1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mau xuyên: Phản diện nam thần cuồng sủng - Vân Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [44]
      Editor: Cao Hân Hân
      Nhan Vũ dừng chân.

      Hửm...

      'Người có tâm' này là sao ?

      Thiếu nữ Chủ thần suy nghĩ, nơi đáy mắt lên vài tia quỷ quyệt.

      Còn dám ở đây chọc , cẩn thận đến ngày bị câu hồn càng chết thảm hại hơn đó nga.

      Ý niệm chợt lóe.

      Nhan Vũ khẽ cười nghiêng đầu, nhìn nam nhân bên cạnh.

      "Hoắc tiên sinh có nên đáp lại chút ?"

      Các thanh xôn xao lại vang lên.

      Đám phóng viên chỉ sợ thiên hạ loạn, cũng bị kích thích náo loạn lên.

      "Hoắc tổng, nhị thiếu sửa lại lời, ngài có thả cho ta bậc thang xuống ?"

      "Người lên tiếng khuyên nhủ là Hinh Nhã tiểu thư, xin hỏi có giao tình nào với ngài ?"

      ...

      Trong tiếng huyên náo, Hoắc Trầm Ngạn rốt cuộc cũng dừng bước, quay lại.

      Trong mắt Hoắc Diệc Vinh chợt mừng rỡ.

      Lục Hinh Nhã nắm chặt góc áo, khuôn mặt đỏ ửng, tưởng rằng ta thành công ngăn cơn sóng dữ...

      Nhưng, giây tiếp theo.

      Hoắc Trầm Ngạn mở miệng, .

      "H.S cùng người lật lọng hợp tác."

      Nháy mắt lại đẩy Hoắc Diệc Vinh trở về địa ngục.

      !

      "Hoắc đại ca, ..." Lục Hinh Nhã cắn môi, lã chã chực khóc nhìn , vẻ mặt tràn đầy vẻ thể ngờ.

      Nam nhân nhìn đến, giống như nhìn vật chết, chút gợn sóng.

      Lục Hinh Nhã chấn động, chỉ cảm thấy cổ hàn khí xông đến tận xương sống.

      Liền thấy môi mỏng nhấp nháy: " là ai ?"

      câu hỏi đạm mạc, thắng hết thiên ngôn vạn ngữ làm nhục nhã.

      Nhất thời sắc mặt Lục Hinh Nhã cứng đờ, chỉ thấy mặt mảnh đỏ rực.

      Thiếu nữ Chủ thần đứng nhìn màn tẻ nhạt như vậy, lúc này mới lên tiếng.

      " thôi."

      Nhưng, lúc câu kia.

      trận choáng váng dâng lên.

      Đầu ngón tay Nhan Vũ hơi run, thân hình có chút vững.

      May là Hoắc Trầm Ngạn nhanh tay giữ lấy cổ tay .

      "Cám ơn." Nhan Vũ nhìn cười cười, lại khẽ cúi đầu nhíu mày.

      Khối ký thể này...

      Bắt được điều đúng kia ánh mắt nam nhân chợt lóe, cũng buông tay, lập tức giữ chặt , bước .

      Thiếu nữ Chủ thần để mặc cho nắm, cùng nhau sánh bước, khuôn mặt lại lâm vào suy nghĩ sâu xa.

      ....

      Chốc lát, tại nơi bóng lưng hai người biến mất.

      Chỉ để lại Hoắc Diệc Vinh mặt như đám tro tàn, cùng với Lục Hinh Nhã hận có lỗ để chui, đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn bị chúng nhà báo bỏ quên.

      *

      Ngày này.

      Có thể xã hội thượng lưu vang dội, vòng thương nghiệp và vòng bát quái bùng nổ cùng ngày.

      Thân phận của Hoắc Trầm Ngạn là chủ tịch H.S vừa tung ra, vô số người biến sắc.

      Điểm bất đồng là, đám quần chúng ăn dưa chỉ thuần túy hóng bát quái.

      Mà chúng nhà hào môn lại là bộ chân chính sợ hãi.

      Phải biết là, lúc trước mọi người đều biết Hoắc đại thiếu gia tuy cao tay, nhưng lại ngu hiếu, thành nghiệp lớn; cũng có người nghĩ chỉ mình, chờ đợi thời cơ giành lấy Hoắc thị.

      Kết quả sao, người ta căn bản là coi thường Hoắc gia !

      Sợ rằng còn có ý định muốn tiêu diệt cả Hoắc gia...

      Đúng rồi, còn có cả tiểu nha đầu người nắm giữ Lục thị kia, cũng vô thanh vô tức mà đem mấy người trong Lục gia làm biến mất dấu vết.

      Người chết.

      Người điên.

      Người bị đuổi ra khỏi nhà.

      Hôm nay nghĩ tới, khiến nhiều người hít ngụm khí lạnh.

      Đáng sợ hơn là hai người này chỉ sợ sớm ở chung chỗ với nhau rồi .

      Ngày đó ở buổi mừng thọ Hoắc gia, bọn họ còn ngu ngốc nhìn ra...

      Tóm lại nếu như đem mọi chuyện nhìn xa hơn, khiến nhiều đại lão khiếp sợ, khỏi cảm thấy bất an.

      Quả nhiên.

      Các tình tiếp theo đều giống như họ dự đoán.

      Sau buổi họp báo của H.S và Lục thị, từ người sau mở đường, người trước cường thế xâm nhập vào thị trường Trung Hoa, nhất thời khuấy đảo đến long trời lở đất.

      Mà đứng dưới mũi sào, ai khác chính là Hoắc thị.

      Bị nhiều thứ nhắm vào, Hoắc thị ngừng bị chèn ép, sau hai tháng, chỉ biết nằm thoi thóp chảo.

      Thậm chí còn gần như lâm vào phá sản ——

      "Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ?"

      Đêm khuya, trong thư phòng Hoắc trạch, Hoắc Diệc Vinh nôn nóng qua lại, hung hăng vò tóc.

      "Được rồi, đừng nữa !" Hoắc Kính đen mặt, kiên nhẫn .

      Hoắc Diệc Vinh quay đầu, chút lễ phép tôn kính nào rống lên.

      "Vậy ông đưa ra biện pháp nào đó cho tôi xem ! Đều do ông ! Mấy ngày trước gọi điện thoại lung tung, tôi cái đám bạch nhãn lang kia để ý đến chúng ta đâu, vậy mà ông vẫn gọi, kết quả sao, lại khiến tên kia càng thêm gia tăng động tác..."

      "Câm miệng !!"

      Hoắc Kính bỗng dưng hét lên: "Ai ta có biện pháp ?"
      1012, ly sắc, B.Cat9 others thích bài này.

    2. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [45]
      Editor: Cao Hân Hân
      Hoắc Diệc Vinh bị tiếng hét đột ngột của ông già này làm cho giật mình, hoài nghi hỏi: "Biện pháp gì ?"

      Hoắc Kính trầm giọng : "Lúc trước con giải quyết Lục Bác Hàn như thế nào ?"

      !?

      Hoắc Diệc Vinh sửng sốt.

      Cái đó là lỡ tay giết...

      "Ba !" cổ khí lạnh bỗng dưng xông lên, Hoắc Diệc Vinh khó tin trợn mắt.

      "Ý ba là, là chúng ta trực tiếp đem tên tạp chủng kia... giải quyết ?"

      "Thế nào, con sợ rồi ?" Hoắc Kính nhíu mày, bất ngờ .

      "Con sợ cái gì ?" Hoắc Diệc Vinh rống lên.

      "Vấn đề là bây giờ tên đó là tổng tài H.S, ba tưởng nó giống như tên Lục Bác Hàn thất thế kia ? Nếu như phải hạ thủ, chỉ sợ chúng ta trốn thoát..."

      Hoắc Kính lại khoát tay: "Ai chúng ta tự xuống tay ? Chỉ cần người, ta có thể khiến nó....ngoan ngoãn tự sát."

      "Ai ?" Hoắc Diệc Vinh khó hiểu: "Là nha đầu Lục Khinh Ca kia sao ?"

      " phải. đời này có người là tử huyệt của nó, đó là..."

      Hoắc Kính thấp giọng , đến đây đột nhiên ngừng lại ——

      "Tới lúc đó con biết. Tóm lại, mạng của nó vốn dĩ là do thiếu Hoắc gia ta. Bây giờ cũng nên đòi lại rồi."

      Hoắc Diệc Vinh ngốc ra: "Rốt cuộc là ai ?"

      "Ha ha." Hoắc Kính hung ác cười tiếng.

      "Trước đừng hỏi, sai đâu, ngược lại chi bằng hãy nghĩ xem sau khi nó chết rồi, chúng ta nên làm gì tiếp theo..."

      Hoắc Diệc Vinh có chút kinh nghi, nhưng nhìn bộ dáng chắc như đinh đóng cột của ông ta, liền miễn cưỡng tin theo.

      Lại tưởng tượng, sau khi tên tạp chủng Hoắc Trầm Ngạn kia chết...

      "Chúng ta coi như là trực hệ thân thuộc, có phải cũng có quyền thừa kế H.S ?" Ý niệm này vừa ra, hô hấp ta khỏi dồn dập.

      Mà mắt Hoắc Kính cũng đầy vẻ tham lam.

      " sai, chờ cho nó chết rồi...."

      Trời !

      Ngoài cửa, Lục Hinh Nhã vốn muốn mang sữa vào để thể quan tâm chút, lại nghe được toàn bộ quá trình, khiến cảm thấy choáng váng.

      Vinh ca bọn họ điên rồi !

      tin chuyện Hoắc Kính cái gì mà tử huyệt.

      Bọn họ sao có thể đấu lại Hoắc đại ca ?

      , cùng với đám người mất hết lý trí này ở chung chỗ !

      Đúng rồi !
      phải tìm Hoắc đại ca, cho biết, ấy nhất định cảm kích ....

      Lục Hinh Nhã nghĩ nghĩ, chút tiếng động bước , chạy nhanh về phong mình, luống cuống thu dọn quần áo.

      Cho đến khi giọng ôn nhu vang lên ——

      "Hinh Nhã, em muốn đâu ?"

      Lục Hinh Nhã chưa tỉnh hồn theo bản năng trả lời: " tìm Hoắc đại ca..."

      nửa chừng, chợt bừng tỉnh !

      Quay đầu lại, quả nhiên là thấy được vẻ mặt dữ tợn của Hoắc Diệc Vinh, nhớ tới chuyện ta giết chết cha nuôi cùng tính kế giết cả Hoắc Trầm Ngạn, khỏi rùng mình.

      "Vinh, Vinh ca..."

      Hoắc Diệc Vinh biết suy nghĩ của , chỉ cho là lần trước trong buổi họp báo bị Hoắc Trầm Ngạn mê hoặc, lúc này quát lên.

      "Trong bụng còn mang con tôi ! và Hoắc Diệc Vinh tôi sớm buộc chung chỗ, còn muốn tìm ai ?"

      !

      "Ai đứa bé này là con ?!" Lục Hinh Nhã kháng cự buộc miệng đem ra.

      Dứt lời, kinh hoàng bịt miệng, nhìn nam nhân tức điên bên kia, nhấc chân muốn trốn....

      "Tiện nhân !!!"

      Hoắc Diệc Vinh hai mắt đỏ ngầu gào lên, nhanh như chớp bắt ta lại.

      đấm đánh vào bụng .

      "A——"

      Tiếng thét thê lương vang lên.

      Đêm này, Lục Hinh Nhã bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, chỉ thấy mình dường như sắp chết rồi.

      Nhưng.

      biết qua bao lâu.

      từ trong bóng đêm tỉnh lại, phát —— mình nằm giường bệnh.

      "Tôi, tôi có chết ?"

      Trùng hợp y tá lúc đó vừa đẩy cửa vào, vội vàng chạy đến đỡ .

      " , yên tâm, sao. Chẳng qua....đứa bé..." Trong giọng khỏi mang theo nét thương hại.

      Lục Hinh Nhã ngẩn ra, lại cảm thấy vạn phần mừng rỡ.

      Đứa bé mất rồi sao ?

      căn bản thèm để ý, dù sao bây giờ nó cũng trở nên vô dụng.

      bằng phải nghĩ cách làm sao để liên lạc với Hoắc đại ca...

      Đột nhiên, Lục Hinh Nhã liếc mắt về thân ảnh ngang qua trước cửa, nhất thời mừng rỡ như điên.

      Giây kế tiếp.

      biết lấy khí lực ở đâu, chợt xoay người xuống giường, mang chân chạy ra ngoài, đuổi kịp đối phương.

      Hoắc Trầm Ngạn bị chặn lại, dừng chân.

      "Hoắc đại ca !"

      Lục Hinh Nhã nhìn dung nhan tuấn mỹ của , bi thương gọi, lại kích động muốn lao vào trong lòng ngực ——
      1012, ly sắc, B.Cat8 others thích bài này.

    3. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [46]
      Editor: Cao Hân Hân
      Nhưng, trong chớp mắt.

      Hoắc Trầm Ngạn liền nghiêng người.

      Lục Hinh Nhã dừng kịp, "Ầm ——" tiếng ngã nhào đất.

      "A !"

      Bị đau ả hét lớn.

      Người xung quanh cũng tò mò nhìn lại.

      Hoắc Trầm Ngạn như nhìn thấy người, tiếp tục bước .

      Lục Hinh Nhã ngẩng đầu thấy vậy, nhất thời nóng nảy: "Hoắc đại ca ! Vinh ca bọn họ muốn giết !"

      Tiếng này kinh động lòng người.

      Trùng hợp những người ngang nghe vậy, cũng dừng lại, trợn mắt há mồm.

      Nhưng...

      Hoắc Trầm Ngạn vẫn ngừng lại.

      Tại sao ?

      Chẳng lẽ ấy tin ?

      Mắt thấy bóng lưng nam nhân sắp biến mất, Lục Hinh Nhã bất chấp đau đớn, đứng dậy đuổi theo.

      Cho đến khi theo đến ngã rẽ, rốt cuộc ——

      Nam nhân dừng lại.

      "Hoắc..." Lục Hinh Nhã kinh ngạc vui mừng định gọi, lại nhìn về phía người khác, thoáng chốc cứng đờ: "Lục Khinh Ca !"

      "Lục tiểu thư."

      Nhan Vũ lễ độ gật đầu, nhìn '35%' khí vận của người này, trong lòng thầm than.

      Vẫn còn thiếu chút nữa.

      Bất quá cũng sắp rồi, cứ theo tốc độ này, thời gian ở thế giới này có lẽ chống đỡ được đến ngày đó...

      "..." Lục Hinh Nhã nhìn , trong mắt khỏi thoáng qua tia kinh nghi.

      đoạn thời gian thấy.

      trước mắt vẫn xinh đẹp khiến người khác nghẹt thở.

      Nhưng sắc mặt tái nhợt, cơ thể có chút gầy gò... lộ yếu ớt.

      Chỉ là phần bệnh khí này chút tổn thương dung nhan, ngược lại còn khiến ngày càng đẹp đến kinh tâm động phách*.

      (*)Kinh tâm động phách: Rung động lòng người.

      Lục Khinh Ca bị bệnh ?

      cổ kinh hỉ dâng lên trong lòng, Lục Hinh Nhã định mở miệng 'quan tâm' vài câu ——

      Nam nhân liền cầm tay : " thôi."

      Lục Hinh Nhã nháy mắt quên ý nghĩ kia, vội vã kêu lên.

      "Hoắc đại ca, Vinh ca bọn họ tính kế giết ... Hoắc đại ca, nghe em .... Lục Khinh Ca ! Chẳng lẽ quan tâm ấy sao ? Có người muốn giết ấy !"

      Cuối cùng, đối với khuôn mặt lạnh nhạt của nam nhân, Lục Hinh Nhã lại chuyển hướng sang Nhan Vũ.

      Mà dứt lời, thiếu nữ Chủ thần cũng dừng lại.

      quay lại, nhìn Lục Hinh Nhã lên giọng tố cáo, nhàng cười tiếng: "Thế làm sao ?"

      "..." Lục Hinh Nhã khó tin trợn mắt, nhìn thèm đếm xỉa tới, lại nhìn nam nhân kéo về.

      ta đứng sững tại chỗ, cảm thấy chính mình đến đây như làm trò hề.

      "Các, các người gặp báo ứng !"

      "Các người nhất định hối hận !!"

      ....

      thanh nguyền rủa từ phía sau truyền tới.

      Nhưng ai để ý.

      Chốc lát.

      Nam nhân cầm lấy bản xét nghiệm của bệnh viện, liền hơi nhíu mi.

      "Tất cả đều bình thường."

      kết quả khiến người ta yên tâm, nhưng ra lại rất trào phúng.

      Bởi vì...

      Thân thể của , càng ngày càng suy yếu.

      Giống như đóa hoa xinh đẹp, vào thời điểm tỏa sáng nhất, lại bắt đầu thê lương điêu tàn.

      " tra ra sao ?" Thiếu nữ Chủ thần hề ngạc nhiên chút nào.

      phải là vì cổ thân thể này sắp đến điểm cực hạn thôi sao.

      Phải biết ở nguyên bản, 'Lục Khinh Ca' vốn chết vào mấy tháng sau.

      Nhan Vũ mượn thân thể hồi tưởng lại những điểm trọng yếu của đối phương khi còn sống, đến kỳ chỉ định ở đời trước, tất nhiên ngày càng suy yếu .

      Cho nên mấy loại khoa học kỹ thuật ở thế giới này tất nhiên tra ra.

      "Có lẽ đây là chủ ý của thần linh." Thiếu nữ Chủ thần khẽ cười.

      "Nếu tuổi thọ buông xuống, nên cưỡng cầu... tháng này tôi chuyển hết cổ phần Lục thị qua, theo như khế ước của chúng ta."

      Nam nhân u trầm nhìn , im lặng , qua hồi lâu, mới lên tiếng: "...Được."

      Thiếu nữ Chủ thần nụ cười càng sâu, lại .

      "Đúng rồi, đêm nay chú Hoắc mời, sao ?"

      Giống như Lục Hinh Nhã , chỉ sợ tối nay, chính là thời điểm cha con Hoắc gia muốn ra tay giết .

      cũng rất tò mò, rốt cuộc là cái biện pháp gì, lại có thể khiến hai cha con nhà đó tự tin đếnn như vậy....

      "Ừm." Nam nhân trả lời, rồi nhìn , đột nhiên : "Nha đầu, cùng tôi chuyến ."

      Nhưng.

      Đến tối ngày hôm đó.

      Khi Hoắc Trầm Ngạn bước vào điểm hẹn, lại là thân mình.

      Lúc vào trong căn phòng kia, 'ầm ——' tiếng cửa phòng đóng lại.

      Thế giới tối .

      Trong gian u ám, lẳng lặng đứng.

      Bỗng dưng, nghe được giọng lâu chưa nghe thấy ——

      Hân: Chương sau về quá khứ hắc ám của Trầm Ngạn ! Rất đáng thương ! ༼ಢ_ಢ༽
      1012, ly sắc, B.Cat9 others thích bài này.

    4. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [47]
      Editor: Cao Hân Hân
      "Trầm Ngạn...con trai..."

      Giọng khàn khàn, lại mang chút ấm áp.

      Như xa như gần truyền đến.

      Bỗng nhiên, cửa sổ được mở ra.

      Ánh trăng lọt vào.

      Hoắc Trầm Ngạn cuối cùng cũng dần dần nhìn được 'bà' ——

      Bà ta mặc người bộ váy trắng quen thuộc, đến gần .

      Trong mông lung, khuôn mặt kia vẫn giống như diện mạo năm đó.

      ...diện mạo của 'mẹ'.

      "Trầm Ngạn...."

      Tiếng gọi lại vang lên.

      Trí nhớ vốn bị đóng băng lần nữa mở ra.

      Trong chớp mắt.

      Dường như có hình ảnh bé trai lên.

      Như từ thuở sơ khai.

      Đó là thời điểm cậu bé ngây thơ nhất, nhưng trước mắt cậu lại là căn phòng tối.

      Trong mắt cậu nhi viện này là nơi đáng sợ nhất.

      Lạnh giá và u ám.

      sai, vị tỷ tỷ xinh đẹp nuôi cậu mỗi lần đều kéo cậu vào đây để 'dạy dỗ', rồi luôn với cậu.

      Cậu là đứa con ai muốn có.

      Ba của cậu là thiếu gia nhà giàu có, mẹ của cậu cũng là người nhà danh môn.

      lần lại lần.

      Đem tất cả những lời đó truyền vào trong đầu của cậu bé vẫn còn mông muội.

      Cũng khiến nó trở thành hy vọng sâu nhất ở đáy lòng cậu nhóc.

      Cho đến ngày sinh nhật tròn 5 tuổi đó, tỷ tỷ xinh đẹp nở
      nụ cười trong trẻo
      lôi kéo cậu, muốn dẫn cậu gặp cha mẹ.

      Vì vậy, sau khi rời khỏi nhi viện, đó là lần đầu tiên cậu bé được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

      xuyên qua nơi phồn hoa ngựa xe như nước.

      đường tiến vào ranh giới xa hoa.

      Cuối cùng dừng lại trước căn phòng to lớn xinh đẹp.

      Lúc đó, cậu bé còn biết nơi này gọi là biệt thự.

      Cậu chỉ thấy, cặp vợ chồng cao quý từ bên trong ra.

      Tỷ tỷ ôn nhu bảo cậu hãy gọi cha mẹ.

      Cậu liền mở miệng, ôm lấy niềm hân hoan bí kia, nhìn về phía gọi tiếng "mẹ".

      Dứt lời.

      Phụ nữ vốn mỉm cười đột nhiên ngã xuống.

      Cậu bé hiểu gì nên chạy tới, muốn đỡ lấy , nhưng bị 'cha' đẩy ra.

      Rồi sau đó.

      Cậu thấy tỷ tỷ cười.

      Nhưng có nhìn cậu.

      Mà là nhìn người nam nhân kia.

      : Đây là em giúp chị và sinh con, vui ?

      Bé trai còn hiểu được hàm ý trong lời đó.

      Nam nhân nghe vậy giận dữ la lên.

      Tỷ tỷ cười càng vui vẻ, bỗng nhiên chạy , hung hăng đập đầu vào bên cạnh cửa...

      Máu tươi bắn ra.

      Thế giới của cậu bé đơn thuần cùng lúc đó cũng bị nghiền nát.

      Sau đó.

      Cậu rốt cuộc cũng biết được cái gì là dối, cái gì là dã loại.

      Cái gì gọi là...sinh tức nguyên tội*.

      (*) Nguyên tội: Thuật ngữ "nguyên tội" chỉ về tội vâng lời của A-đam khi ăn trái cấm (trái của cây biết điều thiện và điều ác) và những ảnh hưởng của nó cuộc đời của mỗi con người. Nguyên tội được định nghĩa "theo cái nhìn của Chúa, đó là tội lỗi và những ảnh hưởng sai trật của nó những điều mà chúng ta có chính là hậu quả trực tiếp từ tội lỗi mà A-đam phạm trong vườn Ê-đen". chung nếu ai theo đạo Thiên Chúa hiểu, còn cứ hiểu đây cũng là loại tội lỗi .

      Nhưng, lúc mang người nhiều lời mắng chửi đê hèn nhất, cậu bé bị căn phòng lớn xinh đẹp này giữ lại.

      Cậu tựa như khí trong suốt ở trong căn nhà rộng lớn này, hề có cảm giác tồn tại.

      Nhưng.

      ngày.

      Người phụ nữ có tiểu đệ đệ, cái người lúc trước cậu ngộ nhận là 'mẹ' ấy lại chủ động đến trước mặt cậu.

      ấy đứa là vô tội, sau đó dịu dàng nắm lấy tay cậu bé, thậm chí còn để cậu gọi mình là 'mẹ'.

      Mỗi ngày đều nhận được quan tâm ân cần, rốt cuộc...trái tim bị đóng băng lần nữa mở ra.

      Cậu chủ động nắm lấy tay .

      Mang tâm trạng vô cùng vui vẻ chơi đùa cùng đệ đệ.

      Lại dè dặt lấy lòng cha...

      Cậu cho rằng.

      Bọn họ trở thành gia đình hạnh phúc.

      Bỗng nhiên, có ngày.

      Người 'mẹ' ôn nhu đó giống như biến thành vị 'tỷ tỷ' thứ hai, đem cậu nhốt vào tầng hầm tối tăm dưới đất.

      Quất roi, nhục mạ, chất vấn, đánh đập...

      Như cơn ác mộng lần nữa lặp lại, chỉ là so với lúc trước càng kinh khủng hơn.

      Nhưng mà.

      Sau khi ra khỏi căn biệt thự kia, ta lại biến thành người mẹ hiền từ, vì cậu dệt ra giấc mộng gia đình hòa thuận vui vẻ.

      Ánh sáng nơi đáy mắt cậu nhóc từng chút vụt tắt , chỉ còn lại đốm lửa , cố chấp chịu biến tan.

      Cho đến ngày hôm đó, cậu lại bị nhốt vào trong tầng hầm.

      Cả người mặc váy trắng, ôn nhu cười.

      "Trầm Ngạn...con trai ta..."

      Tiếng gọi vang lên bên tai.

      Lúc này, cậu nhóc sớm trưởng thành, yên lặng đứng đó, có chút phân đâu là thực đâu là hư ảo.

      Chỉ nhìn chằm chằm người 'mẹ' trước mắt, giống như trong ký ức, chậm rãi tới.

      Thẳng đến khi hai người chỉ còn cách bước, cuối cùng cũng nhìn thấy cây dao tay bà.

      Sắc bén lạnh lẽo.

      Cùng với nhiều năm trước điểm bất đồng.

      "Tạp chủng !!!"

      Bỗng dưng, giọng biến đổi hét lên.

      Người đàn bà giơ dao, thẳng tắp đâm về phía Hoắc Trầm Ngạn ——
      1012, ly sắc, B.Cat9 others thích bài này.

    5. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [48]
      Editor: Cao Hân Hân
      "A ——"

      Giây tiếp theo.

      Tiếng thét đau đớn thê lương vang vọng.

      Nhưng phải từ Hoắc Trầm Ngạn.

      Mà là.... Từ trong miệng người đàn bà cầm dao kia.

      Như tia chớp.

      Con dao sắc bén "ba ——" tiếng rơi xuống đất.

      Nam nhân kiềm lấy cổ tay bà.

      Lực đạo rất lớn, thậm chí khiến bà ta có cảm giác tay mình sắp bị bẻ rời .

      "Tạp chủng...Cảnh Hiên...., Cảnh Hiên của ta....con của ta..."

      Bà đau đớn kêu rên, hô lên nội dung hoàn toàn khác với lúc trước.

      Trong bóng đêm.

      Hoắc Trầm Ngạn cong môi.

      Vô cùng lãnh.

      Cũng rất mỉa mai.

      "....Chu Lỵ Dung ?" Dừng trong chốc lát, lạnh nhạt gọi tên người đàn bà trước mắt.

      dùng câu hỏi, nhưng trong giọng là thập phần khẳng định.

      Chợt.

      Ánh đèn nổi lên.

      Mật thất tối tăm được thắp sáng.

      Ánh sáng mạnh chiếu vào, sau hồi khó chịu, nam nhân buông lỏng tay, nhìn lên.

      Quả nhiên.

      Nhìn thấy người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ trắng si si ngốc ngốc lẩm bẩm, bắt đầu cầm dao đâm loạn trong phòng.

      Đúng là Chu Lỵ Dung.

      Vị này sau khi lỡ tay giết con mình lên cơn điên, vốn nên ở bệnh viên tâm thần.

      Lại bị người rắp tâm bắt ra, biết trải qua bao nhiêu lần 'dạy dỗ', mới có thể làm nên vở kịch đê hèn thế này.

      Bất quá là bởi vì ——

      Bà ta cùng nữ nhân 'Chu Lỵ Nhã', người từng được gọi là 'mẹ', là hai chị em có dung mạo khá giống nhau...

      "Cha, các người chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao ?"

      Nam nhân thở dài, trong lời thể thất vọng.

      Sau đó.

      Cửa bên mật thất mở ra.

      Hoắc Kính và Hoắc Diệc Vinh bị đám người áo đen dẫn vào.

      mặt hai người vốn hài lòng về kế hoạch hoàn mỹ này, tại lại mảnh tái nhợt.

      đỉnh đầu, còn bị hai khẩu súng chỉa vào.

      Mà dẫn đầu chính là .

      ai khác ngoài Nhan Vũ.

      Chốc lát, đến trước mặt nam nhân.

      "Nha đầu, cực khổ cho ."

      thấp giọng , tự nhiên nắm lấy .

      Bàn tay ấm áp bao bọc lấy đôi tay lạnh như băng, khỏi khiến Nhan Vũ ấm người lên.

      " cần."

      Thiếu nữ Chủ thần bình thản , nhíu mày, theo bản năng hất tay ra.

      Nhưng nam nhân lại buông tay nhanh hơn bước.

      Tựa như hành động vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.

      "Hoắc Trầm Ngạn !"

      Hoắc Kính đột nhiên la lớn.

      Nháy mắt đem lực chú ý của hai người dời qua.

      Lúc này, Chu Lỵ Dung bị khống chế, lôi ra ngoài.

      Chỉ còn Hoắc Kính và Hoắc Diệc Vinh bị trói lại trong phòng, chờ đợi vận mệnh đáng sợ biết trước.

      Vì thế ông ta nhịn được, quan tâm mình nằm dưới họng súng mà rống lên.

      "Hoắc Trầm Ngạn ! Cái đồ bạch nhãn lang nhà ngươi ! Mạng của mày vốn là thiếu Hoắc gia tao... Cái đồ tai tinh, là bởi vì xuất của mày, mới phá hủy gia đình tao ! Hại Chu Lỵ Nhã sinh non, còn hại ấy thần kinh bất thường !"

      "Sau khi ấy tỉnh táo trở lại, còn màng hiềm khích lúc trước mà đối xử tốt với mày ! Cho dù bệnh tâm thần tái phát, ấy thà tự sát cũng nỡ giết chết mày !"

      "Mà mày....mày bây giờ, dám đối đãi với chồng và con ấy như vậy sao ?!"

      ....

      Hoắc Diệc Vinh nghe vậy, liền phối hợp hô lên.

      " sai ! Hoắc Trầm Ngạn ! Mày nợ mẹ tao nhiều như vậy, sao mày có thể làm điều này với cha con tao ? ra đời của mày là nguyên tội...."

      Từng câu từng chữ, hai cha con nhà này người tung người hứng, cùng nhau trình diễn vở huyết lệ lên án.

      Nhưng.

      Hoắc Trầm Ngạn nghe vậy, chỉ trầm thấp cười.

      Khác với những nụ cười lúc trước của .

      đây chính là... nụ cười vô cùng phách lối.

      Trong lúc nhất thời, mi mắt nhếch lên, u quang trong mắt khẽ lưu động, nhìn vào vô cùng quỷ dị.

      Thiếu nữ Chủ thần rất có hứng thú mà nhìn vị đồng minh này.

      Vốn là Hoắc Kính và Hoắc Diệc Vinh ầm ỹ bị bộ dáng này của làm cho dừng lại.

      Sau đó.

      Chỉ thấy môi mỏng nam nhân khẽ mở, ra câu khiến hai người kia kinh hoàng thất sắc ——

      ***

      PS (của tác giả): Phương pháp bọn tra nam huấn luyện Chu Lỵ Dung có đôi phần tương tự với phản xạ có điều kiện, chính là ngừng truyền vào đầu bà ta những câu như vậy.

      Mặc dù tâm trí đối phương mơ hồ, nhưng trải qua đợt huấn luyện đó đại khái cũng khá thành công.

      1012, ly sắc, B.Cat8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :