1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Miễn cưỡng tiểu yêu tinh, Vương gia! Ta lại muốn ở trên ngươi - Thiên Sử Luyến Phàm (30/30)Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7:

      Editor: Quỳnh

      Cảnh Hiên ở trong cung liên tiếp hơn mười ngày, Thái hậu thích , lại nguyện thả người.

      Đó là Hoàng tổ mẫu thương từ , can tâm tình nguyện ở cùng nàng.

      Nhưng thời gian ở trong cung, nghĩ tới việc chính trị, nghĩ tới bọn hạ nhân trong Vương phủ có trung thành hay .

      Chỉ thường xuyên nghĩ tới cá chép vàng nuôi dưỡng, Tuyết Tuyết của .

      Cảnh Hiên bắt đầu cảm thấy mình có chút kỳ quái, hoặc là điên rồi. Phi tần trong cung nuôi dưỡng sủng vật, khi đó nhìn thấy những nữ tử ôm chó của mình vô cùng thân thiết, Cảnh Hiên nghĩ, có phải mình cũng thương Tuyết Tuyết như vậy hay ?

      Nhưng nghĩ lại, dường như cũng phải.

      Nếu như chó bị thương hoặc gặp phải nguy hiểm, những tần phi này cũng chỉ thương tâm thôi. Nhưng giống, khi Tuyết Tuyết gặp nguy hiển sợ hãi, liều lĩnh xông vào cứu nàng ra trước.

      “Xem ra là điên rồi!” theo bản năng lẩm bẩm làu bầu, lập tức cười khổ, có thể điên như thế nào? Để điên lần, có làm sao?

      Huống chi...

      Hương chi cái ý nghĩ kia chợt lóe lên, cái gì là cái gì, cũng biết rốt cực mình chờ mong chuyện gì.

      Chỉ là khi đó lúc rơi xuống nước được cứu lên bờ, thấy nữ tử cứu có nửa là người nửa dưới là đuôi cá.

      Đây chỉ là ảo giác sao?

      Mười năm sau...

      Cảnh Hiên từ trong cung trở về là chuyện của hai mươi ngày sau đó, kể từ đó, bắt đầu gặp giấc mơ rất kỳ quái.

      Trong mơ có nữ tử, nhìn vóc dáng lớn hơn năm sáu tuổi, luôn ngừng chạy ở phía trước.

      Mà nàng chạy, liền đuổi theo.

      ngày lại ngày, năm lại năm, Cảnh Hiên lớn lên, mà nữ tử kia vẫn thủy chung hề có chút thay đổi.

      người vẫn mặc quần áo màu vàng óng, tóc dài vẫn phiêu dật, eo vẫn như vậy, ngay cả tư thế chạy bộ đều năm vẫn giống như ngày.

      Nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhìn thấy mặt nàng, mặc kệ có đuổi theo như thế nào, nàng kia vẫn chưa từng dừng lại, cũng chưa từng quay đầu.

      Nhưng Cảnh Hiên nhớ , quần áo màu vàng óng người, màu sắc giống như đuôi cá cũng từng nhìn thấy, cũng giống như Tuyết Tuyết của .

      Kia đương nhiên chính là Tuyết Tuyết, có biện pháp lấy hình dáng con người xuất trước mặt , rồi lại muốn mình chân xuất trong sinh mệnh của .

      Vì thế nàng lựa chọn cảnh trong mơ.

      Chỉ là nàng thể quay đầu lại, bởi vì mặt nàng còn loang lổ rât nhiều vẩy cá.

      Nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhất nàng cũng mặc kệ ban ngày hay là ban đêm, đều có thể nhìn thấy lớn dần lên.

      Thời gian rất nhanh qua , rất nhanh...

      Mười năm sau.

      “Bình quản gia, phải nô tỳ lung tung, nhưng mà là rất kỳ quái, hình như mỗi đêm đều có người đến phòng của Vương gia!” nha đầu lôi kéo Bình Tử lúc này là quản gia của Cảnh Vương phủ đến phòng của Cảnh Hiên, sau đó chỉ vào trong phòng : “Quản gia người xem, phòng này được dọn dẹp rất sạch , còn có, nô tỳ nhớ hôm qua đặt gối đầu này ở bên trong, thế nào lại bị chuyển ra bên ngoài này chứ?”

      Bình Tử nhìn vào bên trong theo tay của nàng, hai lông mày nhíu lại, lúc lâu sau, cũng có gì kinh ngạc giống như nàng, mà là :

      “Đây là có chuyện gì? Trong phòng sạch , vậy có thể là tại hạ nhân dọn dẹp trước ngươi. Gối đầu đúng vị trí, có thể là do ngươi nhớ nhầm, cũng có thể là do hạ nhân quét dọn thay đổi vị trí! Vậy có cái gì lạ!”

      Nếu như là cá, phải có bộ dạng của cá.

      ai dọn dẹp qua!” Nha đầu kia quyết tâm muốn giải thích với Bình Tử, “Phòng của Vương gia đều do mình nô tỳ trông coi! Hơn nữa cũng hỏi qua người ngoài, cũng chưa từng có ai đến! Bình quản gia, chuyện như vậy phải mới lần lần hai, lúc đầu nô tỳ cũng tưởng mình nhớ lầm, nhưng người xem, hôm nay là gối đầu bị di chuyển, hôm qua là bát trà bị người dùng qua, mấy ngày hôm trước, giường còn có nước, ngươi đây có phải bình thường hay ...”

      “Được rồi!” Bình Tử vung tay lên ngắt lời của nàng: “ hươu vượn cái gì đó! Nơi này là Vương phủ, phải chỗ ở của thôn dân. Lời như thế này để hạ nhân như ngươi có thể tùy tiện sao? Người đâu!” Xoay người lại hô tiếng, lập tức có hạ nhân tiến vào, “Kéo nha đầu này ra ngoài vả miệng bốn mươi cái, ném vào thiên viện làm thô sử. Nếu như sau này còn dám lung tung, liền loạn côn đánh chết!”

      “Này...” Tiểu nha đầu trăm ngàn lần nghĩ tới mấy câu của mình lại rước đến tai họa như vậy, nàng sợ đến mức vội vàng “Bùm” tiếng quỳ mặt đất, “Quản gia tha mạng! Nô tỳ dám nữa! dám nữa!”

      “Kéo ra ngoài!” Bình Tử tức giận lớn, vẫy tay đuổi người. “Bây giờ còn chưa muốn mạng của ngươi, cần phải vội vàng cầu xin tha thứ!”

      Tùy tùng mạnh mẽ chậm chạp vào kéo nha đầu kia ra khỏi phòng, từ từ, tiếng khóc cũng dần.

      Bình Tử thở dài hơi, quay đầu trở lại, thận trọng quay đầu nhìn khắp phòng phen, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở thùng nước nuôi dưỡng Tuyết Tuyết kia.

      Tuyết Tuyết nhăn mặt nhăn mũi, tiếp tục bơi lội ở trong nước. Nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương, bắt đầu lo lắng Bình Tử này có thể nghi ngờ nàng hay , sau đó thừa dịp Cảnh Hiên có ở đây đem nàng...răng rắc rơi xuống?

      “Có phải ngươi hay ?” Bình Tử cảm thấy mình điên rồi, vậy mà lại giống như vương gia bắt đầu chuyện với con cá . Nhưng trong lòng còn quá nhiều nghi ngờ, từ khi Cảnh Hiên cứu Tuyết Tuyết lại nuôi dưỡng nàng ở trong phòng, càng ngày càng cảm thấy bình thường. “Nếu ngươi là con cá, vậy phải có bộ dạng của cá. Nếu như ngươi phải là cá, vậy mời nhớ Vương gia đối với ngươi ra sao, cho dù như thế nào, cũng đừng làm hại .”

      Tuyết Tuyết rất nhớ Cảnh Hiên.

      Tuyết Tuyết bơi lội ngừng, nhưng kỳ nàng lại rất hồi hộp.

      Bình Tử là người thân cận bên người Cảnh Hiên, từ theo bên người hầu hạ Cảnh Hiên. Tuyết Tuyết tin tưởng, nếu như Bình Tử cái gì đó, vậy nhất định có ảnh hưởng đối với Cảnh Hiên.

      Cũng may mười năm nay,leequyddon tuy Bình Tử có chút nghi ngờ nàng, nhưng trước giờ cũng chưa từng qua.

      Nhưng mà tại...

      Tuyết Tuyết có chút hoảng sợ, chẳng lẽ nhẫn lại của Bình Tử đến mức lớn nhất rồi sao? Chẳng lẽ cho rằng nàng là quái, nghĩ muốn nhân lúc Cảnh Hiên ở trong phủ mà ra tay giết nàng sao?

      “Ngươi rất kỳ lạ!” Giọng của Bình Tử lại vang lên lần nữa, “Làm con cá, ngươi có quá nhiều điểm giống cá. Ngươi ăn thịt, ăn trái cây, thậm chí còn có thể uống rượu. Mười năm trước ta nghi ngờ ngươi, hơn nữa Vương gia thích, mà ngươi lại có thể làm cho cười, ta liền gì. Nhưng mà... Ngươi tên là Tuyết Tuyết đúng ! Nhưng mà Tuyết Tuyết, nếu như ngươi dám làm hại Vương gia, Bình Tử ta dồn hết lực lượng cả đời cũng dồn ngươi vào chỗ chết! tin ngươi có thể chờ xem!”

      xong, người liền phất áo rời .

      Khi trong phòng chỉ còn lại mình Tuyết Tuyết, lúc này nàng mới dám ngừng bơi lội, lập tức xoay người cái, liền hóa thành nửa hình người.

      Khoanh hai cánh tay nằm úp sấp bên cạnh thùng nước, khóe miệng cong lên cao, tủi thân đến tột đỉnh.

      “Bộ dạng này làm sao có thể chuyện với người ta!” Nghĩ lại kích động muốn rơi lệ, đáng tiếc, cuối cùng nàng vẫn chỉ là con cá. Cho dù mũi cho chua xót bao nhiêu, bất kể trong lòng có khổ bao nhiêu, hai giọt nước tượng trưng cho nhân loại cũng có biện pháp chảy ra từ trong mắt nàng. “Tuyết Tuyết làm sao có thể hại Cảnh Hiên, mười năm trước Tuyết Tuyết liều mạng lấy tu vi của mình cứu lên, sao lại hại đây? Nhưng Tuyết Tuyết rất nhớ , chỉ muốn giữ lại mùi của giường nằm, chỉ muốn giúp dọn dẹp phòng chút. Là Tuyết Tuyết quá ngu ngốc, những chuyện này ta nên làm, ta chỉ là con cá, chỉ có thể sinh hoạt ở trong thùng nước. Bên ngoài phải là thế giới của ta, các ngươi nghĩ ta là quái, ghét bỏ ta, ... giết ta!
      tart_trung, honglakTrâu thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8:

      Editor: Quỳnh

      Nhưng mà vẫn còn có hi vọng!

      Nghĩ đến đây, Tuyết Tuyết lập tức phấn chấn hẳn lên!

      Kỳ hạ tu luyện mười năm sắp đến, ngay tại ngày trăng tròn kế tiếp nàng có thể chân chân chính chính biến thành nữ tử xinh đẹp.

      Nàng vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười sáu, cái tuổi đẹp nhất này theo nàng cả đời, cũng theo Cảnh Hiên cả đời.

      tại mặt nàng chỉ còn lại khối vảy cá có kích thước bằng móng tay, nhưng lập tức trơn bóng như mới.

      Đến lúc đó, nàng chỉ ở trong mộng, cũng chỉ ở trong nước. Nàng có thể quanh minh chánh đại đứng trước mặt Cảnh Hiên...

      chuyện khiến người ta mong đợi!

      Cuối cùng, trăng tròn trung thu mười năm tháng tám cũng đến.

      Cảnh Vương phủ trong kinh thành vô cùng náo nhiệt, dĩ nhiên là đối tượng cho các quan viên lớn đến nịnh nọt.

      Từ khi cửa chính mở rộng từ buổi trưa đến giờ, người đến người dứt, quà tặng cơ hồ muốn ẩy đổ cửa chính của Cảnh Vương phủ, thậm chí ngay ở hoàng cung cũng phái người đưa đến rất nhiều đồ ban thưởng.

      Ở Cảnh Vương phủ, Bình Tử bắt đầu chỉ huy mọi người giăng đèn kết hoa, mời gánh hát đến nhằm tăng thêm náo nhiệt, hạ nhân cũng thu xếp dẫn theo rất nhiều tiểu thương trực tiếp nhận phủ cùng quản lựa chọn trái cây rượu ngon đồ ăn.

      Trong phút chốc, cả Cảnh Vương phủ đều chìm đắm trong khí vui mừng.

      tới, đây cũng là lần đầu tiên Tuyết Tuyết chứng kiến qua tiết trung thu náo nhiệt như vậy.

      Tuy rằng ngày lễ trong quá khứ cũng rất vui vẻ, nhưng chung quy vẫn được chờ mong như hôm nay.

      Bởi vì ngày mai, Cảnh Hiên trở về!

      Khi Cảnh Hiên vừa tròn hai mươi tuổi lần đầu tiên nhận binh phù từ chỗ Hoàng đế, chiến biên quan giằng co tám tháng cuối cùng cũng hạ màn. Có tướng lĩnh trước báo lại, ngày mai Cảnh vương đại tướng quân vào thành phục chỉ.

      Chính vì tin tức này, nên Cảnh vương phủ khiêm tốn nhiều năm rốt cục cũng chịu nổi lạnh lẽo nữa, bắt đầu tận tình phát tiết vui sướng của mình.

      Bởi vì mười sáu tháng tám Cảnh Hiên mới trở về, cho nên yến tiệc trung thu đoàn viên ở Cảnh Vương phủ cũng được hoãn lại ngày.

      Nửa đêm, ánh sáng của trăng tròn xuyên thấu qua cửa sổ giấy chiếu vào trong phòng, ánh sáng vàng nhạt kia vừa vặn rơi vào thùng nước của Tuyết Tuyết.

      Cá chép vàng trong nước bị ánh sáng ấm áp này chiếu vào, ngẩng đầu lên nhìn, khi ánh mắt chống lại ánh trăng, chỉ thấy nàng đột nhiên nhảy lên trung, ngay sau đó ở giữa trung động thân mình cái, lại hoa lệ xoay tròn.

      Chỉ trong nháy mắt, nữ tử mặc quần áo vàng óng ánh bồng bềnh rơi xuống đất.

      Chiếc váy dài lóe sáng rực rỡ, tôn lên ánh trăng của ngày rằm tháng tám, nhìn là đẹp.

      Trong lòng Tuyết Tuyết nhảy dựng lên, loại cảm giác thích thú vui mừng lắm.

      Cuối cùng nàng cũng có thể thoát khỏi cái đuôi cá nặng nề kia rồi, cuối cùng có thể dùng hai chân của con người đứng mặt đất!

      Trời ạ!

      Tuyết Tuyết đến chỗ gương đồng, mượn ánh trăng tỉ mỉ nhìn mặt mình lâu.

      còn vảy cá nữa rồi!” Nàng kích động nỉ non, “Rốt cục ta có cũng biến thành con người chân chính rồi! Ông trời!” Đặt gương xuống, hai tay nàng tạo thành chữ thập. “Ông trời rốt cục ta có thể chải tóc rồi, cảm ơn ngươi cảm ơn ngươi, Tuyết Tuyết ta kiếp sau nhất định báo đáp ân tình của ngươi...Ừ, đương nhiên, người là nhân vậy lớn làm sao có thể để ý đến chuyện này của ta, ân tình này chừng cũng cần phải hoàn. Trời ơi tóm lại là cực kỳ cảm ơn ngươi!”

      Vui vẻ giật làn váy của mình,lại tới lui vài vòng trong phòng.

      Tuyết Tuyết phát mình thiên tài, chuyện bộ bằng đôi chân này cũng cần học, có thể lập tức thích ứng.

      Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cửa phòng, trong mắt Tuyết Tuyết chợt lóe sáng, ý nghĩ táo bạo xuất trong đầu.

      Ngày mai Cảnh Hiên hồi phủ, như vậy hôm nay hẳn là cách kinh thành chứ?

      Có phải nàng nên ra ngoài nghênh đón trước ?

      Đúng! Nên tìm trước, hơn nữa có thể tạo ra cơ hội để mình gặp mặt . Bằng chờ trở về, phát trong phòng vô duyên vô cớ có thêm người, vậy giống như là chuyện rất đáng sợ.

      A...! Quỳnh-***************.com


      Tuyết Tuyết vỗ vỗ tay, vì thông mình lanh lợi của mình kêu lên tiếng.

      Sau đó theo bản năng sửa sang lại quần áo tóc tai, tiếp sau đó, hướng về phía khí làm động tác Phi Thiên.

      Chỉ tiếc, chân của nàng vừa mới đặt cách mặt đất, lập tức liền rơi xuống trở lại.

      thanh tê dại tận xương.

      Nàng cam lòng, thử thêm mấy lần nữa, nhưng tất cả đều giống nhau có hiệu quả.

      Tuyết Tuyết khóc, làm sao đây! Dù gì nàng cũng là cá ! Làm sao có thể bay cũng bay được, hóa khói cũng được sao!

      Ách... Được rồi! Là nàng quá nóng lòng, lòng muốn biến thành người, cho nên đem toàn bộ tinh lực dùng ở phương diện này. Thế cho nên những pháp lực khác căn bản cũng luyện nhiều, thậm chí tinh lực trong cơ thể cũng tự tập đủ để nàng bay, đủ để nàng hóa khói...

      “Thôi!” Tuyết Tuyết dậm chân, “Xem ra có chân cũng phải là chuyện tốt gì, ông trời ngươi hẳn nên mượn chuyện này cho ta biết về sau chỉ có thể dựa vào chân mà hành động chứ? Ta đây dung đấy!”

      có biện pháp, bực tức vẫn bực tức, bay được, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mưu kế khác.

      Tuy tối nay là trung thu, nhưng hoạt động trong phủ đều tập trung vào ngày mai, nguyên nhân bởi vì chủ nhân có ở đây, cho nên bọn hạ nhân đều ngủ sớm, lấy sức cho ngày mai.

      Tuyết Tuyết rón rén chuồn ra khỏi phòng, nhìn khắp nơi chút, cuối cùng dựa vào quen thuộc hai mươi năm của mình ở trong phủ nhận ra đường rời khỏi phủ.

      Nhưng mà phải cửa chính, mà là cửa ở phía tây.

      tồi đường có người, nàng thành công chạy tới của kia, phát có thị vệ canh gác ở đó. Chỉ là người nọ tuy đứng, nhưng hai mắt khép hờ, bộ dạng giống như ngủ gật.

      Tuyết Tuyết che miệng cười trộm, thấy người này lười biếng, vừa lúc có lợi cho nàng trốn . Nhưng mà về sau phải quản giáo tốt hạ nhân trong phủ này, khi người hầu lười biếng, khiến cho Vương Phủ an toàn.

      Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhắn lập tức đỏ lên.

      Ai nha, nàng nghĩ cái gì vậy! Sao lại tự giác đem mình đạt vào vị trí nữ chủ của Vương phủ chứ?

      là mắc cỡ quá!

      Rốt cục cũng thành công trốn ra khỏi phủ, nhưng đoạn đường, nhìn đường lạ lẫm bên ngoài, Tuyết Tuyết lại vò đầu.

      Đây là chỗ nào? Đông Tây Nam Bắc, nàng nên về hướng nào đây?

      “Ôi!” trận thanh truyền vào lỗ tai, Tuyết Tuyết sợ run cả người, nhưng nghe thấy thanh kia vẫn còn tiếp tục, “Đáng ghét, ngươi Ỷ Thúy lâu uống, sao lại đến Phong Nhã các!”

      Trời ạ! Có người ve vãn đường cái.

      Nơi phát ra thanh đó là quán rượu ở đối diện, Tuyết Tuyết ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tấm biển kia viết ba chữ to “Phong Nhã các”.

      Nàng rất cảm ơn Cảnh Hiên mười năm trước chuyển nàng vào phòng mình, lúc này mới làm cho nàng thừa dịp chủ nhân có nhà xem mấy quyển sách.

      Nàng cố gắng mười năm, cuối cùng cũng biết chữ.

      chuyện là nam nữ ôm nhau rời khỏi Phong Nhã các, Tuyết Tuyết lắc mình cái trốn vào phía sau cây đại thụ, lại liếc mắt nhìn trộm, chỉ thấy mờ mờ nàng kia mặc bộ váy màu hống phấn, cạp váy rộng dây vai rơi xuống tới khuỷu tay, mắt nhìn thấy bộ ngực sữa muốn bại bộ ra ngoài, nhưng nam nhân ôm nàng dùng lực lôi kéo.

      Tuyết Tuyết trừng mắt nhìn nàm trước mặt, nàng thể lý giải được.

      Lẽ ra loại chuyện đương vụng trộm này ở trong Vương phủ nàng thấy ít, bản thân có chuyện gì cũng vui vẻ YY kịch liệt phen.

      Nhưng mà dù sao trong phủ cũng phải tránh chỗ có người, mà loại ở đường cái này liền... liền... Khụ, tay lão nam nhân kia còn nhào nặn nửa mượt mà của nữ tử. Chuyện kinh hãi thế tục như vậy, bọn thế nào lại có thể quanh minh chính đại làm được như vậy?

      Tuyết Tuyết xoa xoa mắt, lúc liếc mắt ra lần nữa, lại phát nam nữ kia dừng bước, đứng ở đường cái trống trải.

      “Tiểu mỹ nhân, ngươi càng ngày càng làm cho nam nhân mất hồn rồi!” Lão nam nhân có chút mập mạp kia vừa xong liền đưa miệng tiến đến mặt nữ nhân, hôn từng cái từng cái .

      Nhìn nữ nhân kia, toàn thân mềm nhũn dựa vào , tay ôm hông , tay khác giật áo lộ quá nửa của mình ra chút.

      Theo động tác của nàng, nụ hoa vùng vẫy thoát ra khỏi vật liệu may mặc, cùng với nước miếng của nam nhân kia, ngụm bị người ngậm chặt.

      Hai mắt Tuyết Tuyết nóng lên, bắt buộc ánh mắt của mình dời khỏi hai người đó, nhưng vô luận thế nào lỗ tai cũng thoát khỏi tiếng rên rỉ mà nữ nhân kia phát ra.

      Mười năm nay nàng cực kỳ may mắn, Cảnh Hiên là vương gia giữ mình trong sạch, ở bên ngoài là dạng gì nàng biết, nhưng lúc bọn họ cùng ở chung trong phòng, chưa từng xuất qua chuyện tình này.

      Đây ràng là Xuân Cung Đồ mà.

      suy nghĩ tìm con đường , nhưng đợi nàng nhấc chân, bỗng nghe tháy nữ nhân kia mở miệng

      “Vương gia, chúng ta Ỷ Thúy lâu thôi! Để cho A Oánh hầu hạ người. đường này có người qua lại, bị người khác nhìn thấy tốt.”

      “Ai dám cái gì?” Lão nam nhân khẽ ngẩng đầu, “Hơn nữa nửa đêm có người, cho dù có, dám trông nom Bổn vương sao?”

      “Đương nhiên là ai dám!” Nữ nhân lại : “Người là Vương gia, ai có thể làm gì được người! Nhưng mà nghe ngày mai Cảnh Vương trở về, ban đêm ngày hôm trước khó tránh khỏi quan phủ tăng thêm số người chuẩn bị nghênh đón . Ngộ nhớ lát nữa có người qua vậy phải... phải phá hủy thanh danh của Vương gia người sao!”

      “Hừ!” Lão nam nhân vừa nghe thấy lời này, thở phì phờ đẩy nữ nhân ra, “Cảnh vương Cảnh vương, ngươi chút ngươi cả ngày lẫn đêm đề cập tới Cảnh Vương bao nhiêu lần? Đừng tưởng rằng bổn Vương biết trong lòng ngươi luôn nghĩ đến , ngươi cho là ta biết, ngươi chỉ là điếm! Bổn vương thích ngươi chơi đùa, thích liền ném ngươi qua bên, đừng có nghĩ muốn gả vào Cảnh Vương phủ! Ngươi cho là Cảnh Hiên có thể tới với điếm như ngươi sao?”

      Vừa nghe thấy hai người nhắc đến Cảnh Hiên, Tuyết Tuyết nâng chân lên liền đặt xuống. Thân thể lùi về chỗ, quyết định nghe tiếp.

      Nữ nhân kia vừa thấy lão nam nhan tức giận, cũng sợ hãi, vội vàng giải thích:

      phải phải! Vương gia người đừng tức giận, A Oánh đùa thôi, chỉ cần người nguyện ý, A Oánh ở đâu cũng có thể hầu hạ.” Vừa xong liền tiến lên trước, chỉ động cơi quẩn áo tới bên hông, tay ngừng sờ loạn thân nam nhân.

      “Hừ!” Nam nhân rên lên tiếng, “Tiểu tử Cảnh Hiên kia tám phần là vào đến hoài sơn, chậm nhất là buổi trưa ngày mai có thể vào thành, Bổn vương ngược lại muốn nhìn tiểu nữ tử đệ nhất Ỷ Thúy lâu như ngươi có bản lĩnh gì để quyến rũ !”

      “Hoài sơn?” Tuyết Tuyết khẽ, lập tức lấy tay bụm miệng.

      Ừ, sai. Ít nhất sau khi nàng hi sinh lỗ tai đôi mắt đến xem nửa trận Xuân Cung Đồ này, lại nghe thấy tin tức hữu dụng với mình.
      Trâu thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9:

      Editor: Quỳnh

      Cảnh Hiên đến hoài sơn rồi sao?

      tới, nếu buổi trưa ngày mai có thể vào thành, vậy hoài sơn kia hẳn là cách nơi này xa.

      Tuyết Tuyết quyết định, sau đó lại nhìn thoáng đôi nam nữ vụng trộm đương, ném ánh mắt khinh bỉ, sau đó liền về phía con đường bên trái.

      bao xa, liền gặp người gõ mõ, Tuyết Tuyết về phía trước, khẽ thi lễ, sau đó cười :

      “Lão bá, ta muốn hỏi người chút hoài sơn như thế nào? Nên hướng nào?”

      Lão đầu gõ mõ kia sửng sốt, lại nhìn nữ tử vừa hỏi trước mặt, lúc lâu sau ánh mắt mới toát ra vẻ giống như hai người mà Tuyết Tuyết vừa nhìn thấy.

      Tuyết Tuyết nổi giận, tức giận đến dẫm chân, quay lại với lão bá kia:

      “Ngươi nghĩ cái gì vậy? là! Vì sao nam nhân các người nhìn ai cũng như từ trong thanh lâu ra vậy?”

      Lão đầu bị nàng mắng thế liền tức giận, hừ tiếng :

      “Nếu phải từ trong thanh lâu ra, đại nương trong nhà nửa đêm chạy ra ngoài đường sao?”

      “Ta...” Tuyết Tuyết dẩu môi, tay chống nạnh tức giận : “Ta là nha đầu của Cảnh vương phỉ, Cảnh Vương gia chúng ta ngày mai trở về, Bình quản gia để cho ta trước đưa thư nhà. vốn cho ta biết hoài sơn ở đâu, nhưng ta quên, lúc này mới hỏi ngươi chút. Ngươi muốn chơi cho ta biết cứu thẳng, tội gì phải làm tổn thương người như vậy!”

      Vừa nghe thấy nàng nhắc đến Cảnh vương phủ, người gõ mõ kia cuối cùng cũng cung kính chút, lại nghe thấy nàng nhắc tới Bình quản gia, liền biết nha đầu này nhất định là người trong vương phủ.

      Ngay sau đó liền cuống quít giải thích.

      nương, xin lỗi, tiểu nhân có mắt như mù. Chỉ là đường đêm dù sao cũng an toàn, nương nên cẩn thận chút!” Sau đó lại chỉ về hướng Bắc, : “Cứ theo cửa thành bắc ra ngoài là thấy đường đến hoài sơn, ngươi theo đường sông lớn ngoài thành, khoảng năm trăm dặm thấy hoài sơn rồi. nương ngươi cưỡi ngựa sao? Dựa vào hai chân khi nào mới có thể đến nơi?”

      Tuyết Tuyết khẩn trương tiếp:

      “Có ngựa, có ngựa, ta cột ngựa ở phái trước, lập tức cưỡi ngựa tới. Cám ơn ngươi...!”

      Sau khi cảm ơn, Tuyết Tuyết nhanh chóng lách mình rời .

      Bơi a bơi! Bơi đến hoài sơn.

      Gầm tiếng! nữ hài tử như nàng hơn nửa đêm muốn đến hoài sơn, nhất định phải là chuyện bình thường.

      Nhưng mà nàng quản được nhiều như vậy, tám mùa trăng gặp, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ cùng Cảnh Hiên xa cách lâu như vậy.

      Nàng rất nhớ , phát điên khi nghĩ đến .

      Huống chi... dù sao nàng cũng phải tìm cơ hội thích hợp để mình lấy thân phận con người xuất trước mặt .

      Nếu trực tiếp với mình là cá chép nuôi mười năm qua, có thể dọa hay ?

      Tuyết Tuyết nhanh chóng về hướng Bắc, thậm chí còn chạy chậm đường.

      Vừa rồi người gõ mõ bảo phải cưỡi ngựa, vốn nàng còn nghĩ nếu đường xa, nên tìm con ngựa tới cưỡi. Nhưng lại nghe ngoài thành có sông, con sông lớn kia chảy dọc theo đường đến hoài sơn.

      Cái này với Tuyết Tuyết chuyện quá tốt!

      Có nước liền tốt, đừng nhìn nàng khi biến thành người có pháp lực, nhưng khi nguyên hình ở trong nước, có thể bơi nhanh hơn gấp nhiều lần so với ngựa chạy.

      “Ông trời, người là chiếu cố tới ta!” Mắt nhìn thấy đến cửa thành, Tuyết Tuyết lo lắng biết làm sao để ra khỏi thành, liền phát con sông lớn kia lại bắt đầu từ trong thành, ngay tại cửa thành xa có ngã rẽ, liền quay đầu đến đó.

      Tuyết Tuyết mừng rỡ vỗ tay, thẳng đến bờ sông, thấy bốn phía đều có người, liền lấy tư thế tuyệt đẹp nhảy xuống nước.

      khắc khi thân mình của nàng ở trong nước liền hóa thành cá, im hơi lặng tiếng, thậm chí còn hề có bọt nước bắn lên.

      Bơi theo hướng lão nhân kia , Tuyết Tuyết cũng biết là bơi bao xa, chỉ biết liều mạng lấy tốc độc nhanh nhất tiến lên, rốt cục khi sông lớn trở nên thu hẹp, nàng ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy ngọc núi cao được chia làm hai xuất ở trước mắt, ở giữa có đường núi nho .

      “Hoài sơn?” Tuyết Tuyết tươi cười rạng rỡ, lập tức bơi về phía bờ sông, đứng dậy cái thoát khỏi thân cá chép.

      Trong nhát mắt, lại là nương có dáng vẻ đáng lanh lợi.

      Đường núi dễ , quanh quanh co co, tuy trăng đêm nay rất tròn, nhưng thỉnh thoảng Tuyết Tuyết vẫn cẩn thận đụng phải thân cây.

      Tuyết Tuyết lại lần nữa vì bệnh lười biếng mấy trăm năm của mình mà cảm thấy hối hận.

      Nếu nàng lười, nếu nàng hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn, về phần...Ách... pháp, đến chút nàng pháp cũng có sao?

      Được rồi! Cũng chỉ có chút, nhưng chút kia luôn luôn cần dùng đến ở nơi này.

      Ví dụ như tại, nếu nàng tu luyện tốt hoàn toàn có thể biến ra cây đuốc, để mình phải di chuyển vất vả như vậy.

      qua lại lâu như vậy, trăng tròn đêm nay dường như muốn qua, Tuyết Tuyết đoán tối đa là nửa canh giờ nữa trời bắt đầu sáng.

      Vì thế bước chân càng thêm khẩn trương, liền nhanh vào sâu trong núi.

      lâu, dường như nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

      Tuyết Tuyết rất mẫn cảm với nước, nghe được thanh lại luôn tự giác nghĩ muốn đến gần, huống chi lúc này tiếng nước vang lên ngay ở phía trước, vừa vặn là hướng nàng đến.

      Nàng vui mừng hồi, dường như muốn xông đến phía trước, vòng qua khu rừng rậm mới phát , ra trong núi này có mấy cái ôn tuyền rất đẹp.

      Ban đêm mùa thu lạnh, nhưng nhờ có mấy cái ôn tuyền này, khí trong khu rừng này lại ấm lên rất nhiều, duy trì nhiệt độ cực kỳ dễ chịu.

      Tuyết Tuyết hít hơi sâu, ôn tuyền trong núi, nơi rất tốt để tiểu tu luyện.

      Nàng rất muốn đến gần để hút linh khí của mấy cái ôn tuyền này, nhưng khi chuẩn bị cất bước, lại phát ra trong ôn tuyền kia có người.

      Tuyết Tuyết dừng bước, sau đó nhàng về phía trước.

      Khi đến gần, mới phát trong ôn tuyền kia có người nam tử tắm.

      Chỉ định nhìn chút, trái tim của Tuyết Tuyết có quy luật bắt đầu đập loạn lên.

      Mặc dù cách xa, tuy là nàng nhìn mặt của nam nhân kia. Nhưng nàng biết, đó là Cảnh Hiên, là Cảnh Hiên mà nàng ngày nhớ đêm mong, đến giây cũng muốn chờ mà muốn lập tức đến gần.

      Tuyết Tuyết biết nên hình dung kích động của mình như thế nào, chỉ dựa vào bản năng mà về phía trước, nghĩ muốn đến gần chút sau đó buột miệng kêu lên tên của .

      Nam nhân khỏa thân! Nam nhân khỏa thân!

      Nhưng còn chưa kịp lên vài bước, đột nhiên người ở trong nước kia liền đứng dậy.

      Tuyết Tuyết đột nhiên dừng lại, hai tay phản xa có điều kiện lập tức che kín hai mắt của mình.

      Ông trời ơi!

      Nàng nhìn thấy cái gì?

      Này này này... tối nay ông trời muốn chiếu cố nàng, hay là muốn đối kháng với nàng đây?

      Thần linh ơi! Cho dù nàng ở cùng phòng với Cảnh Hiên mười năm, nhưng vị soái ca này có phòng tắm lớn, còn dùng trúc vây lại, cho tới bây giờ đều nơi đó tắm rửa.

      Cũng biết là do tận lực né tránh hay là trùng hợp, tóm lại mười năm qua, Tuyết Tuyết chưa lần thấy thay quần áo trước mặt mình.

      cách khác, trừ bỏ mặt, cổ, cùng tay ở bên ngoài, da thịt nơi khác của Cảnh Hiên với nàng mà đều là đất hoang chưa được khai khẩn.

      Nhưng mà tại...

      Má ơi!

      Trong lòng Tuyết Tuyết ngừng kêu gọi, nàng nhìn thấy cái gì vậy?

      Vật kia..... dài dài, thịt thịt.

      "Ôi trời ơi!" Nàng theo bản năng hô tiếng, " cần trừng phạt ta như vậy? Đôi mắt của ta! Đôi mắt của ta

      Tuyết Tuyết bất đắc dĩ ngồi xổm xuống đất, tâm tư muốn xông tới kêu gọi cũng biến mất, trong đầu toàn là hình ảnh lõa thể của Cảnh Hiên, còn có cái... vật kia.

      Nàng rất rối rắm, tim đập rất nhanh, mặt cũng rất nóng.

      Cho dù mình liều mạng nhìn lén người khác tắm là sai, mà nhìn lén người khác mặc quần áo lại càng sai, nhưng mà nàng phát nàng có biện pháp khống chế suy nghĩ trong đầu của mình.

      Đầu này luôn tự động tự giác hướng phía Cảnh Hiên, đôi mắt của mình cũng luôn tự động tự giác mở to.

      " thể sắc như vậy!" Tuyết Tuyết đáng thương nhắc nhở chính mình, " thể sắc như vậy! Làm như vậy là đúng!"

      Ài!

      Vậy nhìn cáu, chỉ liếc mắt cái thôi...

      "A..." dễ dàng gì mới làm xong công tác tư tưởng cho mình, lúc quay đầu nhìn, lại phát Cảnh Hiên mặc xong quần áo, chỉ thiếu chưa có mặc vớ giày, "Này, nhanh như vậy sao?"

      Chương 10:

      Editor: Quỳnh

      Tuyết Tuyết dụi mắt...

      Được rồi! Là vừa rồi nàng đấu tranh trong lòng quá lâu, thế nên mới bỏ lỡ... Thôi! Cứ nhanh qua chuyện với Cảnh Hiên, dùng cách... Hay là dùng cách đến gần để hỏi đường? Hay là hạ nhân vừa mới mua của Cảnh Vương phủ? Hay chỉ đơn giản là đứng trước mặt ?

      Mười năm bồi dưỡng trong mộng, người này liệu có còn nhớ người trong mộng ?

      Nghĩ đến đây, tâm tình Tuyết Tuyết tốt hơn, vừa chạy vừa nhảy về phía Cảnh Hiên.

      Cảnh Hiên giống như phát trong rừng có gì đó khác thường, chuẩn bị quay đầu nhìn, đúng lúc này lại nghe thấy giọng nũng nịu của nữ nhi truyền vào lỗ tai:

      “Vương gia!”

      tiếng này chẳng những gọi được Cảnh Hiên quay đầu nửa xoay người trở lại, liền làm cho cả Tuyết Tuyết hưng phấn chạy từ cánh rừng ra cũng phải dừng bước.

      Nàng ngu ngơ đứng im tại chỗ, nhìn đến nơi phát ra giọng kia, rốt cuộc cũng nhìn thấy nữ tử mặc quần áo màu sắc giống mình nâng bàn trái cây đến bên cạnh Cảnh Hiên.

      Trong lòng Tuyết Tuyết căng thẳng, vàng óng ánh là màu tượng trưng cho màu của cá chép vàng mà từ trước đến giờ nàng thích nhất, nhưng khi mặc ở người nữ tử kia lại cảm thấy chói mắt như vậy?

      Còn có điệu bộ uốn éo khi bước của nàng, còn có giọng điệu khi nàng hô lên tiếng “Vương gia” kia, nghe như thế nào đều thấy giống như hai cái người mà mình đụng ở đường cái kia vậy... Nam nữ biết xấu hổ.

      Buồn bực ngồi xổm xuống, nếu bây giờ bên cạnh Cảnh Hiên có người, nàng chọn lúc này mà đến, vì vậy chỉ có thể tiếp tục chờ đợi thời cơ.

      Lúc này Cảnh Hiên nhìn chằm chằm nữ tử tới, hai hàng lông mày bất giác xích lại chỗ, tức giận trong lòng dường như muốn bộc phát.

      Nàng kia đương nhiên là biết suy nghĩ trong lòng , chỉ thấy nhíu mày liền vươn tay ra, khẽ xoa mi tâm của , sau đó lại dùng giọng điệu quyến rũ :

      “Vương gia, người vui sao, để Tầm nhi ở lại bồi người.”

      Dứt lời, liền đặt trái cây kia lên bàn đá bên cạnh, lại thò tay lấy quả đưa đến miệng .

      “Đây, ăn quả nho .”

      Cảnh Hiên chưa động, làm nữ tử Khiếu Tầm Nhi kia có chút xấu hổ, nhưng mà quả nho đưa đến bên miệng cũng bị nàng đặt xuống, ngược lại đưa đến trong miệng nàng.

      Tầm nhi cúi đầu lần nữa thấy áo ngoài mà Cảnh Hiên vừa mới mặc xong còn chưa có cài dây lưng, khóe môi Tầm nhi cong lên, hai tay cực kỳ tự nhiên đặt lên eo , giống như muốn giúp buộc lại dây lưng. Nhưng nghĩ, động tác này, những đem dây buộc lại, ngược lại còn làm cho dây lưng quấn nữa bị rơi ra.

      Cảnh Hiên vừa mới ngâm nước trong ôn tuyền, người chỉ mới mặc áo ngoài, bên trong chưa có mặc quần áo.

      Mà Tầm nhi kia lại làm như vậy, thân thể của gần như là ở trong trạng thái lõa thể, giờ lại ra ràng trước mặt người khác.

      “Ai nha!” Tầm nhi cố tình bày ra bộ dạng thẹn thùng lấy tay che mặt, “Vương gia xin lỗi, là Tầm nhi tốt, nhìn thấy Vương gia là rất hồi hộp, làm quần áo của người rơi ra!”

      Lông mày Cảnh Hiên vốn nhíu chặt, giờ ngược lại càng thêm chặt hơn, lại động thủ mặc quần áo tử tế, chỉ nhìn chằm chằm nàng kia, sau lúc mới :

      “Người nào kêu ngươi mặc quần áo này?”

      Tầm nhi sửng sốt, sau đó lại khôi phục bộ dạng khúm núm, cũng xấu hổ, ngược lại còn dán sát thân mình lên phía trước. tay đặt lên lồng ngực , lần lại lần dùng đầu ngón tay vẽ nên các vòng tròn.

      “Vương gia!” Giọng mềm mại của nàng ràng mang theo chút khiêu khích. “Tầm nhi nhìn thấy bức họa trong doanh trướng của người, lúc mới nàng qua thành trần liền kêu người may gấp bộ y phục này, chờ đến đêm trăng tròn liền mặc cho người xem! Vương gia, người thấy Tầm nhi có đẹp ?”

      Khi lời này, Tầm nhi nắm tay của Cảnh Hiên, muốn kéo tay đặt lên ngực mình.

      Ngay khi tay sắp chạm vào chỗ kiêu ngạo của nữ tử, Cảnh Hiên liền rút tay lại. Sau đó lấy ngón trỏ giữ cằm của nàng, nhìn lúc lâu mới :

      “Ngươi là người nữ tử mà Bổn vương cứu? Bổn vương nhớ ban đầu ngươi bởi vì trong nhà thiếu nợ sắp bị đưa đến thanh lâu.”

      “Vương gia, người còn nhớ!” Mắt nữ tử kia sáng lên, “Tầm nhi là vui, Vương gia người còn nhớ Tầm nhi.”

      Vừa lại vừa đến gần người của Cảnh Hiên hơn, đồng thời hạ thân cũng ngừng lộn xộn, ý đồ muốn khơi mào dục vọng của Cảnh Hiên.

      Cảnh Hiên cười có chút quỷ dị, hừ tiếng, liền :

      “Cho nên, ngươi muốn báo đáp Bổn vương?”

      Nữ tử trong ngực liều mạng gật đầu, cảm nhận được người nam nhân bên cạnh sắp bạo phát. Hơn nữa lần bạo phát này, phải là dục vọng nguyên thủy, mà là tức giận.

      “Tốt!” Cảnh Hiên gật đầu, mở ngón tay giữ cằm nàng ra, chuyển thành giữ nửa khuôn mặt của nàng.

      Nữ tử bị đau, chuẩn bị kêu lên tiếng, liền phát ánh mắt vốn bình tĩnh như nước của Cảnh Hiên biết từ khi nào chứa đầy tức giận.

      Nàng sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau.

      Lại nghĩ rằng, tay Cảnh Hiên sớm giữ được áo của nàng, dùng sức xé rách, cho đến khi chiếc váy màu vàng óng ánh kia biến thành vải vụn rơi đầy đất mới dừng lại.

      Xé y phục xong, Cảnh Hiên hề nghĩ ngợi, giơ chân lên trực tiếp đá nàng kia vào ôn tuyền.

      Nữ tử kia hô lên tiếng rồi rơi vào trong nước, vất vả mới đứng thẳng lên nhìn về phía Cảnh Hiên, lúc này lại nghe thấy :

      “Đừng cố gắng khơi mào dục vọng của Bổn vương, ngươi còn xứng! Còn nữa!” chỉ đống vải vụ mặt đất: “Y phục này, ngươi có tư cách để mặc!”

      xong, hai tay lôi kéo buộc lại y phục của mình. Tiếp theo liền xoay người, thẳng về phía con đường .

      “Ngươi giỏi!” Tuyết Tuyết nắm chặt tay, nhìn về phía nữ tử trong nước hừ lạnh tiếng, sau đó đứng dậy, chuẩn bị đuổi theo Cảnh Hiên bỏ .

      Chạy hồi, bóng dáng Cảnh Hiên càng ngày càng gần.

      Trải qua màn vừa rồi, trong lòng Tuyết Tuyết vẫn còn cảm thấy hưng phấn và kích động, bởi vì nàng kia nhắc đến bức họa trong doanh trướng của Cảnh Hiên, bởi vì Cảnh Hiên tàn nhẫn cực tuyệt sắc đẹp, bởi vì Cảnh Hiên nàng kia có tư cách mặc y phục giống như nàng.

      Nàng muốn gọi to tiếng ‘Cảnh Hiên’, sau đó đến gần để nhìn thấy mình.

      Chủ ý này vừa xuất , Tuyết Tuyết lập tức liền há miệng ra.

      Nhưng chờ nàng hô lên tiếng, đột nhiên gáy của mình biết bị vật cứng nào đó đánh trúng. Lực đạo kia rất lớn, nàng chỉ nghe thấy “Ầm” tiếng, còn chưa chờ nàng cảm thấy đau, trước mắt bắt đầu tối đen lại.

      Ngay sau đó, người hét lên rồi ngã gục xuống đất, còn cảm giác gì nữa.

      Lúc Tuyết Tuyết ngã xuống cũng cách Cảnh Hiên quá xa, dường như nghe thấy được liền xoay người lại, giống như khi tắm trong ôn tuyền, cũng có nghe thấy tiếng bước chân.

      Nhưng rất là kỳ lạ, khi có Cảnh Hiên hề cảm thấy căng thẳng, giống như biết người đến hề có ác ý gì với .

      Nhưng lúc này.

      Khi quay đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng động, liền phát tiếng động kia ngừng lại, biến mất thấy nữa.

      cất bước rời , chuẩn bị xoay người xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      nghĩ tới, lúc này người trong quân doanh lại chạy tới, đến trước mặt chào theo nghi thức quân đội, sau đó :

      “Vương gia, còn sớm, chúng ta nên nhổ trại rồi.”

      Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời bắt đầu trở nên trắng, lại nhìn chằm chằm về nơi phát ra tiếng động lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn về phía người tới gật đầu:

      “Được! Nhổ trại! Hồi kinh!”

      Nhổ trại! Hồi kinh!

      Đây là câu cuối cùng Tuyết Tuyết nghe được trước lúc mất ý thức.

      Đối với Cảnh Hiên mà , cũng ngờ, khi ra câu kia, trong lòng lại muốn : Tuyết Tuyết, ta trở về!

      Cảnh Hiên trong lòng mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có vấn đề mà nghĩ đến vô số lần – Tuyết Tuyết đối với , vẫn chỉ là con cá sao?

      còn nhớ mười năm trước khi rơi xuống nước, còn nhớ nữ tử cứu lên bờ, nhớ sau khi nàng chạy mình còn nhìn thấy nửa cái đuôi cá.

      Còn giấc mộng kia của , bóng lưng của nữ tử mười năm ở trong mộng của , mãi đến tám tháng trước khi rời kinh mới ngừng lại.

      A... đương nhiên, cũng chỉ ngừng lại thôi.

      biết, chỉ cần vừa rời khỏi vương phủ, giấc mộng kia ngừng lại. Chỉ cần trở về, giấc mộng kia tiếp tục.

      thấy được mặt nữ tử kia, nhưng tấm lưng kia cũng quen thuộc.
      Last edited: 27/10/15
      Trâu thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11:

      Editor: Quỳnh ỉn

      Trước khi rời kinh, đặc biệt sai họa sĩ trong cung, dựa theo miêu tả của vẽ lại bóng lưng nữ tử kia thành bức tranh. đường đều mang theo, cho dù lần doanh trại bị quân địch đánh lén, đứng giữa sống cái chết cũng vứt bỏ bức tranh kia.

      “Cứu mạng người, đuôi cá, bóng lưng nữ tử, Tuyết Tuyết...” Cảnh Hiên vừa vừa lẩm bẩm, “Có phải có quan hệ gì đến nàng hay ?”

      ... ...... .........

      Tuyết Tuyết biết mình ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng giống như tỉnh lại mấy lần, nhưng kỳ lạ là mở mắt ra được.

      Nàng thử vùng vẫy, nhưng liền phát mệt chết được, cho tới lúc nhúc nhích vài cái được liền lập tức nặng nề ngủ.

      Tuyết Tuyết uể oải đến nỗi người sắp hỏng mất rồi, tuy trước cũng bởi vì mình bởi vì số việc mà mình tu luyện tốt, thế cho nên pháp lực yếu làm nàng cảm thấy xấu hổ chết được.

      Nhưng bây giờ lại có oán giận mình như vậy, chỉ là bây giờ, bây giờ nàng muốn đánh mình hai cái bạt tai.

      Năm trăm năm, đúng, là năm trăm mười năm!

      Nàng tu hành trọn vẹn năm trăm mười năm, nhưng mà nàng quá lười, thậm chí ngay cả pháp thuật cơ bản nhất cũng học.

      Nàng là dung nha!

      dung làm sao có thể ngốc đến lỗi bị người ta đánh sau ót cái liền choáng váng, làm sao có thể ngốc đến vậy chứ?

      Choáng váng qua mấy ngày,cuối cùng lúc nàng tỉnh lại liền cảm thấy yết hầu khô khốc ngay cả mở miệng chuyện cũng có chút vất vả.

      Cố gắng chống đỡ ngồi dậy, phản ứng đầu tiên của Tuyết Tuyết chính là nhìn cánh tay dưới ống tay áo của mình.

      Nhưng vừa nhìn thấy quả thực dọa nàng hoảng sợ, bởi vì cánh tay nàng bắt đầu nổi lên vài cái ngư lân (vảy cá).

      Lại giơ tay lên xoa mắt, mặt cũng tránh thoát.

      Nàng có chút luống cuống, xem ra nhất định là mình bờ ngốc quá mười ngày. giờ nàng chỉ có thể hóa thành hình người trong vòng tám ngày, đến ngày thứ mười, da bắt đầu xuất ngư lân, nếu được ngâm nước, chẳng những trở về nguyên hình ngay bờ, mà còn có thể chết bởi vì thiếu nước!

      Tim Tuyết Tuyết đập loạn ngừng, nàng vô cùng sợ hãi.

      Thứ nhất sợ chậm trễ hơn nữa sinh mệnh yếu , thứ hai coi như có thể tạm thời chết, nhưng nếu bị người khác bắt gặp dáng vẻ của nàng, nhất định coi nàng là quái.

      Trước kia nàng nghe rất nhiều chuyện xưa về người và , phần lớn là loài người đánh bại quái, kết cục sau đó là dùng các loại thủ đoạn tàn nhẫn giết chết quái.

      Nàng muốn chết, nàng còn muốn tìm Cảnh Hiên.

      Cho dù có ngày phải chết,dien dn lq don nàng cũng muốn chết ở bên cạnh Cảnh Hiên, đó mới là nơi cuối cùng thuộc về nàng.

      Cố gắng đứng lên, lúc này Tuyết Tuyết mới bắt đầu ngắm nhìn bốn phía. Nhưng ngay lập tức liền cảm thấy tuyệt vọng, đây là gian phòng bị phong kín, bốn phía đều bị vây chặt, chỉ có cửa sổ thông gió mặt tường

      Nhưng cửa sổ kia rất cao, cho dù là hai nàng chồng lên nhau cũng thể với tới được.

      Hơn nữa...

      Tuyết Tuyết cảm thấy rất kỳ lạ, bức tường ở bốn phía phòng này đều dùng gỗ vây lại, nhưng lại có vài cái lỗ .

      Nàng vội chạy tới gần bức tường, áp tai lên nghe.

      Nhưng khi mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng nước truyền đến, Tuyết Tuyết mừng rỡ, chẳng lẽ là nàng thuyền?

      Nếu như là thuyền, vậy có phải nàng có khả năng trốn thoát ?

      hồi vui sướng xao động trong lòng, Tuyết Tuyết vọt tới cạnh cửa, chuẩn bị nghĩ biện pháp cạy mở cửa phòng.

      Đúng lúc này, người bên ngoài giống như nghe thấy tiếng động bên trong phòng, vì thể liền lấy chìa khóa mở của, chợt đẩy mạnh cửa ra cái

      Tuyết Tuyết nghĩ tới có người đẩy cửa, cánh cửa kia mở ra lập tức liền đụng ngã nàng.

      Khi ngã sấp xuống, cánh tay bị vật cứng cứa vào làm cho bị thương, vết máu nhiễm vào quần áo, đau đến mức khiến nàng thiếu chút nữa khóc to lên.

      “Mẹ kiếp, ngươi muốn chạy!” vào là hai nam nhân khỏe mạnh, vừa thấy tư thế của nàng liền biết là nàng nghĩ muốn chạy trốn: “Lão tử rất vất vả mới đưa được ngươi đến nơi này, muốn thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta có cửa đâu!”

      Người chuyện vừa vừa giơ cái roi da trong tay lên, muốn quất roi lên người Tuyết Tuyết!

      Tuyết Tuyết có khí lực trốn, chuẩn bị cắn răng chống đỡ qua roi này, nhưng khi roi kia vung lên cả người liền bị đồng đảng của giữ chặt.

      “Đừng xúc động!” Người ngăn cản : “Việc sắp xong rồi, đánh bị thương biết ăn thế nào với chủ nhân? Chủ nhân muốn mười mĩ nhân tiêu chuẩn, chúng ta thể đưa người bị thương tổn bất kì thứ gì qua được!”

      “Ngươi thấy nha đầu kia muốn chạy sao?” ràng tính tình của người muốn đánh tốt, hơn nữa Tuyết Tuyết còn ngửi thấy, người đầy mùi rượu, hẳn là uống ít. “Bị thương quan trọng hay chạy trốn quan trọng? dễ gì mới bắt được mười người, ngươi cho rằng với cầu cao như vậy của chủ nhân, tìm mười người dễ lắm sao?”

      “Muốn chạy chỉ cần chúng ta trông chừng tốt chẳng phải là được rồi sao!” Tên còn lại cũng tức giận, “Mười nha đầu này người nào muốn chạy? Chẳng lẽ người lần lượt đánh từng người? Đều đánh bị thương rồi đưa đến trước mặt chủ nhân, chủ nhân còn lấy mạng ta!”

      Hai người tranh cãi ầm ĩ hơn nửa ngày, Tuyết Tuyết quỳ rạp mặt đất, tận lực dùng ống tay áo che khuất mặt mình, để tránh bị người khác nhìn thấy khuôn mặt khác thường của mình.

      Đúng lúc này, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng mưa rơi ào ào.

      Nàng liếc mắt nhìn trộm, vốn là đêm bình yên đột nhiên trời nổi giông bão mưa to.

      Tuyết Tuyết mừng như điên, cũng biết khí lực từ đâu mà có, thừa dịp hai người tranh chấp để ý liền đứng dậy, từ giữa hai người xông ra ngoài.

      Bên ngoài mưa rất lớn, Tuyết Tuyết lung la lung lay mới xông được ra bên ngoài, người lập tức bị nước mưa rơi vào người.

      Quần áo thấm nước dính vào người, ngư lân trong nháy mắt liền biến mất thấy đâu.

      Nàng lại ngẩng mặt để cho mặt cùng gáy đều bị nước mưa tận tình tẩy rửa, mà chính nàng cũng mượn cơ hội này hé miệng uống vào ít nước mưa.

      Rốt cục cũng khôi phục được chút thể lực, lúc này Tuyết Tuyết mới nghĩ tới việc mình muốn mượn cơ hội này để chạy trốn.

      Ánh mắt nàng dừng lại trong nước sông kia, vận đủ khí lực chuẩn bị chạy đến bên cạnh thuyền nhảy xuống, nhưng đáng tiếc chân vừa mới nâng lên, hai người nam tử lực lưỡng kia xông tới gần.

      Cho dù nàng có động lực để chạy trốn, nhưng làm sao có thể thoát khỏi hai nam nhân lực lưỡng kia.

      Thấy chạy trốn được, Tuyết Tuyết thể làm gì khác hơn đành phải tận lực đấm đá, đồng thời ngẩng cao đầu lên để nước mưa tận tình giội lên người mình.

      Trốn thoát, cũng chỉ có thể cho mình tranh thủ có thêm chút hy vọng sinh tồn.
      Last edited: 27/10/15
      Trâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12:

      Editor: Quỳnh ỉn

      May mà cơn mưa này to, bằng ... Đây cũng có thể xem như ông trời cứu nàng mạng sao?

      Tuyết Tuyết mím môi, cái mũi chua xót muốn khóc lớn lên.

      Chỉ tiếc, nàng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở, nhưng lại nước mắt lại chảy ra.

      May mà mặt nàng tất cả đều là nước mưa, người ngoài nhìn thấy, cũng khác gì khóc.

      Nhưng dù thế nào, cuối cùng vẫn bị người bắt trở lại.

      Tuyết Tuyết bị hai người kia “bùm” tiếng ném vào khoang thuyền, toàn thân nàng bị quăng ngã đều giống như muốn đau rã rời ra.

      Nàng ủy khuất nhìn qua, liền phát trong đây có người béo nở nụ cười dâm đãng tới gần nàng.

      Tuyết Tuyết theo bản năng kéo cổ áo lên gần tới miệng, nhưng nam nhân béo kia lại dừng bước, hình như còn chảy nước miếng.

      Trong đầu Tuyết Tuyết lập tức xuất màn đường cái khi chạy ra khỏi Cảnh vương phủ, thậm chí ngay cả cảnh nàng kia quyến rũ Cảnh Hiên ở bên ôn tuyền cũng lên ngay trước mắt.

      Nàng ý thức được nam nhân béo này làm gì đối với mình, nàng sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau, chỉ tiếc là mới lùi được vài bước, thân thể liền dán vào vách tường.

      “Muốn chạy sao?” Nam nhân kia chuyện, khuôn mặt liền cách Tuyết Tuyết ngày càng gần, mùi rượu càng ngày càng nồng đậm. “Ngươi hầu hạ đại gia tốt, đại gia liền liều mạng giữ lại đầu ngươi, đưa ngươi cho người khác, thế nào?”

      Vừa , đồng thời tay liền hướng đến trước ngực Tuyết Tuyết.

      Tuyết Tuyết nhìn cái tay kia, hề nghĩ ngợi gì, ngụm liền cắn xuống.

      “A!” Nam nhân kia kêu to tiếng, ngay sau đó “bốp” cái, liền cho Tuyết Tuyết cái bạt tai.

      cái bạt tai này dùng rất nhiều sức, Tuyết Tuyết bị đánh đến nỗi khóe miệng rỉ máu, người hoàn toàn nghiêng về phía.

      “Mẹ kiếp cho ngươi mặt mũi mà còn biết phận! Hôm nay lão tử cho ngươi biết chút mùi vị phá thân là thế nào!”

      xong, thân thể liền đè lên người Tuyết Tuyết

      Lúc này Tuyết Tuyết mới hồi phục lại tinh thần sau cái bạt tai kia, lại đột nhiên bị đè ở bên dưới, còn hai tay bắt đầu ngừng sờ soạng người nàng.

      Nàng sợ đến mức dùng toàn bộ sức lức đẩy người kia ra, nhưng làm thế nào cũng đẩy được, giống như khối đá lớn đè người nàng, giống như nặng đến ngàn cân.

      Tuyết Tuyết tuyệt vọng, bắt đầu nhớ lại nếu như bây giờ mình hóa nguyên hình, có phải có thể thông qua khoang tối của con thuyền này trốn vào trong nước .

      Nàng định hành động chợt người đè ở bên lập tức đứng dậy.

      Nàng cả kinh, vội vàng mượn cơ hội này đứng dậy.

      Nhìn đến, ra là đồng đảng của đem người kéo lên.

      “Ngươi làm gì vậy?” Nam tử có ý đồ cường bạo Tuyết Tuyết vui, cả giận : “Ngươi muốn chống đối ta phải ?”

      “Phi!” Người nọ cũng nổi giận! “Ai thèm chống đối ngươi! Ta phải nhắc nhở ngươi đừng uống vài hớp rượu vào liền muốn cắn loạn người như chó điên! ngươi bao nhiêu lần rồi, mười nha đầu này là tìm cho chủ nhân, người động vào bọn họ còn muốn sống nữa hay ? Ngươi liều mạng là việc của ngươi? Lão tử muốn liều mạng với ngươi đâu!”

      Người say rượu kia bị mắng như vậy cũng tỉnh toán lại chút, nhưng vẫn nuốt trôi cục tức này, mạnh miệng :

      “Cùng lắm lên bờ tìm thêm người là được!”

      nhảm!” Người nọ tức giận đến mức giậm chân, “Có thể dễ dàng tìm như vậy sao, chúng ta việc gì phải lăn qua lăn lại ở Đại Giang Nam Bắc? Chủ nhân cần chính là mỹ nhân đẹp mắt khắp thiên hạ! Còn phải đặc sắc, tính tình mười người thể giống nhau! Ngươi nghĩ lên bờ có thể dễ dàng tìm như vậy sao? Lại , người trong phủ đều chờ ở bờ, thuyền dừng lại phải dẫn người lên, đến lúc đó ngươi đâu tìm người đưa qua hả?”

      “...Hừ!” Người nọ bị xong có lời nào để lại, dùng sức dậm chân cái, chỉ vào Tuyết Tuyết : “Coi như hôm nay ngươi gặp may!” Sau đó liền quay lại hỏi đồng đảng: “Vậy bây giờ phải làm sao? Nha đầu này còn muốn chạy trốn, nếu chuốc cho nàng chút dược !”

      được!” Đồng đảng xua tay, “Trời sáng cập bến, phải để các nàng thanh tỉnh. Cùng lắm đêm nay chúng ta vất vả canh chừng nàng chút, còn đỡ hơn là có lỗi với chủ nhân. Với tính tình kia của chủ nhân, làm tốt bị mang ra làm mồi cho cá!”

      “Được!” Người nọ vung bàn tay to lên, “Liền nghe lời ngươi! Tối nay lão tử thức cả đêm để canh chừng nàng, xem nàng chạy chỗ nào!”

      Cuối cùng cuộc nháo kịch liệt cũng tạm thời kết thúc, đợi đến lúc hai người rời khỏi khoang thuyền, Tuyết Tuyết liền nghe thấy thanh khóa cửa, hơn nữa còn loáng thoáng nghe thấy hai người bọn câu có câu chuyện ở bên ngoài.

      Nàng biết hai người kia canh giữ ở bên ngoài cửa rời , chuyện nàng muốn chạy trốn có thể thể xảy ra được.

      Cuộn thân mình ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường gỗ, Tuyết Tuyết cảm thấy chỗ sâu nhất trong mắt có cỗ dị thường muốn xông ra khỏi vành mắt.

      Nàng biết đó là nước mắt, nhưng cho dù nàng cố gắng thế nào, nhưng đều có biện pháp để nước mắt chảy ra.

      ra từ đầu đến cuối ta đều là cá.” Nàng nhàng nỉ non, có nỗi buồn vô tận: “Nhưng vì sao ta lại thể hảo hảo làm con cá chứ?” Tuyết Tuyết ôm chặt thân thể, may mà xiêm y bị rách, còn có thể che thân thể.

      Đây là ngư lân màu vàng óng của nàng hóa thành, có thể bị rách bị hỏng, nhưng chỉ cần nàng vào nước hóa nguyên hình, khi trở ra liền tự động biến thành đồ mới hoàn toàn.

      Tuyết Tuyết sắp điên rồi, cố lần này khiến cho nàng cảm thấy lần biến hình thành người này có chút nghi vấn.

      ra làm con cá cũng tốt, tự do tự tại bơi trong nước, còn có người cho nàng ăn.

      Vì sao nàng thể hảo hảo làm con cá! Vì sao nàng lại muốn trăm cay ngàn đắng tu luyện thành người?

      Được rồi! ra đoạn đường tu luyện này cũng coi là khổ cực, dù sao nàng còn làm được, hoặc là lấy tư thái của người tới nhân loại này.

      Thế nhưng liền phải trả giá cao như vậy sao?

      Nam nhân vừa rồi ghê tởm chết được, cho tới bây giờ Tuyết Tuyết còn cảm thấy buồn nôn. Nếu phải nàng liều mạng khống chế, sợ là lập tức có thể phun ra rồi.

      “Cảnh Hiên!” Nàng hít hít mũi, ê ẩm, khó chịu. “Cảnh Hiên, ngươi ở đâu? Ta ở nơi nào đây? Đây rốt cuộc là nơi nào? Tại sao ngươi đứng trước mặt ta rồi, ta lại ngốc đến nỗi đánh mất ngươi chứ? Cảnh Hiên, Tuyết Tuyết rất sợ, rất sợ!”

      Chương 13:

      Editor: Quỳnh ỉn

      Cảnh vương phủ tại Kinh thành.

      Bắt đầu từ ngày mười sáu tháng tám khi Cảnh Hiên hồi phủ, mười ngày nay cả tòa Cảnh vương phủ đều chìm trong khí u ám.

      Mà sở dĩ như vậy, lý do rất quái dị, cũng bởi vì trong phủ mất con cá!

      Hạ nhân mới tới có chút hiểu, sao có thể bởi vì con cá, đây vốn là Vương gia mới đánh thắng trận trở về vậy mà lại ủ rũ giống như thua trận thế?

      Còn nữa... hồ cá trong Vương phủ nhiều cá như vậy, tại sao Vương gia lại cứ cho rằng chắc chắn là mất con cá?

      Có hạ nhân tò mò hỏi Bình Tử, Bình Tử lắc đầu, thở dài:

      phải những con cá trong hồ cá này, là con cá bình thường Vương gia vẫn nuôi ở trong phòng! Nhưng mà đôi khi Vương gia cũng chuyển nó đến hồ cá lớn để chơi đùa.”

      Nhưng bọn hạ nhân vẫn cảm thấy hồ đồ --.

      “Mặc kệ là nuôi ở nơi nào, dù sao cũng chỉ là con cá! Sao đáng giá để Vương gia như vậy?”

      Bình Tử bị hỏi phát phiền, lại về con cá gọi là Tuyết Tuyết kia, phải lần đầu tiên hạ nhân cảm thấy nghi ngờ.

      cũng từng hỏi qua Cảnh Hiên, nhưng lấy được câu trả lời cũng chỉ có bốn chữ: Bổn vương thích!

      Đúng vậy! thích!

      là Vương gia, thích nuôi, ai cũng được gì.

      Vì thế liền dùng lời của Cảnh Hiên mà lấy lệ với hạ nhân:

      “Sao các ngươi lại nhiều chuyện như vậy? Đó là thứ Vương gia thích, bây giờ mất, dĩ nhiên là trong lòng cảm thấy thoải mái! Có thời gian rảnh rỗi khẩn trương đến tất cả hồ lớn vớt tìm , nếu ai có thể tìm được con cá kia, ta thưởng cho người đó ba tháng tiền công!”

      Vừa nghe có chuyện tốt như vậy, hạ nhân trong phủ bắt đầu di chuyển tìm cá.

      Sau lúc tìm kiếm, biết người nào ra câu:

      “Tất cả các con cá đều có bộ dạng giống nhau, chúng ta mua cho Vương gia con cá phải là được rồi sao! Hoặc là đến phía sau hồ cá vớt con cá chép là được!”

      Đề xuất như vậy, mọi người đều cảm thấy có lý.

      Đáng ra nên nghĩ sớm chút! Nếu là con mèo con chó còn khó lừa.

      Nhưng đánh mất chỉ là con cá thôi! Đối với mọi người mà , muốn tìm con cá giống con cá kia cũng dễ hơn nhiều.

      Vì thế, đến canh giờ, liền có rất nhiều con cá chép vàng giống Tuyết Tuyết như đúc được đưa đến trước mặt Cảnh Hiên.

      Cảnh Hiên nhìn cá chép tay bọn , có lúc trong nháy mắt, cho rằng đó là Tuyết Tuyết.

      Nhưng khi tới gần, liếc mắt nhìn bên trong bình nước cái, liền lập tức biết nó phải.

      muốn tức giận, nhưng khi lửa giận xông tới miệng ngừng lại.

      Biết hạ nhân có ác ý, chỉ khoát tay áo, :

      “Thôi! Đều lui ra !”

      Bọn hạ nhân đưa mắt nhìn nhau, Bình Tử thấy vậy liền khẩn trương tiến đến đuổi mọi người ra ngoài.

      Sau đó lại trở về bên cạnh Cảnh Hiên, trong lòng khỏi thở dài tiếng.

      biết là biện pháp này thể thực được, cái con cá kêu là Tuyết Tuyết kia, đừng là Cảnh Hiên, cho dù là Bình Tử , qua mười năm này cũng nhớ nó rất .

      vội , nếu Tuyết Tuyết xen lẫn trong số bày cá giống nhau kia, mình liếc mắt cái có thể nhận ra hay , nhưng ít ra người khác cầm con cá giống vậy đến trước mặt, vẫn có thể nhận ra đó là hay giả.

      có thể nhận ra, huống chi là Cảnh Hiên?

      “Vương gia.” Đứng ở bên cạnh Cảnh Hiên, Bình Tử khom người, nhàng : “Trong cung lại cho người đến thúc dục, lão Thái hậu rất nhớ người. Ngoài ra, cung yến Hoàng thượng mở vì người cũng thể trì hoãn nữa rồi.”

      “Tiếp tục trì hoãn!” Cảnh Hiên hề nghĩ ngợi liền : “Tuyết Tuyết mất tích, bây giờ Bổn vương còn có tâm tư dự cái cung yến gì đó sao.”

      “Nhưng mà Vương gia...”

      “Bình Tử.” Cảnh Hiên quay người lại, nhìn khó hiểu : “Ngươi trả lời Bổn vương, nếu cá nuôi ở trong hồ cá kia lại là chuyện khác, nhưng cá được nuôi ở trong phòng, làm sao có thể thấy đâu?”

      Bình Tử chỉ cảm thấy đầu dần dần thấm đấy mồ hôi, trong mười ngày qua Cảnh Hiên hỏi vấn đề này vô số lần.

      Nhưng biết trả lời như thế nào?

      Vì sao lại thế? cũng biết.

      “Vương gia! Hạ nhân dọn dẹp ở trong phòng sắp bị đánh chết, nhưng vẫn kiến trì mình biết con cá chép vàng ở nơi nào. Cho dù nô tài hỏi như thế nào, bọn họ chỉ sáng hôm đó khi tiến vào dọn dẹp thấy cái thùng nước trống , về phần lúc nào mất cá, ai biết.”

      “Vậy Bổn vương nuôi các ngươi còn có công dụng gì?”

      Lúc này trong lời của Cảnh Hiên khẩu khí hoàn toàn bình thường, giận hờn.

      Nhưng sau khi nghe xong, Bình Tử liền lập tức quỳ xuống đất, ngừng :

      “Vương gia thứ tội! Vương gia thứ tội!”

      Theo Cảnh Hiên nhiều năm, biết tính tình của chủ tử này.

      Nếu nổi giận, vậy việc kia còn dễ xử lý.

      Nhưng lại bình tình như thế, vậy chứng tỏ người nhẫn nại đến cực điểm rồi, ai cũng có biện pháp vãn hồi nữa rồi!

      “Đúng rồi!” Bình Tử quýnh lên, giống như nhớ đến cái gì đó, vì thế liền ngẩng đầu, hướng về phía Cảnh Hiên : “Trước khi Vương gia hồi phủ, nha hoàn từng với nô tài về chuyện rất kỳ quái.” nhức đầu, vừa vuốt đầu vừa nghĩ, sau lúc lâu mới : “Nha hoàn kia , công việc đầu tiên nàng làm khi sáng sớm là đến dọn phòng Vương gia, nhưng lần nào cũng phát ra trước đó đều có người dọn dẹp sạch . chỉ có thế, rất nhiều lần nàng còn phát chút biến hóa , ví dụ như gối đầu của người, lúc tối ràng là đặt mặt chăn, nhưng ngày hôm sau lại thấy ở dưới. Hoặc là cái chén, ràng đầu ngày là đặt cẩn thận trong khay, ngày hôm sau lại bị người ta đổ ngã, còn có... nha hoàn kia còn , nhiều khi cảm thấy giường có chút ẩm, hoặc là ấm ấm, giống như có người ngủ qua. Nhưng mà trong căn phòng này lại có ai!”

      Cảnh Hiên khẽ nhíu mày, những lời Bình Tử đều lướt qua trong đầu , giống như suy nghĩ bị bắt lại trong lúc lơ , nhưng mà khi cẩn thận suy nghĩ lại thấy có chỗ đúng.

      “Vậy có hỏi qua những hạ nhân khác hay ? Có phải có người tiến vào dọn dẹp trước nàng ? Hoặc là có trộm, ban đêm tới phòng Bổn vương dạo?” giống như Bình Tử, cho rằng nha hoàn kia cố làm ra vẻ thần bí, ngược lại lập tức tiếp thu này, chỉ là ra vài loại khả năng bình thường phản bác lại Bình Tử.

      Bình Tử lắc đầu:

      “Những thứ này nô tài cũng hỏi qua rồi, nhưng là trước nàng cũng có ai tới quét dọn qua, hơn nữa trong phủ có kẻ trộm. Huống chi, cho dù có kẻ trộm, trong phòng cũng mất bất kỳ món đồ nào? có tên trộm nào chỉ đến đây để ngủ.”
      Last edited: 4/11/15
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :