1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Miễn cưỡng tiểu yêu tinh, Vương gia! Ta lại muốn ở trên ngươi - Thiên Sử Luyến Phàm (30/30)Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14:

      Editor: Quỳnh ỉn

      “Sao lại mất đồ!” Cảnh Hiên lớn giọng , “ phải mất Tuyết Tuyết sao!”

      Bình Tử lau mồ hôi, thầm nghĩ, chủ tử à, ai lại chỉ đến để trộm con cá chứ? Con cá kia của người như vậy, ninh hầm để ăn cũng đủ bữa, người ta trộm nó làm cái gì?

      Nhưng những lời này chỉ dám nghĩ ở trong đầu, dám ra.

      Cảnh Hiên thấy trả lời liền thở dài tiếng, khoát tay :

      “Lui xuống !”

      Bình Tử dập đầu cáo lui, ánh mắt Cảnh Hiên lại lần nữa dừng ở chỗ thùng đựng nước kia.

      Mới vừa rồi nghe Bình Tử thuật lại lời nha hoàn , biết vì sao, trong lòng lại sinh ra chút chờ mong.

      Loại chờ mong này là gì đối với cũng đều tốt, hoặc là ra sợ làm mọi người kinh hãi. Tóm lại, có số ý nghĩ chứa trong tim dần dần lộ ra ngoài.

      Đẩy cửa ra, thong thả thẳng đến hồ cá .

      Cái hồ cá này, vốn là nơi đặc biệt cho người sửa lại vì Tuyết Tuyết.

      Bởi vì nước trong hồ bị nha hoàn đổ nước mực xuống nên liền dời Tuyết Tuyết vào trong phòng.

      Về sau sai người đổi nước ở nơi này, lại thường xuyên mang Tuyết Tuyết đến đây chơi.

      Cảnh Hiên chăm chú nhìn chỗ nước cạn và tảng đá lớn, biết, mỗi lần Tuyết Tuyết đến đây chơi đều thích nằm ở chỗ đó.

      Mặc dù vì sao con cá có thể lười như vậy, nhưng nhìn bộ dạng lười nhát của Tuyết Tuyết nằm úp sấp tảng đá, mình lại cảm thấy rất an tâm, thậm chí bản thân cũng cảm thấy rất mãn nguyện.

      ra ngoài đánh trận tám tháng, thậm chí ở biên thành còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon trở về cho nàng ăn.

      Những thứ này là đặc sản chỉ ở biên thành mới có thể mua được, tất cả đều tự mình nếm qua rồi mới mang về cho nàng.

      Tuyết Tuyết ăn trùng, sợ ăn kiêng, hơn nữa thích ăn cái gì nàng thích cũng ăn cái đó.

      biết Tuyết Tuyết thích nhất thịt xào khô, vì thế trước khi đặc biệt dặn dò Bình Tử, cứ cách ba ngày làm cho nó ăn.

      Trong lòng vốn tràn đầy vui mừng trở về gặp nàng, nhưng tại thấy Tuyết Tuyết đâu nữa, trong lòng Cảnh Hiên mất mát sao hình dung được.

      Mười năm, sớm có thói quen, trong phòng luôn có tồn tại của người khác. Dù cho đó phải là người, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.

      ra cũng cảm thấy mình rất kỳ lạ, tại sao lại như vậy, lời của hạ nhân đều truyền đến tai , người ta : con cá thôi mà, vì sao lại có thể làm cho Vương gia thương tâm đến như vậy?

      Đúng vậy! Chỉ là con cá mà thôi, nhưng đối với , kia chỉ là con cá thôi sao?

      ...

      Cửa thành biên giới Đại Tề, năm bốn mùa đều bị bão cát bao phủ, bầu trời luôn tối. Thỉnh thoảng cũng có mưa, nhưng mưa to qua, đến canh giờ sau bão cát liền lập tức xuất .

      Rốt cuộc Tuyết Tuyết cũng từ bên trong khoang thuyền bước ra, hai tay bị người ra trói lại.

      Cho đến khi bị hay người nam tử cường tráng kia mang , lúc này mới phát , ra ngoài mình còn có chín nữ tử nữa.

      Vì nhớ mang máng hai người kia từng qua chuyện chủ nhân của họ muốn tìm mười nữ tử gì đó.

      Xem ra, mười người chính là các nàng rồi.

      Lại nhìn bốn phía, sau đó tuyệt vọng phát ra đây hoàn toàn là nơi xa lạ. Mà những người nhìn qua tất cả đều có bộ dạng hung dữ, ngay cả dáng dấp của nữ nhân cũng là cao lớn, tuyệt yểu điệu giống như nữ tử kinh thành.

      Chín nữ tử cùng đồng thời bị kéo lên bờ, qua lát, liền nhìn thấy cách đó xa có hai chiếc xe ngựa chạy tới bên này.

      Hai chiếc xe ngựa kia rất lớn, xe còn kéo theo hai các lồng sắt rất lớn.

      Khi chạy đến trước mặt các nàng dừng lại, nam tử to lớn thuyền bắt đầu phân năm nữ tử thành tổ đưa vào hai chiếc lồng.

      Tuyết Tuyết ngồi ở trong lồng lớn, tủi thân đến mức nghĩ muốn đập đầu vào hàng rào.

      Lúc nàng còn làm cá đến giờ chưa từng bị người giam lại như vậy, dựa vào cái gì khi làm người lại bị ném vào trong lồng sắt giống như tiểu thú vậy chứ?

      Nhìn những nữ tử bên cạnh chút, có có, có ngây người, còn có người ngừng cố gắng tháo dây thừng trói tay ra.

      Nàng dám động, tối hôm qua nàng cũng từng vùng vẫy, nhưng đổi lại chỉ là vũ nhục, cho nên Tuyết Tuyết dám động.

      Nàng nghĩ, vùng vẫy cũng vô dụng, bằng liền thuận theo tự nhiên xem chủ tử muốn mua các nàng là ai, có lẽ khi đến trong phủ kia còn có cơ hội chạy trốn.

      Nghĩ đến đây, xe ngựa liền chạy qua cây cầu , cầu có rất nhiều người, xe liền dừng lại.

      Xe chạy tới cầu Tuyết Tuyết chợt cảm thấy dưới nước hình như có đồng loại tập trung niệm lực, trong lòng nàng khẽ động, biết trong nước này nhất định có đồng loại của nàng tu luyện.

      Vì vậy liền tĩnh tâm, nhắm hai mắt lại, yên lặng sử dụng niệm lực, lâu sau, liền có thể cảm nhận được tiếng động từ đồng loại.

      “Đây là đâu?” Đầu tiên Tuyết Tuyết sử dụng niệm lực hỏi.

      Con cá tu luyện kia, đầu tiên còn phát ra tiếng nghi ngờ, sau đó lập tức khéo léo trả lời:

      “Nơi này là thành Thông Quan! Biên thành của nước Đại Tề.”

      “Thành Thông Quan?” Trong đầu Tuyết Tuyết có dấu hỏi chấm, tên này với nàng mà cũng có tác dụng lắm.

      “Ngươi là ai?” Con cá kia sinh lòng tò mò, “Ngươi cũng là cá sao? Trời ơi? Niệm lực của ngươi mạnh, hơn ra rất nhiều, ra tu luyện hơn trăm năm mới có chút pháp lực như vậy.”

      Tuyết Tuyết xấu hổ.

      Hơn trăm năm... Ngươi tu luyện hơn trăm năm mà có pháp lực, nếu nàng cho người kia biết nàng tu năm trăm năm mới được thế này, liệu con cá kia có thể thấy rất công bằng hay ?

      “Ta... Ta tên là Tuyết Tuyết.” Cố ý tránh chủ để tu luyện, Tuyết Tuyết tiếp tục : “Ta cũng là cá, chỉ là cá biến thân thành người. giờ ta bị người ta bắt, biết đây là đâu, cũng biết làm thế nào để chạy trốn, ngươi có thể giúp ta...”

      Lời của nàng còn chưa xong, đột nhiên lại phát niệm lực của mình biến mất, cảm nhận được tồn tại của con cá kia nữa.

      Tức giận mở mắt ra, ra xe ngựa chạy tiếp, dần dần cách xa cây cầu kia.


      Chương 15:

      Editor: Quỳnh

      dễ gì mới có chút hi vọng, vậy mà lập tức liền tan biến mất.

      Nàng nhớ lại xem, con cá tu hành hơn trăm năm kia có thể nghĩ biện pháp giúp nàng hay , xem dùng cách thức gì có thể liên lạc với Cảnh Hiên.

      Chỉ tiếc, xe ngựa cách bờ sông kia khá xa, cho dù nàng có niệm lực, con cá mới tu hành hơn trăm năm kia có đủ niệm lực để chuyện với nàng từ xa như vậy.

      Than tiếng, lần nữa dựa vào hàng rào, Tuyết Tuyết ngửa đầu nhìn trời.

      Hi vọng bầu trời kia là ở kinh thành, ở Cảnh vương phủ!

      “Xuống xe, xuống xe!” biết bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, phía dưới lập tức có người thét lớn: “Xuống dưới, xếp thành hàng! Chủ tử lập tức đến kiểm hàng, đám vô tích các ngươi đến muộn hai ngày, nếu như hàng tốt, chờ bị đánh !”

      Hai người nam nhân kia vừa nghe vậy, vội càng khom lưng cúi đầu tới gần quản gia, vỗ ngực đảm bảo hàng mình tìm đến toàn là hàng nhất đẳng!

      Hai hàng mi đẹp của Tuyết Tuyết nhíu chặt, nàng , cho dù là nô lệ, cũng thể là mặt hàng được?

      Đây ràng là người, sao ở đến miệng của bọn họ lại thành hàng hóa rồi, tùy tiện mua bán, tùy tiện xử trí?

      Có người tiến đến đuổi các nàng xuống xe, Tuyết Tuyết bị người đẩy vào cửa lớn trạch viện.

      Phủ đệ này nhìn rất lớn, nhìn qua cũng thua kém gì Cảnh vương phủ.

      Nàng thấy kỳ quái, đây phải là biên thành sao? Sao biên thành cũng có người hào phóng như vậy?

      Trước giờ nàng đều cho rằng, người có tiền có thế đều sống ở kinh thành, huống hồ sớm nghe Cảnh vương phủ là số số hai ở kinh thành, bây giờ nhìn trạch viện này, làm cho người ta có chút tò mò, biết chủ nhân nơi này có thân phận gì.

      “Dừng!” Lại có người quát bảo ngừng lại, “Tất cả đứng yên ở chỗ này được nhúc nhích, chủ nhân đến ngay bây giờ! Ta cho các ngươi biết, tất cả đều phải cười lên cho ta! Nếu được nhìn trúng, về sau chính là bước lên tiên được ăn ngon mặc đẹp sống những ngày an nhàn, nếu làm chủ nhân phật ý, liền ném các ngươi tới cửa sông làm mồi cho cá sấu!”

      Tuyết Tuyết ngẩng đầu, ném xuống sông? Tốt!

      Làm mồi cho cá sấu? Nàng sợ!

      Nhưng nàng khóc được, nếu có thể khóc, nàng nhất định khóc đến khi nào mắt sưng lên, để chủ nhân ngu ngốc kia chướng mắt nàng sau đó ném nàng .

      Đứng lâu lắm, từ phòng đối diện với gian phòng chính có nam tử đến.

      Người nọ mặc trường bào màu đen, nhìn rất thâm hiểm (thâm độc + nham hiểm).

      Tuyết Tuyết tự chủ sợ run người, mắt lập tức nheo lại, vô cùng tò mò.

      Nhìn quen quen!

      Đây là cảm giác đầu tiên.

      Nhưng lại nghĩ, người nọ chừng ba mươi mấy tuổi, lại sống ở biên thành, lý nào mình lại nhận ra .

      Nhưng tại sao lại có cảm giác như vậy? chỉ tới, Tuyết Tuyết cảm thấy vô cùng chán ghét.

      Nếu nhận ra, chắc hẳn bọn họ là kẻ thù? Đây là cảm giác của kẻ thù!

      Cuối cùng, người nọ cũng đến gần.

      Cuối cùng, khoảng cách giữa bọn họ quá ba bước.

      Cuối cùng.

      Nàng nhớ ra!

      !

      Ngày trước là Đại thiếu gia của Cảnh vương phủ, ca ca cùng cha khác mẹ với Cảnh Hiên – Cảnh Nghị!

      Nghĩ đến đây, Tuyết Tuyết theo phản xạ càng xuống cúi đầu thấp hơn.

      Nhưng rồi nàng lại nghĩ, cần! Cho dù nàng biết người này, nhưng đối phương lại biết nàng.

      Ngày trước nàng chỉ là con cá chép trong Cảnh vương phủ, trừ nàng ra, ai có thể nghĩ đến con cá có thể biến thành nữ tử xinh đẹp như vậy chứ?

      Cho nên nàng cần sợ, cho nên Tuyết Tuyết càng ngẩng cao đầu hơn.

      Người này, Cảnh Nghị, mười năm trước dùng rất nhiều thủ đoạn muốn hại chết Cảnh Hiên.

      Mặc dù qua mười năm, nhưng nàng vẫn nhận được ra .

      Hơn nữa, nàng còn hận !

      Vì Cảnh Hiên, vì mười năm trước thiếu chút nữa hại chết Cảnh Hiên!

      Tuyết Tuyết trợn mắt nhìn, nàng nghĩ rằng, chính vì ánh mắt này, ngược lại làm cho Cảnh Nghị bị hấp dẫn.

      Ánh mắt của nhìn vòng mười nữ tử trước mặt, cuối cùng dừng ở người Tuyết Tuyết.

      Sau đó giơ tay nâng cằm Tuyết Tuyết, cười quỷ dị :

      “Mỗi người các ngươi giữ lại nha đầu, người này... Bổn vương giữ lại!”

      Khi chuyện, tay của vỗ lên hai má Tuyết Tuyết.

      Tuyết Tuyết hung hăng xoay đầu, lui ra đằng sau hai bước, sau đó với :

      “Ngươi biết xấu hổ!”

      “Tốt!” Cảnh Nghị giận quá hóa cười, thu tay về, tự vỗ tay mình. “ tệ! tệ! Bổn vương thích tính tình như vậy! nương miệng lưỡi sắc bén thú vị hơn nhiều so với những hoa tươi mùi vị kia! Người đâu!” hét lớn tiếng, “Đưa nha đầu kia đến phòng bổn vương, tối nay nàng thị tẩm!”

      Tuyết Tuyết nhíu mày,“Thị tẩm?” phải chỉ có Hoàng đế khi lâm hạnh phi tần mới gọi là thị tẩm sao?

      Người này làm sao có thể dùng hai từ đó? Còn có, bây giờ đâu phải là vương gia? Vì sao lại tự xưng là bổn vương?

      Trong lòng nàng có quá nhiều nghi vấn, nhưng lại để nàng suy nghĩ nhiều, Cảnh Nghị vừa xong, lập tức có hai người hạ nhân tới đem nàng .

      Thất quải bát quải(*), cuối cùng cũng đến gian phòng ốc.

      (*)Thất quải bát quải: thành ngữ ý chỉ quanh co nhiều lối .

      Lão bà từ đứng ngoài cửa vừa nhìn thấy, liền bước nhanh đến, hỏi hai hạ nhân kia:

      “Xảy ra chuyện gì?”

      “Đây là thị thiếp mới của Vương gia, Vương gia phân phó đưa nàng vào phòng, tối nay nàng thị tẩm.”

      Lão bà tử gật đầu cái:

      “Hiểu!” Sau đó quay người lại, giơ tay đẩy cửa phòng ra, vừa vừa : “Vào !” Ba chữ mới ra khỏi miệng, lại lập tức đề cao giọng, vọng vào trong phòng: “ nương mặc y phục vào ! Đêm nay có người mới đến thị tẩm!”

      Tuyết Tuyết chau mày, có phần hiểu ý tứ trong lời này của nàng. Nhưng đợi nàng nghĩ nhiều, bên trong lập tức truyền ra giọng nữ nén tức giận – –

      “Ngươi gạt người!” Nàng kia kiên quyết , ràng có chút nóng nảy. “Vương gia mười ngày này ta thị tẩm! Vương gia vừa rồi... còn sủng hạnh ta, tại sao bây giờ lại muốn đuổi ta ?”

      “Hừ!” Lão bà tử kia hừ tiếng, mang theo bất kỳ tình cảm gì. “Loại tình này rất nhiều, có gì mà phải ngạc nhiên. Vương gia sủng ngươi ba ngày, là cực hạn rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Nhanh mặc y phục rồi , nhanh chút, quản gia còn có thể tìm cho ngươi chỗ tốt. Nếu như chậm, đừng lấy được tiền, nếu chọc Vương gia nổi giận, ném ngươi làm thức ăn cho cá sấu đấy!”
      Last edited by a moderator: 25/1/16
      Trâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16:

      Editor: Quỳnh ỉn

      “Ngươi...” Nàng kia tức giận đến lên lời.

      Lúc này Tuyết Tuyết vào trong phòng, hơi giương mắt, vừa vặn nhìn thấy bên trong giường ngủ treo lụa mỏng màu xanh lá, nữ tử thân hình trần trụ quỳ giường lý luận với lão bà tử.

      Tuy đều là nữ nhân, nhưng Tuyết Tuyết vẫn theo bản năng mà đỏ mặt.

      Nàng kia nhìn thấy nàng, bộ dạng như nổi điên, cũng để ý tới hai kẻ hạ nhân là nam tử áp giải Tuyết Tuyết vào, liền nhất thời xốc màn lụa lên, trực tiếp mắng Tuyết Tuyết –

      “Là con hồ ly tinh này? Chính người đoạt ân sủng của ta? Thôi bà bà! Ngươi nhìn da thịt nàng đẹp bằng ta? Sao Vương gia lại muốn nàng mà cần ta?”

      Tuyết Tuyết khẽ trợn trừng mắt, thầm nghĩ: Ta phải là hồ ly tinh! Ta là cá chép tinh!

      Lão bà tử kia cũng để ý đến nàng, loại chuyện này gặp nhiều, nữ nhân nào được sủng hạnh qua lúc gần cũng đều lăn qua lăn lại phen như vậy. Là tin, vì sao vừa rồi còn nhận hết muôn vàn sủng ái, nhưng chỉ trong cái chớp mắt, những lời ngọt ngào như mật liền hóa thành mây bay.

      “Ngươi mặc quần áo của mình rồi từ nơi này ra ngoài, nhanh chút, nếu ...” Bà tử kia nhìn hai kẻ hạ nhân đứng sau lưng Tuyết Tuyết, dĩ nhiên hai hạ nhân này cũng nhìn chằm chằm thân thể nữ tử kia, cười lạnh : “Bằng liền giao người cho bọn họ, đến lúc đó ngươi có thể lựa chọn rời khỏi phủ, cũng có thể lựa chọn tiếp tục hầu hạ nam nhân! Nhưng nam nhân hầu hạ là ai, có mấy người, ta cũng xem vào được!”

      muốn, muốn!” Nàng kia luống cuống, “Ta ! Ta !”

      Vừa vừa nắm y phục của mình, vội vàng hoảng hốt mặc lên người xong liền chạy ra ngoài cửa.

      Tuyết Tuyết nhíu mày nhìn toàn bộ, ánh mắt lại hướng về phía lão bà tử kia, sau lúc lâu vẫn khỏi tò mò hỏi:

      “Nơi này là nơi nào? Vương gia kia là ai?”

      Lão bà tử liếc mắt nhìn nàng :

      “Đó là Cảnh vương gia! Cảnh vương gia chân chính! Vương gia chúng ta là cháu trai của đương kim Thái hậu! Tuy bị đầy đến biên thành, nhưng dù sao cũng là thân thích của hoàng gia, có thể hầu hạ Vương gia, xem như phúc khí đời trước ngươi tu được!”

      “Cảnh vương?” Tuyết Tuyết cười khổ, đây là Cảnh vương sao?

      Nàng hiểu rồi! Cái phong vị “Vương” này tám chín phần là do Cảnh Nghị kia tự phong cho bản thân.

      Nhưng có quan hệ hoàng gia cũng phải là giả,quỳnh dienđannnnlqdonnnn những người ở biên thành này chưa từng gặp qua, tuy là tội thần bị đầy đến đây, nhưng dù gì cũng là hoàng thân. Mà hơn mười năm trước, trong cung dường như chỉ đầy đến biên thành chứ chưa có định tội .

      Vì vậy, mới có thể tự lập vương vị. Dù sao trời cao hoàng đế ở xa, cho dù triều đình biết cũng quản việc này.

      “Ngươi cười cái gì?” Lão bà tử hưng dữ nhìn Tuyết Tuyết, lúc lâu sau, có chút ghét bỏ : “Cũng trách được nữ nhân kia , ngươi xem ngươi , dáng người cứng nhắc, biết Vương gia coi trọng người để điểm nào!”

      Tuyết Tuyết liếc nàng cái, lên tiếng.

      Quên , quên ! Bây giờ nàng mong bọn có thể nhanh chóng cởi bỏ dây thừng cho mình, sau đó liền ra ngoài. Nàng muốn yên tĩnh suy nghĩ chút tiếp theo phải làm gì, còn phải nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi phủ này.

      Cảnh Nghị kia là người như thế nào, nàng biết quá ràng, ngay cả đệ đệ ruột của mình cũng có thể xuống tay hại, đối với những người xa lạ khác, còn có thể thương hại sao?

      Cuối cùng bà tử kia và hai người hạ nhân cũng ở lại lâu, sau khi thở dài vài câu liền cho người cởi trói cho nàng, rồi ra ngoài.

      Tuyết Tuyết cẩn thận nghe ngóng, cũng thấy có tiếng khóa cửa. Nhưng nàng biết, tuy cánh cửa này mở rộng, nhưng nàng cũng có cơ hội đường hoàng chạy ra ngoài.

      thuyền kia mình có năng lực rời khỏi, dựa vào đâu mà tin rằng có thể rời khỏi tòa vương phủ này chứ?

      Than tiếng rồi đến trước cửa sổ, đẩy ra, liền phát cửa sổ này đơn giản là tìm chỗ chết.

      Lại nhìn thoáng qua chiếc giường vẫn còn hỗn độn kia, giường vẫn còn dấu vết của nam nữ hoan ái, khiến cho Tuyết Tuyết cảm thấy buồn nôn.

      Trước kia nàng thường dừng lời tán tỉnh nam nữ trong hội YY chút, nhưng lại nghĩ rằng, có lúc chuyện tình này bày ra trước mắt mình, đúng là ghê tởm chịu nổi.

      Chợt nàng nghe thấy bên ngoài cửa sổ có động tĩnh, giống như là có người tới.

      Nàng nghiêng người, cố gắng để người bên ngoài cửa sổ nhìn thấy mình. Sau đó cẩn thận lắng nghe, bao lâu liền nghe thấy có hai nha đầu thừa dịp rảnh rỗi đứng chuyện với nhau.

      Trong đó có người :

      “Ngươi thấy ? Bọn tìm mười vị nương, quả nhiên đều rất xinh đẹp, hơn nữa còn đúng với cầu của Vương gia, mỗi người đều khác biệt ai giống ai.”

      “Ừm.” người khác tiếp lời : “Có nữ tử Giang nam, nhắn thanh tú. Còn có nữ tử Tây Vực, mũi là cao. Đúng rồi, người mà Vương gia chúng ta giữ lại, nhìn qua đáng .”

      Trong lòng Tuyết Tuyết khẽ động, biết người nọ là nàng sao.

      ra, đây là lần đầu tiên sau khi nàng biến thành người được nghe được người khác đánh giá về mình.

      Đáng tiếc lại là trong hoàn cảnh này, bằng nàng nhất định xông đến ôm lấy nha đầu khen ngợi nàng kia.

      “Đáng có lợi ích gì!” chậu nước lạnh được hắt xuống, “Người đáng tới phủ chúng ta, sớm muộn gì cũng bị hành hạ thành tàn hoa bại liễu.”

      “Ngươi giọng chút!” Người còn lại nóng nảy, “Đây là trong phủ, ngươi sợ bị người khác nghe thấy à?”

      sao đâu, nơi này cũng có ai, Lý ba tử tiền viện rồi. Aiii, ngươi nghe ? Vương gia muốn đưa mười nữ tử kia đến Triệu quốc. Thái tử Triệu quốc kia phải rất thân thiết với Vương gia chúng ta sao, nghe mời vừa làm hoàng đế, theo ta thấy, Vương gia chúng ta muốn nhân cơ hội này để mượn sức quốc vương Triệu quốc, chừng sau này chúng ta đến Triệu quốc sinh sống!”

      “Ta biết! Ý tứ rất ràng, hơn nữa năm năm trước khi Thái tử Triệu quốc còn chưa lên ngôi phải đến phủ chúng ta sao! Khi đó Vương gia đề cập qua rồi! Ta thấy như vậy là tốt nhấy, thành Thông Quan này bốn mùa bão cát đều thổi mạnh như vậy, ai muốn ở lại nơi này chứ!”

      Tuyết Tuyết nghe người bên ngoài , mới hiểu, ra muốn đưa mười người đến quốc gia khác.

      Nàng biết đưa nữ nhân là có ý tứ gì, cũng may mình bị đưa đến Triệu quốc.
      Last edited by a moderator: 25/1/16
      TrâuLonna thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 17:

      Editor: Quỳnh LQD

      Nếu , nàng muốn trốn về cũng có cơ hội rồi.

      Bây giờ ít nhất còn ở trong Tề quốc, chỉ cần vẫn cùng hít thở chung bầu trời với Cảnh Hiên, đối với nàng mà , là còn hi vọng.

      " nương!" suy nghĩ, cũng biết từ khi nào, hai nha hoàn vào phòng đứng trước mặt nàng.

      Tuyết Tuyết nghĩ lát, liền nhận ra người vừa rồi chuyện là các nàng, chi là nàng biết rốt cuộc các nàng ấy đến tìm mình làm gì.

      " nương! Chúng nô tỳ là người quản gia phân phó xuống hầu hạ người! Bên ngoài đun nước cho người, lát nữa nô tỳ hầu hạ người tắm rửa trước, sau đó thay y phục mới. Tối hôm nay người thị tẩm, nhất định phải hầu hạ Vương gia tốt! Nếu Vương gia cao hứng, chừng ngày mai vương phủ chúng ta có nữ chủ nhân rồi!"

      "Ngươi cái gì vậy!" Tuyết Tuyết tức giận quát, "Ai muốn làm nữ chủ nhân trong Vương phủ của các ngươi? Vương gia các ngươi biết xấu hổ!"

      Nàng bị kích tích liền mắng Cảnh Nghị kia, từ mười năm trước nàng hận đến thấu xương.

      Lúc Cảnh Hiên rơi xuống nước, tuy nàng tránh kịp mà bị thuơng. Nhưng trong nháy mắt khi rơi xuống nước, nàng nhìn thấy người đẩy rơi xuống, đó chính là Cảnh Nghị.

      "Mắng !" Đối với lời của nàng, hai nha hoàn kia sớm coi nhưng nghe thấy, " nương cứ mắng , tình đến nước này cũng thể thay đổi! Đây là thành Thông Quan, phải cứ dưới chân thiên tử nhất định phải dựa vào vương pháp. Ở trong thành Thông Quan này, lời của Cảnh Vương gia chính là thánh chỉ, ai dám nghe!"

      "Đúng vậy, đúng vậy!" Nha hoàn từ nãy giờ chưa lên tiếng cũng mở miệng : "Ngươi có cơ hội hầu hạ Vương gia, đó là chuyện tốt, lại còn ấm ức cái gì!"

      Khi chuyện, cái thùng gỗ lớn bị người nâng vào, sau đó có hạ nhân đổ từng chậu từng chậu nước ấm vào bên trong.

      Kỳ Tuyết Tuyết cũng muốn tắm rửa gì, nhưng trải qua trận mưa đêm qua khiến cho nàng cảm thấy thoải mái.

      Hơn nữa chủ yếu nhất là nàng biết mình bờ bao lâu, bây giờ nhìn thùng gỗ trước mặt, ngâm nước nhiều chút, dù sao cũng lo lắng đề phòng cả ngày.

      Vì vậy theo cầu mãnh liệt của nàng, hai nha hoàn kia liền khóa cửa lại từ bên trong, lúc này nàng mới cởi y phục bước vào trong thùng.


      Tắm rửa xong, nàng mặc vào y phục mà nha hoàn chuẩn bị sẵn cho nàng,quỳnh_ỉn dien.dan.lqqqqq.donnnnn sau đó trơ mắt nhìn các nàng lấy quần áo màu vàng óng người mình.

      Tuyết Tuyết ngăn cản, dù sao kia cũng chỉ là bộ y phuc, cho dù có bị vứt bao nhiêu lần, chỉ cần nàng hóa thành hình cá liền lập tức có kiện giống như đúc mà còn mới tinh xuất .

      Cuối cùng hai người nha hoàn kia cũng lui ra ngoài, Tuyết Tuyết ngồi vào ghế tựa trước bàn trang điểm, lo âu mặt được nàng bỏ xuống.

      Làm sao bây giờ đây?

      giờ suy nghĩ đầu tiên của nàng phải là muốn rời khỏi phủ này thế nào, mà là nên làm sao để né thị tẩm đêm nay.

      Tên Cảnh Nghị đáng chết kia, sao lại ghê tởm đến trình độ này biết?

      Nghĩ đến đây, Tuyết Tuyết lập tức nhớ đến mười năm trước nàng nhìn thấy Cảnh Nghị đùa giỡn hạ nhân trong phủ.

      Khi đó mới mười mấy tuổi? Mười mấy tuổi trung thực, dẫn ra tại rồi.

      Tuyết Tuyết ai oán, hối hận, biết mình bị cái gì kích thích đến nỗi đợi được thêm buổi tối mà phải lén lút chuồn ra khỏi Cảnh vuơng phủ chứ?

      Tuy Cảnh Hiên ở đó tám tháng, Bình Tử cũng nghi ngờ nàng, nhưng đến khi bọn họ đối với mình rất tốt, sinh mệnh của nàng an toàn của nàng hoàn toàn có bảo đảm.

      " đáng đời!" khỏi lên tiếng trách mình, Tuyết Tuyết giơ tay lên, liền đặc biệt tát vào mặt mình cái. Nhưng cũng dám mạnh tay, chỉ nhàng như vỗ vỗ mặt, xem như trừng phạt. "Nếu như cố chờ, tại có phải là rất hạnh phúc ?"

      Lại khẽ than tiếng, sau đó đứng lên, lúc quay đầu, liền phát cửa phòng này vẫn mở.

      Nàng thấy tò mò, biết người trong phủ này có tính cảnh giác kém, hay là nhận định nàng là chim chóc trong lồng, cho dù có như thế nào cũng bay ra khỏi chỗ ở lớn cỡ bàn tay này.

      Tuyết Tuyết đến trước cửa, giương mắt ngó nhìn khắp lượt trong viện.

      Vừa nhìn thấy mới biết, ra phải người ở đây có tính cảnh giác kém, mà cần phải canh trước của phòng nàng.

      Đây là tiểu viện độc lập, chỉ có người ra vào. Mà ở lối vào kia, loại thị vệ đứng, nghiêm chỉnh xếp hàng che kín nơi đấy.

      Tuyết Tuyết có chút uể oải, nhưng mà trong viện này lại có thứ hấp dẫn chú ý của nàng.

      Đó là con chim ưng, Lão Ưng rất lớn rất lớn.

      Lúc mới nhìn, Tuyết Tuyết còn cảm thấy sợ hãi.

      Đối với loại thú có cánh,đièn@dan!le$quy#$donnnn Tuyết Tuyết cũng biết vì sao trong lòng luôn có loại kháng cự, luôn luôn phải nhắc nhở mình đừng sợ.

      Huống hồ, con ưng này quá lớn, đứng ở trong lồng đặt dưới đất, cũng cao hơn rất nhiều sơ với loại nửa người như nàng.

      lúc nàng nhìn Lão Ưng kia, con vật khổng lồ ấy cũng nhìn nàng.

      Lúc bốn mắt nhìn nhau, Tuyết Tuyết lại cảm nhận được cỗ ý niệm rất mạnh, sau đó lập tức nghe thấy tiếng , là giọng nam nhân rất dễ nghe, --

      "Ngươi lại đây! Lại đây!"

      Tuyết Tuyết giơ tay chỉ vào mũi mình, đồng thời dùng tâm niệm :

      "Ta sao?"

      Lão Ưng kia gật đầu, lại :

      "Ngư ngốc! Nơi này trừ ngươi ra, còn ai có thể nghe thấy được lời của ta!"

      Tuyết Tuyết bĩu môi, có chút tức giận.

      "Ngươi ai ngu ngốc? phải ngươi cũng bị người ta nhốt trong lồng sao? Kẻ tám lạng người nửa cân, hai ta đừng ai ai hết!"

      "Hừ!" Lão Ưng kia khẽ hừ tiếng, "Nữ nhân chết tiệt! so đo với ngươi! Ngươi qua đây! Mau tới đây!"

      Tuyết Tuyết rầu rĩ di chuyển ra bên ngoài, đợi nàng quá xa, chỉ thấy bên cạnh biết từ chỗ nào xuất hai người hạ nhân, giơ tay cản lại, :

      "Mời nương trở về phòng! Nơi này thể loạn được!"

      Tuyết Tuyết khó hiểu:

      "Cửa phòng chưa đóng cũng khóa, vậy phải ý ta ít nhất cũng có thể hoạt động ở trong viện này sao?"

      "Vậy nương muốn đâu?"

      "Chỗ đó!" Tuyết Tuyết chỉ ngón tay, đúng chỗ cái lồng sắt kia, "Ta muốn xem đại ưng kia, cũng phải muốn trốn, các ngươi khẩn trương như vậy làm gì?"

      Hai người hạ nhân gật đầu, thở phào nhõm, sau đó lui bước đứng sau lưng nàng, lại :

      "Vậy, nương mời!"

      Tuyết Tuyết để ý nữa, pháp lực của Lão Ưng cách đó xa kia mãnh liệt hấp dẫn nàng.

      Lúc này nàng cũng chẳng quan tâm sợ hãi loại sinh vật này, chỉ ôm hi vọng, hi vọng con ưng trong chiếc lông này có thể giúp đỡ nàng chút.

      Rốt cuộc khi đứng ở trước chiếc lồng sắt, Tuyết Tuyết nhìn chằm chằm vào con ưng kia, rất nhiều hạ nhân vậy quanh đều cảm thấy tò mò.

      tới, con ưng này được Cảnh Nghị nuôi dưỡng rất nhiều năm.
      Trâu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18:

      Editor: Quỳnh

      Nghe lúc bắt đầu rất khó thuần phục nó, nhưng sau đó biết tại sao lại có thể nhốt nó vào lồng tre, mà cửa ải này chính là năm năm.

      Nhưng con chim ưng này quá lớn, đừng là nữ nhân, mà mấy người nam nhân bọn họ đến gần cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy.

      Nữ nhân trong phủ này đến gần nó cũng ít, nhưng có người nào dám lại gần con ưng này quá năm bước.

      Mà nữ nhân trước mặt chẳng những sợ, ngược lại còn sinh ra mấy phần tò mò với con ưng này?

      "Nữ nhân ngốc, lại gần đây chút!" Lão ưng kia vỗ cánh, dáng vẻ giương nanh múa vuốt.

      Tuyết Tuyết chẳng những nghe lời , ngược lại còn lùi về sau hai bước, sau đó đôi mắt tu ứ giận trừng nó, nơi:

      "Ngươi đừng vỗ cánh nữa có được hay ? Ta ghét nhắt là thứ đó, mang da hù cũng dọa chết người!"

      "Dọa người?" mặt lão ưng kia vẻ khinh bỉ: "Chim Ưng khí khái đẹp trai như vậy, ngươi lại là dọa người? Nữ nhân chết tiệt, nữ nhân ngu ngốc! có mắt!"

      Tuyết Tuyết buồn bực, muốn để ý đến . Nghĩ hồi liền :

      "Này! Sao ngươi lại bị nhốt ở trong ấy? Ngươi cũng tu thành người... À, chim ưng hả!"

      "Sao ta thể bị nhốt!" Con ưng kia vừa ý, "Sao ta thể bị nhốt! ta có tu hành! Còn chưa tu đến mức có thể biến thành người! Ngươi nhìn ngươi , cũng là người sống, còn phải cũng bị bắt tới phủ này sao."

      Tuyết Tuyết hít hít mũi, lời của con chim ưng này chạm tới nỗi buồn bực của nàng.

      Biến thành người! Biến thành người có cái gì tốt? Nếu phải vì biến thành người, nàng mới bị bắt tới nơi quỷ quái này sao?

      "Được rồi!" đợi nàng nghĩ nhiều, con ưng kia lại mở miệng : "Ngươi mau giúp đỡ chút, thả ta! Ta bị nhốt trong lồng này năm năm, bị nhốt đến muốn điên rồi! Nếu còn bị nhốt tiếp, ta cũng biết ta có thể bay hay nữa!"

      "Năm năm?" Tuyết Tuyết giật mình, người này bị nhốt lâu như vậy?

      "Đừng sợ!" Con ưng kia lại : "Người nhìn xuống phía dưới lồng sắt, có cái khóa bằng sắt, rất đơn giản, ngươi chỉ cần rút cái khóa sắt đó ra cửa lồng này mở!" Vừa , Lão Ưng ở bên ngừng tới lui, "Đáng ghét! Chỉ đơn giản như vậy, mà ta lại thể với tới! Ta bị thứ đồ chơi này nhốt năm năm! Mẹ nó! Mẹ nó!"

      "Được rồi, được rồi!" Tuyết Tuyết che mắt theo bản năng, "Ngươi đừng vung đôi cánh lớn kia của ngươi, hù chết ta! Ta cho ngươi biết...! Có thể cứu ngươi! Nhưng ngươi cũng phải giúp ta việc!"

      Lão ưng kia yên tĩnh trở lại, nhìn về phía Tuyết Tuyết, lúc lâu sau mới :

      "Cá chép vàng , ngươi ! Muốn ta làm cái gì? Chỉ cần ngươi có thể giúp ta ra khỏi đây, việc gì ta cũng có thể làm giúp ngươi!"

      "Tốt!" Tuyết Tuyết gật đầu, trong lòng cũng bắt đầu kích động, "Ta... Ta muốn ngươi tìm người, ở Cảnh vương phủ trong kinh thành, là Cảnh vương gia của Tề quốc."

      "Cảnh vương gia?" Lão ưng lại bắt đầu nhảy loạn, "Chủ nhân nơi này phải là Cảnh vương gia sao?"

      " là giả!" Tuyết Tuyết nổi giận, "Ngươi nghe cho , người gọi là Cảnh Hiên trong kinh thành mới là Cảnh vương gia ! Ngươi giúp ta tìm , sau đó với ta ở đây, để đến cứu ta!"

      "Nữ nhân điên!" Lão ưng kia tức đến run cầm cập, "Ngươi cho là ta được chuyện với con người sao? Ngươi có thể vào phòng đem những gì ngươi muốn viết ra, lát khi ta chốn ta giấu vào miệng, sau đó đưa đến trước mặt người kia."

      "Ta..." Tuyết Tuyết khó xử, suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng : "Ta biết viết chữ, chỉ biết nhận mặt chữ thôi. Nhưng mà... Như vậy , ngươi đến gặp Cảnh Hiên, liền dùng móng vuốt vẽ con cá chép vàng mặt đất. Nếu hiểu, vậy ngươi hãy dẫn trở lại chỗ này. Nếu hiểu..." Tuyết Tuyết đau khổ , "Nếu hiểu, quyết định vậy . Có lẽ với mà nó, ta từ trước đến giờ chỏ là con cá chép."

      "Được rồi, được rồi!" Lão ưng có chút kiên nhẫn, "Biến thành người là phiền phức, có cái gì tốt đâu, ta thấy là ngươi thầm mến tên tiểu tử kia rồi! Được rồi! Liền theo ý ngươi làm vậy, ngươi nhanh lên mở cửa để ta ra ngoài trước !"

      "Được!" Tuyết Tuyết gật đầu,quỳnh_ỉn dien!@dannnnn!@$le^%^quy%$donnnnn lại hướng ánh mắt về phía chiếc khóa sắt trong lời của , nghĩ, quay người lại, chợt thấy thân mình chao đảo, cả người liền ngã trước khóa sắt kia.

      Nàng dám bỏ qua cơ hội này, vội vàng đưa tay kéo cái khóa kia ra.

      Quả nhiên đúng như lời lão ưng kia , khóa bị rút ra, cửa lồng sắt liền bị phá ra từ bên trong.

      Lập tức giương cánh, cả mảng sân bị đôi cánh vĩ đại che phủ làm cho tối om.

      Đám ngươi bên dưới nóng nảy, thứ nhất Cảnh Nghị nuôi dưỡng lão ưng này rất cẩn thận, thứ hai, bây giờ bọn chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bay , nhưng lại hề có năng lực để bắt nó trở lại.

      Những người có lá gan lớn liền đứng ở giữa sân giơ cung tiễn lên bán, nhưng cung tiễn bình thường của con người làm sao có thể bắn hạ được nó.

      Tuyết Tuyết nhìn thấy dần dần biến mất trung, khỏi lộ ra ý cười.

      "Mau bắt nàng lại!" Cũng biết là ai phục hồi lại tinh thần, liền hướng Tuyết Tuyết : "Là nữ nhân này để cho chim ưng bay mất, nhanh bắt nàng lại!"

      Tuyết Tuyết có phản ưng, nàng thậm chí còn vô cùng mong chờ có người đến bắt lấy nàng.

      giờ nàng gây ra lỗi lớn như vậy, Cảnh Nghi kia còn có tâm tình để thị tẩm nàng nữa ?

      Quả ngoài dự liệu, khi Cảnh Nghị biết lão ưng kia bị thả liền giận dữ, tự mình lên phía trước "bốp bốp" tát nàng hai cái. Thấy mặt Tuyết Tuyết sưng đỏ, khóe môi cũng có vết máu, lúc này mới :

      "Nhốt vào trong phòng củi, đợi Bổn vương có tâm tình, tính sổ với nàng!"

      Lời này vừa ra, Tuyết Tuyết có chút thất vọng.

      phải có loại trừng phạt là nén xuống sông làm mồi cho cá sấu sao? Vì sao lại chỉ nhốt nàng vào phòng củi?"

      Nhưng mà cũng được, chỉ cần có thể thoát khỏi thị tẩm, dù có ném nàng vào đâu nàng cũng để ý.

      Tuyết Tuyết co người ngồi nền đất phòng củi, hai bên má đau rát.
      Trâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 19:

      Editor: Quỳnh

      Cảm giác này lại khiến nàng nghĩ tới lúc mình bị người ta vũ nhục thuyền, làm nàng ngừng nhớ Cảnh Hiên.

      "Lão ưng à lão ưng." Nàng lẩm bẩm, "Chỉ mong ngươi lừa ta, chỉ mong ngươi có thể mang tin tức tới trước mặt , cũng chỉ mong... chỉ mong có thể hiểu ý của ngươi."

      Tuyết Tuyết tính thời gian, mình bị bắt đến đây mười ngày, nếu Cảnh Hiên làm việc nhanh, lại thêm thời gian lão ưng bay trở về, đoán chừng cũng phải mất mười ngày.

      cách khác nàng phải chống đỡ mười ngày nữa, thể bị người khác đánh chết, thể bị bắt thị tẩm. Còn chuyện quan trọng hơn, nàng thể bị chặt đứt nguồn nước.

      Cứ ngồi trong phòng củi như vậy, mệt mỏi, liền dựa vào tường chút.

      Dần dần, mặt trời lặn phía tây.

      Dần dần, trăng sáng lên cao.

      Dần dần... Giống như có tiếng bước chân người đến.

      Tuyết Tuyết kinh hãi, nàng rất sợ đó là Cảnh Nghị.

      Người kia đến e rằng là vì chuyện nam nữ, nàng thể để cho thực được, dù có phải liều mạng cũng thể để cho thực được.

      Tuyết Tuyết theo bản năng lui thân thể mình về phía sau,LequydonaderfeLeduydon!!! lúc này, cửa "két" tiếng bị người ngoài đẩy ra.

      Mượn ánh trăng, nàng nhìn thấy thân thể cao lớn của nam nhân, tuy nhìn mặt, nhưng đây phải là Cảnh Nghị.

      Thở phào nhõm hơi, nhưng đợi nàng phục hồi lại tinh thần, lại bị dọa sợ đến mức lập tức đứng lên.

      Là người kia!

      Là người có ý đồ muốn vũ nhục nàng khoang thuyền.

      tới làm gì?

      "Trốn cái gì!" Người nọ cười quỷ dị, sau đó đóng cửa ra vào lại. "Tiểu mỹ nhân! Đừng trốn tránh, Vương gia cần ngươi, bây giờ, ngươi là của ta rồi!"

      "Ngươi đừng tới đây!" Tuyết Tuyết lui đến chỗ đống cỏ khô, thấy còn đường để chạy, liền tiện tay nắm lấy cái xẻng bếp lò. "Ngươi đừng có qua đây! Nếu ngươi động vào ta, Vương gia các ngươi bỏ qua cho ngươi đâu!" Dưới tình thế cấp bách, đành phải lấy tên tuổi của Cảnh Nghị ra dọa người.

      Lại nghĩ tới, người nọ hề sợ hãi, ngược lại còn :

      "Ngươi yên tâm! Vương gia đưa ngươi cho đám hạ nhân chúng ta, chúng ta tùy thời đều có thể tới nếm thử mùi vị của ngươi! Tiểu mỹ nhân, vì để nếm thử mùi vị của ngươi đầu tiên, hai mươi nam nhân chúng ta đánh nhau hai canh giờ liền, mới khiến ta đoạt được vị trí đầu tiên!"

      Vừa vừa về phía trước, Tuyết Tuyết sợ tới mức ngừng vung loại cái xẻng trong tay.

      Nhưng thể nào tranh chấp với người vạm vỡ như vậy, nhúc nhích được vài cái, hai cổ tay bị người giữ chặt.

      "Ngoan!" Người nọ thở dồn dập, "Ngoan, để đại gia hôn cái." Lại hít cái, " thơm! Hôm nay ngươi để cho ta phá thân của ngươi, từ nay về sau đại gia nhất định rất thương ngươi."

      "Ngươi lưu manh!" Tuyết Tuyết vội muốn chết, "Ngươi buông ra, buông ra nhanh lên!"

      Khi chuyện, áo bị người nọ "ba" tiếng dùng miệng xé mở, Tuyết Tuyết chỉ cảm thấy người đột nhiên trở nên lạnh lẽo, liền cúi đầu nhìn, đúng là quần áo bị xé rách, da thịt lộ ra, ngực thơm mát bị chiếc yếm bao bọc lộ ra trước mắt nam nhân.

      Mà nam nhân kia, lúc này dĩ nhiên cả khuôn mặt kia bổ nhào vào bộ ngực thơm mát của nàng, bị đụng phen khiến nàng ngã nhào xuống đống cỏ khổ đất.

      Nam nhân ngừng tiến công, chẳng những ý đồ muốn dùng lực thoát chiếc yếm duy nhất người nàng, mà chân phía dưới cũng bắt đồng chen vào giữa hai chân Tuyết Tuyết.

      Tuyết Tuyết cấp bách, cũng biết khí lực ở đâu ra, lại nhân cơ hội nam nhân kia buông lỏng cổ tay nàng, liền lập tức vung cái xẻng lên đánh vào gáy cái.

      Nam nhân nghĩ tới nàng lại có thể ra tay ngoan độc như vậy, lúc này liền hoa mày chóng mặt.

      Tuyết Tuyết mượn cơ hội này liều mạng đẩy người bên ra, nàng nhớ vừa rồi sau khi vào chỉ đóng cửa, cũng có khóa lại.

      Vì thế liền chạy đến cửa, để ý bên ngoài có người canh giữ hay , cũng để ý bên ngoài là chỗ nào, mình có thể chạy xa hay .

      Nàng chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi ác ma này, trong sạch của nàng tuyệt đối thể bị mất như vậy, cho dù chết, cũng thể!

      Hoàn hảo là ngoài cửa có người, nghĩ đến người nam nhân cao lớn muốn cường bạo nàng cố tình đuổi đám người gây rối kia , liền tạo cho Tuyết Tuyết cơ hội tốt như vậy.

      Nàng liều mạng chạy khỏi cửa viện, vòng qua hành lang gấp khúc. Lại tiếp tục chạy, dĩ nhiên nàng cũng nghe thấy tiếng truy binh đuổi theo phía sau.

      Làm sao bây giờ? Tuyết Tuyết mở mịt ngừng chạy về phía trước.

      Nàng biết đường này thông đến chỗ nào, cũng biết có nguy hiểm hay người chờ nàng hay .

      Nàng chỉ biết chạy ngừng, chỉ biết thể để cho người phía sau bắt được nàng.

      Có lẽ ông trời muốn giúp nàng, chạy lâu, dường như Tuyết Tuyết cảm thấy được hơi nước.

      Trong lòng nàng mừng như điên, thầm nghĩ nhất định trong Vương phủ này có cái hồ cá.

      Vội vàng chạy đến nơi phát ra hơi nước kia, qua nhiên sau khi vòng qua mấy cái núi giả nho liền thấy cái hồ cá lớn.

      Tuyết Tuyết để ý nhiều, chạy đến gần hồ cá kia liền nhảy xuống.

      Vào nước, trong nháy mắt liền hóa nguyên hình, lập tức bơi qua bơi lại giống như những con cá vàng trong hồ cá này, cũng ai vào với ai.

      Người đuổi theo nàng cũng đồng thời đến bên cạnh hồ cá, mọi người trơ mắt nhìn nàng nhảy vào hồ cá, trong lúc này lại cảm thấy nàng biết thuơng xót mạng sống của mình, rất nhanh sau đó có người nhảy vào trong nước, chuẩn bị cứu người.

      đống người vây quanh bờ, mãi đến khi hai người hạ nhân từ trong nước lên bờ, lúc này mới phát hai tay bọn trốn trơn, ai cứu được nàng.

      "Lão Vạn!" người bờ hướng về phía nam nhân vừa khinh bạc Tuyết Tuyết, "Trong nước có ai! Hai em chúng ta tìm hồi lâi, tảng đá cũng tìm qua, nhưng hề thấy nửa bóng dáng của người!"

      Lão Vạn tức đến dậm chân.

      "Sao lại có ai? Chúng ta đều nhìn thấy nha đầu kia nhảy xuống nước, bốn phía hồ cá này đều bị phong kín, nàng có thể chạy đâu được? Các ngươi lại xuống tìm lần nữa xem, có thể trầm xuống đáy hồ rồi cũng nên. Tuy Vương gia ban nàng cho chúng ta, nhưng chưa qua muốn nàng chết!"

      Hai người kia có biện pháp, đành phải trầm xuống đấy hồ tìm.

      lâu sau mới trở bên bờ, lại hướng về phía Lão Vạn kia liên tục xua tay:

      " thấy, thấy. Dưới đó hề có ai! Bên trong hồ cá này ngoài trừ cá, nước với đá, hề có vật gì khác. tin ngươi tự mình xuống xem ! Trời lạnh như vậy, ta thể xuống tìm nữa!"
      Last edited: 25/1/16
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :