1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mau xuyên: Phản diện nam thần cuồng sủng - Vân Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [34]
      Editor: Cao Hân Hân
      Trong văn phòng nghiêm trang và lạnh lẽo.

      Hoắc Kính nhìn đứa 'con nuôi' ngồi đối diện, thần sắc phức tạp.

      "Con..." Chốc lát, ông mở miệng, cố gắng mấy lần, cũng chưa được câu chào buổi sáng nghĩ sẵn trong đầu, chỉ nặn ra câu.

      " nghĩ tới con làm ở H.S, giỏi lắm."

      "Ừ." Hoắc Trầm Ngạn gật đầu, lãnh đạm lên tiếng.

      "Con này..." Cái thái độ gì vậy ?

      Hoắc Kính nhất thời có chút nổi giận, theo quán tính muốn mắng trận, nhưng nghĩ đến mục đích tại lại cố đè xuống, da mặt được bảo dưỡng rất tốt cũng khỏi căng đến đỏ bừng.

      Sau hồi trầm mặc.

      Ông ta mới lại : "Bây giờ con là phụ tá của tổng tài H.S ?"

      "Ừ."

      ".... tệ." Hoắc Kính cười gượng tiếng.

      " ngờ H.S mới nhập vào Trung Hoa mấy tháng, con qua làm, còn được tổng tài coi trọng..."

      Phải biết tập đoàn H.S toàn cầu chính là tập đoàn rất cao cấp.

      Hoắc thị tuy ở Trung Quốc là xí nghiệp đứng đầu, nhưng so với H.S cũng chỉ là con kiến bé mà thôi.

      Mà Hoắc Kính càng ngờ tới ——

      Đứa 'con nuôi' bị ông đuổi xuống đài, nguyên lai mấy tháng này đều làm việc ở trụ sở H.S phồn thịnh cách Hoắc thị xa.

      Phần năng lực này của Hoắc Trầm Ngạn khiến ông kinh hãi.

      Có thể được tổng tài H.S mang bên người, chính là tiền đồ vô lượng.

      Nếu là mấy tháng trước biết được tin tức này, Hoắc Kính có lẽ để cho Hoắc Diệc Vinh cùng Hoắc Trầm Ngạn làm quan hệ tốt, tranh thủ cùng H.S hợp tác.

      Nhưng bây giờ...

      "Trầm Ngạn." Im lặng hồi, Hoắc Kính tiếp.

      "Con xem, H.S này tốt có tốt, nhưng con ở đây luôn phải làm cho người khác đúng ? Nếu ở công ty nhà mình, vậy giống...."

      "Cha yên tâm." Nam nhân bình tĩnh nhìn ông: "Con tự biết thân phận chính mình, Hoắc thị... là của Diệc Vinh."

      Hoắc Kính vội xua tay.

      "....con, cái đứa trẻ này, sao lại nghĩ như vậy ?"

      Ông ta trầm giọng , đột nhiên than thở.

      "Cho dù người khác biết....Nhưng trong lòng ta vẫn nhớ....Con cũng là con trai ruột của ta !"

      Hoắc Trầm Ngạn ngừng lát, theo bản năng sờ lên Phật châu cổ tay, lại thu mắt, che lại đôi mắt u ám cùng nghiền ngẫm.

      Hoắc Kính tự cho là kích động đến mất khống chế cảm xúc, tự cảm thấy xúc động về đứa con trai này, thừa thắng xông lên.

      "Những năm nay con chịu khổ rồi. Trầm Ngạn, con...trở về Hoắc thị ."

      Người đàn ông trung niên hòa ái , lần đầu tiên ở trước mặt người 'con nuôi' này trưng ra bộ dáng của cha: "Chờ ta trăm năm rồi, Hoắc thị...chính là của con."

      Hoắc Trầm Ngạn ánh mắt chợt lóe: "Diệc Vinh..."

      "Đừng nhắc tới nó !" Mặt Hoắc Kính biến sắc, lúc này dùng giọng căm hận .

      "Ta thấy nó điên rồi ! Sau khi xảy ra chuyện kia, nó vẫn còn muốn ở cạnh Lục Hinh Nhã, vậy ta dứt khoát thành toàn cho nó, để nó cút ra ngoài cùng với chân ái của nó !"

      Hoắc Kính tức giận , hoàn toàn nhớ ——

      Ông ta cũng từng đem Lục Hinh Nhã để trong lòng.

      Khi đó, vị Hoắc lão đổng trưởng (chủ tịch) phong lưu này, chỉ cảm thấy đối phương chính là tiểu tinh của đời mình.

      Nhưng từ sau buổi thọ yến, Lục Hinh Nhã gây ra bao nhiêu sóng gió, khiến Hoắc thị ngày càng sa sút, hảo cảm của ông đối với ta cũng tụt dốc phanh.

      Đến tại, Hoắc Kính thậm chí nghĩ ra: Ban đầu tại sao ông ta lại coi trọng con tiểu nha đầu như vậy chứ ?

      chẳng hiểu làm sao.

      Ông tỉnh ngộ, mà Hoắc Diệc Vinh vẫn còn u mê tỉnh, thậm chí muốn lập tức cưới Lục Hinh Nhã, để ta thoát khỏi 'hố ma' Lục gia.

      Hoắc Kính dĩ nhiên đồng ý.

      Hai cha con náo loạn phen, cuối cùng Hoắc Diệc Vinh bị đuổi ra khỏi nhà và Hoắc thị.

      Nhưng, Hoắc Kính lâu đụng đến công việc nên căn bản quản lý tốt công ty, khiến Hoắc thị càng thêm loạn.

      Cũng chính lúc này, ông ta mới nhớ ông còn người con trai, nên mới chạy đến mời về.

      "Trầm Ngạn, quay về ."

      Nghĩ đến tình trạng hỗn loạn ở Hoắc thị, Hoắc Kính cuống cuồng nắm lấy Hoắc Trầm Ngạn, tình cảm chân thành : "Hoắc gia cần con..."

      Hoắc Trầm Ngạn đầu ngón tay hơi động, con ngươi tựa như vùng vẫy hồi, cuối cùng đồng ý.

      "Được."

      Vì vậy, lát sau.

      Hoắc Kính vui vẻ rời .

      Nam nhân tới phòng nghỉ bên cạnh, bước vào nhà vệ sinh, mở nước.

      "Hoắc tiên sinh."

      Chốc lát, người đứng xem kịch nãy giờ là Nhan Vũ ra, nhìn đồng minh mình lần lại lần rửa tay, nhíu mày.

      " sao đó chứ ?"

      vừa , vừa lên đóng lại vòng nước, tránh để cho đối phương rửa đến tróc da tay.

      ngờ.

      Lại bị kéo cái ——

      Hân: Chap sau có chút hường phấn, thỉnh các bạn đọc nhớ chuẩn bị tâm lý !
      1012, ly sắc, B.Cat9 others thích bài này.

    2. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [35]
      Editor: Cao Hân Hân
      Lảo đảo cái.

      Nhan Vũ suýt nữa là ổn định được thân thể mình.

      " làm gì vậy ?"

      Chốc lát, nhìn người nam nhân giữ chặt lấy tay , ngước mắt đặt câu hỏi.

      Hoắc Trầm Ngạn câu môi, thấp giọng .

      "Phiền Khinh Ca giúp tôi rửa tay, được ?"

      miệng dụng tâm hỏi ý.

      Mà thực tế, nam nhân lại vặn vòi nước ra, cầm tay , để vào trong đó.

      Nhan Vũ: "...."

      như vậy rồi, còn có thể cự tuyệt sao ?

      Chậc.

      Thiếu nữ Chủ thần dừng chút, cũng lười cự tuyệt, dứt khoát đồng ý.

      Uầy...

      Làm sao để giúp người bạn này rửa tay đây ?

      nghĩ nghĩ, tay cầm tay , tay kia nhấn nút lấy dịch rửa tay.

      Sau đó.

      Đầu ngón tay mịn màng nhàng vuốt ve bàn tay nam nhân, chậm chạp chà xát.

      Chợt nhìn qua, dưới lớp bọt mịn kia, mười ngón tay hai người như quấn quít lấy nhau, thân mật tới cực điểm.

      Lại thêm chút tê dại từ nơi chạm nhau truyền ra.

      Nhan Vũ để tâm thu tầm mắt, cười : "Tôi nghĩ chắc có bệnh sạch ."

      Nam nhân cúi đầu, nhìn trước mắt, cũng chối: " phải đối với ai cũng phát tác."

      Nhan Vũ ngừng lát, nhớ lại bộ dáng của Hoắc Kính lúc nãy ——

      ràng là bộ giả làm người cha hiền, đúng là đáng ghét...

      Nghĩ đến đây, thiếu nữ Chủ thần tỏ vẻ hiểu gật đầu, thuận miệng hỏi tiếp câu.

      " như vậy, hẳn là phát tác đối với tôi ?"

      "Đương nhiên." Nam nhân cúi người đến gần , .

      Hô hấp ấm áp phả bên tai , khiến hơi phát run.

      Về cái phản ứng sinh lý này khiến Nhan Vũ phải nhíu mi.

      Chợt, nhìn lên chống lại ánh mắt sâu thẳm của , bình ổn : "Đứng ngay ngắn."

      "Ừm." Hoắc Trầm Ngạn thẳng người, gò má tuấn mỹ trong bóng tối, tựa hồ vẫn là phong thái lãnh đạm như cũ.

      Nước chảy lao xuống.

      Rốt cuộc, nghi thức rửa tay cũng xong xuôi.

      Hai người rời khỏi phòng nghỉ, lần nữa đến phòng làm việc bên ngoài.

      "B, Boss..." Bỗng dưng, giọng nam nơm nớp lo sợ vang lên.

      người đàn ông trung niên phương Tây vào, vẻ mặt buồn rầu, tiếng Trung, trong giọng có chút khiển trách.

      "Ngài, ngài còn định ở lại phòng làm việc của tôi sao ?"

      Có trời mới biết !

      Ngồi kia, dù chỉ chút thôi ông cũng cảm thấy bất an.

      "Nếu , ngài hãy trở về bên kia ?" Nghĩ đến đây, vị phụ tá tổng tài chân chính cắn răng cái, hiếm khi to gan đưa ra đề nghị.

      Hoắc Trầm Ngạn ngừng lát, nhìn qua Nhan Vũ: "Đổi chỗ ."

      "Ừ." gật đầu, hơi nhìn qua vẻ mặt vị phụ tá như được giải thoát kia, cất bước, theo người nam nhân ra ngoài.

      đường đến văn phòng tổng tài.

      —— cũng chính là chỗ ngồi chân chính của Hoắc Trầm Ngạn.

      Hoắc Kính cho rằng 'con nuôi' ông bước đến vị trí phụ tá tổng tài là năng lực kinh người.

      Căn bản chưa từng nghĩ tới, ra toàn bộ đế quốc H.S đều do tay vị này sáng lập ——

      "Chú Hoắc có ý gì ?" Lúc hai người đứng trước bàn làm việc, mới lên tiếng.

      Hoàn toàn hề nhắc tới cái bí mật kia của Hoắc gia.

      Luôn bị người ngoài cho là 'con nuôi', mà tướng mạo của Hoắc Kính và Hoắc Trầm Ngạn cũng có nhiều điểm giống nhau cho lắm, hóa ra lại là cha con ruột.

      Hơn nữa tuổi của còn lớn hơn so với Hoắc Diệc Vinh đứa con danh nghĩa kia.... có thể nội tình trong chuyện này cũng hề .

      Nhưng, Nhan Vũ lại có nửa điểm hứng thú.

      Giống như mọi chuyện diễn ra như vậy là lẽ đương nhiên, thái độ vẫn như trước chút thay đổi.

      Nam nhân thâm thúy nhìn cái, im lặng chút, mới : "Đơn giản là muốn tôi đến thu dọn cục diện rối rắm tại."

      " kỳ quái." Nhan Vũ cười khẽ, cầm văn kiện điều tra về hai nhà Hoắc Lục bàn, đọc lướt qua.

      "Bất quá, ông ta đuổi Hoắc Diệc Vinh ra khỏi nhà, chẳng lẽ sau này ông ta muốn giao Hoắc thị cho ..."

      Nhưng, lời còn chưa dứt, bản tài liệu về các hoạt động gần đây của Hoắc Kính xuất trước mắt .

      Thiếu nữ Chủ thần liền ngừng lại.

      Bởi vì ——
      ly sắc, 1012, B.Cat9 others thích bài này.

    3. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [36]
      Editor: Cao Hân Hân
      "....chú Hoắc muốn thuê người mang thai ?"

      Thiếu nữ Chủ thần sâu xa , lại than thở.

      " là người già mà tâm già. Đây là muốn thu dọn tàn cuộc, sau đó mới sinh ra đứa rồi giao gia sản lại cho nó ?"

      Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a.

      Vị này nên dùng câu mạng hay , chính là xem nhà mình như có ngôi vị hoàng đế cần người thừa kế ....

      "Hẳn là vậy." Hoắc Trầm Ngạn chút gợn sóng gật đầu.

      Đáng tiếc.

      Chỉ sợ người cha hiền từ kia biết, ông ta sớm thể có con được nữa rồi...

      Nam nhân lãnh đạm suy nghĩ, theo quán tính vuốt ve chuỗi Phật châu, khóe môi khỏi cong lên.

      lạnh lẽo.

      Cũng tà ác.

      Mà Nhan Vũ cũng quan tâm đến.

      Bất quá.

      nghĩ, chỉ đứa trẻ còn chưa được sinh ra lại có thể tạo uy hiếp gì đối với vị đồng minh này của , vì vậy cũng thèm nhắc lại.

      "Sau khi trở về Hoắc thị, còn cần tôi phối hợp sao..."

      Lát sau, buông mấy tờ văn kiện xuống, thuận thế chuyển đề tài.

      Nam nhân cười .

      "Hoắc, Lục hợp tác lâu, đương nhiên vẫn tiếp tục..."

      ...

      Tiếng trò chuyện ngừng.

      Ngày hôm đó, văn phòng ở tầng cao nhất của H.S, hai người bàn bạc kế hoạch sắp tới.

      Mấy ngày sau.

      Hoắc Trầm Ngạn trở lại Hoắc thị, bao lâu liền mạnh mẽ giải quyết hết tất cả vấn đề.

      Nhan Vũ nghỉ học, tạm thời tiếp quản Lục thị, dưới chỉ điểm của đồng minh mọi chuyện nhanh chóng ổn định.

      Rất nhanh, hình tượng hai tập đoàn Hoắc, Lục trong mắt công chúng liền thay đổi, vận hành công ty cũng trở nên nề nếp.

      Đồng thời hai tập đoàn vẫn liên tục hợp tác, chỉ là dưới thao túng của hai người thay đổi phần lớn mục tiêu.

      Thời gian trôi qua.

      Mắt thấy hai nhà dưới dẫn dắt của hai người càng thêm hô mưa gọi gió ——

      "....Theo báo cáo, gần đây Lục thị có thêm nhìu dự án mới, thiếu nữ tổng tài lại lần nữa xuất thủ, đầu tư hạng mục 'địa vương'..."

      "Ba ——"

      Chiếc remote bị ném xuống đất.

      Màn ảnh chợt lóe rồi tắt lịm .

      Lục Bác Hàn vốn ngồi ghế sa lon chợt nhảy lên, tức giận lôi hết mấy thứ đồ bàn xuống.

      "Tiện nhân, tiện nhân !!"

      Vị chủ cũ Lục thị điên cuồng phát tiết, mặt vì tang thương mà trở nên vô cùng dữ tợn.

      Ông ta làm sao có thể hận ?

      tháng trước, bị chính con mình tố cáo, lần đầu tiên trong đời ông ta phải vào tù.

      Tuy rằng rất nhanh ông ta mời luật sư đến bảo lãnh, cũng tích cực kiện trở lại.

      Nhưng lại ngờ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đứa nghiệt nữ kia thâu tóm toàn bộ Lục thị !

      Mà ông.

      có bất kỳ thành viên nào trong ban hội đồng ủng hộ, tâm phúc phản bội hoặc bị từ chức.

      Cho dù trong tay nắm giữ ít cổ phần, cuối năm còn có thể lấy thêm tiền lợi nhuận...

      Nhưng, việc này đối với Lục Bác Hàn ngồi ghế chủ tịch lâu nay mà , vẫn vượt qua được đả kích !

      Ngoài ra, dù vụ tai tiếng kia qua thời gian, nhưng 'danh tiếng' khuôn mặt này vẫn , chỉ cần ông bước chân ra khỏi cửa liền bị người ta phỉ nhổ.

      Cộng thêm người bị gắn mác tình nghi 'tội phạm kinh tế'...

      Vì vậy những ngày qua, Lục Bác Hàn chỉ đành ở lại trong chung cư cao cấp này, dám ra khỏi nhà.

      "A a a !!!"

      Giờ phút này, nghĩ đến cảnh ngộ của mình, ông ta càng thêm khó nuốt trôi, khỏi lại gào thét, đem đồ đất đập hết.

      Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.

      Lục Hinh Nhã vào thấy cảnh này, kịp đóng cửa, vội vàng chạy lại, kéo lấy Lục Bác Hàn.

      "Ba, ba đừng đập nữa, đừng đập..."

      Tiếng khuyên nhủ mềm mại sợ hãi vang lên.

      thanh tú vẻ mặt muốn khóc kéo nam nhân trung niên, ánh mắt đầy khẩn cầu.

      " tới rồi ?"

      Lục Bác Hàn quay đầu nhìn lại, thấy bộ dạng kia của con nuôi, theo bản năng có chút nỡ, lại mơ hồ dâng lên chút kiên nhẫn.

      "Làm sao, lại có tiền ? Tiện nhân Lục Khinh Ca kia lại khi dễ ?"

      Ánh mắt Lục Hinh Nhã hơi lóe lên tia chột dạ, mơ hồ đáp lại.

      Lục Bác Hàn cầm lấy thẻ ngân hàng trong túi xách bỏ qua bên, lại nhìn về .

      "Tiểu tinh..."

      Ông ta lớn tiếng , đem con nuôi đè dưới thân, liền muốn đem cơn giận theo phương thức khác phát tiết ra ngoài...

      "A..." Lục Hinh Nhã thở gấp lên tiếng, xụi lơ dưới thân ông ta, nhưng vẫn còn nhớ đến chuyện.

      "Ba, cửa còn chưa có..."

      Trong cơn mê mang, ta thân rách nát nhìn về phía cửa, nhất thời liền ngây người !
      1012, ly sắc, B.Cat7 others thích bài này.

    4. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [37]
      Editor: Cao Hân Hân
      Chỉ thấy người nam nhân xuất trong tầm mắt.

      Lục Hinh Nhã trong nháy mắt trừng lớn, biết lấy đâu ra khí lực đẩy Lục Bác Hàn xuống, mở miệng muốn giải thích.

      "Vinh ca..."

      " làm gì vậy ?"

      Lại bị tiếng cha nuôi giận dữ át mất.

      Thân dưới Lục Bác Hàn nóng như lửa đốt để ý đến ngoài cửa, nổi điên trừng mắt nhìn ta, lại nôn nóng nhào tới.

      Nhưng, ông ta còn chưa động vào Lục Hinh Nhã, trận kình phong quét qua.

      "Bốp !"

      cái nắm đấm ngay chính giữa mặt.

      Lục Bác Hàn che mặt nhìn lên, mới nhìn thấy người toàn thân đầy sát khí Hoắc Diệc Vinh.

      "Tiểu tử thúi, dám đánh ta ?"

      "Cầm thú !!"

      Hoắc Diệc Vinh nghiến răng nghiến lợi, lại cho ông ta thêm quyền.

      "Ta cầm thú ?" Lục Bác Hàn lần nữa bị thương, nhịn được xông lên đánh trả: " ràng chính ta đến tìm ta !"

      Hoắc Diệc Vinh thoáng chốc ngừng lại.

      Nhưng Lục Bác Hàn lại hăng hái, đấm cho ta cái.

      "Mấy ngày nay, ta bị tiện nhân Lục Khinh Ca chặt đứt nguồn kinh tế, ta cho ta biết bao nhiêu tiền ! ta đều là do ta nuôi..."

      Từng câu lọt vào tai.

      Đầu óc Hoắc Diệc Vinh "Oanh ——" tiếng.

      Sao có thể ?!

      ra, ra mấy hôm nay, tiền của Hinh Nhã là do thế này mà có !

      !

      ấy đó là tiền dành dụm của ấy, sao, làm sao mà...

      Lục Bác Hàn vẫn còn ầm ỹ.

      Hoắc Diệc Vinh ngơ ngác nhận lấy mấy đấm, dư quang liếc đến Lục Hinh Nhã mặt mày còn giọt máu co người bên góc bên kia, nháy mắt hiểu mọi chuyện.

      .

      Những điều mà lão súc sinh này đều là .

      Khoảng thời gian này hai người 'bình thường sống qua ngày', bị phong sát tạm thời kiếm được việc làm, Lục Hinh Nhã vẫn có tiền lấy ra để duy trì cuộc sống.

      Hoắc Diệc Vinh từng bị những việc làm mà sinh ra cảm động.

      Cho đến khi vị hàng xóm tốt bụng nhắc nhở, ta mới phát ——

      Lục Hinh Nhã bên ngoài ăn mặc so với lúc ở chung với vốn cùng cấp bậc, thậm chí còn có thể đến mấy cửa hàng quét sạch hết các túi xách hàng hiệu, mới sinh ra nghi ngờ.

      Vì vậy hôm nay sau khi tạm biệt, như mọi ngày kiếm việc làm, mà là đường theo Lục Hinh Nhã đến đây...

      Bây giờ.

      rốt cuộc biết, ta là trao thân cho lão súc sinh này để đổi tiền !

      Mà Hoắc Diệc Vinh lại nhờ vào người đàn bà cho mình đội nón xanh nuôi sống.

      A a a a a !!!

      Bi phẫn trong lòng ngực dâng lên, Hoắc Diệc Vinh cả người run rẩy, cả người như gói thuốc nổ, chạm vào là nổ tung.

      Mà hết lần này đến lần khác, Lục Bác Hàn vẫn còn chửi mắng.

      "...... Tiểu tử, cậu có tư cách gì mà quản...... A!!!"

      Hoắc Diệc Vinh giận dữ, gân trán nổi lên, cầm lấy con dao gọt quả mà Lục Bác Hàn hất xuống ban nãy đâm về phía ông ta.

      Máu tươi bắn ra.

      Lục Bác Hàn hoảng sợ lăn qua bên, ôm ngực bò dậy ——

      Hoắc Diệc Vinh nhanh chóng đuổi theo, đè ông ta lại, gào thét đâm thêm.

      nhát, lại nhát.

      Cho đến khi Lục Bác Hàn tắt thở, ta mới từ từ đặt hung khí nhuốm máu xuống, đột nhiên quay đầu, nhìn vì chạy trốn mà ngã bên cạnh cửa.

      "Hinh Nhã, em muốn đâu ?"

      Lục Hinh Nhã nhất thời bước nhanh hơn, mắt thấy chạy xuống cầu thang ——

      Mấy giây sau liền bị nam nhân ôm lấy.

      "Cứu...hức, hức." hoảng sợ lắc đầu liên tục, lại bị bịt kín miệng.

      Hoắc Diệc Vinh đem người kéo vào trong nhà, đột nhiên dâng lên loại hưng phấn quỷ dị.

      "Ầm ——"

      Cửa đóng lại.

      ta giơ dao, muốn đâm về phía tiện nhân phản bội mình.

      "Đừng giết em !" Lục Hinh Nhã thê lương kêu lên.

      "Em mang đứa con của !"

      Hoắc Diệc Vinh dừng lại, cười nhạt: "Phải là của lão súc sinh kia mới đúng chứ ?"

      " phải... mỗi lần cùng ông ta...em đều dùng thuốc ! Vinh ca đây là của , là đó..."

      Lục Hinh Nhã run rẩy , mãnh liệt cầu xin, bỗng dưng linh quang chợt lóe.

      "Chúng ta mang đứa trẻ trở về Hoắc gia ! Chú Hoắc nhất định tha thứ cho !"

      ...

      "Hửm ? Muốn dùng cháu trai dụ dỗ chú Hoắc mềm lòng ?"

      Hôm sau, văn phòng ở tầng cao nhất của Lục thị, Nhan Vũ nhìn tin tức truyền đến, cong môi cười tiếng, ngước mắt nhìn về phía đồng minh ngồi đối diện ——

      Chính là cái người danh nghĩa đến bàn về việc hợp tác của hai công ty_Hoắc Trầm Ngạn.

      "Hoắc tiên sinh định ứng phó sao đây ?"

      Nam nhân lo lắng : "Cứ cho bọn họ thêm lợi thế !"

      Nhan Vũ ngẩn ra, liền thấy đối phương đưa văn kiện qua ——
      1012, ly sắc, B.Cat8 others thích bài này.

    5. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [38]
      Editor: Cao Hân Hân
      bản hợp đồng hợp tác của Hoắc thị và H.S !

      Nhan Vũ nhướng mày, rốt cuộc cũng hiểu cái 'thêm lợi thế' mà là có ý gì.

      " muốn giúp Hoắc Diệc Vinh quay lại ? ra nếu bây giờ báo cảnh sát..." ta cũng trốn thoát.

      "Xuỵt..."

      ngừng lại, ngước mắt lên chỉ thấy đồng minh mình nhìn sang.

      Ngón tay thon dài của nam nhân để môi, yên lặng nhìn .

      "Khinh Ca, biết ? Quá trình nhìn con mồi giãy giụa trước lúc chết, mới là thú vị nhất."

      giọng , hiếm khi khóe môi nụ cười.

      Vô cùng kinh diễm.

      Chỉ là nhanh chóng lướt qua rồi biến mất.

      Nhan Vũ ngẩn ra.

      Đương nhiên, phải bị 'nam sắc' làm cho ngây ngẩn, mà là...bởi vì xấu xa của tên đồng minh phàm nhân này khiến tạm thời cạn ngôn.

      Bất quá.

      Cho dù bây giờ xử lý Hoắc Diệc Vinh, Lục Hinh Nhã vẫn có thể mang cái bụng bầu kia van xin Hoắc Kính.

      Mà sau khi đâm qua linh hồn của vị 'khách hàng' này xong, thiếu nữ Chủ thần cần khai triển 'đôi mắt Chủ thần' vẫn có thể cảm nhận được tỉ số khí vận của ta.

      42%.

      Sau khi giảm xuống đến đây, giống như là đến điểm giới hạn, hề thấy giảm thêm gì nữa.

      Bằng chỉ số khí vận này, tuy còn bàn tay vàng, nếu Lục Hinh Nhã đến tìm Hoắc Kính, mười phần hết tám chín phần là thành công.

      Như vậy...

      Xác bằng ta tự nghĩ rằng mình có thể thay đổi vận khí, rồi giãy giụa phen.

      "Tôi biết." Nghĩ đến đây, Nhan Vũ câu môi, giống vậy nâng lên độ cong hoàn mỹ.

      Cũng...khiến người ta rét mà run.

      *

      "Cái gì ?"

      tuần sau, trong căn phòng nào đó.

      Hoắc Kính từ ghế sa lon nhảy lên, nhìn vào Hoắc Diệc Vinh và Lục Hinh Nhã ——

      "Con , ta mang cháu của ta ? Con còn lấy được hạng mục hợp tác cho H.S và Hoắc thị ?"

      Trong giọng tràn đầy kinh ngạc và hoài nghi.

      " sai."

      Hôm nay Hoắc Diệc Vinh tận lực sửa sang cách ăn mặc, ngẩng đầu lên, đưa cho ông ta hai tập văn kiện.

      "Ba, người xem , đây là giấy xét nghiệm mang thai của Hinh Nhã, còn đây là bản sơ thảo hợp tác của con và Tây Nặc tiên sinh cũng chính là tổng tài H.S ký."

      ta hăm hở , từng cử chỉ hoàn toàn khôi phục phong thái của thiếu gia Hoắc gia.

      Đây là lúc trở mình.

      Hôm đó, sau khi giết người, Hoắc Diệc Vinh còn nghĩ đời mình như vậy là xong rồi.

      nghĩ đến vận đen chuyển biến.

      Lục Hinh Nhã có thai.

      Mà ngày kế, tập đoàn H.S lại gọi điện đến, muốn cùng thương lượng chuyện hợp tác !

      Vốn Hoắc Diệc Vinh cũng dám tin !

      Nhưng sau khi chuyện xong, ta mới biết ra trước đây lâu tên tạp chủng Hoắc Trầm Ngạn biết trời cao đất dày kia từ chức chức vụ trợ lý cho tổng tài H.S, còn dùng thái độ kiên quyết đắc tội với Tây Nặc tiên sinh, sau đó lại còn to gan cùng Lục thị hợp tác, cướp hạng mục lớn của H.S !

      Tây Nặc tiên sinh nhất thời nổi giận tìm đến , ủng hộ đoạt lại Hoắc thị, đạp Hoắc Trầm Ngạn xuống đài....

      "Ba, chuyện là thế này...."

      Hoắc Diệc Vinh là hướng Hoắc Kính kể lại hồi, cười nhạt.

      "Con thấy ta điên rồi ! Lại biết tự lượng sức đối đầu với Tây Nặc tiên sinh..."

      Hoắc Kính sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy khoảng thời gian này Hoắc thị hưng thịnh chỉ là vẻ bề ngoài.

      "Má nó ! Làm hại lão tử tín nhiệm nó như vậy ! Chỉ trong chớp mắt lại dám chọc vào cái sọt lớn !"

      Ông ta nghiến răng nghiến lợi , nghĩ đến chuyện H.S muốn nhắm vào liền thấy kinh hoảng, vội vàng kéo Hoắc Diệc Vinh.

      "Đúng, Diệc Vinh, con quay về ...Bất quá, chuyện gì xảy ra với ta ? mang cháu nội ta sao ?"

      Đề tài chốc lát lại chuyển đến người Lục Hinh Nhã.

      ta sợ hãi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bất ngờ của Hoắc Kính, trong lòng khẽ gọi, cầu mong cho hệ thống biểu thị độ hảo cảm xuất lần nữa.

      Nhưng.

      có.

      có gì cả.

      mất 'hào quang Mary Sue'.

      Là Cảnh Hiên cam lòng mà lấy kỳ ngộ của sao ?

      Dựa vào đâu chứ...

      Lục Hinh Nhã cắn môi, sắc mặt khỏi trắng bệch.

      "Giấy xét nghiệm phải đều ở đây sao ?" Hoắc Diệc Vinh liếc nhìn ta cái, mặt có bất kỳ tia tình cảm nào.

      "Được rồi." Hoắc Kính im lặng lát, ngẫm lại việc mình luôn thành công trong việc tìm người mang thai kia: "Vậy các con cùng nhau trở về Hoắc gia ."

      Hoắc Diệc Vinh đương nhiên gật đầu.

      Lục Hinh Nhã cảm kích vạn phần mà nâng mắt, trong lòng cảm thấy may mắn.

      tốt, còn có đứa bé.

      Mong sao trời cao phù hộ, để cho đứa bé này là con của Vinh ca...

      Trong lúc nhất thời.

      Ba người mang tâm tư khác nhau, nhưng mặt ngoài lại giả như hài hòa.

      ...

      Sáng sớm hôm sau.

      Khi Hoắc Trầm Ngạn bước vào Hoắc thị bỗng dưng bị chặn lại.

      "Cậu cút cho ta !"
      1012, ly sắc, B.Cat8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :