1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mau xuyên: Phản diện nam thần cuồng sủng - Vân Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 2: Vườn trường mê tình, chọc ghẹo nam thần quỷ [22]
      Editor: Tử nhi
      Tư Kình gì.

      "Để ta đoán thử coi..." Nhan Vũ nhướng mày : "Ngươi chắc là con..."

      Nhan Vũ còn chưa hết bị Tư Kình đặt tay lên môi. Quỷ mị thiếu niên nhoẻn miệng cười cái. Nụ cười mang chút mê hoặc cùng chút cảnh cáo.

      "Chủ nhân, nhiều lúc biết nhiều quá cũng tốt lắm đâu."

      Thiếu nữ Chủ thần lên tiếng, chỉ nhìn , trong lòng có bao nhiêu câu muốn hỏi nhưng lại thôi. chung là cũng hiểu hết rồi. Vì thế, chớp chớp mắt để biểu đạt quyết định của mình, mà hình như là Tư Kình vẫn chưa hiểu được ý của . Nhan Vũ cũng lười phải đánh nhau, nên chỉ đánh vào tay .

      "Buông ra."

      Hai chữ phát ra khiến làn môi mỏng khẽ động, tựa như vuốt ve ngón tay của Tư Kình... tựa như nụ hôn phớt qua. Nhiệt độ từ môi giống như sưởi ấm ngón tay lạnh lẽo kia của vậy.

      Tình cảnh này có chút ái muội. Hai người bốn mắt nhìn nhau, khỏi ngẩn người.

      Nhưng, trong giây kế tiếp, cả hai hoàn hồn trở lại. Tư Kình làm như có chuyện gì thu tay về, mà Nhan Vũ cũng gì, chỉ mím môi, trong lòng cũng để ý đến chuyện bất thường vừa xảy ra.

      Ánh mắt hai người sau đó lại chạm nhau. Nhan Vũ bình tĩnh cười nhìn Tư Kình. "Ta có thể làm bộ biết gì, nhưng Hiệu trưởng Tư với Chủ tịch sao đây ?"

      Con mắt Tư Kình tràn ngập buồn bã.

      "Bất kể thế nào chăng nữa, hôm nay bọn họ cũng chú ý tới ngươi rồi. Kiểu này cho dù là ngươi có trở thành Hội trưởng Hội học sinh, họ cũng bí mật theo dõi ngươi, mà như vậy rất khó hành động."

      "Cho nên là ta thể hợp tác với ngươi !" Tư Kình , trong nháy mắt nhìn thấy mục đích của Nhan Vũ.

      "Đúng vậy."

      Nhan Vũ cũng vì có tật mà giật mình; ngược lại còn cười rất vui vẻ. Chẳng những vậy, còn nhón chân, đè vai Tư Kình lại. Dưới đôi mi ưu nhã tịch mịch là đôi mắt nhìn vị thiếu niên đó. Ánh mắt này như gần như xa, có bao nhiêu ma mị có bấy nhiêu ma mị, có bao nhiêu mê hoặc có bấy nhiêu mê hoặc.

      " lo lắng gì sao ?"

      Lời dụ hoặc như ma quỷ vang lên bên tai, Tư Kình xém chút là rơi vào cõi mê, nhưng chợt lật người lại chế trụ Nhan Vũ.

      "Chủ nhân cứ đùa."

      Ánh mắt Tư Kình rũ xuống, điệu bộ bên ngoài có vẻ là ngoan ngoãn đấy, nhưng ra bên trong chính là cự tuyệt.

      Haizzz~

      Thiếu nữ Chủ thần mắt khẽ chớp thầm thở dài nhưng cũng tức giận. Quả nhiên là còn rắc rối lắm nha.

      "Vậy quên , chờ có kết quả rồi tính."

      dứt khoát nữa, khẽ ngáp cái: "Ta ngủ chút."

      "Ừm." Tư Kình đáp. "Chủ nhân, ngươi nghỉ ngơi trước , ta làm cơm. Làm xong gọi ngươi dậy."

      "Ngoan." Nhan Vũ lười biếng , vô thức mà khen ngọi Tư Kình.

      Vị thiếu niên nhếch môi, theo thói quen cọ cọ vào lòng bàn tay .

      Bầu khí lúc này có thể gì có thể hòa hợp bằng.

      Cùng lúc đó, trong Diệp gia như có bão tố quét qua.

      ", tiện nhân." Trong phòng khách sa hoa, tráng lệ, phát ra tiếng phẫn nộ.

      Khuôn mặt Diệp Thiên Bác vặn vẹo ném Tư Duyệt xanh xanh tím tím lên salon, bóp lấy mặt bà ta mà tra hỏi.

      ", quan hệ của và tiểu tử Cung Bắc Dã là như thế nào ?"

      "A !"

      Tư Duyệt bị đau mà kêu lên, nhưng hoàn toàn dám đánh trả, chỉ có thể phát ra những tiếng giải thích đứt đoạn.

      "... , là bạn trai của La Nhi, em làm sao có thể có gì đó..." Thái độ rất kiên quyết.

      Cuối cùng, Diệp Thiên Bác cũng dừng tay, hung ác : "Tốt nhất là như vậy."

      "Lão Diệp, em với nó làm gì có gì chứ. Em làm sao phản bội được ?" đến đây, Tư Duyệt cắn môi, lệ rơi đầy mặt.

      "Hừ." Diệp Thiên Bác cười lạnh, " chung cũng đừng có quên năm đó là muốn dựa vào tôi để trèo cao. Nếu có tôi, cũng chỉ là tiện dân mà thôi."

      Năm đó nếu bị quỷ ám làm sao lại cưới cái loại hàng này chứ.

      "Em biết." Tư Duyệt tái nhợt, lẩm bẩm .

      "Sau này phải liệu hồn." Diệp Thiên Bác lại hừ tiếng. "Còn nữa, đừng có mà tiếp tục điên điên khùng khùng nữa ! có biết là hôm nay chúng ta mất mặt trước bao nhiêu người rồi hả ?"

      "Dạ..." Tư Duyệt vâng vâng dạ dạ, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của Diệp Thiên Bác.

      Diệp Thiên Bác lúc này mới hài lòng.

      "Được rồi, nên yên phận mà ở nhà . Tốt nhất là đừng có đến Thánh Nặc nữa." xong, liền ra ngoài.

      "Rầm !" Cánh cửa đóng lại.

      Biết người đàn ông này lại tới chỗ khác tìm thú vui rồi, Tư Duyệt cuối cùng cũng thở phào nhõm, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống salon.

      "Reng reng reng..." Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Bà ta lục lọi trong túi, mắt vô hồn nhìn vào điện thoại. Cả người bà ta lúc này như bị đóng băng.

      Hân: Ước gì chương nào cũng được như chương này để ta đỡ phải tự kỉ :v

      ly sắc, 1012, Đợi chờ mỏi mòn3 others thích bài này.

    2. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 2: Vườn trường mê tình, chọc ghẹo nam thần quỷ [23]
      Editor: Tử nhi
      "Mẹ..."

      Nghe thấy giọng trẻ con vang lên trong điện thoại, mặt Tư Duyệt như bị cắt còn giọt máu, kêu lên thảm thiết rồi té xuống đất.

      "Bộp !" Điện thoại màu vàng rơi xuống, vỡ tan tành.

      Nhưng mà giọng trẻ con trong trẻo vẫn vang lên dứt.

      "Mẹ... mẹ sao lại có nhìn nhầm người khác thành Kình nhi như vậy chứ... Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm... Con lạnh lắm mẹ ơi ! Sao mẹ cùng con vậy hả mẹ ?"

      "Mẹ sai rồi, con , mà !" Tư Duyệt òa khóc, miệng ngừng xin lỗi. "Mẹ, mẹ biết mẹ sai rồi, sao con lại đầu thai ? phải là mẹ có mời sư thầy đến siêu độ cho con rồi sao ? Mẹ mỗi năm đều đốt cho con rất nhiều vàng bạc rồi mà. Mẹ còn vì con mà lập ra cái quỹ..."

      Cả căn phòng lộng lẫy giờ đây chuyển sang màu đỏ tươi. Cảnh tượng đổ nát để lộ ra những xác người chồng chất, ngập ngụa trong biển máu.

      Đúng lúc đó, bé trai mi mục như họa xuất , vừa mỉm cười vừa tiến lại gần Tư Duyệt.

      "Mẹ, cùng con xuống địa ngục ." Đoạn xong, bé trai đó nũng nịu vươn cánh tay bụ bẫm về phía trước.

      Bỗng nhiên, khuôn mặt nhắn tinh xảo đó chỉ trở nên vặn vẹo như ác quỷ mà còn chảy rất nhiều máu. Đứa bé há miệng ra, những chiếc răng trắng như tuyết biến thành răng nanh, vồ mạnh về phía Tư Duyệt. Đôi mắt xinh đẹp của Tư Duyệt như muốn rách ra, cực kỳ kinh sợ, dứt khoát chó cùng dứt dậu, đứng dậy đánh trả.

      "Ngươi cút ! Cút !"

      "Duyệt tỷ ! Duyệt tỷ ! Khụ khụ..."

      Cung Bắc Dã vừa từ Thánh Nặc lén đến Diệp gia nhìn thấy cảnh Tư Duyệt như lên cơn mê sảng, chuyện với khí. mới vội tiến đến định ôm chặt lấy tình nhân, ai ngờ lại bị bà ta coi như là kẻ địch, dùng móng tay sắc nhọn xé rách da thịt . bị đau kêu thành tiếng, định đỡ lấy cánh tay của bà ta nhưng lại bị bà ta bóp cổ phen.

      Mãi cho đến lúc thể nhịn được nữa, đánh bà cái thế giới mới có thể yên tĩnh trở lại. Cung Bắc Dã thở phào, vừa lật người tình nhân lại vừa bấm vào huyệt nhân trung.

      Tư Duyệt dần dần tỉnh lại.

      "Duyệt tỷ, là ta !"

      Cung Bắc Dã vội , lúc này chỉ sợ bà ta lại phát điên.

      "Dã..."

      Đôi mắt đẹp của Tư Duyệt bỗng sáng lên, cả người cũng nhào vào trong lòng của Cung Bắc Dã mà òa khóc.

      "Nó tới tìm ta, nó là tới tìm ta..."

      "Cái gì chứ ?" Cung Bắc Dã nhíu mày, "Nó là ai ?"

      Tư Duyệt lập tức cứng đờ, chịu gì.

      "Duyệt tỷ, rốt cục là chuyện gì vậy ? Có liên quan gì đến tên tiện dân Phó Tư Kình kia ? Tỷ cho rằng là con của tỷ chứ ?"

      tới mới nhớ, "Phó Tư Kình" từ sau khi bị điện giật tỉnh lại, tính tình của thay đổi hoàn toàn, khỏi khiến người ta hoài nghi. Chắc Cung Bắc Dã phải hỏi thử hệ thống xem thế nào thôi, chừng tên tiểu tử kia đúng là có điều gì kỳ lạ .

      " phải." Tư Duyệt mực phủ nhận, hướng tới "đứa bé" kia : "Là ta nhìn lầm thôi." Cũng đồng thời kéo Cung Bắc Dã từ mớ suy nghĩ của mình về.

      "Vậy ý tỷ là..."

      "Đó là đứa con đầu tiên của ta và lão Diệp." Tư Duyệt ấp úng . "Lúc đó chúng ta chưa kết hôn mà có thai, nên chúng ta bỏ nó. Mấy năm nay, ta vẫn luôn áy náy. Lúc trước, ta đặt tên cho nó là Tư Kình. Bởi vậy hôm nay lúc nhìn thấy , ta mới..."

      Cung Bắc Dã nhất thời bừng tỉnh. "Là vậy sao ?" lắc đầu, âu yếm với Tư Duyệt: "Duyệt tỷ, tại tỷ hay suy nghĩ nhiều thôi, mà ai bảo cái tên tiện dân kia cũng có cái tên đẹp như vậy chứ." cố ý đem hết trách nhiệm đổ hết lên đầu Tư Kình, mà Tư Duyệt cũng vì vậy mà bị chọc cười.

      "Ngươi đó nha !"

      "Duyệt tỷ, tỷ chờ xem, ta nhất định trút giận cho tỷ."

      Cung Bắc Dã căm hận , nhớ đến ngày hôm nay bị Tư Kình lăng nhục như thế nào, hạ quyết tâm trả gấp bội cho Tư Kình.

      "Ta tin ngươi." đến đây, Tư Duyệt buông tiếng thở dài, "Tiếc là sắp tới Duyệt tỷ giúp ngươi được rồi."

      " sao." Cung Bắc Dã ôm chặt lấy bà ta, ra mục đích hôm nay mình đến: "Duyệt tỷ, ngươi đừng để lộ chuyện đáp án đề thi, nếu ..."

      "Tất nhiên." Tư Duyệt vờ hờn giận , "Ngươi xem ta là người thế nào hả ?"

      "Ừ ừ, Duyệt tỷ, ta sai rồi." Tiếp theo, Cung Bắc Dã xảo quyệt cười đùa, ngã người vào người tình nhân. "Để cho ta được hầu hạ đền tội tỷ nha."

      "Ah..."

      Sau đó những tiếng động ái muội vang lên, hai người gấp chờ nổi, cùng nhau lăn thành chỗ.

      Cũng lúc đó, ở ký túc xá của Thánh Nặc, trong lúc Thiếu nữ Chủ thần ngủ xuất vị khách mời mà đến.

      Hân: Hôm nay mùng 4, mọi người chơi tết vui vẻ chứ ? Có được lì xì ? Ta được a~ Bảo lớn rồi, lơ đẹp ta luôn ! rầng càng lớn mới cần lì xì chớ ! Bất công !! :sad:
      ly sắc, 1012, Đợi chờ mỏi mòn3 others thích bài này.

    3. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 2: Vườn trường mê tình, chọc ghẹo nam thần quỷ [24]
      Editor: Cao Hân Hân
      Bóng đêm thâm trầm mà thê lương.

      thân ảnh thon dài vào trong phòng.

      Lặng yên tiếng động, thậm chí cửa phòng cũng dường như bị đẩy ra.

      Nhan Vũ trước tiên lại bắt được rồi mới xóa sạch khí tức quỷ này.

      Vốn ban đầu nằm xuống giường thân thể miễn cưỡng có thể chống đỡ, vừa mở mắt, quả nhiên nhìn thấy Tư Kình cách đó xa.

      "Ngươi tới làm gì ?"

      Thời gian nghỉ dưỡng, luôn là khoảng thời gian quý trọng nhất cấm làm phiền của thiếu nữ Chủ thần.

      Vì vậy, ngữ khí của lúc này tuyệt đối thể là tốt được.

      Giây tiếp theo.

      Nhan Vũ thuận tay lấy chiếc roi mềm tủ đầu giường, vung lên.

      "Bang !"

      Trong bóng tối, chuẩn xác mà đánh lên người đối phương.

      Cứ như vậy, thiếu niên tuấn mị khoát tay, liền bắt được roi.

      thanh cười khẽ cùng lúc vang lên.

      Thiếu nữ Chủ thần khẽ nhíu mi, dùng lực lôi lại.

      Roi mềm nháy mắt thu về, lại còn tặng kèm ác linh bẫng.

      "Ba ——" tiếng.

      Nhan Vũ bất ngờ kịp đề phòng, ngay cả ác linh được chiếc roi mang theo cũng đồng thời thu về bên người.

      tới gần người kia ngừng lại.

      Ác linh lướt thoáng chốc lại biến thành thực thể của thiếu niên, nhảy qua nhào lên giường, lại còn tiện thể ôm lấy nữ chủ nhân.

      Đệm mềm lún xuống.

      Hai người ngừng mọi cử động, tư thế ái muội tới cực điểm.

      Thiếu nữ Chủ thần khó chịu dùng khuỷu tay phản kháng cái, muốn đem đối phương hất ra, đột nhiên liền khựng lại.

      "Ngươi bị thương?"

      hỏi câu, ngữ khí vô cùng khẳng định.

      Năng lượng bên cạnh chập chờn lên xuống bất định.

      "Ừm." Tư Kình mơ hồ đáp, cùng lúc gục đầu lên chiếc cổ mảnh khảnh, cúi đầu khẽ thở gấp, gắt gao mà giam cầm người phía dưới.

      Tựa như chú sói con đánh nhau bị thương, dính lấy chủ nhân để được an ủi.

      Có lẽ là vì nhận được đáp lại, răng nanh từ môi mỏng lộ ra, nhàng cọ cọ, ủy khuất mà muốn cắn xuống góc áo chủ nhân.

      Giả vờ nghẹn ngào, mắt thấy hàm răng trắng tuyết làm nũng kia định cắn vào da thịt trắng nõn ——

      Thiếu nữ Chủ thần cười khẽ tiếng, phút chốc dùng chút lực.

      Điện quang hỏa thạch.

      nhanh chóng đem thiếu niên lật lại áp đảo dưới thân, đầu ngón tay khẽ động.

      Thần lực dâng lên, giới liên như sợi tóc đồng thời bắn ra.

      Trong nháy mắt, như mạng nhện bao lại toàn thân của thiếu niên.

      "Ngươi muốn tự tìm chết có phải ?" Nhan Vũ mềm .

      Cho dù là tiền bối, hơn nửa đêm đến quấy rầy giấc ngủ, lại có ý đồ muốn cắn nuốt năng lượng của để chữa thương, cũng là tội thể tha đâu.

      Vừa đúng lúc...

      "Nếu ngươi bị thương, vậy hãy để cho ta cắn nuốt hết ngươi ..."

      Thở dài tiếng.

      Thiếu nữ Chủ thần cúi người, hơi thở ấm áp phả vào bên tai thiếu niên.

      Đầu ngón tay vuốt ve gương mặt .

      thương tiếc ôm lấy thiếu niên, dây xích cũng chút lưu tình mà đâm vào cổ .

      Nhưng lại đâm vào khoảng .

      Thời khắc kia, thân thể dưới thân nháy mắt trở nên lạnh như băng.

      Ác linh từ ký thể bay ra, kề sát đến sau lưng .

      "Chủ nhân."

      Giọng non nớt vang lên.

      Thiếu nữ Chủ thần nháy mắt dừng lại, đứng dậy quay đầu lại nhìn, nhìn thấy ... thân mình bụ bẫm đầu tóc ba chỏm.

      Nhan Vũ: "..."

      Nam hài khuôn mặt tinh xảo, ngượng ngùng cười, đẹp tựa như thiên sứ.

      "Chủ nhân."

      lại gọi tiếng, cái mũi nhăn lại, vô cùng ủy khuất : "Người cần tức giận, cần nuốt trọn ta có được ?"

      Khi chuyện, hắc diệu thạch trong đôi mắt kia phảng phất còn tràn ra ánh nước.

      "Ta vẫn còn là đứa trẻ."

      Phương thức chơi xấu rồi cầu xin tha thứ là vô cùng có tiết tháo.

      Nhan Vũ nheo mắt lại, vừa hứng thú lại vừa ngạc nhiên quan sát vài lần, giây lát, lại nở ra nụ cười vi diệu.

      Vạn phần tươi đẹp, lại hoàn toàn đếm xỉa tới.

      "Vậy sao ?"

      Thiếu nữ Chủ thần mới sinh bao lâu, đương nhiên cũng lại.

      "Ta cũng là đứa trẻ a."

      , ngón tay khẽ động, dây xích lần nữa đâm vào ——

      *

      Tiểu kịch trường:

      Người nào đó: tại ta là đứa trẻ.

      Nhan nhan: Nhưng ta vốn luôn là đứa trẻ.

      sai, Nhan Nhan nhà ta mới sinh ra bao lâu, người nào đó chính là trâu già gặm cỏ non.

      Hân: Chương này chỉ 800 chữ TTvTT Hành xác ta à ? Mệt quá kệ luôn ! Hừ !
      ly sắc, 1012, Đợi chờ mỏi mòn3 others thích bài này.

    4. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 2: Vườn trường mê tình, chọc ghẹo nam thần quỷ [25]
      Editor: Cao Hân Hân
      Huyết quang chợt lóe.

      Nam hài gương mặt như họa, trong nháy mắt hóa thành sương mù phiêu tán trong trung.

      Lại tụ hình, trở thành mỹ thiếu niên như cũ.

      "Chủ nhân, nhẫn tâm..."

      Tiếng thở dài vang lên.

      Tư Kình nhếch môi, huyết khí đỏ nhạt lượn lờ quanh thân, như tia chớp lao về phía Nhan Vũ.

      nhảy lên, sợi dây tay tung ra, lại giống như mạng nhện mà tiến lên.

      Thiếu niên liên tục nghiêng người, nhanh nhẹn trốn thoát, cố ý biến huyết khí thành sợi tơ hồng, đối chọi gay gắt.

      Ngắn ngủi vài giây.

      Hai người liền giao thủ mấy lần.

      Thiếu nữ Chủ thần cơ bản cũng thăm dò được tình huống tại ——

      Đối phương tuy có bị thương, nhưng chỉ là rất , vẫn như cũ có thể cùng ngang tài ngang sức.

      biết tại sao lại cố ý chơi tập kích vào đêm khuya thế này...

      Đáng giận !

      Cơn giận dâng lên, nhưng nghĩ đến phần thần lực ít đến đáng thương kia...

      Nhan Vũ vẫn là khắc chế thu hồi giới liên.

      Cùng lúc đó, Tư Kình cũng song song dừng lại.

      "Chơi đủ rồi chứ ?"

      Thiếu nữ Chủ thần bình tĩnh , tư thái nhàn nhã ung dung, nhưng trong bụng nghĩ ra hàng trăm phương pháp để thâu tóm tiền bối...

      "Chưa."

      Ác linh thiếu niên từ chối, hồn ảnh chợt lóe, lại bay đến bên giường, từ phía sau ôm lấy .

      "Ta chính là... muốn ngủ cùng chủ nhân." giọng .

      Lúc này, thực thu liễm thái độ công kích kia lại.

      "Rồi sau đó nửa đêm tỉnh dậy cắn ta sao ?" sâu xa , mặt đổi sắc.

      " ." Tư Kình lắc đầu, đề nghị: "Chủ nhân có thể trói ta lại."

      Trong giọng hết sức cố chấp.

      Trong lòng Nhan Vũ bỗng dưng động cái, rốt cuộc cũng phát giác ra có gì đó đúng.

      "Tại sao lại muốn ngủ chung với ta ?"

      Chốc lát, cười hỏi, đôi mắt khóa chặt lên người ác linh.

      thấy đôi mi của thiếu niên rũ xuống, môi khẽ nhếch.

      "Chỉ là muốn phải ngủ mình..."

      Giọng từ tính trầm thấp như nam thần vang lên, cách thức của em bé lớn làm nũng được phát huy đến cực điểm.

      Điểm manh manh này quả thực là kích trí mạng đến trái tim các thiếu nữ.

      Đáng tiếc nó lại thể lung lay nổi trái tim của em bé Chủ thần.

      Lúc này.

      Nhan Vũ chớp chớp mắt, đưa ra câu kết luận ——

      Quả nhiên.

      Vừa rồi hồn thần của đối phương dao động kịch liệt như vậy, chỉ sợ đó là do tâm tình gây ra, mà phải là do bị thương.

      Bất quá...

      "Tại sao ta phải đồng ý ?"

      Môi cong lên, hiếm khi thấy cũng ấu trĩ mà câu hờn dỗi: "Ta muốn ngủ mình a."

      Tư Kình trầm thấp cười: "Chủ nhân đồng ý, vậy ta đành phải tiếp tục quậy. Dù gì... ta ngủ cũng sao."

      Cũng phải là mình thức...

      "..." Nhan Vũ yên lặng, giữa giấc ngủ phục hồi thần lực và việc phải cúi đầu trước thế lực hắc ám, thiếu nữ Chủ thần rối rắm hai giây.

      "Ngày mai ta làm đậu hủ hoa cho ." Thiếu niên lại . "Hai phần."

      Ngủ + Đậu hủ hoa > Tạm thời thỏa hiệp

      Ý niệm chợt lóe.

      Thiếu nữ Chủ thần liền nhanh chóng đưa ra quyết định: "Thành giao."

      ...

      Vì thế phút sau.

      Hai vị em bé, từng người quấn thành kén tằm, mỗi người chiếm góc giường , nằm đối mặt nhau.

      "... Ngươi được phép quậy nữa." buồn ngủ , lười nhác quấn quấn chăn, nhìn giống như mèo con cuộn tròn.

      Đôi mắt khép hờ phân nửa, bên trong còn chứa đựng vài tầng sương mù, nhưng vẫn cố chấp chịu khép lại.

      "Được." Thiếu niên thấp giọng , trong giọng còn có chút gì đó lưu luyến vô hình.

      Dứt lời.

      liền thấy nhắm mắt lại, dường như là qua vài giây, hoàn toàn lâm vào ngủ say.

      Tiếng hít thở đều đều vang lên.

      Thiếu niên lặng lẽ tiến sát chút.

      Đầu ngón tay liền động, có vẻ như vẫn rất cảnh giác.

      dừng lại.

      Qua hồi.

      lại lần nữa lâm vào trầm miên.

      lại yên lặng tiến lên chút.

      Cứ thế cho đến khi...

      Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng lóng tay.

      Lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở người khác lượn lờ bên cạnh... lại còn thoải mái đến ngờ như vậy.

      cần phải mình đối mặt với bóng đêm.

      Tựa hồ là thực được mơ ước từ kia...

      Khóe môi thiếu niên cong lên, cúi đầu, lại xích lại gần thiếu nữ ngủ say ——

      Hân: Chậc chậc, thanh niên phá giấc ngủ, lấy đồ ăn dụ dỗ để được ngủ chung với con người ta ┐('~`)┌ Mà Nhan Nhan nhà ta chỉ là đứa trẻ mới sinh, ừm, bị dụ là đương nhiên, haizz~
      ly sắc, 1012, Đợi chờ mỏi mòn3 others thích bài này.

    5. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 2: Vườn trường mê tình, chọc ghẹo nam thần quỷ [26]
      Editor: Cao Hân Hân
      Beta: B.Cat
      Cho đến khi gương mặt cả hai kề sát lẫn nhau.

      Thiếu niên dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan tuyệt sắc của , môi mỏng khỏi cong lên.

      Đó là nụ cười rất khác với mọi ngày.

      nghiệt mị hoặc, có giả vờ ngoan ngoãn, cũng hề mang theo chút u quỷ khí nào.

      Chỉ còn mảnh hồn nhiên ngây thơ.

      nghĩ, hẳn đây là thời điểm để thực niềm mơ ước khác ...

      Vì vậy.

      Thiếu niên ác linh tiến đến bên tai thiếu nữ, giọng .

      "Ngủ ngon."

      Môi mỏng nhàng cọ cọ vào vành tai trắng nõn kia, ngẩng đầu, an phận lui về phía lãnh địa của mình.

      Nhưng, ngay lúc đó.

      đột nhiên vươn tay, nhanh như chớp ôm lấy người nọ.

      Tư Kình: "..."

      Khóe miệng giật giật chút, nhích người muốn lui ra, lại bị gắt gao giữ chặt.

      Thiếu nữ Chủ thần dường như xem chiếc gối ôm, tay chân cùng nhấc lên, dùng toàn thân bao lấy đối phương.

      Giới liên tay hơi rung động, phát ra những tiếng nho .

      biết là vô tình hay cố ý, lại kề gần đến bên cổ thiếu niên.

      Đây là uy hiếp trắng trợn.

      Giống như nhân vật ăn vạ nhất thời kia bị tráo đổi với nhau.

      Tư Kình mím chặt môi: "..."

      "Đừng...ồn..."

      Trong cõi mộng Nhan Vũ mơ hồ , cảm thấy người bên cạnh rất quen thuộc và mang theo chút nguy hiểm nào, nên được nước lấn tới.

      Trong giấc mơ.

      thấy mình trả thù thành công, hút được năng lượng của tiền bối.

      Mà lúc cắn lấy đối phương.

      Thiếu nữ Chủ thần còn phát , ta vậy mà lại có hương vị của đậu hủ hoa !

      Nga.

      ra tiền bối ngon miệng đến như vậy sao ?

      Nghĩ như vậy, dứt khoát xem năng lượng của đối phương là chén đậu hủ hoa, chậm rãi thưởng thức.

      mặt tràn ngập vui sướng.

      Đôi môi xinh đẹp nhàng khép mở... Từng chút từng chút, vuốt ve yết hầu của thiếu niên.

      nhắm mắt, cảm nhận từng đợt ướt át ở cổ họng, tâm trí khỏi run lên.

      thể nhúc nhích được.

      Nhưng nếu thoát xác rời chắc hẳn là được.

      Chỉ là... chẳng may đánh thức ấy, rồi bị trả đũa làm sao bây giờ ?

      Thiếu niên ác linh vô cùng nghiêm túc tự hỏi đến khả năng này, sau đó, khi thấy người trong lòng dần ngừng lại động tác, cũng nhắm mắt lại ngủ.

      Tóm lại, lần này nháo.

      ...

      Đêm dần thêm khuya, trăng sao buông xuống.

      Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, lay động góc phòng tĩnh mịch.

      giường lớn, hai người ôm nhau ngủ, hơi thở hòa trộn lẫn nhau, xinh đẹp tựa như thiên sứ.

      Nhưng.

      Hôm sau, khi ánh sáng xuyên thấu vào trong phòng.

      Bị ánh mặt trời chiếu ngay mí mắt, Nhan Vũ từ từ tỉnh dậy, đột nhiên chạm vào nguồn nhiệt ở bên cạnh, theo bản năng nâng khuỷu tay...

      "Ầm ——"

      Tư Kình đồng thời mở mắt, xoay người đứng lên.

      "Ngươi..." Thiếu nữ Chủ thần híp mắt, muốn gì đó ——

      cúi đầu, môi mỏng cong lên làm bộ như ngượng ngùng : "Tối qua, là chủ thân tự mình quấn lấy ta nha."

      Vừa , thiếu niên vừa kéo cổ áo, yết hầu lộ ra dấu răng vô cùng ràng.

      Nhan Vũ: "..."

      ... làm như vậy sao ?

      Nhớ tới vị đậu hủ hoa ngọt lịm trong giấc mơ, thiếu nữ Chủ thần mím môi, bỗng hiểu ra.

      đáng tiếc khi đó chỉ là giấc mộng.

      Nhưng mà...

      định thần cảm nhận năng lượng của thần hồn, vậy mà lại phát ... tốc độ chữa trị được tăng lên nhanh chóng... ừm... được phần nghìn ?

      Bình thường tốc độ hồi phục phải rất ổn định mới đúng ?

      cũng chiếm lấy năng lượng của tiền bối, chỉ đơn thuần ôm ngủ mà thôi...

      "Chủ nhân." Tư Kình biết nghĩ gì, nhướng mày : "Ta trước chuẩn bị bữa sáng."

      xong cũng tự nhiên quay người, ý định rời .

      "Khoan ." Nhan Vũ bỗng nhiên lên tiếng.

      "Hửm ?"

      Thiếu niên quay lại, bình tĩnh nhìn , liền thấy nhoẻn miệng cười, ra câu khiến hề nghĩ tới.
      ly sắc, 1012, Đợi chờ mỏi mòn3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :