1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Miêu Cương hồ sơ cấm kỵ - Tửu Tẩm Yên Hôi (Quyển 1_c20)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Miếu Sơn thần

      Edit: Gió


      "Chú ơi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chú mau ạ!" Tôi chờ được nữa, gần như từ dưới đất bắn lên.

      "Đúng vậy, chú, chú mau . Chúng cháu còn phải về cứu ba cháu. Nếu như ông ấy xảy ra bất trắc gì, cháu còn ba nữa!" Em vừa vừa khóc nấc lên.

      " bé đừng khóc! Chuyện này xảy ra trước khi cậu và chú Hai cậu đến mấy ngày ..." Hồ lão kể cho tôi biết về chuyện trước đó.

      "Trước khi cậu và chú Hai cậu đến trừ tà, nhà ông chủ Hồng đào móng xây sương phòng mới. Móng còn chưa đào hết lại phát cỗ quan tài. Đại quan bằng gỗ sơn màu đỏ, bên còn vẽ bùa chú gì đó lắm." Hồ lão híp mắt lại, tâm nặng nề.

      "Sau đó sao ạ, quan tài đào lên thế nào? Bên trong có gì?" Tôi đột nhiên nhớ lại lần trước chú Hai vén bố mạn màu đen ra, bên trong đúng là có cỗ quan tài màu đỏ.

      "Bên trong có gì tôi cũng biết, nhưng nghe mấy người làm việc ấy , nắp quan tài ngừng rung, giống như bên trong có thứ gì đó muốn ra ngoài, ai dám mở ra. Sau đó, ông chủ Hồng sợ bên trong có thứ gì sạch nên mời tới mấy pháp sư. Trong đó, có vị hòa thượng với ông chủ Hồng, phù chú này là trận tà phù, bên trong nhất định có ác quỷ. Vì vậy, ông chủ Hồng cho mỗi người ba nghìn đồng bảo bọn họ đuổi ác quỷ này ." Hồ lão xong nhìn tôi đăm đăm giống như rất sợ thứ gì đó.

      "Những thầy pháp kia thể đuổi được ác quỷ sao?" Tôi nhớ lại lúc cùng chú Hai vào sân nhà ông chủ Hồng. Đúng là lúc đó có thấy mấy pháp sư ngồi đấy, còn có đại hòa thượng, trang phục của bọn họ giống người tới từ nông thôn, mà giống những kẻ có tiền trong thành phố.

      "Đúng vậy. Có pháp sư, tôi cũng biết là đạo sĩ nào, bày pháp trận, dùng bùa chú vây đại quan màu đỏ lại, sau đó cầm thanh kiếm gỗ đào, cắn đứt ngón tay giữa, bôi máu lên kiếm gỗ đào, sau đó đâm vào quan tài. Thế mà lại cắm được vào quan tài, kiếm gỗ đào bắn ngược lại vào đạo sĩ kia, khiến ông ta ngất , tỉnh lại chỉ điên điên rồ rồ được gì." Hồ lão vừa trong mắt vừa lên hoảng sợ.

      "Sau đó lại có đại hòa thượng đứng dậy, với chúng tôi, ác quỷ này pháp lực cao cường, nhất định là ác quỷ chất chứa oán hận nhiều năm, lúc chôn cất dùng quan tài màu đỏ, lại lớn như vậy, trước khi chết chắc chắn là người có tiền. Khi còn sống, nó nhất định có oán khí rất lớn, muốn chết. Pháp lực của mấy người chúng tôi chế trụ được nó, trừ được nó bằng cho nó ám lên thân người khác để nó rời khỏi nơi này, về sau, ông chủ Hồng cũng cần lo lắng gì nữa. Cho nên bọn họ sai người tìm tìm được chú Hai cậu ..." Hồ lão vừa ngừng, đầu tôi ong ong, tức đến muốn bốc khói.

      "Chú, đám người này là quá thất đức. Tự mình giải quyết được liền lấy ba cháu ra làm người chết thay, cháu phải liều mạng với bọn chúng." Em cũng tức đỏ mặt, kéo Hồ lão tìm bọn họ liều mạng.

      "Đúng vậy, chú à, bọn họ xấu xa như vậy. Mặc dù, chú Hai cháu phải thần tiên gì nhưng trong mười dặm tám hương* cũng là pháp sư nổi danh, làm sao có thể thất đức như vậy được chứ? Cháu nhất định phải giết sạch tất cả bọn họ! Cháu muốn báo thù cho chú Hai!" Tôi tức giận nhảy dựng lên.

      (*)Mười dặm tám thôn.

      "Aizzz! Cậu bé, việc đến nước này tức giận cũng có tác dụng gì đâu. phải cậu bảo bây giờ chú Hai cậu được người tên là Huyền Thanh đạo trưởng khống chế sao? tại, nên tìm được đinh trấn hồn, đuổi ác quỷ người chú Hai cậu , như vậy phải là chú Hai cậu được cứu rồi sao? Cậu cũng thể giết bọn họ được, giết người là phạm pháp!" Hồ lão cũng đúng, tại gì cũng muộn, thời gian thể quay ngược lại, tìm được đinh trấn hồn rồi tiếp.

      "Chú à, đinh trấn hồn ấy ở chỗ nào? Mau đưa cháu , cháu sợ chậm trễ kịp nữa!" Tôi lo lắng nhìn Hồ lão.

      "Ông chủ Hồng sợ người khác biết chuyện này nên lén dời quan tài nơi khác rồi. Đinh trấn hồn hình như bỏ vào miếu sơn thần ở đầu thôn. Bây giờ, tôi mang hai người ." Hồ lão phía trước, tôi và em vội vàng theo sau.

      "Miếu sơn thần cách đây có xa ạ? bao lâu tới ạ? Chúng cháu phải nhanh chóng mang về cho Huyền Thanh đạo trưởng." Tôi kiên nhẫn .

      " về phía trước khoảng nửa tiếng, hai người yên tâm, tôi đưa hai người đường tắt, rất nhanh đến nơi." Hồ lão bước nhanh hơn.

      Mặc dù, tôi chưa qua miếu sơn thần nhưng tôi nhớ trong quyển Cửu ngự thần sách hú Hai đưa ghi lại ràng những điều tương tự: Từ núi rừng, sông nước, gò đồi, có thể hô mưa gọi gió, dáng dấp kỳ lạ, đều gọi là thần. Vua Thuấn từng : "Trông khắp non sông, nơi đâu cũng là quần thần", tương truyền, Vua Thuấn từng tuần tế khắp Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn và Hằng Sơn. Vua chúa các triều đại cũng phải phong thiện tế thiên, tiến hành đại tế Sơn thần.*Mặc dù, Sơn thần phải là đại thần nhưng cũng là thần linh phương. Ông ta đem đinh trấn hồn đặt ở miếu Sơn thân chắc là muốn nhờ linh lực của sơn thần để trấn áp ác quỷ.

      (*) Đoạn này khó hiểu vãi đạn. Các bạn thông cảm =.=
      -Phong thiện tế thiên: lên núi bái trời.

      Đinh trấn hồn là loại đinh đóng quan tài, đầu đinh hình vuông. Trước khi người chết được chôn cất, tất cả các đinh đóng quan tài đều phải ngâm trong nước ngâm đinh trấn hồn. Người ta rằng, Quỷ hồn rất sợ đinh ngâm qua nước này nên tác dụng giam giữ càng thêm mạnh mẽ. Nhưng tôi hiểu, sao bọn họ chỉ vứt mỗi đinh trấn hồn vào Sơn miếu, cái quan tài đỏ thẫm kia đâu rồi?

      được khoảng hai mấy phút, cuối cùng cũng nhìn thấy kiến trúc giống miếu thờ ở xa xa. Đầy đủ nóc nhà, bên lớp ngói lưu ly sặc sỡ chói mắt. Tượng sơn thần nhắm mắt ngồi ngay ngắn giữa miếu, mỗi bên có thiên binh uy vũ cầm đại đao, mắt nhìn thẳng về phía trước, uy phong lẫm liệt.

      ", nhìn xem cái gì ở bên kìa!" Theo hướng em chỉ, tôi thấy vật dài màu đỏ, nhọn dần về phía đuôi.

      "Đinh trấn hồn!" Lúc này, đinh trấn hồn như cây gỗ dài hơn ba thước bị bôi lên lớp sơn đỏ, có thể là để chống mục ruỗng. đầu hình vuông đúng như Huyền Thanh đạo trưởng , hơn nữa, theo trí nhớ của tôi, màu sắc đinh trấn hồn này với cái quan tài nhà ông chủ Hồng giống nhau như đúc.

      Tôi và em vui mừng khôn xiết, nhìn xung quanh thấy ai, vội vàng chạy tới...

      "Cậu bé, còn chuyện gì nữa, ta trước, hai người cũng mau về nhà , hy vọng chú Hai cậu có thể bình an." Hồ lão xong liền rời .

      "Cảm ơn chú!" Nhìn bóng lưng xa, trong lòng tôi khỏi cảm thán, Hồ lão đúng là người tốt. Ngày ấy ở nhà ông chủ Hồng, chỉ có Hồ lão là muốn mở miệng cho tôi và chú Hai . Có thể là sợ hàng xóm, sợ thế lực nhà ông chủ Hồng, còn có bà vợ béo nên hôm đó mới dám tiếp.

      "Dừng tay! Hai đứa trẻ nghịch ngợm dám vào miếu Sơn thần làm gì đó?" Tôi và em định lấy đinh trấn hồn, đột nhiên vang tiếng quát lớn, thiếu chút nữa làm tôi giật nảy mình. Lúc này, có năm sáu người cao lớn thô kệch tới, hình như là công nhân làm ngói, nhưng người đầu lại ăn mặc rất sạch , tuy phải là quần áo hàng hiệu nhưng giày da đen bóng giống như soi gương được.

      "Chào các ! Chúng tôi ở thôn bên. Tôi là Niếp Vũ, còn đây là em tôi, Niếp Nghiên. Hai chúng tôi được Huyền Thanh đạo trưởng chỉ điểm tới lấy đinh trấn hồn cứu người." Tôi vừa vừa khẩn trương nắm tay em .

      "Hả? Dùng đinh trấn hồn cứu người? Cứu ai? Ở đâu? Tôi chỉ nhìn thấy đứa con trai nắm tay đứa con , nam quả nữ các người ở đây làm gì?" Người cầm đầu dương quái khí hỏi dồn dập, khiến em đỏ mặt.

      "Lão Hồ, qua đây! Này!" Người này nhìn thấy lão Hồ qua hô.

      "À, hóa ra là chủ nhiệm Vương, sao hôm nay lại tới đây thế này? Hai đứa bé này dối đâu, để cho chúng nó đem cây gậy này . Đồ dùng quan tài, xui xẻo lắm!" Hồ lão nhìn chủ nhiệm Vương cười ha hả.

      "Lão Vương, tôi là trưởng thôn của thôn này, cũng là trưởng thôn của ông, chỉ cần là đồ trong thôn này, muốn lấy là có thể lấy sao?" Chủ nhiệm Vương trừng mắt nhìn tôi, thấy bọn họ nhiều người như vậy, tôi cũng dám lên tiếng.

      "Ai ôi, chủ nhiệm Vương đâu mà mang theo nhiều người thế này? Là ai sắp xây nhà à?"

      "À, người bà con nhà tôi có chút việc nhà nông, cần mấy thanh niên trai tráng giúp phơi phóng, cũng có gì, ông mang với hai đứa quỷ sứ này là thế nào, bình thường nhớ là ông có họ hàng gì mà!" Vương trưởng thôn cười hì hì nhìn em từ xuống dưới.

      "Trưởng thôn để cho bọn họ đem đinh trấn hồn . Chú Hai nhà bọn họ bị quỷ nhập phải dùng đinh trấn hồn để xua đuổi, nếu chết!" Hồ lão vẫn giúp chúng tôi chuyện, trong lòng tôi vô cùng cảm kích.

      "Hả? mang chết người? Nghiêm trọng vậy sao? Thời đại gì rồi mà vẫn còn mê tín vậy chứ? Tôi là trưởng thôn do dân chúng bầu ra, theo như ông , sau này cần bầu cử nữa chỉ cần xem bát tự người nào tốt nhất là được rồi. Lão Hồ, tôi thấy ông cần phải hiểu hơn về vấn đề này!" Hồ đại gia bị Vương trưởng thôn cho á khẩu được lời nào.

      "Trưởng thôn, ông để cho chúng tôi đem . Cầu xin ông, chúng tôi thực rất cần đinh trấn hồn, nếu , ba tôi bị ác quỷ giết chết mất!" Em gấp đến nỗi nước mắt cũng bắt đầu rơi.

      " được. Ông chủ Hồng thứ để ở chỗ này rất quan trọng. Ngay cả miếu Sơn thần này cũng là do ông ta xây, làm sao tôi có thể cho là cho được? Cho mấy người rồi ông chủ Hồng trút giận lên đầu tôi tôi biết làm sao?" Vương trưởng thôn nghiêm mặt.

      "Vậy ông , phải thế nào mới đem được? Chúng tôi cho ông tiền được chưa?" Tôi bực quá nên mới bất đắc dĩ ra những lời này. Nhưng tôi sờ khắp người cũng có lấy phân tiền, quay sang nhìn em .

      "Chú, chú cho chúng cháu đinh trấn hồn ." xong, em móc trong túi áo ra hai trăm đồng.

      "Hô hô! Chút tiền này đủ làm cái gì? Tiểu quỷ, tiền này còn đủ cho mười mấy người chúng ta uống trà, coi chúng ta là ăn xin à?" Vương trưởng thôn nhìn em đắm đuối. Em cao gầy, dáng người thon , cũng được xem là mỹ nữ. Tên dê già này, muốn xông lên làm thịt lão nhậu bữa.

      "Cầu xin trưởng thôn, chúng tôi thực rất gấp. Tất cả tiền chúng tôi mang theo chỉ có ngần này thôi." Em lột hết túi tiền, lôi ra năm tờ trăm đưa cho lão. Trưởng thôn cầm tiền nhìn tôi cười ha hả.

      "Nhìn , nhìn lại cậu . thằng con trai mà còn hiểu chuyện bằng đứa con . Nếu hôm nay nể mặt mũi em , tôi cũng để cho hai người đem cái đinh này đâu. Các người mau lấy , đừng để tôi gặp lại đấy!" Vương trưởng thôn hung tợn nhìn tôi. Có lẽ, vừa rồi tôi cũng nhìn hung tợn nên mới chọc giận .

      Mặc kệ, dù sao cũng lấy được đinh trấn hồn rồi, tôi và em lập tức lên đường chạy về nhà chú Hai.

      ----- Hết chương 19 -----







      Chương 20: Tất cả đều chậm.

      Edit: Gió


      Bây giờ là hơn mười giờ sáng. Tôi và em vừa vừa chạy. Mặt trời lên cao, thời tiết rất nóng, quần áo đẫm mồ hôi.Từ đêm qua đến giờ, tôi và em chưa ăn gì, tôi đói đến hoa cả mắt…


      Nhìn đồng hồ đeo tay hơn mười hai giờ, sắp đến cửa thôn rồi. Vừa khéo ở cửa thôn có cửa hàng của bạn cùng lớp cao trung mở, tôi vào em vào mua chút đồ ăn và nước uống.

      “A Minh! Cho tớ hai chai nước và hai cái bánh bao. Lát nữa về tớ trả cậu tiền, người bây giờ còn xu!” Tôi vội vàng, cả người đều là mồ hôi.

      “Tiểu Vũ à, sao. Có mấy đồng thôi mà, lúc nào đưa tớ chẳng được. À đúng rồi, hai người mau về nhà . Buổi sáng, tớ thấy bác Cả nhà cậu có vẻ hốt hoảng, hình như xảy ra chuyện gì đó.” Bác Cả có thể xảy ra chuyện gì? Nhất định là tình hình có gì thay đổi. Trong lòng tôi cả kinh, vội ăn hai cái bánh bao vừa chạy về nhà.

      Còn mấy bước nữa là đến nhà chú Hai nhưng cổng nhà chú Hai lại tụ tập rất nhiều người. Hàng xóm xung quanh, còn có cả người thôn bên cũng chạy sang, xì xào bán tán. Tôi và em tới, họ vội né sang hai bên, giống như nhìn thấy thứ gì sạch .

      ổn rồi! Trong lòng tôi thất kinh, A Minh sai. Những người này hành động khác thường như vậy, chắc chắn là nhà chúng tôi xảy ra biến cố gì rồi. Tôi và em vội vàng đẩy cổng vào. Cảnh tượng trước mắt làm tôi sợ ngây người…!

      Đối diện với cổng là cửa nhà chính, tôi đẩy cổng ra, thấy người ngồi giữa cửa nhà. Là chú Hai! Ông ấy ngồi ở cửa nhà chính gõ tẩu thuốc.

      Đầu óc tôi nhất thời trống rỗng. ràng hôm qua chú Hai biến thành hình quỷ sao hôm nay lại ngồi trước cửa nhà. Lẽ nào, Huyền Thanh đạo trưởng đuổi được ác quỷ rồi? Sau đó, Huyền Thanh đạo trưởng rời ? Hơn chục loại khả năng sôi trào trong đầu tôi nhưng có nghĩ thế nào cũng ra kết quả.

      “Ba! Sao ba lại ngồi ở đây? Ba ăn cơm chưa? Ba có nhớ chuyện hôm qua ?” Em nấp sau lưng tôi giọng hỏi. Tôi cẩn thận quan sát chú Hai, thấy vết thương bả vai ông ấy, quần áo cũng thấy vết máu nào, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

      “Các con về rồi!” Chú Hai đột nhiên chuyện, hơn nữa giọng giống y như lúc ban đầu, có gì khác thường. Tôi và em nhất thời ngây dại. Chú Hai quá quái dị. Hôm qua biến thành ác quỷ, hôm nay khỏe nhanh như vậy nhưng hình như vẫn chưa thực là chính ông ấy, tình trạng giống như trước khi Huyền Thanh đạo trưởng tới.

      “Ba, ba…” Em định gì đó, lúc này, cổng chợt mở ra, bác Cả bước nhanh về phía trước, kéo tôi và em ra ngoài. Tôi và em bị hành động của bác Cả làm cho kinh ngạc, quay đầu lại nhìn chú Hai. Ông ấy vẫn ngồi đó hút thuốc, hề để ý đến chúng tôi.

      Bác Cả lôi hai đứa mạch đến thẳng cửa nhà ông ấy, vẻ mặt dường như rất căng thẳng.

      “Tiểu Vũ, Tiểu Nghiên, hai cháu đừng về nhà vội. Hôm qua, bác nghe thấy bên nhà hai đứa phát ra tiếng động kỳ lạ. Đêm qua, bác vừa định nằm xuống ngủ lại nghe thấy đối diện truyền đến tiếng rít. Bác vội chạy ra xem, thấy trong sân xuất bóng đen. Cái bóng đen đó luẩn quẩn trời rồi bay thẳng vào sân nhà hai đứa.” Bác Cả vừa vừa hốt hoảng nhìn về phía nhà tôi.

      “Hả? bóng đen, bác có nhìn đấy là gió hay là cái gì ạ?” Tôi chợt nhớ lại, hôm qua lúc tôi và em từ nhà ra cũng thấy bóng đen bay đầu nhưng cũng để ý.

      “Sau đó bóng đen đó thế nào bác Cả?” Tôi lo lắng hỏi.

      “Bác cũng biết. Bác chỉ nghe thấy bên nhà cháu na ná như có mấy tiếng kêu thảm. Sau đó, trận gió long trời lở đất nổi lên, khoảng hơn mười phút sau còn động tĩnh gì nữa.” Những lời của bác Cả khiến tôi chết lặng. Tôi thực biết thứ gì có thể làm ra loại cảnh tượng này.

      “Còn có, hôm qua bác với chú Hai trừ nhà cho con trai chiến hữu bác. Bác có để tẩu thuốc vào trong túi chú ấy. Sớm nay, bác định sang lấy về nhưng vừa mới đến gần thấy cổng nhà cháu mở toang ra, ba hai đứa ngồi giữa cửa nhà hút thuốc. Mà rất quái lạ, bác gọi thế nào chú ấy cũng thưa. Bác cho là trong lòng chú ấy có tâm gì nên dám hỏi nữa, nhưng vừa rồi thấy hai đứa về mà vẫn thấy chú ấy ngồi đấy hút thuốc, bác sợ hai đứa gặp nguy hiểm nên kéo hai đứa về đây.” Bác Cả xong, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Bởi vì, ông ấy cũng là người vô cùng tin vào quỷ thần, hơn nữa lại còn là em ruột thịt với chú Hai, chỉ cần chú Hai có hành động gì khác thường là ông ấy nhận ra ngay.

      được, mặc kệ chú Hai có vấn đề gì, cháu và em cũng phải quay về, vừa rồi ông ấy còn chuyện với chúng cháu mà. Cháu tin chú hai nhất định hại cháu. Cháu phải quay về xem sao!” xong, tôi dẫn em chạy thẳng ra cổng.

      “Aizzz! Đứa này! Chờ chút! Nếu xảy ra chuyện gì làm sao hả? Sao nghe lời hả? Đợi chút…!” Bác Cả vội vàng đuổi theo nhưng vừa chạy được mấy bước, ông ấy liền dừng lại. Ông ấy hiểu tính khí bướng bỉnh của tôi. Tôi muốn làm gì, ông ấy thể nào ngăn được.

      Nhà bác Cả và nhà chú Hai chỉ cách nhau khoảng chục thước. Tôi và em chỉ mất vài phút là về đến nơi.

      Đẩy cổng ra, tôi nhìn về phía cửa nhà chính nhưng thấy chú Hai đâu. Kỳ lạ, vừa rồi ông ấy vẫn còn ngồi ở đây cơ mà, sao bây giờ thấy người đâu?

      , có nên vào nhà xem ?” Em sợ hãi nấp sau lưng tôi. Tôi và em vội mở cửa nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai đứa sợ ngây người.

      Quan tài giấy Huyền Thanh đạo trưởng làm hôm qua nát bấy, khắp phòng đều là giấy vàng. Pháp đài niệm chú cũng vỡ tan, lư hương, đèn cầy vỡ vụn, rơi tán loạn mặt đất, giống như vừa trải qua cơn bão vậy. Tội vội cầm tờ giấy vàng lên. Đây là tờ giấy Huyền Thanh đạo trưởng làm quan tài ngày hôm qua. Trước mặt thấy gì, chỉ thấy vũng máu từ dưới tờ giấy vàng chậm rãi chảy ra, máu vẫn chưa đông, tỏa ra mùi tanh.

      “A…!” Em sợ hãi thét lên tiếng.

      tốt! Xảy ra chuyện lớn rồi! Máu này giống máu máu gà và máu chó đạo trưởng hòa hôm qua, nhìn màu này là máu người.” Tôi với em . Em vội vàng chạy ra nhà ngoài.

      , mẹ đâu rồi? Có khi nào mẹ bị quỷ giết rồi ?” Em lo lắng nhìn tôi.

      thể nào. Chúng ta vào phòng tìm xem sao, có khi mẹ ở trong phòng.” Tôi trấn an em , .

      Tôi và em vội vào phòng ngủ tìm, trong phòng ngủ chú Hai có. Vào phòng thím Hai chỉ thấy giường chăn màn, chăn hơi nhô lên. Tôi vội vàng nhấc chăn lên. Phát ra thím Hai nằm co thành đống, cả giày lên giường, hai mắt nhắm lại giống như ngủ nhưng khóe miệng lại nhúc nhích như chuyện cùng ai đó.

      “A! Đừng đến đây! Đừng đến đây!” Giọng thím Hai khản đặc, cầm chăn trùm lên đầu.

      “Thím Hai, con là Tiểu Vũ đây. Thím đừng sợ. Con là Tiểu Vũ đây. Thím nhìn !” Tôi kéo chăn từ trong tay thím Hai ra. Lúc này, thím Hai mới từ từ mở mắt, thấy trước mặt là tôi và em dường như thở phào cái.

      “Tiểu Vũ, con , cuối cùng hai đứa cũng về rồi. Sao bây giờ hai đứa mới về? Tất cả đều chậm rồi… chậm rồi…!” Thím Hai giống như phát điên, bắt đầu vò đầu bứt tóc.

      “Thím Hai, thím làm sao vậy? Thím nhìn thấy cái gì, với cháu được ? Chú Hai đâu? Huyền Thanh đạo trưởng đâu rồi? Có phải ông ấy trị khỏi cho chú Hai rồi ?” Tôi nôn nóng nhìn thím Hai.

      “Mẹ! Mẹ nhìn con rồi từ từ , đừng gấp! Mẹ, có phải ba khỏi rồi ?” Em nắm lấy tay thím Hai, sợ bà ấy làm tổn thương chính mình.

      “Aaaa! Ông trời ơi! Chúng tôi cầu xin ông thế nào!” Thím Hai bắt đầu gào khóc. Tôi và em cả kinh, ý thức được nhất định là có chuyện lớn xảy ra!

      “Tiểu Vũ, hôm qua, Huyền Thanh đạo trưởng khống chế ba con, bày xong pháp trận chờ hai đứa trở về, thím cũng ở bên cạnh trông chừng ba con. Nhưng hai đứa vừa chưa được nửa tiếng, trời đột nhiên nổi bão. Gió bão hình như còn có cả khói đen, vù vù mấy cái thổi tung cửa nhà, ta vội ra đóng cửa nhưng mà kịp. Chỉ thấy bóng đen bay thẳng vào pháp đàn của Huyền Thanh đạo trưởng. Pháp đàn lập tức vỡ tung. Lúc ấy, ta cũng bị gió thổi đập cả vào cánh cửa, rồi ngất !” Thím Hai vừa vừa sợ hãi nhìn về phía nhà chính bên kia.

      “Sau đó sao thím Hai? Ba và Huyền thanh đạo trưởng thế nào, người có nhìn thấy ?” Tôi và em lo lắng hỏi.

      “Sau khi ta tỉnh lại thấy mình nằm nền nhà, chỗ Huyền Thanh đạo trưởng ngồi thấy người đâu chỉ để lại vũng máu, chắc là ông ấy chết rồi. Sau đó, ta quá sợ hãi chạy ra khỏi nhà chính, đúng lúc nhìn thấy ba con ở cửa hút thuốc. Ta trông thấy ba con lại càng sợ hãi, ngất . Ta cũng biết mình làm thế nào mà nằm giường nữa.” Thím Hai xong, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

      “Vậy lúc người trông thấy ba, mặt ông ấy vẫn giống lúc đầu sao? Ông ấy khôi phục lại bình thường chưa?” Tôi lo lắng hỏi.

      “Hình như bình thường trở lại rồi, nhưng ta dám chuyện với ông ấy. Ai mà biết ông ấy có thể biến thành quỷ lúc nào!” Thím Hai vừa vừa khóc nấc lên.

      “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Con và lấy được đinh trấn hồn về rồi. Mẹ đừng sợ nữa…!” Em ôm thím Hai an ủi.

      “Đúng đó thím Hai. Hồ lão lần trước từng gặp qua giúp chúng con lấy được đinh trấn hồn về rồi. Lúc chúng con đến miếu sơn thần, trưởng thôn Vương cho chúng con mang , chúng con phải dùng hết tiền mới cầm được nó về, biết đâu vẫn còn dùng đến!” Tôi đau xót nhìn ánh mắt của thím Hai, lại nhớ tới khuôn mặt hiền lành của Huyền Thanh đạo trưởng. Nếu ông ấy chết, tôi thực có lỗi với ông ấy. Cũng chỉ vì giúp nhà tôi đuổi quỷ mà gặp nạn. Nếu ông ấy chết rồi, tôi nhất định phải trả thù cho ông ấy!

      “Ngay trước khi các con trở về, ta nằm mơ thấy giấc mơ rất dọa người, làm ta sợ muốn chết!” Thím Hai vừa khóc vừa với tôi và em .

      “Thím, thím mau , thím mơ thấy cái gì, biết đâu có thể đưa ra gợi ý gì? Mơ thấy chú Hai và Huyền Thanh đạo trưởng ạ? Lúc trừ tà với chú Hai, cháu có học được vài thứ, có người nằm mơ thấy được chuyện tương lại hoặc mơ thấy chuyện qua. Đây cũng phải là chuyện ly kỳ gì.”

      “Mẹ, mẹ mau , mẹ mơ thấy cái gì?” Tôi và em sốt ruột hỏi.

      “Mẹ mơ thấy mẹ ở trong rừng cây xa lạ. Cây rất cao, rất to. Giữa rừng cây có sơn động lớn. Mẹ vừa mò mẫm vào sơn động, lại thấy trong sơn động mơ hồ phát ra ánh sáng. Mẹ cứ tiếp tục vào trong nhưng đường đột nhiên bị lấp kín. đống đất rơi xuống ngăn mẹ lại. có cách nào khác, mẹ cố gắng , lờ mờ trông thấy phía trước có bóng dáng người, mẹ ngồi xuống, len lén nhìn , vừa nhìn dọa mẹ sợ chết khiếp. Thịt người khô đen. Tóc tai tán loạn. gặm viên gì đó tròn tròn. Vật kia hình như còn chảy máu. Khi cầm thứ tròn tròn đó bay qua, mẹ nhìn rất ràng, đầu người kia lại là khuôn mặt của Huyền Thanh đạo trưởng…”

      —–Hết chương 20—–

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :