1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Mau xuyên - Hệ thống] Mau xuyên: Nam thần, đừng hòng trốn ! - Lê Vãn Sơ [Drop]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Đế thiếu bá đạo song hôn tiểu kiều thê [8]
      Editor: Cao Hân Hân

      được.” Hi Nhiên vừa xong, Sở Diệu Trần nhanh chóng từ chối, , “Nếu lão nhân gia mà biết ông ấy nhất định rất vui. Chẳng lẽ muốn có người thân quan tâm sao ?”

      Thấy Lục Hi Nhiên trả lời mình, Sở Diệu Trần tiếp tục , “Vậy nên nghĩ về mẹ mình chút ? Tôi tin nếu mẹ còn sống, tỷ ấy nhất định hy vọng được đoàn tụ với người thân….”

      Hi Nhiên khiếp sợ nhìn người đàn ông thao thao bất tuyệt trước mặt, khiến đổi mới cái nhìn của mình về người này.

      “Sở Diệu Trần, dừng lại chút ! đột nhiên từ người trầm mặc ít trở thành người cứ lải nhải như vậy, làm tôi thích ứng kịp !”

      “……” Ý là ngại dong dài ? Đây phải là do muốn quay về Sở gia hay sao….

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      Lúc đồ ăn được mang lên, hai người đều yên lặng ăn cơm.

      “Ai da, nghe đế thiếu mang mỹ nữ đến quán của tôi ?!”

      Đột nhiên cửa mở ra, hai người ăn bị tiếng đó phá vỡ trầm mặc.

      Thường Hạo đẩy cửa vào, trực tiếp đến ngồi xuống trước bàn ăn.

      “Mỹ nữ, xin chào ! Để tôi tự giới thiệu, tôi tên Thường Hạo, cùng với Sở Diệu Trần coi như là cùng nhau lớn lên.” Thường Hạo nhìn Hi Nhiên, vẻ mặt bát quái hướng chào hỏi.

      Cặp mắt sáng lấp lánh kia nhìn , vô cùng tò mò về mối quan hệ giữa và Sở Diệu Trần.

      Hi Nhiên khẽ cười, “Chào, tôi là Lục Hi Nhiên.”

      Thường Hạo nghe tên này, sắc mặt có chút ngơ ra.

      Lục Hi Nhiên ? phải là Lục Hi Nhiên mà nghĩ chứ ?!

      Hi Nhiên từ vẻ mặt cũng biết nghĩ gì, bình tĩnh nhấp ngụm trà, “ sai, chính là Lục Hi Nhiên đó.”

      What ! Đế thiếu sao lại ở bên cạnh ấy vậy ?

      Thường Hạo đối với chuyện này là vô cùng ngạc nhiên.

      Sau đó ánh mắt nhìn Hi Nhiên bắt đầu biến hóa, tràn ngập những nghi ngờ bất thiện.

      Lục gia và Giang gia xảy ra chuyện như vậy, đoán chừng cả thành phố R ai là biết. Mà Lục Hi Nhiên này bây giờ lại cùng Sở Diệu Trần…

      Hi Nhiên bình tĩnh tiếp tục ăn, đối với quan sát của Thường Hạo làm như thấy.

      Tư thái kia làm Thường Hạo có vài phần kính nể, dưới ánh mắt sắc bén của chút cũng hoảng loạn, vẫn ưu nhã tự nhiên.

      Hi Nhiên đối với hoài nghi của Thường Hạo có bất mãn gì, nhưng Sở Diệu Trần lại khác, thấy ta cứ nhìn chằm chằm Hi Nhiên như vậy, trong lòng có chút khó chịu.

      “Hạo tử*, mau thu lại ánh mắt của cậu. ấy phải là người cậu có thể nghi ngờ !”

      (*) Hạo trong tên của Thường Hạo là 镐, mà Hạo tử lại là 耗 ghép với từ tử 子 thành 耗子: Con chuột. Hai từ đó đồng nên Diệu Trần chơi chữ ý mà !

      Hàn khí người phóng ra, trong tiếng mang theo chút lạnh lùng nhìn Thường Hạo .

      Bị ngữ khí của Sở Diệu Trần dọa, Thường Hạo lại thêm chấn kinh, ngờ Lục Hi Nhiên đối với ta lại quan trọng đến thế, lại có thể vì mà nghiêm khắc chuyện với .

      Đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn !!

      Chẳng có nhẽ…cậu ta đối phương ?

      sao ?!



      Hai người trong phòng đều biết, trong đầu Thường Hạo bổ não bằng loạt câu chuyện tình giữa hai người…

      Lúc Hi Nhiên vô tình ngẩng đầu, thấy sắc mặt Thường Hạo ngừng biến hóa, lúc cười ngây ngô, lúc rối rắm…

      cảm thấy nghi hoặc liền quay qua hỏi Sở Diệu Trần: “ ta bị gì vậy ?”

      Sở Diệu Trần vẻ mặt ghét bỏ nhìn Thường Hạo, cầm lấy đũa gắp thức ăn cho Hi Nhiên.

      “Ăn nhiều chút, cần để ý đến cậu ta. Mọi ngày cậu ta cũng như vậy, đầu óc có chút bình thường lắm.”

      “…..” vậy có ổn ? Chẳng phải hai người là hảo huynh đệ sao ?

      Thường Hạo mới hoàn hồn nghe Sở Diệu Trần xấu , trong nháy mắt người cảm thấy bị hàng ngàn điểm bạo kích.

      “Sở Diệu Trần, tốt xấu gì chúng ta cũng có nhiều năm giao tình, cậu cũng thể vì muốn lấy lòng chị dâu tương lai mà bán tôi chứ !”

      “Cậu đừng bậy…” Bọn họ phải loại quan hệ đó.

      đợi Sở Diệu Trần xong, bị tiếng chuông điện thoài của Thường Hạo cắt đứt.

      “Tôi có chút việc phải trước. Hai người cứ từ từ ăn, lần sau gặp lại.”

      Thường Hạo nhìn màn hình di động chút, lên tiếng tạm biệt rồi rời khỏi phòng bao.
      Có Nắng Có Gió, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    2. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Đế thiếu bá đạo song hôn tiểu kiều thê [9]
      Editor: Cao Hân Hân

      Sau khi Thường Hạo rời , Hi Nhiên và Sở Diệu Trần ở lại lâu, cơm nước xong, liền trực tiếp rời .

      Xe chạy như bay đường.

      “Đây phải đường về nhà tôi, muốn đưa tôi đến nơi nào ?”

      Hi Nhiên nhìn xe ra khỏi tuyến đường nhà , quay đầu qua hỏi Sở Diệu Trần.

      “Về Sở gia.”

      Hi Nhiên nghe xong, trong lòng liền phát hỏa, trừng mắt nhìn Sở Diệu Trần, trong con ngươi lửa giận nghi ngút.

      phải tôi rồi sao ? định nuốt lời ?”

      “Tôi đồng ý đưa về khi nào ?.... Người đó dù gì cũng là ông ngoại , cũng nên về gặp ông chút.” Sở Diệu Trần trả lời.

      Nghe , Hi Nhiên bắt đầu trầm mặc.

      Lúc trước tìm đến Sở Diệu Trần nhờ giúp đỡ chỉ là hành động bất đắc dĩ, lại vô ý phát thân thế của mẹ nguyên chủ.

      tại rốt cuộc có nên quay về Sở gia hay , dù sao cũng phải là Lục Hi Nhiên chân chính.

      Mà nhiệm vụ của là giữ được Lục thị, thuận tiện trừng phạt Giang gia chút….

      Thấy Hi Nhiên suy nghĩ, Sở Diệu Trần làm phiền , để cho nghĩ kỹ.

      Qua hồi lâu, xe rời khỏi nội thành, Hi Nhiên mới mở miệng.

      “Tôi về.” Song, Hi Nhiên lại nhìn Sở Diệu Trần tiếp, “Bất quá có thể chờ đoạn thời gian nữa được , tôi muốn xử lý xong mọi chuyện ở đây trước, rồi về sau.”

      Dù sao cũng chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, thay nguyên chủ tận hiếu chút. Nghĩ lại nếu nguyên chủ còn sống, hẳn là ấy cũng muốn có người thân !

      Hi Nhiên lẳng lặng nhìn Sở Diệu Trần, chờ câu trả lời của .

      “Quay đầu.” Sở Diệu Trần nghĩ nghĩ, trực tiếp phân phó tài xế.

      Hi Nhiên nghe vậy, nhìn Sở Diệu Trần cười cái.

      là đẹp…

      Đột nhiên Sở Diệu Trần cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

      Nha đầu này quả rất đẹp, hổ là cháu mình !

      Cái này hình như đâu có liên quan quỷ gì đâu !

      Lời này nếu để ai nghe được, chỉ sợ là khiến họ cạn lời nhìn trời…

      Sở Diệu Trần cuối cùng nhịn được đưa tay lên xoa đầu .

      “Có khó khăn gì cứ tìm tôi. Chú ý nghỉ ngơi, đừng cố sức quá !”

      Giọng ôn nhu dị thường, để lại cho Hi Nhiên loại ảo giác.

      lâu rồi thấy ai quan tâm đến , có cảm giác như qua mấy đời rồi….

      Dù đối phương chỉ vì thân phận nên mới quan tâm , nhưng vẫn khiến rất ấm áp.

      mặt tự chủ nở ra nụ cười tươi, môi mỏng của Hi Nhiên khẽ mở, “Ừm, cám ơn cậu út quan tâm.”

      ――

      Cùng lúc đó tại Giang gia.

      “Trình Binh, về chuyện lần này, xử lý tốt hết rồi chứ ?” Giang phụ ngồi ghế sa lon, vừa xem tài liệu vừa hỏi.

      “Ba, giải quyết tốt lắm !” Giang Trình Binh trả lời, nhưng trong mắt lên tia cam lòng.

      Khốn kiếp ! Đều do con Lục Hi Nhiên kia, dám đứng trước nhiều người như vậy làm xấu mặt , nhất định bỏ qua cho ta !

      “Hừ, lần này Lục Hi Nhiên khiến chúng ta bị thua thiệt như vậy là muốn hủy bỏ lễ cưới đó, nhưng Lục thị ta vẫn phải nghĩ cách thu về tay.”

      Thấy mặt con trai lộ vẻ căm hận, Giang phụ mở miệng .

      “Vậy bây giờ chúng ta đả kích Lục thị trước, rồi sau đó thu mua Lục thị phải rất tốt sao ? Dù gì tại Lục thị cũng phải là đối thủ của chúng ta…”

      Nghe Giang Trình Binh , Giang phụ tức muốn hộc máu, ông hận rèn sắt thành thép .

      “Lạc đà gầy so với đại mã, Lục thị mặc dù còn như trước, nhưng nếu ta trực tiếp ra tay, Giang thị cũng bị tổn thất nặng nề. Lại đến mấy tên như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào chúng ta, đến lúc đó chúng ta như thế sao có thể ứng phó nổi. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi…”

      “Vậy làm sao bây giờ ?”

      Giang Trình Binh lập tức biết được lỗi sai của mình, lo lắng hỏi lấy biện pháp giải quyết.

      Giang phụ để tập tài liệu trong tay xuống, nhìn Giang Trình Binh hỏi, “Nghe nha đầu Lưu gia kia thích con ?”

    3. Cao Hân Hân

      Cao Hân Hân Well-Known Member

      Bài viết:
      150
      Được thích:
      1,152
      Thế giới 1: Đế thiếu bá đạo song hôn tiểu kiều thê [10]
      Editor: Cao Hân Hân

      Giang Trình Binh nghe lời này, liền hiểu ý đồ của Giang phụ.

      Tức khắc sắc mặt ta đại biến, trong lòng mang nỗi khổ khó nên lời.

      “Ba, Lưu Phượng Phượng kia là con cọp cái. Thanh danh của ta ở thành phố R này như thế nào người còn biết sao ?”

      Nghĩ đến mấy hành vi thô tục của nữ nhân kia, ràng là người hay gắt gỏng, vậy mà hết lần này đến lần khác cứ ở trước mặt giả vờ nhu nhược này nọ, khiến ta cảm thấy rất chán ghét.

      “Trình Binh, làm đại nên câu nệ tiểu tiết. Nếu chúng ta có được hỗ trợ của Lưu gia, việc nắm lấy Lục thị dễ như trở bàn tay. Phải làm thế nào, con tự mình ngẫm lại .”

      ….

      “Tô Tây, đây là bản hợp đồng của công ty ta và Sở thị, bàn giao xuống dưới, đem kế hoạch này chuẩn bị tốt …”

      Vừa nhận được hợp đồng hợp tác của Sở Diệu Trần đưa, Hi Nhiên lập tức phân phó cho trợ lý mình chuẩn bị.

      Tô Tây nhìn tập văn kiện trong tay, trợn mắt thể tin, “Đây là sao ? Tổng tài ?”

      thấy sao ?”

      Tô Tây cười ngây ngô hai tiếng, “ tốt quá, chỉ cần có bản hợp đồng này, công ty chúng ta có thể chuyển mình. Vậy tôi làm việc ngay đây…”

      Hi Nhiên đối với bộ dáng của vị trợ lý này chỉ cười nhạt, liền bắt tay phê duyệt các văn kiện khác.

      Thời gian làm việc luôn trôi qua rất nhanh, Hi Nhiên chẳng qua chỉ làm vài chuyện mà đến bữa ăn trưa.

      Mấy ngày sau, Hi Nhiên bề bộn công việc cùng với trợ lý mình.

      Trừ bỏ chuyện hợp tác, và liên lạc qua di động hai lần, chưa từng gặp lại Sở Diệu Trần.

      Hôm đó, Hi Nhiên sau khi tan sở, giống như mọi ngày chuẩn bị về nhà.

      Vừa mới thang máy xuống hầm đỗ xe thấy chiếc xe quen thuộc đậu ở đó.

      “Lên xe !”

      Cửa xe kéo xuống, gương mặt tuấn mỹ quen thuộc ló ra.

      Ngồi vào trong, Hi Nhiên mới hỏi, “Hôm nay rãnh rỗi đến tìm tôi, có chuyện gì sao ?”

      Sở Diệu Trần trả lời câu hỏi của , chỉ nghiêm túc câu.

      “Thắt dây an toàn.”

      “…” Hi Nhiên nhìn cái, yên lặng thắt dây lại, “Lời của rất đắt giá sao ?”

      Nếu sao cứ kiệm lời như vàng vậy ? Bộ thêm vài câu chết sao ?!

      Sở Diệu Trần sững sốt chút, sau đó liền hiểu có ý gì, khóe môi lên nụ cười thản nhiên.

      “Quả rất đắt giá ! chữ ngàn vàng cũng chưa chắc đủ.”

      “….” Được rồi, coi như lợi hại. Tôi chỉ cười muốn nữa.

      Xe chạy đường hồi, Sở Diệu Trần đột nhiên lên tiếng, “Lão nhân gia biết, tôi đưa về nhà.”

      Cái gì ?!!

      Trong xe cực kỳ yên tĩnh …. Sở Diệu Trần đợi Hi Nhiên đáp lại.

      Có trở về hay , đều là do quyết định…

      thôi ! Sớm muộn gì cũng về.”

      Sở Diệu Trần thầm thở ra hơi, sợ muốn đưa về.

      “Đừng lo, sau khi ông ngoại biết, ông cao hứng đến nhịn được !”

      “Nhưng, tôi còn chưa có chuẩn bị quà gì, hay là chúng ta mua quà trước ?”

      “….” Sở Diệu Trần dùng ánh mắt quái dị nhìn Hi Nhiên, “Hi Nhiên, phải khẩn trương đấy chứ ?”

      “Ai khẩn trương !” Chỉ là tự tin chút thôi.

      Thôi được rồi ! Đúng là có khẩn trương, lần đầu tiên phải gặp trưởng bối, nhất thời có chút bỡ ngỡ… biết sống chung với trưởng bối như thế nào…

      “Ha ha, đừng lo nữa. Đều là người nhà, ông ấy thương còn kịp… Đừng khẩn trương, ổn thôi !”

      Hiếm khi thấy Sở Diệu Trần thoải mái cười to, từ lúc quen biết Hi Nhiên, việc gì cũng đều thành thạo, đây là lần đầu thấy khẩn trương như vậy.

      Hi Nhiên hung hãn trợn mắt liếc Sở Diệu Trần, sao , hay cùng mấy ông lão chuyện, trừ khi mấy người đó đến tìm gây phiền phức, còn lại có giao tiếp gì hết.

      Nếu là địch nhân, thèm quan tâm người đó trẻ hay già, mà trực tiếp khiêu khích hoặc động thủ ngay.

      Mà lần này gặp người thân, lại là người rất thương , cũng biết làm sao để sống chung.

      khẩn trương mới là lạ !!

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :