Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [48]
Editor: Cao Hân Hân
"A ——"
Giây tiếp theo.
Tiếng thét đau đớn thê lương vang vọng.
Nhưng phải từ Hoắc Trầm Ngạn.
Mà là.... Từ trong miệng người đàn bà cầm dao kia.
Như tia chớp.
Con dao sắc bén "ba ——" tiếng rơi xuống đất.
Nam nhân kiềm lấy cổ tay bà.
Lực đạo rất lớn, thậm chí khiến bà ta có cảm giác tay mình sắp bị bẻ rời .
"Tạp chủng...Cảnh Hiên...., Cảnh Hiên của ta....con của ta..."
Bà đau đớn kêu rên, hô lên nội dung hoàn toàn khác với lúc trước.
Trong bóng đêm.
Hoắc Trầm Ngạn cong môi.
Vô cùng lãnh.
Cũng rất mỉa mai.
"....Chu Lỵ Dung ?" Dừng trong chốc lát, lạnh nhạt gọi tên người đàn bà trước mắt.
Dù dùng câu hỏi, nhưng trong giọng là thập phần khẳng định.
Chợt.
Ánh đèn nổi lên.
Mật thất tối tăm được thắp sáng.
Ánh sáng mạnh chiếu vào, sau hồi khó chịu, nam nhân buông lỏng tay, nhìn lên.
Quả nhiên.
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ trắng si si ngốc ngốc lẩm bẩm, bắt đầu cầm dao đâm loạn trong phòng.
Đúng là Chu Lỵ Dung.
Vị này sau khi lỡ tay giết con mình lên cơn điên, vốn nên ở bệnh viên tâm thần.
Lại bị người rắp tâm bắt ra, biết trải qua bao nhiêu lần 'dạy dỗ', mới có thể làm nên vở kịch đê hèn thế này.
Bất quá là bởi vì ——
Bà ta cùng nữ nhân 'Chu Lỵ Nhã', người từng được gọi là 'mẹ', là hai chị em có dung mạo khá giống nhau...
"Cha, các người chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao ?"
Nam nhân thở dài, trong lời thể thất vọng.
Sau đó.
Cửa bên mật thất mở ra.
Hoắc Kính và Hoắc Diệc Vinh bị đám người áo đen dẫn vào.
mặt hai người vốn hài lòng về kế hoạch hoàn mỹ này, tại lại mảnh tái nhợt.
đỉnh đầu, còn bị hai khẩu súng chỉa vào.
Mà dẫn đầu chính là .
ai khác ngoài Nhan Vũ.
Chốc lát, đến trước mặt nam nhân.
"Nha đầu, cực khổ cho ."
thấp giọng , tự nhiên nắm lấy .
Bàn tay ấm áp bao bọc lấy đôi tay lạnh như băng, khỏi khiến Nhan Vũ ấm người lên.
" cần."
Thiếu nữ Chủ thần bình thản , nhíu mày, theo bản năng hất tay ra.
Nhưng nam nhân lại buông tay nhanh hơn bước.
Tựa như hành động vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.
"Hoắc Trầm Ngạn !"
Hoắc Kính đột nhiên la lớn.
Nháy mắt đem lực chú ý của hai người dời qua.
Lúc này, Chu Lỵ Dung bị khống chế, lôi ra ngoài.
Chỉ còn Hoắc Kính và Hoắc Diệc Vinh bị trói lại trong phòng, chờ đợi vận mệnh đáng sợ biết trước.
Vì thế ông ta nhịn được, quan tâm mình nằm dưới họng súng mà rống lên.
"Hoắc Trầm Ngạn ! Cái đồ bạch nhãn lang nhà ngươi ! Mạng của mày vốn là thiếu Hoắc gia tao... Cái đồ tai tinh, là bởi vì xuất của mày, mới phá hủy gia đình tao ! Hại Chu Lỵ Nhã sinh non, còn hại ấy thần kinh bất thường !"
"Sau khi ấy tỉnh táo trở lại, còn màng hiềm khích lúc trước mà đối xử tốt với mày ! Cho dù bệnh tâm thần tái phát, ấy thà tự sát cũng nỡ giết chết mày !"
"Mà mày....mày bây giờ, dám đối đãi với chồng và con ấy như vậy sao ?!"
....
Hoắc Diệc Vinh nghe vậy, liền phối hợp hô lên.
" sai ! Hoắc Trầm Ngạn ! Mày nợ mẹ tao nhiều như vậy, sao mày có thể làm điều này với cha con tao ? ra đời của mày là nguyên tội...."
Từng câu từng chữ, hai cha con nhà này người tung người hứng, cùng nhau trình diễn vở huyết lệ lên án.
Nhưng.
Hoắc Trầm Ngạn nghe vậy, chỉ trầm thấp cười.
Khác với những nụ cười lúc trước của .
đây chính là... nụ cười vô cùng phách lối.
Trong lúc nhất thời, mi mắt nhếch lên, u quang trong mắt khẽ lưu động, nhìn vào vô cùng quỷ dị.
Thiếu nữ Chủ thần rất có hứng thú mà nhìn vị đồng minh này.
Vốn là Hoắc Kính và Hoắc Diệc Vinh ầm ỹ bị bộ dáng này của làm cho dừng lại.
Sau đó.
Chỉ thấy môi mỏng nam nhân khẽ mở, ra câu khiến hai người kia kinh hoàng thất sắc ——
***
PS (của tác giả): Phương pháp bọn tra nam huấn luyện Chu Lỵ Dung có đôi phần tương tự với phản xạ có điều kiện, chính là ngừng truyền vào đầu bà ta những câu như vậy.
Mặc dù tâm trí đối phương mơ hồ, nhưng trải qua đợt huấn luyện đó đại khái cũng khá thành công.