Chương 14:
Editor: Quỳnh ỉn
“Sao lại mất đồ!” Cảnh Hiên lớn giọng , “ phải mất Tuyết Tuyết sao!”
Bình Tử lau mồ hôi, thầm nghĩ, chủ tử à, ai lại chỉ đến để trộm con cá chứ? Con cá kia của người như vậy, ninh hầm để ăn cũng đủ bữa, người ta trộm nó làm cái gì?
Nhưng những lời này chỉ dám nghĩ ở trong đầu, dám ra.
Cảnh Hiên thấy trả lời liền thở dài tiếng, khoát tay :
“Lui xuống !”
Bình Tử dập đầu cáo lui, ánh mắt Cảnh Hiên lại lần nữa dừng ở chỗ thùng đựng nước kia.
Mới vừa rồi nghe Bình Tử thuật lại lời nha hoàn , biết vì sao, trong lòng lại sinh ra chút chờ mong.
Loại chờ mong này là gì đối với cũng đều tốt, hoặc là ra sợ làm mọi người kinh hãi. Tóm lại, có số ý nghĩ chứa trong tim dần dần lộ ra ngoài.
Đẩy cửa ra, thong thả thẳng đến hồ cá .
Cái hồ cá này, vốn là nơi đặc biệt cho người sửa lại vì Tuyết Tuyết.
Bởi vì nước trong hồ bị nha hoàn đổ nước mực xuống nên liền dời Tuyết Tuyết vào trong phòng.
Về sau sai người đổi nước ở nơi này, lại thường xuyên mang Tuyết Tuyết đến đây chơi.
Cảnh Hiên chăm chú nhìn chỗ nước cạn và tảng đá lớn, biết, mỗi lần Tuyết Tuyết đến đây chơi đều thích nằm ở chỗ đó.
Mặc dù vì sao con cá có thể lười như vậy, nhưng nhìn bộ dạng lười nhát của Tuyết Tuyết nằm úp sấp tảng đá, mình lại cảm thấy rất an tâm, thậm chí bản thân cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
ra ngoài đánh trận tám tháng, thậm chí ở biên thành còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon trở về cho nàng ăn.
Những thứ này là đặc sản chỉ ở biên thành mới có thể mua được, tất cả đều tự mình nếm qua rồi mới mang về cho nàng.
Tuyết Tuyết ăn trùng, sợ ăn kiêng, hơn nữa thích ăn cái gì nàng thích cũng ăn cái đó.
biết Tuyết Tuyết thích nhất thịt xào khô, vì thế trước khi đặc biệt dặn dò Bình Tử, cứ cách ba ngày làm cho nó ăn.
Trong lòng vốn tràn đầy vui mừng trở về gặp nàng, nhưng tại thấy Tuyết Tuyết đâu nữa, trong lòng Cảnh Hiên mất mát sao hình dung được.
Mười năm, sớm có thói quen, trong phòng luôn có tồn tại của người khác. Dù cho đó phải là người, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.
ra cũng cảm thấy mình rất kỳ lạ, tại sao lại như vậy, lời của hạ nhân đều truyền đến tai , người ta : con cá thôi mà, vì sao lại có thể làm cho Vương gia thương tâm đến như vậy?
Đúng vậy! Chỉ là con cá mà thôi, nhưng đối với mà , kia chỉ là con cá thôi sao?
...
Cửa thành biên giới Đại Tề, năm bốn mùa đều bị bão cát bao phủ, bầu trời luôn tối. Thỉnh thoảng cũng có mưa, nhưng mưa to qua, đến canh giờ sau bão cát liền lập tức xuất .
Rốt cuộc Tuyết Tuyết cũng từ bên trong khoang thuyền bước ra, hai tay bị người ra trói lại.
Cho đến khi bị hay người nam tử cường tráng kia mang , lúc này mới phát , ra ngoài mình còn có chín nữ tử nữa.
Vì nhớ mang máng hai người kia từng qua chuyện chủ nhân của họ muốn tìm mười nữ tử gì đó.
Xem ra, mười người chính là các nàng rồi.
Lại nhìn bốn phía, sau đó tuyệt vọng phát ra đây hoàn toàn là nơi xa lạ. Mà những người nhìn qua tất cả đều có bộ dạng hung dữ, ngay cả dáng dấp của nữ nhân cũng là cao lớn, tuyệt yểu điệu giống như nữ tử kinh thành.
Chín nữ tử cùng đồng thời bị kéo lên bờ, qua lát, liền nhìn thấy cách đó xa có hai chiếc xe ngựa chạy tới bên này.
Hai chiếc xe ngựa kia rất lớn, xe còn kéo theo hai các lồng sắt rất lớn.
Khi chạy đến trước mặt các nàng dừng lại, nam tử to lớn thuyền bắt đầu phân năm nữ tử thành tổ đưa vào hai chiếc lồng.
Tuyết Tuyết ngồi ở trong lồng lớn, tủi thân đến mức nghĩ muốn đập đầu vào hàng rào.
Lúc nàng còn làm cá đến giờ chưa từng bị người giam lại như vậy, dựa vào cái gì khi làm người lại bị ném vào trong lồng sắt giống như tiểu thú vậy chứ?
Nhìn những nữ tử bên cạnh chút, có có, có ngây người, còn có người ngừng cố gắng tháo dây thừng trói tay ra.
Nàng dám động, tối hôm qua nàng cũng từng vùng vẫy, nhưng đổi lại chỉ là vũ nhục, cho nên Tuyết Tuyết dám động.
Nàng nghĩ, vùng vẫy cũng vô dụng, bằng liền thuận theo tự nhiên xem chủ tử muốn mua các nàng là ai, có lẽ khi đến trong phủ kia còn có cơ hội chạy trốn.
Nghĩ đến đây, xe ngựa liền chạy qua cây cầu , cầu có rất nhiều người, xe liền dừng lại.
Xe chạy tới cầu Tuyết Tuyết chợt cảm thấy dưới nước hình như có đồng loại tập trung niệm lực, trong lòng nàng khẽ động, biết trong nước này nhất định có đồng loại của nàng tu luyện.
Vì vậy liền tĩnh tâm, nhắm hai mắt lại, yên lặng sử dụng niệm lực, lâu sau, liền có thể cảm nhận được tiếng động từ đồng loại.
“Đây là đâu?” Đầu tiên Tuyết Tuyết sử dụng niệm lực hỏi.
Con cá tu luyện kia, đầu tiên còn phát ra tiếng nghi ngờ, sau đó lập tức khéo léo trả lời:
“Nơi này là thành Thông Quan! Biên thành của nước Đại Tề.”
“Thành Thông Quan?” Trong đầu Tuyết Tuyết có dấu hỏi chấm, tên này với nàng mà cũng có tác dụng lắm.
“Ngươi là ai?” Con cá kia sinh lòng tò mò, “Ngươi cũng là cá sao? Trời ơi? Niệm lực của ngươi mạnh, hơn ra rất nhiều, ra tu luyện hơn trăm năm mới có chút pháp lực như vậy.”
Tuyết Tuyết xấu hổ.
Hơn trăm năm... Ngươi tu luyện hơn trăm năm mà có pháp lực, nếu nàng cho người kia biết nàng tu năm trăm năm mới được thế này, liệu con cá kia có thể thấy rất công bằng hay ?
“Ta... Ta tên là Tuyết Tuyết.” Cố ý tránh chủ để tu luyện, Tuyết Tuyết tiếp tục : “Ta cũng là cá, chỉ là cá biến thân thành người. giờ ta bị người ta bắt, biết đây là đâu, cũng biết làm thế nào để chạy trốn, ngươi có thể giúp ta...”
Lời của nàng còn chưa xong, đột nhiên lại phát niệm lực của mình biến mất, cảm nhận được tồn tại của con cá kia nữa.
Tức giận mở mắt ra, ra xe ngựa chạy tiếp, dần dần cách xa cây cầu kia.
Chương 15:
Editor: Quỳnh
dễ gì mới có chút hi vọng, vậy mà lập tức liền tan biến mất.
Nàng nhớ lại xem, con cá tu hành hơn trăm năm kia có thể nghĩ biện pháp giúp nàng hay , xem dùng cách thức gì có thể liên lạc với Cảnh Hiên.
Chỉ tiếc, xe ngựa cách bờ sông kia khá xa, cho dù nàng có niệm lực, con cá mới tu hành hơn trăm năm kia có đủ niệm lực để chuyện với nàng từ xa như vậy.
Than tiếng, lần nữa dựa vào hàng rào, Tuyết Tuyết ngửa đầu nhìn trời.
Hi vọng bầu trời kia là ở kinh thành, ở Cảnh vương phủ!
“Xuống xe, xuống xe!” biết bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, phía dưới lập tức có người thét lớn: “Xuống dưới, xếp thành hàng! Chủ tử lập tức đến kiểm hàng, đám vô tích các ngươi đến muộn hai ngày, nếu như hàng tốt, chờ bị đánh !”
Hai người nam nhân kia vừa nghe vậy, vội càng khom lưng cúi đầu tới gần quản gia, vỗ ngực đảm bảo hàng mình tìm đến toàn là hàng nhất đẳng!
Hai hàng mi đẹp của Tuyết Tuyết nhíu chặt, nàng , cho dù là nô lệ, cũng thể là mặt hàng được?
Đây ràng là người, sao ở đến miệng của bọn họ lại thành hàng hóa rồi, tùy tiện mua bán, tùy tiện xử trí?
Có người tiến đến đuổi các nàng xuống xe, Tuyết Tuyết bị người đẩy vào cửa lớn trạch viện.
Phủ đệ này nhìn rất lớn, nhìn qua cũng thua kém gì Cảnh vương phủ.
Nàng thấy kỳ quái, đây phải là biên thành sao? Sao biên thành cũng có người hào phóng như vậy?
Trước giờ nàng đều cho rằng, người có tiền có thế đều sống ở kinh thành, huống hồ sớm nghe Cảnh vương phủ là số số hai ở kinh thành, bây giờ nhìn trạch viện này, làm cho người ta có chút tò mò, biết chủ nhân nơi này có thân phận gì.
“Dừng!” Lại có người quát bảo ngừng lại, “Tất cả đứng yên ở chỗ này được nhúc nhích, chủ nhân đến ngay bây giờ! Ta cho các ngươi biết, tất cả đều phải cười lên cho ta! Nếu được nhìn trúng, về sau chính là bước lên tiên được ăn ngon mặc đẹp sống những ngày an nhàn, nếu làm chủ nhân phật ý, liền ném các ngươi tới cửa sông làm mồi cho cá sấu!”
Tuyết Tuyết ngẩng đầu, ném xuống sông? Tốt!
Làm mồi cho cá sấu? Nàng sợ!
Nhưng nàng khóc được, nếu có thể khóc, nàng nhất định khóc đến khi nào mắt sưng lên, để chủ nhân ngu ngốc kia chướng mắt nàng sau đó ném nàng .
Đứng lâu lắm, từ phòng đối diện với gian phòng chính có nam tử đến.
Người nọ mặc trường bào màu đen, nhìn rất thâm hiểm (thâm độc + nham hiểm).
Tuyết Tuyết tự chủ sợ run người, mắt lập tức nheo lại, vô cùng tò mò.
Nhìn quen quen!
Đây là cảm giác đầu tiên.
Nhưng lại nghĩ, người nọ chừng ba mươi mấy tuổi, lại sống ở biên thành, lý nào mình lại nhận ra .
Nhưng tại sao lại có cảm giác như vậy? chỉ tới, Tuyết Tuyết cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nếu nhận ra, chắc hẳn bọn họ là kẻ thù? Đây là cảm giác của kẻ thù!
Cuối cùng, người nọ cũng đến gần.
Cuối cùng, khoảng cách giữa bọn họ quá ba bước.
Cuối cùng.
Nàng nhớ ra!
Là !
Ngày trước là Đại thiếu gia của Cảnh vương phủ, ca ca cùng cha khác mẹ với Cảnh Hiên – Cảnh Nghị!
Nghĩ đến đây, Tuyết Tuyết theo phản xạ càng xuống cúi đầu thấp hơn.
Nhưng rồi nàng lại nghĩ, cần! Cho dù nàng biết người này, nhưng đối phương lại biết nàng.
Ngày trước nàng chỉ là con cá chép trong Cảnh vương phủ, trừ nàng ra, ai có thể nghĩ đến con cá có thể biến thành nữ tử xinh đẹp như vậy chứ?
Cho nên nàng cần sợ, cho nên Tuyết Tuyết càng ngẩng cao đầu hơn.
Người này, Cảnh Nghị, mười năm trước dùng rất nhiều thủ đoạn muốn hại chết Cảnh Hiên.
Mặc dù qua mười năm, nhưng nàng vẫn nhận được ra .
Hơn nữa, nàng còn hận !
Vì Cảnh Hiên, vì mười năm trước thiếu chút nữa hại chết Cảnh Hiên!
Tuyết Tuyết trợn mắt nhìn, nàng nghĩ rằng, chính vì ánh mắt này, ngược lại làm cho Cảnh Nghị bị hấp dẫn.
Ánh mắt của nhìn vòng mười nữ tử trước mặt, cuối cùng dừng ở người Tuyết Tuyết.
Sau đó giơ tay nâng cằm Tuyết Tuyết, cười quỷ dị :
“Mỗi người các ngươi giữ lại nha đầu, người này... Bổn vương giữ lại!”
Khi chuyện, tay của vỗ lên hai má Tuyết Tuyết.
Tuyết Tuyết hung hăng xoay đầu, lui ra đằng sau hai bước, sau đó với :
“Ngươi biết xấu hổ!”
“Tốt!” Cảnh Nghị giận quá hóa cười, thu tay về, tự vỗ tay mình. “ tệ! tệ! Bổn vương thích tính tình như vậy! nương miệng lưỡi sắc bén thú vị hơn nhiều so với những hoa tươi mùi vị kia! Người đâu!” hét lớn tiếng, “Đưa nha đầu kia đến phòng bổn vương, tối nay nàng thị tẩm!”
Tuyết Tuyết nhíu mày,“Thị tẩm?” phải chỉ có Hoàng đế khi lâm hạnh phi tần mới gọi là thị tẩm sao?
Người này làm sao có thể dùng hai từ đó? Còn có, bây giờ đâu phải là vương gia? Vì sao lại tự xưng là bổn vương?
Trong lòng nàng có quá nhiều nghi vấn, nhưng lại để nàng suy nghĩ nhiều, Cảnh Nghị vừa xong, lập tức có hai người hạ nhân tới đem nàng .
Thất quải bát quải(*), cuối cùng cũng đến gian phòng ốc.
(*)Thất quải bát quải: thành ngữ ý chỉ quanh co nhiều lối .
Lão bà từ đứng ngoài cửa vừa nhìn thấy, liền bước nhanh đến, hỏi hai hạ nhân kia:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đây là thị thiếp mới của Vương gia, Vương gia phân phó đưa nàng vào phòng, tối nay nàng thị tẩm.”
Lão bà tử gật đầu cái:
“Hiểu!” Sau đó quay người lại, giơ tay đẩy cửa phòng ra, vừa vừa : “Vào !” Ba chữ mới ra khỏi miệng, lại lập tức đề cao giọng, vọng vào trong phòng: “ nương mặc y phục vào ! Đêm nay có người mới đến thị tẩm!”
Tuyết Tuyết chau mày, có phần hiểu ý tứ trong lời này của nàng. Nhưng đợi nàng nghĩ nhiều, bên trong lập tức truyền ra giọng nữ nén tức giận – –
“Ngươi gạt người!” Nàng kia kiên quyết , ràng có chút nóng nảy. “Vương gia mười ngày này ta thị tẩm! Vương gia vừa rồi... còn sủng hạnh ta, tại sao bây giờ lại muốn đuổi ta ?”
“Hừ!” Lão bà tử kia hừ tiếng, mang theo bất kỳ tình cảm gì. “Loại tình này rất nhiều, có gì mà phải ngạc nhiên. Vương gia sủng ngươi ba ngày, là cực hạn rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Nhanh mặc y phục rồi , nhanh chút, quản gia còn có thể tìm cho ngươi chỗ tốt. Nếu như chậm, đừng là lấy được tiền, nếu chọc Vương gia nổi giận, ném ngươi làm thức ăn cho cá sấu đấy!”
Last edited by a moderator: 25/1/16