1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Minh bộ chi tịch mị - Nhất Độ Quân Hoa (14) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10
      Mộng chìm nổi

      Ta nhập ma đạo, quanh năm khoác áo choàng màu đen mang theo quân mã nam chinh bắc chiến, có chiến tranh đánh, chiến tranh liền chế tạo chiến tranh để đánh. Phó tướng của ta tên Hoa Đạo, có thể làm cho hai nước vì thước mà ngươi chết ta sống. Cho nên có ở đây, lo có chiến tranh.

      Mặt trời chói chang, núi cây ngập trong biển máu, khắp nơi vương vãi những mảnh chân tay bị cụt, ngày tháng của ta chìm đắm trong máu tươi. Loại màu đỏ này làm cho ta hưng phấn, có đôi khi nghĩ lại cũng quên vì cái gì mà chiến, chính là ta rất mùi máu, thỉnh thoảng ta cảm thấy thực buồn nôn. Ta biết mình có thể thanh tỉnh bao lâu nữa, có lẽ tâm ma rất nhanh nuốt chút thần thức còn sót lại của ta. Máu, chảy dài áo choàng của ta, Ích Ma trượng đả qua thiên quân vạn mã, từ đỉnh đóa hoa bỉ ngạn từng giọt từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống.

      Hôm nay, ta chém chém giết giết chiến trường, thấy đối diện có người, cưỡi con ngựa cao to, áo choàng màu đen tung bay trong gió, trong lòng ta liền sợ run chút. Thần thức cơ hồ tỉnh táo lại. Trong mảnh tanh mùi máu này, chỉ cảm thấy khổ sở muốn chết. Bóng đen tới, là U. lẳng lặng nhìn ta, ta chỉ buồn cười, trước kia ta luôn tận lực nở nụ cười thực quyến rũ, tại cần, cứ tự nhiên mà cười. Ta ha ha cười phóng đãng : " U, ngươi như thế nào lại ở đây?" U thanh thản nhiên như trước :" Ngươi diệt trăm vạn quân đội La Sa quốc." Ta cười, phất tay gọi:" Hoa Đạo!" cưỡi ngựa chạy tới, quát lên:" Có chuyện gì?" Ta : "Tiếp tục tác chiến, ta muốn cùng vị lão bằng hữu này ôn chuyện chút."

      U mang ta đến Tạp Ô Nhĩ, tốc độ của quả ai sánh kịp. Trí nhớ của ta về nơi này trở nên mơ hồ từ lâu. Nơi này vẫn yên tĩnh như xưa kia, đom đóm tự do tự tại bay múa chơi đùa ở trong rừng. Ta định nhào lộn cỏ chút, nhưng chính là ta lớn thể lăn được nữa rồi. Ta vươn tay hướng về đám đom đóm khoái hoạt kia, chúng nó từng mến ta như mến hoa, thế nhưng bây giờ lại thất kinh tránh xa, mất hút vào trong rừng sâu. Ta ngơ ngác nhìn, đột nhiên nước mắt rơi xuống, đom đóm nơi đây chỉ thích người nào tâm linh thuần khiết. Ngay cả chúng nó cũng oán hận ta, ngay cả chúng nó cũng tuyệt quyết từ bỏ ta. Ta nằm cỏ, cảm giác như thuyền lạc hướng, sắp chìm nghỉm xuống nước biển lạnh như băng, ai có thể cứu ta đây?
      U từ phía sau nhàng ôm lấy ta,ta quay đầu lại, cười đến thiên địa thất sắc, ta xoay lại ôm lấy , nhàng hôn lên mặt của , giật mình ngơ ngác nhìn ta. Ta đem môi tiến lại gần bên tai của , thanh mềm như tơ, tràn đầy mị hoặc :" U, ta thực muốn nhìn xem trái tim của ngươi là màu gì a." Sau đó tay từ mặt chuyển xuống dưới, chạm khẽ vào trong ngực , chậm rãi xé rách da thịt trước ngực, máu, dính ở ngón tay ta chậm rơi xuống, rơi thảm cỏ xanh biếc. Móng tay dài xuyên vào trong cơ thể, tìm đến trái tim mạnh mẽ đập của .

      Ta cắn răng, thu hồi ngón tay cắm trong ngực , ta : " Ngươi ." U nhìn ta, trong ánh mắt tràn ngập thương hại cùng đau xót. Ta mắng to tiếng: " Ngươi cút .", nước mắt rơi đầy mặt. vươn tay nhàng lau nước mắt cho ta, ta cười, ta : “ Ngươi thực con mẹ nó biết cái gì nặng ”. nhàng hôn lên trán ta: " Đứa ngốc." Ta ngẩng đầu, vô thanh vô thức hỏi: "Thiên Dục, sống có tốt ?" U chần chờ chút: " cưới công chúa La Sa quốc Tô Phỉ Á." Ta nở nụ cười, tuy rằng thê lương, nhưng lại chân : "U, nếu đâm kiếm vào nơi này, phá tan ám máu, là có thể giết chết ta." Ta kéo tay đặt ở mi tâm, chậm rãi , sau đó dùng lực đẩy ra: " Hãy làm cho Thiên Dục đến giết ta , này với ta mà , chính là kết cục tốt nhất." U xoay người: " Công chúa Tô Phỉ Á kia khí chất rất giống với ngươi." Ta triệu hồi ra Ích Ma, cười quyến rũ tiến đến: " Giống bao nhiêu phần?" U nhìn ta, kịp lui về phía sau, liền giao chiến, điên cuồng công kích.

      Máu từ trong ngực ào ạt chảy ra, ta nhàng hứng lấy, uống vào, sau đó cười khẽ: " U, máu của ngươi hương vị rất tốt, chả lẽ ngươi chưa từng chạm qua nữ nhân?"( Thần kinh vẻ mặt cuồn cuộn dâng trào: " Giết chết ta cũng tin!" U quay đầu lại, chưởng PAI đánh bật ra xa). Ánh mắt U phức tạp, giơ tay hất lên đám cát, sau đó phi thân rời , tốc độ của , quả hạng nhất. Ta điên cuồng truy đuổi, cũng nhìn xung quanh. Ta nhìn hướng rời , tay cầm Ích Ma, hoa hai bên từng chút từng chút cắt qua mặt ta, huyết nhục mơ hồ, Thiên Dục, Thiên Dục, mặc dù ngươi còn nhớ ta, ta cũng muốn ngươi chán ghét gương mặt này. Cho dù chỉ mình ta nhớ, trong trí nhớ cũng là ngươi âu yếm hôn khuôn mặt xinh đẹp của Tịch Mị.

      Nhiều ngày sau, ta quả gặp Thiên Dục. Ta khoác áo choàng đen, đứng dưới bầu trời cát bay mù mịt. Tọa kỵ của Thiên Dục biến thành hỏa long. Băng màu lam hỏa long, Thiên Dục đứng nơi đón gió, hắc y phiêu phiêu, tóc mềm như tơ, rối rắm bay trong gió, vẫn như cũ tuấn mỹ như thần. Vẻ mặt nhìn ta lạnh lùng mà ngạo mạn, giống như vẻ mặt khi mới gặp ở Tạp Ô Nhĩ.

      Ta sớm xem sinh tử, nhưng giờ khắc này ký ức dâng lên lại mới như ngày hôm qua. Lúc cười hoặc diêm dúa lẳng lơ quyến rũ, hoặc tà mị hấp dẫn, núi cao, Lai Đặc, lấy phu nhân của ngươi đến đổi. Rồi lúc vỗ về ta : " Ta sợ cả đời cũng thay thế được Khả Lai n, ta ghen tỵ , ghen tỵ ." Đến lúc môi của tiến đến bên tai ta, : " Có nàng, ta còn cần gì phi tử." Lại đến khi đôi đồng tử của tím nhạt tràn đầy say đắm, : " Tịch Mị, đời này ta chỉ mình nàng, ta xin lỗi, thực xin lỗi."

      Nước mắt ta rơi ướt đẫm khăn che mặt màu đen, U cùng Hộc đứng phía sau , lẳng lặng nhìn ta. Ta ngẩng đầu, cười cái trầm tĩnh quyến rũ, Tịch Mị, đành phải chấp nhận thôi.

      Nắm chặt Ích Ma trượng trong tay, hoa bỉ ngạn màu đỏ phóng ra ma khí kinh người, đồng tử của ta cũng hóa thành màu xanh, thêm điểm này nữa chỉ sợ Thiên Dục lại càng thể nhận ra ta. Hỏa long hướng lại đây, Thiên Dục quỳ gối lưng hỏa long. Tay phải cầm Phách Nguyệt kiếm, lam quang nở rộ, tóc mềm như tơ, tay áo phiêu phiêu, mị hoặc có chút hư ảo. Hình ảnh đẹp đẽ này thủy chung là giấc mộng ta thể với tới a.

      Hồng quang cùng lam quang kích động lẫn nhau, đến đâu cỏ cây khô héo đến đấy. Phách Nguyệt kiếm mang theo sát khí giáng xuống, trong mắt ta lóe sáng hưng phấn, giơ tay phải ngăn trở kích kia, Ích Ma trượng từ tay trái xuất ra công kích, màng sinh tử.

      Hỏa long phun ra hỏa cầu, ta cười, tiếng cười thanh thiển. Xoay người, Ích Ma vẽ ra đường cong màu đỏ, hóa thành huyết long, hai mắt to như đèn, thẳng chiếu thiên địa thất sắc. Huyết long rẽ gió lướt qua, người lập tức thành tro. Chỉ thóang, tiếng kêu gào thảm thiết khắp nơi. Ta quán hợp pháp lực, hồng quang càng dữ dội hơn, lập tức chẳng phân biệt địch ta, mảnh cuồng sát, chết vô số kể. Hoa Đạo thấy vậy cũng thực sợ hãi. Ta cười, cười đến cực kì khoái trá. Thấy kẻ nào qua, liền giết kẻ đó. Thiên Dục mím môi chặt, bỗng nhiên phi thân lên cao, Phách Nguyệt kích đất nứt trời sụp bổ xuống .
      Đất bằng rạn nứt, tạo lên khe sâu. Lam quang xẹt đến, Ích Ma bị đánh bay lên trung, ta thi pháp bảo vệ chính mình. Hình ảnh lúc đó, Thiên Dục như trước tuấn mỹ như thần.

      Ta ngã mặt đất, kinh ngạc, trúng kích như vậy mà mình vẫn còn sống. Miệng vết thương do Phách Nguyệt kiếm gây ra như xưa đau nhói, Thiên Dục đứng trước mặt ta, Phách Nguyệt kiếm lạnh như băng để ở ngực ta, đôi đồng tử của màu tím nhạt long lanh như thủy tinh lay động, làm cho người ta chỉ liếc mắt cái cũng bị hút vào.
      mím môi chặt, đồng tử tím nhạt dừng lại người ta, chậm rãi vén lên khăn che mặt của ta, gương mặt phía dưới khăn che xấu xí như quỷ dạ xoa Tu La. mờ mịt kinh ngạc, trong mắt lại mờ ảo tầng lệ trong suốt, ta mỉm cười với , tại thể cười khuynh quốc khuynh thành. Thiên Dục, cho dù ngươi quên tính danh, quên dung nhan, quên giọng , quên tất cả mọi thứ, nhưng, cám ơn ngươi ta.
      Ta đứng lên, chậm rãi lui ra sau, chậm rãi rơi xuống sơn cốc, cảm giác thân thể vĩnh viễn rơi vào khoảng hắc ám. Trong nháy mắt đột nhiên lên trong trí nhớ, là dung nhan Thiên Dục xinh đẹp mị hoặc, như trước tuấn mỹ như thần.

      Chương 11
      Tịch Mị, cả đời này ngươi may mắn kinh người

      Ta mở to mắt, liền nhìn thấy ma thần tay chống kim trượng đứng ở trước giường, Hoa Đạo ở phía sau xuôi tay đứng nghiêm. Thấy ta tỉnh lại, đôi mắt màu xanh bích của lộ ra tia trào phúng : " Tịch Mị, quả nhiên tình thâm nghĩa trọng, kiên trinh đổi." Ta cảm giác mặt có cút dễ chịu, xoa chút, miệng vết thương của ta toàn bộ đều tiêu tán. Vì thế nhợt nhạt cười :" Tại sao lại cứu ta?" vươn bàn tay hóa đen xẹt qua mặt ta, ngón tay thon dài nhưng da tay lại có phần thô ráp. cười tàn nhẫn lãnh khốc : " Trò chơi phấn khích như thế, ta làm sao có thể để cho ngươi dễ dàng chết như vậy?" đột nhiên cau mày, nắm lấy đầu của ta, cơ hồ là đem da đầu của ta kéo, sau đó rống lớn: " Ta cho ngươi tin rằng thế giới này căn bản có tình !!!" Ta nhìn có vài phần thương hại, rốt cuộc hận sâu đậm như thế nào mà có thể làm cho người như ghét bỏ tình đến vậy?

      buông đầu ta ra, sắc mặt lại trầm tĩnh như nước : " Ám Nguyệt Thành trước kia phải hứng chịu lời nguyền: bất cứ sinh vật nào trong thành khi gặp ánh sáng mặt trời đều phải chết. Năm nghìn năm trước, tất cả mọi người đều biết ở thánh địa tu tiên Tạp Ô Nhĩ tồn tại báu vật là Băng Chi Lệ, có thể hóa giải lời nguyền này." mặt lộ tia trào phúng, cúi xuống xem xét từng biểu tình gương mặt ta: " Khi Thiên Dục hủy diệt Tạp Ô Nhĩ Băng Lệ ở trong cơ thể ngươi bốn ngàn chín trăm chín mươi chín năm, này đúng là trùng hợp a." Trong lòng ta nhất thời hỗ loạn, tận lực duy trì mặt chút đổi sắc, ta trấn định nhìn : " Ta tin phải loại người như thế." Ma thần lại bắt đầu cười, nụ cười kia giống như đao kiếm, từng nhát khắc sâu vào trong lòng ta, bên khắc, bên đổ máu, : "Ngươi tin tưởng Khả Lai n ?" Ta nhắm mắt lại, Khả Lai n, Khả Lai n cho ta trí nhớ hơn ngàn bốn trăm năm. Chàng từng cười cưng chiều như vậy, chàng từng âu yếm ta sâu đậm như vậy, tiếng đàn của chàng từng linh hoạt kỳ ảo như vậy, chàng từng ôm ta vẻ mặt trịnh trọng hứa hẹn trừ phi chàng chết. Chính là, bề ngoài tốt đẹp như vậy sao lại có thể cất dấu tàn khốc lãnh bên trong?
      Tay ta nắm thành quyền, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay, lại cảm thấy đau chút nào, chỉ cảm thấy lạnh, cái lạnh giống người bị vùi sâu trong băng tuyết. " Ta chắc chắn khẳng định Thiên Dục chưa có từng chạm qua ngươi. bởi vì Băng lệ thạch cần thân thể thuần khiết của xử nữ nuôi nấng." Lời Ma thần chút chút xé rách lòng ta: " Đứa ngốc của ta ơi, lời của mà ngươi cũng tin tưởng? thế giới này làm gì có cái gì gọi là tình đâu." cười, cười đến phi thường khoái trá, biểu tình ta nhẫn cũng thể dấu giếm được dưới con mắt của .
      Sau đó rời , trời đất cùng tầm mắt của ta bắt đầu mơ hồ, tay có sương dày lượn lờ." Hoa Đạo, ngươi xem ta vì cái sao lại sống sót ?" Hoa Đạo thanh bình tĩnh : " Ngươi mang giọt máu của , chỉ cần chết, ngươi bình thường chết." Ta nhìn nóc nhà, nhàng thở dài: " Chính là ngay bản thân ta cũng muốn biết mình vì cái gì mà phải sống sót nữa rồi." Hoa Đạo lôi kéo tay của ta: " Ngươi có thể phá vỡ kết giới huyết ngục ?" Ta nhìn : " Chắc có thể, để làm gì?" Hoa Đạo kéo ta đứng lên, ra ngoài: " cho ngươi biết ngươi vì cái gì mà sống sót."

      Huyết ngục, Hoa Đạo giết chết hai huyết ma canh cửa, ta mở ra kết giới.
      Bên trong mùi máu tanh lượn lờ như trước, huyết tinh dày đặc.
      Người đàn bà kia, bộ mặt trọn vẹn, tay như trảo khô héo, làn da nhăn lại giống như vỏ cây ngàn năm. Con mắt bên phải của nàng màu đỏ tan rã, khi nhìn thấy ta đột nhiên có thần đứng lên, trong mắt mông lung tầng lệ. Cổ họng của nàng phát ra tiếng gào khóc như dã thú, toàn thân run rẩy như lá cây trong mưa bão. Hoa Đạo tiến đến, nhàng ôm nàng vào trong ngực, nàng lại nhìn ta, thê thảm tuyệt vọng, nhìn đến mức trong lòng ta cũng dấy lên hồi bi thương.

      Hoa Đạo thương vuốt ve mái tóc cơ hồ bết máu, nàng mà cho ta biết: " Nàng tên là Nhan Tứ Nương." Lòng ta chấn động, Nhan Tứ Nương, khuynh quốc khuynh thành, nụ cười câu hồn trong truyền thuyết? Hoa Đại ôn nhu đè xuống bàn tay khô héo muốn bịt miệng lại, nhàng về chuyện xưa chút.
      Câu chuyện này bắt đầu phi thường tốt đẹp như sau lúc quốc vương Cao Tác trẻ trung tuấn săn ở vùng thâm sơn vô tình gặp được vị nữ tử tuyệt thế giai nhân, vừa nhìn thấy nàng liền cuồng dại mảnh, rốt cục ôm mỹ nhân về. Phế bỏ hơn ba nghìn mỹ nữ chốn hậu cung, từ đó về sau mực chỉ sủng ái mình nàng. Đoạn gặp gỡ này về sau được người đời dệt lên giai thoại. Hai người bình thường ngày rằm ra ngắm trăng, nhàn rỗi xem tinh nguyệt hoa rơi, toàn bộ Cao Tác quốc đều chứng kiến khâm phục đoạn tình này.

      Bi kịch xảy đến ba năm sau. lần quốc vương mở tiệc, cung nữ lại dập dờn như tiên nữ. Trong đại điện, vũ cơ mềm mại đáng y phục rực rỡ dáng uyển chuyển, vòng eo thon gọn, khiến người ta chịu nổi chỉ muốn nắm chặt, các quốc vương láng giềng đều mang theo vương hậu cùng sủng phi đến dự kiện này. Hoa thơm cỏ lạ đua nhau tươi đẹp, trong đại điện, tiếng cười tiếng náo nhiệt, thị nữ áo quần thanh lịch lại lại.

      Khi quốc vương Cao Tác quốc dẫn theo vương hậu bước ra đại sảnh, thời gian như ngưng đọng, nhạc sư ngừng tấu nhạc đánh đàn, vũ cơ quên mất vũ khúc, mọi người yên tĩnh ngừng lại hô hấp, chỉ e chút động tĩnh quẫy nhiễu cũng làm hỏng bức tranh như trong mộng ảo xinh đẹp này. Vương hậu kéo cánh tay quốc vương, phong thái phiêu nhiên, mỗi bước như vào lòng người, nhàng phiêu dật.

      Rượu quá ba tuần, các phi tần từ các quốc gia khác nhau hiến nghệ trợ hứng, sau khi vương hậu Cao Tác quốc múa xong, mọi người ca thán chỉ sợ nhân gian từ nay về sau có cái gì gọi là tuyệt khúc vũ ca nữa.

      lâu sau, Vu Khuyết cùng Cao Tác bùng nổ chiến tranh, Vu Khuyết ma thần trong truyền thuyết tự mình mang binh nắm giữ ấn soái. Cao Tác quốc vương dẫn quân chống cự, cùng ma thần đối chọi bảy ngày bảy đêm, bị ma khí xâm chiếm mà chết. Cao Tác quốc vương dũng kiên cường, cho dù thân hóa bạch cốt, tay vẫn cầm bảo kiếm ngẩng đầu hiên ngang đứng. Bính lính Vu Khuyết đều hướng về phía này chào theo nghi thức quân đội, ai dám khinh thường người này mặc dù chỉ còn là thi thể .

      Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc chiến tranh, ước chừng tốn mất năm, Cao Tác quốc thất thủ, lực lượng quân đội Vu Khuyết tổn thất phần ba. Lại đến dân chúng chết ba trăm vạn người thiệt mạng, Cao Tác vương hậu bị gán hại nước hại dân, lưu lại thiên cổ bêu danh. Nhưng khi quân lính Vu Khuyết nhìn thấy dung nhan vị vương hậu này, ai cảm thấy hối hận, nàng, quả đáng giá làm cho người ta điên cuồng a.

      Vương hậu tuyệt mĩ, khẩn cầu vị thị vệ vẫn hay theo bê người mang công chúa mới hai tuổi, sau đó rút kiếm tự vẫn. Ma thần chặn thanh kiếm tiến đến cổ nàng, cũng chặn luôn thị vệ kia. đoạt lấy công chúa vẫn được bọc trong tã lót, vương hậu thần sắc kinh hoảng. Cuối cùng vương hậu nguyện lấy thân mình trao đổi, ma thần mới chịu buông tha cho công chúa

      Từ đó về sau, là ngàn năm trăm năm giam cầm, ngay cả da thịt bị phá hủy, dung nhan trọn ven, bàn tay mềm khô héo, ngay cả tiếng tuyệt mỹ cũng biến thành tiếng dã thú kêu gào, nữ tử bị ngàn năm xích sắt giam cầm vẫn như trước chấp nhất, quật cường chịu thỏa hiệp theo ma thần.

      Hoa Đạo thanh trầm, con mắt màu đỏ của nàng kia vẫn nhìn chằm chằm vào ta, ngừng rơi lệ." Tịch Mị, trước kia có lẽ có rất nhiều người vì Băng Lệ thạch mà tiếp cận ngươi, lợi dung ngươi, lừa gạt ngươi, nhưng là ngươi có tin hay , thế giới này ít nhất vẫn còn người , vì ngươi mà đều chịu đựng thống khổ cùng khuất nhục, thảm thiết tuyệt quyết? Nếu ngươi tin, như vậy ngươi có tư cách gì nghi ngờ ý nghĩa của sinh mệnh?" Nước mắt Hoa Đạo chảy xuống rơi gương mặt trọn ven của vị nữ tử kia: "Ngươi có thể mổ bụng moi tim, thành toàn si tình của ngươi, ngươi có thể lưu lạc thành ma, bởi vì ngươi thân bất do kỷ. Nhưng là nếu ngươi muốn trả nợ tình, cho dù chỉ có lúc ngươi chỉ còn lại tia ý thức, ngươi vẫn phải có trách nhiệm sống tốt."
      Ta tiến lên bước, con mắt màu đỏ kia căng ra mà sôi động, xưa kia, trong lòng ta vẫn có cái gì đó làm ta canh cánh trong lòng, tại rốt cục gỡ xuống được, thực toải mái. Ta chậm rãi vươn tay, chạm đến gương mặt trọn vẹn của nàng, nước mắt của nàng ướt đầu ngón tay ta, Tịch Mị, Tịch Mị, cả đời này người là người may mắn nhất

      Cánh tay khô héo của nàng vuốt lên sợi tóc trán của ta, động tác này hề làm cho ta cảm thấy nổi da gà, mà ngược lại ta lần nữa cảm thấy được ấm áp. Ta đem môi cơ hồ thành kính hôn lên gương mặt của nàng, ta : " Tứ Nương, chúng ta cùng nhau, phải sống tốt." Nàng vẫn ngừng chảy nước mắt, dùng đôi bàn tay khô héo ôm ta vào trong lồng ngực, con mắt bên phải toát ra thần thái vui sướng ấm áp. Ta hướng nàng bái lạy, với nàng: " Con mau chóng cứu người ra ngoài."

      Khi bước ra, ta nghĩ đến vấn để: "Hoa Đạo, ngươi làm sao mà biết việc này?" Hoa Đạo như trước ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào Tứ Nương: "Ta chính là tên thị vệ kia." Ta tay nắm cằm của , đem đầu của chuyển hướng về phía ta, hỏi: " Cha ta hẳn là rất tuấn tú có phải ?" Hoa Đạo khẽ nhếch khóe miệng: " Đẹp, đẹp kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, cực kì bi thảm, làm cho người ta hận thể hủy dung nhan của !" Ta sờ sờ cằm chính mình : " Nhìn xem dung nhan nữ nhi của người, tuyệt đối cũng có thể tưởng tượng được đến." Kết quả bị Hoa Đạo hung hăng đánh cái ngã nhào.

      Hành tẩu dưới ánh mặt trời, ta phát ta lại thứ ánh sáng màu vàng sáng lạn này. Ta vươn bàn tay màu đen dưới áo choàng ra, phát nó lại trắng lại như lúc ban đầu. Ta bắt lấy Hoa Đạo, cao hứng cười : " Hoa Đạo, ngươi xem tay của ta, ma khí cư nhiên thu lại!" Hoa Đạo mặt cũng lộ ra ý cười, trước kia, ta cứ cho rằng tên tiểu nhân bỉ ổi chuyên xúi giục gây xích mích, ha ha, lời này cũng thể ra được, nếu lại bị đạp cho hai ba cái chừng. Kỳ người rất nam tử hán, bên phi thường có cảm giác an toàn, có phải trước kia làm thị vệ cho nên mới có cảm giác này hay ? Bất quá, ta cũng là thị vệ của Thiên Dục nha, nhưng dùng cách gì cũng có được loại khí chất này đâu. Thiên Dục, Thiên Dục, trong lòng ta lại nổi lên ảm đạm, ngươi tại sống tốt ?

      Ta thất thần, Hoa Đạo bắt tay ta chỉ ở phía trước ta lung lay chút: " Ngươi có biết vì sao cho đến bây giờ ngươi vẫn còn thanh tỉnh ? Bởi vì trong lòng ngươi có tình , tình tinh thuần kiên định có thể chiến thắng tâm ma." Ta cười: " Trong lòng ngươi cũng thanh tỉnh, vậy tức là trong lòng ngươi cũng có tình ?" Hỏi xong câu này cũng để ý ta, cúi đầu bước nhanh rời . Ta nhìn theo bóng lưng của , chỉ sợ rằng trong lòng mỗi người đều có tâm ma, chính là xem và hận, cái nào nhiều cái nào ít mà thôi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12
      Thiên Dục, hãy để ta nhìn ngươi lần cuối

      Ta lén lút trà trộn vào Ám Nguyệt thần điện, thay cho áo choàng màu đen, ta khoác người bộ váy dài màu trắng, tóc dài rối tung, son phấn đạm nhạt. "Ngươi là ai? Lại dám xông vào Ám Nguyệt...." Ta vung trượng đánh bay hai tên thị vệ, đường thẳng tiến vào bên trong, vài người hầu cầm trái cây, nhìn thấy ta sợ tới mức mất hồn, hoảng loạng vung tay làm rơi cả mâm đựng trái cây, quay đầu liền chạy .

      Chốc lát sau, Hộc cùng cấm vệ quân vội vàng chạy đến, thấy là ta, sửng sốt chút, sau đó trong mắt lên thần sắc vô cùng phức tạp. Ta mỉm cười nhìn thẳng , thanh do dự : "Vương ở Lưu Vân trì, bất quá ngươi..." Ta chờ thêm giây lát, lại gì nữa, vì thế phi thân rời .

      Lưu Vân trì.
      Tấm biển bằng gỗ hoa văn nổi bật, hơi hơi có chút thô ráp, trụ đá cẩm thạch màu sắc rực rỡ, xung quanh chạm trổ hoa lá, dạ minh châu trong điện tản ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng xung quanh, nhưng là ngay cả cái thị nữ cũng thấy bóng dáng.

      Ta vén bức rèm lên, liền thấy Thiên Dục, còn có...còn có công chúa La Sa quốc, Tô Phỉ Á, hai người tư thế đen tối... Ta xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng. lúc lâu sau, họ cơ hồ giải quyết xong chuyện, trước mắt ta tia sáng trắng xẹt qua, Thiên Dục đứng ngay trước mặt, người khoác trường bào trắng như tuyết. Tóc mềm như tơ, lông mi dài, đôi đồng tử tím nhạt long lanh như thủy tinh lưu chuyển, như trước tuấn mỹ như thần, vĩnh viễn, vĩnh viễn là giấc mộng ta thể nào với tới.

      Ta rụt cổ mới nhớ đến còn có hai cái vấn đề. tại mạnh đến mức ngay cả Ma thần cũng dám tự tiện đụng vào, hai là hoàn toàn quên ta là ai. hơi cau mày, ta xem ánh mắt , chính là thần thái xa lạ, ta lùi về sau từng bước, dám ngang ngược đùa giỡn, tại chỉ cần tùy tay chút là có thể đánh cho ta mất mạng, mà ta, thể chết ở nơi này được.

      Ta vừa lui, vừa hối hận, tại sao ta tìm U trước? Sau đó cười cười lấy lòng : "Thiên Dục bệ hạ, người khỏe a !" Sắc mặt Thiên Dục càng ngày càng kém, ta cố trưng ra bộ mặt cười cười cứng ngắc. Thiên Dục từng bước từng bước tiến lại đây, quả thực là mặt đen như đáy nồi, ta mà tìm ra được lý do chính đáng, có lẽ đánh chết ta ngay tại chỗ. Ta chậm rãi lui, tay chạm vào bức rèm che, dùng chút lực kéo xuống, hướng ném tới. Sau đó quay đầu chạy trối chết. Phách Nguyệt kiếm phát sáng chói lọi, cơ hồ chiếu sáng cả Lưu Vân trì, ta vừa chạy được ra ngoài, liền đụng phải bức tường ngay trước mặt. Vừa quay đầu, Phách Nguyệt kiếm liền kề cổ. Đầu ta toát đầy mồ hôi, xong rồi xong rồi. Lần này là muốn giết ta.

      "Người của Vu Khuyết càng lúc càng lớn mật, ngay cả Ám Nguyệt thần điện mà ngươi cũng dám chạy đến đây giương oai." Thanh của lạnh như băng, "Nếu là người xinh đẹp cũng tính làm gì, cư nhiên lại phái cái quỷ dạ xoa đến đây!" Trong lòng ta nhói đau chút, giọng cãi lại: "Cái này… Thiên Dục bệ hạ, kỳ khi ta sinh ra cũng rất xinh đẹp."

      khinh miệt cười tiếng, ấn kiếm đâm vào thịt ta, máu theo kiếm chậm rãi rơi xuống, ta nghĩ muốn cười, nhưng vẫn tránh khỏi có điểm đau lòng, nhớ ta, chút ấn tượng cũng có. Có lẽ ta nên trở về, tính tính lại quên cũng là lựa chọn tốt. Nhưng là, ông trời biết ta nỡ rời xa như thế nào.

      Nụ cười của trong trí nhớ của ta hoặc diêm dúa lẳng lơ quyến rũ, hoặc tà mị hấp dẫn. Ta nhớ đến khi núi cao, : “Lai Đặc, lấy phu nhân của ngươi đến đổi.” Rồi lúc vỗ về ta : "Ta sợ cả đời cũng thay thế được Khả Lai n, ta ghen tỵ , ghen tỵ ." Lại đến lúc : "Có nàng, ta còn cần cái gì phi tử.", môi của tiến đến bên tai ta. Rồi khi : "Tịch Mị, đời này ta chỉ mình nàng, ta xin lỗi, thực xin lỗi.", đôi đồng tử của tím nhạt tràn đầy say đắm.

      Ta quay đầu, phát U phi thân chạy tới. Gặp lại nhau trong hoàn cảnh này kể ra cũng tuyệt a. Ta hít sâu hơi hét lớn: "Cứu ta!!!" m lượng to lớn, thiên địa thất sắc. U tới rất nhanh, nửa quỳ xuống đối Thiên Dục : "Vương, thỉnh người tha cho nàng. Nàng là... người quen cũ của ta, lần này đến tuyệt có ác ý."Thiên Dục thả Phách Nguyệt kiếm xuống, máu cổ ta cùng mồ hôi lạnh hòa quyện thấm ướt vạt áo. Thở phào hơi, mới cảm thấy đau đớn cổ, cắn chặt môi, mồ hôi lạnh giàn dụa. Phách Nguyệt chết tiệt, Thiên Dục chết tiệt, Ám Nguyệt thành chết tiệt.

      U tiến lại đây, ôm ngang thân ta, ta gọi tiếng: "U..." Cổ ta đau nhức làm cho ta cái gì cũng được, lần nữa cắn chặt răng. Thiên Dục xoay người dời , quay đầu lại. Ta nhìn theo bóng lưng của , Thiên Dục, từ biệt lần này, chỉ mong phải là vĩnh viễn. Ta dùng Dục Xuân Phong làm tan ra miếng băng mỏng miệng vết thương, nếu còn ai giúp ta lau miệng vết thương, như vậy vẫn là tự mình cứu lấy mình .

      Phủ đại tướng quân là nhà của U. Đây là lần thứ hai ta đến đây nha. đem ta đặt lên giường, sau đó định rời , ta giữ chặt tay , gì cũng chịu buông, giờ khắc này tự nhiên sợ hãi độc. Tâm ta lo lắng yên, nếu để ta mình ở trong này, ta chắc chắn nhịn được khóc đến rối tinh rối mù: "U đại tướng quân, tuy rằng con người ta có điểm nào đáng khen, nhưng ngài nếu cứu người hãy cứu đến chót, đưa phật đưa đến tây thiên. Cũng thể trông nom mặc kệ ta đến chết a."Khóe miệng U hơi nhếch lên: "Ta thấy phong thủy của ao hoa sen phía bên kia tồi, hay là ta để dành làm chỗ mai táng cho ngươi nhé?"Ta khỏi ngạc nhiên đứng lên, nhéo mặt của từ xuống dưới: "Uy, ngươi rốt cuộc phải U a? Đừng là giả mạo nha?" U tươi cười càng thêm sáng lạn, như ánh mặt trời giữa mùa đông u ám, ta nhìn vậy cũng thấy tâm tình tốt lên chút.

      Ta ngửa đầu, U chuyên chú giúp ta băng bó miệng vết thương,"Tịch Mị, nếu vương rốt cuộc mãi mãi nhớ ra ngươi, làm sao bây giờ?" Ta nhàng cười: "Nếu muốn nhớ tới lúc trước cần gì phải làm cho quên ." U đột nhiên nhìn thẳng ta: "Nếu nhớ ra ngươi, ta ngươi được ?" Khi lời này, thần sắc phi thường trịnh trọng, chỉ thiếu điều giơ ba ngón tay thề với trời xanh. Ta phi thường cảm động, ta tự với mình, Tịch Mị, người này chính là có thể ví như cánh tay phải của Thiên Dục nha. Sau đó thanh khác lười biếng vang lên trong đầu ta, Tịch đại thiểu thư, ngươi biết ngươi cho tới nay đều bị trêu đùa sao? Vì thế chính mình cười cười lên tiếng: "Nhớ kĩ lời của ngươi hôm nay nha, chờ đến khi nào Tịch Mị thể chơi đùa được nữa, quay về bên ngươi." U nhìn ta, nhớ kỹ, chỉ cần ta còn sống. Ta đột nhiên có chút ảm đạm, có lẽ, có lẽ đối tình hình này ta có tương lai về sau. Ta vỗ vỗ vào ngực cái : "Tốt lắm! U đại tướng quân, thỉnh ngài kiếm cái gì ăn chút ? Tiểu nữ tử đói bụng."

      ra ngoài, ta liền đứng dậy rời . Ta chưa cho biết, lúc này đây có lẽ là hồi cáo biệt.

      Chương 13
      Liều mạng 1

      Vu Khuyết ma cung. Quanh năm có ánh mặt trời.
      Ma thần ngồi ở ghế cao. Đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào ta. Ta khoác áo dài màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu đen tung bay phi thường tương phản chói mắt.

      Ta Hỏa Long cốc, ta phải tìm được hàn châu long huyết xích vạn năm, đó là loại độc dược do máu tươi của hỏa long ngưng kết vạn năm mà thành, loại độc này có thể độc chết cả thần ma tam giới, vấn đề là ta chưa từng thấy qua, cũng biết làm sao để có.

      Ta nhàng bước vào hỏa long động, trước cửa động có con hỏa long chắn đường ta, con hỏa long này nằm chồm hổm ở trong động ngủ ngon lành, tiếng gáy vang lên bốn phía. Ta liếc thoáng qua hỏa long, có điểm hối hận khi đến đây, con mẹ nó, đôi mắt của nó tuy rằng nhắm, nhưng ràng còn to hơn cái đầu của ta! Hai sợi râu dài đung đưa bên khóe miệng đỏ lòm, đầu là cặp sừng dài màu trắng, toàn thân được bao phủ lớp vảy màu đỏ rực như lửa làm toàn bộ động sáng long lanh, có vẻ giống trân châu bảo thạch, loài này, quả nhiên là thích lấp lánh tỏa sáng gì đó.

      Nhìn khắp động lượt, ta vẫn là mờ mịt, rốt cuộc huyết long châu là ở đâu a!!! Ta quanh hỏa long hai vòng, có vài thứ cũng đỏ rực như lửa rải rác xung quanh nhưng đó đều giống long huyết a. Ta chán nản lùi ra, lúc ra cửa bị trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống, tùy tay nhặt từ mặt đất lên nhánh cây màu đỏ, giả vờ như quải trượng. cẩn thận về phía trước, tỉ mỉ nhìn xung quanh, rốt cuộc là gặp thêm con hỏa long khác, con này ngủ. Nó trừng lên đôi mắt đỏ như lửa, nhìn đến đâu nơi ấy liền phát ra hồng quang bốn phía. Ta hơi kinh ngạc, ném quải trượng xuống, rút ra Ích Ma kiếm, thi triển ma pháp biến ra đám lửa cháy lan ra toàn động, lại phát có điểm đúng, Tịch Mị a Tịch Mị, ngươi đây là so hỏa với con hỏa long a. quả nhiên nghiệm chứng, nó căn bản sợ lửa, ngược lại lửa lại càng làm cho nó thêm phẫn nộ. Nó phóng ra vài cái hỏa cầu lớn bay lại đây, ta tạo ra cái lá chắn, sau đó liền quay đầu chạy. Tiếng đuổi theo phía sau ngày càng gần, cư nhiên hấp dẫn ngày càng nhiều hỏa long tham gia cuộc chiến, lòng ta thầm mắng to, bọn chúng con mẹ nó đây là lấy đông hiếp yếu. Ta vừa ngẩng đầu thấy trước cửa động ở ngay trước mặt, nhưng chưa kịp vui mừng cư nhiên lại xuất phía đầu có con đứng chắn đường, cái hỏa cầu xẹt gió bay đến, ta muốn tránh nhưng cũng thể tránh, đánh giá thấp chúng nó. Trong lòng thầm than tiếng, lại nhớ tới nhân giới có loại động vật gọi là đà điểu, khi gặp nguy hiểm, nó liền dúi đầu vào trong cát, nhìn thấy nguy hiểm liền lừa gạt chính mình gặp nguy hiểm, vì thế ta nhắm hai mắt lại, đợi chết. lâu sau, nhưng thấy liệt hỏa thiêu đốt cơ thể, ta mở to mắt liền thấy bóng dáng che trước người, hỏa cầu vừa bay đến gần lại như đâm vào bức tường vô hình, cư nhiên liền biến mất thấy dấu vết. Thân ảnh kia di chuyển lại đây, tóc trắng mềm như tơ, đôi lông mi dài chớp, đồng tử tím nhạt long lanh trong suốt như thủy tinh lại toát ra phẫn nộ cùng chút lo lắng, Thiên Dục? Ta hoàn toàn mê mang, phải quên ta rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?

      cũng nhiều, đợi ta đặt câu hỏi, ôm lấy ta phi thân lao ra khỏi Hỏa Long cốc. Chúng ta dừng lại ở bên cái sườn núi, sườn núi này cây cỏ mọc hoang dã, đám cỏ xanh biếc như tấm thảm, ong bướm các loại dua nhau duyên dáng bay múa thảm cỏ. Gió thổi qua, cây cỏ lay động, giống như bức tranh xinh đẹp.

      Ta nhìn Thiên Dục, biết nên mở miệng như thế nào, vì thế đơn giản trầm mặc : "Ngươi tới nơi này làm gì?" trừng mắt nhìn ta, giọng điệu áp lực phẫn nộ. Ta thản nhiên : "Việc ta tới chỗ này hình như liên quan tới Thiên Dục bệ hạ?" Lúc xoay người định , bị Thiên Dục kéo lại, tiến vào lồng ngực . Ta muốn ngẩng đầu tránh ra, tay đè lại đầu ta lần nữa vùi vào trong ngực của , mặt dán vào lồng ngực, hơi thở quen thuộc bao lấy thân ta. tựa cằm vai ta, tay gắt gao ôm lấy thắt lưng ta, tay ôm bả vai ta, lực đạo to lớn, giống như muốn đem ta nhập vào lòng .
      Ta ngừng giãy dụa, tham lam quay lại ôm lấy , quan tâm có nhớ lại ta hay , quan tâm ngày mai như thế nào, giờ khắc này, chính là chân ôm ta đó. vài sợi tóc lành lạnh dừng ở cổ ta, nhàng nâng mặt của ta lên, ánh mắt mê ly, trong khoảnh khắc ấy, ta thất thần, nguyện ý cứ như vậy nhìn , cả đời, vĩnh viễn xa như vậy nhìn .

      Gió thổi đến, mang theo hương hoa thoang thoảng. Chim chóc bay qua, tiếng hót líu lo. Ta buông tay ra sửa sang lại vạt áo, ánh mắt của nhìn cả người ta được tự nhiên. muốn biết bây giờ suy nghĩ gì. Người này, giống như áng mây trôi, khi nhìn chân nhất thiết, nhưng khi đưa tay ra sờ, lại chỉ chạm được khoảng hư vô.
      "Nàng tới nơi này làm gì?" Thiên Dục sắc mặt bình tĩnh như nước, nhìn ra là vui hay giận. Ta mới đột nhiên nhớ tới chính : "Cái kia, bệ hạ, xin hỏi vạn năm long huyết xích hàn châu rốt cuộc là ở đâu?" khẽ nhếch lông mày : "Bệ hạ? Hừ... buồn cười. Nàng lấy vật kia để làm gì?" Ta lời nào, nhìn cười, tận lực làm cho mình cười đến sáng lạn chút. Thiên Dục ngơ ngẩn, đột nhiên phi thân rời , để lại phía sau câu: "Đứng ở đây chờ ta."

      Sơn cốc phía xa xa, khói dày đặc nổi lên bốn phía, tiếng rồng gầm rung trời đất, ánh lửa mãnh liệt bập bùng. Ta đứng quá xa, nhìn tình hình chiến đấu, nhưng mà nghe thanh cũng cảm thấy trận chiến này rất mãnh liệt. tránh được lo lắng cho Thiên Dục, nghĩ lần trước cũng là vì xích long huyết mà bị thương, trong lòng ta nóng như lửa đốt.

      Khi bóng dáng màu đen xuất trước mặt ta, ta mới thở phào nhõm, bước đến, đón như đón chào vị thiên sứ, hôn sâu khuôn mặt , đổi lấy tiếng cười yếu ớt từ . mỉm cười đưa tay ra, tay nắm vật, ta nhìn thấy, chính là nhánh cây màu đỏ mà ta dùng làm quải trượng khi trong hỏa long cốc. Ta vẻ mặt thê lương hỏi: "Đây là long huyết xích hàn châu vạn năm?" Thiên Dục gật đầu: "Chính là nó, thể là giả được." Ta tức giận đến cả người phát run, ghiến răng ken két

      Chương 14
      Liều mạng 2

      Khi ta trở lại Vu Khuyết ma cung, trời cũng tối. Ta ngồi trong phòng tối đen như mực, chậm rãi nghiền nát long huyết xích hàn châu ngàn năm. Đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động, ta phi thân ra ngoài, tay bắt lấy người vừa tới, nhìn lại, hóa ra là Hoa Đạo. bộ mặt đông lạnh : "Ma thần từ lâu ăn, ta thực nghĩ ra ngươi làm sao có thể khiến nuốt vào hàn châu này." Ta lấy tay áo che miệng cười: "Ta trực tiếp với : “Ma thần, đây là long huyết xích hàn châu vạn năm, thỉnh ngài giúp ta thử dược tính." Lần này Hoa Đạo lại rất nể mặt, thèm mở miệng cười, nắm lấy tay của ta mạnh mẽ : "Tịch Mị, ngươi cần hi sinh vô ích." Ta rút tay ra : " ngàn năm trăm năm! ta làm sao có thể biết xấu hổ để Tứ Nương tiếp tục chịu khổ sở trong huyết ngục?" Hoa Đạo trầm mặc, ta hướng ngoái đầu lại cười : "Yên tâm , ta sớm có diệu kế." Hoa đạo ánh mắt sầu lo : "Ngươi với nàng, đều giống nhau, chấp nhất chịu bỏ." Ta cười thiếu chút nữa như điên dại, vỗ vỗ đầu của : "Sai rồi, ta cùng nàng giống nhau là nhất nhất tin tưởng."

      Đại điện, ma thần tọa ghế cao, ánh mắt xanh bích cơ hồ dừng lại bên người ta. Ta bỏ áo choàng ra, bị ánh mặt trời chiếu bỏng có chút đau đớn. Trong đại điện này quả vĩnh viễn có ánh mặt trời.

      Ta cúi đầu đứng trang nghiêm. Cung hoàn máu tươi, ma thần giữ chặt tay của ta, năm ngón tay đen đặc lạnh như băng lại có làn sương mỏng ngừng lượn lờ. Ta quay đầu nhìn , tận lực cười đến quyến rũ khuynh thành. Ánh mắt của dần mê ly, giống như nhìn xuyên qua cơ thể ta, hướng về phía người khác, chậm rãi đưa tay lên chạm vào gương mặt ta, đột nhiên dùng chút lực đem ta kéo lại ngồi đùi của . Lòng ta dâng lên cảm giác buồn nôn, chưa từng nghĩ cùng nam nhân quen biết thân cận như vậy. Nhưng là nhớ tới Tứ Nương vẫn bị nhốt trong huyết ngục, ta thầm nhắc nhở bản thân, có gì đâu mà kinh tởm? So với bị lăng nhục, bị giam cầm ngàn năm trăm năm còn khó hơn sao?

      Ta tận lực làm cho biểu tình của mình có vẻ thuần khiết vô hại, môi tiến lại đây, ta kinh hoàng tránh , sau đó cúi đầu giả bộ ngượng ngùng. Ma thần ngày thường trầm, cư nhiên vào lúc này lại ôn nhu. nhàng đặt môi lên má ta, nhàng thanh thiển, giống như sợ làm tan vỡ giấc mộng đẹp. mơn trớn sợi tóc trán của ta, thanh phi thường thấp, nhưng vẫn đủ cho ta nghe thấy, gọi: "Tứ Nương...." Lòng ta chợt cứng lại, kinh hoảng đứng lên, vạt áo cũng theo thế rời , tận lực tao nhã chạy , ma thần vẫn ngồi đấy duy trì tư thế lúc bị ta đẩy ra, trong mắt mảnh mờ mịt.

      Lần thứ hai ta quay lại huyết ma cung, Ma thần tựa hồ ăn ý lần này đem ta lưu lại. Ta tiến đến, tay đặt huyết trì, năm ngón tay thon dài, móng tay màu đỏ được chăm sóc hoàn mĩ, màu đỏ hồng tươi đẹp càng tôn lên màu da oánh bạch như ngọc. Ánh mắt ma thần có chút si mê, bỗng nhiên ôm lấy ta, sau đó hôn lên môi ta, đôi mắt xanh bích cuồng nhiệt dã tính cơ hồ cuốn hút ta. Ta hơi thở dốc nhàng ngăn lại , ngón tay thon dài chỉ nhàng mơn trớn cánh môi , cuồng dã trong mắt chậm rãi thối lui, trong mắt tràn đầy ôn nhu của cậu thiếu niên lần đầu mới , nhàng ngậm lấy đầu ngón tay của ta, chậm rãi mút vào, giống như đứa đơn độc tinh khiết. Trong lòng ta đột nhiên dâng lên cảm giác cảm thông: nếu trước kia Tứ Nương , có lẽ trầm luân xuống như nay? Nhưng là thế giới này vốn tồn tại từ "nếu", tình của dành cho nàng cũng giống như tình của nàng dành cho Cao Tác, tàn nhẫn tuyệt quyết.

      Ta cởi bỏ áo choàng giúp , người toàn bộ đều có sương đen lượn lờ, chậm rãi tiến vào huyết trì, ánh mắt lại ngóng nhìn ta, ta hướng cười cười, xoay người rời .

      Ban đêm, ta dẫn đến Tạp Ô Nhĩ.
      Ta giống như trước cười đùa lăn lộn cỏ, hồn nhiên ngây ngô. nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều. Ta cười, ta nơi này yên tĩnh a. Ma thần hất tay cái , đàn cổ ra tay. gảy cầm huyền, ta chưa bao giờ nghĩ đến cư nhiên cũng có tài đánh đàn hay như vậy.

      m thanh đó cho dù là muôn vàn châu ngọc đều thể thanh thúy bằng, khi phù đầu tiên vang lên, ta cơ hồ như muốn ngừng thở, tiếng đàn mượt như tơ gấm, xuyên qua mặt cỏ, xuyên qua rừng cây, xuyên qua muôn ngàn loài hoa, xuyên qua ánh trăng lạnh lùng, tìm kiếm trí nhớ từ xa xưa. Tiếng đàn hư vô, lượn lờ triền miên trong bóng đêm, lúc khoái hoạt, lúc bi thương, đều theo tiếng đàn lắng đọng lại, lãng quên cõi trần tục. Ta ngã nằm cỏ, tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo như thế, lại phát ra từ trong tay cái ma thần, ông trời trêu đùa này cũng thực tàn khốc nha.

      Khi phù cuối cùng chấm dứt, ta đứng lên, ta đàn cho ta nhảy. mỉm cười, tiếng đàn lại lần nữa vang lên. Đôi chân trần đạp cỏ, lâu ta nhảy múa, nhưng ta tin điệu nhảy này vẫn còn đủ sức mê hoặc lòng người. Ta vừa múa vừa nghĩ, biết so với Tứ Nương năm đó như thế nào?

      Khi ta hoàn thành điệu múa, ma thần lại như thất thần, tiếp tục đàn khúc nhạc kia, thần sắc hoảng hốt, trong lòng ta rung động, có lẽ, đây chính là đoạn khúc Tứ Nương nhảy trong bữa tiệc kia? Ta thầm than tiếng, thậm chí có điểm thông cảm với , ân oán thù hận, còn có cái gì bi đát hơn so với tình thống khổ này?

      vung tay lên, đưa đến cho ta cái chén ngọc, thanh khàn khàn : "Hãy giúp ta, uống cạn ly rượu này." Ta tiếp nhận chén, hơi uống cạn, rượu mạnh. cầm bình ngọc tinh xảo lại giúp ta rót đầy, hai chén đụng nhau vang lên thanh thanh thúy dễ nghe, ta đột nhiên muốn rớt nước mắt. Ta lấy bình rượu từ trong tay , ly lại ly châm rượu, móng tay đỏ tươi, xẹt qua rượu mạnh, trong khí tràn đầy mùi rượu. cùng ta chạm cốc, ánh mắt mê ly. Ta cười, uống rượu. bỗng nhiên ném ly rượu xuống đất, nhào về phía ta, hai tay ra sức nắm lấy cổ của ta, giọng điệu thù hận : "Nhan Tứ Nương, nàng nàng ta, nàng nàng chính là ta!!! Vì cái gì, vì cái gì rời bỏ ta, vì cái gì phản bội ta?? Nàng có tư cách gì hận ta, có tư cách gì hận ta???" Nước mắt rơi xuống tay ta lại làm ta cảm giác lòng lạnh như băng, ánh mắt màu xanh bích toát ra vô vạn tuyệt vọng hoà lẫn với đau thương. Lòng ta cả kinh, thanh của thê lương, giờ khắc này, làm sao còn giống Vu Khuyết ma thần. buông tay ra, lại đau lòng vỗ về khuôn mặt ta, nhàng gọi: "Tứ Nương, Tứ Nương..." Sau đó máu từ trong miệng trào ra ngưng tụ mặt ta, máu của nhưng lại cũng là màu xanh bích. Ta nhảy dựng lên, rút ra Ích Ma, toàn lực nhất kích, hồng quang khí thế qua lại giống như đụng vào bức tường bắn ngược lại đây, ta phi thân lùi lại, hồng quang xẹt qua, cỏ cây đều biến thành tro.

      Ma thần thanh tỉnh, chậm rãi đứng lên, kim trượng trong tay lóe sáng, lãnh nhìn ta : "Trò chơi kết thúc." Thanh lãnh làm cho lòng ta thất kinh, ta phát cuối cùng là ta xem a. Cắn răng cái, Ích Ma xẹt ngang trời, biến thành cự long! Cự long màu đỏ như máu, mắt sáng như lồng đèn, ma thần hừ lạnh tiếng, kim trượng hóa thành cái lưới màu vàng to lớn, hướng cự long bay tới. Kim quang hướng tới, ta nhìn khóe miệng vẫn chảy máu, nhưng vô cùng tập trung vào đọc lời chú. Trong lòng ta khỏi khẩn trương, đột nhiên lại phát tay vẫn còn khóa hồn của Thiên Dục?? Ta gỡ xuống, quán nhập pháp lực, nhớ kĩ lời chú của khóa hồn, đem nó tung vào trung, khóa hồn lóe lên ánh sáng màu lam. Cự long trung cơ hồ bị kim trượng vây khốn, chỉ sợ chống đỡ được bao lâu.

      Ma thần lau sạch vết máu ở khóe miệng, lấy lại nội lực, lục quang tăng vọt, tiếng nổ vang thiên động đất, cự long cuối cùng chống đỡ được, biến lại hình dáng Ích Ma, rơi xuống tay ta. Ta lắp bắp kinh hãi, khóa hồn màu lam bay về phía ma thần, ma thần mở áo choàng ra, giống như đôi cánh tăm tối : "Ngươi cư nhiên mình tới giết ta, hổ là con Nhan Tứ Nương, hành vi mặc dù ngu ngốc, nhưng dũng khí đáng khâm phục." Thanh của lạnh như băng, mảnh bích quang cùng lam quang va chạm với nhau, tiếng nổ vang lên, ma thần lui về phía sau hai bước, khóa hồn vỡ tan.

      Ma thần cười lạnh: "Ngươi chỉ là giọt máu của ta, giết ta ngươi cũng chỉ có thể sống được tháng, ai cũng cứu được, ngươi là ngu ngốc." Ta nắm chặt Ích Ma, dù sao cũng chết, bằng cứ thử liều lần xem. Ta cũng muốn giống như Tứ Nương, bị nhốt trong huyết ngục mấy ngàn năm. Ta bay nhanh xông lên, Ích Ma vào giờ phút này phát ra quang hoa sáng lạn, trong tiếng gió nghe thấy tiếng hừ lạnh từ ma thần: "Ngươi muốn chết!!!" Kim quang phi đầu xuống, khí xung quanh lạnh như băng làm cho ta hô hấp khó khăn chút, Kim trượng cùng Ích Ma đánh nhau, tiếng nổ vang, Ích Ma rời tay ta, ta uể oải ngã mặt đất, ma thần cười cười về phía ta, huyết sắc nơi khóe miệng càng đáng sợ: " có gì đặc biệt." Kim trượng giơ lên, ta nhắm mắt lại, thời điểm phải chết, ta chút cũng sợ.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :