1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 49: xác hai mạng

      Edit: tiểu an nhi


      Sở Du đứng ở cửa trước, tay trái bưng thức ăn, tay phải chuẩn bị gõ cửa động tác đột nhiên dừng lại. Trong đầu ngừng nhớ tới những lời mà Lương Ý với , cuối cùng lại chán nản thả tay xuống, cứ đứng thần người ở ngoài cửa nhúc nhích. Đúng lúc này, dì Linh vừa dọn dẹp phòng cho Lưu Na xong ra, thấy vậy liền dừng bước nghi hoặc gọi câu: "Thiếu gia?"

      Sở Du liếc dì Linh cái, sau đó ấn khay thức ăn vào trong tay bà, "Dì mang vào ."

      "Cậu vào sao?" Dì Linh tò mò hỏi. Những lúc bình thường, thiếu gia rất vui mừng nếu được cùng ở chung chỗ với thiếu phu nhân, nhưng hôm nay sao lại bỏ qua cơ hội tốt thế này. Đúng là khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

      Sở Du lưu luyến nhìn cửa phòng lúc lâu, mới buồn bực , " ấy muốn nhìn thấy tôi." Ít nhất là muốn nhìn thấy mình lúc này.

      Dì Linh bừng tỉnh hiểu ra, xem ra thiếu phu nhân vẫn chưa tha thứ cho thiếu gia rồi, vậy nên thiếu gia mới dám vào sợ chọc giận ấy.

      "Nếu thế tôi mang thức ăn vào trước đây." Dì Linh gật đầu cái, bưng khay thức ăn xoay người chuẩn bị vào phòng.

      "Đợi chút."

      Sở Du gọi bà lại, dì Linh quay đầu, "Thiếu gia còn muốn dặn dò gì sao?"

      "Dì cầm lấy." Sở Du móc bình thuốc của Đại sư Cố từ trong túi áo ra. Dì Linh cẩn thận nhìn lúc, mới vươn tay ra nhận lấy.

      "Đây là. . . . . . cái gì?" Xem hình dáng, cùng hoa văn thân bình chắc nó có từ chỗ Đại sư Cố rồi.

      "Hàng ngày xức chừng móng tay bỏ vào trong thức ăn của thiếu phu nhân, nhớ lấy! Hàng ngày!" Sở Du cho dì Linh biết đây là thuốc gì, mà chỉ trực tiếp dặn dò bà nên làm như thế nào.

      Dì Linh có chút do dự, "Thuốc này có vấn đề gì chứ?" Dì Linh yên tâm nhìn Sở Du.

      Ánh mắt lạnh lẽo quét qua, dì Linh lập tức im lặng cúi đầu, hề lên tiếng chất vấn về bình thuốc đó nữa.

      "Bắt đầu từ hôm nay trở . Dì phải nhìn ấy ăn xong."

      "Vâng, thiếu gia."

      Dì Linh thấp thỏm bỏ bình thuốc vào trong túi áo, chậm rãi bước vào phòng; còn Sở Du đứng im tại chỗ nhìn vào bên trong. Khi đôi mắt sắc bén của dần dần chuyển đến gương mặt vẫn say ngủ của Lương Ý nó nhất thời trở nên nhu hòa, đầy dịu dàng.

      "Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân? Tỉnh dậy nào, ăn cơm thôi." Dì Linh đặt thức ăn lên bàn trà xong, tới bên giường, nhàng gọi Lương Ý .

      Tiếng gọi bất ngờ đánh thức Lương Ý, cố mở mí mắt nặng trĩu ra, mơ mơ màng màng nhìn dì Linh ngồi bên mép giường, hỏi, "Sao vậy dì?"

      "Ăn cơm thôi, thiếu phu nhân." Dì Linh dịu dàng .

      "À." Dứt lời, bụng của cũng vang lên hồi “ùng ục”, Lương Ý lúng túng hơi đỏ mặt, "Tôi rửa mặt trước." Lương Ý phóng nhanh như cơn gió về phía toilet bên phải giường.

      Khóe mắt dì Linh thầm nhìn lướt qua cửa trước, khẽ mím môi. Thiếu gia vẫn còn ở đây, chỗ thức ăn này, xem ra thiếu phu nhân nhất định phải ăn hết rồi. Nhưng bình thuốc này. . . . . . rốt cuộc là thuốc gì đây. . . . . .

      Sau hai ba phút dì Linh suy tư, Lương Ý ra khỏi toilet, bước tới trước bàn trà, nhấc đũa lên, lấy tư thế “cuồng phong quét ra rụng” mà xử lý sạch ba món mặn món canh.

      Dì Linh sợ ngây người.

      "Thiếu phu nhân, ăn quá no như vậy tốt đâu."

      Thường ngày, thiếu phu nhân có đói đến mức nào cũng thể ăn hết khay thức ăn trong thời gian ngắn như vậy được. Chẳng lẽ ngày hôm qua ấy chưa ăn cơm sao? Mà đúng, thức ăn hôm qua do chính tay bà bưng tới. Thiếu phu nhân ăn cũng nhiều, nhưng ít nhất lượng ăn có thể coi là bình thường. Sao hôm nay lại . . . . . .như vậy chứ……….

      "Quá no?" Lương Ý sờ sờ cái bụng vẫn còn "đói quắt" của mình, giương mắt : “Nhưng tôi cảm thấy vẫn còn đói lắm. . . . . . ăn hết chỗ này chưa thấm vào đâu cả!"

      Dì Linh kinh ngạc nhìn Lương Ý vẫn còn kêu đói, thầm nghĩ: chẳng lẽ là do thuốc mà thiếu gia mang đến gây ra hay sao?

      "Dì Linh, tôi đói, có thể mang thêm cho tôi ít cơm nữa được ?" Lương Ý cảm thấy tế bào toàn thân kêu gào vì đói, thân thể còn hơi sức, miệng lại hơi ngưa ngứa, nhìn thấy cái gì cũng muốn nhét vào trong miệng.

      Dì Linh nhất thời biết nên làm thế nào cho phải, cho ăn tiếp sợ ăn quá no, nhưng nếu cho ăn nhìn bộ dạng có vẻ rất đói bụng kia của , bà lại cảm thấy bứt rứt.

      "Thiếu phu nhân, tôi….. tôi hỏi trước có được ? Quả . . . . . . ăn quá nhiều rồi." Dì Linh lúng ta lúng túng .

      Lương Ý cau mày, cắn cắn môi, có chút vui, nhưng vẫn gật đầu cái. Dì Linh vội vàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Sở Du vẫn đứng ở ngoài cửa, bà vội vàng giọng với : "Thiếu phu nhân. . . . . ."

      "Tôi biết rồi, tạm thời đừng mang thêm thức ăn cho ấy. Tôi chuyện với dì sau." Sở Du nhìn cánh cửa phòng cái sâu. Dì Linh lo lắng gật đầu, canh giữ ở ngoài hành lang, lẳng lặng nhìn Sở Du rời . . . . . .

      Phòng dưới đất.

      " ấy ăn thuốc mà ông đưa, ăn cơm rồi mà vẫn còn kêu đói là sao?" Vừa đến phòng ngầm dưới đất, Sở Du lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai túm lấy cổ áo của Đại sư Cố, móng tay lúc này có khuynh hướng dài dần ra.

      Đại sư Cố cẩn thận từng li từng tí tránh khỏi móng tay của , nhàng gỡ ra bàn tay túm lấy cổ áo mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy cái móng tay bén nhọn như trường kiếm kia, chỉ sợ Sở Du sơ ý chút lại cắt mất cái đầu già của ông ta.

      "Thiếu gia, có gì cứ từ từ rồi . Cậu thả tay ra trước ." Đại sư Cố cố gắng bình tĩnh với Sở Du.

      Mắt đẹp híp lại, con ngươi dưới ánh nến mờ ảo chợt lóe lên, Sở Du đánh giá hồi mới chậm rãi buông Đại sư Cố ra.

      Đại sư Cố lập tức sửa sang lại cái cổ áo bị túm nhàu nhĩ, thở dài hơi, : "Thanh niên trẻ tuổi, kích động." Dứt lời, còn cảm thán lắc đầu cái. Lúc giương mắt lên lại đụng phải ngay ánh mắt trầm lạnh lẽo của Sở Du. Đại sư Cố ho khan hai tiếng, nghiêm túc , "Để tôi xem tình hình của thiếu phu nhân chút."

      Đại sư Cố xong nhấc chân sải bước nhanh về phía cầu thang đá, mà Sở Du bám sát theo ông ta.

      Trong phòng.

      Lương Ý ngồi ghế sofa chờ cơm tới chợt nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa, nheo mắt lại, hung ác nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Sau khi cửa được mở ra, thấy người vào là Đại sư Cố, Lương Ý tự chủ được nhíu mày, bày ra tư thế phòng bị.

      "Ông tới đây làm gì?" hề khách khí chất vấn ông ta.

      Đại sư Cố khẽ cười, đối với thái độ vô lễ của cũng quá để ý, "Thiếu phu nhân, cần phải đề phòng tôi như vậy ... tôi làm bị thương. Tôi nghe tình trạng của có chút ổn, cho nên mới tới xem chút thôi."

      Lương Ý nghiêng đầu, thấy dì Linh đứng ở ngoài cửa, cảm thấy khó chịu, nghĩ thầm dì Linh nhiều chuyện, xen vào việc của người khác.

      "Tình trạng của tôi như thế nào liên quan gì đến ông. ra ngoài cho tôi!" Lương Ý lớn tiếng hạ lệnh đuổi khách.

      Đại sư Cố bất đắc dĩ lắc đầu cái, sau đó xoay người. Lương Ý thấy vậy, tâm lý phòng bị cũng bất giác buông lỏng. Nhưng ngờ, Đại sư Cố lại thừa dịp mất cảnh giác mà bất thình lình ném ra sợi tơ hồng, vòng chặt vào cổ tay .

      Lương Ý trợn to hai mắt, dám tin sợi tơ hồng cổ tay mình, "Ông làm cái gì thế?"

      "Chẩn đoán bệnh!" Đại sư Cố trả lời ngắn gọn, ánh mắt như có như liếc qua cửa phòng, "Chỉ có thể dùng cách xem bệnh này, thiếu gia mới tức giận, phải sao?"

      Nhìn có vẻ như Đại sư Cố với Lương Ý, nhưng Lương Ý biết ra ông ta ngầm với Sở Du. Mà lúc này, dì Linh đứng ở ngoài cửa bị Sở Du hạ lệnh đuổi .

      "Chẩn đoán bệnh xong chưa?" Lương Ý lửa giận bừng bừng nhìn Đại sư Cố chằm chặp.

      "Xong rồi." Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lương Ý, Đại sư Cố khoan thai tự đắc kéo sợi tơ hồng về, sợi tơ hồng dài nửa mét giống như bươm buớm bay giữa trung, trong nháy mắt thu gọn vào lòng bàn tay của ông ta.

      Lương Ý hất đầu cái, gạt bỏ suy nghĩ linh tinh trong đầu, tự trấn an bản thân: Thần côn này vốn biết mấy trò bàng môn tà đạo, mình đâu cần phải ngạc nhiên như nhà quê mới lên tỉnh như vậy chứ.

      Sau khi củng cố tư tưởng, Lương Ý mới cười lạnh hỏi, "Vậy kết quả chẩn đoán của ông ra sao?"

      "Cũng có gì, thiếu phu nhân chỉ ăn phải số nguyên liệu giúp tiêu hóa tốt thôi, cần phải lo lắng." Đại sư Cố cười nhạt .

      Lương Ý hoàn toàn tin tưởng lời của ông ta, thức ăn hàng ngày của đều như nhau, căn bản chẳng có cái nguyên liệu gì gọi là “giúp tiêu hóa tốt” cả. Nhưng muốn vạch trần lời dối của ông ta, vì điều này cũng chả cần thiết. Nếu ông ta có hỏi đến thế nào, ông ta cũng kiên quyết ngậm chặt miệng. vậy bằng giữ lại chút hơi sức .

      "Vậy ông có thể được rồi." Lương Ý hạ lệnh đuổi khách lần nữa.

      Nếu hỏi được cái gì để ông ta cho xong. Đỡ phải nhìn thấy bộ mặt khiến mình khó chịu.

      Đại sư Cố nhanh chóng lưu loát ra khỏi phòng. Lương Ý nhìn theo bóng dáng của ông ta, thoáng rơi vào suy tư.

      Thái độ của Đại sư Cố kỳ lạ, chẳng lẽ thân thể mình xảy ra vấn đề? Nghĩ nghĩ lại hồi, Lương Ý bỗng dưng thấy hoảng hốt. Tuy rằng trước đó muốn chết, nhưng còn chưa kịp gặp mặt người nhà lần cuối phải trở thành vong hồn lưu lạc, cam lòng.

      Đại sư Cố vừa ra khỏi phòng, Sở Du chặn ông ta lại, "Sao rồi?"

      "Thai nhi có chút ổn." Đại sư Cố vuốt vuốt râu, quá ràng.

      Sở Du căng thẳng, "Ý ông là sao?"

      "Phát triển vô cùng nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy cơ thể mẹ thể cung cấp đủ chất dinh dưỡng. Chỉ sợ đến lúc nào đó xảy ra tình huống xác hai mạng." Đại sư Cố trầm ngâm. Loại trường hợp này, ông ta chưa gặp bao giờ. Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào. . . . . .

      Sở Du lẩm bẩm, "Cho nên ấy mới muốn ăn thêm. . . . . ."

      " phải là thiếu phu nhân, mà là đứa trong bụng." Đại sư Cố đính chính lời của .

      "Giải quyết việc này thế nào đây?" Sở Du lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt u.

      Đại sư Cố suy tư lúc lâu, "Tôi phải về xem lại sách cổ, vấn đề này tạm thời tôi chưa thể trả lời cho cậu."

      "Rầm!" Bức tường trắng như tuyết lõm vào trong, sát khí nhất thời vây quanh hai người, Đại sư Cố thở dài tiếng, "Tôi phải tra cứu ít tài liệu trước ."

      "Mau lên!" Tiếng ra lệnh lạnh lẽo thoát ra từ bờ môi mỏng của Sở Du, sắc đỏ dần dần chiếm cứ đôi mắt .

      sắp khống chế được cảm xúc nữa rồi!
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      linhdiep17Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      ồ giống bé ma cà rồng của edward & chị bell quá hen :yoyo20:
      Elise Tuyen thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Ban noi mh moi nho, qua giong luôn
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương50: Phá bỏ thai nhi
      Edit: quacauphale


      Lương Ý kinh ngạc nhìn qua đống chén dĩa hỗn độn chồng chất khay trà, ánh mắt để lộ ra vẻ hoảng sợ. theo bản năng vuốt ve bụng, bàn tay ngừng run rẩy, cả người thoạt nhìn có chút bị thần kinh loạn.

      "Thiếu phu nhân, còn đói ?" Dì Linh lại bưng hai món ăn còn có hai bát cơm tới, cẩn thận hỏi.

      Lương Ý từ từ ngước mặt lên nhìn bà, "Tôi có phải là . . . . . sắp chết. . . . . ." Giọng còn hơi sức, còn hơi run rẩy, nhìn ra được lúc này cực kỳ sợ hãi. Cảm giác bụng đói kêu vang xâm nhập thần kinh của lần nữa, muốn đưa tay ra đón lấy thức ăn dì Linh bưng tới ăn ngấu ăn nghiến, nhưng lý trí cho biết thể ăn nữa, chỉ có thể vô dụng cúi đầu xuống, nước mắt ròng ròng.

      Dì Linh vội vàng đặt cái khay trong tay xuống, tới bên cạnh ngồi xổm xuống an ủi ,"Thiếu phu nhân, hưu vượn cái gì đấy. Sao lại có chết hay , chớ tự hù dọa mình."

      Lương Ý lau nước mắt bên khóe mắt, ngẩng đầu, nghẹn ngào : "Nhưng tôi ăn 6 bát cơm, 5 món ăn, tại sao tôi còn đói như vậy? Còn luôn muốn ăn? Tôi bởi vì ăn quá nhiều mà no chết chứ?" trở mình cái, đem nghi ngờ của mình ra, vừa nghĩ tới cái chết của mình bởi vì do mình ăn no mà chết cảm thấy rất mất thể diện.

      "Chuyện này. . . . . ." Trong chốc lát dì Linh cũng biết tiếp thế nào, dù sao, sức ăn của thiếu phu nhân xác thực là bình thường, mặc dù biết mình ăn quá nhiều rồi, lại hoàn toàn có cách nào ngăn lại hành vi của mình, quái lạ.

      "Dì Linh, có thể gọi Sở Du tới hay , tôi có lời muốn với ta." Lương Ý cảm giác mình sắp chết, nhưng trước khi chết, muốn vài cầu với , hi vọng có thể đồng ý với mình.

      Dì Linh yên tâm để lại mình, nhưng mà dưới con mắt kiên trì của , cuối cùng vẫn còn đồng ý cầu của . Vào lúc dì Linh vừa rời bao lâu, Lương Ý giống như bị quỷ đói nhập vào người lại đưa nanh vuốt ma quỷ hướng về phía khay trà, ăn điên cuồng.

      Bởi vì nguyên nhân dì Linh yên lòng để Lương Ý thân mình, vì vậy dùng tốc độ nhanh nhất tìm Sở Du tới, khi hai người họ sắp tới gian phòng, Lương Ý tiêu diệt sạch thức ăn khay trà còn sót lại chút nào.

      "Thiếu phu nhân. . . . . ." Dì Linh lúng ta lúng túng nhìn tới trước mặt , bà vừa mới tới 6 phút, thiếu phu nhân thế nhưng ăn sạch hết toàn bộ thức ăn? !

      "Tiểu Ý." Sở Du nhìn sang chén dĩa rỗng tuếch khay trà, lo âu tới trước sô pha nhìn Lương Ý.

      Mặc dù chuẩn bị tâm lý, nhưng mà đối với khẩu vị đứa bé trong bụng , thể bận lòng, nếu tình huống này vẫn còn tiếp tục nữa, cũng biết tiểu Ý có thể bình an sống đến ngày sinh con ra hay .

      Lương Ý có nghĩ đến hai người bọn họ lại chạy về nhanh như vậy, còn chưa kịp lau miệng, vội vã quay lưng lại, rút tờ khăn giấy ra lau loạn xạ sau đó mới quay trở lại.

      "Dì Linh, dì ra ngoài trước được ?" khẽ với dì Linh.

      Dì Linh lo âu nhìn lướt qua chén dĩa khay trà, mím môi cái, mới chậm rãi gật đầu, rời phòng.

      "Còn đói ?" Sở Du nhăn mày .

      Lương Ý sờ bụng cái, "Hình như. . . . . . Đột nhiên có đói bụng nữa. . . . . ." Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Du.

      Sở Du nghe vậy, thần kinh vẫn luôn căng thẳng lập tức buông lỏng ít.

      Lương Ý len lén liếc cái, hồi lâu sau mới giọng , "Xem ra tôi sắp chết, có thể để cho tôi gặp Na Na hay ?"

      " chết, chớ linh tinh." Sở Du giơ tay lên, muốn sờ sờ khuôn mặt của , Lương Ý cũng để yên mà tránh né bàn tay của , kể từ đêm hôm đó, cũng quen đụng chạm với mình, nếu đổi lại là thường ngày, muốn gọi tới đây, nhưng tại, thể gọi.

      "Tiểu Ý. . . . . ." Sở Du yếu ớt gọi câu tên của , tròng mắt cười khổ sở, làm sao có thể mong hão rằng trong thời gian ngắn tha thứ mình chứ.

      thấp giọng kêu lên làm trái tim Lương Ý đành lòng, nhíu nhíu mày, quẳng tạp niệm trong đầu , đanh giọng : "Có thể hay ?"

      Sở Du lẳng lặng ngưng mắt nhìn , từ đầu đến cuối đều chuyện, tròng mắt đen nhánh ràng thu bộ dáng ở trong con mắt, tâm tư Lương Ý có chút phiền ý loạn, lúc cho là gạt bỏ cầu của thế nhưng lại mở miệng : "Có thể."

      Lương Ý kinh ngạc nhìn , còn tưởng rằng cự tuyệt.

      "Bây giờ?" lại hỏi.

      Lương Ý ngớ ngẩn, sau đó mới nhàng gật đầu cái.

      " gọi ấy." Sở Du nhanh chóng đứng lên từ ghế salon, ra cửa. Lương Ý nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời lâu cũng chưa có lấy lại tinh thần . . . . . .

      Mật thất

      Mẹ Sở tràn đầy hứng thú xem xét người giấy bàn đá, đầu ngón tay mảnh khảnh thỉnh thoảng nhặt người giấy trông rất sống động trong đó lên tỉ mỉ quan sát, khóe miệng vẫn chứa đựng nụ cười đoạt tâm hồn người. Từ lúc vào tầng hầm đến bây giờ nụ cười bên khóe miệng bà ta từ đầu đến cuối đều có biến mất, nhìn ra được tại tâm tình bà ta cực kỳ vui vẻ.

      "Phu nhân lại có nhã hứng đến mật thất, khiến tôi cảm thấy kinh ngạc." Đại sư Cố tranh thủ ngẩng đầu lên từ dụng cụ hình tròn màu xanh để khen ngợi.

      Mẹ Sở để người giấy xuống, vui vẻ , "Hôm nay tôi cố ý xuống đây tìm ông chính là muốn hỏi chút về chuyện cháu tôi."

      Đại sư Cố nghe vậy, vẻ lúng túng chợt lóe lên trong mắt ông ta, mẹ Sở thấy thế, nụ cười bên khóe miệng nhanh chóng biến mất, "Vẻ mặt này của ông giống như có chuyện gì gạt tôi."

      Đại sư Cố cười nhạt, lắc đầu cái, "Tôi cho là thiếu gia với phu nhân rồi."

      "Rốt cuộc là cái gì?" Mẹ Sở kiên nhẫn, trầm giọng chất vấn.

      "Phá thai!"

      điệu lạnh lẽo bỗng nhiên vang lên ở giữa hai người, hai người hẹn mà cùng men theo chỗ phát ra giọng nhìn sang, chỉ thấy Sở Du mặc toàn thân quần áo màu đen chẳng biết đứng tại lối vào tầng hầm từ lúc nào, mặt mũi lạnh lùng nhìn Đại sư Cố.

      "Tiểu Du, con gì?" Mẹ Sở quả thể tin vào tai của mình.

      Đại sư Cố nhíu nhíu mày, bộ dáng thế nào tán đồng cầu vừa , "Thiếu gia, muốn phá bỏ đứa bé?"

      " sai."

      "Tiểu Du! Đó là con trai con, cháu mẹ. Con hưu vượn cái gì vậy hả? ! Có phải tiểu Ý kêu con làm như thế hay ? !" Mẹ Sở giận tím mặt, nhận định là Lương Ý muốn đứa bé, cho nên mới xui khiến tiểu Du làm như vậy.

      " có liên quan gì với ấy!"

      " có liên quan gì với ta? Tiểu Du, con lời này ai tin." Mẹ Sở xì mũi coi thường đối với lời phản bác của .

      Đại sư Cố thở dài bất đắc dĩ, tiếp tục cúi đầu xuống giống như nghe thấy trong lúc hai mẹ con bọn họ giằng co. Ông ta đặt tiểu Trúc ở bên tay phải của mình quan sát, mở nắp ra, tiểu trùng màu xanh mượt lập tức theo cây tre bò xuống dụng cụ hình tròn màu xanh. Ông ta cầm túi thuốc dùng chày giã mấy cái, rất nhanh, tiểu trùng bị đập nát thành chất lỏng màu xanh.

      "Họ Cố kia!" Sở Du cũng muốn tiếp tục dây dưa với mẹ mình, chỉ muốn mau sớm giải quyết đứa trong bụng tiểu Ý, e sợ đứa bé tiếp tục tồn tại nữa gây nguy hiểm đến tính mạng Lương Ý.

      Đại sư Cố ngẩng đầu, liếc Sở Du cái, vừa bận rộn công việc trong tay vừa chậm rãi : "Nếu tại giết chết tiểu thiếu gia, chỉ sợ thiếu phu nhân cũng sống nổi. Bây giờ mạng của hai người họ là thể."

      Mẹ Sở nghe thế, tức giận trong lòng lập tức tan thành mây khói, "Hừ, châm chọc, tiểu Du."

      Sở Du mím chặt môi mỏng, trong con ngươi chợt lên ánh lạnh, so sánh với lạnh lùng trước kia, giờ phút này có thể là sát khí đằng đằng.

      "Thiếu gia, đợi thêm ngày, đến lúc đó tôi cho cậu câu trả lời chắc chắn." Ánh mắt Đại sư Cố nhìn chằm chằm dụng cụ màu xanh, yên lòng .

      "Đợi thêm? tại ấy ăn càng ngày càng nhiều."

      "Vậy hãy để cho thiếu phu nhân ăn, chỉ cần bảo đảm tiểu thiếu gia hấp thu đủ dinh dưỡng, tiểu thiếu gia cũng thương hại tới thân thể phu nhân. Ngược lại, nếu hấp thu đủ dinh dưỡng . . . . . ." Đại sư Cố giương mắt, trong mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm.

      Đại sư Cố vừa dứt lời, mẹ Sở nhấc chân rời khỏi mật thất, trước khi bà ta lạnh nhạt : "Tôi dặn dò phòng bếp, bảo bọn họ lúc nào cũng chuẩn bị đủ thức ăn."

      Mẹ Sở rời bao lâu, Sở Du vẫn lâm vào giao chiến thượng giới đúng là vẫn còn phải khuất phục, thực vẫn muốn buông tha đứa con của và tiểu Ý.

      lạnh nhạt nhìn Đại sư Cố cái, trầm giọng : "Lời của ông tốt nhất là , nếu , nếu ấy xảy ra vấn đề gì —— tôi xé nát thân thể ông cho chó ăn." Dứt lời, nện bước chân nhanh rời khỏi mật thất.

      " là hung tàn. . . . . ." Đại sư Cố cảm thán lắc đầu cái. "Qua thời gian nữa, chờ tất cả đều chuẩn bị xong, xem ai còn dám lớn lối như vậy." Ông ta tự mình lẩm bẩm.

      Nhà họ Lương

      Sư phụ ở phòng khách xem tiết mục giải trí cười to, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống lên lầu, vừa lúc giữa cầu thang đụng phải Lương Bân muốn xuống lầu. Lương Bân thấy sắc mặt sư phụ mình trầm, có chút nghi ngờ, vì vậy mở miệng hỏi: "Sư phụ, xảy ra chuyện gì sao?"

      Sư phụ quét mắt nhìn ta cái, "Hình như em con xảy ra chút vấn đề."

      "Cái gì?" Lương Bân kinh hãi.

      "Theo ta."

      Sư phụ dẫn Lương Bân tới gian phòng của mình, cửa phòng mở ra, nháy mắt Lương Bân sợ ngây người, trong phòng ngủ cao cỡ nửa người lại bị sợi tơ hồng treo lơ lửng đầy chiếm cứ khắp phòng, hơn nữa hình như những sợi tơ hồng này đều tuân hoàn theo quy luật mà hình thành pháp trận nửa đồ nửa chữ lộng lẫy mà khổng lồ. Trong tâm pháp trận và rìa pháp trận đều lóe ra ánh sáng trắng.

      "Sư phụ, đây là?"

      "Ở nhà họ Sở thiết lập trận pháp, vẫn chưa hoàn toàn thành trận." Sư phụ đưa ngón trỏ ra, nhàng đụng vào sợi tơ hồng vững chắc ở giữa, ngay sau đó buông ra, cau mày ngừng lẩm bẩm, "Kỳ lạ, kỳ lạ, là quá kỳ lạ."

      "Rốt cuộc thế nào hả sư phụ?" Lương Bân chịu nổi sư phụ mình cứ tự lẩm bẩm, vì vậy gấp gáp hỏi.

      "Tuyến mạng của em con xảy ra chút vấn đề." Sư phụ cau mày .

      Lương Bân vừa nghe tuyến mạng có vấn đề, nhịp tim nhất thời lỡ nhịp đập, "Vấn đề gì?"

      Sư phụ liếc nhìn Lương Bân, "Yên tâm, cơ thể con bé có việc gì, chính là, hình như tăng thêm thứ gì."

      "Tăng thêm thứ gì? !"

      "Tạm thời ràng lắm, nên tại làm thương tổn đến bản thân con bé. Đúng rồi, cha mẹ con đâu?" Hình như cả tối ông cũng thấy bọn họ.

      "Đến đồn cảnh sát rồi, bên đồn cảnh sát , thành phố liên tiếp xảy ra án mất tích, tại cũng hoài nghi vụ án có liên quan cùng tiểu Ý. Về phần lần trước có người nhặt rác phát người bầm thây kia, cũng có khả năng liên quan đến chuyện này, tại cả đồn cảnh sát chúng con đều hỏng rồi. Nghe phía tăng thêm người xuống giúp tay điều tra án này. Chắc ba mẹ con cũng cũng được mời qua hỗ trợ điều tra rồi." Lương Bân chậm rãi .

      "Án mất tích . . . . . . Bầm thây. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Là luyện tà thuật?" Sư phụ lắc lắc đầu, như ngẫm nghĩ.

      Lương Bân xem xét pháp trận, "Sư phụ, Na Na ấy. . . . . ."

      "Yên tâm, con bé đó có việc gì. Con bé đó cũng ở nhà họ Sở." Sư phụ sờ sờ sợi tơ hồng khác .

      Lương Bân thở phào nhõm, may là, may là ấy có việc gì. . . . . .
      linhdiep17Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Chữa khỏi đói bụng

      Lưu Na mới vừa vặn bước vào cửa phòng nhìn thấy Lương Ý ngồi ở ghế sa lon úp mặt vào hai lòng bàn tay khóc dọa sợ . ấy bước nhanh chạy lên trước, sắc mặt trắng bệch, cánh môi run rẩy hỏi,"Tiểu Ý? xảy ra chuyện gì?"

      Lương Ý nghe thấy Lưu Na hỏi, chậm chạp ngẩng đầu, lấy tay tùy ý vuốt mặt, lau hết vệt nước mắt gò má , hốc mắt sưng sưng hồng hồng, lòng trắng mắt còn có vài sợi tơ máu, nhìn cái cũng biết khóc được lúc.

      "Na Na, có thể tớ sắp chết rồi." nghẹn ngào nghiêng mặt, ánh mắt né tránh.

      Lương Ý giọng , nước mắt ròng ròng làm gương mặt của Lưu Na lập tức trắng xanh, sau trở nên trắng bệch, so với lúc mới vừa vào cửa càng thêm dọa người. ấy kinh ngạc nhìn Lương Ý, trong lòng hỗn loạn, cổ họng như bị thứ gì chẹn ngang, ra lời.

      "Nhưng mà trước khi tớ chết, tớ nhất định để cho cậu rời khỏi nơi này. Tớ thề!" Lương Ý quay đầu nhìn ấy, lời thề son sắt với ấy. Tròng mắt lóe ra lòng tin tuyệt đối, như có ma lực làm người ta thể tin.

      Lưu Na sững sờ lúc lâu rốt cuộc khôi phục lại, khôi phục khả năng chuyện, ấy nở nụ cười miễn cưỡng, khô khốc mà , "Tiểu Ý, chớ suy nghĩ lung tung. chết, chúng ta cùng nhau ra khỏi đây . Cho nên, đừng cứ mãi tự mình hù dọa mình, biết ?" Lưu Na ngẩng đầu lên, sờ sờ đầu Lương Ý giống như là sờ đầu cún con.

      Lương Ý cắn cắn môi, hạ mắt, "Tớ còn tưởng rằng giống như kiểu trước đây đấm nện xuống đấy." giọng thầm.

      Khả năng nghe của Lưu Na rất tốt, tròng mắt nhíu lại, thầm nghĩ hàng này quả nhiên là vênh váo, đánh được! ấy cười lạnh tiếng, mở năm ngón tay ra sau gom lại tạo thành quả đấm, nâng lên, sau đó mạnh mẽ nện xuống.

      "A ——" Lương Ý ôm đầu đau kêu thành tiếng.

      "Bộp!"

      Cửa bị người mạnh mẽ xô ra, Lương Ý và Lưu Na hẹn mà cùng theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy Sở Du đứng ở cửa trong tay bưng bát sứ, sắc mặt trầm hướng về phía Lưu Na lớn tiếng chất vấn, " làm gì ấy hả?"

      Đối mặt với Sở Du thình lình xảy ra, Lưu Na hừ lạnh tiếng, khiêu khích , "Mắc mớ gì tới cậu? Cho dù tôi bắt nạt cậu ấy, vậy sao? Cậu là gì của cậu ấy? Cậu có tư cách gì đứng ở đây chất vấn tôi? !"

      Bị Lưu Na xả trận khiến Sở Du giận tím mặt, con ngươi đen nhánh chậm rãi xuất tơ máu, móng tay ngắn dài ra từng chút . Lương Ý thấy thế, lập tức kéo Lưu Na ra phía sau mình, quát khẽ với ấy: "Na Na, chớ !"

      "Tớ cứ ! Tớ cứ ! Tôi xem cậu ta có thể làm gì tớ nào!" Lưu Na chịu thua tiếp tục la ầm lên.

      Đuôi mắt của Lương Ý liếc thấy móng tay duỗi dài đến ước chừng 20 cm, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cuối cùng, "Đủ rồi, chớ !" đột nhiên quay đầu, hướng về phía Lưu Na rống to.

      Ở trước mặt ấy, xưa nay Lương Ý luôn nhát gan đột nhiên trở nên mạnh mẽ như thế, Lưu Na bị dọa đến sợ ngây người, ấy kinh ngạc nhìn cái ót Lương Ý, chỉ nghe được giọng hơi có vẻ kiên nhẫn của Lương Ý vang lên. " tới đây làm gì?"

      "Thuốc. . . . . ." Lương Ý mạnh mẽ làm khí thế của Sở Du giảm xuống, tơ máu trong đáy mắt nhanh chóng rút , ngay cả giọng chuyện cũng có vẻ đủ sức lực. Bộ dáng kia, ngược lại có mấy phần tư thế tiểu tức phụ làm việc gì sai.

      Lương Ý nhìn cẩn thận bưng bát sứ, giọng lạnh nhạt: "Đặt vào khay trà , tự tôi uống."

      " phải nhìn em uống thuốc mới ." Ánh mắt của nhìn Lương Ý tha thiết.

      Lương Ý nhăn mày, nhìn khay trà, đề phòng mà , " đặt vào khay trà."

      Lời ra lệnh của Lương Ý mang theo lo lắng, uống Sở Du lập tức yên tâm, nhưng Lưu Na có thái độ thù địch khá sâu đối với lại phản đối kịch liệt. "Thuốc này có lẽ bị bỏ vật kỳ lạ gì vào. Đừng uống!" Lưu Na khẽ với Lương Ý.

      Lương Ý nhìn Sở Du bưng bát sứ chậm rãi tới trước khay trà, chẳng hề để ý giọng , "Dù sao đều phải chết, có tăng thêm thứ gì vào trong thuốc tớ cũng quan tâm." ra cũng có thể uống, chỉ cần muốn uống tin tưởng Sở Du cũng cưỡng ép uống vào, chỉ là. . . . . . Chỉ là muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mà thôi. . . . . .

      "Tiểu Ý!" Lưu Na cực kỳ ủng hộ .

      Bát sứ được đặt xong xuôi vào khay trà rồi, bụng nhất thời truyền đến tiếng vang ùng ục, Lương Ý lúng túng xoay mặt, Lưu Na khinh bỉ lườm cái, đến lúc nào rồi mà còn đói bụng! Thiệt là.

      Mặc dù trong bụng Lương Ý kêu ùng ục cũng lớn, nhưng Sở Du vẫn có thể nghe được. Đối với lần này, có chút nóng nảy, hận thể khiến Lương Ý lập tức uống bát thuốc kia.

      Lương Ý cũng có chút bất đắc dĩ, giây phút khẩn trương đối mặt mà bụng của mình rốt cuộc lại bắt đầu đói bụng, chính cũng cảm thấy mất thể diện. Vì thế, ho khan hai tiếng, giả bộ thanh mới vừa truyền ra từ trong bụng là ảo giác, mặt nghiêm nghị bưng bát sứ lên.

      Lưu Na lại bỗng nhiên đưa tay ra ngăn cản hành động uống thuốc của .

      "Na Na!"

      "Đừng uống!" Lưu Na nhàng lắc đầu.

      Sở Du ở bên quan sát, giờ phút này trong lòng gấp như lửa đốt, nhìn thấy Lưu Na ngăn cản động tác uống thuốc của Lương Ý càng thêm hận thể xé nát ta ra ép viên, chỉ tiếc Lương Ý vẫn luôn bảo vệ ta, làm thể xuống tay.

      "Na Na, để cho tớ uống ." Trong bụng lại truyền đến tiếng kêu ùng ục, Lương Ý bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể mạnh mẽ kéo tay Lưu Na ra, đem thuốc trong bát sứ uống hơi cạn sạch. chịu đủ rồi, có lúc nào là bị tế bào trong người kêu gào ra cảm giác quá đói.

      "Tiểu Ý? !" Lưu Na hiểu tại sao phải khư khư cố chấp như thế.

      Để chứng minh mình uống thuốc xong, Lương Ý nắm bát úp ngược xuống dưới, trong bát cũng có bất kỳ chất lỏng nào chảy xuống. Sở Du căng thẳng rốt cuộc yên lòng nâng lên khuôn mặt tươi cười.

      Lương Ý cảnh giác về phía trước hai bước, muốn đem bát sứ trả lại cho , nhưng quá mức lưỡng lự quan tâm khoảng cách dưới chân mình với , cẩn thận đem bát sứ đụng vào lồng ngực của . Vẻ đau đớn chợt lóe lên dưới đáy mắt , ngay tại lúc Lương Ý giương mắt chú ý tới, lúc này Sở Du khôi phục vẻ mặt thường ngày. Lương Ý ung dung thản nhiên quan sát lượt, phát sắc môi nhạt hơn so với trước kia, trán còn có vài gân xanh.

      Lương Ý theo bản năng muốn hỏi thăm tình trạng thân thể của , nhưng ngẫm lại lời này cực kỳ đúng lúc, vì vậy lại đem lời nuốt xuống.

      "Nếu như có chuyện gì khác, có thể rời . Tôi tạm thời còn muốn gặp ." Uống thuốc xong, Lương Ý hất mặt lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách.

      Sở Du há mồm, ánh mắt có chút đau thương, hình như muốn cái gì, nhưng cuối cùng lại cúi đầu, mặt mũi hơi ảm đạm, "Còn. . . . . . Đói bụng ?" ấp a ấp úng hỏi.

      Lương Ý nghe được câu hỏi của , ngây ngốc, tầm mắt nhìn vè phía trước hơi dại ra, đưa tay che bụng của mình, phát cảm giác bụng đói kêu vang mới vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác dồi dào sinh lực, tựa như ăn xong bữa bữa tiệc no căng, làm người ta dư vị vô cùng.

      " có!" kinh ngạc với .

      Khóe miệng Sở Du xuất độ cong, con ngươi dính tầng sắc màu ấm, ánh mắt triền miên mà dịu dàng. Ngũ quan lạnh lùng của bởi vì nụ cười mà trở nên ôn hòa chói mắt, ánh đèn chiếu rọi gương mặt trắng nõn của làm cả người xem ra giống như tinh linh tuấn mỹ trong nắng mai.

      " thế nào?" Lưu Na vẫn chân tướng lên trước hỏi.

      Lương Ý nhìn ấy cái, lại nhìn bụng của mình, thể nở nụ cười, " đói bụng, tớ đói bụng!" bắt được ống tay áo của Lưu Na, hưng phấn tuyên bố tin tức tốt này với ấy.

      Lưu Na nhíu nhíu mày, quay đầu phát Sở Du sải bước ra khỏi phòng. . . . . .

      Nhà họ Lương

      Mẹ Lương và ba Lương mới vừa về đến nhà xương cả người giống như mềm nhũn ngã trái ngã phải nằm ở ghế sofa, Lương Tư vừa lúc xuống lầu thấy thế, lập tức vào trong phòng bếp châm hai cốc nước đun sôi để nguội cho bọn họ uống. Lương Bân và sư phụ nghe được giọng đều từ trong phòng xuống.

      "Cha, mẹ, thế nào?" Lương Tư cảm thấy quái dị đối với trạng thái của hai người.

      Ba Lương thở dài hơi : "Phía đồn cảnh sát , Na Na và tiểu Ý còn có những vụ án mất tích thình lình xảy ra gần đây có thể đều là cùng người gây nên, hơn nữa số người mất tích hai ngày gần đây gia tăng chừng gấp đôi so với tháng trước. Cho nên hi vọng chúng ta có thể hỗ trợ điều tra."

      Lương Bân nhíu nhíu mày, trầm ngâm , "Nhưng về chuyện chúng ta hoài nghi nhà họ Sở cũng có tiết lộ ra ngoài, bên đồn cảnh sát làm sao đột nhiên tìm hai người hỏi chứ?"

      Mẹ Lương nhếch lông mày lên, "Chẳng lẽ con quên Hinh Hinh rồi sao? Hinh Hinh là đồng lõa quan trọng tham dự vụ án bắt cóc tiểu Ý. Nhưng cha mẹ Hinh Hinh sớm qua đời, những người có quan hệ với con bé, trước mắt xem ra, cũng chỉ có nhà chúng tôi là thân nhất với con bé, đám cảnh sát đương nhiên tìm tới chúng ta rồi."

      Sư phụ vẫn giữ yên lặng đột nhiên lên phía trước, đứng ở giữa hai người, "Các ngươi trừ đồn cảnh sát, cũng chưa từng qua những chỗ khác sao?"

      Mẹ Lương và ba Lương liếc mắt nhìn nhau, hiểu : " có. Chúng tôi đồn cảnh sát cũng có ngồi taxi, là trực tiếp lái xe . Có vấn đề gì à?"

      Sư phụ hé miệng mà cười cười, châm chọc : "Vấn đề? Đương nhiên là có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn đấy." Ông bỗng nhiên vung tay lên, ở trong ống tay áo vẫy ra bùa vàng, đôi môi càng ngừng đóng mở nhanh chóng, khi bùa vàng rơi xuống từ giữa trung, khoảng thế nhưng bắt đầu cháy rừng rực, ông vươn tay thăm dò, lúc bùa vàng sắp thiêu cháy hết, ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại, nhanh chóng vẽ cái gì đó ở giữa trung. Khi bùa vàng thiêu đốt xong, giữa trán mẹ Lương và ba Lương đột nhiên phát ra hai hình thoi màu đỏ sậm như y hệt như bớt lại tựa như ấn ký.

      "Đây là. . . . . ."

      "Ám tống thuật." Sư phụ thở dài tiếng, là mưu kế hay, nếu chừa mống bị lừa gạt rồi. may là ông sớm phòng ngừa ngộ nhỡ hạ chú thân hai người.

      "Ám tống thuật gì?" Lương Tư ngạc nhiên hỏi.

      " loại thuật theo dõi, thông qua thuật ấy, có thể biết hành động và ngôn ngữ của người bị hạ chú, khi thời gian đến trình độ nhất định thuật và người sinh ra cộng hưởng lẫn nhau, thi thuật giả* có thể khống chế hành vi của người bị hạ chú." Lương Bân giải thích.

      *người thực phép thuật

      Lư42ơng Bân giải thích làm mẹ Lương và ba Lương tỏa ra cảm giác thất bại, thuật sĩ như vậy, bọn họ có thể đấu thắng sao? Có thể cứu tiểu Ý ra ư?

      "Hai người từng có tiếp xúc tứ chi với ai ở t19rong đồn cảnh sát?" Sư phụ trầm giọng .

      " Tiểu đội trưởng phân đội."

      Sư phụ suy tư hồi lâu, "Người này có thể bị nhà họ Sở thu mua, hai người có từng với bọn họ chuy73ện hai người hoài nghi nhà họ Sở ?"

      Mẹ Lương và ba Lương lắc đầu cái, sư phụ hài lòng gật đầu cái.

      Rất tốt, ít nhất, bọn họ còn có chút lợi thế sau lưng, tại, ông muốn làm chính là xáo trộn tầm mắt của bọn họ, tranh thủ nhiều thời gian hơn để tăng cường lợi thế của mình.
      Last edited by a moderator: 30/4/15
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :