1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 52: Dì Linh giải vây

      Edit: quacauphale

      Lương Ý đem bát sứ đựng thuốc mới vừa uống xong đặt ở khay trà, liếc nhìn Sở Du thỉnh thoảng liếc trộm ,"Uống xong."

      "Muốn ăn trái cây chứ?" Sở Du cầm lấy bát, giọng hỏi.

      Lương Ý lắc đầu, " ăn, có thể được rồi." cầm điều khiển khay trà lên, bắt đầu xem ti vi, để ý tới Sở Du ngây ngốc đứng bên cạnh mình, hi vọng mau rời khỏi phòng.

      Vậy mà, Sở Du cứng ngắc đứng ở phía trước lại thủy chung có rời , Lương Ý nhịn được ngẩng đầu lên chất vấn: "Sao còn ?"

      Sắc mặt Sở Du bỗng có chút co quắp, "Khay trà, bẩn." rút ra hai tờ khăn giấy, ở khay trà trơn bóng lau qua lau lại chứng minh tuy nhiên chút bụi bậm cũng có.

      Lương Ý nheo mắt lại, cái cớ này. . . . . . Cũng quá biết thuyên chuyển.

      mắt lạnh nhìn Sở Du ra sức trong công việc, đợi lau qua lại gần 20 lượt, rốt cuộc nhịn được lên tiếng đuổi người, " có thể được rồi chứ?"

      Sở Du giương mắt, lúng ta lúng túng liếc nhìn dưới nỗ lực lau của , khăn giấy mềm mại rách thành vô số vụn trắng rải rác ở bàn trà, lúc này khay trà trở nên hỗn loạn chịu nổi, còn chẳng biết xấu hổ vu oan : "Bẩn."

      Trong lòng Lương Ý nhịn được nâng trán thở dài, trừng mắt nhìn khăn giấy còn lau được, Sở Du lại rút ra vài tờ khăn giấy từ trong hộp chuẩn bị làm lại từ đầu cắn răng nghiến lợi : " còn sao?"

      Sở Du cúi đầu, lấy đường cong thể nhận ra lắc đầu cái, Lương Ý nhắm hai mắt lại, ra hiệu mình phải tỉnh táo, thể tức giận, "Rốt cuộc muốn làm gì?"

      Sở Du ngẩng đầu lên, nhìn cái, lại nhanh chóng cúi đầu, giọng : "Ở cùng em."

      Lương Ý hít thở sâu hơi, lạnh nhạt : " cần."

      Sở Du buồn bã nhìn lát, lại cúi đầu cầm tờ khăn giấy mới vừa rút ra tiếp tục lau khay trà sớm lộn xộn chịu nổi, Lương Ý hận thể lập tức đuổi ra khỏi phòng, nhưng vừa nghĩ tới móng tay dài co duỗi tự nhiên kia, liền nhịn được rợn cả tóc gáy, cuối cùng vì muốn mau sớm đuổi ra khỏi phòng, chỉ đành che giấu lương tâm liếc nhìn khay trà, ho khan hai tiếng : "Khay trà rất sạch , có thể được rồi."

      Sở Du lại nhìn , lại hơi liếc nhìn khay trà, dáng vẻ em gạt .

      Lương Ý thiếu chút nữa bị tức điên, "Tự tôi dọn dẹp."

      Sở Du lắc đầu cái, "Mệt mỏi."

      "Mệt mỏi cái sợi len, tôi CMN trông thấy mới mệt mỏi, tự tôi dọn dẹp tất cả, có thể ra ngoài, vì sao còn ra ngoài? ! Chẳng lẽ muốn lau xong khay trà còn phải quét dọn vệ sinh chỗ này sao? Quét dọn vệ sinh xong có phải lại muốn nấu cơm ở chỗ này hay ? !" Lương Ý rốt cuộc nhịn được bộc phát, nếu bộc phát bị nghẹn máu ở ngực mà chết.

      "Nấu cơm?" Hai mắt sáng trong.

      Cái trán Lương Ý nhịn được toát ra giọt mồ hôi lạnh, chẳng lẽ . . . . . . muốn nấu cơm ở chỗ này ư? !

      "Cái đó, tôi rất no bụng. cần, cám ơn. có thể ra ngoài." tay Lương Ý ngăn ở đằng trước, chậm chạp nhìn , hi vọng bỏ ý nghĩ nấu cơm ở chỗ này.

      "Nhưng. . . . . ."

      "Tôi no rồi!" Lương Ý chợt lớn tiếng gầm lên, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn .

      Sở Du buồn bã cúi đầu lần nữa, Lương Ý cảm giác cái trán của mình đau đớn lâm râm, mà đầu sỏ đắc tội khiến thân thể khó chịu vẫn còn trong trạng thái buồn bã, hề nhận thấy tức giận cùng khó chịu.

      "Thiếu gia. . . . . ." Vào lúc hai người lâm vào lúng túng trầm mặc chẳng biết từ lúc nào dì Linh đứng ở cửa phòng rộng mở, tay gõ gõ cửa, do dự gọi Sở Du tiếng, khí trầm lặng, Sở Du liếc bà cái, gì.

      “ Người ta gọi kìa , còn ra ngoài ?” Lương Ý bỏ xuống câu như vậy , xoay người trở lại giường , kéo chăn lên giả bộ ngủ .

      Sở Du lưu luyến mà nhìn Lương Ý chỉ lộ ra cái gáy , lâu muốn rời , dì Linh thấy thế , bất đắt dĩ thở dài tiếng , tới trước mặt , giọng : “ Thiếu gia , Đại sư Cố bảo cậu xuống mật thất chuyến .”

      Sở Du lời nào , rời .

      “ Hình như là về chuyện vật tế .” Khi dì Linh đến từ vật tế cố ý hạ thấp xuống , phòng ngừa Lương Ý nghe được .

      Vậy mà , Lương ý nằm nghiêng đưa lưng về phía hai người bọn họ khoảng chừng 5 mét xa lạ kinh ngạc phát mình lại nghe ràng lời của dì Linh và Sở Du , mặc dù cũng biết tại sao thính lực của mình trong lúc bất chợt lại trở nên “nhạy bén” như thế . Mà có biến hóa thể giải thích được , hình như là từ lúc bắt đầu ăn ngừng nghỉ vẫn duy trì đến bây giờ .

      Dì Linh xong bao lâu Sở Du rời khỏi gian phòng , đại khái là xuống mật thất gặp mặt thần côn kia . Về phần vật tế dì Linh .

      Chẳng lẽ …là người ?!

      Vừa nghĩ tới nhìn thấy vào ngày Sở Du sống lại đó , trong lòng Lương Ý dâng lên cảm giác buồn nôn . Vào lúc Lương Ý bất tri bất giác tự hỏi mình tiếng bước chân “ Cộp cộp cộp” cũng nhích tới gần .

      “ Thiếu phu nhân ?”

      Lương Ý trợn to hai mắt đột nhiên quay đầu lại , hoảng sợ hỏi : “ Bà tới lúc nào?”

      Dì Linh khẽ mỉm cười , “ Mới vừa .”

      Lương Ý vỗ vỗ lòng ngực của mình , trấn an mình vừa bị hoảng sợ , hồi lâu mới hiểu : “ Bà có chuyện tìm tôi ?”

      Dì Linh liếc cửa phòng rộng mở cái , nhanh chóng xoay người tới trước cửa đóng cửa lại , sau đó mới trở lại bên giường , dịu dàng hỏi : “ Thiếu phu nhân , gần đây thân thể cảm thấy như thế nào ?”

      tốt hơn .” Lương Như Ý nghi hoặc động tác cẩn thận đóng cửa của bà .

      Dì Linh dừng chút , nhìn sang bát sứ khay trà mà Sở Du quên mang , “ Thiếu gia , cậu ấy có cho biết thuốc được chế biến từ cái gì ?”

      Lương Ý lắc đầu cái , “ Thuốc kia có vấn đề gì ? Sau khi tôi uống thuốc kia xong thân thể khôi phục khỏe mạnh .”

      Dì Linh mấp máy môi , trầm giọng : “ Tôi cũng biết thành phần của thuốc , nhưng thuốc kia là do Đại sư Cố điều chế .”

      “ Thần côn điều chế ư !” Lương ý nhíu nhíu chân mày , phỏng đoán : “ Chẳng lẽ thần côn cất thêm đồ kỳ lạ vào trong thuốc ?”

      Xem ra thiếu phu nhân cũng biết gì cả . Dì Linh thở dài tiếng , trấn an : “ Cho dù bỏ thêm cái gì kỳ lạ , nhưng đến nỗi muốn lấy mạng của thiếu phu nhân .”

      Lương Ý khẽ cắn răng , xác thực , tại nếu như giết , chắc chắn Sở Du bỏ qua cho ông ta , nhưng về thành phần làm của thuốc lại thể làm cho người ta hoài nghi , hơn nữa hiệu quả của thuốc này tốt đến mức làm người ta sợ hãi .

      “ Thiếu phu nhân hay là nghỉ ngơi trước . Bây giờ rạng sáng 5 giờ rồi .” Trời sắp sáng !

      “ Ừ .”

      Lương Ý nằm xuống , Dì Linh kéo chăn đắp ở người , cẩn thận dém góc chăn . Đợi Lương Ý hoàn toàn ngủ say , mới rón rén ra khỏi phòng .

      Thư phòng

      Mẹ Sở duyệt tài liệu nghe được tiếng gõ cửa , ngẩng đầu lên , lạnh nhạt : “ Vào !”

      Dì Linh nhàng mở cửa , vào , sau khi đóng cửa lại gật đầu chào mẹ Sở, “ Phu nhân .”

      Mẹ Sở liếc bà cái , giống như vô tâm : “ Tình trạng cơ thể thiếu phu nhân như thế nào ?”

      Dì Linh hạ tròng mắt thoáng qua tia lạ lùng xuống , sau đó cung kính hồi đáp : “ khôi phục bình thường .” Phu nhân vẫn thích thiếu phu nhân , vì sao hôm nay cố tình phá lệ gọi bà tới đây hỏi thăm tình trạng thân thể của thiếu phu nhân ?

      “ Ừ .” Tay mẹ Sở vẫn phê duyệt tài liệu mà có dừng lại , hồi lâu sau bà ta đột nhiên nhớ đến cái gì , buông bút máy trong tay xuống , hướng bà dặn dò , : “ Về sau thiếu phu nhân muốn ăn cái gì , cũng phải thõa mãn con bé , biết ?”

      Dì Linh , nhưng vẫn gật đầu cái .

      có thể ra ngoài .” Mẹ Sở tiếp tục phe duyệt tài liệu .

      Dì Linh đứng ngẩn ngơ hồi , mẹ Sở thấy bà vẫn có rời , nhíu nhíu mày , “ còn có vấn đề gì sao ?”

      Dì Linh cắn răng , : “ Phu nhân , tình trạng thân thể của thiếu phu nhân như thế nào ?” Nếu tại sao phu nhân đột nhiên đối tốt với thiếu phu nhân bằng con mắt khác .

      “ À , chưa tới hai tháng nữa biết .” Mẹ Sở hé miệng cười cười , ngũ quan nghiêm túc nhất thời trở nên dịu dàng vô hạn , mắt hạnh dài như gợn sóng mặt hồ , dâng lên từng gợn sóng dịu dàng mà uyển chuyển , làm người ta đối mặt nổi .

      Dì Linh vô cùng nghi hoặc đối với nụ cười bất ngờ của phu nhân , nhưng thấy bà ta cũng có ý nhiều lời , thể làm gì khác hơn là nghe theo dặn dò rời .

      Sau khi dì Linh rời , thư phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh , bốn phía chỉ còn lại tiếng bút máy viết mặt giấy phát ra tiếng vang soàn soạt , cùng với tiếng hít thở .

      9 giờ sáng .

      Ngón tay Tiểu Phương run rẩy , tay phải cứng ngắc cầm cây chổi , tay trái cầm bình thuốc , thỉnh thoảng lại ngó nhìn xung quanh có ai tới mới nhanh chóng móc bình sứ văng ra chút bột rớt cạnh góc tường . Đợi sau khi hoàn thành tất cả , lập tức đem bình sứ thả lại trong túi áo của mình . Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi , thấy chút lỗi nào .

      làm gì ?”

      Giọng nghiêm khắc chấn vấn lạnh lùng vang lên ở sau lưng ta , tay phải cầm cây chổi run lên , ta giả bộ tỉnh táo xoay người lại , phát quản gia tiên sinh im hơi lặng tiếng đứng ở phía sau mình .

      “ Quản tiên sinh , chào buổi sáng .” ta lúng ta lúng túng cúi chào

      Quản gia cũng đáp lại lời hỏi thăm ta , ánh mắt sắc bén ngừng dò xét qua lại người ta . Bởi vì khẩn trương , bây giờ sau lưng tiểu Phương bị mồ hôi thấm ướt .

      mới vừa xức thuốc gì trong phòng ?” Quản gia nhìn thấy trong túi áo có vật gì lồi ra , lạnh lùng .

      Bờ môi tiểu Phương run rẩy , đầu óc hỗn loạn tưng bừng , chỉ thoáng hoàn toàn thể biên soạn ra lý do để qua loa tắc trách với câu hỏi của quản gia .

      “ Chỉ là bột thuốc đuổi côn trùng thôi .”

      Vào lúc tiểu Phương cho là việc của mình sắp bại lộ , dì Linh ra từ hành lang sâu hun hút , giọng lạnh nhạt giải vây cho ta . Tiểu Phương kinh ngạc nhìn dì Linh .

      “ Bột thuốc đuổi côn trùng ?” Quản gia hiển nhiên tin lời ta .

      Dì Linh hừ lạnh tiếng , nhìn ông ta , cười mỉa mai , tay phải bỗng nhiên kéo tay tiểu Phương qua , tay trái lơ đãng đụng áo Tiểu Phương cái , tiểu Phương cảm thấy túi áo của mình đột nhiên trĩu xuống .

      “ Lấy ra cho ông ta kiểm tra .” Dì Linh liếc tiểu Phương .

      Tiểu Phương gật đầu cái , ngón tay run run , từ trong túi áo móc ra bình thuốc nho giống như thuốc làm đẹp , đưa tới trước mặt quản gia , đem tay hạ xuống , che miệng túi .

      Quản gia nhận lấy bình thuốc , mở nắp, hít hà mùi vị , xác nhận là bột thuốc đuổi côn trùng mới đưa bình thuốc trả cho ta .

      Tiểu Phương thở phào nhõm .

      “ A Quản , tôi có việc muốn thương lượng với ông , có thể ra ngoài chuyến chứ ?” Dì Linh liếc nhìn tiểu Phương , : “ trước .”

      “ Vâng” Tiểu Phương như nhận được đại xá , vội vàng rời .
      Last edited by a moderator: 7/5/15
      Elise Tuyen, ChrisTăm Bông thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Dì Linh giải vây
      Edit: quacauphale

      Lương Ý đem bát sứ đựng thuốc mới vừa uống xong đặt ở khay trà, liếc nhìn Sở Du thỉnh thoảng liếc trộm ,"Uống xong."

      "Muốn ăn trái cây chứ?" Sở Du cầm lấy bát, giọng hỏi.

      Lương Ý lắc đầu, " ăn, có thể được rồi." cầm điều khiển khay trà lên, bắt đầu xem ti vi, để ý tới Sở Du ngây ngốc đứng bên cạnh mình, hi vọng mau rời khỏi phòng.

      Vậy mà, Sở Du cứng ngắc đứng ở phía trước lại thủy chung có rời , Lương Ý nhịn được ngẩng đầu lên chất vấn: "Sao còn ?"

      Sắc mặt Sở Du bỗng có chút co quắp, "Khay trà, bẩn." rút ra hai tờ khăn giấy, ở khay trà trơn bóng lau qua lau lại chứng minh tuy nhiên chút bụi bậm cũng có.

      Lương Ý nheo mắt lại, cái cớ này. . . . . . Cũng quá biết thuyên chuyển.

      mắt lạnh nhìn Sở Du ra sức trong công việc, đợi lau qua lại gần 20 lượt, rốt cuộc nhịn được lên tiếng đuổi người, " có thể được rồi chứ?"

      Sở Du giương mắt, lúng ta lúng túng liếc nhìn dưới nỗ lực lau của , khăn giấy mềm mại rách thành vô số vụn trắng rải rác ở bàn trà, lúc này khay trà trở nên hỗn loạn chịu nổi, còn chẳng biết xấu hổ vu oan : "Bẩn."

      Trong lòng Lương Ý nhịn được nâng trán thở dài, trừng mắt nhìn khăn giấy còn lau được, Sở Du lại rút ra vài tờ khăn giấy từ trong hộp chuẩn bị làm lại từ đầu cắn răng nghiến lợi : " còn sao?"

      Sở Du cúi đầu, lấy đường cong thể nhận ra lắc đầu cái, Lương Ý nhắm hai mắt lại, ra hiệu mình phải tỉnh táo, thể tức giận, "Rốt cuộc muốn làm gì?"

      Sở Du ngẩng đầu lên, nhìn cái, lại nhanh chóng cúi đầu, giọng : "Ở cùng em."

      Lương Ý hít thở sâu hơi, lạnh nhạt : " cần."

      Sở Du buồn bã nhìn lát, lại cúi đầu cầm tờ khăn giấy mới vừa rút ra tiếp tục lau khay trà sớm lộn xộn chịu nổi, Lương Ý hận thể lập tức đuổi ra khỏi phòng, nhưng vừa nghĩ tới móng tay dài co duỗi tự nhiên kia, liền nhịn được rợn cả tóc gáy, cuối cùng vì muốn mau sớm đuổi ra khỏi phòng, chỉ đành che giấu lương tâm liếc nhìn khay trà, ho khan hai tiếng : "Khay trà rất sạch , có thể được rồi."

      Sở Du lại nhìn , lại hơi liếc nhìn khay trà, dáng vẻ em gạt .

      Lương Ý thiếu chút nữa bị tức điên, "Tự tôi dọn dẹp."

      Sở Du lắc đầu cái, "Mệt mỏi."

      "Mệt mỏi cái sợi len, tôi CMN trông thấy mới mệt mỏi, tự tôi dọn dẹp tất cả, có thể ra ngoài, vì sao còn ra ngoài? ! Chẳng lẽ muốn lau xong khay trà còn phải quét dọn vệ sinh chỗ này sao? Quét dọn vệ sinh xong có phải lại muốn nấu cơm ở chỗ này hay ? !" Lương Ý rốt cuộc nhịn được bộc phát, nếu bộc phát bị nghẹn máu ở ngực mà chết.

      "Nấu cơm?" Hai mắt sáng trong.

      Cái trán Lương Ý nhịn được toát ra giọt mồ hôi lạnh, chẳng lẽ . . . . . . muốn nấu cơm ở chỗ này ư? !

      "Cái đó, tôi rất no bụng. cần, cám ơn. có thể ra ngoài." tay Lương Ý ngăn ở đằng trước, chậm chạp nhìn , hi vọng bỏ ý nghĩ nấu cơm ở chỗ này.

      "Nhưng. . . . . ."

      "Tôi no rồi!" Lương Ý chợt lớn tiếng gầm lên, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn .

      Sở Du buồn bã cúi đầu lần nữa, Lương Ý cảm giác cái trán của mình đau đớn lâm râm, mà đầu sỏ đắc tội khiến thân thể khó chịu vẫn còn trong trạng thái buồn bã, hề nhận thấy tức giận cùng khó chịu.

      "Thiếu gia. . . . . ."

      Vào lúc hai người lâm vào lúng túng trầm mặc chẳng biết từ lúc nào dì Linh đứng ở cửa phòng rộng mở, tay gõ gõ cửa, do dự gọi Sở Du tiếng, khí trầm lặng, Sở Du liếc bà cái, gì.

      "Người ta gọi kìa, còn ra ngoài?" Lương Ý bỏ xuống câu như vậy, xoay người trở lại giường, kéo chăn lên, giả bộ ngủ.

      Sở Du lưu luyến mà nhìn Lương Ý chỉ lộ ra cái gáy, lâu muốn rời , dì Linh thấy thế, bất đắc dĩ thở dài tiếng, tới trước mặt , giọng : "Thiếu gia, Đại sư Cố bảo cậu xuống mật thất chuyến."

      Sở Du vẫn lời nào, rời .

      "Hình như là về chuyện vật tế." Khi dì Linh đến từ vật tế cố ý hạ thấp xuống, phòng ngừa bị Lương Ý nghe được.

      Vậy mà, Lương Ý nằm nghiêng đưa lưng về phía hai người bọn họ khoảng chừng 5 mét xa lại kinh ngạc phát mình lại nghe ràng lời dì Linh với Sở Du, mặc dù cũng biết tại sao thính lực của mình trong lúc bất chợt lại trở nên "nhạy bén" như thế. Mà có biến hóa giải thích được, hình như là từ lúc bắt đầu ăn ngừng nghỉ vẫn duy trì đến bây giờ.

      Dì Linh lời xong bao lâu sau Sở Du rời khỏi gian phòng, đại khái là xuống mật thất gặp mặt thần côn kia. Về phần vật tế dì Linh .

      Chẳng lẽ. . . . . . Là người? !

      Vừa nghĩ tới tình cảnh nhìn thấy vào ngày Sở Du sống lại đó, trong lòng Lương Ý dâng lên cảm giác buồn nôn. Vào lúc Lương Ý bất tri bất giác tự hỏi mình tiếng bước chân "Cộp cộp cộp" cũng nhích tới gần.

      "Thiếu phu nhân?"

      Lương Ý trợn to hai mắt đột nhiên quay đầu lại, hoảng sợ hỏi: "Bà tới lúc nào?"

      Dì Linh khẽ mỉm cười, "Mới vừa."

      Lương Ý vỗ vỗ lồng ngực của mình, trấn an mình vừa bị hoảng sợ, hồi lâu mới hiểu : "Bà có chuyện tìm tôi?"

      Dì Linh liếc cửa phòng rộng mở cái, nhanh chóng xoay người tới trước cửa đóng cửa lại, sau đó mới trở lại bên giường, dịu dàng hỏi: "Thiếu phu nhân, gần đây thân thể cảm thấy như thế nào?"

      " tốt hơn." Lương Ý nghi hoặc động tác cẩn thận đóng cửa của bà.

      Dì Linh dừng chút, nhìn sang bát sứ khay trà mà Sở Du quên mang , "Thiếu gia, cậu ấy có cho biết thuốc được chế biến từ cái gì ?"

      Lương Ý lắc đầu cái, "Thuốc kia có vấn đề gì ? Sau khi tôi uống thuốc kia xong thân thể khôi phục khỏe mạnh."

      Dì Linh mấp máy môi, trầm giọng : "Tôi cũng biết thành phần của thuốc, nhưng thuốc kia là do Đại sư Cố điều chế."

      "Thần côn điều chế ư?" Lương Ý nhíu nhíu chân mày, phỏng đoán: "Chẳng lẽ thần côn bỏ thêm đồ kỳ lạ nào vào trong thuốc?"

      Xem ra thiếu phu nhân cũng biết gì cả. Dì Linh thở dài tiếng, trấn an: "Cho dù bỏ thêm cái gì kỳ lạ, nhưng đến nỗi muốn lấy mạng của thiếu phu nhân."

      Lương Ý khẽ cắn răng, xác thực, tại nếu như giết , chắc chắn Sở Du bỏ qua cho ông ta, nhưng về thành phần của thuốc lại thể làm cho người ta hoài nghi, hơn nữa hiệu quả của thuốc này tốt đến mức làm người ta sợ hãi.

      "Thiếu phu nhân, hay là nghỉ ngơi trước . Bây giờ rạng sáng 5 giờ rồi." Trời sắp sáng!

      "Ừ."

      Lương Ý nằm xuống, Dì Linh kéo chăn đắp ở người , cẩn thận dém góc chăn. Đợi Lương Ý hoàn toàn ngủ say, mới rón rén ra khỏi phòng.

      Thư phòng

      Mẹ Sở phê duyệt tài liệu nghe được tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên, lạnh nhạt : "Vào !"

      Dì Linh nhàng mở cửa, vào, sau khi đóng cửa lại gật đầu chào mẹ Sở, "Phu nhân."

      Mẹ Sở liếc bà cái, giống như vô tâm : "Tình trạng cơ thể của thiếu phu nhân như thế nào?"

      Dì Linh hạ tròng mắt thoáng qua tia lạ lùng xuống, sau đó cung kính hồi đáp: " khôi phục bình thường." Phu nhân vẫn thích thiếu phu nhân, vì sao hôm nay cố tình phá lệ gọi bà tới đây hỏi thăm tình trạng thân thể của thiếu phu nhân?

      "Ừ." Tay mẹ Sở vẫn phê duyệt tài liệu mà có dừng lại, hồi lâu sau bà ta đột nhiên nhớ đến cái gì, buông bút máy trong tay xuống, hướng bà dặn dò, : "Về sau thiếu phu nhân muốn ăn cái gì, cũng phải thỏa mãn con bé, biết ?"

      Dì Linh , nhưng vẫn gật đầu cái.

      " có thể ra ngoài." Mẹ Sở tiếp tục phê duyệt tài liệu.

      Dì Linh đứng ngẩn ngơ hồi, mẹ Sở thấy bà vẫn có rời , nhíu nhíu mày, " còn có vấn đề gì sao?"

      Dì Linh cắn răng, : "Phu nhân, tình trạng thân thể của thiếu phu nhân như thế nào?" Nếu tại sao phu nhân đột nhiên đối tốt với thiếu phu nhân bằng con mắt khác.

      "À, chưa tới hai tháng nữa biết." Mẹ Sở hé miệng cười cười, ngũ quan nghiêm túc nhất thời trở nên dịu dàng vô hạn, mắt hạnh dài như gợn sóng mặt hồ, dâng lên từng đợt gợn sóng, dịu dàng mà uyển chuyển, làm người ta dời mắt nổi.

      Dì Linh vô cùng nghi hoặc đối với nụ cười bất ngờ của phu nhân, nhưng thấy bà ta cũng có ý nhiều lời, thể làm gì khác hơn là nghe theo dặn dò rời .

      Sau khi dì Linh rời , thư phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh, bốn phía chỉ còn lại tiếng bút máy viết mặt giấy phát ra tiếng vang soàn soạt, cùng với tiếng hít thở.

      9 giờ sáng

      Ngón tayTiểu Phương run rẩy, tay phải cứng ngắc cầm cây chổi, tay trái cầm bình thuốc, thỉnh thoảng lại ngó nhìn xung quanh lượt, đợi khi ta thấy xung quanh có ai tới mới nhanh chóng móc bình sứ ra, giật nắp bình ra, bình sứ rung lên, bình sứ văng ra chút bột rớt cạnh góc tường. Đợi sau khi hoàn thành tất cả, ta lập tức đem bình sứ thả lại trong túi áo của mình. Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, thấy chút lỗi nào.

      " làm gì?"

      Giọng nghiêm khắc chất vấn lạnh lùng vang lên ở sau lưng ta, tay phải cầm cây chổi run lên, ta giả bộ tỉnh táo xoay người lại, phát quản gia tiên sinh im hơi lặng tiếng đứng ở phía sau mình.

      "Quản tiên sinh, chào buổi sáng." ta lúng ta lúng túng cúi đầu chào.

      Quản gia cũng đáp lại lời hỏi thăm của ta, ánh mắt sắc bén ngừng dò xét qua lại ở người ta. Bởi vì khẩn trương, bây giờ sau lưng tiểu Phương bị mồ hôi thấm ướt.

      " mới vừa xức thuốc gì trong phòng?" Quản gia nhìn thấy trong túi áo ta có vật gì lồi ra, lạnh lùng .

      Bờ môi tiểu Phương run rẩy, đầu óc hỗn loạn tưng bừng, chỉ thoáng hoàn toàn thể biên soạn ra lý do để qua loa tắc trách với câu hỏi của quản gia.

      "Chỉ là bột thuốc đuổi côn trùng thôi."

      Vào lúc tiểu Phương cho là việc của mình sắp bại lộ, dì Linh ra từ hành lang sâu hun hút, giọng lạnh nhạt giải vây cho ta. Tiểu Phương kinh ngạc nhìn dì Linh.

      "Bột thuốc đuổi côn trùng?" Quản gia hiển nhiên tin lời ta .

      Dì Linh hừ lạnh tiếng, nhìn ông ta, cười mỉa mai, tay phải bỗng nhiên kéo tay tiểu Phương qua, tay trái lơ đãng đụng áo tiểu Phương cái, tiểu Phương cảm thấy túi áo của mình đột nhiên trĩu xuống.

      "Lấy ra cho ông ta kiểm tra." Dì Linh liếc tiểu Phương.

      Tiểu Phương gật đầu cái, ngón tay run run, từ trong túi áo móc ra bình thuốc nho giống như thuốc làm đẹp, đưa tới trước mặt quản gia, đem tay hạ xuống, che miệng túi.

      Quản gia nhận lấy bình thuốc, mở nắp, hít hà mùi vị, xác nhận là bột thuốc đuổi côn trùng mới đưa bình thuốc trả cho ta.

      Tiểu Phương thở phào nhõm.

      "A Quản, tôi có việc muốn thương lượng với ông, có thể ra ngoài chuyến chứ?" Dì Linh liếc nhìn tiểu Phương, : " trước ."

      "Vâng" Tiểu Phương như nhận được đại xá, vội vàng rời .

      Chương 53: Bánh trôi phố Lâm Đông

      Lương Ý nhìn chằm chằm ánh mắt tựa như cá chết trong máy tính bảng trong tay, đuôi mắt thỉnh thoảng quét về phía bóng dáng bận bịu tới lui ở trước mặt , với danh nghĩa vì "quét dọn gian phòng" kì thực vì Sở Du " thầm" dòm ngó mình mà đầy ngập lửa giận.

      "Quét dọn đủ chưa?" Lương Ý cứng nhắc buông đồ trong tay xuống, nhìn .

      Sở Du nghe được câu hỏi lập tức buông cây lau nhà trong tay xuống, vui mừng chạy đến trước mặt , tròng mắt sáng trong suốt, tựa như đứa bé khôn ngoan đợi cha mẹ thưởng quà.

      Lương Ý hít thở sâu hơi, đè ép lửa giận, cố gắng bình tĩnh đối thoại với , vậy mà vừa mở miệng, ", CMN có thể ra ngoài hay ?" Lập tức thể cảm xúc phẫn uất trong lòng vào giờ phút này.

      Lương Ý vừa dứt lời, Sở Du hé mở môi mỏng, như muốn giải thích với cái gì, nhưng vừa giương mắt nhìn bộ mặt giận dữ của , lại biết làm thế nào nên ngậm miệng lại.

      Lương Ý nâng trán, nguôi ngoai cơn tức của mình, "Có thể mời ra ngoài hay ?" kéo khóe môi cứng ngắc, nâng lên nụ cười được xưng tụng là dữ tợn. mưu đồ dùng giọng dịu dàng xóa bỏ ý nghĩ tiếp tục ở lại trong đầu .

      Vậy mà Sở Du lại lắc đầu cái, bày tỏ muốn.

      Nụ cười của Lương Ý cứng đờ bên khóe miệng, "Tôi đói bụng." Lười phải giả bộ rồi, dù sao cũng có hiệu quả, cần gì phải lãng phí tế bào của mình.

      "Ăn cái gì?" dịu dàng hỏi, tròng mắt nhanh chóng liếc bụng của cái.

      Lương Ý do dự chút, con ngươi quay vòng ở trong hốc mắt, khóe môi cong lên, "Tôi muốn ăn bánh trôi phố Lâm Đông. mua cho tôi ."

      "Ừ." sảng khoái đồng ý cầu của .

      Lương Ý hất mặt, nụ cười bên khóe miệng sâu hơn, "Nhưng. . . . . ."

      "Nhưng cái gì?"

      " thể lái xe , bộ mình qua đó mua." Lương Ý quay đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào , tròng mắt lóe ra vẻ hả hê.

      Mau cự tuyệt ! Từ đây bộ qua đó tối thiểu phải hơn tiếng, qua lại ít nhất phải phải hơn ba giờ, cho nên tôi tranh thủ thời gian rời khỏi gian phòng!

      " lạnh." đột nhiên mở miệng.

      "Cái gì?" Lương Ý nhíu mày.

      Sở Du nhìn , giải thích: "Bánh trôi."

      Lương Ý kinh ngạc há to mồm, hồi lâu, lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác, cắn cắn môi dưới, đanh giọng : "Có phải muốn hay , cần phải viện cớ. Tôi vốn còn nghĩ nếu là , tôi tha thứ cho , để cho chuyển vào phòng."

      "Em , ?" Khuôn mặt hơi kinh ngạc, trong con ngươi tràn đầy vui mừng.

      Lương Ý ảo não mở trừng hai mắt, có chút oán giận mình chuyện dùng đến não, nhưng đến nước này, cũng thể quay đầu lại , chỉ có thể nhắm mắt tiếp.

      " sai." trịnh trọng gật đầu cái.

      Dứt lời, Sở Du kích động hé miệng nở nụ cười, Lương Ý liếc cái, xoay người lại, cứng nhắc trở lại bên giường ngồi xuống.

      " ngay bây giờ." Dứt lời, giống như phải làm chuyện lớn nhất thế giới, như cơn gió, Lương Ý còn chưa có lấy lại tinh thần, ra khỏi gian phòng, ngay cả cửa cũng quên đóng. Vào lúc này dì Linh chuẩn bị vào dọn dẹp phòng, nhìn thấy bóng dáng Sở Du cấp tốc rời nhíu mày.

      "Thiếu gia vội vã như vậy, là muốn đâu?"

      "Tôi sai ấy phố Lâm Đông mua bánh trôi cho tôi rồi." Lương Ý nhàn nhạt giải thích.

      Lương Ý làm dì Linh có chút bận lòng, sau đó bà ta đóng cửa lại, tới trước cửa sổ sát đất, nhìn bên ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm: "Dự báo thời tiết tối hôm nay mưa. Chỉ là. . . . . ." Bà ta dừng chút, ngay sau đó thoải mái cười tiếng, "Thiếu gia lái xe , có vấn đề gì.”

      Lương Ý kinh ngạc nhìn bắp đùi cứng ngắc, đầu hỗn loạn tưng bừng.

      phải người ngu, biết là mình làm khó , cho nên ngu ngốc như vậy, nhất định lái xe , cho nên mình hoàn toàn cần phải lo lắng.

      Lương Ý lắc đầu, muốn hất tất cả ý nghĩ hay trong đầu ra, bình tâm lại, nhưng mặc kệ an ủi mình ở trong lòng thế nào vẫn có biện pháp làm mình bình tĩnh lại.

      “Thiếu phu nhân?”

      Dì Linh nhìn thấy mặt Lương Ý thấp thõm, tò mò gọi tiếng.

      Lương Ý ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bà ta, “Thế nào?”

      có gì, chỉ là thấy bộ dáng yên lòng, có phải có vấn đề gì hay ?” Chẳng lẽ là đói bụng sao? Nhưng hai giờ trước mới ăn xong, theo lý mà đói sớm như vậy.

      có.” Lương Ý thẫn thờ nhìn bắp đùi cứng nhắc, hờ hững trả lời. lát sau, Lương Ý cuối cùng cách nào bỏ mặc trái tim dâng lên lo lắng, “Dì Linh, Sở Du, nếu ấy mắc mưa, như lần trước sao?” nhớ lần trước Sở Du mắc mưa xuất chấm đỏ người.

      Dì Linh dọn dẹp ghế salon quay đầu lại, tò mò hỏi, “Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì à? Sao đột nhiên hỏi như thế.”

      Lương Ý cắn cắn môi dưới, nhìn ngoài cửa sổ đen như mực, “Ầm—“ tiếng sấm nổ ầm ở trời, trong nháy mắt tia chớp chiếu sáng cả khuôn mặt, gần như chiếu sáng cả đêm tối, tiếp đó mưa to rào rào từ từ kéo đến, bốn phía nhất thời chỉ còn lại thanh tiếng mưa rơi xuống tí tách.

      Lương Ý nắm chặt ngón tay cứng nhắc, “Dì Linh, dì còn chưa cho tôi biết.” vội vàng hỏi dì Linh.

      Dì Linh vô cùng hiểu vì sao Lương Ý lại nóng nảy, nhưng thấy vội vã muốn biết được đáp án từ bà ta như thế, vì vậy mở miệng giải đáp nghi ngờ của : “.”

      Lương Ý biết được câu trả lời đột nhiên buông lỏng ngón tay nắm chặt, cứng nhắc té xuống giường, rơi mặt đất phát ra tiếng “rầm”, dì Linh thấy thế, sợ hết hồn, vội vàng lên trước, “Thiếu phu nhân, sao vậy? đừng làm tôi sợ.”

      Lương Ý kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bà ta, “Nước mưa tạo ra thương tổn gì đối với thân thể của ấy?” sắp có thể kết luận, gấp như vậy nhất định có mang ô, như vậy… Có thể xảy ra chuyện gì hay

      “Cái này, tôi cũng ràng lắm.” Dì Linh trả lời lúng ta lúng túng.

      Đáp án của dì Linh làm Lương Ý càng thêm lo lắng, hai cánh tay của vòng ở trước ngực, đầu úp chặt ở đùi, lời.

      “Thiếu phu nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Dì Linh thấy lời nào, trong lòng càng thêm nóng nảy thôi, chỉ có thể tăng thêm lượng, kỳ vọng có thể ra đầu đuôi mọi chuyện.

      Lương Ý ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn bà ta, nức nở : “Tôi bảo ấy bộ mua bánh trôi cho tôi, ấy được gấp thế kia, nhất định có mang ô, biết có xảy ra chuyện gì hay .”

      Lời của Lương Ý làm dì Linh lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cuối cùng bà ta cũng rảnh quan tâm và an ủi , đành phải lập tức bảo A Quản sai người giúp việc tìm thiếu gia, tránh để thiếu gia mắc quá nhiều nước mưa làm thân thể tan vỡ lần nữa.

      Lương Ý ngơ ngác nhìn cửa phòng rộng mở, nhúc nhích, ánh mắt tan rã, bao lâu sau, nghe được thanh xôn xao của người làm trong biệt thự, lại qua hơn mười phút, trong biệt thự khôi phục lại yên tĩnh, lúc này, Lưu Na chân tay tiến vào phòng .

      “Tiểu Ý, tất cả người ngoài cửa đều rời , chúng ta mau chóng rời thôi.” Lưu Na tới bên giường, kéo tay Lương Ý, chuẩn bị mang . Nhưng mặc cho ấy thế nào, Lương Ý vẫn nhúc nhích.

      “Tiểu Ý, cậu làm sao vậy? tại là thời cơ tốt để chúng ta chạy trốn, bỏ lỡ biết lúc nào mới có.” Lưu Na gấp gáp chết mất, thể giải thích cử chỉ của .

      Lương Ý lã chã chực khóc mà nhìn Lưu Na, “Sở Du, ấy có thể xảy ra chuyện.”

      ta gặp chuyện may mắc mớ gì tới cậu. Cậu lo lắng cái gì? Tôi còn hận ta lập tức chết .” Lưu Na chút lưu tình nguyền rủa Sở Du.

      “Thế nhưng đều bởi vì tớ mà ấy mới…”

      “Cậu áy nảy?! Có phải cậu điên rồi hay ? Cậu đừng quên, tình cảnh hôm nay của cậu đều là do ta ban tặng, nếu phải là ta, cậu bị bắt cóc, bị yếu lòng, bị cưỡng ép dữ dội sao?!” Lưu Na kích động rống to với , khi ấy ý thức được thái dộ của mình quá thô bạo với , vì vậy hạ giọng nhận lỗi với : “Xin lỗi, tiểu Ý, phải tớ muốn trách cứ cậu, chỉ là…” tay ấy che mặt, chán nản quay đầu, lời còn dư lại, ấy khó có thể mở miệng, dù sao dạng nam tính như ấy, bây giờ được những lời dịu dàng, cái này phù hợp tính cách của ấy.

      Lương Ý nhìn Lưu Na hồi lâu, bỗng nhiên cười khổ, “Na Na, cậu !”

      Lưu Na quay đầu, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn chằm chằm, “Cậu gì? Chúng ta cùng sao?”

      “Tớ được.” Lương Ý cúi đầu, hạ thấp điệu : “ ra cửa chính biệt thự, về phía bên phải 10 mét, phía trước có con đường , dọc theo con đường , cậu có thể tới trung tâm chợ. Na Na, cậu nhất định phải chạy !”

      “Tiểu Ý!”

      mau!” Lương Ý ngẩng đầu lên, ánh mắt kiêu nghị.

      “Các người ai cũng đừng nghĩ , cho dù chết, cũng phải chết ở chỗ này.” Mẹ Sở giận dữ ngút trời vào gian phòng lúc hai người phát giác, bà ta đạp giày cao gót “Cộc cộc cộc cộc” bước nhanh tới bàn giường Lương Ý, giơ bàn tay lên cao, ánh mắt tàn nhẫn, như muốn dồn người ta vào chỗ chết.

      Lương Ý và Lưu Na cả kinh thất sắc, mà lúc này bàn tay mẹ Sở nhanh chóng rơi xuống, Lương Ý hoàn toàn kịp né tránh, chỉ có thể nhắm mắt lại chịu đựng cái tát này.

      Vậy mà, làm tưởng tượng được là, Lưu Na đứng ở bên người lại nghiêng người, đứng cản ở trước mặt Lương Ý, “Bốp!” cái tát nặng nề rơi mặt Lưu Na, gò má trắng nõn của Lưu Na lập tức ra dấu năm ngón tay ràng.

      “Na Na!” Lương Ý kêu lên tiếng.

      Lưu Na vuốt má phải nóng hừng hực, bộ mặt giận dữ nhìn chằm chằm mẹ Sở, Lưu Na chịu nổi uất ức muốn chuẩn bị phản kích, con dao lấp lánh ánh lạnh lướt qua giữa trung, vững vàng cắm dưới chân của ấy, trong nháy mắt Lưu Na bị dọa sợ, lại dám động thủ trả thù mẹ Sở.

      Mẹ Sở cười lạnh tiếng, giơ tay lên lần nữa, chuẩn bị vỗ vào gò má Lương Ý.

      “Phu nhân!” Quản gia hét lớn tiếng, ngăn cản bàn tay sắp rơi xuống của bà ta.

      Mẹ Sở tức giận quay đầu nhìn chằm chằm quản gia.

      “Bà bất chấp cũng nên chú ý tới tiểu thiếu gia.” Quản gia trầm ngâm . “Thiếu gia còn chưa tìm được, chúng ta tìm thiếu gia trước , sau đó tính toán món nợ này!”

      Trong lòng mẹ Sở tức giận khôn cùng, tâm bất cam tình bất nguyện xoay người rời khỏi phòng.
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      ChrisElise Tuyen thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 54: Sở Du trở về

      Dì Linh đứng ở ngoài cửa, xem xét bốn phía, phát có ai lại tuần tra ở hành lang lúc này mới rón rén vào gian phòng. Mới vừa bước vào gian phòng bà kinh ngạc nhìn Lương Ý ngồi ở giường, hai mắt vô thần, giống như linh hồn bị rút , bà lo âu tới trước mặt , giọng kêu,"Thiếu phu nhân?"

      Mắt mất tiêu cự, Lương Ý vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, men theo nơi phát ra giọng , ngơ ngác nhìn dì Linh, được lời nào.

      Dì Linh mấp máy, cau mày, trầm giọng : " xảy ra chuyện gì sao?"

      Lương Ý bỗng nhiên cúi đầu, khàn khàn mà : "Na Na, cậu ấy bị quản gia mang ." Nước mắt lớn chừng hạt đậu chảy xuống từ gò má , xuống cái chăn mềm mại, thấm ướt cái chăn.

      "Thiếu phu nhân, đừng lo lắng, Lưu tiểu thư có chuyện gì." Dì Linh trấn an .

      Lương Ý lấy mu bàn tay lau nước mắt, ngẩng đầu lên, chần chừ : " có chuyện gì sao?"

      Dì Linh nặng nề gật đầu cái.

      Lương Ý cắn cắn môi, miễn cưỡng tin tưởng lời dì Linh , dừng chút, lo lắng hỏi: " tìm được Sở Du chưa?"

      Dì Linh xoay mặt, chán nản lắc đầu cái.

      Ngoài cửa sổ mưa rơi như có xu thế gia tăng, tiếng mưa tí tách rơi càng ngày càng vang, bất chợt kèm theo tiếng sấm nổ vang, dọa người thôi, làm người ta nhịn được suy nghĩ lung tung.

      Lấy được câu trả lời, Lương Ý rốt cuộc nhịn được, đột nhiên vén chăn lên, xuống từ giường, vội vàng muốn ra khỏi gian phòng. Dì Linh theo sát ở sau lưng cả kinh, lên trước, ngăn cản ra khỏi phòng.

      "Thiếu phu nhân, muốn đâu?" Dì Linh trầm mặt hỏi.

      "Tôi muốn tự mình tìm ấy." Lương Ý kiên định nhìn dì Linh, dáng vẻ thể.

      Dì Linh lắc đầu, nghiêm túc : "Thiếu phu nhân, chớ dại dột. Phu nhân sớm hạ lệnh, được rời khỏi gian phòng này. Còn nữa, cho dù cho tìm, có thể khẳng định là tìm được thiếu gia ư? Thời tiết như thế này, chỉ sợ đến lúc đó chúng tôi còn phải tìm ." Bà đả kích ý nghĩ ra ngoài tìm kiếm Sở Du của Lương Ý chút lưu tình.

      Lương Ý có chút co quắp, sắc mặt của hoàn toàn trắng bệch, mặc dù dì Linh lưu tình, nhưng thể thừa nhận, lời bà , thời tiết như thế này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở đường, chỉ biết liên lụy bọn họ, kéo dài thời gian bọn họ tìm kiếm Sở Du.

      Dì Linh im lặng thở dài, dịu dàng trấn an : "Thiếu phu nhân, tại sao muốn tự mình tìm thiếu gia chứ?"

      Lương Ý nghi ngờ nhìn bà, cảm thấy kinh ngạc đối với câu hỏi của bà, "Nếu phải là tôi bảo ấy bộ mua đồ, ấy cũng xảy ra chuyện. Cho nên, tôi nên chịu trách nhiệm sao?"

      "Nhưng thiếu gia đối xử với như vậy, hận cậu ấy ư? Nếu phải tại cậu ấy, bị giam lỏng ở chỗ này, còn bị buộc kết hôn với cậu ấy. Những thứ này, đều đủ để tạo thành lý do khiến hận cậu ấy, cho nên, phải nên hận cậu ấy thể nhanh chóng chết sao? Tại sao bây giờ còn lo lắng cho cậu ấy chứ?" Ánh mắt sắc bén của dì Linh nhìn chằm chằm vào Lương Ý, cặp mắt sắc bén như muốn xé ra toàn bộ nội tâm của .

      Lương Ý cứng họng, mờ mịt cúi đầu. Đúng vậy, nên hận , nếu phải tại , bây giờ còn ở trong nhà thở to ngủ, làm sao gặp phải những chuyện như mấy ngày nay khiến cả đời đều thể quên được.

      "Thiếu phu nhân, nghĩ kỹ chưa?" Dì Linh giọng hỏi.

      Lương Ý ngẩng đầu, trong mắt đều là hoang mang, lắc đầu cái, "Tôi biết, nhưng mà tôi lại ràng, tôi hy vọng có người bởi vì tôi mà bị thương."

      "Cho nên,
      Đây là chuộc tội?”

      “ Chuộc tội?” Lương Ý giọng lẩm bẩm, cũng phải là Thánh Mẫu, đối với người tổn thương mình mà ôm lấy tâm lý chuộc tội, vậy hoàn toàn bình thường, nếu phải là chuộc tội vậy… là cái gì chứ? Là áy náy? Hay là… Ý thức trách nhiệm tác quái…?

      “ Thiếu phu nhân?”

      Tiếng kêu của dì Lương cắt đứt mạch tự hỏi của Lương Ý, Lương Ý ngẩng đầu lên nhìn dì Linh, “ Đáp án này rất quan trọng sao?”

      Dì Linh cười lắc lắc đầu, “ Quan trọng hay đều ở trong đầu . ngày nào đó, tìm được câu trả lời, chỉ là, tôi hi vọng đến lúc đó hối hận vì bây giờ mê mang.”

      Lương Ý yên lặng hồi lâu gì.

      “ Thiếu phu nhân, nên nghỉ ngơi, bây giờ hơn bốn giờ.” Dì Linh nhìn đồng hồ, lông mày càng thêm cau chặt. Còn tiếng nữa trời sáng, nếu lúc trời sắp sáng còn chưa có tìm thấy thiếu gia vậy phiền toái.

      Lương Ý cắn môi, liếc nhìn mưa to gió lớn ngoài cửa sổ, “ Tôi muốn chờ ấy trở về!”

      “ Nhưng…”

      “ Cho dù tại tôi nằm giường cũng ngủ được, dì cho phép tôi !” Lương Ý kiên quyết .

      Dì Linh thấy thế, đành phải miễn cưỡng đồng ý, “ Qua năm giờ nhất định phải nghỉ ngơi. Biết ?”

      Lương Ý gật đầu cái.

      Cửa phòng bị hất mạnh ra, Dì Linh và Lương Ý cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy người mặc quần áo bị nước mưa thấm ướt đứng ở cửa, gương mặt và dưới chân Sở Du vẫn còn thấm đẫm nước mưa.

      Trước ngực phình to, đôi tay quấn lấy nhau ở trước ngực, tựa như bảo vệ thứ gì quan trọng, gương mặt trắng nõn mà mặt tuấn bởi vì nước mưa rửa sạch bây giờ đầy những đốm đen nhìn mà hoảng. Hô hấp của có chút gấp gáp, nhưng khổng thể nghi ngờ, lúc này cực kỳ hưng phấn, ngay cả ánh mắt nhìn Lương Ý cũng sáng bừng.

      “ Thiếu gia…” Dì Linh che miệng kêu lên, bà ta quả thể tin người chật vật chịu nổi trước mắt, quần áo thậm chí còn dính ít nước bùn chình là thiếu gia thường ngày cố chấp đến bệnh hoạn về tính sạch .

      Sở Du giống như nghe thấy dì Linh kêu lên, cười đến mặt rực rỡ, thẳng tới trước Lương Ý, sau đó cẩn thận đưa bánh trôi trong ngực mình ra, bày ra choLương Ý nhìn. Mặc dù bảo vệ cẩn thận, nhưng vẫn bị nước mưa làm ướt hộp đồ ăn.

      Lương Ý kinh ngạc nhìn hộp đồ ăn trong tay , trong lòng ê ẩm, hốc mắt có chút ửng hồng.

      “ Sao vậy? Em thích à?” Sở Du cho là vui mừng, nhưng lại bày ra bộ dáng sắp gào khóc, nhất thời hoảng hốt thôi.

      Lương Ý mím chặt môi, hất mặt, mở trừng hai mắt, muốn thu những giọt nước mắt sắp tràn mi trở về.

      Sở Du cúi đầu qua nhìn hộp đồ ăn, đưa tay mở hộp đồ ăn, bánh trôi tròn trịa trôi lơ lửng ở mặt nước, bởi vì thời gian qua dài, bánh trôi đặt trong hộp đố ăn quá lâu mất hơi nước ấm áo. Bánh trôi nguội.

      xin lỗi … Nguội…” lúng ta lúng túng xin lỗi . Hai mắt mới vừa rồi còn lấp lánh có hồn bây giờ trở nên ảm đạm ánh sáng. cho là Lương Ý nhất định nhận lấy hộp bánh trôi nguội, cho nên nhất định tha thứ cho . chán nản nên bước chậm lại, đặt bánh trôi vào khay trà, chuẩn bị xoay người rời , tránh để cho nhìn phiền lòng.

      Vào lúc vừa mới dạng chân bước về trước, “Ầm!” Sở Du bất tỉnh té xuống đất, phát ra tiếng vang.

      “ Thiếu gia!” Dì Linh cả kinh thất sắc xông lên trước. Lương Ý còn chưa có lấy lại tinh thần kinh ngạc nhìn thấy đốm đen gò má dần dần mở rộng, gần như muốn bao trùm lên cả khuôn mặt .

      “ Thiếu phu nhân, nhanh tìm đại sư Cố!” dì Linh sờ trán Sở Du, quyết định nhanh bảo Lương Ý tìm đai sư Cố.

      Dì Linh hét lớn làm Lương Ý như mới tỉnh mộng, hoảng hốt ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống mật thất tìm đại sư Cố. Vậy mà mới vừa bước ra khỏi phòng Đại sư Cố mặt nặng nề vào.

      Hôm nay Đại sư Cố cũng khí định thần nhàn như thường ngày, ngược lai có vẻ tức giận đằng đằng, ông ta có chào hỏi Lương Ý giống như bình thường , mà trực tiếp tới bên cạnh Sở Du, rút ra cây châm, đâm xuống thiên linh của . Cho đến khi ngân châm đâm xuống nửa ông ta mới buông ra, tiếp tục đâm xuống mấy châm mấy huyệt đạo quanh người .

      Sau khi hoàn thành châm cứu, ông ta lại móc ra cục thịt màu đỏ sẫm, cạy miệng của ra, cứng rắn buộc nuốt vào.

      “ Đây là cái gì?” Dì Linh nghi ngờ đối với cục thịt ông ta mạnh mẽ đưa vào.

      Đại sư Cố tiếp tục móc ra cái bình, toàn bộ ném ờ mặt đất, sau đó lựa ra chai trong đó, gắn xuống lòng bàn tay mình, lại từ cái bình khác lấy ra máu tươi, hòa trộn ở chung chỗ.

      Dì Lin thấy ông ta trả lời, suy đoán , “ Là trái tim?”

      Đại sư Cố bận bịu rốt cuộc ngẩng đầu lên, liếc bà ta cái, coi như là cam chịu.

      “ Xoa!” Đại sư Cố rút cây dao từ trong đĩa trái cây bàn tràm hòa máu tươi cùng bột vào nhau, gọi dì Linh xoa thứ này cho Sở Du, dì Linh gật đầu, ngay sau đó hành động. Đại sư quay đầu, nhìn chằm chằm Lương Ý, lạnh lùng : “ Lại đây.”

      Lương Ý bước tới nhanh, muốn giúp tay, mới vừa tới trước mặt Đại sư Cố Đại sư Cố biết nâng dao lên khi nào, hướng đâm tới…

      Nhà họ Lương,

      Tiểu Phương bưng chén nước ngồi ở ghế sa lon, đầu ngón tay còn thỉnh thoảng lay động, hoảng sợ thôi trừng chén nước, hình như nhìn thứ gì làm cho người kinh hãi thôi.

      “ Bác , bác sao chứ?” Lương Tư bưng trái cây ra ngoài, bị bộ dáng của bà dọa sợ hết hồn.

      Tiểu Phương ngẩng đầu cái, cau mày suy đoán: “ có, bên chị cháu xảy ra chuyện gì sao?” Nếu , bác ấy kinh hoảng chạy đến tìm bọn họ như thấy.

      “ Bác bị phát rồi. Hai ngày nay, giống như vẫn có người theo bác.” Bà ấy để chén nước xuống, thấp thỏm lo âu nắm móng tay của mình.

      Lương Tư kinh hãi,” Vậy bác tời đây có thể… gặp nguy hiểm hay ?” vạn nhất nếu khiến người nhà họ Sở thấy bà tới nhà chúng tôi, chẳng phải là trực tiếp thừa nhận bà ấy có quan hệ với nhà chúng tôi sao? Vậy nhà họ Sở nhất định bỏ qua cho bà ấy.

      Bà ấy nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, “ Bác rất nhiều vòng xung quanh, bỏ rơi người kia.”

      “Người? Bác xác định theo bà là người?” trái tim Lương Tư nhảy bùm bùm, bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại ta và Đa Đa, ba mẹ đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra rồi, ngộ nhỡ thuật sỹ kia sử dụng tà thuật gì vào lúc này, các phải thế nào đây?

      Lời của Lương Tư làm Tiểu Phương nghi hoặc thôi, “ phải là người, chẳng lẽ còn có quỷ theo dõi bác sao?” Bà ấy cười cười, tựa như ám chỉ Lương Tư suy nghĩ lung tung.

      Lương Tư im lặng, hồi lâu sau, vội vã ấn mã số.
      Last edited by a moderator: 2/6/15
      ChrisElise Tuyen thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 55: Đại chiến mở màn

      Mắt Lương Ý nhìn dao nhọn muốn đâm vào lồng ngực của mình, dì Linh thấy thế bỗng nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng quát: "Ông muốn làm gì?" Bà trợn to hai mắt, vẻ mặt đông lạnh phẫn nộ nhìn Đại sư Cố.

      Chiếc dao dừng lại, Đại sư Cố liếc dì Linh cái, lạnh giọng giải thích: "Yên tâm, tôi chỉ cần chút máu của thiếu phu nhân mà thôi."

      Lương Ý chưa hoàn hồn mà nhìn dao ghim vào ngực, hơi thở có chút rối loạn.

      Dì Linh cau mày, đứng lên, rút dao trong tay ông ta: "Tự tôi làm."

      Đại sư Cố từ chối cho ý kiến, tay tiếp tục xử lý đốm đen chợt tăng thêm của Sở Du. Dì Linh thấy ông ta để ý tới hai người nữa, mình bận rộn, lúc này mới yên lòng ngồi xuống,"Thiếu phu nhân."

      "Ừ." Lương Ý hiểu ý của bà ta, gật đầu cái, vươn tay.

      Dì Linh cầm dao nhàng cứa nhát ở cổ tay , máu tươi nhất thời trào ra như dòng suối , bà ta nhanh chóng cầm dụng cụ hình tròn lên, hứng lấy máu chảy ra từ cổ tay vào trong dụng cụ.

      Chốc lát sau, trong dụng cụ gần nửa bát máu tươi. Bởi vì trời mưa mà trong khí hơi ẩm ướt, giờ phút này tản mát ra mùi ngòn ngọt mê người, như thủy triều vây quanh mọi người tùy ý xua đuổi. Lương Ý và dì Linh đều cảm thấy hiểu đối với mùi thình lình xảy ra lần này.

      Đại sư Cố vẫn bận bịu quay đầu lại, đưa tờ giấy ra, giọng nhạt: “Có thể, cầm máu.” xong, ông ta còn ý vị sâu xa nhìn sang bụng của Lương Ý.

      Lương Ý theo ánh mắt của ông ta, ngắm nhìn bụng của mình. Trong lòng có chút thích, nhíu nhíu lông mày, đột nhiên, “A…..”

      kêu khẽ tiếng, thân thể vốn là ngồi xổm đột nhiên ngã ngồi thảm trải sàn.

      Dì Linh kinh hãi, cuống quýt vứt bỏ dao trong tay, cầm lá bùa che ở chỗ miệng vết thương của , cầm máu cho , vội vàng đỡ Lương Ý ngã ngồi thảm trải sàn dậy, lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân, thế nào?”

      “Bụng. Bụng của tôi giống như mới vừa rồi bị người ta nện quyền!” vuốt bụng của mình, hoảng sợ nhìn dì Linh, bất khả tư nghị.

      Tay Đại sư Cố điều chế thuốc men hơi dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Lương Ý, “ tại thế nào?”

      Lương Ý kinh ngạc vuốt bụng của mình, hồi lâu, mới thẫn thờ : “Hình như còn.” Môi của trắng bệch, biết là do bụng mới vừa xảy ra điều kỳ lạ dọa sợ, hay bởi vì mất máu quá nhiều.

      Dì Linh lo lắng trùng trùng mà nhìn bụng của , đầu óc hỗn loạn tưng bừng.

      “Xem ra là tức giận.” Đại sư Cố giọng tự mình lẩm bẩm, ngừng gẩy lon mặt đất, sau đó từ trong đống lộn xộn lung tung lấy ra lon đưa cho .

      “Hai viên.”

      Lương Ý có nhận lấy thuốc ông ta đưa tới, nghiêm nghị : “Ông mới vừa tức giận, là có ý gì?”

      Đại sư Cố liếc cái, mặc dù có nhận lấy thuốc ông ta cho , nhưng động tác đưa thuốc cho vẫn duy trì, mà cái tay khác của ông ta vẫn bận rộn như cũ.

      Lương Ý giận, muốn biết đáp án, bụng lại truyền đến cảm giác như bị nện quyền, thân thể vừa mới ổn thỏa lại bởi vì đau đớn mà ngã ngồi thảm trải sàn, lúc này đầu đầy mồ hôi, ngũ quan bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, xem ra hơi dọa người.

      “Nếu như cố tình ăn, vậy cứ chịu đựng.” Đại sư Cố ném thuốc xuống đất, lại cầm lấy dao, cắt vết thương ở lòng bàn tay, lấy máu làm mực, bao quanh Sở Du, lấy Sở Du làm trung tâm vẽ lên pháp trận.

      “Thiếu phu nhân, ăn .” Dì Linh cầm bình thuốc lên, vứt bỏ nắp bình, đổ ra hai viên tròn vo giống như chocolate, đưa tới bên miệng .

      Bụng Lương Ý đau nhức từng trận ăn mòn thần kinh của lần nữa, bất đắc dĩ, chỉ đành thỏa hiệp, uống thuốc xuống.

      “Hai người có thể ra ngoài.” Đại sư Cố sắp hoàn thành trận pháp, ông ta bưng dụng cụ đựng máu của Lương Ý lên, cạy miệng Sở Du ra, cứng rắn buộc uống cạn chén máu tươi.

      “Ông muốn làm gì?” Dì Linh đỡ Lương Ý, cảnh giác hỏi.

      Đại sư Cố nhìn dì Linh, “Nếu như bà muốn thiếu gia của mình tại bởi vì thân thể tan tác mà chết, vậy bà cứ ở lại giám thị tôi.” Ánh mắt của ông ta lạnh lùng, tựa như châm chọc dì Linh quá cẩn thận.

      Dì Linh cắn răng, lúc này mới đỡ Lương Ý ra cửa, trước khi , Lương ý ngắm kỹ Sở Du nằm ở trong trận pháp, trong mắt thoáng qua tia đau đớn, sau đó mới chậm rãi theo dì Linh rời .

      Đợi sau khi hai người rời , Đại sư Cố ngồi chồm hổm, tay nhấn dọc theo pháp trận, đôi môi hơi tái nhợt ngừng mấp máy, thời gian niệm chú càng dài, sắc mặt của ông ta càng tái nhợt, cái trán thỉnh thoảng còn toát ra mấy giọt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, thoáng qua gương mặt ông ta, xuống chiếc áo Tôn Trung Sơn cũ kỹ của ông ta, sau đó nhanh chóng biến mất.

      “Khải…..”

      con đường máu tựa như bức thành che chở bỗng nhiên dọc theo pháp trận dâng lên, tạo thành hình cung khổng lồ, bao phủ Sở Du hôn mê ở bên trong.

      Hoàn thành tất cả, cả người ông ta xụi lơ vô lực ngã ngồi thảm trải sàn. Năm ngón tay chống đỡ sức nặng cả người ông ta từ từ tụ lại, tạo thành quả đấm, nặng nề nện vào đất.

      Ông ta nhắm mắt lại, gương mặt tái nhợt, nhíu chặt chân mày mang theo đầy cam lòng.

      ràng cũng sắp thành công rồi, nhưng bởi vì cầu nhàm chán của kia, thế nhưng lặp lặp lại nhiều lần làm hao tổn cơ thể hoàn mỹ mà ông ta tìm hơn 70 năm, tuyệt đối thể tha thứ! Nếu việc đến nước này, ông ta cũng cần nữa cố niệm giao tình thường ngày với nhà họ Sở nữa!

      Đại sư Cố chậm rãi mở mắt, đáy mắt từng sóng nước chẳng sao giờ phút này nhấc lên mù mịt giống như mưa to gió lớn.
      Last edited by a moderator: 7/6/15
      Chris thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      55.2 Đường cái.

      Quản gia mới vừa nhận điện thoại của dì Linh xong, buông điện thoại di động trong tay xuống, xoay người lại ngắm xe hơi tới dừng ở chỗ cách đó xa. Khi ông ta mới vừa đóng cửa xe màn ảnh điện thoại di động lại sáng.

      Ông ta nhặt điện thoại di động lên nhìn, là tin nhắn, chỉ thấy trong tin nhắn ngắn viết: ba ngày này tại sao tiền còn có chuyển đến thẻ ngân hàng của tôi?

      Quản gia nhướng mày, ấn mã số, điện thoại rất nhanh được người nọ nhận.

      "Quản tiên sinh, tiền đâu rồi, ông đưa tiền mặt hay trực tiếp gửi vòa thẻ ngân hàng của tôi?"

      "Ba ngày nay tôi cũng có truyền mệnh lệnh bảo cậu chuẩn bị vật tế." Ông ta lạnh lùng nhắc nhở đối phương.

      Người bên kia điện thoại cười lạnh tiếng, "Làm ơn, ông có truyền đạt mệnh lệnh như vậy. Nhưng thuật kia sĩ có, hơn nữa nhu cầu của ông ta còn nhiều hơn thường ngày rất nhiều, gần như gấp đôi. Cho nên, ông cho là tôi nên đòi tiền ông sao?"

      Giọng du côn thái độ vô lại làm tay quản gia cầm điện thoại di động vừa khẩn trương vừa chặt, hồi lâu, ông ta mới lạnh lùng : "Ngày mai, chỗ cũ."

      "Được!" Đối phương sảng khoái cúp điện thoại.

      Quản gia ngồi ở chỗ tài xế nhìn màn ảnh trong tay vẫn sáng, lọt vào trong trầm tư.

      Mưa to vừa mới dừng lại bao lâu lại điên cuồng trút xuống, nước mưa xuống mui xe, phát ra tiếng vang chói tai "cộp cộp", làm lòng người sinh cảm giác phiền muộn.

      Nhà họ Lương

      "Ha ha ha ha ha ha. . . . . ." vẫy cánh của mình, lấy tư thái tựa như khoe khoang nện bước chân ngắn ngừng tới lui ở ghế sofa của phòng khách, tròng mắt như hạt đậu của nó còn bất chợt liếc trộm Đa Đa nằm ngẩn người ở bên bàn trà.

      "Khanh khách." Nó thấy Đa Đa để ý tới mình, vì vậy nhảy xuống ghế sa lon, tựa như khiêu khích hôn lên đỉnh đầu Đa Đa.

      Đa Đa tức giận ngẩng đầu lên, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm nó. lại hoàn toàn sợ, rất có tư thế tiểu lưu manh, nó cúi đầu, hung hăng hôn đầu Đa Đa lần nữa, bởi vì sức lực quá lớn, nó cẩn thận hôn rụng nhúm lông đầu Đa Đa, đầu Đa Đa lập tức trụi lỗ , nhìn bộ dáng, nếu đụng mạnh hơn nữa cũng khác gì sông.

      Có lẽ là cảm thấy đầu mình hơi đau, còn có thấy những sợi lông vàng tung bay, Đa Đa rốt cuộc bộc phát, nó nhanh chóng đứng lên, miệng cắn về phía , chó gà mở ra chiến tranh thế kỷ ở trong phòng khách.

      Lúc sư phụ dẫn mọi người xông vội xuống lầu, chó sớm lật phòng khách cả đáy lên trời, giữa trung còn bay lơ lửng lông gà cùng lông chó, vô cùng hỗn loạn.

      “Đa Đa!” Lương Tư hô to tiếng, Đa Đa vẫn còn chiến đấu với lập tức ném , tới trước mặt , chột dạ cúi đầu, dám nhìn vào ánh mắt của .

      Lương Tư thở dài tiếng, bất đắc dĩ sờ đầu nó, lúc này mới phát đỉnh đầu của nó trụi mảng. kinh ngạc đến biết nên làm ra biểu tình gì, muốn cười, nhưng lại sợ thương tổn đến lòng tự ái cực mạnh của Đa Đa, cuối cùng chỉ có thể quay đầu, che miệng cười trộm.

      “Hai người này kiếp trước là kẻ thù à!” Sư phụ lẩm bẩm thở dài , sau đó tới trước mặt , ôm lên, ra nụ cười lấy lòng, với :” , giúp tay được ?”

      “Cục Cục” Kiêu ngạo nghiêng đầu, bày tỏ ông đây muốn.

      ! Muốn thành gà chiên ?” Sư phụ nghiêm giọng cảnh cáo nó.

      Cả người run run, cuối cùng vô lực kêu lên hai tiếng, coi như đáp ứng. Lúc này sư phụ mới gật đầu hài lòng,” Đứa bé ngoan, ngày mai mời ngươi ăn gà chiên”

      Cả nhà họ Lương và Đa Đa bày tỏ im lặng đối với phần thưởng của nó.

      “Tốt lắm! thôi”

      Mọi người lên lầu.

      Mới vừa trở về phòng, sư phụ kịp chờ đợi ôm Đa Đa di chuyển tới trung tâm trận pháp càng ngày càng sáng ngắm nhìn sợi tơ hồng quấn chặt hình người ở trung tâm trận pháp, “ , thay tao xem chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      nhìn đoàn sợi lúc sáng lúc tối, nheo cặp mắt đậu lại, đưa cánh của nó ra, khẽ đặt ở đoàn sợi tượng người. Hồi lâu, nó “cục cục cục cục” điên cuồng, cánh hốt hoảng đập mạnh.

      Bộ dáng giống như gặp quỷ hù dọa đám người nhà họ Lương tim gan run sợ, đều cho là Lương Ý gặp phải bất trắc.

      Sư phụ vì có thể xác nhận ràng hơn ý tứ của , ông lập tức đặt xuống,” , tỉnh táo chút. Mang chuyện mày biết cho chúng tao biết”

      Lời trấn an của sư phụ làm vừa xuống mặt đất ngừng đảo quanh, cuối cùng nó kết thúc hành động hốt hoảng, nó đứng im lát, hình như suy tư xem chuyện nó biết cho bọn họ như thế nào, dường như nó rốt cuộc nghĩ ra cách biểu đạt những gì mình biết như thế nào, đột nhiên đẩy bụng gà của nó lên phía trước, tư thế dùng vai trái đặt ở phía sau mình đỡ người, lại duỗi thân ra cánh bên phải nhàng vuốt ve bụng của mình mấy cái, sau đó “bịch” ngã xuống, mắt trợn trắng, lấy tư thế cái chết té xuống đất.

      “chuyện này…là ý gì?”

      Mọi người cảm thấy cách nào hiểu hành động nhân cách hóa của , chỉ có sư phụ hình như hiểu ý nó muốn biểu đạt.

      “Sư phụ!” Lương Bân gọi sư phụ tiếng, muốn ông giải thích ,lại phát mặt sư phụ trầm đến đáng sợ, ta chưa bao giờ từng thấy sư phụ mình có biểu lộ nặng nề như vậy, giống như thời kỳ suy tàn của xã hội.

      tại con bé tạm thời có việc gì” Sư phụ bỗng nhiên mở miệng.

      Mọi người đều thở phào nhõm, duy chỉ có Lương Bân mặt thủy chung mặt ủ mày chau, biết được chị mình có chuyện gì, Lương Tư lại lo lắng tiểu Phương vẫn mạo hiểm giúp bọn họ tay.

      “Su phụ, dì Phương có chuyện gì chứ?” lo âu hỏi.

      Sư phụ quay đầu, cười cười,” Yên tâm, ta bảo vệ ấy tốt. Người tốt có đền đáp tốt, phải sao?”

      “Ừ” Lương Tư cười ngọt ngào, gật đầu cái, vợ chồng Lương thị bên cạnh lấy tâm tình tốt của Lương tư, cũng nở nụ cười theo.

      Nụ cười bên mép của phụ im lặng phai , “ tại, đem khuya, các người cũng trở về nghỉ ngơi tốt !”

      “Vậy chúng tôi ngủ trước”

      Ba Lương dẫn vợ mình và con ra khỏi phòng, tới cửa, lại nghiên đầu hỏi:” Đúng rồi, còn Na Na?”

      Hai người còn lại hình như ý thức được mình quên lãng Lưu Na, lập tức quay đầu.

      “Cũng có việc gì” Sư phụ cười cười.

      “Hô. tốt quá, hai người bọn họ đều có việc gì. Chúng ta thôi” Ba Lương dẫn vợ mình và con rời khỏi.

      Mắt thấy sư phụ còn đứng nghiêm tại nguyên chỗ, Lương Bân hỏi:” Thầy còn sao?”

      “Tiểu Ý, em ấy xảy ra chuyện đúng ?” Lương Bân rũ mắt đau thương hỏi.

      Sư phụ hất mặt, cùng Lương Bân nhìn thẳng vào mắt nhau, tròng mắt lặng lẽ dời , im lặng trả lời câu hỏi của ta.
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      Elise TuyenChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :