1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Miêu Cương hồ sơ cấm kỵ - Tửu Tẩm Yên Hôi (Quyển 1_c20)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Quyết định

      Edit: Gió

      “Ông , làm nghề gì? Nghe trong thôn các người có khả năng bắt quỷ trừ tà rất lợi hại.” Đạo trưởng nhìn chằm chằm chú Hai.
      “Aizzz, người ông chính là tôi, bình thường tôi cũng giúp người khác làm ma chay cưới hỏi, đủ cả, cũng có gì đặc biệt. Tiểu Vũ đỗ đại học, tiền học phí còn thiếu ít nữa nên tôi mang theo thằng này ra ngoài kiếm thêm chút.” Chú Hai nghi ngờ gì lời của đạo trưởng, uống xong hai chén cháo loãng, nằm vật ra ngủ.

      Cơm cháo xong xuôi được lúc.

      “Thôi, tôi quấy rầy gia đình nữa, cảm ơn gia đình mời cơm, chị dâu, chị làm cơm ngon lắm.” Nghỉ ngơi chút, Huyền Thanh đạo trưởng cười hì hì với thím Hai.

      “Nghe gì kìa, vất vả đường xa đem gà về, chúng tôi còn phải cảm ơn ấy chứ, cơm trắng dưa muối, chỉ là thêm bộ chén đũa, có gì đâu, sau này có thời gian thường xuyên ghé nhà chúng tôi chơi nha.” Thím Hai vừa dọn dẹp bát đũa vừa .

      “Cậu bé, cậu dẫn đường cho tôi được , tôi muốn lên sườn núi Đầu Chó xem cái Hang Quỷ này là hay là giả, nghe mấy đứa trẻ đều bị mất tích, chỉ có người sống sót trở về.” Huyền Thanh đạo trưởng ngừng nháy mắt ra hiệu với tôi.

      Chú Hai mơ màng từ sân vào nhà nằm, chỉ liếc chúng tôi cái, tiếp tục nhắm mắt, thèm để ý đến nữa.

      “Tiểu Vũ, con đưa ông đây nhìn cái, nhanh về nhanh, nhớ là chỉ được nửa tiếng thôi, trời còn sớm nữa.” Vẻ mặt thím Hai vô cùng nghiêm túc, thực ra bà ấy cũng muốn tôi đưa Huyền Thanh đạo trưởng , bà ấy sợ có chuyện gì xảy ra với tôi, những chuyện xảy ra mấy ngày nay làm bà ấy yên tâm.

      “Thím Hai, thím yên tâm, con về ngay.” Tôi cười ha ha, với thím Hai, tránh cho bà ấy nghi ngờ tôi làm chuyện gì khác.

      , em với, em muốn ở nhà.” Tôi và Huyền Thanh đạo trưởng vừa mới ra đến cửa, em chạy ra kéo tay tôi lại, mắt nhìn chằm chằm Huyền Thanh đạo trưởng.

      sao đâu, đưa ông ấy đến nơi rồi về ngay, em quay vào .” Tôi đẩy em vào phòng.

      “Được rồi, cẩn thận chút, phải mau trở về đấy.” Em nhìn tôi lưu luyến, giống như tôi trở về nữa vậy. Trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Thím Hai và em lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho tôi. Tôi nhất định phải làm chuyện này, nếu có lỗi với bọn họ.

      Tôi trước, Huyền Thanh đạo trưởng theo sau. Lúc này xế chiều. Mặt trời từ từ xuống núi. Chúng tôi tới ngôi nhà của chú Hai ở sau núi. Ngôi nhà này nằm nữa rừng cây, xung quanh có gia đình nào khác. núi trồng rất nhiều cây, thỉnh thoảng lại có trẻ con đến đây thả bò. Thấy bốn phía im ắng bóng người, tôi và Huyền Thanh đạo trưởng mới dừng bước.

      "Đạo trưởng ăn no chưa?" Tôi khách sáo hỏi câu, che giấu căng thẳng của mình.

      "No rồi, tài nấu nướng của thím Hai cậu cũng tồi, thực là từ sáng sớm tôi ra chợ, vẫn chưa có cái gì bỏ bụng." Đạo trưởng cười híp mắt nhìn tôi.

      "Đạo trưởng, chú Hai cháu thực bị quỷ ám sao?" Tôi chờ được nữa hỏi đạo trưởng.

      Huyền Thanh đạo trưởng cũng trả lời ngay mà giơ tay phải lên.

      "Bần đạo tính toán chút, gần đây là ngày , tháng , những thứ dơ bẩn dễ dàng quấn thân. Bần đạo nhìn chú Hai cậu, giống như bị mất hồn phách, làm chủ được chính mình nữa!" Huyền Thanh đạo trưởng cau mày nhìn tôi.

      "Hả? Mất hồn phách!" Tôi giật nảy mình. Mất hồn phách là gì? ti vi có rất nhiều chương trình về chuyện này. Mặc dù mơ hồ, khó tin, nhưng con người thực có cái gì đó gọi là hồn phách.

      "Tôi nhìn lầm đâu, chú Hai cậu bây giờ bị quỷ nhập rồi, cho nên linh hồn người ông ấy bây giờ là Quỷ Hồn. Sở dĩ, ban ngày chú Hai cậu chỉ muốn ngủ bởi vì Quỷ Hồn sợ ánh sáng, ban ngày, ánh mặt trời làm cho linh hồn cảm thấy ức chế." Nghe Huyền Thanh đạo trưởng , tôi lại nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay.

      "Đúng vậy, mấy ngày nay, cứ trời vừa tối chú Hai cháu liền trở nên đặc biệt nhanh nhẹn, mới làm pháp xong chuyện chó cả thôn bị cắn chết, đêm qua, gà trong nhà cháu cũng chết sạch. Có hôm, cháu còn nhìn thấy chú Hai liếm máu gà tay." Tôi đem tất cả những chuyện dị thường mấy ngày qua cho Huyền Thanh đạo trưởng nghe. Những lời ông ấy vừa vô cùng trùng khớp với khác thường của chú Hai.

      "Xem ra bần đạo đoán đúng, cậu còn chuyện gì muốn ?" Huyền Thanh đạo trưởng nhìn tôi thân thiết.

      Tôi đem tất cả những chuyện mình biết liên quan đến chú Hai cho Huyền Thanh đạo trưởng, cả chuyện mấy người thành phố bị mất tích.

      "Hả? Hai người biến thành xương trắng?" Huyền Thanh đạo trưởng nhíu mày. Tôi vừa vừa đổ mồ hôi lạnh. Phía sau núi chợt nổi lên trận gió lạnh, khiến tôi khỏi run rẩy.

      "Xem ra, ác quỷ này vô cùng tàn nhẫn. Vậy mà lại ăn thịt, gặm xương người. Vô Lượng Thiên Tôn! Nếu tiêu diệt được nó còn hại thêm nhiều người nữa." Huyền Thanh đạo trưởng tức giận nhìn về phía trước, có vẻ ông ấy là người ghét ác như thù.

      "Đạo trưởng, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Làm thế nào mới có thể khiến chú Hai trở lại bình thường ạ?" Tôi lo lắng hỏi.

      "Lúc ăn cơm, tôi thấy ấn đường chú cậu biến thành màu đen, mất hết hồn vía, ánh mắt mờ mịt. Xem ra, quỷ kia hút ít dương khí người chú cậu rồi. Nếu như kịp thời đuổi nó , ác quỷ hút khô dương khí người chú cậu. Lúc đó, chú cậu biến thành quỷ làm hại các người." Huyền Thanh đạo trưởng nhìn tôi, nghiêm túc . Nghe xong, tôi vô cùng sợ hãi.

      "Đạo trưởng, ông muốn đuổi quỷ, đó phải là muốn giết chú cháu sao? Nếu như đuổi được quỷ, chú Hai cháu lại chết làm sao?" phải tôi hoài nghi bản lĩnh của Huyền Thanh đạo trưởng, nhưng chú Hai nuôi nấng tôi nhiều năm như vậy, nếu ông ấy chết, tôi rất đau lòng.

      "Đứa ngốc này, tôi biết chú Hai là người nuôi cậu khôn lớn, nhưng cậu đừng quên, cậu còn thím Hai, còn em . Nếu như chú Hai cậu biến thành quỷ, hai người đó cũng gặp họa, đến lúc đó, bần đạo còn cách nào để có thể xoay chuyển tình thế nữa." Huyền Thanh đạo trưởng nhắm hai mắt, vuốt vuốt ria mép.

      Lúc này, tôi mới phát , Huyền Thanh đạo trưởng biến lại thành hình dáng tôi gặp lúc đầu, trang phục đạo sĩ ngay ngắn, thấy quần áo nông dân đâu nữa. Nhìn kiên định trong mắt đạo trưởng, tôi khỏi sinh lòng kính phục.

      "Đạo trưởng, nếu như vậy, cháu cầu xin ông hãy giúp chú Hai cháu đuổi con quỷ ấy ngay bây giờ , để cho chú Hai cháu được trở lại bình thường?" Nhìn đạo trưởng giống như biết trước mọi chuyện, tôi lại càng lo lắng.

      "Đứa này, nếu bây giờ tôi giết chú Hai cậu Quỷ Hồn kia mới có thể rời khỏi thân thể ông ấy. Nếu như vừa nãy bắt được nó, tôi sớm bắt rồi." Lời của đạo trưởng khiến toàn thân tôi run lên.

      "Giết chú Hai cháu! được! Cháu xem ti vi thấy đạo sĩ đuổi quỷ phải chọn khoảng thời gian thích hợp nào đó sao?" Tôi muốn chú Hai chết như vậy.

      "Ha ha, đứa này hiểu biết cũng ít. Vừa nãy là tôi dọa cậu thôi, thực ra làm chú Hai cậu bị thương. Bây giờ, chúng ta phải chờ thời cơ thích hợp, bày thiên la địa võng, dương pháp trận mới có thể bắt được ác quỷ đấy. Bắt được nó rồi còn phải đặt nó ở trong núi, gọi hồn cúng thất, bốn nươi chín ngày liên tục để nó biến thành tro bụi, thể tìm người khác thế thân làm hại trần gian nữa." Những lời Huyền Thanh đạo trưởng khiến tôi mơ màng, dù sao, kiến thức chuyên ngành của tôi về chuyện này vẫn còn nhiều hạn chế.

      "Vậy làm thế nào mới có thể bày pháp trận ạ? Ông có cần cháu giúp gì ?" Tôi gãi đầu cái.

      "Cậu bé, bày pháp trận cần phải có phối hợp, luân chuyển giữa và dương, tôi vẽ bùa chú trong nhà chú Hai cậu, chuẩn bị pháp đàn đuổi quỷ, cửa sổ và tất cả các lối ra khác đều phải treo chỉ đen, như vậy, quỷ có đường thoát. Đây là phương pháp đuổi quỷ của tôi. Đến lúc ấy, tự nhiên cậu hiểu. Lúc nào chú Hai cậu ra khỏi nhà, hãy lập tức cho tôi biết. Tôi vào nhà chuẩn bị." Huyền Thanh đạo trưởng ràng rành mạch, khiến tôi vô cùng bội phục.

      "Hãy nhớ! Mấy ngày tới được để cho bất kỳ người ngoài nào bước vào nhà cậu, tránh cho ác quỷ kia hại người. Cậu cũng phải cho thím Hai và em cậu, đến lúc tôi làm pháp bảo họ trốn xa chút, nếu , ác quỷ giết chết hai người ấy đấy."

      Tôi vô cùng sợ hãi, nếu như xảy ra bất kỳ sai sót nào, chỉ chú Hai mất mạng mà ngay cả thím Hai và em cũng bị nguy hiểm.

      "Đạo trưởng, cháu còn chuyện lắm. Chú Hai cũng biết làm pháp trừ tà, sao ông ấy lại bị quỷ nhập được ạ?" Đây là vấn đề luôn quấy nhiễu lòng tôi. Tôi vẫn luôn ôm hy vọng đối với chú Hai, bởi vì ông ấy cũng là đạo sĩ. Tôi cùng ông ấy làm pháp trừ tà qua bao nhiêu thôn xóm có vấn đề gì, sao lần này lại ? Hơn nữa, sao đạo sĩ lại có thể bị quỷ nhập được?

      Dường như, Huyền Thanh đạo trưởng nhìn thấu tâm tư của tôi.

      "Cậu bé, cái này gọi là đạo cao thước ma cao trượng! Vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Chú Hai cậu trừ tà, nhưng chỉ là đối phó với những tiểu quỷ chuyên gây rối mà thôi, giống với ác quỷ tàn nhẫn này. Ác quỷ này thường xuất ở những nơi chất chứa nhiều oán khí, nếu như đạo hạnh đủ bị chính bản thân mình cắn trả, bị Quỷ Hồn khống chế!"

      "Đạo trưởng, cảm ơn ông giúp chú Hai cháu, nếu ông có thể giúp chú Hai trừ bỏ Quỷ Hồn, cháu nguyện làm trâu làm ngựa cho ông." Tôi quỳ xuống, dập đầu ba cái.

      "Cậu bé, xua đuổi tà ma vốn là bổn phận của tôi. Khi tôi bái sư học nghệ, sư phụ tôi với tôi như vậy. cần hành đại lễ thế này, mau đứng dậy . Nếu cậu thực có tâm, về nhà hãy tìm cơ hội chuyện chú Hai cậu bị quỷ nhập cho thím Hai và em cậu nghe, cũng là để cho hai người ấy chuẩn bị trước tâm lý nếu như có gì bất trắc xảy ra mà ngay cả tôi cũng đủ sức chống đỡ." Đạo trưởng cúi người nâng tôi dậy.

      "Đạo trưởng, hôm nào chú Hai ra ngoài, nhất định cháu cho ông biết, nhưng làm sao để tìm được ông ạ?" Đạo trưởng lấy ra cái bút, viết số điện thoại của ông ấy vào tay tôi.

      "Cậu bé, khi có cơ hội, nhất định phải gọi cho tôi, khi để vuột mất cơ hội này có lần khác nữa đâu. tại, tôi ở gần chợ, nếu cậu gọi điện thấy tôi nghe, cứ đến đó tìm tôi là được."

      "Cảm ơn đạo trưởng, có tin gì cháu gọi ngay cho ông." Tôi thấy nhõm hơn chút, nếu như chú Hai bình thường trở lại, thím Hai và em cũng gặp nguy hiểm nữa.

      Nhìn Huyền Thanh đạo trưởng xa, tôi cũng nhanh chóng trở về nhà.

      ", sao lâu vậy, người kia chưa?" Vừa mở cửa, em vội vàng tới, nhìn ánh mắt của em , tôi khỏi chua xót. Nếu như, chú Hai và thím Hai may xảy ra chuyện gì, chẳng phải em trở thành nhi.

      "À, có gì, đưa người kia lên núi xong về luôn, nhưng giữa đường gặp cậu bạn học cùng cấp ba, đứng lại chuyện với cậu ấy mấy câu." Vừa vào cổng, thấy thím Hai cho mấy con gà trống vừa mua về ăn, còn chú Hai chỉ ngẩng đầu nhìn tôi cái sau đó lại mơ màng nằm xuống.

      hiểu sao, từ hôm qua đến giờ, chú Hai chỉ thích nằm ườn ra như vậy.

      "Chú Hai, chú sao vậy? Cảm thấy khỏe ạ? Sao lại nằm trong sân thế này? Ngoài sân gió lạnh, chú vào trong phòng nằm ." Tôi kéo tay chú Hai nhưng ông ấy để ý đến tôi, tiếp tục lim dim ngủ.

      "Tiểu Vũ, tôi đói, tôi muốn uống máu, có máu gà , tôi muốn uống máu." Chú Hai bắt đầu năng lung tung, sau đó lại nhắm mắt lại, thèm liếc tôi lấy cái. thể để chuyện này kéo dài được nữa. Nếu như cho thím Hai và em biết, sau này chắc chắn xảy ra họa lớn.

      Nhất định phải tìm cơ hội với thím Hai và em chuyện chú Hai bị quỷ nhập, nếu , hai người ấy gặp nguy hiểm. Huyền Thanh đạo trưởng tới nhà làm pháp, hai người cũng phải phối hợp, nhưng sáng nào chú Hai cũng ở nhà ngủ, làm thế nào để cho bọn họ biết đây?

      -----Hết chương 13-----

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Quỷ thế thân

      Edit: Gió


      Đúng là người tính bằng trời tính, rất nhanh cơ hội đến.


      “Có ai ở nhà ? Chú Hai có nhà ? Mở cửa !” Bên ngoài có tiếng gõ cửa và tiếng gọi, hình như là tiếng của bác Cả, thím Hai vội vàng ra mở cổng.

      Cả ạ, có chuyện gì mà sang sớm thế ạ?” Chú Hai mơ mơ màng màng vươn vai.

      “Cũng có chuyện gì to tát, chuyện là thế này, tôi có người bạn bị ung thư phổi giai đoạn cuối, nằm viện hơn ba tháng, tiền tiết kiệm trong nhà đều đổ vào ấy cả, phải dùng xe bò kéo về nhà dưỡng bệnh, nhưng vừa về được ba ngày liền treo cổ tự vẫn. Chết chết nhưng con trai cả nhà , đêm nào cũng nằm mơ thấy , bây giờ gặp người nào cũng kêu tha mạng, năng lung tung.” Bên cạnh bác Cả còn có người nữa, giống như họ hàng thân thích gì đó, thần kinh ổn định nhìn chú Hai.

      “Ba, cầu xin ba tha cho con.” Người trẻ tuổi đột nhiên quỳ xuống, chú Hai vội vàng nâng lên.

      “Thằng bé này là con của ông ta?” Chú Hai cẩn thận quan sát người thanh niên này.

      “Đúng vậy, nó chính là con của người bạn kia. Thằng nhóc này bình thường rất hiếu thuận, vừa mới tốt nghiệp còn chưa tìm được việc, bây giờ lại điên điên khùng khùng thế này. Chú nhất định phải giúp nó, cũng bởi vì chuyện này mà bạn nó đòi chia tay.” Bác Cả gần như dùng ánh mắt cầu xin nhìn chú Hai.

      “Treo cổ? Chết bao lâu rồi?” Chú Hai mặc quần áo xong, em chuẩn bị xong túi đồ nghề cho ông ấy. Em thông minh sớm tập thành thói quen. Vừa có người đến tìm chú Hai là chuẩn bị tốt những thứ ông ấy cần dùng.

      “Khoảng bảy ngày trước. Hôm nay đúng là cúng tuần của . Chú đến đó xem có phải là có thứ dơ bẩn gì ở đó . Tôi cũng muốn dính xui xẻo, nhưng cũng có cách nào khác, khi còn lính, quan hệ giữa tôi và ông ấy cũng tệ, thường ngày cũng tính là thân thiết, cũng phải giúp tay.” Bác Cả cau mày lắc đầu, dáng vẻ thương tiếc.

      “Hóa ra là vậy. Nhất định là chết cam lòng. Bây giờ ở dưới phủ lại có tiền vàng quần áo nên mới oán giận con trai . Tiểu Vũ thay quần áo với chú.” Chú Hai vừa vừa giày.

      “Ai ui, đau bụng, đau bụng quá, thím Hai, thím có thuốc đau bụng , cháu đau bụng quá. Ai ui, được, cháu phải vào nhà vệ sinh đây. Chú Hai, chú trước .” xong, tôi ôm bụng chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Đúng lúc trong bụng cũng khó chịu , giống giả vờ.

      “Tiểu Vũ, cháu đúng là đồ cứt đái, vừa rồi còn bình thường, nhắc tới làm liền sinh bệnh, mấy ngày nay gọi thế nào cũng được, cứ trốn biệt thôi.” Chú Hai cũng muốn nhiều nữa, dù sao tôi có cũng chẳng giúp được gì. Chú Hai cầm lấy cái túi thím Hai đưa cho, chuẩn bị .

      “Bác Cả, đường có xa , khi nào mới về ạ?” Em kéo tay bác Cả hỏi.

      “Chắc phải đến đêm mới về được, nhà họ ở thôn Lý, cách đây phải hai mươi cây đường núi, yên tâm, có chuyện gì đâu, bác và ba con về sớm thôi.” Bác cả và chú Hai đưa người thần kinh kia .

      Thấy bọn họ xa, tôi mới từ trong nhà vệ sinh chui ra. Thời cơ tới. Nhân dịp này phải đem chuyện chú Hai bị quỷ nhập ràng với thím Hai và em mới được.

      Ăn sáng xong, thím Hai lại cho gà ăn, em giặt quần áo. Nhìn hai người bọn họ, những lời muốn thể nào thốt ra khỏi miệng. Bởi vì chuyện chú Hai bị quỷ nhập phải là chuyện , tôi sợ bọn họ chịu đựng được. Nhưng nhớ lại giao ước với Huyền Thanh đạo trưởng, tôi hạ quyết tâm, cho dù thế nào nữa, cũng nhất định phải cho hai người nghe.

      “Thím Hai, em , hai người vào nhà lát, con có chuyện muốn .” Tôi nhìn ngó bên ngoài xem có ai rồi đóng chặt cổng.

      “Tiểu Vũ, chuyện gì mà thần thần bí bí vậy, còn phải đóng cổng lại?” Thím Hai thấy tôi có chút khác thường hỏi.

      “Thím, em , con có chuyện muốn với hai người, nhưng sợ hai người tin.” Tôi bồn chồn, lo lắng, sao con quỷ đáng ghét này lại bám vào người chú Hai chứ.

      “Tiểu Vũ, sao con cứ ấp a ấp úng vậy? Thím Hai phải người ngoài, thím chăm con từ lúc cởi truồng đến giờ, có chuyện gì con cứ thẳng thím nghe.” Thím Hai buồn bực nhìn tôi. Tôi tiện thể đóng tất cả cửa sổ lại, chỉ sợ người khác nghe được cái gì.

      “Thím Hai, người hôm qua đưa gà đến nhà mình phải là người bán gà.”

      Thím Hai trợn tròn mắt. “Cái gì? phải người bán gà? Người kia là do con và Nghiên đưa về, nếu bán gà ông ta làm gì?” Thím Hai hiểu giả thế nào.

      “Thím Hai, đó là vị đạo trưởng, đạo hiệu là Huyền Thanh, ông ấy là đạo sĩ chuyên bắt đuổi quỷ. Hôm qua, ông ấy đến là muốn xác nhận xem có đúng là chú Hai bị quỷ ám . Nếu như đúng vậy, ông ấy nghĩ biện pháp đuổi nó .” Cuối cùng cũng xong những điều muốn , tôi cảm thấy nhõm hơn nhiều.

      Thím Hai và em nhìn tôi nghi ngờ. Nhưng ai gì, cũng bảo tôi xằng bậy.

      “Thím Hai, thím còn nhớ ? Lần trước con và chú Hai trừ tà, khi chú Hai từ trong nhà ra dường như biến thành người khác. Sau khi ông ấy trở về, lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện, đêm thứ hai, chó cả thôn đều bị người cắn chết. Còn có chuyện gà trong nhà bị hút hết máu, hỏi chú Hai ông ấy là bị chồn cắn, hơn nữa còn rất thích thú liếm máu gà.” được, tôi phải nhanh chóng chuyện này cho hai người hiểu, chuẩn bị tốt mọi thứ rồi gọi Huyền Thanh đạo trưởng tới.

      , em cũng cảm nhận được đêm đó, lúc em ngủ, có người lén lút nhìn em. Em khẽ vén khe nhòm ra ngoài, trông thấy ba nhìn về phía em cười ngây ngốc, hơn nữa còn dí sát vào mặt em, làm em sợ muốn chết. Nhưng nếu ba bị quỷ nhập mà chỉ ngây ngốc nhìn em thế thôi sao, em tin ba là quỷ. Nếu như ông ấy là quỷ sớm hại em rồi.” Em vừa vừa ôm chặt cánh tay thím Hai.

      “Tiểu Vũ, con sai. Từ lần trước chú Hai con trở về thực thay đổi thành người khác. Những điều con thím đều biết, còn có mấy sinh viên đến chơi hôm đó, hai học sinh mất tích chỉ để lại đống xương trắng, chỉ có Triệu Ngọc Nhi là hồn bay phách lạc trở về. Cũng biết tại sao chú Hai con lại ở nhà, hơn nữa, trong sân còn có tiếng động vật kêu, thực dọa thím sợ, nhưng chỉ dựa vào những điều này cũng thể chú Hai của con là quỷ, trừ khi chúng ta tận mắt nhìn thấy. Nếu , thím tin ông ấy bị quỷ nhập.” Thím Hai vừa vừa len lén nhìn ra ngoài cổng, bà ấy sợ chú Hai đột nhiên trở về.

      “Mẹ, sáng nay con nhìn thấy trong chuồng lại có hai con gà trống nữa bị cắn chết, hơn nữa, đất hề có giọt máu nào, mà hình như đêm qua ba có ra ngoài lúc lâu mới về. Ba vừa ra khỏi phòng, hình như con có nghe thấy tiếng động vật kêu thảm.” Em hoảng sợ nhìn tôi và thím Hai.

      Rốt cuộc chú Hai mang theo thứ gì từ trong linh đường nhà ông chủ Hồng ở Sư Nha Bá về? Nếu ông ấy hút máu gà thay cơm vậy tại sao lại hút máu người? Chuyện này tôi suy nghĩ rất lâu mà vẫn hiểu. Nhất định phải tìm cách tống cổ con quỷ này .

      “Thím, em , hai người đừng sợ. Con chuyện với Huyền Thanh đạo trưởng rồi. Nhân lúc chú Hai có nhà, chúng ta gọi ông ấy tới nhà làm pháp, bố trí pháp trận, chờ chú Hai trở về đem ác quỷ người chú ấy đuổi . Hôm nay đúng là dịp tốt. Lát nữa, cháu gọi điện cho đạo trưởng. Thím Hai, thím thấy vậy được ạ?” Thím Hai trợn to hai mắt nhìn tôi, nhưng tôi cảm thấy bà ấy cũng quá nghi ngờ tôi.

      “Tiểu Vũ, đuổi quỷ làm chú con bị thương chứ? Con chuyện với Huyền Thanh đạo trưởng rồi, nếu thể đảm bảo an toàn cho chú Hai con, việc đuổi quỷ này, thím thà làm còn hơn.” Thím Hai bắt đầu khóc. Nếu như chú Hai xảy ra chuyện may, bà ấy trở thành góa phụ.

      “Thím, thím yên tâm . Con gọi điện cho đạo trưởng. Huyền Thanh đạo trưởng là đạo sĩ chuyên đuổi quỷ. Hai người yên tâm . Ông ấy nhất định đảm bảo an toàn cho chú Hai.” Tôi dùng ánh mắt kiên định nhìn thím Hai và em . Hai người nhìn tôi gật đầu cái.

      Thím Hai và em ngây dại. Những hành động bất thường của chú Hai mấy ngày nay bọn họ đều nhìn thấy. Hơn nữa, thím Hai và em còn bị dọa sợ nhiều lần. Những lời tôi vừa càng làm cho bọn họ thêm sợ hãi. Trong lòng hai người nhất định rất lo lắng. Nếu như chuyện đuổi quỷ thành, người nhà chúng tôi đều bị quỷ hại chết. Thím Hai và em thực muốn tin chú Hai là quỷ. Nhưng dường như cũng hẳn là vậy.

      “Thím Hai, cháu gọi điện cho Huyền Thanh đạo trưởng. Hai người cần , nhưng nhất định được chuyện này với người khác.” Tôi xong chạy nhanh ra ngoài.

      tình hình với Huyền Thanh đạo trưởng xong, hơn tiếng sau, ông ấy chạy tới. Từ xa trông thấy ông ấy, vẫn quần áo nông dân như lần trước, nhưng lần này xách lồng gà mà là sọt gà con.

      “Gà con mới nở, đồng con, chị dâu có muốn mua mấy con ?” Tôi và thím Hai đứng ở cửa chờ Huyền Thanh đạo trưởng. Ông ấy giơ giơ cái sọt còn cầm lên con gà cho chúng tôi xem.

      “Gà con đẹp quá. Nhà tôi toàn gà trống lớn, đúng lúc thiếu mấy con gà con, mau mau cầm vào đây, chúng tôi phải chọn mấy con mới được.” Thím Hai vội vàng đóng cổng lại. Huyền Thanh đạo trưởng nháy mắt với tôi.

      “Đạo trưởng mời vào trong.” Tôi dẫn đạo trưởng vào trong phòng, đóng cửa lại.

      “Ông chính là Huyền Thanh đạo trưởng?” Thím Hai nhìn đạo trưởng lượt, tin vào hai mắt mình. Đây phải là người bán gà hôm qua sao, nhìn thế nào cũng thấy có dáng vẻ của đạo trưởng.

      “Đạo trưởng, lúc ông đuổi quỷ nhất định phải đảm bảo an toàn cho nhà tôi nhé. Ông ấy là người tốt, cũng là đạo sĩ bắt đuổi quỷ giống ông. Cầu xin ông!” Hai mắt thím Hai ngân ngấn nước. Bà ấy rất sợ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.

      “Chị dâu và con hãy tin tôi. Tôi dám đảm bảo, chỉ cần mọi người làm như lời tôi dặn chắc chắn có chuyện gì xảy ra. Mọi người ra ngoài trước . Nhân lúc ông ấy ở nhà, tôi bày trận pháp. Mọi người nhớ canh cổng cẩn thận. Nếu ông ấy về sớm phải chạy vào cho tôi biết ngay.” Huyền Thanh đạo trưởng mở túi ra. Trong túi toàn đồ dùng để trừ tà. Bình thường, tôi vẫn trừ tà với chú Hai nhưng trong đó có vài thứ tôi biết, có la bàn, bùa chú, dây thừng đỏ, còn có tấm vải bố màu vàng to, bên vẽ bát quái đồ lớn.

      Đạo trưởng cầm la bàn lòng vòng trong phòng, lúc hướng về phía phòng chú Hai, kim chỉ nam quay điên cuồng.

      “Chính là chỗ này.” Đạo trưởng vừa vừa lấy ra gói bột, nhàng thổi xuống dưới la bàn.

      “Đây chính là nơi khí nặng nhất. Quỷ Hồn là hồn tiêu tan cho nên phải tìm nơi cực kỳ hàn mới có thể phát tác.” Đạo trưởng niệm chú ngữ, lại cầm quyển sách lật xem.

      “Đạo trưởng, ông có cần cháu giúp gì ?”

      “Cậu bé, đến lúc đó mọi người cứ làm theo những gì tôi là được. Đúng rồi, cho tôi ngày sinh tháng đẻ của chú Hai cậu.” Tôi luôn cùng chú Hai ra ngoài trừ tà nên đương nhiên thuộc làu ngày sinh tháng đẻ của ông ấy, cho đạo trưởng.

      “Trong mệnh chú Hai cậu có tới mấy kiếp nạn. Trong phúc có họa còn trong họa có phúc hay còn phải xem vận mệnh của ông ấy có thể hóa giải hay . Nhất định là lúc chú Hai cậu trừ tà bị người khác tìm làm người thế thân.” Huyền Thanh đạo trưởng đổi xong đạo bào màu vàng. Cắm ba nén hương vào cạnh bàn, miệng đọc những câu chú ngữ mà tôi hiểu gì.

      —–Hết chương 14—–

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Bố pháp

      Edit: Gió

      Huyền Thanh đạo trưởng nhắm nghiền hai mắt, miệng lẩm bẩm. Lúc sau, thấy ông ấy lấy ra tờ giấy vàng, đưa qua đưa lại mấy nén hương, tôi tưởng tờ giấy cháy rụi, nhưng tập trung nhìn lại thấy nó dần chuyển sang màu đỏ giống bùa chú.


      “Cậu cất lá bùa này . Nó được niệm chú bắt quỷ, nhất định được để để nó dính nước. Nếu , bùa chú phai màu mất tác dụng.” Đạo trưởng đưa lá bùa cho tôi, sau đó lại mở túi lấy ra mấy thứ nữa.

      Tôi cẩn thận nhận lấy lá bùa, cất .

      Tiếp đó, đạo trưởng đốt nén hương, quanh nhà vòng. Chưa hết các phòng, nén hương cháy hết. Đạo trưởng cầm tàn hương trong tay bôi lên người và mặt mình.

      “Đạo trưởng, tàn hương có tác dụng đuổi quỷ đúng ạ?”

      “Tàn hương có thể khử những mùi lạ người tôi.” Đạo trưởng xong nuốt nắm tàn hương.

      “Cậu bảo người nhà mang con gà trống và cái bát đến đây.” Tôi chạy vèo cái rồi trở lại ngay.

      Chỉ thấy đạo trưởng nhàng búng vào đầu con gà cái, con gà chết, máu từ miệng chảy ra lúc đầy bát. Đạo trưởng lấy mực nước ra, đổ vào bát. Miệng tiếp tục niệm những câu chú ngữ mà tôi hiểu gì. Tiếp theo, lại lấy ra cái hộp đen kịt, là ống mực, đem máu gà và mực nước hòa lẫn với nhau đổ vào trong đó.

      “Cậu bé sang đây giúp tôi căng dây.” Đạo trưởng cầm đấu mặc*, tôi cầm đầu dây, đoạn rất thành thạo kéo thành đường mực, sau đó thả ra khiến nó bắn thẳng xuống đất, tạo thành vệt mực thẳng tắp.

      (*) Đấu mặc là đồ dùng trong nghề mộc của Trung Quốc. Cấu tạo gồm 4 phần: Mặc thương, tuyến tua, mặc tuyến, mặc ký. Mặc thương là ống đựng mực, tuyến tua là đường dẫn mực, mặc tuyến là dây mực, mặc ký là cái đánh dấu.

      Đây là đồ cổ:

      http://www.zgjm.org/uploads/allimg/1502 ... 0801_1.jpg

      Đây là hàng đại:

      https://encrypted-tbn0.gstatic.com/imag ... Y-l_JPtyOU

      “Đạo trưởng, đường mực này có tác dụng gì ạ?” Tôi thực hiểu, cái hỗn hợp trông như cháo này có thể bắt được quỷ sao?

      “Đây là máu gà trống và mực máu chó, đều là vật thuần dương, mà mực nước màu đen che màu máu. Quỷ nhìn thấy đường mực, chỉ cần nó chạm vào toàn thân đau đớn. Lúc đó, chúng ta có thể khống chế quỷ.” Tôi chợt nhớ ra, hình như chú Hai cũng có quyển sách viết về điều tương tự.

      Tôi và đạo trưởng cầm đấu mặc vẽ lên tất cả cửa sổ, chặn tất cả các đường thoát của ác quỷ.

      “Đạo trưởng, chỉ cần đường mực là có thể bắt quỷ, liệu có dễ dàng quá ?” Tôi thực cảm thấy khó tin. Quỷ này cũng đâu phải đồ chết não, chẳng lẽ bước vào rồi biết ra?

      “Hỏi rất hay. Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đường mực này đúng là có thể bắt quỷ. Nhưng còn phải xem đó là loại quỷ nào, nếu như là thủy quỷ bắt được. Thủy quỷ lại chia thành dương thủy quỷ và thủy quỷ. thủy quỷ những sợ đường mực mà nó còn lần theo đường mực chạy trốn. Thủy quỷ gặp nước thuận lợi cho việc chạy trốn của bọn chúng mà đường mực lại ẩm ướt cho nên phản tác dụng.”

      Kẻ xong, đạo trưởng lấy ra những bùa chú vẽ lúc trước.

      “Nếu như gặp phải ác quỷ mà pháp lực của đường mực đủ, quỷ chạy mất. Để chắc chắn, còn phải dùng thêm tinh đăng nhiếp hồn nữa.” xong, đạo trưởng lấy ra lá bùa, miệng lẩm bẩm. lát sau, chỉ thấy lá bùa kia biến thành ngọn đèn hình thất giác. Tổng cộng là bốn mươi chín ngọn đèn , treo khắp trong phòng, sau nhà và cửa sổ.

      Hình như đạo trưởng làm xong phá trận khống quỷ. Tiế theo, ông ấy cởi áo bào, lấy ra mấy tập giấy đại hoàng (giấy chuyên vẽ bùa, viết sớ).

      “Cậu bé, khống chế quỷ chỉ là bước đầu tiên, bắt được quỷ mới là mục đích. Chú Hai cậu là người tốt. Tôi nỡ dùng kiếm giết ông ấy. Để cứu được ông ấy, còn cần thứ nữa.” Lời của đạo trưởng nhắc nhở tôi, lúc bắt quỷ nhất định được để chú Hai bị thương.

      Đạo trưởng lấy ra sáu tờ giấy vàng lớn. Cả tập giấy tờ nào cũng to như cái chăn vậy.

      “Mang cái bát lớn đến đây.” Đạo trưởng cầm lấy cái bát, dùng ngón tay nhúng vào trong hỗn hợp máu gà và mực nước vẽ lên giấy vàng. Lúc sau, mấy hình vẽ giấy vàng lại ra màu đỏ của bùa chú. Đạo trưởng cầm bốn tờ giấy lên niệm chú. Mấy tờ giấy tự động dựng thẳng lên. Sáu tờ giấy vừa vặn làm thành quan tài giấy.

      “Đạo trưởng, chẳng lẽ ngài muốn dụ chú Hai vào trong quan tài?” Tôi cảm thấy khó hiểu. Nếu chú Hai nhìn thấy quan tài to như thế này chắc chắn chạy ngay.

      “Đứa ngốc, quan tài này là tôi tự chuẩn bị cho mình. Con quỷ ám người chú Hai cậu có thể ngửi ra mùi người lạ. Tôi núp ở trong này để bị nó phát . Đến lúc đó, cậu đem nó dẫn tới đây, tôi dùng phù kiếm* đâm cái ép nó chạy ra.” (*: kiếm bùa)

      Hình vẽ mấy lá bùa này giống mấy lá bùa trước, rồng bay phượng múa đẹp mắt hơn nhiều.

      “Cậu nhóc, muốn đuổi quỷ ra khỏi người chú Hai cậu phải làm cho nó ghét cơ thể ông ấy. Tôi đốt lá bùa rồi hòa vào nước, cậu lén cho chú cậu uống, chỉ cần uống nước bùa còn sợ pháp thuật và chịu nghe lệnh của tôi.” Tôi vội vàng chuẩn bị nước, chuẩn bị hóa bùa.

      “Còn mấy lá bùa này là cho cậu. Lúc nào chú cậu về, cậu phải bám chặt phía sau, ngăn chặn pháp lực của ông ấy. Nếu như chế trụ được pháp lực của quỷ, lúc tôi đuổi nó, nó có thể xuyên qua lưng chú cậu trốn .”

      “Còn nữa, lúc tôi chui vào quan tài giấy, cậu lấy đạo bào của tôi phủ lên, tránh cho ông ấy nghi ngờ.” Đạo sĩ xong nằm xuống, tôi vội vàng cầm áo khoác đạo sĩ của ông ấy đắp lên.

      Đạo trưởng lấy ra thanh kiếm gỗ đào. Thanh kiếm gỗ đào phát sáng, vừa nhìn biết là đồ cổ. kiếm gỗ đào đầy hoa văn, chuôi kiếm buộc sợi dây đỏ, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Đạo trưởng cắn đứt ngón giữa tay phải, lấy máu vẽ đạo phù lên kiếm, sau đó mang theo vào quan tài.

      còn sớm nữa, chắc chú Hai cậu cũng sắp về rồi, mau ra ngoài đem những điều cần chú ý cho thím và em cậu, tránh xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nhất định được để cho chú Hai cậu nghi ngờ là có người đến.” Đạo trưởng nằm nhúc nhích trong quan tài, .

      Tôi vội vàng chạy ra ngoài, lại thấy thím Hai và em khóc sướt mướt, hai mắt đỏ hoe.

      “Thím, em, hai người đừng đau khổ nữa. Đạo trưởng tới tận cửa giúp chúng ta, trong phòng cũng bố trí tốt lắm rồi. Bây giờ, chỉ còn chờ chú Hai về là nhất định có thể đuổi ác quỷ .” Thím Hai và em thấy tôi tự tin như vậy, dụi dụi mắt đứng ở cửa ra vào.

      “Tiểu Vũ, bên trong chuẩn bị thế nào?” Thím Hai nhíu mày.

      “Thím yên tâm. Đạo trưởng nấp trong quan tài bùa chú, chờ chú Hai về, chúng ta dẫn chú Hai qua đó là được rồi. Trước đó, nhất định phải để ông ấy uống chén nước bùa.” Tôi đem tất cả những chuyện đạo trưởng căn dặn cho thím Hai và em .

      Tôi dặn dò thím Hai và em xong, tất cả đứng ở cửa chờ. Được khoảng mười lăm phút thấy bác Cả và chú Hai mang theo cái túi xuất ở phía xa.

      “Bác Cả, hai người về rồi đấy ạ. Thế nào, mọi chuyện thuận lợi cả chứ ạ, phát sinh chuyện gì chứ, mau vào nhà nghỉ ngơi uống nước ạ.” Thím Hai nhìn thấy bác Cả khách sáo vài câu, nhưng khi nhìn thấy chú Hai hình như hoảng sợ, dám nhìn thẳng vào mắt ông ấy.

      Bác Cả từ chối. Chú Hai lại khách sáo với ông ấy vài câu, mấy phút sau bác Cả mới về nhà mình.

      “Cả ngày nay mình ăn cơm chưa? Có mệt ? Nếu mệt vào nhà uống nước .”

      Tôi cũng đứng bên cạnh phụ họa: “Hôm nay lời lãi thế nào chú, nhà kia có làm gì ngon ngon cho chú ăn ạ?”

      chuyện lúc mà chú Hai trả lời chúng tôi, ràng trong lòng nổi lên nghi ngờ.

      chuyện cũng được, chú Hai trả lời chúng tôi, ràng trong lòng sinh nghi. Bởi vì ở thôn chúng tôi, mọi người coi phù thủy đuổi ma và thần tiên cùng cấp bậc. Đến nhà nào, nhà đấy chắc chắn làm bàn lớn thức ăn ngon, cũng cho rất nhiều tiền, ít nhất là ba trăm, năm trăm, có khi được tận ngàn cũng là chuyện bình thường. Người nông thôn là vậy, rất coi trọng chuyện ma chay cưới hỏi. Tôi và thím Hai kẻ tung người hứng nên mới khiến chú Hai sinh nghi.

      “Tiểu Vũ, bụng cháu đỡ hơn chưa? Có phải buổi sáng ăn phải cái gì hỏng ? Chú mua thuốc cho cháu đấy, nhớ uống đúng giờ.” Tôi nhận lấy túi thuốc, trong lòng đau xót. Chú Hai tốt với tôi như vậy nhưng lát nữa tôi còn phải bắt ông ấy. Nếu bắt ông ấy thể tiêu diệt con quỷ kia được.

      “Cảm ơn chú Hai, bụng cháu đỡ nhiều rồi, biết hôm qua ăn phải cái gì, sáng nay đau muốn chết. Chú Hai mệt , nhanh vào nhà nghỉ ạ.” Vừa tôi vừa nháy mắt với thím Hai.

      Thím Hai hiểu ý, vào bếp bưng ra bát canh gà nóng hổi. Bát canh này là bát canh có bùa chú mà Huyền Thanh đạo trưởng chuẩn bị cho chú Hai.

      Thím Hai bưng canh nhưng có lẽ trong lòng vẫn còn thấp thỏm nên cẩn thận làm đổ ra ngoài ít. Chú Hai thấy vậy nhíu mày, cảm thấy hôm nay có gì đó đúng. Tôi thấy vẻ mặt hoài nghi của chú Hai càng thêm căng thẳng.

      “Ba, trong bếp mới hầm nồi canh gà, vẫn còn nóng, ba uống luôn cho tốt.” Em chớp đôi mắt to tròn nhìn chú Hai.

      “Đúng vậy, ba nó mau uống .” Thím Hai vội vàng phụ họa. Sắc mặt thím Hai trắng bệch, có vẻ bà ấy cũng rất căng thẳng.

      Chú Hai bưng canh lên, cẩn thận ngửi, chuẩn bị uống. Nhưng còn chưa uống vào đột nhiên lại liếc mắt nhìn chúng tôi.

      “Ô? Sao mọi người uống? Chỉ có mình tôi uống? Mấy người uống lại đứng chỗ nhìn tôi chằm chằm làm gì? mặt tôi dính cái gì à?” Chú Hai hỏi xong, trong lòng tôi lộp bộp cái, thầm nghĩ hỏng rồi, nếu như chú Hai uống canh bùa, hôm nay chính là ngày chết của chúng tôi.

      “Ba, trong nhà chúng ta, ba là người có năng lực nhất. Sáng sớm phải ra ngoài trừ tà cho người ta, trong nhà chỉ có mình ba kiếm ra tiền. Tiểu Vũ lại bị bệnh, ba là công thần trong nhà, đương nhiên phải cho ba uống trước chứ.” Thím Hai cố giữ bình tĩnh, cầm cái thìa lên, muốn đút cho chú Hai.

      “Tiểu Vũ, hôm nay con có dạy Nghiên học ? Chờ gom đủ học phí là con có thể lên trường rồi. Còn mấy ngày ở nhà, con dạy em nó thêm được ít nào hay ít đấy.” Mặc dù, chú Hai cảm thấy khí có chút khác thường nhưng cũng nghi ngờ nữa, có lẽ là khát nước nữa, cho nên bưng bát canh uống ừng ực.

      “Coong!” Chú Hai vừa uống xong, cái bát rơi xuống đất. Thím Hai thấy chú Hai uống xong rồi, vội vàng cầm cái bát ra ngoài, nhưng có lẽ là sợ hãi quá nên sẩy tay quăng cái bát. Cái bát vỡ thành mảnh , bắn tung tóe đầy đất.

      Chú Hai cả kinh!

      “Hôm nay, ba người làm sao vậy? Nghi thần nghi quỷ? Chẳng lẽ, tôi làm sai chuyện gì sao?” Chú Hai quét mắt nhìn ba người chúng tôi lượt. Trong lòng có quỷ*, tôi lời chống đỡ, chỉ ngây ngô cười, giả vờ như có chuyện gì xảy ra. Em hoảng sợ, chạy vào phòng mình núp.

      (*) Trong lòng có quỷ: làm chuyện mờ ám, chuyện xấu.

      Thím Hai vội vàng quét dọn hết mảnh vỡ. Chú Hai cũng thèm nhìn bà ấy cái, nhấc chân bước về phòng mình. Tôi vội vàng lôi bùa chú từ trong túi quần ra, nhàng dán lên lưng chú Hai. Ngạc nhiên là, nhất cử nhất động của tôi đều bị ông ấy phát ra.

      —–Hết chương 15—–

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Mời ông vào rọ

      Edit: Gió


      Tôi dừng bước nhìn chú Hai. Chú Hai cũng quay đầu nhìn tôi. Tôi mừng thầm, sắp thành công rồi. Việc này thể chậm trễ được nữa, mấy ngày nay, chú Hai đều ăn cơm, thẳng về phòng ngủ, nhưng pháp trận lại ở nhà chính, nhất định phải dẫn chú Hai đến nhà chính mới có thể khởi động pháp trận được. Nhưng phải dùng lý do gì mới có thể dẫn ông ấy tới đó, nhất thời hoảng loạn, tôi nghĩ ra chủ ý gì.


      Nhà chính nhà chú Hai rất lớn, ở giữa là bài vị tổ tiên. tường là bức tranh vẽ tích Thần Chung Quỳ trừ ma. Từ lần ở linh đường nhà ông chủ Hồng trở về, chú Hai cũng lên nhà chính nữa. Trước đây, ông ấy thường xuyên lên nhà chính thắp hương tổ tiên và thắp hương cho Thần Chung Quỳ.

      Lúc này, trời sẩm tối, thím Hai và em ra ngoài đóng chặt cổng.

      “Mẹ nó, sao lại đóng cổng sớm vậy, bình thường đều đến lúc ngủ mới đóng mà?” Chú Hai cảnh giác nhìn thím Hai.

      (*)Mẹ nó phải chửi đâu nhé. :))

      “À, phải mấy hôm trước chồn vào cắn chết hết gà sao, tôi đóng cửa sớm cho chúng nó khỏi vào cắn chết đàn gà trống mới mua.” Thím Hai dám ngẩng đầu, bởi vì trong lòng bà rất ràng, những con gà này đều do chú Hai cắn chết, còn hút cạn máu của bọn nó, đóng cổng là vì muốn bắt được ác quỷ bám người chú Hai.

      “Chú Hai, sáng sớm nay cháu đau bụng chịu nổi có thể là do có thứ gì đó quấy. Chúng ta lên nhà thắp hương bái Thần Chung Quỳ .” Ngựa chết cũng phải chữa thành ngựa sống, thực có cách gì để dẫn chú Hai lên, tôi đành gượng gạo viện lung tung lý do.

      “Hả? Thứ gì quấy cháu?” Chú Hai trừng mắt nhìn tôi. Tôi dám đối mắt với ông ấy.

      “Vâng, chú. Mấy hôm trước từ Hang Quỷ trở về cháu luôn cảm thấy đau bụng, đêm ngủ ngon giấc. Chú cầm quải thiêm* và hương, chúng ta lên nhà chính xem cho cháu . Cháu vừa uống thuốc chú đưa nhưng vẫn thấy đỡ. Chú giúp cháu xem có thứ gì quấn lên người cháu .” Tôi giả vờ ôm bụng đau đớn.

      Chú Hai nhìn tôi mà nhìn chằm chằm vào nhà chính. Huyền Thanh đạo trưởng vẫn nằm trong quan tài chờ tôi dẫn ông ấy vào. Bên trong tối om, đoán chừng ông ấy cũng nhìn thấy gì. Nhưng tôi biết lúc nào ông ấy biến thành quỷ, trong lòng càng thêm sợ hãi.

      Đầu óc xoay chuyển nhanh, tôi nhất định phải lừa được ông ấy vào trong, kế này thành bày kế khác.

      Lúc này, thím Hai cũng ra, tôi nháy mắt với thím Hai. Tuy thím Hai cũng rất sợ chú Hai biến thành quỷ, nhưng lúc này, bà ấy rất hiểu ý tôi, chỉ hơi chần chừ chút.

      “Ba nó, ông ăn cơm chưa?” Thím Hai lấy hết can đảm giọng hỏi chú Hai.

      ăn, có món nào hợp, hơn nữa, buổi trưa tôi cũng ăn no rồi.” Ánh mắt chú Hai dại ra, giống như ông ấy bây giờ phải là ông ấy vừa rồi. Tay thím Hai run rẩy, đoán chừng bây giờ, bà ấy sợ đến mức muốn ngất rồi.

      “Ba nó, ông còn nhớ ? Từ khi ông và Tiểu Vũ từ Sư Nha Bá trở về vẫn ngủ ở phòng bên, có phải, trong lòng ông có ai khác, còn tôi nữa đúng ?”

      “Cái gì vậy? Mẹ nó, bà nhăng cuội gì đó?” Nếu tôi có người khác tôi còn ngây ngô ở nhà mỗi ngày làm gì? Dường như, Chú Hai đột nhiên bị hỏi như vậy cũng trở nên mờ mịt.

      “Vậy sao ông lại ngủ mình? Có phải ông ghét bỏ tôi đúng ? Xem tôi vừa mắt? Chê tôi phiền?” Lúc này, thím Hai lại có thể can đảm hỏi liền mấy câu như vậy, trong lòng tôi thầm bội phục, lá gan thím Hai cũng là lớn, nếu chú Hai mà nổi điên lên, chúng tôi chết là cái chắc.

      “Ông xem lại , chạy đông chạy tây, sáng ra là , tối đêm mới về nhà. Ngày nào cũng vác bộ mặt lạnh lùng. Tôi thấy mà khó chịu trong lòng.” Thím Hai vừa vừa khóc.

      “Ông xem, vợ chồng mấy chục năm chưa bao giờ chia giường ngủ. Bây giờ, ông lại mạnh mẽ muốn ngủ riêng, có phải ông có người đàn bà khác rồi ?” Thím Hai càng càng khóc to.

      Thím Hai là muốn lừa chú Hai vào nhà nhưng mấy câu này của thím Hai cũng là những lời tâm. Vợ chồng với nhau mấy chục năm trời còn chuyện gì là chưa trải qua. Tình cảm hai vợ chồng vẫn luôn tốt đẹp, tốt đến mức chưa bao giờ cãi nhau, có nóng mặt cũng chưa bao giờ ra ngoài ngủ. Tôi cảm nhận sâu sắc được trong lòng thím Hai có bao nhiêu khó chịu.

      “Bà xã à, tôi lúc nào như vậy? Hôm nay, bà làm sao vậy? Vừa rồi thấy bà bình thường còn quăng cả bát, ra là vậy?” Chú Hai hơi nổi nóng. Tôi thầm nhéo thím Hai cái.

      “Ông có gì đúng ? Được, có gì hai chúng ta lên nhà chính, thắp hương tổ tiên rồi thề độc. Nếu ông dám thề tôi tin ông.” Thím Hai vừa khóc vừa lôi chú Hai vào trong.

      “Bỏ ra! Bà già thối này tự dưng bịa chuyện, quay về phòng bà ngủ , đừng ở đây phiền tôi.” Chú Hai dường như muốn nổi điên nhưng cũng biến thành hình quỷ. biết chú Hai lấy sức lực ở đâu, quăng thím Hai ngã xuống đất. Thím Hai ngồi dưới đất khóc, ông ấy cũng quan tâm.

      “Có gì đó đúng, có gì đó đúng, có gì đó…” Mắt cũng chớp, chú Hai nhìn thẳng vào nhà chính, vừa nhìn vừa giống như mê muội, ngừng lẩm bẩm. Những gì tôi muốn đều mắc ở cổ họng, sao thoát ra khỏi miệng được. Nếu như chú Hai nhìn cái bẫy của chúng tôi rắc rối to.

      Tôi vội vàng chạy tới đỡ thím Hai lên, phủi đất người. Em nghe thấy thím Hai khóc cũng chạy tới.

      Lúc này, chú Hai cứ thế xoay người bỏ .

      Đột nhiên, cuồng phong gào thét, lá cây bị thổi phát ra những tiếng rào rào. Tôi và thím Hai, còn có em cho rằng chú Hai biến quỷ, vội vàng cách xa ông ấy.

      “Nghiệt súc lại đây, mau lại đây…!” Trong nhà chính đột nhiên vang lên giọng trầm thấp của Huyền Thanh đạo trưởng. Đạo trưởng ngừng gọi tên chú Hai. Tiếng leng keng mạnh mẽ vang lên, cả ngôi nhà dường như cũng chấn động, run rẩy.

      Chú Hai nghe thấy có người gọi mình, chợt nhìn về phía nhà chính. Lúc này, chỉ thấy sắc mặt chú Hai còn hột máu, trắng bệch như giấy. Hai mắt biến thành màu đỏ. Con ngươi cũng biến thành màu đỏ. Cả người run rẩy, đầu dường như bốc lên cột khói xanh. Hai tay giơ lên dường như muốn chụp lấy thứ gì ở phía trước, nghiễm nhiên là mất kiểm soát.

      “Thím Hai, em mau qua đây!” Chú Hai nổi điên, tôi vội vàng gọi em và thím Hai qua sợ bọn họ gặp nguy hiểm. Thím Hai vội vàng ôm em trốn sau lưng tôi. Tôi vội lấy ra bùa đạo trưởng cho, chuẩn bị chống lại công kích của ác quỷ.

      Lúc này, chú Hai đột nhiên xoay người lại, đưa hai tay ra chộp lấy em .

      “A! Cứu mạng!” Em bịt mắt hét lên. Tôi vội vàng ngăn chú Hai lại. Lúc này, chú Hai bóp tôi, ra sức bóp cổ tôi. Thím Hai và em liều mạng lôi tay chú Hai ra. Tôi cũng ra sức chống đỡ cơ thể chú Hai. Nhưng cơ thể chú Hai thực quá nặng, đẩy thế nào cũng ra. quá mấy giây, trước mắt tôi biến thành màu đen, suýt nữa bất tỉnh.

      Thím Hai dùng hết sức kéo tay chú Hai ra nhưng cánh tay chú Hai giống như sắt thép, kéo thế nào cũng dịch chuyển. Thím Hai nóng nảy dùng răng cắn tay chú Hai, vậy mà chú Hai chút cảm giác cũng có. Bây giờ, ông ấy còn là người nữa.

      “Nghiệt súc còn qua đây nhận lấy cái chết! Vô Lượng Thiên Tôn!” Lúc này, tiếng Huyền Thanh đạo trưởng càng to hơn. Hai tay chú Hai vậy mà lại buông lỏng cổ tôi ra. Mắt chú Hai trừng đến muốn rơi ra, quát to tiếng rồi xông thẳng vào cửa nhà chính.

      Lực đánh quá mạnh và thanh quá lớn khiến tôi, thím Hai và em ngây dại. Cửa nhà chính là gỗ đặc. Nhà này cũng là nhà tổ tiên để lại, cửa chính dày chừng mười centimet, nhưng cũng thể đỡ được lực đánh của chú Hai. Cửa chính bị đụng muốn vỡ ra. Tôi và thím Hai hẹn mà cùng chạy ra chặn cửa, chỉ sợ chú Hai chạy ra đây.

      Cách cửa chính có thể thấy được nhất cử nhất động của chú Hai ở bên trong. Có lẽ, do chú Hai uống canh bùa nên mỗi lần Huyền Thanh đạo trưởng gọi tên ông ấy, ông ấy lại cả kinh, men theo thanh từ từ về phía đạo trưởng. người tôi và thím Hai dán bùa chú đạo trưởng cho, đứng chặn ở cửa, để an toàn, tôi còn dán bên ngoài cổng mấy lá bùa to.

      Chú Hai bước vào nhà chính liền giẫm phải hỗn hợp đường mực được làm từ máu chó và máu gà. Chú Hai giẫm vào đau đớn kêu góc quái dị. Lúc này, ông ấy hoàn toàn biến thành hình quỷ. Da tay ông ấy biến thành màu xanh lá cây, khuôn mặt cũng thay đổi, đây mới là khuôn mặt của quỷ.

      Lúc này, trận pháp Huyền Thanh đạo trưởng bố trí được kích hoạt. Bốn mươi chín ngọn đèn treo cửa sổ đồng loạt sáng lên. tinh đăng đẹp đẽ vẽ đầy bùa chú, ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt chú Hai. Chú Hai vội dùng tay che mắt.

      “Nghiệt súc! Còn xưng tên. Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại tới trần gian gây họa?” Huyền Thanh đạo trưởng vẫn trốn trong quan tài thấp giọng hỏi, hình như, ông ấy đợi thời cơ tốt nhất.

      Lúc này, ác quỷ bám người chú Hai lại muốn chạy về phía cửa chính. Tôi và thím Hai dùng sức đẩy vào. Ác quỷ sờ vào lá bùa cửa lập tức như sờ phải công tắc điện, đau nhảy dựng lên. Cửa chính ra được, về phía cửa sổ. cửa sổ, tôi vào đạo trưởng kẻ đường mực, chú Hai tiếp xúc với đường mực liền phát ra những tiếng nổ lốp bốp. Chú Hai lại phát ra những tiếng kêu quái dị.

      Tôi chợt nhớ đến lời Huyền Thanh đạo trưởng dặn, chờ ác quỷ tiến vào, nhất định phải dùng máu chó phun đầy mặt , như vậy mới có thể kiềm chế ám khí của . Tôi để cho thím Hai đóng chặt cửa nhà chính còn mình lấy can đảm vào theo. Có thể là do bùa chú cho nên chú Hai hề phát ra tôi. Mắt giống như bị tinh đăng chiếu vào lúc nhìn được lúc . Dù sao, theo học chú Hai cách trừ tà mấy năm, tôi gặp qua ít loại quỷ quấn thân. Vì chú Hai, vì thím Hai và em , hôm nay, tôi quyết liều mạng cùng con quỷ này.

      Tôi cầm chặt chỗ máu chó buổi chiều đạo trưởng đưa. Máu chó này khác máu chó bình thường, bên trong còn có rất nhiều máu gà trống, còn đổ vào rất nhiều rượu trắng, cho nên mấy tiếng đồng hồ cũng bị đông lại. Chú Hai ở trong nhà quào loạn. Tôi canh đúng thời cơ, mạnh mẽ đập thẳng cái bát vào đầu ông ấy. bát đầy máu chó chảy từ đầu xuống mặt ông ấy.

      “Tiểu Vũ cẩn thận!” Đổ xong máu chó, tôi vội vàng xoay người định xông ra, nhưng chú Hai quơ loạn lại tóm được cổ áo tôi. Tôi sợ hãi vội vàng ngồi xổm xuống. Thím Hai nhanh trí lấy lá bùa người, vươn tay dán vào mặt chú Hai. Chú Hai nới lỏng tay. Tôi thừa cơ leo ra ngoài. Lúc này, phía sau chợt vang lên tiếng nổ lớn, tôi cũng quay đầu lại, vội vàng chui ra ngoài.

      —-Hết chương 16—–




      Chương 17: Tà thể thắng chính

      Edit: Gió


      “Ầm!” tiếng nổ lớn vang lên. Hyền Thanh đạo trưởng từ trong quan tài nhảy ra. Trong nhà chính, tinh đăng tỏa sáng, chiếu vào khuôn mặt xanh biếc của chú Hai. Huyền Thanh đạo trưởng cố gắng đứng thẳng người. Bầu khí nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng và kỳ dị. Dáng vẻ chú Hai vô cùng kinh khủng. Huyền Thanh đạo trưởng đằng đằng sát khí, nhìn thôi cũng khiến người khác lạnh cả người.


      “Nghiệt súc còn mau nhận lấy cái chết!” Huyền Thanh đạo trưởng quát lớn tiếng, lưng là kiếm gỗ đào nghìn năm, đầu đội mũ đạo sĩ, mũ là hình bát quái, thân áo đạo màu vàng, làm nổi đôi giày màu đen, cực kỳ nổi bật.

      “Xem ta thu phục ngươi, nghiệt này!” Hai tay Huyền Thanh đạo trưởng đầu tiên là tạo thành hình chữ thập, sau đó năm ngón tay tay trái duỗi thẳng, đầu ngón tay hướng lên , ngón giữa và ngón út gập vào lòng bàn tay, ngón cái giữ chặt hai ngón này. Loại chỉ pháp này tên là phục ấn, lập ngục nhiếp ma phục tà*, còn có tên gọi khác là ngục ấn quyết. Tôi thấy loại chưởng pháp này rất quen mắt nhưng tạm thời nhớ ra là ở trong sách nào.

      (*) Đại ý là tạo nên cái nhà giam thu hút ma quỷ, bắt tà ma phải cúi đầu.

      Lúc Đạo gia trừ thường niệm chú, sau đó phối hợp với chưởng pháp, chỉ pháp nhất định, chỉ dùng loại chỉ pháp hoặc chưởng pháp để trừ ma đuổi quỷ là đủ. Nếu có thần chú kết hợp với chỉ pháp lại thêm bùa chú, pháp lực được khởi động tăng cao hơn, hiệu quả tốt hơn. Qua cách sử dùng chỉ pháp vừa rồi của đạo trưởng, tôi dám khẳng định, ông ấy là đạo trưởng có tu vi rất cao.

      Trong khi ngục ấn quyết phát ra, Huyền Thanh đạo trưởng rút kiếm gỗ đào. Nếu kiếm gỗ đào đâm trúng ác quỷ là phong ấn được . Kiếm gỗ đào bay về phía trước, phát ra những tiếng vù vù và ánh sáng màu đen. Khi dùng pháp lực, cả người Huyền Thanh đạo trưởng phát ra ánh sáng màu trắng, có thể thấy, ông ấy gần như sử dụng hết công lực toàn thân.

      nghĩ tới ác quỷ bám người chú Hai lại có thể tránh được kiếm gỗ đào. kêu tiếng, sắc mặt biến thành màu đen. Tôi và thím Hai nhìn thấy, sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu như Huyền Thanh đạo trưởng thất thủ, tất cả chúng tôi phải chết ở đây.

      bị kiếm gỗ đánh trúng nhưng ác quỷ vẫn thẹn quá hóa giận, lao thẳng về phía Huyền Thanh đạo trưởng. Huyền Thanh đạo trưởng vội dùng câu tà chỉ (câu: giãm giữ, trói buộc), chỉ thấy các ngón tay trái đạo trưởng duỗi ra, sau đó khép bốn ngón tay lại, ngón út và ngón giữa gập vào trong, ngón cái giữ chặt. Giữa hai ngón tay kẹp lá bùa đánh về phía ác quỷ.

      Câu tà chỉ, nghĩa như tên, có thể vây khốn tà ma, diệt ác quỷ, chiêu chỉ pháp này vừa vặn đánh trúng mặt chú Hai. Chú Hai gào thét ngã xuống đất.

      “Nghiệt súc! Hôm nay là ngày chết của ngươi.” Huyền Thanh đạo trưởng cầm bùa định tiến lên dán lên đỉnh đầu ác quỷ nhưng ác quỷ lại đứng vọt lên. Hóa ra, chiêu vừa rồi chỉ đánh trúng mà chưa chế ngự được nó. Có vẻ, năng lực của ác quỷ này cũng thể khinh thường.

      Ác quỷ vươn hai tay đánh về phía Huyền Thanh đạo trưởng.

      Lúc này, Huyền Thanh đạo trưởng sớm chuẩn bị xong phi phù, Lại xuất ra chiêu cấm quỷ chỉ, hơn mười lá bùa theo lực pháp chỉ bay về phía chú Hai. Bùa chú lập tức phát ra loạt tiếng nổ mạnh. Chú Hai đau đớn kêu gào, chạy về phía cửa chính.

      Sau lưng chú Hai bị tôi dán bùa, bên ngoài cửa nhà chính tôi cũng dán mấy tờ, chú Hai đẩy cửa, tôi và thím Hai vội vàng lôi từ trong túi ra mấy lá bùa dán lên ngực ông ấy. Chú Hai bị bùa chấn làm cho đau đớn đành quay trở vào.

      chậm nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Huyền Thanh đạo trưởng lấy hoàng bố từ sau lưng ra, trong túi đều là bùa chú vẽ xong. Đạo trưởng lẩm bẩm. Lần này, tôi hiểu những chú ngữ của ông ấy. Chỉ thấy, những bùa chú kia tự nhiên bay lên, mở ra hết lá này đến lá khác, hơn chục tờ linh phù làm thành cái vòng lớn, càng bay càng nhanh, bên trong tạo thành hình dương đồ. chỉ vậy, lúc dương đồ hình thành, Huyền Thanh đạo trưởng lại thúc giục chỉ pháp, ngón tay tạo thành hình kim liên. Tôi nhớ mang máng từng thấy loại chỉ pháp này trong quyển Đạo gia nào đó. Đạo sĩ dùng được chỉ pháp này đều là người rất có tu vi.

      Kim liên chỉ pháp phát ra đạo kim quang hướng về những lá bùa kia. Bùa chú giống như được tăng thêm sức mạnh đánh về phía chú Hai.

      Những tưởng rằng, những lá bùa này có thể đánh ngã chú Hai, Nhưng ngờ, thân thể chú Hai nảy ra biến hóa. Chỉ thấy bắp thịt trương lên, cổ nổi đầy gân xanh, ra sức xé rách bùa chú người.

      Chú Hai lập tức thoát khỏi ràng buộc của bùa chú.

      Lúc này, Huyền Thanh đạo trưởng hét lớn tiếng, trong tay lại làm ngục ấn quyết. Theo tiếng chú ngữ phát ra, tất cả tinh đăng trong nhà dường như cũng bị tác động. Bốn mươi chín ngọn tinh đăng “Vù! Vù” bay ra, tạo thành quả cầu lửa bay về phía chú Hai. Những ngọn tinh đăng này đều được làm từ chú ngữ và bùa chú.

      Bị tinh đăng vây quanh, chú Hai phát ra tiếng kêu sợ hãi, ngừng lấy tay khua, muốn xua tất cả tinh đăng . Lúc này, Huyền Thanh đạo trưởng chỉ cái, toàn bộ tinh đăng đều đập lên người chú Hai. người chú Hai vốn có bùa, trong lúc tinh đăng đập vào, đạo trưởng lại thúc giục pháp thuật, tất cả bùa chú người chú Hai bùng cháy rừng rực.

      Ánh lửa chiếu sáng cả gian phòng u ám. Chú Hai phát ra những tiếng gào thét thảm thiết.

      Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi và thím Hai sợ đến ngây người. Em sớm bị dọa ngất rồi.

      “Đạo trưởng! Xin nương tay! Ông thể giết chết ông ấy được. Ông ấy phải là người xấu, chỉ là bị quỷ ám mà thôi. Đạo trưởng, ông hãy cứu lấy ông ấy.” Thím Hai giống như phát điên xông vào nhà. Tôi vội vàng kéo tay bà ấy lại.

      “Các ngươi đừng vào. Ta giết . Lửa bùa chú phải lửa dương, là hỏa do linh pháp chú của ta tạo thành. hỏa chỉ có thể đốt hàn của ác quỷ, thiêu chết người.” Huyền Thanh đạo trưởng thấy thím Hai như phát điên xông vào, vội vàng giải thích.

      hỏa lục quang u tối vẫn bốc cháy, cùng với hỏa bốc cháy, cơ thể chú Hai cũng phát sinh biến hóa. Mặt ông ấy chuyển từ đen sang trắng, dần dần giống sắc mặt người bình thường, Nhưng răng nanh vừa dài vừa nhọn trong miệng vẫn chưa biến mất hoàn toàn, tuy nhiên cũng ngắn hơn rất nhiều rồi.

      Tôi thấy chú Hai nhúc nhích vội vàng chạy đến.

      “Đạo trưởng, chú Hai sao chứ ạ? Bây giờ, ông ấy thế nào? Ác quỷ bị tiêu diệt chưa?” Tôi thực lo lắng và sợ có chuyện gì may xảy ra với chú Hai.

      Huyền Thanh đạo trưởng gì, chỉ thấy những những bùa chú cháy rụi biến thành cái lưới lớn màu vàng, mắt lưới giống như được làm từ tơ vàng óng ánh, lưới càng ngày càng chặt. Bị lưới siết chặt, sắc mặt chú Hai dần khôi phục lại bình thường.

      Mới vừa rồi còn mặt xanh nanh vàng, bây giờ, chú Hai trở lại thành người bình thường như trước.

      “Cậu bé, nên động vào người chú cậu. tại, bùa chú của ta tạo thành cấm chế. Loại cấm chế này có thể phong ấn linh hồn ác quỷ bên trong. Ác quỷ thể chạy ra làm việc ác được nữa.” Huyền Thanh đạo trưởng lau mồ hôi trán, cầm kiếm gỗ đào nghìn năm lên.

      Đạo trưởng dùng sức cắn đứt ngón tay, lấy máu vẽ lên kiếm gỗ đào. Kiếm gỗ đào nghìn năm rung cái, lập tức trở nên giống như có linh lực.

      bị cấm chế vây khốn, chú Hai đột nhiên giật mình, giãy giụa muốn đứng lên. Xem ra, pháp lực của ác quỷ này rất mạnh mẽ. Bùa chú của bốn mươi chín tinh đăng cùng vô số bùa chú thiêu đốt cũng thể khiến nó khuất phục. Huyền Thanh đạo trưởng thở dài cái, lắc đầu.

      “Chỉ có thể dùng máu của ta tế kiếm!” xong, Huyền Thanh đạo trưởng nhấc kiếm gỗ đào về phía chú Hai, đâm mạnh vào vai ông ấy.

      Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, biết chú Hai bây giờ còn sống hay chết.

      “Ba nó!” Thím Hai vừa khóc vừa lay chú Hai. Nhưng lay thế nào, chú Hai cũng tỉnh. Thím Hai lấy hai tay che kín bả vai chú Hai, muốn cầm máu, nhưng che thế nào cũng ngăn được. Thím Hai gào khóc.

      giọng thôi. Bây giờ thể to tiếng được, nhất định được để lộ tin tức. Ta nghi ngờ, ác quỷ chỉ có , có lẽ, còn có những con khác. Con quỷ này có thể gọi đồng bọn đến trợ giúp.” Huyền Thanh đạo trưởng thần thần bí bí khiến cho da đầu tôi tê dại.

      Huyền Thanh đạo trưởng niệm chú, lấy ra lá bùa giữa trung.

      “Ngừng!” Vừa dứt lời, lá bùa bay về phía bả vai chú Hai, vai chú Hai lập tức ngừng máu.

      “Các ngươi cứ yên tâm. tại, hỏa làm hao tổn hơn nửa công lực của ác quỷ rồi. Nhưng, nguyên thần của ác quỷ này cũng bị phong ấn hoàn toàn. Bây giờ, ta làm phép vây nó ở trong trận.” Huyền Thanh đạo trưởng vừa vừa lấy ra cái túi vải , bên trong đựng đầy muối trắng.

      Đạo trưởng cầm muối tung khắp phòng. Quỷ sợ muối. Hơn nữa, muối phơi nắng hết ngày này qua ngày khác, quỷ lại càng sợ. Loại này là muối biển phơi nhiều ngày, hấ thụ tinh hoa của nhật nguyệt. Quỷ giẫm phải, muối thiêu đốt chân .

      Bị kiếm gỗ đào cắm vào, chú Hai ngừng co quắp, còn phát ra những tiếng gầm , dường như cố gắng trốn thoát. Máu vừa ngừng chảy, ông ấy lăn qua lăn lại, lộn cái muốn xông ra ngoài.

      Pháp trận vừa nãy bị phá rồi. Bây giờ, ta phải bày trận mới, ngờ oán khí của ác quỷ này lại lớn như vậy. Pháp thuật mấy lần trước đều đánh trúng vậy mà cũng có tác dụng gì.” Huyền Thanh đạo trưởng cau mày .

      Đạo trưởng lấy ra sợi dây thừng màu vàng, dây treo đầy chuông vàng . đầu sợi dây buộc chặt cổ chú Hai, đầu còn lại cuốn quanh người ông ấy. Sợi dây này phải dây bình thường. Nó được làm từ tro lá đào, sau đó đem phơi chín chín tám mươi mốt ngày mà thành, bền chắc gì sánh được. Bất kể là ác quỷ, cương thi đều có thể dùng dây thừng này trói lại.

      Đạo trưởng đứng làm pháp sau bàn, cầm kiếm gỗ đào nghìn năm lên, sau đó giơ lá bùa lên, chĩa về phía quan tài đất, nắp quan tài giấy bắn ra ngoài.

      “Cậu giúp tôi đặt ông ấy vào đây.” Tôi lập tức hiểu ý, đưa tay túm lấy vai chú Hai. Đạo trưởng dùng chút lực đem chú Hai bỏ vào quan tài giấy.

      Chú Hai bị đặt vào trong quan tài còn ngừng gầm gừ, cắn môi mình. Đạo trưởng lại móc ra đồng tiền lớn nhét vào miệng chú Hai. Chú Hai lập tức ngất .

      Lúc này, thím Hai và em vào.

      “Đạo trưởng, sao lại đem ông ấy vào quan tài? Chẳng lẽ, ông ấy chết rồi?” Thím Hai nhìn vết máu đất khóc ô ô. Em ở bên cạnh cũng lau nước mắt.

      “Bây giờ, ta khống chế trong pháp trận này. Cái này gọi là khốn ma trận. Quan tài là vật thuần . Ác quỷ nằm trong quan tài đả thương thân thể con người. Còn có, ta vẽ bùa chú xung quanh quan tài. Bây giờ, có mọc cánh cũng thoát được. Nhưng, pháp lực của uan tài có hạn, chỉ có thể vây khốn lúc, muốn tiêu diệt hoàn toàn còn cần thứ nữa.” Làm làm lại nhiều lần, đạo trưởng cũng mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, cầm kiếm đào ngồi xuống.

      “Rốt cuộc đó là thứ gì ạ?” Tôi chờ nổi nữa. Thực , tôi rất lo lắng cho chú Hai, nếu như trận pháp mất hiệu lực, chú Hai bị ác quỷ dày vò đến chết mất.

      “Đinh trấn hồn.” Đạo trưởng lấy ra lá bùa trấn nắp quan tài.

      “Đinh trấn hồn là cái gì ạ?” Em ngơ ngác nhìn đạo trưởng.

      “Người sau khi chết được chôn cất yên ổn. Cất quan nhập thổ linh hồn mới có thể yên nghỉ, luân hồi chuyển thế. Đinh trấn hồn cũng chính là đinh dài ván quan tài. Tùy theo phong tục tập quán từng nơi, đinh pháp cũng giống nhau. Nhưng đại khái, đinh này được chia làm hai loại. loại dài thước hai tấc, là loại người dân bình thường hay dùng. loại dài ba thước sáu tấc thường dành cho những nhà giàu có. Cả hai loại này đều có đặc điểm chung là đầu đinh hình vuông, tượng trưng cho trời tròn đất vuông.” Đạo trưởng vừa vừa vuốt râu.

      “Đinh trấn hồn!” Trong lòng tôi cả kinh, lời của đạo trưởng khiến tôi nhớ lại lần tôi cùng chú Hai tới nhà ông chủ Hồng ở Sư Nha Bá…

      —–Hết chương 17—–

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Lại Sư Nha Bá

      Edit: Gió


      Lần trước làm pháp ở nhà ông chủ Hồng quả thực rất tà môn, hình ảnh chiếc quan tài màu đỏ lại lên trong đầu tôi. Đúng vậy, tôi mơ màng nhớ ra, hình như nắp quan tài có mấy đầu đinh hình vuông màu đỏ to, rất giống với đinh trấn hồn Huyền Thanh đạo trưởng nhắc tới.


      “Đạo trưởng, việc này thể chậm trễ, cháu đến nhà ông chủ Hồng ở Sư Nha Bá tìm đinh trấn hồn ngay bây giờ. Thím Hai, em , hai người ở nhà trông chú Hai. Cháu về ngay.” xong, tôi xoay người .

      “Cậu bé, lần trước cậu với tôi chuyện cậu và chú Hai cậu trải qua, tôi sớm nghi ngờ là bọn dẫn ác quỷ sang chiếm lấy thân thể chú Hai cậu. Cậu nhất định phải cẩn thận. Tôi cho cậu mấy lá bùa phòng thân, đường phải nhớ, dù có chuyện gì cũng được quay đầu lại.” Huyền Thanh đạo trưởng xong, châm hương, niệm pháp chú vẽ cho tôi hai lá bùa.

      Nhận bùa, tôi lại nhìn chú Hai nằm im nhúc nhích trong quan tài giấy chút.

      “Thím Hai, thím ở nhà trông chừng chú Hai cẩn thận, có chuyện gì hãy nhờ đạo trưởng giúp. Cháu đây.” Tôi khoác túi bố chú Hai thường dùng đề phòng bất trắc.

      “Tiểu Vũ, dọc đường nhớ cẩn thận!” Thím Hai vừa vừa sờ mặt tôi giống như được gặp lại tôi nữa vậy, nước mắt ngừng rơi. Tôi nhìn thím Hai mà đau xót trong lòng. Thím Hai, chú Hai giống như cha mẹ ruột của tôi vậy. Đối diện với tình cảnh bây giờ, tôi cảm thấy mình vô dụng.

      Huyền Thanh đạo trưởng ngồi xếp bằng, thầm niệm pháp chú, chuyện.

      , chờ em chút. Em chung với .” Tôi vừa ra tới cửa, em gọi lại.

      “Em với ? Em ở nhà cùng thím . tự được. Huống hồ, trễ thế này, con con đứa theo cũng tiện. Bây giờ, chú Hai như vậy, em mà xảy ra chuyện gì nữa, thím thế nào đây?” Nhìn em quyến luyến muốn buông tay, tôi càng muốn em ấy mạo hiểm với mình.

      sao đâu a. Em muốn a mình. Hơn nữa, đạo trưởng cho chúng ta bùa rồi còn sợ gì nữa? Bây giờ, mẹ và đạo trưởng ở cùng chỗ có chuyện gì. đưa em cùng được ?” Em mở to hai mắt nhìn tôi.

      sao Tiểu Vũ. Em theo con cũng tốt, có thể săn sóc cho nhau. Con mình thím cũng yên tâm. Với lại, em con cũng lớn như vậy rồi, đâu còn con nít nữa.” Thím Hai vừa vừa cầm hai bộ quần áo đưa cho tôi.

      “Đến nơi cũng biết là mấy giờ, các con lạnh nhớ mặc thêm quần áo. Có đạo trưởng ở đây rồi sao đâu, nhanh về nhanh.” Thím Hai muốn tôi lo lắng, cố tỏ ra trấn định .

      Bên ngoài tối đen như mực, tôi đóng cổng lại.

      dắt tay em , em sợ tối.” Em vừa vừa thò tay nắm chặt tay tôi. Tay em lạnh, rất lạnh. Tôi vội vàng dùng hai tay nắm chặt tay em ấy.

      “Sao tay em lạnh vậy? Để ủ cho em!” Đột nhiên, em ôm chầm lấy tôi.

      , em sợ! Hôm nay, thiếu chút nữa là ba chết rồi. Ông ấy biến thành cái bộ dáng ấy. Em sợ, em muốn về nhà. dẫn em !” Em khóc nấc lên.

      sao đâu. tại, phải đạo trưởng khống chế được chú Hai rồi sao? Chỉ cần chúng ta tìm được đinh trấn hồn, ác quỷ phải chạy ra, chú Hai trở lại bình thường. Còn nữa, chúng mình bỏ thím Hai làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, em muốn để thím Hai đối diện với tình cảnh đó mình sao?” Thấy ánh mắt kiên định của tôi, em ngừng khóc. Em ôm tôi chặt, giống như tôi chính là chỗ dựa duy nhất của em ấy.

      Nhà chú Hai cách Sư Nha Bá rất xa, khoảng 20 kilomet đường núi. Tôi thực chỉ muốn phi nhanh đến đó lấy được đinh trấn hồn. Thế nhưng, tiểu sơn thôn hẻo lánh, có xe cộ gì, chỉ có thể dựa vào hai chân. Tay em nắm chặt tay tôi, dần dần cũng ấm lên. Đột nhiên, cơn gió lạnh thổi qua, xa xa trông như có thứ gì đó bay trời. Bóng đen kia lại hướng về phía nhà chú Hai. Tôi tập trung nhìn, bóng đen kia hình như là người, mà lại giống người.

      “Mau nằm xuống!” Tôi vội vàng ôm chặt em che dưới thân.

      Bóng đen kia đột nhiên vọt tới, bay vòng quanh đầu chúng tôi, dường như phát ra cái gì nên đành bay . Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, may mà có bùa chú đạo trưởng cho. Bằng kinh nghiệm của mình, tôi thấy đó phải là bóng ma đơn giản mà giống như Quỷ Hồn.

      , đó là cái gì vậy?” Em hoảng sợ, giọng hỏi tôi.

      có gì. Hình như là cơn gió thôi. Chúng ta nhanh , đừng để cho Huyền Thanh đạo trưởng phải chờ lâu.” Tôi sợ em lo lắng nên vậy. Kỳ thực, sau khi cùng chú Hai từ Sư Nha Bá trở về, nhiều chuyện bất khả tư nghị như vậy xuất , chó và gà bị hút khô máu, còn có mấy đứa nhóc đến từ nội thành nữa, tất cả đều khiến tôi sợ hãi trong lòng.

      Đường từ nhà chú Hai đến Sư Nha Bá đều là đường núi. Núi nơi này đều cao tới mấy trăm mét. núi toàn là cây cối rậm rạp và hoa màu, mỗi lần tôi và chú Hai Sư Nha Bá cũng phải mất hơn bốn tiếng đồng hồ. Hôm nay, để có thể đến Sư Nha Bá nhanh nhất, tôi và em vừa vừa chạy. được ba tiếng, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, em cũng thân ẩm ướt, quần áo dính chặt vào người.

      ! Phía trước có phải là Sư Nha Bá ?” Em thở ra hơi chỉ chỉ thôn trang đen như mực phía trước. Tôi nhìn heo hướng ngón tay em chỉ. Thôn trang phía trước đúng là Sư Nha Bá còn lác đác vài nhà chưa đóng cửa, tắt đèn.Tôi và em đứng lên vào Sư Nha Bá khiến chó sủa hồi.

      Trí nhớ của tôi rất tốt. Lần trước vừa vào thôn, chúng tôi gặp thanh niên mặc áo sơ mi ngay đầu đường. Theo con đường này về phía trước chính là nhà ông chủ Hồng. lát sau, tôi tìm được nhà của . Em hình như hơi sợ hãi, rúc vào sau lưng tôi.

      Nhà ông chủ Hồng là kiểu đại viện truyền thống, ở giữa là nhà chính, hai bên là sương phòng. Dù sao cũng là ông chủ nên hai cánh cổng sơn đỏ rất là khí phách, bên là hai cái đập cửa hình đầu sư tử rất là dữ tợn.

      “Có ai ? Ông chủ Hồng có nhà ? Có ai … .” Tôi vừa gọi vừa đập cửa. Gần như toàn bộ chó trong Sư Nha Bá đều bị tôi ầm ĩ sủa điên cuồng. Gọi gọi lại mấy lần nhưng vẫn thấy có người thưa. Tôi lén nhìn qua khe cửa nhòm vào bên trong, nhưng bên trong tối đen như mực, chẳng nhìn thấy cái gì.

      , có phải nhận nhầm nhà ? Nhà vừa mới làm tang xong phải có người ở nhà chứ?” Em cũng nhón chân nhìn vào bên trong.

      “Tuyệt đối sai. Lần trước và chú thực là tới ngôi nhà này.” Tôi và chú Hai ra ngoài trừ tà chưa bao giờ gặp qua cảnh như này, vị trí nhà bọn họ giống như con dao khắc sâu trong trí nhớ của tôi.

      “Chắc là ngủ rồi, để gõ lớn hơn chút nữa.” Thực , trong lòng tôi rất gấp, sợ thím Hai và đạo trưởng bên kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tôi ra sức đập cửa. Cánh cổng vừa dày vừa nặng như vậy mà lại lắc lư. Chó lại điên cuồng sủa trận. Tôi cảm thấy có gì đó đúng.

      “Tiếng động lớn như vậy có ngủ cũng phải nghe thấy chứ. Em , em ở đây được đâu. leo tường vào xem thế nào.” xong, tôi cởi bớt áo đưa cho em , nhún người leo lên tường.

      Trong sân nhà ông chủ Hồng tối đen như mực, tôi lấy bật lửa mang theo bật lên. Sân nhà ông chủ Hồng rất lớn nhưng hình như trống rỗng, cái gì. Tôi còn nhớ lần trước tôi và chú Hai vào còn có mấy cái bàn mà bây giờ thấy đâu. Cửa nhà đóng chặt, thấy phòng nào thắp đèn. Cửa nào cũng khóa, đẩy thế nào cũng ra, có cách nào khác, tôi đành nhảy ra ngoài.

      ! Sao rồi? Đúng là nhà ông chủ Hồng ? Sao lại có ai?” Em đưa áo cho tôi. Bây giờ khoảng mười hai giờ đêm, ban nãy đổ nhiều mồ hôi, bây giờ có gió lạnh thổi qua, tôi khỏi run lên.

      vào trong xem nhưng thấy ai. Có lẽ, bọn họ sang nhà người thân. Bây giờ có cách nào khác, chúng ta đành chờ ở đây thôi.” Tôi bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      , nếu chúng ta về , ở đây chờ cũng lấy được, cha mẹ ở nhà nếu có chuyện gì may làm sao bây giờ?” Em kéo tay tôi muốn .

      được. Bọn mình trở về cũng giúp được gì. chỉ có chút bản lĩnh tát bùn qua sông, tự thân mình còn khó bảo toàn, nếu như gặp quỷ còn biết có thể chạy được hay . Vì cứu chú, nhất định phải lấy được đinh trấn hồn. Chỉ có lấy được đinh trấn hồn, chúng ta mới đuổi được ác quỷ. Hơn nữa, có Huyền Thanh đạo trưởng ở đó, còn có thím Hai nữa, chắc có chuyện gì đâu.” Tôi và em thương lượng xong, liền ngồi ở cổng đợi.

      “Được , chúng ta ngồi đây chờ đến khi trời sáng, chờ đám người kia ra rồi hỏi.” Em vừa vừa mặc thêm quần áo, em ấy cũng lạnh đến phát run rồi.

      Tôi nhìn xung quanh. Đối diện cổng nhà ông chủ Hồng có đống rơm khô to, tôi và em ngồi dựa vào đống rơm. mười mấy kilomet đường núi mệt muốn chết, mơ mờ màng màng, tôi nắm tay em ngủ thiếp .

      Ngủ được lúc, bóng đen bay lẩn quẩn đầu tôi và em . Bóng đen kia từ từ dừng lại. Từ trong làn khói mù, người bước ra. Người mặc quần áo màu trắng như giấy, bước chân vững vàng vang lên ồn ào. Tôi thấy nó về phía tôi nhưng thân thể như bị tảng đá lớn đè lại, nhúc nhích được. Tôi nâng tay lên muốn gọi em , nhưng trong miệng lại phát ra được thanh nào. Người này từ từ tới gần tôi, khom lưng túm lấy bả vai tôi. Từ trong mái tóc đen dài, lộ ra hai con mắt đỏ lòm. chỉ vậy, trong mắt hề có con ngươi! Tôi sợ đến nỗi tim cũng muốn bắn ra ngoài…

      “A…”

      Hóa ra là nằm mơ.

      “Này! Cậu bé, tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!” Tôi mở mắt ra lại càng hoảng hơn, đôi tay ra sức lay bả vai của tôi. Tôi vội vàng đẩy tay ra, từ trong đống cỏ đứng phắt dậy, nhìn xung quanh, trời sáng rồi.

      “Cậu bé, cậu là người thôn nào? Sao cháu lại cùng bé này nằm trong đống rơm thế? Các cháu đây là …?” ông lão nghi ngờ nhìn tôi.

      Trong lòng tôi mừng thầm, ông lão này trông rất quen mắt. Ông ta phải là lão Hồ lần trước ngồi cửa nhà ông chủ Hồng sao? Sao ông ta lại ở đây?

      “Bác ạ, chúng cháu đến tìm ông chủ Hồng có chút việc nhưng nhớ nhà.” Tôi vội vàng mặc lại quần áo, gọi em dậy. Mặt của em đỏ lên, chắc là cảm thấy ghét bỏ trong lời vừa rồi của ông lão.

      “Hả? Cậu tìm ông chủ Hồng làm gì? Nhà bọn họ chuyển rồi. Bây giờ, người cũng có. Mọi thứ trong nhà cũng chuyển rồi, cái gì cũng chừa.” Nghe lão Hồ vậy, tôi nhất thời bối rối.

      “Họ đâu? lúc nào?” Tôi lo lắng, nếu như tìm được người biết đâu tìm đinh trấn hồn đây?

      “Sau khi cậu và chú Hai cậu rời , sang ngày thứ hai, bọn họ liền chuyển luôn. Cậu tìm có chuyện gì?” Lão Hồ cẩn thận quan sát tôi.

      “Tìm đinh trấn hồn. Cháu muốn tìm đinh trấn hồn để đuổi ác quỷ người chú Hai …” Tôi đem tất cả những lời Huyền Thanh đạo trưởng dặn dò lại lượt. Lão Hồ nghe xong sợ đến ngây người, vuốt vuốt râu, nhìn chằm chằm vào tôi.

      “Thực có chuyện như vậy? Nhưng nguyên nhân bên trong, tôi có thể giải thích chút…” Lão Hồ bắt đầu nhớ lại.

      —–Hết chương 18—–

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :