1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Kế tiếp chuyện xưa Đẩy ngã hoàng đế, năm qua,

      có cung đấu, nam chủ nào đó ý nghĩa quá bình thường 【 cũng

      Cảm tạ các vị tiểu thiên sứ Pearl cùng bình luận (* ̄3 ̄)╭

      Đến đây , càng nhiều Pearl tạp hướng ta ~



      p/s: edit xong part 3 mị kết luận như này: bà tg có tình bất diệt vs vụ loạn luân!!!


      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 1:




      “Đinh, chúc mừng thí sinh hoàn thành nhiệm vụ lần này, trạng thái hoắc hóa của mục tiêu công lược được hóa giải. Sắp bắt đầu tiến vào nhiệm vụ tiếp theo, thí sinh thoát ra thân thể nguyên chủ, thoát ra…”


      Cảm giác choáng váng quen thuộc lại lần nữa ập đến, Diệp Huyên cảm thấy tình cảm thuộc về Margaret ào ạt như thủy triều thoát ra khỏi linh hồn mình, rồi ngay lập tức trí nhớ của “Diệp Huyên" chiếm lấy đầu nàng. Dường như chỉ trong nháy mắt, nàng liền từ nữ hoàng Firenze biến thành nữ nhân đứng trước gương.



      Mặt kính gương đồng mơ hồ, mông lung, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra mĩ mạo của nữ tử này. Túc thể cũng giống như ở hai thế giới trước, có khuôn mặt giống Diệp Huyên trước đây đến chín phần, phần còn lại là do khí chất bất đồng. Ở thế giới tu tiên trong mắt Diệp Huyên còn mang theo nét trẻ con, mà Margaret vì do khác biệt dân tộc, nên ngũ quan so với diện mạo cũ của Diệp Huyên sâu sắc hơn, còn nữ tử trong gương có dung nhan uyển chuyển, hàm xúc.


      Mái tóc đen dài của nàng được vấn theo kiểu linh xà kế hoa lệ, đầu cài cây trâm Phượng ngậm ngọc (hàm châu Phượng Thoa). Bởi vì là đầu hạ, người nàng chỉ mặc chiếc váy màu xanh nhạt, cùng quần lụa mỏng màu trắng. mặt trang điểm, chút trang sức dư thừa cũng có, nhưng dung nhan lại càng thêm thanh nhã. Diệp Huyên nhìn vào gương rồi mỉm cười, ngay cả trong lúc cười, cả người vẫn mất vẻ cao quý, nghiêm cẩn, lộ ra vài phần thanh tao của người nhiều năm đứng ở địa vị cao.


      ngoài dự đoán của Diệp Huyên, nữ tử này cũng có tên là Diệp Huyên, tháng ba vừa rồi tròn hai mươi lăm tuổi. Đối với nữ nhân mà , đây đúng là thời kỳ xinh đẹp rực rỡ như đóa hoa nở rộ, nét ngây ngô thời thiếu nữ được rút , lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người như trái đào chín mọng chọc người đến hái.


      Tuy rằng xinh đẹp như vậy, nhưng lại có nam nhân đến thưởng thức. phải là bọn họ hiểu, mà là bọn dám.


      “Diệp Huyên” đứng trước gương chính là Thái hậu đương triều nước Đại Dận. Từ năm mười lăm tuổi nàng vào cung, trải qua mưa gió bốn phương, phế lập hai đời hoàng đế, rồi tay nâng đỡ vị hoàng tử khác lên đế vị. Tuy chỉ mới hai lăm tuổi, nhưng nữ nhân này có được quyền thế ngập trời, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải quỳ bái nàng, dám xúc phạm sắc sảo này.


      Người có thể cùng nàng sánh vai thế gian này, chỉ có người, mà người này vừa đúng là đối tượng công lược của Diệp Huyên.


      “Thái hậu.” Giọng nữ kính cẩn vang lên đánh gãy trầm tư của Diệp Huyên, nàng hơi hơi quay đầu, cung tì tầm mắt cúi thấp xuống, “Quan gia đến.”


      Diệp Huyên còn chưa trả lời, thấy thân ảnh thon dài, cao ngất đến. Tiêu Diệp chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng trời sinh tuấn mỹ phong lưu. Nhất là đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên kia, lúc nhìn xung quanh, biết câu dẫn biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ hoài xuân.


      “Cửu lang tới rồi.” Diệp Huyên thuận thế ngồi xuống bên bàn thấp, nàng chỉ vào đĩa hạt sen bàn, “Hương vị hạt sen năm nay tệ, ngươi nếm thử .”


      Hoàng đế là ấu tử của Cảnh Tông, đứng hàng thứ chín trong đám huynh đệ, người cũ trong cung đều gọi là Cửu lang. hiển nhiên là vô cùng thân thiết với thái hậu, lập tức ngồi xuống đối diện với Diệp Huyên, cầm lên viên hạt sen cười : “Ngày hôm qua, triều chính bận rộn, thể đến vấn an nương nương, hôm nay vốn là đến xin người khoan dung, nghĩ lại thành ra được thưởng.”


      Nội quan bên người là Cao Thành Phúc ở bên thức thời : “Cũng là thái hậu thương quan gia, đây là hạt sen mới tấn cống hôm nay, sợ là Thái hậu vẫn chưa kịp thưởng thức đâu.”



      Tính khí Tiêu Diệp tốt, nên cung tì, nội quan hai điện Lân Đức cùng Thừa Hương thường cùng chút chuyện đùa. Diệp Huyên ngồi bên lẳng lặng lắng nghe kể chút chuyện thú vị triều, Cao Thành Phú thường thêm vài câu chọc cười, cả điện Thừa Hương đều thoải mái, vui vẻ.


      ai dám đương kim thánh thượng hiếu thuận, hễ là có thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày đều đến điện Thừa Hương vấn an thái hậu. Cặp mẫu tử chí tôn này của Đại Dận có chút quan hệ huyết thống, thêm vào đó thái hậu trẻ tuổi, đương kim thánh thượng lại đăng cơ lúc còn thiếu niên, nghiễm nhiên tạo thành cục diện mẫu hậu nắm quyền, trong cục diện triều đình loạn lạc, lại bởi vì quan hệ giữa hai cung hết sức hòa thuận, từ đấy mà tiêu trừ.


      Thái hậu có xuất thân cao quý, thủ đoạn chính trị cũng tầm thường. Lúc trước biết có bao nhiêu đại thần ngày ngày thấp thỏm, lo thái hậu chịu buông quyền. Lại ai ngờ được khi kim thượng vừa cập quan, thái hậu liền chủ động trao trả triều chính, lui về hậu cung, mà khi đó Tiêu Diệp chỉ mới đăng cơ nửa năm.


      nữ tử trí tuệ, lại hiểu lý lẽ như vậy khiến nàng rất được lòng người, mặc kệ là thủ đoạn lôi đình của nàng trong loạn ngũ vương, hay là quyết tâm tàn nhẫn trong lần phế cung, đều thể chỉ có người có tài năng chính trị kinh người như Diệp Huyên mới có thể. Tuy nàng vào cung mười năm, đến nay vẫn có con, nhưng địa vị tôn quý này ai có thể lay động được.


      Nhưng ai có thể nghĩ đến, nữ nhân cao quý như vậy, thế nhưng lại động tâm với đứa con do chính tay mình dưỡng dục.



      Tuy Diệp Huyên chỉ lớn hơn Tiêu Diệp ba tuổi, danh nghĩa là quan hệ mẫu tử, nhưng thực tế lại giống tỷ đệ hơn, nhưng có thực thể chối cãi là, phần tình cảm cấm kỵ kinh hãi thế tục thậm chí vượt qua mối quan hệ huynh muội loạn luân giữa Cesare với Margaret.


      Phát mục tiêu công lược lần này là con trai danh nghĩa của mình, Diệp Huyên cảm thấy cả người đều khỏe. Hệ thống thi này ràng là đối với việc loạn luân có tình chung thủy, hơn nữa độ khó của nhiệm vụ tăng lên chỉ lần.


      phải là do Tiêu Diệp so với quỷ súc Cesare khó trị hơn mà điều khiến Diệp Huyên đau đầu là thái độ của nguyên thân. Đối với vị thái hậu đọc đủ tứ thư ngũ kinh, dựa nền tảng giáo dục cùng tam quan của nàng mà nàng tuyệt thể chấp nhận loại chuyện loạn luân đại nghịch bất đạo này. Margaret vì muốn câu dẫn trai mà bỏ thuốc , nhưng thái hậu cho dù Tiêu Diệp đến tận xương tủy, cũng bao giờ đem phần tình cảm này biểu lộ ra ngoài.


      Thậm chí, nàng căn bản là thừa nhận bản thân Tiêu Diệp. Chẳng qua trong tiềm thức nàng vẫn khát vọng có thể ở cùng nam nhân này mới có thể trở thành túc thể của Diệp Huyên. Bởi vì Diệp Huyên cùng nàng chịu tác dụng của công năng “Ảnh hưởng tình cảm”, nên lúc này Diệp Huyên bị giày vò bên trong loại mâu thuẫn này. Nàng biết bản thân phải đẩy ngã Tiêu Diệp, cũng rất muốn đẩy ngã Tiêu Diệp, nhưng lại bị hổ thẹn cùng áy náy trói buộc, chỉ có thể làm bộ vô tình với Tiêu Diệp.


      Có thể như này, cho dù Tiêu Diệp có cởi sạch đứng trước mặt Diệp Huyên, nàng cũng vì ảnh hưởng tình cảm của “Diệp Huyên” mà đem Tiêu Diệp đẩy ra.


      Về phần thái độ của Tiêu Diệp đối với Diệp Huyên, liền càng thêm ý vị sâu xa. Ở trong mắt mọi người, hai người bọn họ vẫn là bộ dạng mẫu từ tử hiếu, bởi vì Diệp Huyên từng dưỡng dục Tiêu Diệp, cho nên tình cảm của Tiêu Diệp đối với người mẫu thân danh nghĩa này có rất thâm hậu. Nhưng theo cảm giác của Diệp Huyên, Tiêu Diệp đối với bản thân cũng phải là thân thiết như người thân.


      biết bắt đầu từ khi nào, nàng nhìn thấu nam nhân này. Lúc Diệp Huyên mới vào cung, khi đó Tiêu Diệp mới chỉ là tiểu nam hài mười hai tuổi. trầm mặc ít lời lại nhu thuận khiến người ta đau lòng. Diệp Huyên coi như đệ đệ mà đối đãi, che chở thoát khỏi vô số đả kích ngấm ngầm hay công khai trong hậu cung biếm ảo khôn lường này.


      Lúc đầu, kháng cự Diệp Huyên, tuy Tiêu Diệp biểu ra ngoài, nhưng Diệp Huyên là người thông minh, tự nhiên hiểu đứa này đối với mình vẫn buông lỏng cảnh giác. Nhưng dần dần bắt đầu thân cận Diệp Huyên.



      Đại khái Diệp Huyên thể nào nghĩ tới ngày như bây giờ, lúc nàng vẫn chưasinh ra phần tình cảm khiến bản thân thống khổ này với Tiêu Diệp, Tiêu Diệp quá ỷ lại nàng. Diệp Huyên còn nhớ Tiêu Diệp luôn cầm lấy vạt áo nàng, thường chuyện, lúc Diệp Huyên xoa đầu , lộ ra nụ cười mềm mại, ấm áp.


      Nhận thấy Diệp Huyên thất thần, Tiêu Diệp hơi lớn tiếng: “Nương nương?” Thanh nam nhân trầm thấp dễ nghe, điệu mang chút nghi hoặc giống như lưỡi câu , khiến tâm Diệp Huyên nhảy dựng.


      “Sắc mặt nương nương có chút tốt.” Tiêu Diệp vươn tay, đem chén trà trong tay Diệp Huyên đặt xuống bàn. Nước trà sánh ra ngoài đổ lên tay Diệp Huyên, lấy ra khăn lụa, cẩn thận giúp Diệp Huyên lau sạch. Ngón tay thon dài xẹt qua mu bàn tay Diệp Huyên, đầu ngón tay có vết chai mỏng, cảm giác thô ráp lại nóng rực khiến mu bàn tay Diệp Huyên cảm thấy trận tê dại.


      Nhận thấy mặt mình thế nhưng có chút nóng, Diệp Huyên xấu hổ, nhưng mặt vẫn tia khác thường, chỉ thản nhiên : “Ta có chút mệt mỏi.”


      Tiêu Diệp rất biết điều: “ khi vậy, nương nương liền nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại sang vấn an người.”


      bước tao nhã, thong dong chút ý tứ lưu luyến. Diệp Huyên vừa ảo não vừa nghi hoặc, nhiệm vụ này muốn mình phải hoàn thành như thế nào, bị bắt buộc trở nên buồn bực, rối loạn, Tiêu Diệp có vẻ như có hứng thú với bản thân, chẳng lẽ chỉ có thể kê đơn?
      Last edited: 27/2/17

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 2:




      Diệp Huyên còn chưa suy nghĩ ra nguyên do, tới lúc hành cung nghỉ hè. Bởi vì trong kinh thành nóng như thiêu như đốt, mỗi khi đến đầu hạ, Tiêu Diệp mang theo hậu cung cùng số đại thần hành cung Dao Sơn nghỉ hè. là hậu cung, nhưng vì hoàng đế vẫn chưa đại hôn, cũng lập ai làm phi tử, toàn bộ hậu cung cũng chỉ có người là thái hậu.


      Xa giá của hai cung xuất phát từ Đan Dương môn, mang theo đội quân áo giáp sáng lóa, uy vũ cùng ít vương công quý tộc, đoàn người ngựa chậm rãi đến Dao Sơn. Bởi vì là hành cung, nên từ triều thần đến hậu cung đều so với kinh thành thả lỏng ít. Dao Sơn hề thiếu ôn tuyền, Tiêu Diệp bận rộn trong đại yến quần thần, Diệp Huyên trong lúc rảnh rỗi, liền quyết định ngâm ôn tuyền.


      Ôn tuyền nằm trong cung của nàng, trong hành cung có hai ao ôn tuyền lớn, Diệp Huyên được ban cho dùng ôn tuyền ở Khúc Thủy các. Nàng chỉ mang theo cung tì tâm phúc là Tầm Hương, đường ngắm hoa xem liễu, còn chưa đến phụ cận, cảm thấy được hơi nước ướt át của ôn tuyền.


      Tầm Hương hầu hạ Diệp Huyên cởi bỏ y phục, đến khi Diệp Huyên ngâm mình trong làn nước ấm áp, khỏi thoải mái mà thở dài hơi. Nàng thấy Tầm Hương còn đứng hầu bên liền nhân tiện : “Ta còn muốn ngâm mình hồi, ngươi cũng thoải mái .”


      Nhóm cung tì cũng được ban cho chỗ ôn tuyền nho , Tầm Hương biết thái hậu luôn đối xử tốt với hạ nhân liền cao hứng phúc thân: “Nô tì tạ ơn thái hậu.”


      Thấy Tầm Hương chân tay lui xuống, Diệp Huyên nhắm mắt lại, ngâm mình trong ôn tuyền nhắm mắt dưỡng thần. Nhiệm vụ liên tục ngừng khiến cả thể xác lẫn tinh thần của nàng đều rất mệt mỏi, nghĩ đến Tiêu Diệp, Diệp Huyên lại cảm thấy đau đầu. Nàng dứt khoát cái gì cũng suy nghĩ, ở trong hơi nước lượn lờ, tinh thần ngày càng mơ hồ, kìm lòng được ngủ thiếp .


      Trong lúc mê man, Diệp Huyên cảm thấy có vật gì đó nóng rực cọ lên người mình. Cảm giác có chút cứng rắn, lại có cái gì đó ướt át cọ đến cọ cổ mình. Nàng mở choàng mắt, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân gần trong gang tấc. dường như uống say, hai mắt nửa khép nửa mở, mùi rượu người xộc vào mũi Diệp Huyên, khiến nàng cảm thấy khó chịu.


      Người này đương nhiên là Tiêu Diệp.



      Diệp Huyên nhất thời ngây dại, Tiêu Diệp có chỗ ôn tuyền khác để sử dụng, làm sao lại đến đây? Cung tì nội quan bên người đâu, để hoàng đế say khướt loạn mình, lại còn xông vào nơi của thái hậu.


      Vấn đề quan trọng hơn là, Tiêu Diệp có lẽ là trượt chân ngã vào đây, quần áo vẫn mặc nguyên người, nhưng đều ướt đẫm. Quần áo mùa hạ vốn đơn bạc, vải vóc lại dính sát lên cơ thể Tiêu Diệp, Diệp Huyên có thể nhìn thấy ràng cơ ngực cân xứng của , vùng bụng bằng phẳng, thắt lưng hẹp mà hữu lực, còn có vật dưới háng ngẩng cao đầu nhô ra của cũng thể bỏ qua.


      “Cửu lang…” Diệp Huyên lúc này mới phản ứng lại muốn đẩy Tiêu Diệp ra, nhưng nam nhân này dính sát lên người nàng, cánh tay phải ôm ngang eo Diệp Huyên, đem thân thể trần trụi của nàng ôm vào trong ngực. Cái này vẫn chưa tính là gì, Tiêu Diệp uống quá say, đem đầu chôn nơi gáy Diệp Huyên, lúc đầu là cọ xát lung tung, miệng phát ra tiếng hừ mơ hồ. Rồi sau đó vươn đầu lưỡi, liếm hôn lên cổ Diệp Huyên.


      Diệp Huyên bỗng hốt hoảng: “Cửu lang, ngươi tỉnh lại , Cửu lang!” nàng liền mạng đẩy Tiêu Diệp ra, thân thể vặn vẹo, bàn tay bé nắm lại thành quyền liên tục đánh lên lồng ngực kiên cố của . Nhưng chút khí lực đó khác gì con muỗi gãi ngứa, nàng càng kháng cự càng khơi dậy hung tính của Tiêu Diệp.


      “Đừng nhúc nhích.” Tiêu Diệp bắt lấy tay Diệp Huyên, đem hai tay nàng bắt chéo ra sau lưng, “Cửu lang?” cảm thấy xưng hô này có chút quen tai, dù sao ở trong cung, cũng chỉ mình Diệp Huyên có tư cách đứng trước mặt mà gọi Cửu lang. “Lại gọi ta thêm tiếng.” cong môi cười, tiếng cười đầy tà khí khiến cả người Diệp Huyên run rẩy. Sau đó, bàn tay thon dài liền nắm lấy cằm Diệp Huyên. Trong tầm mắt mê man của , đôi môi như cánh hoa càng thêm đỏ mọng kiều diễm, giọng của khàn khàn, “Ngươi gọi, vậy ta liền hôn ngươi.” Vừa dứt lời, môi mỏng liền áp xuống, hung hăng hôn lên môi Diệp Huyên.


      “Đừng…” tiếng kinh hô của Diệp Huyên bị ép nuốt vào lại trong cổ, đầu lưỡi Tiêu Diệp liền thừa cơ tách hàm răng ra, chui vào trong cái miệng của nàng. Cùng lúc đó, bàn tay nóng rực của nâng lên tuyết đồn của nàng, ở khe hở giữa hai đùi xoa nắn vài cái liền sờ lên chỗ non mềm bí mật của nàng.
      Last edited: 27/2/17

    3. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 3:


      Lúc Diệp Huyên vào cung, Cảnh Tông là lão nhân năm mươi mấy tuổi, bởi vì ốm đau nhiều năm, ngay cả sức lực để ăn cơm mặc quần áo cũng có, làm sao có thể cùng nàng viên phòng. Bởi vậy, tuy rằng nàng là quốc mẫu của Đại Dận, sau khi Cảnh Tông băng hà nàng trở thành thái hậu, nhưng ra nàng vẫn là xử nữ.



      Khối thân thể xinh đẹp này chưa từng bị nam nhân xem qua, nơi non mềm xấu hổ kia ngay cả Diệp Huyên cũng rất ít khi đụng chạm. Giờ phút này, bàn tay nóng rực đặt lên nơi đó, đầu ngón tay Tiêu Diệp vân vê hoa môi, gập đầu ngón tay đẩy ra hoa phùng hẹp, đem ngón tay đâm vào.


      “Đừng!” Diệp Huyên dường như sắp chết trong nụ hôn của , lưỡi bị lưỡi của cuốn lấy, ở trong miệng của Diệp Huyên tàn sát bừa bãi thành mảng hỗn độn. Nàng liều mạng giãy giụa, nhưng dưới đùa bỡn của Tiêu Diệp thân thể nàng càng ngày càng mềm, đợi đến khi ngón tay Tiêu Diệp bắt đầu trừu sáp trong hoa huyệt, Diệp Huyên cảm thấy hoa tâm căng thẳng, bất ngờ phun ra cỗ hoa dịch.


      ẩm…” Tiêu Diệp đem ngón tay rút ra đưa tới trước mặt Diệp Huyên, chỉ thấy ngón tay dính mảng ẩm dính, sáng lấp lánh, Tiêu Diệp đem hai ngón tay hơi tách ra, dâm thủy chảy thẳng xuống, ở giữa hai ngón tay tạo nên sợi chỉ bạc dâm mỹ. Nụ cười mặt nam nhân nguy hiểm đến cực điểm, nhíu mày, giữ chặt cổ Diệp Huyên, đem hai chân khép chặt của nàng mở lớn, “Muốn?”


      Diệp Huyên vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết, nàng xuất thân thế gia danh môn, chưa từng nghe những lời hạ lưu như thế này. Trong lòng kháng cự vạn phần, nhưng thân thể lại hoàn toàn nghe nàng sai khiến. Bị Diệp Huyên cười như cười nhìn chằm chằm, dâm thủy trong hoa huyệt ngừng chảy ra, khiến hạ thân nàng càng thêm lầy lội.


      “Cửu lang.” Nàng cật lực kiềm chế, “Ngươi muốn tạo nên sai lầm lớn tỉnh táo lại !”


      “Ta rất tỉnh táo.” Tiêu Diệp lười biếng bắt lấy bàn chân đá tới của Diệp Huyên, nhìn vẻ mặt say khướt của , nơi nào có chút thanh tỉnh. nắm lấy chân Diệp Huyên kéo tới, thân thể cũng tự nhiên sáp tới trước, đem dương vật cứng rắn để nơi hoa tâm Diệp Huyên. Trong lúc Diệp Huyên để ý, quần của Tiêu Diệp sớm cánh mà bay. Côn thịt nóng bỏng có gì cách trở, trực tiếp đỉnh lên huyệt khẩu Diệp Huyên. Bởi vì Tiêu Diệp dùng ngón tay khuếch trương qua, huyệt khẩu vẫn hẹp như trước, nhưng mở ra hoa động nho . Mị thịt trước huyệt khẩu ngừng co rút, hút lấy quy đầu to lớn.


      “Hừ…” Tiêu Diệp kìm được mà phát ra tiếng hừ khiến người ta mặt đỏ tim đập, liếm tuyết nhũ của nàng, răng nanh khẽ ma sát lên đầu vú, phát ra thanh chậc chậc dâm mỹ vang dội, “ mềm… Hút thoải mái…” ngẩng đầu lên trêu đùa, “Ta hút ngươi có thoải mái hay hửm?”


      “Cửu lang, ngươi!” Diệp Huyên làm sao chịu được loại lời này, huyệt khẩu lại mấp máy trận, đem quy đầu hút thêm chút. Nàng cảm thấy trước mắt trận choáng váng, thể tin được bản thân là loại nữ nhân biết xấu hổ như thế. Vui sướng giấu kín trong nội tâm như sợi roi dài, chút lưu tình tra tấn Diệp Huyên. Tiêu Diệp uống say, việc này vốn là chuyện hiểu lầm. Thế nhưng bản thân những đẩy ra , mà còn mềm nhũn nằm trong lòng , tùy ý đùa giỡn. Diệp Huyên chợt thanh tỉnh lại, nàng dùng hết sức lực toàn thân đẩy Tiêu Diệp ra, thừa dịp Tiêu Diệp vẫn còn say dưới chân vững, cuống quít từ trong ôn tuyền trèo ra.


      Tùy tiện cầm lấy cái áo choàng phủ lên người, Diệp Huyên chuẩn bị rời khỏi nơi này, lại nghe thấy Tiêu Diệp phía sau thống khổ rên tiếng. Trong lòng Diệp Huyên cả kinh, đáy ao trơn trượt, Tiêu Diệp thực bị ngã xuống . Nàng cắn răng cái, trở về bên ao nhìn . Đột nhiên, mắt cá chân bị bàn tay bắt lấy, trời đất như đảo lộn, Diệp Huyên nằm sấp mặt đất bị nam nhân áp dưới thân.
      Last edited: 27/2/17

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      đăng mấy chương câu view. trưa mai mị đăng nốt, h mị coi phim đây!!! Hahaha

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      THÔNG BÁO:
      1. Mk phải bate lại các chương đăng cộng thêm phần 3 này nữa. Nên phần này mk làm đk từng nào đăng từng đó nha.
      2. Xin lỗi vì để các bn chờ lâu. Mk lòng k muốn thất hứa đâu! HUHUHU


      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 4:
      Hơi nước tràn ngập trong điện, Diệp Huyên thân mình lõa lồ bị nam nhân đặt dưới thân tùy ý vuốt ve đùa giỡn. Ngón tay Tiêu Diệp kẹp chặt lấy hai cánh hoa môi, tiểu hoa châu run rẩy xuất , Diệp Huyên nức nở tiếng, thân thể tự chủ được mà mềm xuống. Bầu ngực bị Tiêu Diệp nắm trọn trong bàn tay, đầu vú bị ngón tay ma sát mà trở nên cứng rắn, lưỡi Tiêu Diệp ngừng liếm dọc tấm lưng Diệp Huyên: “Đều cứng rắn, còn chạy làm gì.” tựa hồ rất đắc ý sau khi lừa gạt được Diệp Huyên, đầu lưỡi mang theo mùi rượu lại tấn công cái miệng của Diệp Huyên, giữ chặt cằm nàng bắt buộc nàng cùng dây dưa.


      Diệp Huyên bị hôn đến nỗi thở hổn hển, cái lưới thơm tho bị Tiêu Diệp cuốn lấy, lát bị mút lấy, lát lại bị cuốn vào trong miệng . đem nước bọt trong miệng Diệp Huyên nuốt vào, lại đem nước bọt của mình mạnh mẽ đẩy vào trong miệng Diệp Huyên. Mùi rượu nồng nặc ập đến, Diệp Huyên bị nghẹn đến đỏ cả hốc mắt, chỉ có thể phát ra vài tiếng vụn văt: “Dừng tay… Ngươi mau, dừng tay… Đừng, đừng có sờ nơi đó…”


      “Hừ.” Tiêu Diệp ngậm lấy đầu lưỡi Diệp Huyên, dùng sức mút lấy. Ngày thường luôn là dáng vẻ nhu hòa đoan chính, bây giờ say đến thần chí , lại bá đạo, tà khí như thế, động tác đùa bỡn hoa huyệt càng thêm kịch liệt, cắn lên đầu lưỡi Diệp Huyên cái, “Ta càng muốn sờ nơi đó, còn chỉ muốn sờ thôi đâu…” đem dâm thủy dính đầy bàn tay xoa lên côn thịt, cả cây gậy thô to dính đầy dâm dịch ẩm dính, càng thêm dâm mỹ, “Còn muốn cắm vào.”


      “Đừng!” Diệp Huyên trong lòng căng thẳng, nhận thấy quy đầu lần tiếp lần đỉnh lên huyệt khẩu bản thân, nàng vừa sợ vừa vội, “Cửu lang, ngươi nhìn ta! Ngươi có biết ta là ai ? Mau dừng tay!” Ngay trong lúc nàng giãy giụa la hét ầm ĩ, Tiêu Diệp thẳng thắt lưng, bắt đầu đem côn thịt tiến vào từng chút.


      Hoa huyệt nữ nhân rất chặt, hoa kính vừa vừa hẹp, tuy rằng vách tường tràn đầy dâm dịch ẩm nóng, Tiêu Diệp cũng dùng ngón tay khuếch trương qua, nhưng dương vật thô to của tiến vào vẫn rất gian nan. Thêm vào đó Diệp Huyên luôn liều mạng giãy giụa, hoa kính càng thêm co rút, ép côn thịt Tiêu Diệp đau đớn thôi.


      chặt…” nam nhân thở hổn hển bên tai Diệp Huyên, tuy được xem như tính tình tốt, nhưng suy cho cùng là ngôi cửu ngũ, người dám làm trái ý chỉ đếm được đầu ngón tay. Vốn dĩ uống say mơ mơ màng màng, cố nén dục vọng làm tiền diễn cho nữ nhân dưới thân, lúc này, sức nhẫn nại của Tiêu Diệp cuối cùng cũng khô kiệt. Côn thịt trướng lớn bị ép đau đớn, thể nào khắc chế dục vọng kêu gào trong cơ thể thêm nữa, hừ tiếng đem côn thịt hung hăng đâm vào.


      “A!” Diệp Huyên cảm thấy đau nhức như muốn xé rách da thịt từ hạ thân truyền đến, côn thịt to lớn như cây sắt nhọn, ở giữa hai chân nàng ra ra vào vào, càng lúc càng nhanh càng lúc càng sâu. “ cần, đau quá… trướng… A, được… Mau dừng lại…” Nữ tử dưới thân chặt kinh người, bởi vì xâm nhập từ phía sau, khiến Tiêu Diệp có thể đỉnh thẳng đến nơi sâu nhất, quy đầu bị hoa tâm bao bọc, côn thịt giống như có ngàn vạn cái miệng nhắn hút lấy . Khoái cảm cực hạn khiến kém chút thất thủ bắn tinh làm sao có thể dừng lại.



      chỉ có như thế, vuốt dọc theo đường cong duyên dáng lưng Diệp Huyên dừng lại nơi tuyết đồn, xoa bóp đem hai cánh mông mở lớn. Lập tức đem côn thịt rút ra, chỉ chừa quy đầu tắc ở huyệt khẩu. đợi Diệp Huyên thở dốc, hung hắng đâm vào, mở ra tầng tầng lớp lớp mị thịt bao quanh, đỉnh đến hoa tâm Diệp Huyên, đem phân nửa bổng thân cắm vào trong tử cung.


      “A… quá sâu, quá sâu… cần…” Diệp Huyên khóc nức nở, vừa mới phá thân, thân mình chưa từng trải qua khai phá, làm sao có thể chịu được động tác kịch liệt như vậy. Nàng đau đến nỗi gần như hôn mê bất tỉnh, mặc dù tính tình cứng cỏi, nhưng cũng nhịn được mà ô ô khóc lên. Tiếng khóc xen lẫn tiếng thở dốc, cùng với thanh da thịt va chạm vào nhau, tiếng nước vang lên nơi giữa hai chân những khiến Tiêu Diệp mềm lòng ngược lại càng khiến càng thêm điên cuồng.



      cần? cần mà ngươi còn cắn nhanh như vậy.” Tiêu Diệp dùng sức trừu cắm, rút ra cả căn sáp vào cũng cả căn, hai túi thịt nặng trịch theo động tác kịch liệt của đánh lên mông Diệp Huyên, đem cặp mông trắng nõn va chạm hồi lâu thành mảng đỏ bừng. Tốc độ co rúm của càng ngày càng nhanh, hai chân Diệp Huyên như nhũn ra, thể tiếp tục chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ.


      Phát nàng sắp ngã xuống, Tiêu Diệp nắm lấy eo nàng, đem mông nàng nhấc cao lên. vừa ngừng trừu sáp vừa lôi kéo Diệp Huyên theo động tác ra vào của . Xâm nhập quá mạnh mẽ khiến Diệp Huyên cảm thấy bụng của mình cũng sắp bị xuyên thủng, nhiều lần đỉnh đến hoa tâm, Diệp Huyên rất nhanh liền thét chói tai từ trong hoa tâm phun ra cỗ dâm dịch.



      tinh nóng rực phun lên quy đầu Tiêu Diệp, mã mắt co rút trận, cắn răng nhịn xuống cảm giác muốn bắn tinh mãnh liệt. “Giáp chặt, hút cũng nhanh, nước lại nhiều như vậy.” Nam nhân mút lấy vành tai Diệp Huyên, động tác nơi hạ thân càng thêm dũng mãnh, “Ta sáp nát ngươi, sáp nắt tiểu tao huyệt của ngươi… nhanh, cái miệng nhắn mút thoải mái…”


      Dâm ngữ xấu xa ngừng quanh quẩn bên tai Diệp Huyên, nhưng nàng thể nghe , khoái cảm xen lẫn đau đớn khiến thần chí của nàng trở nên mê muội, chỉ có căn côn thịt ngừng va chạm dưới thân tựa hồ vĩnh viễn thể ngừng lại…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :