1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Miễn cưỡng tiểu yêu tinh, Vương gia! Ta lại muốn ở trên ngươi - Thiên Sử Luyến Phàm (30/30)Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 20:

      Editor: Quỳnh ỉn

      " ràng người đó nhảy xuống nước, các ngươi đều nhìn thấy, sao giờ lại có?" Lão Vạn thở phì phò gào thét, giọng kia khiến mọi người hoảng sợ, Tuyết Tuyết xen lẫn trong bầy cá cũng khỏi sợ run người, theo bản lăng bơi đến nơi xa hơn.

      "Vạn ca!" Có hạ nhân trẻ tuổi đến gần lão Vạn: "Vạn ca, có câu này ta biết có nên hay , nếu ta , chúng ta đừng tìm người này nữa, thẳng với Vương gia, cho dù có phạm tội, Vương gia cũng làm gì chúng ta, cùng lắm xử phạt chút, dù sao cũng tốt hơn so với thần linh."

      "Cái gì?" Những lời này dẫn tới hiếu kỳ của mọi người, mọi người đồng loạt vậy đến trước mặt , nhưng lại nghe thấy lão Vạn : "Lời ngươi có ý gì? Tìm người mà thôi, sao lại nhắc đến thần linh?"

      "Vạn ca!" Người nọ đè thấp giọng, tiếp tục : "Vạn ca, phải ta hưu vượn, đúng là lúc nương kia nhảy xuống nước ta có nhìn thấy... Cũng nhìn thấy nàng chưa vào đến nước biến thành con cá!"

      "Biến thành cá?" Lão Vạn lắc đầu như trống gỏi, " thể nào, thể nào! Người làm sao có thể biến thành cá! Mà cho dù như ngươi , nàng là thần tiên hoặc quái, khi bị chúng ta khi dễ như vậy, nàng phải phản khán mới đúng, nào có thần tiên nào yếu kém như vậy?"

      "Lão Vạn!" Hai người xuống nước tìm người cũng theo đó : "Tiểu tử này đúng tám phần! Ngươi nghĩ , chúng ta tận mắt thấy nha đầu kia nhảy xuống hồ cá. Những người ở trong phủ nhiều năm đều biết, hồ cá này bốn phía bị phong kín, có đường ra. Vậy bây giờ nàng nơi nào? người sống sờ sờ giờ thấy đâu nữa, trừ bỏ nàng biến thành cá, còn có thể được cái gì khác?"

      "Đúng rồi!" Lại người : "Lão Vạn! Mặc kệ nàng có phải là biến thành cá hay , ít nhất đây cũng là lý do để với Vương gia!"

      Những lời này nhắc nhở lão Vạn, đúng vậy, mặc kệ có phải là hay , ít nhất trước mặt Vương gia cũng có câu trả lời thỏa đáng. Đến lúc đó có phải tìm tiếp hay , cũng phải chuyện của bọn nữa rồi.

      "Được!" vung tay lên, "Liền làm như vậy, sáng mai ta đến với Vương gia!"

      Lúc Cảnh Nghị nghe được tin tức này, hoàn toàn cho là vớ vẩn giống như trong tưởng tượng của bọn hạ nhân, mà ngược lại nghiêm túc suy nghĩ rất lâu.

      Mười năm nay tuy ở biên quan,diennnn dannnn le quydonn nn n nn nhưng vẫn phái thám tử tìm hiểu Cảnh vương phủ ở kinh thành, khắc cũng rời.

      Tuy nơi đó phải nhà của , nhưng vẫn có thể biết được số việc.

      Mà chuyện nghe được nhiều nhất trong mười năm nay là, đệ đệ Cảnh Hiên kia của thích con cá.

      Thám tử Cảnh Hiên nuôi con cá chép vàng trong phòng mình, có việc gì còn thầm chuyện với nó.

      Trừ lần đó ra, còn để cho hạ nhân cho con cá kia ăn thứ kỳ quái gì đó, thậm chí đồ ăn bàn cơm của mình cũng chia ra phần cho con cá kia ăn.

      Mà bây giờ, bọn hạ nhân nha đầu vừa vào phù kia biến thành cá nhảy vào hồ nước, chuyện hoang đường như vậy, khi nghe thấy lại hề cảm thấy bất ngờ chút nào.

      "Vương gia!" Thấy lâu lên tiếng, lão Vạn kia mang theo lá gan lớn hỏi : "Vương gia! Vậy nương kia sao..."

      " gọi người vây hồ cá kia lại cho bổn vương!" Cảnh Nghị vung tay lên, hạ mệnh lệnh khiến cho lão Vạn có chút giật mình, " người đứng kề tiếp người, phải vây chặt! Còn nữa, từ giờ trở , hạ nhân trong phủ được cho cá ăn!"

      Lão Vạn khẽ run rẩy, cảm giác ớn lạnh khiến rùng mình.

      Lời này của Vương gia là có ý gì? Chẳng lẽ biết nha đầu kia là cá tính?

      Chẳng lẽ những gì tên hạ nhân kia nhìn thấy đều là ?

      lo lắng, nếu đây đều là , mình năm lần bảy lượt muốn đoạt lấy nha đầu kia, gặp báo ứng gì chứ?

      "Thất thần cái gì? Nhanh !" Trong lòng Cảnh Nghị có chút bực bội, giống như cũng cảm thấy quyết định này của mình có chút khó hiểu.

      Lão Vạn nhận mệnh rời , nha hoàn bắt đầu truyền chuyện ma quái này trong vương phủ, trong nhất thời, hạ nhân trong vương phủ bị kiện này làm cho hoảng sợ.

      Tuyết Tuyết bơi trong hồ cá, trong lòng dần buông lỏng xuống.

      Mặc kệ như thế nào, ít nhất cũng có thể bảo vệ trong sạch cùng tính mạng của nàng.

      Nghĩ đến, vạn vật luôn quay về với tổ tông!

      Nàng là cá, cho dù có nỗ lực biến thành người như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn ở trong nước mới có thể bình an được.

      Tuyết Tuyết phiền lòng chìm xuống đáy hồ, những người hạ nhân này vây hồ cá lại.

      Nàng biết Cảnh Nghị muốn làm gì, nhưng xem ra trước mắt còn chưa muốn vớt sạch cá ở nơi này lên.

      Nàng chỉ muốn chống đỡ mấy ngày, cùng lắm là mười ngày, Cảnh Hiên biết có đến nơi được ?

      Cảnh Hiên, có đến chứ?

      Chỉ dựa vào con chim ưng? Chỉ dựa vào hình vẽ con cá mặt đất, cùng con chim ưng kia chạy tới biên quan này sao?

      Chợt cảm thấy bi thương, bọn họ xa nhau tám tháng, nay mình lại chạy ra khỏi Cảnh vương phủ, như vậy Cảnh Hiên có thể quên nàng hay ?

      Hạ nhân trong vương phủ có lo bị phạt mà với con cá Tuyết Tuyết kia chết rồi hay ?

      Vô số ý nghĩ xuất trong đầu Tuyết Tuyết, nàng bắt đầu lo lắng biết mình có xa cách Cảnh Hiên từ đây hay , nàng lo lắng mình có thể bị nhốt ở Cảnh vương phủ giả này ra được nữa hay .

      Nàng có rất nhiều lo lắng, trong đầu có rất nhiều phiền muộn, thế cho nên ba ngày liên tiếp có ai đưa đồ ăn tới hồ cá này, nàng cũng để ý.

      Nàng là cá tu hành, mười ngày nửa tháng ăn gì cũng thành vấn đề.

      Ba ngày mà thôi, thân thể Tuyết Tuyết vốn có bất kỳ kháng nghị gì.

      Nhưng mà những con cá khác lại được vậy!

      Đến sáng ngày thứ tư, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy trong hồ cá này có cái gì đó đúng.

      Những đồng loại vốn dĩ bơi chung quanh mình rất nhiều, giờ bắt đầu dần có tinh thần, số ít vẫn còn vùng vẫy bơi lên, số lại chìm xuống đáy hồ giống như nàng.

      Nhưng nàng là muốn động, mà chúng nó lại động được.

      Tuyết Tuyết nóng vội, ngừng bơi qua bơi lại ở giữa đồng loại.

      Nơi này có cá tu pháp lực, nhưng vì khoảng cách gần, nàng vẫn có thể dùng niệm lực của mình để khai thông bọn chúng.

      "Các ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" Tuyết Tuyết ngừng gọi, vừa bơi vừa ngừng la lớn: "Hình như các ngươi có tinh thần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
      Last edited: 25/1/16
      TrâuLonna thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21:

      Editor: Quỳnh ỉn

      Rốt cuộc cũng nhận được thanh từ đồng loại với nàng:

      "Chúng ta sắp chết! Chúng ta chịu được nữa rồi!"

      Còn có con cá khác :

      "Chúng ta khác với ngươi, người trong phủ này bốn ngày cho chúng ta ăn, chúng ta sắp chết đói!"

      "Bốn ngày cho ăn?" Tuyết Tuyết kinh hãi, "Tại sao?"

      "Còn phải tại ngươi!" Đột nhiên có giọng phẫn nộ thét về phía nàng, chỉ tiếc, bởi vì quá đói, con cá kia tuy tức giận, nhưng ngoại trừ dùng hết sức để ho to, cũng có làm gì khác. "Đều tại tinh ngươi, ngươi nhảy vào đây làm gì? giờ bọn muốn bắt ngươi, liền bỏ đói tất cả chúng ta! Ngươi gây chuyện muốn tìm chết, mình ngươi là đủ, vì sao lại muốn kéo chúng ta chon cùng?"

      "Đúng vậy, đúng vậy!" Lại thanh khác vang lên: "Chúng ta muốn tu luyện thành tinh, chúng ta chỉ muốn sống bình thường. Chúng ta có thù oán gì với ngươi, vì sao ngươi lại hại chúng ta như vậy!"

      Tuyết Tuyết bối rối, nàng biết giải thích với mọi người như thế nào. Tính ra, người khác đúng chút cũng sai!

      Nàng gây chuyện muốn tìm chết, người chịu trách nhiệm là được, vì sao lại còn muốn liên lụy đến những con cá ở đây?

      Nhưng lúc này nàng có biện pháp khác, ngoài trừ nhảy vào hồ nước, nàng còn con đường nào khác.

      Hơn nữa...

      "Ta nghĩ người trong Vương phủ lại vây hồ cá như vậy! Bọn lại dễ dàng tin tưởng người sống biến thành cá! Vậy cũng đúng lắm!"

      "Cái gì mà tin hay tin!" con cá chán nản : "Ngươi nhảy vào hồ cá, sống thấy người chết thấy xác, trừ bỏ biến thành cá xem lẫn vào chúng ta, còn có khả năng nào khác? Bốn phía hồ này đều bị lấp kín, hề thông với ao tù nước đọng nào. Ngươi chút, người sống nhảy vào, làm sao liền thấy!"

      "Nhưng mà..." Tuyết Tuyết chu mỏ, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là lỗi của ta! Ta... Ta hại chết các ngươi rồi!"

      còn con cá nào để ý nàng, mặc kệ nàng nhận lỗi thế nào, đều có con cá nào nguyện ý thêm nữa.

      Tuyết Tuyết hiểu , mặc kệ nàng giải thích thế nào, chỉ cần người trong vương phủ có cá ăn, những đồng loại này của nàng chỉ có con đường chết.

      Giải thích có thể đổi được tha thứ sao? Nàng quá ngây thơ rồi!

      Mà những con cá này cũng còn sức lực để tranh luận với nàng, giống như vận mệnh định sẵn, cho dù có ầm ĩ tiếp cũng có kết quả gì.

      Huống chi,diennnnnndannn lq donnnn nhiều cũng khiến sinh mệnh của chúng nó yếu , người nào còn nguyện ý mở miệng?

      Lại qua thêm hai ngày, trong hồ cá bắt đầu có cá chết đói.

      Mỗi con cá chết, những con cá còn sống khác mặc kệ thân thể suy yếu của mình liều mạng bơi quanh thân thể nó rất lâu

      Dần dần, những con cá có thể đưa tiễn đồng bạn càng ngày càng ít.

      Dần dần, hồ nước trong xanh này bắt đầu có cá chết mà trở nên vẩn đục chịu nổi.

      Vẩn đục như vậy càng làm con cá trong hồ chết nhanh hơn.

      Đến ngày thứ mười, Tuyết Tuyết tuyệt vọng dừng lại bên cạnh càng tảng, nhìn đồng loại trong hồ cá chết , oán khí trong lòng càng trở nên sâu sắc.

      Chợt nàng nghe thấy tiếng gọi rất --

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ!"

      Nàng vui mừng xoay người, tìm tiếng gọi kia rất lâu, lúc này mới nhìn thấy con cá chép nho kẽ đá.

      "Ngươi còn sống!" Tuyết Tuyết vui mừng muốn điên, " tốt quá, còn có người sống."

      "Tỷ tỷ!" Con cá kia vui mừng như nàng,điennnnn danlq donnnnn giọng kia càng ngày càng yếu, vẫn cố vùng vẫy : "Tỷ tỷ, ta cũng chịu được nữa rồi. Nhưng ta trách ngươi! Nếu có kiếp sau, ta nhất định tu luyện giống như ngươi, ta cũng muốn biến thành người. muốn bất lực như vậy, cũng muốn bị người khác nắm giữ sinh tử."

      Trong lòng Tuyết Tuyết chua xót, bơi tới cạnh nàng, ngừng dùng thân thể mình cọ tới cọ lơi vào thân thể nàng.

      Lời của con cá kia khiến cho Tuyết Tuyết cảm thấy sầu bi, vì thế nàng :

      "Biến thành người có cái gì tốt? Ngươi thấy ta, tu năm trăm mười năm, rốt cuộc có thể biến thành người, nhưng phải cũng bị hại thành như vậy sao! Nếu biến thành người tốt, ta làm sao phải khổ sở nhảy vào đây làm hại toàn bộ các ngươi? Đứa bé ngoan, nếu có kiếp sau, vẫn làm con cá ! Ít ra lúc sống còn được tự do tự tại! Nếu khi ngươi sống vui vẻ, là cá hay là người, còn có quan hệ gì, ta..."

      Lời của nàng vẫn còn, nhưng khi nhìn đến con cá kia, lại phát biết từ lúc nào nàng xoay người bụng lật lên phía .

      Tuyết Tuyết biết những lời mình nàng có nghe được ít hay nhiều, nàng chỉ biết rốt cuộc mình cũng khống chế nổi oán khí tích tụ trong lòng nữa.

      Nàng cứ trơ mắt nhìn đồng loại của mình từ từ chết trước mặt, kết quả này giống như mười năm trước?

      Trận hỏa hoạn lớn mười năm trước kia, nếu phải có Cảnh cứu, sợ là nàng cũng bị chết cháy, chết bỏng rồi?

      Chẳng lẽ đây là số mệnh sao?

      Cảnh Nghị! Sau mười năm vẫn là Cảnh Nghị, lại lần nữa tái diễn kiện này, lại lần nữa đẩy nàng vào chỗ chết.

      Tuyết Tuyết nổi giận!

      qua mười ngày, Cảnh Hiên còn chậm chạp chưa thấy đến.

      Như vậy, nàng sống còn có ý nghĩa gì?

      Cuối cùng kiềm chế được phẫn nộ của mình, Tuyết Tuyết xoay người bơi lên mặt nước, lộ ra nửa cái đầu, sau đó mở miệng ra.

      Oán khí tụ tập trong lòng từ miệng nàng phun vào trung, dần dần bao trùm khắp vương phủ.

      Đây là cái kết giới, là Tuyết Tuyết dùng toàn bộ tinh lực của mình tự tập oán khí tạo ra cái kết giới.

      Nàng biết hậu quả, biết nếu mình tạo ra kết giới này, nguyên thần của mình cũng bị hao tổn.

      Nhưng nàng làm được!

      Trong lòng nàng có oán hận, có tuyệt vọng.

      Nàng hận Cảnh Nghị, từ mười năm trước hận!

      Nàng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, đối với xuất của Cảnh Hiên cũng bắt đầu tuyệt vọng.
      Trâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22:

      Editor: QUỳnh

      Oán khí của nàng khiến thực vật trong vương phủ nhanh chóng héo úa, cũng khiến cho người trong vương phủ bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

      Nhưng mọi người loại sợ hãi này đến từ đâu, chỉ bắt đầu cảm thấy áp lực, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

      Từ trước đến giờ Tuyết Tuyết đành lòng hại người, cho dù oán khí sâu sắc, nhưng cũng chỉ tạo ra loại biểu sợ hãi giả.

      đến hai canh giờ, Cảnh Nghị vẫn đứng ngồi yên.

      Áp lực mạnh mẽ làm cho hít thở thông, vì thế liền phất tay áo xuất phủ, cố gắng kiếm nơi nào đó để hít thở.

      Mang theo mấy hạ nhân, chân trước vừa mới bước ra cửa phủ, vừa vặn nhìn thấy đạo sĩ mang theo tiểu đồ đệ đến trước cửa.

      Đạo sĩ kia qua bên người Cảnh Nghị đột nhiên dừng lại, theo bản năng "ồ" tiếng, sau đó nhìn lại Cảnh Nghị, lại nhìn vào bên trong vương phủ, đánh giá vòng.

      bao lâu, liền quay về phía Cảnh Nghị :

      "Người là Vương gia trong vương phủ? Vì sao trong phủ lại có khí mãnh liệt như vậy? Khí sắc người Vương gia cũng thích hợp!"

      Mắt Cảnh Nghị sáng lên, nếu là trước đây, chưa bao giờ tin những chuyện ma quỷ này, thậm chí có thể mắng người nọ là đạo, sau đó đuổi .

      Nhưng hôm nay khác, đạo sĩ kia trúng lòng , giống như đột nhiên bắt được rơm rạ cứu mạng, đôi mắt bắt đầu dâng lên hi vọng.

      đồ rất nhanh bị người lấy lễ đối đãi mời vào trong phủ, oán khí to lớn rất nhanh liền bao bọc lấy đạo sĩ.

      Lão đạo sĩ ngầm giật mình trong lòng, có thể cảm thụ được đây là kết giới mà tinh kia dùng toàn bộ tinh lực của mình để tạo ra.

      "Vương gia! Trong phủ có hồ cá sao?" Lão đạo sĩ có chút đạo pháp, bên trong kết giới bao phủ mình mang theo chút ẩm ướt, vì thế liền biết , người hạ chú này hẳn là ngư .

      "Đạo trưởng cao minh!" Lời của lão đạo sĩ khiến cho tâm tình của Cảnh Nghị tốt hơn rất nhiều, liên túc lôi kéo người tới vây khốn hồ cá của Tuyết Tuyết. "Nơi này! Khoảng mười ngày trước, có nữ tử nhảy vào hồ nước, hạ nhân của ta mắt thấy nàng biến thành con cá!"

      Đạo sĩ gật đầu:

      "Đúng rồi! Kết giới trong phủ mang theo chút ẩm ướt, hẳn là ngư nổi loại. Vương gia đừng vội, bần đạo lập đàn làm phép, nhất định bắt được ác kia!"

      Đoạn đối thoại này dĩ nhiên lọt vào trong tai Tuyết Tuyết, nhưng mà sao cả, Tuyết Tuyết cười khổ. Chuyện cho tới bây giờ, tinh lực của nàng hồi phục lại hơn phân nửa, đạo sĩ làm phép làm sao?

      Dù sao cũng đều phải chết, bây giờ nàng còn sợ cái gì?

      Chỉ là vẫn chưa gặp được Cảnh Hiên, Tuyết Tuyết cam lòng, cam lòng.

      Đạo sĩ kia làm phép rất nhanh, tới canh giờ, Tuyết Tuyết liền thấy kết giới của mình bị giảm phân nửa.

      Mà đạo sĩ kia dường như muốn đánh tan kết giới kia, trong mắt là Tuyết Tuyết! Là ngư trong hồ nước!

      Cuối cùng kết giới cũng bị đánh tan hoàn toàn, đạo sĩ kia đốt phù chú, mang theo thanh kiếm ném lá phù vào trong hồ cá.

      Trong nháy mắt phù chú kia liền hút toàn bộ dưỡng khí trong hồ cá, Tuyết Tuyết chỉ cảm thấy mình thể nào thở được, còn có gian để hít thở.

      Đạo sĩ kia ngừng ném phù chú vào trong nước, cái lại cái giống như tiểu quỷ đòi mạng, khiến cho linh hồn của Tuyết Tuyết từng bước từng bước hướng tới cái chết.

      Rốt cuộc, đienannnnlequy donnnb đầu nàng bắt đầu choáng váng, rốt cuộc, mắt nàng bắt đầu thể nhìn thấy.

      Cảnh Nghị đứng ở bờ, cảm thấy trạng thái trong phủ được khôi phục lại như trước, chẳng còn áp lực nữa, thực vật héo úa cũng dần dần sống lại.

      vui mừng, khóe miệng cong lên, lại bắt đầu kế hoạch mộng xuân đẹp của mình.

      "Vương gia!" Đột nhiên quản gia trong phủ đến gần vào tai : "Đệ đệ người, Cảnh vương gia trong kinh thành đến!"

      "Cái gì?" Cảnh Nghị nhíu mày, giống như có chút tin lời quản gia . Vì thế liền hỏi lại: "Ngươi cái gì?"

      "Vương gia! Cảnh vương gia trong kinh thành đến!"

      " tới làm gì?" Cảnh Nghị đột nhiên nổi nóng, "Ta và mười năm gặp, đột nhiên tới đây làm gì?"

      Khi chuyện,diennnn da nnnn le quydonnnnn ánh mắt lại nhìn lên mặt nước, phù chú của đạo sĩ kia ở khắp nơi mặt nước.

      "Dừng lại!" vung tay lên, "Tất cả dừng lại! Bổn vương xử lý chút việc, chuyện làm phép... lúc nữa làm tiếp!"

      Đạo sĩ làm phép sửng sốt, đạp phù chú cuối cùng nắm trong tay giơ lên cao, lại bởi vì câu này mà dừng lại.

      Đạo sĩ kia cam lòng, nghĩ muốn quăng phù chú kia xuống nước trước,

      Nhưng tay vừa vung lên, đám hạ nhân bên người Cảnh Nghị lập tức lên, thu hồi bàn làm phép, kéo người .

      "Này?" Đạo sĩ nóng nảy, "Các ngươi làm gì? Ta chưa làm lễ sao, làm sao có thể thu dọn thần đàn! Các ngươi..."

      "Trời ơi, ngươi đừng kêu nữa!" người hạ nhân giữ chặt , khuyên nhủ: "Khách quý trong phủ đột nhiên đến, nếu nhìn thấy chúng ta làm chuyện quỷ thần trong này, liền tốt! Đao trưởng, các ngươi tới hậu viện nghỉ ngơi trước, Vương gia , cúng bái làm lễ còn phải tiếp tục, buổi tối làm tiếp!"

      Hai vị đạo sĩ có biện pháp, chủ nhà vậy, kiên trì cũng tốt.

      Lão đạo sĩ kia quay đầu, cực kỳ cam lòng nhìn lên mặt nước. biết, trong hồ nước này nhất định có ngư thành tinh nổi loạn, chỉ tiếc là thể bắt được.

      Nhưng mà lăn qua lăn lại như vậy, nghĩ nguyên thân của quái kia cũng bị thương, nếu buổi tối tiếp tục làm vẫn có thể diệt được.

      Tuyết Tuyết trầm ở trong nước, thể xác và tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi, lúc hít thở thông làm vùng vẫy, đột nhiên hô hấp lại phục lại như thường, khí thoải mái lại vây quanh mình lần nữa.

      Nàng biết xảy ra chuyện gì, tuy có thể hô hấp bình thường, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy hoảng sợ.

      Trong lúc mơ hồ, dường như nàng nghe thấy bờ rối thành nùi, ngừng có người tới lui, còn có tiếng di chuyển gì đó.

      Lão đạo sĩ kia cũng ném phù chú xuống nữa, bởi vì có phù chú nên kết giới trấn trong nước cũng dần tản ra.

      Tuy đồng loại bên cạnh đều chết hết, tuy trong nước này vẫn vẩn đục, nhưng ít áp lực bên ngoài, Tuyết Tuyết vẫn cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

      Chậm rãi nổi lên mặt nước, Thuyết Tuyết liều mạng ngẩng đầu lên, cẩm thận nhìn lại phía bờ.

      Chỉ thấy có rất nhiều hạ nhân vội vàng dọn dẹp pháp đàn, còn có người lôi kéo hai vị đạo sĩ kia rời .

      Nàng biết vì sao pháp diễn ra thành công lại bất ngờ bị thu dọn, nhưng thu dọn như thế, vậy nàng phải nghĩ cách thoát thân. Nếu , đến lúc đạo sĩ kia trở lại, nàng chỉ có con đường chết.

      "A!" Chợt nghe thấy tiếng hô của tiểu nha đầu, tinh tế nho , rất êm tai. " ra vẫn còn con sống."

      Trong lòng Tuyết Tuyết run lên, theo bản năng nhìn về phía phát ra thanh kia.

      Nàng sợ, biết bị phát còn sống, có thể bị vớt lên bờ giết chết .

      Nhưng đồng thời, trong lòng nàng cũng dâng lên tia hi vọng, nàng hi vọng nha đầu này là người tốt, hi vọng nha đầu này có thể cứu nàng lên.

      Có lẽ ông trời mở rộng tầm mắt, thấy nàng quay đầu, nha đầu kia nhìn bốn xung quanh, sau đó cẩn thận quay về phía nàng vẫy vẫy tay.

      "Qua đây! Qua đây!" Nàng giọng gọi: "Cá vàng , mau bơi tới đây!"

      Tuyết Tuyết cũng mặc kệ lo lắng bị người hoài nghi nàng nghe hiểu tiếng người, xoay thân thể, bơi về phía tiểu nha đầu kia.

      Tiểu nha đầu có chút sững sờ, lập tức cười lên:

      "Có vẻ ngươi nghe hiểu được lời ta ! con cá đáng ." Khi Tuyết Tuyết bơi tới gần nàng, tiểu nha đầu nghĩ chút, xoay người, từ bên cạnh cầm lấy cái chén tròn đưa vào trong hồ. Đó là đồ mà bọn nha hoàn thường dùng cho cá ăn, thời gian này trong phủ cho ăn, thứ này liền ném ở chỗ ấy. Nàng đổ những thứ bên trong ra, lại dùng cái chén lấy ít nước, sau đó dẫn Tuyết Tuyết bơi vào, giọng : " đáng thương, ngươi có thể sống sót đúng là mạng lớn. Tá cho hồ cá này ăn năm năm, nhìn bọn cá chết , tim cũng thấy đau, rốt cuộc cũng có con còn sống, cá , ta cứu ngươi ra ngoài, ngươi nhất định phải sống tốt."

      Nha đầu vừa , vừa bưng Tuyết Tuyết vội vàng chạy đến con đường .

      Toàn thân Tuyết Tuyết đều đau nhức, trong cái chén kia thể bơi được, chỉ có thể dao động lên xuống theo mặt nước.

      Nàng cảm tạ ông trời, cảm tạ nương hảo tâm này.

      Bây giờ cũng chỉ cầu nguyện hành trình chạy trốn này có thể thuận buồm xuôi gió, trăm ngàn lần bị phá ngang.

      kệ, bây giờ trời cũng nghe được lời cầu nguyện của nàng.

      Nha đầu kia bước nhanh tới chỗ vắng người, Tuyết Tuyết lại nghe được tiếng nước.

      Khi nha đầu kia khom người đặt cái chén đất, Tuyết Tuyết mới phát trước mặt có dòng nước nho .

      "Cá vàng ." Nha đầu giọng : "Mặc kệ ngươi có thể nghe hiểu hay , ta chỉ lần, đừng nhìn dòng nước này , nhưng nó lưu động, ngươi bơi theo dòng nước, có thể theo cái lỗ chuồn ra ngoài phủ. Dòng nước này chảy ra con sống lớn bên trong thành, đến chỗ kia ngươi có đường sống. Cá vàng , ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy, mau chạy ! Ta thể ở đây lâu, nếu bị người nhìn thấy cho Vương gia, ta cũng còn mạng để sống nữa!"
      Trâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23:

      Editor: Quỳnh ỉn

      Vừa , nha đầu kia vừa nghiêng cái chén, Tuyết Tuyết thành công trượt vào trong nước: "Ngoan! Mau bơi ! Cá vàng ! Ta tên là Yến nhi, tạm biệt!"

      Yến nhi vừa dứt lời liền đứng lên, sửa sang lại quần áo, cuối cùng liếc mắt nhìn Tuyết Tuyết cái, lập tức xoay người chạy .

      Tuyết Tuyết vẫy đuôi, nhìn tấm lưng kia lâu.

      Nàng nhớ, nàng vĩnh viễn nhớ kỹ nha đầu tên Yến nhi, cũng cảm tạ trời xanh để nương thiện lương như vậy tồn tại đời này.

      nghĩ nhiều, Tuyết Tuyết cố gắng chống đỡ thân thể đau xót của mình bơi theo dòng nước.

      Yến nhi sai, bơi xa, liền nhìn thấy cái lỗ tường thông ra bên ngoài.

      Qua cái lỗ này là có thể rời khỏi vương phủ!

      Tuyết Tuyết nghĩ vậy, cuối cùng khi bơi qua cái lỗ đó, khỏi thở phào nhõm.

      Nhưng cuộc chạy trốn của nàng còn chưa có kết thúc, nàng nhớ Yến nhi dòng nước này thông đến con sông lớn bên trong thành.

      Nàng nhất định phải bơi đến trong con sông đó, như vậy mới bị người khác nhìn thấy.

      Dòng nước này rất hẹp, con cá vàng như nàng bơi, rất khó bị người khác phát .

      Dù có bị người nhìn thấy cũng sao, nhưng vẫn khiến Tuyết Tuyết chột dạ, sau biến cố ở kinh thành, nàng hận thể đem mình giấu triệt để, bao giờ xuất trước mặt con người nữa.

      Con sông này cũng tính là quá lớn, khi dòng nước này cuối cùng cũng chảy vào sông, Tuyết Tuyết phát , hình như nàng vừa mới cảm nhận được đồng loại ở trong con sông kia.

      Tuyết Tuyết càng ngừng bơi, có đôi khi là bơi, có đôi khi chỉ là phiêu theo dòng nước.

      Nàng còn khí lực, rốt cục khi đến dưới cây cầu, Tuyết Tuyết ngừng lại.

      Lúc này trời tối thui, nàng cũng nhỡ từ trong vương phủ trốn tới đây mất bao lâu, lúc này trong thành có người, Tuyết Tuyết suy yếu hóa thành hình người bơi lên bờ.

      Bởi vì hóa hình người trong nước, nên quần áo Tuyết Tuyết toàn bộ bị ẩm ướt, bị gió thu thổi qua, lành lạnh khiến nàng ngừng phát run.

      Nghĩ cách trở lại kinh thành!

      Đây là niềm tin duy nhất của Tuyết Tuyết vào lúc này.

      Theo ý nàng, chỉ có ở kinh cành, chỉ có ở gần Cảnh Hiên mới là nơi an toàn.

      Cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên, vừa cố gắng chống đỡ vào bức tường, vừa cố gắng bước .

      vất vả ra đến ngoài phố, nhìn thấy cách đó xa có nữ nhân ôm đứa vội vàng .

      Nàng thấy tướng mạo người nọ hiền lành, liền thử vận may xem có nhà nào có thể thu nhận giúp đỡ nàng mấy ngày hay . Dĩ nhiên trở về kinh thành là điều cấp bách, nhưng dù sao cũng phải dưỡng thân mình cho tốt, chờ phục hồi nguyên thần rồi tiếp.

      Chỉ tiếc, nàng nghĩ sai, nhưng thân thể này là rất tốt, có chút sốt ruột, bước về phía trước bước lớn. Chân vừa đặt xuống đất liền mềm nhũn ra, sau đó lập tức ngã xuống đất.

      Tuyết Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, nghĩ muốn nỗ lực lại thân mình, nhưng lại có khí lực.

      Khi ngã xuống đất, chỗ đầu gối bỗng truyền đến đau nhức khiến cho thần kinh của nàng thanh tỉnh trong chớp mắt.

      Tuyết Tuyết cố gắng mở mắt, liền thấy cách mình ba bước con ngựa bị người ta ghìm chặt dây cương. Con ngựa kia nâng hai vó trước lên trung, hí dài tiếng.

      Ngay sau đó, năm tử mặc áo bào tím xoay người từ lưng ngựa nhảy xuống, bước tới trước mặt Tuyết Tuyết.

      Hai hàng lông mi cong của nam tử kia giống như cây cọ, hai mắt nhìn về phía nàng tràn ngập thân thiết cùng chút nghi ngờ.

      nắm chặt hai tay của Tuyết Tuyết, dùng sức, chống đỡ thân thể Tuyết Tuyết để cho nàng ngã xuống.

      Tuyết Tuyết chợt nở nụ cười, lâu sau, lại nghe thấy nam tử kia :

      " nương, chúng ta có quen biết hay ?"

      Tuyết Tuyết trả lời, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác an tâm cùng kiên định.

      Lòng cảm thấy an tâm, mệt mỏi liền xuất .

      Trong nháy mắt mệt mỏi, nàng chỉ kịp với :

      "Có thể gặp được ngươi, tốt..."

      Ngay sau đó, liền trầm trầm tiến vào mộng đẹp.

      ...

      Trong trạch viện ở ngoài thành Bắc Giao.

      Vài tướng sĩ vây quanh bên cạnh đống lửa, bên nướng đùi dê, bên uống rượu ngon.

      Ánh trăng cong cong nhô lên cao, tuy ánh trăng kiêu diễm, nhưng cũng ngăn được khí quỷ dị ở trong đại trạch viện này.

      "Uống!" gã tướng sĩ nhắc bầu rượu lên cung kính hướng mọi người chung quanh, sau đó ngẩng cổ uống ngụm lớn.

      "Được rồi!" người lớn tuổi bên cạnh ngắn lại, sau đó : "Có lời cứ , chúng ta đều là huynh đệ, khi nào cần phải kìm nén như vậy?"

      " !" Tướng sĩ này để vò rượu xuống đất, nhìn về phía huynh đệ bên cạnh: "Các ngươi có cảm thấy kỳ quái ?"

      Nữ tử mà Vương gia cứu rất kỳ quái nha.

      Kỳ quái?

      Tướng sĩ này câu, người bên cạnh liền cúi đầu .

      nóng nảy vỗ vỗ tay,dien dannnn qdonnnnn tiếp:

      "Nữ tử mà Vương gia cứu, nửa đêm xuất đường, toàn thân ướt sũng , chuyện quan trọng là y phục người... Chúng ta theo Vương gia đánh trận mấy tháng, có phải đều nhớ bức họa Vương gia hay treo ? Xiêm y của người đó giống nàng như đúc, nhưng có lần ta nghe Vương gia vô ý , chưa từng gặp nữ tử trong bức họa này, chỉ thường xuyên mơ thấy, lúc đó mới tìm người vẽ lại."

      "Kỳ quái ngươi phải chỉ có thế !" Lại có người nhịn được lên tiếng, "Càng kỳ quái hơn là tự nhiên chúng ta lại bị con chim ưng dẫn đến nơi này. Hơn nữa, Vương gia tìm người đường, lại dò xét sông nước chung quanh, nhìn chằm chằm vào mấy con cá."

      "Nghe , trong Cảnh vương phủ mất con cá vàng , Vương gia rất tức giận..."

      Phía sau đại viện, Bình Tử theo Cảnh Hiên đến thành Thông Quan mang theo áo choàng đến trong đình.

      Cảnh Hiên đứng khoanh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nước trong hồ, có vẻ đăm chiêu.

      "Vương gia." Bình Tử đến gần, khoác áo choàng lên người , xong mới giọng : "Ban đêm gió lạnh, đứng lúc rồi trở về thôi!"

      "Nàng tỉnh chưa?" Cảnh Hiên đột nhiên lên tiếng, thân người chưa hề động.

      Bình Tử khẽ thở dài, lập tức đáp:

      "Chưa có. Nếu chờ trời sáng, nô tài mời đại phu đến xem!"

      " cần!" Cảnh Hiên vung tay lên, quyết đoán bác bỏ đề nghị này: " nương này, bổn vương tự mình chiếu cố, cần hạ nhân, cũng cần đại phu."

      "Vương gia." Bình Tử nhíu mày, " nương này lai lịch ràng, chúng ta có nên suy nghĩ lại ? Ngoài ra..." dừng chút, rồi tiếng: "Ngoài ra có rất nhiều tướng sĩ thấy được bức họa của Vương gia, đều cảm thấy vị nương trong phòng này rất kỳ quái."

      "Có gì kỳ quái?" Cảnh Hiên tức giận,quay người nhìn Bình Tử, : "Truyền lời xuống, nếu có người dám truyền ra nửa câu linh tinh, liền xử trí theo quân pháp!"

      "...nô tài tuân mệnh."

      "Lui !" vẫy vẫy tay, "Bổn vương xem nàng."
      Last edited by a moderator: 25/1/16
      Trâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 24:

      Editor: Quỳnh

      Cảnh Hiên xoay người , Bình Tử bóng lưng thờ ơ lạnh nhạt như cũ, khỏi lắc đầu.

      theo bên người Cảnh Hiên lâu, rất nhiều chuyện người khác hiểu, nhưng lại biết .

      Giống như con cá vàng kia, giống như nương chưa từng xuất kia.

      số việc trong Bình Tử đoán ra được, nhưng dù sao tình cũng vượt quá khả năng hiểu biết bình thường, thể dễ dàng tiếp thu.

      Nhưng trong lòng Bình Tử hiểu , mặc kệ tình gì, chỉ cần là chuyện Cảnh Hiên nhận định, Bình Tử liều mạng giúp đỡ Cảnh Hiên hoàn thành.

      Đây, chính là lòng trung thành của nô tài đối với chủ tử!

      ...

      Lại tiếp, tòa trạch viện này là khi Cảnh Hiên chinh chiến ở đây đặt mua.

      Lúc đó chỉ là vì muốn thuận tiện, thậm chí còn cho rằng khi chiến tranh kết thúc, tòa trạch viện này bị bỏ hoang, cũng cần phải trở lại thành Thông Quan này nữa.

      nghĩ đến, chỉ mới cách tháng, lại quay về nơi này, còn gặp... lựa chọn lời ở trong lòng, còn gặp nữ tử đặc biệt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

      Tuyết Tuyết được an bài ở trong phòng Cảnh Hiên, trước khi quay về có để lại hạ nhân quét dọn, nên phòng này chẳng khác gì lúc chưa rời , mùi đàn hương từng đợt từng đợt bay lên, hương vị nhàn nhạt, rất là thoải mái.

      Cảnh Hiên bước đến bên cạnh giường, gương mặt có chút trắng bệch của Tuyết Tuyết đập vào trong mắt .

      khẽ vuốt vuốt ngực, chỗ ấy có loại cảm giác đau nên lời, rất đau, cũng rất bi thương.

      Nữ tử giường nhắm chặt mắt, hai lông mày thanh tú thỉnh thoảng lại nhíu chặt, mỗi cử động, đều giống như kéo theo tâm của .

      Nhịn được vươn tay đặt lên mi tâm của nàng, nhàng xoa nắn, muốn vuốt lên đôi lông mày kia.

      Y phục màu vàng người Tuyết Tuyết được nha hoàn đổi , ban đầu khi gặp nàng, chỉ vội vàng liếc mắt cái, mặc dù khi đó toàn bộ quần áo người đều ẩm ướt, nhưng Cảnh Hiên vẫn nhận ra được. Đó là những thứ thấy ở trong mộng, màn này lại thể quên được.

      "Ngươi..." Cảnh Hiên khàn giọng mở miệng, sau đó lập tức dừng lại, tự mình nghĩ, rồi lại : "Rốt cuộc ngươi là ai? Là nữ tử trong mộng kia? Là... là Tuyết Tuyết của ta sao?

      Lời vừa ra, bản thân Cảnh Hiên cũng bị hù sợ.

      Đây là ý nghĩ đáng sợ cỡ nào?

      Đây là ý nghĩ táo bạo cỡ nào?

      Vậy mà lại tự nhiên ra khỏi miệng như vậy, chuyện này giấu trong lòng mười năm, vẻn vẹn mười năm.

      Từ mười năm trước, khi nhìn thấy thân cá của nữ tử kia, ý nghĩ này thỉnh thoảng lại xuất trong đầu .

      Tuyết Tuyết giống như cảm thấy có người gọi mình, nhưng mí mắt nặng nề cách nào mở ra được.

      Nhưng nàng lại cảm thấy an tâm, nàng nhớ , nàng được Cảnh Hiên cứu, nàng có thể cảm nhận người ở bên cạnh mình chính là Cảnh Hiên - người mà nàng ngày nhớ đêm mong.

      Vì thế nàng an tâm ngủ, khi chìm vào trong giấc mộng, khóe miệng còn xuất nụ cười.

      Cảnh Hiên chợt sửng sốt, ngây ngốc nhìn nụ cười thoát thoát kia, trong lúc nhất thời, khống chế được nỗi lòng của bản thân, hơi cúi người, gắt gao ôm lấy nữ tử kia vào trong ngực.

      "Rốt cuộc ra cũng tìm được người sao?" , "Mười năm trước ngươi là người cứu ta, ngươi là người hàng đêm xuất trong mộng của ta, còn luôn là cá vàng bầu bạn bên cạnh ta, Tuyết Tuyết của ta, cũng là ngươi! Đúng ? Tuyết Tuyết, ta..."

      "Vương gia!" Chợt ngoài cửa vang lên tiếng của Bình Tử, "Vương gia!"

      Trong thanh có chút gấp gáp, Cảnh Hiên nhíu mày, đem chăn kéo lên người Tuyết Tuyết chút, lúc này mới đành lòng đứng lên.

      thong thả đến cạnh cửa, mở cửa ra, Bình Tử cầm theo cái đèn lồng giấu đứng ở ngoài cửa.

      "Chuyện gì?" Giọng của có chút nặng nề, sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường, nhìn thấy chút ôn nhu như vừa rồi.

      Bình Tử hơi cúi người, vội vàng :

      "Vương gia! Có hai vị đạo sĩ đến trước của phủ, trong phủ chúng ta có khí, ồn ào chịu rời ."

      vừa , vừa theo bản năng nhìn vào trong phòng phía sau Cảnh Hiên, lông mày Cảnh Hiên càng nhíu chặt lại.

      "Vương gia, người xem chuyện này..."

      "Đuổi !" chút suy nghĩ, "Đừng trong phủ này vốn khí, cho dù có, cũng là chuyện của bổn vương, cần người ngoài nhúng tay vào!"

      "Nô tài hiểu !"

      Bình Tử lại hơi cúi người, sau đó lại nghe thấy Cảnh Hiên tiếp:

      "Còn nữa! Ngươi, cùng tướng sĩ theo từ kinh thành tới, còn có hạ nhân trong phủ này. Các ngươi phải nhớ cho kỹ chủ tử của mình là ai, mình là tùy tùng của ai. khi có người ngoài sinh , người các ngươi phải bảo vệ là ai. Nếu như ngay cả điểm này cũng phân , nếu hoài nghi chủ tử của mình, vậy Bổn vương thấy, cũng cần thiết phải lưu lại rồi!"

      Trong lòng Bình Tử cả kinh, nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên Cảnh Hiên dùng khẩu khí lớn như vậy để .

      Trước đây, cho dù có trách phạt, nhưng lời cũng nghiêm trọng tới mức này.

      biết, dò xét vừa rồi của mình theo bản năng khiến Cảnh Hiên bất mãn. Đối với nữ tử nằm trong phòng kia, hẳn là Cảnh Hiên có ý, sợ chỉ là hiếu kỳ nhất thời.

      "Nô tài hiểu , nô tài biết!" Bình Tử khom người ra, ôm chút hoài nghi nào nữa.

      Theo như lời Cảnh Hiên vừa , phải biết chủ tử mình là ai. Nhận chủ tử, phải phục tùng mệnh lệnh và bảo vệ vô điều kiện, dù có sai!

      Vội vàng trở lại trước cửa phủ, cách xa chợt nghe thấy hai vị đạo sĩ cao kều vọt vào tới trong cửa:

      "Chủ nhà này! Trong phủ các ngươi có khi! Cỗ hơi thở này phải người thường nên có, có trừ, ngày sau nhất định sinh mầm tai họa!"

      " đạo lớn mật!" Bình Tử hét lên tiếng, chân bước nhanh hơn, vài bước đến trước mặt. " đạo ở đâu đến đây sinh ! Ngươi dùng tà thuyết mê hoặc người khác, là có mục đích gì?"

      Tướng sĩ ngăn cản bên cạnh đối với chuyện này vốn còn có chút ậm ờ, chữ "" của vị đạo sĩ kia, tựa hồ như dây cung chạm vào trong lòng bọn họ, chuyện khiến bọn họ suy nghĩ nhiều nhưng dám cứ như vậy bị vạch trần, làm cho người ta thể run sợ.

      Hơn nữa, lúc đầu khi Bình Tử nghe xong chuyện này cũng lựa chọn bẩm báo Vương gia, đây thể khiến các tướng sĩ càng thêm nghi ngờ.

      Chính vì nguyên nhân này, lúc này mới cho hai vị đạo sĩ kia vào cửa chính, để bọn họ càng ngừng ồn ào ở chỗ này.

      Nhưng bây giờ Bình Tử trở lại, thái độ cũng kiên quyết hơn trước.

      câu , đem những lời dị của hai vị đạo sĩ kia quy kết thành hươu vượn.

      Đầu tiên các tướng sĩ còn sửng sốt, nhưng chỉ trong phút chốc, nhất chí lựa chọn cùng đứng về phía Bình Tử.

      Bọn họ là tướng sĩ của Cảnh Hiên, quen nếp quân lệnh như núi, tám tháng chinh chiến cùng nhau cũng đủ để duy trí tin tưởng.

      Vì thế các tướng sĩ ào ào tiến lên, gần như muốn nắm lấy cánh tay của hai vị đạo sĩ ném người ra bên ngoài.

      "Các ngươi buông! Buông ra!" Lão đạo sĩ cao giọng hét lên, hai chân ngừng giẫy giụa mặt đất. "Bần đạo là vì muốn tốt cho các ngươi! Nếu trừ khí trong phủ, sợ là gây tai họa cho người! Các ngươi có hiểu hay ? Người và khác nhau! Người và khác nhau!"

      Bình Tử vung tay lên, các tướng sĩ dừng bước chân lại.

      "Các ngươi nghe đây!" Ngón tay Bình Tử chỉ vào lão đạo sĩ, "Đây phải là phủ đệ của người bình thường, chấp nhận được các ngươi hồ ngôn loạn ngưc. Đừng trong phủ ta vốn tồn tại cái khí gì, cho dù có, chúng ta mời cao tăng đắc đạo, đến lượt các ngươi càn quấy!"

      "Thế nào là càn quấy!" Lão đạo sĩ cam lòng, dứt khoát giẫm chân, lời : "Ta và học trò từ Cảnh vương phủ trong thành Thông Quan đuổi đến chỗ này! quái này vốn tác tác quái trong Cảnh vương phủ, ta lập đàn trừ , vốn là có thể đánh tan hồn phách của tiểu này, đáng tiếc trong phủ đột nhiên có khách nhân đến, vậy mới làm gián đoạn. Đợi đến khi lập đàn trở lại, liền phát tiểu kia chạy thoát ra ngoài. Chúng ta là đạo nhân, tuyệt đối thể để quái gây hại cho nhân gian, mới đường đuổi đến nơi đây."

      "Hồ nháo!" Bình Tử tức giận, "Cái gì mà Cảnh vương phủ! Người bình thường nào xứng đáng được xưng tụng là Cảnh vương? Nếu các ngươi còn dối, đừng trách ta dùng hình tra khảo với ngươi!

      "Này..." Lão đạo sĩ im lặng,hấy gia đình này nghe lời khuyên, liền ngầm động tâm tư đứng đắn.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :