1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 60

      Bụng truyền đến cảm giác đau đớn từng cơn giống như bị xé cắn, Lương Ý vuốt bụng chuẩn bị về phía phòng vệ sinh bỗng nhiên ngừng lại, đầu đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên ngã mặt đất, giờ phút này, con mắt mở to, hai hàng lông mày khóa chặt, bộ mặt đau đớn. Khi cảm giác bụng cắn xé càng ngày càng mãnh liệt đau đến có hơi sức chống đỡ lấy mình rồi ngồi ở đất. Rất nhanh, cuối cùng cũng chịu đựng được đau đớn, ngã xuống đất ngất .

      biết thời gian trôi qua bao lâu, hơi khôi phục chút ý thức, cảm thấy bên tai rộn ràng ầm ĩ, náo loạn vô cùng, khó chịu nên muốn giơ tay lên, che lại lỗ tai của mình, tránh để tạp lọt vào tai, vậy mà, khi cố gắng nâng cánh tay của mình lên lại phát mình hoàn toàn vô lực nhấc nổi tay. Giờ phút này toàn thân đều mềm nhũn, giống như thân thể hoàn toàn chịu khống chế của bộ óc.

      "Rốt cuộc ấy như thế nào?"

      Tiếng hét phẫn nộ truyền đến lần nữa, xen lẫn tiếng bước chân lo lắng, Lương Ý nhận ra chủ nhân giọng kia, chính là Sở Du.

      Giữa lúc mơ mơ màng màng, cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra, muốn nhìn xem thân thể khôi phục hay chưa. Từng tia sáng xâm lấn vào hai tròng mắt của , nheo thành đường may, trong lúc mơ mơ hồ hồ hình như thấy được Sở Du thịnh nộ đứng ở trước mặt mình, tức giận lớn tiếng rống giận với Đại sư Cố đứng ở bên người mình kiểm tra thân thể cho mình, dáng vẻ tựa như muốn giết người, may mà quản gia ngăn hành động quá khích.

      Lương Ý nheo mắt lại, cảm giác mắt mình hơi đau, cảm giác buồn ngủ ập tới, nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng lại muốn nhìn Sở Du, vì vậy miễn cưỡng mở mắt ra lần nữa, lúc này, mới rốt cuộc thấy , ra đốm đen mặt chỉ có biến mất, ngược lại còn tăng lên.

      xin lỗi!

      muốn xin lỗi , nhưng miệng khẽ mở ra lại vô ích, hoàn toàn phát ra được thanh nào. Cảm giác mệt mỏi đánh tới lần nữa, lại nhắm mắt lại, lần này, còn có hơi sức mở ra.

      " ấy mới vừa mở mắt! Có phải tỉnh rồi hay ? !" Sở Du níu lấy cổ áo của Đại sư Cố, khẩn cấp chất vấn.

      "Thiếu gia!" Quản gia lên trước, dùng sức kéo tay Sở Du ra, "Tỉnh táo chút! Chờ ông ta kiểm tra xong rồi hãy !" Thiếu gia hoảng hốt lo sợ, chỉ biết cản trở mà thôi, có ích lợi đối với thiếu phu nhân!

      Quản gia khuyên lơn làm Sở Du hơi tỉnh táo chút, nhắm mắt lại, hít thở , lui về phía sau mấy bước, nhường chỗ cho Đại sư Cố chẩn đoán bệnh cho Lương Ý.

      Đại sư Cố sửa sang cổ áo của mình, móc ra lá bùa màu đỏ, đốt cháy, sau đó cạy miệng Lương Ý ra, rắc bột vào trong miệng , sau đó lại khuấy ly nước, rắc chút bột màu xanh lá cây vào trong nước, bột tản mát ra mùi hôi thối nồng nặc, làm gian phòng tràn ngập mùi hôi. Ông ta rắc bột vào nước rồi khuấy xong, lập tức rót hỗn hợp thuốc nước vào trong miệng .

      Sau khi hoàn thành tất cả, Đại sư Cố làm gì nữa, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chân mày khóa chặt của Lương Ý rốt cuộc cũng dần dần buông lỏng ra vào lúc mọi người nhìn chăm chú.

      Sở Du khẽ ngồi xuống, tay nắm tay Lương Ý, trong mắt tràn đầy lo âu.

      "Tình huống bây giờ của Thiếu phu nhân như thế nào?" Quản gia liếc nhìn Lương Ý giường, hỏi.

      Đại sư Cố nhàn nhạt hồi đáp: " sao."

      "Tại sao đột nhiên như vậy?" Hai mắt Sở Du vẫn nhìn chăm chú vào Lương Ý chẳng biết quay đầu lại lúc nào, lạnh lùng nhìn Đại sư Cố đứng ở bên người mình, trong con ngươi đều lo lắng. Đại sư Cố cười nhạt tiếng: “Chẳng qua là tiểu thiếu gia cáu kỉnh mà thôi. Dù sao chừng mấy ngày cậu ấy có được ăn thịt”. Ông ta có ngụ ý mà liếc nhìn Sở Du.

      Sở Du , lo lắng trong tròng mắt cũng tản .

      “Còn có thể xảy ra chuyện giống như vậy hay ? phải ông đứa bé ngừng sinh trưởng sao? Đứa bé này, hôm nay phải cắn nuốt cơ thể mẹ à?” Quản gia phỏng đoán hỏi

      Nụ cười bên khóe môi Đại sư Cố trở nên ảm đạm, ông ta liếc bụng Lương Ý, “ Chí là cáu gắt mà thôi. cần lo lắng. Nó thương hại tới thân thể thiếu phu nhân”.

      Quản gia , ảnh mắt nhìn chằm chằm Đại sư Cố có chút thâm trầm.

      “Được rồi. Ông đừng nhìn tôi như vậy. “Đại sư Cố giống như vui phất tay cái, “Tôi còn có chuyện phải ra ngoài lát.”

      Dứt lời, ông ta nhấc bước chân, rời khỏi phòng

      “A Quản, tôi muốn ra ngoài chuyến”

      Sở Du trầm mặc đột nhiên mở miệng với quản gia.

      “Thiếu gia! Cậu muốn theo dõi ta?”. Dù sao Sở Du cũng là người quản gia chăm sóc từ , dĩ nhiên ràng ông chợt lên nguyên nhân rời .

      “Nhưng…”

      Ông lo lắng Đại sư Cố lừa đảo.

      “Sai người khác , ông cho là có thể tìm được ông ta sao?”

      Sở Du liếc mắt thấy ngay băn khoăn và tính toán của quản gia, chút do dự ngăn trở đề nghị quản gia sắp lên.

      Quản gia trầm tư chút, nhìn Lương Ý ngủ giường, lại nhìn bụng còn chua lộ .

      Đây là con của thiếu gia…

      “Được rồi!” Ông thỏa hiệp, bởi vì ông lo lắng đứa bé trong bụng thiếu phu nhân có thể trở thành mục tiêu của Đại sư Cố, ông phòng bị, mặc dù người này từng trợ giúp khi ông gặp nạn.

      Sau khi được quản gia đồng ý, Sở Du nhàng hôn cái lên trán Lương Ý, vươn tay, đầu ngón tay run rẩy chậm rai đặt lên bụng , như khẽ vuốt ve cái như vuốt châu báu quý giá nhất thế giới này.

      “Thiếu gia” Quản gia nhắc nhở gọi tiếng.

      “Tôi biết rồi.”

      Sở Du đứng lên, xoay người lúc sắp rời , nghiêng đầu, lưu luyến đưa mắt nhìn Lương Ý kỹ, lúc này mới mang theo trần đầy muốn xa rời rời .

      Men theo hơi thở, Sở Du tìm được Đại sư Cố chính xác có lầm trong hèm lại giữa đêm khuya. Đại sư Cố bước cực kỳ nhàng, thời gian thoáng cái trôi qua, bóng dáng của ông ta biến mất ở trong hẻm tĩnh mịch.

      Trong giây lát bóng dáng biến mất làm Sở Du tự chủ nhíu chân mày, bởi vì hơi thở và bóng dáng Đại sư Cố đồng thời biến mất. nghiêng đầu quan sát đèn đường trong hẻm có thu hẹp, vào lúc trầm tư nên làm như thế nào biết được Đại sư Cố ở đâu hơi thở của Đại sư Cố bỗng nhiên lại xuất .

      lại men theo hơi thở về phía Đại sư Cố, Đại sư Cố mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu trắng, cái bóng nhất thời chiếu vào tầm mắt của . Đại sư Cố giữ vững tốc độ bước chân, Sở Du e sợ mất dấu lần nữa nên cố ý bước nhanh hơn, rút ngắn khoảng cách giữa ông ta và mình còn phần ba.

      Đại sư Cố vẫn bước bỗng nhiên dừng bước lại, vào tiệm cũ nát vẫn sang đèn giữa đêm khuya, lúc này Sở Du mới phát ra hình như bọn họ có lẽ cách xa cái hẻm vừa rồi, cái hẻm và cái vừa rồi có cảnh trí có hai, dễ nhận ra, có điều mỗi gian phòng phía bên phải hẻm đều có tấm biển viết số nhà, cũng bởi vì như thế mới có thể nhận ra hai con hẻm khác nhau.

      Đại khái qua chừng 10 phút, Đại sư Cố khiêng túi nặng trĩu ra từ trong tiệm, bắt đầu về phía nhà họ Sở.

      Sở Du định vào cửa tiệm quan sát lượt đèn cửa tiệm tối.

      Xem ra chủ tiệm này vì chờ Đại sư Cố đến mới cố ý thắp đèn.

      Sở Du đứng ở cửa cửa tiệm, ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy chữ nghiêng ngả tấm biển, những chữ kia biết là cố ý viết thành như vậy, hay vốn viết như vậy. Nhưng điều có thể khẳng định chính là, biết mấy chữ này.

      Lúc muốn tiến thẳng vào cửa tiệm này, cửa tiệm thế nhưng từ từ trở nên mơ hồ, theo bản năng quay đầu nhìn căn nhà cũ rách phía sau, lại phát những căn nhà và gian phòng đều khác gì nhau, đều trở nên mơ hồ . chuẩn bị tư tay đẩy mạnh cửa ra, đầu ngón tay vừa chạm lấy cửa gỗ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ biến mất như tan thành mây khói còn mống.

      kinh ngạc nhìn lên cây cổ thụ trước mắt, hồi lâu, mới hồi phục tinh thần, phát giờ phút này mình đứng ở cánh đồng hoang tàn vắng vẻ.

      Bốn phía đen như mực, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng ếch ộp giữa trung còn có đom đóm bay, hồi gió thối tới, khí mát mẻ thuộc về cây cối bay vào lỗ mũi của , làm người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.

      Vậy mà, mặc dù tinh chất như vậy, nhưng có làm tâm tình nặng trĩu của chuyển biến tốt, cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn biết được rốt cuộc ông ta cầm thứ gì từ trong cửa tiệm kia.

      bãi tha ma nằm ở sườn núi .

      “Rốt cuộc tìm được!” Đại sư Cố kích động nửa ngồi chuẩn bị cậy quan tài ra, đối với thi thể trong quan tài sớm hóa thành tro xương làm như thấy, ông ta run rẩy đưa tay, hái nụ hoa màu đỏ tươi trong quan tài, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve rễ cây đỏ thẫm.

      Đây là hoa Huyết Thi ông ta tìm hơn 70 năm, hôm nay rốt cuộc ông ta cũng tìm được. Ông ta quả thể tin vào hai mắt của mình, ông ta dầm mưa dãi nắng, qua vô số địa phương, chính là vì tìm kiếm thánh vật là đóa hoa mà ông ta tha thiết ước mơ, hôm nay nó cũng làm nằm trong long bàn tay mình, làm sao nghi ngờ đây chỉ là giấc mộng hão huyền của mình?!

      “Nhã Lan, chúng ta có thể gặp mặt nhanh thôi!” Ông ta thào tự với nụ hoa, mặt vui sướng, tựa như có lẽ thấy người mình ngày nhớ đêm mong hơn 70 năm.

      Gió lạnh ập tới, thổi bay vạt áo kiểu áo Tôn Trung Sơn của Đại sư Cố, tay ông ta nắm hoa Huyết Thi, nhàng phủi bụi dính vào dưới quần áo của mình.

      Y phục này là Nhã Lam làm, thể làm dơ.

      khí chung quanh từ từ trở nên mỏng manh, cảm giác ướt lạnh xâm nhập lần nữa. Đại sư Cố liếc mắt nhìn cỏ hoang mọc bãi tha ma, lúc này, núi hoang im ắng yên tĩnh dần dần tụ vô số bóng ma, từ từ tiến về phía ông ta.

      thể lưu lại nữa.

      Ông ta thầm quyết định muốn nhanh chóng rời , vậy mà những bóng ma sao có thể để ông ta được như mong muốn, bọn họ vân dựa vào hoa Huyết Thi mà sống, hôm nay cư nhiên có người muốn cướp mất bảo vật của bọn họ, có thể nào dễ dàng bỏ qua cho ông ta!

      Đại sư Cố mới vừa móc lá bùa ra muốn ức chế hành động của bọn họ, để có thêm thời gian chạy khỏi nơi này, nhưng vào lúc này, bóng ma động tác chậm rãi thoắt cái trở nên nhanh nhẹn, bọn họ tụ lại ở chung chỗ, xông tới như ong vỡ tổ, đánh tới phía Đại sư Cố.
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      Chris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 61

      Edit: quacauphale

      "Tiểu Ý, tiểu Ý, tỉnh?" Lương Ý ngủ say bị người nào đấy lay tỉnh, vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, nhìn người bên cạnh mình, "Na Na?" Người kêu tỉnh làm ngờ đến chính là Lưu Na vẫn bị giam lỏng ở gian phòng khác.

      "Tiểu Ý, bây giờ chúng ta có thể ." Lưu Na nửa ngồi mặt đất, vẻ mặt kích động.

      "Cậu cái gì? tại?" Lương Ý nhíu mày hiểu, tay chống đỡ thân thể mềm nhũn, muốn đứng lên từ giường. Lưu Na thấy thế lập tức đưa tay qua đỡ tay , dùng sức kéo lên.

      "Ừ." Lưu Na gật đầu mạnh.

      Lương Ý trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Cậu trốn ra thế nào? Hành lang ngoài cửa có ai ư?" Thông thường mà , hành lang ngoài cửa nhất định có 2-3 người giúp việc canh giữ, cậu ấy mở cửa thế nào mà tránh khỏi tai mắt của những người giúp việc chạy tới đây?

      "Có người mở cửa cho tớ. Hơn nữa còn cho tớ tờ giấy, cho tớ biết bây giờ cậu bị giam ở đâu. Khi tớ len lén chạy ra cửa phát ngoài cửa có lấy người giúp việc." Lưu Na cũng cảm thấy chuyện rất kỳ lạ, nhưng ấy để ý nhiều như vậy, cơ hội chạy trốn tốt như vậy, sao ấy lại có thể bỏ qua.

      "Có người. . . . . . giúp chúng ta. . . . . ." Lương Ý giọng tự lẩm bẩm, có phải hay là. . . . . .

      Trong đầu ra khuôn mặt dì Linh, nhưng chừng mấy ngày dì Linh chưa xuất , nếu như là dì ấy làm , tại sao chào hỏi chứ? Nếu như phải là dì Linh làm, vậy là ai đây? Ai còn có gan dám làm trái lệnh của Sở Du và mẹ Sở? !

      "Tiểu Ý, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta trước ." Lưu Na kéo tay Lương Ý, kịp chờ đợi chuẩn bị ra ngoài cửa.

      "Cốc cốc! Cốc cốc cốc!"

      Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, nhịp tim của Lương Ý và Lưu Na nhất thời ngừng nhịp, hai người kinh hoảng thôi mà nhìn đối phương, chỉ thoáng biết nên làm như thế nào cho phải.

      "Thiếu phu nhân! tỉnh chưa? Thức ăn chuẩn bị tốt rồi!"

      Là giọng của quản gia, ngụ ý là ông sắp vào phòng. Lương Ý hốt hoảng vuốt vuốt tóc đầu mình.

      Làm thế nào?

      Lưu Na gấp gáp há mồm im lặng dò hỏi .

      Lương Ý tâm hoảng ý loạn nghiêng đầu nhanh chóng nhìn bài trí của căn phòng lượt, cuối cùng đưa ánh mắt cố định tại trước tủ treo quần áo bên cạnh giường lớn!

      chỉ chỉ tủ treo quần áo khổng lồ bày cách bên tay phải 3 mét.

      "Thiếu phu nhân?"

      "Tôi tỉnh rồi! Tạm thời chớ vào! Tôi thay quần áo." Lương Ý cố giả bộ trấn định hướng về phía ngoài cửa ra lệnh cho quản gia.

      "Dạ!"

      Lưu Na rón rén tay chân tới trước tủ treo quần áo, e sợ tiếng bước chân của mình bị người ngoài cửa phát , đợi ấy tới tủ treo quần áo, vội vàng mở cửa tủ quần áo ra, chui vào, Lương Ý cũng lên trước, thuận đường đóng cửa lại giúp ấy.

      "Có thể, ông có thể tiến vào!"

      Lương Ý rũ mắt, rất sợ lúc này mình giả bộ trấn định bị người ta phát .

      Cửa im lặng bị mở ra, quản gia mang theo người đàn ông dùng miếng vải đen che mặt vào. người người đàn ông mặc áo dài màu đen và cái quần dài màu đen. ta che chắn mình cực kỳ chặt chẽ, ngay cả năm ngón tay cũng mang bao tay, tóc quá dà hoàn toàn che gáy ta, toàn thân cao thấp cũng chỉ có cặp mắt lập lòe bất định lộ ra ngoài.

      biết vì sao, Lương Ý cảm thấy ta có mấy phần quen mắt.

      " ta là ai?" Lương Ý hỏi.

      Quản gia liếc nhìn người đàn ông bưng thức ăn phía sau mình, hời hợt hồi đáp. “Mới tới.”

      “Tại sao phải che mặt?”Đây là muốn sắm vai siêu nhân ruồi sao?

      “Dáng vẻ ta xấu xa, sợ hù dọa thiếu phu nhân.”Quản gia để đồ ăn xuống, nhìn Lương Ý . “ tại Thiếu phu nhân cảm thấy như thế nào?”

      Ánh mắt Lương Ý thủy chung dừng lại thân người đàn ông che mặt, lúc trả lời câu hỏi của quản gia có chút yên long: “Hoàn hảo”

      Quản gia thấy thế hiếm khi khẽ nâng khóe môi lên.“Thiếu phu nhân rất để ý cậu ta? Nếu bảo cậu ta lưu lại hầu hạ ăn cơm?”

      Người kia cúi đầu xuống lúc nghe quản gia đưa ra đề nghị con mắt sáng lên, Lương Ý bĩu môi, “ cần, hai người ra ngoài . Tự tôi có thể làm.”

      Con mắt người đàn ông trở nên ảm đạm khi nghe Lương Ý đáp lời, quản gia vỗ vỗ bờ vai của ta, giống như an ủi người đàn ông kia. Lương Ý càng cảm thấy kỳ lạ, bất luận là đề nghị vừa rồi của quản gia hay là người đàn ông đột nhiên xuất .

      như vậy chúng tôi ra ngoài trước.”Quản gia gật đầu, dẫn người đàn ông rời .

      Người đàn ông theo quản gia, lúc sắp rời bỗng nhiên quay đầu lại, dừng bước lại, nhìn lại hướng tủ treo quần áo, hô hấp của Lương Ý cứng lại.

      “Tại sao còn chưa ? quấy rầy tôi ăn cơm.” giả bộ tức giận phẫn nộ quát, cố gắng muốn đuổi bọn họ .

      Người đàn ông lại làm như nghe thấy, ta chậm rãi lướt qua người Lương Ý, trực tiếp về phía tủ treo quần áo, Lương Ý cả kinh thất sắc, vội vàng vọt tới trước tủ treo quần áo, giang hai cánh tay, ngăn cản ta mở tủ treo quần áo ra.

      muốn làm gì?”Lương Ý tức giận đằng đằng nhìn ta chằm chằm.

      Quản gia cau mày tới trước mặt người đàn ông, khẽ hỏi người đàn ông.“Sao vậy?”

      “Có mùi người khác.”Giọng của người đàn ông khan khan, trong giọng trần đầy cảm giác nguy hiểm.

      Gần đây thính giác của Lương Ý rất là sắc bén nghe những lời của người đàn ông, kinh ngạc nhìn nhìn người đàn ông, đột nhiên thử dò xét kêu tiếng: “Sở Du?”

      Thân thể người đàn ông cứng đờ, tròng mắt hơi có vẻ kinh hoàng nhanh chóng lấp lánh có hồn kể từ sau khi từ biệt Lương Ý.

      “Thiếu phu nhân, cậu ấy phải thiếu gia.”Quản gia giải vây cho người đàn ông.

      Lương Ý nheo mắt lại “Tôi tin, trừ phi ta cởi miếng vải đen ra” Càng nhìn người đàn ông này lại càng thấy giống Sở Dao bất luận là chiều cao,ánh mắt, hay động tác bọn họ đều tương tự.

      “Ách, phải tôi , dung mạo ta rất xấu xí, hù dọa thiếu phu nhân à.” Quản gia khàn giọng .

      Lương Ý cười lạnh tiếng.“Tôi sợ, cởi ra!”

      Mặt quản gia lộ vẻ khó xử liếc nhìn người đàn ông, người đàn ông khẽ cúi đầu,ngón tay đặt trong cái bao nhàng đụng chạm lấy quần của mình.”

      ấy chính là Sở Du!” Lương Ý khẳng định.

      Quản gia ngẩn ra, hiển nhiên có chút nghi ngờ đối với khẳng định của Lương Ý. « Thiếu phu nhân, tại sao có thể khẳng định ? »

      « Mỗi lần ấy khẩn trương đều dùng đầu ngón tay khẽ chạm quần của mình. » Lương Ý tức giận bất bình .

      Quản gia trừng mắt nhìn, nhìn về phía người đàn ông, tròng mắt người đàn ông thoáng qua tia nghi ngờ, hình như chút nào về khẳng định của Lương Ý.

      Lương Ý bỗng nhiên cười tiếng, hề báo động trước vươn tay, giật mạnh miếng vải đen khuôn mặt đột nhiên xuất trước mặt , kinh ngạc nhìn người trước mắt, nhúc nhích, trong mắt mang theo sợ hãi.

      Bầu khí lúng túng, quản gia định mở miệng giải thích thay thiếu gia nhà mình Sở Du lại nhíu chân mày, khó có thể chịu được ánh mắt Lương Ý nhìn chăm chú vào mình cấp tốc xoay người lại chạy trối chết.

      «Thiếu gia ! »

      Quản gia đuổi theo chút suy nghĩ, ngay cả cửa cũng quên đóng. Mà Lương Ý vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi Lưu Na trong tủ treo quần áo chịu được gò bó trong tủ treo quần áo, liền lăn vòng từ trong tủ quần áo ra ngoài, thở gấp gáp.

      « Tiểu Ý, bọn họ chạy rồi đúng . » Lưu Na vuốt ngực, cố gắng hô hấp khí mới mẻ.

      Hồi lâu, ấy thấy Lương Ý vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, ngửa đầu, phát Lương Ý chỉ ngây ngốc cầm miếng vải rách màu đen, sững sờ nhìn cửa lớn.

      « Tiểu Ý ? Cậu vẫn còn ngẩn người làm gì ? Thừa dịp này, chúng ta mau trốn thôi. » Lưu Na thở gấp đủ rồi liên đứng lên, tay lôi kéo Lương Ý chuẩn bị ra ngoài cửa.

      « Cộc cộc cộc ! »

      Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân « Đáng chết, lại tới ? » Lưu Na thầm cắn răng ngầm hận khong thể quất người tới dừng lại.

      Đầu Lương Ý ở trạng thái bột nhão lúc này mới phục hồi tinh thần lại, liếc nhìn ngoài cửa, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, « Na Na, mau tránh vào ! »

      « Có thể đổi chỗ khác hay ? » Hộc tủ tuy lớn, cũng buồn chết người.

      « có thời gian đâu ! » Lương Ý đẩy ấy cái, Lưu Na bất đắc dĩ đành phải chấp nhận.

      Tiếng bước chân tới cửa, Lương Ý đề phòng kêu câu: “Ai vậy?”

      người phụ nữ đẫy đà lo lắng đề phòng liếc qua hành lang, hình như sau khi yên tâm mới bước nhanh vào gian phòng đóng cửa lại, mặt lo lắng tới đến trước mặt Lương Ý, “Thiếu phu nhân!”

      “Bà là?” Lương Ý nhìn bà ấy, đề phòng bà ấy đến cuối khồng có buông lỏng

      Người phụ nữ đẫy đà liếc nhìn phòng mấy cái, nghi ngờ : “Lưu tiểu thư đâu? ấy tới tìm sao?”

      “Là bà thả ra à ? » Lương Ý bừng tỉnh hiêu ra.

      « ấy chưa có tới tìm , mình ? »

      Giọng người phụ nữ đẫy đà có chút kinh ngạc, Lương Ý nhìn bà ấy , hồi lâu mới : « Bà đến tìm tôi làm gì ? »

      « Là dì Linh bảo tôi tới. »

      Lời của người phụ nữ đẫy đà làm Lương Ý kinh ngạc, « Dì Linh ? Dì Linh bảo bà tới ? Vậy dì Linh ở đâu ? »

      « Dì Linh bị phu nhân giam lỏng. ấy nhờ vả tôi đưa rời khỏi nhà họ Sở, ấy lo lắng ở nhà họ Sở gặp phải nguy hiểm. ». Vừa dứt lời, bà ấy bỗng vội vàng tới trước cửa sổ sát đất, dường như nhìn thứ gì đó. Lương Ý tò mò, cũng theo.

      « Tốt lắm. Tôi vừa mới điều động những người giúp việc khác rồi, tôi dẫn đến biệt thự trong đình viện, ở đình viện có người tiếp ứng , đưa về nhà. « Bà ấy đột nhiên quay đầu lại, cắt đứt ý muốn dò xét đến cùng ngoài cửa số của Lương Ý.

      Lương Ý tin tưởng trước lắm, dù sao bà ấy cũng là người nhà họ Sở, ai biết bà ấy hay giả.

      « Thiếu phu nhân, tôi biết tin tôi, có điều đây là cơ hội duy nhất để chạy khỏi nơi này. Dì Linh , nếu như tiếp tục lưu lại nơi này, chỉ có lợi cho , mà còn có khả năng thương tổn đến đứa bé trong bụng ». Mặt bà ấy nặng nề, ánh mắt lấp lánh.

      Câu bất thình lình của bà ấy làm Lương Ý như bị sét đánh, cách nào phản ứng kịp.

      « Đứa bé ? Bà đứa bé nào ? Đứa bé của ai ? »

      Lưu Na nấp trong tủ quần áo đột nhiên vọt ra, diện mạo dữ tợn lớn tiếng chất vấn người phụ nữ đẫy đà.

      « Thiếu, đứa bé của… thiếu phu nhân. »

      Dương như người phụ nữ đẫy đà bị khuôn mặt vặn vẹo của Lưu na hù dọa, chuyện cũng trở nên ấp a ấp úng, bình tĩnh như trước.
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      ChrisElise Tuyen thích bài này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 64

      1 giờ sau


      "Mẹ kiếp, lại dám nhận điện thoại của ông đây? !" Người đàn ông đẩy đẩy cái mũ đỉnh đầu, nặng nề đá cước vào cổng sắt cho hả giận, sau đó quay người , lấy điện thoại di động từ quần ra, quay số điện thoại.


      Sư phụ đứng ở dưới cây lớn phía bên phải thấy thế bĩu môi cười tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn vùng trời biệt thự nhà họ Sở. Chỉ thấy vùng trời biệt thự bị tuyến đỏ rậm rạp chằng chịt bao quanh, tạo thành bàng trận trước nay chưa có, bao phủ cả nhà họ Sở trong đó.


      Sư phụ ra từ bóng cây đại thụ, mỉm cười hỏi người đàn ông: "Tiên sinh, cậu muốn vào à?"


      Người đàn ông nghe được giọng đột nhiên quay đầu lại, cúp điện thoại di động rồi để điện thoại xuống, cảnh giác nhìn về phía sư phụ hai lần, hình như cảm thấy lão già này có uy hiếp gì đối với mình, lúc này mới buông lỏng cảnh giác.


      "Ông là ai?" Người đàn ông nheo mắt lại, giọng lạnh nhạt hỏi.


      Nụ cười bên khóe miệng sư phụ sâu hơn, "Người có mục đích giống ngài đây."


      "Ông cũng muốn vào?" Lão già này phải là ăn trộm chứ?


      "Ừ." Sư phụ nhàng gật đầu, "Mà mình tôi có cách nào vào, nếu như cậu nguyện ý, có thể dẫn tôi vào chung ?"


      Người đàn ông mím môi, cười lạnh tiếng, "Tại sao?"


      "Bởi vì tôi có thể giúp cậu vào." Sư phụ tràn đầy tự tin nhìn người đàn ông.


      Người đàn ông cau hai hàng lông mày, lão già kia chính là tới quấy rối? Ông ta vào được? Buồn cười, cũng chỉ là cái chốt chặn vững chắc, làm sao có thể cản được ta chứ? !


      ta hung hăng lườm sư phụ, đưa tay phải ra, nắm lấy cổng sắt, muốn trèo qua cổng sắt, nhưng biết vì sao, đầu ngón tay ta mới vừa chạm lấy cổng sắt trong nháy mắt cảm giác giống như bị sét đánh xâm lấn thần kinh của ta, ta bị đau đến vội vàng buông tay ra.


      "Như thế nào? Chàng trai, đau ?" Sư phụ lành lạnh hỏi.


      Người đàn ông hung ác giương mắt, dưới ánh trăng nước mắt dưới khóe mắt có vẻ rất là bắt mắt.


      "Chàng trai, có tôi giúp tay, cậu thể vào được. Cậu hãy làm người tốt, giúp tôi chút, cũng tự giúp cậu thôi." Sư phụ dùng đầu ngón tay nhàng vuốt chòm râu tuyết trắng được cắt tỉa vừa rồi bị gió thổi bay.


      Người đàn ông nhìn chằm chằm đường xi măng suy tư hồi lâu, trầm giọng : "Ông có cách vào ư?" Cổng sắt này khẳng định bị thuật sĩ kia giở trò gì đó, cho nên mình mới vào được. Nhưng mình mới vừa dùng chân đá tại sao có cảm giác như bị sét đánh nhỉ?


      Giống như nhìn thấu khó hiểu của người đàn ông, sư phụ lên trước, móc tờ giấy từ trong người ra, đứng ở cổng, miệng giải thích: "Lúc đá vào cổng, cậu có biểu lộ ra ý muốn xông vào bên trong nhà, cho nên gặp phải công kích. Mà lúc cậu mới vừa dùng tay nắm cửa, là biểu lộ ra ý muốn xông vào mạnh mẽ, thế nên cổng tự nhiên tiến vào trạng thái phòng bị, ngăn cản tất cả những người có thể tạo thành nguy hại đối với trận pháp ở bên ngoài."


      "Trận pháp?" Lão già này là thằng điên sao?


      "A, quên, cậu hiểu được." Chẳng biết lá bùa trong tay sư phụ biến mất lúc nào, ông cúi đầu, lại tiếp tục lấy lá bùa khác từ trong túi áo ra, im lặng niệm mấy câu, sau đó che lá bùa ở trước mắt người đàn ông, tiếp đó lá bùa biến mất.


      Người đàn ông phục hồi tinh thần lại từ động tác lanh lẹ liên tiếp của ông, ta khẽ ngẩng đầu lên, khi ánh mắt ta kịp chạm đến pháp trận giống như mạng nhện khổng lồ màu đỏ nhạt giữa trung, nhất thời hoảng hốt.


      "Chàng trai, chúng ta thôi!" Sư phụ quay đầu lại, với ta.


      Người đàn ông hốt hoảng lắc đầu cái, "Tôi , tôi còn có chuyện khác phải làm." ta vội vàng xoay người lại, về phía đầu hẻm.


      giỡn, tiền này lấy được coi như xong. Nhìn trận pháp của nhà họ Sở, cái gã thuật sĩ dường như cũng dễ trêu chọc, huống chi nhà họ Sở cũng phải hạng người tin nam thiện nữ, chừng lợi dụng ta xong giết người diệt khẩu. ta nên mau mau cầm khoản tiền kia cao chạy xa bay!


      “Chàng trai, sao cậu lại giữ lời vậy hả? Làm người như vậy tốt lắm đâu!”


      Trường bào màu xám nhạt đột nhiên xuất trong tầm mắt ta, ngăn cản nhịp bước của ta, ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Ông….. ông chạy đến trước mặt tôi thế nào?” ràng lúc trước vẫn còn ở phía sau mình, ngay cả tiếng bước chân bộ cũng có, sao lại đột nhiên xuất còn chạy đến trước mặt mình rồi? thể tưởng tượng nổi.


      “Chàng trai, hành động việc làm của cậu khiến người ta chán ghét. tại tôi cho cậu hai lựa chọn, vào cùng tôi! Hai, tôi ép buộc cậu vào! Tự chọn .” Sư phụ liếc ta cái, lại nhìn trăng sáng treo ở giữa trung, tròng mắt thoáng qua tia kiên nhẫn.


      “Bệnh thần kinh, ông muốn tự mà , tôi !” Lão già,ông cho rằng ông là ai? biết sống chết!


      Người đàn ông lặng lẽ móc ra cây đao từ trong túi quần của mình.


      Sư phụ cúi đầu, rũ rèm mắt xuống, nhàng giương ống tay áo lên, “Phập!” Chuỷ thủ rơi ra từ đầu ngón tay ông, trực tiếp đập thẳng vào mặt tường trong ngõ hẻm.


      ta cứ ngây ngốc nhìn chuỷ thủ rơi xuống đất, lâu chưa lấy lại tinh thần.


      “Được rồi, còn nhìn gì nữa, thôi!” Sư phụ xoay người lại đưa lưng về phía ta, nhấc lòng bàn tay, người đàn ông bị khống chế bắt đầu theo ông.


      Thân thể người đàn ông run như cái sàng, mặt hoảng sợ.


      Hai người mau chóng trở lại trước cửa, Sư phụ đưa lưng về phía ta, quay đầu lại, mím môi, “Chàng trai, làm phiền cậu.” Dứt lời, Sư phụ hung ác lấy vết máu mặt ta, ngay sau đó cũng biết móc ra cây viết từ đâu, thấm máu tươi mặt ta viết chữ ai biết mặt ta.


      “Lão già, rốt cuộc ông muốn làm gì?!” ta gầm ra tiếng, thân thể vẫn còn run rẩy, có thể thấy được giờ phút này ta cực kỳ sợ hãi. Mặc dù ta từng giết ít người, nhưng đối mặt với cái chết, có người nào thản nhiên đối mặt.


      “Được rồi, mở cửa !” Sư phụ trả lời ta, mà thu hồi bút trong tay, ông đẩy lưng ta cái, đẩy ta đến trước cửa, cánh tay người đàn ông bị khống chế nâng lên, nhàng đẩy cái vào cổng, cổng thế nhưng im lặng mở ra, mà ta cũng có cảm giác chạm điện.


      tốt quá. Cám ơn cậu, chàng trai.” Sư phụ hài lòng gật đầu cái, vào, người đàn ông thỏ phào nhõm, nhìn dáng dấp lão già chết tiệt này cũng lại làm khó ta, ta có thể mau rời rồi.


      “A, cậu đừng chứ. Trong toà nhà này có ‘các người bạn’ rất khát vọng nhìn thấy cậu đấy. Cậu theo tôi!” Sư phụ cười híp mắt nhìn ta . Đầu ngón tay cong lại, người đàn ông lại bắt đầu chậm rãi về phía trước.


      “Cái tên khốn kiếp này! Tôi muốn vào!”


      “Hư, chớ quấy rầy!” Sư phụ nheo mắt lại, nhắc nhở ta giảm lượng.


      Người đàn ông còn muốn tiếp tục mắng mỏ, ý đồ đưa tới chú ý của người khác. Nhưng là mới vừa hé miệng, lại phát miệng mình hoà toàn nhúc nhích được, giống như bị người ta dùng nhựa cao su dính lên.


      thôi, chúng ta còn phải tìm người!” Sư phụ thoải mái xoay người lại, về phía lùm cây bên đình viện, chỗ qua, tơ hồng rậm rạp chằng chịt trải rộng Sở trạch đều tự động thối lui thấy.


      Nửa giờ sau.


      Cảnh quan Vương chậm rãi lái xe hơi vào đường phố, về phía biệt thự nhà họ Sở. Mà lúc này ta ở trạng thái sốt ruột nên hoàn toàn có để ý đến phía sau xa có chiếc xe tải theo.


      “Đầu lĩnh, ông ta tới nơi này làm gì?” Tiểu Lâm cau mày hỏi đội trưởng ngồi ở ghế cạnh tài xế.


      Ánh mắt Đội trưởng nhìn chằm chặp chiếc xe phía trước giống như vô tâm câu: “Có thể là gặp đồng bọn.”


      “Ồ.” Tiểu Lâm gật đầu cái, lại quăng ánh mắt về phía chiếc xe hơi của Cảnh quan Vương, đột nhiên, “Ah? Xe ngừng.”


      “Dừng xe lại!” Đội trưởng vội vàng dặn dò.


      “Vâng.” Tiểu Ngô phụ trách lái cũng dừng xe lại.


      Cảnh quan Vương dừng xe ở sát cổng nhà họ Sở, xuống xe, nhìn về phía đầu hẻm trống lượt, cảm thấy an toàn mới đè xuống chuông cửa biệt thự nhà họ Sở.


      ta có phát ra chúng ta chứ?” Tiểu Lâm thấp thỏm hỏi.


      . Tôi cố ý dừng ở chỗ bóng cây, hơn nữa cách ta khá xa, Vương Dân Đức hơi cận thị, nên phát được.” Tiểu Ngô trầm ngâm .


      ta nửa đêm canh ba tới nhà họ Sở làm cái gì?” Đội trưởng rũ rèm mắt xuống, lâm vào trầm tư.


      Tiểu Lâm bĩu môi, phỏng đoán: “Đầu lĩnh, xem án phân thây cùng án mất tích gần đây có dính dáng tới nhà họ Sở hay ? thử suy nghĩ coi. Vụ án nghiêm trọng đầu tiên là án phân thây, mà thi thể kia cũng tìm được ở gần đây. cảm thấy quá tình cờ ư?”


      “Nhưng vì sao nhà họ Sở lại làm chuyện này? Hơn nữa, người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở qua đời vào tháng trước. Bọn họ làm gì có tâm tình làm chuyện như vậy?” Tiểu Ngô hoàn toàn phủ nhận phỏng đoán của Tiểu Lâm.


      “Hung thủ kia rất có thể mai phục tại nhà họ Sở cũng chừng.”


      “Vào tháng trước nhà họ Sở cho phần lớn người giúp việc nghỉ việc, tại cả toà biệt thự cũng chỉ còn lại có mười mấy người giúp việc già.” Đội trưởng vẫn trầm mặc chợt .


      Tiểu Ngô và Tiểu Lâm liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc.


      ta tiến vào.” Ánh mắt Đội trưởng lấp lánh nhìn chằm chằm bóng dáng của Cảnh quan Vương. “Vương Dân Đức ý đồ mưu sát Hạ Hinh chính là vì che giấu đầu mối vụ án Lương Ý mất tích, hôm nay ta tới đây vào đêm hôm khuya khoắt, rất có thể có liên quan tới chuyện Lương Ý mất tích.”


      “Lương Ý rất có thể chết rồi. Dù sao ấy mất tích tháng.” ta cảm thấy chuyện này kéo dài, cần điều tra vụ án phân thây trước.


      “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ít nhất, chúng ta vẫn ôm lấy hy vọng cái công ddajoj cho người nhà của họ!” Lúc này, bóng dáng của Cảnh quan Vương biến mất ở ngoài cửa, Đội trưởng hơi nóng nảy.


      Tiểu Ngô quay đầu, với Đội trưởng nhà mình: “ ta tiến vào, làm thế nào đây?”


      “Nếu , chúng ta cũng nhấn chuông cửa?” Tiểu Lâm đề nghị.


      Tiểu Ngô gõ đầu Tiểu Lâm cái mạnh, “Ngu ngốc, chẳng phải bứt dây động rừng sao? Nếu người nhà họ Sở cùng bọn với Vương Dân Đức, người ta còn vội vàng thông báo cho ta để cho ta chạy sao?! Chúng ta còn điều tra cái rắm gì nữa!”


      “Đừng tranh cãi nữa, chúng ta len lén vào!” Bọn họ có lệnh tìm kiếm của cấp , lại thể bứt dây động rừng, chỉ có thể dùng biện pháp này thôi.


      “Đây phải là tự xông vào nhà dân à?” Tiểu Lâm cau mày, thể nào đồng ý đối với đề nghị của Đội trưởng nhà mình.


      “Thời kỳ phi thường, thủ đoạn phi thường! thôi!” Tiểu Ngô thấy Đội trưởng rồi, vội vàng kéo Tiểu Lâm cái, bước nhanh theo.


      Lúc leo tường.


      Tiểu Lâm: “Ah, mới vừa rồi phải nơi này đầy tơ hồng à?”


      Tiểu Ngô: “Mắt cậu hút à? Lấy ở đâu ra tơ hồng, mau nhảy !”


      Đội trưởng: “Tiểu Lâm, gởi tin thông báo cho lão Trần, trong vòng giờ nếu chúng ta có tin tức gì đáp lại, bảo bọn họ tăng thêm người đến Sở trạch.”


      Tiểu Lâm: “Dạ, đầu lĩnh!”

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 65

      "Thiếu phu nhân, Lưu tiểu thư. Bên này!" A Lai đằng trước dẫn hai người theo, cẩn thận từng li từng tí về phía lùm cây. Ba người được đoạn đường rồi, Lương Ý và Lưu Na đều cảm thấy hơi mệt mỏi.


      "Chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi lát hay ?" Lưu Na thở gấp gáp với A Lai.


      A Lai quay đầu lại, sốt ruột hồi đáp: " được. Nếu chúng ta dừng lại, rất có thể bị người phía sau đuổi theo."


      Lương Ý và Lưu Na liếc mắt nhìn nhau, quả , A Lai vô cùng có đạo lý. Nếu bọn họ còn uể oải, rất có thể bị người đuổi theo, vẫn nên thoát khỏi khốn cảnh trước mắt rồi mới nghỉ ngơi lát.


      "A Lai tiên sinh. Vậy chúng ta tiếp tục thôi!" Lương Ý giọng .


      A Lai gật đầu cái, thỉnh thoảng ngước đầu nhìn về phía sau lưng Lương Ý, "Chỉ cần qua sườn núi trước mặt, chúng ta có thể ra ngoài." ta biết thiếu phu nhân và Lưu tiểu thư mệt mỏi, nhưng trừ tiếp tục , giờ phút này bọn họ còn cách nào.


      "Chúng ta ra đại trạch khỏi nhà họ Sở rồi sao?" Lưu Na ở phía sau cùng, lau mồ hôi mỏng, hỏi.


      A Lai vừa về phía trước vừa quơ múa lưỡi hái chém bỏ cỏ dại mở đường, trả lời: " có, bây giờ chúng ta còn ở nhà họ Sở, nơi này là phía sau núi nhà họ Sở. Nhưng nơi này đối với giải đất trung tâm mà , là nơi trận pháp có hiệu quả yếu ớt nhất đến giải đất trung tâm. Mà ở cũng là nơi ít trận tuyến nhất. Cho nên đường này cực kỳ có lợi đối với chúng ta. Mà khuyết điểm duy nhất chính là, chúng ta phải đoạn đường dài."


      "Trận pháp? Trận tuyến? Cái quái gì đấy?" Lưu Na cau mày, giọng thầm, thuận tiện dùng chân gạt cỏ dại ra hai bên, dễ dàng tiếp tục bộ.


      Lương Ý ở ngay trước Lưu Na có trạng thái mệt mỏi, bỗng nhiên cảm thấy bụng mình co rút đau đớn, thấm mồ hôi lạnh bước chân chậm lại, Lưu Na có lưu ý, gạt cỏ dại cao nửa chân, ràng đụng vào , Lương Ý bị đụng chạm bất ngờ làm cho ngã mặt đất.


      Lưu Na cả kinh thất sắc, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ lên, "A Lai, dừng lát, hình như tiểu Ý thoải mái." Vừa dứt lời, ấy hốt hoảng cúi đầu, hỏi Lương Ý: "Có phải tớ đụng vào cậu hay ?"


      A Lai nghe thấy Lưu Na gọi, nhanh chóng quay đầu lại, tới trước mặt Lương Ý, "Thiếu phu nhân, làm sao vậy? !"


      " có việc gì, tôi chỉ thấy bụng hơi đau mà thôi. Chúng ta tiếp tục thôi, cần lãng phí thời gian." Lương Ý giùng giằng, muốn đứng từ dưới đất lên, nhưng đầu gối của mới vừa đứng thẳng, cảm giác đau đớn ở bụng ập tới lần nữa, lại vô lực ngã xuống.


      "Tiểu Ý? !"


      "Thiếu phu nhân, là đau bụng đúng ?" A Lai nhìn Lương Ý bụng, như ngẫm nghĩ cái gì.


      Lương Ý cau mày, khó khăn gật đầu cái, cái trán rịn ra tầng mồ hôi mỏng, Lưu Na cuống quít dùng ống tay áo của mình lau mồ hôi rịn ra trán , để tránh cho cảm lạnh.


      "Thiếu phu nhân, còn có thể tiếp tục bộ ?"


      Lương Ý cắn răng gật đầu cái, thể liên lụy bọn họ.


      "Vậy chúng ta tiếp tục thôi!" A Lai nửa ngồi xuống, đưa tay đỡ Lương Ý mệt mỏi dậy. Lưu Na có chút lo lắng, “Tiểu Ý, cậu có thể ?” Nữ hùng giống như ấy cũng cảm thấy chịu nổi, nay thân thể của còn lanh lẹ, tiếp tục gấp rút lên đường ấy nhất định càng thêm khó chịu, có thể ?


      “Tớ sao. Chúng ta tiếp tục thôi.” Lương Ý cúi đầu, tròng mắt nửa híp, tay che ở cái bụng đau lâm râm.


      “Thiếu phu nhân, nhịn thêm chút, chúng ta sắp tới chỗ rìa trận pháp rồi.” A Lai ngắm sườn núi cách đó xa, trấn an hai người bọn họ.


      “Ừ, tôi biết rồi.” Lương Ý nện bước chân gian nan, theo sát sau lưng A Lai, mà Lưu Na lo lắng thân thể vẫn nắm chặt cánh tay , để tránh bị những cỏ dại dưới chân quật ngã.


      chừng mấy chục phút, bọn họ đến dốc lưng chừng núi, rất nhanh có thể lên cái núi này, hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của trận pháp. Ba người thấy thế, đều vui vẻ thôi, nhưng cũng có vì vậy mà chậm lại bước chân.


      Vào lúc ba người tiếp tục về phía đồi, dưới chân núi huyên náo hấp dẫn chú ý của bọn họ.


      Lương Ý và Lưu Na liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn lại dưới sườn núi, chỉ thấy cỏ dại cao cỡ nửa người lay động nhanh chóng hình như bị thứ gì chà đạp. Sắc mặt A Lai đột nhiên đại biến: “Thiếu phu nhân, mau! Bọn họ đuổi theo tới!”


      Lương Ý và Lưu Na nghe thấy vậy, cả kinh thất sắc, để ý quá nhiều, Lưu Na kéo tay Lương Ý dẫn Lương Ý lên núi.


      “Mau! Mau!” A Lai chạy tới đỉnh dồi lại nhìn xuống sườn núi, tới trước mặt Lương Ý, đỡ tay Lương Ý, cùng Lưu Na hợp lực đưa lên núi.


      “Đau__________ bụng của tôi__________” Lương Ý điên cuồng chạy trốn chợt ngã xuống, cảm thấy trong bụng mình như có vật gì cắn phá bụng xông ra. đau đến khó có thể chịu được, ngay cả tư thế ngồi chổm hổm cũng thể làm được. Giờ phút này, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, ngay cả tóc dài đen nhánh cũng giống như vừa bị nước ngâm, ướt nhẹp.


      “Tiểu Ý, cậu làm sao vậy? Cậu đừng làm tớ sợ, chúng ta sắp ra ngoài rồi!” Lưu Na gấp đến độ khóc, mặt đầy nước mắt, chật vật chịu nổi, ngay cả mái tóc dài lúc này cũng trở nên xốc xếch như cỏ dại.


      A Lai sốt ruột liếc nhìn bóng dáng càng ngày càng đến gần,lại hơi liếc Lương Ý sắp lâm vào trạng thái hôn mê, trong lòng thầm hạ quyết định: “Tôi dẫn dụ bọn họ , Lưu tiểu thư và thiếu phu nhân ở lại chỗ này, nên lộn xộn, để miễn bị bọn họ phát . Đợi bọn họ xa đưa thiếu phu nhân , biết ?”


      Lưu Na kinh ngạc nhìn A Lai lặng lẽ về phía trước hai bước gật đầu cái, đứng lên, “A Lai tiên sinh, nếu bị bắt, bọn họ có làm gì …..”


      A Lai ngắt lời ấy, cười : “Dầu gì chúng tôi cũng là đồng nghiệp làm nhiều năm, bọn họ làm gì tôi đâu. Ngược lại các , phải cẩn thận! Biết ?”


      “Ừ. Tôi hiểu.” Lưu Na hơi khôi phục lại lý trí, nặng nề gật đầu.


      “Vậy tôi trước!” A Lai ngắm nhìn bụng Lương Ý lâu, thầm cắn răng, sau đó điên cuồng chạy về phía bên phải.


      ta biết, lần này, ta có đường sống! Bởi vì ta đối mặt những thứ này, hoàn toàn cũng phải là người sống!


      Lưu Na ôm chặt Lương Ý lâm vào hôn mê, ấy ràng nghe được nhưng tiếng bước chân lung tung kia về phía bên phải đồi.


      Gió phất qua, Lưu Na mặc áo mỏng manh rùng mình cái, ấy cúi đầu, thấy thân thể Lương Ý ngừng run lên, ấy vội vàng ôm chặt Lương Ý che chắn, rất sợ nhiễm lạnh.


      biết qua bao lâu, bốn phía đồi lại khôi phục an tĩnh y hệt tro tàn, ấy lặng lẽ ngẩng đầu lên, vạch cỏ dại cản trở tầm mắt của mình ra, phát chung quanh có bóng người giúp việc nào. ấy thở phào nhõm, nhàng vỗ vào gò má Lương Ý, “Tiểu Ý? Tiểu Ý?”


      Lương Ý vẫn có dấu hiệu tỉnh, ấy đưa tay kiểm tra trán , phát trán nóng hổi.


      được, phải xuống núi tìm bệnh viện.” Trong lúc bối rối, ấy hạ quyết định.


      phòng khác ở Sở trạch.


      Người đàn ông oán hận nhìn chằm chằm Sư phụ ở phía trước mình, về phía lùm cây, trong lòng biết bao nhiêu lần có ý nghĩ mưu sát ông, biết sao tứ chi của mình hoàn toàn có cách nào tự do hoạt động, chỉ có thể len lén hành hạ ông đến chết ở đáy lòng y.


      “Chàng trai, cậu biết phía trước là chỗ nào ?” Sư phụ đột nhiên dừng bước, hỏi.


      Người đàn ông hừ lạnh tiếng, “Tôi làm sao biết.” ta chưa từng tới nơi này.


      phải cậu vẫn luôn có quan hệ hợp tác với họ à?” Sư phụ hiểu chút nào.


      Cái lão già chết tiệt này làm sao biết mình có quan hệ hợp tác với họ?


      “Ai, xem ra phải tự mình chuyến. Hơi thở của ấy biến mất quanh đây.” Sư phụ bất đắc dĩ lắc đầu cái, hồi lâu lại thầm : ‘Chỉ là ngược lại vẫn có thể xem là con đường tốt để chạy trốn, chính là hơi xa.”


      “Lão già, ông muốn tự mình , tôi .” Người đàn ông với Sư phụ rất là phách lối.


      Sư phụ nhướng mày, do dự hỏi, “Cậu ?”


      nhảm.”


      “Vậy cũng tốt. Tự tôi .” Dứt lời, ông về phía lùm cây.


      “Rống__________”


      Hai con dã thú lớn nửa người nhảy từ trời xuống, rống giận với người đàn ông, hàm răng bén nhọn còn dãi tanh hôi thèm thuồng. Thân hình dã thũ rất giống chó hoang, sau lưng khẽ chắp lên, bộ dáng cực đói. Vậy mà càng làm cho người ta sợ hãi chính là cổ dã thú thế nhưng mang cái đầu vô cùng dữ tợn, ngũ quan đầu còn bất chợt trìu động, duy chỉ có cái miệng mở lớn thuỷ chung giữ vững, giương to, gần như sắp muốn nứt ra rồi.


      “A__________”, người đàn ông bị doạ đến can đảm cũng mất hết.


      Dã thú từ từ tiến tới gần ta, lại hoàn toàn có khuynh hướng đến gần sư phụ, giống như ông tồn tại.


      “Cứu mạng__________ đại sư__________ cứu cứu tôi đi__________ tôi cầu xin ông__________”, dã thú áp sát tới phía ta từng bước , ở trong vực sâu sợ hãi ta ngừng lui về phái sau, lảo đảo cái, ta ngã nhào mặt đất.


      Hai con dã thú thấy thế, cảm thấy thời cơ tới, lên bổ nhào về phía trước ta__________


      Người đàn ông tuyệt vọng lấy tay ngăn trở hai mắt của mình, ta cảm giác mình sắp tới kỳ chết rồi, muốn thấy bộ dáng kinh khủng trước khi chết của mình.


      “Phanh__________”


      Cảm giác đau đớn xé rách trong tưởng tượng cũng có truyền đến, ta từ từ buông tay xuống, vừa nhìn lên trước, phát giờ phút này hai con dã thú bị ngã xuống đất, người chảy ít máu, mặt đất đỏ sậm.


      ta vội vã bò dậy từ dưới đất, chạy đến sau lưng Sư phụ núp, dù ta là sát thủ liên hoàn hung tàn, nhìn thấy tình cảnh doạ người này, cũng thể sợ.


      tại cậu bằng lòng theo tôi hay ?” Sư phụ lành lạnh hỏi.


      Người đàn ông gật đầu như bằm tỏi, Sư phụ lạnh lùng liếc nhìn trận pháp lơ lửng giữa trung, “Bây giờ cậu là trong những mục tiêu công kích, những thứ này, còn có thể chạy đến, giết chết toàn bộ những người xông vào trong nhà này.”


      thôi!” Sư phụ nữa, trực tiếp về phía lùm cây……….

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 66

      Gian phòng bóng người làm Sở Du đứng ngoài cửa vẻ mặt vốn trầm thôi nay càng trở nên trầm đáng sợ hơn. bỗng nhiên quay đầu, níu lấy cổ áo người giúp việc hốt hoảng chạy qua trong hành lang.


      “Thiếu phu nhân đâu?” nheo mắt lại, lông mi dài ngăn trở căm giận ngút trời trong mắt .


      Người giúp việc nghe vậy cả kinh thất sắc, ta vội vã cuống cuồng mà nhòm ngó vào bên trong cửa, run rẩy : “Tôi biết, thưa thiếu gia.”


      Sở Du cắn răng, nhắm mắt, hồi lâu, buông tay níu lấy người giúp việc ra, giọng lạnh lẽo trầm thấp vang lên bên tai người giúp việc “Tìm cho tôi!” Trong giọng đè nén tức giận.


      Người giúp việc cẩn thận từng li từng tí liếc cái, “Nhưng lầu chót…”


      Sở Du giương mày kiếm lên, nhịn được cắt đứt lời của ta, tang thêm lượng ra lệnh: “Tìm thiếu phu nhân!”


      “Dạ!” Người giúp việc cúi đầu, thân thể run rẩy đáp tiếng, sau đó vẫn cúi đầu thất kinh* mà khỏi hành lang. Bởi vì ta chú ý, vừa vặn đụng phải mẹ Sở vội vã.


      *hoảng sợ lo lắng.


      “Phu nhân?!” Đụng vào người thi ta vội vã ngẩn đầu lên, nhìn thấy người mình đụng vào lại là mẹ Sở, trong bụng càng thêm hoảng hốt.


      Mẹ Sở liếc ta cái, cũng có trách cứ ta cẩn thận, mà trực tiếp : “Mau tới lầu chót giúp tay.”


      “Nhưng…” ta do dự len lén ngắm Sở Du sau lưng tâm tình được vui thích ở xa mấy chục mét.


      Mẹ Sở theo tầm mắt của ta liếc nhìn sắc mặt Sở Du trầm, lại nhìn cửa phòng chính rộng mở, nhíu mày, giơ tay : “Làm theo như thiếu gia dặn dò.”


      “Vâng”, người giúp việc như nhặt được đại xá.


      Mẹ Sở bước nhanh tới trước cửa, nhìn gian phòng sạch , hời hợt hỏi câu: “Chạy?”


      Sở Du .


      Mẹ Sở cười lạnh tiếng, “Người con xem trúng, là khiến người ta hận thể dao kết thúc ta. Nếu phải trong bụng ta có cháu nhà họ Sở, mẹ tuyệt đối giống như lần trước, dễ dàng tha cho ta!” Ba lần bốn lượt gây phiền toái cho bà ta, bà ta biết con trai mình rốt cuộc coi trọng ta ở điểm nào.


      “Mẹ đủ rồi?” Sở Du trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.


      Mẹ Sở Du giễu cợt ngẩng đầu, nhìn con trai mình, “Thế nào? được?”


      ấy là của con, ai cũng thể , bao gồm cả mẹ!” Dứt lời, lạnh lùng lướt qua mẹ mình, chuẩn bị tìm kiếm Lương Ý.


      Mẹ Sở lẳng lặng nhìn bóng dáng từ từ xa cách, chốc lát, bà ta lạnh nhạt mở miệng, “Dì Linh phản bội chúng ta. ta mật báo cho nhà học Lương Lương Ý ở chỗ này. tại, người của nhà họ Lương có thể chạy tới nhà họ Sở rồi. Con tốt nhất trông chừng vợ mình!”


      Lời của bà ta làm Sở Du rời bỗng dừng bước lại. Ống tay áo trắng như tuyết, năm ngón tay của khép lại, nắm chặt thành quyền, gân xanh lên mu bàn tay, rất dữ tợn. Hồi lâu, lại nện bước chân trầm ổn tiếp tục ra ngoài.


      Mẹ Sở lẳng lặng đứng nghiêm tại chỗ hồi lâu cũng có động, cho đến khi điện thoại trong tay vang lên, bà ta mới nhận điện thoại: “Ừ, tôi biết rồi.” Dừng chút, đối phương dường như hồi báo cái gì với bà ta, bà ta hài lòng nâng khóe môi lên, sau đó lạnh nhạt ra lệnh với người khác trong điện thoại: “Thiếu phu nhân mất tích, thông báo Đại sư Cố. Còn nữa, sai phần người giúp việc trong nhà giúp tay tìm kiếm.”


      Đợi phân phó tất cả xong, bà ta nện bước chân ưu nhã mà chậm rãi về phía thư phòng, vào lúc bà ta tới cầu thang hương thơm nhàn nhạt truyền đến, bà ta nghi ngờ quét mắt bốn phía.


      “Mùi này là gì?” Bà ta giọng nỉ non, cảm giác đầu óc mình đột nhiên hơi choáng váng, bà ta cau mày vuốt vuốt mi tâm của mình, ý đồ làm đầu óc hỗn độn của mình tỉnh táo chút. Ước chừng qua mấy chục giây, bà ta cảm thấy mùi quanh quẩn ở chop mũi hình như nồng nặc hơn, vị ngọt muốn ngán làm cho người ta muốn nôn mửa.


      “Ầm!” Bà ta nặng nề té xuống đất, lâm vào hôn mê.


      Lúc này, cánh cửa nơi nào đó ở hành lang lặng lẽ bị mở ra, thiếu nữ mặc váy liền màu trắng vẻ mặt thẫn thờ, bước chân lảo đảo bước ra ngoài. Bước chân lại của ấy cực kỳ phối hợp, tựa như trẻ con vẫn còn tập tễnh học .


      Bởi vì hành động của ấy bất tiện, làm ấy đoạn ngắn cũng hao tốn thời gian giống như vài chục km. vất vả tới trước mặt mẹ Sở, ấy ngồi xổm, trực tiếp khiêng mẹ Sở lên, giắt vai của mình, xuống dưới lầu.


      là ai? muốn làm gì phu nhân?! Mau thả phu nhân nhà tôi!”


      Quản gia mới vừa từ lầu chót xuống nhìn thấy phu nhân nhà mình biết là sống hay chết bị xa lạ khiêng vai, sắc mặt đại biến, tức giận chất vấn mà ra lệnh.


      giống như điếc, hoàn toàn có nghe được ông ta chuyện, gương mặt xanh đen vẫn thẫn thờ như cũ, ngay cả bước chân cũng bởi vì ông ta xuất mà chậm lại.


      Quản gia thầm cắn răng ngà, vẻ mặt khẩn trương, ông ta biết, này, cũng phải là người, mà là kiệt tác của Đại sư Cố. Nhưng là, Đại sư Cố làm như vậy vì cái gì? Chẳng lẽ ông ta muốn trở mặt với nhà họ Sở ư?


      “Buông phu nhân nhà tôi xuống, nếu , tôi khách khí.” Hôm nay xem ra, cũng cần thiết niệm tình cũ nữa.


      vẫn có đáp lại uy hiếp của ông ta.


      thanh chủy thủ lấp lánh ánh lạnh bén nhọn phá mà qua, trực tiếp đâm tới vị trí trái tim . trốn tránh, chủy thủ cứng rắn cắm vào trái tim ấy. Vẻ mặt ấy có biến hóa chút nào, vẫn đầy sinh lực tới chỗ mục tiêu, hình như người đâm bị thương cũng phải là ấy.


      “Đáng ghét!” Hoạt thi* đáng chết!


      *người sống chết


      Quản gia lo lắng cho mẹ Sở, thể xông lên trước tranh đoạt mẹ Sở lâm vào hôn mê với ấy, vào lúc ông ta sắp chạy như bay tới trước mặt chẳng biết lúc nào cần cổ của ông ta bị quấn sợi dây tơ màu đỏ chói mắt, người sau khi tơ hồng quấn quả nhiên thoáng dùng sức kéo về phía sau, cần cổ ông ta lập tức rỉ ra máu đỏ tươi, cổ áo tây trang bên ngoài màu trắng nhuộm thành đỏ tươi chói mắt.


      “Đầu! Động! Chết…”


      Từ sau lung truyền đến giọng trầm thấp.


      Theo như lời người này cảnh cáo ông ta chớ hành động thiếu suy nghĩ!


      Quản gia quay đầu, nhìn người đàn ông đen gầy đứng ngoài cửa lớn ở sau lưng mình. Ông ta nhận ra người đàn ông này, người này chính là người đàn ông cử hành nghi thức phục sinh cho thiếu gia vào ngày ấy, làm tay chân cho Đại sư Cố. Chỉ là, kể từ lúc xong nghi thức, người đàn ông này biến mất ở Sở trạch, tại sao hôm nay lại đột nhiên xuất ?


      Ông ta tinh táo suy nghĩ, trơn thuận cổ họng của mình bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc các người muốn làm cái gì?”


      Người đàn ông đen gầy , trực tiếp nhìn duỗi ngón tay ra, chỉ chỉ vị trí thông phòng khách phòng dưới đất.


      xuống!”


      cứng đờ gật đầu cái, khiêng mẹ Sở tiếp tục về phía trước.


      “Đứng lại! cho !” Thấy khiêng mẹ Sở tiếp tục rời , quản gia ép mình tỉnh táo nhất thời biến mất, ông ta hét lớn, cố kỵ tơ hồng cổ mình, muốn chạy như bay đến trước mặt thiếu nữ, tay đoạt lấy mẹ Sở.


      Máu chảy giống như suối, xuôi từ cổ ông ta xuống, người đàn ông đen gầy thấy thế, trong mắt khỏi mang theo nghi ngờ hiếm thấy, tựa hồ thắc mắc tại sao ông ta cũng thèm để ý tính mạng mình, chỉ vì cứu người phụ nữ như vậy.


      Quản gia bước chân tiến tới gần lần nữa, người đàn ông đen gầy hơi nhíu nhíu mày, tay nắm kéo tơ hồng hơi siết chặt, quản gia dừng bước lại chút, nhưng vẫn có ý định từ bỏ. Lúc này tơ hồng cổ ông ta xâm nhập vào cổ ông ta, chỉ lát nữa là dứt khoát cắt đứt đầu ông ta. Quản gia chợt xoay người, rút ra lưỡi dao sắc bén giấu ở trong tay áo, dùng sức lôi kéo tơ hồng, tranh thủ chút gian cho mình, sau đó hung hăng dùng con dao sắc bén cắt đứt tơ hồng______


      “Loảng xoảng____” lưỡi sao sắc bén bị chia ra thành hai nửa, trong đó nửa rơi xuống mặt đất.


      Quản gia ngẩn ra nhìn lưỡi dao sắc bén bị “phân thây”, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, cầm trong tay nửa kia của lưỡi dao sắc bén đột nhiên xông về phía người đàn ông đen gầy.


      Bây giờ ông ta thể ngã xuống! Ông ta còn phải cứu phu nhân!


      Máu tươi chảy lan đầy đất, vào lúc quản gia dùng lưỡi dao sắc bén sắp đâm về người đàn ông đen gầy trong nháy mắt người đàn ông đen gầy biến mất giống như khói ở trước mắt ông ta. Khi bóng dáng người đàn ông đen gầy xuất lần nữa trong mắt ông ta gáy gánh chịu cảm giác tê dại cùng tê rút đau đớn nhất thời xâm lấn thần kinh của ông ta.


      “Ầm_____”


      Ông ta vô lực té ở mặt đất, tròng mắt mở to, cổ chảy máu róc rách như nước suối, ngừng chảy ra ngoài….


      Phía sau núi


      Lưu Na thở hồng hộc cõng Lương Ý hôn mê bất tỉnh, vất vả rốt cuộc đến đỉnh rồi. ấy nhàng để Lương Ý lung xuống, thở hổn hển.


      ấy nghỉ ngơi chốc lát rồi đứng ở đỉnh đồi nhìn chân núi, tùy ý lau mồ hôi, kéo ra nụ cười tự tin. Mặc dù lúc này ấy mệt mỏi mồ hôi đầy người, nhưng tâm tình cực kỳ vui thích.


      ấy thầm than thở, may là học Taekwondo, có chút hơi sức, nếu biết nên làm sao mới phải.


      Nhưng lúc ánh mắt ấy kịp chạm đến Lương Ý sắc mặt ửng hồng, mặt mũi lo âu ấy nhất thời hoảng hốt, rất sợ Lương Ý xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khi chạy trốn.


      suy nghĩ nhiều, ấy cõng Lương Ý lên lần nữa, cẩn thận từng li từng tí bắt đầu xuống núi.


      “Lưu tiểu thư, trễ thế này, muốn mang thiếu phu nhân đâu?”


      giọng quen thuộc vang lên sau lưng Lưu Na, thân thể Lưu Na cứng đờ, ấy dám quay đầu lại xác nhận người kia có phải là người mình nghĩ tới hay . Gần như có thời gian do dự, giây kế tiếp, ấy cõng Lương Ý nhanh chân mà bỏ chạy.


      Thay vào đó là phía dưới núi, cũng phải lên núi, bởi vì hốt hoảng, sơ ý chút, ấy bị cỏ dại dưới chân quấn lấy, cả người cõng Lương Ý trực tiếp té ngã xuống lưng chừng núi, lăn xuống sườn núi.


      Hai người vẫn lăn xuống chân núi, biết lăn bao nhiêu vòng, Lưu Na cảm giác đầu óc mình choáng váng, nhưng ấy nắm tay Lương Ý từ đầu đến cuối có buông ra. Tốc độ lăn từ từ chậm lại, ấy cảm giác họ sắp lăn xuống chân núi rồi.


      “Ầm!” Đầu đau đớn giống như nổ tung, cái trán của ấy đụng phải tảng đá to, trong nháy mắt bất tỉnh.


      “Chết?” Đại sư Cố đứng ở trước tảng đá lớn, nhìn máu chảy đá, giọng nỉ non. Hồi lâu, ông ta nhàng thở ra, “Xem ra có chết.”


      Ông ta vuốt ve chòm râu của mình, do dự hồi, tự lẩm bẩm: “Số lượng vật tế cũng sắp đủ. Vị Lưu tiểu thư…thôi được rồi!”


      Dứt lời, ông ta khiêng Lương Ý được Lưu Na che chở tốt còn nằm ở người Lưu Na lên, tự nhiên rời .


      ……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :