1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] Tình không khoa trương - Trì Trì Trì Ngôn (Chương 4)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LTTT

      LTTT Well-Known Member

      Bài viết:
      331
      Được thích:
      9,979
      Truyện này tình cảnh của nữ chính giposng trong Mị nhục sinh hương nhỉ? Chỉ mong tác giả viết mau mau tới két thúc nữ chị quay về ngược chết em bạch liên hoa với đám tra nam kia
      Meid.Gracielinhdiep17 thích bài này.

    2. Lili1206

      Lili1206 New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      13
      Lâu rồi chua có chương mới v nàng ưi?
      Meid.Gracie thích bài này.

    3. Meid.Gracie

      Meid.Gracie Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      192
      CHƯƠNG 2
      Editor: Grace Phạm


      Vài ngày trước trời mới mưa xong, trời xanh khí mát, cây cỏ mọc thành bụi, um tùm. Nhưng đất vẫn còn ướt, đường núi hẹp hòi vào Bàn Nhược tự rất lầy lội. vũng nước đều in dấu những bước chân. đoàn người lẻ loi mang túi, tay chống cây ở ven đường, khó khăn lên núi.

      Trong đoàn người ngoại trừ nam từ tất cả đều mặc quần áo gọn gàng áo trắng quần đen, vừa nhìn là biết trang phục của hạ nhân nhà giàu có. Còn nam tử ở giữa mặt mày như ngọc, phong độ thanh nhã, mắt sáng đầy sức sống, thân trường bào xanh trắng thêu lá trúc thanh nhã và đường viền tuyết trắng, tóc lấy trâm mộc cố định, vài sợi đen như mực bị gió thổi tung bay. Bên hông cái quạt và miếng ngọc bội, thiếu bất kỳ phụ kiện nào.

      Đường lên núi quá khó , tiểu đồng bên cạnh nhìn được mà oán: "Công tử, phu nhân khinh người quá đáng, cho ngài tĩnh tu ở am ni là thấy được rồi, chẳng biết sắp xếp kiểu gì vậy."

      Lông mày vị thanh y công tử nhăn cái, liếc tiểu đồng: "Mồng và ngày rằm, nơi Phật môn, được được càn rỡ, ăn cẩn thận."

      xong câu đó, im lặng rồi tiếp tục bước . Tiểu đồng bên cạnh ngậm miệng nhưng lòng thay chủ tử đau buồn vì bất công. nhớ chủ tử là người phong độ, xuất sắc, tài trí hơn người. Nếu phải là người thuần khiết, thiện đức, cẩn tuân hiếu đạo làm sao rơi vào nông nỗi này?

      Đoàn người lại gian nan tới canh giờ cuối cùng cũng đến Bàn Nhược tự. Dưới chỉ dẫn của Tĩnh Tuệ sư thái, bọn họ giúp công tử trải nệm giường, cất đồ dùng tuỳ thân rồi xuống núi, chỉ để lại mình tiểu đồng vừa mới oán trách ở lại hầu hạ.

      Vị thanh y công tử này là khách nam duy nhất trong Bàn Nhược tự - Phương Mạc Viễn.

      bình tĩnh đánh giá sương phòng đơn sơ vừa dọn dẹp sạch , nét mặt nhưng trong lòng vương chút muộn phiền. Nếu mẫu thân chưa qua đời, có lẽ giờ phút này ở kinh thành cùng đám học tử ngũ hồ tứ hải*(khắp các miền) chuyện trò vui vẻ, thoải mái luận thi từ ca phú. Đồng thời còn đợi được thánh thượng triệu kiến...

      Nhưng mà tất cả mọi thứ đều thay đổi rồi. Mẫu thân vì bệnh qua đời, phụ thân tái giá với vợ mới. Gia đình ấm áp ngày trước nay còn, mẹ kế vừa mang thai Lân Nhi liền dùng trăm phương ngàn kế để gạt địa vị của trong nhà. Chẳng qua mấy cái mánh khoé của vị phu nhân này, trong mắt chỉ là trò trẻ con mà thôi. Nếu muốn phản kháng, tất nhiên sợ thủ đoạn của phụ nhân. Nhưng làm lòng lạnh đó là phụ thân từng ôn hoà bao nhiêu giờ như biến thành người khác. Tưởng chỉ trong sớm chiều thôi mà mọi thương đối với biến mất, chỉ làm như thấy, thờ ơ. Ngược lại dành mọi thương cho đệ đệ còn chưa ra đời, ngày lạnh hỏi thăm có ấm , sợ mẹ con bọn họ chịu phải chút uất ức.

      Cứ thế, ngược lại như người ngoài.

      vậy, sao thuận theo ý của kế mẫu là tới Bàn Nhược tự để cầu phúc cho mẫu thân? gặp, quấy rầy hạnh phúc của bọn họ, mỗi bên tách riêng, chừng năm tháng trôi qua êm đềm, kiếp này an ổn.

      Phương Mạc Viễn nghĩ thông suốt mọi thứ, bảy phần ngẩn ngơ trong lòng cũng dần tan biến, khôi phục phong độ quân tử vừa gần gũi vừa học thức. sai tiểu đồng mang giấy với nghiên mực ra cho mình rồi ngồi ngay ngắn ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

      Chạng vạng, nắng chiều như tơ lụa đan vào những áng mây hồng trải khắp trời. Dưới mái hiên của điện Đại Hùng có hai tiểu ni cầm cà men trong tay, về phía sương phòng của tân khách.

      "Diệu , ngươi vì sao Tĩnh Tuệ sư phụ chọn hai người chúng ta hầu hạ cái vị Phương công tử này chứ?" tiểu ni mang biểu cảm khó hiểu, thấp giọng hỏi.

      "Diệu Tâm sư tỷ, Tĩnh Tuệ sư phụ tất nhiên là có thâm ý của người." Thanh La mỉm cười: "Tỷ và ta đều phải nghe theo."

      "Ai...Cũng biết vị Phương công tử này là người ra sao, kiểu gì nữa, ta cũng muốn hầu hạ nam tử. Đức Phật hữu vân, nam nữ hữu biệt, bảy tuổi hoàn toàn bất đồng. Huống chi muội và ta là nữ tăng tu hành Phật pháp, sao có thể hầu hạ nam tử xa lạ? Phật tổ biết trách tội!" Diệu Tâm mặt mày ủ dột, cảm thấy chuyện này tệ.

      "Nếu sư tỷ cảm thấy bất mãn việc này...Diệu nguyện vì sư tỷ phân ưu." Thanh La ngẹo đầu, sợi tóc trán rũ xuống khuôn mặt nhắn đáng , tôn lên đôi mắt to tròn trịa, lấp lánh có thần, ngập nước đầy xinh đẹp.

      "Giúp ta phân ưu...Đây là ý gì?" Diệu Tâm sửng sốt.

      Thanh La cắn môi dưới, giả bộ như miễn cưỡng làm, nhưng vì thương sư tỷ nên mới giúp đỡ, : "Diệu Tâm nghĩ, nếu sư tỷ muốn, vậy để mình Diệu phụ trách ẩm thực hàng ngày cho Phương công tử! Sư tỷ thiên tư thông minh, với tư chất như vậy nên cố gắng học tập Phật pháp, sao có thể vì mấy chuyện tầm thường làm trễ nãi con đường tu hành của sư tỷ."

      "Còn Diệu vốn ngu dốt, làm mấy chuyện tầm thường này quan trọng. Nếu có thể giúp tỷ được chuyện như thế, Diệu rất vui vẻ." Thanh La ngước gương mặt nhắn, dùng ánh mắt chân thành, thành khẩn nhìn Diệu Tâm. Đôi mắt ướt nhẹp là trái tim của Diệu Tâm run lên, cảm thấy cả người bị đáng hoá* (bị đáng làm gục ngã.)

      "...Làm sao được chứ. Sư tỷ làm sao có thể..." Diệu Tâm ràng động lòng.

      " sao! Sư tỷ, ngươi cứ yên tâm , ta có thể hoàn thành mọi việc, tuyệt đánh mất mặt mũi của tỷ!" Thanh La nhân cơ hội biểu đạt thái độ, lại khuyên can mãi cuối cùng Diệu Tâm cũng bị thuyết phục.

      "Được rồi, chuyện này đa tạ sư muội nhé." Diệu Tâm khó nén mừng rỡ, đống lời xã giao, lững thững rời .

      Thanh La mình mang hộp đựng thức ăn tới nơi ở của Phương Mạc Viễn, trong mắt loé lên vẻ đắc ý. Đem Diệu Tâm đẩy rồi, sau này chỉ có mình nàng nên có thể ở gần Phương Mạc Viễn rồi. Ba tháng sớm chiều ở chung, gần quan ban lộc, nàng có đủ thời gian để tiến công chiếm đóng nhân vật mục tiêu.

      Ước chừng nén nhang, Thanh La cầm hộp thức ăn đến sương phòng tìm Phương Mạc Viễn. Bên ngoài cây bồ đề che trời, lá cây ngân hạnh vàng cả ngọn, ngoài tường tiểu viện khắc Phạn văn, tuy cũ nát nhưng lại có yên tĩnh hoà nhã lạ thường.

      Thanh La sửa sang xiêm y, lúc này mới tay gõ cửa.

      "Cốc cốc, cốc cốc."

      Cửa rất nhanh được mở, tiểu đồng thò đầu ra, giọng thân thiện hỏi: "Ngươi là ai?"

      "Bần ni là Diệu đệ tử của Bàn Nhược tự, đến để đưa thức ăn cho Phương công tử." Thanh La nhanh chậm , tay cầm Phật ấn, cúi đầu lát rồi ngẩng đầu, khuôn mặt tao nhã thanh lệ khiến tiểu đồng nhìn đến choáng váng.

      "Bần ni đến để đưa thức ăn, thí chủ có thể cho bần ni vào được ?" Thanh La lặp lại lần nữa, tiểu đồng mới lấy lại tinh thần, ngây ngốc mở cửa cho nàng.

      Thanh La đoan trang nhận lễ mà mỉm cười, bước vào phòng. Thu hút ánh nhìn là những bản vẽ tuyệt đẹp trải đầy bàn, sách vở đầy kệ, còn có cả nam tử nhắm mắt dưỡng thần.

      Hai tròng mắt khép hờ, mặt mũi như tranh thuỷ mặc, kiểu yên tĩnh đầy thanh nhã, sáng sủa trí tuệ mà cũng đầy gai góc. Mày sắc thẳng như núi, môi mỏng hồng nhạt khép lại, mặt ngọc trơn láng, tóc dài dùng mộc trâm giữ lại, trán tóc theo gió bay phấp phới, quả nhiên cả người đầy phong độ của kẻ trí thức, quá ngon cho giai công tử hàng tuyển đầy tươi mát* (ý là chị coi như miếng thịt tươi để ăn)

      Thanh La rốt cuộc cũng gặp được đối tượng chiếm đóng, chờ mong trong lòng mơ hồ hạ xuống. Thấy thanh nhã như vậy, tâm có chút mừng rỡ nhưng mặt nàng vẫn giữ dáng vẻ rụt rè bình tĩnh. Khi nàng đánh giá Phương Mạc Viễn, Phương Mạc Viễn cũng mở mắt ra, ánh nhìn hướng về phía Thanh La, vừa nhìn thấy thể rời mắt được.

      Sau khi nàng tỉ mỉ trang điểm cho các xác Diệu này, phải là nó cực kì xuất sắc. Mặc dù mặc Phật y màu đen, người có trang sức nhưng cũng khó mà che hương vị của giai nhân. Cổ mang đường nét duyên dáng và còn có thể thấy xương quai xanh, nhìn trong mờ ảo mái tóc đen lấp ló sau chiếc mũ Phật, chẳng dùng phấn trang điểm nhưng hai gò mà thoắt nét hồng như cánh hoa mềm mại khả ái, làn da trắng nõn sáng mềm, môi còn thoáng nụ cười ngây thơ hồn nhiên.

      Chẳng thể ngờ ni Phật gia lại cũng có tiếu lệ giai nhân như vậy. Lòng bình thản vô thuỷ lại nổi sóng, xuất ý niệm trong đầu "Khanh bản giai nhân, nại hà vì ni." (Nàng vốn là giai nhân, thế nhưng lại làm ni.)

      "Phương công tử, bần ni là Diệu đệ tử tục gia của Bàn Nhược tự, về sau phụ trách thức ăn hàng ngày cho Phương thí chủ ở Bàn Nhược tự. Thí chủ nếu có bất kỳ thứ gì thấy ổn, kính xin báo lại cho bần ni." Thanh La bắt chước bộ dạng ăn trước đây của Diệu bắt chuyện với Phương Mạc Viễn. Nhưng khác biệt chút đó là nàng giảm thanh ít, thanh gốc vốn dĩ thanh thuý như hoàng lại thêm vài mong manh, cực kỳ êm tai.

      Phương Mạc Viễn đứng dậy thở dài: "Mạc Viễn quấy rầy, làm phiền sư thái chiếu cố."

      Vừa nghe hai chữ "sư thái", mặt Thanh La đỏ lên, vội vàng giải thích: "Thí chủ hiểu lầm, bần ni chỉ là đệ tử tục gia của Bàn Nhược tự, vạn vạn thể thành sư thái. Thí chủ cứ gọi bần ni là Diệu là được."

      Thấy lỗ tai của tiểu ni đỏ chót, Phương Mạc Viễn biết mình mạo phạm, vội vàng thay lời: "Xin thứ cho Mạc Viễn mạo phạm, vậy cung kính bằng tuân mệnh."

      Thanh La gật đầu, đem hộp thức ăn để lên chỗ bàn chưa đặt bút mực, lấy thức ăn ra.

      Rau diếp xoăn luộc, đậu hũ chiên vàng, tể thái xanh biếc, còn có cả canh bí đao thơm nức mũi...Từng món đặt lên bàn, dù chẳng có món mặn nào nhưng vẫn đủ câu dẫn bao người tới ăn.

      "Đồ chay tịnh của quý tự ngon." Phương Mạc Viễn nhìn thân ảnh yểu điệu của Thanh La lúc lấy thức ăn, áo bào rộng cũng che được eo mông kiều của nàng. Mũi truyền đến hương thơm của đồ ăn lẫn tạp cả mùi đàn hương khiến người ta ngưng thần yên lặng - đó là mùi hương xông áo Phật của Thanh La. Đột nhiên Phương Mạc Viễn cảm thấy, tới Bàn Nhược tự tĩnh tu cũng phải là chuyện xấu.

      "Diệu biết công tử là khách quý trong chùa, đặc biệt dặn dò làm chút đồ ăn sáng thanh đạm, mong rằng công tử ngại. Thời gian thanh tu trong chùa kham khổ, công tử nếu muốn ăn gì cứ cho Diệu biết." Ni xinh đẹp ngoái đầu cười nhìn Phương Mạc Viễn, má đào hây hây, nắng chiều chiếu qua cửa sổ, chiếu rọi dung nhan của nàng như trăng mới mọc, như hoa tuyết, nhìn ngó xung quanh, lại có kiểu dễ thương mê người.

      Phương Mạc Viễn hiểu sao lại có hảo cảm dị thường với mới gặp này, có lẽ nàng mang đến cảm giác thiện ý mà lâu mới cảm nhận được, khiến đáy lòng cũng ấm áp.

      Sau khi Thanh La làm xong chuyện, bước rụt rè hành lễ với Phương Mạc Viễn rồi ra khỏi phòng. Kết quả, tới cánh cửa phía trước nàng bỗng thấy đường, bị đập vào cảnh cửa suýt chút nữa ngã sấp xuống. Nàng cuống quít nghiêng ngã về phía trước ngoài dự đoán ngã vào cái ôm ấm áp.

      Hai tay Phương Mạc Viễn ôm lấy eo thon của Thanh La, cảm thấy được tim cách lớp y phục đập nhanh ngớt. Ngay lúc này, nhuyễn ngọc trong ngực, tuy tự gọi là quân tử cũng khó tránh khỏi phản ứng.

      Dù sao cũng là công tử biết thận trọng nên phục hồi lại tinh thần rất nhanh, đỡ Thanh La trong lòng dậy. Thanh La thấy phục hồi tinh thần nhanh như vậy có chút thất vọng. Nàng rũ mi dài, khuôn mặt ban nãy còn luống cuống nay điểm thêm vài phần áy này cùng sầu lo, mỹ nhân như tranh, càng nhìn càng thấy kiều.

      "Đa tạ thí chú ra tay giúp đỡ...Diệu bỗng nhìn dưới chân, nếu trực tiếp ngã cũng biết phải làm sao nữa." Thanh La uất ức nhìn Phương Mạc Viễn, lúc nãy váy của nàng có bị bung ra, cổ áo hơi mở để lộ da thịt ở cổ trắng nõn khiến ánh mắt của nam nhân cầm nổi phải nhìn nàng.

      Trời! ngờ lớn như vậy!

      Đầu Phương Mạc Viễn run lên, suýt nữa hoa mắt chóng mặt., vất vả lắm mới tìm lại bĩnh tĩnh.

      "Diệu tiểu sư phụ quá nghiêm trọng, chỉ là cái quơ tay, chuyện cần phải nhắc đến." Quả nhiên là giai* (giai ở đây mang ý tốt đẹp, khen ngợi ví dụ như giai nhân) công tử, Phương Mạc Viễn tuy lòng có rung động nhưng tuyệt đối quên cấp bậc lễ nghĩa.

      "Thí chủ là người tốt, sắc trời tối, Diệu tiện quấy rầy, xin cáo lui trước." Mục đích chuyến là tiếp xúc đạt được, có chuyển biến tốt, nhìn chăm chú Phương Mạc Viễn rồi rời khỏi sương phòng.

      Thanh La trở về bảo điện Đại Hùng Diệu Tâm cũng tới nhiệt tình hỏi thăm nàng, còn cho nàng biệt đêm nay tụng kinh đến đoạn niệm nào, Thanh La cùng chúng đệ tử quỳ gối trước Phật tổ niệm kinh. Trong miệng lẩm bẩm nội dung kinh thư nhưng tâm lại nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra.

      Nhân lúc Phương Mạc Viễn chú ý, nàng thả ít thảo dược vào lư hương mà nàng mới hái đường. Lúc nàng bóp mịn mấy cọng cỏ rồi nhân lúc lấy thức ăn bỏ vào lư hương của Phương Mạc Viễn.

      Nhắc tới cái này cũng phải cảm ơn nữ chính nhiều, nếu phải trong kịch bản có đoạn như vậy, nàng cũng biết mùi thảo dược này lợi hại đến thế. Bình thường ăn hay ngửi đều thấy được nhưng nếu phối hợp với tể thái tạo ra cảm giác kích tình từ từ. Trong kịch bản nữ chính nhờ vào cái này mới lăn được lên giường của Phương Mạc Viễn, mà bây giờ, nàng bắt chước phỏng tay biết công dụng ra sao? Khoé môi khẽ nhếch, mỏi mắt mong chờ aaa.
      Last edited: 25/10/17

    4. Meid.Gracie

      Meid.Gracie Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      192
      Xin lỗi mấy chế. Tuần vừa rồi lu bu quá làm chương mới được. Lịch post có ở mục lục nhé. Cảm ơn các chế theo dõi <3

    5. Paru

      Paru Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      251
      A, tiến độ quá nhanh, lẽ chương sau ... rồi sao :050:
      thank ed nha, nhưng hình như nàng đánh hơi vội nên số chỗ lỗi như: "tiểu đồng bênh cạnh", đánh gia sương phòng", "vươn chút muộn phiền", "giữ dáng vẻ rụt rèm", " cái ôm ấp áp"
      Meid.Gracie thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :