1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 43: Thức ăn ngon hấp dẫn

      Edit: tiểu an nhi


      Lương Ý nằm ở giường ngủ say sưa, thỉnh thoảng chép miệng cái, sau đó lại mím môi, khóe miệng cong cong, dường như ăn uống rất ngon lành ở trong mộng. Đột nhiên, luồng khí mát lạnh cắt đứt mộng đẹp của . Lương Ý cau mày, hé ra mí mắt mệt mỏi, vui vẻ gì lắm mà tỉnh lại.

      " tỉnh rồi hả?" Sở Du ngồi bên mép giường thấy tỉnh, cười tiếng rồi hỏi.

      Lương Ý bị “đánh thức” buồn bực nhìn chằm chằm, "Làm gì thế? Tôi buồn ngủ lắm, tôi muốn ngủ." xong, vươn tay cuốn cuốn chăn, đem mình cuộn thành cái nem rán, lăn qua lăn lại lượt, vì khống chế được sức lực mà suýt chút nữa rơi cả người lẫn chăn xuống đất. May mà người nào đó phản ứng khá nhanh, đỡ được cuộn nem rán này.

      "Ăn cơm ?" Sở Du khiêng khối nem rán thả lên ghế sa lon rộng rãi.

      Lương Ý gắng mở mắt ra, khi nhìn thấy chỗ thức ăn ở bàn trà ‘sâu ngủ’ lập tức chạy , cái bụng đói cũng phối hợp kêu gào .

      "Cái này để tôi ăn hả?" hí hửng nhìn 5 món ăn đủ sắc đủ vị trước mặt, tâm tình vô cùng phấn khích.

      Sở Du gật đầu cái, đẩy bát đĩa tới trước mặt . Lương Ý nhấc ngay đũa lên, chuẩn bị lấy tốc độ thần tốc quét lá rụng mà xử lý chỗ thức ăn này, nhưng khi vừa chạm vào môi, cảm giác tê dại truyền đến khiến cho lại thấy do dự.

      "Tôi có thể ăn cái này sao?" chỉ chỉ đôi môi bớt sưng chút của mình hỏi.

      "Có thể." Tâm tình của Sở Du tệ, gắp miếng thịt kho trông ngon mắt để vào bát cho .

      Lương Ý nghe thấy mình có thể ăn đâu còn quan tâm đến điều gì khác, vội vàng gắp thịt bỏ vào miệng, nhai mấy miếng rồi nuốt xuống, hai mắt sáng như sao. Sở Du thấy vậy, lại gắp cho những món ăn khác ở bàn, gắp miếng nào đều ăn sạch miếng đấy. Dường như còn chưa cảm thấy thỏa mãn, còn vươn đũa tự mình gắp thêm.

      Sở Du ôn nhu sờ sờ đầu của , lúc này Lương Ý có thời gian chú ý đến hành động của nữa. chỉ chăm chú xử lý chỗ đồ ăn trước mắt, dáng vẻ y như quỷ chết đói đầu thai. Dù gì cũng ba ngày chưa ăn được cái gì khác ngoài cháo ra mà.

      "Ăn ngon ?"

      "Ăn ngon."

      "Ngày mai ăn những món khác nữa, có được ?"

      "Được."

      " dọn qua đây ngủ với em, được ?"

      "Được."

      Hả? Hình như có cái gì đó đúng, "Vừa rồi cái gì?" miễn cưỡng đặt đôi đũa xuống, nghiêm túc nhìn . Hình như mình vừa đồng ý chuyện gì đó nên rồi.

      "Cùng ngủ. Em đồng ý rồi." Sở Du cười đến rạng rỡ.

      Mặt Lương Ý ngắn tũn lại, cuối cùng chớp chớp mắt, khó khăn mở miệng, "Cái đó, câu trả lời của tôi có thể tính hay ?"

      Sở Du nheo mắt, "Em giỡn?" Giọng điệu được tốt lắm.

      Lương Ý ha ha cười hai tiếng, "Nếu như tôi tôi giỡn có kết quả gì đây?"

      "Phòng dưới đất rất lạnh đấy." Sở Du ý .

      Lương Ý thoáng run rẩy, lúng túng cười, "Đừng như vậy mà, cái gì mà phòng dưới đất chứ, nó thích hợp với tôi đâu. Tôi thấy ở chỗ này là tốt rồi, chịu uất ức chút cũng sao hết."

      "Em phải chịu uất ức." Sở Du vươn tay, vòng qua hông Lương Ý, đem ôm vào lòng, ở bên tai nhàng .

      Vành tai truyền tới cảm giác ngứa ngáy khiến cho Lương Ý khó chịu uốn éo người, "Đừng động đậy." Lời cảnh cáo của Sở Du làm cho thân thể cứng đờ. Đối với phản ứng cơ thể khác thường giờ của có ngu ngốc đến thế nào cũng đại khái hiểu được mình rơi vào tình huống gì. Vì muốn gia tăng kích thích bộ vị nào đó người , chỉ có thể ngồi im bất động, mặc cho ôm mình.

      Qua hồi lâu, Lương Ý nghĩ mình sắp biến thành hòn đá rồi, "Ờm, có thể buông tôi ra được hay ?"

      "Tại sao?"

      "Mệt quá."

      "Lên giường nhé?"

      Sao lại cảm thấy người này có ý đồ gì vậy nhỉ? Hay là mình suy nghĩ nhiều quá?

      "Được ?" Sở Du giọng nỉ non.

      Lương Ý ngẩng đầu lên, nhìn , " có chuyện gì mà ân cần, nếu phải kẻ gian chính là đạo chích. , có mưu đồ gì?" Tự nhiên đưa đến đống đồ ăn ngon như vậy nhất định là có ý nghĩ xấu xa.

      "Mưu đồ?" Sở Du nhíu mày, khó hiểu hỏi lại .

      Vẻ mặt vô tội của khiến Lương Ý phải hoài nghi chính mình, liệu có phải mình nghĩ oan cho người khác hay . Trong lòng có chút áy náy, cảm thấy tư tưởng của mình quá đen tối, " xin lỗi, là tôi hiểu lầm ."

      "Hả?"

      Thấy vẫn hiểu ra chuyện gì, Lương Tư cứng họng, ngừng chút, nghĩ mình vấy bẩn lên người đàn ông thuần khiết này, liền mở miệng, "Quay về giường . Tôi thấy hơi mệt." Hình như hôm nay tỉnh giấc tương đối sớm, mới có 8 giờ tối bị đánh thức, bình thường phải 10h đêm mới dậy. Lương Ý híp mắt ngáp cái, hoàn toàn phát ra ánh mắt lóe sáng của người đàn ông khi nghe quay về giường.

      Chốc lát sau, được Sở Du ôm đặt lên giường, cái chăn cuốn người lại cũng mau chóng bị cởi ra, ném ra ngoài.

      "Tiểu Ý?" Sở Du nhàng gọi tiếng.

      Lương Ý mở đôi mắt mệt mỏi, liếc cái, "Chuyện gì?"

      "Ngủ nhé?"

      "Ừ. Ngủ."

      " giúp em cởi quần áo?"

      Con mắt híp nửa của Lương Ý lập tức trợn to, "Cởi, cởi quần áo? Để làm gì?" Đổi áo ngủ sao? Nhưng mặc áo ngủ mà. Tên này, chắc phải là muốn. . . . . .

      "Ngủ." Sở Du trưng ra dáng vẻ vô cùng đương nhiên.

      Lương Ý đập đập hai tay vào nệm giường, "Ngủ ngủ, cởi quần áo của tôi làm gì? Tôi cho biết, tôi phải là dạng người kia, đừng có làm loạn!" Lương Ý hung tợn nhìn người trước mắt, bộ dạng ‘nếu như dám cưỡng ép tôi làm gì, tôi liền đánh chết ’.

      Sở Du hơi nhíu mày, sắc mặt có chút vui, xoay mặt, tức giận , " ràng em đồng ý."

      "Tôi đồng ý cái gì? !" Lương Ý lớn tiếng chất vấn.

      "Ngủ!"

      "Ngủ?" Đại não căng thẳng hạ xuống, sau đó lại chậm rãi hoạt động , "Ngủ thế nào? Ngủ có liên quan gì tới việc làm chuyện đó với ?"

      "Cũng như nhau thôi." Sở Du trầm quay đầu nhìn .

      Lương Ý thấy sắc mặt được tốt lắm, đoán rằng tức giận. Để tránh cho giận thêm, vội vàng cười cười rất ‘chân chó’: “Cách hiểu của chúng ta giống nhau rồi, hay là. . . . . ."

      Sở Du yên lặng , lẳng lặng chờ tiếp câu sau.

      "Cầm quyển từ điển lại đây tra nghĩa của từ đó xem thế nào ?"

      ". . . . . ."

      " cảm thấy cách này được à? Nếu hỏi thêm người nữa xem người ta hiểu như thế nào?" Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, thể ‘tôi đây rất muốn biết’.

      "Cởi quần áo!" Lười phải cùng nhảm.

      " cởi!" Lương Ý nhanh chóng lắc đầu, tỏ thái độ của mình.

      Sở Du mím chặt môi, lạnh lùng mở miệng, "Vậy để giúp."

      Lương Ý vội vàng ôm hai tay trước ngực, trề môi, rặn ra vài giọt nước mắt, nhìn kêu khóc, "Chúng ta bồi dưỡng tình cảm thêm chút nữa có được ? Ví dụ như ngắm trăng sáng tí, đếm sao tí, ngồi tâm về lý tưởng cuộc sống. Chỉ có tình cảm được vun đắp dần dần mới có thể giữ được lâu dài, phải sao?"

      "Quá phiền phức. Trực tiếp lên giường là hiểu ngay!" Sở Du chắc như đinh đóng cột bác bỏ đề nghị của Lương Ý.

      "Cầm thú!" Lương Ý thu hồi nước mắt, phẫn nộ chỉ trích .

      "Ồ!"

      Sở Du hời hợt thừa nhận chỉ trích của , Lương Ý chỉ thiếu chút nữa bị làm cho tức chết. Khi đầu ngón tay chạm vào dây đai áo ngủ vai Lương Ý nhịn được rùng mình cái, vội vàng chụp lấy tay .

      Sở Du lẳng lặng nhìn , tròng mắt xẹt qua tín hiệu nguy hiểm. Khi Lương Ý còn chưa kịp phản ứng gì, hai tay dùng tốc độ sét đánh kịp bưng tai kéo dây đai hai bên vai xuống.

      việc quá bất ngờ, Lương Ý ngây ngẩn, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Sở Du. Đôi mắt mở to như muốn rớt ra khỏi tròng, dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu hoảng sợ có bấy nhiêu hoảng sợ. . . . . .

      Nhà họ Lương.

      "Sư phụ, người làm gì vậy?" Lương Bân đứng ở cửa trước nhìn sư phụ mình khom lưng, nắm trong tay cây bút lông có thân to bằng quả đấm, ngừng vẽ vời mặt đất.

      Sư phụ bận rộn, ngẩng đầu hả hê liếc cái, : "Làm thế này cho con biết chút về pháp trận của bản môn."

      "Pháp trận? Người bày trận ở chỗ này?" Lương Bân nhìn con đường yên tĩnh ở bên ngoài, hai bên đường còn lóe lên ánh đèn nhà dân. Đối với việc sư phụ bày trận ở chỗ này tán thành lắm.

      lúc sau, sư phụ cũng hoàn thành được pháp trận, ông lau mồ hôi, tới trước mặt Lương Bân, đưa cho bốn tờ giấy hình vuông màu đỏ, "Gấp ra bốn con Huyết Điệp ."

      "Huyết Điệp? phải là Xích Điệp sao ạ?" Sư phụ từng , Huyết Điệp là vật cấm, thể tùy tiện gấp ra. Tại sao bây giờ lại muốn gấp?

      Sư phụ gõ mạnh lên đầu Lương Bân, "Đần quá, Xích Điệp chỉ có thể truyền đạt tin tức, con định để cho ta ở trong trận pháp này sai bảo Xích Điệp là chuẩn bị nó cho ta tùy thời có ai đó để trò chuyện sao? Nếu vậy con đưa ta cái điện thoại luôn cho xong."

      Lương Bân né ‘cú đánh’ nữa của sư phụ, quyết định trầm mặc .

      "Nhanh lên chút!" Sư phụ gấp gáp thúc giục.

      Lương Bân nhận lấy mấy tờ giấy, ngón tay linh hoạt nhanh chóng chuyển động, tốc độ này so với tốc độ gấp Xích Điệp trước kia có thể trời vực. lúc sau, hoàn thành bốn con Huyết Điệp sống động màu đỏ sậm.

      "Đưa cho ta." Sư phụ lấy bốn con Huyết Điệp tay Lương Bân. Sau đó, châm vào đầu ngón tay xuống máu tươi; lấy cái bút lông lớn chừng ngón tay trỏ. Lấy bút lông thấm vào máu tươi, ở thân Huyết Điệp viết những dòng chữ cổ khó hiểu.

      "Được rồi." Sư phụ nâng cao khóe môi, đem bốn con Huyết Điệp đặt vào bốn góc nhà họ Lương theo thứ tự.

      "Sư phụ, người làm gì vậy? Để Huyết Điệp ở chỗ này làm thương tổn người dân bốn phía." Lương Bân lo lắng .

      "Đồ ngốc, chúng nó bay ra khỏi trận pháp đâu. Con cho rằng sư phụ con chỉ ăn ngồi rồi hay sao?" Sư phụ trợn mắt nhìn Lương Bân cái. Bỗng nhiên, cơn gió lạnh thổi qua, ông hứng thú cười tiếng, "Khách của chúng ta tối nay tới rồi."

      "Khách? Khách nào?"

      "Là người muốn đưa con vào chỗ chết." Sư phụ lạnh lùng trả lời. thanh huyên náo giữa bụi cỏ dần dần truyền tới, Lương Bân kinh ngạc quét mắt nhìn bụi cỏ trước mắt rục rịch chuyển động. . . . . .
      Last edited by a moderator: 8/4/15
      Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 44: Sở Du dữ dội

      Edit: tiểu an nhi


      "Có chuyện gì chúng ta cứ từ từ có được " Lương Ý gấp gáp đẩy Sở Du ra, bị áp ở phía dưới khiến nhất thời cảm thấy bốn phía bị vây hãm, luống cuống biết nên làm thế nào cho phải.

      "Ngủ xong rồi ."

      Xúc cảm lạnh như băng chạy thẳng vào thần kinh Lương Ý, tứ chi bị chế chặt chẽ, đầu óc lúc này chỉ là đống hỗn loạn. ngừng dùng sức đẩy Sở Du đè nặng ở người mình ra, nhưng căn bản là với sức lực của gà con đó thể làm được gì.

      "Thiếu gia!" Là tiếng của dì Linh. sợ hãi của Lương Ý lập tức biến mất, hưng phấn nhắc nhở , "Dì Linh đó, nhanh nhanh, ra mở cửa !" Sở Du nhíu mày cái, liếc ra cửa phòng, để ý lắm đáp lại, " cần để ý, tiếp tục!"

      "Tiếp tục cái đầu á, người ta gọi kìa." Đối với hành động vô lễ của Sở Du, Lương Ý hết sức bất mãn.

      ảo não ngẩng đầu lên nhìn , " quan trọng." Giọng kia nhịn nổi nữa rồi.

      " còn chưa hỏi là chuyện gì, làm sao biết nó quan trọng!" Lương Ý trừng mắt liếc cái, nhân lúc lỡ đãng mà cố sức đẩy mạnh ra. Lúc sắp chạy xuống khỏi giường lại bị bắt lấy cổ tay.

      "Đứa quan trọng hơn." Sở Du tức giận bừng bừng nhìn trách cứ, dùng sức chút, Lương Ý lại bị kéo xuống giường.

      "Thiếu gia, phu nhân có chuyện tìm cậu." Dì Linh thấy hai người mãi mà chưa ra mở cửa liền lên tiếng nhắc nhở.

      Lương Ý nhìn , sử dụng ánh mắt liếc ra phía cửa ra hiệu. "Mẹ tìm đấy, còn mau !" Giọng của như gió mát, tâm tình vô cùng vui vẻ.

      Sở Du dừng chút, khóe mắt lướt qua cánh cửa đóng chặt, cau mày bước xuống giường. Lương Ý thấy vậy, khóe miệng cong cong đắc ý làm cách nào cũng giấu được. Đúng lúc tự “ăn mừng” thắng lời của mình đột nhiên người nào đó lại lộn ngược trở lại, ở gương mặt trắng nõn của hung hăng cắn cái.

      "A ——" Lương Ý muốn giơ tay lên đánh trả, rụt ngay đầu về, chỉ để lại dấu răng màu hồng nhàn nhạt ở gò má . Nhưng dấu răng vẫn có thể thấy , khỏi khiến người ta có những liên tưởng đứng đắn.

      " làm gì thế" Lương Ý tức giận lớn tiếng chất vấn .

      Sở Du hừ lạnh, "Trừng phạt."

      "Trừng phạt cái lông ấy, người cố ý quấy rầy cũng đâu phải là tôi chứ." Lương Ý cảm thấy mình bị trừng phạt là vô cùng oan ức.

      "Ý của em là lần sau em phối hợp?" Ánh mắt lóe sáng, tràn đầy mong đợi nhìn .

      Lương Ý nghi ngờ nhíu mày cái, "Phối hợp cái gì?"

      "Thiếu gia!" Ngoài cửa dì Linh lại gọi lần nữa.

      Sở Du dịu dàng sờ sờ gương mặt của , sau đó hôn lên má cái, ôn nhu , " trở về nhanh thôi!"

      Lương Ý thầm run rẩy, lẳng lặng nhìn bóng lưng rời , khó khăn nuốt nước miếng cái. Sao mình lại có cảm giác cái gì “khó lường” thế nhỉ? Nếu tại sao tên này lại đột nhiên ôn nhu thuần khiết như vậy.

      Nằm ở giường ngẩn người hồi, đột nhiên nhớ ra câu trước khi ; Lương Ý giọng lẩm bẩm. "Cứ lâu rồi về cũng được." Áp lực trong lòng cũng bớt được chút.

      Sở Du rời bao lâu, mí mắt lại bắt đầu dần dần trở nên nặng nề, bỗng nhiên ——

      "Tránh ra! Tôi muốn gặp tiểu Ý!"

      Tiếng tranh cãi ầm ĩ ở ngoài cửa khiến cho Lương Ý giật mình, giọng kia hình như là của Na Na. dụi dụi mắt, mau chóng tỉnh táo, xuống giường chạy ra khỏi phòng, "Na Na, mình ở đây."

      Ngoài cửa Na Na cùng mấy người giúp việc giằng co lẫn nhau, Na Na trợn to hai mắt, giận dữ ngút trời, trừng mắt nhìn ba bốn nữ giúp việc vây xung quanh mình.

      "Sao thế?" Lương Ý vội vàng hỏi. Lưu Na quay đầu thấy , lập tức đẩy chướng ngại thoát ra, "Cậu đâu?" Lưu Na lớn tiếng chất vấn.

      Lương Ý chỉ chỉ vào cửa phòng ở phía sau, lúng ta lúng túng , "Mình ở phòng này. Ai bảo cậu kêu phòng bếp làm mấy món ăn ngon tới trêu tức mình làm gì." trề môi, nhìn Lưu Na oán trách.

      "Chỉ có thế mà cậu chạy ra khỏi phòng trốn hả? Cậu có đầu óc hơn chút có được hay ?" Lưu Na chỉ tiếc rèn sắt thành thép, chọc chọc đầu .

      Lương Ý vô cùng uất ức, "Cái này sao lại trách mình chứ?"

      " vì cậu đần chứ còn làm sao nữa, mau lăn về ngay cho mình!" Lưu Na túm lấy tay lôi về gian phòng vốn là của Sở Du, dập mạnh cửa lại, khiến mấy người giúp việc đứng ngoài hành lang giật bắn người.

      Bên trong phòng.

      "Mặt của cậu làm sao đấy?" Lưu Na nhìn chằm chằm vào dấu răng ràng gò má trái của Lương Ý, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      Lương Ý sờ sờ gò má, con ngươi đảo qua đảo lại, vô tội : " phải do mình cắn."

      " nhảm!" Lưu Na liếc cái, đối với đần độn của bạn mình cảm thấy bất lực sâu sắc, nhìn lượt rồi tiếp, "Thế xương quai xanh của cậu có cái gì đây?" Lưu Na kinh ngạc nhìn trân trân vào xương quai xanh của Lương Ý, giống như nhìn thứ gì đó rất ghê gớm.

      Lương Ý cúi đầu, dấu hôn hình dâu tây đỏ sậm rất bắt mắt đột nhiên xuất trước cổ , "Nó ….nó có từ lúc nào vậy?"

      Lưu Na nâng trán thở dài, con chết tiệt này, não bộ hoạt động chậm tới mức đấy à. Có khi bị người ta ăn hết rồi cũng biết xảy ra chuyện gì cũng nên!

      "Chẳng lẽ cậu cùng ta. . . . . ." Lưu Na liếc cái, trực tiếp hỏi.

      Lương Ý vội vàng khoát tay, " có, tuyệt đối có. Mình và ta hoàn toàn trong sạch." Tuy rằng biết vì sao người lại mọc ra quả dâu tây này, nhưng tuyệt đối thiếu não đến mức xảy ra chuyện gì cũng biết.

      "Mình hy vọng đến lúc chúng ta có cơ hội chạy trốn cậu phát sinh chuyện gì với ta. Nếu chẳng may lại sinh ra con tiểu quỷ gì đó sao mọi chuyện có thể kết thúc được." Lưu Na vừa nghĩ tới tình cảnh kia liền nhức đầu.

      "Chạy trốn. . . . . ."

      "Thế nào? lẽ cậu thực thích tên Sở Du người ra người quỷ ra quỷ đó?" Lưu Na khó tin nhìn chằm chằm, giống như nhìn người ngoài hành tinh. Lương Ý ngẩn ra, ngay sau đó chỉ cười nhạt, "Cậu linh tinh gì vậy." Trong giọng mang theo chút tự tin, Lưu Na nhíu mày, cố gắng áp chế cảm giác lo lắng trong lòng, lắc lắc đầu, "Cậu thích ta là tốt nhất."

      Lương Ý rũ mắt xuống, dáng vẻ suy tư, Lưu Na thở dài tiếng, "Mình sớm nghĩ ra cách để chúng ta rời khỏi đây." Lương Ý do dự chút, cuối cùng vẫn quyết định : "Na Na, mình được, cậu chạy trốn mình thôi. Đến lúc đó mình giúp cậu chạy thoát."

      "Cậu vớ vẩn gì thế?"

      "Na Na, biết thần côn kia làm gì đối với thân thể mình, mình thể cách Sở Du quá xa, nếu . . . . . ." quay mặt, mím chặt môi nữa.

      Lưu Na sải bước dài xông lên trước, bắt lấy cổ tay Lương Ý, căng thẳng nhìn , "Thần côn kia làm gì với cậu?"

      "Mình cũng biết. Tóm lại là thể cách xa Sở Du."

      "Khốn kiếp!" Lưu Na oán hận mắng tiếng, trong đầu đột nhiên ra gương mặt của Lương Bân, "Tiểu Ý, Bân trở về rồi, cậu biết ?"

      "." Lương Ý kinh ngạc, "Cậu là, mình trở về?" Giọng của kích động, ánh mắt thể tin nổi nhìn Lưu Na.

      Lưu Na gật mạnh đầu cái, "Hình như Bân biết chút pháp thuật kỳ quái gì đó, có lẽ có biện pháp cứu được cậu." Lưu Na rạng rỡ nhìn Lương Ý, hy vọng dâng lên nhất thời xua tan phiền muộn trong lòng.

      "Có . . . . . ." Hai mắt Lương Ý vô thần, giọng lẩm bẩm.

      "Được rồi, tóm lại ngày mai mặt trời vẫn mọc mà, tuy rằng lúc đó chúng ta còn ngủ." Lưu Na nhìn Lương Ý nở nụ cười ‘cùng nhau cố gắng’.

      "Ầm!"

      Cửa phòng bị hất mạnh ra, Sở Du giận dữ xông thẳng vào, thô lỗ chụp lấy tay Lương Ý, câu cũng , trực tiếp kéo ra ngoài.

      " làm cái gì thế? Mau buông ấy ra!" Lưu Na xông lên trước, muốn ngăn cản Sở Du mang Lương Ý , lại bị đẩy mạnh, té xuống đất, đầu đập vào cạnh bàn trà, hôn mê bất tỉnh.

      "Na Na ——" Lương Ý hô to, giùng giằng muốn rút tay mình ra, chạy qua xem tình hình của Lưu Na ra sao. Nhưng vô luận gắng sức thế nào cũng vẫn thể thoát khỏi khống chế của Sở Du, chỉ có thể để mặc cho kéo . . . . . .

      Nhà họ Lương.

      "Đây là thứ gì vậy sư phụ?" Lương Bân nhìn “thứ gì đó” trong trận pháp rồi hỏi.

      Sáu con thú có hình dạng giống như những con chó bị vây hãm ở trong trận pháp ngừng giãy dụa, điên cuồng muốn thoát ra. Trong trận pháp liên tiếp vang lên những tiếng va chạm to lớn, va chạm mạnh khiến bọn chúng đau đớn phát ra những tiếng rên rỉ, thỉnh thoảng lại phun ra bãi máu đen. Mặt đất tản ra mùi hôi thối nồng nặc, mà khiến cho người ta sợ hãi chính là, vốn dĩ cổ nên có cái đầu chó lúc này lại là những cái đầu người vặn vẹo hết sức đau đớn. Ngũ quan mặt còn thấm đẫm máu tươi, trông vô cùng rợn người.

      "Lệ Hồn Chú! Lại còn dùng ở thân động vật, đúng là kẻ điên." Sư phụ trầm giọng, ánh mắt xẹt qua tia đành lòng, lúc sau, ông vẫn hạ quyết tâm ra lệnh: "Huyết Điệp, lên!"

      Bốn con Huyết Điệp ở bốn góc nhà vẫy đôi cánh màu đỏ sậm, bay về phía trung tâm trận pháp. Mỗi lần Huyết Điệp vỗ cánh, đều lưu lại những vệt sáng màu đỏ hoa mỹ giữa trung, nhưng chỉ duy trì được ba giây rồi biến mất ngay sau đó, cảnh tượng vô cùng hoa lệ.

      "Sư phụ, phải Lệ Hồn Chú thể dùng vật còn sống sao?" Theo những gì đọc ở trong sách cổ, Lệ Hồn Chú là loại chú thuật có khả năng buộc các linh hồn luyện thành lệ quỷ quái ác. những thế, sau khi luyện thành hề sợ sấm sét; trong khi đó, ai cũng biết linh hồn đều sợ sấm sét. cần nghĩ cũng biết, lệ quỷ sợ sấm sét khủng bố đáng sợ đến mức nào rồi. Nhưng chú thuật này lại cực kỳ khó luyện, chưa tới sáu con, chỉ luyện con thôi cũng mất mấy chục năm. Hơn nữa, chỉ cần cẩn thận chút bị bọn chúng cắn ngược lại. Như vậy kẻ thao túng những “thứ quỷ quái” này, đến tột cùng là có lai lịch gì, sao lại dám tùy ý sử dụng Lệ Hồn Chú?

      "Đúng là thể, hạ bùa này cũng tính là hoàn toàn thành công, trong Lệ Hồn Chú còn hạ thêm ít cấm thuật, chính là muốn phá vỡ trận phong thủy được thiết lập ở nhà con lúc trước."

      " như vậy, ta còn chưa luyện được Lệ Hồn Chú?" Những tiếng gào thét đau đớn liên tiếp truyền đến, Lương Bân đành lòng quay mặt , muốn nhìn thấy hình ảnh tràn ngập máu tanh trong trận pháp.

      ", luyện thành. Nhưng sử dụng hết toàn bộ, chủ yếu là muốn dò xét thực lực của chúng ta, chỉ quan sát mà thôi!" Sư phụ cảm thấy cũng đến lúc, tiếng kêu rên dần dần trở nên yếu ớt.

      Ông về phía trận pháp, ống tay áo nhàng vung lên, luồng ánh sáng xanh lóe lên trong trời đêm rồi lập tức biến mất, " ! Quay về nơi thuộc về các ngươi !" Đôi mắt tràn ngập đau thương khổ sở của sáu con vật từ từ nhắm lại, những cái đầu người đáng sợ cũng dần biến mất trong làn gió; bọn chúng lại là những chú chó đáng nguyên bản. . . . . .

      "Sư phụ. . . . . ."

      "Mấy con vật này kể từ khi sinh ra bị bắt luyện chú rồi, bởi vì linh hồn của bọn chúng và linh hồn lệ quỷ bài xích lẫn nhau, cho nên thân thể mới bị biến dạng như vậy. Giờ khắc nào cũng phải chịu đựng đau đớn tột cùng do chú thuật mang lại, cứ như thế cho đến chết." Sư phụ thở dài tiếng, khép ngón trỏ và ngón cái lại với nhau, vẽ biểu tượng ở giữa trung. Thi thể của sáu con vật nằm mặt đất bắt đầu bốc cháy rừng rực.

      giờ mới chỉ là khởi đầu, ông cố ý dốc toàn lực, chỉ hy vọng bị kẻ kia phát ra thực lực của mình, nếu , trận chiến này thể tránh khỏi thất bại!
      linhdiep17Chris thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      SD keo c di dau z???

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 45: Nếu

      Edit: tiểu an nhi


      Nửa giờ sau.

      Mẹ Sở ngả người ghế quý phi, ánh mắt tối tăm tan rã, con ngươi đen nhánh như bị phủ lớp sương mù, chiếc cằm hoàn mỹ dưới ánh đèn mờ mịt mê hoặc, nhưng hình ảnh này lại khiến người ta tự chủ được sinh lòng sợ hãi.

      "Phu nhân, thiếu gia tới." Quản gia đến trước bàn sách, Sở Du lạnh lùng theo sát sau lưng ông ta, ánh mắt sắc bén khi liếc tới khuôn mặt ôn nhu đẹp đẽ của mẹ Sở xẹt qua tia kiên nhẫn.

      "A Quản, ông ra ngoài trước ." Mẹ Sở hoàn hồn, ra lệnh cho quản gia rời .

      Quản gia gật đầu, xoay người bước ra khỏi phòng, còn quên đóng cửa lại.

      "Có chuyện gì?" Giờ phút này, Sở Du chỉ muốn quay về phòng nhanh, hoàn toàn muốn lãng phí thời gian với mẹ mình. Giọng của thể ôn hòa hơn được, thậm chí nghe còn có chút chói tai.

      Mẹ Sở cau mày, "Tiểu Du, con muốn nhìn thấy mẹ như thế sao?" biết bắt đầu từ khi nào, con trai và mình lại trở nên xa lạ như vậy? Chắc có lẽ là từ ngày ba nó qua đời. . . . . .

      "Nếu có chuyện gì, tôi trước." Sở Du quay lưng lại, chuẩn bị rời , dùng hết nhẫn nại của mình rồi.

      "Tiểu Du!" Mẹ Sở trầm giọng gọi tiếng. Sở Du dừng bước nghiêng đầu, lạnh lùng , "Rốt cuộc là mẹ muốn với tôi cái gì?"

      Thái độ thiếu kiên nhẫn của Sở Du khiến trái tim mẹ Sở thoáng chua xót, nhưng vẻ mặt bà vẫn biểu lộ ra cảm xúc gì, chỉ duy trì hình tượng quý phu nhân thản nhiên như ngày thường.

      "Đại sư Cố , nhà họ Lương tìm được người giúp đỡ." Cuối cùng, bà vẫn quyết định từ bỏ ý nghĩ số chuyện nhà với Sở Su. Có vài việc qua chính là quá khứ, cho dù hôm nay có hối hận như thế nào cũng có cách nào quay ngược thời gian để làm lại.

      "Cảnh sát?"

      " phải. Là thuật sĩ, theo lời Đại sư Cố thực lực của người này là thể khinh thường." Mẹ Sở day day mi tâm mệt mỏi, trong lòng vô cùng phiền não. ‘Quả bom nổ chậm’ Lương Bân kia còn chưa giải quyết xong, giờ lại xuất thêm người có thể phá vỡ kế hoạch của bọn họ, là khiến người ta vô cùng nhức đầu.

      Sở Du nghe vậy, lúc lâu cũng gì, ánh mắt khép hờ, lông mi dài che lấp suy nghĩ lóe lên trong đáy mắt .

      "Tiểu Du, còn nửa tháng nữa, thân thể của con có thể hoàn toàn khôi phục lại thành con người. Nhưng nếu trong nửa tháng này, thuật sĩ do nhà họ Lương tìm đến cố ý chen ngang, tất cả công sức của chúng ta bỏ ra uổng phí." Trước mắt bọn họ còn chưa biết thực lực của người kia như thế nào, nếu như thực lực của người này cao hơn Đại sư Cố đây tuyệt đối là kích trí mạng đối với bọn họ. Mẹ Sở cực kỳ lo lắng liếc mắt nhìn Sở Du cái.

      "Bọn họ cướp tiểu Ý . . . . . ." Sở Du giọng lẩm bẩm.

      "Cho tới bây giờ con vẫn chỉ để tâm tới Lương Ý, có phải con điên rồi ?" Mẹ Sở giận dữ, mặt nạ quý phu nhân ưu nhã trong nháy mắt bị phá vỡ.

      "Mẹ đừng quên, tôi chấp nhận phương thức trở lại này, chính là vì muốn quang minh chính đại ở cùng với ấy. Nếu , mẹ nghĩ rằng tôi muốn từ bỏ việc làm quỷ quay trở lại làm người sao?" Sở Du nhìn mẹ Sở châm chọc, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh.

      Mẹ Sở bị lời của kích thích, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Cuối cùng, bà bực tức nhắm mắt lại, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng.

      "Tiểu Du, nếu như chúng ta thua vào lúc này, ngay cả quỷ con cũng làm được đâu. Mà Lương Ý, đợi con bé lấy lại tự do tương lai về sau, nó người khác, cùng người khác kết hôn, sinh con. Chẳng lẽ, con nguyện ý để tất cả những việc đó xảy ra?" Khi mẹ Sở mở mắt ra lần nữa, bà khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lúc trước, chỉ có điều, ánh mắt bà nhìn Sở Du lại mang theo thương hại. Khóe miệng mẹ Sở nhếch lên, giống như cười nhạo tự ‘lừa mình dối người’.

      "Bà bậy!"

      Sở Du đập mạnh tay xuống bàn đọc sách phát ra tiếng vang lớn. Chỗ mặt bàn bị đập lõm hẳn xuống, giữa trung tung lên mảng bụi màu xám trắng.

      "Mẹ chỉ thôi. Con bé căn bản đâu có con, nếu có sao lại ba lần bốn lượt cự tuyệt việc ở chung phòng. Con mà chết hẳn , con bé nhất định rất vui vẻ quay trở lại bên cạnh cha mẹ nó. Dù sao, con cũng chỉ là kẻ người người, quỷ ra quỷ mà thôi. bình thường có khả năng thích con chắc?" Mẹ Sở lại lên tiếng đả kích .

      "Bà bậy, bà bậy!"

      Lúc này, con người đen nhánh hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi, gương mặt tuấn mỹ bởi vì kích động mà trông dữ tợn. Móng tay tròn vốn dĩ gọn gàng đột nhiên dài thêm 30 centimet.

      "Rầm ——"

      Cả bàn đọc sách bị hất đổ mặt đất, phát ra tiếng vang lớn. Quản gia đứng ở bên ngoài lập tức phá cửa xông vào.

      "Phu nhân ——"

      Sở Du giận dữ khiến quản gia thầm kinh hãi, ông ta bước nhanh tới trước mặt mẹ Sở, dùng thân thể mình che chắn, bảo vệ bà bị Sở Du làm bị thương.

      "A Quản, ông tránh ra!" Mẹ Sở đẩy quản gia ở phía trước cái.

      Nhưng lần này quản gia hề nghe theo lệnh của bà, "Phu nhân!" Quản gia quay đầu lại, dùng ánh mắt ám chỉ bà nên kích động. Dù sao thiếu gia cũng chết qua lần, đâu phải là "người bình thường" gì. Chỉ cần Sở Du muốn ra tay, hoàn toàn có thể giết chết bọn họ bất cứ lúc nào. Đối với thiếu gia mà , chuyện này chỉ dễ như trở bàn tay.

      Mẹ Sở cũng hiểu lo lắng trong lòng quản gia, nhưng bà có tính toán khác, thể mạo hiểm lần.

      "A Quản, tránh ra, tôi còn có lời muốn với tiểu Du."

      "Bà còn muốn cái gì?"

      Tiếng lạnh lẽo phát ra từ kẽ răng khiến người khác nhịn được nổi da gà, làn da trắng nõn của Sở Du dần dần lên những chữ viết màu đen chằng chịt khó hiểu, càng lúc càng nhiều hơn.

      "Phu nhân!" Quản gia cau mày, trầm giọng nhắc nhở mẹ Sở.

      Mẹ Sở vẫn bận tâm đến lời cảnh báo của quản gia, vẫn ương ngạnh mở miệng , "Nếu con cho rằng mẹ bậy tự con hỏi Lương Ý ."

      Móng tay Sở Du lại bất chợt dài ra, khiến quản gia thể kéo mẹ Sở lùi về phía sau bước. Ông ta lo thiếu gia mất chế đột nhiên đánh tới, làm người đứng đằng sau ông tổn thương. Nhưng điều khiến quản gia kinh ngạc chính là, những Sở Du tấn công bọn họ, mà ngược lại còn rời khỏi phòng, rẽ sang phía hành lang bên phải.

      "Thiếu gia muốn đâu vậy?” Quản gia yên lòng để Sở Du ra ngoài mình nên cũng đuổi theo, chỉ sợ Sở Du mất chế lại gây ra chuyện bất lợi cho chính bản thân cậu.

      "Mặc kệ nó, nó tìm tiểu Ý." Mẹ Sở lạnh lùng đảo mắt qua, châm chọc cười tiếng.

      là buồn cười, con trai mình lại quan tâm người phụ nữ khác còn hơn cả mẹ ruột của nó, ra chắc cũng khiến người khác cười rơi cả răng hàm. Bà đúng là người mẹ thất bại, bất luận là trước kia hay tại. . . . . .

      "Nhưng ngộ nhỡ thiếu gia làm tổn thương thiếu phu nhân, như vậy. . . . . ." Quản gia muốn lại thôi.

      "Được rồi. Chuyện của vợ chồng chúng nó, ông quản làm cái gì?" Mẹ Sở liếc mắt nhìn đống hỗn độn mặt đất, khẽ nhướn mày, "Gọi người làm tới đây dọn dẹp chỗ này sạch ."

      Quản gia do dự hồi lâu, mới lặng lẽ gật đầu rời .

      Sở Du nặng nề sải bước nhanh qua hành lang, bộ dạng hùng hổ của khiến mấy người giúp việc vô tình chạm mặt đều sợ hãi hết hồn hết vía.

      Chỉ chốc lát sau, về tới gian phòng mình vừa rời . Mấy người giúp việc mới đầu còn xun xoe vây lại tố cáo hành vi bạo lực của Lưu Na, khi bắt gặp vẻ mặt dữ tợn của Sở Du lập tức bủn rủn chân tay, cũng nên lời.

      "Thiếu phu nhân ở đâu?"

      Bởi vì sợ mình làm Lương Ý sợ hãi, nên thu hết móng tay của mình lại; nhưng những lời vừa rồi của mẹ Sở quả đả kích rất lớn, gương mặt tuấn mỹ cho tới lúc này vẫn hoàn toàn phục hồi lại như cũ, vô cùng dữ tợn, làm mấy người giúp việc cảm thấy như nhìn thấy quỷ.

      "Ở đây, ở đây. . . . . . Là gian phòng…. gian phòng cũ của cậu." nữ giúp việc bị đẩy lên phía trước, mặt tái mét, chỉ sợ móng tay thiếu gia quờ qua, xé nát mình, nên chuyện cứ lắp ba lắp bắp.

      "Tất cả xuống!" chịu đựng đủ bộ dạng sợ hãi của mấy người này, Sở Du trực tiếp ra lệnh cho họ rời .

      Mấy người giúp việc nghe thấy vậy như vừa nhận được thánh chỉ, lập tức khom người lui xuống.

      Lúc Sở Du chuẩn bị đẩy cửa vào bất ngờ câu hỏi của Lưu Na xuyên qua cánh cửa truyền vào tai .

      "Chẳng lẽ cậu thích tên Sở Du người ra người quỷ ra quỷ đó?"

      Sở Du có cảm giác trái tim như ngừng nhịp. Đáp án đó, vừa muốn biết, nhưng lại càng sợ biết rồi khiến mất lý trí mà nổi điên. Ngón tay nắm đấm cửa bất giác run rẩy, đây là lần đầu tiên trong đời, sinh ra cảm giác sợ hãi trước sắp được phơi bày. nhớ rất , ngày mà đến gần với cái chết kia, ngoại trừ thống hận số phận bất công, hoàn toàn hề sợ hãi trước là mình sắp chết. Vậy mà hôm nay, bởi vì câu trả lời của mà toàn thân ngừng run rẩy.

      khí xung quanh dường như ngừng lại, thời gian cứ giây lại giây trôi qua, khiến Sở Du có cảm giác như trải qua mấy thế kỷ, dài đằng đẵng mà lại khổ sở. Đầu ngón tay càng lúc càng khó chế, lảo đảo lui về phía sau bước, sắc mặt giờ tái nhợt gần như trắng bệch.

      Đột nhiên muốn nghe nữa, bởi vì sợ, sợ rằng những lời phát ra từ miệng khiến trái tim khó khăn lắm mới đập lại của vỡ vụn.

      "Cậu linh tinh gì vậy?"

      Trái tim cuối cùng cũng hạ xuống, chỉ có điều hình như ——

      nhảy lên nữa.

      nghe thấy chưa? , từ trước tới giờ đều , chỉ có mình diễn tiết mục tình đơn phương khiến người ta cười phá lên mà thôi. Nửa đời trước của , chỉ có thể núp trong góc tối vượt qua những năm tháng . Mà nửa đời sau, cứ ngỡ là có được, nhưng ra tất cả chỉ là câu chuyện cười. Hiển nhiên, cho tới tận bây giờ vẫn chưa bao giờ có thứ mà muốn.

      Như vậy, ít nhất —— cũng muốn có được người của !

      thanh cánh cửa bị hất mạnh ra nghe thấy, tiếng Lương Ý kinh ngạc hô lên cũng nghe được. chẳng nghe thấy gì cả, thứ duy nhất muốn nghe bị xé vụn trong câu lạnh nhạt phủ nhận của rồi.

      Nếu cứ , sức mạnh tình cũng có mang lại được cái gì đâu. vẫn còn ở đây, như vậy là đủ rồi, mà những thứ khác, muốn quan tâm thêm nữa. . . . . .
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      Chris thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Chi vi Tinh` !!!!!!!!!!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :