1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 46: Sinh đứa bé

      Edit: tiểu an nhi


      Lương Ý cứ thế bị khống chế kéo sang gian phòng bên cạnh, xoa xoa cổ tay tím bầm mà tức giận thôi, lớn tiếng chất vấn: "Rốt cuộc nổi điên cái gì?" Lưu Na vừa mới bị đập đầu vào cạnh bàn xong, hết sức lo lắng, cũng biết tại tình huống của ấy như thế nào rồi.

      Đối với giận dữ, mắng mỏ của Lương Ý, Sở Du có đáp lại. Lương Ý thấy vậy, cũng lười cùng chuyện tiếp, muốn quay về phòng xem tình trạng của Lưu Na ra sao. Ngay tại thời điểm quay người, Sở Du bước bước dài lên trước, giữ chặt cổ tay .

      Lương Ý tức giận xoay người lại, cùng mặt đối mặt nhìn nhau, " điên đủ chưa?"

      Lực bóp cổ tay đột nhiên tăng lên, gương mặt Lương Ý nhất thời lộ vẻ đau xót, lập tức dùng tay còn lại cố gắng gỡ từng ngón tay của Sở Du khống chế mình ra, nhằm giảm bớt đau đớn; nhưng đáng tiếc cho dù nỗ lực thế nào cũng thể thành công.

      "Buông ra! làm đau tôi đấy!" Lương Ý nhịn nổi, có cảm giác xương cổ tay của mình sắp nứt ra rồi, đau chịu được, nhưng dường như Sở Du nghe thấy tiếng kêu của , hề có ý muốn thả ra.

      "Buông tôi ra! Tôi muốn xem Na Na!" Trán Lương Ý toát ra lớp mồ hôi mỏng, giọt mồ hôi chảy qua đuôi lông mày, chậm rãi vào trong mắt . Lương Ý khó chịu trừng mắt nhìn.

      "Trong lòng của em, ngay cả Lưu Na cũng bằng, ư?"

      Giọng khàn khàn mang theo bi thương vang lên bên tai Lương Ý, thoáng sững sờ, khẽ cắn môi, lạnh nhạt trả lời, "Đúng thế!"

      Tiếng của dường như có chút run rẩy? Nhưng đó vốn là mà, phải sao? tự trấn an mình trong lòng.

      "Được, rất tốt!" Đôi mắt rũ xuống của Sở Du lóe ra ánh sáng lạnh lùng bi ai, khóe miệng nâng lên nụ cười khổ, " như vậy, cũng cần phải cố gắng tỏ ra dịu dàng nữa."

      Lời của lạnh lẽo tựa băng giá, làm Lương Ý khỏi rùng mình cái. Khi vẫn còn chưa kịp hoàn hồn bị Sở Du dùng sức lôi về phía giường lớn.

      " muốn làm gì?" Lương Ý sợ hãi kêu to.

      Sở Du quay đầu, cười lạnh, "Làm gì à? Làm chuyện mà từ trước tới nay vẫn luôn muốn làm nhưng chưa dám làm."

      Hô hấp của Lương Ý cứng lại, run rẩy, giọng lạnh lùng mang theo phẫn hận, "Nếu thực làm chuyện đó, cả đời này tôi tha thứ cho !"

      Sở Du nghe vậy lại cười, cười đến đau thương, cười đến tan nát cõi lòng. . . . . .

      Lương Ý nhìn nụ cười của mà đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trong lòng cùng khí xung quanh dường như bị rút hết . Cảm giác hít thở thông khiến nhịn được nhắm hai mắt lại, dám nhìn nụ cười khiến đau lòng kia nữa.

      "Tiểu Ý, có lẽ vào ngày thực nghi thức minh hôn đó, em chưa từng nghĩ tha thứ cho , đúng ?"

      Giọng dịu dàng của Sở Du quanh quẩn bên tai , sắc mặt Lương Ý trắng bệch, chậm rãi xoay mặt sang hướng khác, trả lời.

      "Nếu từ lúc bắt đầu là sai lầm cứ tiếp tục sai lầm . cần bất cứ cái gì hết, chỉ cần em vẫn còn ở đây, cho dù phải chết thêm lần nữa, cũng vui vẻ chịu đựng." Lực bóp cổ tay lại mạnh thêm, Lương Ý bị kéo mạch tới giường lớn. Sở Du đẩy xuống giường, mạnh mẽ khống chế.

      "Cách là như vậy sao? Nếu như đây là tình của tôi tình nguyện —— vĩnh viễn bao giờ có được nó!" Giọng của càng lúc càng nguội lạnh, đến cuối cùng, ngay cả chính cũng nhận ra tiếng của mình nữa, lạnh lẽo lại vô tình đến vậy.

      "Nhưng em có được nó rồi, phải làm sao đây? Em có thể đào ra được thứ tình khắc sâu ở trong lòng ra sao? Em có thể ?" giống như đứa trẻ lạc đường, mê man ngừng.

      Lương Ý rũ mắt, khổ sở cười tiếng. Bỗng nhiên, xúc cảm lạnh như băng chạm vào khóe môi , Lương Ý ngẩn người, mí mắt run rẩy. Ngay sau đó, lập tức quay đầu, nhưng lại bị tay Sở Du giữ chặt gáy, bắt phải đối mặt với . Lương Ý bực tức vật lộn phen, mà vẫn thể thoát khỏi ép buộc.

      "Tiểu Ý, muốn em xem, xem chúng ta kết hợp với nhau như thế nào."

      Giọng điệu của bá đạo, thân thể Lương Ý run rẩy, trái tim ngừng mất nhịp. muốn chạy trốn, nhưng lại có khả năng thoát khỏi . Lương Ý chỉ có thể nhắm mắt lại, thừa nhận tất cả những việc trước mắt khiến gần như muốn nổi điên.

      Tiếng ồn ào truyền đến tai , Lương Ý biết đó là tiếng quần áo bị xé rách. Cảm xúc lạnh lẽo chạm vào làn da khiến nỗ lực quyết tâm để ý đến tình cảnh giờ của Lương Ý bị vỡ nát.

      "Tiểu Ý. . . . . . Tiểu Ý. . . . . . Tiểu Ý. . . . . ."

      Sở Du ngừng gọi tên , tiếng gọi da diết mà triền miên, mềm mại mà lạnh lẽo như đôi môi lướt làn da trắng nõn của lúc này.

      Lần lượt lưu lại những dấu ấn sâu, tiếng liếm mút liên tục phát ra khiến gò má Lương Ý nhịn được nóng bừng.

      "Đừng!" Mặt đỏ rực, đưa tay đẩy lồng ngực Sở Du ra. lại nắm lấy cổ tay , cố định ở ngang đầu, kiềm hãm cánh tay có ý định ngăn cản.

      Lúc này, toàn thân Lương Ý đổ đầy mồ hôi, có cảm giác mình thể khống chế được thân thể mình nữa rồi, chỉ có thể để mặc cho người khác thao túng, chơi đùa. Hai thân thể to lớn ở giường lớn quấn quýt chặt chẽ, triền miên chung chỗ, như thể đôi uyên ương thể chia lìa, mặc cho năm tháng trôi qua cũng chỉ muốn hưởng thụ tốt giờ khắc trước mắt này.

      Bắp đùi đột nhiên lạnh lẽo, Lương Ý từ trong ý loạn tình mê lập tức tỉnh táo lại. biết quần của bị cởi ra từ khi nào, giờ chỉ còn lại cái quần lót viền tơ lụa màu đen.

      Lương Ý luống cuống, "Sở Du, dừng tay!" Nước mắt rơi lã chã, cầu khẩn nhìn , hy vọng bỏ qua cho mình.

      Vậy mà Sở Du chỉ hơi chần chừ chút, nhưng khi tầm mắt chuyển đến chiếc quần lót viền tơ màu đen nổi bật giữa cặp đùi tuyết trắng của nhất thời lửa dục bùng cháy thiêu đốt toàn bộ lý trí của .

      "Đừng mà ——"

      Trong khi Lương Ý kinh hô ra tiếng cũng là lúc chiếc quần lót đáng thương bị Sở Du vô tình giật ra, toàn bộ cảnh xuân lên trước mắt . Lương Ý lập tức khép hai chân lại, vươn tay muốn kéo ga giường che lại cơ thể, nhưng bị Sở Du ngăn cản ngay tức khắc.

      "Tiểu Ý, sinh đứa cho !"

      Vừa dứt lời, khi Lương Ý còn chưa kịp phản ứng bị Sở Du mạnh mẽ tách hai chân ra, ngay sau đó là cảm giác như bị xé nứt, đau đớn truyền đến. Trán Lương Ý chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu. Sở Du cắn môi dưới, hơi thở có chút dồn dập, dịu dàng liếm những giọt mồ hôi đó.

      "Đau quá —— ra ngoài —— ra ngoài cho tôi!" Lương Ý nghẹn ngào, ngừng kháng cự lại thân thể liên tục nhấp nhô lên xuống của .

      "Chịu đựng chút, chút nữa thôi là được rồi, tiểu Ý." Sở Du thở an ủi .

      Lương Ý tuyệt đối tin tưởng câu này, đau nhức truyền đến từ hạ thân, cộng thêm thân thể ngừng lay động khiến cho thần trí luôn căng thẳng của quá sức, lập tức chìm vào hôn mê. . . . . .

      Trong tiệm ăn nhanh.

      Người phụ nữ tiểu Phương bối rối nhìn hộp gỗ trước mặt mình, nghi hoặc nhìn mẹ Lương và ba Lương, "Hai người muốn tôi rải thứ gì đó trong chiếc hộp này ở trong biệt thự mỗi ngày?"

      "Đúng thế." Mẹ Lương gật mạnh đầu cái.

      Tiểu Phương lắc đầu, cảm thấy việc này khó hiểu, hơn nữa phu nhân ở biệt thự đặc biệt thích sạch , chỉ bụi chút thôi cũng thể chịu được. Như vậy làm sao có thể chấp nhận được việc có người ném rác lung tung chứ. Nếu bị phát ra, nhất định bà bị đuổi việc .

      " còn nhớ chuyện con của tôi mất tích ?" Mẹ Lương bình tĩnh .

      Tiểu Phương thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu, "Việc này có liên quan đến chuyện mất tích của con chị sao?"

      "Chúng tôi nghi ngờ, con bé ở chỗ đó." Ba Lương đột nhiên mở miệng .

      Tiểu Phương ngẩn người biết gì cho phải. Lý trí cho bà biết nên tin tưởng lời của bọn họ, nhưng hiểu tại sao, vẻ mặt nặng nề của bọn họ lại khiến bà dao động.

      " thể nào, tôi làm việc ở đó hơn hai tháng, chưa từng gặp qua người lạ nào cả." Tiểu Phương cho rằng hai vợ chồng trước mắt chỉ là do vô cùng lo lắng cho con mình mà nghĩ lung tung thôi.

      " hết toàn bộ biệt thự chưa?" Mẹ Lương tự rót ly trà cho mình, sau đó chậm rãi nâng chén lên nhấp ngụm.

      Tiểu Phương cứng họng, lắc đầu.

      "Xin giúp chúng tôi, chúng tôi còn cách nào khác nữa rồi." Mẹ Lương đặt ly trà xuống, nghẹn ngào cầu khẩn tiểu Phương. Ba Lương thấy thế, cũng hùa vào mở miệng , "Vợ của tôi vì chuyện của con mà gần đây sức khỏe được tốt lắm, giờ khó khăn lắm mới thu được chút tin tức. Hy vọng có thể giúp chúng tôi."

      "Hai người có thể tìm cảnh sát mà. Nếu như con hai người ở nơi đó cảnh sát tới lục soát nhất định tìm ra." Tiểu Phương nhíu mày đề xuất.

      "Lai lịch của nhà họ Sở ra sao, chẳng lẽ lại biết. Nếu chúng tôi có chứng cứ ràng phía cảnh sát tuyệt đối muốn đắc tội với nhà họ Sở. Nhưng đợi đến lúc tìm được chứng cứ có lẽ con của chúng tôi . . . . . ." Lời suy đoán phía sau, ba Lương đủ can đảm để tiếp.

      "Sao hai người khẳng định chắc chắn ấy ở biệt thự vậy?"

      "Từ tờ giấy cầu cứu."

      "Chỗ đó có thùng rác, chừng là do người khác ném vào thôi, cũng đâu thể kết luận con hai người ở đấy được." Tiểu Phương vẫn chưa tin lời của ba mẹ Lương.

      "Người khác ném vào đó? nghĩ có thể là ai chứ?" Mẹ Lương nhàn nhạt hỏi.

      "Chuyện này. . . . . ." Tiểu Phương cứng họng.

      Chỉ có hai loại người có thể ném tờ giấy cầu cứu ấy, là chính người bị hại, hai là người cố gắng muốn giải cứu người bị hại. Nếu là người muốn giải cứu, có thể trực tiếp gọi điện báo cảnh sát là được rồi, cần thiết phải làm chuyện có khả năng thất bại cao như để lại giấy cầu cứu này. Như vậy, loại bỏ trường hợp, chỉ còn lại trường hợp là người bị hại mà thôi. này bị bắt cóc hơn tháng mà vẫn chưa chết, rất có thể là bị giam lỏng. Nếu tờ giấy này là do ấy viết, xem ra nhất định là ấy từng chạy trốn nhưng thất bại. Vì muốn để lại đường lui nên mới cố ý để lại tờ giấy bọc trong tờ tiền cầu cứu. Mà ngay gần chỗ để thùng rác có trạm xe, theo địa hình đó, có lẽ người bị hại muốn chạy lên xe bus rời . Như vậy, rất có thể hung thủ ở ngay gần đó. Mà gần đó cũng chỉ có biệt thự của nhà họ Sở, còn căn nhà nào khác.

      "Đây chỉ là ít bột màu trắng, mỗi ngày chỉ cần rải ít ở các góc trong biệt thự, tuyệt đối có ai phát ra." Mẹ Lương nhận ra tiểu Phương dao động, vì vậy thêm tính an toàn của loại bột này để tăng thuyết phục.

      Tiểu Phương do dự lúc lâu, nhớ tới con học trung học của mình, lại nhìn gương mặt tiều tụy của mẹ Lương chút, "Chị có chắc thứ bột này ảnh hưởng đến sức khỏe con người ?"

      "Chắc chắn. Chúng tôi có thể bảo đảm!" Ba Lương vội vàng khẳng định.

      Tiểu Phương lại trầm mặc, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Bà biết nhà họ Sở có bắt cóc con của hai người này hay , nhưng nếu chỉ rải ít bột có thể an ủi hai người họ, bà cảm thấy cũng phải việc gì quá khó khăn.

      "Đây là chút thù lao cho ! Nhà chúng tôi giàu có gì, chỉ là chút tâm ý. Hi vọng nhận lấy!" Mẹ Lương lấy ra phong bao dày từ trong túi xách đưa cho tiểu Phương.

      Tiểu Phương vội vàng khoát tay ý bảo cần. Bà cầm hộp gỗ ở mặt bàn lên, rồi vội vàng tạm biệt ba mẹ Lương. . . . . .
      Last edited by a moderator: 14/4/15
      linhdiep17Chris thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Vay la c d bi an rui a??? Sao thit it vay ban??

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 47: Lương Ý tỉnh lại.

      Edit: tiểu an nhi


      " ấy sao rồi?" Sở Du ngồi bên mép giường, trầm lạnh giọng chất vấn Đại sư Cố kiểm tra tình trạng của Lương Ý.

      Đại sư Cố nhìn sang gương mặt khẩn trường của Sở Du, "Chỉ là do tiêu hao thể lực cùng tinh thần căng thẳng quá độ mà dẫn tới hôn mê thôi. Đợi lát nữa thiếu phu nhân tỉnh lại, cậu cần quá lo lắng." Ông ta xong, tầm mắt mang theo ý vị sâu xa cũng nhanh chóng rời khỏi người Sở Du.

      Sở Du cứng ngắc, : "Tôi biết rồi, ông có thể ra ngoài."

      Đại sư Cố gật đầu, xoay người rời , trước khi đóng cửa, ông ta bỗng nhiên dừng bước, "Thiếu gia, về thuật sĩ của nhà họ Lương, cậu biết rồi chứ?"

      Sở Du trầm mặc hồi lâu mới , "Biết thế nào?"

      "Thực lực của thuật sĩ này cũng yếu, cậu có tính toán gì với thiếu phu nhân chưa?"

      "Đó là việc của tôi, ông có thể được rồi." Sở Du dịch lại chăn cho Lương Ý, sau đó dùng khăn lông nhàng lau những giọt mồ hôi gương mặt .

      Đại sư Cố đứng ở cạnh cửa khẽ nhếch khóe miệng, "Vậy tôi trước."

      Cửa phòng được đóng lại cẩn thận, Sở Du lẳng lặng nhìn vẻ mặt lúc ngủ vẫn mang theo sợ hãi của Lương Ý, ánh mắt xẹt qua tia đau đớn. cúi đầu dịu dàng đặt nụ hôn ở trán .

      "Ầm!"

      Lưu Na với cái trán bị quấn băng trắng dày cộp phá cửa xông vào, cộ giận dữ chạy mạch tới trước giường lớn. Dùng sức đẩy mạnh Sở Du ra, đem Lương Ý hôn mê bảo vệ ở phía sau, tức giận chất vấn: " làm cái gì với ấy?"

      " liên quan gì tới !"

      Sở Du đứng lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua, giọng điệu lạnh lẽo. Lưu Na nhịn được thoáng run rẩy, nhưng vì muốn đòi lại công bằng cho Lương Ý, vẫn ưỡn ngực lớn tiếng : "Tên thần kinh nhà , có phải làm tiểu Ý bị thương rồi ?"

      Bầu khí giương cung bạt kiếm lại rơi vào tình trạng đóng băng, dưới ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo của Sở Du, hai chân Lưu Na bắt đầu run lẩy bẩy. thầm cắn răng, bàn tay để sau lưng bất giác nắm chặt.

      " ra ngoài!" lạnh lùng ra lệnh.

      Lưu Na dùng sức cắn môi, "Đừng có mơ! Tôi tuyệt đối để cho đụng tới tiểu Ý."

      "Người đâu, lôi ta ra ngoài!"

      Vừa dứt lời, hai người đàn ông trung niên mặc áo dài màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị, đột nhiên mở cửa phòng bước vào. Mỗi người bắt lấy cánh tay của Lưu Na, mạnh mẽ cưỡng chế ra khỏi phòng.

      "Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Lưu Na ngừng giãy dụa nhưng vẫn có tác dụng.

      Sau khi đuổi Lưu Na , Lương Ý từ trong hôn mê từ từ mở mắt ra, ánh mắt mông lung dần trở nên thanh tỉnh. Thân thể mệt mỏi cùng cảm giác xé rách đau đớn khiến khó chịu co tròn người lại.

      "Tiểu Ý, em tỉnh rồi?" Sở Du nhìn thấy tỉnh lập tức lại gần, vội vàng hỏi.

      Lương Ý liếc qua cái, hất mặt, xoay người lại, đưa lưng về phía .

      "Tiểu Ý?"

      Sở Du lại nhàng gọi câu, Lương Ý mím môi trả lời, mà cũng chẳng muốn đáp lại .

      Sở Du thấy , khổ sở cười tiếng, "Còn đau ?"

      Bàn tay túm chặt lấy mép chăn, Lương Ý cảm thấy hai hốc mắt nóng bừng, trái tim cứng lại, khí quanh chóp mũi cũng trở nên mỏng manh, nhất thời hô hấp khó khăn.

      "Tiểu Ý, với câu thôi có được ?"

      Sở Du vươn tay, muốn đem Lương Ý quay lại đối mặt với mình, nhưng vừa nghĩ tới chống cự của , lại chán nản buông tay.

      "Thiếu gia!"

      Giọng của dì Linh nhanh chậm truyền đến, Sở Du liếc mắt nhìn qua cửa phòng cái, lại nhìn Lương Ý quay lưng về phía mình chút, "Tiểu Ý, ra ngoài lát, trở về nhanh thôi."

      Lương Ý vẫn có đáp lại.

      Sở Du đứng lên, yên lặng hồi lâu, mới nặng nề bước ra khỏi phòng.

      Sau khi Sở Du rời , dì Linh lặng lẽ bước vào, đóng kín cửa rồi bước nhanh đến bên cạnh giường, "Thiếu phu nhân!"

      Lương Ý nghe được tiếng dì Linh gọi chậm rãi xoay người lại , "Dì Linh?"

      "Thiếu phu nhân, tối hôm qua. . . . . ." Dì Linh lo âu liếc nhìn thân thể được trùm dưới tấm chăn.

      Vẻ mặt Lương Ý châm chọc: "Thế nào? Dì cũng muốn tới đây để cười nỗi đau của người khác phen sao?" Hừ, buồn cười, ngờ có thể lưu lạc tới tình trạng này.

      Dì Linh ngạc nhiên lắc đầu, "Thiếu phu nhân, tôi hề nghĩ như vậy."

      Lương Ý nữa, sắc mặt tái nhợt, thu hồi lại biểu cảm chanh chua của mình, lên tiếng nhận lỗi, " xin lỗi, dì Linh, tôi cố ý. . . . . ."

      "Thiếu phu nhân, tôi hiểu mà, cần gì cả." Dì Linh hiểu tâm tình của giờ, dù sao, trẻ phải trải qua những chuyện đáng sợ như thế này, làm sao có thể giữ vững tinh thần mà sống được chứ. tìm đến cái chết là rất tốt rồi.

      Lương Ý cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì thái độ khi nãy của mình. Đột nhiên, nhớ tới Lưu Na bị thương, vội vàng ngẩng đầu lên, bắt lấy tay dì Linh hỏi, "Na Na làm sao rồi dì?"

      " Lưu sao, chỉ là trầy da, chảy chút máu mà thôi. Vừa rồi ấy còn xông thẳng vào đây gặp , nhưng lúc đó còn chưa tỉnh nên mới biết." Dì Linh ôn hòa vỗ vỗ mu bàn tay trấn an.

      Lương Ý nước mắt lã chã, cười khổ tiếng, "Dì Linh, nếu như tôi chết có phải tất cả kết thúc ?"

      Câu hỏi của khiến dì Linh giật mình, "Thiếu phu nhân, đừng suy nghĩ lung tung."

      "Tôi chịu đựng đủ rồi, tôi muốn sống như thế này nữa. Tôi sắp phát điên, còn muốn tôi sống như thế này đến bao giờ đây?" Lương Ý kìm chế được uất ức trong lòng, phẫn hận hất cái chăn đắp người mình xuống mặt đất.

      Dì Linh im lặng nhìn hồi lâu, mới sâu xa , " quên người nhà của Lưu rồi sao? Nếu chết bọn họ phải làm thế nào? Bộ dạng điên cuồng của thiếu gia, đâu phải chưa từng thấy."

      Cảm xúc mất khống chế của Lương Ý dần dần bình ổn lại, thẫn thờ nhìn cái chăn bị mình ném xuống đất, "Cho nên tôi phải sống như vậy cả đời hay sao?" Khuôn mặt trắng bệch mất sức sống, chỉ còn lại mảnh tro tàn.

      "Thiếu phu nhân, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt. phải kẻ ngốc, tự tạo cho mình cơ hội lật ngược ván cờ mà, đúng ?" Dì Linh nhìn Lương Ý, trong lời chứa đầy hàm ý.

      Lương Ý rũ mắt, ánh mắt ảm đạm dần khôi phục lại thần thái thường ngày, "Tôi hiểu."

      Dì Linh cong khóe môi, ôn nhu hỏi, " đói bụng chưa? Tôi dặn phòng bếp chuẩn bị ít đồ ăn, bây giờ có muốn ăn ?"

      Lương Ý gật đầu cái, nhàn nhạt nở nụ cười, "Dì gọi Na Na qua bên này được chứ?"

      Dì Linh áy náy lắc đầu, "Xin lỗi, thiếu phu nhân, thiếu gia dặn, trừ cậu ấy ra, những người khác nếu có nhiệm vụ thể gặp . Tôi cũng chỉ lén lút chạy vào đây, nhớ đừng với thiếu gia đấy." Bà nghĩ rằng Lương Ý nghe xong nổi giận, nhưng thực tế, chỉ thu lại nụ cười nhạt khi nãy, bình tĩnh “à” tiếng.

      "Vậy thiếu phu nhân, tôi chuẩn bị cơm tối cho ."

      "Được."

      Trong thư phòng.

      "Mẹ đồng ý cho con mang tiểu Ý rời khỏi nơi này." Mẹ Sở lạnh lùng nhìn Sở Du tản ra sát khí khắp người, cho rằng có lẽ vừa mới bị Lương Ý cho vào phòng, nên giờ mới có thể phóng ra sát khí mạnh như vậy.

      "Tại sao?" Sở Du liếc mẹ Sở cái, quá để ý tới phản đối của bà.

      "Nhà họ Lương bên kia để mắt tới chúng ta, con cho rằng bây giờ đưa tiểu Ý ngăn được bọn họ tìm ra con bé sao? Mẹ cho con biết, chỉ cần con đưa tiểu Ý rời khỏi nơi này bước nhất định nhà họ Lương tìm thấy hai đứa." Mẹ Sở giống như cười nhạo Sở Du ngây thơ.

      Ánh mắt Sở Du lạnh , trầm giọng , "Để ông ta xử lý chuyện này." Ý của là ám chỉ Đại sư Cố giúp che giấu hành tung của và Lương Ý, đề phòng người nhà họ Lương phát ra.

      Mẹ Sở châm chọc cười tiếng, "Mẹ có nên con quá ngây thơ hay đây? Tiểu Du, thử nghĩ , nếu người kia có thực lực mạnh hơn Đại sư Cố con cho rằng con còn đường sống nữa ? Có thể giữ được Lương Ý nữa ? Chỉ sợ đến lúc đó ngay cả quỷ con cũng làm được đâu. tại cứ tiếp tục ở chỗ này, đây mới là nơi an toàn nhất." Chờ tới lúc giải quyết hết tất cả mấy người nhà họ Lương phải lo phát sinh tai họa về sau nữa.

      Sở Du nghe vậy trầm mặc hồi lâu, quay lưng lại, xoay người rời .

      "Tối hôm qua hai đứa ở chung phòng phải ?" Đúng lúc muốn đóng cửa mẹ Sở đột nhiên mở miệng hỏi.

      Sở Du khựng lại, thân thể cứng đờ. Mẹ Sở hiểu cười tiếng, "Xem ra mẹ phải chuẩn bị đồ đạc dành cho cháu trai hay cháu cẩn thận rồi."

      "Rầm ——"

      Cánh cửa bị sập lại mạnh, lúc này, Đại sư Cố vẫn trong bóng tối mới chậm rãi ra.

      "Chuyện trước kia ông với tôi là sao?" Mẹ Sở liếc Đại sư Cố cái, cười vui vẻ, ánh mắt lóe sáng, có thể thấy được tâm tình giờ của bà vô cùng tốt.

      "Tất nhiên. Nếu phu nhân tin, cứ đợi thêm hai tháng nữa, có kết quả ngay thôi." Đại sư Cố vuốt vuốt râu, tràn đầy tự tin .

      "Tốt! Vậy tôi mỏi mắt mong chờ. Hi vọng những lời Đại sư Cố —— là chính xác!"

      Sáng hôm sau.

      "Tiểu Phương? đứng đó làm cái gì?" người phụ nữ gầy tong teo đứng phía sau tiểu Phương khoảng trăm mét nghi hoặc gọi bà tiếng.

      Tiểu Phương bị gọi bất thình lình nên giật bắn người, bàn tay rải thuốc run lên, làm số bột rải xuống góc tường tăng lên gấp đôi. Bà vội vã ngồi xổm xuống, muốn dùng móng tay nhặt bớt lại. Nhưng việc trước mắt lại khiến con ngươi tiểu Phương co rụt lại, chỗ bột trắng vừa rải xuống biến mất trong nháy mắt. Bà ra sức dụi dụi hai mắt của mình, cho rằng vừa rồi là do mình nhìn nhầm.

      "Tiểu Phương?"

      Bả vai bị ai đó vỗ , trái tim trong lồng ngực bất ngờ nhảy lên cái, tiểu Phương gượng gạo nghiêng đầu sang chỗ khác, khàn giọng : "Sao thế?"

      "Sao thế cái gì? Tôi vừa gọi sao trả lời, mà cái này là gì thế?" Người phụ nữ gầy tong teo giật lấy cái hộp gỗ, ngắm nghía tỉ mỉ.

      "Cái đó. . . . . . Trả lại cho tôi!" Tiểu Phương gấp gáp muốn đoạt lại cái hộp.

      " phải chỉ là cái hộp gỗ thôi sao, làm gì mà căng thẳng như vậy?" Người phụ nữ gầy tong teo cảm thấy khó hiểu.

      "Hộp gỗ?"

      "Đúng vậy, cái hộp gỗ rỗng tuếch. Trả lại cho !" Bà ta dúi cái hộp gỗ vào tay tiểu Phương, tiểu Phương trợn mắt há mồm nhìn xuống cái hộp , rồi lại ngẩng lên nhìn bà ta, thể tin hỏi lại, "Chị , cái hộp này rỗng tuếch?"

      "Ừ." Người phụ nữ gầy tong teo gật đầu cái, "Được rồi, xong việc, chúng ta thôi." Bà ta nắm tay, kéo tiểu Phương toàn thân cứng ngắc rời khỏi biệt thự.

      Mà lúc này, người khác đứng ở góc tường phía hành lang sớm nhìn thấy tất cả việc vừa rồi. Bà nhíu mắt lại, trầm tư hồi rồi xoay người rời . . . . . .
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 48: Tăng thêm thức ăn

      Edit: tiểu an nhi


      Gió đêm lạnh lẽo thổi qua từng đợt, chiếc rèm hoa lệ treo trước cửa sổ thủy tinh bị cuốn lên bay phất phơ. Ánh mắt Lương Ý tan rã nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lúc lâu cũng hề cử động. Cho đến khi vang lên tiếng xoay tay nắm cửa, mới lười biếng nằm xuống giường, kéo chiếc chăn đơn lên, lật người quay lưng về phía người đằng sau.

      "Cộc cộc cộc cộc"

      Tiếng bước chân quen thuộc tới gần chậm rãi truyền đến, nhắm hai mắt chặt, muốn phản ứng lại. Đột nhiên xúc cảm lạnh lẽo đánh úp về phía khuôn mặt , Lương Ý khó chịu giãy dụa. Dịch sát người vào sâu bên trong, ngăn cản lại đụng chạm của người nào đó.

      "Tiểu Ý, ăn cơm chưa?" Sở Du ngồi bên mép giường, cúi đầu, ghé sát vào vành tai hỏi .

      Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, Lương Ý vung tay lên, giả bộ vô ý quăng vào mặt Sở Du. theo bản năng lui người về phía sau, khoảng cách của hai người trong nháy mắt dãn xa ra.

      "Em vẫn còn tức giận?"

      Câu hỏi tựa như tiếng thở dài phiêu đãng ở trong phòng, Lương Ý vẫn nhắm chặt mắt, từ đầu đến cuối cũng thèm mở ra, giống như hoàn toàn nghe thấy Sở Du gì.

      "Tha thứ cho , được ? Chỉ cần em tha thứ, muốn làm gì cũng được."

      Sở Du giọng cầu khẩn, nghe vậy, Lương Ý chậm rãi xoay người lại, yên lặng nhìn , nở nụ cười châm chọc: "Để cho tôi với Na Na rời khỏi đây, được chứ?"

      Sở Du nhíu mày, lúc lâu sau mới khàn giọng , "Trừ cái này."

      "Hừ!" Lương Ý cười lạnh, "Đây chính là dáng vẻ cầu xin tha thứ của ấy hả? Xem ra cũng chả thành tâm lắm đâu. như vậy, còn mấy lời đó với tôi làm gì? Hay là muốn diễn chơi chút cho vui."

      Ánh mắt Sở Du chợt lóe lên khổ sở cùng ảo não, "Tiểu Ý, chẳng lẽ ngoài cái này ra em thể cầu khác nằm trong khả năng của sao?"

      "Ồ...! Vậy cầu đó nằm trong khả năng của hả? Tôi chỉ muốn câu: Để cho chúng tôi rời ! Tôi lập tức tha thứ cho tất cả những gì làm với tôi. Chuyện đơn giản như vậy mà cũng làm được có tư cách gì cầu xin tôi tha thứ?" Lương Ý tức giận nhìn chằm chằm, khóe miệng run rẩy.

      "Đơn giản ư?" Sở Du cười khổ, "Em làm vậy là giết đấy!"

      Tiếng trầm thấp nhàng truyền vào tai , Lương Ý kinh ngạc nhìn hồi lâu. Sau đó thu lại dáng vẻ chanh chua, cắn răng xoay mặt, nhàn nhạt , "Tôi muốn đến chuyện này nữa, ra ngoài! Tôi muốn nhìn thấy !"

      Sở Du nhìn chăm chú, hề có ý định rời , Lương Ý nổi giận, "Tôi muốn ra ngoài! điếc sao?"

      " có chuẩn bị ít quần áo và đồ chơi cho em bé, em có muốn nhìn chút ?" Sở Du dè dặt vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt , lại bị Lương Ý hất mạnh ra.

      "Đừng có đụng vào tôi! Ghê tởm!" Lương Ý giống như nhìn thấy thứ đồ bẩn thỉu, ngừng chà xát lau lau bàn tay vừa chạm phải ."Còn nữa, tôi tuyệt đối cùng kẻ người ra người, quỷ ra quỷ sinh ra thứ quái vật chủng loại đâu!" Đôi mắt sắc bén tràn đầy chán ghét, lạnh lùng dùng lời khiến người khác bị tổn thương .

      " người quỷ. . . . . . Quái vật. . . . . ."

      Sở Du cúi đầu, năm ngón tay ở giữa trung bất giác run rẩy. Ánh sáng hắt vào chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, Lương Ý đoán được lúc này có tâm tình gì, mà cũng muốn quan tâm.

      "Vậy nếu. . . . . . nếu trở lại thành người, có phải. . . . . . có phải em nguyện ý. . . . . . ở cùng với . . . . . . còn có. . . . . . đứa bé. . . . . .hay ?" Giống như người chết đuối vớ phải hy vọng sống cuối cùng, Sở Du mong đợi nhìn Lương Ý, cảm xúc thấp thỏm. Dáng vẻ của giống như đứa bé bị giành mất đồ chơi, vội vàng muốn đòi lại từ trong tay bố mẹ.

      Lương Ý nhàng cười tiếng, ánh mắt mỉa mai, "Được, nếu như có thể biến lại thành người, tôi ở cùng với cả đời! Và cả đứa bé nữa!" Từ cánh môi tái nhợt thốt ra từng từ ma mị hệt như nữ. hề ngoài ý muốn, Sở Du tin.

      Đôi mắt đen nhánh mới vừa rồi còn ảm đạm mà lúc này lại phát ra những tia sáng chói mắt, tựa như ngôi sao lóe lên bầu trời đêm. cong khóe môi, giọng chậm rãi, vui vẻ hỏi lại, "Có ?"

      "." Lương Ý liếc mắt nhìn cái, khẳng định trả lời.

      "Vậy em chờ , quay trở lại thành người nhanh thôi." Sở Du gấp gáp bảo đảm với Lương Ý, chỉ sợ tin tưởng lời của mình.

      Lương Ý rũ mắt xuống, khẽ , "Tôi mệt rồi. có thể ra ngoài ?" lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách, hoàn toàn thấy được hưng phấn lóe lên trong đôi mắt .

      Tuy bị Lương Ý đối xử lạnh nhạt, nhưng Sở Du vẫn vô cùng vui vẻ dịch chăn cho , sửa sang lại giường lớn cẩn thận lượt. Sau khi xác nhận nằm thoải mái, mới xoay người rời . Vì sợ tiếng bước chân của mình quấy rầy đến , liền rón rén chậm rãi ra khỏi phòng.

      Đợi Sở Du xong, Lương Ý từ từ mở mắt, bàn tay siết chặt chăn, lặng lẽ thở dài tiếng. Con ngươi lúc này ảm đạm phai mờ, hề còn ánh sáng rực rỡ trước kia nữa.

      làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai đây. . . . . .

      Phòng dưới đất.

      Sở Du hấp tấp bước nhanh về phía Đại sư Cố chế tạo bùa chú, ông ta nghi hoặc nhíu mày, sau đó liền cười nhạt mở miệng hỏi thăm: "Thiếu gia, hôm nay phải ngày cung cấp thức ăn, sao đột nhiên cậu lại xuống đây?" Thông thường, trừ những lúc phải “ăn” ra, Sở Du tuyệt đối xuống tầng hầm này.

      "Tôi hỏi ông, ông có cách nào giúp tôi biến trở lại thành người trong thời gian ngắn nhất hay ?" Sở Du vừa lên tiếng thẳng vào vấn đề.

      Ánh mắt lóe lên, Đại sư Cố ngẩn người, "Thời gian ngắn nhất?" Ông ta cảm thấy kinh ngạc với vấn đề mà Sở Du ra.

      "Đúng thế!" lạnh lùng nhìn Đại sư Cố.

      Đại sư Cố nhướn mày, "Thiếu gia, còn bốn tháng nữa là cậu có thể hoàn toàn khôi phục. cần thiết phải mạo hiểm đường tắt." Tuy biết vì lý do gì mà Sở gấp gáp muốn trở lại thành người là gì, nhưng ông ta cảm thấy cứ làm theo kế hoạch tại là tốt nhất, nó có thể giảm thiểu tối đa những tổn thương thân thể do việc sử dụng cấm chú gây ra. Hơn nữa, nếu cố tình đẩy nhanh quá trình, chẳng may khiến cơ thể bị tổn thương có cách nào có thể vãn hồi được. Như vậy, tất cả những gì ông ta làm đều uổng phí, mà có lẽ, cả đời này ông ta cũng tìm được thân xác hoàn mỹ như thế nữa.

      "Tôi muốn làm nhanh nhất có thể!"

      Sở Du mực kiên trì sử dụng đường tắt, Đại sư Cố liếc cái, tầm mắt di chuyển đến phiến đá ở giữa tầng hầm hồi lâu, sau đó giọng hỏi, "Thiếu gia, là bởi vì thiếu phu nhân sao?"

      " liên quan gì tới ông." Sở Du lạnh lùng nhìn ông ta, ra lệnh, "Mau nghĩ ra biện pháp cho tôi, cần biết phải trả giá lớn đến đâu, chỉ cần giúp tôi biến trở lại thành người trong thời gian ngắn nhất là được."

      Đại sư Cố lắc đầu, "Thiếu gia, chuyện này là thể. phải có biện pháp, mà là nó quá nguy hiểm. Chẳng may trong quá trình thực xảy ra chuyện vô cùng phiền phức. Đến lúc đó cậu chỉ thể biến lại thành người, mà chỉ sợ ngay cả bộ dạng tại cũng thể duy trì được. những thế còn có thể rơi vào trạng thái “hóa thú”, mất lý trí mà đánh người. Dĩ nhiên, có đánh những người râu ria quan trọng như chúng tôi sao, nhưng ngộ nhỡ lại làm thiếu phu nhân bị thương ổn rồi. Dù sao, tình trạng giờ của thiếu phu nhân giống như lúc trước nữa." Đại sư Cố ngụ ý, khẽ cười .

      "Có ý gì?" Sở Du cau mày, cảm thấy lời của ông ta khó hiểu.

      Đại sư Cố xoay người lại, bước tới trước phiến đá cầm lên cái bình , đưa cho , "Thiếu gia, mang cái này về, dặn dò người giúp việc mỗi ngày cho ít bột khoảng móng tay ở trong bình này bỏ vào đồ ăn của thiếu phu nhân."

      Sở Du nhận lấy bình sứ, quan sát chút, trầm giọng hỏi, "Đây là cái gì?"

      "Thức ăn. Thức ăn của tiểu thiếu gia."

      "Ý của ông là. ….. ý ông là. . . . ." Sở Du nhất thời lắp ba lắp bắp, tin tức đặc biệt trực tiếp này khiến cho bộ não trước giờ luôn trấn tĩnh của lập tức tơi vào hỗn loạn, lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.

      " sai! Thiếu gia chỉ kích trúng." Đại sư Cố nhíu mắt lại, khẽ cười, giọng điệu mang theo kính nể. xong, thấy Sở Du vẫn trong trạng thái bất động có cách nào hồi phục tinh thần, ông ta dừng chút, gương mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhìn căn dặn, "Trong ba tháng đầu, tuyệt đối được để ngắt quãng việc uống thuốc. Nếu , tiểu thiếu gia thiếu thức ăn xé rách bụng mẹ mà thoát ra ngoài. Đến lúc đó chỉ sợ thiếu phu nhân. . . . . ."

      Bàn tay nắm bình thuốc trở nên căng thẳng, Sở Du híp mắt, "Nó làm tiểu Ý bị thương?" Nếu đứa bé làm bị tổn thương... cần cũng được. tuyệt đối để bất cứ người nào hay vật nào làm Lương Ý bị thương, cho dù đó là con của mình chăng nữa!

      "Thiếu gia cứ yên tâm, chỉ cần bảo đảm thức ăn cho tiểu thiếu gia hấp thu, thiếu phu nhân gặp nguy hiểm gì. Chỉ có điều. . . . . ." Đại sư Cố ngừng lại, nhìn Sở Du, "Cảm xúc tại của thiếu phu nhân được ổn định, gây ảnh hưởng đến việc thành hình của tiểu thiếu gia. Tin tức này, tạm thời thiếu gia nên cho thiếu phu nhân biết."

      "Vậy phải đợi đến khi nào?" Tuy rằng rất muốn cho tiểu Ý, nhưng xem tình hình trước mắt, vì đứa bé và cả nữa, nên giấu hơn.

      Đại sư Cố suy tư lát rồi trả lời, "Ít nhất cũng phải đợi đến 3 tháng sau, tiểu thiếu gia đổi sang thức ăn mới là được. Tất nhiên, tôi hy vọng tới lúc đó thiếu gia và thiếu phu nhân hòa hợp rồi."

      "Tôi hiểu." Sở Du nhìn bình sứ trong tay hồi lâu, mới chậm rãi rời khỏi phòng dưới đất.

      Đại sư Cố nhìn bóng lưng xa dần của , giơ tay lên vuốt vuốt bộ râu trắng như tuyết. Cúi đầu nhìn xuống, phát râu có hơi rối, liền dùng ngón tay chải chuốt phen. Sau khi thấy hài lòng mới nhấc chân nhàng lại trước bàn đá.

      "Hôm nay nhà họ Sở cũng coi như là có hậu, tuy rằng chỉ là đứa bé nửa người nửa quỷ, nhưng cũng có thể kéo dài huyết thống. Đến lúc đó. . . . . . cũng đừng trách tôi. . . . . . Sở lão đệ. . . . . ." Đại sư Cố vừa cầm bút lông viết lên những tờ bùa chú màu đỏ, vừa tự lẩm bẩm mình.
      Chris thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Dai Su nay dang am muu chuyen gi day ???

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :