1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Miễn cưỡng tiểu yêu tinh, Vương gia! Ta lại muốn ở trên ngươi - Thiên Sử Luyến Phàm (30/30)Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 25:

      Vừa thấy các tướng sĩ có chút sơ hở, liền xoay người cái, làm bộ muốn đến hành lang bên cạnh.

      Phản ứng của các tướng sĩ cũng chậm, thấy muốn xông vào phủ, vội chạy nhanh đuổi theo.

      Lão đạo sĩ chạy được vài bước liễn té ngã xuống đất, nhưng là cố ý ngã. Mượn thời gian ngã sấp xuống để ra tay, đạo phù chú được nắm ở lòng bàn tay, nhanh chóng nhét vào phía dưới tảng đá bên cạnh.

      Động tác này của rất nhanh, khi các tướng sĩ đến gần làm xong.

      Lúc này trời còn chưa sáng, ai nhìn làm cái gì, các tướng sĩ chỉ kéo người lên, sau đó liền kéo theo cả tên tiểu đồng ném ra ngoài cửa phủ.

      Tiếp đó cửa phủ từ từ đóng chặt lại, đem bọn họ ngăn ở bên ngoài.

      Tiểu đạo sĩ bị ném đau, xoa xoa mông mím môi, nức tử khóc :

      "Sư công, đau quá! Bọn họ hung dữ như vậy, vì sao chúng ta nhất định phải tới trêu chọc bọn chứ!"

      Lão đạo sĩ hừ tiếng, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, vỗ cái vào đầu đứa --

      "Vì sao? Vì thân phận của chúng ta! Ngươi nhớ kỹ, chúng ta là đạo sĩ núi, hàng trừ ma là trách nhiệm của chúng ta! Bây giờ tinh hoành hành, gặp được thôi, gặp, sao có thể mặc kệ?

      "Nhưng sao có thể quản đây? phải chúng ta bị người ta ném ra ngoài sao?" Tiểu hài tử gãi đầu, hiểu hỏi.

      "Hừ hừ!" Lão đạo sĩ cười nhạt tiếng, "Ném ra sao? Ta lưu lại đạo phù chú trong phủ kia. Chỉ cần tinh vừa đến ngân, nguyên thân của nàng khó giữ được!"

      ... .....

      Đảo mắt qua ba ngày, Tuyết Tuyết tỉnh, ý thức trở nên ràng.

      Kỳ quái là, nàng biết mình tỉnh, nhưng làm thế nào cũng mở mắt ra được.

      Loại cảm giác này còn đáng sợ hơn so với vài ngày trước, trước bởi vì nàng đủ bản lãnh, thân thể mệt mỏi khiến nàng thể ngủ.

      Nhưng bây giờ, ràng thân thể tốt hơn nhiều, ràng nàng cảm thấy mình có thể ngồi dậy, có thể cùng người chuyện. Nhưng chỉ là sao nhúc nhích được, cũng mở mắt ra được.

      Nàng có thể cảm nhận được Cảnh Hiên ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng mớm nước cho nàng, thỉnh thoảng lại vuốt tóc nàng, còn ngừng chuyện với nàng, nàng thậm chí nghe thấy Cảnh Hiên gọi nàng Tuyết Tuyết, Tuyết Tuyết.

      Trời biết Tuyết Tuyết sốt ruột như thế nào, nàng vội vã muốn , vội vã muốn hỏi chút xem làm sao Cảnh Hiên biết thân phận của nàng.

      Đáng tiếc tất cả chỉ là suy nghĩ, giờ phút này, giống như có loại lực lượng vô hình nào đó giam cầm thần kinh của nàng, ép tới mức nàng rất mệt rất mệt.

      Dần dần, Tuyết Tuyết bắt đầu hiểu , nhất định trong phủ này có cái gì đó thích hợp, nhất định là có cái gì đó tương sinh tương khắc tồn tại cùng với nàng.

      Ba ngày qua , thân thể nàng càng lúc càng khô, ràng Cảnh Hiên luôn cho nàng uống nước, nhưng chút tác dụng cũng có.

      Rốt cuộc, Cảnh Hiên cũng cảm thấy khác thường.

      chỉ muốn lau cánh tay cho Tuyết Tuyết, nhưng khi xốc chăn lên lại đột nhiên phát cổ tay vốn trắng muốt tinh tế của nàng, biết từ khi nào lại nổi lên nếp nhăn.

      "Tuyết Tuyết!" cấp bách, lại tự chủ được kêu ra cái tên mà phỏng đoán. "Tuyết Tuyết!" đứng dậy lắc lắc người nàng, muốn gọi người tỉnh lại. Nhưng cho dù có cố gắng như thế nào, nữ tử giường vẫn khép chặt hai mắt, ngoại trừ thỉnh thoảng nhíu mày, lại có bất kỳ phản ứng gì khác.

      trán Cảnh Hiên dần xuất mồ hôi, hiểu rốt cuộc Tuyết Tuyết xảy ra chuyện gì, ngoài cổ tay, mặt Tuyết Tuyết, gáy, còn có hai chân cũng đều xuất tình trạng tương tự. Vừa khô nhăn nheo, thậm chí còn nổi lên những đốm trắng .

      "Tuyết Tuyết, ngươi đừng làm ta sợ!" tự , tay kéo lấy người giường, ôm chặt vào trong ngực. "Tuyết Tuyết, ta chờ mười năm, lại tìm rất lâu, cuối cùng mới tìm được ngươi, ngươi nhất định thể có chuyện gì! Tuyết Tuyết!"

      Lời vừa ra khỏi miệng, Cảnh Hiên có chút ngẩn ngơ.

      Vốn đối với thân phận của nữ tử này chỉ dám đoán, từ vào lúc này, sao trong lòng lại nhận định nữ tử này chính là cá vàng kia?

      "Cá vàng ..."

      Bỗng nhiên lại thào lặp lặp lại ba chữ kia, lần lại lần, cho đến khi tiếng thứ năm phát ra khỏi miệng, hai mắt Cảnh Hiên liền sáng ngời, giống như có lỗ thủng, vội vàng chạy tới của phòng, hướng về phía trong viện kêu to --

      "Người đâu! Chuẩn bị nước! Bổn vương muốn tắm rửa!"

      Nha hoàn rất nhanh liền chuyển vào phòng Cảnh Hiên cái thùng gỗ lớn, sau đó là nước nóng, nhưng Cảnh Hiên lại để cho hạ nhân để thêm cái thùng ở bên cạnh, rồi lập tức đuổi hết .

      Bọn hạ nhân buồn bực, vì sao Vương gia để cho bọn họ pha nước ấm, nhưng mấy ngày nay gần đây trong phủ xuất rất nhiều việc lạ, nên có lẽ việc này cũng tính là gì.

      Đương nhiên Cảnh Hiên thể để các nàng pha nước ấm, loại nước nóng bỏng chỉ thích hợp để người tắm này, sợ là làm Tuyết Tuyết bị thương.

      đổ nước ở thùng vào trong thùng gỗ lớn, đợi đến khi nước bắt đầu trở nên ấm liền lập tức dừng lại.

      Sau đó quay người bước thong thả đến bên giường, khẽ nhấc chăn người Tuyết Tuyết lên, nhìn da thịt khô ráp lộ ra bên ngoài khiến tim co rúc trận.

      "Tuyết Tuyết." khẽ gọi, "Tuyết Tuyết đừng sợ, chúng ta ngâm nước. Ta biết ngươi thể rời khỏi nước, nên chúng ta trở về trong nước. Tin tưởng ta, rất nhanh ngươi có thể đứng lên, nhất định!"

      Khẽ ôm lấy người, đến trước thùng gỗ, chậm rãi thả vào trong nước.

      cảm nhận được chuyển động của Tuyết Tuyết, Cảnh Hiên chỉ có thể đứng lên, cẩn thận đỡ cánh tay của nàng.

      Cũng biết duy trì tư thế như vậy bao nhiêu lâu, Cảnh Hiên chỉ cảm thấy cánh tay của mình bắt đầu run lên vì tê dại.

      Nhưng đúng lúc đó, hình như nữ tử ngâm mình trong nước khẽ nhúc nhích.

      vui sướng lạ thường, vội vàng ngồi xổm xuống, đối mặt với Tuyết Tuyết, khẽ gọi nàng:

      "Tuyết Tuyết! Tuyết Tuyết!

      ràng nghe được có người gọi nàng, Tuyết Tuyết thử cử động đầu, lại phát thân thể có thể động theo ý thức của mình.

      Cảnh Hiên vẫn tiếp tục gọi, đối với Tuyết Tuyết mà đó chúng là động lực lớn nhất.

      Cuối cùng, nàng chậm rãi mở mắt ra.

      Cuối cùng, khuôn mặt ngày nhớ đêm mong chân chiếu rọi vào trong mắt.

      Cuối cùng...

      "Cảnh, Cảnh Hiên." Giọng của nàng run rẩy, mang theo chút chần chờ, mang theo chút sợ hãi.

      Tuyết Tuyết từng thử nghĩ qua vô số lần cảnh tượng mình lấy thân phận con người gặp mặt Cảnh Hiên, nhưng tình huống như thế này, nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới.

      Nàng nghe thấy gọi mình Tuyết Tuyết, nàng cũng gọi tiếng Cảnh Hiên, đây có phải là đúng hay , tất cả giải thích đều cần thiết?

      Đối với hai người bọn họ mà , mười năm ở chung, đến giờ khắc này, chỉ cẩn hiểu trong lòng mà cần ra?

      "Ngươi..." Cảnh Hiên khẽ buông tay ra, đặt tay nàng ở mép thùng gỗ, sau đó vươn tay ra, nhàng vuốt mũi của Tuyết Tuyết cái. "Tỉnh rồi?"

      "Ừ!" Tuyết Tuyết vội vàng gật đầu, sau đó vòng tay qua cổ Cảnh Hiên, vô cùng ấm ức ôm lấy nức nở.

      Cảnh Hiên sủng nịnh ôm nàng vào trong ngực, cảm giác hạnh phúc xông thẳng vào trong đầu .

      "Tuyết Tuyết!" , "Tuyết Tuyết, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi. Đáp ứng ta, ở bên cạnh, đừng bao giờ rời khỏi ta!"
      Trâu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 26:
      Editor: Quỳnh

      Cuối cùng Tuyết Tuyết cũng có chút khởi sắc, có thể được Cảnh Hiên đỡ lại lại ở trong viện.

      Đối với nàng, hạ nhân chăm sóc cái gì Cảnh Hiên cũng cảm thấy lo lắng, cho nên tất cả mọi chuyện đều tự thân tự lực (tự mình làm). ai có thể tưởng tượng được Vương gia từ đến lớn đều có người hầu hạ, lại có thể chăm sóc người khác cẩn thận như vậy. Cho nên đối với Tuyết Tuyết, mọi người ở đây đều lễ phép chỉ vậy còn lại càng hâm mộ nàng hơn.

      Nhưng Tuyết Tuyết hiểu , tình huống của nàng cực kỳ xấu. Tuy rằng ngâm nước có thể khiến nàng tỉnh táo. Nhưng nàng vẫn phải cố gắng chống đỡ mới có thể miễn cưỡng sống sót được, người vẫn còn cảm giác khô khốc, giống như có cái gì đó ngừng hút hết nước trong cơ thể nàng.

      Nàng nghĩ, đừng mình vốn là cá, cho dù có là người bình thường, cũng chịu nổi tình trạng mất nước thế này?

      "Cảnh Hiên!" Nàng quay đầu, hướng về phía người luôn cùng bên cạnh : "Ta muốn uống nước."

      Hai mắt Cảnh Hiên thoáng lên vẻ đau lòng, nhưng lập tức liền :

      "Được, ta kêu hạ nhân lấy nước."

      Trong giây lát, bình nước ấm được đưa đến trước mặt Tuyết Tuyết.

      Nàng cũng bất chấp hình tượng, cầm lấy bình nước ngửa đầu uống.

      "Đừng vội, chậm chút!" Cảnh Hiên vừa khuyên giải, vừa vội vàng lau nước chảy ra từ khóe môi nàng.

      Bọn hạ nhân sớm nhìn quen với tình cảnh này, lúc đầu còn cảm thấy rất tò mò. Chỉ nghe nương mà Vương gia thương bị căn bệnh rất quái lạ, loại bệnh này khiến nàng khát nước nghiêm trọng, nếu uống nước, người chết.

      Vì thế, lúc mới đầu bọn hạ nhân còn chờ Cảnh Hiên phân phó, mà bây giờ liền biến thành tự giác bất cứ lúc nào cũng nấu sẵn nước ấm, chuẩn bị dùng khi Tuyết Tuyết cần đến.

      "Cảnh Hiên, ta vẫn khát." Uống đầy bình nước xong, Tuyết Tuyết đau khổ nhìn Cảnh Hiên, "Làm sao bây giờ? Ta vẫn còn khát. Nhưng ta uống đầy bình nước, làm sao bây giờ? Chàng... Có thể lại cho ta bình nước nữa ?"

      Câu cuối cùng, nàng với hạ nhân mang nước đến, hạ nhân đưa mắt hướng về phía Cảnh Hiên hỏi, Cảnh Hiên khoát khoát tay để người đó lấy.

      Thấy người , Tuyết Tuyết liền bắt lấy , vội vàng :

      "Đừng để mà! Cảnh Hiên, van cầu chàng để mang đến cho ta bình nước nữa, ta rất khát!"

      "Tuyết Tuyết!" Cảnh Hiên đỡ nàng ngồi lên ghế đá, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nắm chặt hai tay nàng, đau lòng : "Tuyết Tuyết, nàng thể uống nữa! Nàng có biết hôm nay nàng uống bao nhiêu nước ? Vừa rồi là bình hai mươi tám rồi. Tuyết Tuyết, nàng như vậy ta rất lo, là rất lo."

      Tuyết Tuyết vội vàng lắc đầu, nắm ngược tay , vội vàng :

      "Cảnh Hiên, ta biết tình hướng này có chút dọa người. Nhưng nếu ta uống nước, ta cũng biết bản thân mình có kết cục gì. Chàng hiểu cho ta, giờ giống như có người ngừng hút hết nước trong cơ thể ra, nếu như ta uống nước, nước bị hút hết, ta có thể ..."
      "Đừng nữa!" Cảnh Hiên giơ tay che miệng của nàng, ngắt lời Tuyết Tuyết. "Uống, chúng ta uống!"

      Xoay người, gọi hạ nhân đứng cách đó xa đến.

      Cuối cùng, bình thứ hai mươi chín tiến vào bụng Tuyết Tuyết, nàng mới tạm ngừng khát.

      Tuyết Tuyết hít hít mũi, bất đắc dĩ nhìn về phía Cảnh hiên, mấy ngày nay trong lòng nàng luôn tồn tại nghi ngờ, lúc này nhịn được liền hỏi ra --

      Nàng :

      "Cảnh Hiên, sao chàng lại tìm được tới đây?"

      Cảnh Hiên đứng lên ngồi vào bên cạnh nàng, vuốt tóc nàng, sau đó cho nàng biết:

      "Là do con chim ưng dẫn ta tới nơi này."

      " là nó?" Tuyết Tuyết nở nụ cười, nhưng rồi lại nghĩ, : "Nhưng làm sao chàng có thể tin con ưng chứ? Chuyện này phải là rất kỳ quái sao?"

      Cảnh Hiên nhìn nàng.

      "Từ mười năm trước nuôi dưỡng nàng, chuyện quái dị còn thiếu sao? Chuyện này cũng vậy! Nhưng nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, khi con chim ưng kia đến trước mặt ta, ta lại hề cảm thấy lạ. Khi đó nàng mất tích, ta cho rất nhiều người tìm, đều có kết quả. Con chim ưng kia đến, lại giống như lời kêu cứu từ nơi nào đó, ta liền hiểu nhất định là liên quan đến nàng. Lúc nó vẽ con cá mặt đất, nàng có biết ta vui mừng biết bao nhiêu, thậm chí ta còn kịp chuẩn bị, liền đến chuồng [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 27:

      Editor: Quỳnh

      Tuyết Tuyết khẽ cắn môi, ngầm hạ quyết tâm. Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cũng phải giải quyết nó trước rồi hẵng . chút thương tích này, cùng lắm chỉ cố gắng chống đỡ, chỉ cần hủy đạo phù chú này, nàng có thể khôi phục lại như trước.

      Nghĩ đến đây, lá gan của nàng lớn hơn chút, tự tin cùng kiên định hơn chút.

      Vì thế nàng liền bước chân lên trước dò xét, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt hai tay lên tảng đá.

      Ngay sau đó liền tăng lực ở hai tay, cắn răng cái, dùng sức dịch chuyển tảng đá hơn kia chút.

      Nhưng Tuyết Tuyết ngờ, năng lực của đạo phù kia lại vượt xa phỏng đoán của nàng. Trong phút chốc dịch chuyển tảng đá nàng liền biết, mình hiểu sai rồi, sai hoàn toàn rồi.

      Lúc phù chú kia rời khỏi áp chế của tảng đá, liền phát ra cỗ pháp lực cực kỳ cường đại.

      đạo ánh sáng màu lam xuất , bắn thẳng đến trước mặt Tuyết Tuyết.

      Tuyết Tuyết kịp tránh, liền bị đạo ánh sáng màu lam đó hung hăng đánh trúng người.

      Chỉ cảm thấy trận nóng rực đập vào mặt, ngay sau đó khắp người nàng giống như bị lửa thiêu đốt, đau đớn.

      Tuyết Tuyết lùi về phía sau theo bản năng, dần bắt đầu cảm thấy ổn.

      Tai họa phù chú này mang đến tuyệt đối chỉ là đau đớn đơn giản như vậy, nàng sợ hãi giơ cánh tay lên, khi vén ống tay áo tới khuỷu tay, nàng liền phát toàn bộ ra thịt lộ ra bên ngoài nổi lên vẩy cá với tốc độ rất nhanh. Bắt đầu là chỗ, sau đó dần dần lan đến toàn thân.

      Tuyết Tuyết hoảng sợ, bước nhanh chạy đến trước hồ nước, nương theo ánh trăng nhìn mặt mình.

      ngoài dự liệu, những vẩy cá này buông tha khuôn mặt của nàng, mặt vốn trắng mịn lúc này loang lổ vảy cá, đáng sợ giống như ma quỷ.

      Nàng sợ hãi, nhìn xung quanh vắng lặng, liền muốn hóa nguyên hình trốn vào trong nước.

      Nhưng thử vài lần, lại kinh ngạc phát mình hoàn toàn mất phát lực, đến khả năng khôi phục nguyên hình cũng có.

      Làm sao bây giờ?

      Tuyết Tuyết ngã ngồi dưới đất, bỗng chốc có bất kỳ chủ ý gì.

      Bỗng nhiên cách đó xa có chút ánh sáng lờ mờ. Ánh sáng này lay động, càng ngày càng gần.

      Tuyết Tuyết biết, đây là có người mang theo đèn lồng về phía này. Nàng sợ hãi, lại biết nên trốn đâu.

      Đúng lúc này, người mang theo đèn lồng chợt hô to --

      "Là ai ở đó?"

      Tuyết Tuyết vui vẻ, nghe ra tiếng của Bình Tử. chuẩn bị cầu cứu , lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau lưng.

      Nàng kinh hoảng quay đầu lại, phát ra là tướng dĩ đứng tiểu, tay của tướng sĩ này đặt ở dây lưng, tuy hai người còn cách nhau đoạn, nhưng nàng đột nhiên quay đầu lại như vậy, khiến cho người kia cũng nhìn về phía này.

      nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy, người nọ liềng sững sờ đứng ngây tại chỗ, hai môi khép mở lúc lâu cũng phát được ra tiếng.

      Cuối cùng đến khi khiếp sợ qua , vị tướng sĩ này vươn bàn tay đến, chỉ chỉ vào Tuyết Tuyết, lại ngu ngơ lúc, sau đó đột nhiên hô tiếng to--

      "Có quỷ! Có quỷ!"

      Tiếng kêu này, ngay lập tức liền hấp dẫn chú ý của hạ nhân trực đêm.

      Mắt thấy càng ngày càng có nhiều người về phía mình, Tuyết Tuyết kích động từ đất bò dậy, bên dùng ống tay áo che mặt mình, bên muốn tìm đường chạy.

      Tiếc rằng, đường bị hạ nhân vây kín, mà tướng sĩ kia vẫn còn ngừng kêu có quỷ.

      Tuyết Tuyết gấp đến độ nhìn xung quanh, biết nên làm thế nào cho đúng.

      "Quỷ gì!" Chợt giọng của Bình Tử vang lên, hơn nữa còn càng ngày càng gần Tuyết Tuyết.

      Đối với người này, ngày trước Tuyết Tuyết rất cảnh giác, chỉ vì những lời kỳ quái mà với nàng khi Cảnh Hiên ở trong phủ.

      Nhưng đến thời điểm này, đối với nàng mà , ngược lại Bình Tử lại trở thành người nhà, hoàn toàn có khả năng bảo vệ nàng.

      "Quản gia!" Tuyết Tuyết giọng gọi, "Quản gia, ta là Tuyết Tuyết, mau cứu ta! Đưa ta trở về phòng."

      Bình Tử buồn bực hừ tiếng, để ý nàng, hướng về phía đám người vây xung quanh :

      "Giải tán cho ta! Giải tán! Quỷ đâu mà quỷ! Là Tuyết Tuyết nương bị thương, đám nam nhân các ngươi, lại là quỷ!"

      Lời này vừa xong, tướng sĩ vừa hô to kia liền đỏ mặt.

      chỉ nhìn thấy mặt Tuyết Tuyết rất đáng sợ, hình như là có rất nhiều cái gì đó ở mặt, nhưng cụ thể là cái gì, cũng nhìn thấy .

      Trước mắt nghe Bình Tử là vì bị thương, nghĩ đến đây, cũng cảm thấy có lý, khỏi ngượng ngừng đứng dậy.

      Đám hạ nhân rất nhanh liền bị Bình Tử giải tán , Tuyết Tuyết vẫn lấy ống tay áo che mặt như cũ, tận lực tránh ánh nến trong tay Bình Tử, bước nhanh theo trở về phòng mình.

      Vào đến tiểu viện, bước chân Tuyết Tuyết càng nhanh hơn, cơ hồ giống như chạy vào trong phòng.

      Sau đó chạy vội lên trước Bình Tử, "phanh" tiếng đóng chặt cửa lại.

      Bình Tử bị chặn ở bên ngoài liền than tiếng, lập tức vỗ cửa hai cái, :

      "Ngươi làm cái gì vậy?"

      "Quản gia, cảm ơn ngài!" Tuyết Tuyết vội vàng với : "Cảm ơn ngài đưa ta trở về, nhưng đến đây là tốt rồi, vào trong phòng tiện, xin ngài trở về !"

      Bình Tử bất đắc dĩ lắc đầu,

      "Ngươi, con cá này, là quật cường. Ngươi cũng cần tránh, ta biết . Từ rất nhiều năm trước phát ngươi có cái gì có khác thường, , khi đó là có tâm tư muốn trừ bỏ ngươi. Cảm thấy người là người, , ngươi lấy thân phận của tinh làm bạn bên cạnh Vương gia, đối với Vương gia mà cũng phải là chuyện tốt. Nhưng Vương gia thích ngươi, ngày cũng rời xa ngươi. Hơn nữa ngươi cũng có ý đồ làm hại Vương gia, thế nên mới giữ lại ngươi đến ngày hôm nay. Chúng ta đều sống chung với nhau nhiều năm như vậy, chuyện cho tới bây giờ, cũng có ý muốn vứt bỏ nhau. Bình [​IMG]
      honglak thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 28:

      đến đây, Cảnh Hiên mạnh mẽ cưỡng cầu nàng nữa. Đành phải vươn tay, xoa lên thân thể nàng, sau đó :

      "Được! Ta ra ngoài! Nhưng nàng phải đáp ứng với ta, nếu thân thể lại xuất biến hóa gì, nhất định phải với ta! Biết ? Ta gọi người đưa đồ ăn đến, đặt ở bên ngoài, đều là những món nàng thích ăn."

      Tuyết Tuyết liều mạng gật đầu, nàng biết bản thân mình bị những lời nỉ non của nam tử trước mặt này làm cho cảm động, nàng thút thít nhưng có nước mắt, tình huống như vậy lại lần nữa nhắc nhở thân phận của nàng, lại lần nữa cho nàng biết: Nàng phải người!

      Cảnh Hiên xoay người ra khỏi phòng, nhìn Bình Tử đứng chờ ở ngoài cửa, sau đó nhanh về phía trước.

      Bình Tử theo sau lưng , thẳng đến chỗ rẽ, người phía trước mới dừng lại.

      Thấy Cảnh Hiên lâu lên tiếng, Bình Tử nghĩ lúc, liền chủ động mở miệng hỏi:

      "Tiên nhân vắng sao?" nghe thấy lời Cảnh Hiên với Tuyết Tuyết, tối qua Tiên nhân vắng, nhưng có lúc trở về.

      suy nghĩ, Cảnh Hiên liền lắc đầu, :

      "! Tiên nhân ở núi!"

      "Ở núi?" Bình Tử sửng sốt, lập tức hiểu ra, "Là Tiên nhân chịu cứu, Vương gia sợ Tuyết Tuyết nương thương tâm, nên mới lừa nàng Tiên nhân vắng!"

      "Ừ." Cảnh Hiên gật đầu, "Tiên nhân , , tuy có thể nghịch chuyển tam giới, nhưng thể bởi vì chuyện nữ nhi tình trường mà làm tổn hại đến gia đạo của mình. Bình Tử!" xoay người, với Bình Tử: "Tại sao Tuyết Tuyết lại biến thành như vậy?"

      Bình Tử thở dài tiếng, lập tức đáp:

      " biết vì sao đêm hôm qua Tuyết Tuyết nương tới bên ngoài tiểu viện, nô tài nghe thấy có người kêu lên, mới chạy tới xem. Nhưng khi đến đó, thân thể Tuyết Tuyết nương như vậy, nô tài thấy nàng luôn luôn dùng ống tay áo che mặt, còn tướng sĩ phía sau nàng ngừng hô to có quỷ. Còn có cái này --" xong, Bình Tử tiến lên trước hai bước, mở ra trước mặt Cảnh Hiên. "Đây là thứ mà hạ nhân vừa giao cho nô tài, là tìm được cái này ở chỗ đêm qua Tuyết Tuyết nương gặp chuyện may."

      Cảnh Hiên thuận theo nhìn, thấy tay Bình Tử, là nửa đạo phù bị thiêu đốt.

      giận dữ, lập tức nghĩ đến hai vị đạo sĩ đến phủ làm loạn ngày đó, liền hướng mắt về phía Bình Tử hỏi.

      Bình Tử gật đầu.

      "Chính là bọn họ!"

      " bắt người cho Bổn vương! cần biết dùng biện pháp gì, phải mang hai người đó về đây cho Bổn vương!"

      "Vâng! Nô tài tuân mệnh!"

      "Ừ!" Cảnh Hiên gật đầu, chợt nghĩ đến chuyện, liền hỏi: "Bên Cảnh Nghị có động tĩnh gì ?"

      Bình Tử suy nghĩ chút, đáp:

      "Ám vệ hồi báo, đại thiếu gia chuẩn bị khởi hành Triệu quốc."

      "Triệu quốc..." Cảnh Hiên lặp lại hai chữ này, hồi lâu gì.

      Bình Tử thấy đăm chiêu, lại hỏi:

      "Có cần phải chặn lại ạ?"

      "!" Cảnh Hiên vung tay lên, "Cứ để ! muốn làm gì làm, chỉ cần ảnh hưởng đến bổn vương, liền quản . Nhưng lúc trước Cảnh Nghị hại Tuyết Tuyết, tình thế chấm dứt như vậy. Triệu quốc và Đại Mạc sắp khai chiến, mấy tháng trước còn cầu viện Bổn vương. Ngươi sai người chuyển lời đến cho Hoàng đế Triệu quốc, muốn Bổn vương giúp đỡ, có thể! Muốn mượn binh mã Đại Tề, cũng phải được! Nhưng có điều kiện, để giam Cảnh Nghị ở lại bên đó cho
      [​IMG]

      vốn muốn chia sẻ cho nàng chút khí, nhưng khi bốn cánh môi chạm vào nhau, lại cách nào khống chế được dục niệm hoàn toàn chiếm giữ trong lòng .

      Mạnh mẽ bỏ mạng che mặt của nàng, lưỡi của mang theo đòi hỏi dùng sức tiến lên phía trước thăm dò, cậy mở hàm răng, khuấy đảo đến nơi sâu nhất, dùng sức tận tình hút.

      Kỳ quái, người Tuyết Tuyết có vảy, vốn dĩ chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng khuôn mặt trơn bóng như ngọc của nàng, hề có điểm gì khác thường.

      Đương nhiên, trong lúc âu yếm cũng quên đem nội lực truyền vào trong cơ thể Tuyết Tuyết. Tuy nội lực của nhân loại nhất định có hiệu quả với Tuyết Tuyết, nhưng ít ra tạm thời có thể giảm bớt cảm giác khó thở của nàng.

      Mà lúc này dĩ nhiên Tuyết Tuyết có năng lực để suy xét vấn đề hô hấp, trong nháy mắt khi Cảnh Hiên hôn nàng, trong đầu nàng tự nhiên "ong" tiếng vang lên, sau đó hoàn toàn trống rỗng.

      Theo môi lưỡi ngừng xâm nhập của , ban đầu Tuyết Tuyết còn hoảng sợ dần dần cảm thấy vừa xa lạ, lại vừa có chút hưng phấn.

      Nàng cứ như vậy ngã vào trong lòng Cảnh Hiên, khẩn trương cùng xa lạ hưởng thụ nụ hôn của .

      Dần dần, cảm giác khó thở bắt đầu giảm bớt, khí lực trong cơ thể cũng ổn định.

      Nàng biết nhất định là Cảnh Hiên truyền khí cho nàng, bây giờ thân thể chuyển biến tốt, nàng hẳn là nên đẩy ra, sau đó với là mình tốt hơn rồi.

      Nhưng nàng cách nào đem môi mình dời khỏi môi , cái loại cảm giác ngưa ngứa này chẳng những khiến thân thể của nàng bắt đầu khô nóng, thậm chí... Thậm chí còn có chút xúc động được ngừng thôi thúc muốn nàng tiến lên.

      Cảnh Hiên cảm giác được biến hóa của nàng, biết nàng tạm thời có chuyện gì, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng thả xuống.

      Nhưng khi nhìn, thân thể ngừng phập phồng của Tuyết Tuyết, lại khiến muốn kéo dài nụ hôn này mãi mãi.

      Bởi vì hai người dựa vào quá gần nhau, nên bộ ngực phập phồng của Tuyết Tuyết gắt gao dán vào trước ngực Cảnh Hiên, hai luồng mềm mại mang theo hương thơm khiến cho khí huyết của Cảnh Hiên lập tức dâng trào đến đỉnh điểm.

      nam nhân bình thường, hôn, ôm lấy nữ tử mình cực kỳ mến. Cảnh Hiên có cách nào khống chế tâm tình của mình, thậm chí cách nào khống chế hai tay của mình.

      Cứ như vậy mặc cho bọn chúng ngừng vuốt ve lưng Tuyết Tuyết, cứ như vậy mặc cho bọn chúng từ sau tới trước, cuối cùng... đặt lên chỗ mềm mại kia.

      Tuyết Tuyết bị động tác này của làm cho sợ hết hồn, muốn trốn, nhưng trong thân thể truyền đến cảm xúc khiến cho nàng [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 29:

      Lần này Tuyết Tuyết có cự tuyệt, thuận theo nằm úp sấp lưng của .

      Lưng Cảnh Hiên có chút gầy yếu, tuy nhiên nó ấm áp, cũng rất kiên cố.

      Tuyết Tuyết vòng tay ôm cổ của , giờ khắc này, có loại cảm giác sung sướng khi được người lòng thương.

      Nàng rất thỏa mãn.

      "Nhất định phải chữa khỏi bệnh của nàng trước lần phát bệnh tiếp theo!" Cảnh Hiên như với Tuyết Tuyết, lại như tự với chính mình. "Tuyết Tuyết, ta muốn biến nàng thành người chân chính, để cần phải lo lắng thiếu nước, cũng cần phải sợ đạo. Nàng là người, bao giờ là nữa!"

      "Được!" Tuyết Tuyết gật đầu, "Cảnh Hiên, nếu có thể, ta cũng muốn làm . Ta cần trường sinh bất lão, cần tu hành trăm năm, ta chỉ muốn ở bên chàng cả đời, đến lúc chúng ta già ."

      Hai người ngươi lời ta câu, cuối cùng cũng lên được nửa ngọn núi.

      Nhưng đường phía trước càng ngày càng khó , sườn núi càng ngày càng dốc, Cảnh Hiên cách nào cõng Tuyết Tuyết như trước.

      "Thả ta xuống đây !" Tuyết Tuyết di chuyển thân mình, "Ta tốt hơn nhiều, tự mình có thể!"

      " có thể?" Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp xuống núi, có chút nóng vội. "Nhất định phải lên được đỉnh núi trước khi trời tối, bằng rất nguy hiểm."

      Tuyết Tuyết tự mình trượt xuống khỏi lưng , tuy chính nàng cầu muốn , nhưng nhìn dốc núi phía trước, vẫn cảm thấy hoảng sợ.

      Đúng lúc này, đột nhiên ánh sáng yếu ớt bầu trời lại bị dị vật che khuất, giống như bị mây đen che phủ, càng ngày càng tối.

      Hai người hoảng sợ ngẩng đầu, còn đợi Tuyết Tuyết hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên hai vai bị cái gì đó nắm lấy, ngay sau đó hai chân cách xa mặt đất, hoàn toàn bị đưa lên giữa trung.

      "A!" Nàng theo bản năng kêu to tiếng, hai chân bắt đầu ngừng đạp loạn.

      Lúc này, đỉnh đầu chợt vang lên tiếng của nam nhân, với nàng:

      "Nữ nhân ngu ngốc! Đừng lộn xộn! Cẩn thận ta giữ được ném ngươi xuống núi ngã chết!"

      Thanh quen thuộc khiến Tuyết Tuyết nghĩ tới điều gì đó, nhưng nàng dám mở mắt, mình càng ngày càng bay cao, loại cảm giác này khiến cho cực kỳ sợ hãi.

      "Tuyết Tuyết!" Thanh cực của Cảnh Hiên từ phía dưới truyền đến, tuy , nhưng vẫn có thể nghe được : "Ngươi muốn đưa Tuyết Tuyết đâu!"

      "Nhanh đuổi theo! Ngu ngốc!" Đỉnh đầu Tuyết Tuyết lại vang lên tiếng , "Tiên nhân chờ ở đỉnh núi, ngươi tự mình lên!"

      "Là ngươi!" Tuyết Tuyết cả kinh, bỗng chốc nhớ tới, vì sao cảm thấy giọng này quen thuộc như vậy. "Ngươi chính là con ưng bị Cảnh Nghị nhốt!"

      Tuyết Tuyết cười ra tiếng, biết là người quen, sợ hãi trong lòng nàng cũng giảm chút.

      "Được rồi, được rồi! đề cập tới chuyện đó nữa! Mà ngươi muốn đưa ta đâu?"

      "Ngươi muốn đâu?" Lão ưng trợn mắt cái, nữ nhân này là phiền.

      "Ta muốn lên đỉnh núi, nghe ở đó có vị tiên nhân!"

      "Vậy sao! Lòng ta thiện lương, nhìn thấy các ngươi ngốc như vậy, liền bay xuống hỗ trợ! Nữ nhân ngu ngốc, ngươi mau câm miệng, đừng nữa, cần thận bị sặc gió!"

      Có lão ưng hỗ trợ, rất nhanh Tuyết Tuyết lên tới đỉnh núi. Đợi lâu, Cảnh Hiên cũng vận khinh công đuổi tới.

      Nhìn Tuyết Tuyết bình yên vô đứng mặt đất, trái tim treo ngược của Cảnh Hiên rốt cuộc cũng hạ xuống.

      Lại nhìn con ưng kia, nghĩ chút, liền ôn quyền hướng về phía nó, sau đó :

      "Đa tạ Ưng huynh giúp đỡ, ngươi giúp đỡ ta và Tuyết Tuyết nhiều lần như vậy, biết phải cảm tạ như nào mới tốt!"

      Lão Ưng vỗ vỗ cánh, khẽ hừ tiếng, :

      "Có cái gì cần phải cảm tạ! Nữ nhân này cứu ta!"

      Tuyết Tuyết đột nhiên phản ứng lại chuyện gì đó, vì thế chỉ vào lão ưng :

      "Ngươi có thế được tiếng của nhân loại rồi hả? Con người có thể nghe hiểu lời của ngươi rồi hả?"

      Đây phát mới, lần gặp mặt trước, lão ưng này thể tiếng người, giữa bọn họ vẫn chỉ thông qua ý niệm để .

      Cảnh Hiên cũng khó hiểu:

      "Sao Ưng huynh lại ở chỗ này?"

      Lão ưng lượn vài vòng đỉnh núi, sau đó đáp:

      "Tất nhiên là do vị tiên nhân kia giúp đỡ rồi! tư chất của ta tệ, có thể giúp ta tu hành. Sau khi ta dẫn ngươi đến thành Thông Quan liền đến đỉnh núi này, Tiên nhân nhận ta, còn truyền cho ta rất nhiều tâm pháp. Tuyết Tuyết, Tuyết Tuyết!" đột nhiên rất cao hứng vọt tới trước mặt Tuyết Tuyết, [​IMG]

      "Ta này, các ngươi làm gì vậy?" Giọng của Tiên Nhân lại vang lên, "Ta còn chưa là có giúp hay , làm sao lại đến chuyện đáng giá hay đáng giá? Ta cho các ngươi biết, sao, ở nơi này của ta, cái gì cũng thể thực được! Làm được, làm người cũng được! Trúng Vãng Sinh Chú, bản thân tự mình nghĩ biện pháp khác ! Ta hàng phục tiểu ngươi là mở đại ân cho các ngươi rồi, các ngươi mau rời khỏi đây , đừng chọc giận ta!"

      "Tiên nhân!" Cảnh Hiên to giọng mở miệng , "Ta là cháu trai của Đương kim Hoàng thái hậu, là Cảnh vương gia của nước Đại Tề! Ta biết việc làm của mình, cũng nguyện ý phụ trách. Hôm nay đến cầu Tiên nhân, là bởi vì Tuyết Tuyết trúng vãng sinh chú, còn cách nào khác, nên mới thể tới quấy rầy. sai, Tuyết Tuyết là , nhưng với ta mà , nàng chính là nữ nhân ta . Xin tiên nhân..."

      "Ngươi là người của hoàng gia?" Lúc này thái độ của Tiên Nhân chợt trở nên khác thường, nghe xong lời giới thiệu của Cảnh Hiên, liền hỏi lại: "Ngươi là người của hoàng gia?"

      Cảnh Hiên nội tình, chỉ có thể đáp theo đúng :

      "Vâng!"

      "Vậy ngươi có thể tự do ra vào hoàng cung hay ?"

      Cảnh Hiên suy nghĩ lúc, :

      "Tự do chắc, nhưng muốn tiến cung cũng vẫn có thể."

      "Tốt!" Tiên nhân hét lớn tiếng, lập tức : "Nếu các ngươi có thể đáp úng cầu của ta, ta giúp đỡ tiểu này!"

      "Chuyện gì?" câu hỏi, phát ra từ miệng của ba người. Cảnh Hiên, Tuyết Tuyết, còn có con chim ưng kia.

      ai đoán được Tiên Nhân cầu bọn làm chuyện gì, mà nghe qua, chuyện này còn liên quan đến hoàng gia, là làm người ta có chút khó hiểu.

      "Bổn tiên từng có hai kiện pháp khí, là hàng ma bổng, hai là định châu! giờ, hàng ma bổng vẫn ở trong tay ta, nhưng hơn trăm năm trước định châu lại rời xuống thế gian. Sau này nghe do hoàng tộc Đại Tề nắm giữ, đến nay, viên trân châu này được hoàng gia coi là trân bảo, luôn được cất giữ trong cung. Nếu hai người các ngươi có thể lấy lại viên thần châu đó cho ta, bổn tiên đáp ứng giúp đỡ các ngươi ổn thỏa."

      "Định châu?" Cảnh Hiên nhíu mày suy tư lúc lâu, sau đó lập tức hiểu ra -- "Triêu Phượng châu! Thứ Tiên nhân là Phượng châu của Đại Tề ta!"

      "Cái gì gọi là của Đại Tề ngươi? Còn cái gì là Triêu Phượng châu! Tên khó nghe! khó nghe!" Tiên nhân này tức giận, tự mình gào to rống lớn phát tiết lúc.

      Tuyết Tuyết líu lưỡi, nhìn thoáng qua con đại ưng kia, khỏi cảm thán: trách được Tiên nhân này lại thu nhận con ưng kia, tính tình của hai người này giống nhau như đúc, ngay cả giọng điệu chuyện cũng giống nhau.

      "Tiên nhân đừng giận!"Cảnh Hiên khẽ cười : "Bởi vì người ở bên biết nó là vật gì, sau đó liền tự chủ trương đặt tên khác. Theo như ta được biết, Triêu Phượng châu này có năng lực sáng cả ngày lẫn đêm, cùng loại với dạ minh châu, nhưng sáng hơn rất nhiều so với dạ minh châu. Hoàng tộc Đại Tề xem như trân bảo, Thái hậu các triều đại đều tự mình trông coi!"

      "Hừ!" Tiên nhân này hừ lớn tiếng, " viên định châu tốt, đến trong tay các người lại trở thành phế vật, là phí của trời. Ta mặc kệ các ngươi gọi nó là gì, dù sao đây chính là cầu, ngươi có đáp ứng hay !"

      "Đáp ứng!" Cảnh Hiên hề nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu, sau đó nắm lấy tay Tuyết Tuyết, : "Chỉ cần cứu được Tuyết Tuyết, điều kiện gì ta cũng đáp ứng."

      "Ngươi phải là cứu nàng, mà là hại nàng!" Lão ưng lại bắt đầu lải nhải, "Đáng lẽ người ta có thể trường sinh bất lão, nhưng lại bị ngươi ép buộc như vậy, nha đầu kia liền khác gì nhân loại, có sinh lão bệnh tử... Ài!"

      Lão ưng thở dài tiếng, gì thêm nữa.

      Tuyết Tuyết cảm giác cánh tay của Cảnh Hiên có chút run rẩy, vì thế liền gắt gao nắm chặt, sau đó khẽ lắc đầu, :

      "Ta sợ."

      "Tốt!" Lúc này dường như Tiên nhân rất sợ bọn họ đổi ý, nhanh chóng tiếp lời : "Tiểu , vươn tay ra !"

      Tuyết Tuyết nghe lời chìa bàn tay ra phía trước, trong nháy mắt, tay liền xuất viên đan dược.

      "Viên đan dược này có thể bảo vệ ngươi bình an chín chín tám mươi mốt ngày. Đồng thời cũng là thời hạn của các ngươi, nếu tám mươi mốt ngày sau các ngươi trở về, chẳng những ngươi tốt lên, còn có thể lập tức hồn phi phách tán! Thế nào? Dám ăn ?"

      Mẹ kiếp, Tiên nhân này cái gì vậy?

      Tuyết Tuyết gật đầu, sau đó ngửa đầu ăn viên đan dược đó.

      "Có gì dám! Cho dù sau tám mươi ngày phải chết, có thể ở cùng Cảnh Hiên, ta cũng thấy đủ rồi. Huống chi ta tin tưởng Cảnh Hiên, nhất định mang hạt định châu này đến cho lão nhân gia!"

      "Nữ nhân ngu ngốc!" Lão ưng lại mở miệng, "Nữ nhân ngu ngốc, ngươi nhất định phải trở về đó! Tám mươi mốt ngày sau ta có thể biến thành người, ngươi nhất định phải quay lại để xem vẻ đẹp trai của ta, chừng đến lúc đó, ngươi thích vị vương gia này nữa!"

      Tuyết Tuyết và Cảnh Hiên bốn mắt nhìn nhau, sau đó liền cất tiếng cười to.

      Lúc này Cảnh Hiên đột nhiên nghĩ tới vấn đề, cất tiếng hỏi Tiên Nhân:

      "Tiên nhân, ngài thần thông [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :