1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Miêu Cương hồ sơ cấm kỵ - Tửu Tẩm Yên Hôi (Quyển 1_c20)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: tới từ nội thành.

      Edit: Gió


      Nghe chú Hai cũng chắc chắn, tôi biết mọi chuyện đơn giản, trong lòng cũng thấp thỏm yên.

      Dường như nhìn ra lo lắng của mọi người, chú Hai bổ sung thêm câu: “Mọi người yên tâm , có Niếp Văn Sơn ta ở đây, thứ gì cũng dám làm càn.”

      Nghe chú Hai tự tin như vậy, bà con cũng yên tâm mấy phần.

      Sau đó, chú Hai bảo trưởng thôn sai người xuống chân núi lấy lên mấy cuộn dây thừng, vây kín chu vi bốn phía cái hang giống như cảnh giới tuyến vậy, tôi và em về nhà lấy kiếm gỗ đào cho chú Hai và bó lớn bùa chú, cầm lên sườn núi Đầu Chó. Chú Hai để những người khác rời khỏi sườn núi, chỉ còn lão trưởng thôn, tôi và em ở lại hỗ trợ.

      Chúng tôi đem từng lá bùa vẽ đồ chú đỏ tươi treo dọc theo dây thừng, lát sau, dây thừng treo đầy bùa chú, nhàng lay động theo gió, lộ ra mấy phần uy nghiêm thần bí. Tôi thấy chú Hai mình về phía cửa hang, trong tay cầm kiếm gỗ đào, chân đạp thất tinh*, quơ múa, miệng lẩm bẩm.

      Qua lúc lâu, chú Hai đột nhiên quát to tiếng, cầm kiếm gỗ đào xuyên qua bùa chú nhuốm máu, xoạt tiếng cắm vào bùn đất phía trước hang, giống như dùng kiếm trấn áp, ngăn cản thứ gì đó.

      Khom người,há miệng thở dốc lúc, chú Hai xuống, khi ông ấy tới trước mặt chúng tôi, tôi thấy mặt ông ấy đỏ lên, mệt đến muốn lả .

      “Ba, ba sao chứ?” Em nắm chặt tay chú Hai, lo lắng hỏi. Vừa mới hỏi xong, đột nhiên buông tay chú Hai ra, kinh hô tiếng, “Ba, sao tay ba lạnh như vậy?”

      Tôi cũng kinh hãi, vội cầm tay chú Hai xem thử, quả nhiên, thấy tay ông ấy lạnh như khối hàn băng, nhịn được hỏi: “Chú Hai, chú sao chứ?”

      sao.” Chú Hai lắc đầu cái. “ thôi, chúng ta trở về nhà thôi.”

      Mặc dù, tôi và em lo lắng cho chú Hai, nhưng thấy ông ấy nhiều, cũng tiện hỏi lại.

      Ngay sau đó, tôi, em , lão trưởng thôn và chú Hai rời khỏi sườn núi Đầu Chó.

      Trong lúc xuống sườn núi, trong lòng tôi nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt, cảm thấy trong hắc động phía , có con mắt to nhìn chằm chằm vào tôi, khiến cho lưng tôi ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Cuối cùng, tôi nhịn được, quay đầu lại nhìn về phía cái hang sườn núi Đầu Chó. Vừa mới nhìn, tôi bị dọa đến thất thanh, hoảng hồn, ngã ngồi mặt đất.

      , làm sao vậy?” Em lại càng hoảng sợ, vội vàng đỡ tôi đứng lên, hỏi.

      Tôi hoảng sợ chỉ về phía cái hang sườn núi, run giọng : “Mọi người nhìn, mọi người nhìn xem…”

      “Nhìn cái gì?” Em nhìn thoáng qua cái hang, khó hiểu nhìn về phía tôi, lẩm bẩm .

      Chú Hai và lão trưởng thôn nhìn thoáng qua cái hang, cũng quay đầu nghi ngờ nhìn tôi.

      “Tiểu Vũ, con thấy cái gì?” Chú Hai nhìn chằm chằm vào tôi hỏi.

      “Con… Vừa rồi, hình như con nhìn thấy bóng người, mặc quần áo trắng…” Tôi tự tin . Vừa rồi, thực tôi nhìn thấy người mặc quần áo trắng đứng trước cửa hang, nhưng tôi chỉ chớp mắt cái biến mất, chính tôi cũng hoài nghi biết có phải mình bị hoa mắt hay .

      , phía có cái gì mà, có phải bị hoa mắt ?” Em .

      Tôi gì, lão trưởng thôn và chú Hai kinh nghi bất định liếc tôi cái, nhưng cũng gì.

      Bỗng nhiên, chú Hai chụp lấy vai tôi, vỗ , : “ sao, thôi.”

      Lúc đó, tôi thực hy vọng là mình hoa mắt.

      Hôm đó, toàn bộ thôn dân Vân Long Bá đều nghị luận về chuyện cái hang sườn núi Đầu Chó, số thôn dân lúc trước xem, buổi chiều cùng nhau kết bạn về phía núi Đầu Chó, nhưng bởi vì lão trưởng thôn nghiêm khắc cảnh cáo, mọi người thể đến gần cái hang, nên những người này chỉ dám đứng xa xa dưới sườn núi nhìn lên.

      Thím Hai nghe chúng tôi cái hang kinh khủng như thế nào nên cũng dám xem.

      Chuyện sườn núi Đầu Chó rất nhanh truyền sang các thôn kế bên, mỗi ngày tôi đều thấy người từ những thôn xung quanh đến thôn chúng tôi, muốn lên sườn núi Đầu Chó nhìn cái. Lão trưởng thôn trông thấy những người này, nghiêm túc cảnh cáo, bảo bọn họ dù sao cũng nên đến gần hang tối, tránh cho bọn họ tự rước họa vào thân. Đa số mọi người từ xa thấy bùa chú bay phấp phới trước cửa hang, biết lợi hại, lên nữa. Nhưng đến ngày thứ ba, có mấy người đàn ông từ Sư Nha Bá đến, ỷ mình gan lớn, nghe lão trưởng thôn khuyên, nhất định muốn vào hang tối nhìn chút.

      Kết quả, mấy người đàn ông kia vừa vào bao lâu, kêu khóc om sòm, kêu cha gọi mẹ lao xuống chân núi.

      Lúc ấy, tôi cũng ở đó, thấy mấy gã đàn ông như trâu cao ngựa lớn sợ choáng váng chạy xuống chân núi, vô cùng vui vẻ. phải là tôi cười đau khổ của người khác, mà bởi vì trải qua chuyện chú Hai ở Sư Nha Bá, khiến tôi có hảo cảm với tất cả người Sư Nha Bá. Huống hồ, mấy gã này là tự tìm đến.

      Sau đó, tôi nghe , mấy gã này sau khi trở về đều trở thành đồ vô dụng, người bị liệt, người ngớ ngẩn, hai người khác biến thành người thực vật, muốn sống được mà chết cũng xong. Có bốn gã đó làm gương, dần dần người ở những thôn khác cũng dám đến xem cái hang sườn núi Đầu Chó nữa. Tôi nghe thím Hai , rất nhiều người bên ngoài thôn đều gọi cái hang này là Hang Quỷ, truyền vô cùng thần kỳ, vô cùng kinh khủng.

      Hang Quỷ, tôi cảm thấy cái tên này cũng tồi. lòng mà , tôi cũng rất tò mò về Hang Quỷ. Nhưng tôi biết lợi hại trong đó, nên cũng dám tùy tiện xem.

      Tôi vốn cho rằng chuyện Hang Quỷ cứ thế là kết thúc.

      Nhưng quá hai ngày sau, lại thêm bi kịch nữa xảy ra.

      Hôm đó, tôi và em hái ớt, lúc về tới cửa thôn, thấy có mấy nam nữ trẻ tuổi lưng đeo ba lô đứng ở cửa thôn, nhìn ngó vào phía trong thôn, giọng bàn bạc cái gì đó. Tôi thấy quần áo của bọn họ và người trong thôn rất khác nhau, gọn gàng, sạch , tươi sáng, nghĩ bọn họ có thể là từ nội thành tới. đến chỗ chúng tôi, non xanh nước biếc, ngày trước, khi chưa có chuyện đặc biệt này, vào mùa hè cũng có số người từ thành phố đến những mỏm núi xung quanh du ngoạn, cho nên cũng lấy làm kỳ lạ. Nhưng bởi vì vừa xuất chuyện Hang Quỷ núi Đầu Chó, cho nên tôi khỏi hoài nghi, mấy người này vì nghe danh mà đến, muốn vào Hang Quỷ thám hiểm phen, trong lòng hơi trầm xuống.

      Thấy tôi và em thoáng đến gần, mấy nam nữ lập tức chú ý đến chúng tôi. mặc quần short, áo phông màu xanh nhạt, đội mũ lưỡi trai, dáng người thon thả, tươi cười tới trước mặt chúng tôi.

      “Xin chào đẹp trai, em , tôi là Triệu Ngọc Nhi, tôi và mấy người bạn của tôi cố ý từ nội thành đến đây thăm quan.” tươi cười xinh đẹp .

      Thấy ta cố tình chỉ ra bản thân mình từ nội thành tới, lại còn có chút đắc ý, tôi có chút khinh thường, hừ tiếng, nhàn nhạt : “Có chuyện gì sao?”

      Triệu Ngọc Nhi trả lời mà lấy từ trong ba lô ra mấy thanh sô la, đưa về phía chúng tôi, ngượng ngùng cười tiếng, : “ người tôi mang theo thứ gì, chỉ có mấy thanh sô la, hy vọng hai người đừng để bụng.”

      Tôi cũng nhận sô la của ta, khẽ cười tiếng . “ cần phải hối lộ chúng tôi, có việc gì .” Nghĩ thầm, nếu muốn hối lộ, mấy thanh sô la này tính là cái gì, những người thành phố này đều cho là dân quê chúng tôi chưa từng được ăn sô la sao? Hình như thực là chưa từng ăn, nhưng đừng nghĩ đem mấy thanh sô la là mua chuộc được chúng tôi. Chúng tôi bằng lòng chỉ đường, cũng là xuất phát từ lòng tốt của chúng tôi mà thôi.

      Tôi ra hiệu bảo em nhận lấy sô la.

      Triệu Ngọc Nhi bị lời của tôi chọc cười, cười khúc khích, cười tươi như hoa, : “ đẹp trai chuyện đáng .”

      “Đừng nhảm nữa, có chuyện gì mau , chúng tôi có nhiều thời gian.” Tôi mất kiên nhẫn .

      Triệu Ngọc Nhi lắc đầu bất đắc dĩ, thu lại nụ cười, : “Là như vậy, chúng tôi muốn lên sườn núi Đầu Chó xem chút, có thể …”

      Tôi hơi biến sắc mặt, cắt ngang lời ta, : “Các người muốn lên núi Đầu Chó làm gì?”

      du ngoạn.” Triệu Ngọc Nhi vuốt vuốt tay .

      Tôi khẽ hít hơi : “Các người thể .” Tôi muốn nhìn thấy đại mỹ nhân như ấy bị hù dọa trở thành người ngớ ngẩn hay người thực vật, bốn gã Sư Nha Bá chính là bài học xương máu.

      “Vì sao?” Triệu Ngọc Nhi nhíu đôi mi thanh tú, khó hiểu nhìn tôi.

      “Trước khi đến đây, chắc hẳn các ngươi nghe chuyện Hang Quỷ sườn núi Đầu Chó rồi chứ?” Tôi thẳng vào vấn đề.

      Ba nam nữ vẫn luôn đứng phía sau nghe tôi và Triệu Ngọc Nhi chuyện, nghe thấy tôi nhắc đến Hang Quỷ, khỏi kinh hô tiếng: “Hang Quỷ là !”

      Triệu Ngọc Nhi ràng cũng biến sắc, nhưng rất nhanh lại tươi cười, : “Quả thực mấy người chúng tôi nghe xong chuyện Hang Quỷ, hâm mộ danh tiếng nên mới đến đây, có thể chỉ đường cho chúng tôi ?”

      “Các người đều nghe về Hang Quỷ còn muốn tìm chết?” Tôi hiểu nhìn ta.

      Triệu Ngọc Nhi mỉm cười, lắc đầu cái, thanh niên mặc áo phông hình Vua Hải Tặc phía sau, cảm thấy những lời của tôi giống như đùa, cười : “Người em, bây giờ là thế kỷ hai mốt rồi, chẳng lẽ cậu vẫn muốn với chúng tôi, Hang Quỷ kia thực có quỷ?”

      thế giới này thực có quỷ sao? , tôi cũng quá chắc chắn, lớn bằng từng này, tôi từng gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng cũng chưa từng gặp qua ma quỷ. Chỉ có điều, tôi cảm thấy, quỷ này, thà tin là có còn hơn là tin. Nghe xong lời của người thanh niên kia, tôi thực lo lắng cho mấy người hoàn toàn theo chủ nghĩa duy vật bọn họ, đối với việc coi thường quỷ tà, chính là tự chuốc lấy tai họa cho mình.

      Than tiếng, tôi liếc mắt nhìn mấy người phía sau, : “Trong Hang Quỷ có quỷ hay , tôi cũng biết, tôi chỉ biết lần trước có bốn người đàn ông nghe lời khuyên, xông vào Hang Quỷ, kết quả người bị dọa đến bại liệt, người sợ đến ngớ ngẩn, còn hai người trở thành người thực vật.”

      Chăm chú nghe tôi xong, sắc mặt mấy người khỏi biến đổi. Triệu Ngọc Nhi nhìn em hỏi: “Em , đây là ?”

      Em gật đầu khẳng định.

      Tôi nghĩ bọn họ bị hù dọa nghe lời khuyên, ngờ, mấy người đó chỉ sửng sốt chút, sau đó ngừng reo hò.

      “Mẹ nó, hóa ra là !”

      “Quá kinh khủng, quá kích thích.”

      “Nơi này, ta thích, ta phải .”

      Nhìn bọn họ nhảy lên hoan hô, tôi và em ngây dại.

      Triệu Ngọc Nhi nhìn tôi và em nghiêm túc : “Chúng tôi đặc biệt đến xem Hang Quỷ, phiền chỉ đường cho chúng tôi được . Chúng tôi có thể trả thù lao cho .”

      Người ta muốn tự tìm đương chết, tôi còn ngăn sao được, trong lòng tiếc nuối, thở dài tiếng, : “Tôi có thể chỉ đường miễn phí cho mấy người, nhưng mà, aizzz, tôi nghiêm túc khuyến cáo các người, thực đừng mạo hiểm vào Hang Quỷ, chú Hai tôi dùng bùa chú phong ấn nơi đó, nếu mấy người vào trong đó, thực rất nguy hiểm.”

      “Cám ơn nhắc nhở.” Triệu Ngọc Nhi nở nụ cười ngọt ngào : “Nhưng chúng tôi thực muốn vào đó xem chút, giúp chúng tôi chứ.” Vừa , trong đôi mắt ướt của ấy vừa lên ý cầu khẩn, hết sức động lòng người.

      Tôi gì, tôi và em nhìn nhau, khẽ lắc đầu, thở dài, : “Được rồi.”

      “Cảm ơn .” Triệu Ngọc Nhi vui vẻ .

      Tôi vội vàng bổ sung thêm câu: “Trước hết, mấy người về nhà tôi , tôi chú Hai vẽ cho mỗi người lá bùa hộ mạng, hy vọng các người có thể an toàn.”

      “Triệu Ngọc Nhi vui vẻ : “Vậy thực cảm ơn , hì hì, người tốt.”

      Tôi thêm gì nữa, cùng em đưa mấy người bọn họ về nhà.

      Về đến nhà, tôi đem mọi chuyện lại cho chú Hai và thím Hai nghe. Thím Hai hoảng hốt, vội vàng muốn ra ngoài khuyên nhủ những đứa trẻ này. Bà ấy ra sân khuyên bọn Triệu Ngọc Nhi, tôi và chú Hai ở lại trong phòng, tôi : “Chú Hai, mấy thanh niên kia biết Hang Quỷ lợi hại thế nào,chú khuyên họ .”

      —–Hết chương 7—–

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Ác quỷ tới nhà

      Edit: Gió

      chuyện cùng Triệu Ngọc Nhi, ấn tượng của tôi với ta cũng tồi, thực muốn trơ mắt nhìn bọn họ vào chỗ chết.

      Chú Hai khẽ thở dài tiếng, ngẩng đầu nhìn tôi, nhàn nhạt : “Con khuyên bọn họ rồi.”

      Tôi ngây ngẩn cả người.

      Chuyện bọn Triệu Ngọc Nhi muốn lên Hang Quỷ sườn núi Đầu Chó cắm trại, nhanh chóng kinh động đến lão trưởng thôn, lão trưởng thôn đến nhà chúng tôi, tận tình khuyên giải bọn Triệu Ngọc Nhi nên Hang Quỷ, tránh rước lấy họa. Kết quả, bọn Triệu Ngọc Nhi trình độ văn hóa cao, kéo ra tràng nào là: “ đời vốn có quỷ, chỉ có lòng người ám muội mà thôi, chúng ta sống ở thế kỷ 21, phải tin vào khoa học kỹ thuật.” Rồi quan điểm chủ nghĩa duy vật, vân vân…, cho lão trưởng thôn á khẩu thêm được gì nữa.

      Lão trưởng thôn có cách nào thuyết phục bọn họ, thím Hai cũng thể, người muốn chết, đúng là ai ngăn được.

      Thím Hai khuyên bọn họ nữa, mà mời bọn họ ở lại ăn cơm, mấy người bọn họ suy nghĩ chút rồi cũng nhận lời. Tôi biết đây là kế hoãn binh của thím Hai, muốn bọn họ có thêm thời gian để suy nghĩ kỹ. Nhưng tôi e rằng, cách này cũng vô dụng.

      Sau khi ăn cơm xong, bọn Triệu Ngọc Nhi muốn trả tiền cho chúng tôi, thím Hai kiên quyết nhận. Chúng tôi là người bản xứ, chiêu đãi người ngoài đến bữa cơm cũng là chuyện bình thường, sao có thể hám lợi mà thu tiền được?

      Thím Hai cương quyết nhận, bọn họ lại cương quyết đưa, hai bên đẩy tới đẩy lui, ai gì. Cuối cùng, bọn Triệu Ngọc Nhi mực nhét vào tay thím Hai, thím Hai đành phải nhận. Nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ, tôi hiểu, bọn họ ăn chực bữa cơm nên cảm thấy thoải mái. Quả nhiên, ngay sau đó, bọn họ lại lấy vật mang theo người đưa cho tôi. Tất nhiên là tôi từ chối, chúng tôi lại đùn đẩy.

      Hai bên lại giằng co. Chú Hai từ trong nhà, cầm mấy lá bùa lặng lẽ ra, thản nhiên liếc nhìn chúng tôi cái, sau đó với thím Hai. “Nhận , coi như bọn họ trả tiền bùa chú.” xong, ông ấy đưa bùa cho bọn Triệu Ngọc Nhi, mở ra, dặn bọn họ phải mang theo bên người, được vứt bỏ.

      Nghe chú Hai như vậy, thím Hai đành phải nhận lấy món đồ bọn họ đưa, những thứ này đều là đồ ăn. Triệu Ngọc Nhi còn đặc biệt tặng lọ nước hoa hộp kem dưỡng da cho em , em rất thích.

      Thấy bọn họ khách khí như vậy, thím Hai cũng để cho tôi và em dẫn bọn họ lên sườn núi Đầu Chó.

      Sau đó, tôi và em liền dẫn đoàn người Triệu Ngọc Nhi lên sườn núi Đầu Chó. Lúc này, mặt trời xuống núi, ánh nắng chiều phía tây bầu trời phát ra những tia sáng rực rỡ, chiếu lên rừng cây những quần sáng đỏ hồng, Triệu Ngọc Nhi và xinh đẹp khác, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp lại. Tôi với bọn họ, đến buổi tối nhất định được chụp ảnh, miễn chụp phải những thứ sạch .

      bao lâu sau, chúng tôi tới sườn núi Đầu Chó.

      Sườn núi Đầu Chó nằm phía sau núi Sơn , từ chỗ này thể nhìn thấy thôn chúng tôi, mà từ thôn chúng tôi cũng thể nhìn thấy chỗ này. Ánh nắng đỏ au chiếu xuống rừng cây, bãi cỏ giống như nhuộm máu. Phía Hang Quỷ, bùa chú phất phơ trong gió, miệng Hang Quỷ tối om, vô cùng u, tĩnh mịch, giống như há to miệng chờ cắn nuốt con mồi.

      Nghĩ đến bọn họ ngủ qua đêm ở sườn núi Đầu Chó, trong lòng tôi lại cảm thấy bất an. Nhưng bọn họ ngược lại, ai cũng cảm thấy mới lạ, vô cùng cao hứng. Lời khuyên có đựng cũng được mấy sọt, tôi cũng muốn tốn nước bọt nữa. Tôi chỉ nhắc nhở bọn họ, ban đêm nhất thiết được vào Hang Quỷ, sau đó mang theo em trở về. Lúc rời , em chợt nhớ ra cái gì đó, lấy Phật ngọc trụy đeo dưới cổ, tháo ra muốn tặng cho Triệu Ngọc Nhi.

      Phật ngọc trụy này cũng đáng bao nhiêu tiền, chỉ có mấy đồng, nhưng cũng coi như là tâm ý của em , tôi cũng gì thêm. Triệu Ngọc Nhi rất bất ngờ, vui mừng nhận lấy, còn lập tức để em đeo vào cổ cho ấy.

      Lúc tôi và em xuống núi, hoàng hôn yên lặng buông xuống, rừng núi xa gần bị sương mù che phủ, làm cho lòng người khỏi cảm thấy đè nén.

      Buổi tối, thím Hai lấy ra những thứ mà bọn Triệu Ngọc Nhi để lại cho chúng tôi, em cũng mở ra, rất vui vẻ. Tôi có tâm tình, chỉ cảm thấy lo lắng thôi. Thấy chú Hai đứng ngoài sân ngắm sao mình, tôi cũng ra.

      tới bên cạnh chú Hai, tôi lo lắng hỏi: “Chú Hai, chú bọn Triệu Ngọc Nhi xảy ra chuyện gì chứ?”

      “Con nghe .” hiểu sao chú Hai khẽ cười tiếng, hỏi đằng trả lời nẻo.

      “Dạ?” Tôi an tĩnh lại, lắng nghe, mờ hồ nghe thấy tiếng người cười từ phía sườn núi Đầu Chó truyền tới.

      “Có lẽ bây giờ bọn họ đốt lửa trại vừa đàn vừa hát cũng nên.” Tôi thầm nghĩ, “Chỉ mong bọn họ đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

      Ban đêm, trước khi ngủ, tôi cố ý ra sân nghe ngóng chút, phát , phía sau núi hoàn toàn yên tĩnh, phía sườn núi Đầu Chó cũng có bất kỳ thanh gì, trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an.

      “Chẳng lẽ, bọn họ ngủ rồi sao?” Tôi nghĩ thầm.

      Có lẽ vậy, cũng mười giờ rồi, có thể bọn Triệu Ngọc Nhi chơi đùa mệt mỏi nên ngủ rồi.

      Tôi cũng nghĩ nhiều nữa, trở vào phòng, lên giường ngủ.

      biết ngủ được bao lâu, tôi chợt nghe thấy tiếng đập cửa điên cuồng, giật mình ngồi dậy.

      “Thùng, thùng, thùng…”, có người ngừng đập cửa nhà chúng tôi, gấp gáp mà điên cuồng. Trong tiếng đập cửa mang theo tiếng kêu khóc hoảng sợ của , còn có cả bất lực và tuyệt vọng.

      “Ai vậy?” Phút chốc, tôi hoàn toàn tỉnh ngủ, nhanh chóng xoay người xuống giường, vội vàng mặc xong cái quần, người chưa mặc áo, chân trần chạy ra khỏi phòng. Lúc này, đèn trong phòng em cũng sáng lên, thím Hai và em mặc quần áo ngủ vội vàng ra, hỏi tôi xảy ra chuyện gì?

      “Có người ở bên ngoài gõ cửa.” Tôi hấp tấp câu, chạy thẳng ra cổng.

      Cổng gỗ bị đập thùng thùng, ngừng rung động, tiếng khóc vừa khàn vừa tuyệt vọng của bên ngoài có mấy phần quen thuộc, trong lòng tôi nhất thời chấn động cái, vội vàng mở cổng ra.

      Trong nháy mắt khi cửa vừa mở ra, người bên ngoài vội nhào vào lòng tôi, cảm giác mềm mại, quả nhiên là . Dưới ánh đèn, trông thấy khuôn mặt của , tôi hít hơi khí lạnh, kêu lên: “Triệu Ngọc Nhi, làm sao vậy?”

      Người điên cuồng đập cửa lại là Triệu Ngọc Nhi, lúc này, mặt mũi ấy đầy nước mắt, nét mặt kinh hoàng, giống như phát điên, kêu lên: “Mau, mau, mau cứu tôi, mau cứu tôi, có quỷ, quỷ…” ấy vừa kêu, vừa hoảng sợ quay đầu lại nhìn về phía sau, hai tay gắt gao nắm chặt lấy cánh tay tôi, nắm đến mức làm tôi đau.

      Tôi ý thực được nhất định là có thứ gì đuổi theo ấy, chịu đựng cánh tay đau nhức, vội vàng kéo ấy vào nhà, bảo em mau ra đóng cổng lại.

      “Mau cứu tôi, mau, nó tới, nó tới…” Tinh thần Triệu Ngọc Nhi hoàn toàn sụp đổ, ngừng kêu gào. Mặc dù lời của ấy có chút thần kinh, giống như người điên, nhưng tôi vẫn cảnh giác, nhìn chằm chằm vào ấy, lớn tiếng hỏi: “ ai tới?”

      “Mau cứu tôi, mau cứu tôi, có quỷ, có quỷ,…” Triệu Ngọc Nhi hoàn toàn nghe tôi chuyện, chỉ ra sức nắm chặt lấy tay tôi, điên cuồng gào khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa.

      Tôi thực lo lắng, nếu ấy còn tiếp tục như vậy, sống cũng bị hù chết, trong lúc vội vàng, tôi cắn răng, lấy bàn tay chém cái vào sau gáy ấy, cơ thể ấy lảo đảo trong ngực tôi, hôn mê bất tỉnh.

      “Em , thím Hai, hai người đỡ ấy vào phòng, đóng chặt cửa sổ, dù có chuyện gì cũng được lên tiếng.” Tôi nhận thấy có cái gì đó đến bên ngoài sân, vội vàng với thím Hai và em .

      Thím Hai và em biết tình hình khẩn cấp, cũng dám chậm trễ, vội vàng đỡ Triệu Ngọc Nhi vào phòng.

      Lúc này, từng trận gió tà thổi ào ào vào trong sân, gió tà từ khe cổng thổi vào, lạnh đến thấu xương. Cổng bị gió thổi phát ra những tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt.

      , mau vào phòng !” Em ở phòng bên cạnh, lo lắng gọi tôi.

      Tôi thể vào phòng, tôi nhất định phải đứng chắn ở bên ngoài, cho dù chết, tôi cũng phải bảo vệ thím Hai và em .

      “Mau đóng cửa lại.” Tôi trừng mắt nhìn em , quát lên.

      Em có phần hoảng sợ, đứng im tại chỗ.

      Tôi tức đến giậm chân, may mà thím Hai nhanh chóng đóng cửa lại.

      Bây giờ, thím Hai, em và Triệu Ngọc Nhi ở trong nhà, tương đối an toàn, tôi cũng hơi yên tâm. mình tôi đứng giữa nhà, canh giữ cửa chính, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển: Bên ngoài nhất định là có thứ gì đó sạch , tôi có đạo thuật, căn bản là đối phó được. Đúng rồi, chú Hai đâu? Sao ông ấy thức dậy?

      “Chú Hai!” Tôi quát to tiếng, vội vàng vào đập cửa phòng ngủ chú Hai, vừa mới đập cái, phát cửa phòng chú Hai đóng, cứ thế vào, lại phát chú Hai có ở trong phòng. Tôi vội vàng tìm bùa trừ tà trong phòng chú Hai, nhưng cái cũng thấy. Lúc này, tôi nghe thấy có thứ gì đó đẩy cửa, vội lao ra khỏi phòng, tới nhà chính. tại, người tôi vật gì, tôi chỉ có hai bàn tay cùng nó chiến đấu.

      Nghĩ đến đây, trong lòng tôi rét run, nhìn cửa chính bị gió tà thổi rung lên kẽo kẹt, cơ thể tự chủ run lên. Tiếng đẩy cổng vừa dừng lại, tiếng cọ xát lại vang lên ở cửa chính như tiếng người sợ hãi thét chói tai.

      Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng làm thế nào cũng bình tĩnh được, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Đúng lúc này, giọng dịu dàng, trong trẻo của chợt vang lên bên tai tôi: “Đừng sợ!” Thanh an ủi ấm áp, khiến tôi nhất thời ngẩn ra, ngay sau đó, tôi cảm giác, dường như tay phải của mình được bàn tay khác nắm lấy, bàn tay kia mềm mại, mát mẻ, đúng là rất giống bàn tay của .

      “Ai đó?” Tôi vội vàng quay đầu, nhưng lại hề nhìn thấy gì. Tôi ràng cảm thấy có người ở bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, cảm giác yên bình vô cùng chân thực. Từ đến giờ, mỗi khi tôi gặp nguy hiểm, cảm giác sau lưng có chỗ dựa thường xuất , bây giờ, nó lại xuất lần nữa.

      Tôi có thể cảm giác được đó ở ngay bên cạnh tôi, nhưng tôi thể nhìn thấy ấy. Tôi hỏi ấy, ấy cũng trả lời, chỉ lặng lẽ đứng cạnh tôi.

      Bên ngoài, gió tà thổi càng ngày càng mạnh, đột nhiên cửa chính đông cái, giống như có vật gì đó nặng nề đụng vào.

      Cả người tôi lập tức căng thẳng, lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn chằm chằm vào cửa chính, lòng bàn tay ngừng đổ mồ hôi lạnh.

      Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuột chin chít. Nhưng những tiếng chin chít này nghe u, lạnh lẽo, kinh khủng hơn tiếng chuột kêu nhiều lần. Nghe thấy thanh này, ai cũng có cảm giác dường như có cái gì đó gặm nhấm trong lòng mình.

      Rốt cuộc, thứ ở bên ngoài là cái gì? Chú Hai đâu, sao ông ấy ở đây?

      Tôi hoảng hốt, lo sợ.

      Đông! Cửa chính lại lần nữa bị đụng vào. Sức lực của vật bên ngoài kia rất lớn, chỉ đụng chút, cửa lại rung lên kẽo kẹt. Chỉ cần đụng hai cái nữa, cửa chính nhất định bị phá vỡ.

      “Chít chít.” Tiếng chuột khủng bố, lãnh lại vang lên.

      Tôi rùng mình cái, từng luồng khí lạnh từ gan bàn chân bốc lên đến tận đỉnh đầu.

      có cách nào khác, chỉ có thể liều mạng!

      Lúc ý nghĩ này vừa dâng lên trong đầu tôi, tiếng chuột bên ngoài hơi ngừng lại, giống như bị mạnh mẽ cắt đứt. Gió tà thổi ào ào cũng ngừng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, khí ngột ngạt khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.

      Đột nhiên, trong sân vang lên tiếng ếch nhái gọi nhau ồm ộp.

      —–Hết chương 8—-

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Xương trắng nhuốm máu!

      Edit: Gió


      thanh này khiến tôi cảm thấy có phần quen thuộc, giống như nghe qua ở đâu đó.

      Nhất thời, toàn thân tôi căng cứng, nhìn chằm chằm vào cửa nhà chính, mắt cũng dám chớp.

      Lúc tôi nhớ lại tiếng ếch nhái ồm ộp này, bên ngoài lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi cũng biến mất, thời gian như ngừng lại. Tôi mơ hồ cảm giác được, bên ngoài sân có thứ gì đó, tại, thứ đó và thứ ở trước cửa giằng co với nhau.

      Lúc này, tôi chợt nhớ lại chuyện tôi gặp chú Hai nửa đêm hôm ấy. Khi ấy, hình như tôi cũng nghe thấy tiếng ếch nhái như thế này, sau đó, chú Hai từ chuồng heo ra.

      Tôi thấy gai ốc cả người nổi hết lên, dám tiếp tục tưởng tượng nữa.

      Đúng lúc này, tiếng chít chít kinh khủng bên ngoài lại vang lên, mang theo vài phần thị uy và nóng nảy. thanh này vang lên, tiếng ếch nhái trong sân cũng vang lên theo, chịu kém chút nào. lúc lâu sau, tôi nghe thấy trong sân chợt bịch tiếng, thanh va chạm vang lên. Tiếng chít chít mãnh liệt vang lên, vang vọng khắp sân, ngay sau đó chợt xa, tiếng gió tà ào ào cũng biến mất.

      Yên lặng mấy giây, trong sân vang lên hai tiếng ếch ồm ộp trầm thấp, gian lại trở nên yên tĩnh, vắng lặng như trước.

      trận gió đêm thổi qua, xung quanh lại rơi vào mảnh an tĩnh.

      Hàn ý tràn ngập lúc đầu từ từ rút , khiến cho bầu khí lạnh giá, đè nén lúc trước cũng theo đó tiêu tan. Cảm thấy mối nguy hiểm bên ngoài qua , tôi chậm rãi thở ra hơi, nhưng lại cảm nhận được có gì đó nên lời. Ngẩn ngơ lúc, tôi đến cửa phòng, nhàng gõ cửa, : “Thím Hai, em , sao rồi.”

      Trong phòng vang lên tiếng kinh ngạc khe khẽ của em , sau đó, tiếng bước chân vang lên, tới trước cửa dừng chút, từ từ mở cửa ra. Cửa mở ra, tôi thấy thím Hai và em sắc mặt tái nhợt nhìn tôi, ngơ ngác gì. Tôi khẽ hít sâu hơi, : “Thứ bên ngoài rồi, sao nữa.”

      Nghe thấy tôi vậy, sắc mặt thím Hai và em mới thả lỏng chút.

      “Tiểu Vũ, con sao chứ?” Thím Hai nhìn tôi, quan tâm hỏi.

      Tôi lắc đầu cái, : “Thím Hai, con sao.”

      , vừa rồi thanh bên ngoài là gì vậy, giống như tiếng chuột với tiếng cóc gọi nhau vậy, làm em sợ muốn chết.” Em kéo tay tôi, vẫn còn sợ hãi, .

      Tôi cũng biết thứ bên ngoài là cái gì, biết trả lời thế nào, chỉ nhàng xoa xoa đầu em an ủi.

      “Đúng rồi, chú Hai con sao dậy?” Thím Hai đột nhiên hỏi.

      “Chú Hai có ở trong phòng.” Tôi thà .

      Trong nhà trồng thuốc lá, ban đêm, vẫn phải có người xuống phòng sấy thuốc cho thêm than, có lúc, để cho tiện, chú Hai ngủ luôn cái phản đơn giản ở phòng bên cạnh. Bây giờ, chú Hai có trong phòng ngủ, chắc là ở đó.

      Thím Hai nghĩ đến đây, kinh hãi, lo lắng : “Ông ấy xảy ra chuyện gì chứ?”

      Tôi suy nghĩ chút : “Thím Hai, em , hai người ở lại trong này, con ra ngoài xem chú Hai.”

      Tuy tôi cảm thấy nguy cơ bên ngoài được giải trừ, nhưng ai mà biết được cái thứ bên ngoài có quay trở lại hay ? Bây giờ, để cho thím Hai và em ra ngoài, tôi thực yên tâm.

      Em lại : “, cả ba người chúng ta cùng , dù sao ba người vẫn tốt hơn người.”

      cần.” Tôi lắc đầu : “Em và thím Hai ở lại để ý Triệu Ngọc Nhi, xem chút, nhanh trở lại.”

      Em còn muốn gì đó, thím Hai ngăn em ấy lại, nhìn tôi dặn dò: “Tiểu Vũ, con cẩn thận.”

      Tôi gật đầu cái, để cho thím Hai đóng cửa lại, sau đó tới trước cửa nhà chính, hít sâu hơi, mở cửa ra. cơn gió đêm mát mẻ đập vào mặt, khiến tôi giật mình cái. Bóng đêm yên tĩnh, ánh sao màu trắng bạc lẳng lặng chiếu rọi, gió đêm hiu hiu thổi, tất cả bình yên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      tới sân, nhờ ánh sao, tôi thấy những bụi cỏ sân đều có dấu hiệu khô vàng, héo úa, khỏi thất kinh. Khi tôi quan sát bụi cỏ, tia sáng mờ nhạt phản chiếu từ đồ gốm sứ thu hút chú ý của tôi. Tôi ngồi xuống, cẩn thận gạt bụi cỏ ra, phát ánh sáng này đúng là phát ra từ cái tẩu thuốc bằng gốm. Đây là cái tẩu thuốc kiểu cũ, những người già ở nông thôn vẫn thường dùng loại này. Tôi nhớ chú Hai cũng có cái như vậy, nhưng sao lại rơi ở chỗ này?

      Tôi cũng suy nghĩ nhiều, nhặt cái tẩu thuốc lên bỏ vào túi, lại nhàng, cẩn thận về phía phòng sấy thuốc phía sau nhà. đến gần phòng sấy, tôi nghe thấy tiếng ngáy của chú Hai vang lên, dường như là ngủ rất say.

      “Chẳng lẽ động tĩnh vừa rồi lớn như vậy cũng thể khiến chú Hai giật mình tỉnh giấc sao?” Tôi thầm nghĩ, bước đến gần hơn, phát chú Hai nằm tấm phản mộc, ngáy khò khò.

      “Chú Hai!” Tôi khẽ lay chú Hai, gọi, “Chú Hai, tỉnh, tỉnh.”

      Lay mấy cái chú Hai mới tỉnh lại, mờ màng dụi mắt, nhìn tôi hỏi: “Tiểu Vũ, sao vậy?”

      xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi thẳng.

      Chú Hai tỏ ra kinh hãi : “Con gì vậy?”

      Tôi cẩn thận quan sát ánh mắt của ông ấy, thấy phản ứng của ông ấy có chút nào giống như giả vờ, có phần ngạc nhiên, nghi ngờ. Nhưng tôi cũng nghĩ nhiều nữa, lập tức đem chuyện Triệu Ngọc Nhi kể lại cách ngắn gọn. Chú Hai nghe xong giật mình, vội vàng rời giường, : “Mau, mang chú xem thế nào.”

      Ông ấy kéo đôi dép lê lệt xệt, ngay lập tức cùng tôi về nhà chính. Tôi phía sau chú Hai, cảm thấy người chú Hai rất mát mẻ, giống như cái điều hòa vậy, thậm chí còn có chút lành lạnh. Tâm tình tôi trở nên vô cùng phức tạp, dám suy nghĩ gì nhiều, chỉ lẳng lặng phía sau.

      được lúc, cuối cùng tôi cũng nhịn được, gọi chú Hai lại, lôi cái tẩu thuốc trong túi ra, : “Chú Hai, cái này con vừa nhặt được trong sân, có phải của chú ?”

      Chú Hai hoảng sợ : “Là của chú.”, sau đó như chợt bừng tỉnh, : “Hóa ra là rơi ở trong sân, làm ta tìm suốt ở trong phòng mà thấy.” xong, ông ấy cầm lấy cái tẩu thuốc, nhét vào túi mình, xoay người tiếp tục về phía trước.

      Chúng tôi đến trước cửa lớn, đột nhiên có tiếng người chuyện ồn ào vang lên. Tôi thấy bác Cả còn có cả mấy chú bác nữa vừa vào sân nhà tôi vừa bàn luận gì đó, chú Hai lập tức xoay người vào sân, chào hỏi mọi người.

      Thím Hai và em ở trong phòng, nghe thấy tiếng động cũng chạy ra ngoài. Thấy chú Hai bình yên vô , thím Hai và em cũng yên tâm. Chú Hai, bác Cả và mấy chú bác khác cùng thảo luận chuyện vừa rồi, giọng điệu có vẻ rất nghiêm trọng, được hai câu lại liếc mắt nhìn về phía sau núi.

      “Văn Sơn, tôi này.” Bác Cả nhìn về phía sau núi, lo lắng , “ phải lần trước chú dùng bùa chú phong ấn Hang Quỷ rồi sao? Sao bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này?”

      Chú Hai chưa trả lời, chú Tư nhổ bãi nước bọt, tức giận : “ Cả, chuyện này có gì mà khó hiểu? Lần trước Hai chắc chắn phong ấn Hang Quỷ, nhưng bây giờ nửa đêm nửa hôm ma quỷ lại lộng hành, còn phải do mấy đứa ranh con đến từ nội thành quấy rầy nó? Cái gì mà tin có quỷ, chỉ có lòng người sinh ra quỷ, đúng là xằng bậy! Bây giờ gặp báo ứng rồi…”

      Thấy chú Tư càng càng hăng, bác Cả trừng mắt nhìn chú ấy cái, : “Lão Tứ, bớt .”

      Sau đó, chú Hai đưa bác Cả và mấy người khác vào nhà nhìn Triệu Ngọc Nhi chút.

      như vậy, trong năm người bọn họ, chỉ có này chạy được ra ngoài?” Bác Cả nhìn thấy Triệu Ngọc Nhi, thở dài tiếng.

      “Bác Cả, cháu nghĩ là những người khác cũng chạy được ra, nhưng chạy về đây thôi.” Tôi muốn tình hình thêm bi quan, .

      “Mấy đứa đó còn sống mới là lạ.” Chú Tư khách khí chút nào . “Những người thành phố bọn họ luôn cho mình là người hiểu biết, trình độ cao, coi thường nông dân chúng ta, nghe khuyên bảo, bây giờ xảy ra chuyện rồi.”

      Tôi nhớ lại chiều hôm qua, chỉ thím Hai, lão trưởng thôn, còn có rất nhiều người khác trong thôn đều khuyên bọn họ Triệu Ngọc Nhi nên lên Hang Quỷ, nhưng bọn họ nghe… Nhưng tôi cũng có phần tự trách mình, nếu chiều qua tôi cứng rắn ngăn cản bọn họ, có lẽ xảy ra bi kịch này.

      “Aizzz, lão Tứ, ngươi ít chút, cũng ai muốn nhìn thấy những đứa này chết oan uổng như vậy.” Bác Cả tiếc nuối, .

      lâu sau, tôi lại nghe thấy bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào, nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy lão trưởng thôn bị kinh động, cùng mấy thôn dân vội vàng chạy đến. Bọn họ nhìn thấy Triệu Ngọc Nhi, lại nghe bác Cả đơn giản lại mọi chuyện, đều giật mình hoảng hốt.

      “Aizzz, đáng thương!” Lão trưởng thôn ngửa mặt lên trời than vãn, trong mắt hơi ươn ướt, nhìn chú Hai : “Văn Sơn, các cậu còn chờ gì nưa, mau gọi điện báo cảnh sát .”

      Chú Hai đáp tiếng, nhanh chóng gọi điện, nhưng bây giờ là hơn nửa đêm, đồn cảnh sát ở nông thôn hầu như có ai túc trực, cho nên gọi mấy lần cũng có ai nghe.

      Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lòng tôi cảm thấy nặng nề khác thường, thấy Triệu Ngọc Nhi mặc dù hôn mê nhưng hô hấp bình thường trở lại, trong lòng tôi cũng thấy nhõm chút.

      .” Em đến bên cạnh tôi lo âu hỏi: “Chị Triệu sao chứ?”

      “Yên tâm , ấy chỉ là quá sợ hãi thôi, có chuyện gì đâu.” Tôi .

      Sau nửa đêm, thôn dân lục tục kéo đến nhà chúng tôi nhìn Triệu Ngọc Nhi, chúng tôi hoàn toàn có cách nào ngủ. Vất vả chịu đựng đến bình minh, hầu như toàn bộ người của Vân Long Bá đều biết chuyện của bọn Triệu Ngọc Nhi. Nhưng mãi đến tám giờ sáng, bác Cả mới gọi điện thoại báo cảnh sát. Nhân lúc cảnh sát chưa tới, lão trưởng thôn đưa theo số người lớn tuổi lên phía sau sườn núi Đầu Chó. Tôi, em và chú Hai cũng theo, thím Hai ở lại chăm sóc Triệu Ngọc Nhi. Khi chúng tôi tới sườn núi Đầu Chó, thấy tình cảnh trước cửa hang, khỏi hít hơi khí lạnh, lảo đảo mấy cái.

      Chỉ thấy bãi cỏ trước Hang Quỷ nhuộm đầy máu tươi, ít xương trắng nhuốm máu vứt lung tung cỏ. Giống như người ăn đùi gà xong, tùy tiện ném xương khắp nơi, vô cùng thê thảm. Em nhìn thấy, run lẩy bẩy, gắt gao nắm chặt tay tôi. Những người khác cũng hoảng sợ biến sắc, tình hình trước mắt, ràng những người bạn của Triệu Ngọc Nhi bị thứ gì đó ăn tươi nuốt sống.

      —–Hết chương 9—-

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Triệu Ngọc Nhi tỉnh lại

      Edit: Gió


      Nhớ lại thanh chin chít tối hôm qua, tôi thấy lạnh cả người, rét mà run.

      “Rốt cuộc thứ gì có thể ăn tươi nuốt sống con người như thế này?”


      So với sắc mặt hoảng sợ của những người khác, tôi thấy chú Hai rất bình tĩnh. Ông ấy lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hang Quỷ, chân mày khẽ chau. Bùa chú dây thừng trước cửa Hang quỷ thấy đâu nữa, kiếm gỗ chú Hai cắm trước cửa hang cũng biến mất.

      Ước chừng nửa giờ sau, còi cảnh sát vang dội khắp Vân Long Bá. Lúc tôi và em về đến nhà, thấy có tất cả là hai chiếc xe với mười cảnh sát ở trong sân nhà tôi. Sau đó, bác Cả dẫn đường đưa bọn họ lên phía sau sườn núi Đầu Chó. Buổi sáng, tôi và em có việc phải làm nên xem, cũng biết tiếp theo cảnh sát xử lý thế nào. Lúc chúng tôi cắt cỏ trở về, nghe thím Hai , sau khi những cảnh sát kia vào Hang Quỷ, tiếng súng lập tức vang lên, ngay sau đó, những cảnh sát kia lảo đảo lao ra ngoài, ai nấy sắc mặt đều tái nhợt.

      Đám cảnh sát vội vàng thu thập xương máu bãi cỏ, bước đầu nhận định chuyện này là do dã thú gây ra, nhắc nhở thôn dân sau này lên núi nhất định phải cẩn thận. Trong thôn dân, có người cho cảnh sát trưởng biết chuyện Triệu Ngọc Nhi ở nhà tôi, cảnh sát trưởng qua nhà tôi nhìn chút, thấy Triệu Ngọc Nhi vẫn chưa tỉnh lại, hỏi thím Hai mấy câu, sau đó vội vàng rời .

      Tôi và em về nhà lâu Triệu Ngọc Nhi ở giường tỉnh lại, thanh đầu tiên phát ra lại là tiếng hét sợ hãi đến chói tai. Khi đó, tôi và em ở trong sân rửa rau, nghe thấy tiếng Triệu Ngọc Nhi, vội vàng bỏ xuống chạy vào phòng. Chỉ thấy Triệu Ngọc Nhi ngồi giường, hai tay ôm đầu, ngừng lớn tiếng la hét.

      “Triệu Ngọc Nhi, sao, sao rồi.” Tôi ngồi xuống, ôm chặt lấy Triệu Ngọc Nhi, lớn tiếng . Triệu Ngọc Nhi ra sức túm chặt lấy tay tôi, tưởng chừng sắp cấu ra máu đến nơi, ngừng la hét điên cuồng. Kêu hồi, ấy lại ngất .

      , làm sao bây giờ?” Em lo lắng .

      Nhìn tình trạng tại của Triệu Ngọc Nhi, ràng là bị sợ hãi quá mức, cho dù đưa đến bệnh viện, chưa chắc có tác dụng, chỉ có thể chờ ấy tỉnh lại lần nữa, từ từ chấp nhận, từ từ thuyên giảm.

      “Yên tâm , ấy sao đâu, chờ lát nữa nhờ chú Hai làm pháp từ tà cho ấy.” Tôi nữa.

      Ăn cơm xong, tôi với chú Hai chuyện trừ tà cho Triệu Ngọc Nhi, chú Hai nhàn nhạt gật đầu cái, sau đó sắp xếp pháp đàn đơn giản ở trong phòng, vẽ thêm mấy lá bùa mới trừ tà cho Triệu Ngọc Nhi. Chỉ phép trừ tà đơn giản, mà sau khi làm xong, chú Hai đầu đầu mồ hôi, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, lẳng lặng : “Sau khi ấy tỉnh lại sao nữa.”

      Lúc xế chiều, quả nhiên Triệu Ngọc Nhi tỉnh lại. Lần này tỉnh lại, ấy an tĩnh hơn, hai tay ôm đầu gối, cúi đầu, câu nào, nhưng hình như bởi vì nỗi sợ hãi nào đó, thân thể vẫn ngừng run rẩy.

      “Triệu Ngọc Nhi.” Tôi vỗ vào lưng ấy, trấn an, “ sao, đừng sợ, có chúng tôi ở bên cạnh rồi.”

      Triệu Ngọc Nhi chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt ngấn lệ mơ hồ lộ ra hoảng hốt.

      Tôi chịu nổi, nhàng vươn tay lau nước mắt mặt ấy, ôn nhu an ủi: “ sao rồi, yên tâm .”

      Triệu Ngọc Nhi bỗng òa tiếng, nhào vào lòng tôi khóc nức nở.

      Tôi vỗ lưng ấy, ngừng an ủi. lúc lâu sau, tiếng khóc của Triệu Ngọc Nhi mới từ từ ngừng lại. Lúc này, quần áo người tôi đều bị nước mắt của ấy làm ướt. Thím Hai thấy vậy cũng đành lòng, chạy vào an ủi ấy. lúc lâu, tâm tình của Triệu Ngọc Nhi cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

      Mặc dù trạng thái của Triệu Ngọc Nhi bình thường trở lại, nhưng tôi vẫn dám hỏi ấy chuyện gì xảy ra với bọn họ đêm ấy. Tôi biết, chuyện này trở thành cơn ác mộng của ấy trong thời gian dài, biết ấy có thể bước ra từ trong ấy hay .

      chuyện,chú Hai đột nhiên lẳng lặng vào.

      Triệu Ngọc Nhi nhận thấy, quay đầu lại nhìn, nhưng phản ứng đầu tiên của ấy lại giống như là nhìn thấy thứ gì đáng sợ, lớn tiếng kinh hô, sợ hãi lui về sau trốn tránh.

      “Chị Triệu, đây là ba em, chị đừng sợ.” Em vội vàng dỗ dành ấy.

      Tôi cũng : “Lúc trước cũng gặp qua chú tôi rồi.”

      Ánh mắt của Triệu Ngọc Nhi vẫn hoảng hốt nhìn chằm chằm vào chú Hai, giống như nghe được lời của chúng tôi.

      Chú Hai lẳng lặng nhìn Triệu Ngọc Nhi lúc, ho tiếng, hỏi: “ bé,cháu sao chứ?”

      Triệu Ngọc Nhi trả lời, chỉ máy móc gật đầu cái. Chú Hai cũng gì nữa,xoay người ra ngoài. Thấy chú Hai ra ngoài, tinh thần Triệu Ngọc Nhi căng thẳng mới từ từ thả lỏng. Phản ứng của ấy khiến tôi nghi ngờ, khó hiểu, tại sao ấy nhìn thấy chú Hai lại giật mình như vậy? ràng, ấy có chuyện muốn với chúng tôi nhưng lại dám , rốt cuộc, tất cả là vì sao?

      Mặc dù, đến nay, tôi luôn tận lực suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực nhất, nhưng tại, đủ loại bất thường khiến cho lòng tôi trĩu nặng, tôi mơ hồ cảm giác, có lẽ, chuyện mà ai mong muốn sắp xảy ra với nhà chúng tôi. Nghĩ đến chuyện này, cả người tôi lại run lên.

      Tối hôm qua khi Triệu Ngọc Nhi chạy trốn về nhà chúng tôi, những thứ lúc đầu mang theo bên người đều mất hết. ấy thầm với tôi là muốn gọi điện về nhà. Tôi hiểu, đưa ấy sang chỗ đặt điện thoại bàn ở phòng khách bên cạnh, tôi muốn để ấy ở lại chuyện điện thoại mình, ấy lại giữ tôi lại.

      Tôi ngồi xuống bên cạnh.

      Triệu Ngọc Nhi bấm số điện thoại, rất nhanh có người bắt máy. Bởi vì là điện thoại bàn, nên tiếng chuyện rất vang, tôi có thể nghe được tiếng chuyện ở đầu bên kia. Đầu dây bên kia là giọng nữ nhàng, ấm áp, là mẹ Triệu Ngọc Nhi nhận điện thoại. Tôi nghĩ rằng, cảnh sát đến thôn tra xét còn định án rồi, đương nhiên cũng thông báo tới người thân của những người có liên quan như Triệu Ngọc Nhi. Nhưng ngờ, từ trong điện thoại lại nghe được, mẹ Triệu Ngọc Nhi vẫn biết bọn họ xảy ra chuyện, chỉ có chút tức giận rồi dập máy.

      Tôi cảm thấy lúc này Triệu Ngọc Nhi tỉnh táo khác thường, ấy dối mẹ mình là điện thoại di động có tín hiệu, sau đó bảo mẹ ấy ngày mai ra bến xe đón. Mẹ ấy đồng ý, cuối cùng ngừng dặn dò ấy phải tự chăm sóc bản thân cẩn thận. Triệu Ngọc Nhi lúc trước còn chuyện rất bình tĩnh, vừa nghe xong những lời này, hốc mắt đỏ lên, cắn chặt môi bật lên tiếng khóc. Sau đó, sợ mẹ ấy nghe ra điều gì khác thường, vội vàng tắt máy.

      Sau khi cúp máy, ấy lập tức nghẹn ngào, cúi đầu, hai vai run lên, khóc nức nở.

      “Aizzz.” Tôi thầm thở dài tiếng, luôn miệng an ủi ấy, ấy mới dần dần bình tĩnh trở lại.

      Niếp Vũ, cảm ơn .” Triệu Ngọc Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt ẩm ướt đỏ hồng nhìn tôi .

      Tôi lắc đầu, nở nụ cười ấm áp với ấy.

      Trời dần tối, ngày mai, Triệu Ngọc Nhi mới có thể rời khỏi đây, đêm nay vẫn phải ở lại nhà chúng tôi. Thím Hai và em cũng rất chú ý chăm sóc ấy, bữa cơm chiều rất phong phú, lúc ăn cơm còn ngừng gắp thức ăn cho ấy. Chỉ có điều, Triệu Ngọc Nhi muốn ăn, ăn cũng được bao nhiêu.

      Buổi tối, tôi và em ngồi chuyện với Triệu Ngọc Nhi, giúp tâm trạng ấy thoải mái ít. Nhưng tôi nhận thấy, lúc chú Hai xuất , ấy vẫn hơi căng thẳng. Tôi biết đêm hôm ấy ấy gặp thứ gì, nhưng phản ứng của ấy đối với chú Hai khiến tôi bất an.

      Ngày hôm sau, Triệu Ngọc Nhi thức dậy rất sớm muốn rời . Thím Hai đành phải vội vàng làm cơm sáng, bắt ấy ăn xong cơm sáng mới để cho tôi và em đưa ấy ra phố bắt xe. Lúc ra tới đầu phố bắt xe, tôi để ý thấy dường như Triệu Ngọc Nhi có gì đó muốn với tôi, định mấy lần lại thôi, giống như cố kỵ em tôi ở bên cạnh.

      “Em , em mua cho chị Triệu chai nước nhé?” Tôi với em .

      Em gật đầu, nhanh về phía mấy cửa hàng gần đấy.

      Thừa dịp này, Triệu Ngọc Nhi cuối cùng cũng với tôi: “ Niếp Vũ, có chuyện này lúc trước ở nhà tôi dám , nhưng bây giờ, tôi nhất định phải cho biết.”

      Tôi nghe xong, trong lòng hơi trầm xuống, hỏi: “Là chuyện gì vậy?”

      “Chú Hai …” Triệu Ngọc Nhi nhìn tôi, thanh run run, gằn từng chữ, “Ông ấy phải là người, ông ấy … là quỷ.”

      “Cái gì?” Tôi sợ hãi kêu thành tiếng.

      , em và thím Hai cứu tôi, tôi thực muốn gạt các người.” Giọng Triệu Ngọc Nhi đầy đau thương, “Tôi biết các người khó có thể chấp nhận chuyện này, nhưng tôi muốn nhìn thấy , thím Hai và em bị hại.”

      Tôi kinh ngạc nhìn ấy hỏi: “Sao chú Hai của tôi là quỷ?”

      “Vì đêm hôm đó ở trong Hang Quỷ, tôi tận mắt nhìn thấy ông ấy.” Triệu Ngọc Nhi run rẩy , “ mặt ông ấy chỗ xanh chỗ trắng, còn lộ ra răng nanh …”

      Lúc này, em cầm chai nước lọc chạy tới, Triệu Ngọc Nhi dừng lại.

      , và chị Triệu vừa chuyện gì vậy?” Em đưa chai nước cho Triệu Ngọc Nhi hỏi.

      có gì.” Tôi trả lời qua quýt, đúng lúc này xe tuyến tới, tôi vội : “Xe tới rồi.”

      người Triệu Ngọc Nhi bây giờ, đồng cũng có, đương nhiên là chúng tôi cho ấy tiền xe. Trước khi lên xe, tôi vâng lời thím Hai dặn, đem hai trăm đồng nhét vào trong tay Triệu Ngọc Nhi. Nhà Triệu Ngọc Nhi ở tỉnh, dọc đường còn phải đổi xe, phải dùng nhiều tiền, cho nên ấy cũng từ chối, nhận lấy. Sau khi lên xe, tôi trả tiền xe cho ấy lên thị trấn, dặn ấy đường cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện cho tôi.

      Hai mắt Triệu Ngọc Nhi ươn ướt nhìn tôi, nặng nề gật đầu.

      Sau đó, tôi xuống xe.

      Triệu Ngọc Nhi ngồi vào chỗ gần cửa sổ, vươn tay ra ngoài cửa sổ vẫy tay chào tôi và em , khi khác gặp lại, cuối cùng nhịn được, khóc lớn lên, nước mắt đầy mặt.

      Niếp Vũ, em , tạm biệt, tôi bao giờ quên mọi người…”

      Giọng của ấy theo tiếng xe gào rít xa.

      Tôi và em đứng ngẩn ngơ lúc, cho đến khi chiếc xe chiếc xe hoàn toàn biến mất mới xoay người trở về.

      Dọc đường, tôi nghĩ đến những lời ban nãy Triệu Ngọc Nhi với tôi, trong lòng vô cùng nặng nề. Hết lần này đến lần khác, tôi nhắc nhở bản thân mình nên nghĩ tới chuyện kia, nhưng làm thế nào cũng xua đuổi được những ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Tôi chỉ biết rằng, nếu như những lời Triệu Ngọc Nhi , vậy tất cả những chuyện xảy ra trước đây đều có thể giải thích ràng.

      Rốt cuộc, ngày đó trong linh đường nhà ông chủ Hồng, chú Hai mang theo thứ gì về nhà?

      Trong lòng tôi sinh ra nỗi đau xót và sợ hãi khó thành lời.

      —–Hết chương 10 —–

      Cuối cùng cũng xác định được chính xác là chú Hai bị quỷ nhập. Nhưng rốt cuộc là là loại gì đây? Nếu chú Hai là quỷ, đêm ấy, thứ gì đánh nhau với chú Hai ở ngoài sân???









      Chương 11: Mê


      Edit: Gió


      Tiễn Triệu Ngọc Nhi rồi, trong lòng tôi thấp thỏm bất an, tinh thần vô cùng sa sút, tôi đoán rằng lần trước ở nhà ông chủ Hồng bên Sư Nha Bá, chú Hai thực mang về thứ gì đáng sợ.


      , làm sao thế?” Vẫn theo tôi, em thấy sắc mặt tôi tái nhợt, lo lắng hỏi.

      Tôi quay đầu lại, nhìn thân hình thấp hơn so với tôi cái đầu của em , thấy mặt em ấy đầy vẻ lo lắng, tôi kéo tay em , nghiêm túc hỏi: “Em , em cũng cảm thấy chú Hai có gì đó khác thường đúng ? Nhất là vào ban đêm.”

      “Hả?” Em bị tôi hỏi bất ngờ như vậy, toàn thân sợ run lên, ấp úng nên lời, nhìn bộ dạng này của em , tôi khẳng định em ấy cũng nhận thấy bất thường của chú Hai, chừng, còn biết nhiều hơn tôi.

      Bây giờ lại thấy em hốt hoảng như vậy, chắc chắn sai, tôi hỏi tới: “Em , có phải là trai của em ?”

      Em cúi đầu gật cái, có chút tủi thân : “Tất nhiên.”

      “Em coi trai, vậy em hãy cho biết, có phải em biết cái gì ?”

      Em thấy sắc mặt tôi nghiêm túc, do dự chút, mở miệng : “, có chuyện này, em biết có nên với , em rất sợ…”

      “Đừng sợ, có ở đây, có chuyện gì đừng giấu trong lòng, bảo vệ em.” Trong lòng tôi lập tức treo lên tảng đá, quả thực là có chuyện về chú Hai, em biết mà gạt tôi.

      , đêm hôm mà với ba gom học phí trở về, ban đêm, em tỉnh dậy nhà cầu, em thấy trong phòng em có thêm người …” em đến đây, cả người run lên, kéo cánh tay tôi, mặc dù bây giờ là ban ngày nhưng tôi có thể cảm nhận được em rất sợ hãi.

      Tôi đưa tay xoa đầu em ấy an ủi, tôi cũng hỏi tới cùng, bây giờ, tâm trạng em được tốt, tôi phải kiên nhẫn nghe em ấy lại đầu đuôi tất cả mọi chuyện.

      Em chậm rãi hít hơi, tiếp tục : “Đêm đó em tỉnh lại, trong phòng tối thui, mở mắt ra phát bên trong phòng có thêm người, tuy nhìn mặt mũi người ấy, nhưng nhìn bóng dáng quen thuộc ấy, em cũng biết là ai, là ba, tuyệt đối sai.”

      “Chú Hai? Chắc là sợ ban đêm em bị cảm lạnh nên vào đắp thêm chăn cho em thôi, đừng nghĩ nhiều.” Tôi an ủi, muốn em thêm sợ hãi.

      ! phải vậy! phải ba vào phòng đắp chăn cho em!” Em đột nhiên kích động, trong đôi mắt trong veo ngân ngấn nước, đau khổ : “Ba lén lút vào phòng em, động tác của ông ấy lúc vào phòng vô cùng đáng sợ, giống như chuột vậy, bước phát ra tiếng động, hơn nữa, xung quanh phòng em chỗ nào cũng ngửi, giống như trong phòng em có đồ ăn ngon vậy. Lúc em tỉnh lại, thấy bộ dáng của ba lúc đó, dám lên tiếng, tiếp tục nằm giường, ba liên tục ngửi ngửi, ngửi cả giường của em, sau đó ngừng ngửi khắp người em, ngửi lúc, ba cứ thế ngồi xổm xuống bên cạnh giường em, mặc dù lúc đó trong phòng tối mịt, nhưng em có thể cảm giác được ánh mắt của ba nhìn chằm chằm vào em.”

      “Chú Hai cũng có làm ra chuyện gì mà, em , chú Hai là người như thế nào, so với ,em phải hơn chứ, em là con ruột của ông ấy, ông ấy làm hại em.”

      , nghe em hết , lúc ấy em vô cùng hoảng hốt,vội nhắm mắt lại, sau đó, em nghe thấy ba cúi đầu cười tiếng hiểm, nhưng kỳ quái nhất là, tiếng cười đó căn bản phải là ba phát ra.” Em hoảng sợ : “Ba cười hồi, sau đó, ở trong phòng em nhảy điệu nhảy kỳ quái, dáng vẻ vô cùng dọa người, chỉ vậy, em phát , mỗi đêm, ba đều vào phòng em làm như vậy, , xem, có phải ba bị quỷ nhập rồi ?”

      “Sao có thể như vậy được, em đừng nghĩ lung tung. Đêm nay, sang phòng ngủ cùng em.” Tôi cố làm ra vẻ thoải, cười trả lời, nhưng trong lòng rối loạn, tê dại, nghe em , tôi lại nhớ tới chuyện mấy ngày trước chú Hai uống máu gà và chó cả thôn chết hết, lại từ miệng Triệu Ngọc Nhi tận mắt trông thấy chú Hai là quỷ trong Hang Quỷ, tại, tôi tin chắc,có lẽ chú Hai thực bị quỷ nhập, nhưng bây giờ, tôi thể nào chuyện này với em được, càng thể cho thím Hai, khi tôi chưa thực hiểu chuyện này là thế nào.

      “Vũ nhi, Nghiên nhi, tìm các con cả nửa ngày, hóa ra là hai đứa ở đây!”

      Chẳng biết từ lúc nào, đằng sau chợt vang lên giọng lạnh lùng của chú Hai, em hoảng sợ, chui thẳng vào trong ngực tôi. Tôi quay đầu lại, thấy khuông mặt thà của chú Hai tràn đầy tươi cười nhìn chằm chằm tôi và em , chú Hai thấy dáng vẻ sợ hãi của em , vươn tay ra, muốn chạm vào em ấy, “Nghiên nhi, con sao vậy?”

      nghĩ tới, em lại trực tiếp né tránh chú Hai, chạy ra phía sau, dúi đầu vào lưng tôi, tôi có thể cảm nhận được cơ thể em sau lưng mình lúc này ngừng run rẩy.

      “Chú Hai, sao chú lại đến đây, em bị chuyện đêm qua dọa sợ nên dính lấy cháu ấy mà.” Tôi muốn kéo em ở phía sau lưng ra, nhưng lúc này, nha đầu này đúng là dính chặt lấy người tôi rồi.

      sao, từ Nghiên nhi nhát gan, Vũ nhi, con phải chiếu cố em nhiều chút.” Chú Hai dường như để tâm lắm đến chuyện này.

      “Chú Hai, chú tìm con có việc gì sao?”

      “Có, chính là tìm con đấy, thím Hai con gà trong nhà bị chồn hoang uống máu, chết hết rồi, lúc này, thím Hai con buồn bực ở nhà, chú nhìn mà đau lòng, tìm con về bảo con ra chợ mua mấy con gà về nhốt vào đấy, trong nhà dân quê mà có con gà con vịt làm sao mà sống qua ngày được.” Chú Hai .

      “Gà nhà mình chết hết? Chuyện khi nào ạ? Tối qua phải vẫn rất tốt sao?” Tôi nghi ngờ hỏi, trong lòng nghi ngờ, gà trong nhà vậy mà bị chồn hoang hút hết máu, liên tưởng đến chuyện chú Hai liếm máu gà lần trước, chợt cảm thấy buồn nôn, suy đoán biết có phải chú Hai hút hết máu gà của nhà hay , nhìn gương mặt già nua đầy nếp nhăn của chú Hai, tôi có cách nào tin được ông ấy lại là quỷ.

      “Chắc là tầm năm, sáu giờ sáng gì đó, ai biết được, lúc thím Hai con ra cho gà ăn phát chết hết rồi.” Chú Hai đến đây dừng lại, từ dây lưng móc ra hai trăm đồng đưa cho tôi, tiếp tục : “Thím Hai con đưa cho con hai trăm, bảo con chợ nhìn xem, có thể mua được bao nhiêu con về, có thể mua được bao nhiêu mua bấy nhiêu.”

      “Chú Hai, hai trăm đồng nhiều quá, có thể mua được đống lớn gà con, chúng ta nuôi nhiều gà như vậy để làm gì…”

      Tôi còn chưa hết câu, chú Hai lấy từ cái dây lưng khác ra mấy tờ Mao gia gia nhét vào tay tôi, vội la lên: “ được mua gà con, ở đây có nghìn hai, con chợ xem gà trống lớn giá bao nhiêu, mua được bao nhiêu mua bấy nhiêu.”

      Tôi nhìn tiền trong tay, sững sờ chút rồi lấy lại tinh thần, từ khi nào chú Hai lại có nhiều tiền như vậy, tiền học phí của tôi vẫn còn là vấn đề, bây giờ lại đưa cho tôi hơn ngàn để chợ mua gà, chỗ này có thể mua được tới bảy, tám con gà trống lớn. Ở quê, phải mỗi nhà chỉ cần con gà trống báo sáng sao, lại càng khả nghi hơn là lúc nhắc đến gà trống, chú Hai lại nuốt nước miếng, có gì đó bất thường, trong lòng tôi thầm nghĩ.

      “Chú Hai, mua nhiều gà trống như vậy để làm gì?” Tôi cố tình gây chuyện, tiếp tục : “Mua nhiều gà trống như vậy, mình con làm sao có thể cầm về được, chú Hai còn chuyện gì phải làm ạ? Sao chợ cùng con?” Thực ra tôi muốn là, sao ông ấy tự mình mua, lại cứ khăng khăng đưa tiền bắt tôi mua.

      “Thím Hai con còn đau lòng, ta phải trở về an ủi bà ấy, con mang theo Nghiên nhi cùng là được.” Chú Hai trả lời, hơi tránh né ánh mắt của tôi, nhưng chi tiết này, qua được mắt tôi, dáng vẻ chú Hai giống như dám chợ, e ngại thứ gì sao?

      “Vũ nhi, chuyện này giao cho con, con nhất định phải mua được gà trống về đấy.” Chú Hai xong, đợi tôi trả lời, quay đầu thẳng về phía trong thôn.

      Chú Hai rồi, em mới dè dặt từ sau lưng tôi chui ra, kéo áo tôi, ánh mắt phức tạp, : “, em dám về nhà …”

      “Bây giờ, em phải trở về nhà, dẫn em chợ chơi chút, vừa khéo hôm nay là phiên chợ, em muốn ăn gì, mua cho em.”

      , tốt.” Em hưng phấn nhảy vòng quanh người tôi, tâm tình khá hơn ít.

      Dọc đường , tôi thể nào vui vẻ được, trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm chuyện của chú Hai. Tôi nghĩ mãi cũng thông, vì sao chú Hai dám tự mình chợ mua gà?

      “Ai ui, này, hai đứa các ngươi đừng có cản đường ta, trễ giờ là hôm nay ta lại phải uống gió Tây Bắc đấy.” Lúc này, sau lựng chợt vang lên tiếng la hét của ông già.

      Em cầm xâu mứt quả trong tay, cắn viên, quay đầu kêu: “Ông này, ông làm cái gì vậy, ông cầm nhiều đồ như vậy, mình ông chiếm mất nửa đường rồi còn kêu người khác cản đường ông.”

      Tôi quay đầu nhìn cái, hóa ra là đạo sĩ, , phải là bọn bịp bợm giang hồ, thầy tướng số. Em bất mãn với ông lão cũng có gì là sai, hôm nay là phiên chợ, đến chiều rộng, người qua người lại, mình ông lão tay phải cầm tấm biển “Nghe ta lời, có thể tránh tai họa, xem quẻ, có thể đảm bảo bình an, quẻ mười đồng.”, tay trái là hai cái lồng gà, cũng chiếm mất nửa đường.

      “Tiểu nha đầu này, sao ngươi có thể vậy được.” Ông lão nghe thấy em , cực kỳ hài lòng, tiến đến trước mặt em , liếc mắt cái, vốn cho rằng ông ấy lại đôi ba câu, ngờ câu cũng , xoay người thẳng.

      “Ông ơi, ông chờ chút.” Tôi vội vàng gọi ông ấy lại.

      Em ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tôi, hiểu tôi gọi ông ấy lại để làm gì.

      “Đứa , ngươi gọi lão có chuyện gì?” Ông lão quay đầu lại, con ngươi đục ngầu thoáng lên tia khôn khéo,có phần cảnh giác tôi.

      “Gà của ông bán thế nào ạ?” Tôi hỏi. Chú Hai muốn mua gà, mặc kệ làm thế nào cũng phải mua về, hơn nữa bây giờ biết chú Hai phải người bình thường, càng phải thỏa mãn cầu của ông ấy, nếu như gà trong nhà phải bị chồn hút sạch máu mà là bị chú Hai hút sạch, bây giờ trong nhà lại có con gà nào, tôi dám tưởng tượng chú Hai làm ra chuyện gì nữa.

      Ông lão nhìn chằm chằm vào tôi lúc lâu, thở dài : “Gà của ta bán, mà cậu cũng sắp chết rồi, còn ăn gà làm cái gì?”

      “Ông cái gì?” Tôi kinh ngạc hỏi.

      “Trời ơi, sao ông có thể chuyện như vậy được, ông đừng cậy mình già, cậy mình lớn tuổi là có thể nguyền rủa tôi, tôi yên lành như thế này làm sao có thể chết được, ông đừng có xằng bậy.” Em nghe thấy lời ông lão lập tức nổi giận.

      “Lời ta đều là , tiểu nha đầu, đừng , ngay cả cũng vậy, ấn đường đều biến thành màu đen rồi, tai họa sắp ập xuống đầu còn biết, hơn phân nửa là bị quỷ quấn thân mà vẫn hoàn toàn biết gì, vô tri.” Ông lão xong, lắc đầu cái, chuyện với chúng tôi nữa.

      —–Hết chương 11—–

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Huyền Thanh đạo trưởng

      Edit: Gió


      “Chờ chút, ông xong liền bỏ như vậy sao, chúng tôi làm chuyện gì có lỗi với ông, sao ông lại nguyền rủa chúng tôi như vậy?” Tôi cố tình to, bộ dáng giống như bị ức hiếp, nhưng trong lòng lại trầm xuống, ông lão này có thể nhìn thấy vận rủi người chúng tôi, nhất định phải là người đơn giản.

      “Cậu bé, chẳng lẽ lão sai? Nếu cậu tin tôi, tôi bói cho cậu quẻ. Nếu sai, tôi lấy của cậu nửa đồng. Nghe lời của ta, có thể tránh tai họa, xem quẻ, đảm bảo bình an, quẻ mười đồng.” Ông lão giơ tấm biển bên tay phải, ngẩng mặt, nheo mắt.

      Tôi cúi đầu quan sát ông lão, tuy thân toàn quần áo cũ nhưng lại rất sạch . Tóc đầu búi gọn giống như búi tóc của các đạo sĩ, quần áo cũ nát rất nhiều mảnh vá, nhưng bát quái đồ trước ngực vẫn lành lặn, ràng. Trong đầu tôi lại lên những câu chuyện quái đản của mấy ngày trước, ngán ngẩm mà! Nếu chú Hai bị quỷ ám là chúng tôi cũng sắp bị nguy hiểm lây rồi. bằng đem ngựa chết biến thành ngựa sống, để ông lão này xem chú Hai có là bị quỷ ám .

      “Ông cụ, ông là ông có thể nhìn tay mà đoán, vậy ông xem trước cho tôi quẻ xem sao?” Nếu ngay cả tay của tôi mà cũng thể xem ra, ông lão này làm sao có đủ bản lĩnh để bắt quỷ, cứ xem bản lĩnh của ông ta thế nào rồi tính tiếp.

      , đừng để ông ta lừa, bói toán gì mà tận mười đồng quẻ.” Em kéo tay tôi, cho tôi xem.

      sao, muốn xem ông ta nhìn ra những gì, mà mấy con gà trong lồng của ông ấy cũng tệ, biết đâu lại có thể bán rẻ cho chúng mình.” Phải mượn cớ đuổi em mới được, nếu em biết, về nhà chắc chắn kể cho thím Hai nghe, nếu như chú Hai bị quỷ ám, thím Hai và em nhất định tôi là kẻ vong ân phụ nghĩa.

      “Nghiên, hơi đói, hình như phía trước có bán khoai nướng, em mua cho mấy củ được , cho em thêm mười đồng, muốn ăn gì tự mua.” Tôi vỗ vỗ bụng, ý bảo mình đói đến sắp chịu được nữa rồi.

      , em mua khoai nướng cho , đừng để bị mắc lừa nha, đừng để ông lão xấu xa này lừa hết tiền của ba.” Em xong nhảy chân sáo rời .

      Ông lão vẫn lời nào, hí mắt nhìn tôi, chẳng lẽ, ông ta đọc thấu những suy nghĩ của tôi. Thấy em xa, tôi vội vàng về phía trước.

      “Xin hỏi vị đạo trưởng này, ông thực có thể bắt quỷ trừ tà? Đây phải chuyện đùa, nếu ông có bản lĩnh bắt quỷ, ngược lại còn kích động quỷ tà đến quấy nhiễu gia đình tôi sao?” Tôi vừa vừa lôi ra mười tờ tiền giấy.

      “Trước hết, ông hãy bói quẻ xem mệnh của tôi thế nào , nếu ông đúng, tôi cho ông hai mươi đồng, thế nào?” Chưa biết đây có phải đạo sĩ hay , cứ để ông ta bói trước quẻ .

      “Hả? Xem đúng cho hai mươi đồng? Cậu bé, cậu đúng là người hào phóng, được rồi, nhiều nữa, vì hai mươi đồng, tôi xem cho cậu quẻ, , hôm nay tới chợ, người tìm tôi xem bói cũng có, cậu là người đầu tiên đấy.” xong, ông lão ngồi xuống chiều, lôi từ trong cái túi bố màu vàng ở sau lưng ra ba đồng tiền lớn.

      “Cậu bé, cho tôi ngày sinh tháng đẻ của cậu?” Ông lão ngồi xếp bằng cách nghiêm túc.

      Biết ngày sinh tháng đẻ của tôi rồi, ông lão nhắm hai mắt lại, ngón tay trái bấm liên hoa, đến năm phút sau, ông ấy từ từ mở mắt ra.

      “Cậu bé, hoàn cảnh của cậu đáng thương, từ sống xa cha mẹ, được người dưng nuôi dưỡng, mệnh của cậu vô cùng lận đận, năm hai mươi tuổi gặp đại họa nguy hiểm đến tính mạng.” Ông lão nhìn tôi từ xuống dưới, sau đó, ánh mắt dừng lại ở chiếc hồ lô cổ tôi.

      “Cậu bé, chiếc hồ lô này là ai cho cậu? Trông giống đồ trừ tà.” Ông lão kinh ngạc nhìn hồ lô của tôi.

      “Đạo trưởng sai, tôi đúng là trẻ mồ côi, được chú Hai nhận nuôi từ , nhưng ông ấy cũng phải chú ruột của tôi, trong nhà đứng thứ hai nên tôi gọi ông ấy là chú Hai. Chú Hai và thím Hai đối xử với tôi giống như con ruột vậy, từ khi tôi có ký ức, tôi ở trong nhà chú thím Hai rồi, chú thím ấy giống như cha mẹ tái sinh của tôi vậy.” Ông lão sai, vì vậy, tôi quyết định mọi chuyện cho ông ấy, nếu như ông ấy có bản lĩnh bắt quỷ trừ tà, biết đâu có thể cứu chú Hai mạng.

      “Xin hỏi quý tính đại danh của đạo trưởng là gì, có thể cứu chú Hai của tôi , ông ấy là người tốt. Chú Hai tôi cũng là đạo sĩ trừ tà, mấy hôm trước, tôi và chú Hai Sư Nha Bá trừ tà, sau khi trở về, ông ấy như biến thành người khác vậy…” Tôi kể hết những chuyện kỳ quái diễn ra mấy ngày qua cho ông ấy nghe.

      “Hả? Có chuyện như vậy sao? đạo sĩ trừ tà lại bị quỷ nhập? Con quỷ này chắc chắn là ác quỷ có tà khí và oán khí rất lớn. Nếu chú Hai cậu còn để cho quỷ quấn thân như vậy hại chết rất nhiều người.” Đạo trưởng mở to hai mắt, nghiêm túc nhìn tôi, tôi càng nghĩ càng thấy sởn gai ốc, rùng mình cái, luồng khí lạnh từ chân vọt thẳng lên đầu, cả người đổ mồ hôi lạnh.

      “Đạo trưởng, xin ông hãy giúp cháu chuyện này, hãy cứu chú Hai cháu, để ông ấy làm hại thím Hai và em , cháu cầu xin ông.” Tôi quỳ xuống, dập đầu ba cái.

      “Đạo hiệu của bần đạo là Huyền Thanh. Cậu bé, nhà cậu ở đâu? Hãy dẫn tôi qua đấy ngay.” Đạo trưởng vừa vừa thu dọn đồ đạc.

      “Hôm qua, gà nhà cháu bị hút cạn máu, chết hết rồi. Hôm nay, chú Hai bảo cháu ra chợ mua gà trống về. Đạo trưởng, sao trong lồng của ông lại nhiều gà vậy? Chẳng lẽ, ông đoán được hôm nay nhất định cháu đến?” Tôi tin lại có chuyện trùng hợp như vậy.

      “Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo tới chợ là để xem bói kiếm tiền, đạo sĩ phải thần tiên, cũng phải sống, cũng phải ăn cơm. Còn mấy con gà này là tôi vừa mua xong, định đem về làm pháp. Cậu bé, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau ở đây, âu cũng là duyên phận.” Giọng của Huyền Thanh đạo trưởng trầm thấp lại có lực xuyên thấu khiến cho người khác thể kính sợ.

      “Cậu bé, những con gà này cho cậu, gà trong chợ đều ở cả đây rồi.” Huyền Thanh đạo trưởng đưa cho tôi cái lồng, .

      “Cảm ơn đạo trưởng.” Tôi vô cùng vui mừng, nhiều gà thế này có thể tiết kiệm được ít tiền nha.

      “Cậu bé, tất cả là nghìn hai trăm đồng, tôi lấy lãi, trả tiền vốn cho tôi là được rồi.” Đạo trưởng trực tiếp thò tay vào trong túi áo tôi lấy tiền. Tôi sợ ngây người, nghìn hai, vừa đúng số tiền chú Hai đưa cho tôi, sao ông ấy có thể biết được, thực phải người thường mà.

      “Cậu bé, bây giờ đưa tôi về nhà xem chú Hai cậu là người hay là quỷ, nếu là quỷ, chờ thời cơ thích hợp, tôi bắt nó.” Đạo trưởng vừa xong, tay phải lắc cái, quần áo người biến thành quần áo nông dân, ngay cả búi tóc đầu cũng khác. Tôi phục sát đất, đúng là thần tiên mà.

      Lúc này, em cũng quay lại, tay cầm khoai nướng đưa cho tôi.

      , đói lắm ? Khoai này vừa nướng xong đấy. bị ông lão kia lừa gạt chứ? Mà đây là ai ạ?” Hiển nhiên là em nhận ra. Đạo trưởng lắc mình cái biến thành người khác, ngay cả tôi cũng thể nhận ra đây là cùng người.

      “Đây là người bán gà cho chúng ta, đưa tiền rồi, lát nữa ông ấy đem gà về nhà mình. Nhà ông ấy ở Sư Nha Bá, tiện đường nên về cùng luôn.” Huyền Thanh đạo trưởng liếc mắt nhìn tôi cái. Tôi cũng tự bội phục tài dối chớp mắt của mình.

      “Được rồi, còn sớm nữa, chúng ta mau thôi.”

      Em quan sát Huyền Thanh đạo trưởng lượt, vẫn nhận ra ông ấy chính là đạo sĩ lừa gạt kia.

      gần hai tiếng đồng hồ cũng về đến Sư Nha Ba. Huyền Thanh đạo trưởng vẫn xách hai cái lồng gà, híp mắt, câu nào.

      “Ông bán gà, đến nhà chúng tôi rồi.” Về đến cổng, tôi làm dõng dạc hô tiếng, chỉ chỉ, Huyền Thanh đạo trưởng trợn mắt liếc tôi cái.

      “Ba, chúng con mua gà về rồi.” Em thấy chú Hai ngồi ngây người trong sân, lên tiếng gọi, nhưng chú Hai hề để ý đến em ấy.

      “Tiểu Vũ, đây là ai vậy, sao chú chưa thấy ông ấy bao giờ, nhìn giống người của Sư Nha Bá?” Chú Hai nhìn Huyền Thanh đạo trưởng, .

      “Chào , tôi bán gà chợ, thấy hai đứa nhà mua gà, tiện đường nên giúp chúng xách về luôn.” Huyền Thanh đạo trưởng lau mồ hôi, cười hì hì.

      “Vậy phải cảm ơn ông rồi, vào nhà uống chén nước , đường mấy tiếng đồng hồ cũng mệt rồi, vừa khéo đúng giờ cơm trưa, nếu ông chê mời ở lại dùng bữa với gia đình luôn.” Tự nhiên sắc mặt chú Hai trắng bệch, giống như còn chút hơi sức nào, nhìn Huyền Thanh đạo trưởng, khách khí .

      “Ôi, được thế còn gì bằng, con người tôi chỉ cần có cơm ăn no là được, vậy khách sáo nữa.” Đạo trưởng cười hiền hậu, tôi thấy ông ấy vô cùng tự nhiên, giả bộ quá giống lão nông.

      “Ông , mời vào trong, chúng mình đều là nông dân cả, cơm cháo cũng chẳng có gì, chẳng qua chỉ thêm bộ bát đũa, cần gì phải khách sáo như vậy.” Thím Hai vội vàng mời đạo trưởng vào nhà, sau đó nhóm bếp nấu cơm.

      lát sau, cơm nước xong, chú Hai mơ màng uống chút cháo loãng, động chút thức ăn nào. Huyền Thanh đạo trưởng đánh giá chú Hai, tay trái bấm đốt, cố gắng cau mày, nháy mắt ra dấu với tôi.

      “Đúng rồi, người em, tôi nghe gần Sư Nha Bá có sườn núi Đầu Chó, đó có Hang Quỷ, ma quỷ thường xuyên lông hành đúng ?” Huyền Thanh đạo trưởng hỏi chú Hai, vừa hỏi vừa nhe răng miêu tả, dáng vẻ đùa cợt, tôi nhìn cũng thấy buồn nôn.

      “Hả? nghe ai vậy?” Chú Hai đột nhiên đứng dậy, cảnh giác nhìn đạo trưởng.

      “Còn nghe ai được nữa, mấy ngày trước ầm ĩ hết cả lên, ít cảnh sát tới thôn chúng tôi là chó bị thứ gì đó cắn chết. Hôm qua còn nghe có mấy đứa trẻ từ thành phố đến cũng xảy ra chuyện, có thể đưa tôi lên đó nhìn chút được ?” Đạo trưởng vừa vừa cắn màn thầu, giả vờ như .

      Chú Hai mới nghe cả kinh, sau đó thở dài.

      “Aizzz, những chuyện đều là , nhưng cũng có gì ghê gớm cả, cụ thể lắm, chắc chỉ là mấy tên trộm vặt thôi, chuyện ma quỷ là người ta quá lên mà thôi, nếu ông muốn cứ xem chút.” Chú Hai hề hoài nghi những lời đạo trưởng , bởi vì mấy ngày qua, người đến xem ít, xe cảnh sát cũng thường xuyên lui tới.

      —–Hết chương 12—-–

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :