1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

May mắn gặp lại khi chưa gả - Thị Kim (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Bóc tem, chồi ôi, hồi gay cấn, hoá ra đoạn đầu văn án là ở đây :)

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      56. Hoa đẹp • trăng tròn


      Ti Điềm cho là Tề Dương rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy yên, mí mắt cứ giật giật. Mấy ngày nay an ổn có chuyện gì, nàng còn tưởng rằng Tề Dương sớm rời khỏi thị trấn, ngờ Tề Dương vậy mà còn chưa . Chẳng lẽ Tề Dương báo tin cho Thương Vũ, sau đó chờ đến? Nàng có chút bối rối, cảm giác giống như nàng nghĩ chuyện này quá mức đơn giản. Nàng vẫn cảm thấy nếu Thương Vũ tâm tâm niệm niệm muốn lấy Vân Ý, nàng rời khỏi cũng ba năm, mặc dù từng có nhiều tình ý đối với nàng, nhưng mấy năm rồi, chỉ sợ cũng phai nhạt . Cho dù biết tung tích của nàng, còn nghe nàng gả người khác sinh con, chỉ sợ chỉ biết cười trừ, mây trôi nước chảy mà thôi. Thế nhưng Tề Dương đến thám thính ngày sinh của Ti Thượng, làm cho nàng cảnh giác. Mặc dù sớm quên mình, thế nhưng cũng có thể tùy ý để huyết mạch của mình lưu lạc ở bên ngoài? Nàng có chút hối hận, có lẽ vừa nhìn thấy Tề Dương nên lập tức rời mới đúng.


      Nàng nghĩ tới đây, lập tức nắm tay Ti Thượng ra khỏi cửa hàng, định thương lượng với mẫu thân chuyện rời khỏi. Mới ra đường cái, bỗng nhiên trước mặt xuất môt ông lão lão, giơ tấm biển thầy tướng số đoán chữ, nhìn thấy nàng và Ti Thượng liền chào đón, "Ai nha, dung mạo của tiểu công tử như rồng như phượng mà, tướng mạo bất phàm. Lão phu xem tướng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong đời mới nhìn thấy cậu bé có khí chất tôn quý như thế, tiểu công tử, cho ta xin ngày sinh tháng đẻ của cậu ?"


      Ti Điềm lập tức nổi giận, tiểu tử Tề Dương này cũng có tâm nhãn quá rồi, còn dùng biện pháp này đến hỏi thăm. Nàng cất cao giọng, với thầy tướng số: " Trở về với chủ nhân nhà ngươi, đây là con của ta, đừng có hao tâm tổn trí suy nghĩ biện pháp tìm hiểu ngày sinh của thằng bé." xong, nàng dắt tay Ti Thượng bỏ .


      Bỗng nhiên, sau lưng vang lên tiếng, "Ti Điềm, mình nàng làm cách nào sinh ra được nhi tử vậy, ta rất muốn biết."


      Giọng này nàng cách nào quên được, cho dù là ba năm lại giống như ba đời. Nàng như bị định trụ lại, tay nắm nhi tử run lên. , rốt cuộc tìm tới rồi.


      Gió lướt qua tai, dường như mang theo hơi thở của , chuyện cũ trước kia như sóng triều ập tới, tạo nên vòng xoáy nước khổng lồ kéo nàng vào đó. Nàng sợ hãi, oán trách, hối hận mình nên chủ quan, nên cho là buông xuống. Cho dù buông nàng xuống, cũng buông tha con của mình? Nàng bị vây hãm bên trong hối hận và kinh hoảng, lại có dũng khí quay đầu lại, sợ vừa quay đầu nhìn thấy thất thố, đem ba năm ngụy trang bình tĩnh lạnh nhạt xé nát, đem hàm dưỡng ném ra sau đầu, chất vấn rơi lệ, còn tôn nghiêm.


      tới, đứng ở trước mặt nàng, thời gian dường như đứng lại, hai người đứng im ngắm nhìn nhau. Ánh mắt giao hoà, thời gian như ngưng đọng lại, ngưng đọng cả những nghi ngờ và nhớ nhung, như sợ lại phải phân ra lần nữa.


      Nàng trong mắt , vẫn xinh đẹp như trước, nhưng lại thêm thành thục quyến rũ, hai đầu lông mày kiên định quật cường; trong mắt nàng, so với ba năm trước đây càng thêm ổn trọng thành thục, giữa lông mày cỗ chính khí vương giả, càng thêm cương nghị dũng cảm quả quyết.


      nhìn nàng, tập trung suy nghĩ đến nín thở, ánh mắt như thủy triều, như muốn nuốt lấy nàng. Nàng cảm thấy hô hấp dồn dập, tâm hoảng ý loạn, chỉ muốn chạy trốn, giống như ba năm trước đây, làm cho nàng sợ hãi. từ phương xa vạn dặm phong trần mệt mỏi đến đây, mang theo phong sương và cường hãn, là vì cái gì? Vừa nghĩ tới bá đạo và ngang ngược của , vừa nghĩ tới sắp sửa cướp Ti Thượng, nàng cách nào trấn định được thong dong, hoảng hốt được dường như muốn thoát ly khỏi lồng ngực. Trong lúc nhất thời nàng quên mất oán hận, chỉ có lo lắng.


      "Vì sao muội lại rời khỏi ta?" nhìn nàng, rốt cuộc mở miệng hỏi ra nghi vấn đặt trong lòng ba năm. Giọng của khàn khàn trầm thấp, ngắn ngủn bảy chữ, mang theo năm tháng lắng đọng cùng nhớ nhung, đơn giản thà, lại có mê hoặc lòng người kinh tâm động phách.


      Nàng gắng gượng trả lời, kéo tay Ti Thượng muốn bỏ . Ánh mắt của dời xuống, nhìn đứa bé nàng nắm trong tay. Đứa bé lườm đôi đôi mắt to sáng ngời nhìn , như Tề như lời Dương, đứa bé này lớn lên giống , nhưng đôi mi đen dày nhướng lên, mang theo cỗ ngạo khí, cùng hề sai biệt. dường như có thể cảm nhận được cỗ huyết mạch tương liên, xuyên thấu qua đôi mắt của đứa bé trực tiếp chạm vào đáy lòng của . duỗi cánh tay ra ôm Ti Thượng, ôm vào trong ngực cách tự nhiên, như là ôm bảo bối lỡ đánh mất nay tìm lại được, như hòn ngọc quý tay.


      Trong lòng Ti Điềm kinh hoảng nhìn thịt của mình bị cướp đơn giản như thế, lập tức cảm giác trong lòng như bị người khoét khối thịt.


      Nàng nắm chặt tay Ti Thượng buông, sau đó với Thương Vũ: "Huynh … Huynh muốn làm gì?"


      nhìn nàng, thản nhiên : "Ta ôm con của ta mà."


      Nàng tức giận : "Ai nó là con của huynh hả?"


      bướng bỉnh nhíu mày, "Ta là nó chính là nó." luôn luôn đạo lý người, nàng ngay cả nửa chữ cũng phản bác được, trơ mắt nhìn nhi tử ở tay mà lo lắng suông.


      Ti Thượng chưa từng bị người xa lạ ôm qua, nhưng ở trong ngực của vậy mà khóc làm khó, mà là tò mò nhìn , còn vươn tay ra sờ lên mặt của . Bàn tay mập mạp bé khiến lòng nhen nhóm mảnh nhu tình ấm áp mềm mại, cười tủm tỉm : "Nhi tử, gọi phụ thân."


      Ti Thượng nhìn nhìn Ti Điềm. Ti Điềm giật mình, "Phụ thân" cái từ này từ trong miệng ra, tự nhiên như vậy, chẳng lẽ trở thành phụ thân của người khác? Trong lòng nàng phiền muộn, lập tức muốn giành lại Ti Thượng từ trong ngực . ngờ cánh tay của kia ôm nàng, ngay sau đó hỏi lần, "vì sao muội rời khỏi ta?"


      "Bởi vì huynh muốn kết hôn với Bùi Vân Ý." Nàng hung dữ trừng mắt , muốn giãy giụa thoát ra khỏi cánh tay , nhưng thành công.


      "Ai ta muốn lấy nàng ta?"


      "Tất cả mọi người như vậy."


      "Mọi người nào?"


      Ti Điềm : "Lâm Tây Yến huynh bên tai Hoàng Thượng, Thương Lan Vương muốn lấy cũng phải là công chúa, huynh cũng ngoại lệ. Thanh Bình triệu kiến muội, muốn muội buông tha cho huynh, sư phụ cũng muốn muội rộng lượng chút. Cho nên muội ngăn cản con đường của huynh, tự mình rời khỏi, tránh cho bị người ta chán ghét." ra ủy khuất và oán hận bị đè nén ba năm, Ti Điềm cảm thấy trong lòng nhõm vô cùng. Người trước mắt này, oán cũng được, hận cũng được, cứ coi như là giấc mộng tuổi thanh xuân , hai bên cùng quên nhau là tốt nhất.


      Thương Vũ giật mình, " ra muội làm như vậy là vì chuyện này. Muội có biết hay , ta công chúa chính là muội đó."


      "Huynh bậy bạ gì đó?"


      "Ta bảo biểu ca phong cho muội phong hào công chúa, như vậy sau này muội ở Thương Lan được người người kính trọng, lần trước phải muội Mông Lý Hải Đường bất kính với muội sao? Ta đây có lòng tốt, muội lại có thể từ giã, hại ta tìm kiếm hết mấy năm, muội bị tội gì biết ?"


      " Muội tin."


      "Muội tin đến hỏi Tề Dương ."


      ra nàng tin, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ra chân tướng lại là như thế. vì nàng như thế, nàng lại hiểu lầm đến tận đây. Nàng nên lời cảm thụ trong lòng, nước mắt lã chã rơi xuống, ánh mắt mơ hồ.


      vươn tay nàng nhàng kéo nàng vào trong ngực, yếu ớt thở dài, "Ti Điềm, muội kiêu ngạo như vậy, làm cho ta vừa vừa hận."


      Nàng nghẹn ngào : "Còn huynh, vì sao huynh luôn tự chủ trương, bao giờ chịu thương lượng với muội?"


      cười thở dài, "Được, là lỗi của ta, nhưng muội cũng quá độc ác. Muội có biết mấy năm này, ta có bao nhiêu lo lắng !"


      Trở lại Ti gia, Ti Điềm vẫn như trong mộng, Thương Vũ mang người tới chờ ở bên ngoài đình viện, Tề Dương đưa bọn họ thu xếp đồ đạc, trong đình viện chỉ còn cả nhà ba người bọn họ. tựa hồ như sợ nàng biến mất lần nữa, nắm tay nàng chặt, Ti Thượng luôn bị ôm vào trong ngực. nhìn người con kiều trước mắt, vui mừng thôi.


      "A Điềm, Tề Dương nó lên giống ta, ta lại thấy lông mi và lỗ tai rất giống."




      Nàng rưng rưng cười , "Tính tình rất giống, hay bắt bẻ lại bá đạo."


      " sao?" cười vang. Khi lại trở thành phụ thân, phần vui mừng này quả làm rối rắm, biết nên nịnh nọt vị tiểu nhân nhi này thế nào đây, để có thể gọi mình tiếng "Phụ thân" .


      Ti Thượng rất có hứng thú với chủy thủ trong giày , chỉ vào muốn. rút dao găm ra, đưa cho Ti Thượng, cười : "Gọi phụ thân."


      Ti Điềm vội : "Cái đó thể cho chơi."


      Thương Vũ cười cười, "Nó là đàn ông, sợ cái gì? Với lại sức lực của nó rút ra được đâu."


      Ti Thượng lại chỉ chỉ ngựa lớn trong nội viện, : "Cái kia, cũng muốn."


      "Gọi phụ thân."


      "Phụ thân."


      Thương Vũ hung hăng hôn hai cái khuôn mặt nhắn của nó, Ti Thượng nhịn được nhăn cau mày, sau đó xoa xoa khuôn mặt. Ti Điềm bật cười, Thương Vũ cũng cười. Tiểu Nhân Nhi này rất có cá tính.


      tay Thương Vũ kéo Ti Điềm qua, cúi đầu hôn mặt nàng. Tâm Ti Điềm rung động, mềm mại tùy ý .


      chỉ hôn cái, đợi môi chuyển đến môi nàng, bàn tay béo đưa ngang qua bưng kín miệng .


      "Của ta, mẫu thân, là của ta." Ti Thượng phi thường tức giận, nam nhân trước mắt này lại dám hôn mẫu thân của nó, chỉ có nó mới có thể hôn thôi mà.


      Mặt Ti Điềm đỏ lên, Thương Vũ cười ha ha, "Nhi tử, sau này con hôn bên kia, ta hôn bên này." Ti Thượng miễn cưỡng gật đầu. Thương Vũ lần nữa tiếp tục âu yếm.


      Đến buổi tối, Thương Vũ nằm ở giường Ti Điềm nhưng lại làm Ti Thượng hết sức bất mãn. Chỗ này là địa bàn của nó và mẫu thân, tự nhiên ở đâu lại nhảy ra phụ thân, chân dài tay dài chiếm hơn phân nửa giường, làm nhét nó vào tuốt bên trong. Mấu chốt nhất chính là, lúc nó ngủ đều muốn nằm trong ngực mẫu thân, sờ mặt mẫu thân, chân gác lên người mẫu thân mới có thể chìm vào giấc ngủ. Mà bây giờ, cái tư thế này nhiều lần bị phụ thân phá hư, cứ lát lại bỏ bàn tay bé của nó xuống, chút nữa bỏ bắp chân của nóxuống. Nó giận, từ trong chăn nhảy dựng lên bổ nhào vào người Thương Vũ, trận "Quyền đấm cước đá", đuổi người xâm phạm này .


      Ti Điềm cười ôm nhi tử, với Thương Vũ: "Huynh về chỗ Tề Dương ."


      Thương Vũ liếc nàng, dụng ý cần cũng biết làm khuôn mặt Ti Điềm đỏ lựng.


      vất vả mới dỗ Ti Thượng ngủ được, Thương Vũ nắm bàn bàn tay bàn chân của nó từ người Ti Điềm lấy xuống, giận dữ : " ràng là nữ nhân của ta, lại bị nam nhân khác chiếm đoạt, ta còn phải nén giận."


      Ti Điềm vừa bực mình vừa buồn cười, "Nào có ai nhi tử mình như vậy?"


      "Trở về Thương Lan thể chiều nó như vậy, quấn quít muội như vậy, sau này sao có thể mang binh đánh giặc?"


      "Nó vẫn chưa tới ba tuổi đâu."


      thêm lời nào, khát vọng nhịn hồi lâu bức thiết cần bộc phát. Nàng dám lên tiếng, sợ kinh động đến Ti Thượng, thế nhưng lại ra sức kinh người, như cuốn nàng vào cơn sóng thần dữ dội.


      lâu sau, nàng nằm trong ngực , mái tóc xoã bờ vai . Thương Vũ vuốt tóc nàng, thở dài: "Thành , đây đều là do ta phải, bất cứ chuyện gì cũng nghĩ thay muội sắp xếp, lại thương lượng trước đó với muội. Cách làm như thế, mới có hiểu lầm như vậy. May mắn chúng ta gặp lại, bằng tiếc nuối suốt đời."


      "Huynh tiếp tục tìm muội sao?"


      "Tất nhiên."




      dòng lệ lã chã rơi xuống, nàng buồn bã : "Huynh biết , hôm nay muội mới biết được, ra giữa hai người cho dù tình sâu như biển, cũng bằng hai chữ 'nghi ngờ '. Muội do đủ tin huynh cho nên mới như thế."


      Ngón tay đặt tóc nàng dừng chút, khẽ: "Đúng là như thế. Giữa phu thê, chỉ cần chữ 'Tin '. Chữ này rất quan trọng. Sau này chuyện gì ta cũng bàn bạc với muội, muội tự nhiên sinh ra nghi ngờ."


      Nàng yên lặng gật đầu, suy nghĩ nhàng. Giữa hai người, vô luận là thân nhân, bằng hữu hay vợ chồng, chữ "Tin" thành dễ dàng, nhưng lại biết có bao nhiêu khó khăn. Khó khăn nhất là, chỉ tin nàng, nàng cũng muốn tin , nếu như có người đủ toàn tâm toàn ý, đủ đập nồi dìm thuyền, tạo ra khe hở, trở thành tai hoạ ngầm nho , cho dù chỉ là chuyện nhất thời, nhưng hiềm khích nho này cũng có thể mở rộng thành cái hào rộng lớn. Nghĩ đến đây, nàng càng dán chặt vào trong ngực của , cũng ôm chặt lấy nàng, muốn phân ly nữa.


      Ngoài cửa sổ mơ hồ có hương hoa khẽ bay theo làn gió, ánh trăng dịu dàng, an ổn yên tĩnh, là đêm đoàn tụ sum vầy.


      HẾT

      Hale205, Kimkimdao, Mai Trinh7 others thích bài này.

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      ta đọc đến đoạn vương gia thay nữ 9 cản đao....mặc dù biết cốt truyện rất logic, tâm trạng của n9 là tiểu nương lần đầu rung động nhưng ta nghĩ k thích người ta đừng nên ỡm ờ k ràng để dẫn đến hiểu lầm. bạn vương gia tham thôi rồi mà tác giả có vẻ thiên vị nam phụ. tới đây ta vẫn k thích nổi nữ 9 @@
      Dionlinhkumiko thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Vào trang 1 tải bạn

    5. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Rất thích truyện này. Thích từ chính tới phụ, từ phụ tới cực phụ (như cậu em trai chỉ xuất trong hồi ức của Ti Điềm). Có thể nhiều người thích đoạn vì hiểu lầm mà chia cách 3 năm, nhưng cá nhân mình lại thích đoạn này nhất. Phụ nữ là phải như thế, nhưng luỵ, cầm được buông được. Nhờ thế, khi cả 2 gặp lại mới đạt được thoả thuận cần phải có trong hôn nhân : ngoài chuyện "tin" ra, vc phải có bàn bạc, trao đổi với nhau ^^. Truyện Thị Kim hay nhất là tả về trẻ con, phù hợp tâm sinh lý của độ tuổi, đoán là tác giả nuôi con .
      Quýt Đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :