1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Theo nàng và theo truyện cũng từ những ngày đầu, tự nhiên nàng báo ko edit đc nữa thấy buồn buồn. Mong sau này nàng vẫn có thể tiếp tục làm các truyện khác để t bám càng theo sau. :)).
      Thanh Thanh MạnGiothoi thích bài này.

    2. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Cảm ơn nàng nhiều <3<3<3
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    3. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – Võ hiệp] Đẩy ngã em chồng – chương 11:





      Lục Tranh cảm thấy, nương tử hình như có chút thay đổi.


      Trước sau như chuyện , cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc , dù là mẫu thân hay các vị tỷ tỷ của mắng nhiếc nàng, nàng cũng oán hận tiếng. Lục Tranh chính xác là khác chỗ nào, chỉ cảm thấy nương tử bây giờ và trước kia quá giống nhau. nghĩ, nàng bây giờ luôn có hân hoan toát ra từ nội tâm. Niềm hạnh phúc, thỏa mãn của nàng giống như tờ giấy mỏng manh, đột nhiên được ánh sáng chiếu vào.


      Tuy từ trước đến giờ, nương tử oán trách, than vãn gì nhưng Lục Tranh biết nàng bị đè nén. Rời xa người nhà, gả đến gia đình hoàn toàn xa lạ. Giữa nàng và Lục gia mà thậm chí là toàn bộ Lăng Vân sơn trang có ngăn cách sâu sắc. Vậy nên nàng xa lánh , ngoại trừ tiểu nha đầu nàng mang đến từ nhà mẹ đẻ, những người trong Lăng Vân sơn trang này đối với vị Thiếu phu nhân biết chút võ công nào đều mấy tôn trọng. Nàng bị mẫu thân trách móc nặng nề, Lục Tranh biết mẫu thân vừa lòng với nàng, cho cùng cũng chỉ vì coi thường xuất thân của người con dâu này mà thôi. Nhưng Lục phu nhân lại nhớ rằng chính mình là người ép nhi tử thành thân.



      Mẹ chồng hiền, hoàn thuận với chị chồng, bởi vì người trượng phu làm chỗ dựa cho nàng là tên phế vật hơn kém. Nàng những có được những ngày tháng vui vẻ bình thường của đôi phu thê tân hôn, thậm chí còn bị người nhà tìm mọi cách gây khó dễ, nhiều khi vì những chuyện phải lỗi của nàng mà bị nghiêm phạt.


      Sống trong gia đình như vậy, nàng dần dần khô héo từng ngày. Lục Tranh rất nhiều lần nghĩ tới hòa ly với nàng, trả tự do cho nàng, nhưng cuối cùng lại hối hận rút lui. Là do ích kỷ, ích kỷ muốn giữ nàng bên người, dù chỉ nhìn nàng cái thôi cũng tốt rồi.


      Bởi vậy ôm nỗi hổ thẹn, trầm mặc nhìn nàng càng ngày càng trầm lặng, càng ngày càng buồn bã.


      Cuối cùng có ngày, nàng đột nhiên được thắp sáng lại. Lục Tranh đáng lẽ ra phải cảm thấy cao hứng, nhưng nỗi lo sợ, nghi hoặc lại bao trùm lấy trái tim . Là điều gì thay đổi nàng?


      Lục Tranh phát , ngay cả dũng khí hỏi nàng cũng có: "Nương tử..."


      Nàng khom người sửa lại vạt áo cho , nghe thấy gọi bèn ngẩng đầu lên nhìn cười : "Phu quân, có chuyện gì thế?"


      "... có gì." Lục Tranh cười cười, rũ xuống mi mắt, giấu ảm đạm vừa lóe lên nơi đáy mắt.


      "Phu quân nhiều ngày tinh thần luôn bất an... biết là do chuyện gì?" Diệp Huyên nghi hoặc thấp giọng lẩm bẩm.


      Lục Cẩn vòng tay ôm lấy nàng: "Ở trước mặt ta lại dám nhớ đến nam nhân khác, A Huyên lá gan của nàng càng ngày càng lớn."


      Diệp Huyên đỏ mặt, lúc này mới ý thức được mình nhắc đến Lục Tranh trước mặt quả thích hợp, "Ta..." Nàng nhăn nhó muốn giải thích, nhưng lại biết phải thế nào.


      Lục Cẩn thấy nàng xấu hổ đến đỏ bừng cả hai gò má xinh đẹp nhịn được nhéo chóp múi của nàng cái: "Lại trêu chọc ta, xem ra... Hôm nay ta nhất định phải cho nàng nếm mùi đau khổ." Nam nhân vừa vừa ưỡn thẳng thắt lưng dùng gậy thịt đâm vào giữa hai chân nàng, cảm xúc nóng rực, cứng rắn khiến nữ tử kinh hô tiếng, vội vàng muốn đứng lên khỏi người .


      Nhưng Lục Cẩn cho nàng cơ hội chạy trốn, tay xốc lên vạt váy luồn vào trong, ngay lập tức chạm đến mảnh trơn bóng, mịn màng. Cái thứ dâm đãng này, từ lần trước cho phép nàng mặc tiết khố ở trong phòng chờ , nàng cũng ngoan ngoãn làm theo. Còn thân thể nàng sớm bị Lục Cẩn dạy dỗ mẫn cảm vô cùng, chỉ cần Lục Cẩn ôm chặt nàng cái là cơ thể nàng mềm nhũn xuống.


      "Ta nào có trêu chọc chàng." Nữ tử giọng kháng nghị, hai chân kẹp chặt hơn, ngờ nam nhân sau lưng lại cường ngạnh, cho phép nàng cự tuyệt, cứng rắn tách ra. Đầu ngón tay với những vết chai mỏng chậm rãi dao động trước hoa huyệt, rồi móc ra chút dâm thủy xoa lên gò má nàng.


      "Còn dám có.... Tiểu dâm huyệt gấp đến độ chảy nước miếng." Nam nhân thấp giọng cười, tiếng cười của khiến cả người Diệp Huyên run rẩy, mềm nhũn thành bãi xuân thủy, "Mấy ngày nay có nhớ ta ?" Lục Cẩn cắn lên vành tai nàng rồi tỉ mỉ liếm.


      Nữ tử cắn ngón tay giọng làm nũng: "Nhớ...." 4, 5 ngày rồi Lục Cẩn tới gặp nàng, Diệp Huyên tất nhiên là nhớ .


      Nhớ những lời ôn nhu của , cũng nhớ những trận hoan ái cường thế của , thậm chí ngay cả những lời trêu chọc hạ lưu mà thường khiến nàng xấu hổ vô cùng, Diệp Huyên cũng cực kỳ. Thời gian nàng ở bên Lục Cẩn càng lâu, tình của nàng dành cho biến thành điều khiến nàng khó có thể từ bỏ. Mà nàng cũng tin chắc rằng Lục Cẩn đối với nàng cũng phải là có cảm giác, Lục Cẩn cũng chỉ vì tham luyến cơ thể nàng.


      Có đôi khi hai người ở bên nhau nếu thấy nàng có vẻ mệt mỏi, Lục Cẩn ép nàng làm chuyện đó. dịu dàng ôm lấy nàng, thủ thỉ bên tai nàng những chuyện lý thú, lắng nghe nàng than vãn những phiền não của nàng. Đây cũng là nguyên nhân khiến Diệp Huyên vô ý nhắc đến Lục Tranh trước mặt Lục Cẩn, nếu là trước đây, Diệp Huyên ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ.


      "Là nhớ ta..." Nam nhân lại mờ ám chọc chọc hạ thân nàng mấy cái "Hay là nhớ đại nhục bổng của ta?"


      Diệp Huyên cắn môi chịu trả lời, nàng quay đầu nhìn sang chỗ khác dám nhìn nữa. Nhưng Lục Cẩn lại cực kỳ thích dáng vẻ nũng nịu, nhát gan này của nàng, xoay mặt nàng lại cuốn lấy cái lưỡi của nàng mà cắn mút: "Bảo bối ngoan, nàng nếu ... Ta đây nha!"


      "Đừng..." Nữ tử vội vàng níu lấy Lục Cẩn, nhưng những lời biết xấu hổ đó muốn nàng nàng cũng nên lời, thể làm gì khác đành phải xoay người, khoác tay lên đầu vai Lục Cẩn, vặn vẹo eo dùng tiểu huyệt kẹp chặt hai ngón tay . Cái mông lúc lên lúc xuống, khuôn mặt xuân tình nhộn nhạo khiến Lục Cẩn suýt nữa mù luôn đôi mắt.


      Nam nhân hai lời, ôm ngang Diệp Huyên lên, xé rách cái váy của nàng rồi ném nàng lên giường. Hạ thân của nàng trần truồng còn hai chân bị banh rộng ra, dưới ánh nến sáng tỏ tiểu huyệt ướt đẫm hoàn toàn bại lộ, hai phiến hoa môi béo mập run rẩy co rụt lại dường như vô cùng đói khát.


      Lục Cẩn đưa ngón tay cắm vào thăm dò, nhíu mày tát cái lên mông tiểu tẩu tử: "Mới 4, 5 ngày làm nàng, tiểu tao huyệt lại chặt như thế này, xem ra phải kiếm cái gậy to để cho nàng lúc nào cũng ngậm vào mới có thể cái tiểu lãng huyệt này nới lỏng ra chút."


      "Ừ a... được..." Nàng hừ đấm lên ngực , hoa tâm ngứa ngáy đến lợi hại, Diệp Huyên được mấy câu hạ lưu, chỉ yếu ớt mắng : "Chàng, cái đồ hỗn đản.." cái từ "hỗn đản" này cũng là do Lục Cẩn dạy nàng.


      Nam nhân cười càng thêm tùy tiện, dưới ánh mắt say mê, mơ màng của nàng đưa tay đặt lên đai lưng, chậm rãi thong thả đem cái gậy khiến nàng vừa hận vừa lôi ra.


      Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Lục Cẩn sơ suất để ý chung quanh đến lúc này mới nghe thấy Lục Tranh gọi: "Nương tử, nàng ngủ chưa?"


      "A! Là...." Lục Cẩn nhanh tay che miệng Diệp Huyên lại, đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, bóng người lóe lên cái, giấu mình nóc phòng. Đúng lúc này Lục Tranh đẩy cửa vào, Diệp Huyên luống cuống kéo chăng che người nhưng vẫn bị Lục Tranh thấy được hạ thể trần truồng của nàng. :)))) Buồn cười chết mất! DH mất hết mặt mũi r!)


      "Nương tử, nàng...." Lục Tranh vội vã đóng cửa lại, gương mặt biểu cảm vô cùng phức tạp. Diệp Huyên hoảng sợ tưởng phát ra chuyện của mình với Lục Cẩn, rồi đột nhiên nghe thấy khó khăn hỏi: "Nàng thủ dâm?" (Choáng toàn tập! A này ngây thơ quá!)

    4. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Hahaaaaa ở cổ đại mà nhà hỏi câu dũng cảm quá điiiii
      Đọc đầu truyện thương Lục Tranh quá ấy
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – Võ hiệp] Đẩy ngã em chồng – chương 12:




      "Ta...." Diệp Huyên nhất thời biết nên trả lời như thế nào, ngồi sững người giường, nhìn Lục Tranh về phía mình mới cuống quýt khép chân lại.


      Nhưng Lục Tranh sớm nhìn ràng, thấy nương tử áo rách quần manh, chố bắp đùi còn có vết nước ẩm ướt, dưới ánh nến càng thêm chói mắt. Bởi vì... có cách nào cho nương tử được hưởng khoái cảm vợ chồng mới khiền nàng - nương kiều, nhát gan phải thủ dâm để thư giải sao?


      Lục Tranh biết mình là nam nhân vô dụng, thành thân nửa năm, cho tới bây giờ chưa cho nàng được lần phu thê hoan ái bình thường. Ngay cả đêm động phòng của hai người, nương tử vì muốn để khó xử phải dùng ngón tay mình vói vào trong chọc thủng màng trinh, đem máu trinh bôi lên tấm khăn trắng đặt vào hộp giao cho mẹ chồng bởi vậy Lục Phu nhân mới quá bức bách hai người sinh hoạt vợ chồng.


      Lục Tranh cảm thấy rất có lỗi với nương tử, nhưng chưa từng oán trách mình câu. Ngược lại nàng tận tâm tận lực chiếu cố phu quân, mỗi lần Lục phu nhân dùng việc con nối dòng quở trách nàng, nàng cũng chưa từng biện giải. ràng phải là lỗi của nàng, ràng là do bản thân vô dụng....


      "Nương tử...." Lục Tranh nắm tay Diệp Huyên, lòng tràn đầy hổ thẹn khiến cảm thấy vô cùng đè nén, nhưng vẫn cố cười: "Đừng sợ.... Ta giúp nàng có được ?"


      " phải đâu, phu quân...." Diệp Huyên lúc này mới hiểu ra Lục Tranh hiểu lầm cái gì, nàng muốn giải thích, nhưng lời lên tới cổ họng nhưng cuối cùng vẫn nghẹn xuống. Nàng phải giải thích như thế nào? Chẳng lẽ cho Lục Tranh rằng mình phải là thỏa mãn dục vọng phải tự thủ dâm mà là gian díu với đệ đệ ... Nàng quá đắm chìm trong tình với Lục Cẩn, gần như quên mất mình là nữ tử có phu quân, quên mất việc này đối với Lục Tranh có bao nhiêu sỉ nhục.


      Cảm giác xấu hổ như thủy triều dâng lên khiến nàng còn mặt mũi nào để đối mặt với Lục Tranh, càng có cách nào tiếp nhận dịu dàng của người nam nhân này. Thấy nàng muốn cự tuyệt, Lục Tranh khẩn trương đè nàng lại: "Để ta thử có được ?" Trong mắt lên khẩn cầu, có người nam nhân nào muốn để thê tử tận hưởng được sung sướng do mình đem lại, cho dù Lục Tranh biết mình có tâm nhưng vô lực, nhưng vẫn cam tâm muốn thử lại lần.


      Diệp Huyên đành lòng cự tuyệt , lại nghĩ đến Lục Cẩn ở trong phòng này chứng kiến tất cả, khi tay Lục Tranh chạm vào bắp đùi trơn bóng của nàng, Diệp Huyên nhịn được mà run rẩy, trong lòng vừa thấy thẹn vừa áy náy. Nhìn Lục Tranh cởi quần ra, ở trước mặt nàng lộ ra dương vật hồng nhạt hơi cương lên. Khi nhìn thấy hạ thể của Diệp Huyên cũng động tình nhưng vẫn chưa đủ hưng phấn. Lục Tranh duỗi tay nắm lấy nó chuyển động, thấy trán chảy mồ hôi đầm đìa, Diệp Huyên cuối cùng cũng nhẫn tâm được, chủ động vươn tay xoa lên quy đầu giúp nhanh chóng cứng lên.


      Hơi thổ dồn dập đứt quãng quẩn quanh trong phòng, lọt vào trong tai Lục Cẩn lại khiến cảm thấy ngực mình bị cắm vào con dao. Nhìn đôi tay trắng noãn ấy trượt lên trượt xuống giữa háng Lục Tranh, ràng đó là việc mà nàng chỉ làm với mình ! mặt Lục Tranh lộ ra biểu cảm sung sướng xen lẫn chút nhẫn, càng khiến Lục Cẩn hận đến mức tròng mắt suýt nứt ra ngoài. chưa bao giờ hận bản thân sớm gặp được Diệp Huyên như lúc này, nếu như nàng gả cho Lục Tranh, nếu như... Nếu như Lục Tranh bệnh chết....


      Bàn tay nắm thành quyền run rẩy, Lục Cẩn lúc này mới nhận ra rằng mong huynh trưởng chết sớm. Trước đây đúng là Lục Cẩn chán ghét Lục Tranh, ghét cứ mãi ngu xuẩn, ngây ngô như thế, hết lần này đến lần khác những người trong cái nhà này cứ giả vờ hòa thuận, hạnh phúc trước mặt , khiến ta cữ mãi luôn ngu xuẩn. Nhưng Lục Cẩn muốn hoàn thuận với Lục Tranh, vì lười phải đóng vở kịch huynh đệ tình thâm trước mặt ta. Lục Cẩn cũng tham muốn cái Lăng Vân sơn trang này, vậy nên Lục Tranh sống bao lâu, đối với Lục Cẩn hề quan trọng. Cho dù người huynh trưởng này cứ luôn ốm đau, bệnh tật như thế sống đến hết đời, Lục Cẩn vẫn cảm thấy sao cả.


      Thế nhưng... bây giờ muốn Lục Tranh tiếp tục sống sót, cảm xúc ghen tuông trào lên khiến trong lòng Lục Cẩn tràn ngập lửa giận, trái tim đau đớn, lần đầu tiên nảy sinh ra ý nghĩ độc ác như vậy.


      Ta tại sao lại có suy nghĩ như vậy? Lục Cẩn giật mình nhìn về đôi nam nữ thân thiết bên dưới, cũng phài là do thể chấp nhận suy nghĩ vừa nảy sinh trong đầu mình, bởi vì cho cùng từ trước đến nay vẫn luôn là người vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn. Mà thất thố như vậy là vì người nữ nhân đó, đối với Diệp Huyên nảy sinh ra dục vọng chiếm hữu.


      Từ khi nào mà để tâm đến nữ nhân ấy như vậy, để tâm đến nỗi chấp nhận được việc nàng có bất kỳ tiếp xúc thân mật với bất kỳ người nam nhân nào khác, thầm nghĩ chỉ muốn nàng thuộc về mình, bất kể là thân thể hay linh hồn, bất kể là thực tế hay là danh nghĩa.


      Lúc này, gậy thịt của Lục Tranh hoàn toàn cứng rắn, nhảy qua cưỡi lên hong Diệp Huyên, quy đầu ma sát nơi huyệt khẩu ướt át, đỡ gậy thịt chậm rã đâm vào trong. "Ừ a..." Nữ nhân kìm được mà rên rỉ, Lục Tranh vừa nghe thấy cổ họng chợt căng lên, còn Lục Cẩn cuộn chặt nắm tay, móng tay găm vào da thịt: "Phu, phu quân..." Diệp Huyên biết là nên đẩy Lục Tranh ra, là phu quân của nàng, đối với nàng làm những chuyện này là việc kinh thiên địa nghĩa, nhưng nàng chợt nghĩ đến Lục Cẩn, đưa tay lên, đẩy Lục Tranh cái muốn từ chối .


      Da thịt mềm mịn của nàng khiến cả người Lục Tranh tê dại, cảm giác muốn bắn tinh càng thêm mãnh liệt. Quy đầu cắm vào trong hoa huyệt, dũng đạo quá mức chặt chẽ liều mạng mút lấy quy đầu của , nam nhân cắn chặt khớp hàm, nhịn xuống xúc động muốn cắm sâu vào, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm , rồi chật vật bắn tinh.


      "Vẫn là... được...." Lục Tranh cười khổ, "... Ta quả nhiên là tên phế vật." đè xuống tay của Diệp Huyên lảo đảo đứng lên, cũng tẩy sạch những thứ người, cứ như vậy thất hồn lạc phách ra ngoài.


      "Phu quân!" Diệp Huyên vội vội vàng vàng kịp mặc lại y phục muốn đuổi theo , nhưng đột nhiên bên hông bị giữ lại, cánh tay vòng qua ôm lấy nàng. Phịch tiếng, ném nàng lên giường.


      Lục Cẩn khiêng chân nàng gác lên đầu vai, tinh dịch trắng đục giữa hai chân nàng nhìn chói mắt, huyệt khẩu vẫn ocn hơi mở, vẫn còn lưu lại độ ấm của người nam nhân khác. Mà chỉ biết đứng trơ mắt mà nhìn, nhìn người nữ nhân của bị người khác chiếm lấy, nhìn nữ nhân mà nằm trong lòng nam nhân khác rên rỉ!


      "Nàng muốn đuổi theo ?" Diệp Huyên nhìn thấy thần sắc mặt Lục Cẩn, chỉ nghe được giọng lạnh lẽo của , đột nhiên cười lạnh tiếng, tức giận dồn nén nãy giờ cuối cùng cũng bùng nổ. "Nàng dám đuổi theo ư?!" Tay phát phát mạnh cái lên mông nàng, nắm lấy chân nàng ép người nàng thành tư thế quỳ sấp, chút tiền diễn nào, đỡ gậy thịt to lớn cắm vào phát lút tận cán, "Đồ dâm đãng!" Nam nhân bóp cằm nàng ép nàng quay đầu lại, trong đôi mắt đố kỵ hừng hực cháy rực như muốn đốt cháy nàng, "Xem ra nàng vẫn chưa hiểu..." Lục Cẩn ép bản thân nhìn khuôn mặt tràn ngập đau đớn, ủy khuất của nàng, gậy thịt đâm vào càng sâu càng mạnh, gần như tàn bạo, muốn ngược đãi nàng, lạnh lùng tiếp, "Tao huyệt của nàng, chỉ có mình ta mới có thể thao!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :