1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mau xuyên: Phản diện nam thần cuồng sủng - Vân Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [49]
      Editor: Cao Hân Hân
      "Ai năm đó mẹ tự sát ?"

      câu hỏi tựa như sét đánh.

      Hoắc Diệc Vinh nguyên do.

      Mà Hoắc Kính đồng tử co rút lại, đáy mắt dần dần lộ hoảng sợ.

      "Mày....Là mày ! ! Sau có thể là mày ?!!"

      Tiếng la to như vịt phát ra.

      Người đàn ông trung niên cổ họng như bị bóp nghẹn, nhìn người nam nhân cười tùy ý trước mắt, chỉ thấy trận choáng váng.

      Ông ta mơ hồ đoán được mọi chuyện.

      Nhưng lại dám tin tưởng.

      Sao có thể ?

      Khi đó... "Mày, mày mới có 7 tuổi !"

      "Đúng vậy." Hoắc Trầm Ngạn ý vị thâm trường .

      "Có ai hoài nghi đứa trẻ 7 tuổi chứ, đúng ?"

      Mọi người luôn cho rằng trẻ con chính là thiên sứ thuần chân vô tà.

      Nhưng hoàn toàn biết là.

      Trưởng thành trong hoàn cảnh hắc ám như vậy, thiên sứ cũng sa đọa.

      "Mày..." Hoắc Kính trừng mắt, lồng ngực phập phồng, nhất thời nên lời.

      Hoắc Diệc Vinh cũng đột nhiên phản ứng lại, khóe mắt như muốn nứt ra.

      "Mày giết mẹ tao ? Cái đồ ma quỷ, mày...."

      "Mẹ phải do tôi giết." ngờ, Hoắc Trầm Ngạn đột nhiên .

      Khiến Hoắc Diệc Vinh nhất thời nghẹn họng.

      Hoắc Kính lại thêm mơ hồ.

      Liền thấy nam nhân đưa tay vuốt ve chuỗi Phật châu, gương mặt thờ ơ, bỗng nhiên nổi lên vẻ thương hại xót xa kỳ dị.

      "Mẹ, là bị tỷ tỷ mang ."

      "Cái gì ?" Hoắc Kính lẩm bẩm : "Cái gì tỷ....mày muốn Triệu Tình ?"

      Cũng chính là mẹ ruột của Hoắc Trầm Ngạn....

      " ta sớm chết ! Mày đùa gì vậy ?!"

      "Sao biết được !" Hoắc Trầm Ngạn cười khẽ: " phải tỷ ấy luôn ở trong lòng của mẹ sao ?"

      Người, chết.

      Nhưng lại biến thành tâm ma.

      Tại sao Chu Lỵ Nhã tinh thần bất thường ?

      là vì bị tiểu tam mang con riêng đến đả kích sao ?

      Đương nhiên phải.

      Bà ta là vì...áy náy đến phát điên.

      Năm đó, chồng Chu Lỵ Nhã mang tiền tài trợ cho nữ sinh đại học, bà hề ngăn cản.

      Bởi vì thân thể nhu nhược khiến bà thẹn với chồng, cho nên ngầm đồng ý thực vụ "mượn thai" hoang đường này.

      ngờ sau khi làm xong, đối phương lại chạy mất.

      Mấy năm sau, bà mang thai.

      Phần áy náy kia liền bị chôn xuống đáy lòng.

      Cho đến khi Triệu Tình quay lại, mang tới nghiệt chủng kết tinh của năm đó, thảm thiết chết trước cửa nhà bà.

      Áy náy lại lần nữa ngoi lên.

      Sau đó Chu Lỵ Nhã phát điên.

      Mặc dù rất áy náy, nhưng bà cũng rất căm ghét đứa trẻ nên có kia, cho nên mới trở nên thất thường như vậy...

      Mà năm ấy, khi Chu Lỵ Nhã đem nghiệt chủng kia nhốt vào trong tầng hầm muốn đâm chết thằng bé ——

      Cậu bé 7 tuổi mở to đôi mắt đen láy, bình tĩnh .

      "Mẹ, để con cho người biết, tỷ tỷ đứng ở sau lưng người đó." Hoắc Trầm Ngạn cười khẽ.

      Sau đó ?

      Người 'mẹ' hiền của cậu liền phát điên, cầm dao đâm ngược về phía mình.

      Cậu nhóc vẫn tiếp tục kể về Triệu Tình ——

      Vào những năm cậu còn ở trong căn phòng tối nhi viện nghe được những chi tiết nhặt kia.

      Người lớn luôn cho rằng trẻ em rất mau quên.

      Nhưng cậu lại thầm ghi nhớ tất cả.

      Mà nhiều lần bị đẩy vào cảnh địa ngục, cậu ở trong bóng tối chịu đựng tất cả, lại tìm ra được chân tướng việc.

      Cậu ngừng truy vấn Chu Lỵ Nhã.

      Bà có biết thân thể tỷ tỷ đặc thù thể phá thai, gặp rất nhiều lời ác ý ?

      Bà có biết tỷ ấy mất người , mất cả hạnh phúc vốn nên có trong tương lai ?

      câu lại câu.

      Cậu , nhìn người phụ nữ bị chính mình, à , là bị tâm ma mình giết chết.

      Hoắc Trầm Ngạn lúc đó chỉ mới 7 tuổi, bình tĩnh rút con dao từ người bà ra.

      Hung hăng...vạch người mình.

      Vì vậy sau này.

      Khi mọi người xuống mật thất, chỉ phát người phụ nữ chết bên cạnh nam hài người đầy thương tích.

      Cho nên mới biến thành Chu Lỵ Dung vì phát bệnh mà tự sát.

      ai nghĩ tới chính đứa bé này là người đứng sau mọi chuyện.

      Cho nên hôm nay.

      Hoắc Trầm Ngạn ra toàn bộ tình....

      Hoắc Kính và Hoắc Diệc Vinh cảm thấy điên rồ.

      Bọn họ nhìn người nam nhân trước mắt, toàn thân máu đều như bị đóng băng.

      Tại sao con ác ma đáng sợ lại có thể núp nhiều năm như vậy ?

      "Đúng ! Mọi chuyện tất cả đều là tội lỗi của ta ! như vậy, mày hãy dứt khoát cho chúng ta thống khoái !"

      Bỗng dưng, Hoắc Kính run rẩy cắn rắng, lớn tiếng .

      "Cha cần gì phải gấp gáp như vậy ?"

      Hoắc Trầm Ngạn câu môi, nhìn về phía Nhan Vũ vẫn luôn mực giữ yên lặng, hỏi ——
      1012, ly sắc, B.Cat8 others thích bài này.

    2. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [50]
      Editor: Cao Hân Hân
      "Nha đầu, có biết trò Russian roulette ?"

      Thiếu nữ Chủ thần ngẩn ra, lắc đầu.

      Hai người Hoắc Kính đại biến.

      Hoắc Diệc Vinh lại giương cổ, kêu lên.

      "Muốn giết cứ giết, mày..."

      "Câm mồm."

      Hoắc Trầm Ngạn nhanh tay đoạt lấy súng của thủ hạ, căn bản thèm liếc mắt nhìn qua, liền bóp cò.

      "Pằng ——" tiếng.

      Viên đạn chuẩn xác quẹt qua bên gò má Hoắc Diệc Vinh, xuyên thẳng vào tường.

      "A !!"

      Hoắc Diệc Vinh sợ hãi la lên, cả người mềm nhũn, suýt nữa là ngã quỵ xuống.

      Nào có nửa điểm bất khuất thấy chết sờn như lúc nãy ?

      Nhưng.

      Nam nhân hung tàn nả súng hề quan tâm đến vị 'đệ đệ' này, vẫn chuyên chú nhìn trước mặt, hết sức kiên nhẫn giải thích trò chơi.

      —— Russian roulette.

      Tức là khẩu súng lục ổ đạn quay với viên đạn duy nhất bên trong, tùy ý quay tròn bánh răng, viên đạn bên trong ngẫu nhiên xoay theo.

      Tiếp theo, người chơi hai bên cầm lấy súng, thay phiên bắn vào huyệt Thái dương của mình.

      Viên đạn biết nằm ở vị trí thứ mấy bắn trúng ai, người đó bỏ mạng.

      ".... ra là vậy." Nhan Vũ cười khẽ, hứng thú : "Đánh cược mạng ?"

      " sai." Hoắc Trầm Ngạn thấp giọng khẳng định, lại chuyển hướng qua Hoắc Kính và Hoắc Diệc Vinh.

      "Vậy, cha và vị đệ đệ quý của tôi, các người đến chơi cái, thế nào ?"

      Trong mắt hai người lên tia sợ hãi.

      Người sau vẫn còn chìm trong nỗi sợ nổ súng lúc nãy, run rẩy nên lời.

      Ngược lại là Hoắc Kính cắn răng, khàn khàn : "...Có, có gì tốt đâu ? Chẳng lẽ,..., người thắng, mày tha cho người kia sao ?"

      "Đúng."

      nghĩ đến, Hoắc Trầm Ngạn gật đầu: "Trẻ con vô tội, Diệc Vinh vốn là vô tội."

      Nam nhân buông tiếng thở dài, lúc rũ mắt, lại mang theo chút độ thương cảm.

      lại .

      "Cả người nữa, dù thế nào nữa cũng là cha ruột của tôi, tôi sao có thể hạ thủ được ? bằng để cho trời cao quyết định..."

      Lời này vừa ra.

      Hoắc Kính cùng Hoắc Diệc Vinh đều yên lặng.

      Bởi vì, bọn họ nghe ra được thâm ý trong lời của .

      nghiêm túc.

      Như vậy, chỉ cần vận mệnh may mắn hơn, có thể sống sót.

      Cho nên thời khắc này.

      Hai cha con hẹn nhau mà cùng trầm mặc, im lặng chuẩn bị đón nhận trò chơi sinh tử kia.

      Vốn dĩ hai người có chung kẻ địch, khi nhìn về ánh mắt đối phương, trong lòng liền trở nên phức tạp.

      Nam nhân thấy thế, độ cong môi ngày càng sâu.

      Chậc.

      Thiếu nữ Chủ thần chậc lưỡi.

      Hai người này nghĩ Hoắc Trầm Ngạn tha cho bọn họ sao ?

      Người này là người lúc 7 tuổi qua mặt hết tất cả mọi người đó...

      Nhưng.

      Trong tâm mấy kẻ ích kỷ luôn mang theo chút hy vọng may mắn, đây là con người.

      thể , vị đồng minh này của đem nhân tính đùa giỡn đến cực hạn...

      "Nha đầu, đến lắp đạn ."

      suy nghĩ, đột nhiên nam nhân đưa súng qua, thuận tiện lấy luôn khẩu súng chỉa đầu Hoắc Kính.

      Đồng thời.

      Hai người mặc áo đen lấy ra khẩu súng khác, như cũ để sau lưng hai cha con Hoắc gia, động tác nối tiếp nhau chút khe hở.

      Hoàn toàn đoạn tuyệt khả năng đánh trả của hai người.

      Mà bên kia Hoắc Trầm Ngạn tháo đạn bên trong hai cây súng lục xuống, nắm tay Nhan Vũ chỉ cách nạp đạn ——

      "Trước tiên ấn nút mở bánh răng... xoay qua trái để đạn...rồi xoay..."

      Trong quá trình.

      Nam nhân vòng qua , đầu ngón tay hai người luôn chạm nhau.

      Lấy loại tư thế triền miên như vậy....để chuẩn bị hung khí.

      Lát sau, nam nhân cười khẽ: "Nha đầu, tự mình trang bị cây khác xem."

      "Được." Thiếu nữ Chủ Thần gật đầu, rũ mắt, đáy mắt lại lên tia quỷ quyệt.

      Trò chơi này, cha con Hoắc Diệc Vinh chỉ cần khẩu súng là đủ.

      Hà tất gì phải chuẩn bị hai thanh ?

      Trừ phi...

      Ý niệm chợt lóe.

      Nhan Vũ vẫn tỉnh bơ tiếp tục động tác.

      lát sau, tất cả đều xong.

      Hoắc Diệc Vinh và Hoắc Kính đứng cạnh nhau, người trước cầm lấy súng.

      Phía sau.

      Người mặc áo đen vẫn giơ họng súng về phía họ ——

      Nếu ai dám làm trái quy tắc, bị bắn chết ngay lập tức.

      Nhưng, dưới ánh đèn.

      Hai người bên kia còn chưa bắt đầu, Hoắc Trầm Ngạn bỗng dưng đem khẩu súng tay chỉa về phía Nhan Vũ ——
      ly sắc, B.Cat, Bạch Sắc Vi6 others thích bài này.

    3. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [51]
      Editor: Cao Hân Hân
      Thiếu nữ Chủ thần vẫn trấn định như cũ, thậm chí còn cười ưu nhã.

      "Hoắc tiên sinh làm vậy là có ý gì ?"

      Nam nhân cũng cười , cúi người đến gần .

      "Nha đầu, chúng ta cũng tới chơi thử xem, thế nào ?"

      Khi chuyện, hơi thở phả vào bên tai Nhan Vũ, tựa như tình nhân thầm.

      Nhưng, cùng lúc đó.

      Những người áo đen phía sau cũng hướng khẩu súng về phía này,

      Thực hiển nhiên.

      Nếu Nhan Vũ cự tuyệt trò chơi, chỉ sợ đãi ngộ khác cha con Hoắc gia là bao.

      "Được thôi."

      Nhưng, thiếu nữ Chủ thần hề có nửa điểm ngạc nhiên hay khó tin, liền đồng ý.

      Vì vậy.

      Hai người đứng song song nhau.

      Hoắc Trầm Ngạn và Hoắc Kính cầm súng, bắt đầu đầu tiên.

      Phát thứ nhất.

      Thần kinh Hoắc Kính kéo căng ra, tận lực trấn định giơ súng lên, nhưng vẫn khỏi run rẩy.

      Đối diện với ông là Hoắc Diệc Vinh cắn chặt hàm răng, các cơ người có hơi co rút.

      Ngược lại.

      Bên Nhan Vũ và Hoắc Trầm Ngạn vô cùng thả lỏng.

      Lúc bốn mắt nhìn nhau, thậm chí còn mang theo cảm giác quấn quít.

      Nam nhân nhìn , môi mỏng khẽ mở: " đoán phát súng này thế nào ?"

      nhìn thẳng vào mắt , trong ý cười có chút khó hiểu.

      " có đạn."

      "Pằng ——"

      Câu trả lời cùng tiếng nổ súng đồng thời vang lên.

      Quả nhiên.

      ngoài dự liệu của .

      "Cha." Nam nhân nhướng mày, cũng ngoài ý muốn, chỉ gọi Hoắc Kính.

      câu bình thản.

      Lại khiến Hoắc Kính càng thêm run rẩy, rốt cuộc...

      Ông ta bóp cò.

      Hoắc Kính từ bên bờ tử vong trở về thở phào nhỏm, mới phát mồ hôi lạnh ra ướt đẫm sau lưng.

      Ông ta nhanh chóng nhét súng vào tay con trai.

      Hoàn toàn thèm chú ý tới ánh mắt tuyệt vọng của Hoắc Diệc Vinh.

      Phát thứ hai.

      Uy hiếp cái chết đổi vị trí.

      Trong lòng bàn tay Hoắc Diệc Vinh đầy mồ hôi, đồng dạng chậm chạp nhấc súng.

      Mà Nhan Vũ nhìn cũng thèm nhìn, trực tiếp nhắm ngay huyệt Thái dương, bóp cò.

      "Pằng ——"

      tiếng giòn vang.

      Nhan Vũ hướng Hoắc Trầm Ngạn bình tĩnh cười, đem súng đưa trở về.

      Nam nhân giống vậy cười khẽ cầm lấy, lại nhìn Hoắc Diệc Vinh : "Diệc Vinh, còn chưa bắt đầu sao ?"

      Người sau thể giơ súng lên, dè dặt nổ súng.

      Cũng là phát rỗng.

      Lần này, sắc mặt Hoắc Kính biến đổi.

      Tiếp theo.

      Phát thứ ba.

      Phát thứ tư.

      Phát thứ năm.

      Qua tới mấy vòng liên tiếp, tựa như có thần phật phù hộ, hai bên đều là phát rỗng.

      Nhưng.

      Tất cả may mắn đến đây là kết thúc.

      Phát thứ sáu.

      Viên đạn kia tất nhiên xuất trong đó.

      Súng lúc lại chuyển đến bên tay Hoắc Diệc Vinh và Nhan Vũ.

      Hoắc Kính hoàn toàn buông tiếng thở dài nhõm, mặc dù ông ta muốn thừa nhận, nhưng có thể được cảm thụ tư vị còn sống, đúng là như ở thiên đường.

      Cho dù...phải trả giá bằng mạng sống của con mình.

      Có thể đây là ý của trời cao, nếu cũng là do Hoắc Trầm Ngạn an bài, cùng ông liên quan, phải sao ?

      Nghĩ vậy.

      Ông ta an lòng đắc ý đứng lên.

      hề chú ý đến.

      Người nam nhân đối diện hình bộ dáng khó kiềm lại sung sướng của ông ta, trong mắt lên tia dữ tợn.

      Giây kế tiếp.

      Lần đầu tiên, Hoắc Diệc Vinh nổ súng trước.

      Chỉ là... phải hướng về phía mình.

      "Pằng ——" tiếng súng vang.

      Hoắc Kính khó tin trợn trắng mắt, thẳng tắp ngã xuống.

      khóe miệng ông ta còn chưa thu hồi nụ cười mừng rỡ kia.

      "A a a !!"

      Hoắc Diệc Vinh bắn cha mình xong, giống như nổi cơn điên bắn về phía hai người Nhan Vũ.

      Đương nhiên, trong súng còn viên đạn nào.

      Đám người áo đen nhanh chóng lên, nháy mắt khống chế được ta.

      Thiếu nữ Chủ thần thản nhiên nhìn, nhất thời hơi dừng động tác.

      Nhưng, cũng chính lúc đó.

      Nam nhân bỗng nhiên đặt lên tay , cưỡng chế bóp cò ——
      ly sắc, B.Cat, Bạch Sắc Vi7 others thích bài này.

    4. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [52]
      Editor: Cao Hân Hân
      Thế giới tựa như tĩnh lặng trở lại.

      Ánh mắt khóa chặt dung nhan tinh xảo của , nhưng chỉ thấy được đôi mắt thâm sâu khó lường kia.

      Sau đó.

      "Pằng ——" tiếng phá vỡ yên lặng.

      Lại là phát súng rỗng ?!

      "Chơi đủ rồi ." Bỗng dưng Nhan Vũ , nâng cùi , mạnh mẽ đánh về phía nam nhân.

      Đột nhiên trận choáng váng xông lên.

      Hoắc Trầm Ngạn đưa tay, định đỡ lấy ——

      liền lật cổ tay cái, trong lòng bàn tay tự dưng xuất viên đạn biến mất kia.

      Trong nháy mắt.

      nạp đạn, nâng lên, thẳng tắp chỉ về phía thái dương nam nhân.

      "Vui ?"

      Nhan Vũ cười khẽ nhìn , nhưng khỏi yếu ớt ho khan.

      Máu từ miệng phun ra, chảy lên môi , đỏ tươi ướt át.

      Mắt nam nhân buồn bã.

      Thực hiển nhiên.

      Vừa rồi căn bản hề bỏ viên đạn kia vào cây súng thứ hai.

      Dưới nhiều đôi mắt giám sát như vậy, lại hề có ai phát ra.

      Ngay cả ...cũng .

      "Ván này tôi thua."

      Lát sau, Hoắc Trầm Ngạn , thế nhưng lại chịu phục.

      "Hoắc tiên sinh, rốt cuộc muốn làm gì ?"

      Nhan Vũ lại buông tha.

      loạt hành động lần này của đối phương, ràng thể dùng từ có bệnh để hình dung.

      Đúng vào lúc này.

      Hoắc Diệc Vinh gào thét cùng Hoắc Kính bị lôi ra.

      Tất cả người mặc áo đen cũng lui .

      Trong mật thất chỉ còn hai người.

      Tầm mắt chạm nhau.

      Hoắc Trầm Ngạn buông tiếng thở dài, có trả lời vấn đề của , mà hỏi ngược lại câu.

      "Nha đầu, có biết tại sao tôi trực tiếp giết chết bọn họ ?"

      Khi chuyện, vuốt ve chuỗi Phật châu cổ tay, mặt lại biểu vẻ thương xót.

      Khóe môi Nhan Vũ khẽ nhếch, lại .

      " phải là vì muốn hưởng thụ quá trình tra tấn đó sao ?"

      Mặt ngoài đàng hoàng là vậy, nhưng mới tin đâu.

      "Ừ." Độ cong khóe môi nam nhân sâu hơn, cũng thừa nhận.

      Từ thiên đường rơi xuống địa ngục mới là đau đớn nhất.

      Đây là do mẹ dạy cho biết.

      Cho nên hai mươi năm qua, ràng sớm có được cơ hội trả thù, nhưng lại chờ đến lúc hai người kia tỏa sáng nhất mới hạ thủ.

      Mặc dù như vậy rất xấu xa.

      Nhưng...

      "Nghe xong những chuyện tôi trải qua, có cảm giác gì sao ?"

      Nam nhân lại hỏi, mắt cũng chớp khóa lại người .

      Lúc này, gò má tuấn mỹ của dưới ánh đèn mờ tối lúc lúc .

      Trong mông lung, dường như để lộ ra ba phần ảm đạm...

      Gần như mang theo cỗ bi thương.

      Nếu là xuất tạp chí hay truyền hình, chỉ sợ khiến vô số nữ sinh thương tiếc ——

      Có lẽ, các ảo tưởng mình là nhân vật chính.

      Rồi các dùng tình thương ấm áp của mình để dẫn lối cho mỹ nam tử u ám, lấy quan tâm vô tư đẩy ra khỏi con đường mịt mù.

      Nhưng.

      Đối với Nhan Vũ —— " có."

      chút biểu tình nhìn , trong con ngươi lên vẻ khó hiểu.

      Mỗi người đều phải trải qua số chuyện gì đó mới trở thành mình như tại.

      Hoắc Trầm Ngạn, ràng đối với tình hình tại của bản thân hề có chút bất mãn, càng cần bất kỳ thương hại nào.

      Cho dù người khác thấy tính cách có vấn đề, có làm sao ?

      Cùng có chút liên quan nào.

      Cho nên... "Tôi nên có cảm giác gì ?"

      Nhan Vũ hỏi ngược lại, giọng hờ hững tự nhiên.

      Nhưng Hoắc Trầm Ngạn lại cười thành tiếng.

      "Nha đầu, câu trả lời của ..." buông tiếng thở dài, đến gần , kiêng dè họng súng hướng đến mình.

      "Khiến tôi rất hài lòng."

      Nam nhân , nhìn trước mắt.

      Đủ mạnh.

      Đủ tàn nhẫn.

      Đủ vô tình.

      Trải qua lần dò xét cuối cùng này, mới có thể chắc chắn, như vậy, mới là người thấy thích hợp nhất để làm...bạn đời.

      "Gả cho tôi , ân ?"

      Vì vậy, nam nhân chút chậm trễ mở miệng, hỏi lại bằng giọng điệu cần nghi ngờ.

      Hoàn toàn nghĩ đến chuyện này đột ngột như thế nào.

      Con ngươi thiếu nữ Chủ thần co rút, khó mà dừng lại.

      Cái quái gì diễn ra ?

      phải có tình cảm sao ?

      Sao mới chớp mắt lại lật lọng như vậy ?

      Giây kế tiếp, loại khó chịu vì bị phàm nhân cưỡng bách và lừa dối xông lên đầu.

      hướng về phía nhanh chóng bóp cò.

      "Nằm, mơ."
      1012, ly sắc, B.Cat8 others thích bài này.

    5. Có Nắng Có Gió

      Có Nắng Có Gió New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      11

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :