1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Mong chuong cuoi

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Tiết lộ đồng lõa

      "Choang!"

      thanh vật thể va chạm vang lên, Đại sư Cố cam chịu số phận, hai mắt nhắm bỗng nhiên mở ra, chỉ thấy quản gia đứng ở khúc quanh hành lang, thở hổn hển chăm chú nhìn bọn họ, mà phía dưới Sở Du là vụn bình hoa phân tán đầy đất. Rất dễ nhận thấy, ở thời điểm ngàn quân nguy kịch là quản gia dùng bình hoa ngăn cản hành động của Sở Du.

      " phải. . . . . . phải. . . . . ."

      Sở Du chậm rãi quay đầu, nhìn quản gia, tròng mắt xẹt qua vẻ tức giận, sau đó nện bước chân lảo đảo tới hướng quản gia tiểu Phương. Đại sư Cố thấy thế, khỏi thở phào nhõm. Mà quản gia đứng cách bọn họ 20 mét, hướng về phía ông ta lớn tiếng kêu gọi, "Mau dẫn phu nhân rời !"

      Đại sư Cố nhìn sang mẹ Sở phía sau ông ta vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, miễn cưỡng đứng lên từ dưới đất, với bà, "Phu nhân, lúc này tôi dẫn bà rời trước."

      "Nhưng A Quản. . . . . ."

      " có thời gian, nếu như bà muốn chết ở chỗ này." Đại sư Cố cau mày, mặt lạnh lùng.

      Mẹ Sở cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định theo Đại sư Cố rời .

      Vào lúc hai người nện bước chân dồn dập đến phía trước, chuẩn bị tiến vào bên trong gian phòng, Sở Du thẳng về phía trước ý muốn hướng quản gia "Trả thù" đột nhiên quay đầu lại, con ngươi sắc đầy máu chính xác có lầm thu hết hành động chuẩn bị trốn chạy của bọn họ vào mắt.

      "Nguy rồi, cậu ấy phát rồi." Đại sư Cố dừng bước lại, nhúc nhích nhìn chăm chú vào Sở Du nhìn chằm chằm bọn họ tha.

      Mẹ Sở liếc mắt nhìn quản gia vẫn còn ở khúc quanh hành lang, "Làm sao bây giờ?"

      " phải. . . . . . phải. . . . . ." Sở Du giơ ngón tay thon dài chậm rãi về phía họ.

      " đúng ?" Có ý gì? Chẳng lẽ. . . . . .

      Trong đầu ông ta lóe lên ý nghĩ, vội vàng lớn tiếng với quản gia: "A Quản, đem thiếu phu nhân tới đây! Mau lên!"

      "Cái gì?" Quản gia cảm thấy có chút khó hiểu đối với việc Đại sư Cố phân phó.

      "Thiếu gia tìm thiếu phu nhân! Mau!"

      "Thiếu phu nhân. . . . . ." Quản gia nghe vậy, sững sờ lúc, sau đó hiểu được, ông ta lập tức xoay người chuẩn bị đến phòng dưới đất đem Lương Ý đến. Vậy mà, mẹ Sở vẫn ở trạng thái yên lặng lại mở miệng ngăn cản quản gia, "A Quản, cho phép đưa kia đến!"

      "Phu nhân, chẳng lẽ bà muốn chết sao?" Đại sư Cố lớn tiếng gầm lên với bà ta.

      Mẹ Sở lại cười lạnh châm chọc: " Chẳng lẽ ông cho là tôi còn có thể để cho người phụ nữ thiếu chút nữa hại chết con tôi đến gần nó nữa sao?"

      "Phu nhân, bây giờ phải là lúc tức giận. Nếu như bây giờ để cho thiếu gia thấy thiếu phu nhân, tôi với bà cũng chỉ có thể chết ở chỗ này thôi." Lời này của Đại sư Cố cũng phải là đe dọa, mà là lòng.

      Mẹ Sở trầm mặc hồi lâu, nhìn thấy Sở Du sắp đến gần bọn họ rồi, cau mày chặt, cân nhắc kỹ lưỡng, thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đồng ý, "A Quản, mang thiếu phu nhân tới!"

      "Dạ!" Quản gia lập tức xuống lầu.

      "Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Tiểu Du sắp đến trước mặt bọn họ, bọn họ thể lui được nữa.

      "Thiếu gia, thiếu phu nhân tìm cậu. Bây giờ ấy ở lầu dưới." Đại sư Cố chợt mở miệng với Sở Du.

      Sở Du cũng có dừng bước lại như Đại sư Cố đoán, Đại sư Cố giận tái mặt, giả bộ gấp gáp , "Bây giờ thiếu phu nhân ở phòng khách chờ cậu xuống tìm ấy, thiếu gia, cậu xuống sao?"

      Sở Du giống như là hoàn toàn nghe được lời Đại sư Cố , trong lúc hành động hoàn toàn có chậm chạp. Đại sư Cố gấp gáp thôi, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ trấn tĩnh.

      "Thiếu gia, tôi là thiếu phu nhân Lương Ý. Cậu nhớ ấy sao?"

      Sở Du đột nhiên ngừng lại động tác về phía trước, hơi nghiêng nghiêng đầu, trong tròng mắt tràn đầy nghi ngờ, tựa hồ suy tư người trong miệng ông ta là ai. Đại sư Cố nhìn thấy dừng động tác lại, tâm tình lập tức buông lỏng ít.

      "Thiếu phu nhân Lương Ý ở trong phòng khách chờ cậu đấy. Cậu xuống tìm ấy sao?" Đại sư Cố nhàng từ phía bên phải bên vách tường tới sau lưng Sở Du. Sau khi thành công, ông ta thầm nháy mắt ra dấu với mẹ Sở, mẹ Sở gật đầu cái, Đại sư Cố tiếp tục dùng lời hấp dẫn chú ý của , "Thiếu phu nhân Lương Ý vẫn tìm được cậu, tại ấy rất lo lắng cho cậu." Mẹ Sở thành công lướt qua Sở Du, tới sau lưng Đại sư Cố.

      muốn bước chân lại ngừng lại, để móng tay xuống, Đại sư Cố mừng rỡ trong lòng, "Thiếu gia, thiếu phu nhân Lương Ý bị móng tay của cậu hù sợ, cậu mau thu nó lại thôi."

      Sở Du nheo mắt, nhìn móng tay sắc bén dưới ngón tay mình hồi lâu, cuối cùng, móng tay chậm rãi thu trở về, khôi phục thành bộ dáng người bình thường.

      Chính lúc này!

      "Trốn!" Đại sư Cố đè lượng xuống với mẹ Sở.

      Mẹ Sở nghi ngờ nhìn ông ta cái, ngay sau đó liếc nhìn Sở Du vẫn còn suy tư, gật đầu cái.

      Ba, hai, !

      Hai người tựa như muốn sống chạy trốn điên cuồng ở trong hành lang, Sở Du đứng suy tư tích cực lúc này mới phát ra mình bị lừa, móng tay mới vừa thu hồi lại điên cuồng dài ra, ngay cả bước chân vừa nãy lảo đảo bây giờ cũng lảo đảo, tốc độ so với lúc trước cơ hồ nhanh hơn chỉ gấp ba. Hai người rất nhanh bị đuổi kịp.

      "Thiếu gia! Là thiếu phu nhân!"

      Quản gia ở khúc quanh, trong tay lôi kéo Lương Ý vẫn giãy giụa. Sở Du chợt dừng bước lại, con mắt chăm chú khóa lại mặt mang theo sợ hãi của Lương Ý, mà lúc dừng bước Đại sư Cố và mẹ Sở chạy vèo ra sau lưng quản gia.

      "Thiếu phu nhân, cậu ấy là thiếu gia." Quản gia khẽ với Lương Ý.

      Lương Ý nhìn chằm chằm với ánh mắt hoảng sợ, ngạc nhiên : "Ông là, cái quái vật này là Sở Du?"

      "Thiếu gia phải quái vật, thân thể chỉ là bị ánh mặt trời cháy phỏng mà thôi." Quản gia hài lòng lắm đối với cách gọi của Lương Ý đối với Sở Du, ông ta tự tay đẩy , đẩy đến trước mặt Sở Du.

      Đối mặt với Sở Du giống như thằng gù nhà thờ Đức Bà, thân thể Lương Ý khỏi run rẩy, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng vừa mới bước chân lên, cổ tay của bị người ta bắt được.

      "Buông tay!" kích động vùng vẫy cổ tay của mình, muốn tránh thoát trói buộc.

      Ngay sau đó, bị người ta ôm chặt vào trong ngực. "Tìm được. . . . . . Tìm được. . . . . ." Trong miệng ngừng lặp lại hai chữ này, Lương Ý biết rốt cuộc lặp lại bao nhiêu lần, vậy mà kỳ lạ là, cảm giác sợ hãi của thế nhưng dần dần giảm xuống, hiểu đây là vì cái gì, nhưng biết vừa rồi trái tim của mình bởi vì sợ hãi mà điên cuồng đập bât giờ tần số nhịp tim bắt đầu từ từ chậm lại.

      còn chưa tỉnh hồn lại, đột nhiên buông lỏng ra, tròng mắt tơ máu nhìn sâu, sau đó kéo kéo cái miễn cưỡng xưng là "khóe miệng", cười cười, trong con ngươi là thỏa mãn. Cuối cùng, tựa đầu ở vai , ngừng làm nũng ở cần cổ lúc lâu, bộ dáng kia, tựa như con chó lớn làm nũng với chủ nhân của mình.

      "Về chuyện tiểu Ý mất tích, bên cảnh sát có tiến triển gì chưa?" Hinh Hinh rót ly trà cho Lưu Na xong, mặt ân cần hỏi.

      Lưu Na yên lòng quét vòng thứ gì đó khay trà của ta, "Bên cảnh sát , chuyện này có chút đầu mối rồi."

      "Đầu mối gì?" Hinh Hinh gấp gáp hỏi.

      Lưu Na rũ mắt, nhàn nhạt , "Cảnh sát , chuyện này, có thể là người quen gây nên." nhìn ta, ánh mắt khóa chặt mặt ta.

      Tay Hinh Hinh cầm ly trà nắm chặt, ánh mắt hơi rời , "Cảnh sát có đối tượng hoài nghi ?"

      "Tạm thời còn chưa biết." Lưu Na đặt ly trà xuống, liếc mắt vật thể trong khay trà , giống như tùy ý hỏi, "Đúng rồi, lần trước gặp lại phải cậu cũng có chai mỹ phẩm dưỡng da cùng nhãn hiệu bình thường tôi hay dùng sao?"

      "À? Mỹ phẩm dưỡng da?" ta ngạc nhiên nhìn .

      Lưu Na cười cười , "Mỹ phẩm dưỡng da của cậu có hữu dụng ? Nếu như tốt, có thể bán cho tôi hay ? Tôi dùng hết, hơn nữa bởi vì chuyện tiểu Ý, gần đây da tôi hơn kém."

      Hinh Hinh nghe vậy cười hoà nhã, "Tôi dùng tốt, thôi tôi trực tiếp tặng cậu luôn."

      "Làm sao biết xấu hổ vậy được." Lưu Na cười nhạt, trong
      Tròng mắt có chút vui vẻ nào.

      có việc gì. Dù sao để ở chỗ này cũng là để đấy, còn bằng cho người khác dùng.” Hinh Hinh mới vừa xong, liền chậm rãi lấy bộ mỹ phẩm dưỡng da kia đến, đưa cho Lưu Na.

      Lưu Na nhận lấy mỹ phẩm dưỡng da vừa nhìn, hộp đóng gói mỹ phẩm dưỡng da quả nhiên như đoán, phía xác thực viết chữ, mà chữ kia chính là chữ “Na”.

      “Hinh Hinh, mỹ phẩm dưỡng da này, là ai mua cho cậu?”

      “Là đồng nghiệp công tác ở Hongkong mua cho tôi, ấy nhãn hiệu này rất tốt, tôi liền bảo ấy cho tôi chai.” Hinh Hinh nhấp ngụm trà .

      Lưu Na nắm chặt mỹ phẩm dưỡng da trong tay, lạnh lùng nhìn ta, lửa giận trong đầu gần như sắp muốn thiêu đốt lý trí của hầu như còn. “Hinh Hinh, bản lĩnh láo của cậu lợi hại hơn nhiều so với 10 năm trước đó.”

      “Na Na, lời này của cậu là có ý gì?” Nụ cười của Hinh Hinh trở nên lúng túng.

      Lưu Na cười lạnh, cầm hộp mỹ phẩm dưỡng da trong tay thả vào khay trà, “Bộ mỹ phẩm dưỡng da này, là tiểu Ý mua ở Hongkong cho cậu.”

      “hinh hinh, phải vậy, đó là tôi…”

      “Được, phía này còn có chữ tiểu Ý viết đấy. Cậu còn chưa có phát thôi.” Lưu Na vừa dứt lời, Hinh Hinh lập tức cầm mỹ phẩm dưỡng da bàn trà lên, nhìn thấy chữ viết hộp đóng gói, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.

      “Bác Lương , bộ mỹ phẩm dưỡng da này là ngày tiểu Ý chuẩn bị tham gia tang lễ cầm cho cậu. Nhưng cậu , ngày tiểu Ý mất tích, cậu chưa từng gặp qua cậu ấy, vậy tại sao, mỹ phẩm dưỡng da cậu ấy mua cho cậu lại ở chỗ này?” Lưu Na chất vấn ta.

      Hinh Hinh xanh mặt, gì.

      “Rất kỳ lạ là tại sao tôi biết bộ mỹ phẩm dưỡng da này là do tiểu Ý mua cho cậu, đúng ? Ý ở trước mặt chữ đó? Mỹ phẩm dưỡng da trong tay cậu, ra là của tôi. Bởi vì vỏ của hai bộ mỹ phẩm dưỡng da này đều giống nhau, nhưng mùi thơm khác nhau, tiểu Ý phân biệt mỹ phẩm dưỡng da của hai người chúng ta, cho nên cố ý viết tên chúng ta lên bao bì. Mà hộp của cậu, ở nhà tôi. Tại sao cậu lại láo?” Lưu Na nhìn ta chằm chằm, hận thể phá hủy ta.

      Hinh Hinh gì, cho đến khi Lưu Na cho là ta định vẫn giữ yên lặng, ta lại cười châm chọc, “Tại sao? Lưu na, vấn đề của cậu buồn cười. sai, chuyện cậu ấy mất tích, tôi xác thực tham dự, chỉ là, chủ mưu phải là tôi, tôi cũng chỉ là trợ giúp thôi.”

      “Trợ giúp? Có ý gì?”

      “Cậu biết Sở Du thích Lương Ý chứ?” ta nhìn chằm chằm hộp mỹ phẩm dưỡng da khay trà, chậm rãi .

      Sở Du? Hot boy trường cấp hai?

      “Cậu muốn gì?”

      Hinh hinh sâu kín mở miệng , “10 năm trước, Sở Du từng viết lá thư thư tình cho Lương Ý, nhưng bị tôi phát , vì vậy tôi nghĩ biện pháp khiến Sở Du hiểu lầm ấy có bạn trai, làm cho cậu ấy chết tâm. Tôi vốn định nhân cơ hội này đến gần cậu ấy, nhưng, cậu ấy ngồi cùng chỗ với bạn học mới chuyển trường. Bạn học sinh chuyển trường dáng dấp là đẹp mắt, cho nên tôi nhận thua. Nhưng…”

      ta dừng chút, cắn răng nghiến lợi mở miệng lần nữa, “Cậu biết ra đều là giả, cậu ấy vẫn luôn thích Lương Ý, học sinh chuyển trường đó, chẳng qua là bia đỡ đạn thôi, đến chết, cậu ấy còn quên Lương Ý, tôi hiểu Lương Ý có cái gì tốt, tại sao lại thích ấy? Dung mạo ấy bằng tôi, tính tình cũng khéo hiểu lòng người như tôi, tại sao chứ?! Tại sao ấy có thể được cậu ấy thích?! Mà tôi, chỉ có thể vụng trộm len lén hâm mộ ấy?!”

      “Cho nên, cậu bắt cóc cậu ấy?”

      ta châm chọc mà nhìn Lưu Na, “Bắc cóc? Tôi mới có bắt cóc ây, tôi cũng chỉ hoàn thành tâm nguyện của Sở Du mà thôi.”

      “Tâm nguyện của Sở Du?”

      “Sở Du muốn kết hôn với cậu ấy.”

      “Nhưng cậu ta chết.” Lưu Na cau mày, .

      “Chết rồi, cũng có thể két hôn, cổ đại nhà người có tiền cũng đều cưới vợ cho con trai qua đời của mình.”

      “Ý của cậu là … Minh hôn?!” Lưu Na thể tin nhìn ta.

      sai, mẹ Sở Du tới tìm tôi, muốn tôi giúp tay, tôi nghĩ, nếu tôi từng thích cậu ấy như vậy, tại sao thể giúp cậu ấy hoàn thành tâm nguyện lúc còn sống của cậu ấy chứ? Cậu xem, tôi đối với cậu ấy tốt. Nhưng cậu ấy biết quý trọng.”

      “Kẻ điên!” Lưu Na hung hăng quăng ta cái tát, sau đó lấy điện thoại di động từ túi xách ra chuẩn bị báo cảnh sát.

      “Ầm!” Cái ót bị đau mãnh liệt trong nháy mắt tứ chi của tê dại, đột nhiên té xuống đất, màn hình điện thoại di động vì còn chưa hoàn thành cuộc gọi mà sáng nhấp nháy, tựa hồ trách móc.
      Last edited by a moderator: 15/2/15
      Bò đeo nơChris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 34: Sở Du tỉnh lại

      Edit: tiểu an nhi (LQĐ)


      Sở Du từ từ bình tĩnh lại, móng tay dài đáng sợ cũng dần dần rụt trở về. Lương Ý động cũng dám động cái, chỉ sợ hành động của mình quấy rầy đến Sở Du khó khăn lắm mới yên tĩnh lại.

      "Đùng!" Tiếng vật cứng va chạm khiến Lương Ý giật mình, thân thể của Sở Du vùi đầu vào cổ bỗng dưng mềm nhũn, sức nặng toàn thân đè hết lên người . Lương Ý thiếu chút nữa bị đè thở nổi ở mặt đất, cũng may quản gia kịp thời tiến lên, đỡ dậy.

      "Đưa thiếu gia tới phòng tắm ." Đại sư Cố che vết máu loang lổ ở lồng ngực, đầu đầy mồ hôi với quản gia.

      Mẹ Sở lên phía trước, mặt thay đổi liếc nhìn Lương Ý, lạnh lùng hỏi, " chuẩn bị người xong chưa?"

      "Xong rồi." Quản gia đỡ lấy Sở Du, trả lời.

      " thôi!" Mẹ Sở xoay người rời .

      "Đợi chút, thiếu phu nhân, cũng theo ." Lời của Đại sư Cố khiến mẹ Sở ở đằng trước dừng lại bước chân. Bà quay đầu, nhìn Đại sư Cố, vẻ mặt vui, " giờ tiểu Du hôn mê, còn tạo ra uy hiếp gì đối với chúng ta nữa, cần thiết phải dẫn con bé lên theo."

      "Phu nhân, nếu trong quá trình trị liệu thiếu gia tỉnh lại sao đây? Đến lúc đó chỉ sợ chúng ta được may mắn như lần này thôi." Đại sư Cố đồng ý với mẹ Sở.

      Mẹ Sở nhíu mày cái, nhìn chằm chằm Lương Ý hồi lâu, mới miễn cưỡng , " thôi!"

      Lương Ý chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, căn bản hiểu hai người họ tranh chấp cái gì, cho đến quản gia khẽ với , "Thiếu phu nhân, theo thôi." Lúc này mới hiểu ra, ý của bọn họ là muốn trong quá trình trị liệu của Sở Du, cho ở đó để dự phòng ngộ nhỡ.

      liếc nhìn Sở Du bị quản gia vác vai cái, thực vui, nhưng biết cho dù muốn e là cũng bị người ta dùng sức mạnh ép buộc. bằng cứ ngoan ngoãn nghe lời, để da thịt đỡ phải chịu khổ.

      Trong phòng tắm.

      Vừa bước vào phòng tắm, Lương Ý bị mùi máu tươi nồng nặc sộc thẳng vào mũi. khó chịu bịt chặt mũi lại, tiến tới thùng gỗ lớn phía trước nhìn chút. Cả thùng máu lớn đỏ thẫm đập vào mắt .

      "Đây là. . . . . ."

      "Là máu người, thiếu phu nhân." Đại sư Cố "tốt bụng" trả lời cho .

      Lương Ý ngạc nhiên mở to hai mắt, "Chỗ máu này. . . . . . các người lấy từ đâu ra?"

      Đại sư Cố cùng quản gia liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nháy mắt ra dấu, sau đó quản gia chậm rãi , "Mua về từ bệnh viện."

      Lương Ý thở phào nhõm, may mà phải lấy ra từ người sống. Nếu đúng là . . . . . nghiệp chướng!

      Mẹ Sở bỗng nhiên lên tiếng, lạnh lùng ra lệnh cho quản gia, "Còn đưa tiểu Du qua đây!"

      Quản gia gật đầu, cởi quần áo cho Sở Du, Lương Ý nhìn thấy, lập tức xoay người lại. Mẹ Sở cười lạnh tiếng, "Sao thế, dám nhìn?"

      Lương Ý nhìn chằm chằm Mẹ Sở, " dám nhìn làm sao? Bà có ý kiến?"

      Mẹ Sở nhìn , trong mắt tràn đầy châm chọc, "Tiểu Ý, lá gan của cháu hình như. . . . . . lại lớn thêm ít rồi. Xem ra cuộc sống trong phòng ngầm dưới đất hề khiến tính tình của cháu thu lại chút nào."

      Lương Ý bị lời của mẹ Sở kích thích đến muốn cắn nát môi, "Tính tình của tôi chính là như vậy, thu lại được. Bà có thể giết tôi xong hết mọi chuyện, nếu , vĩnh viễn cũng đừng mơ khiến tôi thu lại."

      Mẹ Sở nguy hiểm nheo mắt, hừ lạnh tiếng, "Cháu đừng tưởng rằng tiểu Du thể rời khỏi cháu ... tự cho mình là đúng."

      "Tôi có tự cho mình là đúng thế nào cũng bằng người nào đó tự cho mình là nhất." Lương Ý chịu yếu thế.

      Đại sư Cố vẫn im lặng đứng ở bên nhìn hai người đối chọi gay gắt, khỏi than thở tiếng cảm thán, "Quan hệ mẹ chồng – nàng dâu từ xưa tới nay, quả nhiên là vấn đề nan giải của thế gian."

      "Thần côn, ông vừa cái gì?" Lương Ý đột nhiên xoay đầu lại, trầm nhìn ông ta.

      Đại sư Cố nghẹn họng, biết nên giảng hòa như thế nào. Sắc mặt quản gia u, mở miệng cắt đứt đối thoại giữa bọn họ, “Ngón tay của thiếu gia vừa rồi có nhúc nhích, biết cậu ấy. . . . . ."

      Đại sư Cố vội vàng lên trước, vươn tay ra thăm dò trán của Sở Du cái, nghiêm nghị , "Mấy người ra ngoài , để thiếu phu nhân lại!"

      "Tại sao cho bọn họ ra ngoài, còn để lại mình tôi?" Lương Ý đối với sắp xếp này hoàn toàn hài lòng.

      Đại sư Cố cười lạnh , "Thiếu phu nhân muốn ra ngoài cũng được. Chỉ có điều có thể thành công hay ."

      Lương Ý nghe vậy, ảo não xoay mặt. biết thần côn này nhất định có biện pháp khiến cho thể rời khỏi phòng tắm này. Mà quản gia cùng Mẹ Sở lập tức ra ngoài.

      "Thiếu phu nhân, tới đây." Đại sư Cố móc lá bùa từ trong túi ra, đưa cho . Lương Ý nghi hoặc nhận lấy, "Nó dùng để làm gì? ấy biến thành cương thi rồi à? Mà sao túi của ông có nhiều thứ vậy, ông là Doraemon chuyển thế sao?"

      Đại sư Cố im lặng thở dài tiếng, "Thiếu phu nhân, xem ra cuộc sống trong phòng ngầm dưới đất thích ứng cũng tệ, tại tinh lực tràn đầy thế này cơ mà ."

      "Phi! Mấy tên tội phạm bắt cóc các người hay . Đúng là biết xấu hổ!" Cái phòng dưới đất chết tiệt kia lạnh muốn chết, nếu phải Linh len lén mang chăn bông cùng thức ăn đến cho , chết đói cũng chết rét.

      "Được rồi, thiếu phu nhân, tôi cũng muốn già mồm với . Tôi bị thương, thể chăm sóc Sở thiếu gia được, ở chỗ này chăm sóc cho cậu ấy !" Đại sư Cố xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng, Lương Ý bước bước dài níu lấy ống tay áo của ông ta, vội la lên, "Ông định ? Nếu ấy bất ngờ tỉnh lại tôi làm sao đây?"

      "Cậu ấy làm bị thương. Nhưng đề phòng trường hợp cậu ấy tỉnh, tuyệt đối thể để cậu ấy ra khỏi thùng gỗ này. Nếu , phải cũng Sở thiếu gia giống như con quái vật kia làm vợ chồng cả đời." Đại sư Cố gạt tay của Lương Ý ra, để lại mình gấp gáp rời .

      Lương Ý nhìn cửa chính là đóng lại chặt chẽ, trái tim giăng đầy mây đen. sợ hãi nhìn sang Sở Du còn nắm chặt hai mắt, sau đó lại vội vàng dời tầm mắt , dám nhìn nữa.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đứng ở cạnh cửa phòng tắm chừng 20 phút, vẫn đủ dũng khí xoay người lại xem. Bỗng nhiên, Lương Ý nghe loáng thoáng thấy có người gọi mình, theo bản năng quay đầu, chỉ thấy Sở Du vừa nãy còn nhìn ngũ quan, tại khôi phục lại bộ dạng tuấn lúc đầu. Chỉ có điều màu da đỏ sậm do ánh nắng mặt trời vẫn chưa hồi phục lại màu trắng nõn trước kia.

      Lương Ý cau mày, ngừng tự lẩm bẩm, gương mặt mang theo căng thẳng cùng sợ hãi. Nhưng biết vì sao, sợ hãi trong lòng Lương Ý đối với Sở Du dần dần biến mất. dò dẫm từng bước tới trước thùng gỗ, ngồi chồm hỗm xuống, đem đầu tiến lại gần mặt , cẩn thận quan sát.

      Đột nhiên, đôi tay dính đầy máu tươi từ trong thùng gỗ vươn ra ngoài, bóp cổ tay chặt. Mùi máu tươi nồng nặc tràn vào khoang mũi, cảm giác buồn nôn dâng lên cùng việc mất dưỡng khí khiến cảm thấy vô cùng khó chịu.

      "Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." cố gắng dùng tay kia gỡ tay của Sở Du ra nhưng tài nào gỡ ra nổi, sức lực của căn bản cũng có tác dụng gì. Lương Ý đột nhiên nhớ tới lá bùa Đại sư Cố giao cho trước khi , lập tức buông tay, run rẩy cầm lá bùa lên, dán nhanh vào trán .

      Lực nắm cổ tay dần dần yếu , cuối cùng đôi tay dính đầy máu tươi kia cũng vô lực buông thõng rơi xuống thùng gỗ. Thùng gỗ tràn ra vũng máu, vẩy vào mặt . Lương Ý chán ghét dùng ống tay áo xoa xoa chút, cảm thấy vẫn chưa được sạch , lại vội vàng chạy đến bồn rửa tay, dùng nước sạch rửa rửa lại hồi mới dừng lại.

      "Tiểu Ý. . . . . ."

      Tiếng gọi yếu ớt khiến Lương Ý quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh nhất thời lên trước mắt . Lương Ý ngạc nhiên há hốc mồm, nhất thời biết cái gì.

      Sở Du, tỉnh lại. . . . . .

      Nhà họ Lưu.

      "Bác , Na Na về chưa ạ?" Sau khi tan việc, Tình Phong hùng hùng hổ hổ tới nhà họ Lưu, gấp gáp hỏi Lưu Na về nhà hay chưa.

      Mẹ Lưu lắc đầu cái, tò mò hỏi lại, "Tình Phong, xảy ra chuyện gì sao?"

      "Na Na ấy nghi ngờ Hinh Hinh có liên quan đến chuyện tiểu Ý mất tích, cho nên mình chạy tìm ta. ấy với cháu nếu sau tiếng mà gọi điện thoại lại giúp ấy báo cảnh sát. Nhưng bây giờ quá ba tiếng rồi, những Na Na gọi lại cho cháu, mà ngay cả khi cháu gọi tới, di động của ấy vẫn luôn trong tình trạng tắt máy." Tình Phong gấp gáp đến mức toát hết mồ hôi hột.

      Mẹ Lưu nghe xong sắc mặt trắng bệch, "Vậy cháu qua nhà Hinh Hinh tìm nó chưa?"

      " tới rồi ạ, nhưng có ai ra mở cửa." Tình Phong lau mồ hôi, lấy điện thoại di động ra, ngón tay run rẩy ấn bàn phím.

      "Cháu gọi cho Hinh Hinh hả?" Mẹ Lưu hỏi.

      Tình Phong lắc đầu, "Di động của Hinh Hinh cũng tắt máy, bây giờ cháu gọi điện thoại báo cảnh sát." Mặc dù Na Na nghi ngờ Hinh Hinh có liên quan đến việc tiểu Ý mất tích, nhưng lúc đó tin. Lúc này liên hệ được với Na Na, khiến cho thể hoài nghi.

      "Cảnh sát chịu để ý sao? Bây giờ còn chưa đến 24 giờ." Mẹ Lưu ngã ngồi xuống ghế sofa, hoảng sợ hỏi.

      " đâu, chuyện tiểu Ý mất tích khiến cho cảnh sát chú ý, Na Na là vì tiểu Ý mới mất liên lạc. Bọn họ nhất định nhanh chóng xử lý chuyện này." Tình Phong chắc chắn.

      Lưu mụ mẹ tâm nặng nề gật gật đầu, trong đầu càng ngừng cầu nguyện, chỉ mong đây chỉ là sợ bóng sợ gió cuộc.

      tiếng sau.

      Điện thoại của Tình Phong vang lên, cuống quýt ấn nút nghe. Đầu bên kia điện thoại cung cấp cho tin tức động trời. Sau khi tắt máy, vẫn còn kinh ngạc nhìn chằm chằm di động tay, đầu óc vô cùng hỗn loạn.

      "Sao vậy?" Mẹ Lưu thận trọng hỏi.

      Tình Phong khó khăn nuốt nước miếng cái, mới lên tiếng, "Cảnh sát , nhà Hinh Hinh có ai, nhưng trong nhà có vũng máu, họ muốn người thân qua đó làm xét nghiệm ADN."

      Mẹ Lưu vừa nghe xong, nhất thời hôn mê bất tỉnh.

      "Mẹ, mẹ ngồi đó nhìn gì vậy?" Thiếu nữ nhìn thấy mẹ mình vẫn ngồi im ghế, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm cái bàn, hiếu kỳ liền tới hỏi.

      Người phụ nữ tên A Phương nghe được tiếng con hỏi lập tức thu lại tờ giấy trắng mốc meo, thả vào trong ngăn kéo, " có gì, chỉ là đột nhiên nhớ lại chuyện trước kia mà thôi."

      "Như vậy sao." Thiếu nữ gật đầu cái, sau đó cười , "Con làm xong cơm, chúng ta ăn cơm !"

      Người phụ nữ cười cười, gật đầu cái, trước khi còn lo lắng nhìn lại ngăn kéo, trái tim hồi phiền muộn.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      linhdiep17Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 35: Có người cản trở

      Edit: tiểu an nhi (LQĐ)


      Dây xích nặng nề quấn quanh cổ chân trắng nõn rơi xuống mặt sàn phát ra tiếng vang "loảng xoảng" chói tai. Lương Ý bước từng bước, chậm rãi về phía nhà vệ sinh. "Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang bước chân của . Lương Ý quay đầu lại, cửa phòng lặng lẽ được mở ra, dì Linh bưng thức ăn vào.

      Lương Ý nhìn dì Linh, gì. Sắc mặt của tái nhợt, đầu tóc rối tung, đôi môi chút huyết sắc, cả người đều tản ra vẻ tiều tụy. Dì Linh đau lòng nhìn sợi dây xích sắt dài chừng 10m quấn dưới chân , yên lặng thở dài.

      "Thiếu phu nhân, ăn cơm ." Dì Linh bưng thức ăn đặt bàn trang điểm, để cho Lương Ý đỡ phải kéo sợi xích mệt nhọc.

      Lương Ý lắc đầu cái, hai mắt vô thần, hơi thở mong manh, "Tôi muốn ăn."

      "Nhưng ăn gì cả ngày rồi." Dì Linh gấp gáp .

      "Chưa chết được." Giọng của Lương Ý tràn đầy cam chịu.

      Dì Linh cau mày, kéo tay qua, dắt đến bàn trang điểm, ấn ngồi xuống, đưa đũa tới trước mặt, "Thiếu phu nhân, làm như vậy có lợi cho bản thân đâu. Chết tử tế còn bằng sống vô ích, phải sao? Hơn nữa, người chết hy vọng gì cũng còn."

      Ánh mắt của dì Linh sáng rực, trái tim Lương Ý đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ dị. rũ mắt xuống, mãi lâu sau mới từ từ nhận lấy đôi đũa, nâng bát cơm lên ăn từng miếng từng miếng .

      "Thiếu phu nhân, thiếu gia chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, đợi cậu ấy bớt giận, nhất định cậu ấy cởi dây xích này ra cho . Vậy nên, trong khoảng thời gian này cứ nghe lời thiếu gia , đừng đối nghịch với cậu ấy nữa. Được ?" Dì Linh nhìn ổ khóa cùng xiềng xích đầu giường chút, tâm nặng nề.

      Lương Ý đột nhiên đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên châm chọc nhìn bà, "Dì cho là ta tháo cái thứ này ra?"

      "Thiếu phu nhân, có chuyện gì là tuyệt đối." Dì Linh khẽ mỉm cười, an ủi.

      Lương Ý giận dỗi xoay mặt, tức giận mở miệng, " ta vừa tỉnh giống như người bị bệnh thần kinh cắn cổ uống máu tôi, sau đó còn dùng xích khóa tôi lại ở trong phòng. Dì nghĩ rằng ta thả tôi ra sao?" Đúng là chuyện lạ đời.

      Dì Linh kéo cái ghế qua bên, ngồi xuống, mặt đối mặt chuyện với , "Thiếu phu nhân, đối với việc muốn chạy trốn thiếu gia thực rất tức giận, nhưng đây cũng chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ cần hạ thái độ xuống chút, cậu ấy thả ra."

      Lương Ý lên tiếng đáp lại, trong suy nghĩ của , dì Linh và những người trong biệt thự này đều cùng phe. Tuy nhiên bà ấy giống như những người khác, tùy ý chà đạp nhân cách của .

      "Thiếu phu nhân, thiếu gia tới rồi." Dì Linh đột nhiên đứng lên, đem chiếc ghế mình vừa ngồi trả về chỗ cũ.

      Lương Ý ngạc nhiên hỏi, "Làm sao dì biết?"

      "Tiếng bước chân, thiếu gia vừa sinh ra tôi ở chỗ này chăm sóc cho đến bây giờ, vậy nên vô cùng quen thuộc với tiếng bước chân của cậu ấy. Tôi phải trước đây." Dì Linh cung kính khom người, chuẩn bị rời , Lương Ý vội vàng kéo lại ống tay áo của bà, "Dì phải ư? Vậy tôi sao?"

      "Thiếu phu nhân, nếu muốn hạ thái độ của mình xuống, đừng gì cả, tránh lại chọc giận thiếu gia." Dì Linh nhanh chậm cho lời khuyên, đúng lúc này cửa phòng được mở ra.

      Thân thể của Sở Du khôi phục lại được bảy tám phần, vẻ mặt lạnh lùng thẳng bước vào. Nhìn thấy Lương Ý đứng bên cạnh dì Linh, chân mày khẽ cau lại, đôi mắt đen như mực thoáng qua chút vui.

      "Thiếu gia, tôi ra ngoài trước." xong, dưới cái nhìn chăm chú của Lương Ý, bà bước nhanh rời .

      Sau khi dì Linh ra khỏi phòng, Lương Ý liếc mắt nhìn Sở Du, buồn bực ngồi xuống, cơm cũng ăn nữa. Phía sau truyền đến tiếng bước chân “lộc cộc”, biết, Sở Du tới.

      Đôi cánh tay rắn chắc vòng qua eo Lương Ý, nhịn được lập tức rụt người lại. Vòng tay của người nào đó càng thêm thắt chặt, khiến Lương Ý phải kêu lên tiếng. Hơi thở ấm áp phả lên viền tai quấy nhiễu , muốn để ý đến, nhưng dáng vẻ mập mờ như hình với bóng của hai người giờ có cách nào mà thích nổi.

      " ăn sao?" Sở Du liếc nhìn chỗ thức ăn bàn trang điểm, đưa tay vuốt vuốt tóc đỉnh đầu . Lương Ý tức giận nheo mắt lại, môi mím chặt.

      " cho em ăn!" Vừa dứt lời, cầm thìa lên xúc chút cơm, đưa tới bên miệng . Lương Ý quyết hé miệng, lạnh lùng hất mặt.

      " ăn?" Sở Du ôn hòa hỏi.

      Hừ! Tuyệt đối ăn của bố thí. Lương Ý thầm thề trong lòng, đem mấy miếng cơm vừa ăn lúc trước ném ra tận Thái Bình Dương xa xôi rồi.

      "Đổi cái khác nhé?" Sở Du trưng cầu ý kiến của . Lương Ý vẫn cao ngạo nghiêng đầu, đồng thời, len lén liếc cái thìa cái. Sau đó biết là do vô tình hay cố ý mà dùng khuỷu tay của mình nhàng đụng vào tay cầm thìa của . Cái thìa rơi xuống , phát ra tiếng kêu thanh thúy. Lương Ý lặng lẽ nhếch khóe miệng.

      Sở Du cau mày, nhặt cái thìa lên, rồi nhàn nhạt nhìn , mặt đổi sắc lại xúc thêm thìa cơm nữa, tiếp tục đưa tới bên miệng. Lương Ý trợn to hai mắt, quả thể tin nổi, ngờ Sở Du nổi tiếng thích sạch lại dùng cái thìa rơi xuống đất xúc cơm cho ăn. những thế còn hề lau qua, cái này, đúng là làm cho người ta kinh ngạc thốt nên lời!

      "Ăn!" Sở Du hung hăng đưa thìa cơm tới.

      Lương Ý quay đầu, ngực phập phồng có chút kịch liệt, bởi vì lúc này cố nén tức giận.

      "Ăn!" Thìa cơm đưa sát đến môi rồi, rốt cuộc cũng nhịn được nữa, đập bàn, "Mẹ nó, cố ý có phải ?" Đúng là ‘chú có thể nhẫn nhưng thím thể nhịn’ nha!

      Sở Du mở lớn hai mắt, vẻ mặt vô tội, Lương Ý lại càng thêm tức giận, nhận định là cố ý gây phiền toái cho mình, "Đồ đáng ghét, tôi cho biết, có gan chỉnh chết tôi , nếu , tôi chỉnh chết !" Bộ dạng Lương Ý giận dữ ngút trời, rất có khí thế của Mẫu Dạ Xoa.

      " có gan." Sở Du ngẩng đầu nhìn , ánh mắt kiên định.

      Lương Ý nhướn mày, trầm mặt, "Cho nên định chỉnh chết tôi?"

      Sở Du lắc đầu cái, " phải sinh con sao?" Trưng ra vẻ mặt hiểu em nghĩ đến cái gì.

      Vẻ mặt tức giận của Lương Ý trong nháy mắt nứt nẻ, chỉ thấy ngây ngốc nhìn Sở Du chằm chằm, cuối cùng gào thét, "Mẹ nó, ai thảo luận cái này với ?"

      Tại sao cái tên hiếm thấy này luôn có thể nghĩ lệch sang chuyện khác chứ. Hơn nữa ràng là “chỉnh chết ”! “Chỉnh chết ”! Có phải là sinh con đâu!

      (Giải thích: “Chỉnh chết” có phiên là Zhěng sǐ (chỉnh tử), còn “Sinh con” có phiên là Shēng háizi (sinh hài tử), nhanh nghe na ná ^^)

      " thảo luận cái này, thảo luận cái gì?" Sở Du hờ hững , hình như đối với những vấn đề khác có hứng thú.

      Lương Ý hít thở sâu mấy lần, đè ép lửa giận sắp thiêu đốt hết lục phủ ngũ tạng của xuống, "Ví như, tháo cái xích khóa chết tiệt này ra!" dữ tợn cười tiếng, bình tĩnh .

      Sở Du trực tiếp cự tuyệt, " thể!"

      Khốn! cái tên đáng chết này!

      " thể?" Lương Ý mặt dày hỏi lại.

      Sở Du lẳng lặng nhìn , mãi tới khi Lương Ý có cảm giác nụ cười mặt mình sắp đông cứng tới nơi mới mở miệng, "Có thể." Lời vừa ra, Lương Ý nhất thời nhìn thấy trăm hoa đua nở xung quanh, "Nhưng. . . . . ." Trong nháy mắt lại rơi xuống vực sâu địa ngục.

      "Nhưng mà cái gì?" nhịn được bực bội chất vấn.

      "Em chạy trốn!" Sở Du nắm lấy cổ tay Lương Ý, kéo cái, Lương Ý bất ngờ mất trọng tâm ngã vào lồng ngực của . Sở Du vòng hai tay ra ôm chặt, Lương Ý bị ghìm có thấy hơi đau, vì vậy lấy tay đẩy cái. lại tăng thêm sức lực, cuối cùng Lương Ý quyết định giãy giụa nữa.

      " đối xử với em tốt sao? Tại sao em luôn muốn chạy trốn?" Sở Du ở bên tai Lương Ý nỉ non.

      Cảm giác chua xót trong tim Lương Ý dâng lên, lắc đầu, ra vẻ quan tâm mà , "Tôi thích , tôi muốn về nhà."

      Sở Du buông ra, cười lạnh, "Em thích ta đến vậy sao?"

      Lương Ý nhíu mày, khó hiểu nhìn chằm chằm, " linh tinh cái gì thế?"

      " linh tinh? Em ngầm bảo vệ ta, có đúng ? Em sợ gây bất lợi cho ta chứ gì? nhiều năm như vậy, vẫn chưa xuống tay với ta là vì hai người có liên lạc, nếu , ta thể bình an sống tới ngày hôm nay." Sở Dủ lạnh lùng cười, nhấc lọn tóc vương trước ngực lên khẽ cuộn.

      Lương Ý nhíu mày thêm sâu, "Rốt cuộc tới ai?"

      "Là ai trong lòng em biết . Nhưng em yên tâm, tuyệt đối để ta cản trở chuyện giữa hai chúng ta." Sở Du ôn nhu cười tiếng, nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn của .

      Lương Ý đẩy tay của ra, " muốn làm gì?"

      "Đến lúc đó em biết. Tất cả những người muốn giành em ra khỏi tay đều có kết quả tốt đẹp đâu." Sau khi lạnh lùng để lại những lời này, Sở Du mang theo gương mặt đầy sát ý rời khỏi phòng. Lương Ý muốn kéo lại, nhưng vướng sợi dây xích nên cách cửa nửa mét nữa phải dừng lại, đành buồn bực đứng giậm chân tại chỗ.

      "Mẹ à, hình như gần đây mẹ được yên lòng." ngồi ghế sô fa gặm táo, tay cầm điều khiển TV chuyển kênh qua lại, lên tiếng hỏi.

      Người phụ nữ a Phương nghe vậy cười nhạt, "Có thể là do gần đây mẹ có chút thoải mái."

      nhíu nhíu mày, "Vậy mẹ mau về phòng nghỉ ngơi ."

      "Ừ." Bà gật đầu, rời khỏi phòng khách. Sau khi về tới phòng ngủ lập tức thẳng tới trước bàn, rút tờ giấy trắng có chữ viết bằng máu tươi ở trong ngăn kéo ra. Bà trầm mặc lâu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn con thích thú xem TV ở bên ngoài cái, cuối cùng ấn phím gọi số điện thoại viết tờ giấy.

      bao lâu sau, bà liền nghe được giọng yếu ớt truyền đến, "Xin chào, xin hỏi ai ở đầu bên kia vậy?"

      Người phụ nữ a Phương cũng lập tức trả lời, mãi cho đến khi người kia hỏi lại lần nữa, bà mới ấp a ấp úng : " Xin...xin chào."

      "Xin hỏi là. . . . . ."

      Bà cắn cắn môi, do dự hỏi, "Trong nhà của chị, có phải, có phải là có người bị bắt cóc hay ?"

      Điện thoại đột nhiên im lặng có tiếng vang, người phụ nữ a Phương ảo não cúi đầu, vò vò tờ giấy bàn cái, xem ra, chỉ là trò đùa giỡn mà thôi.

      "Rốt cuộc là ai?" Tiếng chất vấn kích động bất ngờ vang lên khiến bà giật mình.

      "Đúng, đúng là có chuyện đó sao?" Bà lẩm bẩm, bởi vì căng thẳng mà có chút cà lăm. "Trong tay tôi có tờ giấy dùng máu để viết, là thư cầu cứu. Phía viết bốn chữ, còn có cả số điện thoại của bà nữa."

      "Tiểu Ý chưa có chết, tiểu Ý chưa có chết. . . . . ."

      Đầu dây bên kia ngừng lặp lặp lại câu , người phụ nữ a Phương liền lên tiếng cắt ngang, "Chuyện này. . . . . ."

      "Chúng ta có thể gặp mặt nhau ? Ngay bây giờ, tại ở đâu?" Còn chưa kịp đầu dây bên kia ngắt lời, "Được rồi, chúng ta đến quán ăn XX đường XX gặp nhau nhé." Người phụ nữ a Phương cầm lấy tờ giấy trắng trong tay, tâm tình đè nén mấy ngày hôm nay nhất thời trở nên vô cùng nhõm.
      Last edited: 27/3/15
      linhdiep17Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 36: Từ bỏ việc chạy trốn

      Edit: tiểu an nhi (LQĐ)


      Sau khi Sở Du rời lâu, dì Linh vội vội vàng vàng bước vào, ngay cả cửa phòng cũng gõ, trực tiếp thẳng vào trong. Bà dùng ống tay áo lau lau mồ hôi hột trán, gấp gáp hỏi,"Thiếu phu nhân, gì với thiếu gia? Sao vừa rồi cậu ấy mang theo khuôn mặt đầy sát ý ra khỏi biệt thự?"

      Lương Ý ngạc nhiên ngồi ở giường, " ta rời khỏi biệt thự?" nhìn xuống chiếc đồng hồ rơi ở mặt đất, bây giờ mới hơn ba giờ sáng, ta còn muốn đâu? Hơn nữa phải là ta còn chưa khỏe hẳn hay sao? Tại sao lại mạo hiểm mà ra ngoài?

      "Thiếu phu nhân, biết thiếu gia ra ngoài?" Dì Linh có chút nghi ngờ.

      Lương Ý lắc đầu cái, "Vừa rồi ta những câu gì đó rất khó hiểu, cái gì mà những kẻ muốn cướp người của ta đều có kết quả tốt. Căn bản tôi hiểu ta những lời đó là có ý gì."

      Dì Linh suy tư hồi lâu, chẳng lẽ là. . . . . .

      "Thiếu phu nhân, trước kia có bạn trai hay ?" Bà dè dặt hỏi.

      Lương Ý lại lắc đầu, " có, từ trước tới giờ tôi chưa từng có bạn trai, hơn nữa hình như cũng chẳng có người nào theo đuổi tôi cả. Mà chuyện này sao?" nhìn Dì Linh nghi hoặc.

      Dì Linh nhất thời cứng họng, sau đó mới miễn cưỡng đổi chủ đề, "Thiếu phu nhân, nhìn bộ dạng vừa rồi của thiếu gia, giống như là muốn . . . . . ." Tuy bà chưa hết câu, nhưng Lương Ý hiểu ra ngay.

      "Nhưng tôi thực có đối tượng nào mà." Lương Ý trợn to hai mắt, dáng vẻ như kiểu ta đổ oan cho tôi.

      Dì Linh quay mặt, đột nhiên bước nhanh tới trước bàn trang điểm, lục lọi lát rồi đưa cho cái kéo. Lương Ý cảm thấy khó hiểu, "Cây kéo này chém sắt như chém bùn hả? Có thể cắt cái dây xích dưới chân tôi ?" nhận lấy cây kéo, day day vào mắt xích vài cái, tiếc nuối , "Nó quá, được rồi, vậy dùng để mài sao?"

      "Thiếu phu nhân, đây là để cho dùng làm bộ tự sát." Dì Linh tức giận . Đối với trí tưởng tượng của này bà được gì nữa rồi.

      "Làm bộ tự sát? Sao tôi phải làm bộ tự sát?" Lương Ý ném cây kéo trong tay xuống, Dì Linh chạy lên trước vội vàng nhặt lên, đưa lại cho , "Dáng vẻ vừa rồi của thiếu gia ràng chính là muốn . . . . . ." Bà ảo não cúi đầu. Nếu thiếu gia ở bên ngoài gây ra chuyện gì, đến lúc đó mà khiến cảnh sát điều tra ra đầu mối phiền phức.

      "Giết người?" Lương Ý cau mày.

      Dì Linh nặng nề gật đầu, "Người kia có thể là người quen của , có lẽ ta có liên lạc gần gũi gì đó, mới khiến thiếu gia ghen tỵ cho nên. . . . . ."

      "Ghen tỵ giết người?" Lương Ý mở lớn mắt, thể tin nổi. Trong lúc còn chưa kịp phản ứng, dì Linh nhanh chóng ấn cây kéo vừa nhặt lên vào trong tay .

      "Có ai , thiếu phu nhân muốn tự sát!" Bà đột nhiên xé cổ họng kêu to, Lương Ý cảm thấy màng nhĩ cũng rung lên từng hồi. Gần như ngay tức khắc, mẹ Sở và quản gia cùng mấy người nữa hùng hổ lao thẳng vào phòng.

      "Phu nhân, thiếu phu nhân ấy. . . . . ." Dì Linh vừa thấy Mẹ Sở lập tức chạy tới trước mặt bà báo cáo.

      "Tiểu Ý, cháu làm gì vậy?" Sau khi nhìn dì Linh cái, mẹ Sở mới trầm giọng chất vấn Lương Ý.

      Giọng chất vấn của mẹ Sở khiến Lương Ý sửng sốt chút, sau hồi mới phục hồi lại tinh thần, lấy hơi sẵng giọng với mẹ Sở, "Gọi Sở Du tới đây, tôi có lời muốn với ta, nếu ta đến, tôi chết cho mấy người xem."

      Mẹ Sở quay sang nhìn quản gia nháy mắt ra dấu, quản gia giọng , "Thiếu gia vừa mới ra ngoài."

      " ra ngoài? đâu?"

      "Cậu ấy . Lúc ấy cảm xúc của thiếu gia có chút ổn định, cho nên. . . . . ."

      "Sao bây giờ ông mới với tôi?" Mẹ Sở giận dữ, mắt đẹp tràn đầy lửa giận.

      Quản gia cúi thấp đầu, "Là lỗi của tôi, phu nhân."

      "Mau với Đại sư Cố tìm thiếu gia về." Mẹ Sở cố nén tức giận ra lệnh, quản gia gật đầu ra ngoài. Bà nhắm mắt lại, tựa hồ nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng."Tiểu Ý, để cây kéo xuống, có chuyện gì chúng ta thương lượng."

      "Để nó xuống tôi còn tư cách đàm phán với bà sao? Bà nghĩ tôi ngu thế chắc?" Lương Ý châm chọc . Lúc này, dì Linh đứng ở phía sau mẹ Sở lặng lẽ dùng khẩu hình miệng để với . Lương Ý hiểu ra, dì Linh muốn đưa ra cầu đối với mẹ Sở. trầm mặc hồi lâu, quyết định hay là chờ Sở Du trở lại hẵng .

      "Tiểu Ý, dì A Quản tìm tiểu Du rồi, cháu cứ bỏ cây kéo xuống trước ." Mẹ Sở bình tĩnh khuyên giải .

      Lương Ý lườm bà cái, "Cứ chờ ta về rồi ."

      Mẹ Sở thêm gì nữa, môi mím chặt, mọi người vẫn trong trạng thái giằng co. Mãi đến 30 phút sau, lòng bàn tay Lương Ý đổ đầy mồ hôi rốt cuộc Sở Du cũng trở lại.

      "Tiểu Ý, để cây kéo xuống." Sở Du đứng ở cạnh cửa, chân mày nhíu chặt, giọng có chút vội vàng xen lẫn tiếng thở gấp, có lẽ do vừa mới chạy về. Lương Ý dè chừng nhìn lướt qua những người xung quanh, cứng rắn cầu, "Bảo bọn họ ra ngoài hết ."

      Sở Du lập tức nghe theo cầu của , để lại bất cứ ai khác ở trong phòng. Trước khi ra, đôi mắt tràn ngập giận dữ của mẹ Sở vẫn nhìn chằm chằm.

      Sở Du đợi mọi người hết xong, mới cẩn thận về phía trước vài bước, Lương Ý lại hét lên, "Đứng lại! Phải tháo cái xích chết tiệt này ra cho tôi trước." liếc mắt nhìn xiềng xích dưới chân mình đầy hận thù.

      Sở Du trầm mặc hồi lâu mới gật đầu cái, tới trước bình hoa bên cạnh sô fa, móc ra cái chìa khóa được thiết kế tinh xảo. Lương Ý nhìn cái chìa khóa ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt’ kia, tiếc hận đến xanh cả ruột. Biết thế chịu khó lê lết tìm kiếm xung quanh chút rồi.

      Trong khi Lương Ý hối hận để đâu cho hết, Sở Du lặng lẽ tiến lại gần , "Làm gì thế? cho phép tới đây!"

      " qua đó mở được." Sở Du bất đắc dĩ nhìn xiềng xích dưới chân cái.

      Lương Ý nghĩ nghĩ, đúng là thế, nhưng đâu có đần như vậy, "Ném chìa khóa tới đây cho tôi!"

      "Tiểu Ý, em chạy được đâu." Sở Du lưu loát ném chìa khóa qua, Lương Ý nghĩ nhiều như vậy, nhặt chìa lên rồi vội vàng mở khóa, cảm giác nhõm khiến tâm tình buồn bực của trở nên thoải mái hơn.

      "Tôi muốn về nhà chuyến." Lương Ý nhìn , ra cầu.

      Sở Du lắc đầu, ánh đèn mờ nhạt hắt lên gương mặt , làn da của chút sắc hồng, giống như thiếu niên đẹp đẽ nhưng mang đầy ưu thương.

      "Tôi vào nhà, tôi chỉ đứng ngoài cửa nhìn lát thôi. Có được ?" Lương Ý nghẹn ngào cầu khẩn, "Tôi hứa, về sau tôi bao giờ chạy trốn nữa. Tôi yên ổn sống ở nơi này." Lương Ý rũ mắt, khổ sở cười tiếng.

      Nghe được đảm bảo của , Sở Du vẫn còn có chút do dự. suy nghĩ trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước dáng vẻ cầu xin của , " thôi!"

      " đồng ý?" Lương Ý vui mừng ngẩng đầu lên, thể tin hỏi lại, ánh mắt lóe sáng.

      "Ừ." Sở Du nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại là sầu lo.

      Đánh cược lần , cứ thử lần này, nếu mà thua, như vậy. . . . . .

      dám nghĩ tới, nếu mà thua, như thế nào.

      "Chúng ta thôi!" Nụ cười lâu chưa từng thấy của Lương Ý giọi vào tầm mắt , nhìn cổ tay được cầm lấy dắt , hé miệng cười cười, trong tươi cười mang theo chút vui vẻ nhàn nhạt.

      Bên ngoài nhà họ Lương.

      Lương Ý vòng quanh nhà họ Lương - nơi mà vô cùng quen thuộc vòng, nhìn cánh cửa sổ đen nhanh kia, lúc lâu cũng gì, cảm giác bi thương trong lòng dường như che phủ hết tất cả suy nghĩ của .

      "Tách tách" vài giọt mưa lặng lẽ rơi gương mặt Lương Ý, lau hết , sau đó quay sang với người vẫn trầm mặc đứng bên cạnh, "Chúng ta thôi, trời mưa rồi."

      "Ừm!" gật đầu cái, vòng tay ôm lấy hông của , ánh mắt thâm trầm dần trở nên vui vẻ, ngay cả khóe miệng cũng nâng lên cao. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Lương Ý dâng lên cảm giác kỳ lạ, giống như trong trời đông giá rét mà đột nhiên tiến vào mùa xuân tươi đẹp vậy. Đồng thời còn xen lẫn chút xao động, trái tim dường như bị thứ gì đó căn cắn, có hơi ngứa; còn vài cảm xúc khác nữa mà thể gọi tên.

      Mưa to dần, Sở Du cởi áo khoác của mình ra, giơ cao lên, che mưa cho .

      "Tôi sao, cần phải. . . . . ."

      " thôi!" cắt ngang Lương Ý, nước mưa rơi xuống tóc , trượt qua gương mặt, rồi rơi vào quần áo. Chỉ lát mà toàn bộ quần áo của Sở Du ướt đẫm. cầm lấy cổ tay , chạy nhanh về phía trước. Lương Ý ngẩng đầu lên, đột nhiên phát sườn mặt trắng nõn của bỗng dưng xuất ít mụn màu đen.

      "Sở Du, mặt của . . . . . ." lên tiếng nhắc nhở. Sở Du ngẩn ra, ngay sau đó thản nhiên : “ sao cả!"

      "Nhưng. . . . . ."

      "Là vết thương của lần trước."

      dối! ràng vừa dính nước mưa mới có. Được che dưới áo khoác, khóe miệng Lương Ý vẽ lên đường cong nhàn nhạt, hốc mắt có chút đỏ, dòng nước ấm bỗng nhiên từ trong mắt chảy ra hòa cùng với nước mưa. hiểu vì sao hôm nay mình lại quái lạ như vậy, có lẽ là do lâu chưa được quay về nhà thôi.

      Xen lẫn trong tiếng mưa rả rích là tiếng bước chân vội vã của hai người, khiến cho đêm hè nơi đây thêm chút náo nhiệt. Mãi nhiều năm về sau, khi Lương Ý tóc bạc trắng, hàm răng rụng gần hết, nhưng vẫn nhớ như in từng chi tiết phát sinh trong ngày hôm đó, thực giống như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua . . . . . .

      Hôm sau, tại nhà hàng .

      "Đây là tờ giấy tôi nhặt được, còn có trăm đồng." Người phụ nữ tiểu Phương ngồi đối diện với ba mẹ Lương, thấp thỏm đem tờ tiền trong tay đặt lên bàn.

      Mẹ Lương cùng ba Lương liếc mắt nhìn nhau, nhặt tờ giấy lên cùng nhau quan sát. Sau hồi lâu mới gật đầu, "Chúng tôi vô cùng biết ơn cung cấp đầu mối. có thể cho chúng tôi biết, nhặt được tờ giấy này ở đâu ?"

      "Ở trong thùng rác của gia đình mà tôi làm công. Tờ giấy kia với tờ tiền này được vo vào nhau. Tờ 100 đồng ở bên ngoài, còn tờ giấy ở bên trong."

      Ba Lương nhìn chằm chằm tờ 100 đồng, nghĩ ngợi hồi lâu mới , "Có lẽ con bé làm như vậy để tăng thêm cơ hội cầu cứu. Dù sao nếu có ai nhìn thấy tiền đều nhặt lên, do vậy. . . . . ."

      "Được rồi, tại thảo luận vấn đề này cũng giải quyết được gì. Chúng ta nên tranh thủ thời gian kiểm tra AND ." Mẹ Lương cầm tờ giấy trong tay, vẻ mặt gấp gáp.

      "Ừ." Ba Lương gật đầu cái, sau đó móc xấp tiền từ trong ví ra, đưa cho tiểu Phương, "Đây là tâm ý của chúng tôi cảm tạ cung cấp đầu mối, mong nhận cho."

      Tiểu Phương vội vàng lắc đầu, "Cái này tôi thể nhận được."

      "Cứ cầm lấy , nhận chúng tôi mới thấy an tâm. Về sau chúng tôi còn cần tìm tới vì việc này nữa. Khó tránh khỏi việc làm phiền cuộc sống cũng thời gian của . Coi như chút bồi thường của chúng tôi mà thôi." Mẹ Lương đem tiền đẩy tới trước mặt người phụ nữ tiểu Phương, sau đó vội vàng kéo ba Lương rời , để lại mình tiểu Phương với vẻ mặt bối rối.
      linhdiep17Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :