách nào đạt được ước muốn.”


      “Ông định----------phá hư thi thể treo phía ?”


      sai. Đợi chút nữa tôi đếm tới 3, chúng ta làm việc của mình.” Sư phụ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ta, dường như quan sát ta đáng giá để mình tin cậy hay .


      Ở dưới ánh mắt chăm chú của ông người đàn ông cười gượng hai tiếng, “Ông cần nhìn tôi như vậy. mạng của tôi vẫn còn ở trong tay ông, tôi dễ dàng phản bội ông.”


      Sư phụ hé miệng mà cười cười, “Hi vọng cậu có thể giữ lời hứa.”


      Người đàn ông cúi đầu, nữa.


      “1--------2----------”


      Trái tim người đàn ông vào lúc ta cố ý đè thấp giọng nhanh chóng co rút, cuối cùng đếm tới 3, ta cảm giác tim mình nhảy tựa như có lẽ lỡ nhịp đập.


      “3----------”


      Hào quang màu vàng nhạt chợt lóe ở trong con ngươi người đàn ông, hối hả lao tới phía thi thể treo ngược, người đàn ông cắn răng, bước nhanh chạy về phía bàn đá.


      Mà ánh mắt Đại sư Cố vẫn nhìn thi thể chờ đợi thời cơ tốt nhất bỗng chuyển cái, hào quang màu vàng nhạt nhất thời che tầm mắt ông ta, ông đột nhiên nhếch khóe môi, vung ống tay áo, lá bùa nhất thời bay ra từ ống tay áo ông, bắn nhanh về phía thi thể.


      “Bồm bộp!” Lúc lá bùa bay tới thi thể rớt xuống, đường rơi xuống đốt cháy thành tro bụi. Mà thi thể treo lơ lửng kia cũng có rơi xuống hoặc bị chút tổn hại nào.


      Đại sư Cố đảo đuôi mắt về phía người đàn ông, hé miệng mà cười cười, tràn đầy tự tin : “Ông cho rằng ông có thể ngăn cản được tôi sao?”


      Sư phụ bước ra từ trong bóng tối, ông nhìn chăm chú vào Đại sư Cố, môi mím lại rất sít sao, trong con ngươi tràn đầy đề phòng.


      “Ông là người môn phái nào? Xem tuổi ông, cũng hơn 90 tuổi, vì sao còn rời núi xen vào việc của người khác chứ?” Vừa dứt lời, “A----------” tiếng kinh hô tê thanh liệt phế trong nháy mắt vang dội toàn bộ tầng hầm.


      Chỉ thấy eo ếch của người đàn ông trưởng thành bị con mãng xà khổng lồ chui ra từ trụ lớn nhả ra. Cái đuôi nó quấn từng vòng quanh cột đá, miêng há ra rồi khép lại, rốt cuộc chờ đến con mòi, nó kịp chờ đợi tức khắc cắn về phía người đàn ông, người đàn ông bị kinh sợ hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, thuận tay nhặt tảng đá đất lên, ném mạnh về mãng xà, sau đó vội vàng chạy trốn tứ phía. Sư phụ thấy thế, ý muốn xông lên trước giải cứu tính mạng của ta, lại bị Đại sư Cố chợt lóe lên ngăn lại.


      “Đối thủ của ông là tôi.”


      Đại sư Cố giương khóe miệng lên, nụ cười trong tròng mắt tối dần.......

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 70

      Sư phụ bị ngăn cản đường nheo mắt lại, trầm giọng chất vấn: "Thân là thuật giả, tại sao ông muốn giết hại người vô tội?"


      Đại sư Cố dùng ánh mắt cười nhạo nhìn sư phụ, giống như ông hỏi vấn đề ngu xuẩn làm ông ta thể chịu nổi, "Tại sao ư? ! Ông cảm thấy vấn đề này buồn cười à? phải từng thuật giả đều khát cầu có ngày mình có thể Trường Sinh Bất Lão ư? Hôm nay tôi có cơ hội này, tại sao tôi phải buông tha?"


      "Ông Trường Sinh Bất Lão là dùng sinh mạng của người vô tội xây đắp nên, đối với những người vô duyên vô cớ mất sinh mạng, chẳng lẽ cảm thấy có điều áy náy sao?" Lúc chuyện, đôi tay sư phụ đặt ở sau lưng nhanh chóng khắc họa pháp trận cỡ lòng bàn tay ở giữa trung.


      Đại sư Cố liếc nhìn Sở Du nằm ở trung tâm pháp trận vẫn lâm vào hôn mê, lại quay đầu lại nhìn sư phụ, "Tính cách trách trời thương dân, cuối cùng chỉ làm ông lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục."


      "Cái gì. . . . . ." Trong lòng sư phụ chấn động.


      "Thạch Liên, dừng lại!" Đại sư Cố đột nhiên mở miệng, mãng xà vẫn đuổi tận cùng buông người đàn ông nghe vậy, nhất thời ngừng lại. Con ngươi to như nắm tay chuyển động ở trong hốc mắt, nghi ngờ nhìn chủ nhân của mình, tựa như hỏi tại sao ông ta ra lệnh mình dừng lại, nó còn chưa có ăn được thức ăn của mình đâu.


      "Mạc Lâm, cậu muốn chết chứ?" Ông ta nhìn người đàn ông, hỏi.


      Người đàn ông bị mãng xà truy đuổi tầm vài vòng thở gấp gáp, chưa tỉnh hồn ngẩng đầu lên, "Ông...ông muốn làm gì?"


      Đại sư Cố chỉ vào sư phụ, mím môi cười tiếng: "Giết ông ta! Tôi thả cậu. Như thế nào?"


      Sư phụ nhanh chóng liếc nhìn Đại sư Cố, thầm nghĩ lòng dạ người này quả ác độc.


      Đồng thời lúc này ông lặng lẽ đưa pháp trận vẽ xong sau lưng chuyển dời đến bên người mình, lòng bàn tay lật pháp trận phía xuống dưới.


      "Tôi tin tưởng ông." Người đàn ông lau mồ hôi, ta ngốc, nếu giết lão già duy nhất có thể cùng ta chống lại ông ta, đến lúc đó khi ông ta trở mặt với ta, cũng giết chết ta, vậy chẳng phải ta mất nhiều hơn được? Còn bằng để cho hai bọn họ tranh đấu với nhau, mình ngư ông đắc lợi tốt hơn.


      "Vậy tốt, tôi giải quyết cậu trước." Đại sư Cố cũng tức vì ta cự tuyệt, trực tiếp ra lệnh cho Thạch Liên: "Cậu ta là của mày, xơi tái !"


      Ánh mắt Thạch Liên sáng lên, nhanh chóng hoạt động thân thể của mình, bò về phía người đàn ông, chuẩn bị hớp nuốt ta xuống bụng, lấy thịt người an ủi tư vị nó nhiều năm mới nếm.


      Vào lúc Thạch Liên sắp tới trước mặt người đàn ông, sư phụ đẩy tay, dùng tốc độ cực nhanh đẩy pháp trận bên người về phía Thạch Liên. Thạch Liên hoàn toàn có nghĩ đến vào lúc mình ăn cơm lại bị công kích, "Ầm!" Bụng của nó dâng lên khói đen nồng nặc, nó tức giận trợn to hai mắt, sau khi từ biệt đầu rắn khổng lồ, ngắm nhìn bụng bị đả thương của mình.


      "Tê tê ——", nó cực kỳ tức giận, mặc dù vết thương như vậy tạo thành tổn thương gì đối với nó, nhưng nó ghét nhất là có người quấy rầy nó khi nó ăn cơm. Nó quyết định nuốt lão già đáng chết trước mắt này trước, sau đó cắn nát người đàn ông chạy trốn mau thành hai nửa, nửa giữ lại ngày sau ăn, nửa ăn luôn sau đó.


      "Thạch Liên!" Đại sư Cố thấy Thạch Liên mất lý trí bắt đầu công kích về phía sư phụ, ông ta nhíu hai hàng lông mày lại, ý muốn quát bảo Thạch Liên ngu xuẩn ngưng lại tiến công.


      "Phanh ——", thân thể Thạch Liên bị chặt thương, bị sư

      phụ làm cho ngã xuống cột đá khổng lồ, bởi vì Thạch Liên ngã xuống đất, toàn bộ tầng hầm cũng chấn động dứt.


      “Ông lại dám đả thương nó?!” Đại sư Cố nheo mắt lại nguy hiểm, nhảy dựng lên từ mặt đất, chẳng biết lúc nào trong tay ra thanh kiếm lấp lánh ánh lạnh, bổ tới chỗ sư phụ.


      Sư phụ xoay người, tránh được công kích của Đại sư Cố.


      “Ông làm như vậy, sớm muộn cũng bị trời phạt.” Sư phụ giơ tay áo lên, lòng bàn tay chợt thanh màu vàng nhạt, sau đó triền đấu với Đại sư Cố. Hai tia sáng mũi nhọn nhất thời chợt chợt ở phòng dưới đất ảm đạm, thỉnh thoảng phát ra thanh vũ khí va chạm.


      Người đàn ông thấy thế, len lén liếc mắt nhìn Lương Ý nằm ở bàn đá, chân tay tới chỗ bàn đá.


      Đợi đầu ngón tay mới vừa chạm vào bả vai Lương Ý, “Tê tê ___”, Thạch Liên nằm mặt đất thoi thóp hơi đột nhiên nhanh chóng bò qua từ bên vách tường, đầu cắn về phía người đàn ông, ngăn cản ý định muốn đưa Lương Ý của người đàn ông. Miệng nó nếu có bị thương, nhất định có thể cắn đứt đầu người đàn ông, vì bụng của nó bị thương, hành động hơi chậm lại, cái miệng rơi vào khoảng . Người đàn ông ôm Lương Ý dễ dàng tránh được cái miệng to của nó, trốn dưới bàn đá.


      “Tê tê ___________”


      Thạch Liên chịu đựng cảm giác bụng bị bỏng càng thêm mãnh liệt, từ từ leo lên bàn đá, chuẩn bị thừa dịp bất ngờ, cúi đầu cắn người đàn ông miếng nuốt sạch.


      Người đàn ông sớm có chuẩn bị, móc ra thanh dao gọt trái cây được ta kẹp trong giày, nắm chặt, chuẩn bị chờ đợi thời cơ.


      Đầu Thạch Liên từ từ hạ xuống, tay người đàn ông nắm dao gọt trái cây ngừng run rẩy, Thạch Liên lặng lẽ há mồm ra, “Tí tách ______”


      Nước bọt xuống cổ áo người đàn ông, ngay tại lúc này!


      Người đàn ông nắm dao gọt trái cây chậm trễ chút nào đâm lên, “Rống ___”


      Cằm Thạch Liên bị đâm ra lỗ máu, máu tươi nhanh chóng chảy xuống, té ở bàn đá ngừng lăn lộn, bàn đá to như vậy bởi vì nó lăn lộn mà ngừng rung lên. Mắt của nó khẽ mở khẽ khép, ngưng mắt nhìn người đàn ông, trong mắt mang theo ý thù địch.Người đàn ông lấy lại bình tĩnh, để Lương Ý xuống, cầm dao gọt trái cây hung hăng đâm xuống trán của nó lần nữa.


      “Rống ______”


      Tiếng hô chấn động vô cùng thê lương, dọa người thôi, Thạch Liên giãy giụa càng thêm kịch liệt, máu tươi nhất thời tràn qua bàn đá, “Tí tách” dưới đất, chẳng mấy chốc, dưới bàn đá cũng đầy máu tươi tanh hôi mà chói mắt.


      Người đàn ông nhìn qua tất cả trước mắt, cười phá lên “haha”, nét mặt mang theo hưng phấn cuồng nhiệt. ta lại giơ dao gọt trái cây lên, hung hăng đâm về đầu Thạch Liên.


      ‘Keng!” Dao gọt trái cây bị thứ biết tên làm cho văng ra, ta kinh ngạc nhìn dao gọt trái cây dính đầy máu tươi đất, dám có động tác. Mà phía trước phát tán ra sát khí mãnh liệt làm hô hấp của ta cứng lại, ngay cả nhịp tâm đập hình như cũng thả chậm.


      ta chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua Thạch Liên té ở bàn đá giống như mất hô hấp, cứng đờ nhìn Đại sư Cố đứng nghiêm ở trước mặt mình, ghê sợ giống như ác quỷ địa ngục.


      “Chạy mau!” Sư phụ chống chân đứng lên từ mặt đất, đè lại vai trái đầm đìa máu tươi, lớn tiếng cảnh báo ta.


      Người đàn ông dừng lại, bước chân định rời , vậy mà kiếm của Đại sư Cố nhanh hơn ta, ánh lạnh lóe rồi mất, kiếm bén nhọn hung hăng bổ về phía lồng ngực của ta.


      Vào thời điểm đại sư Cố vung kiếm làm bốn phía trở nên yên tĩnh vô cùng, ta hình như ràng nghe được da thịt mình, thanh máu tươi chảy ra khỏi ngực. Tiếp theo là đau đớn kịch liệt chiếm cứ tất cả suy nghĩ của ta. ta vô lực té xuống đất, tròng mắt mở ra to, trơ mắt nhìn bộ ngực của mình chảy ra máu tươi, giống như dòng suối quanh co, theo thang đá tràn ra.


      “Cậu làm nó bị thương nặng như vậy, tôi tuyệt đối dễ dàng tha cho cậu. Tôi muốn cắt thịt cậu thành từng mảnh, dùng để làm đồ ăn vặt cho nó.” điệu lạnh lẽo giống như đến từ nơi cực hàn, làm lòng người phát lạnh, giống như trong nháy mắt có thể đóng băng người ghê tởm ở chung chỗ, cách nào phản kháng, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi cái chết lại tới.


      “Thạch Liên!” Sắc mặt Đại sư Cố trầm lên trước bàn đá, kiểm tra thương thế của Thạch Liên.


      Con ngươi Thạch Liên từ từ quay vòng ở trong hốc mắt, tiêu cự tan rã dần dần thu lại, từ từ nhìn về phía chủ nhân của mình, miệng khẽ mở khẽ đóng, tựa như với ông ta rằng mình đau đớn.


      Đại sư Cố cắn răng, nâng tờ giấy lên, lá bùa lơ lửng giữa trung, màu vàng lá bùa bỗng nhiên tản ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng phủ vết thương của Thạch Liên, tròng mắt tràn ngập vẻ đau xót của Thạch Liên dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng nó từ từ nhắm hai mắt lại.


      Hồi lâu, Đại sư Cố lại móc ra bình sứ , rắc vết thương của Thạch Liên. Đợi sau khi hoàn thành tất cả, ông ta nắm kiếm, chậm rãi về phía người đàn ông…


      ….


      Bên ngoài cổng lớn nhà họ Sở.


      “Hú hụ _____ hú hụ _______”, tiếng xe cảnh sát thổi còi vang lên ở ban đêm yên tĩnh, nó nhanh chóng chạy về phía đại trạch nhà họ Sở, ước chừng 7, 8 phút sau, mười mấy cảnh sát huấn luyện nghiêm chỉnh đồng loạt từ xe xuống.


      Đội trưởng đội cảnh sát đứng mũi chịu sào lên trước, cẩn thận nhấn chuông cửa, cái tay khác nắm chặt súng lục, chuẩn bị tình huống đặc biệt xảy ra.


      Chuông cửa vang lên nhiều lần, vẫn có người nào đáp lại, đội trưởng quay đầu lại, gật đầu cái với cảnh viên sau lưng.


      Cảnh sát sau lưng vội vàng tới phía sau xe, lấy ra cái loa màu trắng, tới trước cổng, phóng to lượng : “Người ở bên trong nghe đây, bây giờ chúng tôi hoài nghi chỗ các người có phần tử phạm tội. Vì an toàn, xin mau mở cửa!”


      có ai đáp lại, chung quanh vẫn yên tĩnh, “Đội trưởng, chẳng lẽ người ở bên trong bị giết hoặc là bị khống chế?” người đội viên trong đó hoài nghi .


      Người đàn ông được gọi là đội trưởng nhíu nhíu chân mày, “Tiếp tục kêu. Nếu ai đáp lại, vậy chúng ta cứ thế xông vào!”


      “Vâng”, cảnh sát cầm trong tay cái loa thận trọng gật đầu cái, mở to lượng lặp lại lần nữa về phía cổng chính.


      Vậy mà, bốn phía vẫn yên tĩnh, có bất kỳ ai đáp lại.


      “Lui về phía sau!” Đội trưởng phất tay, ý bảo cảnh viên lui về phía sau.


      Đợi tất cả cảnh viên lui về phía sau, ta nhanh chóng móc súng lục ra, hướng về phía khóa cổng bắn phát.


      “Bùm!” Khóa cửa tản ra khói mù, bay lượn ở trong khí.


      “Tốt rồi. thôi!”


      Khi đội trưởng đưa tay đẩy cổng, giống như bị vài chục vạn sóng điện trong nháy mắt xâm nhập thân thể của ta, ta lập tức bị bắn ra xa tới 4 -5m, cả người tản ra mùi khét hôn mê mặt đất.


      “Đội trưởng!” Cảnh viên còn lại thấy thế, vội vàng lên phía trước thăm hỏi.


      “Thế nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” tên cảnh viên trong đó hỏi.


      gã cảnh viên khác hốt hoảng liếc nhìn cổng sắt, lắc đầu : “ biết, đột nhiên bị… Như vậy…”

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 71

      Edit: tiểu an nhi



      luồng sáng vàng lóe lên, lưỡi kiếm sắc nhọn trong tay đại sư Cố biến mất trong nháy mắt. Ông ta hờ hững liếc mắt nhìn người đàn ông khắp người toàn máu tươi nằm mặt đất, chậm rãi xoay người lại, về phía sư phụ: "Vốn dĩ tôi định bỏ qua cho ông. Nhưng xem ra hôm nay, ông thề chết muốn đối nghịch với tôi? như vậy, tôi cũng cần phải hạ thủ lưu tình nữa."


      Lưỡi kiếm sắc bén toát ra khí lạnh bức người xuất tay đại sư Cố lần nữa, sư phụ chống tay lên tường, do mất máu quá nhiều mà hô hấp có chút hỗn loạn, "Tôi tới đây còn nghĩ đến chuyện quay trở về!" Ông kiên cường giữ thân thể đứng thẳng, sau đó nhấc trường kiếm lên, chỉ về phía đại sư Cố.


      Đại sư Cố giận quá hóa cười, " là quật cường." Dứt lời, ống tay áo vung lên, luồng gió mạnh ập tới quét tới chỗ sư phụ.


      Sư phụ còn chưa kịp phản ứng phải chịu kích này, ông bị đánh ngã khuỵu xuống tảng đá phía đối diện, nôn ra ngụm máu tươi, bộ râu trắng như tuyết bị máu nhuộm đỏ sẫm. Ông chật vật lấy ống tay áo lau máu quanh khóe miệng.


      Đại sư Cố nhìn sư phụ giễu cợt cười tiếng, giống như nhìn con kiến hôi mặt đất. Sau đó ông ta khẽ ngẩng đầu lên, giọng tự lẩm bẩm: "Thời gian sắp đến rồi." Trong giọng ông ta tràn đầy hưng phấn.


      Sư phụ chống thẳng trường kiếm đỡ thân thể mình đứng dậy. Ngay trước lúc đó, ông dùng máu của mình thấm lên lá bùa nằm mặt đất.


      "Ông ngoan ngoãn nghỉ ngơi chút được sao? Tại sao cứ phải cản trở tôi vậy?" Vẻ mặt của đại sư Cố hết sức ảo não, nhíu mày vui, có lẽ đối với kẻ phá hoại kế hoạch của mình lần nữa, ông ta cảm thấy rất chán ghét.


      Đại sư Cố thả thanh kiếm trong tay ra, thầm: "—— Chém ——"


      Thanh kiếm lơ lửng trong trung nháy mắt biến thành mấy chục thanh trường kiếm lớn, lao vút về phía sư phụ.


      "Lên!"


      Lá bùa dưới đất tức khắc biến thành bức tường màu đỏ sậm, cản lại vật thể ập tới.


      Đại sư Cố nhíu mày, vươn tay ra, từ từ hạ thấp lòng bàn tay xuống, mũi kiếm nhận được mệnh lệnh, di chuyển chậm dần xuống phía dưới, lá bùa có khuynh hướng sắp bị xé rách.


      "Lần này ông còn cơ hội sống nữa đâu." Đại sư Cố vừa dứt lời, khóe môi khẽ nhếch lên, lòng bàn tay nắm chặt lại, sau đó đè mạnh xuống cái.


      "Ầm ——"


      Bụi bay lên mù mịt, nền nhà phát ra tiếng nổ vang trời, tảng đá khổng lồ bị mũi kiếm của đại sư Cố chém tới tạo ra vết nứt lớn.


      Hơi thở của người nọ trong khí dần suy yếu rồi, ông ta cũng nên chết sớm .


      Nụ cười khóe môi đại sư Cố dần phai nhạt, nhưng lúc nghĩ đến chuyện mình mong ước bấy lâu sắp được thực khỏi cười khẽ tiếng.


      Bụi mù cuồn cuộn dần dần tiêu tan, đại sư Cố ngước nhìn mấy chục thi thể treo lơ lửng nóc phòng dưới đất, đôi mắt ông ta tràn ngập điên cuồng.


      luồng ánh sáng màu vàng nhạt đột nhiên lóe lên trước mắt, dưới bụng truyền tới đau đớn làm ông ta kinh ngạc cúi đầu, "Tí tách —— tí tách ——" máu tươi từng giọt xuống phiến đá bên dưới, rồi nhanh chóng nhập vào bên trong pháp trận “Huyết Khê”, hòa lẫn cùng những dòng máu tươi khác.


      Bụi mù hoàn toàn tản , sư phụ tay cầm kiếm, suy yếu đứng thẳng cách ông ta vài bước.


      "Ông ——" Đại sư Cố tức giận nhìn sư phụ, phất ống tay áo lên, trường kiếm bắn nhanh đâm về phía sư phụ. Sư phụ sớm có chuẩn bị, ông nhanh chóng niệm chú, phía trước lập tức vọt ra biểu tượng Đồ Đằng (*) to bằng nửa người, trong nháy mắt cắn nuốt trường kiếm.


      Đại sư Cố nghiến răng, lúc này miệng vết thương ở bụng có khuynh hướng thối rữa. Ông ta dùng tay đè lại vết thương, miệng lẩm bẩm, ngồi xổm xuống, cất giọng : "Lên ——"


      Những rãnh máu lõm xuống sàn nhà nhất thời dâng lên vô số tia sáng, cùng chiếu ứng với nóc phía của phòng dưới đất, tạo thành Đồ Đằng khổng lồ hết sức phức tạp.


      "Đáng chết!" Vốn dĩ ông ta muốn bày trận vào thời điểm thuận lợi nhất rồi cùng nhau đồng quy vu tận, nhưng ngờ bây giờ ông ta chấp nhận được ăn cả ngã về , mang theo nguy hiểm lớn như vậy mà hoàn thành pháp trận này.


      Cũng đúng lúc đó, Sở Du nằm ở trong pháp trận dần dần tỉnh lại.


      Những chùm sáng chiếu tới khiến thân thể càng lúc càng khó chịu, cảm giác giống như bị lửa thiêu cháy lại chiếm giữ thần kinh của lần nữa. Sở Du hé mắt, từ mặt đất chậm rãi đứng dậy; lúc này, mới phát ra mình nằm ở chính giữa pháp trận trong căn phòng dưới đất. Trong lòng vẫn luôn lo lắng đến an nguy của Lương Ý, theo bản năng nhìn xung quanh tìm dấu vết của .


      Vừa ngước đầu lên, hình ảnh Lương Ý toàn thân đầy máu tươi nhất thời đập vào mắt, sắc mặt biến đổi, cho rằng Lương Ý xảy ra chuyện, muốn xông lên kiểm tra vết thương của . Nhưng đúng vào lúc này, lưỡi dao sắc nhọn đột nhiên xuất ở giữa trung, mạnh mẽ đâm thẳng vào trái tim .


      Sở Du kinh ngạc nhìn con dao cắm trước ngực mình, "Ông. . . . . ." ngẩng đầu, nhìn đại sư Cố chỉ đứng cách mình ba bốn bước.


      "Thiếu gia, nghi thức bắt đầu rồi. Cậu định đâu?" tay giữ vết thương, sắc mặt tái nhợt, đại sư Cố vẫn gắng gượng bước từng bước về phía Sở Du. Miệng vết thương của ông ta ngừng thối rữa, máu tươi trào ra ngoài càng lúc càng nhiều, nhưng vào giờ phút này, ông ta những bận tâm mà ngược lại, khóe miệng luôn duy trì nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt mang theo chấp niệm ngoan cố, giống như kẻ điên ôm lấy ham mê điên cuồng.


      Đuôi dao khẽ lóe lên, Sở Du cảm thấy sức lực đột nhiên yếu . Chỉ sau tích tắc, ngay cả sức động đậy ngón tay cũng có.


      "Rầm" tiếng, đổ ập người xuống đất, tròng mắt mở lớn.


      Đại sư Cố ngồi xổm xuống, chuẩn bị rút con dao ra luồng ánh sáng nóng rực chặn ngang họng ông ta. Đại sư Cố ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bám đầy bụi bặm lẫn lộn với máu tươi vô cùng bẩn thỉu, nhếch nhác của sư phụ, "Sao hả? Muốn giết tôi?"


      "Chẳng lẽ ông cho là mình đáng chết sao?" Sư phụ ho khan hai tiếng, máu bên khóe môi lại tràn ra.


      Đại sư Cố hừ lạnh, "Đáng chết?" Ông ta dừng chút, nhìn sư phụ bằng ánh mắt thương hại, ", tôi cảm thấy tôi đáng chết. Đáng chết là những kẻ vong ân phụ nghĩa kia." xong, ông ta cười gằn tiếng, nụ cười bên khóe môi có chút chua xót, "Tôi cũng từng giống như ông, vì những thứ này mà hao phí tâm huyết bảo vệ bọn họ, nhưng cuối cùng tôi đổi lại được cái gì?"


      đến đây, đôi mắt của đại sư Cố trở nên tàn nhẫn, giọng cũng dữ dội hơn, "Thứ tôi có được chính là hành động lấy oán trả ơn của bọn họ! Vợ tôi chết toàn thây! vậy việc gì tôi phải thương hại bọn họ? Bảo vệ bọn họ? Đây vốn dĩ là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nếu bọn họ bằng với tôi việc tôi làm cũng có gì là quá đáng."


      Nghe ông ta , ánh mắt sư phụ lóe lên. Đúng lúc này, đại sư Cố bất ngờ đoạt lấy thanh kiếm trong tay sư phụ, rồi vội vàng niệm chú. Thanh kiếm màu vàng nhạt của sư phụ dần dần tan biến trong khí. Sau đó, ông ta nhanh chóng rút con dao trong ngực Sở Du ra, chút do dự chém thẳng xuống tay mình.


      Tiếng cánh tay rơi xuống đất làm sư phụ hoảng hốt, "Ông...Ông muốn làm gì?"


      "Nhanh thôi, tôi cho ông xem vở kịch vô cùng đặc sắc. Ha ha. . . . . ." Đại sư Cố cười đến điên dại. Lúc này, ánh sáng bên trong trận pháp càng thêm mãnh liệt, hơn nữa còn bắt đầu di chuyển. Nếu quan sát cẩn thận còn có thể thấy được những ánh sáng này chuyển động theo quy luật tuần hoàn. Sau vòng chuyển động, ánh sáng của nó lại càng thêm chói mắt, mà nhiệt độ trong trận pháp cũng tăng cao.


      Nửa giờ sau.


      Tiểu Ngô và Tiểu Lâm vẫn cố gắng vẽ pháp trận theo lá bùa như lời sư phụ dặn dò, đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng chuyện ở bên ngoài biệt thự. Tiểu Ngô dừng động tác, với Tiểu Lâm: "Bên ngoài có người phải ?"


      "Cậu cũng nghe thấy hả?" Tiểu Ngô cau mày hỏi.


      Tiểu Lâm gật đầu, do dự : "Hay chúng ta ra ngoài cửa xem thế nào?"


      Tiểu Ngô dừng chút, nhìn quanh bốn phía rồi : "Cậu cảm thấy có gì đó kỳ quái sao?"


      "Kỳ quái?"


      "Thú giữ cửa và cả người đàn ông kia, tại sao lại xuất nữa? Cậu cảm thấy rất kỳ lạ ư? Có lẽ tiếng động ngoài cửa là do người kia cố ý tạo ra, muốn dụ chúng ta ra ngoài cũng nên." Tiểu Ngô trầm mặt phỏng đoán.


      Tiểu Lâm bừng tỉnh hiểu ra, cũng đúng, kể từ lúc ông cụ kia rời , bọn họ vẫn chưa gặp lại quái thú hay người đàn ông nọ, việc này thực bình thường chút nào. Theo lý mà , thế lực kia phải xử lý những người xâm phạm như bọn họ nhanh chóng mới đúng. Tại sao hai người bọn họ vẫn bình an vô đến bây giờ, cũng sắp hoàn thành xong pháp trận mà có ai hay cái gì đến ngăn cản?


      "Này, chúng ta tiếp tục chứ?" Tiểu Lâm hỏi.


      Tiểu Ngô gật đầu, "Cứ vẽ xong pháp trận trước rồi tính."


      "Được!"


      Vừa dứt lời, tiếng vang chói tai truyền đến.


      Tiểu Ngô dừng động tác, vội vàng ngẩng đầu lên, "Này, đây là tiếng súng."


      Tiểu Lâm cũng ngây người, nếu là tiếng súng rất có thể là lão Trần bên kia thông báo cho các chiến hữu đến cứu viện.


      "Chúng ta qua đó xem chút ." Tiểu Ngô đề nghị.


      Tiểu Lâm cắn răng, liếc mắt nhìn bức tường bên ngoài biệt thự, nặng nề gật đầu cái.


      "Cái này cậu giữ nhé, tôi lo cẩn thận lại làm rơi mất." Tính ta được cẩn thận cho lắm, nếu chẳng may làm rớt đồ vật của ông cụ đưa cho bọn họ hỏng việc. Đưa cho Tiểu Lâm giữ yên tâm hơn.


      Tiểu Lâm nhận lấy bình sứ, bỏ vào trong túi áo, ở đằng trước, phụ trách dẫn đường. Tiểu Ngô theo sau ta, thỉnh thoảng quan sát những chuyển động bất thường xung quanh, dự phòng bất trắc xảy ra.


      "Tiểu Ngô, rút súng ra." Tiểu Lâm vừa vừa bảo.


      "Nhưng. . . . . ." Tiểu Ngô sợ tổn hại đến những người bình thường.


      Tiểu Lâm quay đầu lại trừng mắt liếc ta cái, " tại là lúc nào rồi, kẻ địch của chúng ta là người thường sao? Ngộ nhỡ bọn chúng đột nhiên nhào tới, chúng ta chưa kịp rút súng bị cắn chết rồi."


      "Ừ ừ." Tiểu Ngô thận trọng gật đầu.


      (*)Chú thích: Đồ Đằng - 圖騰 ( Bắc Kinh là túténg), là động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có gần gũi máu thịt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :